Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 28

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Quả nhiên, không lâu sau cửa mở ra, một bóng người sợ hãi luống cuống chạy ra, trên người cô thậm chí vẫn còn mặc bộ quần áo ngủ trắng.
Sở Luật mở cửa xe, không nói lời nào kéo Lý Mạn Ny vào trong, sau đó nhanh chóng lùi về đằng sau, rời khỏi khu nhà Lý gia, mà Lý Mạn Ny lại bất an nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, ngón tay đan vào nhau, cầm rồi lại cầm, kéo rồi lại kéo, bất chợt, cô phát hiện người nọ cũng khóc.
Người đàn ông này làm sao mình bỏ được đây.
Sở Luật dừng xe, xoay người, nhìn khuôn mặt khóc đến thương tâm, chớp mắt lóe lên gì đó, tựa như khuôn mặt này chồng chéo lên ai đó trong trí nhớ, nhưng không biết là Hạ Dĩ Hiên hay Hạ Nhược Tâm.
An*** nề đè trên môi cô, dùng tay nâng đầu cô lên, ra sức hôn xuống, thậm chí, bàn tay dời xuống, chạm đến cơ thể mềm mại áo ngủ để lộ. Anh đã rất lâu không qua lại với phụ nữ, một mực tôn trọng cô, không đơn giản muốn chiếm lấy cơ thể cô.
Tay anh đặt trên *** cô, dùng sức xoa nắm mềm mại, bản năng giống đực đã sớm bị cô Kh**u gợi.
Lý Mạn Ny chỉ bị động chịu đựng nụ hôn sâu của anh ta, khi *** mình bị tay anh bao lấy, cô đột nhiên hít sâu một hơi, cho tới bây giờ cô chưa từng có cảm giác thế này.
Cảm giác khiên cô phải điên cuồng.
Động tâm.
Tê dại.
Mong đợi.
Rung động.
Mà lúc này Sở Luật lại ngừng lại, anh vô cùng trầm tĩnh nhìn người phụ nữ trong lòng, biểu cảm như vậy thật sự rất giống, giống ai đó, Dĩ Hiên nhỉ?
Rõ ràng nóng như lửa, anh lại tỉnh táo không ngờ.
Tay anh cuối cùng rời khỏi cơ thể cô, di chuyển đến gò má đỏ bừng, thầm nhủ, cô ấy cần phải được đối xử tốt hơn, ở đây quá ủy khuất cô ấy, mà mình luôn muốn đem tất cả mọi thứ tốt nhất cho cô, tựa như mang theo một loại chuộc tội kỳ lạ, không biết là chuộc tội ai, an lòng ai.
"Nói anh biết, tại sao em lại tránh?" Anh khẽ vuốt ve gương mặt cô, lại là biểu cảm và tâm tư bình tĩnh đó, tựa như không ai có thể phá vỡ sự bình tĩnh hoàn mỹ của anh.
Anh vui vẻ cũng vậy, tức giận cũng vậy.
Lý Mạn Ny cắn môi mình, "Thật xin lỗi..." Cô ôm eo Sở Luật, cô mới nhận ra, cô đã quá lưu tâm nụ hôn của anh, nhiệt độ cơ thể anh, hơi thở của anh.
Cho nên cô không muốn rời đi, cho dù có lỗi với người khác cũng không muốn.
"Ừ, em vẫn không trả lời câu hỏi của anh?" Ngón tay Sở Luật dùng sức lướt qua gò má. Con ngươi u ám thêm một ít, u ám không thấy mặt trời.
"Thật xin lỗi, Luật, em cũng không muốn," Lý Mạn Ny nhắm mắt lại, cô cũng rất mâu thuẫn, "Bên cạnh anh đã có một người phụ nữ, cô ấy rất yêu anh, thậm chí vì anh có thể để người đàn ông khác..." Cô nói tới đây thì dừng lại, còn nữa, cô thật sự không muốn nói cho anh biết, thật ra cô sợ, sợ dư luận bên ngoài.
"Cô ta tìm em?" Sở Luật đột nhiên ngồi dậy, bắp thịt toàn thân như cũng căng lên, ngay cả trong cặp mắt đen trầm tĩnh cũng nhanh chóng lóe lên tia máu.
"Em..." Lý Mạn Ny chỉ cắn môi, ôm eo anh không nói thêm gì nữa, mà hành động của cô đã xác nhận suy đoán của Sở Luật, Sở Luật cười tàn nhẫn, khiến Lý Mạn Ny kinh hãi chưa từng có, tựa như chỉ khi anh đối mặt với người phụ nữ kia mới biến thành như vậy, một Sở Luật cô chưa từng thấy qua, một Sở Luật cô chưa từng quen, hận như thế, thật sự là hận sao?
"Em yên tâm, tất cả cứ giao cho anh, anh sẽ cho em một hôn lễ hoàn hảo," Sở Luật cúi đầu lần nữa, quá đỗi dịu dàng, có điều bên trong rõ ràng hơi cố ý, mà Lý Mạn Ny vẫn mê mẩn, người mà người đàn ông này yêu điêu cuồng dĩ nhiên cũng có cô.
Được rồi, cô không sợ, cũng không tránh né, cô không thể gạt mình, từ đây đoạn tuyệt quan hệ, cứ vậy rời đi.
Cô chủ động hôn lên môi anh, khi môi hai người kề cận, nụ hôn nóng bỏng kéo dài, nhưng Lý Mạn Ny không thấy bây giờ Sở Luật có chút mất tập trung, sự tàn nhẫn của anh lại từ từ xuất hiện, có điều là với người phụ nữ khác.
Có chút tàn nhẫn sẽ khiến anh sinh ra khoái cảm.
Có chút hận sẽ khiến anh lệ thuộc.
Mà có chút *** sẽ khiến anh quên đi mình, mất lý trí.
Bên trong phòng tân hôn u ám của Sở gia, Hạ Nhược Tâm đột nhiên giật mình, cô đưa tay sờ lên mặt, phát hiện trên đó có nước mắt, cô thậm chí còn không biết tại sao mình lại khóc.
Cô bỏ tay xuống, đặt lên *** mình, dùng sức nắm chặt quần áo trên người, đau, đau quá.
Cô mơ thấy hôn lễ của hai người, không phải cô, mà là Sở Luật với người khác, một biến thành Lý Mạn Ny, lát sau lại biến thành Hạ Dĩ Hiên, mà cô chỉ đứng bên cạnh nhìn bọn họ kết hôn, nhìn bọn họ hôn nhau, nhìn bọn họ nói thề non hẹn biển.
Không thể, thật sự không thể, đừng cưới người khác, đừng đi.
Cô đau đớn nằm trên giường, ngón tay nắm chặt drap giường, ai có thể nói cho cô biết phải làm sao mới không đau như vậy, mới không thống khổ đến thế.
Cô vùi đầu vào gối, nước mắt không ngừng dâng lên, tựa như cái gối có thể thấm khô tất cả nước mắt của mình.
Cô đè nén khóc nên không phát hiện, cánh cửa luôn đóng chặt kia đã mở, một người đàn ông từ bóng tối đi ra mắt không đảo nhìn cô.
Cặp mặt đó thậm chí có thể nói là lạnh lẽo.
Người đó nhếch mép, nụ cười không nên xuất hiện đó mang theo tàn khốc như muốn hủy diệt thiên địa.
Anh đi vào, từ trên nhìn xuống người phụ nữ nằm úp trên giường, tiếng khóc của cô rõ ràng rơi xuống bên tai anh, trên mặt anh lại chỉ có lạnh lùng, không cảm xúc, trong lòng anh chỉ có chán ghét, không có đau lòng, càng không có tình yêu.
Lạnh nhạt không có nửa điểm thương tiếc, có người phụ nữ anh dùng để yêu, ví dụ như Hạ Dĩ Hiên, có phụ nữ anh dùng để đau lòng, để quý trọng, ví dụ như Lý Mạn Ny, mà có vài người, anh dùng để hận, để ***, để phá hủy, ví dụ như người phụ nữ đang khóc không thành tiếng này.
Hạ Nhược Tâm.
Cũng là khóc, nhưng tiếng khóc của cô chỉ khiến anh chán ghét, không ngờ người phụ nữ này đã học được cách dùng thủ đoạn, uy hiếp người khác.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng mở hai mắt ra, cảm giác bên cạnh nhiều thêm một hơi thở khiến tâm rung động cũng khiến cô đau lòng, cô xoay người, ánh mắt khẽ nhắm, lại thêm hai giọt nước mắt cỡ hạt đậu lăn xuống theo khóe mi, trong suốt, sạch sẽ, nhưng chỉ khiến sắc mặt người đàn ông thêm lạnh lùng, khiến lòng anh ta càng phiền muộn, anh ghét tiếng khóc của cô, ghét nước mắt của cô, ghét khuôn mặt này của cô, tất cả của cô anh đều ghét mà không có lý do.
"A Luật, anh đến tìm em à?" Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, vươn ngón tay vẫn đỏ ửng của mình ra, nắm chặt áo anh, "A Luật, anh đừng chọc giận em nữa được không, em có thể thay đổi, thật sự có thể thay đổi mà, đừng rời bỏ em, chúng ta đừng tranh cãi nữa được không?"
Cô yêu thấu tim thấu phổi, khóc không thành tiếng, anh thật sự không có chút động tâm cùng đau lòng sao?
Cũng không có chút tình cảm nào luôn ư?
"A Luật, chúng ta vẫn bên nhau như trước có được không? Em nghe anh hết," Cô ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, giọng nói vô lực như dùng hết tất cả tâm sức.
"Phải không?" Giọng lạnh lùng của Sở Luật truyền tới, ngón tay cô run nhẹ một cái.
"Vâng," Cô mạnh mẽ gật đầu. Em có thể, thật sự có thể.
"Nếu tôi bảo cô đi ૮ɦếƭ, đi cùng Dĩ Hiên thì sao?" Ngón tay Sở Luật đột nhiên nắm chặt cằm cô, gương mặt không chút huyết sắc lọt vào mắt anh, mà anh chỉ hơi nhếch miệng, vẫn không thấy nửa điểm cười.
Môi Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng khép mở, ngón tay càng thêm dùng sức nắm chặt quần áo, thật xin lỗi, trừ cái này ra, cô lắc đầu, không phải cô không muốn, cũng không phải cô sợ ૮ɦếƭ. Bởi vì người cô muốn đi cùng là anh, chứ không phải Hạ Dĩ Hiên.
Nếu người ૮ɦếƭ là anh, cô nhất định sẽ đi cùng, cô sẽ không để anh phải cô đơn, trên suối hoàng tuyền, cô sẵn sàng cùng anh đi hết một vòng.
Có điều, cô muốn anh sống thật khỏe mạnh, mà cô lại rất rất yêu anh, nhưng tình yêu này đã vượt qua sức chịu đựng của anh mất rồi.
"Ha... Quả nhiên là nói một đằng nghĩ một nẻo, cô thật sự vẫn là một tên lửa đảo chính cống thôi." Sở Luật đột nhiên kéo tay cô ra, vô tình bỏ rơi cô, thậm chí không quan tâm, tay cô đã bị mình dẫm đến hoàn toàn thay đổi.
"Em không có," Hạ Nhược Tâm nắm chặt ngón tay, cô không lừa ai cả, cũng không có nói một đằng nghĩ một nẻo, em chưa từng lừa anh mà.
Cô lắc đầu, em không có, em không lừa anh.
"Phải không?" Lại một câu phải không? Sở Luật khinh thường cười nhạt, người phụ nữ tiều tụy như quỷ trên giường, tiếng không lừa, cô ta còn không biết xấu hổ mà nói ra sao?
"Cô nói cô không hại ૮ɦếƭ Dĩ Hiên? Cô nói?" Giọng Sở Luật căm hận lạnh lẽo, đột ngột đưa tay lên mặt cô, da dẻ trơn bóng, gương mặt vô tội như vậy chỉ để gạt người.
"Không, em không mà." Hạ Nhược Tâm lắc đầu, em không hại ૮ɦếƭ Hạ Dĩ Hiên, em thật sự không làm, tại sao tất cả mọi người đều không tin? Cô nói một ngàn lần, một vạn lần, ba chữ Hạ Dĩ Hiên thật sự muốn theo cô cả đời sao?
"Cô nói cô không tìm Mạn Ny uy hiếp để em ấy rời khỏi tôi?" Lực ngón tay của Sở Luật tựa như nhẹ đi, nhưng giọng nói lại nặng nề hơn.
Hạ Nhược Tâm vẫn lắc đầu, "Em không, em chưa từng làm vậy," Cô từng tìm Lý Mạn Ny, nhưng tới giờ cũng không có uy hiếp cổ, cô chỉ van xin, van xin cô ấy rời đi.
"Còn dám nói không, quả nhiên là lừa đảo." Sở Luật rút tay lại, đùng một cái, hất tay, tát vào gương mặt không có chút sắc, rất nhanh dấu ngón tay cực kỳ đỏ rõ ràng in lên mặt cô.
"Cô đã hại ૮ɦếƭ Dĩ Hiên, tôi sẽ không để cô tổn thương Mạn Ny nữa đâu."
Tiếng cảnh cáo lạnh lùng không ngừng xông thẳng vào màng nhĩ của Hạ Nhược Tâm, tựa như đã xé trái tim cô thành hai nửa, tay cô đặt lên mặt mình, trên mặt truyền đến cơn đau buốt, anh ấy đánh mình, hơn nữa còn độc ác, vô tình như vậy.
Nước mắt âm thầm chảy ra lặng lẽ rơi xuống ngón tay cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay lạnh buốt, trong lòng cũng lạnh giá.
Cô thừa nhận cô vì tôi mà bỏ ra rất nhiều phải không, trong mắt Sở Luật lóe lên tia máu, anh ép tới gần Hạ Nhược Tâm, không tổn thương cô thì không thể bỏ qua.
Cô dám làm tổn thương Mạn Ny của tôi, sao tôi có thể bỏ qua cho cô được.
"Có phải cô cho rằng, cô cùng người đàn ông khác Lăn g***ng thì tôi sẽ cảm kích cô, cô thật sự bẩn, cô biết cô giống cái gì không?" Anh lãnh khốc vô tình nói, "Cô giống như một ** bẩn thỉu đáng ghét, thằng nào cũng đều có thể đè cô, cô nói cô còn chưa đủ đê tiện?" Mỗi câu nói đều tàn nhẫn, anh chê cô tới không còn gì, bao gồm cả sự đấu tranh trước giờ của cô.
Hạ Nhược Tâm bịt kín lỗ tai mình, cắn chặt môi, không phải vậy, không phải vậy, em không có, em không có, em chỉ muốn giúp anh.
"Cô lấy gì so với Dĩ Hiên, lấy gì so với Hạ Mạn Ny, dùng thân thể dơ bẩn khiến người ta phát ốm hay là gương mặt chỉ toàn dối trá?"
Trên mặt Sở Luật chỉ có tàn nhẫn và lãnh khốc, bây giờ trong mắt anh Hạ Nhược Tâm thậm chí không bằng một con ruồi.
"Ha..." Anh đột nhiên cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười, tôi hẳn là nên cảm ơn cô đã vì tôi mà đi chung một đêm xuân với người đàn ông khác mới phải.
Môi Hạ Nhược tâm run run, cô phản bác không được, cô cũng không thể bao biện cho mình.
"Nói cô ngu, cô thật sự vẫn rất ngu." Sở Luật nhìn ngang cô, để cô thấy dáng vẻ chật vật của mình trong mắt anh, "Cô thật sự cho rằng Sở Luật tôi sẽ dùng vợ mình để đổi một phần hợp đồng sao? Cô cho rằng Sở thị sẽ dễ dàng gặp vấn đề sao?"
"Tất cả đều là giả, tôi cố ý làm vậy, tôi cố ý đưa cô đến giường của người đàn ông khác."
Đầu óc Hạ Nhược Tâm đột nhiên ầm một cái, chỉ có câu nói đó của anh đã khiến cô rơi xuống địa ngục, không thể đi ra, anh cố ý, anh cố ý để người đàn ông khác làm nhục cô, tất cả đều do anh cố ý.
Tại sao, rốt cuộc tại sao phải đối xử với em như vậy, em đã làm sai chuyện gì, em đâu phải ai khác, em là vợ anh mà, rốt cuộc, cần phải hận đến mức nào mới khiến một người đàn ông không tiếc tự tay đội nón xanh cho mình.
"A..." Hạ Nhược Tâm chợt ôm đầu, lạc giọng gào lên, hết tiếng này tới tiếng khác, đã cố nén giọng lại, kết quả chỉ có tiếng nghẹn ngào không ngừng truyền tới từ giữa họng, không phải vậy, không phải vậy. Anh đang gạt cô thôi, nhất định chỉ gạt thôi.
Sở Luật thờ ơ thưởng thức bộ dạng tan vỡ khóc lóc của cô, làm thinh cười lạnh, chỉ có chính anh biết, trong đầu anh thật ra cũng đã bắt đầu hỗn loạn, anh tưởng mình sẽ H**g phấn hơn, vui vẻ hơn, kết quả, anh sai rồi.
Anh không cảm thấy vui vẻ chút nào, thậm chí còn muốn chạy khỏi nơi này.
Anh nheo cặp mắt không độ ấm, thấy trên cổ Hạ Nhược tâm đeo một sợi dây chuyền trân châu, anh dùng ba triệu mua về, đích thân đeo cho cô, tới bây giờ cô chưa từng tháo xuống, bất kể ở nơi nào, cho dù là đang tắm hay đi ngủ, cô cũng không lấy ra, có thể thấy cô trân trọng sợi giây chuyền này biết bao.
Anh đưa tay ra đặt trên cổ Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm lại vô lực, nâng lên mắt nhìn anh, chỉ lộ ra một nụ cười giải thoát.
૮ɦếƭ thì tốt, ૮ɦếƭ sẽ không còn thống khổ, cô không phải sống thế nào nữa, Hạ Nhược Tâm vốn dĩ không nên tồn tại, cô còn hơn thế, là vứt ven đường không ai muốn.
Cô có mẹ, cũng như không có, cô có chồng, mà chồng cô lại tự tay dâng cô lên giường người đàn ông khác, nàng sống thật bi ai, thậm chí cũng không thể làm mẹ.
Cô còn sống để làm gì?
Cô nhắm mắt lại, kết thúc đi.
Chẳng qua, khi cô phát hiện mục đích thực sự của Sở Luật, chỉ có thể mở to mắt, đôi tay sưng đỏ nắm thật chặt bàn tay chỉ còn chút nữa là kéo đứt sợi dây chuyền.
"Xin anh, để nó lại cho em được không? Xin anh đấy, " giọng nói khàn khàn gần như không tiếng động, nước mắt thỉnh thoảng lăn xuống mu bàn tay anh, khiến toàn bộ mu bàn tay anh như bị làm ướt, rơi đến đau.
Sở Luật đột nhiên cảm giác bàn tay mình như là bị cái gì làm bỏng, nóng muốn ૮ɦếƭ, cũng rất đau rát, anh nhìn cặp mắt lạnh lẽo quyết đoán kia, tròng mắt đen bất chợt lóe lên một cái, có cảm giác bị người ta P0'p tim, cảm giác đó thậm chí khiến anh chớp mắt co rút cả người, trong xương cốt, trên bắp thịt, cái gì cũng không bình thường.
Nhưng đó cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, bức ảnh cưới treo trên tường, vẫn là Hạ Dĩ Hiên ngây thơ cười.
"Anh Luật, Dĩ Hiên ૮ɦếƭ rất thảm."
"Anh Luật, anh nên trả thù cho Dĩ Hiên."
"Anh Luật..."
Hai tròng mắt Sở Luật đột nhiên biến đỏ. Ngón tay dùng sức giật sợi giây chuyền kia...
Anh tàn nhẫn kéo tay Hạ Nhược Tâm ra..
"Xin anh, đừng..."
Môi Hạ Nhược Tâm không tiếng động khép mở, bởi vì cô đã khóc đến khản giọng.
Phựt một tiếng...
Sợi giây chuyền đứt phựt.. Hạt châu văng tứ tung.
99 viên trân châu, đại biểu cho hạnh phúc và tình yêu, bây giờ toàn bộ đã đứt, không còn nữa. Hạ Nhược Tâm như mất đi linh hồn, nhìn khắp nơi đều là hạt trân châu, gương mặt đã nhợt nhạt không còn huyết sắc, thậm chí cô không biết, bởi vì dùng quá sức, kia một sợi dây đã làm cổ cô bị thương.
Máu không ngừng tuôn ra, trân châu trắng, giọt máu đỏ, giống như nguyền rủa, hủy diệt hoàn toàn thế giới của cô, mà Sở Luật thật như anh đã nói, phá hủy linh hồn cô.
"Đừng tổn thương Mạn Ny thêm nữa, nếu không tôi sẽ không tha thứ cho cô, giấy ly dị tôi sẽ tìm luật sư đưa tới, còn cô không được lấy đi bất kỳ món đồ nào của Sở gia tôi."
"Bởi vì, cô không xứng."
Sở Luật lạnh lùng nhìn cổ Hạ Nhược Tâm không ngừng tuôn máu, lúc máu tràn ra, anh lại cảm giác máu toàn thân mình cũng chảy ngược lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc