Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 68

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Nghe đến câu này, Hạ Nhược Tâm liền đánh rơi quyển vở trong tay xuống giường, Tiểu Vũ Điểm khó hiểu ôm chặt 乃úp bê trong иgự¢, rồi lại với tay cầm lấy quyển vở lên viết gì đó, cho nên nói, người lớn đôi khi thật sự rất khó hiểu.
"Anh nói sao, có thể mổ rồi sao?"
Hạ Nhược Tâm một hồi lâu mới thốt ra được, đừng tàn nhẫn như vậy, đừng cho cô huy vọng rồi lại là lạnh lùng dập bỏ, cô đã không thể nào chịu đựng được nữa rồi.
"Đúng vậy, cô Hạ."
Anh bác sĩ cũng vô cùng kích động nói:
"Cô đã quên rồi sao? Tôi đã từng nói là, người có tủy thích hợp với Tiểu Vũ Điểm thật ra là có hai người, một người là anh Sở, còn người kia là người mà chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến. Anh ấy vừa rồi đã chủ động liên lạc với chúng ta, bây giờ anh ấy đang ở sân bay, lập tức có thể đi đến bệnh viện, anh ấy nói sẽ hiến tủy vô điều kiện cho Tiểu Vũ Điểm."
"Thật vậy sao?"
Hạ Nhược Tâm đứng lên, toàn thân dường như đang run rẩy vô cùng hồi hộp:
"Ý của anh là Tiểu Vũ Điểm có thể mổ rồi, con bé sẽ không ૮ɦếƭ, sẽ được sống đúng không?"
"Đúng vậy, chắc chắn sẽ như vậy, hơn nữa anh ấy đang trên đường đến đây đấy, không có lý do gì gạt chúng ta đâu."
Anh bác sĩ lại gật đầu một cái, kỳ thật không những cô không tin, mà hiện tại dù anh là bác sĩ cũng không thể nào tin được, dù sao, trước mắt mọi người bây giờ đang là một mảnh trời u ám, không có nửa phần ánh sáng, mà trong lúc đó lại lóe lên ánh sáng hi vọng, nhưng việc phải chờ đợi trong thời gian quá lâu, mọi người hiển nhiên cũng sẽ không tin được, đều lui bước rồi.
"Cảm ơn anh, bác sĩ."
Hạ Nhược Tâm cắn môi, bàn tay nắm chặt lại, bởi vì bây giờ cô không biết phải diễn tả cảm xúc như thế nào, cô rất kích động, cũng rất sợ hãi.
Sợ rằng người kia sẽ không đến, bất chợt lại không muốn hiến tủy, giống như Sở Luật vậy.
"Đừng lo lắng cô Hạ, vị tiên sinh này đã bỏ công việc chuyên môn ở nước ngoài để về đây, anh ấy nhất định sẽ cứu Tiểu Vũ Điểm."
Thấy cô có vẻ bất an, anh bác sĩ vội vàng an ủi cô, mà cô gái này, hiển nhiên là đã không còn có thể chịu đựng thêm đả kích nào nữa rồi.
"Cảm ơn."
Hạ Nhược Tâm nghẹn ngào một tiếng, Tiểu Vũ Điểm vẫn đang chăm chú viết tên mình, cô ngồi xuống ôm lấy thân thể nhỏ bé của con gái vào lòng, Tiểu Vũ Điểm liền tò mò chớp chớp đôi mắt, đem quyển vở nhỏ đặt ở trên đùi, không biết là đang viết cái gì?
Mà trên sân bay lúc này, dòng người bắt đầu tuôn ra bên ngoài, thỉnh thoảng có người đi đường xuyên thẳng qua, một người đàn ông trẻ tuổi nhanh chóng bước đến, trên mặt đeo một chiếc kính râm, quần áo toàn thân đều màu trắng gạo, làm cho khí chất của anh càng thêm toát ra rất tự nhiên, ánh đưa tay gỡ chiếc kính râm ra, để lộ ra gương mặt hết sức tuấn tú, nhưng cũng cực kì nam tính.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay rồi sải chân bước đi, dường như anh đã bị muộn giờ rồi.
Ngồi trên một chiếc xe, anh nhìn ra phía ngoài, hàng lông mày hơi nhíu lại, tựa hồ như không thể nào giãn ra được.
Mãi đến khi xe dừng ở cửa bệnh viện, anh mới bước đi ra, ngẩng đầu, cũng không phải là một bệnh viện lớn, mà trán của anh dường như còn siết chặt lại hơn.
Anh đi vào, mà ở cửa bệnh viện hiển nhiên đã có người đang chờ anh.
"Xin hỏi, anh có phải là anh Cao không?"
Bác sĩ chủ trị cho Tiểu Vũ Điểm vội vàng nghênh tiếp trước, hỏi thăm người đàn ông có vẻ đang mệt mỏi vì chuyến đi dài, cùng với tư liệu ảnh được chụp có chút giống anh.
"Đúng vậy, chính là tôi."
Người đàn ông trầm giọng trả lời.
Bác sĩ cảm thấy lòng mình cuối cùng cũng đã được thả lỏng, rút cuộc đã đến, đã gấp gáp lắm rồi.
"Tôi muốn gặp đứa bé một chút có được không?"
Người đàn ông nhíu mày yêu cầu.
"Được, mời đi theo tôi, vừa lúc cô bé mới tỉnh dậy." Bác sĩ xoay người qua mời.
"Ừ."
Người đàn ông gật đầu một cái rồi nhanh chóng bước theo sau đi đến chỗ đứa bé ấy. Nếu như không phải tin tức truyền chậm thì anh cũng đã sớm đến, chỉ là một đứa bé ba tuổi, chắc là đã vất vả lắm.
Cửa phòng bệnh được nhẹ nhàng đẩy ra, Tiểu Vũ Điểm vẫn đang chơi với 乃úp bê của mình, chỉ cần có 乃úp bê, cô bé sẽ không chú ý đến điều gì khác.
Người đàn ông chăm chú nhìn chiếc đầu trọc của cô bé, sau đó lại ngắm hàng lông mi dài, đôi mắt to trong veo như nước, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy đi trông thấy, và một chiếc miệng nhỏ nhắn đáng yêu nữa.
Con ngươi của anh đột nhiên co lại, thế nào lại là cô bé đó được.
"Tiểu Vũ Điểm?" Người đàn ông thốt ra cái tên ấy.
Nghe được giọng nói lạ, Tiểu Vũ Điểm mới ngẩng đầu lên, vừa thấy người đàn ông đứng ở cửa, hành động tiếp theo của cô bé khiến cho bác sĩ vô cùng bất ngờ, cô bé dang đôi tay ra nói:
"Chú, ôm một cái nào."
Âm thanh hơi thở như trẻ em đang 乃ú vậy, đặc biệt êm tai.
Bác sĩ há hốc mồm ngạc nhiên, có chút không thể không suy nghĩ đấy, đứa nhỏ này từ trước cho tới bây giờ chưa bao giờ chủ động ôm lấy người khác, chỉ có người khác ôm lấy cô bé mà thôi, tại sao cô bé lại nhiệt tình với vị Cao tiên sinh này như vậy?
Người đàn ông nhanh chóng đi đến giường bệnh, ôm lấy thân thể Tiểu Vũ Điểm vào trong lòng.
Tiểu Vũ Điểm túm chặt lấy áo người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngọt ngào.
"Cô bé, còn nhớ chú sao?"
Người đàn ông đặt tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm, cảm nhận được khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé càng gầy hơn, hầu như khác hẳn với cô bé mà trước đó anh đã gặp.
Làn da cũng càng thêm trắng bệch, khuôn mặt vốn chỉ nhỏ nhắn như quả táo, bây giờ cũng chỉ còn nhỏ xíu.
"Còn nhớ ạ, Tiểu Vũ Điểm không quên đâu ạ."
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm ngẩng lên, trí nhớ của cô bé rất tốt, nằm trong иgự¢ chú rất ấm áp, cảm giác giống như bố mà người ta thường hay nói vậy.
"Thật là một đứa trẻ thông minh."
Người đàn ông vuốt đầu trọc của Tiểu Vũ Điểm, tóc rụng hết cũng là điều dễ hiểu, nhưng mà cô bé vẫn rất đáng yêu.
Tiểu Vũ Điểm vội vàng dùng hai tay bưng kín đầu, thân thể càng thêm co rút vào trong иgự¢ anh.
"Chú ơi, có phải bây giờ Tiểu Vũ Điểm rất xấu không?"
Cô bé ngước lên mở to đôi mắt trong veo, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hỏi người đàn ông.
Người đàn ông chỉ cầm lấy đôi tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm rồi nói:
"Ai nói đấy, Tiểu Vũ Điểm vẫn rất đáng yêu đấy."
Anh lại xoa xoa đầu cô bé, ôm chặt cô bé hơn một tí.
"Tiểu Vũ Điểm, mẹ con đâu?"
Cô gái ấy đi đâu rồi, những ngày qua cô sống thế nào, anh đều không thể tưởng tượng đến.
"Mẹ đi kiếm tiền cho Tiểu Vũ Điểm chữa bệnh rồi ạ."
Cô bé tuy còn nhỏ nhưng đã sớm không còn là bảo bối không hiểu chuyện nữa rồi, tuy rằng cô bé vẫn là bảo bối của mẹ mình, nhưng mà cô bé lại hiểu chuyện hơn tuổi tác rất nhiều.
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm lại nắm chặt lấy áo quần của người đàn ông rồi nói:
"Chú ơi, Tiểu Vũ Điểm sợ lắm, cũng rất đau nữa."
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm siết chặt, ngón tay nhỏ càng thêm gầy guộc khiến cho người đàn ông không khỏi đau lòng.
"Chú biết rồi, sẽ nhanh hết đau thôi, có chú ở đây rồi, không phải sợ."
Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô bé, thương yêu an ủi đứa bé đã phải chịu quá nhiều đau khổ trong lòng.
Anh hiểu được căn bệnh này ảnh hưởng đến một đứa bé như thế nào, nhìn đầu của cô bé sẽ hiểu, không ngừng trị bệnh bằng hoá chất khiến cho thân thể cô bé đã gần kiệt quệ rồi.
Nếu như không phải anh trở về thì với thân thê như vậy, cô bé chắc chắn không còn khả năng sống sót, phải đến nơi này, trong lòng anh chính là một nỗi sợ hãi.
Một đứa trẻ đáng yêu như vậy, ai có thể cam lòng đây.
Nhất là cô gái ấy, cô nhất định đã phải chịu đựng nỗi đau khổ mà anh không thẻ tưởng tượng ra được.
Lúc Hạ Nhược Tâm quay trở lại, đúng lúc gặp bác sĩ đang đứng ở cửa, anh ấy không đi vào sao? Gần đây cô không làm việc ở chỗ đó nữa, nhưng xem ra cô phải đi một lần nữa, bởi vì cô biết rõ chi phí cho ca giải phẫu tuyệt đối không rẻ, cũng may, cô bây giờ còn có thể nợ được, còn có thể nghĩ cách kiếm tiền trả lại.
Cô cũng đứng ở cửa ra vào, nhưng đột nhiên bất ngờ khi nhìn thấy một người đàn ông ôm con gái của cô, mà Tiểu Vũ Điểm lại ngoan ngoãn nằm trong lòng người đàn ông xa lạ ấy.
"Tiểu Vũ Điểm."
Cô gọi tên con, ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.
Một khuôn mặt quyến rũ lọt vào ánh mắt cô, thân thể của cô có chút lảo đảo.
Môi cô cũng run lên bần bật, là anh ấy, là anh ấy...
Cao Dật. Là bác sĩ mà cô đã gặp hai lần, mà sao anh ấy lại ở chỗ này?
"Đã lâu không gặp, cô Hạ."
Đôi môi Cao Dật hơi nhếch lên, chỉ là đang quan sát Hạ Nhược Tâm, đồng thời, sắc mặt khẽ trầm lại, cô không khỏe, cô quả là không được khỏe. Màu da trắng nhợt nhạt như vậy, trắng hơn quá khứ rất nhiều, So với Tiểu Vũ Điểm, dáng vẻ của cô còn giống người bệnh nhiều hơn.
Vị bác sĩ lúc này mới hiểu rõ, thì ra mọi người đều quen biết nhau, nếu như vậy thật tốt quá, hèn gì Tiểu Vũ Điểm lại thân mật với anh ấy như vậy, như vậy thật sự tốt rồi, xem ra lần này Tiểu Vũ Điểm thật sự được cứu rồi.
"Cô Hạ, vị Cao tiên sinh này chính là người hiến tủy cho Tiểu Vũ Điểm, hai người cứ thoải mái, tôi cũng không quấy rầy nữa."
Bác sĩ nói xong liền đi ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Hạ Nhược Tâm đi từ từ tới gần, đứng ở bên cạnh giường bệnh, người đàn ông mà cô đã lãng quên từ lâu, anh thực sự nguyện ý cứu con gái của cô sao?
"Cứu.. cứu con bé, được không, hãy cứu nó."
Hạ Nhược Tâm đứng trước mặt Cao Dật, đôi mắt đỏ au, lúc này tuôn trào ra quá nhiều nước mắt.
Xin đừng bỏ mặc không cứu con gái của cô, con bé còn nhỏ lắm, còn chưa hiểu chuyện gì cả.
Cao Dật thở dài một hơi, anh nhẹ nhàng đặt Tiểu Vũ Điểm từ trong lòng đặt lên giường, sau đó mới đứng lên.
Anh duỗi ra tay của mình, đặt ở trên mặt Hạ Nhược Tâm nói:
"Đừng lo, con bé sẽ không có chuyện gì đâu, tôi sẽ cứu, nhất định sẽ cứu."
Ngón tay của anh hơi di chuyển đặt dưới đôi mắt của cô, đột nhiên, anh có cảm giác mình trái tim mình rất lạ, có chút đau đớn, cũng có chua xót, trong lòng thì bị tàn nhẫn kéo căng như dây cung, đến bây giờ vẫn mơ hồ đau đớn.
Nước mắt của người con gái này làm cho anh cảm động, cũng làm cho trái tim anh đau thắt.
"Cảm ơn anh, cảm ơn anh."
Hạ Nhược Tâm càng khóc càng thêm thương tâm, tựa hồ khóc mà không chút kiêng dè gì, nàng đã không thể nào nghĩ được rằng, con gái cô thật sự còn cứu được, thật vậy chăng?
"Tôi cho tới bây giờ cũng không biết nước mắt phự nữ lại nhiều như vậy đấy."
Trên tay Cao Dật dính lấy nước mắt của Hạ Nhược Tâm, nhưng mà cô gái này lại khôg có ý định dừng lại, không phải cô ấy muốn nhấn chìm cả cái phòng bệnh này đấy chứ?
Hạ Nhược Tâm không ngừng nghẹn ngào, không phải, không phải, là cô nhịn không được, thật là nhịn không được.
"Được rồi, tôi không trách cô nữa, cô không cần phải vậy đâu, bằng không thì người khác sẽ nghĩ tôi bắt nạt cô đấy, làm cho một cô gái khóc thê thảm như vậy."
Tay Cao Dật vuốt lấy khuôn mặt của cô nói:
"Cô biết không? Cô gầy quá, chắc đã vất vả lắm phải không?"
Lần đầu tiên có người quan tâm cô như vậy, hỏi cô có đau không, có mệt không? Cho tới nay đều một mình cô đối mặt với tất cả, chịu đựng tất cả.
Không có người quan tâm, không có người đau lòng.
"Được rồi, đừng khóc nữa, về sau cứ để tôi lo liệu."
Tay Cao Dật buông xuống, sau đó trượt xuống bờ vai gầy gò trơ xương của cô.
Cô rất gầy.
Thân thể như vậy, chắc đã phải chịu đựng đến cực hạn rồi.
"Có tôi ở đây, không có chuyện gì đâu."
Anh siết chặt bàn tay, chỉ theo bản năng ôm lấy thân thể gầy gò đó, thực xin lỗi, là tôi đã tới chậm.
Anh nói xin lỗi, nếu như anh vẫn luôn ở trong nước, có lẽ Tiểu Vũ Điểm đã sớm khỏe mạnh rồi, mà cô cũng không cần phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy.
Hạ Nhược Tâm lắc đầu, không phải, không phải, chỉ là, cô cảm giác như là có cái gì đang cắm trong cổ họng mình, khiến cho cô không thể nào thốt ra điều gì.
"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, không cần nói gì thêm nữa, cô chỉ cần biết rằng tôi sẽ cứu con bé, về sau tất cả cứ giao cho tôi."
Anh than thở, cũng là an ủi, một cô gái thuần khiết như vậy, cô đang suy nghĩ gì, tại sao anh lại có thể không hiểu được chứ.
"Cảm ơn."
Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, sau đó duỗi tay của mình ra đặt ở ngang hông của anh:
"Tôi có thể tựa vào anh một lúc được không? Chỉ cần một lúc thôi."
Cao Dật nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô, cô gái, cô không biết rằng như vậy chính là tôi được lợi hay sao? Tuy nói như vậy, nhưng mà, tay của anh cũng tự động vòng qua lưng Hạ Nhược Tâm, để toàn bộ người cô ngả vào lòng anh.
Một cô gái yếu đuối như vậy, vốn không thể chịu đựng được những việc như vậy, những thứ này đều phải là do đàn ông gánh vác, nếu như, người khác không muốn vì cô mà làm, vậy cứ để cho anh.
Có một số việc anh không thể nào buông bỏ, ví dụ như cô, bây giờ anh cũng không cách nào bỏ rơi được.
"Cô gắng nghỉ ngơi một chút đi, không cần phải căng thẳng như vậy đâu, cô xem tôi đã đến đây rồi, cô có thể giao tất cả mọi việc cho tôi, tôi có thể gánh vác tất cả cho cô, hãy nhớ là tất cả đấy."
Anh nói rồi vươn tay vuốt tóc Hạ Nhược Tâm, chỉ là, ngón tay của anh cong lại, cảm thấy có chút điều gì không đúng.
Hạ Nhược Tâm thấy dáng vẻ nghi hoặc của anh, bèn thò tay lấy tóc giả xuống, lộ ra chiếc đầu trọc giống như Tiểu Vũ Điểm, hai mẹ con quả thực rất giống nhau.
"Nhìn rất đẹp."
Cao Dật cười dịu dàng, không có chút lạnh lùng nào như anh trước đây, chỉ có sự dịu dàng mà thôi.
Hạ Nhược Tâm cũng phát hiện cái gì, thì ra hai người bọn họ đang thân mật ôm lấy nhau, mà tay cô vẫn luôn là đặt tyển lưng người ta, thậm chí là, không muốn buông ra, thên thể người đàn ông này thật sự thật ấm áp, có thể khiến cho trái tim lạnh lẽo như đã ૮ɦếƭ của cô, có thể lần nữa sống lại.
Cô hơi hơi vùng vẫy một ít, nhưng mà Cao Dật lại ôm chặt hơn.
"Cứ như vậy đi, đừng đẩy tôi ra, cô mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi một chút, không ai trách cô đâu."
Giọng anh trầm thấp dịu dàng nói, Hạ Nhược Tâm mới buông lỏng cơ thể ra, ngoan ngoãn tựa vào lòng người đàn ông xa lạ, cảm nhận được hơi ấm mà cô chưa bao giờ có được.
"Tốt lắm, cứ như vậy đi, tôi đã nói rồi, về sau tất cả mọi việc cứ giao cho tôi, cô chỉ cần chờ đợi đến khi Tiểu Vũ Điểm khôi phục là được rồi."
Giống dỗ dành trẻ em, Cao Dật không ngừng vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, mà cả thể xác và tinh thần hết sức căng thẳng của Hạ Nhược Tâm cuối cùng cũng được thả lỏng, lúc này đây, cô thật sự mệ mỏi không mở nổi đôi mắt nữa rồi.
Cô mệt mỏi, mệt mỏi quá.
Để cho cô nghỉ ngơi một chút đi, khiến cho cô cảm nhận thêm chút hơi ấm đi.
Cao Dật cúi đầu xuống, nhìn cô gái trong иgự¢ mình đang ngủ, hàng lông mi dài trên đôi mắt cô rũ xuống, mà chỗ mí mắt của cô tức thì có thêm hai hàng nước mắt nhòe đi.
"Được rồi, ngủ đi."
Cao Dật đưa tay đặt trên mặt Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng nhè nhẹ vỗ về, bàn tay ấm áp ấy làm cho Hạ Nhược Tâm cuối cùng cũng rủ bỏ được tất cả những nối vất vả, tất cả sự chống cự, lần đầu tiên mà cô có thể say giấc yên lành như vậy.
Thân thể Cao Dật không chút động đậy, mãi đến khi tay cô đần buông xuống, tiếng hít thở của cô đều đều thỉnh thoảng truyền đến, mới làm cho người ta biết rõ, cô ngủ rồi, thật là ngủ rồi.
Cao Dật ôm lấy thân thể nhẹ bẫng của cô đặt ở một bên trên giường bệnh, ngồi một lát thật lâu mới đứng lên, đi tới trước giường bệnh của Tiểu Vũ Điểm, kỳ thật, hai người đều bị bệnh, một người bệnh ở thân thể, một người bệnh ở trong lòng.
Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, theo bản năng lại gọi mẹ, rút cuộc, chỉ một ngón tay đặt ở trên chiếc miệng nhỏ, cô bé ngẩng đầu, chớp chớp hàng lông mi thật dài.
"Ngoan, tiểu bảo bối, mẹ ngủ rồi, chúng ta đừng làm ồn được không nào?"
Cao Dật ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt còn chút mơ màng của Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm nhẹ gật đầu, cũng đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt trên môi Cao Dật nói:
"Vậy chú cũng đừng lớn tiếng a, như vậy sẽ làm mẹ tỉnh dậy đó."
"Được, chúng ta không nói lớn nữa nhé."
Cao Dật yêu thương lại xoa lên chiếc đầu trọc của Tiểu Vũ Điểm.
Mà Tiểu Vũ Điểm lại vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra nói:
"Chú, ôm một cái nào."
Cao Dật nhẹ nhếch mày, thò tay ôm lấy cô bé.
"Chú dẫn cháu đi phơi nắng có được không?"
Sắc mắt cô bé kém quá, cần một chút huyết sắc mới được.
"Được ạ."
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn trả lời, cô bé ôm lấy cổ Cao Dật, không giống như ôm nẹ, nhưng mà cô bé cũng rất thích.
Mỉm cười ngọt ngào một cái, cô bé duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra, sau đó vẫy vẫy về hướng Ha Nhược Tâm đang ngủ trên giường.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm và chú đi gặp Thái Dương công công a, một lát sau sẽ trở lại."
Giọng cô bé nho nhỏ, nhưng cũng không có quên rằng chú đã nhắc không được làm ồn đến mẹ.
"Tiểu quỷ đại nhân."
Cao Dật ôm chặt thân thể nhỏ bé trong иgự¢, sau đó đi ra ngoài, thuận tay gài cửa lại cho Hạ Nhược Tâm.
Bên ngoài, quả nhiên ánh mặt trời rất ấm áp, tuyệt không khiến cho người ta cảm giác nóng, chỉ là sự ấm áp, rất ấm.
Cao Dật cho Tiểu Vũ Điểm ngồi trên đùi của mình, ôm lấy thân thể nho nhỏ trong lòng. Chỉ sợ cô bé không cẩn thận mà té xuống.
"Chú ơi, ấm quá."
Tiểu Vũ Điểm đưa hai tay ra che lấy mắt của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc