Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 216

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Cô tên Lục Tiêu Họa, đương nhiên cô còn một tên cúng cơm gọi ở nhà là Lục Tiểu Hoa, cô là con của Lục gia nhưng cô lại không có nhiều ký ức. Cô có thể cảm nhận được cha mẹ và anh trai là người thân của cô, nếu không phải người thân thì sẽ không thân cận tự nhiên như vậy. Còn có ảnh trước kia của cô, đều là khi còn nhỏ trước bảy tuổi xác thật là cô, cái này không thể nghi ngờ vì nhìn gương mặt trong ảnh và mặt trong gương có thể nhận ra có chút quen thuộc, nhưng đôi khi cũng có chút xa lạ.
Cô hỏi mẹ vì sao cô chỉ có ảnh chụp trước năm bảy tuổi, mẹ nói đó là bởi vì từ khi cô lên bảy tuổi liền sống ૮ɦếƭ cũng không muốn chụp ảnh. Là do lúc đó cô thay răng, khó coi, bị Lục Cẩm Vinh chụp trộm mấy tấm, có mấy tấm cô thiếu răng lại đang khóc xấu, là bé gái đã biết xấu đẹp cho nên cô liền bắt đầu không thích chụp ảnh, cho đến khi cô lớn rồi, rõ ràng đều rất xinh đẹp nhưng vẫn luôn không thích chụp ảnh.
Còn cô vì cái gì mà lại mất kí ức như này cô đều đã quên hết, bọn họ nói là cô bị bện***, đã sốt cao mấy ngày, tuy rằng cuối cùng đầu óc không bị sao nhưng lại quên mất một chút chuyện trước kia, cũng ngủ thật lâu gần đây mới tỉnh táo lại. Mà trước mắt cô lúc này là một bác sĩ rất tuấn tú phụ trách điều trị cho cô, tên Cao Dật. Còn lát nữa mẹ cô sẽ về, là Giản Thanh Doanh, còn có một người ba tuy ít nói nhưng rất thương cô, cùng một người anh trai rất soái tên Lục Cẩm Vinh.
Anh trai cô hiện tại đã ba mươi hai, không có gia đình, không có vợ con, hiện giờ anh cũng có giao thiệp với phụ nữ, đương nhiên cũng không có đàn ông. Tình huống trong nhà hiện tại là như thế, nói đơn giản cũng đơn giản, đương nhiên không chừng còn có nhiều người cô không nhận ra, cũng không có khả năng nhớ lại.
Không lâu sau, người mẹ xinh đẹp của cô đã trở lại.
“Mẹ.” Cô đứng lên chạy tới ôm Giản Thanh Doanh, trong lòng vẫn có chút bất an nên muốn được mẹ an ủi. Giản Thanh Doanh nhẹ nhàng vỗ bả vai con gái: “Yên tâm đi, không có việc gì. Chỉ mất đi một ít kí ức, từ từ rồi sẽ nhớ lại, mà không nhớ lại cũng không sao cả, con chỉ cần không quên mẹ là mẹ con là được.”
Nhưng lúc này Lục Tiêu Họa có chút không an tâm.
“Mẹ, con có người yêu không?” Tuổi cô cũng không nhỏ, hiện tại đã hơn hai mươi tuổi, tuổi tác như vậy nếu sớm kết hôn thì có khi cũng đã có con, nói không chừng con cái cũng đã biết đi mua nước tương.
Cô sẽ không thực sự có người yêu hay con cái chứ?
“Người yêu?” Giản Thanh Doanh hơi sửng sốt một chút, sau đó cười chỉnh tóc lại cho con gái: “Đứa nhỏ ngốc này, nếu con có người yêu thì sao hắn lại không ở chỗ này? Nếu hắn không tới ba con sẽ đánh gãy chân, không nói tới anh trai con sẽ càng không để yên.”
Những lời này Lục Tiêu Họa đều tin, cô có một người cha luôn canh chừng con gái, một người anh luôn bao bọc em gái, không có ai được tiếp cận cô, chỉ cần ai đó lại gần cô đã bị anh cô dùng ánh mắt dã thú nhìn trừng trừng rồi. Có một người cha người anh như vậy ở bên cạnh thì bên cô hẳn không có sinh vật giống đực nào tồn tại được, cho nên nói hơn hai mươi năm này cô thật khổ hạnh giống như sư, không có bạn trai, đương nhiên cũng không thể có con cái.
Nhưng không biết vì cái gì, mỗi khi nghĩ đến điều này tim cô đều nhói đau một chút. Tới tận hiện tại cô cũng không biết nguyên nhân.
Vào bên trong bệnh viện, Cao Dật giúp cô kiểm tra một chút. Sau khi trải qua một loạt kiểm tra, cô thật sự thấy mình rất khỏe ngoại trừ bị mất một chút ký ức, kết quả kiểm tra quả nhiên bình thường, điều này cũng khiến Giản Thanh Doanh thở dài nhẹ nhõm.
“Không có gì thì tốt, mẹ thật đúng là lo lắng cho con.” Nhớ tới đứa nhỏ này không lâu trước đây chỉ có bộ dáng nửa sống nửa ૮ɦếƭ khiến lòng bà thật khổ sở, hiện tại thì tốt rồi, bà cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ, con không sao đâu.” Lục Tiêu Họa dựa đầu mình trên vai Giản Thanh Doanh, khuôn mặt cô cũng có một chút mệt mỏi.
Giản Thanh Doanh không dám quấy rầy đến cô, cứ đứng như vậy để con gái dựa vào mình. Đứa nhỏ này hiện tại mới có thể ngủ được một giấc ngon, không lâu trước đây vẫn là mất ngủ trắng đêm thật sự khiến lòng bà đau như cắt.
Sau khi về nhà, Hạ Nhược Tâm vào trong phòng ngủ của mình, cô mở ra ngăn tủ chuẩn bị thay quần áo chợt thấy trong ngăn tủ có một con Pu'p bê cũ, tuy rằng Pu'p bê cũ nhưng vẫn có thể nhận ra lúc mới mua con Pu'p bê này sẽ có bao nhiêu xinh đẹp.
Khuôn mặt của Pu'p bê rất xinh đẹp, mắt to miệng nhỏ, có một mái tóc vàng được thắt thành hai bím. Cô đem Pu'p bê ra ôm vào lòng ***, loại cảm giác này rất kỳ lạ giống như đột nhiên cô tìm được điều gì đó.
Chỉ là Pu'p bê cũ, cô nghĩ đây hẳn là Pu'p bê ngày trước cô chơi, cũng rất quý nên mới giữ lại tới hiện tại, bằng không cô đã lớn như vậy sao có thể còn chơi Pu'p bê, vừa thấy liền biết đây là đồ cho trẻ em bốn năm tuổi chơi đùa.
Cô đem Pu'p bê đặt lại vào trong ngăn tủ, thay quần áo rồi chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.
Không ngoài ý muốn, Cao Dật cũng có mặt ở đây. Anh là bác sĩ điều trị cho cô, vẫn luôn ở cách cô không xa, rốt cuộc đầu óc cô vẫn rất hồ đồ, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Cảm giác của cô với vị bác sĩ Cao này rất tốt, anh rất thân thiết, lúc cười cũng bình dị gần gũi.
Lúc này Cao Dật vẫn cười tao nhã lịch sự, nhưng chỉ có chính anh biết lúc này ở bên miệng cười của anh có chút tịch mịch. Quả nhiên đều đã quên mất, cái gì cũng quên mất, ngay cả anh cũng vậy.
“Sao rồi, muốn đi ra ngoài sao?” Anh lên tỉnh thân hỏi Lục Tiêu Họa lúc này cái gì cũng đã quên sạch.
“Đúng vậy, muốn ra phơi nắng, thời tiết hôm nay thật không tồi.” Lục Tiêu Họa tất nhiên không phát hiện được Cao Dật không bình thường, mà hôm nay trời thật sự rất đẹp, cô cảm giác mình có chút mốc meo phải ra phơi nắng một chút mới được.
“Anh đi cùng em.” Cao Dật đứng lên đi tới bên cạnh cô.
Lục Tiêu Họa cảm giác có chút không tốt, khoảng cách giữa bọn họ liệu có quá thân cận. Mà thật sự cô với Cao Dật không có nhiều tâm tư, giác quan thứ sáu của phụ nữ trước nay đều rất chuẩn, tuy rằng cô bị mất đi ký ức như cô không ngốc, cô mất trí nhớ chứ không phải đầu óc không bình thường, cô biết không có cảm giác kia cho nên không quá thân cận với anh, như vậy chỉ khiến người khác bị tổn thương.
Có điều, hiện tại chỉ là đi phơi nắng, cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy.
“Được ạ.” Cô cười, liền đi theo phía sau Cao Dật nhưng lại cách xa anh tới mấy mét.
Cao Dật biết cô đang né tránh.
Có khi như vậy mới cảm giác chân thật, trước kia anh còn sẽ nghĩ cô đối với anh có lẽ có một chút cảm tình, nhưng hiện tại mới phát hiện cô đối với anh không đến mức xa lạ nhưng cũng không thân thiết như người của Lục gia.
Người của Lục gia với cô là người thân, là chỗ trống trong cuộc đời của cô nên cô dễ dàng tiếp nhận, cũng là tiếp nhận đầu tiên. Còn anh chỉ là bác sĩ điều trị không có chút liên quan gì.
Vừa mới ra khỏi cửa, ánh nắng chiếu lên người Lục Tiêu Họa, cô nhắm mắt lại có chút chua xót nơi khóe mắt.
Cô đưa tay che trước đôi mắt, ngẩng đầu lên hứng lấy ánh nắng ấp áp từ mặt trời.
Lại cũng sắp hoàng hôn.
Một chú chó chăn cừu dài gần một mét chạy tới sủa với cô, thỉnh thoảng còn lăn trên mặt đất, phe phẩy cái đuôi.
“Charlie?” Lục Tiêu Họa ngồi xổm thân mình xuống, trong trí nhớ dường như thật sự có cái tên này, một con chó chăn cừu cực lớn được gọi như vậy.
“Đúng vậy, nó chính là Charlie, em còn nhớ rõ?”
Cao Dật ngồi xổm thân mình xuống, đưa tay đặt lên đầu Charlie, Charlie không để ý tới anh chỉ hướng về phía Lục Tiêu Họa sủa vang.
Lục Tiêu Họa ngồi xổm người xuống, bàn tay cũng đưa ra đặt lên trên đầu Charlie, tay cô vừa chạm vào Charlie liền tự động ngã ra trên mặt đất, giống như lăn lộn làm nũng, cặp mắt chú chó ướt ướt.
“Ha ha…” Lục Tiêu Họa lại sờ đầu chú chó, Charlie *** tay cô, vui vẻ vẫy đuôi của mình.
“Có lẽ tôi thật sự là người Lục gia.” Cô lầm bầm lầu bầu nói. Cao Dật nghe được, mắt anh hơi ám một chút, liền tính bọn họ hủy diệt ký ức cô đã có, cho cô một thân phận mới, cũng là thân phận thích hợp nhất. Có lẽ là bất cứ ai chỉ cần gặp tình huống như vậy đều sẽ không nghi ngờ, vậy mà cô vẫn nghi ngờ, có lẽ tới lúc này cô mói hoàn toàn tin tưởng thân phận mới của mình.
“Nhược Tâm…”
Cao Dật nhẹ than một tiếng khiến Lục Tiêu Họa ngẩng mặt lên có chút mờ mịt. Cô chớp đôi mắt, khuôn mặt có chút trống rỗng, cũng có chút mê mang, còn có một tia giằng co mà có lẽ chính cô cũng không giải thích được.
“Anh vừa nói gì?”
Lục Tiêu Họa hình như nghe được Cao Dật nói hai chữ, chỉ là giọng anh có chút nhỏ khiến nhất thời cô nghe không rõ.
“Không có gì.” Cao Dật cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ về lưng Charlie.
“Em có thích cuộc sống hiện tại không?” Anh cũng không biết vì cái gì lại hỏi một câu có chút kỳ quái như vậy.
“Thích.” Lục Tiêu Họa nghiêng mặt đi nhìn thẳng vào tai của Charlie, tai Charlie giật giật, đầu hơi cúi xuống như muốn gối lên đù* chủ nhân.
Con chó này không có mấy nhiệt tình với đàn ông, trước khi có Lục Tiêu Họa nó cũng lười vận động, lúc nào cũng uể oải ỉu xìu, cơm không ăn nước không uống, vậy mà vừa thấy nữ chủ nhân bắt đầu hăng hái, khiến Cao Dật còn có lúc cho rằng con chó này bị bệnh sắp ૮ɦếƭ, hóa ra chỉ là nó muốn gặp chủ nhân.
Lục Tiêu Họa lấy đồ ăn cho chó và nước cho Charlie ăn, Charlie thấy đồ ăn cho chó không phải quá thích nhưng cuối cùng vẫn sủa vài tiếng, ăn hết bát thức ăn cho chó, sau đó dựa vào chân cô chủ nằm phơi nắng.
Lục Tiêu Họa nằm trên ghế bập bênh, Charlie bên cạnh an tĩnh ghé bên chân cô chủ, thi thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn xem chủ nhân, sau đó lại ngủ, chiếc đuôi thi thoảng khẽ vẫy vẫy.
Giống như bị quên mất một ít tình, có chút không mấy vui vẻ.
Cô nhẹ nhàng mở hai mắt, bên trong đôi mắt có chút mờ mờ sương mù, lộ ra chút lạnh lẽo. Lục Tiêu Họa ngồi dậy, đưa tay lên huyệt thái dương nhẹ nhàng xoa xoa, đây là phương pháp Cao Dật chỉ giúp cô giảm căng thẳng.
Giấc ngủ của cô vẫn luôn không tốt lắm, buổi tối rất dễ bừng tỉnh, nhưng cô lại không nói với bất cứ ai ngoại trừ với bác sĩ của mình là Cao Dật. Cao Dật đối với điều này tỏ vẻ có chút không thể nề hà, cô bị mất ngủ như thế này từ lâu anh tra không ra, có khả năng chính là có chút ám khí trong lòng, bởi vì không có ý ức lúc trước cho nên vẫn có bất an. Cao Dật cho cô vài loại thuốc giúp dễ ngủ, nếu thật sự không ổn thì cô uống một viên, chờ đến khi thời gian qua đi nói không chừng sẽ quen được giấc ngủ buổi tối, lúc ấy sẽ không cần uống thuốc nữa.
Cô lấy cho mình một ly nước, Ng'n t cũng nắm chặt cái ly, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc nhỏ, từ bên trong đổ ra một viên đặt vào miệng mình.
Thuốc cùng nước ấm trôi xuống bụng, thuốc vẫn chưa phát huy tác dụng, cô vẫn rất tỉnh táo.
Cô buông ly nước xuống, sau đó mở tủ quần áo ra lấy con Pu'p bê bên trong ôm vào lòng *** mình. Cơn buồn ngủ dần dần kéo đến nhưng cô vẫn ít nhiều không có cảm giác an toàn.
Đến khi tác dụng của thuốc rốt cục chiến thắng ý chí của cô, cô mới mơ hồ ngủ được.
***
Mưa vẫn rơi, không khí dường như tràn ngập mùi bùn đất.
Trong đêm tối, một bàn tay nho nhỏ vươn ra bới trong thùng rác nửa ngày mới tìm được một ít đồ ăn bỏ đi của người khác, sau đó là một thân thể nhỏ nhỏ, là một đứa bé gái, bé chạy vào một góc không có ai, sau đó đưa lên miệng ăn.
Đứa bé này thật sự rất nhỏ, đại khái chỉ khoảng bốn năm tuổi, vóc dáng cũng lại càng nhỏ chỉ như ba bốn tuổi.
Lúc này một người đàn ông đi qua, trên tay cầm một cái bánh bột ngô vừa đi vừa ăn, chỉ là đang ăn cũng không biết vì sao cái bánh trong tay rơi xuống đất, người kia chỉ nhàn nhạt liếc qua một cái, cũng không nhặt lên mà tiếp tục đi về phía trước.
Bé gái trốn trong góc tường chạy ra, vươn tay nắm lấy chiếc bánh bột ngô rơi trên mắt đất, kết quả tay nhỏ vừa thì đến thì một bàn tay lớn hơn lại duỗi ra, sau đó một gã lang thang liền đá chân vào người bé gái.
“Cút ngay, của tao.” Gã lang thang nhặt lấy chiếc bánh bột ngô trên mặt đất, từng miếng từng miếng nhét vào miệng.
Bé gái bò từ mặt đất lên, lại tránh vào góc tường không dám đi ra.
Đôi mắt gã lang thang vẫn luôn nhìn chằm chằm vào góc tường, hắn ăn xong chiếc bánh bột ngô trong tay, sau đó đi tới vươn tay kéo bé gái từ trong góc tường ra. Đôi mắt gã mờ mịt, cũng lộ ra một ít ánh sáng không phải quá tốt.
Hắn nhìn từ trên xuống dưới đứa bé đáng thương này, tay cũng duỗi ra sờ soạng thân thể đứa bé gầy yếu chỉ còn da bọc xương.
Bé gái không ngừng giãy giụa, kẻ lang thang *** môi, ném bé gái xuống mặt đất, sau đó hắn đứng lên bắt đầu *** của mình ra.
Bé gái co thân mình nho nhỏ của mình lại, bé không biết cái tên xấu xa này muốn làm gì, nhưng bé sợ, bé thật sự sợ quá.
Mẹ… sợ….
Bé lấy tay quệt nước mắt của mình, thân mình nhỏ bé cũng nép sát vào góc tường, kẻ lang thang đã *** của mình ra, hai đù* trống trơn cũng lộ ra nửa người bẩn thỉu. Gã lấy tay đưa về phía trước kéo bé gái ra ngoài.
Bỗng ‘bốp’ một tiếng, gáy gã tê rần, còn không thấy rõ có chuyện gì phía sau thì đầu gã đã ong ong, thân thể gã cũng ngã xuống mặt đất lộ ra ௱ô** trắng bóng, còn có đồ vật kia đứng thẳng đứng.
Rồi sau đó, một viên gạch rơi xuống đất, sau đó một bé trai cũng không cao lắm xuất hiện, bé trai chạy tới vươn tay vào góc tường.
“Em gái đừng sợ, anh đưa em đi.”
Bé gái trong góc tường mở to hai mắt đã ướt hồng, do dự một hồi mới duỗi tay của mình ra, có lẽ bởi vì tuổi xấp xỉ cho nên không thấy sợ hãi bé trai, đương nhiên bé cũng tin tưởng hơn.
Bé trai nắm chặt tay bé gái, sau đó ôm bé lên.
Tuy rằng nó cũng không lớn lắm, nhưng có thể ôm được em gái nho nhỏ này.
“Em gái, đừng sợ, đừng sợ.” Bé trai cẩn thận an ủi bé gái mình đang ôm, vừa chuẩn bị đi lại chợt nhớ tới cái gì, nó đi tới bên người gã đàn ông đang nằm trên mặt đất kia, sau đó vươn chân dùng sức giẫm lên vật kia của gã. Thân thể gã lang thang co lại, trán cũng thoát ra không ít mồ hôi lạnh nhưng vẫn không tỉnh, mà vật phía dưới kia dường như đã gẫy oặt sang một bên bầy nhầy.
“Đừng sợ.” Bé trai ôm chặt đầu em gái ghì vào lòng *** mình. “Anh đưa em rời khỏi nơi này.” Nó cố gắng dùng sức ôm chặt thân thể nho nhỏ của bé gái, từng bước một rời khỏi nơi này.
Đèn trên đường tóa ánh sáng ấm áp, bé trai ôm bé gái tới một chỗ ngoặt nho nhỏ, nơi này vừa lúc có thể cho bọn nó một nơi có thể che mưa chắn gió.
Nó ngồi xổm người xuống, sau đó từ trên người lấy ra một khối bánh bột ngô cứng ngắc đặt vào tay bé gái.
“Em gái ăn đi.”
Bé gái nắm lấy bánh bột ngô, lúc chuẩn bị ăn bé lại đem bánh bột ngô đưa ra trước mặt bé trai.
“Em ăn đi, anh không đói.” Bé trai dùng tay ái của mình lau mặt cho bé gái, mới phát hiện bé gái rất xinh đẹp, so với những bé gái nó gặp đều đẹp hơn rất nhiều.
“Em gái đừng sợ, anh trai sẽ bảo vệ cho em.”
Nó để bé gái ngồi trên đù* mình còn nó ngồi bệt trên mặt đất, hai tay nó ôm chặt bé gái đang ăn bánh bột ngô trong lòng.
Đến khi bé gái ăn xong bé trai mới toét miệng cười, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt gầy gò của bé gái: “Anh tên là Trịnh An Trạch, năm nay mười tuổi, còn em thì sao?” Nó khẽ nhấc bé gái trong lòng *** lên, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh rất xinh đẹp của bé.
Bé gái lắc đầu không nói lời nào, không biết là không nhớ rõ hay là sẽ không nói, là người câm?
“Không sao cả.” Bé trai lại lấy tay áo mình lau mặt cho bé gái.
“Em không nhớ tên anh sẽ chọn cho em một cái tên được không? Anh gọi em là Leng Keng được không? Mẹ anh nói, nếu về sau anh có em gái sẽ đặt tên là Leng Keng.”
“Cho nên gọi em là Leng Keng được không?”
Bé gái chớp đôi mắt một chút, hình như bé hiểu được, sau đó dùng sức gật đầu một cái.
“Ha ha…” Bé trai lại cười tươi. “Anh có em gái, nếu mẹ ở đây nhất định sẽ rất vui vẻ, bởi vì anh có một đứa em gái, lại là một đứa em gái rất xinh đẹp.”
Gió buổi tốt có chút lạnh, thổi tới hai đứa chúng nó cũng mang theo rét nhè nhẹ. Bé trai dùng thân thể của mình chặn những cơn gió lại, cẩn thận che chở cho em gái trong lòng.
Nó là Trịnh An Trạch, là cái tên do mẹ đặt. Sau khi mẹ không còn nữa nó liền sống một mình, thân thích trong nhà không có ai muốn quản nó hay nuôi nó, bọn họ ςướק nhà của nó và mẹ, ςướק đi tiền mẹ để lại nó nó rồi đuổi nó ra ngoài.
Nó là một người không có nhà, đi nhặt đồ vật ở thùng rác, cũng là nhặt đồ người khác vứt trên mặt đất để ăn, khát liền đi uống nước ở các ống nước bên ngoài, cho đến khi nó nhặt được một đứa em gái. Nó gọi em là Leng Keng.
Leng Keng rất xinh đẹp, là đứa bé đẹp nhất nó từng gặp. Nhưng Leng Keng lại không nói lời nào, hơn nữa cũng không nhớ chuyện trước kia, thậm chí mình bao nhiêu tuổi cũng không biết, nhưng nó nghĩ Leng Keng hẳn khoảng bốn tuổi.
Ban đêm hai đứa bé sưởi ấm lẫn nhau ở hốc tường nhỏ này, ngày hôm sau trời vừa sáng, Trịnh An Thành mở hai mắt, nó ngồi dậy, mà Leng Keng trong *** cũng dụi hai mắt của mình.
“Tỉnh.”
“Đã đói bụng chưa?” Trịnh An Trạch vươn tay lau khuôn mặt nhỏ cho em gái.
“Anh đưa em đi tìm đồ ăn.” Nó nói xong liền đứng lên, vươn tay nắm chặt bàn tay nho nhỏ của em gái. Lúc này đã có chợ buổi sáng, hai bên phố đều đủ loại sạp hàng nhỏ, còn có những tiệm cơm lớn nhỏ đã mở cửa, cũng có các nhà hàng sang trọng linh tinh.
Bé trai kéo tay em gái đứng ở một bên, người kia thấy hai anh em cũng không để ý mà mang hai bánh quẩy cho vị khách mới đến. Vị khách kia thấy hai đứa nhỏ, anh cầm hai cái bánh quẩy mình mới mua, sau đó ngồi xổm người xuống đặt ở trước mặt hai anh em.
“Cầm lấy ăn đi.”
“Cảm ơn chú.” Trịnh An Trạch cầm lấy bánh quẩy, còn Leng Keng lại lễ phép cúi người xuống với người đàn ông trước mặt. Người đàn ông không khỏi đau xót trong lòng, anh vươn tay lấy ra ví tiền của mình, lại nghĩ nghĩ, từ bên trong lấy ra một tờ tiền đặt vào tay bé trai, “Cầm đi.”
Trịnh An Trạch nắm chặt tờ tiền trong tay, đây là một trăm đồng, nó biết một trăm đồng có thể mua rất nhiều đồ ăn, cũng có thể mua cho em gái một đôi giày, nó cúi đầu nhìn đôi giày cũ của em gái đã rách thò cả ngón chân, còn có quần áo trên người em gái rất mỏng, khuôn mặt của em gái đã bị tổn thương do giá rét, chỉ có đôi mắt càng thêm xinh đẹp, cũng càng thêm sáng.
Người đàn ông vẫn ngồi xổm trên mặt đất, cảm giác một đứa bé mới lớn như vậy mang theo một bé gái cứ tiếp tục sống ở bên ngoài cũng không phải là biện pháp.
“Ở cách chỗ này không xa có một cô nhi viện, các cháu tới nơi đó đi. Bé gái rất xinh đẹp, chắc chắn có nhiều người muốn nhận nuôi.”
Trịnh An Trạch nắm chặt tay em gái, em gái nó sẽ do chính nó chăm sóc, cho dù khổ dù mệt cũng không đem em gái đưa cho người khác, ai mà biết những người đó có phải kẻ xấu muốn làm tổn thương em gái nó không.
“Cảm ơn chú.” Nó nói lời cảm ơn, cúi người bế Leng Keng từ mặt đất lên, sau đó nó ôm em tới chỗ vòi phun nước, rồi kéo tay em gái ngồi xổm xuống dưới cẩn thận rửa tay và mặt cho em gái sạch sẽ, sau đó dùng tay áo của mình lau khô cho em. Rồi nó bế em gái tới một góc tường nho nhỏ, đem bánh quẩy vừa rồi được cho xé ra đút cho em gái.
“Ăn đi.” Nó cười một chút, tuy rằng còn nhỏ nhưng có thể nhìn ra nó rất đẹp trai, đôi mắt to, mũi cao môi mỏng, mỗi khi cười rộ lên rất đẹp. Rồi nó cũng từng miếng từng miếng ăn vào, nhưng phần lớn vẫn là để em gái ăn.
Bọn nó vẫn luôn đi, cũng nhặt trên mặt đất vỏ chai người khác bỏ đi, đây là khi Trịnh An Trạch lang thang mới biết cái này có thể bán lấy tiền, một ngày nhặt được nhiều cũng được mấy đồng, nếu toàn bộ đều dùng để mua màn thàu ăn thì đủ cho bọn nó ăn được mấy ngày rồi.
Nó nắm chặt một trăm đồng trong túi, tới buổi tối kéo tay em gái đưa đến một cái chợ đêm, có rất nhiều người bán hàng ở vỉa hè, nơi này bán nhiều đồ vật, giá cũng rất rẻ. Trong tay nó còn có một cái túi, bên trong có vài cái màn thầu là đồ ăn mấy ngày tới của anh em nó.
Nó cầm một chiếc áo từ sạp hàng trên vỉa hè, là một báo bông nhỏ, không phải xem như loại quá tốt nhưng hẳn cũng rất ấm.
“Dì, cháu muốn cái này, cái này bán thế nào?” Nó cầm áo trong tay, hỏi.
Người bán quần áo là một phụ nữ trung niên, vừa thấy hai đứa trẻ mặc quần áo rách tứ tung kỳ thật cũng không nghĩ lại tới mua quần áo.
“Cháu lấy đi.” Bà nói, lại lấy thêm một cái quần. “Còn còn có một đôi giày, đều bị lỗi một ít, vốn dĩ muốn bỏ đi, cho các cháu vậy.” Sau đó bà nhìn thoáng qua bé trai, lại từ bên trong lấy ra một bộ. “Đây đều là hàng ế, bán cũng không đáng mấy, cháu lấy mà mặc.”
“Cháu cảm ơn.” Trịnh An Trạch vốn là muốn mua, nhưng không ngờ dì này tốt như vậy, đều cho nó.
Tầm mắt người phụ nữ trung niên dừng trên người Leng Keng.
“A, đứa nhỏ này xinh quá.” Bà không nhịn được đưa tay xoa má Leng Keng, quả nhiên khuôn mặt mềm mại xinh đẹp.
Leng Keng cũng không né tránh, bé cũng không cười, chỉ nắm chặt tay anh trai hơn một ít.
Trịnh An Trạch bế em gái lên, sợ ở đây nhiều người sẽ lạc mất em.
Tới buổi tối, hai anh em nó rúc vào dưới gầm cầm, sau đó nó thay quần áo cho em gái, tuy rằng quần áo rất xấu nhưng lại rất dày, mặc vào cũng không lạnh.
Nó cũng thay quần khác nhưng không thay áo mà đem áo khoác lên người cho em gái, sau đó dựa vào tường, cũng ôm em gái vào lòng ***, lấy ra một cái màn thầu bẻ đôi đưa em gái, hai đứa cứ vậy một miếng lại một miếng ăn vào. Đường phía dưới cầu lâu lâu sẽ có xe chạy qua, đôi khi ánh đèn xe sẽ chiếu vào người hai đứa, tay nó vẫn luôn ôm chặt lấy em gái trong lòng, sợ người khác sẽ trộm em gái nó đi.
Buổi sáng, hai đứa lại ăn một cái màn thầu. Ăn xong Trịnh An Trạch mang theo em gái đi tìm nước uống, vừa lúc ven đường có xe bán nước đi qua, nó lôi tay em gái đi đến, sau đó từ trong túi lấy ra một cái cốc được rửa sạch sẽ.
“Chú, có thể cho chúng cháu một cốc nước được không.” Trịnh An Trạch chỉ vào cái xe chở nước, ở đây có cả một xe nước, bọn nó muốn không nhiều lắm, chỉ một cốc nho nhỏ là được.
Leng Keng đứng bên cạnh Trịnh An Trạch, mở to đôi mắt nhìn người trước mặt.
“Ba mẹ các cháu đâu?” Người đàn ông đưa bàn tay to lớn xoa đầu Leng Keng, mới sáng sớm tinh mơ, người nhà đâu sao lại để hai đứa nhỏ ở bên ngoài, con gái của ông cũng còn nhỏ hiện tại vẫn đang ngủ, nếu ai đánh thức dậy nó một hai sẽ gào khóc đến ૮ɦếƭ không thôi.
“Mẹ…” Ánh mắt Trịnh An Trạch có chút ảm đạm, nó nắm chặt tay em gái. “Ba mẹ đều không có.”
“Hai đứa bọn cháu…” Người đàn ông vừa nghe lời này cũng không biết phải nói thế nào, ông lấy từ trong xe mình một cái ly, cuối cùng nghĩ nghĩ, tính một cái ly giá trị cũng không nhiều, vậy cứ cho đi. Ông vốn nghĩ cho thêm một ít tiền, nhưng nhớ tới hiện tại lừa đảo nhiều như vậy, cuối cùng ngẫm lại vẫn thôi đi, liền không cho nữa.
“Cảm ơn chú.” Trịnh An Trạch nói với người đàn ông, Leng Keng rất lễ phép cúi xuống chào, sau đó bị anh trai kéo đi, nhưng bé quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau, đôi mắt cũng nhìn tới tay người đàn ông vẫn đang đặt ở túi tiền. Bé gái rất gầy, tay nhỏ bé được anh trai nắm lấy, khuôn mặt nhỏ cũng không có vẻ tươi cười, cũng chỉ như vậy nhìn người, ánh mắt thuần túy đến tinh tế như chiếu được cả vào linh hồn người khác.
Mặt người đàn ông nóng ran, vội vàng thu tay mình lại, sau khi hai đứa nhỏ đi xa ông lại bắt đầu hối hận, hẳn là nên cho một ít.
Đúng vậy, hẳn là nên cho một ít, mặc kệ là thật hay giả thì cũng là trẻ con, có lẽ cũng thật sự gặp khó khăn. Nếu là thật sự thì phải làm sao bây giờ, lương tâm ông hiện đã day dứt bất an, nhưng khi ông muốn tìm hai anh em này thì lại phát hiện ông không thể tìm thấy nữa.
Trịnh An Trạch kéo tay em gái, nó tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó đặt em gái ngồi lên đầu gối của mình, lấy cái chiếc ly người đàn ông kia cho.
Nó đem ly đưa lên miệng em gái.
“Uống đi, không nóng đâu.”
Đây là ly giữ ấm, nước bên trong vẫn còn chút độ ấm.
Leng Keng ngoan ngoãn uống một ngụm, sau đó lắc đầu đẩy cái ly tới trước mặt Trịnh An Trạch.
Trịnh An Trạch cũng uống một ngụm, hai đứa lại ăn một cái màn thầu, bụng đã không còn quá đói.
Trịnh An Trạch thấy tóc em gái đã bị bung, nó bảo em gái ngồi xuống, sau đó ngồi xổm phía sau em gái, chân tay vụng về bện lại tóc cho em. Nó là con trai, cũng không quá khéo léo, sau một hồi vật lộn khiến mồ hôi đầu túa ra, cũng không biết nó có khiến em gái mình đau không, Leng Keng chỉ mở to đôi mắt vô tội không kêu đau, cũng không nói gì. Trịnh An Trạch phát hiện em gái kỳ thật sẽ không nói.
Nhưng điều đó cũng không quan trọng, đây là đứa em gái nó nhặt được, là người thân nó nhặt được, mặc kệ Leng Keng có phải là bị câm hay không, có nói được hay không cũng không quan hệ.
Đây là em gái nó.
Nó nghĩ tới lời của chú cho bọn nó bánh quẩy, nói là bảo bọn nó tới cô nhi viện, nơi đó có ăn có uống, bọn nó cũng có thể được đi học. Nó tì cằm lên đầu em gái, nói:
“Leng Keng, anh đưa em tới cô nhi viện được không? Như vậy chúng ta sẽ có cơm ăn, có chỗ ngủ, cũng có thể được đi học, có thể không bị người khác ức hiếp.”
Leng Keng ngoan ngoãn gật đầu, bé không biết cô nhi viện là gì, nhưng bé sợ đói, cũng sợ bị người khác ức hiếp.
“Anh cõng em, chúng ta đi.” Nó cúi người xuống cho em gái bám lên lưng, bé gái rất gầy, trên người cũng không có mấy thịt cho nên rất nhẹ, nhưng nó cũng còi, trên lưng một lúc không có cảm giác gì nhưng cõng một thời gian dài cũng thấy mệt.
Bọn nó không biết cô nhi viện ở nơi nào cho nên chỉ có thể vừa đi đường vừa hỏi.
Bói bụng bọn nó sẽ ăn màn thầu để dành của mình, khát nước đến vòi phun nước hoặc xin nước của người dân ven đường.
Thời tiết ngày càng lạnh, phần lớn thời gian hai anh em sẽ kiếm một góc nhỏ nào đấy, đứa lớn ôm lấy đứa nhỏ, dùng thân thể không quá to của mình để chắn gió cho em gái.
Bé gái ôm vào *** một con Pu'p bê, đây là do anh trai Trịnh An Trạch nhặt được ở trên đường cho em gái, Pu'p bê cũng không bẩn, có lẽ mới bị quăng đi nên chỉ có vài vết xước, em gái rất thích, vẫn luôn ôm vào lòng.
Nó rất ít khi thấy em gái cười.
Đi mệt, nó ôm em gái ngồi ở chỗ vắng người, nghỉ ngơi cho chân bớt mỏi. Đúng lúc này, có một người tiến về phía bọn nó.
“Hai cháu nhỏ, bọn cháu muốn đi đâu?” Là một chú tuổi hơn lớn hỏi.
Dọc đường đi hai anh em gặp rất nhiều người tốt, ngay cả Trịnh An Trạch luôn cẩn thận cũng có cảm giác trên đời này có rất nhiều người tốt, trừ bỏ những người thân của nó sau khi mẹ nó qua đời lại chiếm nhà, đuổi nó đi.
“Cháu đưa em tới cô nhi viện.”
Nói, nó liền ấn đầu em gái vào sát người mình.
Leng Keng ôm chặt Pu'p bê cũ trong lòng ***, sau đó vươn tay nắm chặt tay Trịnh An Trạch, nhoẻn miệng cười. Tuy chỉ cười mỉm nhưng rất kinh diễm, có lẽ Trịnh An Trạch còn không biết kinh diễm là có ý tứ gì, nhưng nó cảm giác em gái cười rất đáng yêu, nhưng đôi mắt người đàn ông đứng trước mặt bọn nó lại lóe một chút.
“Vừa lúc chú cũng muốn tới cô nhi viện, bọn cháu có muốn đi nhờ xe không? Chú không lấy tiền.”
Trịnh An Trạch không nói gì, nó không quá tin chú này.
“Cô nhi viện cách đây rất xa.” Người đàn ông lại nói. “Nếu bọn cháu đi bộ có lẽ phải đi vài tháng, hơn nữa bọn cháu cũng không biết ở đâu, rất dễ đi nhầm đường, nói không chừng sẽ mất nhiều thời gian hơn.”
“Yên tâm đi.” Người đàn ông nở nụ cười, cũng xoa đầu Trịnh An Trạch. “Chú thường xuyên chạy xe đường dài, với những nơi đó rất quen thuộc, lái xe nhanh chỉ mấy ngày là đến. Hơn nữa cháu có thể không lo cho mình nhưng còn em gái cháu thì sao, còn nhỏ như vậy sao có thể đi bộ xa?”
Trịnh An Trạch có chút do dự, nó nắm chặt tay em gái, không biết có nên đồng ý ngồi xe của người đàn ông xa lạ này.
“Chú còn có việc cần đi ngay, bọn cháu đừng nghĩ lâu.” Người đàn ông lại nhắc nhở, ông lấy ra ví tiến từ trong người, lại lấy vài tờ tiền đưa đến trước mặt Trịnh An Trạch.
“Nếu các cháu không muốn đi cùng chú thì cầm lấy ít tiền này đi, hy vọng bọn cháu có thể tới cô nhi viện bình an.” Nói xong người đàn ông còn than thêm một câu. “Vùng này không quá an toàn, nghe nói đã có mấy đứa trẻ bị bắt cóc.”
Trịnh An Trạch không nhận những đồng tiền kia, nó cúi đầu nhìn em gái nho nhỏ ngồi trong lòng, sau đó nó cầm tay em gái, lại ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông kia.
“Chú, bọn cháu không cần tiền của chú, mong chú đưa bọn cháu đến cô nhi viện được không?”
“Được.” Người đàn ông thu tay lại, sau đó vươn tay chuẩn bị bế Leng Keng nhưng Trịnh An Trạch lại ôm lấy em gái không buông tay.
“Chú, cháu bế được rồi, em gái cháu sợ người lạ.”
Nó đứng lên ôm em gái từ trên mặt đất vào lòng mình, Leng Keng cũng đem đầu mình đặt lên vai anh trai, vẫn luôn không nói gì.
Người đàn ông đành thu tay lại, sau đó dẫn hai anh em lên xe của mình. Đây là một chiếc ô tô màu đen, lúc lên xe rồi người đàn ông liền lấy kẹo trên xe cho bọn nó ăn.
“Cảm ơn chú.” Trịnh An Trạch nói lời cảm tạ, nó lột giấy kẹo rồi đưa cho em gái ăn.
Leng Keng *** một chút, sau đó thừa dịp Trịnh An Trạch không chú ý liền đem viên kẹo nhét vào túi mình, còn Trịnh An Trạch cũng ăn một viên, nó xoay người nhẹ nhàng xoa đầu em gái nhỏ.
Leng Keng nằm gối đầu lên đù* Trịnh An Trạch, xe chuyển động, bọn nó căn bản không biết bên ngoài có chuyện gì, cũng không biết rốt cuộc bọn nó đi đâu, đi theo con đương nào?
Leng Keng dụi mắt tỉnh ngủ, bé vươn tay kéo tay Trịnh An Trạch, Trịnh An Trạch không nói lời nào vẫn ngủ rất ngon. Leng Keng buông lỏng tay mình, tiếp tục gối lên chân anh trai đang ngủ.
Lúc bé vừa muốn ngủ thì đôi mắt lại mở ra, xe ngừng lại, hình như cửa xe mở, nó nhắm chặt mắt lại, tay cũng nắm chặt tay anh trai, theo bản năng thấy sợ.
“Hàng hôm nay không tồi nhỉ?” Có giọng đàn ông truyền đến. “Ông hỏi thăm rõ ràng không, hai đứa nhỏ này không có thân phận gì chứ?”
“Yên tâm đi.” Giọng của ông chú tài xế truyền đến. “Tôi đã hỏi rõ ràng, cũng đi theo bọn nó rất lâu. Hai đứa đều là trẻ mồ côi, là muốn đi tìm cô nhi viện. Đứa lớn có thể bán làm công nhân, đứa bé gái rất xinh đẹp, hẳn có thể bán được giá tốt.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc