Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 35

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Cái loại đau đớn này, giống như muốn xé nát thân thể cô ra, so với những nỗi đau mà cô từng trải qua càng đau đớn hơn, đau tới cực điểm.
"Bảo bối, con phải cố lên, nhất định không được xảy ra chuyện gì, nếu không mẹ sẽ ૮ɦếƭ theo con mất"
Cô nâng mặt mình lên, tay chặt chẽ bắt lấy khăn trải giường.
Lông mi thật dài vô lực rơi xuống, đau... Thật sự rất đau...
Tiếng hét đứt quãng không ngừng vang lên...
Cũng trong đêm mưa đó, cô lại không hề biết, ngay khi bản thân đang dùng sinh mệnh sinh đứa bé cho người đàn ông kia, mà người kia lại đang động phòng hoa chúc cùng người phụ nữ khác.
"Luật, em sợ" ánh đèn ấm áp dừng lại trên gương mặt trắng nõn của người phụ nữ, không khó nhận ra vết ửng hồng nhàn nhạt trên đó, cực kỳ xinh đẹp lại dụ hoặc.
"Đừng sợ, anh sẽ ôn nhu, sẽ không thương tổn đến em"
Sở Luật hạ thân thể xuống, động tác cẩn thận khiêu khích thân hình ngây ngô phía dưới. Anh đặt tay lên иgự¢ trắng mềm của Lý Mạn Ni, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa. Chỉ là, xúc cảm truyền đến lại khiến thân thể anh hơi căng lại, không phải cảm giác như thế, thật sự không phải.
Nhìn đôi mắt mê ly tràn đầy Dụς ∀ọηg của người phụ nữ dưới thân, thân thể anh có chút cương, mắt đen bất tri bất giác có chút ௱ôЛƓ lung.
Âm thanh vô cùng kiều nhu vang lên, anh nhấp môi, hạ thân trầm xuống, thân thể tiến vào nơi chưa từng có ai chạm vào của cô. Một thân thể vô cùng sạch sẽ như vậy xứng đáng để anh quý trọng... Chỉ là anh đã sớm quên mất, trước kia cũng có một người phụ nữ, trao thân thể trong sạch của mình cho anh, lại bị anh làm hỏng.
Tuy rằng động tác của anh đã đủ nhẹ, nhưng vẫn cứ làm cô đau, không biết là vì quá đột ngột hay vốn là đau như vậy?
Lý Mạn Ni đột nhiên hét lên một tiếng, ôm chặt thân hình người đàn ông ở phía trên.
Mà cùng thời gian, trong một nhà kho rách nát, cũng truyền đến một tiếng hét lớn của một người phụ nữ... Giống như xuyên qua màn mưa, hoà cùng một nhịp với tiếng hét của Lý Mạn Ni.
Sở Luật đột nhiên ngừng hoạt động lại, không biết đó là cảm giác gì, giống như trái tìm khuyết đi một góc, đang ẩn ẩn đau.
"Luật, em không sao" Lý Mạn Ni cắn chặt môi của mình, thật sự khó có thể thừa nhận sự xâm lấn của anh. Thì ra đây chính là nam nữ hoan ái, thì ra đây là chuyện vợ chồng sẽ làm, thật sự rất mắc cỡ. Cô cực kỳ thẹn thùng ôm chặt cổ Sở Luật.
Bộ dáng chấp nhận không oán không hối hận kia, làm lòng Sở Luật hơi hơi giật mình. Cô, chính là vợ của anh rồi.
Trong một căn phòng ấm áp, tiếng nam nữ hoan ái không ngừng vang lên. Mưa vẫn chưa ngừng, đêm dài mê ly.
Mưa bên ngoài đánh vào cửa sổ, ngẫu nhiên có thể từ một khe hở nào đó của cửa sổ nhìn thấy một đôi nam nữ đang hoan ái ở bên trong, khăn trải giường vung vãi, một căn phòng hỗn độn.
Nhưng là, trong căn nhà kho hoang kia, Hạ Nhược Tâm vô lực giật giật hàng lông mi dài, đôi tay đặt hai bên sườn, gương mặt trắng xanh không có một chút huyết sắc, thỉnh thoảng có mồ hôi rơi xuống. Mà dưới hạ thân của cô là một cũng máu, giữa háng cô lại có một đứa bé thân đỏ hỏm đang gắt gao nhắm chặt hai mắt, xuống rốn cũng chưa cắt xuống.
Đứa bé yếu ớt khóc vào tiếng.
Ngón tay Hạ Nhược Tâm giật giật. Cô thật sự đã quá mệt mỏi, rất buồn ngủ. Nhẹ nhàng cắn xuống môi dưới đã rách nát, cơn đau truyền đến mới giúp cô lấy lại chút thanh tỉnh.
Cô đưa mắt nhìn xuống bụng của mình, ngón tay lại cố dùng sức. Hiện tại cô dường như ngoại trừ hoạt động đôi mắt ra, cái gì cũng không được.
Lại lần nữa dùng sức, cô hơi hơi nâng người lên, thấy được cục thịt nhỏ bên chân. Đó là đứa bé của cô, là bảo bối của cô.
Nó có khỏe không?
Bên ngoài mưa vẫn thong thả rơi, có thể nghe thấy tiếng mưa đánh vào cửa sổ. Đợt mưa này cũng thật là lâu.
Cô muốn nhìn xem bảo bối của mình, muốn ôm nó một cái, càng muốn nhìn xem nó là bé trai hay bé gái.
Không biết sức lực từ đâu tới, cô dùng sức nắm chặt khăn trải giường dưới thân, thậm chí cảm thấy tay đau rát vì bị nắm quá chặt.
Rốt cuộc, cô cũng ngồi dậy được, nhưng một ngón tay cũng không đủ khí lực mà nâng lên, toàn bộ thân thể như không còn là của mình nữa.
Cô cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa kia. Nó thật nhỏ, cũng thật đáng yêu.
Lại nhìn xuống dưới một chút, thì ra là một cô bé, cô sinh ra là một bé gái.
Cầm lấy cây kéo đã sớm chuẩn bị tốt ở bên cạnh ra. Cô vẫn luôn có cảm giác, khả năng đứa bé được sinh ra ở nơi này là rất lớn, cho nên, cô đã sớm chuẩn bị ổn thoã mọi chuyện.
Cô cẩn thận cắt cuống rốn của đứa bé, dùng chiếc chăn nhỏ mình chuẩn bị ôm nó, rồi cố dùng sức nàng hai tay bế đứa bé lên. Rõ ràng đã sức cùng lực kiệt, thế nhưng cô có thể bế đứa bé lên được, tình mẫu tử quả nhiên thật vĩ đại.
Rõ ràng thân thể của cô đã không có cách nào động đậy được, nhưng là, cô lại muốn nhìn đứa bé của mình.
Hạ Nhược Tâm cẩn thận ôm đứa bé trong lòng, nó không nặng, thậm chí rất nhẹ. Bởi vì cô không cung cấp đủ chất dinh dưỡng, cho nên, đứa bé này chắc khoảng hai cân.
Cô nhẹ nhàng chạm vào gương mặt non mềm của đứa bé, cô nhớ đứa bé đã khóc, tuy rằng lúc ấy cô đã đau đến mức sắp ngất, nhưng chính tiếng khóc mỏng manh ấy, đã khiến cô thanh tỉnh.
Nhẹ nhàng hôn gương mặt nộn nộn của con gái. Đứa bé mới sinh ra, làn da còn nhăn nheo, đỏ đỏ, căn bản không thấy rõ đẹp xấu, chỉ là, cô vẫn có thể nhìn ra bóng dáng mình trên gương mặt của đứa bé. Mà đứa bé giật giật chiếc môi be bé của mình, giống như muốn được thân cận với Hạ Nhược Tâm hơn nữa.
Đột nhiên, trên mặt đứa bé rơi xuống hai giọt nước mắt, làm ướt của khuôn mặt của nó. Mà môi đứa bé cũng bẹp ra, biểu tình như muốn khóc.
"Bảo bối ngoan, đừng khóc, mẹ ở đây, ưm...." cô nhẹ nhàng đong đưa đứa bé trong иgự¢, cẩn thận lau khô bọt nước trên mặt bé. Là tại cô không tốt, cô không nên khóc, dọa đến con gái của mình.
Mà đứa bé được nằm trong lòng mẹ dung đưa như vậy, lông mi chậm chạp run run, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Mãi đến lúc sau, cô mới luyến tiếc buông đứa bé ra. Thật ra, cô không hề muốn buông nó ra một giây phút nào, cô luyến tiếc. Thật sự chỉ muốn ôm nó như vậy, suốt đời cũng không buông tay.
Nó là bảo bối, là mạng của cô.
Nâng thân thể mệt mỏi đến cực độ, cô khó khăn bước xuống giường, thân thể đau muốn ૮ɦếƭ, đặc biệt là tay trái và hạ thân, chỉ cần động nhẹ một chút, liền sẽ đau đến mức chảy ra một thân mồ hôi lạnh.
Cô thật sự không muốn động đậy, một bước cũng không. Chỉ là, lúc cô nhìn về phía cục thịt nhỏ trên giường, lại mỉm cười. Có bé, cái gì cũng không quan trọng, cái gì cũng không đau.
Cô bước xuống giường, đi tới từng bước một, sau đó nấu nước. Mỗi lần cơn đau ập tới khiến cô không chịu đựng được nữa, cô đều sẽ nhìn về phía con gái của mình, sau đó lại kiên trì chịu đựng.
Cuối cùng cũng nấu xong một ấm nước nóng, bình thường cô cũng rất luyến tiếc dùng. Cô đi qua, bế đứa bé ngoan ngoãn ૮ɦếƭ người kia, lại nhịn không được hôn hôn lên gương mặt nhỏ kia.
Cô mở chiếc chăn nhỏ trên người con gái ra, rồi mới cẩn thận đặt nó vào trong bể nước. Độ ấm của nước rất tốt, cũng không quá nóng, trong đêm mưa lạnh lẽo thế này, được tắm nước nóng là việc vui sướng biết chừng nào.
Mà đứa bé hiển nhiên cũng rất thích. Tuy rằng hai mắt vẫn gắt gao nhắm chặt, nhưng chiếc miệng nhỏ hơi hơi giơ lên, hơi nóng làm gương mặt cô bé càng thêm phấn nộn một ít, càng khiến đôi mắt Hạ Nhược Tâm ௱ôЛƓ lung.
"Tích" một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi vào bồn nước, giống như một cơn mưa nhỏ rơi vào hồ nước, nhẹ nhàng gợi lên những làn sóng nước lăn tăn.
Tắm xong cho thân hình be bé kia, cô lại đặt nó vào trong chiếc chăn ấm áp. Đứa bé thật sự rất ngoan, đến giờ vẫn chưa lần nào khóc lớn tiếng, phải chăng bé cũng nhận ra được mẹ đang rất mệt, cho nên muốn mẹ được nghỉ ngơi!?
Lại lần nữa đặt đứa bé trong Ⱡồ₦g иgự¢ lên giường, lúc này Hạ Nhược Tâm mới thanh tỉnh bản thân. Tuy rằng cả quá trình đều dùng đau đớn khó nhịn để diễn tả, nhưng là, cô chỉ cần có con gái là đủ, chỉ cần có nó có đau đớn hơn cô cũng cam lòng.
Thu thập tất cả xong, cô mới lại nằm xuống chiếc giường gỗ kia, cẩn thận ôm con gái mình vào Ⱡồ₦g иgự¢. Mỗi lần nhìn thấy cô đều lệ nóng quanh tròng, đây là đồ vật, là một sinh mạng sống, là đứa bé cô mang thai hơn chín tháng. Con bé thật sự rất nhỏ, cũng rất xinh đẹp.
Ngón tay cô nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay bé xíu kia chơi đùa, không ngừng ca tháng sinh mệnh thật thần kỳ.
Lại hôn hôn gương mặt cực kỳ phấn nộm của đứa bé, cô nhắn hai mắt lại, lúc này mới có thể chìm vào giấc ngủ. Trên gương mặt cô nhẹ nhàng nở nụ cười hạn phúc, bởi vì hiện tại bên cạnh cô đã có thêm một tiểu thiên sứ, một tiểu bảo bối.
Đêm lạnh, một người phụ nữ cùng một đứa bé mới sinh chưa lâu, đều chìm vào giấc ngủ.
Toàn bộ kho hàng tuy rằng vẫn cứ vô cùng rách nát như cũ, nhưng là, có hai người, lại nhiều thêm một loại ấm áp khó tả.
Chỉ là, so với căn biệt thự riêng xa hoa nào đó, vẫn là quá mức đơn sơ và đáng thương. Lúc này, người phụ nữ trên giường đã mệt mỏi ngủ rồi, mà người đàn ông một tay ôm lấy bắt vai người phụ nữ, một tay kẹp lấy điếu thuốc. Dưới ánh sáng chớp chớp tắt tắt, ngũ quan của người đàn ông trở nên thật ௱ôЛƓ lung.
Thẳng đến khi người phụ nữ phát ra tiếng ho khan, anh mới phản ứng lại, nhanh chóng dập tắt điếu thuốc đi, chỉ là cũng buông người phụ nữ trong lòng ra.
Người đàn ông từ trên giường ngồi dậy. Rõ là rất mệt, thế nhưng lại không cách nào chìm vào giấc ngủ. Nhìn gương mặt ngọt ngào của người phụ nữ, trên mặt anh lại có một loại phức tạp không thể nói ra.
Ngẩng đầu, bức ảnh cưới trong phòng đã thấy đổi bức khác, không phải là Hạ Dĩ Hiên, mà là người phụ nữ này.
Anh xác thực là có thể đem mọi thứ đều cho cô.
Anh đi tới bên cửa sổ, lặng lẽ mở một cánh cửa ra, không khí sau hoan ái chậm rãi tan đi, cuối cùng chỉ còn lại sự tươi mát.
Anh đóng cửa sổ lại, cầm lấy bao thuốc cùng quẹt lửa trên bàn đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, một mình anh đi về phía Dương đài.
Thật là có chút châm chọc. Đêm tân hôn đầu tiên, anh không ngủ được vì trong lòng chất chứa hận ý vô biên. Còn đêm thứ hai, rõ ràng đã không còn hận ý, anh vẫn là không ngủ được, thậm chí trong lòng càng thêm một chút buồn bực.
Đi đến bên ban công, lúc này bên ngoài mưa đã ít đi một chút, trong không khí mơ hồ có hơi thở của bùn đất, làm anh cũng không có cảm giác dễ ngửi hơn chút nào.
Anh dựa thân thể vào tường, một điếu lại một điếu cháy rụi. Anh có thể khẳng định, nếu anh cứ tiếp tục hút như thế này, khẳng định sẽ bị khói thuốc độc ૮ɦếƭ.
"Hạ Nhược Tâm, nói cho tôi biết, cô đã ૮ɦếƭ hay chưa?"
Anh đột nhiên cười phá lên. Mà cái tên kia, mỗi lần nhớ đến lại chà sát tim anh.
Anh cho rằng bản thân đã sớm quên mất cô, nhưng anh lại phát hiện, anh sai rồi. Không có quên, trước giờ chưa hề quên! Thậm chí, anh còn có thể nhớ rõ từng nét trên gương mặt cô, nhớ rõ một người phụ nữ yêu anh không hối không oán, công có, vẻ hết hy vọng của cô...
Cong môi cười, anh ném điếu thuốc đã tàn trong tay đi, "Hạ Nhược Tâm, cô có thấy hay không? Tôi lại kết hôn lần nữa, trả lại cho tôi một người vợ tốt đẹp hơn cả cô, một đêm tân hôn tốt hơn ngàn vạn lần, cô ghen ghét không? Cô hận không? Cô đang khóc không?"
Chỉ là, cô rốt cuộc đang làm gì, người ở nơi nào, không ai hay biết.
"Hạ Nhược Tâm, nói cho tôi biết, vì sao cô lại đi lâu như vậy? Vì sao đến bây giờ tôi vẫn chưa quên được cô? Vì sao...."
Vô số cái vì sao, lại chẳng ai có thể trả lời cho anh. Anh lại lần nữa châm điếu thuốc, rít một hơi thật dài, sau đó chậm rãi thở ra.
Mà anh cũng không biết, cách đó không xa, Lý Mạn Ni lấy tay che môi, nước mắt không ngừng chảy, đau khổ nghe chồng của mình gọi tên người phụ nữ khác trong đêm tân hôn, thậm chí, người phụ nữ kia còn là vợ trước của anh.
Cô không cam lòng. Cô ghen ghét nhưng lại không thể nề hà. Vực lại tinh thần cùng thân thể, cô dứt khoát lau nước mắt đi. Người phụ nữ kia đã sớm ૮ɦếƭ, cho nên, người chiến thắng là cô. Người cuối cùng chiếm được tình yêu của người đàn ông này chỉ có thể là cô.
Cô nhẹ bước trở về phòng của mình. Ngày cưới của cô buổi sáng nhiệt tình như lửa, nửa đêm gần sáng lại là một người thở dài. Sở Luật sau đó cũng không trở lại, mà cô lại giả vờ làm như cái gì cũng không biết. Cô là một người phụ nữ thông minh, tất nhiên sẽ không đi chất vấn chồng của mình, cuối cùng, người phụ nữ có thể ở bên cạnh anh mới là hạnh phúc.
Mà cô tin tưởng, một ngày nào đó, trong lòng anh sẽ chỉ có một mình cô. Mặc kệ là Hạ Dĩ Hiên, hay là Hạ Nhược Tâm, đều không thể ngăn cách hai người họ.
Hai người, lần đầu tiên, lòng của họ đều hướng về nơi xa, rõ ràng thân phận hai người họ càng thêm gần, thật ra lại càng thêm xa.
Có cái gì đó đang chậm rãi biến hoá, mà chính bọn họ cũng không hay biết.
Có lẽ biến hoá này sẽ phải đến mấy năm, cũng có thể, là cả đời.
Mưa mấy ngày rốt cuộc cũng dừng lại, nhiệt độ mặc dù không ấm áp lên nhiều, nhưng ít nhất cũng không lạnh như trước. Không khí sau cơn mưa cực kỳ tươi mát, đặc biệt là buổi sáng, thật là làm cho người khác thần thanh khí sảng.
"Mọi người có phát hiện có chuyện rất kỳ quái không?" Có một người hỏi người khác.
"Ừm? Làm sao vậy? Kỳ quái chỗ nào?"
Người nọ suy nghĩ một hồi, mới không xác định hỏi, "Nhược Tâm dường như đã mấy ngày không thu quần áo, không phải xảy ra chuyện gì chứ?"
Mà những người khác không hẹn liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều giống như bay chạy đến phía nhà kho. Cô hẳn là sắp sinh, chắc không phải là buổi tối không có ai quản, một xác hai mạng rồi chứ? Như vậy cũng thật là quá đáng thương.
Mà lúc này, Hạ Nhược Tâm ôm con gái của mình, thỉnh thoảng đùa giỡn với cô bé. Cô cứ như vậy ngồi ở bên giường gỗ, thậm chí động cũng không động. Cho dù bây giờ tay cô đã tê cứng đến ૮ɦếƭ lặng, cô vẫn không muốn buông thân hình mềm mại này ra.
Mà đứa bé trong Ⱡồ₦g иgự¢ qua hôm sau đã mở được mắt, đôi mắt tròn tròn, có cuống lông mi cực dài, đáng yêu xinh đẹp như mẹ của bé vậy.
"Bảo bối, cười một cái cho mẹ xem nào, được không?" Cô chỉ nhẹ nhàng chạm vào chiếc môi hồng nhạt của bảo bảo, mà đứa bé trong lòng dường như nghe hiểu được lời nói của cô, môi bé nhỏ nứt ra, nụ cười nhỏ bé kia thật khiến nhìn phải đau lòng.
Đứa bé rất nhỏ, nhưng ngoài ý muốn là cười thập phần đáng yêu, chỉ cần Hạ Nhược Tâm thoáng đùa giỡn cô bé một chút, cô bé liền sẽ cười.
"A, bảo bối ngoan, con chính là bảo bối của mẹ, là tiểu thiên sứ của mẹ" Cô cúi đầu, hôn hôn gương mặt cực kỳ phấn nộn của con gái. Mà bàn tay nho nhỏ của đứa bé bắt lấy tóc của cô, đôi mắt không ngừng chuyển động, mới sinh ra một ngày, cực kỳ hiếu kỳ với những thứ xung quanh.
Tay nhỏ của bé mở ra, rồi lại nắm chặt, cái miệng nhỏ giống như những cánh hoa, có thể nhìn ra được, sau này lớn lên nhất định là một đại mỹ nữ.
"Bảo bối, đói bụng rồi đúng không, để mệ cho con 乃ú sữa" Cô kéo một bên áo của mình lên, đặt con gái lên đùi. Mà đứa bé đói bụng theo bản năng liếm ʍúŧ, cô bị bé ʍúŧ rất đau, nhưng là, vẫn cứ yêu thương nhìn con gái của mình.
Bảo bối của cô, thật sự xinh đẹp, còn rất ngoan.
Tay cô nhẹ nhàng vỗ vỗ ௱ôЛƓ đứa bé. Tình thương của mẹ là bản năng, cô từ trước đến giờ chưa từng chăm nuôi trẻ, nhưng bây giờ vẫn có thể chăm sóc cho con của mình rất tốt.
Thật ra chẳng có ai biết, cô đã hơn một ngày chẳng ăn cái gì, bởi vì, cô không biết làm cách nào buông đứa bé mềm mềm trên tay này ra. Cô không muốn rời khỏi bé, chỉ muốn cứ mãi thế này ôm lấy bảo bối của mình.
Cô thật sự, rất yêu con gái của mình.
"Rầm rầm..." Đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, giống như muốn phá nát cánh cửa mục nát kia vậy. Hạ Nhược Tâm vội vàng đứng dậy, chỉnh sửa lại áo của mình. Đứa bé trong иgự¢ đã ăn no, hiện tại đã ngủ rồi. Cô kéo chăn qua đắp lên người đứa bé, sau đó đi ra mở cửa.
Cửa mở, người bên ngoài lập tức vọt vào.
"A! Nhược Tâm, cháu không bị làm sao đấy chứ?"
"Cháu thật đúng là hù ૮ɦếƭ chúng ta rồi!"
Một đám người đứng ở cửa, không ngừng lo lắng hỏi thăm cô. Đôi mắt Hạ Nhược Tâm có chút ửng đỏ, lắc lắc đầu, cười cười trả lời, cháu không sao, rất ổn.
Thực cảm tạ bọn họ, nếu không có bọn họ, cô cũng không biết đi nơi nào để sống, có lẽ đã ૮ɦếƭ, cũng có lẽ phải đi làm ăn xin. Sở Luật đã cắt đứt tất cả đường sinh sống của cô, nếu không phải bọn họ, nếu không có bọn họ, có lẽ cô đã sớm ૮ɦếƭ ở góc nào đó rồi.
"Không có việc gì thì tốt rồi" Một bác gái cúi đầu, bỗng nhiên phát hiện, bụng của Hạ Nhược Tâm thực bằng phẳng, run rẩy vươn ngón tay của mình, "Nhược Tâm, bụng của cháu sao lại bằng phẳng như vậy, đứa bé đâu? Con của cháu đâu rồi?"
Hạ Nhược Tâm còn chưa kịp nói gì, bên trong truyền ra tiếng khóc nho nhỏ. Lòng cô cả kinh, vội vàng chạy qua, ôm thật chặt đứa bé đang không ngừng khóc lớn. Có lẽ bọn họ ồn ào, dọa cho bé hoảng sợ rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc