Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 73

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Tiểu Vũ Điểm vội vàng lắc đầu, "Mẹ nói, không thể nhận đồ của người khác." bé xoay người chạy đi, sau đó lại quay lại.
"Ông ơi, dì ơi, tạm biệt ạ!" nhưng cách xưng hô này lại làm khuôn mặt người đàn ông hơi giật giật, ông già vậy à? Nhưng mà, đứa nhỏ này đúng là quá ngoan, không biết là cha mẹ dạy ra sao, làm ông thấy rất hâm mộ.
"Tâm Tâm......" Thẩm Ý Quân lại vươn tay, không ngừng giãy giụa, đó là Tâm Tâm, là con gái bà, sẽ không sai, bà biết sai rồi, biết bạc đãi con, có thể hay không cho bà một cơ hội, bà sẽ làm một người mẹ tốt.
"Ý Quân, chúng ta đi thôi." Hạ Minh Chính kéo vợ đi, thôi, đều là bọn họ tự tạo nghiệt, hiện tại báo ứng cũng tới rồi, trách ai bây giờ đây?
"Con ơi, con ơi......" Thẩm Ý Quân khóc lớn, nước mắt theo cằm rớt xuống, mà hiện tại rốt cục bà cũng cảm nhận được lúc trước Hạ Nhược Tâm cảm thấy thế nào.
Trơ mắt, chỉ có thể nhìn bóng dáng kia biến mất trước mắt, kia rõ ràng chính là con gái bà, là con gái của bà mà
"Đi thôi, chúng ta về nhà đi." áp lực đã khiến họ già đi rất nhiều, mỗi ngày đều như vậy, có lẽ đến ông cũng muốn hỏng mất.
"Mẹ ơi......" Tiểu Vũ Điểm chạy về phía Hạ Nhược Tâm, ôm lấy bắp đùi cô, "Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm vừa mới làm chuyện tốt nhá, Tiểu Vũ Điểm nhặt được đồ vật, còn trả cho người ta." Bé ngẩng đầu, chờ Hạ Nhược Tâm khen.
"Tiểu Vũ Điểm làm tốt lắm." Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, lau mồ hôi cho con, Tiểu Vũ Điểm mặt đỏ hồng, không còn tái nhợt như trước nữa, làm cô cảm thấy rất vui mừng.
"Phải không? Tiểu Vũ Điểm ngoan như vậy à?" Một giọng nói ấm áp vang lên.
"Chú......" buông Hạ Nhược Tâm ra, Tiểu Vũ Điểm lúc này mới chạy lại phía Cao Dật, ôm chân anh, "Đúng vậy, Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, mẹ nói cái gì làm cái đó, ớ?" Bé dùng sức nghĩa, nhưng mà, nghĩ không ra, quên mất.
"Gọi là không nhặt của rơi, nhớ kỹ chưa"? Cao Dật nhắc nhở bé,
"Đó, đó, chính là cái này." Tiểu Vũ Điểm nhớ kỹ. Tiểu Vũ Điểm vội vàng gật đầu, "Mẹ cũng nói vậy."
"Được rồi, cái này là thưởng cho Tiểu Vũ Điểm, bởi vì Tiểu Vũ Điểm hôm nay rất ngoan, làm chuyện tốt."
Cao Dật đưa ly kem cho bé, Tiểu Vũ Điểm cầm lấy, sau đó vui vẻ cười, "Cám ơn chú" bé lè lưỡi ra liếm, ôi lạnh quá, ngọt quá, ngon quá.
Mà trong tay Cao Dật còn có một cái, anh đi đến trước mặt Hạ Nhược Tâm, đưa một cái khác cho cô, "Này, cũng ăn một cái đi."
Hạ Nhược Tâm không định nhận, cô cũng không phải trẻ con, cô đã sớm quên mất, đã bao lâu rồi chưa ăn thứ này.
"Không phải chỉ có trẻ con mới có thể ăn cái này, em cũng có thể." Cao Dật đặt vào tay cô, "Ăn đi, không sẽ chảy ra đấy."
Hạ Nhược Tâm đành phải cầm, vốn muốn nói câu cám ơn, nhưng vừa thấy ánh mắt cảnh cáo của Cao Dật, mới nhớ ra, anh không muốn cô xa cách với mình, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, ăn kem, có lẽ là khổ quá nhiều, cho nên mới thấy hiện tại quá mức ngọt.
"Ăn ngon không?" Cao Dật đút tay vào túi quần, Hạ Nhược Tâm gật đầu, ánh mắt anh hơi trầm xuống, người phụ nữ này, có khi đúng là động lòng người.
Hạ Nhược Tâm lại nghĩ tới cái gì, cô đặt kem vào tay anh, "Anh thử đi rồi sẽ biết, rất ngọt."
Nhưng cánh tay đặt trong không trung lại ngượng ngập thu về, lúc này mới phát hiện cái này là theo bản năng, vô cùng xấu hổ.
Mà Cao Dật lại chỉ cười, cầm ly kem lên, cắn một miếng, "Anh đã nói rồi, anh sẽ không ghét bỏ thứ em ăn dư lại, một chút cũng sẽ không, ừ, quả nhiên là ngọt."
Lời nói như có thâm ý khác, Hạ Nhược Tâm mất tự nhiên rút tay về, sau đó cúi đầu, tiếp tục ăn kem trong ly.
Chỉ có Tiểu Vũ Điểm một mình ôm 乃úp bê, cầm kem ăn, rất ngon a, né cười, khuôn mặt nhỏ phá lệ thỏa mãn, đôi mắt to cong con, bé đi tới cạnh Cao Dật, vươn tay, "Chú ơi ôm."
"Ừ, chú ôm." Cao Dật cúi người bế bé lên, đi thôi, chúng ta đi chơi, anh chìa tay còn lại về phía Hạ Nhược Tâm, "Đi thôi, Nhược Tâm."
Hạ Nhược Tâm nhìn tay anh, bàn tay rất lớn, cũng cực ấm, người đàn ông này, đối đãi cới người khác đều là ôn hòa có lễ, tuy rằng cười, nhưng lại quá mức lịch sự, chỉ có khi ở cùng cô và Tiểu Vũ Điểm mới là thiệt tình chân thật.
Cô đặt tay mình vào tay, Cao Dật lập tức nắm lấy, nắm thật chặt, tựa hồ sợ cô sẽ đi mất.
Tay trong tay, tựa hồ có vô số sợi dây trói buộc, nhưng không có cảm giác m áp lực, một loại tự nhiên, một loại nhẹ nhàng.
Không cần biết phải đối mặt với cái gì, bởi vì người đàn ông này sẽ không để cô gặp áp lực. Anh giúp cô vô điều kiện, mà cô chỉ có thể nhận lấy.
Trời dần tối, Tiểu Vũ Điểm dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, thể lực có hạn, ghé vào vai Hạ Nhược Tâm, ngủ rồi.
"Đưa anh ôm đi, tay em không khoẻ." nói xong, Cao Dật liền tiếp nhận đứa bé trong иgự¢ cô, Tiểu Vũ Điểm tuy rằng chỉ có ba tuổi, nhưng vẫn nặng, người bình thường đều có thể ôm, nhưng đối với một người mà bàn tay gần như là không có sức lực như Hạ Nhược Tâm mà nói, kỳ thật, bảo cô ôm con cũng là làm khó cô rồi.
"Mệt sao?" Cao Dật hỏi, anh thấy cô cắn môi, nhất định là rất mệt.
"Không sao đâu, em vẫn thường ôm con như thế mà, con bé không nặng." cho dù con nặng, cô cũng có thể bế, bởi vì, cô là mẹ.
"Em cố chấp như vậy sao?" Cao Dật dừng lại, không khách khí gõ trán cô, ngón tay có thể cảm giác được một tàng mồ hôi, còn nói không mệt, vậy đây là gì?
Hạ Nhược Tâm hơi trầm mặc, "Nếu không cố chấp, em và Tiểu Vũ Điểm cũng không thể sống đến bây giờ." không ai biết, cuộc sống của cô lúc ấy như thế nào. Từng nay, trải qua tuyệt vọng, trải qua đau khổ.
Nhưng qua rồi, chỉ cần con gái khoẻ mạnh, cô nhẹ nhàng sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, cô vẫn hạnh phúc.
"Ngu ngốc." tuy rằng nói vậy, nhưng trong giọng nói của Cao Dật có thể nghe ra sự đau lòng.
Cô có bao nhiêu vất vả, cô không nói, anh cũng có thể đoán được.
Hạ Nhược Tâm chỉ cúi đầu cười, có người nói cô quá ngốc, vất vả như vậy còn muốn sinh ra đứa nhỏ này, mà đứa nhỏ này cũng hại cô rất thảm, nhưng nó cũng đem lại cho cô quá nhiều hạnh phúc, chẳng liên quan gì đến cha đứa bé, đây là con cô, chỉ một mình cô.
"Chúng ta đi thôi, trời sắp tối rồi." Cao Dật ôm chặt Tiểu Vũ Điểm, "Lần sau chúng ta lại tới đây, trẻ con thích chỗ này lắm.
Hạ Nhược Tâm không khỏi cười, cô hiểu.
Trong bóng đêm, một chiếc xe nhanh chóng rời đi, Cao Dật một tay ϲởí áօ khoác ngoài, đưa cho Hạ Nhược Tâm, bảo cô đắp lên, buổi tối lạnh.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cầm áo khoác lên người, trong иgự¢ cô là đứa trẻ đáng yêu.
Tiểu Vũ Điểm vẫn ngủ say, dù sao cùn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, không hiểu thế giới người lớn xô bồ hỗn loạn. Bé ôm 乃úp bê ngủ, khóe môi cong cong ngọt ngào.
"Chú chú ba ba......" cái miệng nhỏ không biết nói gì đó, mơ hồ, cũng không có người nghe thấy.
Trong phòng bệnh, Cao Dật giúp Tiểu Vũ Điểm đi giày, xoa mặt bé, đứa nhỏ này rốt cục cũng có thể xuất viện, hơn nữa cũng béo lên rất nhiều, rốt cục cũng có dáng vẻ như lúc trước.
Hạ Nhược Tâm đang thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng còn nhìn Cao Dật và con, bọn họ có thể xuất viện, về sau Tiểu Vũ Điểm sẽ là một đứa trẻ khoẻ mạnh, không còn ốm yếu nữa.
"Chuẩn bị xong chưa?" Cao Dật kéo tay Tiểu Vũ Điểm, hỏi Hạ Nhược Tâm.
"Xong rồi." Hạ Nhược Tâm đi tới, trong tay cầm hai cái túi nhỏ, đồ của họ không nhiều lắm, thu dọn cũng nhanh.
"Được, chúng ta đi." Cao Dật đi qua, nhẹ nhàng xách túi lên, quả nhiên là đàn ông, khoẻ hơn Hạ Nhược Tâm rất nhiều.
Tay Hạ Nhược Tâm không khoẻ, còn muốn nói cái gì, nhưng Cao Dật lại nhìn cô cảnh cáo.
Anh nhấc túi lên, "Biết không? Này đều là chuyện đàn ông phải làm, nếu để cho một người phụ nữ làm, như vậy còn gọi là đàn ông sao?" Anh cong môi cười, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc
Việc nặng đương nhiên phải để đàn ông làm, hiện tại cô không còn môt mình, đừng quên, cô còn có một người đàn ông là anh ở bên cạnh, nếu để cho người khác biết, vậy anh còn mặt mũi nào.
"Mẹ ơi......" Tiểu Vũ Điểm chạy tới kéo tay Hạ Nhược Tâm, bảo cô, "Mẹ ơi, mang Tiểu Vũ Điểm về nhà nha." Bé nhớ nhà, không muốn ở đây nữa. Trong nhà có giường, còn có mẹ làm cơm.
"Được, chúng ta về nhà," Hạ Nhược Tâm nựng mặt con, bọn họ về nhà, nơi kia tuy nhỏ, nhưng là nhà của họ.
"Mẹ ơi, chúng ta đi." đứa nhỏ không ngừng kéo tay Hạ Nhược Tâm, nhưng một chút sức lực cũng không có.
Cao Dật mở cửa phòng bệnh, khi thấy những người đang đứng ngoài cửa thì cả ba đều giật mình, bác sĩ hộ sĩ đều tới, ai cũng đỏ hồng đôi mắt, một hộ sĩ còn cúi xuống, không ngừng lau nước mắt, "Tiểu Vũ Điểm, con đi rồi, dì sẽ nhớ con lắm." cô rất thích đứa nhỏ này, vừa khả ái đáng yêu, lại vừa ngoan ngoãn, lớn lên xinh đẹp, giờ bé phải xuất viện, cô cũng thấy vui thay, nhưng nhiều hơn là luyến tiếc.
Tiểu Vũ Điểm mở to mắt, đôi mắt cũng đỏ, mấy dì hộ sĩ này đều đối xử với bé rất tốt, khi Hạ Nhược Tâm không có ở đây, đều là họ chơi cùng bé.
Hộ sĩ bế bé lên, hôn lên mặt bé một cái, "Về sau nhớ nghe lời mẹ nhé, dì nhớ con lắm."
"Vâng, Tiểu Vũ Điểm sẽ nghe lời, Tiểu Vũ Điểm cũng sẽ nhớ đến dì." nói xong, đứa nhỏ cũng thấy ấm ức, những người khác đều đau lòng cực kỳ. Sau đó từng người từng người, có mặt ở đó đều tới ôm Tiểu Vũ Điểm một cái, đều phải hôn bé một cái, hôn đến mức khuôn mặt bé đỏ cả lên.
Cuối cùng Tiểu Vũ Điểm được bác sĩ ôm vào trong иgự¢, "Bác sĩ ơi, Tiểu Vũ Điểm về sau sẽ đến thăm chú." giọng nói ngọt mềm làm bác sĩ chủ trị cũng thấy đau lòng, đứa nhỏ này.
"Không cần, Tiểu Vũ Điểm, về sau đừng tới." Mà Tiểu Vũ Điểm không hiểu, chú không thích Tiểu Vũ Điểm sao? Bé bẹp môi, "Có phải chú không muốn nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm hay không?"
"Không phải." bác sĩ vội vàng lau khô nước mắt trên mặt đứa bé.
Khóc thương tâm như vậy, thật sự làm cho bọn họ đều cảm thấy thương.
Xem đi, đám người bên cạnh còn tưởng anh bắt nạt đứa nhỏ này.
"Tiểu Vũ Điểm không cần tới nơi này thăm chú, bởi vì nơi này không tốt, để chú đi thăm Tiểu Vũ Điểm." Anh đương nhiên thích đứa nhỏ này, nhưng, đi ra rồi, tốt nhất đừng trở lại đây nữa, nếu thật sự có cơ hội, tự nhiên anh sẽ đi thăm bé.
"Vâng, chú, Tiểu Vũ Điểm chờ chú nha." bé hôn lên mặt bác sĩ một cái, làm người bên cạnh vừa ghen tị lại vừa hâm mộ, vì cái gì, Tiểu Vũ Điểm lại hôn anh ta trước, quả thực là quá không công bằng.
Bác sĩ thả Tiểu Vũ Điểm xuống đất, sau đó xoa lên cái đầu trọc của bé, đây là một đứa trẻ bất hạnh, nhưng cũng là một đứa trẻ vô cùng may mắn, tóc bé sẽ dài ra nhanh thôi, khi đó liền lại trở thành cô công chúa xinh đẹp.
Anh cười với đôi nam nữ trước mặt, có lẽ sự xuất hiện của Cao Dật này, sẽ làm cho cuộc sống vốn đã chịu nhiều đau khổ của mẹ con hai người trở nên hạnh phúc.
Cao Dật và bác sĩ trao đổi ánh mắt với nhau, mà Tiểu Vũ Điểm đã đi tới cạnh Hạ Nhược Tâm, kéo tay cô.
"Mẹ ơi, chúng ta về nhà thôi."
"Ừ" Hạ Nhược Tâm cười với con, cô cúi người với các bác sĩ ở đó.
"Cám ơn mọi người, thật sự thực cám ơn." lúc cha ruột của Tiểu Vũ Điểm không tới chăm sóc, đều là do những người xa lạ này giúp, cho Tiểu Vũ Điểm có cuộc sống thứ hai, cô cảm ơn sự quan tâm trong mấy ngày qua của họ, cám ơn bọn họ chăm sóc, nếu không, Tiểu Vũ Điểm có lẽ cũng không thể khá lên được.
Cô cúi người thật lâu, thật lâu, tựa hồ không đứng thẳng lên nổi nữa, mà trên mặt đất thỉnh thoảng sẽ nhỏ một hai giọt nước, người phụ nữ này khóc, cô rất ít khi khóc, cô là một người mẹ kiên cường, nhưng kỳ thật cũng chỉ là một con người yếu ớt mà thôi.
"Được rồi, chúng ta về nhà đi." Cao Dật đặt tay lên bả vai cô.
Mà Hạ Nhược Tâm đứng thẳng lên, nhẹ nhàng gật đầu một cái, tất cả mọi người thấy được đôi mắt cô phủ một tầng nước.
Trên dãy hành lang dài của bệnh viện, ba người chậm rãi đi xa, cuối cùng chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ.
Bác sĩ cười chúc phúc cho họ.
Cao Dật bỏ đồ vào trong xe, sau đó mới ôm Tiểu Vũ Điểm vào, Hạ Nhược Tâm chợt bừng tỉnh nhìn bệnh viện, rõ ràng chỉ ngắn ngủn mấy tháng, nhưng sao cô lại có cảm giác như đã trải qua cả một đời người?
Hy vọng, tuyệt vọng, tuyệt vọng rồi lại gặp hy vọng, lặp đi lặp lại, cô cũng không biết mình đã trải qua như thế nào, mà một đường đi, thật là quá mức vất vả.
"Về nhà thôi, Nhược Tâm." Cao Dật đứng ở phía sau, che lại hai mắt cô, "Nhược Tâm, những chuyện trước kia đã qua rồi, đừng nghĩ lại nữa, hiện tại Tiểu Vũ Điểm đã khoẻ, em cũng khoẻ, tin anh đi, cuộc sống sau này sẽ tốt thôi."
Hạ Nhược Tâm chẳng nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe được giọng nói dễ nghe của anh vang lên, ôn hòa, yên ổn, an toàn.
Họ sẽ sống tốt.
Cảm giác bờ vai có một bàn tay ấm nóng phủ lấy, độ ấm từ bờ vai chạy xuống dưới, tới иgự¢, rồi lan ra toàn thân.
"Thật sự sẽ tốt sao?" Cô bừng tỉnh hỏi, đã trải qua quá nhiều đau khổ, kỳ thật sớm đã không tin cái gì gọi là hạnh phúc, cô chỉ muốn mình và con sống an ổn, vui vẻ, vậy là đủ rồi.
"Đúng vậy, tin tưởng anh, sẽ tốt thôi." Cao Dật nói, ngón tay nhẹ nhàng мơи тяớи khuôn mặt cô, mỗi nơi trên người cô đều in hằn sự đau khổ, bao gồm cả trái tim, trước kia cô đã phải trải qua những gì, anh sẽ không hỏi lại nữa, anh chờ, chờ đến ngày cô tự nguyện nói cho anh.
"Vâng, em tin, trời cao vẫn luôn công bằng, ông ban cho em một đứa con đáng yêu, lại cho nó cuộc sống thứ hai, ông trời cũng không hẳn là bạc đãi ạ." Hạ Nhược Tâm nheo mắt, trước nay cô chưa bao giờ bị suy sụp, bởi vì cô chính là cô, cô chính là người bề ngoài nhu nhược, nội tâm kiên cường như vậy.
"Ngốc quá, về sau em cũng sẽ hạnh phúc." Cao Dật đau lòng nói, anh mở cửa xe, đẩy cô vào, "Rồi, Tiểu Vũ Điểm đã đợi chúng ta rất lâu rồi, vào đi," chỉ là anh nói xong, lại bất đắc dĩ than một tiếng với đứa nhỏ trong xe.
Bé nào có chờ đến phát chán, nhãi con này đang bận chơi đồ chơi kìa, không biết chơi vui như nào, nhưng mà, con 乃úp bê còn chẳng đáng têu bằng bé..
Đóng cửa xe lại, Cao Dật lên xe, bọn họ phải về nhà. [Các bạn đang đọc truyện tại Thichtruyen.com]
Bệnh viện phía sau càng ngày càng xa. Tựa hồ chính là nửa đời người, đi rồi, không bao giờ quay lại nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc