Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 263

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Đúng vậy, Sở Luật là của cô, dù có ૮ɦếƭ thì cũng là của cô...
Nhưng cô lần mò một lúc lâu cũng không tìm thấy con dao gọt trái cây, cô cúi đầu, không hiểu nổi, dao của cô đâu rồi...
Tới lúc thấy được một đôi chân, cô vẫn chưa phản ứng kịp thì cảm thấy thật đau, cô không dám tin, ngẩng mặt lên, nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn đang nhìn mình, nhưng trong cặp mắt đó không hề sợ hãi chỉ có sự trầm lặng.
Lúc Hạ Dĩ Hiên cúi đầu thì thấy trước *** mình cắm một con dao, chỉ còn lại chuôi dao bên ngoài.
Đây là cảm giác bị dao đâm vào sao, đau thật đấy.
Đôi tay Tiểu Vũ Điểm lập tức buông tay, lùi về sau một bước, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Hạ Dĩ Hiên.
Hạ Nhược Tâm nắm tay Sở Luật, cô để Sở Luật xuống, anh vốn dĩ mất máu quá nhiều có thể kiên trì tới bây giờ đối với anh mà nói là kì tích rồi. Mà lúc này anh đang nhìn Tiểu Vũ Điểm đang đứng ngay kia, anh rất muốn giơ tay ra về phía con bé nhưng cuối cùng chỉ đành bất lực nhìn Hạ Nhược Tâm đứng lên bước về phía Hạ Dĩ Hiên.
"Chị...”
Hạ Dĩ Hiên mở to đôi mắt, bây giờ vô ta biết sợ rồi, biết kêu một tiếng chị rồi.
Hạ Nhược Tâm giơ tay, đặt lên chuôi con dao trước *** cô ta.
"Không..”
Hạ Dĩ Hiên chưa kịp kêu thì cô đã dùng sức rút con dao kia ra, trong phút chốc những tia máu bắn lên người Hạ Nhược Tâm.
"Tiểu Vũ Điểm, đừng sợ nha con."Hạ Nhược Tâm cười với con.
"Đây không phải là con làm, là mẹ làm, con xem đi, thật sự là mẹ làm." Nói xong cô lại đâm thêm một nhát thật mạnh vào *** Hạ Dĩ Hiên...
Thân thể cô ta sau khi bị đâm vài phát như vậy thì miệng phọt máu.
Tiểu Vũ Điểm lấy lại được tinh thần, chạy đến ôm cổ mẹ, còn mắt cứ nhìn về phía ba..
Hạ Nhược Tâm xoa mặt con gái, thấy con bé không sao mới yên tâm, sau đó cô đi tới bên Sở Luật, đỡ anh dậy, lấy trong túi áo anh một chiếc điện thoại, rõ ràng Sở Luật đã quên mình cầm điện thoại, thì ra, anh có thể gọi người tới giúp bọn họ.
Anh quên mất, thật là gấp gáp quá với lại anh cũng lo quá.
Cô ấn một dãy số gọi cho Lục Cẩm Vinh.
"Anh hai, là em, tụi em xảy ra chút chuyện, tụi em ở...”
Cô nói ra một dãy địa chỉ, cũng nói đại khái tình hình, sau đó cô *** ngoài của mình, cẩn thận kê Sở Luật lên, tầm mắt cô lại bắt đầu mơ hồ, phải lau đi mấy lần mới nhìn rõ được Sở Luật đang nằm đó.
"Bảo bối, tới chăm sóc ba đi con.”
Hạ Nhược Tâm cố nén nước mắt, nắm chặt tay con gái nói, bọn họ là một gia đình, nếu không có anh thì sẽ không có con cái, không có vợ chồng, đây đâu còn gọi là gia đình nữa?
Tiểu Vũ Điểm sụt sịt mũi, mắt ầng ậc nước, cô bé quỳ xuống, nắm chặt tay ba mình, đặt trên khuôn mặt nhỏ của cô.
"Ba ơi, cố lên.”
Cánh tay Sở Luật nhẹ nhàng động đậy, dùng hết sức để sờ lên gương mặt con gái mình.
Anh đang rất kiên trì, anh biết mình không được ngủ, vì ngủ sẽ rất khó tỉnh lại, đây là bảo bối của một đời anh, là hai người phụ nữ quuan trọng nhất với anh, anh còn muốn vì họ mà nắm giữ một khoảng trời riêng, để tặng cho họ một thế giới không hề có bất kì mối nguy nào.
Anh còn muốn tận mắt nhìn con gái lớn lên, còn muốn tham gia cuộc thi nhảy của con bé, anh còn phải bảo vệ con gái yêu quý trước những con sói kia, anh không thể ૮ɦếƭ được, anh không nỡ xa lìa con bé.
"Ba ơi, cố lên."Tiểu Vũ Điển lại dùng lực nắm tay anh.
Sở Luật đột nhiên cảm thấy mắt mình thật cay, lúc này Hạ Nhược Tâm nắm tay còn lại của anh.
"Cố lên..."
Sở Luật cười, tầm mắt mơ hồ của anh cuối cùng cũng có chút rõ ràng, có vài lần anh gần như mất đi ý thức, nhưng anh cố gắng để mắt mình không nhắm lại, anh không nỡ ૮ɦếƭ.
Được, anh sẽ cố gắng vì con gái, vì người phụ nữ anh trân trọng hơn 20 năm qua, một kiếp này, mạng sống của hai người họ là rất quan trọng đối với anh.
Thời gian trôi qua từng giây, bên ngoài bỗng có âm thanh náo loạn truyền tới
Lục Cẩm Vinh cùng Gia Hân Bảo tới.
Mà cảnh tượng máu me trước mắt, dọa sợ rất nhiều người.
Gia Hân Bảo lập tức mang hòm thuốc qua, gương mặt Lục Cẩm Vinh tái mét, lúc này Tiểu Vũ Điểm đứng lên chạy tới ôm cậu mình khóc lớn.
"Anh ૮ɦếƭ chưa?”
"May quá chưa ૮ɦếƭ?”
Sở Luật còn có hơi sức nói câu này, tuy anh rất yếu nhưng vẫn muốn tranh cãi với Lục Cẩm Vinh.
"Chưa ૮ɦếƭ được."Lục Cẩm Vinh rất muốn đá anh một cái, nhưng cuối cùng lại không nỡ.
"Sao anh lại làm bản thận ra thành thế này?”
Sở Luật không trả lời ngay mà nhìn chằm chằm vào Hạ Dĩ Hiên: "Sớm biết thế này thì giết quách luôn cho rồi.”
"Cô ta không ૮ɦếƭ được cũng rất thảm rồi."Lục Cẩm Vinh không có đồng tình với loại phụ nữa như thế này, bây giờ an rát muốn đâm một dao vào cô ta, cứu làm gì cơ chứ, để cho ả ta ૮ɦếƭ không phải tốt hơn sao.
Gia Hân Bảo thì gấp gáp cứu người, muốn nói chuyện gì để cứu xong rồi hẵng nói.
Lục Cẩm Vinh không muốn quan tâm sống ૮ɦếƭ của cô ta, giờ anh chỉ quan tâm tên em rể của mình có thể sống hay không thôi, nếu không thể thì chẳng phải em gái của anh sẽ trở thành quả phụ sao, còn cháu gái của anh nữa chứ, dù cho anh có tìm thêm một người cha, một người chồng cho họ, thì người đó cũng không thể làm anh yên tâm như Sở Luật được.
Cho nên có những lúc, đến cả bản thân của Lục Cẩm Vinh cũng không dám thừa nhận, tuy là ngoài miệng luôn không vừa ý người em rể này, nhưng trong thâm tâm anh luôn nhận định, Sở Luật này là người rất khó kiếm.
"Yên tâm đi." Bác sĩ nhà họ Sở kiểm tra thân thể cho Sở Luật, cũng xử lý sạch sẽ vết thương. "Anh là bị nội thương, nhưng cũng không cần lo lắng, chỉ cần không vận động quá sức tránh làm rách vết thương là được.”
"Chúng ta nên đưa ngài ấy tới bệnh viện trước đã, loại vết thương này không được xử lý sơ xài.”
"Được, cứ như thế trước đã, "Lục Cẩm Vinh vừa đứng dậy thì những nhân viên y tế đã tới khiêng Sở Luật lên cáng, còn về Hạ Dĩ Hiên, hiện tại chỉ xử lý một cách qua loa, nhưng con dao đang ghim trên *** cô ta thì hiện không thể rút ra được.
"Tôi có thể biết, chuyện gì đang xảy ra không?"Gia Hân Bảo chỉ vào con dao ở trước *** của Hạ Dĩ Hiên. Sở Luật trở thành bộ dạng này là do bị ngạt khí, không có chút sức lực nào cả, còn lại một người phụ nữ và một đứa trẻ, mà con dao kia, chắc không phải do cô ta nghĩ quẩn mà làm ra chứ, nhưng từ chiều sâu của con dao khi cắm vào *** cô ta có thể nhìn thấy, đây không phải là tự sát, mà giống như có ngoại lực tác động vào, là người khác làm, mà còn làm 2 lần.
"Là tôi làm."Sở Luật nâng mắt, "Sao nào, anh có ý kiến gì không?" Sắc mặt của anh trắng như tuyết nhưng giọng lại vẫn giống như trước, lạnh băng.
Gia Hân Bảo sờ sờ mũi mình, cảm giác mình đã hỏi quá nhiều, đương nhiên biết cũng quá nhiều.
Bác sĩ Gia đá vào ௱o^ЛƓ con trai mình: "Có một số việc không biết thì tốt, con chỉ cần nhớ bổn phận của mình là được."
Gia Hân Bảo chịu đựng đau, dù thế nào cũng không dám tranh luận với cha mình.
Khi ra ngoài Hạ Nhược Tâm mới biết được vì sao Lục Cẩm Vinh lại tới nhanh như vậy, bởi vì anh không dùng ô tô mà là máy bay trực thăng, hiện tại là giờ cao điểm, nếu đi ô tô từ nội thành tới đây, kẹt xe rồi đèn xanh đèn đỏ thì khi bọn họ tới e rằng Sở Luật đã không còn giọt máu nào.
Lục cẩm Vinh liếc mắt nhìn Hạ Dĩ Hiên: "Lát đi qua biển hoặc sông, nếu không thấy mương cũng được, ném cô ta xuống đi, nhìn gương mặt này thật ghê tởm."
Gia Hân Bảo: "..."
Thật vất vả mới cứu được, cứ như vậy ném xuống a, thật sự ném xuống a?
Đương nhiên không phải sẽ ném thật, tuy rằng Lục Cẩm Vinh nói lát nữa sẽ đá Hạ Dĩ Hiên xuống nhưng cuối cùng vẫn không ra tay. Máy bay bay rất nhanh, không bao lâu đã đưa mọi người tới bệnh viện lớn nhất thành phố. Đương nhiên Lục Cẩm Vinh đã thông báo với viện trưởng của bệnh viện này rồi, ca phẫu thuật của anh phải do ông ta tự làm mới được. Tin tức Sở Luật nằm viện cũng phải được phong tỏa, nếu không thì không biết còn bao nhiêu chuyện có thể xảy ra nữa. Đối với Sở Luật thì Hạ Nhược Tâm và Tiểu Vũ Điểm là hai người không thể động tới, còn về Hạ Dĩ Hiên, thì tốt nhất cô ta nên ૮ɦếƭ đi, nếu không đợi anh trả thù lại thì anh không chắc rằng cô ta có thể chịu nổi hay không.
Người bị thương nặng nhất ở đây, đương nhiên là Hạ Dĩ Hiên, nhưng cô ta mệnh lớn, bị hai nhát dao như vậy mà không ૮ɦếƭ, còn Sở Luật bị thương nặng nhất là ở phần bả vai, nhưng anh có sức hồi phục rất lớn nên cũng không sao cả, sau khi kiểm tra xong họ đều thở phào một hơi, thực tế chứng minh, một người doanh nhân thành công không bao giờ rời xa được hai chữ "may mắn”.
Mà Sở Luật là người may mắn như thế.
Nhát dao kia chỉ đâm vào vùng xương chậu nhưng chưa ảnh hưởng tới sâu bên trong, mặc dù bị thương khá nghiêm trọng nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới sau này.
Còn trong lòng Hạ Nhược Tâm vẫn chưa hết lo lắng, tuy Sở Luật không bị thương quá nặng nhưng nhất định sẽ ảnh hưởng tới sau này.
Trước mắt cô để anh nằm viện tiến hành kiểm tra tổng thể.
Còn người bị thương nhẹ nhất ở đây là Tiểu Vũ Điểm, cô bé cơ bản là không bị thương, chỉ là bị Hạ Dĩ Hiên cấu nhéo nên giờ trên mặt vẫn có một vài vết đỏ.
Bé còn nhỏ, nếu không uống thuốc sợ không thoải mái, bé đưa tay lên gặm móng tay của mình, tuy nói là Tiểu Vũ Điểm rất hiểu chuyện, nhưng cũng không nên quên bé chỉ mới có 5 tuổi.
Rõ ràng là bé sợ hãi cứ mãi không ngủ được, muốn đi tìm ba mẹ nhưng phải nhờ người bế mới có thể đi.
Cuối cùng bé cũng ngủ nhưng Lục Cẩm Vinh vẫn chưa buông bé xuống, vì vừa bỏ xuống là bé sẽ khóc, đôi tay Tiểu Vũ Điểm nắm chặt áo Lục Cẩm Vinh, thân thể nhỏ bé mềm mại như vậy khiến người ta đau lòng.
Đứa bé cứ khóc mãi, hiện tại mệt mỏi mà ngủ rồi, Lục Cẩm Vinh có thể thở phào, đứa bé này quả thật rất có sức sống, chưa từng làm ba thì sẽ không biết, việc này nghe thì dễ nhưng làm mới biết rất khó.
Tuy anh không có làm ba, nhưng làm bác của đứa bé này cũng rất khó.
Cho nên anh phải gọi cho ba mẹ mình một cuộc điện thoại, kêu họ nhanh chóng tới đây để chăm cháu, chỉ có mình anh làm sao có thể vừa điều hành công ty vừa chăm sóc người bệnh, đã vậy còn phải chăm sóc một đứa trẻ hay khóc nữa, anh cảm thấy hình như mình gần đạt tới cảnh giới phân thân của Tôn Ngộ Không.
Anh sửa lại mái tóc của mình, muốn cử động cánh tay mình một chút, trời mới biết, mấy ngày nay anh liên tục phải đi làm, tối cũng không được ngủ, bây giờ trong mắt có thể nhìn thấy vài tia máu trong đó.
Nhưng ai biết được, vừa mới cử động cánh tay một chút, thì đứa trẻ trong lòng anh lại mếu máo, dùng tay nắm chặt áo anh, mở mắt ra vừa nhìn thấy Lục Cẩm Vinh là muốn khóc.
"Bác, Tiểu Vũ Điểm muốn mẹ, muốn ba...”
Muốn ba, muốn mẹ?
Sao mà có thể được trong khi ba mẹ con bé đang hôn mê chưa tỉnh, nếu để bé nhìn thấy sẽ đau lòng ૮ɦếƭ mất.
Anh và đứa trẻ trong lòng mình cứ mắt to đấu mắt nhỏ, bé mềm mại như thế, còn nhỏ nhưng đã thấy được vẻ đẹp của bé, lại thêm một đôi mắt to đen láy như của chú nai nhỏ, Lục Cẩm Vinh nghĩ, chắc là không ai có thể từ chối yêu cầu của cô bé này mất.
Bây giờ phải làm sao đây? Lục Cẩm Vinh càng nghĩ càng đau đầu, lúc này may mà có một chiếc xe đi tới, ngoài cửa có tiếng gõ, Gia Hân Bảo bước vào theo sau anh còn có một cậu thiếu niên - là Trịnh An Trạch.
"Bác sĩ Gia, anh giúp tôi một chút, tôi không biết phải làm sao nữa." Lục Cẩm Vinh quả thật là hết cách với đứa trẻ này, kiểu này chắc là muốn khóc rồi, cái miệng nhỏ cứ mếu máo, chốc chốc mũi lại sụt sịt, đây là lần đầu tiên Lục Cẩm Vinh cảm thấy khó khăn như vậy
"Sao vậy, muốn khóc sao?”
Bỗng nhiên có một bàn tay đưa tới, nhận lấy đứa trẻ trong lòng anh.
Lục Cẩm Vinh thở phào, may mà Gia Hân Bảo tới kịp, anh lén lau mồ hôi trên trán, đứng trước bao nhiêu là đối thủ nguy hiểm, anh cũng chưa từng sợ, nhưng bây giờ hay rồi, anh lại đi sợ một đứa trẻ 5 tuổi hay khóc nhè.
Chỉ là lúc anh ngẩng đầu lên, thì mới thấy, không phải là Gia Hân Bảo, là cậu thiếu niên kia.
Đúng, chỉ là một cậu thiếu niên, tuy trẻ con bây giờ rát cao, nhưng gương mặt vẫn mang theo nét thơ ngây, ngũ quan cũng chưa phát triển xong nhưng không khó nhìn ra vẻ đẹp sau khi lớn của cậu bé này, tuy là nói đứa bé này rất cao nhưng không biết có thể cao được bao nhiêu.
"Anh, ba bệnh rồi." Tiểu Vũ Điểm chớp mắt, buồn bã nói với anh của mình.
"Không sao, ba sẽ khỏe lên thôi." Trịnh An Trạch ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé: "Tiểu Vũ Điểm, lúc em bệnh có phải rất muốn ngủ đúng không?”
Tiểu Vũ Điểm ngẫm nghĩ, rồi gật đầu mạnh, đúng vậy, lúc bé bị bệnh ba thường dỗ bé uống thuốc, uống thuốc xong sẽ nói với bé, ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ hết bệnh.
Cho nên ba phải ngủ, bé hiểu rồi.
Trịnh An Trạch bế em gái lên, xoay người, đối diện với Lục Cẩm Vinh.
"Chào chú ạ." Cậu biết người này là anh của dì, sau này là bác của em gái cậu, nhưng mà cậu cảm nhận được người này đối với Tiểu Vũ Điểm là thật lòng chứ không phải giả bộ.
"Ừ, chào cháu." Lục Cẩm Vinhcười híp mắt, sau đó nhìn Trịnh An Trạch, anh cảm thấy cậu bé này có chút quen mặt, không phải là gặp qua ở đâu chứ, à đúng rồi, sao anh có thể quên nhỉ, Sở Luật có nhận nuôi một đứa trẻ, chắc là cậu bé này?
"Cháu bao nhiêu tuổi rồi?" Anh hỏi cậu bé trước mặt, chắc là nó chưa lớn, bởi vì góc cạnh khuôn mặt vẫn chưa phát triển hết, giọng cũng chưa có biến đổi.
"Dạ cháu sắp mười ba tuổi rồi ạ." Trịnh An Trạch sửa lại tóc cho em mình, sau đó mới từ từ trả lời câu hỏi của Lục Cẩm Vinh.
"Mười ba tuổi mà cao như vậy sao?" Lục Cẩm Vinh đứng dậy, đi tới trước mặt cậu, Lục Cẩm Vinh chỉ cao hơn cậu nửa cái đầu, sao cao vậy nhỉ, nhưng anh nào có biết, số mười ba mà cậu nói là con số giả.
"À," anh đánh giá một lượt chiều cao của Trịnh An Trạch, "cháu giống chú năm mười ba tuổi vậy, năm đó chú cũng cao cỡ này.”
Anh lại bước qua ghế, ngồi xuống, đúng rồi, anh lại hỏi cậu bé.
“Nghe nói Sở Luật cho cháu thực tập ở công ty, sao rồi, bây giờ anh ta vẫn bóc lột cháu ở đấy sao?”
"Chú ấy rất tốt." Trịnh An Trạch nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của Lục Cẩm Vinh, ánh sáng trong con ngươi của cậu nhạt đi, cậu rất không thích người khác nói Sở Luật không tốt.
Lục Cẩm Vinh cùng với Sở Luật đều là những con hồ ly ngàn năm hóa thành, Trịnh An Trạch đứng trước mặt bọn họ còn non nớt lắm, tuy cậu bé đã cất giấu rất kĩ suy nghĩ của bản thân nhưng vẫn bị đôi mắt kia của Lục Cẩm Vinh nhìn thấu.
"Cháu qua đây." Anh hướng tay về phía cậu bé.
Trịnh An Trạch nhăn mày lại, sau đó đặt em gái xuống, sau đó lại nắm tay em ấy giấu ra sau lưng mình.
Lục Cẩm Trạch đột nhiên cảm thấy buồn cười, sao vậy, tinh thần cảnh giác cao quá sao, sợ anh đánh người à, chỉ là cho dù anh đánh người, anh cũng không đánh trẻ con, hơn nữa còn là Tiểu Vũ Điểm, sao anh nỡ xuống tay chứ.
Anh lại cẩn thận ngắm nhìn gương mặt của cậu bé, nói thế nào nhỉ, gương mặt cậu nhìn rất tinh xảo, rất ít người có thể có được gương mặt như thế này, Tiểu Vũ Điểm là đẹp không tì vết, sau khi lớn lên cũng sẽ không có sự thay đổi quá lớn, còn cậu bé này khi lớn lên, chắc cũng không khác gương mặt của Sở Luật là mấy.
"À..." Anh nhẹ nhàng sờ cằm mình, "Cháu chắc cháu không phải con riêng của Sở Luật chứ? "Sao anh cứ cảm thấy đứa trẻ này rất thân quen với mình, có thể vì nó có một vài nét rất giống Sở Luật,
"An Trạch, cháu nói với bác, cháu có phải là con riêng của Sở Luật không?”
Trịnh An Trạch ngây ra một lát, hoài nghi não của người đàn ông trước mắt mình có phải có vấn đề hay không, còn có, sao chú ấy lại bắt cậu kêu là "bác" chứ, nhưng chú ấy cũng đã nói vậy rồi, xem ra từ "bác"này không gọi không được.
"Bác, năm nay cháu 13 tuổi rồi. "
"Ừ, bác biết." Lục Cẩm Vinh biết năm nay cậu 13 tuổi. "Như vậy thì sao, Sở Luật vừa tròn 30, 17 tuổi sinh con thì đâu có gì lạ, thời cổ đại, 17 tuổi đã làm cha của vài đứa con rồi.”
"Lúc đó chú ấy đang đi quân đội." Trịnh An Trạch nhắc nhở anh.
"Chỉ là đi quân đội thôi, đi quân đội thì không thể sinh con sao?” Không biết anh lại nghĩ tới cái gì, kêu một tiếng. Sở Luật 16 tuổi bắt đầu đi quân đội, năm 17 tuổi thì vừa lúc bị đưa vào huấn luyện đặc biệt, lúc đó chỉ biết những kĩ năng sinh tồn cơ bản, làm sao có thể sinh ra thằng nhóc lớn như vậy chứ?
Nhưng đứa bé này thật sự nhìn rất giống Sở Luật, giờ anh đã hiểu tại sao Sở Luật muốn bồi dưỡng đứa trẻ này thành người thừa kế duy nhất của mình, bởi vì anh ta và cậu bé là cùng một loại người, bọn họ chịu được áp lực của công việc, biết được lúc nào nên nghỉ ngơi, chỉ thời gian họ có thể yên ổn hương thụ còn rất lâu nữa mới tới, nên bây giờ họ chỉ có thể dốc sức làm việc. Nếu mà có người thừa kế rồi, thì Sở Luật có thể yên tâm, anh biết Sở Luật không phải là người cứ nắm giữ quyền lực không chịu buông, những năm nay trải qua mùi vị thế này anh đều biết rồi, thay vì cứ nắm giữ cái thứ quyền lực kia không bằng cứ thoải mái hưởng thụ cuộc sống.
Rốt cuộc, Đời người là bể khổ. Mà bọn họ cứ ở đây để mặc thời gian làm hao mòn tinh lực bản thân.
"Phải không?" Anh híp mắt: "An Trạch, cháu lại đây nào?”
Đây là đang công khai đào góc tường sao?
"Bác, cháu đang đi học." Trịnh An Trạch nắm chặt tay của em gái mình, đối với người đang đứng trước mặt mình, cậu không thích lắm, tuy là cậu không biểu hiện ra, nhưng Lục Cẩm Vinh nhìn ra được.
Anh sờ mặt mình, chẳng lẽ mình lại xấu vậy sao?
Nhưng anh rất thích đứa bé tên Trịnh An Trạch này, nó cũng đã trải qua rất nhiều thử thách của Sở Luật, đương nhiên là không tầm thường, hay là anh đem đứa trẻ này về làm con của mình.
May là Sở Luật đang hôn mê, nếu không chắc anh sẽ bị anh ta đánh ngất mất, không những muốn con gái của anh ta, còn đánh chủ ý lên người Trịnh An Trạch.
Trịnh An Trạch là đứa bé Sở Luật dốc tâm sức ra để bồi dưỡng, để sau này có thể trở thành người anh giao phó, sao có thể để Lục Cẩm Vinh hưởng lợi được.
Không lâu sau đó, Giản Thanh Doanh cùng Lục Khả Ân cũng tới.
"Em gái con không sao chứ?" Giản Thanh Doanh vừa tới đã hỏi ngay lập tức, trong tìm bà toàn là tự trách, "Con nói đi, tụi nó đi ra ngoài làm gì, ở nhà không tốt sao, đi ra ngoài còn mang cháu của mẹ đi làm gì, tụi nó mới đi mấy ngày, cháu của mẹ cũng có chuyện là sao?”
"Mẹ, mẹ yên tâm, Tiểu Hoa không sao, người có chyện là Sở Luật.”
Lục Cẩm Vinh lập tức an ủi mẹ, sợ bà nghĩ nhiều, chuyện này không thể kể hết trong một câu, nên anh chỉ có thể nói sơ qua, không có chút gì là lo lắng cả.
Chỉ là sự thật, không biết sẽ có cảm giác gì, lúc ấy ở hiện trường, mọi người đều cảm thấy lạnh người, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy ớn lạnh.
"Mẹ đi thăm Tiểu Hoa." Giản Thanh Doanh tối đến giờ cứ lo cho con gái, dù sao đi nữa cũng phải nhìn thấy con bé bình yên vô sự mới yên tâm.
"Dạ!" Lục Cẩm Vinh không ngăn mẹ mình, bởi vì Tiểu Hoa thật sự không có chuyện gì, Giản Thanh Doanh phải đi hỏi bác sĩ mới có thể yên tâm được, kết quả bác sĩ nói với bà cũng không khác Lục Cẩm Vinh nói là mấy, ý chỉ là Nhược Tâm chỉ bị hít hơi bị nhiều khí CO một chút, không nghiêm trọng bằng Sở Luật được, hiện tại vai Sở Luật còn có một cái lỗ, cho nên vết thương trên người Hạ Nhược Tâm so với Sở Luật mà nói, coi như là không có chuyện gì cũng đúng. Sở dĩ cô chưa tỉnh vì ý thức vẫn có chút mê man, chờ đến khi ý thức rõ ràng lại tự nhiên sẽ tỉnh.
Giản Thanh Doanh vốn định trông con gái, kết quả Lục Cẩm Vinh liền trực tiếp đưa Tiểu Vũ Điểm đặt vào trong lòng bà.
Tiểu gia hỏa hiện tại còn không có người trông, đem bé giao cho SỞ gia, xin lỗi, anh không làm được. Mọi trắc trở của đứa nhỏ này dường như đều có liên quan tới Sở gia cho nên anh tuyệt đối sẽ không đem đứa bé giao cho Sở gia, trừ phi Sở Luật tỉnh lại.
Mà hiển nhiên hiện tại Sở Luật vẫn chưa tỉnh.
Sở Giang suốt đêm chạy về nhà, lúc này Tống Uyển và Sở Tương còn chưa về, điện thoại của bà cũng tắt máy. Lúc này một bên là vợ một bên là con, còn có hàng đống chuyện ở công ty dường như ép Sở Giang muốn điên rồi.
Ông đem công ty giao cho Đỗ Tĩnh Đường, tự mình trước tiên chạy tới bệnh viện, sau đó sẽ báo công an đi tìm kiếm Tống Uyển cùng Sở Tương.
Lúc Sở Giang tới bệnh viện, cũng gặp người nhà họ Lục ở đây,
Lúc này Giản Thanh Doanh đang cho Tiểu Vũ Điểm ăn bánh, Sở Giang thấy cả nhà họ Lục ở đây thì giật mình.
Chuyện gì vậy trời, sao nhà họ Lục vẫn ở đây?
"Ông nội." Tiểu Vũ Điểm thấy ông nội thì trèo từ trên đù* Gian Thanh Doanh xuống, chạy qua ôm lấy chân ông ấy, sau đó ngước mặt lên, bộ dạng rất thích ông nội.
"Ông nội, ba mẹ đều bệnh rồi, con sợ.”
Sở Giang đau lòng bế cháu gái lên, sau đó xoa đầu bé: "Đừng sơ, ông nội tới là sẽ không có chuyện gì đâu." Tuy hiện tại ông không biết là đang có chuyện gì, nhưng từ Tiểu Vũ Điểm nói ông cũng biết được đại khái, rằng là Sở Luật cùng Lục Tiêu Họa đều ở đây, chỉ là vì sao con của ông lại thân cận với Lục Tiêu Họa như vậy.
Cái cảm giác này đối với Sở Giang mà nói, thực sự có chút sợ, còn có, mẹ của cháu ông rốt cuộc là ai, đời sống riêng tư của con trai ông không quan tâm, nhưng ông cũng biết những chuyện này rất kì lạ, lấy tính cách của Sở Luật thì nó tự mình nuôi con còn thấy dễ tin hơn là tìm một người mẹ cho con.
"Bác Sở, mời ngồi. Có một số chuyện cháu muốn nói rõ một chút.”
Lục Cẩm Vinh bước tới, ngồi xuống cạnh mẹ mình, mà rõ ràng Lục Khả Ân đối với nhà họ Sở không có chút hảo cảm nào cả, Giản Thanh Doanh cũng thế.
"Tiểu Vũ Điểm, qua đây với bà nào.”
Giản Thanh Doanh giơ tay về phía đứa bé: "Chúng ta chưa ăn hết bánh mà." Bảo bối hôm nay ăn không nhiều, khó lắm mới dỗ được con bé ăn ít bánh, Sở Giang này vừa tới thì con bé lại không ăn nữa.
Không ăn thì sao mà được, con bé mới có bao nhiêu tuổi, không ăn no sao mà có thể lớn được.
Tiểu Vũ Điểm rất do dự, nhưng vẫn chạy qua chỗ bà, Giản Thanh Doanh bế bé lên, cho bé ăn từng miếng, mắt cứ nhìn Lục Khả Ân: "Ông không phải còn có chuyện sao, sao còn chưa đi?”
Lục Khả Ân mở lớn mắt, ông có chuyện hồi nào chứ?
Giản Thanh Doanh đá chân ông ấy một cái, sao vậy, nghe không hiểu ý bà sao, ông già này càng già càng hồ đồ, ông cứ ngồi đơ như pho tượng như vậy, ai mà dễ chịu nổi chứ.
Lục Khả Ân ừ một tiếng, ông đi chơi cờ vậy.
Ông vừa rời đi thì không khí trong căn phòng cũng thoải mái hẳn lên, tới cả Tiểu Vũ Điểm cũng cảm nhận được, cô bé lại cầm một miếng bánh lên ăn.
Đến cả Lục Cẩm Vinh nói với Sở Giang về việc gì, Giản Thanh Doanh đương nhiên biết, có điều có một vài chuyện bà không nên tham gia.
Lục Cẩm Vinh gật đầu với Sở Giang, cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, trực tiếp nói chuyện, Sở Giang không phải là Tống Uyển, ông ấy đã từng nắm giữ Sở thị, tự nhiên sẽ nhìn ra được điểm khác biệt.
Sở Giang ngồi thẳng người, đợi lời nói của Lục Cẩm Vinh: "Cháu có chuyện gì cứ nói, bác đang nghe.”
Vậy cũng tốt, Lục Cẩm Vinh nói ra mọi thứ.
"Thực sự cũng không có gì." Mặt của anh vẫn giữ được nụ cười, nhưng trong đó có sự lạnh lùng. "Việc này phải nói từ hơn một năm trước, lúc cháu tan làm cứu được một người phụ nữ chân bị đánh gẫy, mặt cô ấy cũng bị dao rạch hủy hoại nghiêm trọng.”
Sở Giang híp mắt, ban đầu ông còn hồ nghi nhưng rất nhanh ông ta lại nhìn về Lục Cẩm Vinh như nghĩ tới cái gì, Ông nhìn Lục Cẩm Vinh, ý dò hỏi trong ánh mắt của ông Lục Cẩm Vinh hiểu được.
"Cháu nghĩ bác Sở đã nghĩ ra được đáp án rồi, đúng thế, Lục Tiêu Họa là Hạ Nhược Tâm." Lục Cẩm Vinh thừa nhận. "Thực ra em ruột của cháu năm 7 tuổi đã qua đời rồi, mẹ cháu cứ thương nhớ con bé nên thân thể cứ bị suy yếu dần. Năm đó bởi vì gương mặt Hạ Nhược Tâm bị tổn thương quá nhiều, mà khuôn mặt cũng na ná như em cháu nên sau khi thuyết phục cô ấy, tôi đưa Hạ Nhược Tâm đi tìm bác sĩ giỏi nhất về phẫu thuật thẩm mĩ để chỉnh sửa mặt cô ấy thành mặt em cháu, cũng là Lục Tiêu Hoa mà bác thấy. Còn về chuyện em ấy với Sở Luật thì phiền bác đi hỏi cậu ấy, cháu không tiện nói, còn về lần này...”
Lục Cẩm Vinh đứng dậy, bỏ tay vào túi quần.
"Bởi vì Hạ Dĩ Hiên bắt cóc Tiểu Vũ Điểm, nên Tiểu Hoa và Sở Luật phải đi cứu, nhưng Hạ Dĩ Hiên lại cho hai người họ hít khí độc,rồi đâm lên vai Sở Luật một nhát." Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Sở Giang, anh lại vội vàng giải thích: "Bác yên tâm, Sở Luật không có chuyện gì lớn cả, chỉ là hít nhiều khí CO quá nên giờ hôn mê chưa tỉnh thôi, còn những vết thương khác của cậu ấy một thời gian ngắn sẽ bình phục thôi.”
Sở Giang cuối cùng cũng thở phào một hơi, nhưng ông còn một vấn đề: "Việc đi học của Tiểu Vũ Điểm đều là do Sở Luật tự mình đưa đón, giáo viên chắc cũng chỉ nhận mỗi A Luật, không có khả năng sẽ đưa bé cho Hạ Dĩ Hiên.”
Đúng vậy, đây là chuyện không thể, Sở Luật vì an toàn của con gái mà tìm vài giáo viên luôn chú ý Tiểu Vũ Điểm, hơn nữa nhà trẻ cũng là tài sản của Sở gia.
Ông nghĩ, chắc là phải đi kiểm tra lại mới được, về sau những chuyện như thế này không được tái diễn nữa, ở dưới mí mắt của họ mà Tiểu Vũ Điểm cũng có thể bị Hạ Dĩ Hiên bắt đi, rốt cuộc là vì họ quá kém, hay là do cô ta quá thần thông quảng đại.
"Cái này cháu không biết." Lục Cẩm Vinh cũng nghĩ không thông, anh cũng thấy khó hiểu như Sở Giang, nhưng mà hiện tại chuyện cần quan tâm không phải những cái này, đợi đến khi Sở Luật tỉnh lại, họ mới có thể biết được, còn không thì anh sẽ cho người đi điều tra.
Lúc hai người họ còn đang không biết giải thích chuyện này như thế nào, Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên: "Ông nội, Tiểu Vũ Điểm biết." Giọng bé tuy còn hơi yếu, nhưng giọng lại rất rõ.
Giản Thanh Doanh vuốt ve mặt bé: "Bảo bối, cháu biết chuyện gì sao?”
Vẻ mặt Tiểu Vũ Điểm rất nghiêm túc, lời nói cũng thât, đừng cho là con bé nhỏ mà không biết gì.
"Dì xấu dắt chị đi, rồi bà nội tới trường mẫu giáo đón con đi, bà nội dùng con đổi lấy chị, dì xấu bế con đi, không cho con ăn, còn cấu con nữa." Bé vừa nói vừa chỉ vào mặt mình.
Bây giờ những vết đó con chưa hết, còn đau lắm.
"Sau đó, dì xấu đem Tiểu Vũ Điểm trói lại nhưng Tiểu Vũ Điểm chui được ra, rồi ba mẹ tới, sau đó..." Con bé cúi mặt. "Dì xấu kia dùng dao đâm ba, nên con lấy dao đâm dì ấy...”
Giản Thanh Doanh lập tức lấy bụm che miệng bé lại.
"Các người nói chuyện, tôi đem Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài." Bà thật sự thấy khó nhịn, đây là chuyện của người lớn vì sao cứ phải đem trẻ con vào. Không hiểu nổi, đầu óc Tống Uyển là để cho cá ăn sao, đây là cháu gái ruột của bà ta, đâu phải là ai khác, mà cho dù là con nhà khác cũng không thể làm như thế, cũng có thể là do chuyện không xảy ra với bà nên bà không thể bình luận gì cả, nhưng mà muốn giải quyết chuyện này có rất nhiều cách sao lại dùng cách hại người khác mà cũng không đem lại lợi cho mình như thế này chứ.
Giản Thanh Doanh bế Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài, cũng là tránh cho Tiểu Vũ Điểm lại nói gì đó làm Sở Giang khó xử.
Đúng vậy, hiện tại Sở Giang rất khó xử, ông cảm thây mặt của mình không biết nên để đâu.
Lục Cẩm Vinh ngây ngốc nửa ngày cũng không biết phải phán ứng thế nào, anh có rất nhiều phán đoán, có thể Hạ Dĩ Hiên là người thông minh nhưng sau lại biến thành tội phạm, nhưng không nghĩ tới vụ này còn có sự tham gia của mẹ ruột Sở Luật.
Đẩy cháu gái mình xuống hố, xém chút hại luôn cả con trai.
Còn có, anh hít một hơi, Giản Thanh Doanh mẹ của anh là người rất hiểu chuyện, cũng là người rất lý trí, có một số việc tuy bà không nói ra những trong lòng bà đã rõ ràng, nên anh chắc chắn sau này mẹ anh sẽ không giống Tống Uyển, sẽ không đâm vào cổ họng con trai mình như vậy.
Mặt của Sở Giang nóng lên, ông trước tiên đi thăm con trai mình, cảm thấy rất phức tạp, nhưng giờ hình như ông không thể đứng đây thêm nữa, không có mặt mũi để đối diện với nhà họ Lục, càng không có mặt mũi để đối mặt với con và cháu gái mình.
Đứa trẻ nhỏ như vậy, mới có 5 tuổi, xém chút *** vì ba mình, con bé cái gì cũng chưa biết, ông không dám tưởng tượng, chuyện này có phải sẽ gây ra tổn thương tâm lý cho con bé hay không?
Mà lúc này, Tiểu Vũ Điểm đang ngồi trên sopa, coi tv, chân bé cứ đung đưa, hình như không bị bất kì thứ gì ảnh hưởng tới.
"Bảo bối, nói cho bà nghe, con dùng dao đâm dì xấu xa kia sao?" Giản Thanh Doanh cẩn thận hỏi con bé.
Tiểu Vũ Điểm chớp mắt, sau đó gật đầu thật mạnh, sau đó nói: "Mẹ nói, con đâm không tính, mẹ đâm mới tính.”
Giản Thanh Doanh đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay cay nhưng không dám khóc trước mặt đứa trẻ.
Tiểu Vũ Điểm chỉ là một đứa trẻ, cứ nghĩ là đâm người thì đâu có sao, nhưng đến rất lâu sau này, bé mới biết đây không phải là chuyện nhỏ, ngược lại nó có thể lấy mạng người.
Sở Giang lên xe, khuôn mặt mang theo sát khí khiến cho tài xế cũng phải sợ, nói năng cũng phải rất thận trọng.
"Lái xe." Sở Giang nhàn nhạt nói, nhưng sắc mặt vẫn chưa tốt lên được tí nào cả.
Tài xế vừa đi được một đoạn thì điện thoại ông vang lên: "Xin hỏi là Sở Giang tiên sinh phải không? "Điện thoại vừa thông, âm thanh bên kia truyền tới, là để tìm ông.
"Ừ, là tôi." Sở Giang xoay người, tầm mắt nhìn theo những cảnh vật không ngừng chuyển động.
"Xin chào Sở Giang tiên sinh, chúng tôi đã tìm được bà Tống và đứa trẻ rồi.”
Sở Giang dùng lực cắn môi, để cho người bên đầu dây tiếp tục nói.
Khi bảo mẫu mở cửa, Sở Giang cũng đã về tới, ông ngồi xuống sopa nhưng mắt luôn hướng về bàn tay đang nắm chặt Sở Tương của Tống Uyển.
Nhìn hai người họ như vừa từ dưới đất đào lên, mấy ngày rồi hình như chưa tắm, trên người đều là dính bẩn, trên tóc cũng dính đất, đây là hai người họ được người ta vớt lên từ bùn ra sao.
Tống Uyển vừa về tới nhà liền khóc khóc mếu mếu, kể lể mấy ngày nay phải chịu khổ sở ra sao.
Bà mất ví, mất tiền, mất điện thoại, không biết bị lạc tới cái nơi khỉ ho cò gáy nào nữa, bà chỉ có thể cùng Sở Tương dùng hai chân để đi về nhà, kết quả lại gặp một cơn mưa, hai người không tìm được chỗ trú nên phải chịu ướt, đã thế còn bị ngã trở thành cái bộ dạng này, hai người nhìn như hai bộ xương, muốn gọi xe cũng phải tìm người đồng ý chở họ, chứ nhìn bộ dạng này thì ai dám chở.
Họ muốn báo cảnh sát, nhưng tìm hoài không có sở cảnh sát nào cả, họ lại đành dùng hai chân mình cứ như vậy bước tới, cứ đi miệt mài như thế, bất kể là Tống Uyển hay Sở Tương đều phải chịu khổ sở như vậy, bọn họ dùng hai ngày trời ròng rã, cuối cũng tìm được một sở cảnh sát mới biết được là Sở Giang đang mải miết kiếm bọn họ.
Cho nên bây giờ họ mới có thể về nhà.
Tống Uyển khóc nửa ngày nhưng Sở Giang một chút lo lắng, một chút thông cảm, một câu an ủi cũng không có. Ánh mắt ông rất lạnh, lúc này nhìn Tống Uyển bằng ánh mắt rất xa lạ
Tống Uyển thấy ông như vậy, vốn bụng đầy tức giận, hiện tại lại có suy nghĩ muốn ly hôn với Sở Giang.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc