Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 181

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Sở Luật lại đi ra ngoài, lúc quay lại đã bê một bát sứ nhỏ, trong bát là nước thuốc Đông y hương vị không ngon lắm, nhưng chứng bệnh này của Hạ Nhược Tâm dùng thuốc tây điều trị không hết, cảm giác uống nhiều thuốc sẽ hại đến cơ thể, có lẽ chỉ có thể dựa vào Đông y để điều trị dần dần.
Anh đưa bát thuốc đặt trước mặt Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm nhận lấy, nhưng mùi thuốc Đông y khiến cô hơi khó chịu liền đẩy hơi xa một chút, không muốn uống chút nào, mà Sở Luật đứng một bên, anh cứ như vậy nhìn chằm chằm.
Hạ Nhược Tâm thấy rõ, hiện giờ dù mình muốn đổ bát thuốc này đi cũng không có khả năng, nếu cô dám có ý tưởng này có lẽ Sở Luật sẽ đổ thẳng thuốc vào miệng cô.
Cô đành phải uống thuốc, chịu đựng vị chua đắng của bát thuốc này, sau đó không còn một giọt đều chui vào bụng.
Sở Luật đưa tay ra, trong lòng bàn tay anh là một viên kẹo, là kẹo hoa quả Tiểu Vũ Điểm thích ăn nhất.
“Ở đâu đây?” Cố lấy kẹo đặt trong miệng mình, ngay lập tức hương vị ngọt ngào áp đi vị chua đắng của thuốc.
“Trộm của con gái.” Sở Luật cũng không sợ mất mặt.
Suýt chút nữa Hạ Nhược Tâm bị sặc viên kẹo ở trong miệng.
“Hôm qua con còn đi tìm kẹo.”
“Ừ.” Mặt Sở Luật vẫn không biểu cảm gì. “Anh lấy, chỉ lấy một viên.” Anh nói, thật đúng không biết xấu hổ.
Lúc này dường như không khí đã hơi lạnh, Sở Luật nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ ở cổ tay.
“Đến giờ rồi, anh phải đi đón con.”
Nói xong, anh liền đứng lên, cũng không quên cầm theo bát thuốc, sau đó tự mình đi vào bếp, rửa bát sạch sẽ đặt lên kệ.
Trước kia chỉ cần Sở Luật vào bếp thì không phải mâm rơi sẽ là bát vỡ, nhưng hiện tại anh có thể rửa bát, cũng có thể đoán được từ một sát thủ phòng bếp tới hiện tại có thể rửa bát thì anh đã phải học bao lâu.
Anh lấy chìa khóa xe của mình, mở cửa rời đi.
Hạ Nhược Tâm đi tới bên cửa sổ, kéo rèm nhìn theo bóng anh rời đi.
Kỳ thật hiện tại cô vẫn đang tự hỏi chính mình, rốt cuộc cô muốn làm cái gì, hiện tại cô đang làm cái gì.
Đột nhiên cô nhíu mi, vội vã kéo bức màn, từ bụng truyền đến một trận đau đớn.
Loại cảm giác này rất quen thuộc, thật lâu đều không thấy đến.
Cô ôm bụng đi vào toilet, lúc đi ra cả người vẫn không thấy thoải mái, có lẽ là do bà dì đi. Vẫn là đại phu Sở Luật tìm thật không tồi, cô điều trị hai tháng, đã mất tích thật lâu người bạn tốt lại tới, nhưng là rất đau.
“Mẹ, con đã về.” Cửa vừa mở ra Tiểu Vũ Điểm đã chạy tới.
Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, bế con gái lên. Tiểu gia hỏa trắng trắng mũm mĩm, thật đáng yêu.
“Có đói bụng không, mẹ nấu món ngon cho con ăn nhé.”
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm vui vẻ đáp, lấy cặp sách của mình, liền chuẩn bị đi làm bài tập. Đột nhiên tay không còn sức lực, Hạ Nhược Tâm lại cảm giác bụng mình tê rần, có một dòng nhiệt cũng thẳng xuống phía dưới mà đi.
Hạ Nhược Tâm ômbụng mình đứng lên, lại đi toilet.
Sở Luật cau mày, dường như đã biết cái gì. Lúc Hạ Nhược Tâm ra tới thì Sở Luật đã đi ra ngoài, Tiểu Vũ Điểm còn ngoan ngoãn tập viết, bé viết rất nghiêm túc, cũng không tìm mẹ giúp đỡ.
“Dì, cháu đã về.”
Lâm Thanh đi đến, đổi giày, khuôn mặt trầm tĩnh dường như luôn có cảm giác mang một ít tăm tối.
Hạ Nhược Tâm cố gắng đứng lên, đi tới bên cạnh Lâm Thanh, xoa xoa tóc của nó. “Lát dì nấu cơm cho cháu ăn.”
“Dạ.” Lâm Thanh cúi đầu, chỉ nhìn xuống chân của mình.
“Dì, cháu đi làm bài tập.” Nó cầm cặp sách liền chạy vào phòng của mình.
Hạ Nhược Tâm nhìn xuống tay trống không của mình, không biết vì điều gì nhưng cô luôn cảm giác đứa nhỏ này không giống như trước kia. Trước kia Lâm Thanh tính tình cũng hay thẹn thùng, nhưng sẽ không giống như vây giờ. Vẫn nói trẻ con lớn lên sẽ có nhiều tâm tư hơn.
Bụng cô lại đau dữ dội, cô vội vàng ngồi xuống sô pha, cảm giác đau đớn muốn ૮ɦếƭ.
Sau đó không lâu có tiếng động ngoài cửa. Cửa mở, Sở Luật đi đến, anh vào phòng lấy một cốc nước, sau đó đi tới trước mặt Hạ Nhược Tâm, từ trong túi lấy ra một viên thuốc đưa tới trước mặt cô.
“Uống vào.”
“Đây là cái gì?” Hạ Nhược Tâm thấy thuốc cũng không lập tức uống, cô không ngu ngốc thuốc gì cũng uống vào, hơn nữa gần đây cô uống đã rất nhiều thuốc.
“Thuốc giảm đau.” Sở Luật ngồi xuống đưa cốc nước cho cô. “Chờ em đỡ hơn anh sẽ đưa em đi gặp bác sĩ Đông y kia.”
Hạ Nhược Tâm suýt chút nữa ném viên thuốc trong tay đi.
Cùng một người đàn ông thảo luận vấn đề đau bụng kinh, đây là cảm giác như thế nào? (Một người đàn ông dịch truyện toàn về vấn đề bà dì, cảm giác cũng sẽ như thế nào -_-)
“Uống đi.” Sở Luật lại đẩy cốc nước về phía trước, cũng không để sự quẫn bách ngượng ngùng của cô vào trong mắt, nhưng trong mắt anh có vài ý cười. “Có chỗ nào của em mà anh chưa từng thấy, tuy nói rằng, rất tiểu nhân…”
Hạ Nhược Tâm vội cầm lấy cái cốc, nhịn xuống ý muốn quăng cái cốc vào mặt anh.
“Uống thuốc rồi ngủ một giấc, chờ lúc em tỉnh là tốt rồi.” Sở Luật đưa tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng vỗ, cũng nhờ vậy đã đem sự xúc động muốn ném người của cô bay mất. Hạ Nhược Tâm đặt thuốc vào miệng mình, ngửa đầu lên nuốt viên thuốc xuống.
Cô nằm luôn ở sô pha, không động đậy, cũng không muốn nói chuyện.
“Mẹ làm sao vậy?” Tiểu Vũ Điểm cảm thấy mẹ không ổn, bé vội vàng chạy tới, đá đôi giày ra rồi bé bò lên trên sô pha, cũng chui vào lòng Hạ Nhược Tâm.
“Có phải mẹ bị đau ở đâu không?”
“Không phải.” Hạ Nhược Tâm xoa đầu con gái. “Mẹ chỉ muốn ngủ một lúc, Tiểu Vũ Điểm ngoan, đi làm bài tập đi nhé.”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm lại bò xuống sô pha, nghe lời mụ nói, ngoan ngoãn ngồi xuống ghê, cầm lấy 乃út tập viết.
Có thể thuốc đã có tác dụng, Hạ Nhược Tâm cảm thấy tốt hơn nhiều, cũng không có quên phải cho hai đứa nhỏ ăn vài thứ.
Sở Luật thấy cô vào bếp, anh hơi nhíu mày lại. “Nghỉ đi, một lát sẽ có đồ ăn.” Anh lấy tay chọc lên cổ, mặt, lưng của con gái. “Con yêu muốn ăn gì?”
“Muốn ăn cá.” Tiểu Vũ Điểm vặn vẹo người cười lớn, bé nhột.
“Được.” Hạ Nhược Tâm đành phải quay lại phòng mình, cô thật sự muốn ngủ một chút, giống như cơn đau vừa rồi đã rút hết sức lực của cô.
Cô vừa nằm xuống, không bao lâu sau đã ngủ rồi. Cửa lại mở ra, Sở Luật đi tới ngồi xuống đầu giường, sau đó đưa tay chạm nhẹ khuôn mặt cô. Gần đây đã tốt hơn nhiều, làn da đã trắng, cô vốn dĩ có làn da trắng nõn, Tiểu Vũ Điểm cũng như cô, như cục bộp nếp, chỉ là ở đảo đãi vàng lâu như vậy đều bị nắng thiêu cháy đen. Nhưng dưỡng mấy năm hẳn có thể trắng lại như trước, chỉ không biết thân thể này khi nào mới có thể hoàn toàn bình phục.
Kéo chăn lại cho cô, lúc này anh mới đi ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh con gái.
“Ba xem con viết này.” Tiểu Vũ Điểm đưa tập giấy mình đang viết trước mặt Sở Luật, chờ được khen.
“Bảo bối nhà ta thật thông minh.” Đôi mắt Sở Luật như radar quét qua các chữ viết, mọi chữ con gái viết đều đúng rồi. Đứa nhỏ này thông minh là do anh, không giống như mẹ, chỉ biết để người khi dễ.
Tiểu Vũ Điểm hào hứng nhảy vào lòng иgự¢ ba.
Sở Luật hôn lên khuôn mặt nhỏ của ba, sau đó một tay ôm con gái, một tay cầm điện thoại gọi đi. “Tôi muốn đặt một bàn, mấy giờ à?” Anh xem đồng hồ rồi tính thời gian. “7 giờ rưỡi đi, nhờ đầu bếp của các anh làm một món này, cá chua ngọt, nhớ lọc bớt xương cá, con gái tôi muốn ăn.”
Đôi mắt Tiểu Vũ Điểm nhấp nháy, cười cong tít. Sở Luật quăng điện thoại sang một bên, lại ôm Tiểu Vũ Điểm chơi tiếp, tiếng cười trong trẻo của trẻ con vang khắp nhà, có lẽ chỉ nghe được cũng khiến buồn bực đi hết.
Nhưng không ai thấy, Lâm Thanh trong phòng dùng sức xé rách vở của mình. Nó một tờ xé một tờ, khuôn mặt vốn không lớn lúc này đầy hận ý bao phủ.
Lúc Hạ Nhược Tâm tỉnh lại trời đã tối đen, tay cô đặt lên bụng mình, thật tốt, bụng đã không còn đau như vậy.
Đi vào trong toilet, lúc này cô mới thở một hơi, khuôn mặt cũng không còn quá khó coi, đã có môt ít da ít thịt, không còn gầy gò chỉ có xương. Thật sự lúc cô ở đảo vàng cũng không biết mình trông như thế nào, có điều nhìn Thẩm Vi liền biết nhất định cô cũng rất xấu, vậy mà từ lúc cứu cô ra Sở Luật mỗi ngày đều nhìn mặt cô.
Cô rửa mặt, sửa sang lại bản thân một chút, lúc đi ra Tiểu Vũ Điểm đã mặc xong quần áo, trên lưng còn đeo một balo con thỏ mới. Ngay cả đầu cũng đã đội mũ xong, lúc này đang ngồi trên đùi Sở Luật, miệng nhóp nhép không biết đang ăn cái gì.
Hạ Nhược Tâm đứng ở cửa, cô nghĩ, có lẽ đây là huyết thống. Trước kia đứa nhỏ này quan hệ rất thân mật với Cao Dật cũng không thân cận tới như vậy, hóa ra vẫn là có chút khác biệt, hóa ra không có phần huyết thống kia vẫn không có khả năng bỏ vào quá nhiều thiệt tình.
“Em khỏe chưa?”
Sở Luật ôm con gái lên, hỏi Hạ Nhược Tâm.
“Ừ, khỏe rồi. Em đi gọi Tiểu Thanh.”
Hạ Nhường Tâm xoa xoa mặt mình, sau đó tới cửa phòng Lâm Thanh, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Tiểu Thanh, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm thôi.”
Lâm Thanh vừa nghe được bèn vội vàng nhét đống giấy lung tung vào trong cặp sách của mình, xong rồi mới đi ra.
“Chúng ta đi.” Hạ Nhược Tâm kéo tay Lâm Thanh, Lâm Thanh cúi đầu, giống như ngượng ngùng nhưng thật sự là có chút chán ghét muốn rút tay mình về. Sở Luật phía trước một tay ôm con gái, một tay chơi oẳn tù tì với con, trò chơi ấu trĩ như vậy thế nhưng tổng giám đốc Sở lại có thể chơi rất vui vẻ.
Lâm Thanh ngẩng mặt, không nhịn được nhìn cảnh phía trước rất lạnh lùng. Sở Luật dừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Thanh, Lâm Thanh vội vàng cúi đầu, giả dạng như đang nhìn chân của mình, cũng giống như muốn nhặt được một ít tiền rơi.
“Sở Luật…” Hạ Nhược Tâm đi tới, lại chỉ vào mặt mình.
“Anh thấy em có khó coi không?”
Cô không trang điểm, làn da cũng không tốt, hơn nữa lại rất đen, rất gầy, rất khó coi. Chủ yếu là cô không có một mái tóc dài, cô nhớ trước kia Sở Luật thích nhất mỹ nữ tóc dài, cho nên cô giữ lại mái tóc, một là sợ đầu trọc, hai chính là bởi vì anh thích.
“Là khó coi.” Sở Luật thành thật. “Nhưng lúc em xấu nhất anh cũng đã thấy rồi.” Hiện tại với bề ngoài của phụ nữ anh cũng không quá chú ý. “Cho nên, em yên tâm, cho dù em có giống như heo thì tronng mắt anh em cũng đẹp nhất.”
Lời này có lẽ là một lời không thật, nhưng cho dù là như vậy, phụ nữ nghe vào, so với một người đàn ông nói câu anh yêu em, anh có thể vì em làm mọi thứ, em là bầu trời của anh… thì lại thật sự muốn nghe hơn nhiều.
Sở Luật cũng không phải quá thích lời âu yếm, anh hận rất tuyệt đối, và yêu cũng như vậy.
Xuống xe, Sở Luật ôm con gái từ trên xe xuống, con gái anh từ lúc ra cửa đều không đi giày, đều được ba ôm.
Đây là một nhà hàng Trung Quốc sang trọng, hiện tại bên trong rất nhiều người, nhưng Sở Luật đã đặt chỗ trước cho nên phục vụ đã đưa bọn họ tới bàn ở một ở khu bên trong, không lâu sau đồ ăn cũng đã mang lên.
Còn có một bát canh táo đỏ.
“Cái này để em uống.” Sở Luật bê bát canh cho Hạ Nhược Tâm uống.
Hạ Nhược Tâm nhận lấy, uống một ngụm, ngay lập tức cảm giác ấm áp chảy từ yết hầu xuống, lại trải qua dạ dày, ấm tới tận bên trong bụng của cô. Cô uống từng ngụm, giống như bát canh này chứa chút độc tình.
Sở Luật không ngừng lọc xương cá giúp con gái, cũng biết con gái thích nhất món này, anh thích ăn cá hấp nhưng vẫn luôn chọn cá kho cho con gái, hơn nữa cả bàn đồ ăn này dường như anh cũng không động đến, đều đút cho con gái ăn.
Có lẽ đối với anh mà nói, được cho con gái ăn một miếng có khi còn thỏa mãn hơn cả việc anh ăn cả một bàn.
Mà ở giữa, Lâm Thanh đều không nói lời nào. Hạ Nhược Tâm cũng để ý tới.
“Tiểu Thanh, sao vậy, cơm không ăn được sao?” Hạ Nhược Tâm phát hiện đứa nhỏ này gần đây đều có chút kỳ lạ.
“Không phải, ăn rất ngon.” Lâm Thanh nói xong liền chôn mặt mình trong bát cơm, Sở Luật hơi nheo hai mắt lại, tầm mắt không rõ ý dừng lại trên người Lâm Thanh.
Ăn xong rồi, Sở Luật ôm con gái đi lái xe lại đây, Hạ Nhược Tâm đứng ở một bên chờ bọn họ.
Lâm Thanh thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Hạ Nhược Tâm, không rõ dì trở về như thế nào.
“Làm sao vậy, trên mặt dì có cái gì sao?” Hạ Nhược Tâm sờ soạn mặt mình một chút, không phải vừa rồi lúc ăn cơm không chú ý đã có hạt cơm dính trên mặt chứ.
“Không có.” Lâm Thanh cúi đấu, lấy chân đá hòn đá nhỏ bên cạnh.
“Dì sẽ ở cùng chú sao?”
Hạ Nhược Tâm sửng sốt: “Tiểu Thanh, sao cháu lại hỏi vấn đề này?” Người lớn cũng hỏi thì thôi, nhưng Tiểu Thanh có bao lớn, vẫn là một đứa trẻ, chuyện hỗn loạn của người lớn chính bọn họ đều không rõ, huống chi là nó.
“Không có gì, cháu chỉ hỏi vậy thôi.” Lâm Thanh lại đá một hòn đá, nhưng hòn đá chỉ văng ra bên cạnh, nó lại tiến tới muốn đá hòn đá đi xa, kết quả hòn đá chỉ xa một chút, nó quyết tâm đá hòn đá đi xa, đột nhiên có luồng ánh sáng từ xa lao tới làm nó phải che lại hai mắt mình.
“Tiểu Thanh!” Hạ Nhược Tâm hoảng sợ, theo bản năng cô lao đến ôm Lâm Thanh, nhưng vì quán tính khiến thân thể của cô đảo hướng về phía trước ngã xuống, chính là dùng thân thể của mình làm thịt lót đỡ cho Lâm Thanh.
Nháy mắt, từ cánh tay cô truyền đến một trận đau đớn, dường như cô nghe được âm thanh xương tách ra.
Cô cười khổ một tiếng, trong lòng cũng than lên hai tiếng ‘xong rồi’.
“Dì Hạ, dì làm sao vậy?”
Lâm Thanh cũng hoảng sợ, một lúc mới phản ứng được, mà lúc này Hạ Nhược Tâm nằm nghiêng trên mặt đất, trán cô toát ra một ít mồ hôi lạnh.
“Dì không sao.” Hạ Nhược Tâm gượng cười với Lâm Thanh, tránh cho trẻ con sợ hãi.
Kỳ thật cánh tay trái của cô rất đau, cô còn không quên cánh tay mình hiện giờ vẫn đang bó thạch cao, nếu thật sự xảy ra chuyện liền không phải chuyện đùa, vốn dĩ cánh tay này của cô đã có khả năng phải bỏ đi.
Nàng đau run cả người, loại đau này thật sự khó mà chịu được.
Sở Luật đi xe tới, vừa thấy cảnh này lập tực mở cửa xe vội vàng chạy xuống.
“Em không sao chứ?” Anh nâng Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, ôm cô lên. Lâm Thanh vẫn còn kéo tay áo Hạ Nhược Tâm.
“Buông ra.” Sở Luật thật sự muốn đem tiểu quỷ này đá văng ra. “Cháu không biết cánh tay dì còn bị thương sao, không cẩn thận sẽ phải cắt tay.”
Lâm Thanh vội vàng buông tay mình ra, hai chữ ‘cắt tay’ khiến nó rất sợ hãi.
Nó thật sự không có, nó không cố ý.
“Đừng… đừng trách cháu.” Hạ Nhược Tâm kéo tay Sở Luật, cô không dám nói nhiều, cũng không dám dùng sức quá mức, cho dù hiện tại chỉ thở cũng khiến cánh tay cảm thấy đau đớn rất đáng sợ.
Sở Luật ngừng bước chân một chút.
“Một hai phải để nó hại ૮ɦếƭ em sao?”
“Nó chỉ là một đứa trẻ.” Hạ Nhược Tâm mím môi chịu đựng sự đau đớn.
“Một đứa trẻ?” Sở Luật trước nay đều không cho rằng một đứa trẻ sẽ không nguy hiểm. “Tin anh đi,” anh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hạ Nhược Tâm, “dù chỉ là một đứa trẻ, muốn Gi*t ૮ɦếƭ em cũng chỉ dễ như trở bàn tay.”
Hạ Nhược Tâm đã đau không nói được nữa, nhưng cô còn nhớ tới Lâm Thanh.
“Đừng… Đừng để cháu một mình ở đây.”
Bước chân Sở Luật hơi ngừng lại, anh bế Hạ Nhược Tâm lên xe, cẩn thận cũng không đánh thức con gái đang ngủ, tiểu gia hỏa nếu biết mẹ đang bị đâu nhất định sẽ hoảng sợ.
Rồi sau đó anh thật không tình nguyện đi đón tiểu quỷ kia.
Anh mở cửa xe, nói một câu lạnh băng: “Lên xe.”
Lâm thanh tự bò lên trên xe, một mình ngồi ở sau xe, cái gì cũng không dám nói.
Anh một tay lái xe, liền gọi tới Đỗ Tĩnh Đường.
“Tĩnh Đường, em đến bệnh viện một chút, Nhược Tâm cần kiểm tra, em giúp anh chăm sóc Tiểu Vũ Điểm.”
Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, trên trán vẫn đầy mồ hôi lạnh. Đau, rất đau, sự đau đớn này rất khó có thể chịu đựng.
Sở Luật vươn một bàn tay đặt lên trên vai cô, sau đó Ϧóþ chặt. “Chịu một chút, sẽ nhanh đến bệnh viện.” Xin lỗi, anh phải làm cô đau, nhưng đau cũng được, không thì anh thật sự sợ cô sẽ hôn mê.
Anh chạy xe tới một bệnh viện gần đó, cũng sau nửa giờ lái xe anh đã đến, Đỗ Tĩnh Đường đã tới, Sở Luật mở cửa xe, vội vàng bế Hạ Nhược Tâm đau sắp xỉu vào trong bệnh viện. Đỗ Tĩnh Đường tới mở cửa xe, liền thấy tiểu gia hỏa đang ngồi ghế trẻ em ngủ say rồi, anh liền chuẩn bị mang hai tiểu quỷ về nhà, một hồi sẽ quay lại xem Hạ Nhược Tâm như thế nào.
Sao đang tốt như vậy lại phải đến bệnh viện.
Cùng bệnh viện thật có duyên a.
Kết quả kiểm tra của Hạ Nhược Tâm thật khiến người khác thở phào nhẹ nhõm, cô không có chuyện gì lớn, xác thật đã chạm vào cánh tay trái nhưng cũng chỉ khiến thạch cao bị vỡ, nhưng cũng vì có thạch cao bao lại cho nên mới xem như cô giữ được cánh tay. Xương cốt không có việc gì, tay cô đau là cổ tay có vết nứt xương rất nhỏ, bác sĩ đã xử lý, bó lại thạch cao mới cho cô. Vốn chỉ một tháng nữa có thể tháo bột nhưng hiện tại sợ là phải mấy tháng nữa mới được.
Đến khi Hạ Nhược Tâm tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau.
Cô giật giật cánh tay của mình, cảm giác toàn bộ bả vai đều nặng nề. Cô vừa chuyển đầu mới phát hiện cánh tay mình đã bị một tầng dày thành cao, hơn nữa đã cố định cả bả vai.
“Yên tâm đi, không sao cả, cánh tay vẫn còn, nhưng có một đoạn xương bị gãy, em lại phải như này thêm mấy tháng.”
Giọng Sở Luật lạnh băng, không khó để thấy anh không chút nào vui vẻ.
Hạ Nhược Tâm cũng biết, cánh tay này của cô là do anh hao hết tâm lực mới giữ lại được, nếu thật sự lại bị cắt đi, mấy tháng kia còn không phải lãng phí sao.
Cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng chợt nghĩ tới cái gì muốn ngồi dậy, kết quả một bàn tay lại ấn trên vai cô xuống.
“Em cứ nằm đi, đừng lộn xộn.”
Sở Luật ngồi lại gần, đôi mắt đen lạnh lùng, cứ như vậy bình tĩnh nhìm chằm chằm cô khiến Hạ Nhược Tâm hơi chột dạ, đương nhiên cô cũng không dám tiếp tục cử động làm trái lời anh, bởi vì lúc này là cô sai.
Nhưng là, cô không nằm im được, cái kia của cô tới.
“Sở Luật…”
“Ừ, sao nào?” Sở Luật lười biếng nâng đôi mắt.
“Cái kia… em…” Hạ Nhược Tâm cũng không biết nói chuyện bà dì tới với đàn ông như nào. “Anh có thể đỡ em đi toilet không?” Hiện tại cô cảm giác không biết đã bị rớt ra ga giường không, tuy rằng cô bị thương là cánh tay, không phải chân, nhưng chính là một cánh tay bị bó thạch cao, một tay khác đang truyền dịch, cô không thể dùng chân mang theo cả bình dịch đi toilet.
“Anh muốn biết em muốn nói gì.” Sở Luật ngắt lời cô.
Anh đứng lên, xoay người đi đến bên cửa sổ kéo tấm màn. “Cái kia, anh thay giúp em, à…” Anh còn nói thêm. “Cũng sẽ rửa cho em, em còn muốn làm gì nữa không?”
Hạ Nhược Tâm cảm thấy biểu tình của mình ngay lúc đó nhất định là muốn Gi*t người, hiện tại ngay cả động tác che mặt cô cũng không thể làm. Trời ơi, cô quả thật là phát điên rồi, để đàn ông giúp cô làm loại chuyện này, dù có tính là chồng cũ cũng không thể…
Mặt Sở Luật vẫn không có biểu tình gì, kỳ thật trong lòng anh cũng không có khả năng bình tĩnh như vậy, đây cũng là lần đầu tiên anh vì một phụ nữ mà làm những chuyện như này.
Trước kia anh chỉ biết phụ nữ mỗi tháng cái kia sẽ đến một lần, nhưng không biết sẽ trải qua và làm những gì.
Hạ Nhược Tâm thật sự muốn ૮ɦếƭ, còn Sở Luật có thể là muốn sống.
Khi Sở Luật thấy cô trừng mắt liệt biết mình không thể quá đáng như vậy, đành đưa cô đi toilet, bằng không cuối cùng người bị ghét bỏ nhất định là anh.
Ở bệnh viện mấy ngày, Hạ Nhược Tâm cũng cảm thấy sẽ không có việc gì, cô có thể xuất viện, đến nỗi chuyện tài xế gì đó gây chuyện Sở Luật tự mình đi xử lý, kết quả xử lý thế nào cô cũng không hỏi nhiều, có điều Sở Luật là người có thù tất báo hẳn không tốt đẹp gì.
Hiện tại Sở Luật ở trước mặt cô không có biểu lộ tính tình, mọi thứ đều rất nhường nhịn, nhưng ở trước mặt người khác thì đừng quên anh vẫn là Sở Luật. Anh không thích buông tha kẻ địch của mình, dù kể cả một đứa trẻ cũng vậy.
“Đưa Tiểu Thanh đến kí túc đi.”
Hạ Nhược Tâm nghe Sở Luật nói, có chút không biết phản ứng như nào.
“Cháu còn nhỏ như vậy…”
“Không nhỏ.” Sở Luật ngồi lại gần, ôm con gái vào trong lòng mình. Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt, cũng không biết người lớn đang nói chuyện gì, bé tự mình tiếp tục chơi, bé cũng biết mẹ bị đau ở người cho nên không đòi chơi với mẹ, nhưng ngồi trong lòng ba thì có thể.
“Nó đã mười tuổi.” Sở Luật không thấy Lâm Thanh còn nhỏ, mười tuổi đã có thể làm rất nhiều chuyện, ví như phạm tội. Hơn nữa tâm lý của đứa trẻ kia không bình thường, trực giác của anh sẽ không sai, trực giác cũng sẽ không lừa anh, cho nên hiện tại biện pháp tốt nhất chính là đưa tới ký túc ở. Anh đồng ý Hạ Nhược Tâm nuôi nó là bởi vì Quả Nhi, cũng bởi vì áy náy với bé tuy anh chưa bao giờ cho rằng cái ૮ɦếƭ của Quả Nhi có liên quan tới bọn họ. Còn Lâm Thanh thì cách xa bọn họ càng xa càng tốt, đặc biệt Tiểu Vũ Điểm còn quá nhỏ, còn không biết bảo vệ chính mình.
“Có điều…” Hạ Nhược Tâm vẫn có chút không đành lòng.
“Em không đành lòng làm tổn thương nó.”
Sở Luật nói một câu, chính là nhất châm kiến huyết.
Vì cái gì? Hạ Nhược Tâm không rõ, cô không đành lòng làm tổn thương cháu vì cái gì?
Sở Luật xoa nhẹ đầu con gái. “Nhược Tâm, đừng xem thường bất cứ đứa trẻ nào, tâm tư của bọn trẻ so với tưởng tượng của em còn ghê gớm hơn rất nhiều. Lúc anh mười tuổi đã có thể dùng đầu óc kiếm tiền.” Anh chỉ vào mình nói. “Khi đó anh tự mình làm một game gà con nhảy tường, rất đơn giản, nhưng được một công ty internet nhìn trúng, sau đó mua lại. Đó chính là khoản tiền đầu tiên. Trẻ con có lẽ rất ngây thơ, nhưng đồng thời tâm tư bọn chúng cũng rất rõ ràng.”
“Em không cảm thấy lòng tự trọng của đứa trẻ kia rất lớn sao, em để nó ở giữa chúng ta một nhà thì nó có vai trò gì, làm nó lúc nào cũng nhớ chính mình là mồ côi không cha không mẹ.”
Hạ Nhược Thâm nhẹ thở ra, anh nói không sai.
“Nó sẽ có suy nghĩ như vậy, chỉ là em không chú ý tới.” Sở Luật trước nay sẽ không hoài nghi lời nói của mình, đứa trẻ kia tuy che dấu rất tốt nhưng ánh mắt của nó đã bán đứng chính mình, trong ánh mắt của nó như có như không hận ý, lại là đối với anh.
Tuy rằng anh không biết loại hận này từ đâu mà đến, nhưng là có, điều đó có nghĩa có nguy hiểm, tất nhiên có huy hiểm thì phải để nó đi.
Cho nên hiện tại biện pháp tốt nhất chính là đưa nó đi, làm nó cách xa gia đình họ càng xa càng tốt. Anh sẽ không bạc đãi nó, hẳn sẽ cho học hành tốt, tiền sinh hoạt anh cũng cung cấp, thậm chí sẽ là nhiều so với người khác, nhưng anh sẽ không nuôi một kẻ có thể cắn mình ở bên người.
Hạ Nhược Tâm không đồng ý cũng không phản đối. Mặc kệ như thế nào, kể cả giống như Sở Luật nói trẻ mười tuổi đã có tâm tư cùng lòng tự trọng thì cô vẫn muốn nghe ý tứ của đứa bé kia.
Ít nhất trẻ con cũng cần được tôn trọng.
Chỉ là cô không rõ, Sở Luật tuy không quá thích trẻ con nhưng cũng không có nghĩa anh sẽ bài xích chúng. Tuy nói rằng ngoại trừ Tiểu Vũ Điểm anh sẽ không có quá nhiều cảm tình với trẻ bên ngoài, nhưng cũng không đến mức hà khắc. Giống như Sở Tương, rõ ràng không thích nhưng cho gì Sở Tương đều sẽ không bủn xỉn, chẳng sợ Sở Tương không có nửa phần quan hệ với anh, chẳng sợ anh một chút cũng không thích.
Nhưng anh đối với Tiểu Thanh xác thật là có chút không hữu hảo, chẳng lẽ đây là ‘đồng tính tương mắng’ sao?
*tục ngữ: đồng tính tương mắng, khác phái tương hút. Đọc là hiểu rồi nghen :3
***
“Dì, dì không sao chứ?” Lâm Thanh cẩn thận nhìn cánh tay bị bó bột của Hạ Nhược tâm, thật sự không có việc gì sao?
“Ừ, cháu yên tâm, không sao cả.” Hạ Nhược Tâm sờ sờ lên cánh tay bị bó bột. “Xương bị nứt một ít, bó bột mấy tháng là khỏe thôi.”
“Đúng rôi, Tiểu Thanh. Cháu lại đây, dì có chuyện cần nói với cháu.”
Hạ Nhược Tâm vẫy tay hướng Lâm Thanh. Lâm Thanh đi tới, đứng trước mặt cô.
Đứa nhỏ này so với lần đầu Hạ Nhược Tâm gặp hình như đã lớn hơn rất nhiều, giống như lập tức trưởng thành.
“Tiểu Thanh, nếu dì đưa cháu vào trong kí túc học, cháu có đồng ý không?” Cô hỏi thử.
Lông mi Lâm Thanh rũ xuống, cũng nhìn xuống chân của mình. “Đây là ý của dì hay ý của chú Sở?”
Hạ Nhược tâm không biết phải trả lời như thế nào, cô đưa tay phải đặt lên trên đầu Lâm Thanh. “Nếu Tiểu Thanh không thích, như vậy cứ coi như dì chưa nói gì.”
“Dì. Tiểu Thanh nguyện ý tới ký túc học.”
Ngón tay Hạ Nhược Tâm hơi cứng lại, cô thật sự muốn thu lại lời nói của mình nhưng nhớ tới những lời nói của Sở Luật nên cuối cùng cô vẫn tàn nhẫn hạ tâm.
Kỳ thật cô thật sự sợ Lâm Thanh sẽ trở thành một người khác cô ngày trước, tâm tư đơn thuần sẽ thành cá biệt. Lâm Thanh so với cô ngày trước cũng mẫn cảm hơn nhiều, cũng có tâm tư hơn nhiều, có lẽ Sở Luật lo lắng là đúng, vốn dĩ cô muốn nhận nuôi hai anh em, Quả Nhi đã không còn nữa, mà cháu nó hiện tại cũng cùng cô có chút xa cách khiến cô có chút không biết phải đối xử với đứa nhỏ này như nào. Có lẽ tách ra là tốt, cháu cũng có thể tự do một ít.
Ngay ngày hôm sau Lâm Thanh được đưa tới ký túc học viện tốt nhất, thật sự so với những đứa trẻ khác đã tốt hơn rất nhiều. Nếu hiện giờ nó còn ở Cô nhi viện, nếu không có nhà nào khác nhận nuôi thì chính là chờ Cô nhi viện cho bọn nó học xong tiểu học, trung học, cao trung và rồi tới đại học thì bọn nó sẽ cần tự lực cánh sinh. Chỉ là một trẻ mồ côi không quyền không thế, có mấy người có thể xuất đầu.
Mà Lâm Thanh bởi vì có quan hệ với Hạ Nhược Tâm, hiện tại tuy là ở ký túc nhưng đây đã được coi là một trường quý tộc, những phương diện khác cũng cực tốt, nếu nó không phải không có lương tâm thì nên nhớ kỹ, là ai cho nó cơ hội, một cơ hội thay đổi vận mệnh của mình, một cơ hội từ bùn lên mây.
Còn người sống cần biết cảm ơn chứ không phải lấy oán trả ơn. Chỉ là có những người vĩnh viễn không học được cảm ơn.
Có lẽ bao nhiêu năm sau bọn họ mới phát hiện được, hóa ra người bọn họ giữ bên cạnh, nuôi dưỡi lại là một con sói ăn thịt người.
Sau khi tay Hạ Nhược Tâm khỏe không ít, cô mở cửa phòng Lâm Thanh, muốn dọn dẹp phòng một chút, rốt cuộc cuối tuần Lâm Thanh vẫn phải về nhà.
Cô đi vào, dọn dẹp hết đồ đạc trên bàn, lại lấy sách báo cũ của Lâm Thanh xếp gọn chuẩn bị bỏ đi, kết quả lúc cô mở cặp sách là lúc phát hiện bên trong một đống giấy lộn xộn. Đây là cái gì, cô khó hiểu lấy ra một thờ, nheo mắt lại cố gắng đọc những chữ nhỏ, đột nhiên cô sửng sốt, trong lòng cũng có cảm giác rất kỳ quái, đây giống như ghi chép của Lâm Thanh, là những gì nó viết trong cả học kỳ vừa qua.
Cô ngã ngồi xuống dưới, đứa nhỏ này đã xé toàn bộ.
Vẫn là nói, cô thật sự sai rồi, lúc trước lẽ ra không nên nhận nuôi hai đứa mà nên đưa chúng tới một gia đình bình thường, Quả Nhi đã không còn, mà Lâm Thanh…
Cô cầm cặp sách lên để lại chỗ cũ. Những đồ đạc khác ở nơi này cô cũng không động tới, coi như là không gian riêng tư của Lâm Thanh, mà chuyện xé vở cô cũng coi như mình chưa từng biết.
Cô vừa mới ra bên ngoài, ngoài cửa liền truyền đến tiếng chuông. Cô đi tới mở cửa.
Cửa mở ra, là Tống Uyển. Lúc này đây hai người phụ nữ tiếp cận như thế nhưng không có khả năng có ý thân cận.
Hạ Nhược Tâm cũng không nghĩ mời vào nhà, đương nhiên Tống Uyển cũng không muốn vào. Tuy không quá hoan nghênh vị khách này, nhưng đạo đãi khách cơ bản Hạ Nhược Tâm vẫn có, cô pha một ấm trà hoa đặt ở trên bàn.
“Bà tìm tôi có việc?” Cô hỏi thẳng vấn đề, kỳ thật không cần đoán cô cũng biết Tống Uyển không thể lại đây cùng cô ôn chuyện, cũng không có khả năng lại đây xin lỗi.
Nếu có ý tốt, mặt sẽ không nhăn nhó như vậy.
Nếu có ý tốt, biểu tình cũng không khinh thường như vậy.
Nếu có ý tốt, cũng sẽ không tới rồi mà không nói một lời.
“Tôi sẽ không đồng ý để cô tiến vào cửa Sở gia chúng ta.” Tống Uyển không uống nước trà, nghĩ đến cũng có chút chướng mắt, hoặc rốt cuộc là ghét bỏ.
“Chỉ vậy thôi?” Hạ Nhược Tâm không thấy ngoài ý muốn, đây rốt cuộc không phải là Tống Uyển ngày trước, ngay cả Sở Luật cùng Sở Giang bà ấy còn không để bụng huống chi Hạ Nhược Tâm cô.
“Sao? Vẫn còn chưa đủ?” Tống Uyển cười lạnh. “Hạ Nhược Tâm, cô đã đi rồi thì không cần quay lại. Tôi sẽ cho A Luật cưới một cô gái thân thế trong sạch chứ không phải cô, Sở gia chúng ta không chứa nổi người như cô.”
Tuy rằng bà không nói rõ ràng nhưng Hạ Nhược Tâm biết bà lấy chuyện cô ở Giang Nam nhục mạ cô, rốt cuộc chuyện cô làm nữ bồi rượu, tuy rằng không có nhiều người biết nhưng Tống Uyển lại biết, thậm chí biết rất rõ ràng.
Đúng vậy, cô không thanh bạch, tuy rằng cô cũng không có cảm giác chính mình ô uế nhưng hiện tại bị người nói thẳng trước mặt cô như vậy giống như đem miệng vết thương đã đóng vẩy của cô, một tầng lại một tầng lột ra, khiến lúc cô xấu xí nhất, bất lực nhất bị lộ ra trước mặt mọi người.
Đột nhiên, cô cười. Kỳ thật đây cũng không có gì, điều này vốn là sự thật, cô không chê chính mình, còn việc người khác ghét bỏ có quan hệ với cô sao?
Cô đứng lên, đi ra cửa, cũng mở cửa ra.
“Sở phu nhân, lát nữa tôi còn có việc, mong bà tự nhiên.”
Tống Uyển cầm lấy túi xách đi nhanh ra ngoài, lúc bà đi qua cửa đột nhiên quay đầu lại.
“Tôi cũng quên nói, Sở gia chỉ có Sở Tương là con cháu, Tiểu Vũ Điểm của cô cùng Sở gia chúng ta không có quan hệ.”
Hạ Nhược Tâm hơi hếch mũi, à, cô minh bạch, rốt cuộc đã hiểu được.
Cô đứng ở cửa, cứ như vậy nhìn chằm chằm theo bóng dáng Tống Uyển, nhìn theo bà đi rất lâu, rất trào phúng. Không biết Tống Uyển có cảm giác được lưng mình như có kim đâm.
Đến buổi tối, Sở Luật đón Tiểu Vũ Điểm trở về, để chính bé tự chơi, mà anh cũng phát hiện hôm nay Hạ Nhược Tâm có chút kỳ lạ.
“Sao, em có chuyện gì?”
“Có sao?” Hạ Nhược Tâm không có cảm giác, cô rất bình thường.
“Có.” Sở Luật vươn tay nhéo má cô. “Hôm nay em cười rất kỳ lạ, không phải em, là ai, ngươi là yêu quái nào đến, họa bì sao?”
Hạ Nhược Tâm đẩy tay anh, nhẹ nhàng xoa má mình. Cô vẫn phải chăm sóc tốt cho khuôn mặt của mình, tuy rằng không đẹp lắm nhưng nếu không bảo vệ lại càng xấu.
“Nói đi, xảy ra chuyện gì?” Sở Luật ngồi xuống, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Hạ Nhược Tâm không rời, mặc kệ Hạ Nhược Tâm tránh né thế nào cuối cùng cũng bị nhốt trong ánh mắt của anh.
Không thể không nói, người đàn ông này làm thương nhân quả nhiên sẽ thành công, chỉ đôi mắt này liền đủ khiến đối phương chịu thua, đây đâu phải đôi mắt mà là radar, trong lòng ngươi nghĩ gì sao có thể giấu được anh.
Hạ Nhược Tâm cố gắng bình thường, nhưng thật đáng tiếc, cô vẫn bại trận.
“Có thể đừng nhìn em không, trên mặt em đâu có mọc hoa?”
“Ừ, là không có.”
Sở Luật nhàn nhạt cong khóe môi, nụ cười có chút thâm ý, cũng là có chút cố ý. Để khiến người khác tức giận anh cứ không nói gì, tựa như bắt ngươi trở thành kẻ ngốc, nhìn ngươi không biết vì sao mà lại bị sứt đầu mẻ trán, còn trong lòng anh lại ngươi vô tri. (đoạn này đọc convert mình cũng không rõ nghĩa để dịch thoát ý, đành edit word by word vậy)
Cho nên nói, người đàn ông này thực ác liệt nếu là kẻ thù của anh nói.
“Em còn chưa nói cho anh, có phải em có chuyện gì gạt anh?” Giọng Sở Luật đanh lại, đương nhiên cũng không còn có ý cười nhạo Hạ Nhược Tâm.
“Em có sao?” Hạ Nhược Tâm sau mấy năm lăn lộn cùng Tiểu Vũ Điểm lớn lên, cô cũng không có khả năng vẫn ngây thơ cùng xuẩn ngốc.
Cô hỏi lại Sở Luật, đương nhiên Sở Luật không trả lời được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc