Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 198

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Lục Cẩm Vinh vươn tay xoa xoa đầu cô, kỳ thật trong phút chốc anh thật sự cảm giác em gái mình đã quay về.
Phải, em gái đã về.
Điền giấy tờ xong Hạ Nhược Tâm liền đi chụp ảnh, không lâu sau cô sẽ có cái tên mới, cũng sẽ có một thân phận mới, là Lục Tiểu Hoa. Nhưng cô biết mình vẫn là Hạ Nhược Tâm, cho dù khuôn mặt thay đổi, thân phận thay đổi thì cô vĩnh viễn vẫn là Hạ Nhược Tâm, bởi vì Lục Tiểu Hoa không có con gái còn Hạ Nhược Tâm thì có.
Thủ tục xong xuôi, khi ra bên ngoài những người đó vẫn đang chờ đợi. Hạ Nhược Tâm không khỏi cảm thán, kẻ có tiền quả nhiên khác biệt, ngay cả làm cái chứng minh thân phận cũng có đặc quyền.
Qua ngày sau, chứng minh thư của cô đã tới. Lúc cầm trong tay chứng minh thư mang tên mới cô thật sự cảm giác mình đã thành một người khác, cô không còn là Hạ Nhược Tâm, đã biến thành Lục Tiểu Hoa.
Lúc này, cô không chỉ có thân phận mới mà thứ gì cô cũng khó. Lục Cẩm Vinh đưa cô vài chiếc thẻ.
“Đây là mấy thẻ tín dụng.” Tiểu Mã giải thích. “Mỗi chiếc đều được Lục gia đảm bảo, có thể tùy ý tiêu xài. Vinh thiếu nói tiểu thư có thể dùng không giới hạn, hơn nữa mỗi tháng tiểu thư cũng có tiền tiêu vặt, đây là tiền mặt, ở chỗ này.” Tiểu Mã lấy từ trong túi ra một túi nhỏ rất rắn chắc.
Hạ Nhược Tâm cầm lấy, cô ước lượng một chút, tuy không biết cụ thể nhiều hay ít nhưng cũng không ít hơn năm vạn. Tiền tiêu vặt nhiều như vậy, xem ra làm em gái Lục Cẩm Vinh cô cũng thật thoải mái.
Mấy thứ này cô không từ chối, bởi vì hiện tại cô cần thay đổi thân phận mình, hơn nữa những thẻ ngân hàng trước kia của cô có liên quan tới Sở Luật, chỉ cần cô dùng Sở Luật sẽ biết. Tuy rằng đó vốn chính là của cô nhưng cô không thể nào lại dính tới Sở Luật, cô không muốn để bọn họ biết cô vẫn tồn tại trên đời lúc này.
Không phải sợ, mà có khi đả kích trí mạng nhất chính là lãng quên, đúng hay không.
Sau khi Tiểu Mã đi rồi, Hạ Nhược Tâm đem mấy thứ này đặt trong ngăn kéo, trước mắt cô vẫn chưa cần dùng tới. Cứ ở trong nhà Lục gia, cái gì cô cũng không cần đến, có ăn có ở, cô xác thật chưa cần tiêu tiền.
“Ba mẹ sắp về.” Đến một ngày Lục Cẩm Vinh gọi cô vào thư phòng, nói. “Có nhớ anh nói gì với em không?”
Anh nhìn thẳng vào Hạ Nhược Tâm: "Nhớ, không được lộ tẩy."
“Vâng, em biết mà.” Hạ Nhược Tâm hơi rũ hàng mi dài xuống, lúc cô quyết định làm thân phận người khác đã biết sớm muộn cũng có một ngày như vậy.
Cô dùng thân phận con nhà người ta thì phải thay họ báo hiếu, kỳ thật không cần Lục Cẩm Vinh nhắc nhở cô cũng hiểu, đương nhiên cô cũng biết Lục Cẩm Vinh không chỉ là nhắc nhở cô mà còn là cảnh cáo.
Nếu cô làm không tốt, hoặc có tâm tư khác thì Lục Cẩm Vinh có thể biến cô thành Lục Tiểu Hoai cũng sẽ có thể biết cô thành Lục Tử Hoa (hoa ૮ɦếƭ).
Lúc này cô mới biết, kỳ thật Lục Cẩm Vinh và Sở Luật thật sự đều là một loại người. Loại người này đối với thân nhân mình sẽ yêu hết lòng hết dạ, nhưng đối với người ngoài bọn họ tàn nhẫn tới mức không tiếc sinh mệnh đối phương.
Về tới phòng khách, Tần Tuyết Quyên đang đặt các tạp chí mới lên trên bàn, đều là những báo Lục Cẩm Vinh thích xem, đương nhiên cũng nhiều lần Lục Cẩm Vinh xuất hiện bên trong những tờ báo đó.
Cô lấy một cuốn tạp chí, mở ra.
Tần Tuyết Quyên bên cạnh thỉnh thoảng nhìn chằm chằm cô. Lúc này Hạ Nhược Tâm biến thành Lục Tiểu Hoa đã được bốn tháng, từ khi tháo băng gạc trên mặt xuống ánh mắt của Tần Tuyết Quyên nhìn cô vẫn luôn lạ lạ.
Cũng không biết có phải bà cảm thấy gì khác lạ không. Nhưng Tần Tuyết Quyên đối xử với cô vẫn rất không tồi, có thể nói là chăm sóc tỉ mỉ, mỗi ngày vẫn ninh canh vài tiếng đồng hồ để cho cô uống. Hạ Nhược Tâm có đôi khi nghĩ, có phải vì những bát canh bổ dưỡng đó của Tần Tuyết Quyên nên cô mới tốt nhanh như vậy, ngay cả dạ dày luôn không tốt lắm bác sĩ cũng nói đã sắp bình phục, cô chỉ cần tiếp tục chú ý.
Cao Dật từng nói với cô: “Đồ ăn tốt hơn thuốc tốt.”
Phương pháp chữa bệnh tốt nhất là một ngày ăn ba bữa cơm, cơm canh thanh đạm, đồ ăn hợp lý, thêm việc vận động thích hợp. Chân cô cũng chưa tốt, cho nên mỗi buổi sáng sẽ mang theo Charlie đi dạo quanh sân.
Khi đó cô nằm viện, thân cao 1m63 nhưng cân nặng lại không đến sáu mươi cân (bằng 30 cân VN), có khi không bằng cả đứa trẻ. Hiện tại tuy rằng vẫn rất nhẹ, cũng chỉ có tám mươi cân nhưng cũng đã không còn giống như một bộ xương khô.
‘Xoạt’ một tiếng, đột nhiên tạp chí trong tay cô rơi xuống bàn.
“Làm sao vậy, tiểu thư? Có phải cô thấy chỗ nào không thoải mái?” Lúc này Tần Tuyết Quyên cùng Tiểu Mã đã gọi cô là ‘tiểu thư’, thân phận hiện tại là Lục Tiểu Hoa, là đứa con Lục gia để bên ngoài mười mấy năm. Lý do là lúc Lục Tiểu Hoa mất, sợ Lục phu nhân chịu không được cho nên mọi người đều nói với bà là Lục Tiểu Hoa bị bắt cóc, ít nhất còn có thể để Lục phu nhân có một chút hy vọng.
“Không sao ạ.” Hạ Nhược Tâm nhặt cuốn tạp chí kia lên, đặt trên đùi mình.
‘Người đàn ông trên tầng hai mươi tám, Sở Luật’
Trên ảnh chụp người đàn ông có bộ dáng quen thuộc, giống như vẫn luôn chưa từng biến mất. Tất cả mọi người cho rằng anh sẽ không gượng dậy nổi, ai có thể tưởng tượng được chỉ có nửa năm ngắn ngủi mà giá trị của người đàn ông này còn tăng thêm vài phần, thậm chí đã có trong danh sách những người giàu nhất thế giới.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên cười, nhưng đôi mắt cười lại rơi xuống không ít nước mắt, rồi sau đó cô gấp tạp chí vào.
Cô cảm giác bị lừa gạt, anh ta đã lợi dụng cô, dùng cô để đánh một trận chiến.
Còn nói yêu, yêu a.
Vậy mà cô đã tin.
Trong mắt cô đã có nước mắt nhưng cô vẫn đang cười, khóe môi vẫn cong lên nhưng nước mắt lại chảy thành chuỗi xuống dưới.
Tần Tuyết Quyên chỉ biết than một tiếng, tuy biết rõ Hạ Nhược Tâm không phải tiểu thư nhà mình, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này trong lòng bà cũng đã đem cô thành tiểu thư. Ngẫm lại tiểu thư nếu không ૮ɦếƭ mà bị người khác làm bị thương như vậy, bà là người ngoài còn đau lòng khó chịu, cho nên không cần nói với phu nhân.
Tần Tuyết Quyên cũng không quấy rầy cô, bà rời khỏi nơi này để lại không gian cho Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm lau chút nước mắt, cô lại cười lên, đặt cuốn tạp chí trên gối sang một bên, đứng lên, Charlie chạy tới bên cạnh cỗ, vẫy đuôi cọ cọ vào chân cô.
Đây là muốn đi ra ngoài sao?
Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống ôm chiếc đầu xù lông của Charlie vào lòng, cơ thể của cô cũng hơi cong lại.
Charlie ngồi xổm xuống *** ngón tay chủ nhân, giống như đang an ủi chủ nhân của mình.
Ba ngày sau, chủ nhân Lục gia, cũng là cha mẹ Lục Cẩm Vinh đã về.
Ông lục tên là Lục Khả Ân, bà Lục họ Giản, tên Thanh Doanh, nhưng mấy năm nay mọi người đều quen gọi bà một câu Lục phu nhân, tên bà hiện giờ chỉ còn Lục Khả Ân gọi.
Lục Khả Ân đỡ vợ đi tới, thần sắc ông có chút mệt mỏi. Khuôn mặt ông rất giống Lục Cẩm Vinh nhưng vẫn có chút khác biệt, trên người ông lộ rõ sát khí quyết đoán, không phải kiểu khôn khéo trong thương trường như Lục Cẩm Vinh.
Lục Khả Ân sắc lạnh, một cái liếc mắt qua đi khả năng chính là đổ máu, đây đúng là giống như một vị tướng trên chiến mã đánh giặc, cũng là người đàn ông có đôi tay từng dính máu.
So với ông thì Lục Cẩm Vinh rất hiền hòa, cũng lương thiện hơn rất nhiều.
Còn Lục phu nhân Giản Thanh Doanh mắt đã ướt hồng, phía dưới mắt cũng nhàn nhạt xanh xao, đã bao lâu bà không ngủ ngon, cũng là đã bao lâu bà thấy không thoải mái.
“Khả Ân, con gái đâu, Tiểu Hoa của tôi đâu?” Bà dùng sức kéo tay Lục Khả Ân nôn nóng hỏi. “Có phải mọi người gạt tôi, có phải lại gạt tôi, con gái tôi không trở về, nó không trở về.”
Lúc này bà đã cuồng loạn, Lục Khả Ân vội nắm lấy tay bà. “Bà nói bậy gì đó, chúng tôi sao có thể gạt bà. Dù bà không tin tôi thì cũng phải tin con trai bà chứ, trước nay nó đâu có lừa dối bà điều gì.”
“Tiểu Hoa đã về, nó đã giúp chúng ta tìm được Tiểu Hoa.”
“Là thật không?” Giản Thanh Doanh vẫn không tin, chưa tận mắt nhìn thấy con gái bà vĩnh viễn sẽ không tin.
“Đúng vậy.” Lục Khả Ân vừa chăm sóc cho bà vừa đưa mắt nhìn Tần Tuyết Quyên.
Tần Tuyết Quyên hiểu được, vội vàng đi tìm Hạ Nhược Tâm gọi ra, đương nhiên cũng muốn nói với cô một chút chuyện tránh cho lát nữa sẽ bị lộ tẩy. Hiện tại tinh thần phu nhân không tốt, càng ngày càng kém, cứ tiếp tục thế này sợ là sẽ sinh bệnh.
Giản Thanh Doanh thỉnh thoảng nhìn tới cửa, bà vẫn nắm chặt tay chồng mình, móng tay dường như đã cấu vào *** ông, còn Lục Khả Ân tới đôi mắt cũng không chớp.
Lúc này ông đang nhìn vợ mình, còn Giản Thanh Doanh chỉ nhìn ra cửa không rời đi.
“Tới rồi, tới rồi.” Bà nói một câu rồi đứng lên, trong mắt cũng bắt đầu xuất hiện bóng dáng một người mảnh khảnh.
Đột nhiên, Giản Thanh Doanh bụm lại miệng mình. “Khả Ân, Khả Ân, ông có thấy không, ông có nhìn thấy không…” Bà lôi kéo tay Khả Ân, kích động tới mức nói năng lộn xộn.
“Tiểu Hoa, Tiểu Hoa của mẹ.” Bà buông tay Lục Khả Ân chạy tới cô gái trẻ đứng ở cửa, sau đó ôm chặt lấy cô.
“Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, Tiểu Hoa của mẹ. Rốt cuộc con đã về, con có biết mẹ nhớ con như nào không?”
Đây là một người xa lạ, một người đàn bà đẹp xa lạ. Hạ Nhược Tâm chậm rãi đưa tay lên, sau đó khẽ ôm bờ vai của bà, nhẹ nhàng vỗ.
Cô mở to hai mắt, nhưng những giọt nước mắt không khỏi rơi xuống.
Cô nghĩ, Giản Thanh Doanh trước mắt có phải chính là cô sau này không, vẫn luôn chờ con gái, trước sau đều không từ bỏ. Cô vẫn tin con gái mình còn sống cho dù là sự thật đã bày ra trước mắt cô, cũng chính bởi vì tin như vậy nên cô mới sống tới hiện tại.
Nhưng Giản Thanh Doanh lại tốt hơn so với cô rất nhiều. Bà ấy có một người chồng, còn có một đứa con trai ưu tú, còn Hạ Nhược Tâm cái gì cũng không có. Cô chỉ có một đứa con gái bị mất, còn có một bản thân vô vụng.
Gian Thanh Doanh sờ lên mặt Hạ Nhược Tâm, gọi Lục Khả Ân phía sau: “Ông mau nhìn xem, Khả Ân, thật đúng là con gái chúng ta. Con vẫn giống hệt Tiểu Hoa khi còn nhỏ, không đúng, con gái chúng ta trưởng thành đúng là như này.”
“Tuy rằng đã nở nhưng vẫn là Tiểu Hoa của chúng ta.”
Bà lại đưa tay gạt những sợi tóc trên trán Hạ Nhược Tâm, sau đó bụm miệng lại khóc không thành tiếng.”
“Khả Ân, đây chính là con gái của chúng ta. Ông xem này, vết sẹo khi còn nhỏ không cẩn thận bị ngã, lúc nó bị thương ông còn cười nói, có vết sẹo này về sau có mất chúng ta cũng sẽ tìm được. Con gái chúng ta đã về, thật sự đã về.”
Bà vừa nói, vừa khóc, vừa cười. Cảm xúc rất lớn, rất mau bà bắt đầu xúc động, người cũng mềm đi.
Hạ Nhược Tâm vội đỡ bà, mà lúc này có người khác hành động còn nhanh hơn cô. Là Lục Khả Ân, Lục Khả Ân bế vợ lên, so sánh với Giản Thanh Doanh thì cảm xúc của ông không bộc lộ điều gì, đương nhiên ông cũng không kích động như Giản Thanh Doanh.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng rũ lông mi, cô đưa tay đặt lên trên trán của mình, cũng có thể chạm được vào vết sẹo trên trán mình liền biết không có khả năng dễ dàng giấu giếm mọi người như vậy. Ít nhất Lục Khả Ân đối với cô con gái tự nhiên xuất hiện này có không có nhiều cảm xúc, dù ông không biết Lục Tiểu Hoa thật sự đã ૮ɦếƭ thì chỉ sợ cũng không dễ dàng tiếp nhận một người ngoài như vậy, huống chi Lục Tiểu Hoa thật sự đã ૮ɦếƭ.
Không lâu sau, trong phòng khách cũng chỉ có hai người bọn họ. Tần Tuyết Quyên đi chăm sóc Giản Thanh Doanh, bác sĩ nói đây chỉ là vui mừng quá nên xúc động, nhưng nhờ chuyện này sự buồn bực trên người Giản Thanh Doanh giảm đi không ít, có lẽ đây cũng là một việc khiến bà chuyển biến tốt hơn.
“Cô tên là gì?” Lục Khả Ân hỏi Hạ Nhược Tâm. Ánh mắt của ông dừng trên người kia, từng ánh mắt giống như dao nhọn đâm vào mỗi tấc da Hạ Nhược Tâm, mặc kệ cô có tâm tư gì đều sẽ không giấu được.
Mà Hạ Nhược Tâm vốn không có tâm tư gì, cho nên cô thản nhiên đón nhận ánh mắt dò xét của Lục Khả Ân.
Lúc đầu cô có chút khó xử, sau mới ngẩng mặt nhìn thẳng khuôn mặt đáng sợ của Lục Khả Ân.
“Cháu được Lục Cẩm Vinh tiên sinh cứu trở về, chuyện trước kia cháu không muốn nhắc lại, cũng muốn quên đi. Nhưng cháu có thể đảm bảo, cháu xuất thân trong sạch, không làm chuyện gì không lương thiện. Cháu tự nhận cháu sống không thẹn với lương tâm.” Nói tới đây cô ngừng lại, tay đặt trên đầu gối cũng khẽ nắm chặt hơn vài phần.
“Cháu không có thân phận, cho nên Lục tiên sinh đem cái tên ‘Tiểu Hoa’ này cho cháu mượn. Ngài yên tâm, cháu không có ý đồ gì với Lục gia, cũng không nghĩ tới phải có được gì của Lục gia.”
“Cháu chỉ là, chỉ là…”
Ánh mắt cô có chút khoảng hốt, trong mắt cô nhìn thấy rõ sự ௱ôЛƓ lung.
“Cô muốn cái gì?”
Quả nhiên không hổ là người trải qua chiến trường, người này đủ tàn nhẫn, cũng đủ nhất châm kiến huyết.
“Cháu…” Hạ Nhược Tâm *** chút đôi môi khô khốc của mình, mặt Lục Khả Ân đầy lệ khí*. Cô xác thật không sợ hãi gì, giống như cô nói, bởi vì cô không muốn đồ vật gì cả.
*lệ khí: có thể hiểu là u ám, ác độc gần giống như âm khí.
Cô lại nắm chặt đôi tay mình lại.
“Cháu có một con gái, bé bị bắt cóc, điều tra tin tức thì nói bé ૮ɦếƭ ở giữa đống đất đá sạt lở. Nhưng cháu chưa từ bỏ ý định, cho nên cháu mong Lục tiên sinh giúp cháu tìm được bé, cho dù là thi thể của bé. Còn cháu sẽ chân chính trở thành Lục Tiểu Hoa, giúp thân thể Lục phu nhân tốt lên. Ngài có thể yên tâm, cháu cũng là một người mẹ…” Cô đưa tay đặt lên *** mình. “Cháu biết một người mẹ mất đi con gái mình sẽ cảm thấy thống khổ như thế nào.”
“Cháu đồng ý với thân phận này thì sẽ hoàn thành lời hứa của cháu với Lục tiên sinh. Cháu sẽ đối xử với Lục phu nhân giống như mẹ cháu, cho đến khi bà khỏe lại cháu sẽ rời đi.”
Lục Khả Ân vẫn không biểu lộ gì, dường như đang suy nghĩ. Nhưng Hạ Nhược Tâm hiểu rất rõ, dù cô có nói nhiều cũng chỉ bị coi là ba hoa chích chòe. Với Lục Khả Ân cô vẫn cứ là một đối tượng bị nghi ngờ.
Cô muốn được mọi người tín nhiệm cũng không dễ dàng.
Nhưng cô cũng không sao cả, cô cũng không nghĩ sẽ làm tiểu thư Lục gia cả đời hay phân chia tài sản linh tinh.
***
Giản Thanh Doanh bỗng nhiên ngồi dậy.
“Tiểu Hoa, Tiểu Hoa của tôi đâu?”
Tần Tuyết Quyên bị động tác của bà làm cho khiếp sợ, lập tức nhảy dựng lên, cũng khiến tâm bà nhảy ra theo. Lúc phu nhân còn trẻ có học khiêu vũ, mấy năm tuy không nhảy nhưng bản lĩnh vẫn còn a, một cái xoay người đúng là tuyệt diệu.
“Tiểu Hoa, Tuyết Quyên, Tiểu Hoa của tôi đâu? Tiểu Hoa của tôi ở nơi nào?” Giản Thanh Doanh vội vàng kéo tay Tần Tuyết Quyên, bà muốn đi tìm con gái mình, không phải là bà đang nằm mơ.
“Bà hỏi tiểu thư ạ, đang cùng nói chuyện với tiên sinh.” Tần Tuyết Quyên vội vàng đỡ bà nằm xuống, lại kéo chăn đắp lên cho bà. “Bà chờ chút, tôi đi tìm tiểu thư về. Còn có, bà yên tâm, tiểu thư nhà ta sẽ không đi nữa, đây là đã tìm được về nhà.”
Giản Thanh Doanh rốt cục mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bà ôm chăn trên người mình nhưng trong lòng vẫn không cách nào buông. Trừ phi, đúng vậy, trừ phi con gái bà đứng trước mặt bà, sống sờ sờ đứng ở trước mặt bà.
Sau đó không lâu, cửa lại được mở ra.
Giản Thanh Doanh lại một lần nắm chặt chăn trên người, tiến vào không phải Lục Tiểu Hoa con gái bà thì là ai.
“Tiểu Hoa.” Bà vội vàng ngồi dậy, tay cũng duỗi về hướng con gái.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay bà. Kỳ thật cô không biết phải đối mặt với Giản Thanh Doanh như thế nào, cô với cha mẹ duyên mỏng, mẹ đẻ của cô cũng không đối xử tốt với cô.
Tình thương của mẹ cô có được đã ngừng ở năm bốn tuổi, cô cũng đã quên mất.
Lần thư hai cô có tình thương của mẹ là từ Tống Uyển, nhưng lại bị chính bà ấy xé nát.
Lần thứ ba cô có tình thương của mẹ chính là từ người phụ nữ trước mặt này, nhưng trước sau đều không thuộc về cô.
Có điều, một người phụ nữ đợi con gái mười mấy năm có phải cũng đã là một người khác. Cô cũng không muốn, khi gặp con gái mình là ở mười mấy năm sau, khi đó cô đã phong ***c cuối đời, còn con gái cô lại chịu khổ, giống như Hạ Nhược Tâm lúc này.
Cho nên, cô tình nguyện con gái mình sớm đi rồi, sau đó đầu thai vào một gia đình có cha mẹ tốt.
“Tiểu Hoa.” Giản Thanh Doanh nhẹ nhàng sờ mặt Hạ Nhược Tâm. “Là Tiểu Hoa của mẹ, chính là Tiểu Hoa của mẹ. Tiểu Hoa, con có thể gọi một tiếng ‘mẹ’ được không?” Xa lạ trong mắt con gái thật sự khiến lòng Giản Thanh Doanh như bị dao cắt.
Bà nhờ con gái đã mười mấy năm.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay Giản Thanh Doanh.
“Mẹ!” Cô gọi một tiếng, mà từ này cô thật sự đã quên, không biết đã bao lâu không được nói ra từ miệng cô.
Đúng vậy, mẹ, là mẹ người khác.
“Con ngoan, con ngoan.” Giản Thanh Doanh ôm Hạ Nhược Tâm khóc lên. Thỉnh thoảng nói xin lỗi mười mấy năm, còn có mười mấy năm này bà đều không quên con gái, mỗi năm sinh nhật con bà đều nhớ, đều chuẩn bị bánh kem cũng như quà cho con gái, tuy rằng thời gian đã qua đi mười mấy năm nhưng mỗi một hộp quà đều đại biểu cho một năm, đại biểu cho một quãng thời gian qua đi, cũng đại biểu bọn họ già đi một tuổi còn con gái lớn thêm một thổi. Nhưng bà vĩnh viễn sẽ không biết kỳ thật con gái của bà đã vĩnh viễn không lớn lên, Tiểu Hoa của bà đã điêu tàn, tuổi thơ của bé dừng lại ở năm bảy tuổi kia, khi bọn họ chưa già bé đã sớm ૮ɦếƭ.
“Trước tiên ăn cái này đã ạ.” Hạ Nhược Tâm bê một bát canh cho Giản Thanh Doanh uống. Từ ‘mẹ’ kia vẫn thật khó có thể mở miệng, rốt cuộc đây không phải mẹ đẻ của cô, cô nghĩ cô cần thời gian, mà Giản Thanh Doanh cũng cần.
Giản Thanh Doanh cũng biết Hạ Nhược Tâm đối với mình không quá nhiệt tình, cũng không quá thân cận. Trong lòng bà có chút khổ sở nhưng bà cũng biết chuyện này không vội được, rốt cuộc con gái bà đã xa mười mấy năm.
Nhưng canh con gái đưa bà sẽ ăn, cho dù là độc dược bà cũng sẽ ăn.
Hạ Nhược Tâm biết thân thể Giản Thanh Doanh không tốt kỳ thật cũng bởi suy nghĩ quá nhiều. Chỉ cần khiến bà ăn ngon ngủ yên thì sẽ từ từ tốt lên. Cô cũng đã từng như vậy, lúc đó đến khi Sở Luật tìm một thầy thuốc dạy anh vài phương pháp ngâm chân, nói đến cũng kỳ quái, chỉ cần mấy vị thảo dược là cô có thể ngủ ngon.
Cô bảo Tiểu Mã mang về mấy loại thảo dược này, tự mình nấu lên sau đó bê chậu nước nào.
“Tiểu Hoa, đây là gì?”
Giản Thanh Doanh xoa mặt con gái, đối với cô con gái mới tìm được về này bà thật sự rất thương. Hận không thể đem mọi thứ bà có cho cô, có một ít đồ trang sức linh tinh bà đều cho cô nhưng Hạ Nhược Tâm không muốn, đều trả lại cho Lục Khả Ân. Cô không cần đồ vật gì của họ, hơn nữa cũng không phải cô chưa từng có, cho nên cũng thật sự không có cảm giác gì nhiều.
Hạ Nhược Tâm đặt chậu nước xuống mặt đất, cũng xắn tay áo lên, nói: “Đây là phương pháp một vị đông y đã nói qua, là ngâm chân với thảo dược, có thể giúp chữa chứng mất ngủ. Mẹ, mẹ ngâm chân nhiều một chút.”
“Được! Được!” Giản Thanh Doanh không ngừng nói ‘được’, giọng bà có chút nghẹn ngào.
Hạ Nhược Tâm thật sự cảm giác người phụ nữ này thật quá dễ khóc. Một ngày khóc ba lần, ba lần khóc nửa ngày, phần lớn thời gian một ngày đều là dùng để khóc. Không biết những năm qua cha con Lục gia là như thế nào.
Cô tự mình rửa chân cho Giản Thanh Doanh, loại mát xa chân này cần phối hợp với bấm huyệt trên chân mới có hiệu quả tốt nhất. Tầm mắt cô hơi thu lại, không có chút ghét bỏ chân của Giản Thanh Doanh có bẩn hay không, đây chỉ là một người phụ nữ đáng thương, mội người mẹ đi tìm con mười mấy năm mà thôi. Nhưng khi hương vị thuốc sộc vào mũi, toàn thân cô lại đờ đẫn.
Cô nhớ tới người đàn ông kia, đương nhiên cũng càng hận người đàn ông kia.
‘Tách’ một tiếng, hình như có gì đó rơi vào chậu nước. Cô hơi rũ mắt xuống không muốn người khác biế cô đang khóc, trước nay khóc đều không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Giản Thanh Doanh mơ màng sắp ngủ, đã mười mấy năm bà không có được một giấc ngủ an ổn, hơn nữa cũng ngồi máy bay gần một ngày đêm cho nên bà cũng thật sự mệt mỏi.
Cô đỡ Giản Thanh Doanh nằm xuống, đắp chăn lên cho bà, bê chậu nước ra ngoài thì vừa gặp Lục Khả Ân đang tiến vào.
“Cảm ơn.” Lục Khả Ân nhìn cô, nhưng Hạ Nhược Tâm lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Người này thật khô cứng, ngay cả một câu cảm ơn vậy mà cũng giống như ông muốn mạng người khác. Đương nhiên cô không dám cười, đây chính là một vị tướng trong quân ngũ, hiện tại vẫn chưa về hưu, chỉ cần ông giẫm chân một cái sợ cũng không biết bao người gặp họa.
Cũng không biết bởi vì trong lòng đã được thả lỏng hay do phương pháp rửa chân bằng thảo dược của Hạ Nhược tâm, Giản Thanh Doanh ngủ một giấc thật ngon, khi bà tỉnh lại trời đã là sáng sớm.
“Tôi đã ngủ bao lâu rồi, sao toàn thân đều thấy hơi mỏi?”
“Bà đã ngủ một ngày một đêm rồi, người thấy mỏi cũng là bình thường, một lát sẽ tốt.” Tần Tuyết Quyên vội vàng tiến lại, vẻ mặt cười tủm tỉm. “Phu nhân, đã thật lâu tôi không thấy bà ngủ ngon ngư vậy, cũng không giở mình.”
“Lâu như vậy cơ à?” Giản Thanh Doanh cũng không ngờ, mười mấy năm nay mỗi đêm không biết bà đã tỉnh bao nhiêu lần, vậy mà lần này ngủ liền một ngày một đêm, khó trách thân thể thấy mỏi, đây là nằm lâu lắm rồi.
“Đúng rồi, Tiểu Hoa đâu?” Giản Thanh Doanh vừa rời khỏi giường liền nhớ tới con gái, con gái bà sẽ lại không bị mất chứ?
“Phu nhân, đừng lo lắng.” Tần Tuyết Quyên vội lên tiếng an ủi bà. “Tiểu thư đang tắm cho Charlie, Charlie bị rơi xuống cống, lông bẩn hết.”
Phải không? Vừa nghe con gái vẫn ở đây bà cũng yên tâm, nhưng vẫn nhanh chân tới xem con gái.
Hạ Nhược Tâm đang ngổi xổm trên mặt đất, cô xắn tay áo lên, làn da cực kỳ mịn màng không một chút tì vết. Lục Cẩm Vinh phải nặn cho mình một cô em gái hoàn mỹ, cũng muốn cho Giản Thanh Doanh một đứa con gái hoàn mỹ không chịu khổ sở, sẽ không để cô mang bất cứ vết sẹo nào trên người, ngoại trừ cái sẹo nho nhỏ trên trán cô là được cố tình tạo ra.
Đương nhiên cũng tạo một cuộc sống trước của cô cũng sạch sẽ đơn giản. Cô bị lừa bán đi nhưng gặp được một cặp vợ chồng không thể có con đã nhận cô về nuôi, tuy không phải đại phú đại quý nhưng cũng không thiếu cơm ăn áo mặc. Không lâu trước đây cha mẹ nuôi đều đã qua đời, vừa vặn cô đến công ty của anh xin việc, anh có cảm giác đây có thể là em gái mình cho nên đã đi điều tra, cũng đã xét nghiệm DNA, cho nên khẳng định đây là Lục Tiểu Hoa.
Đương nhiên đây đều là từ miệng Lục Cẩm Vinh nói ra, anh có thể đem thân phận của Hạ Nhược Tâm ba hoa chích chòe, cho dù là giả, chỉ cần từ miệng anh nói ra thì Giản Thanh Doanh liền không hề nghi ngờ, thậm chí không nói gì thì hiện tại bà cũng đã đem Hạ Nhược Tâm trở thành con gái mình.
Hạ Nhược Tâm cầm bàn chải chải lông trên người Charlie, xà bông đã dùng hơn nửa bình nhưng vẫn chưa hết mùi cống. Charlie cũng là chó được huấn luyện cho nên nó ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, cũng biết mình đang bốc mùi, một hai phải để chủ nhân tẩy rửa nó cho sạch sẽ.
Cuối cùng Hạ Nhược Tâm đem bốn chân móng vuốt của Charlie ném vào chậu nước rửa sạch sẽ, cô mệt tới mức không muốn đứng dậy nữa.
“Tiểu Hoa.” Giản Thanh Doanh đi tới cũng ngồi xổm xuống, sau đó lấy khăn mùi xoa lau mồ hôi trên đầu cô: “Có mệt không? Có muốn ăn vài thứ không?”
“Mẹ, con không sao. Con chó này vẫn luôn đi theo con, không tẩy sạch sợ trên người con cũng bị dính mùi.” Hạ Nhược Tâm cười cười, lúc này tay cô đều ướt cô thật sự không lau mặt mình được, nhưng cũng thật sự có cảm giác tình thương của mẹ từ Giản Thanh Doanh.
Cái loại tình thương của mẹ này chỉ cần nhìn ánh mắt ấm áp của bà cũng có thể cảm nhận được.
“Đi thôi, đi ăn cơm cùng mẹ đi.” Giản Thanh Doanh xoa đỉnh đầu Hạ Nhược Tâm, ngón tay bà chạm được vào mái tóc mềm mại của con gái, có chút khổ sở cảm thán: “Con đã lớn như vậy, còn mẹ già mất rồi.”
“Con vẫn bình thường, mẹ xem anh con đã già như vậy.”
“Đúng thật.” Giản Thanh Doanh có con gái quả thật đã quên mất con trai mình.
“Anh của con nhìn già hơn cả ba con rồi. Hiện tại ba với mẹ đều lo lắng, anh trai con cứ như vậy sợ là già rồi cũng không tìm thấy vợ, không sinh được cháu."
Với chuyện của Lục Cẩm Vinh, Hạ Nhược Tâm chỉ cười, có chút không muốn xen vào. Kỳ thật Lục Cẩm Vinh một thân thương tang, chưa già đã yếu, không phải bởi vì khuôn mặt của anh mà là trong tâm cùng tinh thần của anh.
Có lẽ vẫn luôn không tìm người khác, hoặc cũng bởi vì từng khắc cốt ghi tâm ai đó.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Charlie nằm trên mặt đất nửa sống nửa ૮ɦếƭ, loại chó lười này thật sự bất lực. Giản Thanh Doanh cũng sợ con gái mình đói nên lôi đi ăn cơm, cũng bởi vì bà đã đói rồi.
Sau khi họ đi Lục Cẩm Vinh từ một gốc cây đi ra, anh sờ sờ mặt mình, anh già sao?
Đến bữa cơm chỉ còn hai cha con bọn họ, hai người phụ nữ đã sớm báo không ăn, Giản Thanh Doanh tự nấu canh cho con gái mình uống.
“Con nhìn gì ba?” Lục Khả Ân liếc mắt con trai. “Mặt ba có dính gì à?”
“Không phải.” Lục Cẩm Vinh thu hồi ánh mắt. “Mẹ nói ba còn trẻ hơn cả con, con chỉ muốn xác nhận một chút.”
Lục Khả Ân nghe nói thế trong lòng thực thoải mái, nghe được câu mình vẫn còn trẻ ông mới tự hào làm sao, cũng xác thật ông già chậm, đương nhiên cũng vì chăm sóc tốt.
Cũng đương nhiên, tuy trong lòng ông đắc ý nhưng trên mặt lại không biểu lộ bất cứ cảm xúc khác thường gì.
“Vậy con thấy sao?” Ông giả như không để ý thờ ơ hỏi.
“À, còn kết luận…?” Lục Cẩm Vinh dừng đũa rất ưu nhã. Anh chậm rãi lấy khăn giấy lau miệng.
“Ba, con nhìn tới nhìn lui vẫn thấy con trẻ hơn. Thật ra đây là không thể so sánh, đúng không?” Lúc này một cái ly bay đến, Lục Cẩm Vinh vươn tay chụp lấy.
Lúc anh đi học, mỗi khi đá bóng anh chính là thủ môn, kỳ thật cũng nhờ công ba anh từ nhỏ huấn luyện, mỗi khi anh mắc lỗi ông đều ném đồ vào người chứ không vả vào mặt.
Lục Khả Ân lại hừ một tiếng tiếp tục ăn cơm.
“Cô gái kia có thể tin được không?” Ông hạ giọng, cũng không tiếp tục đùa với Lục cẩm Vinh.
“Có thể tin, người con cứu về, con tin tưởng.” Lục Cẩm Vinh với chuyện này tin tưởng không một chút nghi ngờ. Anh đã lăn lộn nhiều năm như vậy cũng biết một số việc, chuyện này anh tin tưởng vào chính mình.
“Ba, ba không thấy sao, cô ấy thật sự không tồi.” Lục Cẩm Vinh luôn có hảo cảm với Hạ Nhược Tâm. “Dù sao nhà mình cũng không có con gái, ba cứ thử tiếp nhận cô ấy xem sao. Hiện tại mặc kệ thế nào thì cô ấy cũng có gương mặt của em gái con, với gương mặt đó ba có thể thờ ơ sao? Yêu ai yêu cả đường đi, mẹ con thích, ba cũng thích một ít là được, bằng không nếu sự việc bị bại lộ thì cũng từ ba ra.”
“Ba biết rồi.” Lục Khả Ân hiểu ý tứ của Lục Cẩm Vinh. Nào có người cha nào không yêu con gái mình, nhất là con gái đã lâu mới tìm thấy. Nếu ông đối với đứa con kia không thân cận, Giản Thanh Doanh sẽ nghi ngờ, như vậy thật phiền phức.
Hơn nữa gương mặt kia giống đứa con gái đã mất của ông như đúc, thật sự trong lòng ông cũng không phải không mềm, dù ông luôn luôn lộ vẻ mặt dò xét thì cô gái kia cũng không để ý, ở trước mặt Giản Thanh Doanh còn luôn gọi ông một tiếng ‘ba’. Câu ‘ba’ này nghe vào trong tai cũng có chút đặc biệt, ông không biết phải diễn tả như nào nhưng tuyệt đối không phải là chán ghét.
Hạ Nhược Tâm luôn rửa chân cho Giản Thanh Doanh, không lâu sau mỗi giấc ngủ của bà thật sự ngon giấc, đêm nào cũng nằm ngủ một mạch tới sáng hôm sau. Hôm nay vừa đặt bà nằm xuống xong thì Lục Khả Ân gọi cô.
Cô lại ngồi bên trong thư phòng của Lục Khả Ân, giống như một đứa con thật sự, cô không nói gì, cũng không câu lệ.
“Cô có thiếu gì không?”
Nửa ngày sau Lục Khả Ân mới nói một câu lạnh lùng như vậy, vẫn là ngữ khí lãnh ngạnh.
“Cảm ơn Lục tiên sinh, cháu không thiếu.” Hạ Nhược Tâm biết người ta khách khí chỉ là thuận miệng hỏi, cho nên cô cũng không muốn đồ vật, hơn nữa cô thật sự cũng không cần.
Một câu ‘Lục tiên sinh’ này Lục Khả Ân nghe được tự nhiên lại thấy tức giận, nhưng vừa thấy khuôn mặt giống hệt con gái mình này ông liền kìm chế, những lời nghiêm khắc cũng không nói ra được.
“Vậy cô trở về đi.”
Ông cũng không biết nói thế nào với người ngoài nhưng mang khuôn mặt của con gái mình như thế này, cuối cùng cái gì cũng lại không nói.
Sant: Đoạn này giải thích một chút. Trong ngôn ngữ TQ chỉ dùng "ta – ngươi", không biểu đạt được ý rõ ràng kiểu như "tôi", "con", "cháu"… Đoạn này Lục Khả Ân muốn thân cận một chút, nếu là ở VN sẽ nói “Con có thiếu gì không?” thì HNT đã hiểu ý rồi, nhưng ở tiếng TQ vẫn “Ngươi có thiếu gì không?” với giọng nghiêm túc lại thành ra không khác gì bình thường nên HNT không hiểu ý, không dám thân cận. Nghĩ kĩ tiếng Việt đúng là bá đạo thiệt :3. Vẫn mong các bạn share truyện từ Gác Sách nhiều hơn để nhiều người cùng đọc <3.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, cô khẽ cúi chào Lục Khả Ân rồi đi ra ngoài. Trong lòng Lục Khả Ân không thoải mái cùng rối rắm, gọi Giản Thanh Doanh là mẹ, gọi Lục Cẩm Vinh là anh trai, như thế nào tới ông lại thành ‘Lục tiên sinh’, chẳng lẽ một từ ‘chú’ thân mật cũng không thể gọi sao?
Dường như ông quên mất, khuôn mặt ông luôn nghiêm nghị như một khối gạch, làm sao mà người ta dám gọi được. Hơn nữa có một số việc ông đã nói từ trước rất rõ ràng, người ta cũng chỉ là tiếp thu chính bổn phận của mình, cũng không làm sai chuyện gì, cho nên ông muốn phát hỏa cũng phải nhìn người. Nhưng muốn ông bỏ khuôn mặt này đi lại là chuyện ông không làm được.
“Khả Ân, tôi hỏi ông một chuyện.”
Cuối cùng, Giản Thanh Doanh tìm được một cơ hội, bà ngồi trước mặt Lục Khả Ân, mặt cũng kéo rất dài, không còn chút gì dịu dàng như ngày trước. Trong lòng Lục Khả Ân lo lắng, chẳng lẽ bà ấy đã biết.
“Khả Ân, ông nói cho tôi.” Giản Thanh Doanh trực tiếp kéo áo Lục Khả Ân. “Có phải ông ghét con gái của chúng ta?”
“Sao lại có thể như thế?” Lục Khả Ân vừa nghe lời này cũng yên tâm, còn tốt, bà nói không phải chuyện kia. Nhưng một câu ‘ghét’ này lại khiến Lục Khả Ân chịu đả kích lớn, giọng ông cũng cao lên.
“Sao tôi có thể ghét nó được?” Những lời này của ông cũng là lời nói thật. Tuy rằng lúc ban đầu không thích cũng không ghét, đương nhiên hiện tại cũng không chán ghét. Tiếp xúc lâu rồi ông cũng thật sự có cảm giác Lục Cẩm Vinh không nhìn lầm người, cô gái giả con ông này thực sự không có nửa phần dã tâm với bọn họ, cũng không muốn chiếm lợi lộc gì từ Lục gia, cho nên ông bảo cô đi cô sẽ đi, đây không phải không cho ông mặt mũi, mà căn bản người ta không muốn nhận ông là cha. Mẹ đã nhận, anh trai cũng nhận, tiền tính là mua hai tặng một, người cha này có phải cũng phải cùng nhau nhận mới thành được.
Giản Thanh Doanh dùng sức lay tay Lục Khả Ân: “Miệng ông nói thế nhưng ông đâu có làm được như vậy. Ngày thường ông đều trợn mắt trắng nhìn con gái tôi, xem con như một đồ vật. Có người cha nào có bộ dáng như thế, ông nói xem có phải ông ghét bỏ mẹ con tôi, có phải ông ở bên ngoài có phòng nhì, nếu thật sự như vậy cuộc sống này chúng tôi cũng không cần, tôi sẽ đi thu họn đồ đạc, hai mẹ con tôi sẽ nhường đường cho ông.”
Từng câu của bà đều khiến lòng Lục Khả Ân kinh ngạc, cái gì mà nhường đường, cái gì mà phòng nhì, ông có cái gì đâu. Mỗi ngày ông cũng chỉ xoay quanh vợ con, nào có thời gian đi tìm phòng nhỉ. Hơn nữa đến ra ngoài ông cũng không ra, từ nơi nào mà có phụ nữ được.
“Tôi không có.” Ông thật sự rất oan.
“Ông rõ ràng như vậy.”
Lúc này Giản Thanh Doanh là không nói lý, không nói lý là không nói lý. “Rõ ràng ông không thích con gái tôi, kia chính là chúng ta thật vất vả mới tìm về được, ông không thích con cũng chẳng khác nào không thích tôi.”
“Tôi thật không có như vậy.” Lục Khả Ân cũng lớn giọng. “Bà cho rằng tôi nguyện ý sao, con gái bà căn bản không nhận tôi, hiện tại còn gọi tôi là ‘Lục tiên sinh’, ở trước mặt bà gọi một tiếng ‘ba’ nhưng không có ai liền gọi tôi là ‘Lục tiên sinh’, bà nói tôi còn có thể làm sao bây giờ?”
Nhưng ông vừa nói lời này xong mắt liền trợn tròn, trong lòng cũng thầm kêu một tiếng không tốt, đây là những lời bị Giản Thanh Doanh bức bách mà lỡ nói ra.
Lúc trong lòng ông hiện tại bất ổn như một xô nước bị chao đảo thì lại nghe được tiếng cười của Giản Thanh Doanh.
Bà vươn tay kéo má Lục Khả Ân: “Cái này không trách con gái được, lúc nào ông cũng có một khuôn mặt, một biểu tình, nếu là tôi tôi cũng không dám nhận ông. Đó là con gái ông, không phải là kẻ thù, càng không phải lính của ông, ông cứ cười nhiều hơn là được.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc