Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 65

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

"Ra ngoài ư?"
Hạ Nhược Tâm lui ra phía sau một bước, trên mặt không còn một giọt máu.
"Cô đừng như vậy."
Cô hầu gái thấy cô như sắp ngã nhào, nên lo sợ rằng có khi nào cô dạt dột mà tự sát không, bộ dạng hiện giờ của cô, rõ ràng không gặp được ông chủ liền sắp đi tự sát vậy.
"Ra ngoài, ra ngoài..."
Hạ Nhược Tâm không ngừng lặp lại câu nói đó, bọn họ đi đâu vậy, chắc còn chưa đi xa, cô sẽ đuổi kịp chứ?
"Đúng vậy a."
Cô hầu gái gật đầu rồi nói:
"Bà chủ có thai nên bên ông chủ đưa đến bệnh viện rồi, nếu như cô muốn đi tìm, có thể đi đến bệnh viện lớn nhất ở đây, cô..."
Cô hầu gái còn chưa nói hết, đã thấy Hạ Nhược Tâm xoay người chạy đi.
"Ài, cô vội vả như vậy làm cái gì? Tôi chỉ là muốn nói là cô cầm ô đi, trời sắp mưa rồi đấy."
Cô hầu gái thì thào tự nói với mình, cô chưa bao giờ gặp ai kì lạ như vậy.
Cô đóng cửa lại, nhưng rồi lại quay ra thoáng nhìn bầu trời, xem đi, cô đã nói rồi mà, trời sẽ mưa đấy, hơn nữa còn mưa rất lớn.
Hạ Nhược Tâm không ngừng đưa tay lau mặt, không biết là bởi vì nước mưa hay là nước mắt, khiến cho mắt cô như nhòa đi, Lý Mạn Ni đã có thai, cô ấy đã có con của cô ấy rồi.
Cho nên anh không muốn cứu con gái cô có phải hay không?
Thế nhưng mà hai đứa đều là con mà, Tiểu Vũ Điểm cũng là con gái anh cơ mà.
Cô không ngừng chạy, không ngừng khóc, tìm được bệnh viện lớn nhất ở đây, đứng ở cửa bệnh viện, cô liếc nhìn ra bãi dỗ xe của bệnh viện, cũng là chiếc xe màu đen bình thường như những chiếc xe khác, nhưng mà, nhìn có thể thấy được, biển số xe chính là xe của Sở Luật, bốn năm không hề thay đổi.
Cô không đi vào, chỉ đứng ở bên ngoài, bất luận mưa tạt vào người cô, mặt mũi, áo quần cô cũng đã ướt đẫm, không có một chỗ nào sãh sẽ, mà mưa rơi xuống mặt cô, thuận theo gương mặt chảy xuống môi, nơi đây mới cảm thấy được làm dịu một chút, đôi môi cô từ sớm đã bị nứt nẻ bật ra cả máu.
Cô đợi, chỉ cần bọn họ đi ra, liền nhất định có thể đợi được.
Cô tin rằng, chỉ cần cô đứng chỗ này nhất định sẽ gặp được, cô có thể đợi được, cô sợ đi vào, sợ để lỡ mất anh, bởi vì Tiểu Vũ Điểm của cô không thể nào bỏ lỡ thêm nữa.
Mưa rào rào rơi xuống thân thể cô gái tội nghiệp, trên mặt cô trắng bệch không còn một chút huyết sắc, bờ môi thi thoảng lại run rẩy, cô cú như vậy đứng trong mưa, không có chút gì muốn tránh mưa cả.
Cô cảm thấy lạnh, hai tay ôm lấy bờ vai của mình, thì ra bây giờ đang là mùa mưa lạnh lẽo, lạnh muốn ૮ɦếƭ, cô đứng trong mưa không ngừng run rẩy, nhưng đôi mắt một mực không rời khỏi cánh cửa bệnh viện.
Mãi đến khi hai người đi ra, cô mới nhìn bọn họ chằm chằm, mà trên mặt cô cuối cùng cũng hé lên một tia hi vọng.
Cô đã đợi được phải không, cô đã đợi được.
Ở cửa bệnh viện, Sở Luật lấy áo khoác của mình khoác cho Lý Mạn Ni, có chút không vui đưa tay đặt trên đầu vợ mình, trời mưa, mặc dù khoảng cách từ chỗ bọn họ đến xe không quá xa, cho dù là trong tay cũng cầm một chiếc dù, nhưng dường như anh không muốn một giọt mưa nào làm ướt Lý Mạn Ni.
"Không sao đâu, Luật, bác sĩ nói đứa bé không sao, em cũng không sao mà."
Lý Mạn Ni đưa tay cẩn thận che chở bụng của mình, mang thai ba tháng đầu là nguy hiểm nhất, vì vậy bọn họ luôn cẩn thận, cũng có thể nhìn ra, bọn họ coi đứa bé trong bụng quan trọng như thế nào.
"Anh biết rồi, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn."
Sở Luật ôm lấy eo cô ấy ôm lại chặt hơn, sau đó bật ô, cẩn thận từng li từng tí đưa cô bước ra khỏi cửa chính bệnh viện, mặc cho mưa gió thổi vào người, Lý Mạn Ni hơi co người lại, cho dù đã khoác áo Sở Luật nhưng cô vẫn cảm giác lạnh.
"Lạnh hả?"
Đôi mắt Sở Luật đầy lo lắng, nếu như cô không khỏe thì đứa con trong bụng của bọn họ phải làm sao chứ, anh nhìn bụng cô ấy hết sức đau lòng, cũng cho tới bây giờ anh đều chưa từng biết rằng, thì ra phụ nữa mang thai lại vất cả như vậy.
Lý Mạn Ni khẽ gật đầu rồi cười dịu dàng:
"Một chút, nhưng mà có anh đây rồi em không sợ gì cả."
Cô ấy dựa vào anh thêm một chút, chỉ cần có anh ở bên cạnh, cô sẽ không cảm thấy lạnh.
Chịu đựng một lát rồi vào xe cũng không lạnh nữa. Sở luật ôm chặt lấy eo của cô, đem ô che cho cô ấy rồi hướng về phía bên kia đi đến.
Thì ra, anh cũng là người rất dịu dàng, nhưng phải xem đối với người nào.
Hạ Nhược Tâm đứng ngay tại chỗ, mưa tạt vào người cô ướt đẫm, cô ૮ɦếƭ lặng nhìn bọn họ đang dần đến gần, mà hai người bọn họ vẫn luôn nhìn nhau, căn bản cũng không có phát hiện được có một cô gái toàn thân ướt sũng đang đứng đó.
Bọn họ lạnh, nhưng cô lạnh hơn. Đôi môi nhợt nhạt run run, thân thể cô cũng lạnh cầm cập trong nước mưa.
Lý Mạn Ni ngẩng đầu, rút cuộc đã trông thấy Hạ Nhược Tâm, mặt cô ta vội biến sắc, trong lòng cũng trở nên hồi hộp, cô tìm tới, cô đã đến tìm anh.
"Làm sao vậy?"
Nhìn mặt Lý Mạn Ni biến sắc, thân thể có chút sững sờ, khiến cho Sở Luật cũng phải nhìn theo ánh mắt cô ta, lúc hai người thấy được cô gái đang đứng cách đó không xa, toàn thân anh cũng cứng đờ như bị băng bao bọc lấy.
"Cô đến đây làm gì, không phải chủ của cô không trả tiền nên đến tìm tôi đấy chứ?"
Vẫn giọng nói lạnh lùng như trước, không còn vẻ quan tâm dịu dàng nhu với Lý Mạn Ni như lúc nãy.
Anh không muốn gặp lại cô, nhất là trước mặt Lý Mạn Ni, bởi vì anh biết rõ Lý Mạn Ni không hề thích cô, mà chính anh cũng cảm thấy tự xấu hổ...
Lý Mạn Ni nhích gần anh thêm một chút, tựa như đang sợ hãi co rút thân thể lại.
"Không phải sợ, có anh ở đây, cô ta sẽ không làm hại em được."
Sở Luật ôm lấy vai Lý Mạn Ni, chỉ âm trầm nhìn cô gái trước mặt, nếu như cô một lần nữa làm tổn thương vợ anh, anh sẽ không bỏ qua cho cô, anh sẽ tàn nhẫn với cô hơn cả bốn năm trước.
Đôi môi Hạ Nhược Tâm không ngừng khép mở, tựa hồ đứng quá lâu, cô đã không thể nói ra hơi.
"Anh có thể cứu đứa bé ấy được không? Tôi cầu xin anh, hãy cứu lấy con bé!"
Cô rốt cuộc cũng thốt ra được, nhưng giọng cô lại khàn khàn rất đáng sợ, nếu như không cẩn thận nghe thì cũng sẽ không thể nghe được điều gì.
Ngón tay Lý Mạn Ni khẽ nắm chặt, thì ra cô còn chưa hết hy vọng, vẫn đến tận đây tìm anh cơ đấy.
"Luật, em sợ."
Lý Mạn Ni mở to ánh mắt vô tội, ra vẻ sợ hãi.
Sắc mặt Sở Luật càng thêm nặng nề nói:
"Tôi có cứu đứa bé kia hay không liên quan gì đến cô, tôi muốn cứu thì cứu, không cứu thì không cứu, đâu cần cô phải nói, cô nghĩ cô là ai, cô còn là vợ của tôi sao? Vợ của tôi đang ở đây, không phải là người vì tiền mà bán thân như cô."
Cho đến bây giờ anh chưa bao giờ nói chuyện nể nang với cô, anh đối với Hạ Nhược Tâm mà nói, chỉ có tuyệt tình mà thôi.
Hạ Nhược Tâm mặt trắng bệch nói:
"Tôi chưa bao giờ muốn sẽ làm vợ anh, tôi chỉ muốn cầu xin anh hãy cứu đứa bé kia."
Giọng cô xuyên qua làn mưa, cảm giác như trong lòng đang vỡ vụn.
Đức bé mới ba tuổi, con bé còn chưa biết gì, tại sao anh không cứu con bé, tại sao?
"Luật, không muốn."
Cảm thấy Sở Luật đang vô cùng căng thẳng, Lý Mạn Ni ôm chặt lấy eo của anh, chỉ sợ sau một lúc Hạ Nhược Tâm lại nói ra điều gì:
"Không muốn, em sợ."
Sở Luật đưa tay vỗ vai Lý Mạn Ni đang trong иgự¢ mình, lúc này, trong đầu anh cực kì hỗn loạn, có lẽ trong lòng anh vẫn chưa thể bình tĩnh được.
Hiện tại anh đang suy nghĩ rằng, tại sao Hạ Nhược Tâm lại để tâm đến đứa bé kia như vậy, đứa bé ấy liên quan gì đến cô ấy đâu.
"Luật, em cảm thấy không thoải mái, em lạnh quá."
Lý Mạn Ni ôm thật chặt eo Sở Luật không ngừng nói.
"Được, chúng ta về."
Sở Luật không thèm nhìn Hạ Nhược Tâm, anh hạ cây ô xuống, ôm Lý Mạn Ni trong иgự¢ nói "Chúng ta về".
Giọng của anh vô cùng lo lắng, biết rõ cô ta hiện tại không thể bị kích động, bây giờ trong lòng của anh chỉ có một người là Lý Mạn Ni, đương nhiên còn có đứa con của anh chưa sinh ra nữa.
Anh có chút khẩn trương đổi phương hướng, đằng sau chính là bệnh viện.
Lý Mạn Ni lo lắng xen chút sợ hãi:
"Không muốn, Luật, em không đi bệnh viện đâu, em phải về nhà, em phải về nhà, em không muốn thấy cô gái kia, em không muốn."
Lý Mạn Ni túm chặt lấy áo Sở Luật, đôi mắt như chực trào nước mắt, cô không ngừng rụt lại thân thể của mình, hiển nhiên là đang cực kì hoảng sợ.
"Được, chúng ta về nhà."
Sở Luật ôm lấy Lý Mạn Ni đi về phía xe, cảm giác được trên thân thể là một lực không thể nào thoát khỏi.
Rồi sau đó, hắn quay đầu lại, đôi mắt âm u lạnh lùng nheo mắt nhìn Hạ Nhược Tâm, vợ anh hiện tại rất không thoải mái, anh không có thời gian để chơi trò chơi đó đâu.
"Sở Luật, tôi xin anh hãy cứu con bé, bởi vì nó là..."
Hạ Nhược Tâm túm lấy áo Sở Luật, bàn tay cô có bất lực đi nữa cũng nắm thật chặc không buông.
Không buông, có ૮ɦếƭ cũng không thể buông...
Cô còn chưa nói hết đã bị Lý Mạn Ni cắt ngang:
"Luật, em muốn về nhà, em muốn về nhà..."
Giọng cô có chút sợ hãi cũng có chút bị đả kích, cứ như vậy thì cô sẽ gục ngã mất, lúc này, trong mắt Sở Luật chỉ có cô ấy, lỗ tai cũng chỉ nghe được giọng cô ta mà thôi.
"Không phải sợ, anh đưa em về."
Anh ôm thật chặt Lý Mạn Ni, trong lòng đầy khắc khoải, bỏ rơi cô gái phía sau, Hạ Nhược Tâm yếu thế, bị anh đẩy ngã trên mặt đất, toàn thân đều dính bùn đất, khuôn mặt cũng trở nên lem luốc, hoàn toàn không thể nhìn ra được tướng mạo nữa rồi.
Cô giãy giụa vươn tay ôm chặt lấy chân Sở Luật.
"Đừng đi, xin anh đừng đi, hãy cứu lấy con bé, hãy cứu..."
"Cút!"
Sở Luật lúc này muôn phần lo lắng, quay người đá vào người Hạ Nhược Tâm không chút nể tình.
Cú đá này khiến co một người con gái thân thể gầy gò đau đớn không ngừng run rẩy, nhưng cô vẫn vươn hai tay của mình, giọng vỡ vụn tan vào trong mưa.
"Sở Luật, con bé là con gái anh, con gái anh đấy. Anh tại sao có thể không cứu, anh tại sao có thể không cứu nó?"
"Nó là con gái của ai không liên quan đến tôi, nó sống hay ૮ɦếƭ cũng không liên quan đến tôi, coi như vậy thì nó cũng là con hoang của cô mà thôi."
Sở Luật tàn nhẫn nói, căn bản không nghe được cô nói gì, bên tai anh lúc này mọi thứ đều trở nên ong ong khô khốc, mà người tạo ra những âm thanh đó chính là Hạ Nhược Tâm, anh đóng cửa xe, cũng là chặn lại cả thế giới của Hạ Nhược Tâm.
Xe đóng lại, mưa bùn lại bắn lên thên thể Hạ Nhược Tâm.
"Sở Luật, anh sẽ hối hận, anh sẽ phải hối hận, tại sao anh có thể tuyệt tình như vậy, đến con gái mình cũng không cứu, anh không phải là người, anh không phải là người, tôi hận anh, tôi hận anh..."
Hạ Nhược Tâm nắm thật chặt tay của mình, ra sức gào thét về phía chiếc xe đang dần biến mất.
Hạ Nhược Tâm cô lần đầu tiên hận một người, cô hận anh, đến ૮ɦếƭ mới thôi.
Cô bổ nhoài về trước, tiếng khóc thê lương bị tiếng mưa át đi.
Trên xe, Lý Mạn Ni dường như đã sớm chợp mắt ngủ, Sở luật cẩn thận lấy áo mình đắp cho Lý Mạn Ni, anh vững vàng lái xe, nhưng mà, tay anh lại đặt trên trán.
Vừa rồi Hạ Nhược Tâm nói gì đó, mà anh lại trả lời cái gì?
Anh đến một chút ấn tượng cũng không có.
Anh dùng sức lắc đầu, cố gắng không suy nghĩ về cô gái không ngừng làm tâm trí anh nhiễu loạn, cô nhất định là dùng đứa bé kia để tiếp cận anh, muốn lấy được tiền từ anh, cô vốn là loại con gái như thế, anh còn suy nghĩ về cái gì?
Đến một đứa bé sắp ૮ɦếƭ cũng có thể lợi dụng, thật là thấp hèn.
Anh đưa tay đặt trên mặt Lý Mạn Ni, tâm tư dần dần chìm xuống, mưa bên ngoài thật lớn.
Lại một lần nữa xoay người, anh đưa tầm mắt của mình hướng về phía trước, trước mặt ngoại trừ làn mưa dày đặc ra thì cũng chỉ có từng chiếc xe bị anh vượt qua, anh lái xe rất nhanh, chỉ là, anh cũng không nhận ra rằng Lý Mạn Ni bên cạnh đã mở đôi mắt, quay đầu về phía mình, chỉ có cô mới biết lúc này vẻ mặt cô đang thế nào?
Đó là đắc ý và vô cùng thỏa mãn.
Không nên trách cô nhẫn tâm, trên đời này không nên tồn tại đứa bé kia, đó là con của Sở Luật, vì vậy, đứa bé kia nhất định phải ૮ɦếƭ, không thì, cuộc sống của cô làm sao anh bình được đây, đương nhiên đứa bé kia không phải là cô hại ૮ɦếƭ.
Mà là ૮ɦếƭ vì bệnh.
Lại một lần nữa nhắm mắt lại, mùi hương từ áo Sở Luật khiến cho cô an tâm, cô có thể ngủ, bởi vì nơi này sẽ rất an toàn, hơn nữa về sau sẽ càng thêm an toàn.
Đã đến Sở gia, Sở luật cẩn thận ôm Lý Mạn Ni vào trong phòng, mà Lý Mạn Ni lúc này cũng thích hợp để tỉnh lại.
Cô ngồi dậy, ôm chặt eo Sở Luật:
"Luật, em muốn rời khỏi đây, em sợ."
Cô đem thân thể của mình nấp vào trong иgự¢ Sở Luật, cảm giác như nếu rời khỏi anh thì cô không thể nào sống được.
Cứ sợ hãi, sợ hãi như vậy.
"Em muốn đi nơi nào?"
Sở Luật theo bản năng ôm chặt lấy thân thể cô, muốn cho cô hơi ấm.
"Luật, em sợ con mình sẽ gặp nguy hiểm, em muốn ra nước ngoài dưỡng thai, chờ đến khi nào con chúng ta lớn lên khỏe mạnh, chúng ta lại trở về, có được hay không?"
Thân thể Sở Luật bỗng giật mình, sau đó, bờ môi anh hơi mở ra.
"Được."
Một chữ "Được", thật sự đã quyết định tất cả, đồng thời còn là vận mệnh của một số người.
Mưa bên ngoài vẫn đang rơi, dường như không thể dứt được.
Hạ Nhược Tâm để mặc mưa gió quất vào thân thể, cô lặng người ngồi ở đây, bùn đất trên mặt đã được nước mưa rửa trôi hết, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch.
Những chiếc xe và dòng người đi qua, không ít người ngoảnh lại nhìn cô, mưa rất lớn, xa xa, mọi thứ trước mắt cô đã bắt đầu trở nên ௱ôЛƓ lung.
"Tôi hận anh... Sở Luật... tôi hận anh..."
Bờ môi cô nhợt nhạt gào thét, sự hận thù kia khiến cho chịu đựng tất cả, cô chậm rãi đứng lên, quần áo trên người đã ướt đẫm, mà trái tim cũng đã bị đâm xuyên qua rồi.
Cô bây giờ, thậm chí ngay cả một người ăn mày cũng chẳng bằng.
Đôi mắt cô bất thần nhìn về phía xa bây giờ chỉ là một khoảng trống rỗng, nói cho cô biết, không có Tiểu Vũ Điểm, cô phải sống thế nào đây, cô làm gì mới có thể sống được đây?
Cô không ngừng đi về phía trước, nước mưa tạt vào mặt cô đau rát, cứ thế mà chảy xuống cằm.
Cô đặt tay lên Ⱡồ₦g иgự¢, ở đây thật sự rất đau, không biết là do phải mất đi con gái, hay là do lúc nãy bị Sở Luật đá nữa.
Cô vẫn tiếp tục bước đi, có thể bây giờ cô không muốn nhấc chân lên chút nào, nhưng mà, cô vẫn đang bước đi, cô muốn gặp con gái cô, Tiểu Vũ Điểm của cô.
Lúc cô đến bệnh viện, đã không biết từ bao giờ đôi chân cô đã đọng rất nhiều nước mưa, thậm chí còn làm ướt sàn bệnh viện, nhưng mà không để tâm, cô bước về phía trước, toàn bộ người bây giờ giống như một linh hồn, chỉ có một phương hướng, cũng chỉ có một khoảng cách.
"Cô Hạ, có chuyện gì vậy, sao lại ướt đẫm thế kia?"
Hộ sĩ cẩn thận hỏi người con gái thảm hại, bộ quần áo trên người cô như vậy là sao? Cảm giác như cô mới lăn lộn trong bùn đất vậy.
Hạ Nhược Tâm coi như không nghe cứ bất thần đi về phía phòng bệnh của Tiểu Vũ Điểm, cô muốn gặp con gái, muốn gặp con gái cô.
"Cô Hạ, cô cứ như vậy sẽ làm Tiểu Vũ Điểm sợ đấy."
Người hộ sĩ sau lưng cô vội vàng nói, đứa bé ấy rất nhạy cảm, có khi chỉ một động tác của Hạ Nhược Tâm, một biểu hiện của cô đều sẽ ảnh hưởng đến tâm lí cô bé, mà cô bé vẫn còn đang bệnh đấy.
Nghe được cái tên Tiểu Vũ Điểm, trong đôi mắt Hạ Nhược Tâm mới lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, cô đưa tay sờ mặt, căn bản cũng không cảm thấy độ ấm trên cơ thể mình.
Đúng vậy, cô như vậy sẽ khiến cho Tiểu Vũ Điểm sợ hãi đấy, cũng sẽ làm cho Tiểu Vũ Điểm lạnh. Cô muốn đi thay quần áo, đi thay quần áo.
Nàng vội vàng vòng qua hướng khác, đi qua hộ sĩ, người hộ sĩ kia chỉ có thể nhìn theo bóng lưng vội vã của Hạ Nhược Tâm, sắc mặt cũng ảm đạm đi một chút, nếu Tiểu Vũ Điểm quả thật không có ở đây, chắc cô ấy sẽ phát điên mất.
Cô nhất định sẽ bị điên, không phải là ૮ɦếƭ, mà chính là bị bản thân bức ép đến điên.
Hạ Nhược Tâm thay xong quần áo, liền tháo tóc giả từ trên đầu mình xuống, đã không còn cần đến nó nữa rồi, cô không còn nhan sắc, mà chỉ còn đau xót, tuyệt vọng mà thôi.
Cô mở cửa phòng bệnh Tiểu Vũ Điểm, bước nhẹ đi vào, nhận ra con gái vẫn đang ngủ say, tiếng hít thở nho nhỏ vang lên trong căn phòng bệnh cực kì yên tĩnh.
Cô ngồi ở bên giường, kéo tấm chăn đắp lại cho con gái, giọng khàn khàn như sắp không nghe được gì:
"Tiểu Vũ Điểm, thực xin lỗi, là mẹ không có, là mẹ không có cách nào cứu con. Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Chỉ là, có xin lỗi bao nhiêu lần cũng không thể khiến cho người đàn ông kia hồi tâm chuyển ý, đều không có cách nào để con gái cô có thể làm giải phẫu, không được giải phẫu, con gái cô sẽ ૮ɦếƭ, không là hôm nay, có lẽ chính là ngày mai.
Cô đưa tay cẩn thận đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái mà nhẹ nhàng vuốt lấy, con bé vốn đã gầy nhỏ, bây giờ càng thêm nhỏ hơn, căn bản cũng không giống như một đứa trẻ ba tuổi, con bé so với bề ngoài của nó hầu như còn nhỏ hơn rất nhiều.
Cô nằm bên cạnh con gái, dùng sức cắn lấy tay mình không dám bật khóc thành tiếng, cô chỉ có thể kiềm chế khóc như vậy, cô sợ sẽ đánh thức con bé khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng mà bây giờ, thật sự ngoài khóc ra cô không biết mình có thể làm việc gì nữa?
Thời gian thì cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua, không ai biết được hai mẹ con còn có ngày mai hay không, trời ngày mai có nắng hay không, trời nắng sau cơn mưa ấy.
Trời hơi sáng lên, Tiểu Vũ Điểm chớp hàng lông mi thật dài, cô bé đưa tay dụi mắt rồi ngồi dậy, nhìn Hạ Nhược Tâm đang nằm, đôi môi nhỏ nhắn nở nụ cười.
"Mẹ..."
Cô bé nhẹ nhàng gọi Hạ Nhược Tâm, sau đó giật giật tấm chăn trên người mình, đôi tay nhỏ bé dùng sức đem chăn đắp trên người Hạ Nhược Tâm, sức lực cô bé rất yếu, có khi một động tác như vậy lại rất trưởng thành.
Cô bé ôm lấy 乃úp bê của mình, tựa đầu mình vào đầu Hạ Nhược Tâm.
Mà Hạ Nhược Tâm đầu trọc khiến cho cô bé không khỏi mếu máo, sau đó mắt đỏ lên, cô bé không ngừng đưa tay lên lau nước mắt, mà tiếng khóc cũng ngày càng lớn.
Hạ Nhược Tâm hoảng sợ, vội vàng mở hai mắt ra, tấm chăn đắp trên người cô rơi trên mặt đất, tấm chăn ấy là ai đắp chô cô?
Cô ngẩng đầu thấy bộ dạng Tiểu Vũ Điểm đang khóc, cô vội vàng ngồi dậy, vươn tay ôm con gái vào trong иgự¢:
"Làm sao vậy, Tiểu Vũ Điểm, mẹ ở đây rồi?"
Tiểu Vũ Điểm nhạ nhàng chúi mặt mình vào иgự¢ mẹ nói:
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn mẹ."
"Mẹ cũng muốn Tiểu Vũ Điểm đấy."
Cô càng ôm lấy thân thể con gái chặt hơn, chỉ có như vậy, hai mẹ con mới cảm thấy ấm áp, nếu như thiếu đi một người, thế giới của hai người sẽ không còn gì cả.
"Tiểu Vũ Điểm, nói với mẹ, tấm chăn đó là con đắp cho mẹ đấy hả?"
Hạ Nhược Tâm nhìn vào đôi mắt trong veo ngấn nước của con bé, thật sự không nỡ buông bỏ, đứa con gái ngoan như vậy, nhưng mà thân thể con bé đang ngày càng yếu đi, tính mạng cũng dần tàn lụi như mặt trời.
"Tiểu Vũ Điểm đắp cho mẹ đấy ạ."
Cô bé ngoan ngoãn nói:
"Mẹ sẽ lạnh a, bởi vì, Tiểu Vũ Điểm cũng lạnh."
"Con mẹ lớn rồi, thật sự lớn rồi."
Cô nhẹ nhàng vỗ về con gái, cô thật sự không biết, một đứa trẻ thông minh ngoan ngoãn như vậy, làm sao có thể rời bỏ cô mà đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc