Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 49

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Cô đi qua, đặt Pu'p bê trong *** của con gái, sau đó mới nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, để đầu nó tựa vào trên bờ vai của mình, rõ ràng cô cũng đã rất mệt, nhưng mà, cô vẫn là đều muốn ôm lấy con gái mình, tiếp thêm dũng khí cho cô bé, cho cô bé một phần an tâm, ***g *** cô không bao la, bờ vai cũng không vững chắc, thế nhưng cô vẫn có thể bảo vệ che chở cho con gái mình.
- Cô Hạ, mời đi theo tôi một chút, chúng tôi muốn cô làm kiểm tra một chút xem cốt tủy của cô và con gái có tương thích hay không. - Bác Sĩ nói hạ giọng nhỏ lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ đã có quá nhiều mỏi mệt nên không muốn đánh thức đến nó, để cô bé co thể ngủ một chút, ngủ rồi thì cũng sẽ không đau nữa.
Một đứa trẻ mới ba tuổi, nó có thể biết cái gì, có thể hiểu được cái gì chứ? Đến người lớn còn không được đau đớn, đằng này cô bé phải chịu đựng như vậy, thật sự là rất tàn nhẫn.
Hạ nhược tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó ôm con gái đi đến phòng bệnh, cô nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, sau đó đặt con Pu'p bê bên trong *** cô bé.
- Tiểu Vũ Điểm có biết không? Con chính là đứa trẻ dũng cảm nhất mà mẹ đã từng thấy, vì vậy, vì mẹ con nhất định phải kiên trì, được không nào?Mẹ sẽ ở bên cạnh con, Pu'p bê cũng sẽ ở bên cạnh con, mẹ vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời xa con đâu.
Cô cẩn thận đặt con gái xuống giường bệnh, lúc vừa đứng dậy thì đã nghe được trong miệng Tiểu Vũ Điểm đã thì thào kêu mẹ..
Tay của cô nhẹ nhàng đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, sau đó lại tiếp tục đặt con Pu'p bê mà con bé thích nhất vào trong *** nó, theo bản năng, Tiểu Vũ Điểm duỗi bàn tay nhỏ bé ôm thật chặt lấy con Pu'p bê.
Xong xuôi cô mới đứng lên, đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt mình, cô không thể khóc nữa, nếu cứ như vậy thì biết phải làm sao, con gái cô cần cô, khóc cũng không thể giải quyết vấn đề gì, nước mắt của cô rẻ rúng quá, cô khóc nhiều hơn nữa thì cũng không có khả năng đổi được chút tiền nào đâu.
Trong phòng kiểm tra của bệnh viện, Hạ Nhược Tâm vén tay áo xuống, cô trầm tĩnh ngồi đó, hàng mi dài cụp xuống chứa đựng quá nhiều mỏi mệt, bác sĩ thấy một bà mẹ độc thân như Hạ Nhược Tâm vậy cũng không khỏi trầm thấp thở dài một hơi, cô gái này thật đáng thương, tất cả đều đổ xuống vai cô, chỉ là, cô thật sự có thể chịu đựng được không? Sau này khó khăn có lẽ càng nhiều hơn gấp bội.
- Cô Hạ, cô không cần lo lắng đâu, chúng ta đợi có kiểm tra kết quả thì có thể biết rồi, còn có... Vị bác sĩ trầm mặc một hồi rồi nói:
- Bố cô bé đâu? Nếu như có thể thì cũng nên cho bố đứa bé làm thử kiểm tra, như vậy xác xuất thành công sẽ cao hơn một chút.
Hạ nhược tâm nhẹ nhàng cắn lấy đôi môi nhợt nhạt không nói nên lời, hai tay của cô xoắn lại với nhau, không biết trả lời như thế nào.
Con gái cô cũng có bố đấy chứ, chỉ là, cô thật sự có thể khiến anh đến không? Anh sẽ tin Tiểu Vũ Điểm là con của anh chứ, hay cũng hận cô, rồi cũng hận Tiểu Vũ Điểm.
Cô không dám để bất kì chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra trong cuộc sống của Tiểu Vũ Điểm nữa, con bé sẽ chịu không nổi, cả thân thể yếu ớt của con bé, cũng sẽ không chịu nổi bất luận là chuyện gì khác.
Chuyện này, nàng suy nghĩ cẩn thận một lát rồi ngẩng đầu, sau đó khẽ gật đầu:
- Tôi sẽ nghĩ ra cách.
Đúng vậy, cô sẽ nghĩ ra cách, nhất định sẽ có cách, bất kể như thế nào, Tiểu Vũ Điểm, cô nhất định phải cứu được, mà không người nào nhận ra, lúc này, trong nội tâm cô kỳ thật đã có một quyết định bi thương
Đi qua một gian phòng bệnh, cô dừng lại, bên ngoài có chút ánh sáng lờ mờ, ngày hôm nay rút cuộc đã đi qua, cô chắp tay trước *** đặt trên ***g *** của mình.
Cốt tủy của cô nhất định phải thích hợp với Tiểu Vũ Điểm, cô không sợ đau, cô có thể không có tất cả, chỉ cần có thể cứu con gái, cho dù cô phải hi sinh mạng sống đi nữa thì cô cũng nguyện ý. Chỉ là, đây còn là một ẩn số, chưa ai cho cô biết được đáp án, vì vậy cô chỉ có thể đợi thời gian trả lời mà thôi
Hoặc sinh, hoặc là ૮ɦếƭ.
Hoặc thiên đường, hoặc Địa Ngục.
Lại một lần nữa ngồi bên cạnh con gái, Tiểu Vũ Điểm vẫn đang ngủ, tay của cô dịu dàng đặt trên đầu con bé, rồi lại một lần nữa không thể nào ngăn những giọt nước mắt rơi xuống.
Bởi vì phải thường đi trị liệu nên mái tóc cuta Tiểu Vũ Điểm đã không còn nữa, nhưng con gái của cô vẫn rất đáng yêu xinh đẹp, không có tóc thì sao chứ.
Cô đưa tay che miệng, bỗng nhiên nhớ đến mình lúc mấy tháng cũng đầu trọc như vậy.
Hạ nhược tâm là người quái dị, cha không thương, mẹ không thương, đầu trọc không ai yêu.
Cô lắc đầu, suýt chút nữa đã lại khóc nức nở, hồi lâu sau cô mới nén sự đau xót trong lòng xuống, nâng lên ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua những sợi tóc mềm mại của con gái, mái tóc mềm mại của đứa trẻ thực sự khiến cho người ta thích đến mức không muốn buông tay, Tiểu Vũ Điểm cho dù không còn tóc đi chăng nữa thì vẫn sẽ là món bảo bối đáng yêu nhất của cô, cô bé không ai yêu, nhưng không phải còn có một người yêu thương là mẹ hay sao?
Cô đứng lên, lúc này bên ngoài sắc trời đã tối đen, ngoài đường cũng đã lên đèn, cô cũng phải bắt đầu đi làm, công việc cho dù cô ngàn vạn lần không muốn nhưng cô vẫn phải đi, bởi vì, cô rất cần tiền.
- Tiểu Vũ Điểm, nhớ nhé, mẹ rất yêu con. - Cô cẩn thận hôn lên trán con gái, chỉ sợ sẽ đánh thức nó, cô sẽ sớm trở về, sẽ không để cho con bé ở đây một mình quá lâu.
Cô đứng lên bước ra cửa, thật sự cảm giác được việc gì, Tiểu Vũ Điểm đột nhiên trở nên ngủ không yên, chiếc miệng nhỏ nhắn đang mấp máy gọi mẹ.
Cô quay đầu lại, nhận ra con gái vẫn nhắm hai mắt, ôm lấ con Pu'p bê của mình, thân thể nho nhắn co rút lại bé tí.
Thân thể của cô run rẩy, cuối cùng phải cắn răng tàn nhẫn chạy ra khỏi bệnh viện, bằng không thì, con bé không muốn cô bỏ đi, nếu không lại khóc thì phải làm sao, nếu như cô cũng không muốn rời khỏi đây thì làm sao?
Chỉ là cô không biết rằng, sau khio cô đi khỏi, Tiểu Vũ Điểm cũng đã mở hai mắt ra, hai cánh tay nhỏ bé càng thêm ôm chặt con Pu'p bê trong ***.
- Tiểu Vũ Điểm, sao lại thức dậy rồi? - Hộ sĩ vừa thấy hai mắt cô bé mở ra, vội vàng đi lên trước, Tiểu Vũ Điểm lúc này mở đôi mắt to rõ, một câu cũng không nói, chỉ có khóe mắt đang dần ứa ra một giọt nước mắt, sau đó lăn xuống, mẹ phải ra ngoài rồi, mình phải ngoan ngoãn ở đây chờ mẹ trở về.
Cô bé rất nghe lời, lại rất biết điều đấy, không khóc toáng lên làm phiền người khác.
Trở mình, cô bé ôm chặt Pu'p bê trong ***, chỉ có đôi vai bé nhỏ đang không ngừng run rẩy.
Không gian trở nên yên tĩnh trầm mặc.
Khác hẳn với thế giới xa hoa, hào nhoáng kia.
Hạ nhược tâm cúi đầu xuống, cởi đồ mặc vào một chiếc váy lụa dài, ôm thật chặt lấy thân thể quyến rũ của cô, bờ *** đầy lấp ló, hơi cúi đầu xuống người ta sẽ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp mùa xuân căng tràn của cô, cái váy này thật đúng để dùng để dụ dỗ người ta đấy, đương nhiên đó cũng không phải là bộ đồ mà người đàng hoàng thường mặc.
Cô đứng ở cửa ra vào, bên trong tiếng nhạc to đến chói tai, còn có tiếng đám đàn ông trêu ghẹo, đây là thế giới mà cô chưa quen thuộc, một thế giới có vẻ thích hợp với những kẻ xa hoa lắm tiền, cô có thể mời R*ợ*u, có thể cho người khác động chạm, thậm chí có thể lên giường cùng họ, đây là nơi mà lòng tự trọng không thể hiện diện nhưng cô đều có thể làm, vì con gái.
Chỉ cần khách muốn, chỉ cần khác hài lòng, các cô chính là những món hàng rẻ mạt.
Hít một hơi thật sâu, cô bước ra ngoài, đôi giày cao gót đôi khiến chân cô cực kỳ không thoải mái, thậm chí còn trở nên đau đớn.
Cô dừng lại, lặng lẽ giơ lên chân, trên chân là một đôi giày gắn đá lấp lánh gót nhọn, mặt trước của giày gần như trong suốt, có thể thấ được mười ngón chân nhỏ nhắn mềm mại của cô, chỉ có điều người mang giày thủy tinh chưa chắc đều là công chúa.
Cũng có thể là cô sẽ cùng mấy người con gái ăn mặc mát mẻ ngồi trên dãy ghế, nơi mà bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa của đám đàn ông.
Một người đàn ông mập mạp ôm eo cô, bàn tay ông ta giống như vi khuẩn vậy, thật khiến cho cô có cảm giác buồn nôn.
- Nào uống R*ợ*u đi, cô thật là xinh đẹp a, mới tới phải không, làn da này thật nõn nà, là người mới phải không? - Người đàn ông nói lớn, làm cho Hạ Nhược Tâm chỉ biết cau mày khổ sở chịu đựng, trong khi những cô gái khác đều cười vui vẻ, không biết là thật hay giả, nụ cười trên mặt từng người, cả những điệu bộ tán tỉnh lả lướt trước mặt người đàn ông.
Các cô có đáng tiền hay không, thì người đàn ông ấy sẽ quyết định.
- Cười cho bố mày một cái đi nào, đừng trưng ra khuôn mặt khó chịu như vậy, bố mày bỏ ra tiền đến đây tìm vui vẻ chứ không phải để thăm nom cô đâu mà khó chịu như vậy. - Người đàn ông nắm lấy cằm Hạ Nhược Tâm, hắn muốn cô cười cho hắn, chứ không phải khóc.
Hạ nhược tâm rất muốn hất bàn tay dơ bẩn của ông ta trên chân cô, thậm chí còn luồn vào bên *** của cô, nhưng cuối cùng cô chỉ biết nắm chặt bàn ta chịu đựng, cô cười cho có lệ, nụ cười không đẹp, nhưng dù sao vẫn là đã cười, Thẩm Vi nói, đây là đạo đức nghề nghiệp, nếu như đã làm nghề này thì đừng suy nghĩ cho bản thân.
Cô cười đau khổ.
Tốt, rất tốt!
Người đàn ông đưa bàn tay mấp mạp vuốt lấy khuôn mặt của cô,trẻ, rất trẻ, so với người bà vợ già ở nhà ông ta thì tốt hơn rất nhiều.
Hạ Nhược Tâm vẫn cười cười, ánh mắt trống rỗng nhìn bọn họ, nhưng mà trong lòng lại đang nghĩ đến Tiểu Vũ Điểm đang ở trong bệnh viện.
Chỉ cần nhịn một chút là được rồi.
Chỉ cần nhịn một chút đã trôi qua rồi.
Cô hiện tại không còn thanh cao nữa rồi, nếu thanh cao thì sẽ không kiếm được tiền, càng không có khả năng cứu con gái.
Nhưng người khác nói với cô, khách muốn làm gì thì làm cái đó, bởi vì, các cô chính là hàng hóa, khách cho tiền, muốn kiểm tra hàng thế nào cũng được, vì vậy, cô coi như bản thân hàng hoá, coi mình không còn là người nữa.
Chỉ là, không biết vì sao cô rất muốn khóc, thậm chí, nước mắt cũng đã bắt đầu ứa ra quanh hốc mắt rồi.
Cô nhìn thế giới không thuộc về cô, xa hoa lãng phí, ***, buồn nôn.
Bàn ta người đàn ông kia không ngừng sờ soạng eo cô, đùi cô, còn trên *** cô nữa.
Đùng một tiếng, hạ nhược tâm không biết tại sao mình lại có thể đưa ta lên đánh vào mặt người đàn ông kia, một tiếng "chát" vang vọng phát ra, hiển nhiên đã làm cho tất cả mọi người bên trong sững sờ.
Người đàn ông đưa ta sờ lên mặt mình, bây giờ còn chưa thể tin được chuyện gì đang xảy ra, hắn bị đánh, mà còn bị một cô tiếp R*ợ*u đánh cho.
Hạ nhược tâm ngây người nắm chặt ngón tay của mình, khuôn mặt cô trắng bệch ra, cô không cố ý, cô cũng không biết mình tại sao có thể làm như vậy, rõ ràng cô đã suy nghĩ kỹ, rõ ràng là cô đã được gợi ý trước là như vậy, cũng rõ ràng là cô đã cam chịu số phận rồi kia mà.
- Đồ vứt đi, đã ở chỗ này cô vẫn coi mình như trong trắng cương trực lắm hay sao, cô chỉ là một con gà mà thôi, còn giả bộ thanh cao với bố mày à?
Một tiếng "chát" nặng nề khác vang lên, hạ nhược tâm bị đánh, trên khuôn mặt tái nhợt còn in hằn mấy ngón tay.
Người đàn ông hiển nhiên vẫn chưa hết tức giận, lại giơ bàn tay lên lần nữa, hiển nhiên hành động của Hạ Nhược Tâm đã khiến cho tính tự tôn của người đàn ông bị mất đi. Bị đánh cô choáng váng, khóe môi đã ứa ra một chút máu, nhưng người đàn ông vẫn không ngừng đánh vào người cô, cô chỉ biết co rúm người lại, không dám cử động dù chỉ một chút.
Trong mơ hồ, môi cô không ngừng mấp máy, nhưng rồi không có âm thanh nào phát ra, có lẽ là do tiếng nhạc, nơi đây quá ồn, vì vậy, không có người nào có thể nghe cô nói gì. Đó là lời thỉnh cầu cứu mạng, không ai để ý cô, dám chơi dám chịu, cho dù cô có ૮ɦếƭ rồi, có lẽ những người này vẫn vui vẻ như vậy.
Bọn họ lạnh lùng nhìn cô bị đánh, vẫn uống R*ợ*u, vẫn trêu ghẹo, thậm chí còn không thèm liếc cô đến một cái.
Người đàn ông đưa chân lên, đá vào thân thể yếu ớt của cô.
- Hừ, đúng là đồ giẻ rách mà. - Cuối cùng người đàn ông đánh chán chê rồi, liền không thèm để ý đến Hạ Nhược Tâm với thân thể run rẩy, toát mồ hôi ướt sũng nữa, hắn trở lại ngồi trên ghế sa lon, để thân thể béo ú của hắn lách vào bên trong.
- Nào, đến uống chén R*ợ*u, chỉ là một cô gái thôi mà, có cảm thấy chán chưa? - Một người đàn ông khác ném tới một bình R*ợ*u, người đàn ông mập mạp nhận lấy nốc một hơi, còn Hạ Nhược Tâm ngồi đó chỉnh lại đầu tóc, cẩn thận ngồi ở chỗ kia, nếm trải sự đau đớn cả về tinh thần lẫn thể xác.
Đau, thật sự rất đau, không biết ngoài khóc ra thì cô còn có thể làm cái gì?
Cửa từ bên ngoài bị mở ra, cô chỉ thấy được một đôi màu giày cao gót màu đen bước vào, theo từng bước chân đó là âm thanh lạch cạch của giày cao gót vang lên, sau đó có một dáng người cực kì mảnh mai mang theo một mùi hương dễ chịu, không biết là mùi hương gì, nhưng tóm lại là một mùi hương con gái vô cùng ngọt nào.
Người con gái kia đi đến, tóoáng nhìn qua hạ Nhược Tâm đang ngồi thu lu một góc trên sô pha, rồi sau đó nở nụ cười dịu ngọt với giọng nói êm ái:
- Thật có lỗi, cô ấy mới tới nên không hiểu chuyện, tôi sẽ dạy dỗ lại cô ấy đàng hoàng. - Đôi môi cô ấy nhếch lên, đường cong cực đẹp, nói với người bên cạnh:
- Bảo lão Trương gọi thêm người đến đây.
Cô ấy khoanh hai tay trên ***, cười đường hoàng, nụ cười thật xinh đẹp, nhưng mà lại giống như một cây kim độc, chỉ có thể nhìn mà không thể sờ, người phụ nữa của Tam thiếu, không người nào dám động vào.
- Đi. - Cô ấy khẽ nói với Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược T*** lộn đứng lên, hai tay ôm lấy bờ vai của mình, đây chính là hậu quả của việc phản kháng, nếu như không thể nào chịu đựng được thì cũng đừng có đến đây, nếu không, đây chính là con đường ૮ɦếƭ đấy.
Cánh cửa đóng lại, lại một lần nữa đóng lại một thế giới xa hoa nhưng lạnh lùng và vô tình.
Cô ấy mang Hạ Nhược Tâm đến một căn phòng gần đó, sau đó ngồi xuống, lạnh lùng nhìn thân thể nhếch nhác của cô.
- Cô cũng đã biết là, đây chính là thế giới mà cô phải đối mặt, về sau còn có thể thảm hại hơn nữa, đây cũng chính là cái giá mà cô phải trả đấy. - Môi của cô ấy hơi hơi mở ra, không biết tại sao cô ấy lại khẽ thở dài.
Lúc ban đầu là như vậy, về sau sẽ mất dần đi sự kiên định và trong sạch mà thôi.
Tựa như cô ấy bây giờ vậy, không thể nào quay đầu lại được nữa.
Hạ Nhược Tâm hiểu được, cô cười thảm hại, trên khuôn mặt tái nhợt cuối cùng chảy ra hai hàng nước mắt trong vắt, cô đã biết, cũng cảm nhận được, cũng hiểu rõ rồi.
- Tôi tên là Thẩm Vi. - Cô gái kéo ngăn bàn bên cạnh ra, từ bên trong lấy ra một gói thuốc đốt lấy một điếu một cách thuần thục, sau đó đặt trên đôi môi đỏ mọng, hít một hơi, trên *** dính lấy một dấu môi rất đẹp, sáng ngời màu đỏ san hô vừa mềm mại nhưng cũng rất xinh đẹp, đôi chân thon dài, mỗi một lần cô ấy mở miệng lại là một vòng khói tuôn ra, hình ảnh này quả thực rất đẹp và quyến rũ, làm quyến rũ tâm hồn.
- Cô phải học được sự nhẫn nại, ở chỗ này, cô có thể bán nụ cười của cô, khuôn mặt của cô, thân thể của cô, tất cả của cô, đương nhiên cô cũng sẽ có được những thứ mà cô muốn, tiền và danh lợi.
- Đây là lần đầu tiên, tôi không hy vọng có lần thứ hai đâu, tôi chỉ có thể bảo vệ cô một lần thôi, sẽ không có lần thứ hai, lần thứ ba, cuộc sống sau này, nếu cô không được nhẫn nại, cô buộc phải lấy tính mạng trả tiền đấy.
Lời nói của cô ấy có lẽ là thật sự tàn nhẫn, nhưng mà, đây cũng là cách duy nhất để có thể sống sót ở nơi này.
Chỉ cần cô học xong, như vậy là đã có thể sinh tồn được ở đây rồi, cuộc sống như vậy cũng không tốt, nhưng là, đối với có vài cô gái mà nói, đây cũng là một loại cứu rỗi.
- Hôm nay, cô về sớm đi. Về nhà chữa những vết thương đấy đi, tôi không muốn bộ dạng này của cô dọa khách của tôi đâu đấy. - Thân thể Thẩm Vi hơi đứng lên, cặp môi đỏ mọng nói, dù sao vẫn khiến cho người ta nghe có chút vô tình.
- Cảm ơn cô. - Hạ Nhược Tâm đột nhiên khom người xuống, trên khuôn mặt đầy vết thâm tím, toàn thân đều đau nhức, một người đàn ông đi đánh một cô gái, vậy mà cũng không nương tay một chút nào.
Phụ nữ ở đây thường không coi trọng lời nói, bởi vì, cuộc sống của họ hèn mạt như vậy, thế cho nên trưởng thành thế nào cũng chẳng thể cho ai xem được.
- Không cần cám ơn tôi. - Thẩm Vi lười biếng nhắm đôi mắt êm dịu lại nói:
- Nếu như cô thông minh thì sẽ hiểu được lời nói của tôi, nếu như cô thông minh thì không cần phải *** bản thân như vậy đâu.
Cô ấy nói ẩn ý, có lẽ, hiện tại Hạ Nhược Tâm không hiểu được, nhưng mà, về sau rồi cô sẽ hiểu được thôi.
Mà sau cuộc sống u ám của cô, thật sự, trời cao còn rất nhân từ với cô đấy, khiến lúc cô chìm trong sau cùng tuyệt vọng, khó khăn nhất, sống không bằng ૮ɦếƭ lại gặp được hai người. Một người là Thẩm Vi, người còn lại chính là...
Hạ Nhược Tâm xoay người lại nói một câu cám ơn, nhưng lúc đi ra đến cửa lại nghe được giọng Thẩm Vi như đang nói mê rằng:
- Tôi muốn biết, tại sao cô lại đến đây, cô lại không hề giống loại người đấy chút nào?
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cắn lấy đôi môi:
- Tôi có một đứa con gái, năm nay ba tuổi, no ngã bệnh, cần rất nhiều tiền.
- A... Thẩm Vi thở một hơi thật dài:
- Tôi đoán rằng cô bé nhất định là một đứa bé rất đáng yêu.
- Đúng vậy.
Nhớ tới con gái, Hạ Nhược Tâm lại nở nụ cười dịu dàng, tiểu thiên sứ kia chính là sinh mệnh, sự cảm kích và là hy vọng duy nhất của cô.
- Nó rất đáng yêu, cũng rất xinh đẹp, so với tôi thì tính mạng của nó quan trọng hơn nhiều.
Cô trước kia yêu Sở luật đã không yêu chính mình, nhưng bây giờ yêu con gái là giống như không còn gì khác để yêu nữa rồi.
Cô không phải không yêu bản thân, chỉ là, không cách nào tự yêu bản thân được, mỗi khi cô quyết định đều sống cho bản thân đều sẽ xuất hiện một người khiến cô yêu, càng là người không được vứt bỏ.
Ví dụ như Tiểu Vũ Điểm của cô chẳng hạn.
- Vậy sao? - Đôi môi đỏ của Thẩm Vi hơi cong lên, cô ấy đưa ta nhẹ nhàng vuốt lấy khuôn mặt mình.
- Hy vọng có một ngày, tôi có thể lấy quá khứ của tôi mà đổi lấy quá khứ của cô, nhưng mà hiện tại tôi không muốn. - Cô ấy nhắm mắt lại, ngón tay lướt trên mặt của mình, sau đó không lâu, Hạ Nhược Tâm đã đi ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc