Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 27

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Cô nhẹ nhàng khép mắt, trên ngón tay có chút sưng đỏ, chỉ cần cử động một chút, liền cảm thấy đau đớn.
Cô đem bản kí họa đặt lên иgự¢ của mình, tựa hồ làm như vậy thì sẽ có thể gần anh hơn một chút, chỉ là, cô biết rõ, anh chưa từng gần gũi với cô.
Một chút cũng không có.
Hết thảy đều là giả dối, giả dối, chỉ là, tại sao cô vẫn yêu như vậy, đau.
Trên khuôn mặt kia, ngoại trừ sự trắng bệch ra, thì không đem theo một màu sắc nào khác, tay của cô đặt ở trên trán, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào vết thương kia.
Đau đớn, thì ra chính là cái bộ dạng này.
Cô cay đắng cười, Hạ Nhược Tâm, một kẻ mà, cha không thương, mẹ không muốn, không có ai yêu thương.
Cô là một người không được ai yêu thương, là một người không nên tồn tại, bọn họ đều cho là như vậy, chỉ là, đối xử với cô như vậy, thật sự công bằng sao?
Cô muốn khóc lớn một trận, nhưng lại phát hiện, cô sớm đã quen với kiểu khóc đè nén, cô ngẩng đầu, tất cả cảnh vật trước mắt dường như đều trở nên ௱ôЛƓ lung không rõ ràng.
Ngay đến cả những tấm hình treo trên tường kia cũng thế.
Nếu như có thể, cô muốn muốn làm Hạ Dĩ Hiên, chỉ là, cô là Hạ Nhược Tâm, mẹ của cô không muốn cô, hận cô. Người anh mà cô đợi mười mấy năm không yêu cô, cũng hận cô.
Cô đem tay của mình đặt ở trên đùi, đan lại với nhau, thế giới của cô ngoại trừ hai bàn tay trái và phải, ai có thể nói cho cô biết, cô còn có cái gì.
Mà cái thế giới này còn có cái gì là thật sự, cái gì là giả dối.
Cô tựa vào đầu giường, rụt người lại, độ nóng trên trán, kỳ thật cũng nóng hơn so với người bình thường rất nhiều, cô bị bệnh, mà lại không có ai biết, không ai quan tâm.
"A Luật, em yêu anh, thật sự rất yêu, cầu xin anh đừng rời xa em" Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, cô luôn luôn mơ thấy bóng lưng tuyệt tình của người đàn ông kia, bất luận cô có đuổi theo như thế nào, cũng không thể bắt lấy anh.
Bàn tay đặt ở bên người của cô dùng sắc nắm chặt lại, nhưng lại không biết rằng, thứ cô nắm lấy lại càng đau khổ và tàn nhẫn.
Mà gần đây Sở Luật ở công ty, mặt mày đen thui, làm việc như một cái máy, mà gần đây bọn họ nhận được cái hợp đồng nhiều hơn một tháng của bọn họ, công trạng cũng tăng lên, thế nhưng người thì mệt mỏi quá độ.
Người trong công ty toàn bộ đều phờ phạc, chỉ có Sở Luật một mực ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn văn bản tài liệu, phân tích, thậm chí họp, cẩn thận tỉ mỉ.
Cho nên nói, Sở luật người này khả năng thật không phải là người, mà là một cái người máy cấp cao, nếu không nào có người như vậy, làm việc đến bạt mạng.
"Phó tổng giám đốc, người đi khuyên nhủ Tổng giám đốc đi, tiếp tục như vậy nữa, chúng ta thật sự ăn không tiêu, anh ấy không quay về, làm cho mọi người trong công ty cũng tăng ca theo, ngay đến cả dì dọn dẹp cũng oán trách, tất cả mọi người đều không chịu nổi, bằng không chính là thất tình, thêm vài ngày nữa, ai mà chịu được chứ" một đám người đều là vây quanh Đỗ Tĩnh Đường, mà Đỗ Tĩnh Đường lại không ngừng Ϧóþ ấn đường, mơ hồ có thể thấy được tơ máu màu đỏ nơi hốc mắt của anh ta, dường như cũng đã mấy ngày không được nghỉ ngơi rồi.
Bọn họ mệt mỏi, mà anh ta cũng mệt mỏi.
Anh ta đã quá mệt mỏi rồi.
Anh ta giơ tay lên, "Gần đây mọi người khổ cực rồi, trong công ty gần đây có hơi bận, nhưng mà mọi người không cần lo lắng, rất nhanh có thể kết thúc rồi, mà mọi người cũng sẽ được ứng với thù lao, xin tin tưởng rằng Sở Thị sẽ không bạc đãi nhân viên đâu."
Đỗ Tĩnh Đường chỉ có thể nói như vậy, để an ủi những người này, sẽ không nói gì nữa, anh còn sợ, bọn họ sẽ ăn luôn cả anh.
Mà sau khi anh nói xong, mặc dù mọi người vẫn có chút thất vọng, nhưng mà, vừa nghe đến thù lao, cũng chỉ có thể tiếp nhận, ai bảo bọn họ không phải là sếp, mà là một công nhân viên nho nhỏ, Tổng giám đốc nói cái gì chính là cái đó, Tổng giám đốc muốn bọn hắn làm cái gì thì làm cái đó.
Muốn tăng ca liền tăng ca, muốn lăn cũng phải cuộn chăn mà lăn như quả bóng.
Nếu nói Sở Thị là bát cơm của bọn họ, không bằng nói Sở Luật là cha mẹ cơm áo của bọ họ mới đúng.
Tất cả mọi người rời đi tứ phía, từng người một về vị trí làm việc của mình, mà Đỗ Tĩnh Đường vỗ vỗ Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, lúc này mới có thể cảm thấy bản thân hít thở dễ chịu một chút, còn vây quanh anh một chút nữa, anh không ngộp ૮ɦếƭ mới là lạ.
Trong иgự¢ anh còn có một đống văn bản tài liệu, hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người, đi vào thang máy chuyên dụng cho tổng tài, đi lên tầng mười tám.
Thang máy dừng lại, anh đi ra, lúc nhìn thấy thư ký của tổng giám đốc đang ngồi ở cửa khóc, trên mặt xuất hiện vô số đầu hắc tuyến.
Cô lại là bị mắng đến khóc rồi chứ, gần đây cảm xúc của tổng tài, quả thực giống như ăn thuốc nổ vậy, thấy người nào nổ người đó, nổ không ૮ɦếƭ không buông tay, nổ rồi, cũng muốn nổ thành phấn bọt, ngay cả anh ta cũng đều không buông tha, xem đi, Tiểu Ái đáng thương, đúng là xui xẻo nhất, hơi không vừa ý một cái, không phải là bị mắng, thì lại bị trừng.
"Phó tổng giám đốc, " Tiểu Ái có chút ủy khuất lau gương mặt của mình, lớp trang điểm cũng bị nhòe đi, nhìn giống như một con mèo vậy.
Đỗ Tĩnh Đường khóe mắt co rút, "Được rồi, Tiểu Ái, đừng khóc, còn khóc nữa sẽ không xinh đâu. " mà cô hiện tại đã không thể là coi như là đẹp nữa rồi, nhất là kẻ mắt của cô, hiện tại bởi vì khóc, mà đã để lại hai vệt đen xì trên mặt.
Thật sự rất buồn cười, nhưng mà, Đỗ Tĩnh Đường thực cười không nổi, người ta trẻ con khóc thương tâm như vậy, anh ta còn có thể cười không
Tiểu Ái vội vàng gật đầu, lấy tay dùng sức lau lau nước mắt của mình, khuôn mặt thoáng cái được bôi đen, làm cho Đỗ Tĩnh Đường ánh mắt tựa như bị đâm chích. Anh muốn để cô đi tự nhìn mặt của mình một chút, chỉ là, nếu như nói, có thể sẽ để cho người khác khó chịu, vì vậy, tốt hơn vẫn là không nên nói gì, tóm lại, nên vào phòng vệ sinh, trang điểm lại đi.
Mà anh không rõ, rõ ràng đều là phụ nữ, tại sao có người phụ nữ bất kể khóc thế nào, cũng sẽ vẫn xinh đẹp, giống như là hải đường trong mưa gió, càng lộ ra sạch sẽ rực rỡ, kiều diễm ướƭ áƭ.
Nói thí dụ như là Hạ Nhược Tâm, không biết cô hiện tại thế nào, mà anh không cách nào xác định được cảm giác của anh họ anh có liên quan gì đến cô không, hay là có quan hệ đến Lý Mạn Ni kia, dường như Lý Mạn Ni kia cũng rất ít khi đến.
Quay người, anh xoa Ϧóþ cái trán của mình một chút, cam chịu số phận đi vào trong văn phòng Tổng giám đốc, không ngoài ý, lúc mở cửa, anh hiển nhiên phải chịu một đường ánh mắt sắc lạnh.
Cứ như vậy, biến thành Bạo Vũ Lê Hoa Châm, hướng hắn đâm đến.
Nếu như đổi thành người khác, không biết có bị hù đến nhũn cả chân ra không, mà anh chỉ là quắt một cái, cầm lấy văn bản tài liệu đi vào, trong công ty, chỉ có anh vào đây nhiều nhất, tiếp nhận tia nhìn lạnh lẽo cũng nhiều nhất.
"Anh họ, văn bản tài liệu của anh " anh đến gần, đem văn kiện trong tay đặt ở trên mặt bàn của Sở Luật, sau đó mới ngồi xuống một bên, mà Sở Luật như trước không nói được lời nào, thật sự như là một cái máy, rất nhanh nhìn hợp đồng, mặt của anh hiển nhiên là đen hơn trước nhiều, cũng muốn trầm mặc đi nhiều.
Rõ ràng là nói, đừng có chọc tôi, lão tử hiện đang tức giận, dám trêu, lão tử Ϧóþ ૮ɦếƭ ngươi.
Đỗ Tĩnh Đường thở dài một tiếng tức giận, "Anh họ, tiền của anh cũng đã đủ để cho cháu tiêu cả mấy đời không hết rồi, anh còn liều mạng như vậy làm cái gì "
"Đúng vậy," Sở Thị đã đủ cường đại rồi, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đã vượt lên thị trường quốc gai, anh không biết hưởng thụ cuộc sống như vậy, chỉ biết làm việc, cũng là một sự lãng phí cực kỳ lớn, anh đang lãng phí tình cảm của mình, ánh sáng của anh, còn có hạnh phúc của anh nữa.
"Nếu như cậu quá rảnh rỗi rồi, tôi có thể cho cậu đi công tác. " Giọng nói lạnh lùng làm cho Đỗ Tĩnh Đường lập tức ngậm miệng lại, cái gọi là đi công tác, chính là nơi chim không ỉa, gà không để, rùa không lên bờ, bảo anh đến đó, anh tình nguyện bị anh ta bức ૮ɦếƭ.
"Được rồi, em không sao, em còn có việc, em đi trước."
Đỗ Tĩnh Đường đứng lên, như là chạy nạn vậy, rất nhanh đi tới cạnh cửa, chẳng qua là khi tay của anh đặt trên nắm cửa, rồi lại là có chút muốn nói lại thôi, nhưng mà cuối cùng vẫn là đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Kỳ thật, anh là muốn hỏi chuyện của Hạ Nhược Tâm, nhưng mà, cuối cùng vẫn là lựa chọn trầm mặc, chỉ là bởi vì anh hiểu rất rõ cái anh họ này, vạn nhất chọc phải anh, như vậy, không chỉ là anh, khả năng cũng sẽ làm người phụ nữ đáng thương đó thêm mệt mỏi, nếu phải đi hỏi anh ta, vậy thì tự đi tìm đáp án còn nhanh hơn.
Mà lúc cửa đóng lại, Sở Luật ném 乃út trong tay xuống, híp quá phận băng lãnh con mắt màu đen nhìn cái kia một cánh bị đóng cửa lại, tay đặt ở trên trán của mình.
Anh biết mình gần đây tâm tình cực kém, đây là việc chưa từng có qua, coi như là những ngày qua, anh thống khổ, nhưng mà. Nhưng mà cũng không làm cho anh rối loạn như bây giờ, thậm chí, còn có mấy cái hợp đồng bị anh làm sai, đây là sai lầm cơ bản nhất mà anh chưa từng phạm qua.
"Mẹ kiếp" môi của anh nhẹ nhàng khép mở, nhưng mà, chỉ có anh tự mình biết, trong lòng của anh đang nghĩ không phải cô, mà đổi thành một gương mặt luôn mang theo nước mắt, mỗi lần ngủ trưa lúc nằm mơ, đều làm cho anh bừng tỉnh, anh chán ghét cái kia khuôn mặt, chán ghét cái nước mắt của người phụ nữ kia.
Một người phụ nữ mà trong lòng anh nhớ, mà trong miệng lại kêu một người phụ nữ khác, nhắm lại cặp mắt của mình, anh đặt lưng trên ghế dựa, cơ bắp cứng ngắc, làm cho thân thể của anh hết sức khó chịu.
"Nhược Tâm, giúp tôi Ϧóþ vai." Mà nói xong, anh đột nhiên mở hai mắt ra, trong tròng mắt đen ánh sáng càng thêm thâm trầm. Anh cầm điện thoại ở trên bàn lên, gọi đi.
"Ừ, tôi tìm Lý Mạn Ni, cô nói cái gì, cô ấy không có ở đây "
Sở Luật cúp máy, hai tay giao nhau đặt ở Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, cô tựa hồ là đang trốn tránh anh, không biết từ lúc nào, cô không chủ động liên hệ với anh nữa, như vậy nhận thức làm cho tâm tình của anh càng thêm nóng nảy, mà nguyên nhân khiến tâm trạng của anh gần đây không được tốt, có lẽ là cô rồi.
Anh là cho rằng như vậy đấy, chỉ là anh tựa hồ là là không để ý đến, người phụ nữ xuất hiện trong giấc mơ của anh, là tận lực, có lẽ cũng là cố ý đấy.
Anh cự tuyệt cô tiến vào đến thân thể của anh.
Cự tuyệt tên của cô, mặt của cô, còn có tất cả mọi thứ của cô.
Rất nhanh, mọi thứ đều sắp kết thúc rồi, anh rốt cuộc cũng có thể báo thù cho Dĩ Hiên, mà Lý, Mạn Ni nhất định sẽ trở thành vợ của anh, anh một mực tin tưởng, cô là thiên sứ mà Dĩ Nhiên đem đến bên cạnh em, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, anh Sở Luật muốn phải lấy được, liền nhất định sẽ đạt được.
Đồng dạng, anh đều muốn hủy, cũng sẽ cố chấp đi hủy diệt. Thậm chí sẽ không cho đối phương cùng mình bất kỳ đường sống nào.
Anh vốn là người tuyệt tình.
Vì vậy, anh là tần nhẫn như vậy, đối với kẻ địch của mình, từ trước đến nay đều khó có khả năng thủ hạ lưu tình.
Muốn hủy liền hủy triệt để, làm cho địch nhân Đông Sơn tái khởi, anh chưa bao giờ gặp lưu lại cơ hội như vậy.
Đối với Hạ Nhược Tâm, càng là, chỉ vì, anh hận cô như thế.
Anh nhếch môi mỏng cười cười, lại lần nữa cầm 乃út trong tay lên, "Mạn Ni, rất nhanh thôi, anh sẽ khiến cho em nói cho anh nguyên nhân, " Sở Luật không phải là người đàn ông em muốn yêu là yêu, muốn chọc giận là chọc giận, muốn ném thì có thể ném đi, cái thế giới này chỉ có anh vứt bỏ người khác, người khác đừng mơ có thể vứt bỏ anh.
Mà trong nhà trọ của Lý gia, Lý Mạn Ni nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn, chăm chú cắn môi của mình, sắc mặt không có nửa phần huyết sắc, cô không phải cố ý không nghe điện thoại của anh, chỉ là, cô không biết phải đối mặt với anh thế nào.
"Tiểu thư, cô tại sao phải nói cô không có ở đây." Người làm nhà cô cẩn thận hỏi, mỗi lần đều là như thế này, tiểu thư trước kia không phải là rất muốn cười sao như thế nào gần đây làm cái gì đều đánh không lên tinh thần, thậm chí, cô còn chứng kiến cô đang len lén đã khóc rồi.
Lý Mạn Ni miễn cưỡng cười cười, "Không có gì, chỉ là gần đây không muốn đi ra ngoài rồi. Tôi muốn nghỉ ngơi một mấy ngày này, " kỳ thật, cô là nói dối đấy, cô thật sự rất muốn đi ra ngoài, rất nhớ Sở Luật, mà cô phát hiện, anh so với trong tưởng tượng của cô, một ngày không thấy anh liền đau lòng, chỉ là thấy anh, chỉ là, cô không thể, Hạ Nhược Tâm ba chữ kia tựu như ma vậy, làm cho cô chỉ có thể đem mình đóng lại, rồi sau đó giống như rùa rụt cổ, trốn tránh.
"Tiểu Khiết, cô nói xem nếu một người phụ nữ phá hoại gia đình của người khác, làm cho người đàn ông kia cùng vợ anh ấy ly hôn, có phải là rất xấu hay không." cô thử hỏi người làm bên cạnh.
Mà Tiểu Khiết thì là dùng sức gật đầu một cái, "Thật sự rất xấu, hơn nữa là hư hỏng nữa, nữ nhân như vậy là không biết xấu hổ đấy, rõ ràng người ta đã có vợ rồi, còn muốn đi câu dẫn chồng người ta. Loại nữ nhân này thật sự là khiến phụ nữ mất mặt, cũng là không có đạo đức, không biết xấu hổ, hồ ly tinh."
"Nếu như người nam nhân kia cũng không thương vợ của hắn, muốn cùng cô ly hôn." Lý Mạn Ni lại hỏi một câu, mà Tiểu Khiết đem tay của mình đặt ở trên cằm, nghĩ nửa ngày, lúc này mới trả lời,
"Như vậy, cô cũng có thể tại người nam nhân kia ly hôn sau đó xuất hiện, ai biết được cuộc hôn nhân của người đàn ông kia có phải do có cô tiến vào hay không, tiểu Khiết tựa hồ là nhớ ra cái gì đó, chạy tới một bên, lấy ra một tờ báo, lúc này mới bước nhanh đến bên người Lý Mạn Ni.
"Tiểu thư, cô xem, nữ nhân này, cô còn là con gái độc nhất của một tập đoàn, kết quả trở thành nhà thứ ba của nhà người ta, làm hại vợ người ta tự sát, mà người nam nhân kia, chịu không được lương tâm cùng bên ngoài khiển trách, hiện tại cũng là đối với nàng không để ý tới không liên lạc, cô hiện tại liền nhà cũng đừng nghĩ trở về."
Tiểu Khiết nắm chặt tay của mình, cô ghét nhất là kẻ thứ 3 đi phá hoại gia đình người khác như vậy, còn có người đàn ông không chịu trách nhiệm.
Mà Lý Mạn Ni trên mặt cười cũng là thoáng cái cứng ngắc, mà Tiểu Khiết căn bản không biết, Lý Mạn Ni theo như lời nữ nhân kia chính là bản thân cô.
Đúng sao? không biết xấu hổ, mất mặt. Thân thể của cô lung lay một cái, trong nội tâm thật sự ngũ vị hỗn tạp.
"Không có ai tha thứ cô, ngay đến cả cha mẹ anh cũng không, bởi vì, cô phá hủy một gia đình, hại đến tính mạng của một người phụ nữ. Nếu như không để người chỉ trích, như vậy không phải là rất có lỗi với người đi ૮ɦếƭ kia sao, thật là quá đáng thương."
Tiểu Khiết nói đến chỗ này, lại là thở dài vài cái, mà Lý Mạn Ni sắc mặt trắng không có chút nào màu sắc, nắm chặt tờ báo trong tay, đi vào bên trong phòng của mình.
Mà Tiểu Khiết chỉ là kỳ quái nhìn bối cảnh sau lưng của cô, không rõ Lý Mạn Ni đây là thế nào, làm sao lại hỏi cái loại vấn đề kỳ quái này.
Lý Mạn Ni đóng cửa lại, cúi đầu xuống, nhìn kỹ lấy tờ báo trong tay, mà Tiểu Khiết nói tuyệt không quá đáng, người phụ nữ trên báo, đúng là thiên kim của một tập đoàn nào đó, mà bây giờ chỉ có thể ở nước ngoài, thậm chí, tin đồn xấu như vậy còn bôi đen gia đình của cô.
Cô chăm chú Ϧóþ lấy tờ báo trong tay, tựa hồ người bên trên biến thành cô, bị người khác chê cười cũng thành cô, cô vội vàng ném ra tờ báo trong tay, ôm thật chặt thân thể của mình, thật là thật là đáng sợ, cô Sở Luật âm thầm đến, vì vậy, đến bây giờ mới thôi, đến bây giờ cũng không có mấy người biết quan hệ của cô cùng Sở Luật.
Mà ba của cô cùng mẹ cũng chỉ là cho rằng, đây chẳng qua cũng chỉ là người đàn ông bình thường mà thôi, nếu như bọn họ biết cô yêu một người đàn ông đã có vợ, nếu như chuyện của bọn họ phơi bày ra ánh sáng, cô thật sự không biết cô sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
Cô sẽ cả đời không ngẩng đầu lên được.
Điện thoại di động của cô lúc đó vang lên, là cô bị hù đến rùng mình một cái, cô vội vàng lấy ra điện thoại di động của mình, lúc nhìn thấy số điện thoại, trực tiếp cúp, chỉ là, cô đè nén xuống, rồi lại là hối hận, cô phải làm sao, đến cùng phải làm sao.
Buông tay, cô làm không được, cô sẽ đau.
Không buông tay, cô cũng làm không được, cô sợ bị người ta cười.
Cô rất yêu anh, nhưng người kia lại càng yêu anh.
Cô bụm lấy mặt của mình, cho tới bây giờ đều không có như vậy mất định hướng qua, cũng chưa từng có như vậy thế khó xử qua.
Mà Sở Luật âm nghiêm mặt, nhìn điện thoại trong tay mình, trực tiếp ném điện thoại sang bên cạnh, nữ nhân này, dám không nghe điện thoại của anh, cô cho rằng như vậy, anh sẽ không có khả năng tìm được cô. Trước kia là vì bảo vệ cô, không muốn làm cho bên cạnh cô có quá nhiều phiền toái, vì vậy, anh vẫn luôn là cẩn thận cùng cô gặp mặt.
Cô vẫn thật sự cho rằng, Sở Luật sẽ là người buông tay đơn giản như vậy sao.
Mà lúc này, trong lòng của anh, sớm đã không có Hạ Nhược Tâm tồn tại, có cũng chỉ là cái này Lý Mạn Ni.
Lý Mạn Ni hỗn loạn ngủ, rồi lại là bị một hồi chuông điện thoại di động đánh thức, mở đôi mắt ra có chút ௱ôЛƓ lung, cô cầm lên điện thoại đặt ở đầu giường, cô không có tắt máy, trong ý thức tựa hồ là cũng ở đây là ở đang mong đợi cái gì, tuy rằng lần nữa cảnh cáo bản thân, thế nhưng là, cô vẫn là không cách nào buông ra.
Do dự cả buổi, cô mới là nhấn nghe máy.
"Anh đang ở dưới lầu, em tự xuống, hay là anh đến" Giọng nói nguội lạnh truyền ra từ bên trong, làm cho Lý Mạn Ni lập tức ngồi dậy, cô vội vàng chạy đến trước cửa sổ, ánh mắt đột nhiên trợn to, chiếc xe kia là của anh, là Sở Luật đấy, anh không có lừa gạt cô, mà anh thật sự đã đến.
Mà cô càng là biết rõ người nam nhân này từ trước đến nay đều là nói được thì làm được, anh nhất định sẽ là đi lên đấy.
Không thể, cô vội vàng kéo ra cửa, chạy ra ngoài, thậm chí quên mất, trên người của cô chỉ mặc áo ngủ.
Sở Luật để điện thoại di dộng xuống, chỉ là híp hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, đang đợi Lý Mạn Ni đi ra, mà anh biết rõ là cô nhất định sẽ đi ra đấy.
Anh từ trong túi của mình lấy ra một điếu thuốc, rất nhanh, trong xe đã có một vòng khói thuốc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc