Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 30

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Chỉ là……
“Cô không cần phải xin lỗi tôi, thật sự không cần, khi người cô yêu không hề yêu thương cô, sẽ là như vậy đó, không liên quan gì đến cô cả, tôi biết, tôi cũng hiểu ra rồi.” Hạ Nhược Tâm nhếch khóe môi, đôi môi nhợt nhạt khẽ động.
“Mà cô xin lỗi cũng có thay đổi được điều gì đâu?”
Tống Uyển xin lỗi cô, cô vẫn sẽ ly hôn với Sở Luật.
Lý Mạn Ny xin lỗi cô, nhưng cô ta không thể rời bỏ Sở Luật.
Cho nên, xin lỗi cũng có ích lợi gì đâu?
Trên đời này người ta phải nói xin lỗi rất nhiều lần, có người có thể tha thứ, cũng có người không thể tha thứ, cô nhận lời xin lỗi của bọn họ nhưng cũng không thể tha thứ cho bọn họ.
“Tôi thật sự thực xin lỗi, tôi thực sự rất yêu Luật, không muốn chia tay anh ấy, tôi biết chúng tôi làm vậy là xúc phạm đến cô, chỉ là cuộc hôn nhân không có tình yêu thì không thể tiếp tục kéo dài, cô nói có đúng không, có lẽ sau khi hai người ly hôn, cô có thể có được một chân trời mới. So với việc cứ Tra t** nhau mãi thế này, chi bằng đi tìm một cuộc sống thực sự thích hợp với mình, không tốt hơn sao?”
Lý Mạn Ny trở nên căng thẳng, nàng ra sức biện minh cho mình, cô không hề có tự tin hơn thua được với Hạ Nhược Tâm, các cô không giống nhau, quan trọng là thái độ của người đàn ông kia.
Với một người là yêu, với người còn lại là không yêu.
Với một người là yêu, với người còn lại là không hận.
"Tôi biết, quan trọng là yêu hay không yêu, cô không cần phải nói, tôi cũng hiểu được,” Hạ Nhược Tâm hoảng hốt cười, đặt tay lên *** mình, lại phải đối diện với sự thật này, hóa ra trái tim dù ૮ɦếƭ lặng rồi vẫn có thể đau đớn.
Cơn đau này dường như muốn ςướק đi hơi thở của cô.
Không cô sẽ nói như vậy, Lý Mạn Ny nhất thời trầm mặc, nếu cô tỏ thái độ, quay ra mắng chửi cô, như vậy, ít nhất cô cũng có cơ hội đứng lên bảo vệ mình.
Nhưng cô không hề làm như vậy, cô không chỉ trích, không có hận ý, cái gì cũng không, điều này ít nhiều khiến Lý Mạn Ny cảm thấy hụt hẫng.
Không phải bởi vì áy náy, cô không hề thích tính cách này của Nhược Tâm, như vậy khiến cô luôn có cảm giác thua kém không bì được với Nhược Tâm.
“Chuyện đó…” Cô còn muốn nói thêm điều gì.
Nhưng cô đột nhiên nheo mắt lại, có một luồng ánh sáng lóe lên từ một hướng, cô liền kinh ngạc đến mức không thể phản ứng lại.
Cô bị chụp lén, có người chụp lén cô, không được không được, cô không thể bị người ta vạch trần chuyện mình là kẻ thứ ba, như vậy,cô vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên được.
Người vừa chụp ảnh kia cũng chỉ là một tên phóng viên hạng hai, không ngờ mình lại có được một tin tức sốt dẻo đến vậy, tình tay ba trong hào môn, vẫn cứ là một tin tức giật gân.
“Đừng chụp tôi, đừng chụp tôi!” Lý Mạn Ny đưa tay ôm mặt mình, toàn thân run rẩy lui về phía sau, đây là điều mà cô lo sợ nhất, cô sẽ bị người ta cười nhạo.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên mở to mắt.
“Cẩn thận!” Một chiếc xe đang lao rất nhanh về phía này, mà Lý Mạn Ny vẫn không ngừng lui về phía sau, căn bản không biết chính mình sắp bị chiếc xe kia đâm phải.
Nếu là Hạ Nhược Tâm trước đây, bản năng thôi thúc cô không thể để người phụ nữ trước mặt ૮ɦếƭ đi, cho dù cô ta vừa mới ςướק chồng cô, nhưng cô biết, nếu một người đàn ông thực sự yêu cô, bất luận là ai cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
“A!”
Phía sau truyền đến một tiếng phanh xe kịch liệt, còn tiếng thét chói tai, loạn thành một đoàn, Hạ Nhược Tâm giữ chặt Lý Mạn Ny, đẩy mạnh cô về phía trước, tay cô chưa khỏi vẫn luôn sưng đỏ, đau đến mức nghiến răng.
Tới đây, tới đây đi, đừng lùi lại nữa.
Trên môi cô hằn dấu răng thật sâu, Lý Mạn Như giống như tìm thấy một cọng rơm cứu mạng, ra sức kéo tay Hạ Nhược Tâm, cô vội vàng kéo Hạ Nhược Tâm về phía mình mà không ngờ rằng chính mình đang bị nguy hiểm, càng không ngờ hành động hiện giờ giống như muốn đẩy Hạ Nhược Tâm xuống đường.
Hai người nhanh chóng thay đổi vị trí, trong phút chốc, Hạ Nhược Tâm bình tĩnh nhắm hai mắt lại, cuối cùng cũng hết, thế thì tốt rồi, có thể được giải thoát rồi.
Nàng bỏ tay là khỏi Lý Mạn Ny, chỉ là không nghĩ tới, chiếc xe kia lại đổi phương hướng phóng thẳng về phía Lý Mạn Ny.
Hành động của rồi của Hạ Nhược Tâm giống như chính cô đã đẩy Lý Mạn Ny.
“Đừng!” Một tiếng thét chói tai vang lên.
Sau đó rầm một tiếng…… Lý Mạn Ny bị hất văng như một con Pu'p bê vải, Hạ Nhược Tâm tái mặt chứng kiến màn này,toàn thân bắt đầu run rẩy.
Người cô rất lạnh, thực sự rất lạnh, so với mùa đông còn lạnh hơn, cô cảm giác cả người mình như bị đóng băng, sự lãnh giá vô cùng đáng sợ.
Nàng cúi đầu nhìn hai chân mình, vô lực lết từng bước về phía trước.
Khóe môi Lý Mạn Ny có máu.
“Hạ Nhược Tâm, cô vừa làm cái gì?” Một tiếng bạo nộ truyền đến, Hạ Nhược Tâm còn chưa kịp quay đầu, đầu gối cô đã khuỵu xuống. Người đàn ông vung chân đạp thẳng xuống đùi cô, thiếu chút nữa làm gãy cả xương đùi.
Cô ngẩng đầu, đôi môi không ngừng run rẩy, nhưng không thốt lên được lời nào.
Sở Luật!
“Hạ Nhược Tâm, nếu Mạn Ny có mệnh hệ gì, tôi sẽ băm vằm cô thành trăm mảnh,” Trong mắt anh chỉ còn sự hận thù âm tàn, vội vàng chạy tới chỗ Lý Mạn Ny.
Hay cho một Hạ Nhược Tâm, hại ૮ɦếƭ Dĩ Hiên rồi, còn chưa đủ sao? Giờ còn muốn hại ૮ɦếƭ Mạn Ny của anh.
Anh sẽ không bỏ qua cho cô, tuyệt đối sẽ không.
Mạn Ny, đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện, người phụ nữ trong lòng không hề phản ứng khiến anh kinh hãi, giống như khi nhìn thấy gương mặt bị biến dạng của Dĩ Hiên hồi trước, anh cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, anh đã đã trải qua một lần, anh không thể lại phải nếm mùi tuyệt vọng thêm một lần nữa.
Bọn họ sắp kết hôn, sắp kết hôn rồi.
Anh lại hướng sự hận thù vào Hạ Nhược Tâm, ánh mắt ấy như muốn lăng trì xử tử Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm đặt tay lên bụng mình, hàng mi dài rũ xuống, là một sự tuyệt vọng không cách nào có thể biện minh được.
Sao anh không tin cô, đúng vậy, cái gì cũng không tin, bởi anh chưa bao giờ tin tưởng cô.
Cô chưa bao giờ hại ૮ɦếƭ Dĩ Hiên, cũng không hề muốn giết Lý Mạn Ny, nhưng sẽ không có ai tin cô cả.
Bên tai cô chỉ còn tiếng ồn ào, người vây quanh xem chỉ chỏ cô, tay phóng viên kia còn không ngừng chụp ảnh cô.
Nơi này không còn Sở Luật, bọn họ đã đi rồi, để lại cô ở chỗ này hứng chịu chỉ trích, cô khổ sở đứng lên, vết thương ở đầu gối khiến cô chua xót.
Mà tay cô vẫn luôn che chở bụng mình, rõ ràng vết thương là ở chân, nhưng cô lại cảm thấy chỗ này rất đau.
Thực sự rất đau.
Nàng vô hồn đi về phía trước, tiếng chỉ trích xung quanh dừng lại trong nháy mắt, bọn họ không thể lờ đi sự đau khổ thể hiện rõ trên mặt cô, sự tuyệt vọng tựa hồ đã cảm nhiễm mọi người, không ai đành lòng mắng chửi cô nữa.
“Thực ra không đúng,” lúc này có một người đàn ông lên tiếng.
“Cô ấy không có đẩy cô gái kia, mà là muốn cứu cô ta, chỉ là cô gái kia cứ kéo lấy cô ấy, nếu không phải kia chiếc xe đột nhiên quẹo vào, lúc này người ૮ɦếƭ chính là cô ấy.”
Hạ Nhược Tâm không hề dừng bước, cho dù là sự thật chính là như vậy thì có ích gì, anh sẽ không tin, không ai tin cả.
Cô thực sự không biết rằng đây mới chỉ là sự khởi đầu.
Trong bệnh viện, trên người Sở Luật đều là máu của Lý Mạn Ny, anh ngồi ở một bên, cố gắng vững vàng nhìn chằm chằm vào bóng đèn trước phòng cấp cứu vẫn đang sáng, cô đã vào đó 1h rồi, thực sự sẽ không có việc gì đúng không?
Sắc mặt anh nhìn rất bình tĩnh, nhưng chỉ cần nhìn xuống bàn tay anh đang siết chặt, lúc này anh đang vô cùng hoảng loạn.
Đèn phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ đi ra.
Sở Luật vội vàng đứng lên, bác sĩ lau mồ hôi trên trán mình, “Yên tâm đi, bệnh nhân không có việc gì, tuy vết thương thực sự nghiêm trọng, nhưng may mắn *** không bị tổn thương, chỉ là có vài chỗ bị gãy xương, chỉ cần nghi ngơi thật tốt sẽ mau chóng bình phục.”
Sở Luật đờ đẫn gật đầu một cái, bao nhiêu sự bình tĩnh như bị rút hết, vô lực ngã ngồi xuống ghế, cảm tạ trời xanh, cô không ૮ɦếƭ, anh sẽ không mất cô.
Anh ra sức vò đầu mình, cả người lúc này thực sự cảm thấy khó chịu, ***g *** không ngừng phập phồng, chính anh cũng không biết lúc này mình đang khó chịu cái gì?
Trong phòng bệnh VIP cao cấp, trên trán Lý Mạn Ny băng bó trắng toát, cô vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, Sở Luật đã thông báo cho ba mẹ cô, khi bọn họ tới nơi, mẹ cô đau lòng khóc, ba cô vừa nhìn thấy anh liền không ngừng thở dài, trong mắt có sự oán trách bất đắc dĩ.
Bọn họ thật sự không thể tin, đứa con gái ngoan ngoãn luôn nghe lời của bọn họ lại đi làm kẻ thứ 3, thậm chí suýt chút nữa mạng sống cũng không còn.
Ba Lý không ngừng thở dài, nhìn đứa con gái đang hôn mê chỉ biết lắc đầu, giờ thì làm được cái gì nữa, con gái ông thành ra như vậy ông còn có thể chỉ trích ai.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, phảng phất mùi thảo mộc nhưng không thể át đi mùi thuốc sát trùng, ngón tay Sở Luật nhẹ nhàng âu yếm gương mặt lành lạnh của Lý Mạn Ny, trong lòng vô cùng khó chịu.
Đều tại anh không tốt, để cô chịu sự tổn thương lớn như vậy.
Nếu anh sớm giải quyết người phụ nữ kia thì tốt rồi, nghĩ tới Hạ Nhược Tâm, đôi mắt anh chậm rãi tỏa ra một sự tàn khốc, anh vốn vô tình, đối với cô lúc này càng thêm tuyệt tình.
“Ưm……” Lý Mạn Ny nhẹ nhàng ưm một tiếng, cô cảm thấy toàn thân đau đớn, đầu đau, chỗ nào cũng đau.
Cố gắng mở hai mắt nặng trĩu, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là trần nhà màu trắng, cô xoay đầu liền nhìn thấy ánh mắt đầu lo lắng của Sở Luật.
“Luật,” cánh môi khô khốc của cô khẽ động, giọng nói yếu ở vang lên, không được mượt mà như trước.
“Được rồi, không sao đâu,” Sở Luật nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, cô cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp trên từng ngón tay anh.
“Luật, em làm sao vậy?” Cô mấp máy môi, cố gắng xoay người, nhưng không có chút sức lực nào, cô vẫn có chút mơ hồ, rõ ràng cô đang ở ngoài đường, sao đột nhiên lại ở trong bệnh viện.
“Em bị tai nạn xe hơi, em quên rồi sao? Không ngờ người phụ nữ đó dám hại ૮ɦếƭ em, em yên tâm, thù này anh nhớ kỹ, anh nhất định sẽ không buông tha cho cô ta.” Ngón tay Sở Luật vẫn mơn man gương mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói, trong giọng nói thể hiện rõ ràng hận ý nồng nặc không thể xoay chuyển.
Lý Mạn Ny dường như nhớ ra được điều gì đó, cô bắt gặp phóng viên, sau đó chiếc xe chuyển hướng, cô đã bắt lấy tay Hạ Nhược Tâm.
Sau đó liền xảy ra tai nạn, nhưng anh đã mặc định chính Hạ Nhược Tâm gây ra, sự thật nguồn cơn chính là bắt đầu từ cô, cô muống giải thích nhưng cuối cùng vẫn cắn môi không nói gì.
Thực xin lỗi, Hạ Nhược Tâm, coi như tôi nợ cô đi.
Cô cũng ích kỷ muốn hoàn toàn có được người đàn ông này, cho nên cô chỉ có thể mắc nợ người phụ nữ này, đã vậy, thêm mắm dặm muối vào cũng có sao đâu. “Luật, em rất sợ, em không ngờ cô ta lại đáng sợ như vậy,” Lý Mạn Ny nhắm chặt hai mắt, cố gắng ép ra vài giọt nước mắt, cô cũng không thực sự giả khóc, vì cả người cô lúc này cũng đang rất đau đớn.
“Đừng sợ, có anh ở đây,” Sở Luật nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, dịu dàng hôn lên trán cô, nhẹ nhàng như vậy, trân trọng như vậy, anh lấy chính tên mình ra thề, thề rằng anh sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ độc ác kia, anh sẽ khiến cô mất đi tất cả, sống không bằng ૮ɦếƭ.
“Em hãy nghỉ ngơi thật tốt, ba mẹ em đang ở bên ngoài,” Lý Mạn Ny nghe vậy gương mặt liền trở nên trắng bệch, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ? Bọn họ đều là đã biết, vậy bọn họ sẽ nghĩ về cô như thế nào, từ một cô gái có gia giáo được dạy dỗ tử tế, sao lại thành ra cái dạng này?
Sở Luật cho rằng cô đang đau, liền không ngừng an ủi cô.
“Anh đi trước, em yên tâm nghỉ ngơi, anh sẽ đi không lâu, rất nhanh sẽ đến với em.”
Sở Luật đi ra ngoài, Lý Mạn Ny thẫn thờ nhìn theo bóng lưng anh, trong mắt hiện lên chút sợ hãi, ba mẹ cô liệu có tha thứ cho cô không?
Sở Luật vừa rời khỏi, ba mẹ Lý Mạn Ny mới đi vào.“Con nhìn con đi, yêu ai không yêu lại đi dây dưa qua lại với anh ta, anh ta là người đàn ông đã có vợ, rồi người khác sẽ nói con như thế nào đây?” Ba Lý cố gắng đè nén cảm xúc của chính mình, công sức dưỡng dục của bọn họ bao năm nay, rốt cuộc lại dạy ra thứ con gái không có đạo đức.
Mẹ Lý ra sức kéo tay ba Lý, khóc đến sưng đỏ mắt, “Ông đừng nói nữa, không thấy con gái đã bị thương nặng như vậy sao, kết hôn thì đã sao, bọn họ có thể ly hôn được mà.” Ba Lý nhìn vợ mình, rồi lại nhìn đứa con gái vì thương nặng mà sống dở ૮ɦếƭ dở đang nằm trên giường, cũng chỉ có thể thở dài, sự đã xảy ra rồi, còn có thể làm gì bây giờ?
Còn Sở Luật kia, anh ta phải có trách nhiệm mới được, nếu không con gái ông sau này sao có thể ngẩng đầu nhìn người ta được, còn nhà họ Lý bọn họ, tuy không được như nhà họ Sở, nhưng cũng có uy tín và địa vị trong xã hội, việc này nếu để người khác biết được, tương lai của ông cũng sẽ chấm hết.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Lý Mạn Ny nhìn đống băng trên người mình, tinh thần có chút bất an, cô thực sự không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Cùng lúc đó, trong nhà họ Sở đang không một bóng người, không có nam chủ nhân, nơi này màu sắc nào cũng trở nên đơn điệu không có hơi người, càng khiến căn phòng trở nên u ám, lúc này lại lộ ra một vầng sáng lạnh.Lạnh lẽo mà hiu quạnh.
Hạ Nhược Tâm cầm những bức ký họa của mình, từng bức một, mỗi một bức đều thể hiện duy nhất một loại cảm xúc, chính là sự tàn nhẫn, oán trách.
Cô lại đặt tay lên bụng mình, nơi này vẫn rất đau, có lẽ cô sắp bị rồi, nhưng cô lại không hề nhận ra, kỳ thực hai tháng nay kinh nguyệt không hề đến.
Cửa phòng bị đẩy mạnh ra.
Hạ Nhược Tâm cảm nhận được một luồng gió lạnh băng xẹt qua gương mặt cô, giống như con dao nhỏ lướt qua mạnh mẽ cắt một đường.
Cô ngẩng đầu, hình bóng người đang đứng ngoài cửa dường như đã thu hết ánh sáng trong căn phòng, cô đờ đẫn nhìn anh không chớp mắt.
Cô biết là anh, hơi thở của anh cô không cần nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được từ một khoảng cách rất xa.
So với trước kia càng thêm lạnh lùng.
So với trước kia càng thêm âm trầm.
So với trước kia càng thêm hận thù.
“Có phải cô rất thất vọng rằng Mạn Ny không hề ૮ɦếƭ, có phải cô thực sự thất vọng rằng cô ấy còn sống?” Giọng nói rét lạnh của người đàn ông vang lên, Hạ Nhược Tâm khẽ rũ mắt xuống.
Không thất vọng, cô chưa bao giờ muốn Lý Mạn Ny ૮ɦếƭ, chỉ là cô giải thích thì anh sẽ nghe sao? Sẽ tin sao
Cô đã sớm hiểu ra, anh không thể tin tưởng cô, vậy thì cái gì cũng không cần nói, không cần làm, vì trong mắt anh sẽ chỉ thấy cô đang biện hộ mà thôi.
Sở Luật từng bước tới gần Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm đang nắm chặt bức ký họa của mình, anh đi tới, dừng lại, nhìn cô từ trên cao, trong mắt không có bất kỳ một chút cảm tình, nhìn cơ thể nhỏ nhắn tái nhợt của cô.
Dường như anh chỉ cần dùng một chút sức lực lập tức có thể P0'p nát người phụ nữ này.
Cơ thể, trái tim và cả linh hồn của cô.
Hai mắt anh tối đen, vươn tay dùng sức giằng lấy bức kỳ họa trong tay cô, thậm chí còn không thèm xem qua nó, chỉ biết cô thực sự coi nó là bảo bối, càng là thứ quan trọng với cô, anh càng muốn hủy diệt nó.
Roạt một tiếng, giống như tâm can Hạ Nhược Tâm bị xé rách, ngón tay cô run rẩy, cánh môi tái nhợt không chút huyết sắc, cô thực sự muốn nói một điều gì đó, muốn ngăn cản, nhưng vẫn chỉ ngây ngốc nhìn như vậy.
Từng bức một, những bức ký họa tâm huyết của cô, dưới tay anh, rất nhanh liền trở thành đống giấy vụn.
Đôi môi không ngừng run rẩy, cô thẫn thờ nhìn đống giấy trên mặt đất, từng mảnh nhỏ giống như hoa tuyết, đẹp đẽ nhưng lạnh buốt.
Anh có biết rằng, không phải là những tờ giấy bị anh xé nát, mà chính cô đã bị anh xé nát, nhưng có lẽ anh chỉ muốn biết vế trước mà thôi.
Cơ thể bị người ta nhấc lên, sự đờ đẫn tuyệt vọng của cô lọt vào tròng mắt tối đen của Sở Luật, anh cau mày, căm hận đến cực điểm.
Anh hận cô, hận vô cùng..
Trước nay anh chưa từng yêu cô, sự tử tế với cô trước kia đều là anh lừa cô, cô đối với anh là chân tình, nhưng anh đối với cô chỉ là giả dối.
“Cô biết không? Cô làm Mạn Ny của tôi gãy một cánh tay, cô nợ tôi, nợ cô ấy, sao tôi có thể để yên cho cô? Hạ Nhược Tâm, cô quên mất rằng tôi là người có thù tất báo, nếu cô đã hiểu ra, nhìn xem tôi dạy dỗ cô thế nào.” Anh lạnh lùng nói, đẩy mạnh cơ thể cô, làm cô ngã mạnh xuống giường.
Hạ Nhược Tâm ra sức ôm lấy bụng mình, cô đau đến mức toát mồ hôi lạnh, sự hận thù của anh đã mãnh liệt như vậy, cô càng không thể nói được điều gì.
Không nói, cái gì cũng không nói, cô cười khổ, nói cũng chẳng thay đổi được điều gì.
Sở Luật kéo một cánh tay gầy gò của Hạ Nhược Tâm, thực sự rất nhỏ, giống như chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức liền có thể nghiền nát nó. Anh cười lạnh, đè tay trái cô lên vách tường, Hạ Nhược Tâm trợn mắt nhìn anh, trên mắt chỉ có sự bi ai tuyệt vọng, nhưng Sở Luật dường như không còn là chính mình, hoàn tooàn bị hận thù che mắt, nên cái gì cũng không màng, cuối cùng gây ra chuyện khiến anh cả đời này không thể cứu vãn nổi. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc