Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 176

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Bác sĩ vừa nghe liền rõ ràng, chỉ là ông vẫn nhíu mày. “Kết quả xét nghiệm cho thấy đứa nhỏ này chính là ăn nhiều muối, những cái khác đều không có vấn đề gì. Khi về vẫn là cho bé ăn bớt muối đi một chút, bé bị vậy kiêng kị nhất chính là dùng muối lung tung.”
“Cho bé uống nhiều nước một chút, cho ăn nhiều hoa quả để có thêm vitamin, cũng cho bé uống thêm sữa bột.”
Tô Vân Phỉ nhớ kỹ lời bác sĩ nói, bà cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt to của Tiểu Vũ Điểm. “Cháu thật khiến người khác sợ hãi, bà thật sự sợ cháu không lớn được, rốt cuộc cháu đã lớn tới thế này như thế nào?” Bà ôm Tiểu Vũ Điểm lên, cuối cùng quyết định cơm Tiểu Vũ Điểm vẫn phải do chính tay bà cho ăn, hơn nữa nhất định phải nếm trước mới được. Có lẽ là nhạt với bọn họ nhưng với đứa nhỏ này vẫn là quá nhiều muối.
“Sao rồi?” Đỗ Bân cùng Sở Giang đều đang ở Đỗ gia, vốn dĩ hai người bọn họ đang ở bên ngoài nói chuyện cũng mấy ông bạn già, kết quả vừa nghe Tô Vân Phỉ gọi điện đến liền cùng trở về nhà, hai người sốt ruột đứng ngồi không yên, cuối cùng Tô Vân Phỉ cũng về tới nhà.
“Cũng không có việc gì.” Tô Vân Phỉ giao Tiểu Vũ Điểm cho Sở Giang, bé đã ngủ rồi, bà ôm lâu tay cũng đã mỏi, vừa lúc để Sở Giang bế, bà cũng có thể cho đôi tay mình nghỉ ngơi một chút.
Bà hơi lắc cánh tay, lúc này mới nhớ hai người vẫn chờ câu trả lời của bà, vội vàng nói tiếp.
“Hai ông yên tâm, cháu không sao cả, bác sĩ nói có thể là do ăn quá nhiều muối.”
“Quá nhiều muối?” Đỗ Bân liền trực tiếp gọi bảo mẫu, hỏi bảo mẫu có cho thêm muối vào món ăn không.
Nhưng bảo mẫu thật sự phải ấm ức, bà đã cho rất ít muối, nhạt tới mức đều sắp không thấy hương vị đâu nữa.
“Về sau làm riêng cơm cho cháu.” Đỗ Bân suy nghĩ rồi nói với bảo mẫu. Tốt nhất là như vậy, về sau cứ cẩn thận một chút, cháu còn nhỏ như vậy, một quả thận còn phải hoạt động cả đời.
Lúc này bọn họ không ai để ý, một cánh cửa cẩn thận bị đẩy ra, Lâm Thanh vốn dĩ vừa muốn đi ra ngoài kết quả lại nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài.
Nhiều muối, về sau nấu riêng.
Lòng bàn tay nó đều đổ ra mồ hôi lạnh, cũng chậm rãi đóng cửa lại. Nó nghĩ mình hẳn quá nóng nảy, liền tính hiện tại đem một bát muối cho Tiểu Vũ Điểm ăn thì bé cũng không có khả năng xuất hiện chuyện gì, nó cũng không có khả năng đem muối nhét vào miệng người khác. Hơn nữa đây không phải là nơi ở của Hạ Nhược Tâm, nơi này rất nhiều người, nếu nó trộm cho thêm muối vào cơm của Tiểu Vũ Điểm bị người khác biết thì nó sao còn có thể báo thù?
Nó cắt chặt môi, tự nói với mình phải từ từ. Nó không cần vội, nó còn nhỏ, nó còn rất nhiều thời gian.
Từ đó về sau Tô Vân Phỉ càng thêm chú ý một ngày ba bữa cơm cho Tiểu Vũ Điểm, ở trường học bà cũng tới dặn dò không để ăn quá mặn, hơn nữa nhà trẻ là của Sở Luật, cũng có giáo viên chuyên phụ trách nên không cần lo lắng. Dường như mỗi bữa cơm của Tiểu Vũ Điểm bà đều nếm qua trước, ngay cả sữa bột cháu uống bà cũng nếm, thế nhưng chính bà dần dần thích vị sữa bột, cho nên mỗi lần đều pha hai phần, bà một phần, Tiểu Vũ Điểm một phần.
Bảo mẫu thấy có chuyện rất kỳ lạ, hình như gần đây sữa bột rất nhanh hết, tiểu thư bắt đầu thích uống sữa bột sao, bà lầm bầm lầu bầu, Tô Vân Phỉ ngồi một góc nghe thấy chỉ biết cười gượng, có chút xấu hổ.
Bên ngoài có tiếng chuông cửa, bảo mẫu vội vàng chạy tới mở cửa, mà người vào làm Tô Vân Phỉ bắt đầu không vui ở trong lòng.
Vậy mà lại tới nữa, có thể đừng tới không?
Bà đứng dậy, cũng cố gắng nở một nụ cười trên mặt.
“Chị, chị tới chơi.”
“Ừ.” Tống Uyển đi tới, thay giày ở cửa, lại kéo theo Sở Tương không tình nguyện đến đây.
“Hương Hương đi tìm em chơi đi.” Tống Uyển ngồi xổm thân mình, đối với Sở Tương nói. Không khó để nhận ra bà thật sự thích Sở Tương, mặc kệ người khác nói như thế nào bà vẫn thích nhất chính là Sở Tương mà không phải ai khác.
Sở Tương xoay khuôn mặt đi, không có chút nào nguyện ý nhưng cuối cùng vẫn xoay người đi tìm đứa em mình không quý mến gì kia.
Tiểu Vũ Điểm đang ngồi trên một cái ghế nhỏ, mở cuốn sách dành cho trẻ em mà Đỗ Tĩnh Đường mới mua cho bé, một tay bé ôm 乃úp bê, một tay cầm sách nhìn. Lâm Thanh ngồi ở một bên tập viết, nó thấy được Sở Tương nhưng chỉ cúi đầu tiếp tục tập viết.
Sở Tương đã đi tới, nó cũng không để ý tới Lâm Thanh mà đi tới bên cạnh Tiểu Vũ Điểm, nâng cằm mình lên. “Đưa sách cho tao.”
Nó liếc mắt một cái liền chú ý tới cuốn sách Tiểu Vũ Điểm đang xem là không mua được ở nơi khác, lớp học của nó có một bạn có được, nó cũng rất muốn nhưng bà nội tìm đã lâu không tìm được, sao con nhóc đáng ghét này lại có.
“Đưa sách đây.” Nó vươn tay, không khách khí đòi.
Tiểu Vũ Điểm có chút không muốn nhưng vẫn đưa sách cho Sở Tương, sau đó gãi gãi tay 乃úp bê trong lòng mình.
“Đưa 乃úp bê đây.” Sở Tương lại vươn tay muốn 乃úp bê. Tuy rằng nó thấy con 乃úp bê này đã cũ, lại bẩn, nó cũng không thích, nhưng ai bảo con nhóc đáng ghét này cứ luôn cầm theo.
Đồ con nhỏ này thích nó phải ςướק lấy.
Ai bảo con nhỏ này ςướק ba và ông nội của nó, cái này nhất định là ba mua, ba mua thì là của nó.
Tiểu Vũ Điểm mím môi, ôm chặt 乃úp bê vào lòng, lắc đầu. 乃úp bê không cho, 乃úp bê là của mẹ mua, ai cũng không thể cho.
“Đưa tao.” Sở Tương lại tiếp lên, cũng bắt đầu tức giận. Nó nói mà cứ đưa, nhiều nhất chỉ lấy một chút, sau đó ngại bẩn sẽ ném đi, nhưng nếu không cho nó sẽ một hai phải lấy được, chẳng sợ là ném đi, dù thiêu cũng sẽ không trả lại.
Mà đồ người khác yêu quý, không muốn cho đi thì nó lại càng muốn.
“Đưa tao.” Nó lại nói một câu, đều chuẩn bị chạy tới ςướק.
Chỉ là tay nó chưa kịp ᴆụng tới con 乃úp bê kia Tiểu Vũ Điểm đã xoay người, ôm chặt 乃úp bê chạy sang một bên, Sở Tương theo quán tính lao đến, trực tiếp ngã ra đất.
Vốn dĩ Lâm Thanh có thể đỡ nó nhưng lại chỉ khoanh tay đứng nhìn, dù chỉ cầm 乃út chơi không làm gì cũng không duỗi tay ra giúp đỡ.
Phịch một tiếng, Sở Tương xui xẻo ngã trên mặt đất, đầu đập vào chân bàn, một lúc sau đã sưng u một cục.
“Bà nội, bà nội…”
Sở Tương nằm trên mặt đất khóc rống gọi bà nội.
Đúng lúc này Tô vân Phỉ đi vệ sinh, Tống Uyển đang ở bên ngoài, bà vừa bưng tách trà, còn chưa kịp hưởng thụ một chút trà chiều liền nghe được Sở Tương khóc rống dường như đang rất đau đớn.
Bà đặt cái ly trên mặt bàn, người cũng vội vàng đứng lên.
Khi bà vừa tới liền thấy Sở Tương ngồi dưới đất, thỉnh thoảng dụi mắt khóc lóc, trên trán sưng lên một cục u rất đau đớn.
“Hương Hương!” Tống Uyển vội vàng chạy tới đỡ Sở Tương lên, Sở Tương vươn tay chỉ Tiểu Vũ Điểm.
“Bà nội, em đẩy cháu, là em đẩy cháu. Bà nội, cháu đau, cháu đau quá…” Nó khóc lóc, định lấy tay sờ lên trán lại bị Tống Uyển kéo tay lại.
“Hương Hương ngoan, đừng cử đồng, lát nữa bà sẽ đưa cháu đi bác sĩ khám.”
Đôi mắt Sở Tương vẫn trào nước mắt, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tống Uyển, hai mắt khóc đỏ rũ xuống lúc này hiện lên một chút nhàn nhạt thích thú.
“Tiểu Vũ Điểm lại đây.” Tống Uyển lãnh đạm nói, ngay cả âm thanh cũng không có chút hòa khí.
Tiểu Vũ Điểm hơi co người lại, bé ôm chặt 乃úp bê của mình, cúi đầu nhìn xuống chân, kỳ thật cũng rất sợ hãi.
Bé không biết vì sao chị lại bị ngã, rõ ràng bé không làm gì cả, vậy mà chị lại nói do bé đẩy, nhưng bé không có a. Mẹ đã nói trẻ con nói dối mũi sẽ dài ra, sao chị nói dối mũi lại không dài ra?
“Tiểu Vũ Điểm lại đây.” Tống Uyển lại nói một câu.
Tiểu Vũ Điểm bị tiếng của bà dọa giật mình, bé đi từng bước từng bước tới đứng trước mặt Tống Uyển. Bé vẫn cúi đầu nhìn xuống chân mình.
“Ngẩng đầu.”
Tống Uyển càng không thích đứa bé trước mặt, lại nhớ chính mình bởi vì đứa nhỏ này mà hiện tại chồng không để ý tới bà, con trai cũng không còn thân cận với bà như trước, trong lòng liền không khỏi có chút tức giận.
Đứa nhỏ này là đứa cháu duy nhất của Sở gia, nhưng sao từ lúc sinh ra cứ như là để chống lại bà.
Tiểu Vũ Điểm sợ hãi ngẩng mặt lên, kia khuôn mặt giống mẹ như đúc, tức khắc làm Tống Uyển liền nhớ tới Hạ Nhược Tâm từng tát vào mặt mình.
“Vì sao cháu lại đẩy chị, mẹ cháu dạy cháu như vậy à? Dạy cháu biết làm chuyện xấu?” Tống Uyển trầm mặt, tựa như mặt mình vẫn còn đau, nóng rát, mà nóng rát bởi vì từng bị Hạ Nhược Tâm cho bà một cái tát.
“Không có.” Tiểu Vũ Điểm cố gắng ngẩng mặt lên.
“Tiểu Vũ Điểm không có đẩy chị, không có làm chị bị thương. Mẹ là mẹ tốt nhất, mẹ không làm chuyện xấu, Tiểu Vũ Điểm cũng không làm chuyện xấu.” Tuy rằng bé còn nhỏ không hiểu gì nhưng bé đã biết mình phải biết bênh vực mẹ.
“Còn nói dối?” Tống Uyển xám mặt lại, đối với trẻ con nói dối không thích chút nào, kể cả đứa nhỏ này là cháu ruột của bà thì sao, không dạy cho dỗ tốt chính là sai.
“Tiểu Vũ Điểm không có.” Tính tình Tiểu Vũ Điểm cực kỳ giống Sở Luật, bé nói không có là không có, bé không làm thì sẽ không nhận.
“Tiểu Vũ Điểm, xin lỗi, xin lỗi chị mau.” Tống Uyển kéo Tiểu Vũ Điểm tới trước mặt mình, bàn tay cũng không chú ý lực Ϧóþ mạnh vào vai khiến Tiểu Vũ Điểm đau.
Nhưng tiểu gia hỏa này không muốn, bé cũng cảm thấy tức giận, môi mím chặt. Lúc này nếu ai quen Sở Luật liền nhất định có thể phát hiện, bộ dáng đứa nhỏ này quả thật với Sở Luật giống nhau như đúc, đồng dạng quật cường, đồng dạng không dễ dàng thay đổi.
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt 乃úp bê của mình, mặc kệ Tống Uyển uy Hi*p thế nào, lớn tiếng thế nào bé cũng không mở miệng. Bé quay lại về phía sau nhìn thoáng qua.
Anh thấy được, sao anh không nói giúp cho bé?
Lâm Thanh cũng phát hiện Tiểu Vũ Điểm chăm chú nhìn mình nhưng nó chỉ tiếp tục viết, mặc kệ là ai khóc cũng không liên quan gì tới nó.
Tiểu Vũ Điểm mềm rắn đều không nghe thật sự chọc giận Tống Uyển. Bà không tin bà không quản được một đứa trẻ, mẹ đã như vậy, cha cũng như thế, hiện tại ngay cả đứa bé cũng đối xử với bà như vậy, bọn họ rốt cuộc có coi bà là trưởng bối không.
“Đưa tay ra.” Mặt Tống Uyển không cảm xúc làm ngay cả Sở Tương phía sau đều sợ hãi.
Tiểu Vũ Điểm mím môi, sau đó vươn tay của mình ra.
‘Bẹp’ một tiếng, Tống Uyển đập vào bàn tay nhỏ kia. Tống Uyển vẫn mím chặt môi, nước đã long lanh trong hốc mắt bé.
“Xin lỗi, lập tức xin lỗi chị.” Tống Uyển thật sự không muốn đánh bé, chỉ là đứa nhỏ này tính tình quá bướng, đã làm bà không còn chút kiên nhẫn nào. Xin lỗi, chỉ cần xin lỗi bà sẽ không tức giận nữa.
Nhưng bà không biết, Tiểu Vũ Điểm rất ngoan ngoãn, bé rất nghe lời, nhưng đồng thời tính của bé rất quật cường.
Bé không làm sai, mẹ của bé cũng không làm sai.
Lại ‘bẹp’ một tiếng, nước mắt của Tiểu Vũ Điểm cuối cùng không ngừng trào ra, nhưng tay của bé vẫn cứ không thu lại.
Tô Vân Phỉ từ trong WC đi ra, kết quả không thấy Tống Uyển đâu, trong nhà cũng không có ai.
Bà có chút buồn bực, người này đã chạy đi đâu.
Trong lòng bà căng thẳng, sợ rằng Tống Uyển đã mang Tiểu Vũ Điểm đi, vì thế vội vàng chạy tới thư phòng bên kia.
Kết quả bà vừa đẩy cửa ra đã bị cảnh bên trong khiến cho kinh sợ.
“Cháu rốt cuộc không xin lỗi?” Tống Uyển nhìn chằm chằm cánh tay nhỏ phía trước đã bị bà đánh sưng lên, trong ngoài đều đã không xuống nước được nữa, tính tình ngang ngạnh của đứa trẻ trước mặt thật sự khiến bà điên lên.
Tiểu Vũ Điểm sụt sịt mũi, bé mở to đôi mắt tròn nhìn chằm chằm Tống Uyển không chớp mắt. Tống Uyển có cảm giác bị người khác xem thường, bà giơ tay lên rồi đập mạnh xuống.
‘Bẹp’ một tiếng, cánh tay trắng nõn kia lại bị bà đánh tới.
Tô Vân Phỉ hoảng sợ lúc này mới phản ứng lại được.
“Chị sao lại đánh Tiểu Vũ Điểm của em?” Bà chạy tới ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng, cẩn thận dỗ dành. Tiểu Vũ Điểm nắm chặt cánh tay đau đớn của mình, môi nhỏ gọi một tiếng: “Bà…”
“Tiểu của điểm của em, cháu gái em?” Tống Uyển hiện đã nổi nóng, kỳ thật lúc này bà không biết mình đang làm gì, đang nói gì. “Cô làm gì có đứa cháu gái nào, đây là con cháu của Sở gia. Cô muốn có cháu gái hãy kêu con cô đẻ một đứa đi, một đứa đồng tính luyến ái sao có thể đẻ ra trẻ con được?”
Đều nói ‘đánh người không vả mặt, bóc người không bóc chỗ yếu’, huống chi lại là cháu ruột của mình. Hiện tại Tống Uyển đem câu khắc nghiệt này nói ra không phải nghi ngờ Tô Vân Phỉ như bị một nhát dao vào trong tim. Kỳ thật bọn họ đều biết Đỗ Tĩnh Đường có xu hướng giới tính khác bình thường, có điều cả nhà đều biết mà không nói chuyện này, cũng không có khả năng sẽ có người đem chuyện này nói thẳng vào mặt như vậy.
Nhưng hiện tại, Tống Uyển lại nói ra, nói không một chút khách khí, lại nói bằng ngữ khí như vậy, khắc nghiệt như vậy, không niệm tình cảm như vậy.
Đây chính là cháu ruột, là cháu ruột của chị ta, sao chị ta có thể, sao có thể.
“Đi, chị cút đi!” Tô Vân Phỉ chỉ ra bên ngoài. “Các người lập tức cút đi cho tôi, không được tới nhà của tôi, nhà tôi cũng không có người thân thích như vậy, còn có không biết đứa mồ côi từ đâu tới đây, lập tức đi cho tôi.” Bà ôm Tiểu Vũ Điểm chạy về phòng mình, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa, còn Tống Uyển cứ đứng cứng đơ như vậy ở nơi đó.
Bà vừa rồi đã nói gì?
Ba nâng tay phải mình lên, đầu ngón tay hơi tê tê, có một chút ૮ɦếƭ lặng khó có thể tiêu tán.
Bà kéo tay Sở Tương đi nhanh ra ngoài gần như trốn chạy khỏi nơi này. Lâm Thanh buông 乃út trong tay xuống, nó nằm xuống bàn, ngón tay cũng khẽ di trên bàn tạo ra một tiếng động, âm thanh này rất chói tai, giống như nó đang hưởng chụ. Một chút lại một chút nở ra, nó đang cười.
“Quả Nhi, em có thấy âm thanh này rất êm tai không, nếu em còn ở đây nhất định sẽ thích đúng không, thích giống anh…”
Ở trong phòng, Tô Vân Phỉ vừa ôm Tiểu Vũ ĐIểm vừa òa khóc, Tiểu Vũ Điểm đưa tay lên lau nước mắt cho Tô Vân Phỉ: “Bà đừng khóc, Tiểu Vũ Điểm thổi phù phù sẽ không đau.”
Tô Vân Phỉ vẫn khổ sở rơi nước mắt, sự nhục nhã này, sự đau đớn này, cái tát vào mặt này thật sự rất đau.
Lúc Đỗ Bân cùng Đỗ Tĩnh Đường biết chuyện này, hai cha con đều cả kinh.
“Ba, con…” Đỗ Tĩnh Đường cảm thấy yết hầu mình đắng chát, anh nói không nên lời, cũng không có chỗ dung thân.
Đỗ Bân cũng không mắng con trai, chỉ vươn tay vỗ nhẹ bờ vai của anh.
“Chuyện của con cả cha và mẹ đều biết, cũng đã chuẩn bị tâm lý, chỉ không nghĩ tới cô của con lại nói ra trước mặt mẹ con như vậy. Thật sự mẹ khổ sở không phải bởi vì chuyện của con, mà bởi vì bị người khác đánh vào mặt. Con cũng biết tính tình của mẹ con, từ trước đến nay cũng đều hiếu thắng, lúc này đây thật sự là khiến bà ấy đã chịu đả kích không nhỏ.”
“Ba, con xin lỗi.” Đỗ Tĩnh Đường cúi đầu, kỳ thật anh mới là không chỗ dung thân.
“Để ba đi xem mẹ con thế nào đã.” Đỗ Bân than một tiếng. Ông không thể mắng con trai, việc này cũng không thể trách nó, có lẽ chỉ có thể nói con trai bọn họ đã đầu thai sai. Trước kia ông thấy con còn nhỏ, cho nên phải trái gì đều không nói chuyện với con, nhưng vấn đề so với suy nghĩ của ông còn nghiêm trọng hơn. Nhiều năm qua đi, kỳ thật ông cũng hiểu được rõ vấn đề.
Chỉ là đã chấp nhận và vẫn yêu thương con khác với việc bị người khác đem chuyện này ra sỉ vả.
Đỗ Tĩnh Đường cứ nhìn Đỗ Bân như vậy, bàn tay đặt bên người anh đã nắm chặt. Lần đầu tiên anh có loại cảm giác bất lực.
Đỗ Bân mở cửa ra, Tô Vân Phỉ vẫn đang ôm Tiểu Vũ Điểm đã ngủ, đôi mắt bà ngây ngốc không biết đang nhìn cái gì.
“Vân Phỉ…” Ông gọi tên vợ mình.
“À, ông đã về.”
Tô Vân Phỉ lấy lại tinh thần, cười với ông, nhưng nụ cười này có chút mệt mỏi.
“Ngủ rồi?” Đỗ Bân đi tới ngồi bên cạnh bà, rõ ràng đứa bé trong lòng Tô Vân Phỉ đã ngủ rồi. Đứa trẻ nho nhỏ nằm ngoan ngoãn, rất khó tưởng tượng chỉ sau mấy năm nữa bé sẽ thành một cô nương, bọn họ muốn ôm trọn cũng rất khó.
“Ông xem đi.” Tô Vân Phỉ cẩn thận lôi tay Tiểu Vũ Điểm ra.
“Sao lại sưng như vậy?” Đỗ Bân cũng khi*p sợ, tay đứa nhỏ này rõ ràng bị sưng lên to bằng củ cải, lúc ông đi không phải vẫn tốt sao.
Tô Vân Phỉ đột nhiên nở nụ cười cay đắng.
“Chị của ông làm, tôi thấy có khi một ngày nào đó cháu sẽ bị Sở Tương kia hại ૮ɦếƭ.”
Đỗ Bân than một tiếng, ông cũng không biết rốt cuộc Tống Uyển trúng độc gì của Sở Tương, ngay cả đứa trẻ còn nhỏ như vậy cũng có thể xuống tay đánh. Chẳng lẽ thật sự bởi vì có Sở Tương cho nên những người khác, mặc kệ có phải ruột thịt hay không đều không quan trọng, đều có thể làm tổn thương sao, bao gồm cả cháu ngoại, cháu ruột mình.
“Tôi hiện giờ cuối cùng cũng hiểu được,” Tô Vân Phỉ dựa đầu vào vai của chồng, “vì sao A Luật trước khi đi lại muốn gửi Tiểu Vũ Điểm ở nhà ta, lại còn dặn không để cho chị ấy biết, liền tính có biết cũng không cho chị ấy thấy Tiểu Vũ Điểm.”
Đỗ Bân nhìn đứa trẻ nho nhỏ trong lòng bà, ông lắc đầu, cứ tiếp tục như vậy e rằng quan hệ của hai nhà bọn họ cũng đi xuống theo.
“Vân Phỉ, Tĩnh Đường con nó…”
“Tôi biết, ông không cần phải nói.” Tô Vân Phỉ vươn tay lấy 乃úp bê Tiểu Vũ Điểm vẫn ôm. “Chúng ta tuy rằng không phải cha mẹ quá cởi mở, nhưng quả hôm nay tôi lại có suy nghĩ, cả đời người thật ra rất ngắn ngủi.”
“Ai biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, Nhược Tâm đã mất tích gần một năm, A Luật đi cũng được hai tháng. Ông nói xem, ngày mai còn có thể phát sinh chuyện gì, chúng ta có thể biết được sao, chúng ta có thể đoán trước sao? Mọi thứ cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
“Yên tâm đi.” Đỗ Bân an ủi vợ. “Chị ấy có lẽ cũng chỉ nói như vậy, chắc bây giờ chị cũng đang hối hận.”
Tô Vân Phỉ hơi nhếch miệng, người có thể nói lỡ lần đầu tiên, nhưng lần thứ hai có phải sẽ không quá xa.
Bà chỉ hy vọng Sở Luật có thể đem được Hạ Nhược Tâm về, bằng không đứa nhỏ Tiểu Vũ Điểm này phải làm sao bây giờ? Tuy rằng Tống Uyển nói những lời đó thật đả thương người, nhưng cũng có một câu xác thật chị ấy nói đúng, Tiểu Vũ Điểm là con cháu Sở gia chứ không phải Đỗ gia.
Nếu như Sở Luật thật sự không trở về thì sớm hay muộn cũng có một ngày Tiểu Vũ Điểm sẽ trở lại Sở gia.
Có người bà như vậy thật sự cuộc sống của đứa nhỏ này sẽ không yên bình.
Bà Ϧóþ 乃úp bê trong tay, 乃úp bê có đôi mắt thật xinh đẹp, tuy rằng có chút cũ nhưng hiện tại vẫn có thể thấy được lúc trước con 乃úp bê này sẽ đẹp như thế nào.
Đôi mắt 乃úp bê vẫn cứ mở tho không nhúc nhích, trong bóng đêm, kia một phương sao trời dường như cũng mơ hồ nhòe đi.
Sở Luật ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bầu trời không có sao, thỉnh thoảng gió mang theo mùi biển thổi tới mặt. Lúc này là hai tháng sau khi bọn họ đi, lần đầu tiên họ ra khỏi thuyền, cũng là hai chân của bọn họ lần đầu tiên đặt xuống mặt đất.
Bên trong con thuyền buôn kia hơn hai tháng, có thể nói đó là quãng thời gian tệ nhất đối với Sở Luật, không chỉ bởi vì không thấy mặt trời mà còn bởi vì thời gian đó không ngừng chờ đợi mong ngóng, còn có vô cùng tịch mịch, cái loại tịch mịch này gặm nhấm niềm tin của anh, như tằm ăn lên hy vọng của anh.
Nếu không phải một hai nhất quyết phải giữ được niềm tin của mình có khi anh cũng sẽ như những người khác, bắt đầu vô tri vô cảm trầm mặc, để hiện tại sợ đã không còn là người mà chỉ là một thi thể có thể hô hấp.
Trong tay Tam ca cầm một nhánh cây lên bẻ gãy còn một đoạn.
“Để tôi đi hỏi thăm.” Tam ca đột nghiên ngẩng mặt, cùng Sở Luật nói. Anh dùng biện pháp nào để hỏi thăm, cái này Sở Luật sẽ không hỏi đến. Dù sao Đường Tam cũng là Đường Tam, nếu không có chút thủ đoạn sao anh có thể sống tới lúc này được, kẻ thù của anh nhất định nhiều hơn bạn bè, mà người này có lẽ căn bản không có bạn bè.
Các cô ở nơi nào, Sở Luật mở hai mắt, con ngươi u trầm càng là không gió không bão, cũng không gợn sóng vô tự, chỉ có gió biển thỉnh thoảng thổi tới làm bay tóc hai bên thái dương, tóc từng sợi từng sợi đều bết vào với nhau.
Tam ca gõ gõ khúc gỗ đi lại, tiếp tục lên tiếng. “Có hai nơi.” Anh lại bẻ nhánh cây một chút. “Một nơi chính là một hòn đảo nhỏ cách nơi này chừng một tháng đường đi, đây là một nơi có nhiều vàng, trên đảo cũng không phải quá nhiều người. Hòn đảo này trên vùng biển quốc tế, không có người quản, nơi đó có con sông có không ít vàng, là con sông đãi vàng nổi danh, điều kiện rất cực khổ, sẽ có thuyền thi thoảng tới đó cung cấp một ít tử tù, thi thoảng cũng có thuyền вυôи иgườι đi qua dừng lại bán tới đó để cung cấp người đãi vàng.”
“Còn có một nơi khác, đi về phương bắc thêm hai tháng. Ở đó có một chợ chuyên buôn bán nô lệ, anh đừng tưởng hiện tại là thời đại hòa bình, vẫn có những nơi chưa được khai phá, người bản địa những nơi đó rất dễ bị bắt làm nô lệ.”
“Có những kẻ vẫn theo phương thức trước kia, sẽ bắt người làm nô lệ, đàn ông sẽ làm một số việc nguy hiểm, còn phụ nữ,” mắt anh tối sầm một chút, “không cần tôi nói anh cũng biết.”
“Mặc kệ hai nơi này như nào đối với chúng ta mà nói đều không phải là tin tức gì tốt.”
“Còn có nơi khác không?” Sở Luật có chút không chấp nhận được. Đúng vậy, mặc kệ là kết quả như nào bọn họ cũng khó chấp nhận được, bởi vì mặc kệ là cái nào, khả năng chờ bọn họ tới được thì có khi người cũng đã không còn, dẫu có tìm được sợ là cũng đã thành xương cốt. Anh tình nguyện mong các cô ở phương bắc, có lẽ thân thể sẽ bị tàn phá nhưng cuối cùng vẫn còn cơ hội sống sót, chỉ cần tìm được các cô, mặc kệ các cô biến thành như nào anh đều sẽ dẫn về nhà, sau đó sẽ từ từ hồi phục.
So với ૮ɦếƭ, anh muốn tìm được một Hạ Nhược Tâm còn sống.
“Không còn.” Tam ca lại bẻ gãy một cành cây đưa lên miệng cắn, trong miệng truyền đến sự đau khổ đi vào trong tâm hồn anh. “Chỉ biết không sai biệt lắm nửa năm trước có một con thuyền mang theo hai người phụ nữ châu Á đã qua đây.”
“Có thể chỉ là trùng khớp thời gian không?” Sở Luật vẫn muốn tìm kiếm một chút may mắn.
“Anh biết là không có khả năng.” Tam ca lại dùng sức cắn cành khô kia. “Nửa năm qua bọn họ cũng không thấy nhiều người châu Á, hầu hết đều là người da trắng cùng người da đen, cho nên tôi có thể khẳng định cũng chỉ có hai hướng đi này.”
“Sở Luật, anh tính sao?”
Tam ca hỏi Sở Luật, anh cũng muốn nghe xem Sở Luật có ý tưởng gì không. Kỳ thật anh cũng có tâm tư giống Sở Luật, có một số việc sau khi biết rồi anh cũng không muốn tin, cũng mong tin tức bị sai, hẳn là còn tin khắc, chỉ là cuối cùng có thật nhiều thông tin chứng minh tin tức này không sai, các cô đã đi qua nơi này, mà mặc kệ đi tới đâu đều là thập tử nhất sinh.
Sở Luật đứng lên, gió biển luồn vào tay áo anh, xa xa là ngàn dặm biển bằng phẳng, mà thời gian bọn họ không còn nhiều lắm, rốt cuộc đã hơn nửa năm qua đi.
“Tam ca, chúng ta chia nhau ra hành động.” Anh lại ngồi xuống, tự hỏi chính mình, có lẽ đây cũng là cách duy nhất anh có thể nghĩ đến.
Hai nơi qua lại cũng mất cỡ bốn tháng, nếu bọn họ cùng đi, chọn đúng thì tốt, nếu chọn sai thì như vậy khả năng chính chỉ thu được hai thi thể, mang tro cốt các cô trở về.
“Làm vậy đi.” Đây cũng là suy nghĩ của Tam ca, anh nghiêng mặt hỏi Sở Luật. “Anh làm được không, đây không phải thương trường?”
“Anh nói xem?” Sở Luật cũng học bộ dáng của Tam ca, từ trên mặt đất nhặt một cành cây, cạch một tiếng, cành cây bị bẻ gãy thành hai khúc. “Không có vạn toàn chuẩn bị tôi đã không tới đây.”
“Vạn toàn chuẩn bị?” Tam ca ôm lấy иgự¢ mình. “Nói đi, anh chuẩn bị là cái gì?”
Anh mang theo chính là sự dãi nắng dầm mưa, có tình huống nào là anh chưa gặp qua, giang sơn của anh là anh dùng vết sẹo trên toàn thân đổi lấy, mạng người trên tay anh cũng không phải chỉ một hai. Nhưng Sở Luật, anh ta thì có cái gì? Người làm ăn, tuy rằng không đến mức vai không thể gánh, tay không thể bẻ, nhưng tới lúc cần cứu người có khi lại đem chính mình bị bắt vào đi.
“À,” Sở Luật nâng đôi mắt lên, “Tôi có tiền, không ít tiền.”
“Tôi biết.” Tam ca ha hả cười. “Công ty Sở Luật không phải quá minh bạch, tài sản của anh tôi không biết có bao nhiêu, có điều mỏ vàng bí mật của anh kia tôi có đôi chút nghe được.”
Điều này Sở Luật không tỏ ý kiến, chuyện mỏ vàng bị người đồn đại là đúng hay sai, là thật hay giả trước nay anh đều không có thái độ gì. Kỳ thật mặc kệ có mỏ vàng hay không, với Sở Luật mà nói, mấy năm nay công ty anh cũng không kiếm được không phải chỉ một tinh hai điểm tài phú.
“Chỉ như vậy thôi?” Tam ca chờ Sở Luật tiếp tục ra chiêu, anh không nghĩ có tiền là sẽ đủ để làm mọi chuyện.
Nhưng với Sở Luật mà nói chính là như thế, tuy rằng anh không có được môn đạo nào đó của Tam ca nhưng anh lại mua được hai đồ vật không tồi. Anh đưa tay đặt lên cổ, sau đó lấy ra một cái vòng cổ tinh tế. Xem qua thì cũng không thu hút, mặt trên treo một hoa tai gắn một viên đá bình thường, tuyệt đối sẽ không có ai nghĩ đồ vật này là vật đáng giá, dẫu có thấy được cũng chỉ liếc mắt một cái không muốn.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve vòng cổ cùng hoa tai, sau đó lấy ra từ trong túi một thứ khác ném tới Tam ca. Tam ca bắt lấy, giang hai tay ra, trong lòng bàn tay là một đồ vật cũng không có gì đặc sắc, ném ở trên đường có lẽ cũng không ai nhặt.
“Đây là hệ thống định vị tiên tiến nhất hiện giờ.” Sở Luật lại bẻ gãy một nhánh cây. “Có thể định vị chính xác hoàn hảo vị trí của chúng ta bất luận ở đâu.”
Tam ca nắm chặt tay mình, trong lòng bàn tay cũng cảm giác cái hoa tai này thật sự không khác gì bình thường, thoạt nhìn thấy không cần phải để ý đến, thật không thể tưởng tượng được đây lại là thiết bị định vị. Sở Luật quả nhiên tài đại khí thô, thứ này cũng có thể có được. Hôm nay anh cuối cùng cũng mục sở thị được, đây chính là đồ trong quân đội, phải có chút phương pháp, có tiền cũng không mua được.
“Còn có…” Ngón tay Sở Luật lại đặt lên lỗ tai mình.
Tay anh sờ soạn mấy chỗ trong tai, sau đó lấy từ bên trong ra một thứ.
“Cái này cho anh.” Anh đem đồ trong tay ném cho Tam ca, Tam ca cũng không từ chối, liền nhận lấy.
Sở Luật lại đưa tay sang tai bên kia, sau đó lấy ra một cái khác.
“Đây là máy truyền tin, anh mang theo.” Nói, anh chuyển động một chút ngón tay sau đó đặt vào lỗ tai của mình, vừa lúc đặt vào bên trong liền truyền đến tiếng xẹt xẹt của sóng điện.
“Cách dùng rất đơn giản, ấn một chút chính là bật lên, ấn một lần nữa chính là tắt đi. Anh có thể liên lạc với tôi, đương nhiên tôi cũng vậy. Ấn hai cái có thể liên lạc với một người khác, người này tôi đã an bài lúc chúng ta đến đây, tôi mời anh ta không dễ dàng chút nào.”
“Đến khi tìm được người chúng ta sẽ liên lạc với nhau. Lúc nào anh cũng có thể gọi được người qua tai nghe, trong bất cứ tình huống nào anh ta đều có biện pháp, trên biển không phải là địa bàn của anh nhưng là địa bàn của anh ta.”
“Ai?” Tam ca nâng hai mắt, khẽ nhếch khóe môi, không giống như đang lo lắng.
“Anh ta tên Mạc Mính.” Sở Luật nói, lại đem tai nghe nhét lại vào lỗ tai của mình. Thứ này đã nhét vào rồi sẽ không dễ rơi ra ngoài, anh lắc lắc đầu, quả nhiên không tuột được, chỉ có điều bên trong lỗ tai bị cộm có chút không thoải mái.
Hai đồ vật đặc biệt này là anh lấy từ Mạc Mính, đương nhiên bao nhiêu tiền anh cũng không để ý, tóm lại chỉ biết giá trên trời.
“Mạc Mính…”
Giọng Tam ca dường như lạnh một chút, vẻ mặt của anh cũng biến đổi theo nhưng rất nhanh đã trở lại như cũ.
“Sao vậy? Tam ca quen hắn sao?” Sở Luật nhướn mày, người kia không thích giang hồ, anh ta hình như có chút thù hận với giới giang hồ, có lẽ đã thành kẻ thù cùng Đường Tam.
“Có nghe nói qua.”
Đầu của Tam ca lắc lắc, máy truyền tin đã rất vững chắc trong tai, kích thước vừa phù hợp với lỗ tai, cũng không có khả năng dễ dàng rơi ra ngoài. Lúc này không ai biết khóe môi anh khẽ nhếch lên, đến tột cùng mới biết thế nào là châm chọc.
“Đúng rồi.” Tam ca chợt nhớ tới điều gì. “Thân thủ của anh không tồi, học được ở đâu?” Này không giống như Karate hay nhu đạo linh tinh, giống như đã có thời gian dài trải qua huấn luyện đặc biệt, bằng không anh cũng không yên tâm để Sở Luật là người làm ăn lại đi phụ trách một đường.
“Học trong quân đội.” Sở Luật nắm chặt cổ tay áo của mình, cũng đứng thẳng lên.
“Quân đội?” Tam ca hơi nhíu mày. “Không phải bộ đội bình thường chứ?”
“Ừ,” Sở Luật không giấu giếm, “tôi trải qua một năm bộ đội đặc công.”
Tam ca: “…”
Bọn họ không trì hoãn thời gian, Tam ca đi tới nơi buôn bán nô lệ ở phương bắc, còn Sở Luật đi tới đảo đào vàng không người quản. Với Tam ca các hoạt động ở nơi buôn bán nô lệ ở phương bắc tương đối quen thuộc, anh cũng từng đi vài lần, nhưng Sở Luật là dân làm ăn, theo như Tam ca thì chỉ là người đọc sách, vai không thể gánh tay không thể vặn, tự nhiên sẽ phải đi tới nơi ít phúc tạp hơn kia.
Lý do của Tam ca làm Sở Luật có chút buồn cười, anh là văn nhân, anh nắm chặt cánh tay của mình, từng gân xanh nổi lên, tuyệt đối không ai cho rằng anh chỉ là một người đọc sách.
Tuy rằng anh không có Gi*t người, có điều làm người sống không bằng ૮ɦếƭ thì lại là chuyện không phải ít làm. Đảo đãi vàng nho nhỏ anh còn không bỏ vào trong mắt.
***
Anh đặt tay trên lỗ tai, sau đó lấy ra cái tai nghe nhỏ, cái này trước nay đều không cần dùng tới, đương nhiên Tam ca nơi đó cũng giống vậy, chưa tới lúc bọn họ sẽ không liên hệ với nhau.
Tới lúc cần liên hệ có khả năng là mấy tháng sau.
Nhược Tâm, em có khỏe không…
Anh đặt tay lên đùi, sau đó nắm chặt.
Đừng từ bỏ, anh tin rằng mặc kệ có bao nhiêu khổ đau sóng gió em nhất định sẽ chịu được, có phải không?
Trong một con thuyền buôn, lại không gian tối đen không thấy năm ngón tay, một bàn tay không biết từ đâu đang duỗi đến, Sở Luật bỗng nhiên mở hai mắt, một chân tung lên, sau đó có tiếng ՐêՈ Րỉ thống khổ truyền đến.
Sở Luật nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên có chút vô tình.
Đánh anh chính là tới tìm ૮ɦếƭ.
Bóng tối yên lặng, bóng tối lạnh lẽo, cũng là bóng tối tàn nhẫn.
***
Lại một người bị khuân ra ngoài, là một người đàn ông mới tới chưa lâu, chịu không nổi thời tiết khắc nghiệt, còn có con sông lạnh thấu xương này. Người ૮ɦếƭ lúc khuân ra ngoài toàn bộ thân thể đã cứng đờ.
“Sao còn chưa ngủ?”
Thẩm Vi nằm xuống, toàn bộ xương cốt đều đau kèm theo tiếng rôm rốp.
“Em đang nghĩ…” Hạ Nhược Tâm với lấy gối. “Khi nào bị khuân ra ngoài sẽ là chúng ta, lúc đó bộ dáng sẽ như nào?”
“Chị cũng muốn biết.” Thẩm Vi ngáp một cái. “Có điều chị cảm thấy mạng của chúng ta cũng bền, sẽ không dễ dàng ૮ɦếƭ như vậy.”
“Thẩm Vi, ngày xưa của chị như nào?” Đột nhiên Hạ Nhược Tâm muốn nghe chuyện cũ, bằng không cô ngủ không được thì vượt qua đêm dài như nào.
“Em muốn nghe?” Thẩm Vi mở hai mắt, cho dù trong bóng đem cặp mắt kia vẫn có chút ánh sáng nhạt nhạt.
“Đúng vậy.” Hạ Nhược Tâm nở nụ cười, lúc này còn có thể cười được cũng không dễ dàng, nhưng các cô còn có thể cười được bao lâu, có thể có bao lâu liền dùng từng ấy đi.
Cô cũng thật muốn nghe chuyện của Thẩm Vi.
“Em sợ em lại không nghe có khi không còn cơ hội.”
Môi Thẩm Vi mấp máy vài cái, không biết phải bắt đầu từ đâu…
Một năm nọ, đúng vậy, vào một năm, cô cũng đã quên mất lúc ấy bộ dáng cô như thế nào, cô cũng đã quên cả ký ức lúc ấy.
Hình như lúc đó cô mới tốt nghiệp đại học, khi đó cô cũng ngây thơ đơn giản, cũng mơ mộng về một cuộc sống cổ tích. Gia cảnh nhà cô không tồi, từ nhỏ cha mẹ cũng không để cô chịu bất cứ khổ cực nào.
Sau đó cô cứu một người.
Mà người này lại hủy hoại cô, toàn bộ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc