Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 273

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

“Ba ơi, tặng ông nội đó, trông được không?”
Tiểu Vũ Điểm đưa cần câu mà mình đã mua cho Sở Luật xem.
“Ừm.” Sở Luật liếc nhìn, “Cũng được, chắc ông nội con sẽ thích.”
Tiểu Vũ Điểm vui mừng để cần câu sang một bên, cô biết ông nội sẽ thích thôi.
“Con chỉ mua cho ông nội thôi sao?” Sở Luật hỏi con gái.
“Vâng ạ!” Tiểu Vũ Điểm gật đầu, “Chỉ mua cho ông nội thôi, sao vậy? Không được ạ?” Cô cắn lên đôi môi đỏ mọng của mình, “Bố, có phải bố cho rằng con chỉ mua cho ông nội mà không mua cho bà nội không?”
“Không phải.” Sở Luật bật cười, làm tan chảy đi giá lạnh trên khuôn mặt.
“Bố không có ý đó, con không mua cho họ cũng chẳng sao cả, bố ủng hộ con, bố chỉ muốn hỏi là con chỉ mua cho ông nội thôi, còn bố không có phần sao?”
Anh vẫn còn đang chờ quà của con gái đây, sao thế? Chỉ ông nội có phần mà bố không có sao?
Tiểu Vũ Điểm bặm môi, ૮ɦếƭ rồi, quên mất phần của bố thật rồi, bố của cô rất nhỏ nhen, chắc chắn sẽ nhớ suốt mấy ngày cho coi.
Cô ôm cặp của mình, lục tìm trong cặp suốt cả buổi trời mới lôi ra được một cây kẹo ***.
“Bố ơi, cái này cho bố.” Cô đặt kẹo *** vào tay Sở Luật, tuy cái này không hợp với bố của cô nhưng trong cặp của cô chỉ còn cái này thôi, người ta bảo phụ nữ thích được dỗ ngọt thì đàn ông cũng thế, thật ra thì bố của cô mới là người cần được dỗ ngọt nhất.
Sở Luật nhíu mày, anh không khách sáo mà cầm lấy, rồi lột vỏ kẹo ra, con gái anh cho thì đương nhiên anh phải ăn rồi, chẳng lẽ lại để cho thằng nhóc nào khác?
Lúc này, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Sở Thị, tay nắm lấy vô lăng, gương mặt không chút cảm xúc, vậy mà miệng lại đang ngậm một cây kẹo ***, hình ảnh tương phản đó khiến người khác phải e ngại.
Tiểu Vũ Điểm cầm điện thoại lên chụp ông bố Sở Luật đang ngậm kẹo *** của mình, rồi đăng lên page của tập đoàn Sở Thị, Sở Luật nhíu mày, anh đương nhiên biết rõ con gái đang làm gì nhưng con gái cưng của anh thích làm gì thì cứ làm, kể cả danh tiếng của mình anh cũng sẵn sàng cho đi, sự nuông chiều của anh dành cho con gái đúng là hết nói nổi.
Đương nhiên Tiểu Vũ Điểm của anh cũng rất ngoan, luôn có chừng mực, cùng lắm thì cũng chỉ làm sụp đổ chút hình tượng anh minh sáng suốt của bố thôi, nhưng như vậy cũng tốt, tránh để công ty sợ bố như sợ ma vậy, Tiểu Vũ Điểm luôn cảm thấy bố mình đã rất hoà nhã, chỉ do người ta không biết thưởng thức, rõ ràng bố của cô tuy mặt lạnh nhưng tâm lại tốt, là một người siêu tốt bụng.
Cũng chỉ có Tiểu Vũ Điểm mới cho rằng Sở Luật mặt lạnh nhưng tâm lại tốt mà thôi.
Mỗi lần ở bên cạnh Tiểu Vũ Điểm, Sở Luật luôn giấu đi móng vuốt sắc nhọn của mình, nếu đổi thành người khác, chỉ cần từng tiếp xúc với Sở Luật đều sẽ biết anh là một ác ma mặt lạnh, tim lạnh.
“Con yêu, có cần thay bộ đồ không?” Sở Luật dừng xe lại, hỏi con gái, thật ra thì anh vẫn thích cách ăn mặc hiện giờ của con gái hơn, chỉ mới là học sinh thì không nên ôm đồm hàng hiệu, cả người sực nức nước hoa, thơm phưng phức như một chai nước hoa vậy, lúc đó không phải để hun nhà nữa mà để hun khói người khác thì đúng hơn.
Tiểu Vũ Điểm nhìn bộ đồ trên người mình rồi lắc đầu, “Không phải sinh nhật của con thì con mặc long trọng quá làm gì? Lúc đó Sở Tương lại bảo con dìm hàng chị ấy.”
Sở Luật cong cong khoé môi, “Con gái yêu của bố dù chỉ giản dị mộc mạc nhưng cũng đủ trở thành tâm điểm của sự chú ý rồi.”
Tiểu Vũ Điểm đập đầu vào ghế trên xe, ừm, chưa từng thấy ông bố nào lại khen con gái của mình như vậy, khen mà không hề ngượng miệng, vừa không ngượng miệng lại còn không đỏ mặt thở dốc nữa, cho dù là thế thì có phải bố cũng nên khiêm tốn một chút không?
Nếu là Sở Luật thì chắc chắn anh sẽ nói.
Tại sao phải khiêm tốn chứ? Sở Luật anh cũng cần phải khiêm tốn sao?
Vốn dĩ con gái anh rất ưu tú, sao nào? Bản thân xấu xí thì chớ nên chạy tới để bị con gái anh dìm.
Sở Luật cho xe chạy vào biệt thự cổ của Sở gia, lúc này, xung quanh đã có rất nhiều xe hiệu đang đậu ở đó, chắc là tới để chúc mừng sinh nhật của Sở Tương.
“Con yêu, lần sau sinh nhật của con bố cũng tổ chức một bữa tiệc chúc mừng thật lớn cho con, có được không?”
Khi Sở Luật nghĩ tới chuyện con gái đã trưởng thành thì lại thở dài, ôi, con gái lớn rồi, muốn ngăn lại cũng không được.
“Bố à, lần sau thì con cũng mới 19 tuổi thôi.” Tiểu Vũ Điểm chẳng dám làm một nghi lễ long trọng như vậy, cô vẫn muốn chơi thêm một năm nữa: “Chẳng phải đã nói trước là phải tới sinh nhật lần thứ 20 mới tổ chức tiệc như vậy sao?”
“Ờ, bố quên mất.” Sở Luật lại sửa tóc cho con gái, vậy thì 20 tuổi vậy, anh đã bàn bạc với Hạ Nhược Tâm rồi, trước khi con gái được 20 tuổi thì họ sẽ không công khai thân phận của con, cứ để con được là một học sinh bình thường, nhưng đến tuổi 20 thì có nghĩa là con bé đã khôn lớn, phải xuất hiện trước mặt công chúng, đương nhiên, với thân phận là con gái của Sở Luật thì giá trị nào có thấp được.
Cánh cửa biệt thự vừa mở ra, cứ ngỡ như vừa lạc vào một thế giới khác, biệt thự cổ đã tồn tại cả trăm năm, nhưng giờ đây lại treo đầy đèn, âm thanh ồn ào, cùng với những thanh niên trẻ ăn mặc thời thượng, thêm vào đó là những bàn ăn buffet đầy ắp thức ăn.
"Ba!" Sở Tương vừa thấy Sở Luật liền lập tức hô to, khắp người cô tràn ngập cảm giác tự hào, chỉ muốn cho tất cả mọi người biết rằng cô là con gái của Sở Luật, là đại tiểu thư của tập đoàn Sở thị.
Lúc này, ánh mắt của mọi người xung quanh đều toát ra sự ngưỡng mộ cùng ghen ghét.
Sở Tương rất thông minh, những người cô mời tới đều có gia thế thấp hơn một chút, nếu gia thế quá tốt thì cô chẳng dám mời, cũng không muốn làm bạn, bởi vì cô hiểu rất rõ thân phận của mình, trong mắt những kẻ thấp kém hơn thì cô một công chúa, nhưng những người thật sự xuất thân danh giá thì chẳng hề xem trọng cô, tuy cô chưa từng nhắc tới việc mình được Sở gia nhận nuôi nhưng những người đó sao có thể không biết được?
Do đó, thân phận của cô rất khó xử, tuy vay mượn ánh sáng chói loà của danh phận đại tiểu thư Sở gia nhưng thật ra lại chẳng có chút quan hệ huyết thống nào cả, cái đó có thể cho qua, nhưng rõ ràng Sở gia đã có một cô tiểu thư thiên kim danh chính ngôn thuận rồi, mà người đó lại là Sở Chỉ Hi!
“Đó là ba của cậu à? Trẻ quá!” Vài cô sinh viên đã bước tới đứng xung quanh Sở Tương, ánh mắt đều loé sáng, tổng giám đốc của tập đoàn Sở Thị đấy! Nắm trong tay quyền sinh sát của tập đoàn Sở Thị, mà phúc lợi của Sở Thị bấy lâu nay luôn có tiếng tăm trong ngành, bọn họ cũng sắp tốt nghiệp rồi, nếu có thể vào được tập đoàn Sở Thị thì cả đời này sẽ được cơm no áo ấm, làm một lãnh đạo, đương nhiên là chẳng ai muốn bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy, do đó phải nịnh nọt, bám lấy Sở Tương mới được.
Sở Luật đứng ở cửa không nhúc nhích, anh không thích mấy chỗ ồn ào như thế này, tuy là tiệc tùng nhưng cũng không tránh khỏi sự xuất hiện của lợi ích, nếu không chỉ tới tham gia thôi thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì, lại lãng phí thời gian nữa.
“Sở Tương, ba của cậu 40 thật chứ? Sao tớ thấy chỉ tầm 30 thôi vậy?” Một cô gái không nhịn được buột miệng hỏi Sở Tương, thật sự thì ngoại hình của Sở Luật quá trẻ trung, cô bé còn tưởng tổng giám đốc đã 40 tuổi thì sẽ trông như một ông béo vậy, nhưng Sở Luật lại khác, thân hình của anh rất đẹp, nhất là khi mặt đồ vest, tuy nhìn rất nghiêm túc nhưng lại rất chững chạc, ra dáng một người thành đạt, chẳng ai ở đây có thể giống như anh, dù giờ đây anh đã hơn 40, cũng sắp bước sang tuổi 50 rồi.
Sở Tương đắc ý nhếch môi lên, đương nhiên rồi, chẳng lẽ bọn họ tưởng ai cũng được như Sở Luật sao? Cô vốn lo rằng ba sẽ không tới, khiến cô phải năn nỉ bà nội rất lâu mới chịu hứa sẽ gọi Sở Luật về đón sinh nhật với cô.
“Ba ơi...” Cô vừa định...
Cánh cửa mở ra, một cô gái mảnh mai chạy vào, vẫn còn thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn đã toát lên vẻ đẹp lộng lẫy và tinh tế, ánh đèn rơi trên người cô như giúp cô phủ thêm một lớp hào quang vậy, lúc này, cô ấy chỉ mặc một cái đầm bông dài, cùng với đôi giày vải giá tiền không cao lắm trên chân, nhưng khí chất toát ra trên người lại khác hẳn mọi người.
Cô gái này toát ra một sức hút của riêng mình, so với Sở Luật, một người thành công luôn khiến người khác sợ hãi thì cô gái này hoàn toàn khác hẳn, sự xinh đẹp cùng tươi mát của cô khiến người khác không kiềm được mà yêu thích.
Sở Luật giơ tay sờ lên trán con gái: “Ra mồ hôi rồi, chẳng phải đã nói là không được chạy sao?” Nếu nói là anh đang dạy dỗ thì nên bảo là anh đang quan tâm thì đúng hơn, con gái cưng của anh từ bé đã được trông chừng nghiêm ngặt, con bé không được tham gia bất cứ hoạt động mạnh nào, tất cả mọi thứ đều là vì để bảo vệ quả thận duy nhất trên người cô, chỉ mong quả thận đó có thể sử dụng được trăm năm.
Tiểu Vũ Điểm cắn lưỡi, ૮ɦếƭ rồi, bị ba phát hiện rồi, cũng may là cô không kể cho ba nghe chuyện mình từng tham gia hội thể thao, nếu không thì chắc ba sẽ xù lông lên mất.
“Sau này không được như vậy nữa!” Sở Luật véo mạnh lên mũi của con gái, vẻ mặt anh rất lạnh lùng, nhưng không khó nhận ra anh rất quan tâm, thương yêu con gái.
“Con biết rồi ba ơi.” Tiểu Vũ Điểm nũng nịu ôm lấy cánh tay của ba, cũng do đã lớn rồi, nếu không thì cô sẽ bắt ba bế lên vẫn hơn.
Con người luôn như thế, lúc ra đời thì cứ mong sẽ mau chóng lớn lên, đến lúc lớn khôn thì sẽ sớm ngày phải rời khỏi ba mẹ.
“Cô ta là ai thế?”
Không ít cô gái ở đây chưa từng được gặp Sở Luật, nhưng tất cả đều chưa từng trông thấy cảnh Sở Luật lại bảo vệ kỹ lưỡng con gái mình như vậy.
“Tớ từng nghe nói.” Có một cô gái bỗng cười lên: “Sở Luật có một cô con gái được bảo vệ rất nghiêm ngặt, có phải không hả, Sở Tương? Em gái của cậu?” Mà câu “em gái” thốt ra từ miệng của cô ta tràn ngập châm biếm và giễu cợt.
Giỏi lấy le với thiên hạ nhưng cũng chỉ là một con tu hú đi chiếm tổ của chim khách mà thôi, chẳng phải là đang nói tới Sở Tương hay sao?
Sắc mặt của Sở Tương bỗng tái nhợt, liếc cô bạn nhiều chuyện kia, được, cô đã nhớ mặt người này rồi!
Nhưng cô gái kia vẫn cười cợt không chút bận tâm.
Khi Sở Tương đứng đó khoe mẽ sự ưu việt của mình thì cô không biết rằng trong đám bạn đó cũng có người được gia đình bảo vệ chặt chẽ như Sở Chỉ Hi vậy, không phải lúc nào cũng thể hiện ra gia thế của mình.
Cho nên nhiều lúc đã khiến người ngoài cho rằng họ cũng chỉ là những đứa trẻ có gia cảnh bình thường.
Chuyện của Sở gia có người không biết nhưng cũng có người lại biết vô cùng rõ ràng.
Sở Luật dắt Tiểu Vũ Điểm bước tới.
Tiểu Vũ Điểm hào phóng đưa cái hộp nhung ra trước mặt Sở Tương.
“Sở Tương, cái này là của ba tặng chị đó!”
Sở Tương mím chặt môi, không hào hứng lắm, đây chẳng giống thái độ của một người cha đối với con gái mình chút nào, mà giống như cấp trên ban thưởng cho cấp dưới, nếu không cũng có thể nói là như một người lạ vậy.
“Cám ơn.” Sở Tương cắn đôi môi đỏ của mình, khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng kia cực kỳ khó chịu, cứ như vừa bị người ta tát cho một cái đau điếng, rõ ràng cô là chủ nhân của bữa tiệc này, rõ ràng hôm nay là sinh nhật của cô nhưng tại sao mọi ánh mắt đều chỉ tập trung về phía của Sở Chỉ Hi chứ?
Tuy bề ngoài của Sở Chỉ Hi lúc này mộc mạc giản dị nhưng lại như một cái máy hút sáng, trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý. Khuôn mặt hoàn hảo, cơ để đúng chuẩn, cộng với gia thế xuất chúng, mà chính cô cũng đã là một nhà vũ đạo nổi tiếng, hơn nữa lại được ba mẹ yêu thương hết mực, có một anh trai sẽ trở thành người nắm quyền của Lục thị, cái gì cũng đã giành hết rồi, vậy mà dựa vào cái gì lại tới đây chiếm mất sân khấu của cô?
Tầm mắt của Sở Luật rơi trên người Sở Tương khiến trái tim của cô bỗng cảm thấy như bị P0'p nghẹn, cô cúi đầu ra vẻ sợ hãi, thật ra là để giấu đi sự thù hằn trong ánh mắt phức tạp kia.
“Đi tìm ông nội đi, ba đi lấy vài thứ.” Sở Luật đẩy bờ vai của con gái, không muốn con phải ở trong trường hợp như thế này, mà chính anh cũng chẳng hề thích.
Dạ, Tiểu Vũ Điểm cũng cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh có gì đó rất kỳ lạ, khiến cô rất khó chịu, cô đâu phải con khỉ, cô đi tìm tặng quà cho ông nội.
May thay, cô vừa lên lầu đã thấy Sở Giang vừa bước ra.
“Ông ơi.” Cô vui mừng chạy tới chỗ Sở Giang, mà lại không để ý thấy Tống Uyển đang ở sau lưng ông, từ bé Tiểu Vũ Điểm đã không gần gũi với bà nội, có lẽ là do bản năng chăng?
Ai tốt với mình và ai không tốt với mình, cô đều rất rõ.
Ai thật lòng mà ai giả dối, cô cũng thấy hết.
Sở Giang vừa trông thấy cháu gái bé bỏng của mình thì một người vốn không thích huyên náo như ông bỗng chốc cảm thấy thế giới mới tươi đẹp làm sao.
“Tiểu Vũ Điểm của ông tới rồi ư?” Ông cười vui vẻ kéo tay cháu gái rồi nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, càng lớn càng xinh đẹp, Sở Giang rất hài lòng với đứa cháu này của mình, đứa bé này từ bé đã xinh đẹp, là con cháu của Sở gia, lại rất tài giỏi, mới đợt trước vừa đem về tặng ông cái cúp thế giới, bây giờ chiếc cúp ấy vẫn còn ở trong phòng sách của ông, ông rất thường hay khoe với đám bạn già, đắc ý nhìn bộ dạng thèm thuồng của bọn họ.
Tiểu Vũ Điểm cười đến híp cả đôi mắt, định nói chuyện với ông nội, nhưng vừa thấy Tống Uyển đứng sau lưng ông, vẻ tươi cười trên mặt bỗng tan biến.
“Con chào bà nội.” Cô chào hỏi Tống Uyển, nhưng vẫn không cảm thấy thân thiết.
Tống Uyển nhếch khoé môi của mình, không muốn lên tiếng.
“Đi nào, vào đây với nội, nội có quà tặng cho con.” Sở Giang nắm chặt tay cháu gái, lúc này mới nhớ ra, mình được mấy ông bạn tặng một món đồ chơi khá thú vị, lại có vài hòn đá trên núi nữa, ông biết cháu gái mình rất thích những món này nên giữ lại hết cho cô.
“Sở Giang, hôm nay là sinh nhật của Hương Hương.” Tống Uyển nhịn không được bèn nhắc nhở.
“Tôi biết chứ.” Sở Giang không hề ngạc nhiên, ông nâng mi mắt lên, “Chẳng phải tôi đã tặng đồ cho nó rồi sao?”
Tống Uyển bị cứng họng, thật ra bà muốn nhắc nhở Sở Giang, bà vẫn còn ở đây, nhưng bà có ở đây thì đã sao? Người thân với bà nhất cũng chỉ có Sở Tương, Tiểu Vũ Điểm thì không thường về đây, mà dù có về cũng bị Sở Giang giữ chặt, bà hiểu ý của ông ấy, rõ ràng ông ấy sợ bà lại làm hại cháu gái mình.
Thật ra thì bà đã thay đổi rồi, thật sự thay đổi rồi, nhưng bà lại không biết phải ở bên đứa bé này như thế nào, trông khi con và chồng của bà lại đề phòng bà như phòng kẻ trộm vậy.
“Đi thôi, ông cháu mình đi coi đá.” Sở Giang lắc đầu thở dài, dẫn cháu gái vào phòng của mình, tránh để mấy chuyện ở đây làm cháu gái không vui, khó khăn lắm cháu cưng mới về chơi một lần, ông có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.
Khung cảnh ở sảnh vẫn còn ồn ào và xa sỉ, Sở Tương nhận được không ít quà, cũng nhận được vô số lời nịnh hót nhưng cô không biết tại sao nụ cười của mình cứ cứng đờ, bữa tiệc sinh nhật của cô cứ thế mà bị Sở Chỉ Hi phá hỏng mất, em gái ư? Nực cười, cô nào có em gái chứ, cô vốn là con nuôi của Sở gia thì làm gì có em gái?
Khi Tiểu Vũ Điểm xuống lầu thì khách khứa đã về bớt, ngoài một khung cảnh bừa bộn ra thì vẫn còn vài người lác đác ở lại, thời gian cứ thế trôi đi.
Thật ra thì có ai thích đón sinh nhật?
Sở Luật không chút biểu cảm ngồi trên sô pha, hình như đang làm gì đó nhưng khi vừa thấy con gái, vẻ mặt lạnh lùng của anh đã tan biến.
“Bảo bảo, chúng ta về nhà thôi.” Sở Luật vươn tay về phía con gái, Tiểu Vũ Điểm vui mừng chạy tới ôm lấy cánh tay của ba, khuôn mặt xinh đẹp sáng bừng lên.
Nhưng khi Tiểu Vũ Điểm định bước đi thì xoay đầu phát hiện ánh mắt căm hận của Sở Tương, và...
Xa xa là Lâm Thanh đang đứng dựa vừa tường, nét cười nhàn nhạt như có ý gì đó.
Trái tim của cô bỗng thắt lại, cô lập tức cúi đầu, ôm chặt cánh tay của ba.
“Sao vậy?” Sở Luật nhận ra con gái có gì đó không đúng.
“Không có gì.” Tiểu Vũ Điểm ngước khuôn mặt tươi cười lên, trong đôi mắt cong cong kia thật sự không nhìn ra điều gì khác lạ, nhưng Sở Luật lại cảm thấy con gái đã lớn rồi, bắt đầu giấu giếm anh.
Anh có chút thất vọng nhưng cũng không thể ép con gái phải khai thật với mình, dù sao thì trong lòng của mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
Leo lên xe, Tiểu Vũ Điểm lấy viên đá mà ông nội đã cho ra chơi, cô cũng không biết tại sao mình lại thích sưu tầm đá, hình như, có một lần khi anh trai đi lính trở về đã cho cô vài mẩu đương quy có hình thù kỳ lạ, cô cảm thấy rất thích thú, dần dần đã bắt đầu sưu tập đá viên, anh trai đi lính ba năm, mỗi năm trở về đều tặng cô rất nhiều đá, giờ đây trong tủ của cô đã tràn ngập những đá.
Đúng rồi, cô chợt nhớ ra, bèn cầm điện thoại của mình lên, mở máy.
Lúc tới đây cô đã đăng ảnh của ba lên diễn đàn của công ty mà.
“Oa!” Vừa mở máy cô đã hét lên thất thanh.
“Sao vậy?” Tiếng hét của cô làm ông ba kia không thể ngó lơ được, còn tưởng con gái có chuyện rồi, anh lập tức dừng xe lại, vừa quay đầu đã thấy con gái cười hì hì đưa điện thoại ra trước mặt anh.
“Ba ơi, ba nổi tiếng rồi.”
Sở Luật cầm điện thoại của con gái lên, vừa nhìn vào đã thấy tấm ảnh mình đang ngậm kẹo ***, con gái còn có lòng ghép tai thỏ cho anh, kèm theo status:
“Thấy tui cute không?”
Bên dưới là hàng ngàn lượt comment, đúng là anh đã lên top rồi, cũng may đây chỉ là web nội bộ của công ty thôi, nếu không thì anh sẽ phải đứng ra giải thích cho tấm hình này nữa.
“Sự uy nghiêm của ba, bộ mặt lão luyện của ba, đã bị con phá hỏng hết rồi!” Anh giơ tay nhéo mạnh bờ má của con gái.
Tiểu Vũ Điểm toét miệng ra cười, ở trước mặt mẹ và con thì ba chẳng có chút uy nghiêm nào cả.
Thôi được rồi, Sở Luật đầu hàng, lần đầu tiên anh được nghe lời nói như vậy.
Cơn giận của anh, tính cách hay mọi thứ của anh khi đứng trước mặt hai mẹ con này thì đều tiêu tan hết.
Không phải vì sợ, mà là vì yêu.
Đương nhiên là tấm hình đáng yêu của Sở tổng đã lên top suốt mấy tháng trời, hình tượng nghiêm khắc không hề nở nụ cười của tổng giám đốc nay đã được thay thế bởi hình tượng đáng yêu, khiến người khác không khỏi phì cười.
Ai có thể tưởng tượng được, một tổng giám đốc uy nghiêm như vậy lại ăn kẹo *** của con nít, lại đeo tai thỏ nữa chứ, tất nhiên là mọi người đều biết cái này là sản phẩm mà cục cưng của tổng giám đốc đã làm ra, ngoài tính cách phá phách trẻ con của cô ra thì làm gì có ai dám ăn gan hùm như thế.
***
Tiểu Vũ Điểm khoá kỹ xe đạp của mình rồi xem đồng hồ trên cổ tay, dạo này ba bận quá, cô sợ ba không ăn uống đàng hoàng, cũng lo ba sẽ ђàภђ ђạ người trong công ty không được ăn cơm, cho nên sau khi tan học, dù trời mưa hay trời nắng cô đều mua cơm đến công ty ăn với ba.
Cô vừa gọi vài món, lúc đang ngồi chờ người ta gói lại thì có một người bước đến trước mặt cô.
“Anh Lâm Thanh.” Cô nhỏ nhẹ gọi, sau đó cúi đầu, Ng'n t đặt trên đầu gối chợt nắm chặt, hơi bất an, hoảng hốt, lại có chút căng thẳng.
“Sao vậy? Anh đâu có ăn thịt người đâu?” Lâm Thanh giơ tay vuốt lên mái tóc tơ mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm vội né ra. Lâm Thanh nhếch khoé miệng, Ng'n t vô ý trượt trên da mặt trắng mịn của cô, thiếu nữ tuổi 18 đang là độ tuổi đẹp nhất, da mặt non mềm không có lấy một lỗ chân lông nào, huống chi là da mặt xinh đẹp của Tiểu Vũ Điểm.
Da của Tiểu Vũ Điểm y hệt như mẹ, Hạ Nhược Tâm bây giờ cũng đã hơn ban mươi tuổi nhưng làn da của cô không có khác gì so với những cô gái hơn hai mươi tuổi, cho dù bây giờ thích những hoạt động ngoài trời, người có bị sạm đen một chút nhưng chỉ cảm thấy ngày càng khỏe mạnh hơn, bằng không Sở Luật làm sao có thể đồng ý hành động bỏ chồng bỏ con này của cô.
Lâm Thanh không thể không khen ngợi một lần nữa, người thiếu nữ trước mặt có một làn da tuyệt đẹp, đứa con gái do Sở Luật sinh ra quả là khác với những dung mạo bình thường, khác hoàn toàn so với Sở Luật, hơn nữa còn là thiếu nữ thành niên vừa tròn 18 tuổi, mềm mại như một đóa hoa sắp nở rộ, nhưng anh ta rất muốn biết, nàng tiểu thư thiên kim này, từ nhỏ đã được sự bảo hộ của Sở Luật, Lộ An Trạch mà bị mình đè Dưới *** thì có cảm giác như thế nào, khi nghĩ như thế, trong ánh mắt của hắn, lại hiện ra một tia sáng tàn ác.
Tiểu Vũ Điểm lại nắm chặt Ng'n t đặt ở hai chân, đột nhiên, hình như có thứ gì đó đã rời cô mà đi rồi, nhưng, bây giờ cô cũng không biết đây là những thứ gì.
Đúng lúc, những món mà cô gọi đã được đem lên, cô vội đứng dậy, lấy món ăn và đi ra ngoài, nhưng bản năng đang mách bảo với cô rằng, những điều này rất nguy hiểm, Lâm Thanh cũng là một người nguy hiểm.
Chỉ là, sau này, bất kể ở nơi nào, hình như Lâm Thanh luôn luôn có ý muốn tiếp cận cô, cô muốn tránh, nhưng tránh không kịp, thậm chí cô ấy còn muốn xuất ngoại, nhưng cuối cùng cũng không có nói ra.
Cô biết nếu nói ra thì ba nhất định sẽ hỏi nguyên nhân, nếu ba biết được nguyên nhân chính là tại Lâm Thanh thì ba sẽ giết Lâm Thanh mất.
"Tại sao lại không nói với ba của em?" Một cánh tay của Lâm Thanh để trên tai của Tiểu Vũ Điểm, hơi thở nóng rực đang phà vào khuôn mặt bóng loáng của cô khiến mặt cô đỏ ửng, làm trái tim thiếu nữ của cô cũng chộn rộn theo.
“Chắc em cũng biết tính khí của ông ấy, nếu như em nói ra, nhất định anh sẽ bị ba của em một chân đá ra khỏi công ty, ông ấy thậm chí sẽ đánh gãy tay chân của anh, khiến anh suốt đời cũng không được siêu thoát.”
Tiểu Vũ Điểm mím chặt môi, không nói một lời.
Đúng vậy, Lâm Thanh nói rất đúng, Sở Luật nhất định sẽ làm như vậy, thậm chí còn có thể càng triệt để, càng tàn nhẫn hơn nữa.
“Cho nên, Tiểu Vũ Điểm...” những Ng'n t của Lâm Thanh nhẹ nhàng vuốt qua má của Tiểu Vũ Điểm, "Em có phải cũng không nỡ bỏ anh, cũng thích anh phải không, cho nên, kể từ bây giờ," anh cúi dần người xuống, môi cũng hạ trên mặt của Tiểu Vũ Điểm, sau đó hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cô, “sau này em là của anh rồi.”
Sau này em là của anh rồi.
Em không nỡ, không muốn anh ૮ɦếƭ phải không?
Em cũng thích anh mà phải không?
Đột nhiên, Tiểu Vũ Điểm từ trên giường ngồi dậy, mà trên trán của cô thấm đầy mồ hôi, cô lau sạch mồ hôi trên mặt, sau đó đi chân trần xuống giường, chạy tới trong nhà vệ sinh. Cô gái trong gương vẫn là dung mạo khi xưa nhưng sắc mặt thì vô cùng không tốt, không phải mọi người thường nói khi yêu sẽ rất vui sướng, rất vui mừng, cũng sẽ có cảm giác tim đập mạnh sao, thế nhưng sao cô lại không có những điều này, cô chỉ cảm thấy có chút sợ hãi, cũng có chút lo lắng, còn có chút bất lực bủa vây trong tim.
Cô mở vòi nước, lấy một ít nước nóng giội lên mặt, một lần lại một lần, mặt của cô không nóng, chỉ là cảm thấy có chút lạnh.
***
“Ăn cái này.” Lâm Thanh gắp một số món bỏ vào chén của Tiểu Vũ Điểm, nhìn cử chỉ thì có chút tùy ý, gọng kính vàng kim trên mặt khiến anh ta có chút vị của học giả, rất có gia giáo, cũng rất có khí chất.
Tiểu Vũ Điểm gắp lên ăn một miếng, suýt chút nữa là phun ra hết cơm vừa mới ăn vào, cái này mặn quá.
Từ lúc nhỏ cô ấy không thể ăn quá mặn, ba mẹ cũng giống cô vậy, cho nên từ nhỏ tới lớn, đúng là chưa bao giờ ăn qua món ăn mặn đến thế.
“Sao thế, không ngon ư?” Lâm Thanh cũng ăn một chút, nhưng dường như lại vô tri vô cảm.
“À, không tệ.” Cuối cùng Tiểu Vũ Điểm không có ói thức ăn đó ra, cô ấy cố gắng nuốt xuống, chỉ là cảm thấy cả người mình có vẻ như không tốt lắm.
“Vậy thì ăn nhiều một chút.” Lâm Thanh lại gắp khá là nhiều vào trong chén của cô, Tiểu Vũ Điểm nhìn vào đống thức ăn, cắn môi, có chút do dự, cô vốn muốn nói có thể đổi món khác không nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
Cô nghĩ, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu, cũng chỉ ăn có lần này thôi mà.
Uống cái này, Lâm Thanh đưa một ly đồ uống cho cô.
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng nhấp một miếng, đây là đồ uống, không phải nước ép, từ trước đến nay, cô ấy chỉ uống nước lọc, hoặc là nước ép tươi, những loại nước uống này, cô ấy sẽ không động vào.
“Đây là anh đặc biệt lấy cho em đấy, nhớ kĩ, phải uống hết đó.” Lâm Thanh bỏ tay ra khỏi chiếc ly, bên trong đồng tử đen ấy có một chút gì đang lóe lên, nhưng cuối cùng đều bị giấu dưới tròng kính.
“Có thể...” Tiểu Vũ Điểm không muốn uống, cơ thể của cô không thể uống nhiều đồ uống như thế.
“Uống ít một chút cũng không sao, em xem Sở Tương không phải cái gì cũng ăn, cái gì cũng uống đấy sao.” Lâm Thanh lại cầm ly lên, ánh mắt phức tạp dưới tròng kính cũng chỉ chợt lóe lên.
Ừ, chắc uống một chút cũng không sao đâu, Tiểu Vũ Điểm cầm ly lên, sau đó uống từng ngụm một, mùi vị này có chút lạ, hình như là không khó uống chút nào, nhưng cô vẫn thích uống nước ép hơn.
Mẹ nói rằng, uống nước ép càng uống sẽ càng xinh đẹp cho nên cô cũng học theo tính của mẹ, khi cô 40 tuổi cũng có thể được như mẹ vậy.
Chỉ là khi nghĩ đến mẹ, cô cảm thấy rất có lỗi với ba mẹ, nhất là đã ăn những thứ cô không nên ăn, uống những thứ cô không nên uống.
Lâm Thanh cúi đầu xuống, con ngươi dưới tròng mắt lóe lên một mảng tối tăm, Sở Luật này đúng là không dễ đối phó chút nào, không ngờ Sở Luật lại dạy dỗ con gái tốt như thế, bảo thủ như thế, nhưng bây giờ hai người họ đã là người yêu thực sự rồi.
Nhưng mà không biết bao nhiêu lần cô gái này lại cự tuyệt sự gần gũi của anh, Lâm Thanh này cũng cưa đổ biết bao nhiêu cô gái, không cần nói những người khác, cả Sở Tương có thể cùng anh phát sinh những gì thì cũng đã phát sinh rồi, nhưng mà Sở Chỉ Hy ngay cả tay cũng không cho anh ***ng vào.
Anh có nên nói với Sở Luật là ông ta đã nuôi dạy con gái rất ngoan hay nên nói với chính mình, Lâm Thanh ngươi đúng là đứa vô dụng.
Lại một lần, Tiểu Vũ Điểm đeo cặp đi đến nơi đã hẹn với Lâm Thanh.
Cô ngồi đối mặt với Lâm Thanh, sau đó nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh.
“Sao thế?” Lâm Thanh rót nước cho cô, mình có chỗ nào lạ sao, anh vẫn đang cười, nhưng hình như có một tầng mây ngăn cách lại, khiến người khác nhìn không rõ, cũng không nhìn kỹ.
Tiểu Vũ Điểm nhận lấy cái ly, nhưng lại không uống, cô ấy mở to đôi mắt long lanh của mình, trong con ngươi, là hành động bỏ tay xuống của Lâm Thanh, cùng với nụ cười không chân thật của anh.
“Không có gì.” Cô khẽ rủ mi xuống, thật ra cô không hề có chút phát hiện là Lâm Thanh có tình cảm gì với cô, cô đã lớn như thế, có tình cảm tốt với người khác phái cũng rất là bình thường.
Cô không biết là mình đối với Lâm Thanh có cảm giác gì, mà bây giờ cô cũng không thể chắc chắn được cảm giác của cô đối với Lâm Thanh.
Cho nên cô mới tự hỏi, cũng đang suy nghĩ, nhưng hình như Lâm Thanh vẫn chưa nhận ra được điều này.
Chuyện cô lén lút qua lại với Lâm Thanh, không nói với ai cả, bởi vì cô không dám.
Khi trời tối, Lâm Thanh đột nhiên chặn đường của cô, và đưa tay đặt lên vai của cô.
“Hôm nay sẽ không về phải không?” Ánh mắt của anh có chút cháy bỏng, như cây kim vậy, từng cây nhẹ đâm vào da của Tiểu Vũ Điểm, đột nhiên làm cô cảm thấy người mình đổ đầy mồ hôi.
Nguy hiểm đó đang đến gần.
“Anh Lâm Thanh, em xin lỗi, em phải về đây.” Cô hiểu ý của Lâm Thanh, là muốn cùng cô xảy ra cái gì đó, nhưng cô không thể, lúc nhỏ ba đã dạy cô, con gái phải có lòng tự trọng, nếu không phải lấy kết hôn làm mục đích, có ý lợi dụng đều là kẻ xấu, cũng đều phải cút đi.
Cô ôm lấy chiếc cặp của mình, chạy về phương xa, sau đó vẫy một chiếc xe taxi, ngồi vào trong.
Nhưng lại không biết là Lâm Thanh đang ở sau lưng, nhếch đôi môi đầy lạnh nhạt của mình.
***
“Ba ơi! Con tự đi được rồi.” Lúc này Tiểu Vũ Điểm đang đứng trước cổng của một bệnh viện, hôm nay cô phải đến đây kiểm tra sức khỏe, vốn dĩ ba muốn cùng cô đến, nhưng, ba thật sự bề bộn nhiều việc, vả lại Tiểu Vũ Điểm cũng không muốn ba đang bộn rộn mà lại phải dành thời gian cùng cô đến đây, cô đã lớn rồi, có thể đi một mình.
Cô đi vào trong bệnh viện, không hề có chút sợ hãi, bởi vì từ nhỏ tới lớn, số lần mà cô vào bệnh viện, mười Ng'n t cũng không đếm xuể, thông thường mỗi năm có hai lần kiểm tra sức khỏe, đều là ở bệnh viện này.
Cô đi lối vip của bệnh viện, cho nên làm thủ tục rất nhanh, cũng không cần giống những người khác phải xếp hàng trong thời gian rất lâu, vả lại, nơi mà cô lấy máu làm hóa nghiệm, cũng là một bộ phận chuyên môn.
Cô đưa cánh tay của mình ra, cánh tay trắng nõn, trắng đến nỗi có chút trong suốt, những mạch máu xanh hiện rõ trên da, chắc là y tá rất thích những cánh tay như thế, bởi vì mạch máu rất rõ ràng, đâm xuống thì trúng ngay.
Tiểu Vũ Điểm nhìn thấy y tá đem kim chích tiêm vào trong mạch máu của mình, có cảm giác đau vì bị kim tiêm, nhưng sau đó không có vấn đề gì lớn, rút xong hai ống máu, cô không có rời khỏi, ở lại đợi lấy kết quả kiểm tra.
Cô lấy điện thoại ra, chat với Sở Luật.
“Sao rồi con, lấy máu xong chưa?” Sở Luật hỏi con gái.
“Vâng, rút xong rồi ạ.” Ng'n t của Tiểu Vũ Điểm ấn nhẹ, một biểu cảm khóc hiện ra, “Ba ơi, đau.”
Sở Luật dừng lại, đánh một dòng cho con gái, “Ba tan làm, dẫn con đi ăn những món ngon, bù lại phần máu đã rút ra.”
“Con cám ơn ba.” Tiểu Vũ Điểm vui mừng nở nụ cười trên môi, chẳng có chút lo lắng gì về kết quả kiểm tra của mình, cô ôm lấy chiếc cặp của mình, khuôn mặt của thiếu nữ trẻ tuy có chút ngây ngô, tuy nhiên lại rất là xinh đẹp, ngũ quan cũng tinh xảo, như là một tác phẩm nghệ thuật do tạo hóa đã tinh tế điêu khắc ra.
Cô im lặng chờ đợi, khuôn mặt luôn nở nụ cười.
Trong lúc đó, ở một phòng làm việc, một xấp báo cáo kiểm tra để trước mặt của một vị bác sĩ.
“Bác sĩ Cao, sau này những thứ này đều do anh phụ trách cả đấy, đúng rồi, đây đều là từ lối đi vip đưa qua, đều là những bệnh nhân khá là quan trọng.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Người đàn ông được gọi là bác sĩ Cao lấy bệnh án qua và lật từng trang một, khi nhìn thấy một trang nào đó, ánh mắt có chút tối sầm lại.
Cái thẻ đeo trước *** của anh, được viết hai chữ Cao Dật, chức vụ là bác sĩ chủ nhiệm nội khoa.
Tiểu Vũ Điểm đã ngồi đợi hết nửa ngày, khi nghe thấy tên của mình, cô đứng dậy, đi gặp bác sĩ điều trị của mình, thật ra cô không có bệnh, chỉ là kiểm tra theo thường lệ, bác sĩ sẽ dặn cô những việc cần phải chú ý.
Cốc cốc, cô gõ cửa.
“Mời vào.” Một giọng nam truyền ra.
“Ơ?” Tiểu Vũ Điểm có chút sửng sốt, bác sĩ của cô không phải là nữ sao, từ khi nào chuyển sang là nam thế, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, mở cửa bước vào trong.
Quả nhiên, là một bác sĩ nam, cô ngồi xuống.
Khi vị bác sĩ này ngẩng mặt lên, khuôn mặt làm cho Tiểu Vũ Điểm cảm thấy có chút quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu thì phải.
“Không biết chú rồi sao?” Bác sĩ cười, chỉ là nụ cười có chút đắng và chát.
Hình như là, không có quen, Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, đúng là không có quen.
“Chú tên là Cao Dật.” Bác sĩ ngồi thẳng lưng, chỉ vào bảng tên trước *** của mình: “Cái tên này có quen không, Tiểu Vũ Điểm.”
Tiểu Vũ Điểm đột nhiên mở to hai mắt, hình như có chút kí ức đang lặp lại, ba có nói, cô có một ân nhân, tên là Cao Dật, bất kể ông ấy đã làm những chuyện gì, bất kể đã phạm những sai lầm gì, ông ấy đều là ân nhân của cô, là ân nhân của cả gia đình cô.
Cô không hiểu những lời nói này lắm, bởi vì cô không chỉ quên mất những kí ức của nửa năm đó, đồng thời do cô bị bắt cóc, nên cũng đã quên rất nhiều chuyện, cho nên những việc liên quan đến Cao Dật, đa số đều là nghe được từ ba.
Từ trước đến nay ba không hề giấu giếm cô cái gì, kể cả chuyện liên quan đến Cao Dật.
Ba nói, lúc trước cô cũng có gọi Cao Dật là ba, thật ra ông ấy suýt nữa cũng trở thành ba của cô.
Ba nói, ba Cao Dật từng hiến tủy cho cô, nếu không lúc cô 3 tuổi, chắc đã ૮ɦếƭ rồi.
Cao Dật đưa tay xoa đầu của Tiểu Vũ Điểm: “Con đã khôn lớn rồi, nhưng chú đã nhận ra con ngay cái nhìn đầu tiên, thật ra con không có khác gì so với lúc trước, đã trưởng thành hơn xưa, bây giờ đã trở thành một cô gái xinh đẹp.”
Tiểu Vũ Điểm cười một cách ngượng ngùng, thật ra cũng không biết nên xưng hô người này như thế nào.
“Con chào chú Cao ạ.” Cuối cùng cô vẫn bảo thủ kêu một tiếng chú Cao.
Nhưng tiếng gọi chú Cao này làm cho Cao Dật có chút bừng tỉnh, thật ra ông rất là yêu đứa trẻ này, cũng từng thương cô bé như con gái của mình vậy, cuối cùng ông lại làm chuyện có lỗi với cô, suýt chút nữa khiến cô bé mất đi mẹ.
Nhưng con trẻ lại có tội tình gì?
Được thôi, chú Cao thì là chú Cao, dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua, những chuyện quá khứ, cứ cho nó trôi đi.
Nghĩ không thông, thì giao cho thời gian, khi thời gian đến, thì sẽ hiểu thông, hiểu rõ.
“Tiểu Vũ Điểm, qua đây.” Cao Dật vẫy gọi Tiểu Vũ Điểm, “Đến ngồi bên cạnh chú Cao.”
Tuy Tiểu Vũ Điểm có chút không hiểu, Cao Dật muốn làm gì, nhưng cũng ngoan ngoãn đứng dậy, sau đó đi đến bên cạnh Cao Dật, Cao Dật đưa tay đặt lên bụng của Tiểu Vũ Điểm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc