Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 39

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Khai thác toàn bộ vẻ đẹp của cô, cô có thể cam đoan, đêm nay mình sẽ là người xinh đẹp nhất tại nơi này.
“Rất đẹp,” Sở Luật khen ngợi Lý Mạn Ni, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ, lẽ ra, cô nên cười xấu hổ mới đúng,không phải như vậy, quá mức tự tin, cũng quá mức vui vẻ, anh chợt cười, mê man không rõ.
“Chúng ta đi thôi, thời gian sắp tới rồi.”
Lý Mạn Ni chủ động khoác tay Sở Luật, hai người đi ra ngoài, mưa rơi vần vũ.
Lý Mạn Ni vươn tay, nước mưa hắt lên, cô ta vội rụt tay về, cúi xuống nhìn đôi giày cao gót màu bạc, phải làm thế nào.
“Luật, sẽ ướt giày mất,” cô ta kéo áo Sở Luật, thật sự không muốn dính tí nước mưa nào, nếu không sẽ làm hỏnh mất sự hoàn hảo của cô ta.
“Anh biết rồi.” Sở Luật quay người lại, vươn tay, bế Lý Mạn Ni lên, hệt như bế cô dâu khiến hai chân cô ta không chạm tới mặt đất, mà Lý Mạn Ni gắt gao ôm cổ Sở Luật, hạnh phúc vô cùng.
“Luật, em yêu anh.” Cô nhắm mắt, hạnh phúc vô cùng, chỉ là đã bỏ lỡ mất sự mất mát và xa lạ chợt loé lên trong mắt Sở Luật.
“Anh cũng yêu em……” Giống như là lời kịch, câu yêu ấy, có thể dễ dàng nói ra, nhưng là, trong mắt anh chẳng có cảm giâc gì gọi là yêu. Hoặc là cái yêu ấy, đã đi rồi.
Xe lướt đi trong màn mưa, mưa vẫn rơi rả rích, để lại những tiếng ào ào.
Mà khi chiếc xe kia biến mất, từ góc tường có một người phụ nữ đi ra, toàn thân ướt đẫm, không biết là bởi vì nước mưa hay gì, lông mi đã ướt đẫm, thậm chí chẳng còn sức để nâng lên.
Cô cúi đầu, vội vàng buông tay đang bịt miệng đứa con ra, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ mở to mắt nhìn cô, chớp chớp, miệng toét ra cười.
Tay nhỏ kéo quần áo cô, lại dựa vào người cô..
“Tiểu Vũ Điểm, con thấy không, kia chính là ba con, nhưng ba con lại không biết con tồn tại,” cô bế bé lên, hôn mặt nó, “Xin lỗi con, vừa rồi mẹ làm con đau, là mẹ sợ, chỉ sợ, nếu cho người ấy biết chúng ta còn sống, người ấy sẽ không bỏ qua cho chúng ta, đặc biệt là con, Tiểu Vũ Điểm.”
Cô là một người mẹ, phải bảo vệ con mình, mà Sở Luật rốt cuộc có bao nhiêu tàn nhẫn, cô không phải chưa từng lĩnh giáo qua. Cô không dám cho anh biết sự tồn tại của Tiểu Vũ Điểm, cũng không dám mạo hiểm để con gặp nguy hiểm.
Đối với con của Lý Mạn Ni, anh sẽ yêu tới cực điểm, mà đối với con của cô, cô tin, anh sẽ hận tới cực điểm.
Bởi vì, hận cô, cho nên, cũng hận cả con của cô, đây mới chính là Sở Luật, anh vô tình nhường nào, cô đã sớm hiểu hết rồi, không phải sao?
Chỉ là, biết anh yêu một người khác như vậy, thậm chí so với yêu Hạ Dĩ Hiên còn nhiều hơn, cô lại cảm thấy chua xót, tràn ngập, mất mát, có lẽ khiến cô rơi lệ đầy mặt.
Nhưng, cô chưa bao giờ khóc, cuộc sống áp lực, con sinh ra, đã làm cô không thể tự ngược đãi bản thân mình.
Như vậy không phải rất tôt sao? Bọn họ đều có người mình yêu, về sau sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa.
“Tiểu Vũ Điểm, con biết không? Ngày con sinh ra cũng là một ngày mưa, cho nên con mới có tên là Tiểu Vũ Điểm,” cô ôm chặt đứa bé, sau đó mở dù, lúc này mới tiến vào trong màn mưa, phần lưng của cô không ngừng bị nước mưa xối xuống, ướt đẫm, gió lạnh thổi qua, lạnh lẽo vô cùng, nhưng, trong *** cô là Tiểu Vũ Điểm, nép sát vào cô, khuôn mặt nho nhỏ dán vào, trong ***g *** gầy yếu của mẹ, tìm được sự bảo vệ an toàn nhất, bé ngáp một cái. Môi còn cong lên.
Mà bé cũng không biết, mẹ bé dùng cơ thể ốm yếu của mình, để bảo vệ bé.
Thời gian trôi qua từng giây, giữa lúc chúng ta không để ý tới, chợt phát hiện, hoá ra, thời gian đã qua đi, có người già, có người trưởng thành, cũng có người, ૮ɦếƭ đi.
“Rầm rầm……” tiếng đập cửa vang lên, sau đó là một người phụ nữ trung niên ra mở cửa, bà kỳ quái nhìn ra phía ngoài, lại chẳng thấy ai cả. Mà bà cúi đầu, trên mặt chợt rộ lên nụ cười, ngồi xổm xuống, nhìn đứa bé còn chẳng cao đến đù* mình.
“Tiểu Vũ Điểm tới giúp mẹ lấy quần áo phải không?”
Đứa bé kia gật đầu một cái, khuôn mặt hệt như quả táo, vô cùng xinh đẹp, tóc dài thả trên vai, mềm không thể tả, khuôn mặt hồng hồng nộn nộn, mắt to tròn, môi đỏ mọng, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
“Quả thực giống như bà năm đó ý, Tiểu Vũ Điểm càng lớn càng xinh đẹp, giống mẹ vậy,” ngón tay thô sần xoa lên khuôn mặt nhỏ, mặc dù có chút không thoải mái, nhưng đứa trẻ vẫn cười ngượng ngùng.
“Được, chờ chút nhé, bà đi lấy quần áo cho con.” Bà đứng lên, đi vào trong, đứa bé đứng tại chỗ, mở to đôi mắt tò mò, nhưng không có theo vào,
Chẳng bao lâu sau người phụ nữ kia lạo đi ra, trong *** còn ôm vài món quần áo, tuy không nhiều lắm, một bàn tay bà đã có thể cầm hết, nhưng đối với đứa bé này, quả thực là có hơi nhiều.
“ Tiểu Vũ Điểm ôm chặt vào nhé,” bà đưa đống đồ cho đứa bé, hai cánh tay bé vòng ôm chặt lấy.
“À đúng rồi,” nghĩ tới cái gì, bà lấy ra một cục kẹo.
“Tiểu Vũ Điểm, cái này là bà bà cho con, có thể ăn đó,” đây là kẹo bà mua cho cháu gái, vừa vặn còn dư lại một cái, có thể cho đứa bé con này.
Đứa bé ngoan ngoãn lắc cái đầu nhỏ, “Mẹ nói, không thể cầm đồ của người khác.” Giọng nói mềm mại ngọt ngào, mang theo sự non nớt của trẻ con, bất quá, tuy nói vậy, nhưng đôi mắt vẫn dán lấy cục kẹo.
Kỳ thật, nó rất muốn, nhưng mẹ nói...
“Ha ha, không sao đâu, đây là bà bà cho con, nếu Tiểu Vũ Điểm không cần, như vậy bà bà sẽ tức giận,” người phụ nữ trung niên cười, trên mặt lại chẳng có vẻ gì là tức giận, nhiều hơn là đau lòng.
Đứa bé này rất ngoan, hiểu chuyện như thế, Nhược Tâm thật sự rất biết dạy con, mới ba tuổi, đứa cháu nhà bà còn lớn hơn bé hai tuổi, bình thường nhìn thấy đồ của người khác, nếu mà thích, không ςướק được thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua, bằng không sẽ khóc nháo cả ngày.
Còn giống đứa nhỏ này, hiểu chuyện đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.
“Qua đây đi, cái này là bà cho con, muốn cám ơn Tiểu Vũ Điểm giúp bà bà đem quần áo giặt sạch sẽ,” bà nói, sau đó bỏ viên kẹo vào túi đứa nhỏ.
“Cám ơn bà,” giọng đứa trẻ ngọt như kẹo, làm người lướn nghe xong không khỏi thấy mềm lòng, bé ôm chặt đống quần áo, lung lay lảo đảo đi.
Người bé, kỳ thật có khi còn đi chưa vững, nhưng hiện tại, bé đã biết giúp mẹ làm việc.
Thỉnh thoảng bé lại dùng sức nâng lên cái đầu nhỏ, hai tay ôm rất mệt, cho nên, bé tìm mẹ, sau khi thấy một người phụ nữ đi tới, mắt bé sáng lên, chạy tới trước mặt người kia.
“Mẹ ơi……”
Hạ Nhược Tâm vừa thấy con, ngồi xổm xuống, ôm đống quần ào đặt trên mặt đất, ôm lấy đứa bé.
“Có mệt không, Tiểu Vũ Điểm?” Cô xoa tóc con.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, “Không mệt,” sau đó bé ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm, “Mẹ ơi, chúng ta về nhà đi.” Đôi môi đỏ mọng như cánh hồng hơi cong lên, sau đó hôn Hạ Nhược Tâm một cái, bé yêu nhất là mẹ.
“Ừ,” Hạ Nhược Tâm xoa tóc con, sau đó ôm đống quần áo lên, mà Tiểu Vũ Điểm hiểu chuyện đứng bên cạnh cô, vươn tay, nắm áo mẹ.
Tay bé đặt trong túi tiền của mình, sau đó lại đem ra, đôi tay gắt gao bắt lấy ái Hạ Nhược Tâm, tựa hồ là sợ cô sẽ vứt bé lại.
Hạ Nhược Tâm đi rất chậm, phối hợp với bước chân ngắn tủn ngủn của con, bất quá, tốc độ như vậy cũng khiến cô có cảm giác đã làm Tiểu Vũ Điểm phải chạy chậm.
Đi tới nơi mình ở, ba năm, hai người đã không còn phải ở kho hàng bẩn thỉu kia nữa, hiện tại cô làm đồng thời hai việc, cho nên, có thể thuê một gian phòng ở.
Tuy rằng rất nhỏ, nhưng đủ rồi.
Mở cửa, bên trong chỉ có một gian phòng nhỏ, nhưng hai mẹ con ở cũng thấy vừa.
Một cái chậu to, một đôi tay nhỏ cùng một đôi bàn tay to cùng nhau giặt quần áo, chẳng qua, tay nhỏ sức lực thật sự là quá nhỏ, chỉ giống như đang nghịch nước.
Hạ Nhược Tâm nhìn con, hàng mi dài, bàn tay nhỏ, trẻ con, kỳ thật nên làm những thứ trẻ con hay làm mới đúng.
Nhưng con cô quá ngoan, ngoan đến mức làm cô đau lòng.
“Tiểu Vũ Điểm, nếu mệt thì không cần giặt, nhé? Mẹ làm được rồi,” kỳ thật, trẻ con cũng chẳng thể giúp được cái gì.
Tiểu Vũ Điểm ngước mặt, nghiêm túc như muốn đòi mạng, bé lắc đầu, “Không, Tiểu Vũ Điểm không mệt, Tiểu Vũ Điểm muốn cùng mẹ làm, bởi vì Tiểu Vũ Điểm lớn rồi.”
Hạ Nhược Tâm lau khô tay, xoa mặt con, cố chấp giống ai không biết.
“Ha ha……” Tiểu Vũ Điểm vui vẻ cười, sau đó lại giặt một cái áo to bự, có thể giúp mẹ, bé rất vui.
Cơ thể bé xíu ngồi xổm nơi đó, ánh đèn mờ mờ chiếu lên ngừoi bé, giống như mọc lên một đôi cánh, mà bé chính là tiểu thiên thần.
Đến để cứu vớt người mẹ hai bàn tay trắng kia.
Chờ giặt xong quần áo, phơi xong, như là hoàn thành công việc hôm nay rồi.
Một gian phòng bếp nhỏ, Tiểu Vũ Điểm nắm áo Hạ Nhược Tâm, một bước không rời.
“Có phải đói khônh?” Hạ Nhược Tâm quay đầu lại, đau lòng hỏi con.
Tiểu Vũ Điểm ngượng ngùng cười, đôi tay ôm chặt lấy đù* Hạ Nhược Tâm, “Vâng mẹ, Tiểu Vũ Điểm đói, thật sự chỉ có một chút thôi.”
Bé dùng sức cường điệu cái từ một chút kia, kỳ thật, cái bụng nhỏ đã sắp đói bẹp rồi.
Hạ Nhược Tâm quay đầu lại, không biết vì sao, đôi mắt đột nhiên đau xót, suýt nữa liền chảy nước mắt, cô đã rất nỗ lực, nhưng chẳng thể làm gì nhiều cho con, cũng không thể cho con mặc đồ con thích, không thể cho con ăn đồ ăn vặt, thậm chí, có khi còn để con phải đói bụng.
“Mẹ,” Tiểu Vũ Điểm gắt gao ôm đù* Hạ Nhược Tâm, cọ mặt lên.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm rất yêu mẹ, thật sự rất yêu.”
Hạ Nhược Tâm cũng xoay lại, ôm lấy con, hôn mặt con, mẹ cũng yêu Tiểu Vũ Điểm.
Khuôn mặt bé đỏ hồng, chỉ có một mảnh thẹn thùng, bé ôm Hạ Nhược Tâm, nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Bàn ăn không lớn, bên trên để hai đĩa đồ ăn, còn có hai cái chén, một lớn một nhỏ, lớn là của Hạ Nhược Tâm, mà nhỏ là của Tiểu Vũ Điểm,
Hạ Nhược Tâm ôm con vào ***, “Tiểu Vũ Điểm, tới, mẹ đút cho ăn.”
Mà Tiểu Vũ Điểm cố chấp chớp mắt, lắc đầu, “Không cần, Tiểu Vũ Điểm lớn rồi, có thể tự ăn cơm cơm, không cần mẹ đút.”
Bé bò ra khỏi lòng Hạ Nhược Tâm, sau đó ngồi vào cái ghế nhỏ của mình, lấy ra chiếc đũa, vụng về ăn, bé ăn rất chậm, nhưng không có hạt cơm nào rớt trên bàn.
“Tiểu Vũ Điểm sao không để mẹ đút, hả?” Hạ Nhược Tâm kỳ quái hỏi con từ sau khi lên hai, bé đã không cho cô đút, lúc nào cũng tự ăn.
Tiểu Vũ Điểm cẩn thận ăn một miếng cơm, mặt phúng phính như quả táo có hơi ấm ức, “Tay mẹ đau.” Giọng nói mềm mại lập tức làm Hạ Nhược Tâm đỏ mắt, sao con gái cô có thể ngoan như vậy, có thể hiểu chuyện như vậy, cô thà rằng con giống như những đứa trẻ khác, hư một ít, thích làm nũng một ít, nhưng không, bé vẫn luôn rất hiểu chuyện.
Tiểu Vũ Điểm bò xuốnh ghế nhỏ, lại là ôm lấy chân Hạ Nhược Tâm, “Mẹ ơi, ôm một cái.” Bé vươn tay, để Hạ Nhược Tâm ôm,
Hạ Nhược Tâm ôm con lên, Tiểu Vũ Điểm thò tay vào túi, sờ soạng hồi lâu, mới lấy ra một cục kẹo, “Mẹ ơi, kẹo này, là bà cho.”
Né ngẩng đầu lên, “Bà nhất định phải đưa cho Tiểu Vũ Điểm, bằng không, bà nói Tiểu Vũ Điểm không ngoan, mà Tiểu Vũ Điểm là đứa bé ngoan nhất."
Né đặt cục kẹo vào trong tay Hạ Nhược Tâm, nhưng trong mắt lại là hiện lên một tia nho nhỏ khát vọng, kỳ thật bé cũng muốn ăn.
“Mẹ không cần, Tiểu Vũ Điểm ăn đi,” Hạ Nhược Tâm để cục kẹo lại tay con, cô nhẹ nhàng *** khuôn mặt bé, mình muốn ăn như vậy mà còn đòi phải cho mẹ, đứa bé này, bao giờ mới khiến cô hết đau lòng đây?
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, “Mẹ ăn đi, Tiểu Vũ Điểm đã ăn rồi,” bé vươn ngón tay, so một chút, “Tiểu Vũ Điểm đã ăn một cái.”
Chỉ là, bé nói xong laii cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, bé nói dối, không biết cái mũi có thể dài ra không, mẹ nói, trẻ con mà nói dối thì mũi sẽ dài ra, rất xấu.
Bé ghé vào *** Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt nhỏ hồng hồng nộn nộn, trộm nhìn Hạ Nhược Tâm, còn có cục kẹo kia, *** môi.
Né thật sự muốn ăn.
Hạ Nhược Tâm lột ra giấy gói kẹo, đặt ở miệng, nhìn khuôn mặt mất mát của con, tức khắc có một ít ý cười.
“Tiểu Vũ Điểm, mẹ sẽ làm phép thuật nhé?” Cô bế bổng con lên, hiển nhiên là mấy đứa trẻ đều thích nghe kể chuyện.
“Phép thuật?” Tiểu Vũ Điểm sáng mắt lên, nắm chặt áo Hạ Nhược Tâm.
“Xem, mẹ biến ra cho con.”
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cười, ngón tay mở ra, đặt trước mặt con, “Con xem,mẹ đã biến ra.”
Cô mở tay ra, bên trong là một viên kẹo, chính là viên kẹo ban nãy.
“Oa, thật là phép thuật, mẹ thật là lợi hại,” Tiểu Vũ Điểm vỗ tay, trong ánh mắt là một mảnh vui vẻ, khuôn mặt nhỏ càng thêm hồng nhuận.
“Mẹ, có phải mẹ giống như mụ phù thuỷ trong truyện công chúa Bạch Tuyết, cho nên mới biết phép thuật?”
Hạ Nhược Tâm sửng sốt, lúc này mới nhớ ra, hình như hôm trước cô kể cho con nghe truyện công chúa Bạch Tuyết, chỉ là, có phải cô giải thích không rõ rồi không, sao cô có thể là mụ phù thủy được..
Tiểu Vũ Điểm kỳ quái cắn ngón tay, bé nói sai cái gì sao?
“ Tiểu Vũ Điểm của mẹ thật thông minh, đúng vậy, mẹ là mụ phù thuỷ tốt đấy,” Hạ Nhược Tâm xoa nhẹ tóc con, trên môi là nụ vô cùng dịu dàng. Đương nhiên phù thủy cũng có tốt xấu, giống như con người vậy, cũng có người tốt người xấu rõ ràng.
“Ăn đi,” cô đặt cục kẹo bên miệng con.
“Mẹ đã ăn rồi, cho nên, viên này là của Tiểu Vũ Điểm.”
Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, ăn luôn cục kẹ trong tay Hạ Nhược Tâm.
“Mẹ, có phải viên kẹo Tiểu Vũ Điểm ăn với mẹ ăn cũng ngọt như thế?” Bé không rõ hỏi, kỳ thật đối với đứa trẻ ba tuổi mà nói, như vậy là quá thông minh rồi.
“Đúng vậy, ngọt như nhau,” Hạ Nhược Tâm ôm con về giường, cởi giày cho con, nhìn bàn chân nho nhỏ be bé, so với tay mình, hinh như lại to ra một chút, chắc phải mua giày mới thôi.
“Tiểu Vũ Điểm, ngày mai tan tầm, mẹ dẫn con đi mua giày nhé?” Tay cô xoa bàn chân con, bàn chân trẻ con trắng nõn nho nhỏ, năm ngón chân tròn tròn nộn nộn đáng yêu.
Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, lại rụt chân về, sau đó ôm lấy Hạ Nhược Tâm, “Mẹ, đừng ***ng chân Tiểu Vũ Điểm, nhột quá.”
Hạ Nhược Tâm vỗ đầu con, con của cô, có khi cũng rất khó chịu.
Bé cực không thích người khác chạm vào chân, cũng không thích người ngoài niết mặt, xoa tóc mình.
“Nhưng mẹ thích chân của Tiểu Vũ Điểm thì làm sao bây giờ? Nếu mẹ không xoa, mẹ sẽ thương tâm lắm đấy,” cô hôn lên khuôn mặt bé nhỏ như quả táo, quả thực là yêu thích không buông tay, mà Tiểu Vũ Điểm cũng bị cô hôn để đỏ cả mặt, vô cùng đâng yêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc