Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 51

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Cô xoay người, lùi về sau một bước, cuối cùng chỉ có thể mệt mỏi cất bước ra đi, hắn không có ở đây, không có ở đây, chắc đã cùng Lý Mạn Ni ra nước ngoài rồi, cũng không biết khi nào mới trở về.
Cô ngẩng đầu lên, mím môi nếm lấy những giọt nước mắt mặn chát, cô phải làm sao đây? Phải làm sao?
Cô đưa tay lau nước mắt lấm lem trên mặt, tự nhủ rằng bản thân sẽ không sao, hắn chắc cũng muốn trở về đấy, không đời nào lại ngốc nghếch sống mãi ở nước ngoài được, vì vậy, cô vẫn sẽ còn cơ hội, còn cơ hội đấy.
Cô bước nhanh về phía bác sĩ, hôm nay cô Tiểu Vũ Điểm lại làm trị liệu, cô phải nhanh chân chạy về mới được, bởi vì, con gái cô chắc sẽ rất sợ hãi.
Ánh mặt trời âm ấm chiếu xuống, nhưng mà cũng không có cách nào sưởi ấm được bàn tay lạnh như băng của cô, không biết từ lúc nào nó đã trở nên lạnh lẽo như vậy.
Trong sân bay, Lý Mạn Ni có chút không vui mà nhắm mắt lại, nhưng mà, cô đủ thông minh để cho Sở Luật không nhận ra được, cô đang muốn Sở Luật sẽ ngu ngốc mà sống bên cô suốt đời ở nước ngoài đấy, nhưng mà, sự thật thì không có chút khả năng gì. Cô cũng không thể vĩnh viễn trốn tránh được sự thật, cô phải đối mặt, đến một ngày nào đó, cô phải đối mặt với việc nhận ra rằng cô đã vì hạnh phúc của mình mà đã nỗ lực hết mình, cho dù là bất chấp mọi thủ đoạn.
Ngày hôm nay, Hạ Nhược Tâm đã sớm đến, chỉ sợ lại bỏ lỡ chuyện gì, cô đứng ở cửa ra vào của tòa cao ốc tập đoàn Sở thị, bước về phía trước một bước, không biết hắn có quay về không, cô bỏ hết danh dự để đứng đây cũng chỉ vì con gái cô, không phải là vì hắn, nếu như có thể, cô cũng không muốn làm như vậy, không muốn thấy người đàn ông đã đối xử tàn nhẫn với cô.
- Anh ấy sẽ không gặp cô đâu, cô hãy về đi. - Lý Mạn Ni khẽ cười, dường như đã sớm biết được tâm tư của cô, cô ta đi đến phía Hạ Nhược Tâm, đứng trước mặt cô, so sánh với dáng vẻ nhếch nhác của Hạ Nhược Tâm, Lý Mạn Ni quả thực có thể hạnh phúc hình dung ra rằng, cô gái này trời sinh ra sẽ không bị đau khổ mà sinh ra là để bị giày vò đấy.
- Lý...Sở phu nhân... - Câu "Sở phu nhân", Hạ Nhược Tâm thốt ra mà cổ họng cô khô khốc, nhưng rồi, trong ánh mắt cô lóe lên một niềm hi vọng, cô ấy đã trở về, có phải người đàn ông kia cũng đã trở về rồi không?
- Tôi đã nói rồi, chồng tôi không thể nào gặp cô được đâu, xin cô lần sau đừng đến đây làm phiền bọn tôi nữa. - Lý Mạn Ni cắt ngang lời cô, cũng không cho cô cơ hội để nói tiếp, cô ta khinh thường nhìn Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm, cô cho rằng cô là ai chứ, chỉ là vợ trước mà thôi, một người đàn bà mà ai cũng có thể làm chồng!
- Tôi xin cô, hãy để tôi được gặp anh ấy! Tôi không có ý gì cả, cũng không có ý nghĩ sẽ chia rẽ hai người, chỉ là tôi muốn gặp anh ấy một lần. - Hạ Nhược Tâm hạ mình van xin, chỉ cần có thể cứu lấy con gái, hắn muốn cô làm gì cũng được, dù sao, cô bây giờ cũng đã sớm mất hết danh dự rồi.
- Không bao giờ, tôi sẽ không để cho cô gặp anh ấy đâu, cô đừng mơ mộng nữa! - Lý Mạn Ni lại bước về phía trước một bước, dưới ánh mắt van nài của Hạ Nhược Tâm, mỗi câu mỗi chữ của cô thốt lên thật vô tình, mà cũng thật rõ ràng rành mạch:
- Anh ấy chắc chắn sẽ không cứu con gái của cô đâu, bởi vì anh ấy đã nói rất hận cô và đứa con hoang này, đứa bé nào anh ấy cũng sẽ cứu, nhưng nếu do cô sinh ra thì không! Cô đối với anh ấy mà nói, quả thực đến một con chó cũng chả bằng!
Mỗi câu mỗi chữ nham hiểm ác độc thốt ra khiến cho thân thể Hạ Nhược Tâm đột nhiên như cứng ngắc, cô lùi về phía sau vài bước, không thể tin được bản thân lại đến mức này, mặc kệ những lời nói của Lý Mạn Ni có phải là thật hay không, nhưng nó đã khiến cho trái tim vốn đã ngàn vết dao đâm của Hạ Nhược Tâm càng thêm tổn thương.
Cô biết rõ, hắn hận cô, nhưng mà, con gái của cô không phải là con hoang, mấy người đó dựa vào cái gì mà có thể nói bảo bối của cô như vậy, dựa vào cái gì mà mấy ngượi họ có thể sỉ nhục cô, lại còn chà đạp con gái cô như vậy, cô là một đứa trẻ dễ nghe lời đến vậy sao?
- Cô cút đi, đừng để tôi cho người đến đuổi đi, cô cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí, cả với con gái của cô nữa, cuộc sống của bọn tôi hiện giờ rất hạnh phúc, không cần đến sự có mặt của cô, mặt cô cũng dày quá đấy nhỉ, đúng là không có một điểm tốt nào!
Lý Mạn Ni nói xong, quay người rời đi, lúc Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu lên, cô ௱ôЛƓ lung mơ hồ lần nữa chìm vào tuyệt vọng, ai đó hã cho cô biết cô còn có thể làm gì cho chính mình, và cho con gái Tiểu Vũ Điểm của cô đây?
Nếu như hắn đứng trước mặt cô, còn không thể nhìn thấy, như vậy cô làm sao có thể vì con gái mà tranh thủ đến đây?
Cửa ra vào bao nhiêu nhân viên đều dồn mắt vào cô, trong mắt bọn họ cô chỉ giống như một người điên mà thôi, chỉ là, thực sự cô đang rất muốn điên rồi.
Hy vọng mà đến, giờ lại đem thất vọng trở về, thậm chí còn đến mức tuyệt vọng.
Bên trong văn phòng Tổng giám đốc ở cao ốc tập đoàn Sở thị, Sở Luật vòng hai ta trước иgự¢ đứng bên cửa sổ, mắt hắt dán chặt vào hình thể một cô gái gầy gò đáng thương, đến khi hắn đang muốn nhìn rõ lại một lần nữa thì nhận ra rằng hình bóng ấy đã biến mất hẳn rồi.
Hắn nheo hai mắt, đưa tay đặt trên Ⱡồ₦g иgự¢ mình, ngón ta khẽ chạm vào chiếc hộp trong túi áo, hắn thật không ngờ, nếu như có thể một lần nữa nhìn thấy cô gái có tên Hạ Nhược Tâm, hắn sẽ đối mặt với cô thế nào.
Thời gian bốn năm trôi qua, cái tên ấy đã trở thành một thứ kiêng kị đối với hắn, hắn vẫn còn hận, hận bốn năm trước cô hại ૮ɦếƭ Dĩ Hiên của hắn, bốn năm sau vẫn hận, hận cô vì cái gì mà xuất hiện trong suy nghĩ của hắn, trong giấc mơ của hắn, thậm chí bất cứ chỗ nào trong cuộc sống của hắn.
Vì vậy, trừ khi cô gái ấy ૮ɦếƭ rồi, nếu không, hắn vẫn sẽ không ngừng oán hận.
Ngồi trên ghế, hắn bắt đầu xử lí đống tài liệu ngổn ngang trên bàn, những thứ này đều là do thư kí đem đến, quả nhiên, công ti vẫn không buông tha hắn, hắn chỉ không đến mấy ngày thôi mà tài liệu đã chất đống như núi, nếu đi lâu ngày chỉ sợ là đè ૮ɦếƭ hắn mất.
Hắn vuốt trán, không biết tại sao hắn lại có cảm giác mệt mỏi hơn bao giờ hết.
Lý Mạn Ni bước lên thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc, ở đây, thân phận của cô ra sao mọi người đều biết rất rõ, vì vậy, mỗi người đối với cô đều cực kì kính trọng, cô cũng có cảm giác được nhiều người hâm mộ, còn có cảm giác bản thân như đang "cao cao tại thượng nữa".
Cô vốn là đi rót cho Sở Luật một li cà phê, biết rõ hắn hiện tại bận rộn nhiều việc, nên càng cần đến sự thư giãn, cuối cùng lại gặp phải Hạ Nhược Tâm, phải đợi đến lúc cô ấy đi khỏi rồi mới thôi.
Đây là một phương pháp ngốc ngếch, nhưng cũng là biện pháp hữu hiệu nhất.
Cà phê nổi bọt, cô dùng thìa khuấy đều, sau đó mới buông chiếc ly trên tay xuống, lấy từ trong người một túi nhỏ, bên trong có một loại bột mịn, cô khuấy một lát, chỗ bột kia đã hòa tan hẳn vào trong ly cà phê.
Cô lại nâng ly lên phe phẩy, lúc này mới hài lòng đưa lên khóe môi của mình.
Cô quay người, đột nhiên sững sờ, ly cà phê suýt nữa đã đổ xuống mặt đất.
Cô nhanh chóng giữ vững được thân thể, liền nở nụ cười, cô đứng đây từ lúc nào vậy, Tịnh Đường, cô muốn hù ૮ɦếƭ người hay sao. Cô vỗ vỗ Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, ánh mắt tỏ vẻ né tránh.
- A, em vừa đến không lâu, em chỉ muốn uống nước thôi mà. - Đỗ Tịnh Đường vô tội nói, nếu như nói là đứng chỗ này mà dọa ૮ɦếƭ người chắc cô cũng đã hù ૮ɦếƭ một đống người rồi nhỉ.
Nói rồi, Tịnh Đường liền đi đến, cầm ly rót một ly nước, nhưng rồi ánh mắt lại nhìn sang ly cà phên trong tay Lý mạn Ni nói:
- Chị dâu à, có thể đưa ly cà phê kia cho em được không, chị có thể pha lại cho anh ấy ly khác được không hả? - Cô uống nước, nhìn thấy cà phê, lại thấy anh họ kia hạnh phúc như vậy quả thật khiến cô có chút ghen tỵ, còn có người pha cà phê cho cơ đấy, với tốc độ uống tối đa của anh ấy, thì phần lớn đều là uống nước lọc, bởi vì nó rất đơn giản mà.
Lý Mạn Ni gượng cười nói;
- Đây là cho anh của em đấy, anh ấy cũng đợi khá lâu rồi, nếu như em muốn thì để anh ấy đợi thêm lát nữa vậy.
Đỗ Tịnh Đường nghe vậy liền lắc đầu, nói:
- Được rồi, chị đem cho anh ấy đi, em cũng không muốn nhìn anh ấy trừng mắt lên đâu, như vậy khó chịu lắm. - Nói rồi cô rót thêm một li nước, uống một ngụm lớn, bây giờ cô tình nguyện uống nước lọc, không muốn tranh giành một li cà phê với Sở Luật nữa, nếu thế kết cục chỉ có hai chữ, chính là...
Muốn ૮ɦếƭ.
Lý Mạn Ni thở dài một hơi, một chân vừa bước ra ngoài, đã nghe giọng Đỗ Tịnh Đường vang lên phía sau:
- Chị dâu, chị vừa cho cái gì cào trong cà phê vậy, có phải là bài thuốc bí truyền gì đấy chứ? - Đỗ Tịnh Đường cầm chiếc li, tinh quái hỏi Mạn Ni, cô còn chưa từng thấy qua, cà phê đã pha rất được rồi, lại thêm nguyên liệu gì vào bên trong, hơn nữa chất bột màu xám tro kia rõ ràng không phải là đường, nếu như đường thì phải là màu trắng chứ, nếu như đường biến thành như vậy chắc chắn cô ấy sẽ không bỏ vào rồi.
- A, không có gì đâu, chỉ là bột cacao thông thường thôi, để thêm chút hương vị đó mà. - Khóe môi Lý Mạn Ni cười gượng, sau đó nhanh chóng rời đi, để lại Đỗ Tịnh Đường đứng đó với cái ly trong tay.
- Bột cacao à, thật sự tốt như vậy sao? - Cô lắc lắc đầu, thật đúng là ý tưởng rất kì quái, thứ đó, có thể dễ uống mới thật kì lạ đấ. Vì vậy, hiện tại cô không còn ghen tị với người anh họ bị đưa ra làm vật thí nghiệm nữa rồi.
Trong văn phòng Sở Luật, Lý Mạn Ni đặt ly cà phê lên bàn làm việc, Sở Luật ngẩng đầu lên khẽ nhíu mày nói:
- Nếu ở trong phòng mà nhàm chán thì em có thể làm một sỗ việc khác, sinh hoạt trong công ti quả thực có chút buồn tẻ.
Lý Mạn Ni ngồi cạnh cười:
- Không cần đâu, em thấy nơi này rất tốt, có thể ở cạnh anh, cũng có thể học được một chút kiến thức như vậy là em đã mãn nguyện rồi.
Cô cũng định muốn học về kinh doanh, nếu như không thể lúc nào cũng ở đây thì làm sao mà cô có thể phòng ngừa vài ba cô gái đến phá hỏng gia đình của cô đây.
Sở Luật không nói gì, cầm lấy ly cà phê trên bàn nhấp một ngụm, tay lấy thìa khuấy nhẹ chất lỏng màu nâu sậm trong ly, cà phê trong miệng có chút đắng ngắt.
Trong vị đắng có chút dằn vặt, có chút phiền lòng.
Chứng kiến hắn uống ly cà phê mình pha, Lý Mạn Ni hơi cúi đầu, đáy mắt đã hiện lên một tia sáng nhàn nhạt.
Sau khi uống xong, Sở Luật đem chén cà phê đặt trên mặt bàn, sau đó cầm lên một tập tài liệu nhìn qua, nàn tay cũng thình thoảng ký chữ phía trên, nhưng vị đắng trong miệng dường như càng lúc càng trở nên đậm đặc hơn.
Hình ảnh Lý Mạn Ni trước mắt hắn chập chờn, mà chỗ giữa trán của hắn càng lúc càng nhăn nhó, hắn không thích cảm giác như vậy, thật sự không thích chút nào.
Hắn ngả lưng dựa vào ghế sô pha, miệng khẽ thở dài.
Hắn bắt đầu tự hỏi, cuộc sống như vậy là hạnh phúc sao?
Chỉ là, tại sao, hắn lại ưa thích cuộc sống trước kia hơn, thậm chí là lúc bên cạnh cô gái ấy!
Hắn dùng tay bới tóc, màu mắt đang dần dần tối sầm xuống, Lý Mạn Ni vẫn đang tiến đến nhưng rồi lại không nhận ra rằng, ánh mắt người đàn ông này đang càng trở nên phiền muộn.
Lúc Hạ Nhược Tâm trở lại bệnh viện, từ rất xa cô đã nghe được tiếng con gái khóc.
Cô hoảng hốt, vội vàng chạy đến.
Càng chạy đến gần, âm thanh nho nhỏ kia đúng là giọng của Tiểu Vũ Điểm, chỉ là tại sao con bé lại khóc, không phải trước giờ nó vẫn rất hiểu chuyện đó sao? Tại sao lại khóc, hơn nữa còn khóc nức nở như vậy?
Cô chạy vào, chỉ thấy trên giường bệnh, thân thể nhỏ bé kia đang không ngừng run rẩy, hai hàng lông mi dài đã ướt đẫm nước mắt, gương mặt nhỏ nhắn cũng ửng hồng lên.
Người hộ sĩ một tay ôm thật chặt cô bé, tay kia thì vẫn đang vỗ nhè nhẹ lưng nó.
- Mẹ... - Cô bé không ngừng khóc, rồi ho khan nữa, bất luận người hộ sĩ dỗ dành thế nào cũng không nín.
- Tiểu Vũ Điểm, không khóc, mẹ con sẽ đến ngay thôi.
Đứa bé vẫn tiếp tục khóc, khiến cho mấy người hộ sĩ quả thực có chút luống cuống.
- Tiểu Vũ Điểm... - Hạ Nhược tâm vội vàng lại gần, nghe được giọng cô, Tiểu Vũ Điểm lúc này mới ngừng khóc, hai mắt khóc đến sưng đỏ cả lên, nước mắt vẫn đang không ngừng chảy xuống.
- Mẹ... - Cô bé tủi thân gọi Hạ Nhược Tâm, giang hai cánh tay nhỏ bé ra.
Hạ Nhược Tâm ôm con gái trong lòng иgự¢ mình, tay cô đặt trên đầu con gái, rồi nhận ra rằng, tóc nó dường như đã mất đi hơn phân nửa, hơn nữa còn ngày càng trở nên ít đi.
Tại sao lại có thể như vậy, rõ ràng...
- Cô Hạ, Tiểu Vũ Điềm biết mình mất rất nhiều tóc, hơn nữa về sau có thể bị trọc nên khóc, bọn tôi dỗ dành thế nào cũng không nín. - Hộ sĩ nói một cách ái ngại, nhìn đứa trẻ khóc lóc đáng thương cũng đủ khiến cho người ta đau lòng rồi.
Hạ Nhược Tâm cẩn thận di chuyển bàn tay mình xuống đặt trên vai cô bé.
- Tiểu Vũ Điểm, con khóc là vì như vậy đó hả/ - Cô cúi đầu hỏi con gái đang nắm chặt lấy áo mình.
Tiểu Vũ Điểm thút thít nói:
- Mẹ, có phải đầu con trọc rồi không? Tiểu Vũ Điểm bị xấu rồi, bị xấu rồi, mẹ đừng bỏ rơi Tiểu vũ điểm nhé/ - Cô bé nấp vào иgự¢ mẹ, dù sao vẫn sợ là mình sẽ bị lãng quên, rồi sẽ bị vứt bỏ, có lẽ gần đây Hạ Nhược Tâm đã quá bận rộn rồi, thế cho nên không để ý đến Tiểu Vũ Điểm khiến con bé không có cảm giác an toàn.
Con bé quả thực là một đứa trẻ nhạ cảm!
- Làm sao như vậy được, mẹ yêu nhất Tiểu Vũ Điểm đấy nhé, Tiểu Vũ Điểm quên rồi hay sao? Tiểu Vũ Điểm là thiên sứ của mẹ nó, mẹ làm sao có thể không cần con chứ?
Hạ Nhược Tâm vuốt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nhẹ nhàng lau sạch nhưng dòng nước mắt trên mặt cô bé, cô làm sao có thể không muốn ở bên bảo bối của cô chứ, không có Tiểu Vũ Điểm, cô có thể còn là cô được sao?
- Thật không ạ? Nếu Tiểu Vũ Điềm bị trọc đầu thì mẹ vẫn phải ở bên Tiểu Vũ Điểm đấy nhé! - Đứa bé cẩn thận hỏi, đôi mắt đỏ au vì khóc không thể giấu nổi nỗi sợ hãi.
- Mẹ, chúng ta về nhà có được không? Tiểu Vũ Điểm muốn về nhà, Tiểu Vũ Điểm hứa sẽ nghe lời, biết điều, Tiểu Vũ Điểm muốn về nhà. - Tiểu Vũ Điểm nằm trong lòng cô, không ngừng nói muốn về nhà, cô bé không muốn ở đây nữa, nơi đây rất đáng sợ, và cũng lạnh lẽo.
- Mẹ, chúng ta về nhà... - Tiểu Vũ Điểm ôm chặt cô, thỉnh thoảng nhấp nháy hai mắt, hai hàng lông mi thỉnh thoảng ướt đẫm nước mắt lăn xuống.
- Được rồi, mẹ đưa con về nhà, chúng ta về nhà nhé. - Hạ Nhược Tâm ôm lấy con gái, đôi mắt cụp xuống, cô nấc lên khe khẽ, những người hộ sĩ cũng nhận ra là cô đang khóc, cô cứ thút thít như vậy, chỉ có hao hàng nước mắt không ngăn được mà tụ lại dưới cằm cô, sau đó rơi xuống người cô bé.
Cô như cứ như vậy mà đi ra ngoài, đi thẳng đến cửa phòng bác sĩ.
Bác sĩ chủ trị cho Tiểu Vũ Điểm đưa ta đặt lên trán, nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói:
- Cô Hạ, bây giờ bệnh tình cô bé đã được khống chế khá tốt, chúng ta bây giờ chỉ cần chờ đến lúc tìm được tủy thích hợp, cô có thể đưa cô bé về, cô bé còn quá nhỏ, nó khóc như vậy cũng không tốt lành gì đối với thân thể của cô bé đâu. Rồi, cô có thể đưa cô bé về rồi, chỉ cần đưa bé đến khám đúng hẹn là được.
Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, Tiểu Vũ Điểm đã ngủ từ bao giờ, chỉ có chiếc miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại gọi mẹ.
Cô ôm lấy con gái đi ra ngoài, từng bước rời khỏi thế giới màu trắng này. Chỉ còn bác sĩ đứng nhìn theo dáng lưng của cô, thật sự cảm thấy rằng thân thể cô đang ngày càng gầy đi, tại sao cô có thể gặp nhiều chuyện, vượt qua được nhiều chuyện đến thế.
Ông thở dài một hơi rồi trở về, bây giờ chỉ hi vọng là sẽ sớm tìm được tủy thích hợp cho cô bé, nếu không thì đứa trẻ đáng yêu này không còn khả năng sống nữa.
Bên ngoài, Hạ Nhược Tâm dùng áo của mình che chắn cho con gái, bất luận gió lạnh đang không ngừng quất vào mặt, cô vẫn dịu dàng cúi xuống vuốt lấy đôi má non nớt của con gái, cả mái tóc mỏng manh của nó nữa.
Cô cắn môi, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.
Đi một mạch đến trước căn phòng của bọn họ, Hạ Nhược Tâm đã nhận ra rằng cô đã lâu chưa trở về, nhà của bọn cô, không lớn nhưng chính là ngôi nhà mà cô cảm thấy an toàn nhất.
Mở cửa, bên trong rất lâu không có người ở, tất cả đồ đều đã bám đầy bụi đất. Cô cẩn thận đặt con gái xuống, lúc này mới đem chậu và khăn ra lau chùi. Từng nơi một đều được cô dọn dẹp sạch sẽ.
- Mẹ... - Tiểu Vũ Điểm đưa tay dụi mắt, từ trên giường bò dậy, thấy mình đang ở trong ngôi nhà quen thuộc, trên mặt cô bé nở nụ cười tươi vui, cô bé ôm lấy con 乃úp bê của mình rồi cẩn thận nhảy xuống giường, sau đó tìm thấy Hạ Nhược Tâm trong bếp.
- Mẹ... - Cô bé ôm lấy hai chân Hạ Nhược Tâm, đôi chân nhỏ dậm trên mặt đất, Hạ Nhược Tấm buông tấm khăn lau trên tay xuống, qua người bế con gái lên. Cô nhẹ nhàng sờ lấy khuôn mặt đáng yêu của con gái, nói:
- Đã bảo là không được để chân trần chạ khắp nơi như vậy rồi, bằng không thì mẹ sẽ gọi tiểu đồng nhà bà bà đến sờ chân con đấy nhé.
Tiểu Vũ Điểm vội vàng rút chân lại, cô bé sợ nhất điều này, cô bé không thích để ai ᴆụng vào chân mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc