Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 260

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Hạ Nhược Tâm khẽ vuốt mặt mình: "Nhận, còn nhận cái gì nữa?" Cô cười, nhưng trong đôi mắt trong suốt kia không hề cười, cũng không có khổ sở, có thể thì chỉ có một chút tự giễu thôi.
"Mặt mũi đều đã hư hoàn toàn, còn nhận thức cái gì?"
Sở Luật đưa tay ra đặt lên trán của cô, lúc này đôi môi anh buông lỏng ra rất nhiều, cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
"Cho dù như thế nào, còn có anh ở đây."
Đúng vậy, cho dù như thế nào, còn có anh.
Trên đời này, câu nói cảm động nhất không phải là anh yêu em, mà là còn có anh ở đây.
Bàn tay Hạ Nhược Tâm đặt trên bàn nắm chặt lại, cô vẫn không trả lời.
Mặc dù cô đã nói, cô có thể thử chung sống cùng Sở Luật, nhưng bây giờ cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hãy cho cô thêm một ít thời gian nữa.
Mà Sở Luật vẫn mỉm cười như vậy, anh cười cũng không nhiều, nhưng nhờ có nụ cười này mà hòa tan đi không ít lạnh lùng trong anh.
Lúc này, không phải bắt đầu mùa đông mà là vào xuân, có lẽ không lâu sau, chính là lúc vạn vật hồi phục, trăm hoa đua nở.
***
Mà bây giờ, Hạ Minh Chính đúng là không dám về nước, bởi vì ông rất rõ ràng tính tình đuổi tận giết tuyệt của Sở Luật, ông không dám để cho người của Sở gia biết sự tồn tại của Dĩ Hiên, ông sợ ông không che chở nổi cho con gái của mình.
Trước kia, khi Hạ gia vẫn còn, ông không phải là đối thủ của Sở Luật, bây giờ ông cái gì cũng không có, ngay cả một sợi tóc của người ta cũng không làm gì được, làm sao có thể che chở Hạ Dĩ Hiên ngay dưới mí mắt của Sở Luật cơ chứ.
Cho nên bọn họ không có về nước, chỉ ở một nông trang nhỏ ở nước ngoài, cũng để cho Hạ Dĩ Hiên chăm sóc thân thể thật tốt. May là, Thẩm Ý Quân lén đưa thẻ tín dụng cho ông, nếu không, bây giờ đừng nói là ở đây, có ăn có ở, có thể ngay cả vé máy bay về nước ông cũng không mua được.
"Ba, con muốn về nhà."
Hạ Dĩ Hiên vẫn nói những câu này, cô cúi đầu, kéo ngón tay của mình, mỗi lần nói chuyện đều như muốn điên vậy.
Hạ Minh Chính ngồi xổm xuống, ông nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Dĩ Hiên.
"Dĩ Hiên, con biết ba phải gặp bao nhiêu khó khăn mới cứu được con ra không? Nghe lời ba, cách người đàn ông đó xa ra một chút, càng xa càng tốt, quên hết tất cả đi, sống thật khỏe mạnh mới là điều quan trọng, ba chỉ có một đứa con gái như con, con thật sự muốn để cho ba phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?"
Hạ Dĩ Hiên hất mạnh tay Hạ Minh Chính ra, sau đó nằm xuống, quay lưng về phía ông.
Hạ Minh Chính không thể làm gì với tính tình của cô, ông không hiểu được, tại sao đứa trẻ mà ông nuôi nấng lại không nghe lời như vậy. Bọn họ không thể trở về, thật sự không thể trở về.
Nhưng trong lòng Hạ Dĩ Hiên cứ nhất định muốn trở về, cái gì Hạ Minh Chính cũng có thể đáp ứng cô, nhưng chỉ trừ điều này. Ông không có ngây thơ như Hạ Dĩ Hiên, cho rằng Sở Luật sẽ thật sự bỏ qua cho bọn họ, chỉ riêng những chuyện mà con gái làm cũng đủ để Sở Luật ghi hận cả đời, nhất là chuyện cô hại ૮ɦếƭ Hạ Nhược Tâm, đừng nói là Sở Luật, là Thẩm Ý Quân, bây giờ ngay cả cửa Hạ gia cô cũng không bước vào được.
Thẩm Ý Quân không thể nào tha thứ cho cô, không cần biết Hạ Dĩ Hiên đã làm chuyện gì, ông đều có thể chịu đựng, đều có thể tha thứ, nhưng Thẩm Ý Quân dù sao cũng không phải mẹ ruột của Hạ Dĩ Hiên.
Ngoại trừ Sở Luật ra thì nguyên nhân mà ông không dám mang Hạ Dĩ Hiên về nước chính là Thẩm Ý Quân.
Ông không muốn để con gái ૮ɦếƭ, nhưng cũng không muốn làm cho vợ mình thất vọng, lần này ông ra đi, Thẩm Ý Quân biết rất rõ ràng, nhưng lại không hỏi gì cả, còn đưa thẻ tín dụng cho ông, nếu như bà biết lần này ông không phải đi thăm họ hàng thân thích, mà là đi cứu Hạ Dĩ Hiên, ông đã có thể tưởng tượng ra Thẩm Ý Quân sẽ tức giận đến như thế nào, cũng sẽ thất vọng về ông biết bao nhiêu.
Cho nên dù là về mặt nào, ông cũng không thể mạo hiểm như vậy, bọn họ cũng không thể mạo hiểm nổi cái nguy hiểm này.
Nhưng Hạ Dĩ Hiên cực kì cố chấp, tính tình của cô càng ngày càng tệ, thường xuyên hét chói tai, đập đồ linh tinh, cũng không ăn cơm. Thấy cô như sắp ૮ɦếƭ đói, Hạ Minh Chính không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý. Bọn họ chỉ có thể nghĩ cách hạ máy bay xuống một thành phố nhỏ, sau đó cẩn thận một chút, hi vọng có thể tránh khỏi.
"Sau khi về nhớ không được đi lung tung."
Lời này Hạ Minh Chính đã nói không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn sợ không đủ, sợ Hạ Dĩ Hiên không nhớ được, "Nếu như không phải cần thiết, tuyệt đối không được ra khỏi cửa, nếu như muốn ra cũng phải đeo khẩu trang, nhớ là không được trở về căn nhà trước đây, cũng không được để cho mẹ con, chị con nhìn thấy."
Mà cái tên kia, Hạ Minh Chính không nói ra được, ông nghĩ rằng Hạ Dĩ Hiên cũng không muốn nghe.
"Tại sao con không thể về nhà?" Mặt Hạ Dĩ Hiên tối lại, khuôn mặt chỉ còn da bọc xương, vô cùng dữ tợn đáng sợ, "Đó là nhà con, tại sao con không thể trở về?" Đột nhiên cô đập bàn một cái thật mạnh.
"Hai con tiện nhân kia còn ở nhà có phải hay không, có phải bọn họ ςướק nhà của con đi không, đó là nhà của chúng ta, nhà của chúng ta, là họ Hạ, không phải họ Thẩm."
Hạ Minh Chính cong đôi môi lên một cách khó khăn. "Dĩ Hiên, con quên rồi sao? Là con đã đưa một nửa tài sản cho người khác, người đó nợ Hạ Nhược Tâm nên mới chuyển một nửa đó cho chị con, bây giờ không những con, mà ngay cả chuyện ăn, mặc, ở của ba, tất cả đều là dùng của họ Thẩm, nếu không phải có nhà họ Thẩm, ba con căn bản là nằm đầu đường xó chợ chứ đừng nói đến chuyện đi tìm con, mang con về nhà.”
Hạ Dĩ Hiên xanh mặt lại, nhưng không thể nói lời nào, đúng vậy, tất cả những chuyện này đều là cô làm, nhưng những thứ kia vẫn là của Hạ gia bọn họ, toàn bộ đều là của cô.
"Ba, con không muốn trải qua cuộc sống lúc nào cũng phải trốn tránh." Hạ Dĩ Hiên đứng lên, "Con không muốn cả đời không được ra khỏi cửa, không muốn sống cả đời như một con chó vậy, chỉ có thể ở trong phòng." Cô còn muốn báo thù, muốn những người nợ cô, mỗi người đều phải ૮ɦếƭ không được tử tế.
"Nhưng không trốn thì con có thể làm gì, cho dù con có che mặt thế nào đi chăng nữa, thì con vẫn là con, vẫn là Hạ Dĩ Hiên, không thể biến thành người khác được, ngụy trang có thế nào đi chăng nữa cũng sẽ có người nhận ra." Hạ Minh Chính bây giờ cũng không nghĩ đến chuyện để cho con gái sống cuộc sống như trước kia, giống như công chúa nhỏ, muốn cái gì có cái nấy. Bây giờ, ông chỉ mong Hạ Dĩ Hiên có thể sống, cho dù là giống như cô nói, cả cuộc đời sống trong một gian phòng, như vậy cũng được, dù sao thì vẫn còn sống mà không phải là ૮ɦếƭ.
Đến khi qua mấy năm, mọi chuyện đều lắng xuống, không còn ai nhớ nữa, cô có thể đi ra ngoài, không đến nơi Sở Luật là được, tìm một địa phương nhỏ, tìm một người đàn ông có thể tin cậy, ông có tiền ở đây, có thể cho con gái một cuộc đời không phải lo gì cả, nhưng với điều kiện là, cô phải nghe lời, không được làm ra chuyện gì khác thường.
"Mặt của con?" Hạ Dĩ Hiên sờ lên mặt mình, đúng vậy, mặt của cô, mặt của cô...
Đột nhiên, cô kéo lấy tay áo của Hạ Minh Chính, "Ba, con muốn chỉnh mặt, đúng vậy, con muốn sửa mặt, chỉ cần sửa lại khuôn mặt, sẽ không có ai biết đến con có phải hay không? Ba, ba phải dẫn con đi phẫu thuật thẩm mỹ, con sẽ sửa thành hình dáng của người khác."
Hạ Minh Chính không muốn, nhưng đây có thể chính là biện pháp cuối cùng, chỉ cần thay đổi hình dạng, không phải là sẽ không ai biết đây chính là Hạ Dĩ Hiên sao, đến lúc đó ông sẽ tìm một lí do, nói đây là con của họ hàng, đến nhà mình ở. Không được, ông có cảm giác ông có thể lừa gạt được người khác nhưng Thẩm Ý Quân thì tuyệt đối không được.
Không nên quên, Thẩm Ý Quân cũng nhìn Hạ Dĩ Hiên lớn lên từ nhỏ đến lớn, vẻ bề ngoài của một người có thể thay đổi, nhưng hành động, ánh mắt, thậm chí thói quen cũng không thể thay đổi được, nhưng cho dù không thể quay trở về Hạ gia, ông vẫn có thể ở gần chăm sóc cho cô. Mặc dù Hạ Minh Chính không muốn ***ng đến dao kéo trên mặt con gái mình nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ.
Hạ Minh Chính liên lạc với một bệnh viện chỉnh hình tốt nhất ở đây, dĩ nhiên bao giờ tiền cũng là vạn năng, cho dù Hạ gia sa sút, nhưng một nửa tài sản kia cũng là một khoản rất lớn, hơn nữa mặc dù nói tài sản ở trong tay Thẩm Ý Quân nhưng thực chất lại ở trong tay ông.
Hạ Dĩ Hiên sờ mặt mình, bây giờ trong suy nghĩ của cô tất cả đều là hưng phấn, nhất định phải chỉnh mình giống như siêu sao vậy, sau đó lấy hình dáng này xuất hiện trước mặt mọi người, đùa giỡn họ trong lòng bàn tay, cho dù là Sở Luật, Lục Tiêu Họa hay là Thẩm Ý Quân, đúng rồi, còn có những thứ của Hạ gia mà Hạ Nhược Tâm đã chiếm, những thứ đó đều là của cô, đều là ba để lại cho cô, cái thứ dã loại như Hạ Nhược Tâm dựa vào cái gì mà lấy đồ của Hạ gia, dựa vào cái gì mà lại ở nhà của cô.
Càng nghĩ cô càng hưng phấn, gương mặt đầy xương cũng vặn vẹo theo. Chỉ là, có lúc ý tưởng là rất tốt, nhưng còn phải xem tình hình thực tế có đầy đủ hay không. Mà sự thật là, gương mặt này của Hạ Dĩ Hiên, cho dù bây giờ cô muốn ***ng dao cũng không có khả năng. Bác sĩ nghiên cứu ngũ quan của cô một lúc lâu, rồi đo lường mặt cô, sau đó lắc đầu.
"Thật sự xin lỗi Hạ tiểu thư, gương mặt của cô hiện giờ không thích hợp để phẫu thuật, bất kì phẫu thuật nào cũng không được, cho dù chỉ là một phẫu thuật cắt da nhỏ."
"Tại sao?" Hạ Dĩ Hiên đột nhiên đứng lên, âm thanh cũng chói tai theo, như tiếng móng tay cấu qua bàn, như tiếng phấn rít trên bảng đen, bác sĩ có cảm giác như màng nhĩ của mình bị chọc thủng, âm thanh đó cũng làm cho trái tim của ông co lại.
"Tại sao tôi không thể làm phẫu thuật, có phải ông sợ chúng tôi không có tiền hay không?" Âm thanh bén nhọn của Hạ Dĩ Hiên tiếp tục vang lên, gấp gáp, thậm chí là điên cuồng.
Bác sĩ không chịu được việc thỉnh thoảng cái âm thanh này lại truyền vào lỗ tai mình, vội vàng giải thích với Hạ Dĩ Hiên, "Hạ tiểu thư, việc này không liên quan đến tiền, cũng không phải là bác sĩ chúng tôi không đạt được đến yêu cầu của cô, ngược lại, đội ngũ của chúng tôi ở quốc tế rất nổi danh, tôi đối với bác sĩ của mình rất yên tâm, đương nhiên cũng rất tự tin, không phải là chúng tôi có vấn đề, mà là cô, cô thiếu máu rất nghiêm trọng, hơn nữa tim cũng không tốt, còn có dạ dày, phổi và thân thể cũng không quá tốt, nếu như ép buộc phẫu thuật, có thể sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô, cũng có nguy hiểm tương đối lớn."
Thật ra thì bác sĩ đã nói chuyện rất uyển chuyển rồi, nguy hiểm mà ông nói đến chính là ૮ɦếƭ, không ai có thể đảm bảo phẫu thuật thành công, cho dù chỉ là một phẫu thuật nhỏ cũng có thể làm tim Hạ Dĩ Hiên ngừng đập ngay trên bàn mổ. Không có một bệnh viện nào chịu đánh đổi danh tiếng của mình để thực hiện một cuộc phẫu thuật với tỉ lệ thành công như thế này, dĩ nhiên là cũng không có bác sĩ bào đầu óc bị cửa kẹp, sẽ vạch dao trên một thân thể không hề có sức chịu đựng bất kì một cuộc phẫu thuật nào giống vậy. Đây không phải là mổ heo, mổ hư thì mổ một con khác. Cho nên ông dám khẳng định, trên đời này sẽ không có một bệnh viện nào dám thực hiện ca phẫu thuật này cho cô ta, cho dù là bác sĩ có thiếu tiền như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không.
Giấc mộng phẫu thuật thẩm mỹ của Hạ Dĩ Hiên cũng bể tan tành ở đây, bây giờ điều kiện thân thể của cô cơ bản không cho phép thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ, đúng vậy, là không cho phép, cô cũng không nhìn xem trên mặt cô bây giờ còn chút thịt nào không, làm sao bác sĩ dám ***ng dao vào, cả khuôn mặt là một lớp da dán vào xương mặt, nếu như xẹt qua một dao, da phá ra, có thể thấy được cả xương trắng.
Bác sĩ nói thời gian mà Hạ Dĩ Hiên có thể làm phẫu thuật ít nhất là hai năm sau, tất nhiên thời gian này là ít nhất, có thể sẽ phải nhiều hơn.
Ở khu đào vàng, Hạ Dĩ Hiên đã làm hư thân thể của mình, phải khôi phục một hai năm là chuyện bình thường, ngay cả thân thể của Hạ Nhược Tâm bây giờ cũng không phải là quá tốt, lúc đó Sở Luật vì điều chỉnh thân thể cho cô, không biết tìm bao nhiêu phương pháp, cuối cùng cũng điều chỉnh được, nhưng vẫn không thể khỏe mạnh giống như người bình thường, dù sao, vẫn cần phải nghỉ ngơi một thời gian rất dài.
"Dĩ Hiên, con có muốn nghỉ ngơi ở chỗ này một hai năm không?" Hạ Minh Chính cẩn thận thương lượng cùng với con gái, kết quả là ông chưa kịp nói hết, Hạ Dĩ Hiên đột nhiên quay người sang, ánh mắt giống như dã thú đó khiến cho Hạ Minh Chính phải lui về phía sau một bước.
Đôi mắt của Hạ Dĩ Hiên trợn lên, thẳng tắp nhìn vào Hạ Minh Chính.
"Ba, con nói rồi, con phải trở về, con sẽ không ở chỗ này, con nhất định phải trở về..."
"Nhưng mà..." Hạ Minh Chính vừa muốn mở miệng một lần nữa nhưng lại bị Hạ Dĩ Hiên cắt đứt.
"Không có nhưng gì hết, con phải trở về, nhất định phải trở về."
Cô vừa nói xong, đã đi vào trong phòng mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô sẽ không sống ở chỗ này, càng không thể chờ hai năm thậm chí càng dài thời gian, cuộc sống như vậy, cô làm sao mà sống...
Hạ Minh Chính cười rất thảm. Ông đúng là thật thất bại, làm sao lại dạy ra một người con gái như vậy. Cho dù không muốn, không tình nguyện hơn nữa, cuối cùng ông vẫn không nói lại Hạ Dĩ Hiên, bọn họ lên máy bay về nước, nhưng mà nơi hạ máy bay vẫn là một thành phố nhỏ, về điểm này thì Hạ Minh Chính rất kiên quyết, Hạ Dĩ Hiên cũng chỉ quyệt miệng, không nói lời nào, dĩ nhiên coi như là đồng ý, Hạ Minh Chính thở phào nhẹ nhõm, có lẽ Hạ Dĩ Hiên đã suy nghĩ thông suốt rồi chăng.
Hai người xuống máy bay, ông để Hạ Dĩ Hiên lưu lại thành phố nhỏ này, cho cô không ít tiền, lúc này mới vội vã chạy trở về. Hạ Dĩ Hiên đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Hạ Minh Chính xách cặp lên xe đi.
Trong lòng cô cười nhạt, trên mặt cũng giống như vậy, nói trắng ra, trong lòng ông, người đàn bà kia cùng với dã loại của bà ta mới quan trọng có phải hay không.
Cô cười lạnh, *** xé rách rèm cửa, một đôi bàn tay giống như chân gà, trên đó có không ít vết thương, rồi sau đó đôi môi cô đột nhiên nhếch lên.
Tiếng cười giống như ác quỷ vậy, còn có những tiếng cười quái dị kia phát ra từ trong cổ họng cô.
Giang Nam là khu vực tiêu tiền nổi danh nhất ở đây, đây là thiên đường của người có tiền, nhưng cũng là địa ngục của người bình thường,. Bạn có thể phát tài trong vòng một đêm, cũng có thể chỉ trong một đêm trở thành nghèo rớt mồng tơi, tất nhiên bạn cũng có thể trở thành hoàng đế ở chỗ này một lần, chỉ cần bạn có tiền, chỉ cần bạn muốn, chỉ cần bạn hào phóng, chỉ cần bạn có nhiều tiền, như vậy, phụ nữ sẽ lựa chọn đi theo bạn.
Đây là một địa phương đặc thù mà ngay cả chính phủ cũng không quản lí, cho nên, bạn có thể làm bất kì chuyện gì mà bạn muốn ở đây, cho dù là ***, phóng hỏa. Tất nhiên là nơi này cũng không thật sự để bạn *** phóng hỏa, nếu như hủy một cái ly, một cái chân bàn ở nơi này, bạn vẫn phải bồi thường, vấn đề không chỉ là tiền.
Giang Nam là một địa phương thần bí, nơi này chỉ cần có tiền thì sẽ không cự tuyệt, tất nhiên Giang Nam cũng không phải một địa phương dễ dàng đi vào, giống như người quần áo, bộ dạng xấu xí, Giang Nam sẽ cự tuyệt.
Cho tới bây giờ Hạ Dĩ Hiên cũng không biết, thì ra có một ngày, cô sẽ bị người ta chặn ngoài cửa, không phải bởi vì cái gì khác, mà là vì cô xấu xí.
Cô sờ mặt mình, cho dù là nguyên nhân gì, cô cũng có thể chấp nhận, chỉ trừ một chữ xấu xí. Cô xấu xí ư, cô làm sao có thể xấu xí được, cô là công chúa Hạ gia, cô có một người cha là Hạ Minh Chính, có một người đàn ông cưng chiều cô hết mực là Sở Luật, từ lúc nào mà mọi thứ đều đã thay đổi. Từ lúc cô gạt mọi người là mình ૮ɦếƭ, từ lúc cô ૮ɦếƭ đi còn trở lại, cô đã không còn là Hạ Dĩ Hiên trước kia nữa rồi, cô làm nhiều thứ như vậy, nhưng cuối cùng cô lấy được gì, không, cô phát hiện ra cái gì cô cũng không có được, thậm chí ngay cả nơi này cô cũng không cách nào đi vào. Nguyên nhân không phải là cái gì khác, mà là bởi vì cô xấu xí.
"Ha ha..." Cô cười, cô cười thật to, cô từng là công chúa Hạ gia, lại bởi vì xấu xí mà bị chặn ngoài cửa.
Đây là lỗi của ai, là ai sai?
Cô cắn răng thật mạnh, gần như là cắn đau mình.
Không, cô sẽ không bỏ cuộc.
Hạ Minh Chính kêu cô cam chịu, nhưng dựa vào cái gì mà cô phải cam chịu, cô cam chịu cái gì, cô chấp nhận số phận thì sẽ tốt hơn sao, Sở Luật vẫn sẽ không bỏ qua cho cô, hai con tiện nhân Hạ Nhược Tâm và Thẩm Ý Quân vẫn sống thật khỏe mạnh, Lục Tiểu Họa và Sở Luật vẫn ở cùng một chỗ.
Dựa vào cái gì mà chỉ có cô phải thảm như vậy, dựa vào cái gì mà cô phải cam chịu số phận, dựa vào cái gì mà cô phải vẫy đuôi xin xỏ như chó.
Cô hận phải núp ở một nơi như thế này, cô đang đợi...
Chỉ là một ngày trôi qua, cô không chờ được.
Hai ngày trôi qua, cô vẫn không chờ được, cô lấy một cái gương từ trong túi xách của mình ra, trong gương, rất khó để nhìn ra đây là Hạ Dĩ Hiên trước kia, bây giờ trên mặt cô vẫn không có thịt, tóc cô bởi vì dính bết vào nhau nên toàn bộ đều bị cắt bỏ, cho dù bây giờ cô có đeo tóc giả thì vẫn xấu xí như vậy.
Cô sờ lên mặt mình, hận đến nỗi toàn thân đều cảm thấy đau.
Ngày tiếp theo, cô núp ở cửa Giang Nam, thỉnh thoảng lại gãi trên người, ở đây không biết có bao nhiêu con muỗi đang không ngừng cắn cô, càng gãi thì lại càng ngứa, nhưng càng ngứa thì càng phải gãi, gãi cho đến khi da cô chảy máu, cho đến khi đau đớn như lửa đốt thì mới có thể ngăn lại cơn ngứa phiền toái kia.
Lúc này, một chiếc xe dừng lại ở cửa Giang Nam, một người phụ nữ từ trong xe đi ra, dường như cô ta đã uống say, đi bộ lảo đảo lắc lư, toàn thân từ cao đến thấp đều bốc lên một mùi R*ợ*u nồng nặc.
Cô ôm túi vào trong lòng, đột nhiên dừng lại, nghiêng người ngồi chồm hổm xuống dưới đất rồi ói ra, cũng không biết cô ói bao nhiêu, ói đến nỗi cuối cùng chỉ còn có nước chua.
Mà khi cô mở mắt ra, liền đối diện với ánh mắt như muốn *** của Hạ Dĩ Hiên, cũng thấy được bãi ô uế mà cô ói ra trên người Hạ Dĩ Hiên.
Biểu tình của cô hơi ૮ɦếƭ lặng, cũng hơi ngẩn ngơ, cho đến nửa ngày sau, cô mới cảm giác được trong dạ dày mình lại ợ lên hơi chua, rồi lại ói ra, cô ói đến nỗi nước mắt đều chảy ra.
Lúc này cô mới ngước khuôn mặt trang điểm tinh xảo lên.
Hạ Dĩ Hiên...
Đôi môi đỏ mọng của cô nhẹ nhàng khép lại rồi mở ra, giống như kiếp trước mới nhớ được cái tên này vậy.
Không lâu sau, ở nơi ở của Hạ Dĩ Hiên, một tòa nhà hai tầng, tất cả đồ dùng trong nhà đều mới, người đàn bà say R*ợ*u giống như vẫn còn men say chưa tỉnh.
Hạ Dĩ Hiên đi tới, sau đó bưng cái ly trên bàn lên, trực tiếp đổ từ đỉnh đầu xuống, trong nháy mắt, đã xối cho người phụ nữ này cả người đều là mùi R*ợ*u.
"Hạ Dĩ Hiên, cô làm trò gì vậy?" Người phụ nữ say R*ợ*u đột nhiên mở mắt, lớp trang điểm trên mặt cũng bắt đầu trôi, nhưng dường như bị đối xử như vậy cũng không khiến cô tức giận bao nhiêu. Là góc cạnh đã bị mài mòn hết, hay là đã bị cuộc sống *** đến ૮ɦếƭ lặng?
"Không có gì, chỉ là dội cho cô tỉnh thôi, bây giờ chúng ta có thể dễ dàng nói chuyện."
Hạ Dĩ Hiên ngồi xuống, sắc mặt không tốt, cả người cũng toát ra một cảm giác buồn phiền rất mãnh liệt.
Người phụ nữ say R*ợ*u hơi mở đôi mắt, gương mặt trắng bệch như quỷ.
"Cô tìm tôi có chuyện gì, hình như chúng ta cũng không tính là quen biết?" Cô cầm một *** từ trong túi ra, động tác nhìn vô cùng thuần thục, giống như đã *** một thời gian rất dài, cô phun khói ra, một đôi mắt ảm đạm nhìn bóng dáng của Hạ Dĩ Hiên trước mặt, nhưng cũng không lộ rõ trong mắt.
Hai người phụ nữ đều tịch mịch, đều đang đánh giá đối phương, dường như đang xem ai càng thảm hơn, trong đó còn có một chút châm chọc.
"Cô là Lý Mạn Ny sao?" Hạ Dĩ Hiên không dám tin vào mắt mình, cô ta làm sao có thê biến thành bộ dáng như thế này, làm sao mà toàn thân đều có mùi vị phong trần, cô bây giờ đâu còn có bóng dáng trước kia. Thật sự là một chút cũng không có. Cô ta trước kia là vợ của Sở Luật cơ mà.
"Cô nói sao?" Người phụ nữ phun ra một làn khói, khiến cho Hạ Dĩ Hiên khó chịu phải lấy tay quạt một chút, "Hạ tiểu thư cho là nếu như không phải tôi thì còn có ai có thể ngồi ở nơi này, cô nói xem, một người phụ nữ mất đi hết tất cả còn có thể biến thành hình dáng gì, ngay cả mẹ ruột của mình đều có thể bán con gái đi để góp tiền cho con trai cưới vợ."
Lý Mạn Ny cười châm chọc một tiếng, quả thật là buồn cười, hôm nay cô lại rơi vào tình trạng như thế này. Từ nhỏ đến lớn, cô tiếp nhận nền giáo dục của danh môn, có học vấn cao, trước kia cũng từng là bảo vật trong lòng bàn tay Sở Luật, có thân phận mà tất cả phụ nữ đều ghen tị, nhưng hôm nay, Lý gia suy tàn, kết quả là cuối cùng cô bị mẹ ruột bán đi.
Cô từng hớp một ***, hằn trên người cô là những dấu vết của những người đàn ông khác nhau, tất cả đều đáng ghét như vậy, cũng khiến cho cô ghê tởm trong lòng.
"Cô có hận không?" Bất chợt Hạ Dĩ Hiên nói ra một câu như vậy. Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay Lý Mạn Ny vẫn cháy, mà mắt của cô thì híp lại, "Hận, dĩ nhiên là hận, nhưng tôi có thể tìm ai để hận, tôi có thể hận ai?" Cô tự mình lẩm bẩm, nơi này không có ai mà cô có thể trả thù, cho dù là Sở Luật hay là mẹ cô.
Sở Luật thì cô không có bản lĩnh, còn mẹ cô thì làm sao cô có thể báo thù được.
"Thế còn Hạ Nhược Tâm thì sao, cô có hận không?" Con tiện nhân đó bây giờ vẫn còn sống rất tốt, làm sao có thể không tốt được, ăn của bọn họ, ở nhà bọn họ, sau này còn lấy sạch hết tất cả của cô.
Lý Mạn Ny nghe được cái tên này, quệt nhẹ môi mình, "Tôi dĩ nhiên là hận cô ta, chỉ là, tôi hận rất nhiều người." Hơn nữa có vài người cô không thể hận, đến nỗi hỏi cô hận ai hơn, là cô ta hay là Lý gia, cô cũng không trả lời được.
Cô để *** trên tay xuống, bây giờ cô đã không còn là cô trước đây, trải qua nhiều chuyện như vậy, đều đã nhìn thấu hết tất cả những chuyện kia, có thể hận, có thể oán cũng được, nhưng không thể làm gì cả, ngay cả cô đều đã đến nông nỗi này, cả người đều đã ૮ɦếƭ lặng, nhận mệnh.
Nhưng người phụ nữ Hạ Dĩ Hiên này, cô ta không đơn thuần chỉ muốn gặp cô, cũng sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời như vậy, cô có thể nhìn ra được sự điên cuồng dưới gương mặt này, loại điên cuồng này, trước kia cũng có ở trên người cô.
Đây là ghen tị, là ghen tị điên cuồng cùng với hủy diệt.
Thì ra, cô ta có chủ ý này, đôi môi đỏ mọng của Lý Mạn Ny cong lên, chắc là có liên quan tới Sở Luật rồi. Quái lạ, thật là buồn cười, hai người phụ nữ các cô lại cùng hận một người phụ nữ, vì một người đàn ông, như vậy, các có có tính là tình địch hay không.
Nếu như hai người các cô có cùng một địch nhân, thì có thể làm bạn, chỉ là, cô không muốn trở thành bạn với một người phụ nữ như vậy, bởi vì các cô là cùng một loại người, các cô biết tính kế người khác, cũng sẽ tính toán lẫn nhau.
Hợp tác với người như vậy, thật là là một quyết định ngu xuẩn nhất.
"Cô không muốn báo thù sao?" Hạ Dĩ Hiên bình phục tâm tình có chút kích động của mình, sau đó hỏi cô.
"Cô đang lợi dụng tôi?" Lý Mạn Ny tiếp tục rút ra một ***, sau đó nhẹ nhàng phun ra một làn khói. Khói mù ௱ôЛƓ lung, ánh mắt của cô cũng ௱ôЛƓ lung theo. Cô ta đến tìm cô còn không phải là bởi vì nguyên nhân này sao?
"Tôi chỉ cung cấp tin tức cho cô thôi, không phải cô cũng hận cô ta sao? Tôi có thể giúp cô." Hạ Dĩ Hiên đột nhiên cười lên, chỉ cần khiến cho người phụ nữ đó không sống tốt được, chuyện gì cô cũng có thể làm được, tất nhiên là một mình cô không thể báo thù, cho nên cô muốn tìm một đồng minh.
Chính là Lý Mạn Ny, cô không tin, Lý Mạn Ny có thể để mình rơi vào tình trạng như vậy cả đời, hạ tiện như vậy.
Lý Mạn Ny chậm rãi phun khói thuốc, nửa ngày sau, cô mới mở mắt ra, nhưng bên trong cặp mắt kia, không có bất kì một màu sắc nào.
"Cô muốn tôi làm gì?"
Ánh mắt Hạ Dĩ Hiên lóe lên một cái, những lời này, đã trở thành một hiệp nghị không tiếng động giữa hai bọn họ.
Ánh mắt Hạ Dĩ Hiên lóe lên sự điên cuồng, dường như đã hận đến nỗi tự mình cũng không nhận thấy được, hận đến không còn lí trí.
Lý Mạn Ny thấy được, nhưng cũng chỉ tiếp tục phun ra một làn khói.
Trở lại bên trong Giang Nam, Lý Mạn Ny đi tới chỗ ở của mình, khắp nơi đều tràn ngập đủ loại mùi vị, mùi nước hoa của phụ nữ, mùi mồ hôi, còn có mùi đồ lót chưa giặt, cùng với mùi máu tanh lúc phụ nữ tới tháng.
Đủ loại mùi vị trộn chung lại vào một chỗ, lúc mới ngửi rất là khó chịu, ngửi lâu rồi cũng thành thói quen.
Cô kéo một cái rương từ dưới gầm giường ra, muốn lấy ra một bộ quần áo, nhưng lại phát hiện bên trong không có một cái nào có thể mặc ra ngoài, cô vứt cái rương đi, cuối cùng vẫn mặc bộ đồ trên người, sau đó đi ra ngoài.
Thật ra thì cô phải cám ơn Hạ Dĩ Hiên, ít nhất, cô ta lập tức chi cho cô nhiều tiền như vậy để cô có thể thoát khỏi chỗ này. Muốn đưa một người phụ nữ từ Giang Nam ra ngoài không phải là chuyện dễ dàng.
Giá bán phụ nữ ở Giang Nam cũng rất cao, dĩ nhiên cũng không có người đàn ông nào sẽ mua một người ở chỗ này đưa ra ngoài, đàn ông tới chỗ này, đều là người lăn lộn trong xã hội, bọn họ chỉ đến đây vui đùa, tìm kích thích, nhưng sẽ không mang những người phụ nữ như các cô ở bên người, càng không thể mua các cô về.
Đàn ông đều dễ thay đổi, tất nhiên, đàn ông cũng không đáng tin.
Cho nên không có khả năng sẽ có đàn ông mua các cô, phụ nữ ở nơi này chỉ có thể mãi mãi làm một chuyện giống như vậy, cho đến khi nhan sắc tàn phai, không có người hỏi han nữa, vẫn sẽ ở bên trong Giang Nam, có thể làm công nhân vệ sinh, cũng có thể làm người rửa chén, trên đời còn có chuyện tàn nhẫn hơn được sao.
Bọn họ để cho một người phụ nữ chính mắt nhìn thấy năm tháng của mình trôi qua, nhìn mình cứ vô lực già nua đi như vậy, nhìn xuất hiện trước mắt đủ loại phụ nữ trẻ xinh đẹp, sau đó khiến cho các cô nhớ lại, thì ra, những người như bọn cô cũng từng trẻ tuổi, cũng từng xinh đẹp.
Những người đàn ông năm đó từng nói thích cô, có thể bụng sẽ phệ, có thể có tóc bạc, nhưng bọn họ vẫn có thể tìm những người phụ nữ xinh đẹp, mà những người đã già như các cô, sẽ không còn có ai nhớ đến tên bọn cô nữa.
Thật ra thì đa số phụ nữ sẽ không muốn đi ra ngoài nữa, các cô có thể ở nơi này hưởng thụ thức ăn ngon, hưởng thụ hư vinh, nhưng nếu đi ra ngoài, các cô có thể làm gì, dùng cái gì để nuôi sống mình. Cho nên nói, Giang Nam nơi này, chẳng những là nơi *** thân thể phụ nữ, mà cuối cùng ngay cả tư tưởng, linh hồn của các cô cũng sẽ bị héo tàn.
Cô đi ra ngoài, ánh sáng bên ngoài rơi xuống trên mặt, đó là cảm giác gì Lý Mạn Ny cũng không biết, cô chỉ biết bây giờ cô đã lấy lại được tự do, cô không phải là phụ nữ ở bên trong Giang Nam nữa.
Đã vô số lần cô nghĩ tới, rốt cuộc là ai có thể đưa cô từ trong địa ngục này ra ngoài, cô nghĩ tới rất nhiều người, trong não cũng hiện ra không ít hình ảnh, có Sở Luật, có cha mẹ của cô, có đại ca của cô Lý Mạn Hiên, thậm chí không chừng còn có Hạ Nhược Tâm đáng thương cô. Nhưng cho đến bây giờ cô đều không nghĩ đến, cuối cùng đưa cô ra khỏi địa phương quỷ quái này, không phải tất cả mọi người mà cô biết, mà là Hạ Dĩ Hiên, một người không có bất kì một quan hệ gì với cô, thậm chí còn là tình địch, Hạ Dĩ Hiên.
Dĩ nhiên Hạ Dĩ Hiên giúp cô đi ra ngoài cũng chỉ là vì trao đổi giữa bọn họ.
Cô ôm lấy túi của mình, sau đó không quay đầu lại mà rời đi nơi này.
Mẹ Lý hiện tại hoàn toàn chỉ là một người phụ nữ trung niên vô cùng bình thường, ngày ngày chỉ biết quanh quẩn trong nhà, người đầy mùi dầu mỡ, mái tóc đã rất lâu không được chăm sóc, lúc này đang bị bết lại rối tung. Bà đã phải học cách ra chợ mua đồ ăn, học cách mặc cả từng đồng một. Trước đây cho dù cả xấp tiền rơi xuống trước mặt bà bà cũng không thèm liếc một cái, giờ trong túi bà chỉ còn có một hai tờ tiền sống qua ngày.
Thậm chí không dám cao giọng quát mắng người khác.
Lý Mạn Ny đứng một bên, lạnh lùng nhìn chằm chằm mẹ Lý, cô chỉnh lại khẩu trang rồi đứng ra phía sau bà, bọn họ đang ở trong căn hộ mà ngày trước Sở Luật đã mua cho Lý Mạn Ny.
Sau cùng, vẫn phải bán căn hộ này đi, tiền thủ về đủ để sống sung sướng cả đời, căn hộ mang tên chủ sở hữu là Lý Mạn Ny, nhưng thực tế cả nhà họ Lý đều đang sống trong căn hộ này, còn có Lý Mạn Hiên.
Căn hộ này không tồi, bạn gái mới của Lý Mạn Hiên rất ưng ý căn hộ này, cô nghĩ, sau khi cô và Lý Mạn Hiên kết hôn rồi, đem bán căn hộ này có thể đủ tiền mua thật nhiều căn hộ khác, nắm được đống bất động sản đó trong tay, cuộc sống sau này coi như lên hương.
Trong mắt Lý Mạn Hiên lóe lên một tia nhẫn nại, anh nào có muốn hẹn hò, nhưng để chặn miệng mẹ Lý, anh chỉ có thể tìm đại một người bạn không tiền không nhan sắc không cá tính về đây ngồi làm cảnh, giữa bọn họ chẳng có chút tình cảm nào, mỗi khi giữa hai người có khả năng đi tới “chuyện đó”, anh chẳng hề có chút tinh thần cũng như ham muốn gì, thậm chí anh còn cảm thấy mình sắp trở thành thái giám đến nơi.
“Chúng ta bán căn hộ này đi mà chỉ mua một căn khác thì hơi lãng phí, số tiền đó đủ để mua thêm mấy căn ở nơi khác.” Người phụ nữ này quả nhiên đã tự coi mình là vợ của Lý Mạn Hiên tính toán xem làm thế nào để tận dụng triệt để căn hộ này.
“Tự chúng ta ở một căn rồi cho thuê những căn còn lại, em không muốn ở cùng ba mẹ anh, em là con một trong nhà, sẽ không hầu hạ người khác đâu.”
Người phụ nữ say sưa nói mà không hề chú ý tới ánh mắt hèn mọn của Lý Mạn Hiên, nếu bán được thì anh sớm đã bán phứt đi rồi, còn chờ cô dạy hay sao?
Căn hộ này trên danh nghĩa là của Lý Mạn Ny, chưa nói đến chuyện bán đi, ngay cả ở nhờ cũng không dám yên tâm, bọn họ chỉ có thể ở nhờ chứ không có quyền buôn bán, mà không, đến quyền ở nhờ cũng không có. Bọn họ có thể ở lại đây chính là vì bọn họ có chìa khóa, nếu không phải bọn họ đã làm mất nó, muốn phá cửa thì bọn họ đừng hòng có thể lưu lại đây.
Còn về việc Lý Mạn Ny sẽ đi đâu về đâu anh không quan tâm, thậm chí còn chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào. Anh muốn nhà họ Lý Đông Sơn tái khởi, mới đi vay nặng lãi khắp nơi, anh không hề nghĩ tới việc, sau khi đầu tư, lợi tức vay nặng lãi càng ngày càng phình ra như trái cầu tuyết, anh hoàn toàn không có khả năng chi trả, không còn cách nào khác, anh đành nướng tất cả mọi thứ trên xới bạc để cầu may, nhưng vận khí của anh quá xấu, càng chơi càng thua, lại gánh thêm một món nợ lớn nữa, vì không trả được, thiếu chút nữa phải để lại nói đó một cánh tay.
Sau cùng Lý Mạn Ny ra mặt trả toàn bộ số nợ đó, còn sau đó đi đâu thì cô không nói, mẹ Lý cũng miệng kín như bưng, bọn họ trong lòng đều coi cô như người ૮ɦếƭ rồi, bọn họ hưởng thụ tài sản của cô, ở nhà của cô mã vẫn có thể tùy tiện mắng chửi cô.
May mà Lý Mạn Ny không hề ૮ɦếƭ, nếu không cũng sẽ ૮ɦếƭ không nhắm mắt.
Lý Mạn Hiên không còn kiên nhẫn nghe bạn gái lải nhải, đứng dậy kéo theo cô đi vào một căn phòng bài trí vô cùng kiểu cách.
Bọn họ chưa kịp bước vào thì bặt gặp Lý Mạn Ny từ trong đi ra.
Cô nhếch mép cười lạnh. Cô dùng thân phận của minh để nói lên một điều, giấy tờ bất động sản của căn nhà này chính luật sư đã tận tay đưa cho cô, nhưng không hiểu sao, cô không hề muốn giao lại những thứ này cho mẹ Lý.
Quả nhiên, giấy tờ nhà mà không nằm trong tay cô, đối với cô mà nói, việc này chính là một cái đại phiền phức.
Cô mang giấy tờ cùng vài thứ khác đến công ty môi giới bất động sản để bán nhà, nếu bọn họ có chút hổ thẹn với cô, nói không chừng cô sẽ không làm việc này, nhưng cô đã nhận ra, một chút cảm giác xấu hổ hổ thẹn cũng không hề có, vậy thì cô còn gì phải lăn tăn luyến tiếc nữa đây?
Cô cười, nụ cười của cô lạnh tanh không chút cảm tình.
Nếu người khác đối với cô vô tình, đừng trách cô vô nghĩa!
Căn hộ này được bán rất nhanh, chỉ vài ngày đã có người khác mua rồi, nhưng bên họ có việc nên tạm thời chưa thể nhận nhà. Về việc này Lý Mạn Ny rất hài lòng, không phải là bởi muốn nhà họ Lý được ở đây thêm mấy ngày, mà là khi cô đi rồi, bọn họ toàn bộ bị đuổi ra khỏi đây, cái gì cô cũng không nhìn thấy.
Tốt lắm, cứ như vậy trong lòng cũng không cảm thấy phiền nữa.
Tiền bán nhà cũng không ít, đủ để cô sống sung sướng cả đời.
Cô thâu tóm toàn bộ số tiền vào tài khoản tiết kiệm của mình, Hạ Dĩ Hiên còn đang chờ tin tức của cô nữa.
Cô ta nói Hạ Nhược Tâm ở nhà họ Hạ, cô liền cảm thấy có gì đó không đúng, cô và Sở Luật làm vợ chồng 4 năm, sao anh có thể nhầm Hạ Nhược Tâm thành ai khác ở nhà họ Hạ được?
Cô còn nghe nói Hạ Nhược Tâm đã ૮ɦếƭ trong tay Hạ Dĩ Hiên và Tống Uyển, giờ người đã sống lại rồi mà Sở Luật lại không hề có bất cứ hành động gì, không phải là quá kỳ lạ hay sao?
Dương Nhược Lâm ra tay vô cùng hào phóng, mua một lúc 3 chiếc váy xa xỉ 3 màu sắc khác nhau mà mắt không chớp lấy một cái, bộ dáng thong dong hưởng thụ khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Nhận lại thẻ tín dụng và váy áo, cô bước ra ngoài xách theo mấy túi đồ, liền nhìn thấy một người phụ nữ đeo khẩu trang đi tới nhìn mình chằm chằm, quần áo cô ta cầm trên tay không khác biệt lắm với đồ cô vừa mua
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Dương Nhược Lâm không thích kiểu nhìn của người phụ nữ này.
Người phụ nữ không đáp mà vội cúi đầu, móc ví ra lấy tiền mặt để thanh toán.
Dương Nhược Lâm hừ lạnh một tiếng.
“Đồ nghèo rớt mùng tơi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc