Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 40

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Tiểu Vũ Điểm nhăn mày, tựa hồ đang nỗ lực tự hỏi cái gì, sau đó, bé chớp mắt, hơi hơi bẹp miệng, lúc này mới vươn chân ra, “Thôi được rồi, mẹ muốn xoa thì xoa đi, nhưng phải nhẹ hoi, bằng không Tiểu Vũ Điểm sẽ thấy không thoải mái.” Sau đó, bé nhắm tịt mắt lại, còn phồng má, môttj bộ thấy ૮ɦếƭ không sờn, có thể khiến người ta phải bật cười.
Hạ Nhược Tâm vừa thấy con như thế, quả thực cũng muốn trêu, nhưng nhìn con bị sờ đến hồng cả mặt, cô sẽ không bao giờ chọc bé nữa, “Rồi, mẹ biết rồi, không chạm chân con đâu.” Cô ôm bé vào ***, mà Tiểu Vũ Điểm vừa thấy chân mình an toàn, lúc này mới vui vẻ dựa vào *** Hạ Nhược Tâm. Mẹ của bé thơm quá thơm, bé rất thích nhá.
Thỉnh thoảng chớp đôi mi dày, bé chu môi, chân đặt trong *** Hạ Nhược Tâm, dễ dàng ngủ mất, bởi vì, bé cũng làm việc, cũng mệt mỏi.
Hạ Nhược Tâm dém chăn cho bé, nhìn gian phòng đã ở hai năm, cô phải cố gắng hơn nữa, còn phải cho Tiểu Vũ Điểm cuộc sống tốt hơn.
Dù cho lại vất vả, cũng đáng giá.
“Ngủ đi,” cô vỗ đầu bê, cảm giác chỉ cần ôm con, liền sẽ thấy thỏa mãn, bảo bối đáng yêu đến mức khiến người ta đau lòng, cô thật sự luyến tiếc không muốn rời xa.
Mà Tiểu Vũ Điểm cũng chưa từng xa cô, hai mẹ con họ, thật sự chính là dùng từ nương tựa lẫn nhau để hình dung.
Sắc trời dần tối, lộ ra màn đêm đen, ánh đèn trong nhà càng trở nên nhu hòa.
Mà trong văn phòng trên tầng thứ 18 của Sở thị, lúc này, một nửa núi lửa bùng nổ, một nửa băng thiên tuyết địa.
Đỗ Tĩnh Đường dùng sức hít một hơi, quả thực là chỉ muốn chạy biến, anh cũng không biết anh hỏng não hay não úng nước, rõ ràng ba năm trước nên đi tiêu dao sung sướng, thế mà vẫn ở lại làm trâu làm ngựa, để cho người khác mặc sức ức hiếp, quả thực chính là tự tìm khổ, tự tìm ngược rồi.
Anh cảm thấy đau đầu vì cái kẻ mang tiếng là anh họ kia, càng thêm đau đầu vì trợ lý mới tới ấy.
“Được rồi, ra ngoài đi,” amh vội vàng chắn phía trước trợ lý, nếu cô ta không ra, một hồi chẳng những đại boss bốc hoả mà cái cô trợ lý này e là cũng bị doạ bệnh.
Trợ lý nghe xomg, quả thực là phi như bay, vội vàng chạy ra ngoài, mà về sau cô sẽ không bao giờ dám nhìn đại boss thêm cái nào nữa, thật đáng sợ, đôi mắt giống kia như muốn ăn thịt người *** tưoi luôn vậy, thậm chí còn biến thành màu đỏ, mẹ ơi, chuyện này không khoa học, không phải là giám đốc có thể biến thành người sói luôn đấy chứ?
“Anh họ, anh sao thế?” Đỗ Tĩnh Đường nghiêng mắt nhìn Sở Luật, lại nhìn đôi giày da đen bóng dính dấu chân trắng, là trợ lý kia xum xoe, dẫm phải chân anh.
Thiếu chút nữa là anh họ nhà anh đã đánh sập luôn cả cái văn phòng này rồi.
“Em nói đi?” Sở Luật nhịn xuống chân, anh ghét nhất người khác động vào chân anh, càng không thể chịu được việc người khác dẫm vào chân anh, quả thực có thể nói là căm thù đến tận xương tuỷ, có lẽ cũng là vì, dây thần kinh trên chân của anh nhiều hơn người khác.
Khoé mắt Đỗ Tĩnh Đường hơi giật giật, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi một bên, Sở Luật là kẻ quái dị, từ nhỏ anh đã biết, chỉ không rõ sau này con anh ấy có khá hơn chút nào hay không.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, ba năm, ba năm rồi, lúc trước gan anh to bao nhiêu, hiện tại nhỏ bấy nhiêu, vợ chồng nào có cách đêm thù, mà anh em bà con tự nhiên cũng thế. Đỗ Tĩnh Đường anh lại không phải người bụng dạ hẹp hòi, anh là đàn ông, chỉ cần nghĩ đến đây, mắt rũ xuống, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt của anh lập tức trở nên cực kỳ khó coi, bị đè, là anh.
“Anh họ, anh đã bao giờ nghĩ đến chuyện có con chưa? Rốt cuộc hiện tại,m hai người cũng nên có một đứa đi,” Đỗ Tĩnh Đường sờ cằm, Sở Luật tuyệt đối là một ông chồng kiểu mẫu, chẳng có một chút tin tức ong bướm nào, anh đối xử với Lý Mạn Ni rất tốt, tốt đến mức người khác phải đỏ mắt ghen tị, nhưng tính cách của anh, so với ba năm trước đây, tựa hồ là càng thêm trầm mặc tối tăm.
Cả người giống như một cỗ máy chỉ biết làm việc, không ngừng làm việc, không ngừng kiếm tiền. Ba năm trước Sở Luật tuy cũng là mặt lạnh tâm lạnh, nhưng ít ra thì anh còn giống một con người.
Mà Sở Luật bây giờ, mặt lạnh tâm càng cứng, không thể nói là con người nữa, chẳng khác nào một cỗ máy, đầu tư cực chuẩn, cũng cực kỳ tàn nhẫn.
Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, anh đã đưa tập đoàn tiến ra nước ngoài, hiện tại còn mở thêm nhiều công ty con. Nếu nói người như vậy không phải máy móc, như vậy chẳng biết phải dùng từ gì để hình dung.
Vô tri vô cảm, chỉ biết kiếm tiền.
Sở Luật ném Pu't xuống, ánh mắt tối sầm, “Chờ một chút đi.”
Nói xong, anh lại tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện, anh có thể tính được tất cả, nhưng không thể tính được nhân sinh của mình.
Kỳ thật, anh chưa từng nói cho cấp bất luận kẻ nào, anh và Mạn Ni từ hai năm trước đã không dùng biện pháp ***, anh cũng muốn nhà họ Sở sớm có người thừa kế, chỉ là, ba năm trôi qua, bọn họ vẫn không có con.
Mà bọn họ thật sự muốn có một đứa con, anh cùn hơn ba mươi rồi, công ty lớn như vậy, cũng yêu cầu một người thừa kế.
Huống chi mỗi khi nhìn thấy ánh mắt trông mong của ba mẹ, anh vẫn luôn cảm thấy buồn bực.
Lại ném tập văn kiện xuống, xoa thái dương.
“Còn chưa có tin gì về cô ấy sao?” Giọng an*** nề vang lên.
Đỗ Tĩnh Đường nhấp môi, sau đó lắc đầu, “Không có, lúc trước amh làm tuyệt tình như thế, có khả năng cô ấy đã ૮ɦếƭ đói rồi, nếu không cũng là chịu không nổi, nhảy sông tự sát.”
Đỗ Tĩnh Đường trong lòng cảm thấy phức tạp, có lẽ, chuyện ba năm trước, cũng không phải như anh nghĩ, nếu Sở Luật thật sự muốn bức cô gái kia đến đường ૮ɦếƭ, như vậy sẽ không tìm kiếm cô ấy suốt ba năm ròng.
Ba năm, cũng không ngắn, không phải sao? Huống chi, người anh họ này của anh cũng chẳng phải người để ý nhiều, nếu không phải có nguyên nhân, ạm sẽ không làm những chuyện vừa gây tổn hại lại vừa làm mất thời gian như thế.
Không có ai phát hiện ra bàn tay Sở Luật siết chặt, mà đôi mắt anh, thoáng hiện lên sự mất mát ngay cả anh cũng không phát giác.
Quả nhiên là, đã không còn.
Người phụ nữ kia, có lẽ, thật sự là, đã ૮ɦếƭ.
Chỉ là, cái chữ "૮ɦếƭ" kia, lại khiến trái tim anh nhức nhối, cái cảm giác đau này, sớm đã làm bạn với anh suốt ba năm rồi.
Anh nhắm mắt, có một số người, ạn còn không có quên, anh cho rằng anh có thể làm được, nhưng anh lại bỏ qua, có một số việc không phải anh muốn là có thể, không phải anh không muốn nhớ là có thể quên.
Có một số người, sớm đã chui vào nơi sâu nhất trong lòng có lẽ suốt cuộc đời, anh cũng không bao giờ có thể quên.
Hạ Nhược Tâm..
Em thật sự,
Đã ૮ɦếƭ rồi sao?
Thu dọn lại đồ đạc, Sở Luật cầm lấy áo khoác, đi ra ngoài, mà nơi anh muốn đến chính là nhà mình, như Đỗ Tĩnh Đường nói, anh đã là chồng của người khác, ngoại trừ vợ, anh không nên có thêm bất cứ sinh vật giống cái nào xung quanh.
Dừng xe, anh ngẩng đầu nhìn ngôi biệt thự trước mặt, so với ba năm trước, kỳ thật cũng không có gì thay đổi nhiều, nhưng mà, chỉ có anh biết, bên trong, đã thay đổi đến long trời lở đất.
Xuống xe, anh nheo mắt, dựa vào thân xe một hồi, không biết đang tự hỏi cái gì, mãi một lúc sau, anh mới đi vào.
Mở cửa, một cô gái xinh đẹp giống như con bướm bổ nhào vào *** anh, “Sao về sớm thế, có mệt hay không?”
So với ba năm trước đây, Lý Mạn Ni hiển nhiên đẹp lên rất nhiều, làn da hồng nhuận, còn trang điểm, khéo léo ưu nhã, ba năm, chẳng để lại trên người cô bất cứ thứ gì, càng cảm thấy như trẻ ra.
“Ừ, hôm nay không vội,” Sở Luật vỗ nhẹ mặt cô, đôi mắt đen sâu thẳm khó sườn, anh cúi đầu, hôn một cái, cầm lấy túi văn kiện, “Anh lên thư phòng, còn việc chưa làm xong.”
Nói, anh liền bỏ lên lầu, mà Lý Mạn Ni nhìn chằm chằm bóng lưng anh, nhẹ nhàng cắn môi, kỳ thật không có ai biết, giữa bọn họ, không có *** như lời đồn, cô yêu anh, ba năm chỉ hơn chứ không có ít, nhưng anh thì sao, tuy rằng đối với cô rất tốt, rất thương cô, rất chiều cô.
Nhưng mà, cô lại không có cảm giác được yêu.
Cô đứng lặng thật lâu, cuối cùng đi vào trong phòng bếp.
Tiếng gõ cửa vang lên, Sở Luật buông văn kiện, tầm mắt bình tĩnh dừng lại trên cửa, trước kia chẳng bao giờ anh mang tài liệu về nhà làm, nhưng mà, ba năm mày, anh lại thích như vậy, nếu không, anh không biết phải trải qua buổi tối như thế nào, ban ngày làm việc, buổi tối cũng làm việc, anh không phải máy móc, anh là cái gì?
“Vào đi,” anh cúi đầu, dường như cũng biết người nào vừa gõ cửa.
Cửa mở ra, Lý Mạn Ni bê một ly cà phê đi đến.
“Luật, em pha cà phê cho anh rồi,” trên mặt cô là nụ cười vô cùng dịu dàng, đặt ly cà phê xuống trước mặt Sở Luật.
“Cám ơn em,” Sở Luật theo thói quen nói một câu.
Nụ cười trên mặt Lý Mạn Ni cứng đờ, kỳ thật anh không cần nói cám ơn, bọn họ là vợ chồng, vì sao luôn phải xa cách như thế, rõ ràng cô có thể chạm đến cơ thể anh, nhưng chưa bao giờ chạm được đến trái tim anh.
Sở Luật bưng ly cà phê, tay lật văn kiện, Lý Mạn Ni pha cà phê thường đắng hơn bình thường, không biết cô pha thế nào, nhưng mà, anh đã uống ba năm, quen cách pha của cô rồi, thực ra, càng đắng càng tốt.
Anh thích hương vị này, cũng thích cuộc sống như vậy.
“Luật, hôm nay ba mẹ em tới,” Lý Mạn Ni vặn tay.
“Bọn họ lại hỏi chuyện kia à?” Sở Luật nhíu mày.
“Vâng,” Lý Mạn Ni gật đầu, “Ba mẹ hỏi em có hay không, nhưng mà em, cái kia vừa mới tới……” Nói tới đây, Lý Mạn Ni đỏ cả hốc mắt, hai người đã rất cố gắng, chỉ là, bụng cô vẫn chẳng có động tĩnh gì, cũng đã ba năm, cô cũng muốn sinh con cho anh biết nhường nào, như vậy, cô mới có thể yên lòng được.
Buông Pu't trong tay xuống, Sở Luật đứng lên, đi tới bên cạnh Lý Mạn Ni, ôm cô vào lòng, an ủi nói, “Không cần lo lắng, chúng ta mấy năm nữa có con cũng không muộn,” nhưng nói những lời này, đôi mắt anh lại hiện lên sự mất mát, kỳ thật, anh cũng muốn một đứa con, chỉ là, anh biết, chuyện này không phải có thể tính kế hay bức bách mà được.
Hết thảy tự nhiên mà đến.
Anh và Lý Mạn Ni đều rất khỏe mạnh, thân thể không có bệnh tật gì, cho nên, bọn họ nhất định sẽ có con.
Lý Mạn Ni gật đầu một cái, lông mi đọng lại một mảnh ẩm ướt, mà Sở Luật nhìn thấy, không biết vì cái gì, đôi mắt càng thêm sâu thẳm, mà anh chợt phát hiện,anh chẳng thể tìm thấy bóng dáng Hạ Dĩ Hiên trên người Lý Mạn Ni, nhưng là, lại có bóng dáng một người khác.
“Nhược Tâm……”
Môi anh vừa động, Lý Mạn Ni ngẩng đầu, vẻ mặt mê man, kỳ quái hỏi anh, “Luật, anh bảo gì?"
Không có gì, Sở Luật vẫn bình tĩnh, sau đó cúi đầu hôn môi cô, anh nhắm mắt, rõ ràng đang hôn bà xã mình, là Lý Mạn Ni, nhưng mà, anh luôn có cảm giác người mình hôn là một người phụ nữ khác.
Mà Lý Mạn Ni khẽ mở mắt, đáy mắt hiện lên sự chua xót, cô nghe rõ, kỳ thật chỉ cố ý hỏi ra tới……
Cô ôm Sở Luật, người ở cạnh anh bây giờ là cô, cho nên, cô phải mau chóng mang thai con của anh, như vậy, sau này mới không có rắc rối gì.
Cô không cách nào yên tâm, luôn có cảm giác sẽ có ngày anh bỏ đi.
Cho nên, nhất định phải mau chóng mang thai mới được.
Trong thư phòng, bọn họ gắt gao hôn nhau, quần áo dần dần rút bớt, rất nhanh, ngoài cửa đã truyền đến từng tiếng thở dốc.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên mở mắt, tay cô đặt trước ***, dùng sức nắm chặt quần áo, nơi này có chút đau, hơn nữa còn là đau đớn bén nhọn.
Cô nhẹ nhàng hít một hơi, lúc này mới buông lỏng tay, lại phát hiện quần áo đã bị vò nhăn nhúm, cô ngồi dậy, mở đèn, nhìn sang con.
Cô không khỏi cười, tiểu gia hỏa, lại đá chăn. Cô dém chăn cho con cẩn thận, sợ con lạnh. Tiểu gia hỏa này, chẳng khi nào ngủ ngoan đâu.
Chân lúc nào cũng gác lên đù* cô, tay bắt lấy góc chăn, cắn vài cái, còn không cho người xả đi,
Hạ Nhược Tâm vươn tay so với bàn chân con, thật sự rất nhỏ, ngoan chân ngắn ngủn, tay cô nắm chân bé, bé khó chịu rút chân về, liền tính ngủ rồi, tính tình thế đấy.
Tắt đèn, lại là một mảnh hắc ám, nhưng rất thích hợp để ngủ.
Hạ Nhược Tâm ôm con vào ***, để ngừa bé lại đá chăn.
Đứa bé nhỏ nhỏ mềm mềm, làm cô ôm mà không muốn buông tay, trẻ con tay nhỏ, còn nắm lấy quần áo cô, khiến áo cô nhàu đi một ít.
Ngủ đi, cô vỗ lưng con, cô cũng mệt rồi, không lâu sau liền ngủ mất.
Buổi sáng, bọn họ dậy rất sớm, bởi vì, Hạ Nhược Tâm phải đi làm, vẫn là công việc kia, mà Tiểu Vũ Điểm sẽ cùng cô đi.
Bởi vì, cô ở chỗ này, không có người chăm sóc, cũng không có người nấu cơm, cho nên, cô chỉ có thể làm như vậy, để con theo mình chịu khổ.
“Mẹ ơi……” Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, để Hạ Nhược Tâm đi giày cho bé, mà kỳ thật bé muốn tự đi, nhưng không biết.
“Đi thôi, Tiểu Vũ Điểm, chúng ta đi thôi.” Hạ Nhược Tâm lấy đồ xong, mà Tiểu Vũ Điểm hình như vẫn chưa tỉnh, bé hả mỏ nhắm mắt, lại theo thói quen vươn tay.
“Mẹ ơi, ôm.” Bé mở mắt, thẳng đến khi Hạ Nhược Tâm bế bé lên, bé mới ôm cổ Hạ Nhược Tâm, dựa vào vai cô ngủ mất.
Hạ Nhược Tâm có chút đau lòng xoa tóc con, mỗi ngày đều là như thế, nếu có thể ngủ nhiều một chút thì tốt rồi.
Cô nhẹ nhàng than một tiếng, ôm Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài, Tiểu Vũ Điểm nhỏ hơn những bé gái bằng tuổi rất nhiều, cũng nhẹ hơn rất nhiều, cho nên nhiều lúc, bé chỉ như đứa trẻ mới lên hai vậy, bế lên, cơ hồ còn chẳng có trọng lượng.
Đi tới nơi làm việc, Tiểu Vũ Điểm đã bị âm thanh ầm ĩ đánh thức.
Bé xoa mắt, an tĩnh ngồi một bên.
Đương nhiên, ánh mắt thỉnh thoảng đi theo Hạ Nhược Tâm, thấy Hạ Nhược Tâm vác lên một cái rương rất nặng, sau đó thả xuống, lại thêm một cái, bé đứng lên, bước chân nho nhỏ ngắn ngủn chạy tới chô Hạ Nhược Tâm.
Bé ôm chặt đù* Hạ Nhược Tâm. Ngẩng đầu nhìn cô,
“Làm sao vậy Tiểu Vũ Điểm?” Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, Ng'n t nhẹ nhàng vén tóc
“Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm lau mồ hôi cho mẹ,” bé duỗi tay, có chút vụng về xoa mồ hôi trên trán cho cô.
Hạ Nhược Tâm sờ mặt con, đột nhiên, trong lòng có một loại chua xót không thể miêu tả, mà người khác nhìn vào, cũng cảm thấy hâm mộ, lại đáng thương.
Tiểu Vũ Điểm là bọn họ nhìn lớn lên, từ nhỏ, bé đã ở cùng Hạ Nhược Tâm, hiện tại lớn rồi, có thể ngồi ở một bên chờ mẹ tan tầm, có khi bọn họ sẽ cho bé một ít đồ vật, nhưng mà, đứa nhỏ này ngoan lắm, có gì ngon đều dành phần cho Hạ Nhược Tâm.
Đứa bé ngoan như vậy, ai mà không thương.
“Mẹ không mệt, Tiểu Vũ Điểm ngồi im nhé, mẹ làm xong sẽ đi mua giày cho con, được không?”
“Vâng,” Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, sau đó lại chạy về chỗ nhồi, ngoan ngoãn không nhúc nhích, giữa đám người lớn, thân hình bé bé của nó đúng là dễ bị bỏ qua.
Một lúc sau, Hạ Nhược Tâm mới đi tới, ngồi xổm xuống, cười nói, “Tiểu Vũ Điểm, đi thôi, mẹ đưa con đi mua giày.”
cô vươn tay, muốn ôm con.
Nhưng Tiểu Vũ Điểm lại đứng lên, kéo chặt áo Hạ Nhược Tâm, cố chấp nói, “Mẹ mệt rồi, Tiểu Vũ Điểm có thể tự đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc