Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 242

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Mặt Dương Nhược Lâm đã tái nhợt, thậm chí cô còn không dám cử động, vẫn đứng sững sờ nơi đó như người gỗ.
Lục Tiêu Họa đi tới phòng bệnh của Hạ Minh Chính nhưng cô không đi vào, cô chỉ đứng ngoài nhìn thật lâu. Tuy rằng Hạ Minh Chính bị thương nặng nhưng giống như lời Sở Luật nói, ông sẽ sống sót, không ૮ɦếƭ được.
Thẩm Ý Quân đang cho Hạ Minh Chính ăn cơm, tình cảm giữa hai vợ chồng lúc này rất tốt, tuy rằng giữa bọn họ trải qua quá nhiều chuyện, cũng từng người đều tính kế nửa đời ngươi nhưng vào lúc này hai người thật sự hòa hợp, bọn họ về sau thời gian cũng không còn nhiều, kỳ thật như vậy cũng đủ rồi.
Cô xoay người rời khỏi nơi này, cô sẽ không vạch trần Dương Nhược Lâm, từ trước tới nay cô cũng không nghĩ sẽ làm vậy bởi vì Thẩm Ý Quân cần một người con gái, mà Dương Nhược Lâm lại muốn một gia đình giàu, tuy rằng từng người đều là lợi dụng nhưng với bọn họ lại là lựa chọn tốt nhất.
Dương Nhược Lâm thấy Lục Tiêu Họa rời đi, rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm, nhưng trái tim đập mạnh vì hoảng sợ vẫn không thể thả lỏng, trừ phi cô rời khỏi Hạ gia, trừ phi cô không làm Hạ Nhược Tâm nữa.
Nhưng cô làm sao bỏ được cuộc sống xa hoa này.
Con người từ bình thường đến giàu có thật dễ dàng, nhưng từ giàu có quay lại cuộc sống bình thường rất khó.
Đây không khác gì khiến một người từ thiên đường rơi xuống địa ngục, mà thay đổi như vậy sợ là hiện tại Dương Nhược Lâm không chấp nhận được.
Bên ngoài, Lục Tiêu Họa đứng ở cửa bệnh viện.
Gió thổi tới mặt cô, chiếc khăn lụa trên cổ cũng nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô, có ánh mặt trời chiếu lên mặt cô, rất ấm.
Tiếng ồn xung quanh vào tai cô, rất mỹ diệu.
Một chiếc xe dừng ở trước mặt cô, thật… đẹp.
Kỳ thật, vẫn là tịch mịch.
Cô than một tiếng, khi cúi đầu mới phát hiện chiếc xe kia thuần một màu đen, liếc mắt thấy chiếc biển số độc nhất vô nhị, quả là nhà giàu.
Nơi này cũng chỉ có người kia có loại bảng số này, đó chính là tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, Sở Luật tiên sinh, cho nên có khi nói tật xấu của anh cũng xác thật nghe nhiều hơn, cổ quái cũng rất nhiều. Biển số xe vẫn luôn phải dùng cái này, nói anh mê tín cũng không phải, bởi vì đây là con số anh thích, chỉ như vậy mà thôi.
Cô đi tới, mở cửa xe ra, có thể khiến tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị đến đón, đây là duyên cô tu luyện tự đời nào.
“Tôi muốn đi đón con gái tôi, tiện đón cô luôn.”
“Cô cùng ăn cơm nhé?”
Lục Tiêu Họa cởi giày cao gót của mình ra, Sở Luật với tay đưa qua một thứ. Lục Tiêu Họa nhận lấy, mở ra mới phát hiện là một đôi giày bệt kiểu dáng rất xinh đẹp, phần đầu nhọn lại, trên thân giày đều có mấy viên trân châu, đương nhiên đây là trân châu thật sự mà không phải giả.
“Cái này coi như đổi lấy bữa cơm được không?” Sở Luật hỏi Lục Tiêu Họa.
“Cũng được.” Lục Tiêu Họa thay giày, giày mới đi vào rất thoải mái, đặc biệt là đế giày rất mềm cho nên chân đi vào rất thoải mái, không đau chân.
Cô muốn giày, đương nhiên cũng muốn ăn cơm, hơn nữa Sở tổng cũng sẽ không quá keo kiệt, không đến mức không mời người khác được bữa cơm.
Xe chạy tới nhà trẻ thì dừng lại.
Sở Luật đi xuống chuẩn bị đón con gái, nhà trẻ này quản lý rất nghiêm khắc, yêu cầu cụ thể một người nhà của trẻ tới đây đón trẻ mới được, cho nên nhà trẻ rất an toàn.
Cô giáo nắm tay Tiểu Vũ Điểm đưa tới.
“Ba…” Tiểu Vũ Điểm chạy tới, trên người mặc quần áo rất ấm áp, hai bím tóc óng mượt được giữ bởi hai cái kẹp tóc chân trâu. Lục Tiêu Họa cúi đầu nhìn chân trâu trên mặt giày của mình, quả nhiên là cùng một bộ.
Sở Luật hỏi chuyện cô giáo một chút, cô giáo cũng trả lời, biết con gái anh ngày hôm nay không tồi anh mới yên tâm.
Sở Luật bế con gái lên.
“Đi thôi, bảo bảo. Hôm nay ba cho con gặp một người, nhớ phải ngoan.”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gật đầu, để ba bế lên xe. Vừa thấy người ngồi trong xe lập tức hai mắt bé sáng lên, bé bổ nhào vào trong xe.
“Mẹ…”
Lục Tiêu Họa ôm lấy tiểu gia hỏa, sờ sờ kẹp tóc lên đầu bé. “Ai mua?”
“Ba.” Tiểu Vũ Điểm ngước mặt lên, rất tự hào: “Ba mua rất đẹp.”
“Sở tiên sinh, anh rất thích làm đẹp cho con gái sao?”
Lục Tiêu Họa cũng không biết đây là cô đang cười hay đang khen Sở Luật.
“Phải.” Sở Luật trả lời rất bình tĩnh, ngay cả trong giọng nói cũng không thấy chút cảm xúc nào, anh thật sự sẽ đem sự châm chọc trở thành khen tặng. Không thể không nói nhiều khía cạnh của người đàn ông này người khác đều không so được, bao gồm cả phương diện mặt dày.
Sở Luật ngừng xe lại, anh mở cửa xe, Lục Tiêu Họa bước xuống, cũng bế Tiểu Vũ Điểm theo.
“Đưa cho tôi, bé hơi nặng.”
Sở Luật vươn tay hướng Lục Tiêu Họa, muốn ôm con gái nhưng bé liền xoay mặt đi không cho ba ôm.
“Cứ để tôi.” Lục Tiêu Họa không cảm thấy đứa bé này quá nặng, chắc chỉ tầm ba mươi cân*. “Tôi có thể ôm được, nhưng sau này lớn hơn chắc sẽ không được.” (*1 cân TQ bằng nửa kg)
Tiểu Vũ Điểm nghĩ nghĩ, à, không được lớn lên, tức là không thể ăn cơm.
Sở Luật đành phải thu tay mình lại, sau đó nhét tay vào trong túi, cứ như vậy để hai người đi phía trước còn anh đi theo bảo vệ.
Quả nhiên, trong lòng Lục Tiêu Họa than thầm một chút, quả thật Sở Luật dẫn đi ăn cơm.
Sở Luật chọn vài món ăn, đều là những món thanh đạm, những món quá chua quá cay quá mặn đều không có.
Sau khi đồ ăn đưa lên hết Sở Luật liền lấy một chiếc thìa đưa cho con gái, để bé tự ăn.
“Xin lỗi, nhà tôi đều ăn thanh đạm, Tiểu Vũ Điểm đều không ăn được vị gì nhiều quá.” Sở Luật lấy một ít đồ ăn cho con gái, Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn tự mình ăn, bé cũng đói bụng nên ăn rất nhanh.
“Tôi hiểu.” Lục Tiêu Họa xoa xoa đầu Tiểu Vũ Điểm. Cô đã lén điều tra, bé chỉ có một quả thận, phải chú ý chăm sóc cho quả thận này cho nên ngày thường ngay cả ăn uống cũng phải rất chú ý.
Nhưng cũng tốt, tuy rằng thanh đạm nhưng đồ ăn lại rất ngon, không thể nói tước mất niềm vui hưởng thụ đồ ăn ngon của bé, bé vẫn có thể chạy nhảy, chỉ là không có một quả thận.
Lục Tiêu Họa cũng gắp cho mình một ít đồ ăn, hương vị đồ ăn không tồi, ăn rất ngon, ăn ở chỗ này cũng coi như một loại hưởng thụ không tồi. Ăn cơm xong Sở Luật cũng không bế con gái mà nắm lấy tay bé dắt đi để cho tiêu cơm.
“A Luật!” Đột nhiên có một giọng truyền đến khiến bước chân Sở Luật ngừng lại, anh nắm chặt tay con gái, người cứng đờ.
Tiểu Vũ Điểm đột nhiên ôm lấy hai chân ba, cũng không bước tiếp.
Sở Luật bế con gái lên, cách đó không xa có hai người đi tới, một già một trẻ, một lớn một bé.
Lục Tiêu Họa nhàn nhạt nhìn chằm chằm hai người đang tiến lại gần, cô không có một tia hảo cảm.
“A Luật, sao con lại tới đây?” Tống Uyển vội vàng đi tới. “Con cũng đến đây ăn cơm à? Vừa lúc Hương Hương còn chưa ăn, chúng ta ăn cùng nhau đi?”
“Mẹ, mẹ cùng Sở Tương ăn đi, con ăn rồi, giờ phải về.” Giọng Sở Luật có chút lãnh đạm, đương nhiên cũng không liếc mắt nhìn Sở Tương một cái, cho dù Sở Tương có bao nhiêu tủi thân cũng không liên quan gì tới anh.
“A Luật!” Tống Uyển cảm thấy yết hầu mình có chút khó chịu, bà nắm chặt tay Sở Tương. “Đã thật lâu con không về nhà, khi nào con mới về?”
“Con biết, khi nào rảnh con sẽ về.” Sở Luật vẫn trả lời không chút nhiệt tình, anh ôm chặt con gái rồi bước đi, Tiểu Vũ Điểm ghé mặt lên vai ba, đôi mắt rất giống ba cũng thâm trầm hơn, bé nhìn thoáng Sở Tương một cái sau đó ngoảnh mặt đi, vuốt kẹp tóc trân châu trên đầu mình.
Lục Tiêu Họa đi theo, có thể cảm giác được Tống Uyển vẫn còn đứng đó nhìn theo, lúc này bà ra cảm thấy như nào không có quan hệ với bọn họ.
Bà ta đã làm sai, đời này đừng nghĩ sẽ được người khác tha thứ.
“Đưa tôi về nhà đi.” Ngồi trên xe, Lục Tiêu Họa nhàn nhạt nói, tâm tình vui vẻ vì gặp Tống Uyển mà biết mất, giờ cô không còn tâm trạng làm gì.
Sở Luật nắm chặt tay lái, đem xe đi về hướng Lục gia.
“Mẹ, hẹn gặp lại.” Tiểu Vũ Điểm vươn tay vẫy vẫy với Lục Tiêu Họa, gương mặt nho nhỏ cười rất đáng yêu, ánh mắt thiên chân vô tà đang cong tít.
“Hẹn gặp lại.” Lục Tiêu Họa cũng vẫy tay với Tiểu Vũ Điểm, trong lòng cô có một loại chua xót lan tràn. Cô xoay người, gió thổi tóc cô bay tán loạn dán vào mặt, cô dùng ngón tay vuốt sang, rồi sau đó nhấc chân đi về phía trước. Không ai biết trong lòng cô đang giãy giụa, trong nháy mắt cô muốn đem con gái đi, mặc kệ cô có nhớ rõ con gái không thì kia cũng vẫn là con gái cô. Nhưng cuối cùng cô vẫn là nhịn xuống.
Bởi vì cô không có thân phận.
Sở Luật mở cửa xe ra, đặt con gái ngồi lên ghế an toàn, lại xoa xoa gương mặt nhỏ của con gái: “Bảo bảo, chúng ta về nhà.”
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn nói. Tuy rằng đối với Lục Tiêu Họa vẫn không nỡ xa, vẫn muốn mẹ, nhưng cuối cùng bé vẫn ngoan, không khóc không quấy. Bé lấy cặp sách của mình xem sách ba mua cho bé.
Sở Luật lấy một cái ly, cho con gái uống một chút nước sau đó mới lái xe về nhà.
Buổi tối, anh kéo chăn cho con gái, hôn lên má con một cái: “Bảo bảo, ngủ ngon.”
Tiểu Vũ Điểm lấy tay gãi gãi chăn, lông mi thật dài cũng khén lại. Sở Luật đóng cửa lại, anh đứng bên ngoài ban công, lấy ra một hộp thuốc, bắt đầu hút từng điếu lại từng điếu. Gió bên ngoài có chút lạnh nhưng khiến anh càng thêm tỉnh táo.
Mà lúc này, cũng trong bóng đêm, cũng trong gió, có một người cũng không cách nào ngủ được.
Lục Tiêu Họa lấy giá vẽ ra, sau đó cô nguồi xuống bắt đầu vẽ từng chút. Cô thật sự cũng không biết vì cái gì, cô chỉ biết cô muốn vẽ tranh, cô cho rằng đây là năng khiếu, sau này mới biết được hóa ra Hạ Nhược Tâm ngày trước cũng vậy.
Cô là Lục Tiêu Họa không có ký ức của Hạ Nhược Tâm, cô là Hạ Nhược Tâm nhưng lại chỉ có thân phận của Lục Tiêu Họa, cho nên có khi hai loại thân phận sẽ khiến cô đau đầu, có khi cô không phân biệt được rõ, rốt cuộc cô là ai, hoặc là ai cũng không phải.
Là Lục Tiêu Họa hay là Hạ Nhược Tâm? Có lẽ cái gì cũng không phải, chỉ là một quái vật không có quá khứ.
***
“Tiểu Hoa, em có nghe hay không?” Cao Dật lại một lần nói, Lục Tiêu Họa vừa thất thần, cũng không biết vừa rồi cô nghĩ điều gì.
“Anh nói gì, xin lỗi.” Lục Tiêu Họa buông cái ly trong tay. “Vừa rồi em không chú ý.”
Cao Dật đưa tay lên trán Lục Tiêu Họa: “Tiểu Hoa, gần đây em sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không có việc gì.” Lục Tiêu Họa kéo tay Cao Dật ra, sau đó cúi đầu, nâng ly đặt lên môi. Lông mi cô hơi rũ xuống, nhìn qua cốc thủy tinh cũng có thể thấy hàng mi dài của cô đang khép hờ dường như đang run run.
“Tiểu Hoa, em có tâm sự à?” Cao Dật cũng không phải mới quen Lục Tiêu Họa ngày một ngày hai, cô có tâm sự chẳng lẽ anh còn không nhìn ra sao.
“Tâm sự? Không có.” Lục Tiêu Họa phủ nhận, sau đó cô ngẩng mặt lên cười với anh. “Cao Dật, có phải anh đã quên mất em ngủ không được tốt lắm, gần đây lại bắt đầu mất ngủ, anh lấy cho em ít thuốc hôm trước đi.”
“Thuốc đó không thể dùng nhiều.” Cao Dật nhíu mày. “Sao gần đây lại không ngủ được?”
“À.” Lục Tiêu Họa khẽ dùng ngón tay vuốt ve cái ly. “Em luôn nằm mơ rồi tỉnh đột ngột, dường như ở trong mơ em không phải Lục Tiêu Họa mà là một người khác. Cao Dật, anh nói đi, em có phải Lục Tiêu Họa giả không?” Cô giống như vô tình thử thăm dò Cao Dật.
“Nói bậy gì đó?” Cao Dật cốc đầu cô. “Em là Lục Tiêu Họa, cho dù anh có thể nhầm nhưng cha mẹ em sao có thể nhận nhầm con gái. Em đừng quên em là do bọn họ sinh ra.”
Lục Tiêu Họa lại cười nhưng khóe miệng lộ ra một tia chua xót. Cao Dật là người cô tín nhiệm nhất, nhưng hóa ra tín nhiệm nhất lại là lừa cô càng sâu.
“Hay là,” Cao Dật nghĩ nghĩ, lại không khỏi than một tiếng. “Anh lại lấy cho em ít thuốc, em cứ uống trước đã.”
“Cảm ơn.” Lục Tiểu Hoa lại bưng ly trên bàn lên, cũng mượn động tác này che lại tâm tư quá mức phức tạp của cô.
“Đúng rồi, chuyện anh vừa nói em thấy thế nào? Có muốn đi một lần không?”
“Đi đâu?” Lục Tiêu Họa thật sự không chú ý nghe.
“Có một nhóm đi leo núi, vừa lúc anh có mấy ngày nghỉ, chúng ta có thể đi cùng họ. Tình hình lúc này của em có lẽ tiếp xúc với thiên nhiên sẽ tốt hơn một ít.”
“Được ạ.” Lục Tiêu Họa cảm thấy mình không có lý do gì để không đi. Hơn nữa Cao Dật nói rất đúng, có lẽ cô thật sự nên đi tiếp xúc với thiên nhiên một chút, cô vẫn luôn có cuộc sống quá cẩn thận và gò bó, đi leo núi hẳn sẽ khiến thoải mái hơn.
Cô uống một ngụm nước táo, không có nhiều hào hứng với đề nghị của Cao Dật nhưng lại có một chút chờ mong, có lẽ cô đã quên đi một số chuyện nhưng nhưng điều cô cần nhất cũng đã bị quên.
***
“Cô muốn đi lên núi?” Sở Luật đưa mắt nhìn từ cánh tay xuống chân Lục Tiêu Họa: “Cô đi được không?” Cánh tay đã bị thương, hai đùi cũng vậy, anh không nhắc gì tới thương tích nhưng Lục Tiêu Họa lại biết rõ, cánh tay trái của cô bị gãy, hai chân cũng từng bị gãy.
Cao Dật đã đề nghị nên Lục Tiêu Họa không lo lắng về điểm này, cái khác không nói nhưng Cao Dật là bác sĩ, nếu có nguy hiểm thì sẽ không có khả năng khiến cô lại mạo hiểm có thể gãy chân gãy tay, hơn nữa nhóm leo núi kỳ thật cũng chỉ là một nhóm lâu lâu đi xa một chút.
Sở Luật vốn dĩ muốn ngăn cản nhưng cuối cùng lại không mở miệng nói gì, chuyện hai người họ quyết định anh căn bản không có quyền phản đối, cho dù anh phản đối thì bọn họ sẽ đồng ý sao. Hiển nhiên là không có khả năng.
Anh nghĩ nghĩ, từ trên cổ mình lấy ra một chiếc vòng cổ nhỏ rất tinh tế, đưa tới trước mặt Lục Tiêu Họa.
“Cẩm đi.”
Lục Tiêu Họa xoay mặt đi, không muốn nhận.
Sở Luật lại kéo tay cô, đem vòng cổ nhét vào lòng bàn tay cô, tay anh rất lớn, ngón tay rất dài, cũng rất khô ráo.
“Thứ này để tránh ma quỷ, cô mang theo sẽ có lợi.” Nói xong, anh cúi đầu, đang ăn cơm cũng không tiện nói nhiều. Lục Tiêu Họa lại nắm chặt chiếc vòng cổ kia trong tay, cũng bắt đầu không còn khẩu vị gì để ăn.
Đến khi cô trở về, Tần Tuyết Quyên nói cho cô Lục Cẩm Vinh mang về tặng cô không ít thứ tốt, đều đặt ở trong phòng. Cô liền đi lên lầu, mở cửa, qua nhiên trên nền nhà xác thật chất đầy đồ vật.
Đây đều là đồ dùng dã ngoại, Lục Tiêu Họa đặt túi xách sang một bên, sau đó đi tới ngồi xếp bằng xuống. Hóa ra Lục Cẩm Vinh biết cô chuẩn bị đi leo núi cho nên đều mua cho cô dụng cụ chuyên dụng, mua một bộ quần áo leo núi, một ba lô nhẹ có thể chứa nhiều đồ vật, còn có lều trại, túi ngủ, chậu rửa mặt gấp được, ghế linh tinh đều chuẩn bị đầy đủ, thêm một con dao quân dụng Thụy Sĩ rất tiện dụng.
Lục Cẩm Vinh thấy cô cần gì đều chuẩn bị tốt cho cô, sợ là cô không có tâm trí để tự chuẩn bị cho mình những thứ này. Mấy ngày vừa rồi cô cũng bận rộn mua thêm rất nhiều đồ nhưng cuối cùng phát hiện có nhiều thứ không dùng được, mà có thể dùng được cô lại không nghĩ tới. Cô đem những thứ này xếp vào trong túi, cô đeo thử một chút, cũng không quá nặng, mà cô không biết Lục Cẩm Vinh giúp cô chuẩn bị những thứ này đều là đồ dùng chuyên dụng cho quân đội, hơn nữa người thường mua không được, đương nhiên mấy thứ này không phải người ta nể mặt mũi Lục Cẩm Vinh làm cho mà là Sở Luật.
“Sao nào, anh định không để cô ấy biết?” Lục Cẩm Vinh đưa điện thoại lên tai, hiện tại anh đang nằm trên sô pha ở nhà mình, hai chân đặt lên trên bàn.
“Anh phí nhiều công phu như vậy để chuẩn bị đồ cho cô ấy, chẳng lẽ anh không muốn điều gì?”
“Không cần.” Sở Luật đây là trả lời câu hỏi đầu tiên của anh, cũng là cho câu hỏi thứ hai.
Không muốn cho cô biết.
Cũng không tính toán điều gì cho mình.
“Cô ấy sẽ không thích tôi đi theo.” Sở Luật dụi tắt điếu thuốc trong tay, lại lấy ra một cây tiếp tục hít mây nhả khói.
“Ha ha…” Lục Cẩm Vinh cười to. “Sở Luật, tôi phát hiện tôi lại càng ngày càng thích anh.”
“Cảm ơn.” Sở Luật nhếch miệng. “Anh thích là chuyện của anh, nhưng xin lỗi, tôi là đàn ông bình thường, tôi có thể trăm phần trăm đảm bảo tôi thích phụ nữ. Lục Cẩm Vinh, chẳng lẽ anh định nói với tôi, anh lớn tuổi như vậy mà không kết hôn, cũng không sinh một đứa con là bởi vì anh thích đàn ông?”
“Không phải bên cạnh anh cũng không có phụ nữ sao?” Lục Cẩm Vinh cũng không tức giận, dù sao tự anh biết mình không cong là được rồi.
“Tôi có con gái, anh có không?” Sở Luật quả thực nói chuyện nhất châm kiến huyết, căn bản đều để chọc tức Cẩm Vinh.
“Sở Luật, chúng ta chờ xem.” Lục Cẩm Vinh lạnh lùng nói mấy tiếng, sau đó ném điện thoại sang một bên. Lại lấy chiếc vòng cổ đã phai màu của mình ra, anh mở ra, hơi nheo mắt lại mỉm cười ngắm bức ảnh bên trong. Nếu là phụ nữ có lẽ đã sớm lệ rơi đầy mặt, nhưng anh không phải, anh là đàn ông cho nên nước mắt anh phải nuốt vào trong.
Bên kia Sở Luật cũng đem điện thoại đặt ở trên bàn, anh lại phun ra một làn khói, đôi mắt vẫn u ám khó hiểu như cũ.
“Đúng vậy, chúng ta chờ xem.”
Anh dụi tắt điếu thuốc, chuẩn đi bị xem con gái, tiểu gia hỏa hôm nay có chút không thoải mái, có lẽ anh cũng không dám ngủ. Chỉ là, anh ngừng lại, kéo tay áo đưa lên ngửi một chút, toàn thân đều có mùi thuốc lá. Anh đi thay một bộ quần áo, sau đó mới đi vào phòng.
Tiểu Vũ Điểm vẫn đang ngủ, bé ngủ rất ngoan nhưng lại luôn không an ổn, lông mày nho nhỏ thi thoảng nhíu lại, giống như cơ thể bé không thoải mái mới lộ ra biểu tình bất an như vậy.
Anh đi tới lấy ra nhiệt kế trên người con gái, ba mươi bảy độ, cũng không phải quá cao, một lát phải chờ Gia Hân Bảo tới mới được.
Lục Tiêu Họa bật dậy, cũng không biết vì cái gì trong lòng cô luôn cảm thấy một loại bất an nói không nên lời. Cô lấy một quyển sách, mới lật qua vài trang lại ném sách sang một bên, cô không muốn đọc, một tờ nhìn cũng không được, loại cảm giác này thật không tốt, cứ thấy buồn bực hậm hực ở trong lòng.
Cô lấy điện thoại ra, cũng không biết muốn gọi cho ai, cuối cùng cô ấn tay một cái đã xuất hiện một dãy số.
Cô xóa dãy số kia đi, nhưng sau đó lại tiếp tục bấm đúng dãy số vừa rồi.
Do dự nửa ngày cô vẫn bấm nút gọi đi, đến khi bên đang rung chuông lòng cô lại an tĩnh rất kỳ quái.
Rất nhanh, điện thoại bên kia có người nghe.
“Sở Luật, là tôi, ở bên anh không có chuyện gì chứ?” Lục Tiêu Họa thật sự cũng không biết vì sao mình lại hỏi vậy, có lẽ chính là trực giác.
“Không tốt lắm.” Sở Luật sờ sờ lên mặt con gái, mặt bé còn chưa to bằng bàn tay anh, lúc này rất đỏ, bé cũng không quá ngoan, vẫn luôn khóc nháo.
“Bảo bảo có bệnh, rất khó chịu.” Nói tới đây anh thật sự càng khó chịu so với con, cũng là càng bất lực. Anh là ông chủ tập đoàn Sở Thị to lớn như vậy nhưng con gái anh bị bệnh anh lại bất lực, chỉ có thể giương mắt nhìn con gái khóc lóc vì khó chịu.
“Tôi sẽ tới ngay.” Lục Tiêu Họa vội vàng mặc quần áo vào, nhét điện thoại vào trong túi xách rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Chỉ chưa đầy nửa giờ sau cô đã tới Sở gia.
‘Cộc cộc…” Cô gõ cửa.
Bảo mẫu vội vàng tới mở cửa, cửa vừa mở, Lục Tiêu Họa còn chưa kịp thay giày đã trực tiếp đi vào trong nhà.
“Thế nào?” Cô ném túi xách sang một bên, nhanh đi tới đặt tay lên trên trán Tiểu Vũ Điểm. Thật là có chút nóng, sắc mặt bé cũng hơi ủng đỏ.
Lục Tiêu Họa đem tay đặt lên người bé liền thấy toàn thân bé cũng đã rất nóng.
“Sao lại nóng như vậy?” Lục Tiêu Họa lại đem tay sờ lên cổ bé, xác thật đều nóng phỏng tay.
“Tôi mới đưa bé từ bệnh viện về.” Sở Luật xoa mặt con gái. “Cô đừng lo lắng, đã xét nghiệm máu, chỉ là phát sốt bình thường. bé đã uống thuốc rồi, giờ đã bớt sốt hơn nhưng tiểu gia hỏa vẫn không thoải mái, có lẽ đã đá chăn ra cho nên lại phát sốt, lát nữa Gia Hân Bảo sẽ lại đây.”
Nghe Sở Luật nói Lục Tiêu Họa cũng không thấy an tâm, không biết vì cái gì cô lại rất sợ hãi Tiểu Vũ Điểm phát sốt, dường như chỉ cần phát sốt là sẽ xảy ra một chuyện rất đáng sợ. Nhưng bị sốt với người lớn đều là một chuyện phổ biến huống chi với một đứa bé vốn đã bệnh tật ốm yếu.
Lục Tiêu Họa nhờ bảo mẫu pha một chậu nước ấm, lại lấy một chiếc khăn sạch sẽ bắt đầu lau trán cho bé, còn cả tay chân của bé. Đến khi Gia Hân Bảo tới bé đã giảm sốt khá nhiều.
“Trước tiên cứ tạm thời để như vậy đi.” Gia Hân Bảo cũng không tính sẽ tiêm cho Tiểu Vũ Điểm, trẻ còn nhỏ như vậy nếu có thể tự kháng lại bệnh cũng tốt, như vậy bé sẽ có thêm một ít khả năng miễn dịch, mỗi lần ốm đều dùng thuốc cũng sẽ không tốt cho bé.
Mà Gia Hân Bảo nhìn thấy Lục Tiêu Họa có chút bất ngờ, nhưng cho dù bất ngờ anh cũng thông minh không nói gì, anh chỉ là một bác sĩ bình thường, cũng sẽ chỉ thực hiện chức trách của bác sĩ.
Còn đứa trẻ không có chuyện gì lớn, chỉ có điều người lớn sẽ vất vả một chút thôi.
Buổi tối hôm đó, vài người ở Sở gia, tính cả bảo mẫu, đều không ai ngủ được, đến khi khoảng 5 giờ con sốt của bé mới giảm xuống.
“Tôi sẽ trông bé, cô đi ngủ trước đi.” Sở Luật nói với Lục Tiêu Họa.
“Không cần.” Lục Tiêu Họa lắc đầu. “Tôi vẫn hay bị mất ngủ, giờ này mọi khi cũng đã tỉnh, anh đi ngủ đi còn tới công ty.”
Sở Luật vẫn không động.
“Thế này đi.” Lục Tiêu Họa chỉ một mé giường khác. “Anh nằm nghỉ ở đó một lúc, nếu bé lại bị sốt tôi sẽ gọi anh.”
Sở Luật nhéo ấn đường một chút, cuối cùng anh than một tiếng, quả thật anh muốn nghỉ ngơi một lúc, chỉ một lúc là được, bằng không tới ban ngày anh không còn bao tinh thần để họp, hơn nữa cuộc họp hôm nay rất quan trọng, không thể tùy tiện dừng họp được.
“Anh đi ngủ đi.” Lục Tiêu Họa đặt tay lên trán bé. “Anh xem, bé hiện tại đã hết sốt, sốt nữa thì cũng có bác sĩ Gia ở đây, hai bảo mẫu trong nhà cũng ở đây, ban ngày chúng tôi có thể nghỉ ngơi nhưng anh lại không thể.”
“Cảm ơn.” Sở Luật nói lời cảm tạ, anh ϲởí áօ khoác của mình, cũng không tắm rửa gì, càng không thay quần áo, trực tiếp mặc áo sơ mi nằm xuống.
Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Vũ Điểm, cảm giác nhiệt độ cơ thể của bé đã hạ xuống. Bé ngủ rất an tâm, mà ba của bé cũng vậy, cô quay đầu lại, Sở Luật đã ngủ rồi. Rất kỳ lạ, khi người đàn ông này ngủ lại không còn xa cách như lúc bình thường, lông mi của anh rất dài, điểm này rất giống với Tiểu Vũ Điểm, mà lúc này anh thật vô hại, nhưng khi mở mắt liền sẽ thấy đôi mắt đen lạnh băng cũng mang theo tàn khốc uy Hi*p nhân tâm người khác.
Đây là một người đàn ông thế nào, tới hiện tại Lục Tiêu Họa còn không hiểu rõ, rốt cuộc đây là người tốt hay xấu cô không cách nào khẳng định.
Một người đàn ông đánh gãy tay vợ mình.
Một người đàn ông đem chính vợ mình lên giường người đàn ông khác.
Một người đàn ông ép vợ cũ của mình ra đầu đường xó chợ.
Lại là một người đàn ông không màng tất cả đi tìm con gái mình về.
Một người cha tốt,
Một người chồng không tốt.
Cô đem tay đặt lên trán mình, Ϧóþ Ϧóþ nhẹ, xác thật không thấy buồn ngủ. Vừa lúc trên bàn có mấy quyển sách, đều là Sở Luật mua cho con gái. Anh có nói Tiểu Vũ Điểm rất thích tranh, thích khiêu vũ, cũng thích đọc sách, nhưng bé lại không thích xem TV. Sở Luật nói rất đúng, cho nên Tiểu Vũ Điểm biết rất nhiều chữ, thậm chí bé còn nhận được nhiều chữ anh cũng không biết.
Cô lật qua một trang, đều là các hình ghép vần chữ Hán, nhưng cô cảm giác hơi khó với một đứa trẻ mới năm tuổi. Cô lại lật một tờ, thi thoảng đều kiểm tra nhiệt độ cơ thể của bé, cho đến 7 giờ sáng bé đã không bị sốt lại.
Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, bé vươn tay.
“Ba, muốn đi tiểu.”
Sở Luật bỗng nhiên ngồi dậy, anh nâng tay nhìn chút thời gian, sắp 7 giờ. Anh vừa mới muốn bế con gái thì thấy Lục Tiêu Họa đã bế bé lên.
“Để tôi đưa bé đi.” Sau đó cô ôm bé vào toilet, đến khi cô trở ra Sở Luật đã thay quần áo.
“Vẫn ổn chứ?” Anh sờ sờ trán con gái, là khá tốt, không còn chút sốt nào.
“Đúng vậy, không bị sốt lại.” Lục Tiêu Họa tự động gấp chăn trên giường, gọn gàng rồi cô mới có cảm giác thoải mái một ít.
“Cảm ơn.” Sở Luật cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bằng không tiểu gia hỏa bị bệnh, đừng nói mở họp, sợ là anh ngồi làm việc cũng không có tâm trí đâu.
“Đừng khách khí.” Lục Tiêu Họa khẽ nheo mắt lại chặn bớt ánh sáng hơi chói quá.
Lúc này bên ngoài mặt trời đang lên cao, mọi thứ đều được nhuộm một màu vàng nhàn nhạt, ngay cả gió thổi tới dường như cũng mang theo hơi ấm, giống như sóng lúa vàng óng có một loại vui sướng được mùa.
Bảo mẫu làm một ít đồ ăn sáng, sau khi hai người ăn xong, Sở Luật liền đi làm còn Lục Tiêu Họa ở lại Sở gia chăm sóc Tiểu Vũ Điểm.
Kỳ thật nói là chăm sóc nhưng cũng không có chuyện gì để làm, hai bảo mẫu Sở gia đều có chuyên môn, hơn nữa Gia Hân Bảo cũng ở lại đây, dường như cô ở nơi này chỉ để chơi với bé mà thôi.
Tới 10 giờ Tiểu Vũ Điểm tỉnh lại, vừa thấy Lục Tiêu Họa liền vui vẻ quên mất cả mình đang ốm, bé uống thuốc rất ngoan, mặc kệ nhiều hay ít thuốc đều rất ngoan ngoãn uống vào.
Gia Hân Bảo sờ sờ trán tiểu gia hỏa.
“Thật tốt, tiểu công chúa của chúng ta khỏe rồi, ngày mai có thể đi học.”
“Cảm ơn chú.” Tiểu Vũ Điểm rất lễ phép nói, đôi mắt cũng cười cong tít.
“Đừng khách khí.” Gia Hân Bảo rất thích trẻ em ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, đặc biệt lại xinh đẹp như này.
Gia Hân Bảo gật đầu với Lục Tiêu Họa một cái: “Phiền Lục Tiểu Thư rồi.”
“Tôi nên làm.” Lục Tiêu Họa đặt tay lên vai bé, để bé ngồi trước mặt mình, Gia Hân Bảo nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, không nhận ra có chút nào không khỏe.
Xem ra, anh cười cười, chuyện của Sở gia thì anh cũng không phải là người có thể tham dự.
Đến khi Sở Luật đi làm về, hai bảo mẫu trong nhà đã chuẩn bị xong bữa tối, Tiểu Vũ Điểm cùng Lục Tiêu Họa đều ở đó.
“Ba…” Tiểu Vũ Điểm chạy tới trước mặt Sở Luật, khuôn mặt nho nhỏ bầu bĩnh cười rất vui vẻ, có thể thấy được thật sự không có chút nào là không thoải mái, nếu không thoải mái bé sẽ không muốn nói chuyện.
Sở Luật bế con gái lên, hôn hôn vào mặt con gái, sau đó đi tới trước mặt Lục Tiêu Họa.
“Lục tiểu thư, cảm ơn cô.” Anh nói, rõ ràng trong đôi mắt đen hiện lên một ít gì đó nhưng cuối cùng vẫn gọi một câu ‘Lục tiểu thư’, có chút xa cách, cũng có chút không muốn người nhìn thấy điều anh giấu ở trong lòng.
“Đừng khách khí.” Lục Tiêu Họa lúc này mới nhớ ra mình đã một ngày không về nhà, cô còn có một đống chuyện chưa làm.
“Tôi phải đi về, cần phải chuẩn bị cho chuyến đi. Cơm chiều không cần làm cho tôi.” Xác thật đã vội, ngày mai cô đã xuất phát, lúc này không chuẩn bị sợ thật sự không còn thời gian.
“Mẹ, hẹn gặp lại.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn vươn tay vẫy vẫy với Lục Tiêu Họa, bé dựa đầu mình lên vai ba, không giống như những đứa trẻ khác, nhìn thấy người lớn rời đi nếu không khóc thì sẽ quấy.
Sở Luật xoa xoa đầu con gái, cứ như vậy đứng nhìn theo Lục Tiêu Họa rời đi.
Chờ đến khi Lục Tiêu Họa đi rồi anh mới đặt con gái xuống mặt đất, lại sờ sờ lên trán của con, không nóng.
Anh ngồi xổm xuống, để tầm mắt song song với mắt con gái.
“Bảo bảo, mẹ có chuyện phải làm, không thể lúc nào cũng chơi với con, giống như ba vậy, con hiểu không?”
Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, sau đó bé nắm lấy bàn tay to lớn của Sở Luật: “Ba, ăn cơm.”
“Ừ, chúng ta ăn cơm.” Sở Luật ôm con gái đi rửa tay, sau đó đi tới bàn ăn cơm.
Lúc này, Lục Tiêu Họa đã về Lục gia. Cô vừa trở về liền chuẩn bị đồ đạc, còn may trong nhà có dì Tần giúp đỡ, dường như những gì cần chuẩn bị đã chuẩn bị xong.
Cô vẫn có cảm giác như vậy, không chờ mong, cũng không hào hứng.
Buổi tối, cô ngửi mùi hương sữa nhàn nhạt từ chiếc chăn, đến khi mở mắt đã là 5 giờ.
Bọn họ 6 giờ xuất phát, Cao Dật sẽ tới đón cô, cho nên bây giờ cô còn một giờ. Rửa mặt đánh răng, ăn một chút rồi chờ xuất phát. Đúng lúc này điện thoại của cô vang lên, là tin nhắn.
Lúc này có tin nhăn rất ít, đều sẽ gọi trực tiếp hoặc dùng các phần mềm nhắn tin linh tinh.
Cô mở ra, phát hiện người gửi chỉ là một dãy số, cô chưa lưu tên vào danh bạ nhưng lại biết đây là số của ai.
“Đi đường cẩn thận.” Chỉ có mấy chữ này, sau đó đều không có gì thêm.
Cô khép lại điện thoại, lúc này mới nhớ Sở Luật từng cho cô một chiếc vòng cổ, cô không biết đã để chiếc vòng ở đâu, có lẽ theo như lời của anh, là cầu bình an đi.
Chỉ là cô để ở đâu cô thật sự quên mất.
Cô tìm nửa ngày, cũng lật nửa ngày nhưng mặc kệ tìm thế nào cũng không thấy.
Bên ngoài đã vang lên tiếng bấm còi của ô tô, cô đi tới cửa sổ, kéo màn ra, quả nhiên Cao Dật đã tới.
Thôi không tìm nữa, cô xách hành lý của mình đi ra ngoài.
Cô mặc áo khoác leo núi, phía sau có một ba lô lớn, tuy rằng nhiều đồ vật nhưng không nặng lắm, dưới chân đi một đôi giày cao núi. Nhưng khi ra tới cửa bước chân cô hơi ngừng lại một chút, luôn cảm giác có cái gì đó, giống như trong lòng có thêm áp lực.
Cô mở cửa xe, kết quả sửng sốt vì bên trong còn có một người.
“Đây là Bạch tiểu thư.” Cao Dật giới thiệu. “Là bạn của mẹ anh, lần này sẽ đi cùng chúng ta.”
“Chào cô.” Lục Tiêu Họa ngồi tiến vào, không mặn không nhạt tiếp đón, cũng đặt ba lô của mình sang một bên, không nói gì cũng không oán trách gì, càng không có bất cứ ý kiến gì.
“Chào cô.” Bạch Lạc Âm vươn tay. “Tôi họ Bạch, tên là Bạch Lạc Âm.” Cô đưa tay tới trước mặt Lục Tiêu Họa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc