Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 265

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Trịnh An Trạch nhận lấy món quà, nhìn lúc Sở Luật cầm thì cảm thấy rất nhẹ nhưng tới khi cậu nhận quà thì ôi, nặng thật, cậu hơi khựng lại, xem ra, muốn đuổi kịp chú ấy thật không dễ.
Sở Luật vươn tay đặt lên bả vai cậu: "Không vội.”
"Chú, cháu biết rồi." Trịnh An Trạch đương nhiên hiểu ý của Sở Luật, đúng vậy, không vội, cậu mới có 13 tuổi, còn chưa thành niên.
"An Trạch, trước 14 tuổi cháu phải hoàn thành việc học." Sở Luật cúi đầu nhìn cậu, cũng có nghĩa là cậu phải hoàn thành việc học trung học phổ thông trong thời gian 3 năm nữa.
Mười bốn tuổi, trung học phổ thông, Trịnh An Trạch mới có 11 tuổi, tuổi giả là 13, một đường nhảy từ tiểu học lên cấp 2, muốn trong vòng mấy năm hoàn thành việc học 5 năm, ừ, cậu có lòng tin.
Nên cậu gật đầu: "Chú, chú yên tâm, cháu có thể.”
"Tốt lắm." Sở Luật cầm chiếc ly đã cũ lên, ngón tay cũng được sưởi ấm nhờ độ ấm trong ly.
"Khi 14 tuổi, chú sẽ cho cháu đi học đấu vật thật sự, 16 tuổi sẽ cho cháu đi tham gia quân ngũ, rồi vào binh tinh nhuệ." Anh nhẹ nhàng mở miệng. "Cháu muốn đi không? Có thể sẽ khó khăn, nhưng đây là phương thức rèn luyện tối ưu cho sự phát triển thể trạng và tâm lý của cháu."
"Dạ, cháu đồng ý." Cậu trả lời chắc chắn, Trịnh An Trạch biết, muốn bản thân có thể lớn mạnh, thì phải chịu được những cái khổ mà người khác không chịu được, mà cậu cũng biết, chỉ cần cậu nguyện ý, cậu cũng có thể có cuộc sống giàu có như Lâm Thanh, trong ngày sinh nhật có thể nhận được tất cả những món quà nó muốn, thậm chí nhiều hơn cả Lâm Thanh có thể nhận, nhưng mà cứ trải qua cuộc sống bình yên như thế, thì sau này sẽ không có cách nào tìm được những thứ đã qua.
Sở Luật có cảm giác mình chọn sai người, đây là người anh bồi dưỡng để trở thành người nối nghiệp cho mình, nhưng cậu bé này không phải con rể anh, con gái anh còn nhỏ, hơn nữa anh chưa từng nghĩ muốn có người tới đoạt sự chú ý của bảo bối nhà anh, mà hiện tai, con gái anh vẫn thích người ba này nhất, cho nên cái gì mà thanh mai trúc mà, cho dù là Trịnh An Trạch cũng không được.
May mà Trịnh An Trạch không biết những suy nghĩ này, hơn nữa cậu cũng chỉ xem Tiểu Vũ Điểm là em gái, từ đó đến giờ chưa bao giờ có ý nghĩ khác trong đầu, nếu không thì không biết cậu sẽ bị Sở Luật đánh bao nhiêu lần đây.
Trịnh An Trạch cầm món quà đi vào phòng, sau đó ngồi xuống, mở quà, cái quá trình này là một sự hạnh phúc khó nói nên lời, việc mở quà luôn làm cho con người ta hưng phấn.
Tầng giấy gói bên ngoài viết bằng tiếng Anh, chắc là món quà này vận chuyển từ nước ngoài về chứ không phải hàng nội địa.
Nhưng khi gỡ lớp giấy gói đó ra, thì cậu biết đây là món quà gì rồi.
Đây là một chiếc laptop, cũng là thứ hiện tại cậu rất cần.
Cậu lập tức mở hộp giấy, lấy chiếc laptop ra, quả nhiên là mới, cũng khá nhẹ, cậu vội vàng cắm dây vào nguồn điện, mở máy.
Lúc này, Hạ Nhược Tâm vừa tắm xong cho Tiểu Vũ Điểm, đang ôm con bé vào giường, sau đó xoa xoa mặt bé: "Bảo bối nhà chúng ta như vừa được hấp ra vậy, da mỏng thịt mềm, nào, cho mẹ cắn một cái.”
Tiểu Vũ Điểm cắn ngón tay tỏ vẻ khó xử, rồi lại mấp máy môi, sau đó đưa cánh tay lên trước mặt mẹ: "Vậy mẹ cắn nhẹ thôi nha.”
Hạ Nhược Tâm không biết nên khóc hay cười, đứa trẻ này vẫn như trước, đơn thuần đáng yêu, đương nhiên cũng rất yêu mẹ, cho dù biết bị cắn đau nhưng vẫn giơ tay ra.
Hạ Nhược Tâm chải tóc cho bé con, rồi tết thành hai bím nhỏ, tiểu gia hỏa nhà cô phấn nộm như thế, thật đáng yêu.
Đúng rồi, cô mới nhớ lại cái gì đó, tay đặt lên cổ con, sau đó lấy ra một sợ dây chuyền, đây là vật mà Lục Cẩm Vinh rất quý, sao giờ lại nằm trên cổ con cô.
"Bảo bối, cái này từ đâu con có?" Cô hỏi con, cô không tin con gái cô sẽ đi lấy trộm đồ của người khác, cô dạy con từ nhỏ nên rất rõ, con bé chắc chắn không lấy trộm.
"Bác cho con." Bé nhỏ giọng trả lời, cũng cho Hạ Nhược Tâm biết, sợi dây chuyền này là của Lục Cẩm Vinh, vật quan trọng như thế dù cho là anh ૮ɦếƭ cũng sẽ không buông sợi dây này ra, chỉ có một khả năng đó là anh tặng con bé.
"Bảo bối, vật này không thể cầm, phải trả cho bác, biết chưa con? Vật này đối với bác rất quan trọng." Hạ Nhược Tâm lại xoa mặt con, bảo bối nhà họ thật nghe lời, thật ngoan, từ trước đến giờ đều không lấy đồ của người khác.
"Không được." Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, lần này rất ngoan cố, cô bé dùng tay nhỏ nắm chặt sợi dây chuyền.
"Anh hai có một cái, con cũng muốn có một cái, con với anh hai đều giống nhau, đều có dây chuyền đeo.”
Hạ Nhược Tâm bế con bé lên. "Anh hai cũng có một sợi?" Cô cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.
"Dạ." Tiểu Vũ Điểm gật đầu chắc chắn. "Cái này giống y như của anh hai luôn, đều có mẹ của anh hai ở trong." Nói xong, con bé mở chiếc mặt dây chuyền kia ra.
"Mẹ, mẹ xem, mẹ của anh nè." Tiểu Vũ Điểm chỉ vào tấm ảnh nhỏ, chỉ là, con bé cứ lắc lắc đầu, gặm ngón tay nhỏ. "Mẹ, sao bác cũng có ở trong đây, trong sợi dây của anh hai đâu có bác đâu.”
Hạ Nhược Tâm cầm mặt dây chuyền lên, mở ra, để vào lòng bàn tay, tuy tấm ảnh không lớn, nhưng người bên trong thì rất rõ ràng,
Người phụ nữ này có vài phần tương tự như Trịnh An Trạch, giờ cô đã hiểu cảm giác thân thuộc mà cậu bé mang tới cho cô là từ đâu mà có rồi,
Cô đặt bé con xuông, sau đó vỗ vỗ mặt Tiểu Vũ Điểm. "Bảo bối, đi tìm anh con tới đây, mẹ có chuyện muốn hỏi anh con.”
"Dạ." Tiểu Vũ Điểm đồng ý, hai chân chạy nhanh tới phòng anh hai.
Không lâu sau, Trịnh An Trạch bế bé con trở lại, rồi đặt cô bé xuống đất.
Tiểu Vũ Điểm xoa đầu con. "Bảo bối, đi lấy nước cho ba uống đi con.”
"Dạ." Tiểu Vũ Điểm rất nghe lời, mẹ nói gì bé đều nghe theo, hai chân chạy đi tìm Sở Luật.
"An Trạch, con cho dì mượn sợi dây chuyền của con được không?" Hạ Nhược Tâm nhìn vào gương mặt cậu bé, lúc đầu cũng không để ý lắm, bây giờ mới phát hiện, thì ra đứa bé này rất giống... cô không tự giác nghĩ theo một hướng khác.
Trịnh An Trạch đặt tay lên cổ của mình, tuy không biết Hạ Nhược Tâm tại sao phải nhìn sợi dây chuyền này nhưng mà Trịnh An Trạch vẫn là tháo sợi dây chuyền của mình ra, đưa cho Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm nhận lấy, mở ra, quả nhiên, cùng một bức ảnh, hơn nữa phần còn lại của bức ảnh có một người bị xóa mờ, nhưng có xóa mờ khuôn mặt đi nữa thì Hạ Nhược Tâm cũng đủ để có thể nhận ra, bức ảnh này giống y đúc bức ảnh của Lục Cẩm Vinh, hơn nữa cái người bị xóa mờ khuôn mặt không phải ai khác mà chính là Lục Cẩm Vinh.
“An Trạch, người phụ nữ này là mẹ con à?”
Cô lại hỏi rất nghiêm túc, mặc dù Tiểu Vũ Điểm gật đầu nói phải, nhưng mà cô ấy vẫn muốn nghe chính Trịnh An Trạch nói ra, cũng muốn xác định lại lần nữa.
“Là mẹ con.” Trịnh An Trạch nhớ lại người mẹ đã qua đời của mình, khuôn mặt lóe lên một tia ủ rũ, đều nói đứa trẻ không có mẹ như một cọng cỏ, từ sau khi mẹ ra đi cậu ấy chính là cọng cỏ đó, những lúc cậu nhớ mẹ mới đem tấm ảnh này ra xem, mẹ cậu không hề để lại bất cứ thứ gì cho cậu, chỉ có bức ảnh này, cậu muốn khắc ghi hình dáng của mẹ, cả một đời sẽ không quên.
“Mẹ con tên là gì?” Hạ Nhược Tâm nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, trong lòng cũng có một đáp án gì đó rất thật, không có gì, nhất định không có gì.
“Tên của mẹ con rất hay.” Khuôn mặt Trịnh An Trạch hiện lên nụ cười có chút buồn.
“Bà ấy tên Trịnh Vũ Lạc, con theo họ mẹ”.
“Ba con thì sao?” Tâm trạng lúc này của Hạ Nhược Tâm có lẽ cũng giống như tâm trạng lúc này của Trịnh An Trạch, rất nặng nề, có chút buồn.
“Không biết.” Mi mắt Trịnh An Trạch rũ xuống. “Từ trước đến giờ mẹ không hề nhắc đến chuyện của ba, cho nên, con cũng không có ba, có lẽ trước lúc qua đời muốn nói với con gì đó nhưng mà bà ấy cuối cùng vẫn chọn không nói ra, hoặc là cũng không có đủ thời gian nói với con, thì đã qua đời rồi”.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, mở lòng bàn tay mình ra, mà trong lòng bàn tay lại chỉ có một bức ảnh, khuôn mặt của người phụ nữ rất trẻ, có lẽ là hình dáng lúc mười bảy mười tám tuổi.
Hình như có một đoạn kí ức sống lại trong não của cô, đột nhiên, nước mắt của bà ấy cứ như vậy chảy xuống.
“Dì, sao gì lại khóc?” Trịnh An Trạch thật ra không biết tại sao Trịnh Nhược Tâm lại khóc.
“An Trạch, con lại đây.” Hạ Nhược Tâm đưa cánh tay về phía Trịnh An Trạch.
Trịnh An Trạch mặc dù không hiểu, nhưng mà vẫn bước qua, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, bà ấy đặt tay lên vai của Trịnh An Trạch. “Dì cảm ơn con”.
Trịnh An Trạch lại không hiểu.
“Tại sao nói cảm ơn.”
“Có thể con không nhớ?” Hạ Nhược Tâm đặt sợi dây chuyền vào lòng bàn tay của Trịnh An Trạch. “Năm đó dì đi vào đường cùng, trên người thì không có gì, sau đó gặp được một một cặp mẹ con, họ cho dì ăn”.
Hơn nữa lúc đó, cảnh tượng này đã trở thành sự ấm áp lớn nhất trong suốt thời gian dài sau này của cô.
Cô thật ra có quên vài điều, chỉ là lúc nhìn bức ảnh này, còn có sự xuất hiện của Trịnh An Trạch mới khiến cô nhớ lại đã từng có một đoạn kí ức.
“Xin lỗi, dì, con không nhớ ra.”
Hạ Nhược Tâm nói, Trịnh An Trạch quả thật không có chút ấn tượng.
“Cũng chả trách, con lúc đó với Tiểu Vũ Điểm bây giờ khác biệt quá lớn, không có kí ức cũng là phải thôi.” Hơn nữa cô cũng cảm thán thời gian trôi đi, thì ra mấy năm trôi qua đứa trẻ này đã lớn như vậy rồi.
Trịnh Vũ Lạc, cái tên này rất lạ, cô cũng chưa từng nghe bất cứ ai nhắc qua, vậy thì Trịnh An Trạch là...
“Dì, còn có chuyện gì sao?” Trịnh An Trạch lo lắng cho Hạ Nhược Tâm, sao hôm nay dì lại kỳ lạ như vậy, không phải là có chuyện gì chứ?
"Không có gì." Hạ Nhược Lâm lắc đầu, hiện tại cũng không định nói chuyện này cho Trịnh An Trạch, có vài chuyện, bọn họ cần phải xác nhận, hơn nữa bên phía Lục gia cô muốn xác định trước.
“Em sao vậy?” Sở Luật vừa bước vào, nhìn thấy Hạ Nhược Tâm sắc mặt có chút không tốt, bệnh rồi sao.
Anh ấy vội bước qua, đặt tay lên trán Hạ Nhược Tâm, sao mặt tái quá vậy, có phải có chỗ nào không khỏe, anh ấy hỏi, lúc này lòng cũng thắt lại.
“Em không sao” Hạ Nhược Tâm kéo tay Sở Luật ra, nắm chặt lại.
“Luật, anh giúp em làm việc này được không?”
“Được.” Sở Luật đồng ý, anh ấy có thể làm được thì nhất định sẽ làm, làm không được, cũng tìm mọi cách làm được, dù là Hạ Nhược Tâm muốn mạng của anh ấy, anh ấy cũng không chớp mắt đưa hai tay dâng tính mạng của mình.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn Sở Luật cười, chỉ là trong lòng vẫn cứ là nặng nề, “Em muốn biết chuyện trước kia của An Trạch.”
“Chuyện của An Trạch?” Sở Luật xoa đầu của Hạ Nhược Tâm, “Em đợi anh, anh lấy chút đồ cho em.” Nói xong, anh đi ra, lúc quay lại trong tay cầm một túi tư liệu, rồi ngồi xuống, đặt túi tư liệu trong tay Hạ Nhược Tâm.
“Thật ra lúc đầu anh lúc anh đón An Trạch trở về, việc anh làm đầu tiên là điểu tra thân thế của nó, tất cả đều ở trong này. Nhưng mà có vài việc, anh lại điều tra không ra."
“Ví dụ như?” Hạ Nhược Tâm mở túi tư liệu, quả nhiên, bên trong là tư liệu từ trước đến nay của một người phụ nữ, còn có giấy khai sinh của An Trạch, còn có giấy chứng tử của người phụ nữ này, tất cả đều ở trong này, vậy thì còn có gì mà Sở Luật không điều tra được.
“Trịnh Vũ Lạc.” Cô đọc tên của người phụ nữ ghi trong tư liệu.
“Phải, là Trịnh Vũ Lạc.” Sở Luật trả lời, những điều này là anh xem không dưới 1 lần, đối với một cuộc đời đơn giản của người phụ nữ này, cũng xem là hiểu hết. “Cô ấy là cô nhi, việc trước lúc 18 tuổi anh tra không ra, dường như bà ấy cố ý giấu đi, em nên biết rằng bà ấy không có người nhà, không có bạn bè, cái gọi là người nhà đều là bà con xa, nếu bà ấy thật sự không muốn để người khác biết thì rất dễ, nếu như đổi một cái tên khác, đổi một thân phận khác, vậy thì càng khó điều tra rồi, lúc bà ấy 18 tuổi, sinh ra Trịnh An Trạch, lúc Trịnh An Trạch 9 tuổi, bệnh nặng, sau đó cứ bệnh như vậy, cho đến lúc Trịnh An Trạch 10 tuổi, bà ấy liền qua đời”.
“Sau đó những người bà con thân thích gì đó chiếm luôn ngôi nhà Trịnh An Trạch sống, rồi đuổi Trịnh An Trạch ra ngoài, Trịnh An Trạch bắt đầu lang thang, sau đó gặp được Tiểu Vũ Điểm.” Sở Luật nói đến đây, dừng một chút, hơn nữa anh ta cũng không tính nói cho Hạ Nhược Tâm biết những việc bên ngoài của Tiểu Vũ Điểm Điểm, những việc đó cũng đã qua rồi, tự anh ta có thể chịu được, không cần thêm Hạ Nhược Tâm nữa, kí ức như vậy cô ấy chịu không nổi, anh ta không nhẫn tâm.
“Vậy thì, anh không phải vừa mới nói, những thứ đó anh không tra ra sao, ruốt cuộc là không tra ra cái gì?” Hạ Nhược Tâm rất buồn, vì Trịnh An Trạch, cũng là cho cùng một người làm mẹ không dễ dàng gì.
“Cha của An Trạch, anh không tra ra được.” Sở Luật cầm lấy tài liệu của Hạ Nhược Tâm để lên trên bàn. “Anh chuẩn bị bồi dưỡng nó trở thành người nối nghiệp của anh cho nên muốn điều tra tất cả của thằng bé, nhưng tra không ra cha thằng bé là ai, cuối cùng chỉ có thể tra ra Trịnh Vũ Lạc là một cô nhi, mà Trịnh An Trạch bây giờ cũng là phụ bất tường."
“Em nghĩ, em biết cha của Trịnh An Trạch là ai rồi.” Hạ Nhược Tâm cười nháy mắt, nhiều lúc cũng không biết đây có phải do sự an bài của số phận hay không, An Trạch lại là con cháu nhà họ Lục, phải kêu cô một tiếng cô rồi.
Sở Luật có cảm giác không tốt: “Nhược Tâm, em đừng nói, cha của thằng bé là Lục Cẩm Vinh.” Anh chỉ là đoán bừa, đâu biết rằng đó là sự thật, thật là hận cái miệng này của anh mà.
Anh dốc toàn lực bồi dưỡng Trịnh An Trạch thành người nối nghiệp của anh, vậy mà lại xuất hiện tên họ Lục này, không được, anh không đồng ý, đúng, anh không bao giờ đồng ý, Trịnh An Trạch là do anh tìm lại, bây giờ trong hộ khẩu tên thằng bé được ghi dưới tên anh, vậy thì đó là con cháu của nhà Sở gia, là người của Sở Luật anh chứ không phải tên họ Lục kia, anh nhất định không để tên mặt trắng kia hưởng lợi đâu.
Trịnh An Trạch từ trường quay về, trong cặp là chiếc máy tính mới mua hôm qua, không thể không nói, món quà này của dì thật hữu dụng với cậu, cho nên nhận được hâm mộ cùng đố kị cũng là thường tình, trong đó cũng có Lâm Thanh, nhưng mà cậu ta cũng không cùng cấp học với cậu nên cũng ít chạm mặt, nhờ đó cậu tránh được bao nhiêu phiền não.
Nhưng mà như vậy cũng không khiến Trịnh An Trạch bận tâm, thời gian của cậu rất quý giá, không như tên Lâm Thanh kia, suốt ngày chỉ chú ý đến những chuyện thiếu dinh dưỡng, nếu có thời gian, cậu có thể tới công ty của chú Sở làm việc, hoặc là đi làm gia sư cho những em cấp dưới, tự kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Chú Sở không cho cậu nhiều tiền tiêu vặt, trừ những phí sinh hoạt cơ bản, thì còn lại cậu đều tự kiếm, Trịnh An Trạch không hề có cảm giác như thế này không đúng vì cậu thích cuộc sống được xây từ đôi chân của mình.
Chú nói, bây giờ cậu cố gắng nhiều thì sau này sẽ ít gặp khó khăn, thành tích sau này của cậu càng cao hơn, những câu nói này, cậu đều ghi trong lòng, không dám quên.
Cậu ấn chuông cửa, một lúc sau, bảo mẫu lập tức đi ra mở cửa, nhưng cậu vừa đi vào lập tức phát hiện trong nhà có gì không đúng, hôm nay hình như có khách.
Mà sao họ cứ nhìn chằm chằm cậu như gặp quỷ vậy, Trịnh An Trạch sờ mặt mình, chẳng lẽ cậu rửa mặt chưa sạch, họ cứ như vậy làm cậu đứng yên không dám nhúc nhích, sau đó mới ngước đầu nhìn Lục Cẩm Vinh, mà lúc đó sắc mặt của Lục Cẩm Vinh cũng rất phức tạp, trong tích tắc như vậy khiến Trịnh An Trạch cậu không hiểu nổi.
“Mẹ ơi, mèo đói rồi mẹ.” Tiểu Vũ Điểm mở cửa bước vào, theo sau là con mèo mập mạp, bụ bẫm, đây là mèo trắng đen, mập đến nỗi đi không được.
Hạ Nhược Tâm đi qua, bế con mèo lên, sau đó dắt tay con gái, nói nhỏ: “Con bế em mèo ra ngoài chơi nha, đừng vào đây phá.”
Tiểu Vũ Điểm nhìn bên này, lại nhìn bên kia, sau đó giơ hay tay ra, cố gắng bế con mèo lên, nhưng mà vừa bế lên, nó lại rớt xuống, mèo nặng quá bé bế không nổi, thấy vậy bảo mẫu đành phải một tay bế mèo, một tay dắt con bé đi vào phòng, lúc này không khí bên ngoài có phần cổ quá, làm mọi người cảm thấy ngột ngạt.
Đây đâu phải là đánh trận mà sao không khí lại căng thẳng hơn cả đi đánh trận vậy.
“An Trạch, cháu qua đây.” Hạ Nhược Tâm vẫy cánh tay với người cứ đứng yên bất động ở đó.
Trịnh An Trạch bước tới, đứng trước mặt Hạ Nhược Tâm. Cậu chú ý tới bên cạnh dì có một phụ nữ trung niên vẫn luôn nhìn cậu không rời mắt, đột nhiên bà kích động không nhịn được, rơi nước mắt.
Bà cho Trịnh An Trạch một cảm giác hết sức quen thuộc.
Rất giống, rất giống, đúng vậy, quả thật giống như đang nhìn qua tấm gương vậy.
Cậu cứ cho rằng mình rất giống mẹ, thực tế cũng có thể nói Trịnh An Trạch có hai phần tương đồng với vẻ bề ngoài của Trịnh Vũ Lạc, nhưng hôm nay cậu mới biết, trên đời có người giống cậu nhiều đến vậy, là dì.
“Cháu,..” Nước mắt Giản Thanh Doanh thi nhau rớt xuống, dù bà đã cố dồn nén. Lúc mà Nhược Tâm nói với bọn họ, có khả năng bọn họ còn có một đứa cháu nội thì bà khóc như mưa, đến tối cũng ngủ không được, đến lúc đứa trẻ này bước vào, thì tim bà vẫn không sao ổn định lại được, bây giờ bà thấy đứa nhỏ này rồi, thật giống mà, giống như con trai bà hồi bé vậy.
“Chào dì.” Trịnh An Trạch lễ phép chào. Giản Thanh Doanh lại càng khó kiềm chế cảm xúc.
“Cháu, bà là bà nội, là bà nội của cháu.” Nói rồi, bà cầm chặt tay An Trạch, khóc lớn, đây là cháu của Lục gia họ, cháu của bà, đã lớn đến thế này rồi.
Trịnh An Trạch đứng hình, không biết phải làm sao, nhưng trong tim của cậu có một cảm giác rất lạ, cảm giác như được về nhà.
Hạ Nhược Tâm giơ tay ra, đặt một vật xuống trước mặt cậu. “Con xem là sẽ hiểu.”
Vật trong tay Hạ Nhược Tâm là một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là hình trái tim nhỏ, là của cậu, Trịnh An Trạch lấy tay sờ lên cổ, lấy ra một sợi dây y như thế.
Không, đây không phải của cậu. Sợi dây của cậu vẫn ở đây, chưa từng mang đi cho ai cả.
Cậu vội vàng cầm sợi dây trong tay Hạ Nhược Tâm lên, mở ra, bức hình giống nhau, người phụ nữ trong hình cũng giống nhau, chỉ có khác nhau là, gương mặt của người nam không bị bôi xóa, bức ảnh tuy đã cũ, nhưng vẫn nhìn ra được đó là ai.
Một người là mẹ cậu, một người... con ngươi của cậu thu nhỏ lại, nhìn qua bên Lục Cẩm Vinh cũng đang nhìn cậu.
Người đàn ông đó là Lục Cẩm Vinh.
Cậu mấp máy môi, hiểu ra mọi thứ.
“Lục tiên sinh, sao chú có thể chắc chắn cháu là con chú? Tấm hình này đâu thể đại diện cho thứ gì được.” Tuy miệng là nói vậy, nhưng cậu chắc chắn người cha mà mẹ không bao giờ nhắc tới là ai. Nhưng nhìn vào sợi dây chuyền, cậu sẽ ngây ngẩn, sẽ khóc, sẽ buồn, bởi vì tận đến lúc lìa đời, trong ánh mắt rã rời của mẹ vẫn nhìn về phía *** cậu, mà cậu biết, mẹ không nhìn cậu, mà là sợi dây chuyền đó, bởi vì đây là quá khứ của mẹ.
Nếu quả thật là như thế, nếu Lục Cẩm Vinh là cha ruột cậu, thì nhât định cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta.
Môi của Lục Cẩm Vinh cứ mấp máy, cảm giác vui sướng khi được làm cha này thật là không thể diễn tả, anh vừa cảm thấy kích động, vừa cảm thấy phức tạp, anh cứ đợi chờ, tìm kiếm người phụ nữ ấy trong đau khổ, kết quả cô ấy không còn nữa, chỉ để lại cho anh một đứa con trai lớn như thế này.
“Con hẳn có biết trên đời này có một thứ gọi là DNA, ba đã kiểm tra rồi.”
Lục Cẩm Vinh không phải là một người làm việc theo cảm tính, sẽ không tự tiện đoán già đoán non gì cả, vì vậy khi biết được mọi việc, anh nhờ Tiểu Vũ Điểm lấy cho anh một sợi tóc của thằng bé, sau đó đi xét nghiệm, khi chưa có được kết quả, anh không đi nói cho cha mẹ hay em gái mình biết, đợi chắc chắn thằng bé là con mình, anh mới dám nói.
Quả nhiên, khi biết tin này, bệnh của Lục Khả Ân xém nữa tái phát, may mà ông điều chỉnh lại được, còn Giản Thanh Doanh thì không ngày nào ngủ ngon được.
Trịnh An Trạch bặm môi, xoay người, thì nhìn thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt Giản Thanh Doanh.
“Cháu nội của bà giống bà quá!” Giản Thanh Doanh lại cảm thán sự thần kì của tạo hóa, khi bà không còn hy vọng mình sẽ có cháu nội thì ông trời ban tặng cho bà một đứa cháu 11 tuổi.
Trịnh An Trạch cảm nhận được, Giản Thanh Doanh đối với cậu, ngoài sự thích thú còn có cảm động.
Thực tế thì Trịnh An Trạch không giống Lục Cẩm Vinh hay Lục Khả Ân nhiều mà giống Giản Thanh Doanh, cuối cùng thì cậu cũng có người thân rồi, giống như em gái, có bố có mẹ, thực ra nhiều lúc thấy được gia đình ấm áp của nhà em gái, cậu cũng cảm thấy buồn, tuy nói là hai người họ đối với cậu rất tốt nhưng cậu hiểu có những thứ chỉ có thể cảm nhận được qua máu mủ tình thân.
Như là cảm giác cảm động này, hay như cái sự thân cận gần gũi này.
Bây giờ cậu cũng có người thân, có ông, có bà, còn có...
Thực ra cậu không muốn có cha lắm.
“Bà nội,...” Cậu cười nói, cậu phát hiện cậu thích người bà này.
“Ừ, cháu ngoan, cháu ngoan của bà.” Giản Thanh Doanh lau nước mắt của mình, cũng để cho Lục Khả Ân nhìn cháu một chút, mà năng lực thích ứng của cậu bé này rất tốt, không có phản ứng gì là quá lớn, đây coi như là thành công của Sở Luật trong việc dạy dỗ cậu.
Trịnh An Trạch cùng ông nội Lục Khả Ân, còn có bà nội Giản Thanh Doanh ở chung không tồi, nhưng cậu ngậm miệng không đề cập tới Lục Cẩm Vinh, mà lúc này trong lòng những người khác có lẽ đều cảm tạ, bởi vì bọn họ đã tìm được thân nhân rồi.
Nhưng lúc này, ở chỗ khác, hai người đàn ông đang chiến tranh với nhau.
“Cầm cho tôi một xâu thịt gà/” Sở Luật nhàn nhạt “hạ lệnh” cho Lục Cẩm Vinh đang bước qua đây.
Trong tay Lục Cẩm Vinh đang cầm vài xâu cá viên, cắn răng gằn giọng: “Không phải hồi nãy kêu muốn ăn cá sao, sao giờ lại muốn ăn thịt gà?”
“Tôi muốn ăn cả hai, có ý kiến gì?”
“Vậy anh nói rõ trong một lần không được à?” lúc này Lục Cẩm Vinh có suy nghĩ muốn ném xâu cá viên vào mặt Sở Luật.
“Tôi muốn, tôi thích vậy, có ý kiến gì à? ”Sở Luật nhếch bạc môi hé ra một nụ cười giảo hoạt.
“Lục Cẩm Vinh, tôi đã từng nhắc anh, anh nên cầu nguyện một đời này tôi không bắt được yếu điểm của anh, nếu không thì anh xem đợi mà xem, tôi xử lý anh thế nào.”
“Tôi là anh vợ của cậu đấy.” Lục Cẩm vinh biết tên họ Sở này đang báo thù anh, sao nay gan của hắn ta to thế, đến cả anh vợ cũng dám sai vặt.
“Tên của An Trạch viết trong sổ hộ khẩu với tôi.” Sở Luật cầm đũa lên, gắp một miếng cá viên ăn thử, hôm nay bọn họ ăn tại một nhà hàng lẩu ngoài trợi, một nồi lẩu, hai người đàn ông. Trong quán cũng không có nhiều người, hơn nữa hôm nay họ cũng mặc đồ đơn giản, nên cũng không cảm thấy quá ngột ngạt, không giống như lần Sở Luật mặc nguyên một bộ vest tới, làm cho nguyên bộ đồ bị dính mùi thức ăn, đương nhiên chuyện quan trọng nên được nhắc tới ở lần đó là Sở Luật ăn quá nhiều ớt, làm bụng cứ đau âm ỉ vài ngày như vậy.
Cái thù này anh phải trả, mà anh tin tên họ Lục kia cũng vậy.
Lục Cẩm Vinh đứng nguyên tại chỗ nhìn anh, chỉ là nhìn thì nhìn, mặt anh vẫn lạnh như xác ૮ɦếƭ vậy, anh nên ăn đã, mặc kệ tên kia có đói hay không.
Lục Cẩm Vinh thật muốn đạp vào mặt tên này mà, mặt lạnh như thế, tính tình cũng vậy, không có điểm nào làm người ta thích cả, nhưng cuối cùng anh cũng phải nhịn xuống, đi ra quầy thức ăn, cầm thêm vài xâu thịt gà, vừa muốn quay lại bàn, anh lại nghĩ ra một việc gì đó.
Đợi Lục Cẩm Vinh quay lại, Sở Luật lập tức mở miệng, Lục Cẩm Vinh cũng không đánh gãy lời Sở Luật, trong tay anh cầm một xâu thịt lớn. Trong đó có tất cả các loại thịt họ Sở kia muốn, bây giờ anh ước có thể tống thẳng xâu thịt kia vào miệng Sở Luật, bây giờ anh đã hiểu được, lúc đó Sở Luật làm thế để cho anh biết cái cảm giác bị chỉnh ૮ɦếƭ là như thế nào.
Mà cảm giác này, thật là, khó chịu.
Sở Luật nhìn xâu thịt trong tay của Lục Cẩm Vinh, sau đó chậm rãi nói: “Tôi có nói là tôi muốn ăn thịt sao?”
“Cái... cái gì?” Lục Cẩm Vinh cảm giác không thở nổi, nhưng nghĩ lại, đứa con duy nhất của anh đang ở trong tay Sở Luật thì anh buộc phải nhẫn nhịn, Sở Luật này là người ăn mềm không ăn cứng, đến cả Lão Tử sống dậy cũng không thể làm gì tên này chứ đừng nói là anh, hơn nữa, thằng bé mới chỉ nhận ông bà chứ không nhận anh, lúc đầu anh cười nhạo con gái Sở Luật không chịu nhận cha, thì xem đi, bây giờ hay rồi, hơn nữa Trịnh An Trạch cũng rất cứng đầu, đến tận bây giờ cũng không muốn nói chuyện với anh.
Sở Luật chậm rãi bỏ thức ăn vào nổi lẩu, ăn rồi lại nói: “Tôi không muốn ăn thịt nữa, muốn ăn rau, anh đi lấy rau cho tôi đi.”
“Sở Luật, anh đừng có quá đáng quá.”
Sở Luật nhìn Lục Cẩm Vinh như thế, thì tặng anh một nụ cười, nhưng nhìn kĩ thì chỉ là cơ miệng động đậy, chứ không có cười.
Lục Cẩm Vinh cắn răng nhịn xuống, bước qua đó cố gắng vơ vét hết rau trên quầy xuống, cầm trở về.
Tên Sở Luật kia, ngươi mau ăn đi, ăn cho ૮ɦếƭ đi, ăn rồi biến thành heo luôn đi.
Anh lại cho tất cả đồ ăn vào nồi, không quan tâm đến Lục Cẩm Vinh có ăn được hay không làm Lục Cẩm Vinh muốn đổ tất cả đồ ăn xuống đất.
“Sở Luật, anh được lắm.”
Sở Luật gắp miếng bí đao kia lên, sau đó chậm rãi nhai, nhưng mới nhai được một chút thì vứt đũa qua một bên.
“Lục Cẩm Vinh, anh nghĩ là bản thân mình bị thiệt thòi hay sao?”
Lời này làm Lục Cẩm Vinh đứng hình một lát.
“Anh thấy mình thiệt thòi còn tôi thì sao?” Sở Luật đột nhiên đứng lên, không muốn ăn thêm nữa. “Tôi phí tâm để bồi dưỡng nó trở thành người kế nhiệm cho tôi, khó lắm mới có được như hôm nay, kết quả anh chỉ cần một câu \'Con trai\' thì liền ςướק đi người của tôi, tôi mới là người bị thiệt thòi đây.”
Lục Cẩm Vinh há hốc mồm, muốn phản bác, nhưng không thể nói ra lời nào cả.
Sở Luật rất xem trọng việc đào tạo Trịnh An Trạch thành người kế nghiệp, từ lúc bắt đầu anh đã biết, cũng làm bộ không quan tâm, nhưng thu hết tất cả vào trong mắt, mà hiện tại Trịnh An Trạch là con anh thì đương nhiên không thể ở lại nhà họ Sở nhưng vẫn phải bán mạng cho nhà họ Sở, công ty nhà họ Lục cũng vậy, đợi con trai anh kế thừa, sau tất cả những chuyện Lục Cẩm Vinh đã làm, thì không phải đang đào góc tường nhà Sở Luật sao?
Tuy nói là anh đã từng có suy nghĩ này, nhưng mà hiện tại không phải là anh muốn hay không, nguyện ý như thế hay không, mà đã trở thành chuyện phải làm như thế.
Bởi vì Trịnh An Trạch vốn dĩ là người nhà họ Lục, bây giờ bắt Sở Luật đem người mà anh ta đã tận tâm dạy dỗ trả về cho nhà họ thì khác gì bảo Sở Luật nhượng lại cảng Hàng Ngọc, làm sao anh ta có thể vui vẻ được, làm sao có thể cam tâm tình nguyện được.
Hai người chậm chạp ăn thức ăn, Sở Luật duy trì cái vẻ mặt lạnh như tiền như vậy, mà Lục Cẩm Vinh cũng như thế.
Lúc này ở trường, Trịnh An Trạch đang cất đồ vào cặp, chuẩn bị đi về.
“An Trạch, cậu đi đâu thế, tụi mình tính đi hát karaoke, cậu muốn đi cùng không?” Triệu Trình không sợ ૮ɦếƭ, kéo tay áo của Trịnh An Trạch: “Mình tìm được chỗ này hay lắm, đi chung đi, có thể xem được vài tiết mục hay.”
“Mình không đi đâu, mình còn phải đi dạy nữa.” Trịnh An Trạch xách cặp lên, sau đó lấy chìa khóa xe đạp ra, chuẩn bị đi lấy xe, thời gian của cậu không nhiều, học xong cậu phải đi làm thêm nếu không tháng này cậu phải ăn bánh bao trắng rồi.
“Cậu đi dạy học?” Triệu Trình mở to mắt, cậu ta không nghe nhầm chứ.
“Đúng vậy, dạy xong còn phải đi làm thêm nữa, mình không có thời gian đâu, các cậu đi đi.” Trịnh An Trạch nói xong lập tức bước ra ngoài.
Triệu Trình bước ra ngoài cùng cậu: “Nhà họ Lục đối với cậu không tốt sao, không cho cậu ăn uống à, hay là họ không cho cậu bước vào cửa?”
“Sao cậu lại hỏi vậy?” Trịnh An Trạch nghiêm mặt lại. “Họ đối với mình rất tốt, đó là gia đình của mình, cái từ \'gia đình\' này rất kì lạ, chỉ cần có cảm giác thuộc về thì đó là gia đình.”
Nhà họ Sở mang cho cậu cảm giác ấm áp, vì có em gái, có chú và dì, đương nhiên nhà họ Lục cũng như vậy, bởi vì có ông bà thương cậu, thân phận của cậu mới được công bố vài ngày trước, ông bà lập tức chuyển cổ phần của mình sang tên cậu, chỉ là cậu muốn trước tiên làm quen với cty nhà họ Lục đã, hơn nữa cậu còn nhỏ, nên chưa muốn nghĩ về chuyện này.
Triệu Trình nhìn Trịnh An Trạch từ đầu tới chân, sau đó lại nhìn từ chân tới đầu.
“Nhìn cái gì?” Trịnh An Trạch mở khóa xe, “Mình đi nhé!”
“Cậu đợi đã An Trạch.” Triệu Trình lập tức kéo An Trạch lại: “Người nhà họ Lục đối với cậu rất tốt?”
“Ừ, đúng vậy.” Trịnh An Trạch không hề nói dối, mà tại sao cậu phải nói dối, nhìn đi, cậu ngày càng cao, thân thể cũng tốt hơn trước, đây giống với như bị ngược đãi sao?
“Nhà họ Sở đối với cậu tốt không?” Triệu Trình lại hỏi, nhưng mà hỏi xong lại cảm thấy mình thật ngu ngốc, Trịnh An Trạch là người kế nhiệm của cả hai nhà Lục, Sở, người bồi dưỡng cậu là Sở Luật, cô ruột cậu là Lục Tiêu Hoa, có hai chỗ dựa vững chắc như thế này, mà cậu ấy con phải bán mạng làm việc sao?.
“Đều tốt.” Trịnh An Trạch kéo tay cậu bạn kia ra. “Cậu cứ hỏi mình như thế, rốt cuộc là muốn biết gì.” Cậu nhìn đồng hồ, chiếc đồng hồ kia đã cũ, nhưng cậu lại rất thích nó, vì đây là quà em gái cho cậu, tiểu cô nương phải để dành tiền rất lâu, rồi để cho ba cô bé đi mua, sau đó mới tặng cậu.
“Vậy sao cậu phải đi làm thêm nữa, không đủ tiền xài sao?” Triệu Trình quyết hỏi ra vấn đề này.
“Tiền của người nhà cho là khác, còn tiền mình tự kiếm là khác, đây là hai khái niệm không giống nhau.” Cậu xoay người, vỗ vai bạn tốt. “Mình biết gia cảnh nhà cậu không tồi, nhưng mà cậu có nghĩ tới, đời người chỉ có vài chục năm, trừ đi hoc, ăn cơm ngủ nghỉ, thì còn lại được bao nhiêu, sao không ra ngoài làm những việc có ý nghĩ, cho dù bị người ta bắt nạt, ăn *** những cũng là bài học cho cậu, sau này có thể tránh được những việc như thế.”
“Thôi, mình đi nhé, chút nữa còn phải đi làm nữa.”
Nói xong, Trịnh An Trạch đạp xe chạy đi, giống như là những học sinh khác, cậu một ngày làm hai công việc, nhưng cậu nhận lại được không chỉ là phí sinh hoạt, còn là một sức khỏe tốt, cho nên cậu không cảm thấy mệt mỏi.
Mà sau khi Trịnh An Trạch đi, Triệu Trình cũng không muốn đi hát nữa bởi vì cậu ta quyết định phải chữa bệnh cho chính bản thân mình bắt đầu từ con số không, An Trạch làm được thì cậu ta cũng thế.
Trịnh An Trạch không biết được lời nói của cậu đã cứu được một gia đình hào môn, vốn dĩ cậu con trai nhà này chỉ biết ăn chơi ca hát, không có năng lực quản lý, vẻ ngoài cũng bình thường, nhưng vì chọn đúng bạn, mà sau này trở thành tinh anh trong xã hội.
Một chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, Hạ Nhược Tâm bước xuống, sau đó bế Tiểu Vũ Điểm xuống, bé hôm nay biến thành Pu'p bê Trung Quốc, đã không còn tóc uốn lọn, cũng một lần nữa nhuộm lại màu đen, Hạ Nhược Tâm cảm thấy như vậy là tốt nhất, con bé còn nhỏ, không nên để nó quá bị chú ý.
Trịnh An Trạch cũng bước xuống, bế bé lên, sau đó sờ tóc Tiểu Vũ Điểm, đây thật sự là em cậu, em gái ruột.
“Chúng ta đi.” Hạ Nhược Tâm nói với Trịnh An Trạch, mắt nhìn về ngôi biệt thự nhỏ hai tầng ở hoa viên, công trình kiến trúc ở đây quả thật là có tiếng mà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc