Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 76

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

"Nhược Tâm, em biết không, em đã làm rất tốt, tuy không phải dứt bỏ được hoàn toàn, nhưng em cũng đã dũng cảm lắm rồi, tin anh đi, sẽ có một ngày em tìm được hạnh phúc của mình."
Ngón tay anh di chuyển, chạm lên ấn đường hơi nhăn lại của cô, "Còn nữa, đừng nhíu mày mãi thế, em mới bao nhiêu, nếu còn như vậy nữa thì Tiểu Tâm sẽ biến thành bà lão đấy."
Hạ Nhược Tâm rụt cổ lại, cố thả lỏng, dần dần, dưới ngón tay của anh, đầu mày nhíu lại giãn ra.
Thật sự, có thể bỏ được thì nên bỏ. Cuộc sống bây giờ của cô rất tốt, rất rất tốt.
"Cao Dật, cám ơn anh." cô cảm kích nói, một câu cảm ơn là quá nhẹ, hai câu cảm ơn cũng không đủ, nhưng cô cũng chỉ làm được như thế mà thôi.
Nếu Sở Luật đẩy cô xuống địa ngục, như vậy Cao Dật chính là người kéo cô lên thiên đường.
Khiến cô có lại được tất cả, không mất đi con, không mất đi mạng sống.
Cao Dật đặt tay lên đầu cô, xoa nhẹ, tóc giả không có cảm giác dễ chịu như tóc thật, nhưng tóc sẽ mọc dài ra nhanh thôi, "Đương nhiên anh cần em báo đáp rồi, là gì thì sẽ nói cho em sau." anh cười xấu xa, nhưng lại không khiến người ta có cảm giác sợ hãi, ngược lại còn thấy an tâm.
"Vâng, em đồng ý." Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay, thật sự, anh cần gì cô cũng sẽ cho.
"Được rồi, không nói cái này nữa, chúng ta lên xe đi, anh đói meo rồi, chờ đồ ăn em làm đây." Cao Dật cười, để Hạ Nhược Tâm ngồi lên xe, nụ cười trên môi anh càng thêm rõ nét.
Nhược Tâm, anh chờ em thực hiện lời hứa, nếu có một ngày, nếu, anh nói, anh muốn trái tim em thì sao?
Anh lái xe, về mặt này, anh sẽ dùng sức của mình, cũng muốn cô cam tâm tình nguyện dâng lên, không phải vì báo ân, cũng không phải vì hứa hẹn, chỉ là vì, một mình anh mà thôi.
Cảnh phía sau dần bị bỏ lại, tựa hồ như đã bị bỏ rơi, cho dù là người, hay là vật, đi rồi, đều sớm đã vật đổi sao dời, còn bây giờ là tương lai trước mắt.
Ngồi trên sô pha, Cao Dật buông tờ báo trong tay xuống, Tiểu Vũ Điểm khoanh chân ngồi cạnh chơi 乃úp bê, anh mua cho bé rất nhiều 乃úp bê, nhưng bé chỉ thích mỗi con mà Hạ Nhược Tâm mua cho, chỉ biết chơi cái này, cũng chỉ ôm cái này.
Về sau nhất định là một tiểu nha đầu chung thuỷ.
Trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền tới tiếng leng keng, người kia, lại đang vội vàng muốn cho họ ăn no bụng.
Anh đứng lên, trên mặt đất còn để đồ của Hạ Nhược Tâm, cũng là đồ cô mang từ nhà cũ, anh đi qua lật xem một chút, bên trong chỉ có vài bộ quần áo cũ, do giặt nhiều nên màu đã bạc phếch, có của cô, cũng có của Tiểu Vũ Điểm, anh lấy ra một bộ, là một chiếc áo lông nhỏ xíu, anh lại nhìn sang Tiểu Vũ Điểm, giờ bé béo lên rồi, chiếc áo này lại trở nên nhỏ đi.
Không thể mặc, anh ném áo sang một bên, lại m cầm lấy một chiếc áo to, áo trắng xám, giặt vô cùng sạch sẽ, nhưng do mặc lâu, chất vải đã hơi nhàu nhĩ, nơi tay áo còn vết vá lại, tay anh cọ lên đó, trên mặt hiện lên sự đau lòng.
Bây giờ còn ai tự vá áo nữa đâu, phần lớn đều là không thích thì vứt, hỏng thì vứt, cuộc sống lúc trước của họ hẳn là vô cùng kham khổ, anh đặt quần áo vào chỗ cũ, những thứ đó đều là của Nhược Tâm, cô có muốn giữ lại hay không, hết thảy đều phải hỏi ý của cô.
Tay anh chạm phải thứ gì cưng cứng, lấy ra, vốn còn tưởng rằng chỉ là một quyển sách hoặc tạp chí gì đó, nhưng giờ mới phát hiện ra là không phải, đó là một quyển sổ nhỏ.
Anh cầm cuốn sổ, ngồi xuống, mở ra, trang đầu tiên, phía trên là bức tranh một đứa bé được phác hoạ lại bằng nét chì, tuy rằng chỉ có vài nét 乃út, nhưng vẽ cực kỳ sinh động.
Anh cười, cái này nhất định là Tiểu Vũ Điểm khi còn nhỏ, hoá ra, tiểu gia hỏa khi còn nhỏ lại đáng yêu như vậy.
anh lật tiếp, mỗi một trang đều là những biểu cảm khác nhau, có khóc, có cười, thậm chí còn cả cáu kỉnh.
Sau đó là lớn hơn một chút, một bóng dáng bé tí hin đứng trước cánh cửa, cứa rất lớn, vì thế mà trông như người bé đi rất nhiều.
Tranh thứ hai, cửa mở, một đống quần áo đặt trong tay bé, nhiều đến mức không thể ôm hết.
Lại một bức nữa, vẫn là một bóng dáng ấy, dễ dàng tưởng tượng ra bóng dáng lung lay lảo đảo đi tới ấy.
Anh lại lật tiếp, trong một cái chậu lớn là bàn tay to, còn có một đôi tay nhỏ, đồng thời giặt quần áo, bàn tay to hiển nhiên là của Hạ Nhược Tâm, mà tay nhỏ, chính là Tiểu Vũ Điểm.
Cao Dật càng xem càng thì lòng càng trùng xuồn, đôi mắt ngày một đen, đều là vẽ Tiểu Vũ Điểm, nhưng kỳ thật lại là quá khứ khan khổ của hai người.
Trách không được, Tiểu Vũ Điểm lại ngoan như thế, bởi vì, bé biết mẹ rất vất vả, bé muốn giúp mẹ, tuy rằng một đứa nhỏ chẳng thể giúp được gì, nhưng bé lại thật sự làm được.
Anh đặt quyển sổ lại như cũ, bởi vì, anh đã nghe được tiếng bước chân.
Hạ Nhược Tâm bê một mâm trà đi ra, bởi vì khí nóng, cũng bởi vì thả lỏng, cuối cùng, khuôn mặt kia cũng bắt đầu hồng hào, lộ ra một ít nhan sắc, so với lúc trước thì đúng là đẹp hơn nhiều, thực ra cô vốn rất đẹp, chẳng qua là do chịu quá nhiều đau khổ, gặp quá nhiều bế tắc nên mới như vậy, nhưng cô vẫn kiên cường, một mình nuôi lớn đứa con ốm yếu bệnh tật.
Mà trái tim người phụ nữ này, hiển nhiên còn đẹp hơn cả vẻ bề ngoài của cô.
"Chờ một chút là có thể ăn được rồi." Hạ Nhược Tâm lau mồ hôi, mà Cao Dật không ngừng nhìn cô, cô còn tưởng do anh quá đói bụng.
"Không có việc gì." Cao Dật đi qua, giữ lại tay cô, thấy được lòng bàn tay hằn lên vệt đỏ do bê bát nóng.
"Sao lại không cẩn thận như thế?" Anh trách cứ.
"Không sao, một sẽ tốt lên thôi, em sợ hai người bị đói." Hạ Nhược Tâm vốn không thấy đau lắm, cô muốn thu tay về, lại phát hiện, anh nắm quá chặt, cô không thể rút ra.
"Qua đây đi." Cao Dật xoay ngừoi cô lại, đi lên phía trước, Hạ Nhược Tâm nâng tay lên, ngón tay còn có vết phồng rộp, nhưng cô chỉ thấy nơi lòng bàn tay hơi lạnh lẽo, cũng không đau.
Cô đi theo vào, bên trong còn để mấy mâm đồ ăn, tủ lạnh trước nay luôn đầu ắp, cái gì cũng chẳng thiếu, anh muốn ăn món gì cô cũng nấu được.
Cao Dật giống như một người đàn ông tốt, anh bê một cái mâm ra, Hạ Nhược Tâm đi theo phía sau, cuối cùng, tay cô chỉ có thể bưng một cái mâm.
Người đàn ông này có khi thật sự quá bá đạo.
"Hạ Nhược Tâm, em cứ để đó đi, tay em đã yếu thế rồi, nếu bị thương thì bọn anh ăn cái gì?" Anh cảnh cáo nói, làm Hạ Nhược Tâm đành phải từ bỏ.
Rất nhanh đồ ăn đã được xếp lên bàn, vô cùng phong phú, làm cho Cao Dật vốn chỉ toàn ăn cơm tiệm thấy vô cùng vừa lòng, anh cũng chẳng nhớ đã bao lâu rồi anh chưa được ăn cơm nhà làm.
"Lại đây, Tiểu Vũ Điểm." anh vẫy tay với Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm bỏ 乃úp bê xuống, lảo đạo chạy tới trước mặt Cao Dật, còn may, nhà anh có trải thảm, cũng không làm chân bị lạnh.
Anh ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng, hiện tại đây đã trở thành quyền lợi của anh, anh thương Tiểu Vũ Điểm quả thực có khi còn nhiều hơn Hạ Nhược Tâm thương bé, Hạ Nhược Tâm cảm thấy chua xót, nếu Cao Dật làm cha, như vậy con của anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Mà con gái cô, lại không may mắn như vậy.
Cô cúi đầu, vùi đầu vào ăn cơm, Cao Dật trước cho Tiểu Vũ Điểm ăn no rồi, người bé vốn nhỏ, ăn cũng ít, cho nên rất dễ dàng ăn no, hơn nữa, mỗi ngày còn được uống sữa bò, cho nên, hiện tại mập lên rất nhiều, ngay cả tóc cũng mọc ra một ít rồi.
Cao Dật lại bón cho bé một thìa canh, Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, "Tiểu Vũ Điểm no no rồi" tay bé đặt trên bụng, để Cao Dật nhìn cái bụng của bé, hơi phình phình, quả nhiên là rất no rồi.
Lúc này anh mới thả bé xuống, mà Tiểu Vũ Điểm lại bò lên sô pha, tiếp tục chơi 乃úp bê, Hạ Nhược Tâm vẫn cứ vùi đầu ăn, chẳng gắp tí thức ăn nào.
"Nhược Tâm, có ai từng nói em rất lãng phí chưa?"
Cao Dật nói, như đang cười cô, đương nhiên, cũng không có bỏ qua sự ảm đạm trong mắt cô ban nãy, kỳ thật chỉ cần cô đồng ý, lúc nào anh cũng có thể làm ba của Tiểu Vũ Điểm. Anh thích Tiểu Vũ Điểm, cũng thích cô, tuy không biết cái thích của anh là như nào, sâu bao nhiêu, nhưng, nhưng anh thật sự muốn sống cùng cô.
Kỳ thật, cảm giác như vậy rất tốt.
Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên ngẩng đầu, ý cười trên môi Cao Dật càng thêm rõ.
"Không phải em định để anh ăn sạch đống này đó chứ, em nghĩ đang nuôi heo đó à?" Cao Dật không ngừng gắp thức ăn cho cô, kỳ thật, nếu ăn hết những thứ này, có khi anh cũng thành heo luôn.
"Không có, không có." Hạ Nhược Tâm vội vàng xua tay, cô chỉ, chỉ đang suy nghĩ mà thôi.
"Ăn đi, không ăn sẽ nguội mất." Cao Dật không nói nữa, bằng không, một lúc nữa cô lại luống cuống chân tay đến cầm đũa cũng không nổi.
"Vâng." Hạ Nhược Tâm gật đầu, nếu không ăn thật sự rất lãng phí, cô và con trước kia muốn ăn còn không có, cho nên nhất định không thể lãng phí
Cô cúi đầu, cũng không hạ đũa thế nào, đồ ăn trên bát đã chất thành một ngọn núi nhỏ rồi.
Có mà Cao Dật đang nuôi heo mới đúng.
Xem đi, gần đây cô béo lên nhiều lắm rồi, Tiểu Vũ Điểm cũng tròn vo, không còn mặc vừa quần áo cũ nữa rồi.
"Nhược Tâm, Tiểu Vũ Điểm ba tuổi rồi đúng không?" Cao Dật buông đũa xuống, hỏi.
"Ừ, nó ba tuổi rồi, không đúng, hiện tại hẳn là ba tuổi 2 tháng." Hạ Nhược Tâm nói.
"À, ba tuổi." Cao Dật xoa cằm, "Nhược Tâm, anh định để Tiểu Vũ Điểm đi học, Tiểu Vũ Điểm rất thông minh, có lẽ em đã sinh ra một thiên tài nói không chừng."
Anh từng kiểm tra Tiểu Vũ Điểm rồi, phát hiện đứa nhỏ này trí nhớ cực kỳ tốt, rất nhanh đã nhận được mặt chữ, phỏng chừng IQ cao, cho nên, cần phải giáo dục cẩn thận mới được.
"Đi học?" Hạ Nhược Tâm hơi khựng lại, sau đó buông đũa xuống, hơi xoa lên đầu, tóc cô vừa mọc ra được một chút, cũng không đẹp đẽ gì để xem, nhưng vì Cao Dật thấy nhiều thành quen, cho nên, cũng không có gì kỳ quái.
Chỉ là, người khác thì sao.
"Đi học......" cô không ngừng lặp lạo lời Cao Dật nói, đôi mắt hiện lên sự hoang mang, không, không cần. Cô không muốn con gái mình lại trở thành một Hạ Nhược Tâm khác.
"Em xin lỗi, em không thể." cô cúi đầu, cầm lấy đôi đũa, vô vị ăn cơm, vốn dĩ là bữa cơm ngon miệng, nhưng với cô lúc này mà nói, nó giống như thuốc đắng, đắng đến đau lòng.
Cao Dật hơi nhíu mày, anh đứng lên, tay đặt trên vai cô, "Nhược Tâm, cơm không phải ăn như vậy, nếu không muốn ăn thì đừng ép mình ăn."
Anh cầm lấy đũa trong tay Hạ Nhược Tâm, sự hoang mang trong mắt cô, làm anh thật sự không rõ, vì sao cô lại không đồng ý chuyện để Tiểu Vũ Điểm đi học, Tiểu Vũ Điểm cũng tới tuổi phải đến trường rồi, trước giờ bé luôn lủi thủi một mình, nếu được chơi với những bạn cùng tuổi, tính cách của bé sẽ cởi mở hơn rất nhiều.
"Nhược Tâm, em nhìn xem." Cao Dật bảo Hạ Nhược Tâm nhìn Tiểu Vũ Điểm đang chơi 乃úp bê bên cạnh, "Em muốn để con chơi 乃úp bê một mình mãi như thế sao? Em không biết à, kỳ thật Tiểu Vũ Điểm rất cô đơn, để bé đi học, không chỉ tốt thể chất, mà còn tốt cả về mặt tinh thần, hơn nữa chỉ đi học ban ngày thôi, buổi tối vẫn về mà."
"Em yên tâm, anh sẽ tìm một trường tốt nhất, giáo viên tốt nhất, sẽ không để Tiểu Vũ Điểm phải chịu ấm ức gì đâu, anh cũng sẽ phát hiện ra con bé giỏi đến mức nào."
Mà Hạ Nhược Tâm vẫn cố chấp lắc đầu, anh chợt thấy trên mu bàn tay cô đọng lại giọt nước, cô khóc, không muốn xa con đến vậy sao?
Nhưng một ngày nào đó con cũng sẽ phải đi học thôi, trẻ con đều phải đi học, cũng phải sống xa mẹ, phải buông tay mới có thể lớn lên.
"Nhược Tâm, em đừng như vậy, chúng ta không thể giữ Tiểu Vũ Điểm ở bên cạnh suốt đời được." anh nắm lấy vai cô, nói.
Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, nhìn Tiểu Vũ Điểm đang yên lặng chơi 乃úp bê ở một góc, trên khuôn mặt nhỏ không có lấy một nụ cười, chỉ ôm 乃úp bê chơi, mà con 乃úp bê ấy cũng là món đồ chơi duy nhất của bé, ngoại trừ nó ra, bé chẳng thích gì cả.
Cô cũng không muốn để con chỉ biết chơi 乃úp bê.
Nhưng hiện tại không được, thật sự không được.
"Nhược Tâm, cho anh biết lý do?" Hàng lông mày Cao Dật nhăn lại thành hình chữ "xuyên" (川), cô có chuyện không nói cho anh hay.
Anh không biết cô đã trải qua những gì, anh cũng chưa từng hỏi cô, mà cô lại không tự nói ra. Nhưng chuyện để Tiểu Vũ Điểm đi học này, anh vẫn kiên trì.
Hạ Nhược Tâm nhắm mắt, sau đó chậm rãi mở ra, cô thở nhé một hơi, tay nắm chặt.
"Lúc em bốn tuổi, em có một người mẹ, em rất yêu mẹ, cuộc sống hệt như em với Tiểu Vũ Điểm vậy, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều."
Đau thương trong mắt cô càng ngày càng nặng, Cao Dật vẫn đặt tay lên vai cô, không buông không bỏ, mà anh có một loại cảm giác, tựa hồ, anh muốn gần gũi với con người chân thật của cô.
"Lúc ấy, mẹ rất thương em, có cái gì tốt cũng cho em, tuy em không có ba, nhưng có một người mẹ như vậy cũng đã thoả mãn lắm rồi."
"Mặc dù cuộc sống không dư dả gì lắm, không có quần áo mới, cũng không được ăn thịt mỗi ngày, nhưng lại rất vui vẻ."
"Nhưng sau đó mẹ gặp được một người đàn ông, người đó rất có tiền, sau đó nữa, mẹ lấy người kia, mà người kia lại có một đứa con riêng nhỏ hơn em nửa tuổi."
"Em có một người ba mới, một đứa em mới, nhưng lại mất đi người mẹ mà em yêu nhất, trong mắt mẹ chẳng còn em nữa, mẹ yêu người đàn ông kia, sự quan tâm của mẹ dành hết cho người đó và đứa con, nà quên mất, kỳ thật bà còn có một đứa con gái, đó chính là em."
"Bà quên mất sự tồn tại của em, không còn lo lắng em có ăn no, có mặc ấm hay không, thậm chí, quên mất luôn sinh nhật của em."
Hạ Nhược Tâm nói, tầm mắt lúc rõ ràng, lúc lại mơ hồ, mà mà đôi tay đang đặt trên vai cô càng thêm dùng sức, như muốn tiếp thêm cho cô dũng khí.
"Lúc em sáu tuổi, bởi vì con của người kia bị bệnh nặng, cho nên phải cạo hết tóc, rồi thành một đứa đầu trọc, nó lúc nào cũng khóc, không muốn ăn cơm, cũng không muốn uống thuốc."
"Mẹ em với người đàn ông kia sốt ruột lắm, cuối cùng mẹ nhìn thấy em, rồi kéo em lại, cắt trụi tóc em đi, bởi vì, bà nói, em phải chăm sóc cho em gái, cho nên em phải làm vậy."
"Khi đó, em đã đi học, mấy đứa bạn đều cười em, bọn họ nói, Hạ Nhược Tâm, con xấu xí, cha không thương, mẹ không yêu, đầu trọc đầu trọc không ai cần. Đến tận bây giờ em vẫn nhớ rõ cảm giác ấy, rất thương tâm, rất khổ sở, em có cảm giác như mình thật sự là đứa trẻ chẳng ai cần, mà thực ra thì đúng là như thế."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc