Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 74

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Cao Dật khởi động xe, họ cũng không chú ý tới, một chiếc xe màu đen vừa chạy lướt qua. Mà người đàn ông ngồi trên xe đột nhiên đặt tay lên ***, anh cảm thấy kỳ quái.
"Làm sao vậy, Luật?" Một bàn tay trắng nõn đặt lên vai anh, quan tâm hỏi.
"Không có việc gì." anh buông tay, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng chỉ có anh biết, nơi anh ôm lấy vừa rồi, không thoải mái, nơi đó chính là, trái tim anh.
Lý Mạn Ni rút tay về, cũng không biết vì sao, chỉ cần đến đây, trong lòng cô ta lại dấy lên sự bất an, kỳ thật ở nước ngoài rất tốt, nhưng họ lại mãi ở nơi này.
Cao Dật dừng xe lại, Hạ Nhược Tâm vẫn ngơ ngác không di chuyển, nơi này đâu phải nhà họ, cửa xe mở ra, Cao Dật cười, "Đừng hỏi gì cả, xuống đi."
Hạ Nhược Tâm đành phải ôm Tiểu Vũ Điểm xuống xe, mà Tiểu Vũ Điểm trong *** cô lúc này cũng đã tỉnh dậy, tay nhỏ xoa mắt, mơ mơ màng màng hỏi, "Mẹ ơi, về đến nhà rồi sao?"
"Tới rồi." Hạ Nhược Tâm còn chưa kịp mở miệng, Cao Dật đã ôm bé.
Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu nhìn ngôi nhà to đẹp này, nhà bé rất nhỏ, thực, có phải nơi này đâu?
"Chú ơi, nơi này không phải nhà Tiểu Vũ Điểm." Bé phải về nhà, không phải nơi này.
"Nơi này là nhà chú, về sau cũng sẽ là nhà của Tiểu Vũ Điểm." Cao Dật xoa nhẹ đầu Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, lại ghé vào vai Cao Dật, ngáp một cái.
"Cao Dật, vì sao lại đưa mẹ con em tới nơi này?" Hạ Nhược Tâm đứng trước xe, trong lòng là những suy nghĩ phức tạp, cô nợ anh quá nhiều, thật sự nhiều đến mức không biết lấy gì trả cho đủ.
"Đi vào trước đi, một chốc sẽ nói sau." Cao Dật chỉ nói một câu như thế, Hạ Nhược Tâm cuối cùng chỉ có thể đi theo anh vào.
Nhà anh ở một chung cư nhỏ, không phải quá lớn, rất ấm cúng.
Mở cửa, phong cách kiến trúc kiểu Tây Âu, cũng không có quá nhiều đồ trang trí, vừa thanh tĩnh lại đơn giản, anh cúi xuông nhìn đứa nhỏ đang ngủ trong lòng, ngủ một lúc rồi, vẫn chưa tỉnh hả.
"Anh bế con vào phòng trước, Nhược Tâm, em cứ nghỉ ngơi đi." anh bảo Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, bế Tiểu Vũ Điểm vào trong, nhẹ nhàng đặt bé lên giường, đứa nhỏ này lúc ngủ mặt hồng hồng, béo nộn, nhìn mà chỉ muốn cắn.
Trong tay bé vẫn là con Pu'p bê kia, anh biết, đây chính là bảo bối của Tiểu Vũ Điểm. Đắp chăn lên người bé xong, anh mới đi ra.
Mà Hạ Nhược Tâm đang ngồi trên sô pha, hình như lại thất thần.
Cao Dật đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống.
"Đang nghĩ cái gì?"
Hạ Nhược Tâm giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy Cao Dật.
"Không có." Hạ Nhược Tâm lắc đầu, xích ra sau một ít, cô vẫn không thể thói quen tiếp xúc quá thân mật với anh.
"Rồi, đừng lui nữa, em còn lui nữa là đổ sofa luôn đó." Cao Dật nửa thật nửa đùa, sau đó anh đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm, nghiêm túc nhìn cô.
"Nhược Tâm, anh lớn lên ở nơi này, em cũng thấy rồi đấy, một mình anh không thể ở hết nhiều phòng như vậy."
Hạ Nhược Tâm trầm mặc, sau đó lắc đầu, "Em không muốn nợ anh quá nhiều, anh đã giúp em rất nhiều lần rồi." cô rũ mắt, tuy rằng anh không thích cô treo câu cảm ơn lên miệng, nhưng cô vẫn thấy bứt rứt không chịu nổi.
Cao Dật than một tiếng, đặt tay lên tay cô, khiến cô ngẩng đầu, "Anh không cần em trả nợ gì cả, em không m phát hiện sao? Hai người cũng khiến anh vui sướng không ít, anh cũng là con người, cũng sẽ cảm thấy cô đơn."
"Nhược Tâm, tin tưởng anh, anh không có ý gì cả, em và Tiểu Vũ Điểm ở nơi này tốt hơn căn nhà kia rất nhiều, em quên mất rồi à, anh là một bác sĩ, Tiểu Vũ Điểm vừa mới khoẻ lại, cần được chăm sóc chu đáo, em còn muốn để con lại sống ở bệnh viện sao?"
Nhắc đến Tiểu Vũ Điểm, Hạ Nhược Tâm trong lòng chợt giãy giụa, quả nhiên, Tiểu Vũ Điểm chính là sự uy hiếp lớn nhất của cô, chỉ cần nhắc tới Tiểu Vũ Điểm, dường như cô không còn cách nào phản kháng.
Thật sự, con gái cô không thể chịu khổ được nữa, nếu còn nữa, thật sự không biết con có chấp nhận được không.
Nhìn thấy sự mềm lòng của cô, Cao Dật tiếp tục mở miệng, "Em cũng đâu phải ở không chỗ này, em phải dọn dẹp phòng cho anh, còn phải nấu cho anh ba bữa một ngày, như vậy anh m không bị mệt, hơn nữa không cần phải trả lương cho em, em nói như vậy, có phải anh được lời hay không?"
Cao Dật cười, nhưng nụ cười phá lệ đường hoàng, Hạ Nhược Tâm lúc này thật sự bị lung lay, lúc cô còn đang suy nghĩ, không phát hiện Cao Dật cong môi, có ý đồ khác.
Cuối cùng, Hạ Nhược Tâm nghĩ một hồi, đồng ý với anh, chuẩn bị ở lại, đương nhiên, cô còn không quên cam đoan, "Anh có thể yên tâm, em sẽ dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp cho anh." chỉ là dọn phòng thôi mà, cô rất lành nghề, đến nấu ăn cũng không sợ, tuy rằng không quá ngon, nhưng cũng có thể ăn.
"Được rồi, cứ như vậy đi." Cao Dật đứng lên, vừa lúc cảnh cửa bị đẩy ra, một thân hình bé nhỏ đứng ở nơi đó.
"Tiểu Vũ Điểm, dậy rồi sao không ra, con đang nhìn cái gì?"
Anh vừa nói xong, cửa bị đẩy ra, không cần nhìn cái tay nho nhỏ kia, chính là lực đạo rất lớn, phịch một tiếng, Tiểu Vũ Điểm lúc này mới phát hiện mình đang làm cái gì, chớp mắt, một tay ôm Pu'p bê, chạy lên ôm lấy chân Cao Dật, "Con xin lỗi, chú, Tiểu Vũ Điểm dùng một chút sức lực thôi."
Cao Dật khom lưng bế bé lên, "Nhóc con này, mới đó mà chỉ có một chút sức lực, nếu dùng hết sức lực, có phải là con muốn đánh sập luôn nhà chú, để chú ngủ ngoài đường đúng không?"
Anh nhéo mũi Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm ngượng ngùng cọ mặt trong *** anh, đúng là bé có cố ý đâu.
Hạ Nhược Tâm đỡ trán, cảm giác có chút đau, không phải cô sinh ra một đứa con thô lỗ đó chứ.
"Nhược Tâm, có phải em nên đi chuẩn bị bữa tối rồi hay không, em xem anh với bé đói bụng rồi." Tiểu Vũ Điểm cũng sờ lên bụng, vô cùng ấm ức, "Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm cũng đói bụng a." nói xong, cái bụng bé còn phối hợp kêu rột rột mấy tiếng.
"Để em đi làm." Hạ Nhược Tâm xoay người, không khỏi cười, vẻ mặt một lớn một nhỏ kia, lúc này trông giống nhau tới cực điểm, làm người ta thật sự muốn cười.
Cô đi vào trong phòng bếp, bên trong vô cùng sạch sẽ, mở tủ lạnh, chất đống đồ ăn, tại sao tự dưng cô lại cảm thấy, hình như mình bị lừa.
Nhìn trái nhìn phải, cô phát hiện đồ trong nhà bếp đều là đồ mới chưa dùng lần nào.
Cô dựa vào tường nghỉ một hồi, kỳ thật, mặc kệ thế nào, cô đã quyết định ở lại, cô sẽ chăm sóc nơi này, còn có, bọn họ.
Cô lấy từ trong tủ lạnh ra một ít đồ ăn, sau đó thuần thục xắt rau rửa sạch. Trong không gian truyền đến tiếng cạch cạch, vô cùng dễ nghe.
Cao Dật nhắm mắt, khóe môi cong cong, kỳ thật, đây mới là cảm giác mái ấm, cuối cùng anh cũng hiểu, vì sao nhiều năm rồi, cho dù anh ở nơi nào, cũng không có cảm giác, nhiều nhất chỉ là nơi anh ngủ, hoá ra chính là thiếu âm thanh ấy, cảm giác ấy.
"Tiểu Vũ Điểm thích nơi này không?" Anh cúi đầu hỏi Tiểu Vũ Điểm vẫn đang tròn vo đôi mắt
"Thích!" Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu, nơi này thật lớn, cũng thật xinh đẹp, bé thích lắm
"Như vậy, Tiểu Vũ Điểm về sau cùng với mẹ ở đây nhé? Nơi này về sau chính là nhà của Tiểu Vũ Điểm." Cao Dật cúi xuống, nghiêm túc nói.
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt Pu'p bế, nghĩ nghĩ, sau đó nói, "Vâng." giọng nói non nớt êm tai, vô cùng đáng yêu, sau đó Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, như nhớ tới cái gì.
"Chú, giúp Tiểu Vũ Điểm cầm Pu'p bê nha." bé dúi con Pu'p bê vào trong *** Cao Dật, sau đó chạy lon ton vào phòng bếp.
Cao Dật cầm con Pu'p bê, cũng đứng dậy.
Tiểu Vũ Điểm chạy vào, ôm lấy chân Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt nhỏ thỉnh thoảng cọ lên chân cô, trên khuôn mặt là nụ cười ngây thơ.
"Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm giúp mẹ."
Hạ Nhược Tâm cười, xoa lấy cái đầu trọc của con, lấy ra một ít đồ ăn, đặt trên mặt đất.
Tiểu Vũ Điểm hiểu chuyện ngồi xổm xuống, tay nhỏ thuần thục trích đồ ăn, nhìn dáng vẻ của bé là biết đây không phải lần đầu bé làm.
Cao Dật nhìn cảnh tượng trước mặt, bất giác thở dài một hơi, trong lòng tràn ngập chua xót, còn nhỏ như vậy mà đã đã biết giúp mẹ làm việc, đứa nhỏ này nhất định đã phải chịu nhiều khổ cực rồi.
Cao Dật ngồi xổm xuống, tay đặt trên khuôn mặt của Tiểu Vũ Điểm, "Tiểu Vũ Điểm có thể làm, nói cho chú biết, con còn biết làm cái gì?" Anh chỉ cho rằng đứa nhỏ này trời sinh đã ngoan ngoãn, nhưng nào ngờ, sự ngoan ngoãn còn vượt quá mức tưởng tượng của anh.
"Tiểu Vũ Điểm biết giúp mẹ nhận quần áo, còn giúp mẹ giặt quần áo, giúp mẹ nhặt đồ ăn, còn biết nấu mì nữa, Tiểu Vũ Điểm cái gì cũng làm được." đôi mắt bé lại cong lên, đáng yêu vô bờ.
Đúng, cái gì bé cũng làm được, chỉ là, cái gì cũng làm được, lại khiến người ta đau lòng.
Hạ Nhược Tâm hơi ngừng lại một chút, trong mắt là hơi nước nhàn nhạt, từ lúc con còn rất nhỏ đã có thể giúp cô làm việc. Dùng thân thể nho nhỏ ấy làm rất nhiều giúp cô, cô duy trì ngôi nhà này, còn Tiểu Vũ Điểm lại duy trì mẹ của bé.
"Tiểu Vũ Điểm thật ngoan." Cao Dật xoa đầu bé, đứng lên, nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng.
Trên đường, một đôi chân lảo đảo đi tới, đó là một đứa nhỏ rất đẹp, trên đầu mang theo cái nón kết che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt trong veo chớp chớp, tròng mắt đen nhánh, lông mi cong dài, thỉnh thoảng lại rung rung, đôi môi hồng nhuận cong cong, chắc hẳn bé đang rất vui.
Trong *** bé ôm con Pu'p bê, một tay được người đàn ông cao lớn bên cạnh nắm lấy.
"Có muốn ăn cái gì để chú đi mua?" Cao Dật xoa má Tiểu Vũ Điểm, bởi vì đi mệt, khuôn mặt bé đỏ bừng, vô cùng đáng yêu.
"A, Tiểu Vũ Điểm muốn ăn kẹo que." giọng nói mềm nhẹ ngọt ngào làm Cao Dật như muốn hòa tan.
"Được rồi, chú đi mua kẹo que, nhưng chỉ được ăn một cái thôi, không sẽ sâu răng."
"Vâng." Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, Cao Dật tiếp tục nắm tay bé đi tới, đi đến một siêu thị.
Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng tránh phía sau Cao Dật, nghĩ, nhiều người quá, thân thể bé tẹo của bé bị bao quanh bởi đám người, Cao Dật cầm cây kẹo đến quầy thanh toán, tay nắm chặt tay bé, sợ đi lạc mất.
Một tay anh lấy ví tiền ra, mà Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn giữ chặt gấu áo anh, mẹ nói, phải bám theo người lớn, bằng không sẽ bị người xấu bắt đi, sau đó người xấu sẽ ăn luôn bé.
Lúc này, có hai người đi về phía này, trong tay họ còn cầm rất nhiều đồ vật.
"Cô ơi, có cần thiết phải mua nhiều như vậy không? Chị dâu mỗi ngày đều ăn đồ bổ, cứ ăn như vậy không sinh bệnh thì cũng sẽ ăn thành heo." Đỗ Tĩnh Đường hoàn toàn không đồng ý với đống đồ bổ trong tay dì, liền một lúc mua nhiều như vậy, rốt cuộc khi nào mới ăn hết.
"Con không nói không được à?" Tống Uyển đập một cái lên đầu Đỗ Tĩnh Đường đầu, "Heo cái gì mà heo."
Đỗ Tĩnh Đường xoa đầu, ôi, anh nói sự thật mà, sao không ai tin?
"Còn nữa, sao có thể ăn ra bệnh được?" Tống Uyển lắc đầu, lầm bầm lầu bầu, "Mạn Ni hiện tại cũng không phải chỉ có một mình, trong bụng nó còn có bảo bối tương lai của nhà họ Sở, đương nhiên phải bổ sung nhiều dinh dưỡng, bằng không, cháu nội bị đói, ta cũng thấy đau lòng."
Mà Đỗ Tĩnh Đường xì mũi xem thường, mới có mấy tháng, có thể đói được sao?
"Cô ơi, sao cô chỉ biết đến cháu trai mà chẳng thèm đoái hoài gì đến cháu gái thế?" Đỗ Tĩnh Đường chu môi, anh thích con gái, đáng yêu bao nhiêu, nhà họ toàn con trai, anh họ cũng là con trai độc nhất, anh cũng thế, cho nên cái nhà này rất thiếu con gái.
Ba anh ngày nào cũng ngồi trách mẹ, nói mẹ không có bản lĩnh, sinh không ra được công chúa, còn mẹ anh thì ngày nào cũng làm ầm lên trước mặt anh, bảo tại sao anh không phải con gái.
"Là con gái cũng tốt, ta cũng thích con gái." Kỳ thật bà cũng chẳng có tư tưởng trọng nam khinh nữ, chỉ cần là cháu ruột thì đương nhiên đều là máu thịt của mình, mặc kệ là nam hay là nữ thì đều giống nhau.
Đỗ Tĩnh Đường xách một đống đồ, nặng ૮ɦếƭ anh rồi, nhưng mà, cũng hết cách, ai bảo anh họ vừa về, công ti có một đống chuyện cần nhờ anh ấy giúp.
Việc nhỏ thì Đỗ Tĩnh Đường anh có thể tự giải quyết được, nhưng nếu là đại sự thì anh bất lực rồi.
Đã không có Sở Luật, Sở Thị cũng không thể đi lên, hơn nữa lại chỉ là tạm thời, nếu anh ấy biến mất mấy năm, không ngã mới là lạ.
Anh mím môi, suýt nữa thì làm loạn lên với anh họ, bất quá, cuối cùng ngẫm lại, ai cũng có chỗ dựa của mình, anh chẳng có gì để mà oán trách cả, rốt cuộc người khác cũng chẳng phải anh.
Anh họ làm như thế, cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Mà nói thật, đối với Lý Mạn Ni, anh bắt đầu không thích, thậm chí là thấy ghét, anh có cảm giác cô ta quá mức giả tạo, nếu không phải do cô ta thì đứa bé ở bệnh viện kia có lẽ vẫn còn sống.
Nhưng giờ, nói gì thì cũng chẳng có tác dụng nữa rồi.
Anh cúi đầu, tự dưng lại thấy một khuôn mặt nhỏ vô cùng quen thuộc.
Không thể nào, là bé sao? Anh muốn dụi mắt nhìn cho kỹ, nhưng tay lại đang phải cầm một đống đồ.
Anh vội vàng chạy lên, như sợ sẽ không còn được gặp lại đứa trẻ đáng yêu kia nữa.
"Tiểu Vũ Điểm......" anh đứng giữa siêu thị hét lên, thậm chí còn chẳng thèm để ý đến thân phận của mình, thân phận là cái gì, không thấy được bóng người, như vậy còn không phải là vô dụng sao?
"Dạ?" Tiểu Vũ Điểm cầm kẹo que ăn, Pu'p bê được Cao Dật cầm trong tay, Tiểu Vũ Điểm coi như cũng là tên độc, cho nên, hai người đúng là không biết, trong siêu thị này còn có ai là Tiểu Vũ Điểm nữa nhỉ?
Cao Dật dừng bước, nhìn người đang xông tới, anh vội vàng bế Tiểu Vũ Điểm lên, đứng sang một bên, sợ anh ta sẽ ***ng vào bé.
A, đúng là Tiểu Vũ Điểm, Đỗ Tĩnh Đường ngạc nhiên, đúng là duyên phận, vậy mà anh còn được gặp lại đứa trẻ bày, nhưng người đàn ông kia, sao quen vậy nhỉ?
"Chú ơi." Tiểu Vũ Điểm bỏ kẹo xuống, cười với anh, mà lúc này Đỗ Tĩnh Đường đã đã sớm không biết đông nam tây bắc.
Khác với Đỗ Tĩnh Đường, Cao Dật chỉ cần liếc mắt là nhận ra anh, anh chính là người lần trước cứu Tiểu Vũ Điểm, cho nên, người này có thể tin.
Anh thả Tiểu Vũ Điểm xuống, Tiểu Vũ Điểm cầm cây kẹo que.
"Đi đi, rồi lát mình về." anh xoa nhẹ đầu Tiểu Vũ Điểm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc