Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 211

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Ánh mắt Tống Uyển có chút mỉa mai, ta đây sẽ chờ ngươi sinh cho ta một đứa cháu nội, không sinh ra còn tốt, nếu dám sinh ra thì lại là một Lý Mạn Ni khác.
Chỉ cần cô ta có thể sinh, chỉ cần cô ta dám sinh, Sở gia bọn họ thật sự hoan nghênh.
Hạ Dĩ Hiên uống xong cà phê, cầm lấy túi xách của mình, lúc chuẩn bị đi còn không quên nói với Tống Uyển một câu:
“Dì, cháu còn có việc phải đi trước. Kết hôn sẽ rất mệt mỏi, cháu phải nghỉ ngơi tốt để còn làm một cô dâu đẹp. Đúng vậy, sẽ rất bận nên cháu cũng không thể cùng dì bồi dưỡng tình cảm. Còn phải chuẩn bị cho đám cưới, muốn thử áo cưới, còn muốn chụp ảnh cưới, tuy rằng trước kia cháu cùng anh Luật đã chụp một bộ nhưng đã cũ rồi, tự nhiên muốn chụp một bộ mới.”
Cô lầm bầm lầu bầu nói, không biết là nói cho Tống Uyển nghe hay là khoe khoang thành công của mình.
Tống Uyển trừng mắt oán hận theo bóng dáng Hạ Dĩ Hiên, hận không thể dùng dao nhỏ cũng đâm vào bụng cô ta, nhưng cuối cùng bà cái gì cũng không làm, chỉ ngồi ở chỗ này ngây ngốc với một ly nước, bắt đầu khó chịu, cũng bắt đầu tự trách.
Đột nhiên ánh sáng trước mắt bà tối lại, một cô gái trẻ tuổi ngồi xuống.
Tống Uyển có chút không vui, sắc mặt cũng không quá tốt.
“Xin lỗi, nơi này có người ngồi.” Bà không thích bị quấy rầy ngay lúc này. Nếu là ngày thường nhường một nửa vị trí cũng không sao cả, nhưng hiện tại bà muốn an tĩnh một chút, hơn nữa nơi này có nhiều bàn như vậy sao lại muốn ngồi vào bàn bà đang ngồi.
“Tôi có thể gọi bà Tống, hay là Sở phu nhân?” Giọng nói nhỏ nhẹ, tuy rằng không phải quá thanh thúy nhưng vẫn luôn là có một loại khiến người khác không nói ra được cụ thể, giống như nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ hoặc mềm lại nhưng lại có một loại độc đáo hấp dẫn. Phụ nữ có loại âm thanh này tóm lại vẫn có chút bất tận, cảm giác giống như bị thương tổn tới giọng nói.
Tống Uyển ngẩng mặt lên, người này rõ ràng biết bà, cũng rõ ràng cố ý ngồi ở chỗ này.
“Cô là ai?” Tống Uyển hỏi cô gái xa lạ trước mặt. Cô gái tuổi không lớn, bà cũng chưa gặp qua bao giờ, trong ấn tượng của bà chưa từng thấy khuôn mặt này.
Cô gái trẻ cười một chút, nụ cười kia khiến Tống Uyển không khỏi rùng mình, không rõ nguyên nhân vì sao.
Cô gái trẻ tuổi này không phải ai khác mà đúng là Hạ Nhược Tâm. Cô hơi mỉm cười, thần sắc nhàn nhạt nhìn Tống Uyển trước mặt, tỉnh dậy đã lâu, có vẻ tinh thần không tồi. Cô hiện tại cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là ở ác gặp ác, Tống Uyển vậy mà lại sợ Hạ Dĩ Hiên.
Hạ Dĩ Hiên không ngốc, thậm chí rất thông minh, cô ta biết cách nào để khống chế Tống Uyển.
Đúng rồi, mải nhìn cô đã quên tự giới thiệu.
“Tôi là Lục Tiêu Họa.”
“Họ Lục?” Tống Uyển đối với họ Lục cũng hiểu biết một ít. “Lục Cẩm Vinh với cô có quan hệ gì?” Bà liền hỏi trực tiếp.
“Anh em.”
Hạ Nhược Tâm vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ, khóe môi cô khẽ cong lên có chút ý cười, nhưng nụ cười này dường như có chút… lạnh.
Hóa ra là người của Lục gia, Tống Uyển biết có lẽ đây là con gái của Giản Thanh Doanh, nghe nói bọn họ có một cô con gái ốm yếu, vì bảo vệ cho con gái nên bọn họ luôn không công khai bất cứ chuyện gì của cô con gái này, hẳn là cô gái này rồi.
Hạ Nhược Tâm ngồi ngay ngắn, gọi cho mình một ly sữa bò, cô nâng ly lên uống, không nói một lời. Tống Uyển muốn đi nhưng lại không biết vì điều gì trước sau bà đều không đứng dậy chứ đừng nói rời đi.
Bà đang đợi, chờ Lục Tiêu Họa nói chuyện.
Mà Hạ Nhược Tâm cũng chờ, chờ Tống Uyển nói chuyện.
“Cô rốt cuộc có ý tứ gì?” Tống Uyển hết kiên nhẫn, như thế nào mà gần đây bà đều gặp những người những chuyện kỳ quái, nếu ngồi ở chỗ này có việc gì thì cứ nói, cứ im lặng như vậy là sao.
“Kỳ thật cũng không có ý gì.” Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lân, khí định vẫn nhàn nhạt như cũ. “Chỉ là vừa rồi nghe được một việc, cho nên tới đây muốn trò chuyện với bà Tống một lát. À, nếu bà Tống nguyện ý chúng ta có thể nói chuyện về cuộc sống sau khi ૮ɦếƭ.”
Cuộc sống sau khi ૮ɦếƭ? Tống Uyển suýt chút nữa muốn ném cái ly trên bàn vào người phía trước, nói chuyện về ai ૮ɦếƭ, bà một chút cũng không muốn nói cái gì.
“Bà Tống không muốn nói chuyện về cái ૮ɦếƭ sao?” Hạ Nhược Tâm lúc này giống như bừng tỉnh. “Hóa ra thật sự không thích nói về cái ૮ɦếƭ.”
“Ma quỷ mới nói về cái ૮ɦếƭ.” Tống Uyển nói to rồi đứng lên muốn đi. Bà lại gặp phải kẻ điên, khó trách người của Lục gia vẫn luôn không muốn cho cô con gái này gặp mọi người, hóa ra còn bởi vì đầu óc cô ta không bình thường.
“A…” Cặp mắt Hạ Nhược Tâm lộ ra như vừa thoát khỏi làn sương mù.
“Bà Tống thích nói chuyện ma quỷ, sở thích của bà thật đúng là đặc biệt.”
Tống Uyển đứng lên, xoay người liền rời đi.
“Bà Tống nói quỷ, không phải tôi chứ?” Mà phía sau bà giọng Hạ Nhược Tâm tiếp tục truyền đến.
“Có điều khẩu vị của bà Tống thật nặng, không thích nói chuyện với người mà thích nói chuyện với ma quỷ. Vậy thì chúng ta sẽ tâm sự với một con ma gọi là Hạ Nhược Tâm, được không?”
Đột nhiên ánh sáng trước mặt Hạ Nhược Tâm bị chắn lại, từ đối diện truyền đến sự im lặng, Tống Uyển vừa rồi vốn dĩ muốn đi nhưng lại ngồi xuống, sắc mặt cũng khó coi hơn trước rất nhiều.
“Cô là ai?” Tay Tống Uyển đặt lên đùi nắm chặt trong vô thức.
“Không phải tôi đã nói với bà, tôi họ Lục.” Hạ Nhược Tâm chầm chậm nói.
“Đúng rồi,” cô đột nhiên cười, khóe môi cười cũng đóng băng ở nơi đó, “bà Tống không phải vừa nói tôi là kẻ điên sao? Vậy bà cứ coi như tôi là kẻ điên cũng được. Đúng rồi, chúng ta có nên nói chuyện với con ma Hạ Nhược Tâm không? Còn có một con ma khác là Tiểu Vũ Điểm.”
Sắc mặt Tống Uyển biến đổi, vốn mới tỉnh lại thân thể còn chưa quá tốt hiện tại trên trán cơ hồ đều ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Cô muốn bao nhiêu tiền?”
Bà nắm chặt chiếc ví trong tay, trong lòng suy nghĩ làm thế nào mới bịt kín miệng cô cái xa lạ trước mặt này, mà trong lòng bàn tay bà cũng đầy mồ hôi, sợ Lục Tiêu Họa này lại nói ra cái gì.
Hạ Dĩ Hiên không đáng sợ như vậy bởi vì trong mắt cô ta rất đơn giản, chỉ có Sở Luật. Nhưng cô gái trước mặt này bà chưa từng gặp qua, cũng không biết cô ta muốn điều gì, còn có rốt cuộc cô ta biết nhiều hay ít?
Cô ta biết Hạ Nhược Tâm, biết Tiểu Vũ Điểm, như vậy cô ta còn biết thêm cái gì nữa?
“Tiền?” Hạ Nhược Tâm thật sự cảm thấy có chút buồn cười: “Bà Tống, bà cho rằng Lục gia tôi thiếu tiền sao?”
Sắc mặt Tống Uyển cứng đờ, giống như có chút khó coi. Sao bà lại có thể quên mất sản nghiệp của Lục gia không hề thấp hơn Sở gia, Sở Luật không thiếu tiền tiêu đương nhiên người Lục gia cũng vậy.
Bà muốn dùng tiền mua chuộc Lục Tiêu Họa, đây là đang cười người Lục gia, cũng là cười chính bà.
“Cô muốn nói gì?” Tống Uyển hạ mặt, hiện tại muốn biết nhất chính là Lục Tiêu Họa rốt cuộc đã biết được những gì, lại muốn điều gì.
“Tôi không muốn nói gì cả.” Hạ Nhược Tâm giống như đang tra tấn người, mỗi một lần đều chỉ nói nửa lời nói, mà nửa lời nói này đều thắt chặt tâm Tống Uyển lại.
Hạ Nhược Tâm bưng ly nước trên bàn đặt trước mặt mình, âm thanh từ miệng cô dường như bắt đầu khiến Tống Uyển lo lắng.
“Làm mất đứa trẻ, biển rộng, còn có dao gọt hoa quả…”
Cô đột nhiên cười, mà nụ cười kia khiến Tống Uyển bật dậy chạy ra khỏi nhà hàng giống như chạy trốn.
“Người ta sao lại kỳ quái như vậy, sống sờ sờ không sợ vậy mà lại sợ ma quỷ, quả thật chuyện trái với lương tâm không thể làm nhiều.” Hạ Nhược Tâm lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve ly nước trong tay, lòng bàn tay bắt đầu lạnh lẽo.
Cô thấy rất lạ, Tống Uyển đã tỉnh lâu rồi, điều này cũng không phải bí mật gì, nhưng vì cái gì Hạ Dĩ Hiên vẫn tồn tại được, hơn nữa vẫn truyền ra tin Sở Luật cùng cô ta đã định ngày kết hôn.
Cô cũng không nghĩ ra, vì điều gì mà Tống Uyển có thể nhịn được việc bị đâm vào bụng? Hóa ra bời vì có điểu yếu bị Hạ Dĩ Hiên nắm được trong tay, mà hiện tại cô muốn biết nếu cô cũng có điểm yếu của Tống Uyển thì không biết vị Sở phu nhân này sẽ làm thế nào. Buông chiếc ly, cô đứng lên cũng đi ra ngoài, ánh sáng bên ngoài dừng trên khóe mắt cô, trong nháy mắt cô cảm nhận được một loại chói mắt đau đớn.
Mà lúc này, Tống Uyển ngồi trên xe, ngón tay cố gắng xé rách cái bọc nhỏ kia, tay bà trong lòng vẫn nắm chặt một tay đầy mồ hôi.
Run rẩy, bà mở túi xách của mình, từ bên trong lấy ra một tờ giấy, trên mặt tờ giấy viết một chuỗi con số, đây là một dãy số điện thoại, cũng chính là thứ vừa rồi Lục Tiêu Họa đưa cho bà.
Bà vò tờ giấy lại, mở cửa định ném ra ngoài nhưng cuối cùng lại thu trở về, đặt lại vào túi xách của mình.
Lúc về tới nhà tâm thần bà vẫn luôn không yên, Sở Giang đang cùng Sở Tương xem TV, nửa năm thời gian này quan hệ của ông cháu họ tốt thêm một ít, đây cũng là điều Tống Uyển có thể vui mừng. Nhưng trái tim bà đang đập thình thịch ngày càng mạnh hơn khiến bà hô hấp có chút khó khăn.
Bà đi thẳng vào phòng mình, lấy ra tờ giấy kia, có chút do dự cuối cùng vẫn bấm gọi dãy số.
Lúc này Hạ Nhược Tâm đang ngồi trên chiếc giường mềm mại của mình đọc sách, vừa mới lật vài tờ điện thoại đặt bên cạnh cô reo vang. Cô cầm điện thoại lên không có bất cứ cảm giác gì.
Không lâu như cô nghĩ.
Từ trước đến nay Tống Uyển làm gì cũng không quá dứt khoát, lần này chắc là sợ hồn ma gõ cửa đi.
“Tôi là Tống Uyển.” Người bên kia nửa ngày mới nói. “Cô nói đi, cô muốn cái gì mới có thể buông tha tôi, mới có thể buông tha cho con trai tôi?”
Hạ Nhược Tâm khẽ nhếch môi, buông tha cho bọn họ? Cô buông tha cho bọn họ thì ai buông tha cho cô lúc cô cửu tử nhất sinh, ai tới buông tha cho Tiểu Vũ Điểm của cô?
“Tôi muốn vào tập đoàn Sở Thị.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói.
Tống Uyển suy nghĩ, cuối cùng bà chỉ có thể đồng ý. Mặc kệ trước mắt Lục Tiêu Họa muốn cái gì bà đều sẽ thỏa hiệp, chỉ cần cô ta đem những chuyện đó giữ trong bụng mình.
“Luật, mẹ tìm con có việc.” Tống Uyển tới thư phòng của Sở Luật, cũng tìm một chỗ cho mình ngồi xuống.
Sở Luật buông Pu't nhìn chằm chằm Tống Uyển, muốn từ trên mặt bà đoán được điều gì đó. Nhưng lúc này Tống Uyển lại rũ mắt, trong lúc nhất thời có chút ý vị khó hiểu.
“Luật, mẹ có con gái một người bạn muốn vào làm trong công ty.” Tống Uyển bình tĩnh nói.
“Được ạ.” Sở Luật đồng ý, anh tiếp tục chuyển tầm mắt vào tài liệu trên bàn của mình, cũng không có hỏi nhiều.
Tống Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn may nó không hỏi gì, bằng không bà thật không biết phải giải thích như thế nào.
Bà đứng lên, lúc vừa muốn rời đi lại nghe được âm thanh Sở Luật.
“Mẹ, con không biết mẹ dối con điều gì, nhưng con hy vọng có một ngày có thể nghe được mẹ nói thật chân tướng mọi việc.”
Thân thể Tống Uyển run lên một chút rồi sau đó mở cửa đi ra. Bà biết con trai mình trước giờ đều rất đa nghi, cũng không phải mỗi lần đều có thể giấu giếm được nó, nhưng bà biết hiện tại nó cái gì cũng không biết, bằng không sẽ không bình tĩnh như vậy.
Chân tướng, chân tướng a…
Bà phải đem cái chân tướng này biến thành giả đối, rồi sau đó cả đời đi theo bà, tra tấn bà, cho nên chân tướng vẫn đừng nói ra thì tốt hơn. Nói ra bọn họ không có khả năng lại có người có thể cười.
Hạ Nhược Tâm thoải mái đi vào tập đoàn Sở Thị, nhân viên lễ tân vừa thấy cô, muốn nói gì đó, cô liền lấy từ trên người một tấm card, nhân viên lễ tân hơi choáng một chút.
Nhân viên lễ tân lập tức ngậm miệng, trong lòng lại nói thầm, vị Lục tiểu thư này rốt cuộc có lai lịch gì mà trước đó vài ngày không phải đã rời khỏi công ty rồi sao, vậy mà lúc này lại cao ngạo trở về, vẫn là cầm tấm card thang máy của tổng giám đốc. Tấm card kia chính là giấy thông hành lớn nhất ở công ty, có tấm card kia tức là có thể tùy ý ra vào bất cứ tầng nào trong hai mươi tám tầng ở tòa nhà này. Tầng hai mươi tám chính là kim đỉnh tháp đỉnh, mà người có được tấm card kia đương nhiên cũng khiến mọi người bọn họ ngưỡng mộ.
Hạ Nhược Tâm vào thang máy thưởng thức lợi ích của tấm card mang lại, tấm card này là Tống Uyển đưa tới. Chức vị cô muốn từ Tống Uyển chính là công việc trước kia của cô, trợ lý đặc biệt cho tổng giám đốc. Đương nhiên cô không nghĩ sẽ lại bán mạng cho Sở Luật, cô muốn tấm card này chính là vì muốn tra tấn Hạ Dĩ Hiên thường xuyên đến đây.
Hạ Dĩ Hiên cho rằng cô ta đã có thể kê cao gối mà ngủ, như vậy thì thật sự sai rồi, trên đời này không có cái gì là có thể kê cao gối ngủ mà vẫn có thể thoải mái. Đương nhiên cô ta cũng có thể kê cao gối mà ngủ, nhưng gối đầu cao quá sẽ rơi khỏi gối.
“Xin chào, xin hỏi…” Thư ký tiểu Trần thấy có người đi tới liền vội vàng đứng lên, kết quả thấy được Hạ Nhược Tâm đôi mắt liền mở to. Cô quăng hết đồ trong tay chạy tới ôm lấy Hạ Nhược Tâm vừa nhảy vừa cười.
“Tiểu Hoa, cô đã đến rồi. Cô biết không, sau khi cô đi tôi ở chỗ này mỗi ngày đều có bao nhiêu khó chịu, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có. Còn có Hạ Dĩ Hiện hiện tại rất đắc ý, mỗi ngày đều gây khó dễ với tôi giống như tôi cầm tiền lương của tổng giám đốc chứ không phải cô ta.
“Sở Luật vẫn chưa phải chồng cô ta.” Hạ Nhược Tâm vẫn gọi cả tên lẫn họ Sở Luật. Thư ký Tiểu Trần lè lưỡi, cũng biết trước nay tính tình Hạ Nhược Tâm đều như thế, cô ấy không giống người khác đều phải dựa vào Sở Luật mới có thể sống được.
Thư ký Tiểu trần thật đúng hâm mộ khi cô không cần xem sắc mặt của sếp, tuy rằng nói tổng giám đốc đối với bọn họ khá tốt, phúc lợi của tập đoàn cũng là cao nhưng cũng không dễ dàng mà có được, thỉnh thoảng lắm mới được nhẹ nhàng một chút còn dường như lúc nào bọn họ cũng sắp ૮ɦếƭ vì áp lực công việc.
Hạ Nhược Tâm đặt vật dụng của mình trên bàn, ngoài ý nghĩ của cô, nơi này vẫn giữ nguyên, ngay cả đồ vật bên trong ngăn kéo cũng nguyên xi nguyên dạng. Chẳng lẽ Sở Luật có năng lực biết trước, biết cô sẽ quay lại đây làm việc?
Sau đó không lâu, Sở Luật tới. Anh vừa thấy cô gái ngồi trên ghế đang chơi điện thoại, bước chân hơi ngừng một chút.
Anh đi thẳng vào trong văn phòng của mình, một câu cũng không nói.
Hạ Nhược Tâm nhìn về cánh cửa đã đóng.
Sở Luật, nếu anh biết hai người thân cận nhất bên cạnh mình cùng tính kế thì liệu anh có cảm thấy mình thật ngu ngốc không.
Điện thoại trên bàn của cô đột ngột vang lên. Cô hơi nhếch môi cười, kỳ thật không cần đoán cũng biết đây là ai gọi tới.
“Lục tiểu thư, tới văn phòng tôi một lần.”
Hạ Nhược Tâm buông điện thoại trong tay xuống, chỉnh một chút quần áo của mình, đi tới cửa rồi nhẹ nhàng gõ một chút, bên trong truyền ra hai tiếng cực kỳ điềm đạm “mời vào”.
Cô mở cửa ra, sau đó chớp chớp mắt một chút bởi vì ánh sáng lúc này thay đổi khá nhiều với bên ngoài.
Cô đứng yên một bên không chút bắt bẻ.
“Tôi muốn biết, cô với mẹ tôi quen nhau như thế nào?” Sở Luật buông Pu't trong tay xuống, trực tiếp hỏi, anh không cần tra cũng biết lần này người đi cửa sau với Tống Uyển chính là Lục Tiêu Họa này.
Lục Tiêu Họa là con gái được Lục gia giấu đi, anh chưa từng tiếp xúc huống chi là Tống Uyển, chuyện khác thường như vậy sao anh có thể không nghi ngờ.
“Tổng giám đốc với chuyện đàn bà của chúng tôi cũng rất muốn biết?” Hạ Nhược Tâm không trả lời, cũng hướng Sở Luật sang một đề tài khác: “Tổng giám đốc muốn biết thì có lẽ tôi không cách nào trả lời, bởi vì đây là một giao ước nho nhỏ của tôi cùng bà Tống. Còn là như nào, tôi là một người giữ chữ tín tất nhiên sẽ không nói ra ngoài, nhưng tổng giám đốc có thể hỏi bà Tống, cũng là mẹ của ngài. Nói không chừng tổng giám đốc có thể từ bà Tống có được thông tin ngài muốn biết.”
Cô ba phải cái nào cũng trả lời được, tuy rằng nói nhiều nhưng với Sở Luật mà nói lại không có bất cứ tác dụng gì. Anh không có khả năng đi hỏi Tống Uyển, mà chắc chắn Tống Uyển cũng sẽ không nói gì.
“Xin hỏi tổng giám đốc còn có việc gì không?” Hạ Nhược Tâm vẫn cứ hơi rũ lông mi, ở dưới mí mắt có chút đám sương ௱ôЛƓ lung, môi Sở Luật càng nhấp khẩn một ít.
Nửa ngày sau anh lại lấy Pu't của mình, bắt đầu bận rộn. Hạ Nhược Tâm rất rõ ràng, đây là anh muốn làm việc, đương nhiên cô cũng có thể đi ra ngoài.
Cô mở cửa ra, rồi lại đóng lại, sau đó ngẩng mặt lên, ấn giấu sự chua xót không nên có trong mắt.
A, Sở Luật, lúc này đây anh rốt cuộc không tìm thấy tôi, vẫn là nói anh đã không hề tìm, mà tôi cũng không hề yêu cầu anh. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay trái của mình.
Về tới bàn làm việc của mình, thư ký Tiểu Trần vội vàng chạy tới:
“Sao rồi, tổng giám đốc có mắng cô không?” Trong lòng cô thật sự rất lo lắng, sợ Hạ Nhược Tâm bị tổng giám đốc mắng máu chó đầy đầu, rồi sẽ lại đuổi đi.
“Không có gì.” Hạ Nhược Tâm lấy đồ vật của mình ra, dọn xong, lại không nóng không lạnh buông một câu: “Đầu óc tổng giám đốc có vấn đề.”
Thư ký Tiểu Trần méo miệng, nào có ai lại nói lãnh đạo trực tiếp của mình như thế, còn có áo cơm cha mẹ, tuy rằng đôi khi cô cũng có cảm giác tổng giám đốc kì lạ nhưng cũng không thể nói đầu óc tổng giám đốc có vấn đề đi.
Một người vốn thông minh như vậy nếu là có vấn đề, công ty bọn họ lớn như vậy về sau ăn cái gì uống cái gì a?
Hạ Nhược Tâm lấy ly nước của mình tới gian trà rót nước.
Toàn bộ công ty mỗi một lầng đều có hộ thống cung cấp nước, điểm này là rất tốt, nước đều đã trải qua quá trình tinh lọc, cho nên nói ông chủ như Sở Luật ở mỗi một khía cạnh đều thật sự rất tốt, đối với phương diện phúc lợi cho nhân viên cũng rất coi trọng khiến mọi người trong công ty đều không chê trách gì Sở Luật.
Người có thể làm việc ở chỗ này đều là có tài hữu dụng, cũng chỉ có cô là đi cửa sau tiến vào, lần đầu đi nhờ anh trai, lần thứ lai lại là chính kẻ thù của mình.
Cô bưng ly nước ra lại gặp được tổng giám đốc Sở đang muốn đi vào.
Cô vội vàng nhoẻn miệng cười tươi: “Chào tổng giám đốc.”
“Ừ.” Sở Luật nhàn nhạt đáp lại, tiếp tục bước vào lấy nước. Hạ Nhược Tâm quay đầu qua liền thấy tổng giám đốc lấy ra từ trong ngăn tủ một túi sữa bột, cứ như vậy múc mấy muỗng.
Yết hầu cô có chút không thoải mái, có chút đau cũng là có chút ngứa. Cô liền đưa ly lên môi, sau đó đi về vị trí của mình.
Thang máy mở ra, một mùi thơm mát truyền đến, loại hương vị quen thuộc này khiến mũi Hạ Nhược Tâm cảm giác muốn nghẹn lại. Mặc kệ mặt cô thay đổi nhiều hay ít, giọng cũng đã thay đổi, nhưng có những thứ tuyệt đối không thay đổi ví như cái mũi của cô không ngửi được một loại nước hoa, vậy cho nên Hạ Dĩ Hiên thích nhất dùng nước hoa đó.
“Ắt xì…”
Cô không nhịn được hắt xì một cái, tầm mắt Hạ Dĩ Hiên cũng hướng nhìn sang cô, sau đó đôi mắt bỗng nhiên trợn tròn.
“Là cô, sao cô lại ở đây?”
Hạ Nhược Tâm buông cái ly xoay người đi vào bên trong toilet, loại mùi vị này thật sự rất khó ngửi.
Nhưng hiển nhiên Hạ Dĩ Hiên không muốn bông tha cô, cô ta bước lên một bước chắn trước mặt Hạ Nhược Tâm: “Cô còn không nói cho tôi, vì sao cô lại ở đây?”
“Sao tôi lại không thể ở đây?” Hạ Nhược Tâm xoa xoa cái mũi của mình, hỏi lại.
“Cô bắt cóc tôi.” Hạ Dĩ Hiên nghiến răng, cặp mắt lộ ra oán độc.
“Cô thì không bắt cóc người khác.” Hạ Nhược Tâm khẽ nhếch miệng. “Chị Hạ, phu nhân tổng giám đốc tương lai à, có muốn tôi đem chuyện kia nói cho tổng giám đốc không. Tôi tin anh ấy nhất định bởi vì sự thành thật của tôi mà sẽ cho tôi một phần thưởng lớn.”
“Không được.” Hạ Dĩ Hiên vội vàng đè thấp âm thanh, ra tiếng cảnh cáo.
“Miệng mọc ở trên người, vì cái gì tôi không thể nói?” Hạ Nhược Tâm cũng di chuyển ra xa Hạ Dĩ Hiên một chút, cô ghét mùi nước hoa này, đương nhiên cũng chán ghét người dùng loại nước hoa này. Cô phẩy phẩy không khí trước mặt chuẩn bị đi toilet, cô tình nguyện ngửi mùi toilet cũng không muốn thấy mùi hương trên người Hạ Nhược Tâm.
Có điều, hiển nhiên có người không muốn cho mũi cô dễ chịu. đúng là âm hồn bất tán, cô đi đến đâu người kia càng muốn theo tới đó.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Hạ Dĩ Hiên tuy rằng đè thấp âm thanh nhưng mặt đỏ giọng run cũng khiến người khác biết cô rất nôn nóng cùng sợ hãi.
“Tôi không muốn làm gì cả.” Hạ Nhược Tâm dường như đang muốn chơi đùa cô ta, để tinh thần cô ta lúc lên lúc xuống giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, chỉ cần còn sống một ngày liền ngày không thể yên đêm không thể ngủ.
“Lục Tiêu Họa.” Hạ Dĩ Hiên gọi cả họ lẫn tên cô. “Chỉ cần cô đem chuyện này nuốt vào trong bụng thì cô muốn cái gì tôi cũng sẽ cho cái đó.”
“A, như vậy thì…” Hạ Nhược Tâm đưa ngón lên chống cằm giống như đang tự hỏi mình muốn cái gì, mà cô nhìn Hạ Dĩ Hiên đang khó chịu trong lòng càng thống khoái, thật khó khăn cô mới nhịn xuống nụ cười thỏa mãn của mình.
Cô rửa tay sạch sẽ, lúc đi ngang qua Hạ Dĩ Hiên đột nhiên cô dừng chân, sau đó nói cho cô ta địa điểm cùng thời gian.
Hạ Dĩ Hiên nhíu mày, nhìn ánh mắt cô cũng thực không tốt, loại ánh mắt giống như đã hận tới cực điểm nhưng lại không thể động thủ khiến cả cơ mặt đều run rẩy méo mó.
Hạ Dĩ Hiên đi vào phòng làm việc của Sở Luật, Lục Tiêu Họa này so với Tống Uyển còn khiến cô thấy bất an hơn, ít nhất Tống Uyển còn e dè cô nhưng Lục Tiêu Họa thì không. Cô phát hiện với cô ta không có chút biện pháp nào, dù tính thuê *** cũng phải xem đối phương là người nào, là người của Lục gia không dễ dàng có thể ***ng đến.
“Anh Luật, sao cô ta lại ở chỗ này?” Cô vừa vào đã liền chất vấn Sở Luật, muốn làm Sở Luật đuổi cô gái kia đi.
Sở Luật nhàn nhạt nâng mí mắt: “Cô ấy là nhân viên của anh, sao lại không thể ở đây?”
“Nhưng cô ta bắt cóc em.” Hạ Dĩ Hiên đột nhiên cảm thấy mình rất ấm ức, cô là vị hôn thê của anh, là vợ tương lai của anh, chẳng lẽ cô bị nhiều khổ như vậy anh cũng không có cảm giác gì sao?
“Anh cho rằng chuyện này đã giải quyết xong rồi.” Sở Luật mở máy tính, thật sự là có chút buồn bực. Lúc này bên tai anh thỉnh thoảng có tiếng của Hạ Dĩ Hiên, hiện tại anh rất bận, không có thời gian để chú ý những điều đó. Hạ Dĩ Hiên là Tống Uyển muốn anh cưới anh liền cười, Lục Tiêu Họa là Tống Uyển bảo anh an bài vào công ty anh cũng an bài. Bọn họ còn muốn anh làm cái gì?
“Anh Luật, sao anh lại có thể như vậy?” Hạ Dĩ Hiên cảm thấy lo sợ, Lục Tiêu Họa đã thay thế Tống Uyển trở thành bom hẹn giờ bên cạnh cô, cô không dám tưởng tượng sự kiện kia bị Sở Luật biết thì cô sẽ thế nào?
Một Lục gia đã không phải là nơi cô có thể đắc tội, lại thêm một Sở Luật nữa, liền tính cô muốn chạy trốn cũng không có khả năng thoát.
Sở Luật quăng Pu't của mình lên bàn, đôi mắt đen lạnh lùng lúc này nhìn chằm chằm Hạ Dĩ Hiên đang rất tự cao tự đại.
“Nếu em không có việc gì có thể đi ra ngoài không, hiện tại anh rất bận.”
Hạ Dĩ Hiên dừng bước chân, sắc mặt cũng hơi biến trắng bệch.
Sao cô lại quên mất lúc Sở Luật bận rộn thực không thích bốn phía có âm thanh, cũng vì điều này mà anh luôn đem văn phòng mình đặt lên tầng cao nhất, một phần bởi vì cao, một phần bởi vì không ồn ào.
Nếu là phụ nữ khác có lẽ anh đã một chân đá người ra khỏi cửa, chính bởi vì là cô, bởi vì thân phận này cho nên anh nhẫn nhin, nhưng cho dù là nhẫn cũng không có nghĩa sẽ mãi không làm gì.
Nếu cô cứ tiếp tục quấy rầy có lẽ chuyện xảy ra với các cô gái khác giây tiếp theo cũng sẽ xảy ra với cô.
Cô đi ra với gương mặt trắng bệch, giày cao gót đạp lên trên sàn nhà gây tiếng động có chút không thích hợp, bốn phía xung quanh đều chỉ có tiếng Pu't di trên giây, nếu không chính là tiếng ngón tay gõ lên bàn phím.
Tiếng giày cao gót tiếng tục vang, mà loại âm thanh này dường như liền chính cô cũng bắt đầu không thể chịu đựng.
Buổi tối, phố Chiều Bốn Phương đèn đã rực rỡ. Ban ngày là khu phố có chút trầm tĩnh nhưng người trên đường ngày càng nhiều, sau một ngày làm việc cũng chỉ có thời gian lúc này mới thuộc về chính mình.
Vì thế nơi này đầy các loại giải trí, cũng là các loại phóng túng.
Hạ Dĩ Hiên vội vã chạy tới một cửa hàng bánh ngọt, nhà này tuy là tiệm bánh ngọt nhưng chỉ bán bánh kem linh tinh ăn vặt nhưng lại nổi tiếng khắp vùng này. Ngoại trừ việc bánh kem nhà bọn họ cũng thật sự ngon nhưng còn có một chút chính là bởi vì quý hiếm, đúng vậy, rất quý. Có khi là quý thái quá cho nên lại càng nhiều người muốn mua nơi này dù giá bán phải gấp đôi bên ngoài.
Cô kéo cửa một gian phòng liền thấy một cô gái trẻ tuổi ngồi bên trong, lúc này trước mặt cô có một cái bánh kem không lớn, cô đang ăn, cô ăn rất chậm, đồng thời cũng giống như đang suy tư điều gì.
Hạ Dĩ Hiên đã đi tới, ngồi xuống, sắc mặt rất không vui.
“Cô tới muộn.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói một câu, lại ăn một miếng bánh kem. Bánh kem vừa vào miệng bơ tan ra ngầy ngậy ngọt ngào.
Hạ Dĩ Hiên đặt túi xách của mình sang bên cạnh, nói: “Cô muốn cái gì? Tôi không muốn nói nhiều lời vô nghĩ với cô.”
“Yên tâm.” Hạ Nhược Tâm lại cho vào miệng một miếng bánh kem. “Tôi cũng không định nói bất cứ điều vô nghĩa nào với cô.”
Hạ Dĩ Hiên bị cô chặn họng đành phải nhịn cơn giận của mình.
“Cô muốn cái gì?” Cô hỏi dứt khoát, đôi mắt gắt gao nhìn Hạ Nhược Tâm vẫn đang chú ý tới bánh kem, thật phải nhịn ý muốn cầm lấy bánh kem ập vào mặt cô ta.
“Tôi đoán, cô nhất định muốn ném bánh kem vào mặt tôi?” Hạ Nhược Tâm chậm rãi ăn, so với Hạ Dĩ Hiên tự cao cô lại càng bình tĩnh đáng sợ.
Hạ Dĩ Hiên hừ một tiếng.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng lau miệng mình, Hạ Dĩ Hiên vẫn là Hạ Dĩ Hiên, bị Hạ Minh Chính chiều từ nhỏ, đối với người khác mà nói thì tâm cơ cùng tâm kế của cô ta có lẽ sẽ rất lợi hại, đương nhiên cũng là tạn nhẫn độc ác, nhưng với Hạ Nhược Tâm mà nói có khi chỉ cần nhìn là thấy. Chính là bởi vì quá hiểu biết cho nên hiện tại cô có thể đem Hạ Dĩ Hiên thành con khỉ đểu chơi đùa, nếu không phải lần trước Sở Luật nhúng tay vào cô cũng không đến mức để Hạ Dĩ Hiên trốn thoát, còn suýt chút nữa cô phải bỏ cái mạng nhỏ của mình. Nghĩ đến điều này ánh mắt cô lại nồng đậm một ít, hai mắt càng mờ mịt sương mù càng thêm khó có thể suy đoán. Cô lại tiếp tục ăn bánh kem, một miếng lại một miếng.
Hạ Dĩ Hiên sốt ruột vỗ lên bàn, lúc thật muốn đi bắt người thì giọng Hạ Nhược Tâm ở bên tai cô lại lạnh lùng vang lên.
“Tôi muốn tài sản của Hạ gia các người.”
Hạ Dĩ Hiên sửng sốt. “Muốn tài sản của Hạ gia chúng ta, Lục gia các người sắp phá sản sao?”
Lục gia có bao nhiêu tài sản cô không biết, nhưng Lục gia nổi danh tương đương với Sở gia, Hạ gia trong mắt bọn họ cũng chỉ là con tôm con tép, vậy mà cô ta lại muốn tài sản của Hạ gia, chẳng lẽ cô ta điên rồi?
“Có ai lại có ngại nhiều tiền hơn.” Hạ Nhược Tâm buông bánh kem trong tay. “Tôi đã nói rồi, còn lại phải xem Hạ tiểu thư có cho hay không, nếu luyến tiếc tôi cũng không phải sẽ thiếu tiền. Có điều là, nói nữa,” cô cười, ngón tay cũng nhẹ nhàng xẹt một đường ở trên bàn, cô khép hờ con ngươi đang ẩn hạ quá nhiều cảm xúc.
“Sau khi Hạ Minh Chính trăm năm thì mọi thứ của Hạ gia đều là của cô, cô về sau phải gả đến Sở gia, tương lai cô sẽ là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị thì còn cần giữ Hạ gia sao?”
“Chi bằng đổi lấy nhân tình, tặng cho tôi tôi sẽ im miệng lại. Cô thấy thế nào, Hạ tiểu thư?”
Hạ Dĩ Hiên trầm khuôn mặt, mà cô không thể không thừa nhận Hạ Nhược Tâm đưa yêu cầu này ra dù cô sẽ rấn oán hận nhưng cuối cùng vẫn không có lựa chọn. Hạ gia và Sở gia cô cần thiết phải chọn một.
Hơn nữa dường như đây không phải là lựa chọn quá khó.
Cô hít thật sâu một hơi. “Tôi có thể đem một phần mười tài sản Hạ gia cho cô.”
“Một phần mười?” Hạ Nhược Tâm cười cười. “Hạ Dĩ Hiên, cô đây là coi như đuổi một kẻ ăn xin sao? Một phần mười tôi muốn làm gì?”
“Vậy cô muốn bao nhiêu?” Hạ Dĩ Hiên nắm chặt khăn trải bàn. “Khẩu vị của cô không cần quá lớn.”
“Nhưng khẩu vị của tôi vốn dĩ rất lớn.” Hạ Nhược Tâm lại cầm cái muỗng ăn bánh kem. “Tôi muốn một nửa tài sản Hạ gia, nghe cho rõ, là một nửa. Tôi còn biết một nửa này vừa lúc cô đang có.”
“Đừng có mơ!” Hạ Dĩ Hiên đứng lên lấy túi xách của mình, tức muốn hộc máu rời đi.
“Tin tôi đi, rồi cô sẽ tìm đến tôi.”
Hạ Nhược Tâm lại một miếng một miếng ăn, cô không vội, một chút cũng không vội. Hiện tại cô đã đào một cái hố, chờ có người nhảy xuống.
***
Hạ Dĩ Hiên bỗng nhiên đẩy cửa bước vào, đôi mắt cô chợt lóe, mà ở trong văn phòng tống giám đốc Hạ Nhược Tâm nở một nụ cười ẩn ý, cái loại ẩn ý này uy *** cũng chọc đau trái tim Hạ Dĩ Hiên.
“Đúng rồi, tổng giám đốc, tôi có chuyện muốn nói, là về Hạ…” Hạ Nhược Tâm nhìn thoáng qua Hạ Dĩ Hiên không mời mà đến, làm như vừa cố ý vừa vô tình phải nhắc tới chuyện nào đó.
Hạ Dĩ Hiên nghe trái tim đột nhiên nhảy dựng.
“Anh Luật, lát nữa dì sẽ tới đây, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.” Cô vội vàng chặn lời của Hạ Nhược Tâm.
Tầm mắt Sở Luật ngừng trên người Hạ Dĩ Hiên, giọng rất lạnh lẽo:
“Tôi làm xong việc sẽ đi. Còn có, Hạ tiểu thư, mong lúc tôi làm việc đừng quấy rầy tôi, có được không?”
Hạ Dĩ Hiên lúc này giống như bị ‘mỗ chỉ không nghe lời miêu cấp bắt lấy’, rất đau, rất khó chịu.
Hạ Nhược Tâm khẽ nhếch miệng lên, vẫn tiếp tục nói.
“Tổng giám đốc, Hạ Thành có hẹn bàn bạc vào lúc hai giờ chiều, không biết có cần phải đổi thời gian không?”
“Không cần.” Sở Luật lấy điện thoại trên bàn gọi một cuộc đi.
“Mẹ, vâng, là con. Lát nữa con có việc không thể ăn cơm cùng mẹ được. Sao? Mẹ đi họp phụ huynh cho Sở Tương không ở nhà?”
Sắc mặt Hạ Dĩ Hiên đột nhiên biến đổi, kỳ thật vừa rồi cô chỉ thuận miệng nói, chỉ lấy đại một lý do có lệ để chen vào nhưng không ngờ Sở Luật lại gọi trực tiếp cho Tống Uyển, tất nhiên cô không nói trước với Tống Uyển về chuyện này, hiện tại cô phải làm sao bây giờ. Còn có, suýt chút nữa cô đã cắn rụng cả răng của mình, cô nghiến răng vì tức giận với Lục Tiêu Họa đáng ૮ɦếƭ này, vì một chữ Hạ cô tưởng là nói đến Hạ Nhược Tâm, tuy rằng nói chính cô cũng họ Hạ nhưng hiện tại lại cực kỳ ghét bỏ chữ ‘hạ’ này.
Ánh mắt Sở Luật thêm lạnh băng, cũng không nói gì với cô càng làm cô có chút rét run.
***
Lại trong tiệm bánh ngọt kia, lúc này Hạ Nhược Tâm gọi một phần bánh kem chocolate. Cô từng miếng từng miếng ăn, vị ngọt ngậy của bơ, hương thơm của chocolate, miệng cô bắt đầu hưởng thụ nhưng trong lòng lại có chút chua xót.
Tiểu Vũ Điểm thích ăn nhất chính là món bánh kem này. Cô dựa lưng vào ghế, từng miếng từng miếng ăn bánh kem, cô ăn cho mình, cũng là ăn thay cho con gái.
Cửa phòng bị đẩy ‘cạch’ một tiếng.
Hạ Dĩ Hiên đi đến trực tiếp đem một chồng đồ vật đặt lên bàn. “Cô muốn gì tôi đã mang đến, như thế nếu cô lại dám nhắc tới cái tên kia trước mặt Sở Luật thì mặc kệ cô có là người Lục gia tôi nhất định sẽ *** cô.”
“A…” Hạ Nhược Tâm cười nhợt nhạt, mà trong nụ cười cũng có chút lạnh lùng. “Giống như *** Hạ Nhược Tâm sao?”
Giọng Hạ Dĩ Hiên lại như bị thứ gì chặn lại.
“Cô yên tâm.” Hạ Nhược Tâm lại ăn một miếng bánh kem, cảm giác đầu lưỡi ngọt lịm. “Tôi cũng không muốn nhắc tới cái tên kia, chỉ cần có được thứ tôi muốn, cô cứ làm Sở phu nhân còn tôi vẫn là Lục đại tiểu thư.” Nói xong cô buông thìa xuống rồi cầm lấy đống văn kiện trên bàn. Cô mở ra, quả nhiên chính là những thứ Hạ Minh Chính cho Hạ Dĩ Hiên, là một nửa tài sản của Hạ gia, có bất động sản, cổ phân công ty, có không ít gửi ngân hàng. Một nửa còn lại vẫn ở trong tay Hạ Minh Chính, nhưng Hạ Minh Chính già rồi, mà trong mơ ông cũng không có khả năng nghĩ đến con gái sẽ đem bán tài sản Hạ gia.
Hạ gia luôn là niềm kiêu ngạo của Hạ Minh Chính, mà Hạ Dĩ Hiên luôn là người Hạ Minh Chính yêu thương nhất.
Cô muốn biết khi Hạ Dĩ Hiên khiến chính cha của mình thành hai bàn tay trắng thì Hạ Minh Chính sẽ có biểu tình gì.
Cô không hận Hạ Minh Chính, nhưng Hạ Dĩ Hiên đã phạm quá nhiều sai lầm, chẳng lẽ Hạ Minh Chính không có trách nhiệm sao.
Nuôi mà không dạy là lỗi người làm cha, tính tình của Hạ Dĩ Hiên chính là sự thất bại của người cha trong Hạ Minh Chính.
Cô lật xem từng tờ những ký lục tài sản này, cũng nhờ Lục Cẩm Vinh chỉ bảo cho cô nên cô xem mấy thứ này không quá khó. Cô xem rất cẩn thận tránh cho Hạ Dĩ Hiên dùng trò chơi chữ gì đó.
Xem xong tờ cuối cùng, cô đem hợp đồng chuyển nhượng đặt lên trên bàn, tiếp tục ăn kem, cũng không để ý tới người.
“Khi nào cô rời công ty?” Hạ Dĩ Hiên ôm chặt *** mình. “Thứ cô muốn hiện đã có, chẳng lẽ còn không muốn đi sao?”
“Cô yên tâm.” Hạ Nhược Tâm cười thanh thanh đạm đạm. “Ngày mai cô sẽ không thấy tôi nữa.”
Hạ Dĩ Hiên có được đáp án mình muốn, lúc này mới hừ một tiếng xoay người rời đi.
Cô không biết, sau khi cô đi không bao lâu lại có một người tiến vào.
“Bà Tống, mời bà ngồi.”
Hạ Nhược Tâm chỉ vị trí bên cạnh mình, cũng là nơi vừa rồi Hạ Dĩ Hiên ngồi.
Tống Uyển ngồi xuống, không biết cô gái họ Lục này tìm bà muốn làm gì.
Bà ngồi, trong lòng thật bất an.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc