Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 266

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Họ thẳng người bước vào, sau đó được người làm trong nhà dẫn tới một căn phòng, cánh cửa vừa mở liền làm Hạ Nhược Tâm choáng váng, cô như bước vào thế giới cổ tích vậy.
Rèm cửa toàn bộ là màu hồng phấn, phải là người có trái tim yêu con nít mới có thể yêu thích loại màu này, còn Tiểu Vũ Điểm của cô thì lại không thích lắm.
“Tiểu Hoa, em tới rồi, mau qua nhìn con chị nè, lớn lên rất giống con em nhé!”
Hạ Nhược Tâm ngây ra một lát, lúc này mới thấy Ngô Sa bước tới, nói rồi chỉ cho Hạ Nhược Tâm thấy con bé nhà cô ấy giống Hạ Nhược Tâm ở những chỗ nào, mắt giống, miệng giống, mũi giống, chẳng khác nào nói, đứa trẻ này do Hạ Nhược Tâm cô sinh ra.
Nhưng đó đâu phải con cô đâu.
Hạ Nhược Tâm bước qua, đung đưa chiếc nôi, nhìn vào đứa bé trắng nộm kia, đây là đứa bé do Ngô Sa sinh ra, nặng 4kg hơn, rất khỏe mạnh.
Hạ Nhược Tâm cẩn thận tìm chỗ giống nhau của mình và đứa bé, nhưng thật xin lỗi, cô tỉ mỉ tìm nhưng tìm không thấy, bởi vì ngũ qua của đứa trẻ này, phần nhiều giống Edward .
“Nhìn đi, con chị thật đep.” Sự chú ý bây giờ của Ngô Sa chỉ dành cho con gái của mình, “Lớn lên giống em, sau này sẽ thành một mĩ nhân.” Ngô Sa luôn cảm thấy gương mặt này của Hạ Nhược Tâm rất đẹp cho nên hy vọng con mình lớn lên cũng đẹp như thế.
Nhưng cho dù lớn lên có thế nào, cũng không thể giống cô được, cho dù Hạ Nhược Tâm bây giờ có thể sinh, cũng không thể sinh ra một gương mặt giống như Lục Tiêu Họa được.
“An Trạch, cháu nhìn con cô xem, có đẹp không?” Ngô Sa cười híp mắt hỏi Trịnh An Trạch.
“Dạ, đẹp.” Trịnh An Trạch nắm chạt tay em gái, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy gay go như thế này, thật ra những đứa trẻ sơ sinh đều như thế, hơn nữa mắt mũi con bé đều nhắm tịt lại, cho nên cậu không nhìn ra được sự xinh đẹp của đứa trẻ cũng là bình thường, nhưng mà đứa bé này cũng xinh, nhưng nói về đẹp, thì trên thé giới này, với cậu mà nói, chỉ có em gái cậu là đẹp nhất.
“Đứa trê này thật biết nhìn mà.” Ngô Sa lại híp mắt lại cười, mà ánh mắt lại dừng trên người An Trạch, như mang theo suy nghĩ gì đó, làm cho cậu không nhịn được nổi cả da gà, cô Ngô Sa này lạ thật.
“An Trạch, cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Ngô Sa lại cười, bộ dạng như một lão hồ ly vậy, mà ánh mắt này, Trịnh An Trạch không hề lạ lẫm, đây là bộ dạng cười như không cười của chú Sở, cái người mà cậu không muốn nhận cũng có điệu cười như thế này, nên cậu không hề xa lạ cái cảm giác này nữa.
“Cháu mười một tuổi.” Trịnh An Trạch trả lời, nhưng chân không tự chủ lùi về sau một bước.
“Mười một tuổi, hơi lớn rồi.” Ngô Sa nhìn ánh mắt của Sở Luật, rất giống mẹ cậu, mang theo đầy châm biếm.
“Tuy tuổi hơi lớn, nhưng mà lớn cũng tốt, sẽ biết yêu thương vợ, An Trạch, sau này cô gả con cô cho con nhé.”
Hạ Nhược Tâm ngây ra, còn Trịnh An Trạch thì cắn môi.
“Dì, cháu mới có 11t thôi.” Bây giờ cậu còn rất nhỏ, khoảng cách từ đây tới đó còn xa, hơn nữa cậu cũng đâu có nghĩ sẽ lấy một cô 乃úp bê làm vợ.
Ngô Sa vẫn tự cho mình nói đúng, nói tiếp, “Ừ, con gái cô còn nhỏ, nên là hai đứa nên đợi tới khi con bé 30 tuổi rồi hẵng kết hôn.”
Hạ Nhược Tâm nghĩ, 30 năm sau, thằng bé 41 tuổi rồi.
“Cháu yên tâm.” Ngô Sa bế đứa bé lên, “Cháu nhìn Edward nhà cô đi, đã 50 tuổi rồi vậy mà mới chỉ có một đứa con gái, cháu chỉ có 41 tuổi không trễ đâu.”
Edward đứng một bên, chỉ có thể cười khổ, đây là đang khen hay trách anh vậy, anh cứ đợi cô như vậy, đợi tận 10 năm, nếu những năm đó cô nghĩ thoáng ra, thì chắc giờ con trai của họ cũng có thể đi mua dầu mè rồi, Nhìn đi, con gái anh bây giờ mới là cô 乃úp bê nhỏ, đây là động lực sống của anh, anh phải sống được 90t, ít nhất cũng phải đợi được bế cháu thì mới an lòng.
Bọn họ quên là phải hỏi xem con gái có đồng ý lấy người đàn ông đã 41t tuổi này không đã.
Thật tội cho cậu bé, đang tuổi xuân thì thì bị nhắm trúng làm con rể nhà họ.
Trịnh An Trạch thấy vậy lập tức bế em gái ra ngoài, vừa dừng lại thì cảm thấy toàn thân ướt đẫm.
“Anh hai, anh nóng hả?” Tiểu Vũ Điểm lấy tay lau đi mồ hôi cho anh hai, sao toàn mồ hôi lạnh vậy.
“Không sao rồi.” Trịnh An Trạch thở ra một hơi, cậu mới 11 tuổi vậy mà bị ép hôn, đối tượng còn là một đứa trẻ sơ sinh.
Cậu thật muốn nói với chú Sở, cậu muốn đi bộ đội, cách xa cái nhà này ra, cậu không muốn trâu già gặm cỏ non đâu.
Đây là lần đầu tiên Hạ Nhược Tâm thấy được bộ dạng như thế này của cậu, chắc là do đi theo Sở Luật quá lâu cho nên dù không phải do anh sinh ra nhưng cậu vẫn có được loại khí chất bình tĩnh như anh, hôm nay thấy được cảnh này, cô mới tỉnh ra, cậu còn nhỏ lắm.
Từ chú biến thành dượng, xem ra người không cam lòng nhất, là Sở Luật.
Sở Luật đã lập ra kế hoạch bồi dưỡng cậu, tận tâm dạy dỗ như thế, cùng với sự cố gắng của An Trạch, kế hoạch của Sở Luật gần như đã hoàn thành.
Nào ngờ thân thế của cậu lại dọa người như vậy, là con của Lục Cẩm Vinh, cho dù không lớn lên từ nhỏ với cha mình, nhưng vẫn phải trả con về nhà họ Lục, cho nên anh bực tức cũng là điều dễ hiểu.
Đây là sự khổ hạnh của bản thân mà, trồng một ruộng rau cải lớn, mắt thấy sắp thu hoạch được rồi, kết quả lại bị một con heo ăn hết, anh có thể không buồn sao, cho nên mấy hôm nay cứ làm khó Lục Cẩm Vinh, hơn nữa Hạ Nhược Tâm cũng hiểu, cho nên không khuyên can gì cả, cứ để họ như thế cũng tốt, dù sao cũng không đánh nhau được.
Chỉ là cô sai rồi, một ngày kia Lục Cẩm Vinh mang một khuôn mặt bầm dập xuất hiện trước mặt cô, làm cho Hạ Nhược tâm giật mình.
“Anh, ai đánh anh ra thế này?”
“Không phải.” Lục Cẩm Vinh vừa mở miệng liền động tới vết thương trên mặt, đau quá.
“Anh bị té.”, Đươc, coi như bị té đi, Hạ Nhược Tâm cầm điện thoại coi giờ, “Hôm nay mẹ bảo chúng ta qua nhà ăn cơm.”
“Nó có ở nhà không?” Lục Cẩm Vinh do dự một lúc, mới hỏi được câu này, có chút lo lắng, cũng có chút buồn.
“An Trạch có ở trong ạ.” Hạ Nhược Tâm biết người anh trai muốn hỏi là ai, đôi cha con này mà gặp nhau, thì y như là tàu titanic gặp phải tảng băng trôi vậy, Trịnh An Trạch trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, cậu nhận bà, ông, cũng thích cả Tần Tuyết Quyên, nhưng cậu không cách nào tiếp nhận người cha này được.
“Anh, anh đợi thêm một chút nữa, An Trạch lớn rồi nên cũng có suy nghĩ riêng của nó.” Hạ Nhược Tâm cũng không biết nên khuyên anh trai như thế nào.
Đúng thế, lúc Sở Luật nhận lại Tiểu Vũ Điểm, đã làm nhiều cách để sửa lại hình ảnh của anh ấy trong mắt con bé.
À, cô nhớ lại rồi. “Anh hai, Sở Luật từng làm chân mình bị thương, Tiểu Vũ Điểm mới có cách nhìn khác về anh ấy, hay là anh cũng thử đi.”
Lục Cẩm Vinh sờ mặt mình, không lẽ anh phải tự làm tổn thương mình sao?
Mà kế sách này của em gái, anh cũng nên nghiêm túc suy nghĩ, người thông minh cũng có lúc phạm sai lầm, ví dụ như anh Lục nhà ta.
Thực ra thiên tính của cha con là điều không thể giấu, giống như dòng máu đang chảy từng ngày trong cơ thể bạn, thời gian qua đi sẽ từ từ tốt hơn, Hạ Nhược Tâm cứ thế an ủi anh trai mình, mà Lục Cẩm vinh cũng an ủi cha mình cha mẹ mình như thế.
***
Cô bước vào một tiệm cà phê, vừa ngồi được không lâu, thì đã có người bước vào, mà người đó trực tiếp ngồi xuống trước mặt cô.
Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên, sau đó cúi mặt xuống như che giấu điều gì.
“Lục tiểu thư, xin chào.”
Người phụ nữ trung niên trước mặt mặc một bộ đồ rất hợp thời, tuy tuổi có hơi lớn, nhưng do chăm sóc da tốt cho nên cũng không thấy được vết tích thời gian, trên tay cô ta cầm một chiếc tui nhỏ màu vàng, trên mu bàn tay thấy được rất nhiều mạch gân nổi lên.
Thì ra cũng không trẻ như cô nghĩ.
“Bà muốn uống gì?” Hạ Nhược Tâm hỏi, âm thanh không có nhiều cảm xúc.
“Một ly nước ép là được rồi, cảm ơn.” Thẩm Ý Quân lấy tay nắm chặt mép áo, không biết đang lo lắng hay bất an nữa.
Hạ Nhược Tâm kêu 2 ly nước ép, một là của cô, một là của bà ấy.
Hoặc cô nên gọi người này là, mẹ.
Nhưng mà, cô không dám gọi, cô tin bà ấy cũng không muốn nghe.
Sau đó, nước ép được mang lên, Hạ Nhược Tâm cầm lên, nhẹ nhàng uống. “Tôi có thể được biết, bà Thẩm đây hẹn tôi ra đây là có việc gì không?” Cô đặt chiếc ly xuống, thật sự cô không muốn gặp bà ấy, nhưng mà cuối cùng vẫn cảm thấy nên gặp lần cuối, cô muốn biết, bà ấy còn muốn gì nữa. Để cầu xin cho Hạ Dĩ Hiên hay cho Hạ Minh Chính.
Thẩm Ý Quân cũng bưng cốc nước lên, uống một hơi dài, nhưng do uống vội quá nên bị sặc.
Hạ Nhược Tâm rút khăn giấy cho bà ta, “Cảm ơn.” Thẩm Ý Quân lập tức nhận lấy, nhưng mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn cánh tay trái của cô.
Nếu là làm móng tay hoặc sơn lớp bảo vệ móng lên có thể nhìn không ra được, nhưng Hạ Nhược Tâm gần đây chưa có làm móng tay cho bản thân.
Thẩm Ý Quân như nghĩ ra điều gì, ngồi bất động.
“Bà Thẩm?” Hạ Nhược Tâm lại kêu một tiếng, bà ta hẹn cô ra đây chỉ để xem bộ dạng ngây ngẩn của bà ta sao?
Lúc này Thẩm Ý Quân mới hồi phục lại, nhưng mà vành mắt vẫn đỏ, bà nhớ tới cái gì hay nghĩ tới cái gì đây?
“Xin hỏi bà Thẩm tìm tôi có chuyện gì không?” Hạ Nhược Tâm vẫn hỏi lại câu này.
“Không có, không có.” Thẩm Ý Quân liên tục lắc đầu, thực ra bà muốn hỏi một chút chuyện, nhưng bây giờ cảm thấy không cần nữa, ánh mắt bà dừng lại rất lâu trên gương mặt Hạ Nhược Tâm, như muốn tìm được sự quen thuộc trong gương mặt ấy.
Chỉ là Hạ Nhược Tâm lại hạ mi, che đi đôi mắt của mình, gương mặt này đối với Thẩm Ý Quân mà nói, thật quá đỗi xa lạ, ngoài một ly nước ép, bọn họ không nói gì, cũng không làm gì.
Thầm Ý Quân không nói chuyện, thì đương nhiên cô cũng không chủ động mở miệng nói chuyện với bà.
Vừa hay lúc này điện thoại cô vang lên, lấy điện thoại ra từ trong túi, ấn phím nhận cuộc gọi.
“Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay.” Cô đặt điện thoại xuống, thì lại nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Thẩm Ý Quân.
“Rất xin lỗi bà Thẩm, tôi có chuyện nên đi trước.” Nói rồi cô đứng lên, cầm túi liền bước đi.
“Lục tiểu thư...” Thẩm Ý Quân đột nhiên lên tiếng, làm cho Hạ Nhược Tâm dừng bước.
“Bây giờ cô sống tốt không?” Thẩm Ý Quân nắm chặt đôi tay mình.
“À, rất tốt.” Hạ Nhược Tâm bất giác cảm thấy mũi thật chua xót, nhưng cô lại ngẩng đầu, hiên ngang bước đi, tiếng giày cao gót nện lên sàn, mà âm thanh của nó còn vọng vào lòng hai người, nghe thật chói tai.
Lúc này chỉ còn lại Thẩm Ý Quân, bà thật muốn khóc, bưng ly nước lên uống vào, nước trong ly không còn vị ngọt như ban đầu, mà thêm vào vị của sự khổ sở giày vò, và vị của nước mắt bà ấy.
Chỉ là lần này, trong nước mắt có xen lẫn nụ cười.
Thực ra không cần nói, bà vốn tới đây, để biết rằng cái người Lục Tiêu Họa này sau khi gả cho Sở Luật có thể chăm sóc Tiểu Vũ Điểm hay không, con bé mất mẹ từ sớm, bà lo lắng cháu bà sẽ bị bắt nạt, bà biết mẹ kế không bao giờ vừa mắt con chồng, nên bà sợ Tiểu Vũ Điểm sẽ biến thành một Hạ Nhược Tâm khác, cũng sợ con bé biến thành Hạ Dĩ Hiên, bất kể là trường hợp nào, bà đều sợ.
Nhưng mà bây giờ bà đã biết, bà không cần phải lo lắng thêm nữa, Tiểu Vũ Điểm chắc chắn sẽ có được cuộc sống hạnh phúc, bình yên mà lớn lên, cuối cùng bà có thể an lòng rồi.
Bà quay trở lại nhà, Hạ Minh Chính vừa thấy bà thì mắt ánh lên tia hy vọng, nhưng biểu cảm trên mặt bà làm ông không biết nói gì.
“Bà về rồi à.” Ông không biết nói gì, nên chỉ đành hỏi một câu như vậy, ông cụp mắt xuống, làm nổi lên những vết chân chim đã hằn sau, tóc cũng bạc hơn trước nhiều rồi, thời gian đúng là lấy đi của con người quá nhiều thứ, biến mái tóc xanh năm xưa thành mái tóc phai sương như bây giờ, quả thật đáng sợ.
Thẩm Ý Quân bước lên lầu, hình như rất lâu rồi bà không cùng Hạ Minh Chính nói chuyện.
Hạ Minh Chính chỉ đành trơ mắt nhìn theo bóng lưng của bà, trong mắt mang theo hổ thẹn cùng buồn bã.
“Xin lỗi, Ý Quân, dù sao đó vẫn là con tôi.”
“Con của ông?” Thẩm Ý Quân dừng bước, “Ông xem nó là con mình nhưng nó có xem ông là cha không ngoài việc gây phiền phức cho ông.”
Hạ Minh Chính lùi về sau, ngồi phịch xuống ghế, tim ông rất đau, ông biết tất cả là do ông dây ra, nhưng ông không thể thấy ૮ɦếƭ không cứu.
“Ý Quân, bà có hỏi được Dĩ Hiên hiện giờ đang ở đâu không?” Ông cầu xin, ông không có tự tôn, ông buông xuống tất cả, ông chỉ muốn biết đứa con gây họa của ông, giờ ra sao.
Sống hay đã ૮ɦếƭ.
“Ông tự đi mà hỏi, tôi không có mặt mũi để hỏi nữa.”
Thẩm Ý Quân bây giờ không muốn nghe cái tên này nữa, tất cả những điều này đều do cô ta gây ra, mà cô ta cũng không đáng để bà thông cảm. Còn kết cục lúc này của Hạ Dĩ Hiên bà tin lần này cho dù Hạ Minh Chính có tới cũng không cứu được cô ta. Ngày trước bà thật quá tin tưởng ông, cho dù tiền đều ở trong tay bà nhưng bà chưa từng bạc đãi Hạ Minh Chính, cũng vẫn giữ mặt mũi cùng tôn ngôn của ông, nhưng bây giờ bà đã biết, bản thân quá ngây thơ rồi.
Bà vẫn không hiểu được Hạ Minh Chính.
Có con gái không hề sai, nhưng hại con gái người khác chẳng lẽ không sai sao.
Bà kéo cửa ra, bước vào rồi khóa cửa lại nhột mình ở trong phòng, lúc này mới thở phào một hơi, điều vẫn luôn đè nén trong lòng lúc này đã biến mất.
“Nhược Tâm, mẹ chỉ cần biết con còn sống, vậy là được rồi.”
Con không muốn để người khác biết, vậy mẹ cũng vờ như không biết, cho dù con đã thay đổi khuôn mặt, chỉ cần con là Hạ Nhược Tâm là được, chỉ cần con sống tốt...
Tiếng còi xe bên ngoài vang lên, Thẩm Ý Quân mở cửa sổ, thì bắt gặp một chiếc xe màu đỏ đang đỗ ở ngoài, sau đó một người phụ nữ bước xuống, cô ta lắc người đi tới bên cửa, hình như vì đợi bảo mẫu mở cửa, nên có chút khó chịu.
Thẩm Ý Quân bỏ rèm cửa xuống, sau đó nà đi tới két sắt đổi mật mã, đổi luôn mật khẩu bằng vân tay. Bây giờ bà biết, đồ của Hạ gia không phải con gái bà nhờ đưa mà là tận tay con gái bà cho bà, thì ra là con gái bà cho dù hận đến thế nào thì trong tim con bé vẫn có người mẹ này, không thì sao có thể đem một nửa tài sản của Hạ gia đưa cho bà, nếu không có chúng thì hôm nay có lẽ Thẩm Ý Quân phải ngồi ăn xin ngoài đường rồi.
Đây là con gái cho bà, nên sau này Hạ Minh Chính đừng hòng động vào, cũng đừng nghĩ tới việc mang số tiền này mang đi cho Hạ Dĩ Hiên, đi một chuyến đã mất vài trăm vạn, hai cha con bọn họ quả thật là không biết ngại là gì.
Lúc này điện thoại bà vang lên, bà mở điện thoại ra, là tin nhắn của ngân hàng.
Lại dùng tiền, bọn họ nghĩ tiền xài hoài không hết sao, tuy nói trong tay bà có vài mối làm ăn tốt, một tháng cũng kiếm được kha khá, nhưng cũng không thể để cho những người này sử dụng số tiền đó được.
Bà để điện thoại xuống, sau đó tắt nguồn.
Dương Nhược Lâm mua một đống đồ về, cô ta mở tủ đồ của mình, nhưng tủ đồ đầy rồi, cô ta nhìn như vậy một lúc, sau đó lấy hết đồ trong tủ ra.
Rồi lại mắc những chiếc quần áo mới vào, còn những đồ này, thôi vứt đi, dù sao cô ta cũng không thích, thực ra có nhiều cái cô ta chưa từng mặc qua, mác vẫn còn ở trên áo.
Nhưng bây giờ cô ta là người có tiền, cô ta có thể dành cả ngày đi mua sắm, thấy thích cái nào thì mua cái đó, dù sao thì chỉ cần cô ta muốn, không cần biết là bao nhiêu tiền cô ta đều có thể mua, ai bảo cô ta có một người mẹ lắm tiền.
“Mẹ, mẹ muốn đi đâu vậy?”
“Chuẩn bị ra ngoài.” Thẩm Ý Quân chuẩn bị xong hành lý, giọng có chút lãnh đạm.
Dương Nhược Lâm cảm thấy rất lạ: “Mẹ muốn đi đâu vậy?” Cô vội vàng hỏi, đây là muốn đi đâu, sao lại không mang cô theo?
“Về quê.” Thẩm Ý Quân nhàn nhạt nói, sau đó xoay người, nói với Hạ Minh Chính. “Ông đi với tôi hay ở lại đây?”
Hạ Minh Chính đáp lại: “Tôi cùng bà về.” Không về còn ở lại đây làm gì, còn Hạ Dĩ Hiên ông cũng coi như không có đứa con này, những chuyện nên làm ông cũng đã làm, không nên làm cũng đã làm, cho dù ông tìm được người thì đã sao, ông già rồi, không có năng lực nữa, nhưng những chuyện này sẽ còn đeo trên người ông dài, bởi vì cả đời này ông sẽ không có khả năng quên được điều gì.
Dương Nhược Lâm nghe nói bọn họ phải đi thì cũng không có suy nghĩ gì, muốn đi thì cứ đi, ừ, tốt nhất đừng trở về nữa, nơi này sau này là của cô ta, đúng rồi, cô ta muốn tìm bạn bè để quẩy, lấy nơi này làm địa điểm luôn đi.
Dương Nhược Lâm cảm thấy thật hưng phấn, không thấy được ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Ý Quân.
Hạ Minh Chính lắc đầu, ông biết sức nhẫn nại của Thẩm Ý Quân đạt tới cực điểm rồi, nhưng con người khi đã có lòng tham thì có lẽ nhận thức cơ bản nhất cũng không còn nữa.
Hạ Minh Chính cùng Thẩm Ý Quân rời đi vào sáng sớm hôm sau, bảo mẫu trong nhà cũng được cho nghỉ nhưng vẫn trả tiền lương, nói là tháng sau quay lại đây làm. Bảo mẫu đương nhiên đồng ý, không làm cũng có tiền, kẻ ngốc cũng biết đây là chuyện tốt.
Sau khi hai vợ chồng ông bà chủ rời đi không lâu, người làm cũng dọn đồ của mình, chuẩn bị về nhà, lần này bà có thể nghỉ một tháng, còn có lương nữa, mấy năm nay bà cũng dành dụm, cho nên bây giờ có thể sửa sang nhà rồi.
***
Dương Nhược Lâm từ xe bước xuống, trong xe không biết bao nhiêu là túi, nghĩ tới lần mua đồ này đã tiêu tốn bao nhiêu.
Cô đứng đó gõ cửa, rồi đợi người ra mở cửa, mắt thỉnh thoảng lại nhìn những thứ đồ mới mua, nào là quần áo, giày dép, tất cả đều là hàng mới, cô đợi đợt hàng này lâu lắm rồi, cho nên vừa sáng đã phóng xe đi mua.
Chỉ là cô cứ đứng như vậy một lúc, cũng không có ai ra mở cửa.
“Mở cửa, mở cửa...” Cô dùng lực đập cửa, tính kiên nhẫn của cô sắp hết rồi, người làm của nhà này ૮ɦếƭ rồi sao, sao mà lâu như thế còn chưa mở cửa nữa, cô móc điện thoại ra, gọi vào số máy bàn, tiếng chuông điện thoại đến cả cô đứng ngoài còn nghe thấy, cô không tin bảo mẫu không nghe được, giả dụ bà ta có ngủ cũng nên tỉnh rồi chứ.
Chuông điện thoại trong nhà không ngừng vang nhưng lại không có ai ra mở cửa, Dương Nhược Lâm tức giận dùng sức đá vào cửa, sau đó đem đồ ném lại lên xe. Cô gọi điện cho Thẩm Ý Quân, vốn muốn tố cáo bảo mẫu cùng oán trách, kết quả điện thoại của Thẩm Ý Quân trong tình trạng tắt máy, chưa từ bỏ ý định, cô ta tiếp tục gọi cho Hạ Minh Chính thì cũng nhận được kết quả như vậy.
Hôm nay cô ra đường không xem ngày hay sao vậy.
Dương Nhược Lâm tức giận đập vào vô lăng, cô đợi ở ngoài cả ngày trời, trời cũng sắp tối rồi mà bảo mẫu còn chưa về, bên trong cũng không có ai ra cả.
Cô ta tức đến độ mặt tái mét, toàn thân phát run, cuối cùng lái xe tới một khách sạn, lúc làm thủ tục đi vào cô ta mới phát hiện, mình không có chứng minh thư, Thẩm Ý Quân tới bây giờ vẫn chưa cho cô ta vào sổ hộ khẩu, cho nên cô ta vẫn chỉ là Dương Nhược Lâm mà không có thân phận Hạ Nhược Tâm.
Những giấy tờ trước kia của cô ta, đều không mang theo bên người.
“Không có chứng minh thư có thể ở được không, tôi có tiền?” Cô ta móc trong ví lấy ra vài cái thẻ.
Nhân viên khách sạn cười xã giao:
“Xin lôi, không có chứng minh thư không thuê phòng được, chúng tôi chỉ có thể làm theo trình tự, mong đừng làm khó chúng tôi.”
Dương Nhược Lâm trợn mắt nhìn người trước mắt, sau đó hậm hực bước đi, cô lại lái xe về Hạ gia một lần nữa, rồi là đứng đó đập cửa, bên trong vẫn không có tiếng người, điều này khiến cô ta cảm thấy bất thường.
Cô không biết hiện tại nên tìm ai để có thể vào nhà, cô dùng sức đá vào xe của mình, cuối cùng chỉ có thể lái xe đi tới căn hộ cô mới mua, nơi này cô đã để một ít đồ đạc cá nhân của mình. Căn hộ này tuy là mới nhưng không có người ở, cho nên khá bẩn, cô lấy chứng minh thư trừ trong ngăn kéo ra, trên chứng minh thư viết rõ ba chữ “Dương Nhược Lâm”. Cô không muốn ở lại đây vì ở đây sẽ phải quét dọn lại chỗ này nên cầm chứng minh thư tới khách sạn ở cả đêm, chỉ là hôm nay cô ta thấy rất lạ, cố thế nào cũng không ngủ được. Dương Nhược Lâm cầm điện thoại lên, mặc kệ hiện tại có phải là nửa đêm hay không, gọi cho Thẩm Ý Quân, nhưng điện thoại vẫn trong trại thái tắt máy.
Cô quăng điện thoại, cũng ngồi dậy.
Không biết vì sao cô cảm thấy rất bất an, suốt cả đêm cũng không ngủ, ngày hôm sau mắt thâm quầng quay lại Hạ gia một lần nữa.
Cô ta gõ, trong lòng không ngừng niệm thần chú, mở cửa, mở cửa, nhưng vẫn như lần trước, không ai ra mở cửa cho cô ,giờ cô mới thấy hối hận, biết thế cô cũng tự làm chìa khóa, bây giờ hay rồi, cửa của nhà cũng không vào được.
Cô vào xe ngồi, tìm số điện thoại của công ty sửa khóa, nhưng họ lại muốn cô chứng mính được đây là nhà của cô, hoặc tới đồn công an lập hồ sơ, nếu không họ không thể mở khóa được.
Nếu là nơi khác thì chỉ cần nói rõ ràng là họ sẽ sửa, nhưng chỗ này rõ ràng là khu nhà giàu ở, người ở khu này cũng không phải ngược bình thường, mặc kệ công ty sửa khóa nào cũng không có lá gan lớn dám ᴆụng vào đồ đạc của họ, lỡ mất đi thứ gì, họ không có đủ tiền để đền.
Chứng minh thư của cô tên là Dương Nhược Lâm chứ không phải Hạ Nhược Tâm, hơn nữa lại không có quan hệ gì với Thẩm Ý Quân cùng Hạ Minh Chính, cô không phải họ Thẩm, cũng không phải họ Hạ.
Cô chỉ có thể quay lại bên trong chiếc xe, lại rút điện thoại gọi cho Thẩm Ý Quân nhưng bên kia trước sau vẫn tắt máy.
Cô đưa thẻ của mình ra, đưa người khác quét, kết quả là khi quét thẻ qua máy, nhân viên thu ngân nhíu đôi mắt lại, sau đó trả thẻ lại cho Dương Nhược Lâm: “Xin lỗi cô, thẻ này của cô đã bị đóng băng rồi, xin đổi thẻ khác ạ.”
Dương Nhược Lâm lấy Ϧóþ tiền của mình ra, lại từ bên trong lấy ra một tấm thẻ, nhưng quét hết thẻ này đến thẻ khác, cũng có tình huống tương tự, thẻ đã bị đóng băng.
“Sao lại đóng băng được?” Cô lại lấy ra một tấm, tấm này bình thường được cô dùng nhiều nhất, hạn mức là 4 triệu, vả lại mỗi tháng Thẩm Ý Quân đều tự động chuyển tiền vào, cho nên sẽ không xuất hiện tình trạng bị đóng băng.
“Được chưa?” Cô dọn dẹp đồ của mình, chuẩn bị rồi khỏi, nhưng khi nhân viên thu ngân một lần nữa trả lại thẻ cho cô, trên mặt có vẻ bực bội, tim của Dương Nhược Lâm đột nhiên đập mạnh.
“Tấm này cũng bị đóng băng rồi.”
Cô nắm chặt Ϧóþ tiền trong tay, những tấm thẻ còn lại, cô không muốn thử tiếp nữa, nếu như đều bị đóng băng, cô chẳng còn mặt mũi nào nữa đâu.
“Bao nhiêu tiền?” Cô mở Ϧóþ tiền của mình ra, bên trong còn có một số tiền mặt.
“5 ngàn 8 trăm tệ.” Nhân viên thu ngân nói mà cười híp mắt.
Dương Nhược Lâm từ trong Ϧóþ của mình, đếm đủ tiền bỏ ở trên quầy, nhưng lúc này trong Ϧóþ tiền của cô không còn nhiều tờ nữa, bình thường cô không thích mang tiền mặt theo, đem theo chỉ là một đống thẻ, cô vội từ trong cửa hàng đi ra, còn phải đi ngân hàng, nhưng khi đến ngân hàng kiểm tra, những tấm thẻ dưới tên của cô bây giờ đều bị đóng băng không cho dùng, vả lại thư tín dụng của cô đã dùng hết 362 vạn tệ, bây giờ còn chưa trả.
“Cái này mẹ của tôi sẽ trả.” Dương Nhược Lâm đối với con số này không có cảm giác gì lớn, bởi vì cô biết trong tay của Thẩm Ý Quân có không ít tiền, bất động sản bên ngoài cũng không dưới mười mấy căn, với cổ phần của mấy công ty, tiền hoa hồng của một năm nhiều đến đáng sợ, với lại lúc trước nhà họ Hạ cũng là một danh môn, tuy bây giờ không còn, thế nhưng lạc đà gầy ốm chung quy cũng lớn hơn ngựa, bây giờ Thẩm Ý Quân còn nắm phân nửa tài sản của nhà họ Hạ, chỉ là hơn ba trăm vạn* đáng là gì, thật ra khi nhìn thấy con số này, cô cũng đã bị dọa.
* 3 trăm vạn tệ ~ 10 tỉ VND
Hơn ba trăm vạn, cô đã dùng hết hơn ba trăm vạn, lúc trước tiền sinh hoạt của cô cũng chỉ có 2 ngàn mấy, cho dù được nhiều tiền như thế, cô cũng phải gửi về nhà, còn phải thuê phòng, ăn cơm, thậm chí còn giữ lại một số để dự phòng.
Nhưng rốt cuộc sao cô có thể dùng tới hơn 3 trăm vạn này được, trên trán của cô thấm những giọt mồ hôi lạnh, vẫn không thể tin, mình lại xài hết hơn 3 trăm vạn.
“Những tấm thẻ này có thể mở lại cho tôi trước được không.” Dương Nhược Lâm bây giờ cần tiền, bởi vì cô không còn bao nhiêu tiền mặt nữa.
“Xin lỗi, không thể.” Nhân viên của ngân hàng từ chối, “Thẻ bị đóng băng và mở lại phải có sự đồng ý của người đứng tên thẻ mới có thể giải trừ hạn mức của tấm thẻ này.”
Lúc này mặt của Dương Nhược Lâm liền biến sắc, người đứng tên thẻ, người đứng tên thẻ, bây giờ cô phải đến đâu tìm người đứng tên thẻ, những tấm thẻ này, không có một tấm là dưới danh nghĩa của cô, đều là dùng tên của Thẩm Ý Quân làm.
Bây giờ điện thoại của Thẩm Ý Quân lại tắt máy, cả bà ta ở đâu cô cũng không hề biết.
Người cũng không tìm thấy thì làm sao kêu Thẩm Ý Quân mở lại những tấm thẻ này đây, cô lại cùng ngân hàng nói lý hết nửa ngày, nhưng về mặt này, ngân hàng vô cùng kiên trì, thật ra cũng có thể hiểu, những việc có liên quan tới tiền, vả lại số tiền được đề cập lớn như thế, cho nên ngân hàng không thể tùy tiện mở lại những tấm thẻ này.
Dương Nhược Lâm về nhà họ Hạ một lần nữa, căn nhà này có sáng đèn, không có âm thanh, cửa lại cũng bị đóng chặt, bên trong cả hơi người cũng không có, đúng thế không có hơi người, tại vì không có người nào cả.
Nhưng bây giờ cô lại có một cảm giác, là Thẩm Ý Quân cố tình, cố tình tắt máy, cố tình rời khỏi, cũng cố tình để bảo mẫu rời khỏi theo, cô càng nghĩ càng thấy sợ, cả khi lái xe, cũng suýt chút nữa là ᴆụng vào người khác, lại còn liên tục vượt qua mấy cái đèn đỏ.
Cô nhốt mình lại trong căn phòng đó, ăn ở đều là ở trong đó, trong Ϧóþ của cô không còn bao nhiêu tiền mặt nữa, nhưng mấy tấm thẻ đó của cô không có tấm nào dùng được.
Mắt thấy số tiền còn lại của mình không còn nhiều, điện thoại của cô đột nhiên reo lên, cô cũng bị kinh hãi mà giật nảy mình, liền cầm điện thoại lên, nghĩ đó có phải là Thẩm Ý Quân gọi tới không, kết quả là không phải, đó là một số điện thoại lạ.
Cô bắt máy lên, nhưng rất nhanh, điện thoại từ trên tay của cô rơi xuống.
Đây là cuộc điện thoại đòi nợ, cô nợ hơn 3 trăm vạn, phải trả hết trước cuối tháng.
Bây giờ cô có thể khẳng định, là Thẩm Ý Quân cố tình, đúng vậy, là cố tình, là bà ta cố tình, nhưng dì ta không phải là mẹ của cô sao, không, cô lắc đầu, cô không phải là Hạ Nhược Tâm, cô là Dương Nhược Lâm, cô vẫn luôn là Dương Nhược Lâm, không thể trở thành Hạ Nhược Tâm, gần đây Thẩm Ý Quân đối với cô không lạnh cũng không nhạt, trong ánh mắt cũng không còn thân thiết như lúc trước, cô cũng không nghĩ nhiều về chuyện đó, cô đang liều mạng, liều mạng để mua sắm, vốn không hề để ý tới Thẩm Ý Quân có chỗ nào không bình thường.
Thẩm Ý Quân, bà ta đã phát hiện ra cái gì, chẳng lẽ, bà ta đã biết hết tất cả.
Dương Nhược Lâm càng nghĩ càng thấy sợ, cuối cùng cô nhốt mình lại trong căn nhà nhỏ này, mỗi ngày ăn mì gói uống nước máy không dám đi ra ngoài, số tiền còn lại của cô cũng không nhiều, dù có ăn mì gói cũng không thể duy trì cho đến cuối tháng huống hồ chi cuối tháng cô còn phải trả tiền, tiền là do cô xài, điện thoại cũng là của cô, tên cũng là tên của cô Dương Nhược Lâm.*
*Giải thích đoạn này: Ở TQ thường thanh toán bằng điện thoại, có thể thanh toán trước rồi cuối tháng quẹt thẻ sau, khá giống với kiểu thẻ tín dụng bình thường nhưng ở đây là tài khoản điện thoại thông qua wechat, vì vậy số nợ này vẫn mang tên của Dương Nhược Lâm chứ không phải Hạ Nhược Tâm.
Bây giờ cô rất hối hận, lúc đầu tại sao cô không chuyển tên thành Hạ Nhược Tâm trong hộ khẩu cùng thẻ căn cước, khiến cô bây giờ vẫn còn trong thân phận của Dương Nhược Lâm.
Không tìm thấy Thẩm Ý Quân, không tìm bà ta thì tìm ai, tuy nói, thẻ là dưới danh nghĩa của Thẩm Ý Quân, nhưng, người dùng lại là cô, người ký tên cũng là cô, những món tiền này, cô không nghĩ là sau khi Thẩm Ý Quân biết hết toàn bộ sự thật, vẫn sẽ chịu gánh khoản tiền đó.
Nếu không trả tiền, cô biết kết quả của mình sẽ là như thế nào, khoản tiền lớn như thế, nếu như Thẩm Ý Quân một mực chắc chắn là cô lừa gạt, mấy chục năm còn lại của cô cũng không đủ để ngồi tù nữa.
Mà ngày trả nợ ngày càng đến gần.
Cô không còn cách nào, phải bán xe đi, đem căn hộ riêng này của mình cũng bán đi, chiếc xe và căn hộ bán được gần 3 triệu, lại bán sạch hết những bộ quần áo, trang sức của mình đi, lấy được thì cũng đã lấy, bán được thì cũng đã bán, cô chỉ thiếu việc bán luôn mình mà thôi.
Nhưng vẫn còn thiếu, cô không còn cách nào khác, chỉ còn cách kêu bố mẹ trả lại những số tiền mà mình đã gửi về, nhưng bố mẹ đã dùng tiền để xây nhà, cũng lấy số tiền đó mua một căn hộ ở trong thành phố cho anh hai, đã trả hết một lần số tiền, bây giờ cả nhà của anh hai đã dọn vô ở hết rồi.
Cô hiểu rõ, bây giờ muốn cả nhà của anh hai bán căn hộ đi về quê sống, chuyện đó là không thể. Nhưng cô trước sau gửi về nhà số tiền cũng gần trăm vạn, bây giờ đòi về cũng chưa tới hai vạn, số tiền này đủ để làm gì, cả tiền lãi cũng không đủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc