Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 212

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

“Cô lại muốn cái gì, tôi đã đáp ứng đưa cô vào làm ở công ty rồi còn gì.”
“Tôi biết.” Hạ Nhược Tâm vẫn ăn bánh kem, cô thỏa mãn nuốt xuống, đôi mắt lại được che giấu bởi làn sương mù. “Ngày mai tôi sẽ nghỉ việc.”
Tống Uyển cảm giác mình bị đùa giỡn, bà vất vả mới xin cho cô ta vào, còn chưa được mấy ngày lại nói không làm nữa, có ý tứ gì?
“Bà Tống tức giận sao?” Hạ Nhược Tâm biết rõ còn cố ý hỏi.
Mà Tống Uyển hiển nhiên sẽ không cho cô thái độ tốt.
“Rốt cuộc cô muốn điều gì?” Tống Uyển cảm giác mình thật sự muốn phát điên rồi, mội bên là Hạ Dĩ Hiên luôn tính kế với bà, một bên lại là Lục Tiêu Họa không biết lúc nào sẽ xuất hiện.
Biết sớm như vậy chi bằng bà đừng có tỉnh lại.
“Các người thật sự rất kỳ quái.” Hạ Nhược Tâm đặt tay lên đám giấy tờ chuyển nhượng tài sản, cầm lấy đặt trước mặt mình, giọng cũng lạnh lạnh sâu kín: “Một đám đều hỏi tôi muốn làm gì, kỳ thật tôi cũng muốn hỏi các người muốn làm gì? Tôi không đến Sở Thị là bởi vì tôi cùng ai đó đã đạt được thỏa hiệp, còn người kia là ai tôi nghĩ bà Tống hẳn biết rõ mới đúng.”
“Hạ Dĩ Hiên!” Bàn tay Tống Uyển đặt lên bàn đột nhiên nắm chặt khiến khăn trải bản nhăn nhúm, Hạ Nhược Tâm vội vàng cầm bánh kem của mình lên tránh cho bị rơi xuống đất.
“Cô ta cùng cô nói cái gì?” Tống Uyển buông lỏng khăn trải bàn trong tay, ngữ khí cũng không oán giận như vừa rồi nhưng vẫn là rất áp lực.
“Không có gì.” Hạ Nhược Tâm lúc này mới đặt bánh kem xuống, tiếp tục ăn.
“Chẳng qua Hạ tiểu thư cũng có một số việc khiến cô ta e ngại tôi, thành lợi thế của tôi, giống như bà Tống vậy.”
“Cô ta sợ cô?” Tống Uyển đột nhiên nghĩ tới cái gì, ‘e ngại’ chỉ là một cách nói khác, như vậy còn không phải là…
Sợ.
“Coi như vậy đi.” Hạ Nhược Tâm khẽ nhếch môi cười, cực kỳ mỹ lệ. “Cô ta sợ tôi cũng giống như bà Tống sợ tôi vậy.”
“Vì cái gì mà cô ta lại sợ cô?” Tống Uyển hỏi lại, mà một câu ‘giống như bà sợ tôi’ kia làm trong lòng Tống Uyển không dễ chịu, nhưng lại không thể không thừa nhận bà đúng là sợ.
Nhưng nghĩ đến Hạ Dĩ Hiên cũng có lúc biết sợ bà liền cực kì thống khoái.
“Vì cái gì sợ tôi à?” Hạ Nhược Tâm tỏ vẻ đang ngẫm nghĩ. “Bởi vì tôi biết rất nhiều chuyện, so với tưởng tượng của các người thì tôi còn biết nhiều hơn nhiều.” Đúng vậy, cô biết rất nhiều điều, rất nhiều…
“Cô tìm tôi làm gì?” Tống Uyển nắm chặt bàn tay mình, bà không cho rằng Lục Tiêu Họa hẹn bà ra đây để nói những chuyện vô nghĩa.
“Dì à, bụng dì có đau không?”
Tống Uyển cả kinh ôm lấy bụng mình. Đau, sao lại có thể không dau, cả đời này bà cũng không quên được sự đau đớn khi bị đâm vào bụng, mỗi khi nhớ lại bà đều sẽ cảm giác bụng mình còn đau ê ẩm.
“Dì, dì không muốn báo thù sao?” Hạ Nhược Tâm lại hỏi, chính là tôi cũng muốn báo thù. Cô cúi đầu nhìn ngón tay cực kỳ xinh đẹp của mình, thân thể cô mỗi một chỗ bị thương, mỗi một chỗ đau đều là do Hạ Dĩ Hiên làm, cho nên cô muốn báo thù.
“Cô muốn tôi làm gì?” Tống Uyển khó khăn hỏi. Bà đương nhiên cũng nghĩ liệu bà có dám làm không?
“Đem chân tướng mọi việc nói ra.” Hạ Nhược Tâm cười, sương mù nỏi lên trong mắt.
Sắc mặt Tống Uyển biến đổi. Bà đứng lên, chân tướng à, bà có thể nói chân tướng ra như thế nào, nếu thật sự nói ra được thì bà còn cần phải sợ Hạ Dĩ Hiên, để bị cô ta khống chế sao?
“Sao vậy, bà Tống không muốn?” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt hỏi. Tống Uyển muốn chạy nhưng hai chân không bước nổi.
“Có điều tôi lại muốn.” Giọng Hạ Nhược Tâm cũng lạnh lên. “Tôi đã nói rồi, những gì tôi biết không hề kém Hạ Dĩ Hiên, thậm chí còn hơn cô ta rất nhiều, Hạ Dĩ Hiên không nói ra chân tướng thì tôi cũng sẽ nói ra. Bà Tống, trên đời này không phải tất cả mọi người đều có thể như ý của mình. Bà đã làm gì, bà nợ Tiểu Vũ Điểm, cũng là nợ Hạ Nhược Tâm, cả đời này bà sẽ không trả được, chẳng lẽ bà còn muốn cùng Sở phu nhân – là Hạ Dĩ Hiên tiếp tục có được cuộc sống tốt đẹp sao?”
Cô đứng lên đi tới trước mặt Tống Uyển, khóe miệng nhếch lên cười lạnh băng.
“Tôi nói hay Hạ Dĩ Hiên nói đều do bà lựa chọn?”
Tống Uyển siết chặt túi xách trong tay, rồi sau đó cười thảm. “Tôi còn có lựa chọn sao?”
Mặc kệ là ai nói, kết quả cuối cùng với bà không có khả năng không thấy. Bà cho rằng có thể giấu giếm được cả đời, thậm chí vì bí mật này bà ép con mình cưới kẻ thù của mình, nhưng cuối cùng kết quả bọn họ lại đều không nghĩ đến, cuối cùng toàn bộ đều lại thua trong tay một người xa lạ.
“Như vậy bà Tống lựa chọn điều gì, tôi nói hay là Hạ Dĩ Hiên?”
Kỳ thật Hạ Nhược Tâm đã biết đáp án của Tống Uyển, muốn biết đáp án của bà ta cũng không khó. Bà ta đây là ở ác gặp ác, cuối cùng có lợi không cho bất cứ ai, cái chân tướng này thực sự đả thương tất cả mọi người.
Tống Uyển quay lại chỗ ngồi, trầm mặc nửa ngày, lúc này mới nói: “Tôi còn lựa chọn khác hay không?”
Hạ Nhược Tâm lắc đầu: “Không có, tất cả mọi người không ai có quyền lựa chọn, đã làm sai sẽ phải gánh hậu quả. Còn có, bà Tống liều ૮ɦếƭ không thừa nhận cũng không được.” Cô lấy từ trong túi của mình một thứ, là một chiếc Pu't ghi âm nho nhỏ. “Ở đây có rất nhiều thứ hay ho, bà có muốn nghe không?”
Cô đặt chiếc Pu't ghi âm lên bàn, ấn một chút.
Mà càng nghe sắc mặt Tống Uyển càng kém. Đoạn ghi âm này có lời của bà, cũng có Hạ Dĩ Hiên. Cô gái họ Lục này luôn dẫn dắt hai người nói ra những chuyện kia, cuối cùng đều ghi âm lại toàn bộ, cho dù hai người có liều ૮ɦếƭ không nhận thì nếu đưa tới đường cùng phải ra pháp luật thì cả bà hay Hạ Dĩ Hiên cũng không thể nhận được hậu quả. Đến lúc đó chịu hậu quả sẽ là toàn bộ Sở gia, con trai của bà, còn có chồng của bà. Bà nhắm mắt lại, lúc mở ra đã là quyết định.
Lúc bà lấy lại tinh thần, tai còn nghe từng tiếng khàn khàn của Lục Tiêu Họa.
“Bà Tống, mặc kệ bà lựa chọn như nào thì toàn bộ chân tương nhũng chuyện này cuối cùng sẽ lộ, chỉ khác là, sẽ có bao nhiêu người biết hay chỉ có vài người biết. Tôi có thể đảm bảo, nếu như bà nghe tôi thì chuyện này ngoại trừ những người cần biết sẽ biết, còn lại sẽ không có thêm ai nghe được việc này.”
Cô nói: “Trên đời này bà vẫn còn nợ, đây là bà nợ hai mẹ con bọn họ, trên đời này có thể uy hiếp bà ngoại trừ hạ Dĩ Hiên còn có tôi.”
“Bà muốn cuộc sống bình yên nhưng Hạ Dĩ Hiên cũng không phải là một người sẽ giữ bí mật. Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, trừ phi bà chịu cho cô ta sai khiến cả đời. Với con dao nhỏ kia cắm vào bụng chẳng lẽ bà cũng có thể chịu đựng? Lỡ may về sau cô ta lại đâm cho bà một dao, hoặc cho con trai bà một dao thì sao? Hơn nữa tôi quên có nói cho bà nhớ, lúc trước người đẩy Hạ Nhược Tâm xuống biển không phải bà mà lạ Hạ Dĩ Hiên, rõ ràng cô ta mới là hung thủ nhưng lại đem mọi chuyện làm sai đó đẩy lên người bà. Còn có một việc có lẽ bà cũng không biết.” Đọc trên Thichtruyen.com để ủng hộ nhóm dịch các bạn nhé <3.
Tầm mắt Hạ Nhược Tâm ngừng ở cách đó không xa nhưng trước sau đều không có tiêu điểm nào.
Không biết vì cái gì mà Tống Uyển đột nhiên thấy lạnh, cái lạnh tràn khắp cơ thể khiến lông tơ bà dựng đúng, da đầu cũng tê rần.
Hạ Nhược tâm lại đem tầm mắt ngừng trên người Tống Uyển.
“Sau khi cô ta đâm một dao vào người bà, bà có biết cô ta đối xử với Hạ Nhược Tâm như thế nào không?”
“Không phải đã thả ra sao?” Tống Uyển mở to mắt trả lời. Chuyện này bà đã nghe con trai nói qua, quả thật lúc ấy bà thấy may mắn, cũng là thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu con của bà làm gì Hạ Nhược Tâm thì có lẽ bà sẽ không bao giờ ngủ ngon được.
“Thả? Ngây thơ.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nhếch môi. “Hạ Dĩ Hiên so với tưởng tượng của bà còn tàn nhẫn hơn nhiều. Cô ta bỏ đói Hạ Nhược Tâm hơn nửa tháng, mỗi ngày đều đối xử như chó chỉ quăng cho vài thứ khiến cô ấy không đến mức ૮ɦếƭ đói, cô ta còn dùng ớt cay hủy hoại giọng nói của cô ấy, lấy dao rạch mặt cô ấy, cũng dùng gậy sắt đập gãy xương đù* của cô ấy.”
“Bà Tống, bà sợ sao?”
Tống Uyển mở to hai mắt, nửa ngày đều không biết có thể nói ra điều gì, môi bà cũng run run một câu cũng không thoát ra nổi.
“Cô ta sao dám, đó là chị của cô ta…”
Chị? Hạ Nhược Tâm đối với từ chị này cảm giác giống như châm chọc.
“Cô ta có thể *** thì còn có cái gì là không dám làm? Bà phải cẩn thận mộ ít, rốt cuộc bà vẫn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt cô ta. Lúc ấy cô ta cho bà thuốc ngủ, bà chưa ૮ɦếƭ cũng phải cảm ơn tôi bởi vì lúc ấy tôi đã đem nhốt cô ta ở chỗ không ai biết mấy ngày, bằng không hiện tại bà cũng đã ૮ɦếƭ mà không biết gì.”
Tống Uyển rùng mình một cái, nhớ tới Hạ Dĩ Hiên làm bộ làm tịch khi đó, nhớ tới khi cô ta cầm con dao gọt hoa quả đâm vào người bà, nhớ tới sắc mặt uy hiếp của cô ta khiến trái tim của bà đau đớn.
Còn có, cô ta vậy mà cho bà uống thuốc ngủ, muốn *** bà, còn hại chị gái mình thành như vậy. Người phụ nữ độc ác tàn nhẫn như vậy, lòng lang dạ sói như vậy mà bà dám để bên cạnh, dám đặt bên người con trai mình sao?
Đúng vậy, đúng vậy, bà đã nhiều tuổi, có thể chẳng còn sống được mấy ngày, bà vốn dĩ đã một lần ૮ɦếƭ, hiện tại bà sống lại chẳng lẽ lại vì mình mà hại con trai và chồng của mình. Chẳng sợ bà không còn thanh danh, Hạ Dĩ Hiên cũng đừng mong vào Sở gia bọn họ.
Bà suy nghĩ một đêm, cũng là suy xét một đêm, càng là một đêm không ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau bà lấy điện thoại, run rẩy bấm dãy số của người kia.
Đến khi điện thoại thông, một giọng khàn khàn truyền đến: “Chào bà, bà Tống.”
Tống Uyển nắm chặt điện thoại trong tay, nửa ngày sau mới nói: “Tôi đồng ý với cô, tôi muốn cho Hạ Dĩ Hiên ૮ɦếƭ không tử tế. Cô nói đi, cô muốn tôi làm gì?”
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng lật xem giấy tờ chuyển nhượng tài sản, cười: “Cứ để cô ta kết hôn với con trai bà. Bà phải biết rằng lên càng cao quăng ngã càng nặng, đến lúc đó không chỉ xương thịt không còn mà máu thịt cũng mơ hồ.”
Tống Uyển bên kia thấy rùng mình, sự lạnh lẽo khiến bà đột nhiên cảm giác mình đang ở mùa đông.
***
Buổi sáng khi Hạ Dĩ Hiên đến, quả nhiên bàn làm việc kia đã không có người. Cô thở dài nhẹ nhõm, tuy rằng mất đi một nửa gia sản Hạ gia nhưng đối với cô mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, dù sao cô sẽ sớm đi vào Sở gia. Mới đầu cô vẫn lo lắng người phụ nữ kia sẽ lật lọng, nhưng vài ngày sau cô đều không thấy bóng dáng cô ta đâu mới yên tâm. Cũng là vì ngày kết hôn càng ngày càng gần cho nên cô bắt đầu bận rộn không rảnh để ý tới chuyện khác.
Muốn thử áo cưới, muốn chụp ảnh cưới, cũng muốn chuẩn bị tiệc R*ợ*u. Tuy rằng những chuyện này đều có chuyên gia sắp xếp nhưng dù sao cũng là hôn lễ của cô, mỗi chi tiết cô đều muốn phải được làm tốt nhất. Áo cưới được người nhà thiết kế nổi tiếng thế giới làm, khách sạn cũng là tốt nhất, kế hoạch hôn lễ cũng chuyên nghiệp nhất.
Đây là lần thứ ba Sở Luật kết hôn, cô nhất định phải chứng minh cho mọi người thấy, Hạ Dĩ Hiên cô là người thứ ba Sở Luật nhưng sẽ là người tốt nhất, cũng hạnh phúc nhất.
Cô tỉ mỉ chuẩn bị cho hôn lễ của mình, mỗi ngày đều có việc bận rộn căn bản không có thời gian đi quản chuyện khác, không biết lúc này cổ phần công ty Hạ gia đã bắt đầu đổi chủ trong im lặng.
Hạ Minh Chính cũng không để ý, vốn dĩ cổ phần nhiều hay ít cũng không quan trọng, công ty bọn họ vốn là công ty của gia tộc, ông có một nửa mà Hạ Dĩ Hiên nơi đó có một nửa. Việc này cha con Hạ Minh Chính đều giấu cả Thẩm Ý Quân, cho nên từ rất nhiều mặt có thể thấy cha con Hạ gia có thật sự đem mẹ con bà trở thành người thân hay không nay đã sáng tỏ.
Nói nữa, trước nay Hạ Nhược Tâm đều không hy vọng có được cái gì từ Hạ gia, mà Thẩm Ý Quân cũng không có khả năng sẽ muốn.
Cho nên Hạ Minh Chính cũng giống con gái mình, mỗi ngày đều tự mình chuẩn bị cho chuyện hôn lễ, còn công ty ở trong mắt bọn họ dù có không để ý dăm bữa nửa tháng cũng sẽ không có gì thay đổi. Chỉ là, rất nhiều thời điểm sẽ không ngờ…
“Cái này cho em.” Lục Cẩm Vinh đem một thứ đưa cho Hạ Nhược Tâm. “Thứ em muốn.”
“Cảm ơn anh.” Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, cũng đem tờ giấy đặt lên đù* mình.
“Em đã quyết định?” Lục Cẩm Vinh hỏi em gái, tuy rằng tài sản Hạ gia không được coi là quá lớn trong mắt Lục gia nhưng cũng không phải là nhỏ với người thường, chẳng lẽ em ấy không động tâm, không cần?
“Vâng, cứ như vậy đi.” Hạ Nhược Tâm không cần điều này, vốn dĩ chính là cho người cần hơn.
Lục Cẩm Vinh đứng lên đi tới bên cạnh Hạ Nhược Tâm, sau đó vươn tay xoa xoa đầu cô: “Đều nói mặc kệ cuối cùng vẫn xen vào, em chính là thích khẩu thị tâm phi*.”
*khẩu thị tâm phi: miệng nói nhưng trong lòng lại không nghĩ thế.
Hạ Nhược Tâm dựa đầu vào người Lục Cẩm Vinh, cô nhắm mắt lại, một sợi gió nhẹ xuyên qua cửa thổi vào, cũng thổi bay tờ giấy bà đặt trên đầu gối, nơi đó hiển nhiên có tên một người.
Thẩm Ý Quân.
Đúng vậy, điều gì cô cũng nghĩ tới, cô biết nếu mình trả thù thì trên đời này khó xử nhất không phải Hạ Minh Chính mà là Thẩm Ý Quân. Tuy rằng cô không nghĩ sẽ nhận người mẹ này nhưng rốt cuộc đây vẫn là mẹ của cô, mặc kệ hiện tại Thảm Ý Quân vì điều gì mà ăn năn, cũng mặc kệ hiện tại trong lòng cô suy nghĩ cái gì, cô cần thiết để cho bà một đường lui.
Một nửa gia sản của Hạ gia lấy từ Hạ Dĩ Hiên, Lục Cẩm Vinh đã đem tài sản này đi đầu tư, tiền mua một ít cổ phần công ty, còn bất động sản hay xe linh tinh cũng đã biết thành tài sản cá nhân mang tên bà. Sau này người có toàn quyền quyết sách số tài sản này cũng chính là Thẩm Ý Quân.
“Khi nào thì đưa bà ấy?” Lục Cẩm Vinh lại hỏi, anh vẫn đứng đó làm cây cột cho em gái dựa.
“Luôn mấy ngày nay đi.” Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, cũng ngồi thẳng thân thế. Làm sớm một chút cũng tốt, coi như cuối cùng cô cũng có thể làm một chút cho bà.
Sau đó không lâu một bưu phẩm được gửi tới cho Thẩm Ý Quân, Thẩm Ý Quân xem qua thông tin, đem bưu phẩm vào trong phòng, căn nhà này bà ở không lớn, so với Hạ gia thì nhỏ đến đáng thương nhưng bà ở lại thực sự tốt.
Bà cầm bưu phẩm này cũng không quá nặng, không biết bên trong rốt cuộc là thứ gì, mặt trên không đề tên người gửi mà chỉ có tên người nhận, chính là bà.
Bà ngồi xuống, lấy con dao rọc giấy cẩn thận mở bưu phẩm ra, khi lấy đồ bên trong ra bà không khỏi sửng sốt.
Đây là chứng nhận tài sản của Hạ gia, mà nơi được sở hữu lại là tên của bà, hơn nữa cũng đã làm công chứng.
Đây là ai làm?
Ngón tay bà run run, đầu ngón tay đặt nhẹ lên giấy chứng nhận tài sản này.
Không phải Hạ Minh Chính, người đàn ông kia lấy bà, ông coi bà đúng là vợ ông, cũng cho bà một cuộc sống tốt, chỉ là chắc chắn ông sẽ không đem tài sản của mình cho bà. Gia sản Hạ gia ông chỉ có một nửa, mà một nửa khác đã cho Hạ Dĩ Hiên.
Mà bà cũng không nghĩ tới phải lấy được những thứ này, Hạ gia vốn dĩ là của Hạ Dĩ Hiên, nói trắng ra bà vẫn là người ngoài.
Vậy thì cái này là ai gửi tới.
Đột nhiên bà cảm giác mũi mình đau xót.
“Tâm Tâm… Tâm Tâm, là con làm sao, Tâm Tâm…”
Bà ôm lấy giấy chứng nhận tài sản này bắt đầu gào khóc.
***
Hạ Minh Chính lái xe tới căn nhà hiện tại Thẩm Ý Quân ở nhưng cuối cùng vẫn không đi vào.
“Ba, ba lại tới đây làm cái gì?” Hạ Dĩ Hiên cảm giác Hạ Minh Chính thường tới nơi này. “Chúng ta còn phải đi xem hội trường, đừng mất thời gian ở chỗ này.”
“Ba biết.” Hạ Minh Chính than một tiếng, sau đó lái xe rời đi. Ông không biết rằng lúc này Thẩm Ý Quân đang ngồi ở trước cửa sổ, mắt lạnh nhìn chằm chằm hai cha con họ rời đi.
Bà đứng lên, đi tới trước một ngăn tủ, sau đó vươn tay mở ra một ngăn kéo, từ bên trong lấy ra những giấy chứng nhận tài sản.
Gió đã thổi tới Hạ gia.
Hạ gia cũng không có khả năng lại sống yên ổn, chỉ là không biết còn sẽ phát sinh chuyện gì.
Lúc này hai cha con Hạ gia cũng bận rộn chuẩn bị hôn lễ không lâu sau đó, trong lòng Hạ Minh Chính lúc này không thoải mái, cả đời ông cũng chỉ có một đứa con gái nhưng vì cái gì mà Thẩm Ý Quân lại không thể thông cảm cho con bé một chút, cho dù Dĩ Hiên thật sự đã làm những chuyện đó nhưng có thể chịu vì đại thể một chút không. Nhưng ông lại vừa nhớ tới những chuyện hồ đồ con gái mình làm ông liền không còn trách cứ điều gì, nhưng là người luôn nghĩ tốt đẹp, trong lòng Hạ Minh Chính yêu nhất vẫn là Hạ Dĩ Hiên, cho dù con bé đã làm chuyện sai thì cuối cùng quan trọng nhất trong lòng ông vẫn là đứa con gái này.
Trước hôn lễ một ngày, Tống Uyển tìm tới Hạ Dĩ Hiên.
Đã lâu hai người không cùng nhau ngồi nói chuyện.
“Sao vậy, dì tìm cháu có chuyện gì?” Hạ Dĩ Hiên nâng cốc café, mười ngón thon dài gần đây được chăm sóc rất tốt, đương nhiên khí sắc cũng tốt, người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, hiện tại cô còn không phải rất sảng khoái sao?
“Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi cháu một việc.”
Tống Uyển nhìn chằm chằm mặt Hạ Dĩ Hiên: “Dì muốn biết, hết thảy chuyện này có phải đều là kế hoạch của cháu?” Nếu trước kia bà không rõ cũng không dám nói gì, bởi vì một lòng bà đều chỉ muốn trốn tránh, đều không muốn gánh vác trách nhiệm gì, nhưng hiện tại bà đang nghiêm túc suy nghĩ lại tất cả mọi thứ mới phát hiện hóa ra mọi chuyện lại hoàn toàn không giống như bà nghĩ.
Là Hạ Dĩ Hiên từng bước từng bước đưa bà vào một cái bẫy, cũng là đưa bà vào một con đường không thể quay đầu.
Hạ Dĩ Hiên nghe xong vẫn cầm chiếc ly nhẹ nhấp một ngụm café đăng đắng nhanh chóng thay đổi thành ngọt lành.
“Dì à, à không, mẹ à. Mẹ đúng thật cũng không ngu ngốc. Đúng thật là con lợi dụng mẹ, hết thảy đều là kế hoạch của con, có điều trong lòng mẹ cũng có quỷ chứ ai mà làm được? Việc mất đứa trẻ đem tìm nó về là được rồi, lấy tài lực vật lực của tập đoàn Sở Thị tìm một đứa trẻ không phải quá đơn giản sao, chính là ai bảo mẹ ích kỉ, ai làm mẹ chột dạ cho nên mới cho con cơ hội thừa nước ***c thả câu.”
“Cho nên cô liền đem mọi thứ đẩy lên người Hạ Nhược Tâm?”
“Đây cũng không phải là mẹ muốn sao?” Hạ Dĩ Hiên tiếp tục gọi Tống Uyển rất ngọt ngào, dù sao cũng đã đến tận đây, ngày mai chính là hôn lễ của cô và Sở Luật, Tống Uyển muốn nghe chân tướng cô sẽ đem toàn bộ chân tướng nói cho bà.
“Cô ấy là do cô đẩy xuống biển đúng không?” Tống Uyển nắm chặt tay mình, sợ mình không kìm chế được sẽ tát lên mặt người trước mặt. Người phụ nữ này thật sự nhẫn tâm, ngay cả chị của mình cũng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.
“Mẹ, không phải mẹ đẩy xuống sao?” Hạ Dĩ Hiên vẫn cười nhẹ nhàng nhưng ai cũng đều có thể thấy trong mắt cười đó là châm chọc, cũng là đắc ý.
“Không phải ta.” Hiện tại Tống Uyển đã có thể khẳng định không phải chính mình làm. Lục Tiêu Họa nói đúng, không phải bà, cũng không có khả năng là bà. Lúc ấy bà quay lưng về phía biển, nếu có ngã xuống thì bà là người bị ngã mới đúng, nếu không thì cả hai cùng nhau ngã xuống. Nói nữa, khi đó hai tay bà đều không chạm vào Hạ Nhược Tâm thì sao có thể ra tay được. Bà nhớ không nhiều lắm, đầu óc cũng có chút hỗn loạn nhưng lại mơ hồ nhớ thật sự bà không đẩy Hạ Nhược Tâm xuống biển.
“Ha ha…” Hạ Dĩ Hiên vươn tay chạm vào mặt Tống Uyển.
“Mẹ, nói mẹ đần thật đúng là đần. Đương nhiên không phải mẹ, mẹ sao có thể mọc thêm được một cái tay để đẩy Hạ Nhược Tâm xuống. Là con, là con làm, nhưng không phải cũng là con thay mẹ giải quyết nỗi lo về sau sao? Mẹ xem có phải hay không, chuyện đứa bé kia bị mất còn không phải không có ai tính trên người mẹ mà đều tính cho bà chị đáng yêu của con.”
Tống Uyển lạnh lùng nhìn Hạ Dĩ hiên đắc ý, bà sẽ chờ xem Hạ Dĩ Hiên còn có thể đắc ý tới khi nào.
Bà cúi đầu, nắm chặt ví nhỏ trong tay mình, cũng làm như lơ đãng hỏi.
“Cô thật đúng là đã tìm người gánh tội tay cho cô.”
“Phải không?” Hạ Dĩ Hiên thấy bà nói nào thế cũng được, dù sao chuyện cô gả vào Sở gia là chuyện coi như ván đã đóng thuyền.
“Cô đẩy Hạ Nhược Tâm xuống biển lấy tôi làm kẻ ૮ɦếƭ thay, cô suýt chút nữa đã giết tôi cũng lấy Hạ Nhược Tâm làm kẻ ૮ɦếƭ thay.”
“Không phải mẹ vẫn sống tốt sao?” Hạ Dĩ Hiên cười nhạt một tiếng. “Con đã hầu hạ mẹ hơn nửa năm, mỗi ngày đều dọn phân với nước tiểu của mẹ. Thật đúng là ghê tởm.”
“Tôi thật đúng muốn cảm ơn cô,” Tống Uyển cũng cười lạnh, “bao gồm cả việc cho tôi uống thuốc ngủ nhỉ?”
“Bà còn biết cái gì?” Hạ Dĩ Hiên lạnh mặt không còn cười. “A, bà già sắp ૮ɦếƭ này thật biết nhiều điều, sao nào, còn muốn nghe điều gì khác không?”
Hạ Dĩ Hiên nheo mắt lại, tay cầm ly café cũng đang P0'p chặt.
Cô không cao hứng nhưng Tống Uyển lại vất cao hứng, khóe môi bà khẽ cong lên, cũng có mười phần châm chọc. “Tôi còn biết, cô cầm tù Hạ Nhược Tâm, còn đánh gãy chân cô ấy, rạch mặt cô ấy khiến cô ấy nửa sống nửa ૮ɦếƭ. Sau đó trên báo xuất hiện một cô gái bị tai nạn xe, là cô ấy phải không? Hạ Dĩ Hiên, tôi cho rằng cô vốn dĩ chỉ tàn nhẫn một ít, hiện tại tôi mới biết hóa ra căn bản cô không phải tàn nhẫn mà là không có nhân tính.”
‘Bốp’ một tiếng, mặt Tống Uyển lệch về một bên, trên mặt bà hiện rõ vết năm ngón tay.
“Tôi cảnh cáo bà, có những lời không thể nói bậy.” Hạ Dĩ Hiên cảnh cáo Tống Uyển. “Bà mà dám cho tôi cành mẹ đẻ cành con thì hãy chờ Sở Giang và Sở Luật sẽ không cần người vợ này, cũng không cần người mẹ này. Phải, tôi là tội phạm ***, bà cũng vậy.”
“Cả hai chúng ta đều không thoát được.”
‘Choang’ một tiếng, Hạ Dĩ Hiên ném mạnh cái ly trong tay xuống: “Tống Uyển, chuyện này tôi không muốn nhắc lại, cũng không muốn nghe từ miệng của bà. Dù sao chuyện nên làm bà đều đã làm, không nên làm bà cũng đã làm, bà hãy suy nghĩ cho chồng của bà, cả con của bà nữa.”
Cô đứng lên, cầm lấy ví của mình đi ra bên ngoài.
Tống Uyển nhìn chằm chằm theo bóng dáng rời đi của Hạ Dĩ Hiên, đến khi tai bà không còn nghe tiếng giày cao gót nữa bà mới nhẹ nhàng xoa đầu tóc mình, sau đó xoay người nhìn camera đặt cách đó không xa.
“Cô ta đánh?”
Hạ Nhược Tâm thấy nửa bên mặt Tống Uyển liền biết đây là ai làm.
“Đúng vậy, đánh rất tốt.” Tống Uyển không để bụng cái mặt mình, với bà xem ra đây là một cái tát rất tốt.
“Cái này cho cô.” Tống Uyển giao một thứ cho Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm cầm lấy, là một tấm card nho nhỏ, mà trên bề mặt tấm car có đồ vật hẳn sẽ có rất nhiều người cảm thấy hứng thú. Cô nhét tấm card vào túi xách, sau đó cũng không có nhiều lời xoay người liền đi.
“Tôi muốn hỏi,” Tống Uyển nhịn không được muốn hỏi một câu, cũng là thắc mắc nghẹn ở trong lòng bà rất lâu.
“Cô rốt cuộc là ai, sao có thể biết nhiều chuyện như vậy?”
Hạ Nhược Tâm ngừng bước chân một chút, nhàn nhạt trả lời: “Không phải bà đã sớm biết, tôi là Lục Tiêu Họa, con gái Lục gia. Còn tôi làm sao biết nhiều chuyện như vậy thì tôi chỉ có thể nói cho bà một câu, có người gửi gắm.”
Tống Uyển đột nhiên cảm giác lại sống uổng phí, bà đưa tay đặt lên trên mặt mình, lần đầu tiên cảm giác chính bà đã làm quá nhiều chuyện sai, những chuyện sai này dường như đều khiến bà không chỗ dung thân.
“Thật xin lỗi…” Bà lẩm bẩm nói ra ba chữ này. Nhưng người bà có lỗi thật sự là quá nhiều, nhiều đến mức không biết phải dùng bao nhiêu câu xin lỗi, có lẽ mặc kệ là nói bao nhiêu lần cũng không có khả năng có được từ người khác một câu “Không sao đâu.”
Trong căn biệt thự nhỏ hai tầng trước kia Sở Luật ở đã chuẩn bị trở thành phòng tân hôn, đây là một tay Hạ Dĩ Hiên bố chí, bên trong mọi thứ đều theo ý thích của cô. Mỗi một ngày Hạ Dĩ Hiên đều sẽ tới đây, luôn là muốn nhanh một chút, hy vọng thời gian co lại để nhanh đến ngày cô kết hôn, đến lúc đó cô liền thật sự có thể có được cuộc sống mình mong muốn.
Mà ngày này tới thật đúng vừa nhanh vừa chậm so với mong muốn của cô.
“Ba, con đẹp không?” Hạ Dĩ Hiên trang điểm xong cả người đều kích động. Cả đêm cô không ngủ, nghĩ mình có thể gả vào Sở gia, có thể trở thành phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, nghĩ mình rốt cuộc có thể được như ý nguyện, lăn qua lộn lại đã tới hừng đông.
“Đẹp, đẹp.” Hạ Minh Chính nhìn con gái duyên dáng yêu kiều trước mặt, thật sự ông rất vui mừng, đương nhiên cũng có một loại kiêu ngạo vì con gái kèm một chút khổ sở vì con gái sắp xa gia đình.
Sinh con gái rất tốt, nhưng cha mẹ có con gái đều sẽ có một cảm xúc như vậy, chính mình vất vả nuôi con gái lớn để một ngày nào đó bọn họ sẽ phải giao cho một người đàn ông khác.
Hạ Dĩ Hiên lại xoay người ngắm nhìn gương mặt đẹp nhất của mình trong gương. Chuyên viên trang điểm hàng đầu quốc tế làm cho cô, trang sức hơn một trăm triệu trên người cô không chỗ nào là không tinh xảo, không xa xỉ hay không mỹ lệ. Đến khi trong gương xuất hiện một người, cô hừ một tiếng, để chuyên viên trang điểm sửa sang lại quần áo cho cô.
“Ý Quân, bà đến rồi.” Hạ Minh Chính vừa thấy Thẩm Ý Quân lại đây rốt cục là thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ông sợ bà không tới, đây là hôn lẽ của Hạ Dĩ Hiên, tuy rằng Thẩm Ý Quân chỉ là một mẹ kế nhưng con gái kết hôn, nếu bà không tới thì sẽ thành chuyện đàm tiếu cho người khác.
Hiện tại thì tốt, cuối cùng cũng tới.
Thẩm Ý Quân khẽ cong môi, xem như là cười. Bà tới đây không phải vì Hạ Dĩ Hiên mà là vì Hạ Minh Chính, vì tình vợ chồng mấy năm nay. Hạ Minh Chính ngoại trừ một chút bất công thì cũng không phải là người xấu, chỉ là sinh ra một đứa con gái không tốt.
Hôn lễ tiến hành ở một nhà thờ lớn, hôm nay khách khứa rất nhiều, đương nhiên cũng vì muốn xem hôn lễ xa hoa này. Hạ Dĩ Hiên chờ chính là giờ khắc này, cô chờ một lát Hạ Minh Chính sẽ đem tay cô tự mình giao cho Sở Luật.
Chỉ là Sở Luật khiến cho người ta cảm giác quá lạnh lùng, giống như mấy ngày này không phải anh kết hôn mà là ly hôn. Hôm trước anh vẫn còn họp, buổi tối còn làm thêm giờ, nhưng sáng hôm sau đã thay âu phục thật đẹp, như không có chuyện gì tới cưới Hạ Dĩ Hiên về nhà. Anh đã cưới hai lần, lần cưới này có thể đơn giản được thì đơn giản.
Tống Uyển đi tới phòng tân hôn của con trai, ở đó treo một tấm ảnh cưới lớn. Bà nhìn tấm ảnh cưới này cười lạnh một tiếng.
“Người đâu.” Bà lên tiếng gọi người hầu bên ngoài.
Người hậu vội vàng chạy vào.
“Phu nhân, bà kêu tôi ạ?”
Tống Uyển ghét bỏ chỉ chữ Phúc thật lớn trên tường: “Đem bỏ cái này vứt đi càng xa càng tốt cho tôi.”
“Vứt đi?” Người hầu mở to hai mắt ra nhìn, bà có nghe lầm không. Phu nhân nói là vứt đi, là vứt đi đó, cái này có thể vứt đi không, nếu vứt đi lúc đó phu nhân mới tới thì phải giải thích thế nào?
“Phu nhân, không phải tiên sinh muốn kết hôn sao?” Người hậu cẩn thận hỏi.
“Kết hôn?” Tống Uyển đã đi tới vươn tay đem toàn bộ đồ vật trên bàn gạt xuống mặt đất. “Còn kết hôn cái gì, không có hôn lễ.”
Người hầu bị dọa không dám nói lời nào, bà vội vàng gọi những người khác đem những đồ vật trong phòng tân hôn, toàn bộ đều theo ý tứ của Tống Uyển đem vứt đi.
***
Lúc sắp đến hôn lễ Tống Uyển mới đến.
“Sao bây giờ mới tới?” Sở Giang nhíu một chút mi. “Có phải bà lại không thoải mái ở đâu?”
“Không có.” Tống Uyển nắm tay ông, lúc này điều ông quan tâm cũng chỉ là thân thể của bà chứ không phải trách nhiệm, vậy mà trước kia bà lại làm những chuyện ngu xuẩn đó, thậm chí còn chịu sự uy hiếp như vậy, bà thật sự hổ thẹn.
“Thật xin lỗi.” Giọng bà nghèn nghẹn, chịu đựng những cái đó khiến bà khóc không thành tiếng.
“Đừng nói xin lỗi, chúng ta là người một nhà.” Sở Giang nắm chặt tay bà. “Chỉ hy vọng lúc này A Luật có thể hạnh phúc là chúng ta có thể an tâm.”
Tống Uyển cười, chỉ là ý cười của bà có chút thê lương. Hạnh phúc, sao có thể hạnh phúc.
Nhạc hôn lễ vang lên, nam thanh nữ tú đứng hai bên thỉnh thoảng rải hoa hồng. Cô dâu Hạ Dĩ Hiên hôm nay thật sự kiều mỹ, hai chân cô đạp trên mặt đất, ngay mỗi bước chân cô đi cũng mang theo một ít hương hoa hồng nhàn nhạt.
“Em chẳng thấy cảm giác gì.” Đỗ Tĩnh Đường kéo nơ của mình một chút, nơ thắt quá chặt khiến không thể thở.
“Anh, anh có thể không cần kết hôn, em nghĩ sẽ giới thiệu cho anh vài người bạn, mọi người đều nói có nhiều bạn thì không cần cưới vợ cũng được.”
“Em không cưới, em gả là được.*” (Ông bà vẫn nói cưới vợ gả chồng, chắc các bạn hiểu :3)
Sở Luật nhàn nhạt khiến anh nghẹn họng.
Đỗ Tĩnh Đường: “…”
Có thể không nói trực tiếp như vậy không?
Nhạc hôn lễ vẫn vang lên, tầm mắt Sở Luật vẫn luôn rất bình tĩnh, anh nhàn nhạt nhìn hướng cô dâu đi đến, trong lòng không có bất cứ chút gợn sóng nào. Lần đầu anh kết hôn là anh trả thù, lần thứ hai anh kết hôn anh tự cho là yêu, lần thứ ba anh cảm giác mình là một con vịt bị săn đuổi, chẳng lẽ về sau phải làm một con vịt cho một ả đàn bà đè sao?
Lúc Hạ Minh Chính cầm tay con gái chuẩn chị tiến lên lễ đài, đột nhiên âm nhạc ngừng hẳn, chiếc TV cực lớn ở trên tường đột nhiên sáng ngời, trên đó không phải là video ảnh cưới của cô dâu chú rể mà là một video. Trong video đúng là Hạ Dĩ Hiên, đúng thật là cô, video rất rõ, ngay cả lông mi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, còn một người khác không thấy rõ khuôn mặt chỉ nghe được âm thanh.
Lúc này, có người tiến vào, cũng không biết nói gì đó với khách khứa, mời mọi người đi ra ngoài, chỉ để lại Sở Gia, Đỗ gia cùng một ít bạn tốt thân cận. Những người tới xem đám cưới cũng bị chặn ở bên ngoài.
Cửa đại sảnh đóng lại, bên trong đều yên tĩnh, chỉ có TV trên tường thỉnh thoảng trền đến âm thanh hai người phụ nữ nói chuyện.
Bắt đầu khiến da đầu mọi người tê dại.
“Tôi muốn biết, có phải mọi chuyện đều là kế hoạch của cô?”
“Đúng thật là con lợi dụng mẹ, hết thảy đều là kế hoạch của con, có điều trong lòng mẹ cũng có quỷ chứ ai mà làm được? Việc mất đứa trẻ đem tìm nó về là được rồi, lấy tài lực vật lực của tập đoàn Sở Thị tìm một đứa trẻ không phải quá đơn giản sao.”
“Cho nên cô liền đem mọi thứ đẩy lên người Hạ Nhược Tâm?”
“Cô đẩy Hạ Nhược Tâm xuống biển lấy tôi làm kẻ ૮ɦếƭ thay, cô suýt chút nữa đã giết tôi cũng lấy Hạ Nhược Tâm làm kẻ ૮ɦếƭ thay.”
“Không phải mẹ vẫn sống tốt sao? Con đã hầu hạ mẹ hơn nửa năm, mỗi ngày đều dọn phân với nước tiểu của mẹ. Thật đúng là ghê tởm.”
...
Mọi người đều thấy kinh hoảng, cũng không ai dám tin tưởng.
Tống Uyển quay sang Sở Giang gật đầu một cái.
“Thật xin lỗi…”
Sở Giang nắm chặt tay vợ, đem tay bà đặt lên đù* mình.
Trước nay Tống Uyển đều không giống như hôm nay, khổ sở như vậy, áy náy như vậy. Bà thừa nhận bà sai rồi, bà nguyện ý đem mọi chuyện mình đã làm sai nói ra tại đây rõ như ban ngày.
Có lẽ những người khác không hiểu quá rõ, nhưng với người của Sở gia lại rất rõ ràng. Từng câu từng chữ hai người nói chuyện, gân xanh trên trán Sở Luật cũng nhảy theo, anh quay sang nhìn Tống Uyển.
Tống Uyển gật đầu với anh, sau đó bà xoay mặt đi, hối hận không tha cho bản thân mình.
Đỗ Tĩnh Đường lấy tay bụm miệng mình lại, sau đó nhìn về hướng Hạ Dĩ Hiên.
Là cô ta giết cô của anh, còn giết, còn giết…
Chị Nhược Tâm.
“Không, không phải…”
Lúc này Hạ Dĩ Hiên mới phản ứng được, cô bị vạch trần mọi chuyện, chuẩn bị nghênh đón chỉ trích từ mọi người.
Sở Luật lạnh lẽo như ác ủy, Tống Uyển thống khoái, Sở Giang căm phẫn, còn Hạ Minh Chinh vẻ mặt không thể tin được.
‘Bốp’ một tiếng, Hạ Minh Chính tát vào mặt con gái mình. Trước kia ông cho rằng cô chỉ có chút nghịch dại, thậm chí chuyện Hạ Nhược Tâm ông cũng cố gắng giấu giếm giúp cô, nhưng cô còn làm cái gì, còn làm cái gì ông không biết.
Vậy mà cô suýt chút nữa giết Tống Uyển, như vậy còn chưa tính, thậm chí còn hạ thuốc ngủ khiến Tống Uyển hôn mê. Sao ông lại có đứa con gái như vậy, sao ông lại có một đứa con gái là tội phạm, ngay cả một người thực vật cũng không tha.
“Ba…” Hạ Dĩ Hiên muốn giữ chặt tay áo Hạ Minh Chính nhưng ông lại nâng tay lên tát vào mặt cô, một cái tát này khiến đầu cô ong ong.
“Anh Luật…” Cô nhìn về hướng Sở Luật, đôi môi run rẩy nhưng một tiếng cũng không dám nói.
Sở Luật đã đi tới, từng bước lại gần cô.
“Là cô suýt chút nữa giết mẹ tôi?” Anh lạnh nhạt hỏi, không có bất cứ cảm xúc nào bị lộ ra ngoài nhưng thân thể Hạ Dĩ Hiên không ngừng run rẩy kịch liệt.
“Không phải, em không có…” Hạ Dĩ Hiên lắc đầu. “Em không cố ý, em thật sự không cố ý.”
“Cô cho mẹ tôi uống thuốc ngủ?” Anh lại hỏi, mà hiện tại anh mới nhớ trong nhà còn giữ những lọ thuốc đó. Một túi thuốc rất lớn, một lọ một đã khiến người đàn ông trẻ tuổi có thể ngủ nguyên một ngày một đêm, vậy mà cô ta chuẩn bị cho mẹ anh một túi lớn, có phải chuẩn bị khiến cả nhà bọn họ đều ૮ɦếƭ không đau, sau đó cô ta sẽ đàng hoàng chiếm cứ toàn bộ tập đoàn Sở Thị?
“Không, em không…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc