Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 158

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

“Luật, con tới phân xử.” Tống Uyển lúc này mới tìm được người để oán giận: “Không còn là ba con nữa, con biết không, hôm nay Tiểu Vũ Điểm tranh Pu'p bê với Hương Hương, còn đẩy ngã Hương Hương, mẹ còn chưa nói xong ba con đã…”
Kết quả bà chưa nói xong Sở Luật cũng ngăn lời của bà.
“Mẹ. Tiểu Vũ Điểm chỉ thích một con Pu'p bê, người khác cho bé đều không cần.”
Nói xong câu đó anh liền đứng lên, cũng không nhiều lời. Sự thật là gì để chính bà suy xét, nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, mặc kệ chuyện này nguyên nhân nào gây ra, con gái anh tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy.
Con gái anh ngoan tới múc làm đau lòng người.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa, Tiểu Vũ Điểm nho nhỏ đang nằm trên một cái giường lớn, thân mình nho nhỏ hiện tại càng thêm nhỏ. Anh đi tới, hai mắt Tiểu Vũ Điểm hơi hồng hồng giống như mắt thỏ.
Advertisement / Quảng cáo
Bé từ trên giường bò dậy ôm lấy cổ Sở Luật.
“Chú. Tiểu Vũ Điểm nhớ mẹ, muốn về nhà.” Nói xong bé nấc lên, nước mắt bắt đầu rơi xuống. Sở Luật ôm chặt con vào lòng ***, thật sự anh rất ít khi thấy con khóc. Nhớ lần đầu tiên gặp bé cũng còn rất nhỏ, không khóc cũng không quấy, chỉ một khuôn mặt nhỏ bình dị, lúc đi còn cúi xuống nói một câu cảm ơn chú.
Là cảm ơn anh đã cứu bé, nhưng cuối cùng anh lại không cứu.
Đây là điều cả đời, lớn nhất, cũng không cách nào xóa được tiếc nuối cùng áy náy trong anh.
Anh lấy quần áo của mình rồi ôm con gái lên.
“Chú, chúng ta đi đâu?” Tiểu Vũ Điểm bám tay vào áo của anh, âm thanh nho nhỏ mềm mại.
Sở Luật ôm chặt khuôn mặt con vào lòng mình.
“Chú đưa con về với mẹ, được không?”
“Dạ.” Mắt Tiểu Vũ Điểm sáng lên. Nghĩ có thể lập tức nhìn thấy mẹ, có thể nghe mẹ kể truyện cổ tích bé sẽ không bao giờ khóc nữa. Bé dùng tay lau hai mắt của mình.
Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm đi ra, Sở Giang cùng Tống Uyển vừa thấy, hiện tại cũng không chiến tranh lạnh nữa.
“Con muốn mang Tiểu Vũ Điểm đi đâu?” Tống Uyển vội vàng chạy tới muốn đoạt lại cháu gái mình. Hôm nay bà còn chưa cùng cháu gái nói câu nào, buổi tối còn muốn ngủ với cháu.
“Đưa cháu về với mẹ.” Sở Luật nhẹ nhàng xoa nhẹ mái tóc của con gái. “Mẹ, cháu còn nhỏ, buổi tối muốn tìm mẹ của cháu.”
Tống Uyển xụ mặt, cuối cùng chỉ có thể quay mặt qua không nói.
“Đi đi, trên đường cẩn thận một chút.” Sở Giang vỗ vai con trai. Tuy rằng ông cũng luyến tiếc cháu gái, nhưng vẫn nên để con mang cháu đi. Trên mặt cháu gái vẫn đầy tủi thân làm ông cũng không biết phải làm sao bây giờ. Vừa rồi dỗ mãi cũng không được, cuối cùng cháu đi ngủ rồi ông mới đi ra. Bọn họ cùng cháu của mình vốn dĩ không sống với nhau nhiều, bây giờ vẫn là xa lạ.
Chờ cháu lớn lên một chút rồi nói sau.
Advertisement / Quảng cáo
Khi Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm đi rồi, Tống Uyển đột nhiên che lại mặt mình khóc lên.
“Có phải tôi đã sai rồi không, chính tôi…”
Sở Giang vỗ vai bà an ủi: “Bà không sao đâu, cháu không sống cùng chúng ta, không như Sở Tương bà vẫn chăm, cùng bà thân cận. Chờ mấy ngày nữa sẽ tốt thôi.”
Tống Uyển thật sự muốn xin lỗi, bà biết vừa rồi mình đã làm không đúng. Việc bà trách Tiểu Vũ Điểm là bà chưa kịp nghĩ gì, lúc đó bà cũng đã chột dạ mà đi ra ngoài. Bà thề lần sau thấy cháu gái bà tuyệt đối sẽ không còn như vậy, kỳ thật chỉ là một cái hiểu lầm thôi, chuyện trẻ con, bà là người lớn thì quản làm gì.
***
Lúc này Hạ Nhược Tâm đang ôm sách đọc. Thư ký của Sở Luật giới thiệu cho cô một cuốn sách không tồi, cô mượn về nhà để giết thời gian khi nhàn hạ, mà hiện tại cô không ngủ được cho nên lấy ra xem một chút.
Tiểu Vũ Điểm không có ở nhà thật sự cô thành ăn không ngồi rồi.
‘Cộc cộc’. Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên. Cô gập sách lại, nhìn đồng hồ, đã 9 giờ, còn ai tới đây.
Cô mở cửa liền thấy ngoài trời đang mưa nhỏ, trên tó Sở Luật lúc này còn dính nước mưa, anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn tới khuỷu tay lộ ra nửa cánh tay rắn chắc, tuy rằng không phải cơ bắp cuồn cuộn nhưng vẫn thấy rất rõ ràng.
Mà trong lòng anh còn ôm một thứ được anh lấy áo khoác bao kín mít, chính là anh có thể bị dính mơ nhưng thứ trong lòng *** hiển nhiên không được phép dính mưa.
Tay anh lại ôm chặt lấy, có thể cảm giác được động tác tay rất nhẹ nhàng, cũng rất cản thận.
“Anh đưa con về nhà.” Sở Luật cười một chút, sau đó không cần mới mà tự bước vào nhà.
Anh ôm con gái tới phòng ngủ mới đem con gái thả xuống, kéo chăn phủ qua người con gái. Tiểu Vũ Điểm vẫn đang ngủ, khuôn mặt nhỏ đã ngủ ngây thơ và thuần khiết. Tay bé kéo lấy chăn, lúc đầu có thể có chút bất an nhưng cuối cùng thấy được chút mùi quen thuộc liền thật nhanh chìm vào giấc ngủ say.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm sờ sờ chăn theo thói quen tìm mẹ. Hạ Nhược Tâm lấy Pu'p bê đặt trong lòng con gái, Tiểu Vũ Điểm ôm chặt lấy Pu'p bê rồi chìm vào giấc ngủ an lành, cho dù là trời mưa sét đánh bé cũng không tỉnh lại.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng sấm rất to, một hồi sau đó là tiếng sét ầm ầm, lúc này Hạ Nhược Tâm mới nhớ dự báo thời tiết có nói sắp có mưa to, người dân không nên đi ra ngoài nếu không cần thiết để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Advertisement / Quảng cáo
Cô kéo lại chăn cho Tiểu Vũ, quả thật tiểu gia hỏa ngủ rất ngon, tiếng sấm to vừa rồi cũng không ảnh hưởng tới giấc ngủ của bé.
Lúc Hạ Nhược Tâm đi ra thì Sở Luật vẫn ở đó. Anh đứng ở ban công phía trước, áo khoác cũng không mặc vào, chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng. Cũng may vì còn ôm con gái nên anh cũng không bị ướt cả người, anh dựa vào ban công, từng làn khói bay lên từ *** trong tay anh, có chút tang thương, cũng có chút thâm trầm.
Không lâu sau có thể nghe được tiếng mưa to truyền từ bên ngoài vào, nước mưa thỉnh thoảng hắt vào ban công, mà anh giống như không có cảm xúc vẫn đứng tại đó để mặc mưa thi thoảng hắt lên người anh.
Không trải qua mưa gió sao thấy được cầu vồng. Chỉ là có vài người dù có qua rất nhiều mưa gió vẫn không thể thấy được cầu vồng của mình.
“Con ngủ rồi?” Sở Luật tắt điều thuốc trong tay đi tới. Quần áo trên người anh hiển nhiên đã ướt không ít, nước từ tay áo đã nhỏ xuống thành dòng.
"Ừ, ngủ rồi." Hạ Nhược Tâm nhỏ giọng nói. Cô nhìn đồng hồ trên tường, động tác này rất rõ ràng ý tứ đã muộn rồi, anh nên về đi.
"Anh phải đi." Sở Luật đút tay vào túi, sau đó nhặt áo khoác đặt trên sô pha mặc vào rồi mới đi tới trước cửa. Anh đi giày vào, mở cửa chuẩn bị ra ngoài bỗng có một trận sấm sét vang dội.
"Anh..." Hạ Nhược Tâm nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói. "Hay anh ở lại đi."
Cô vừa nói xong câu đó thật sự muốn vả vào miệng mình.
Nhưng lời đã nói ra thì hiện tại cô cũng không có khả năng lật lọng lại đuổi người ra ngoài. Hơn nữa bên ngoài thật sự mưa rất to, không dễ để đi ra, thêm việc đường này không phải dễ đi, nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì thì cô sao chịu trách nhiệm với sinh mạng của Sở Luật được.
Advertisement / Quảng cáo
Tuy rằng người đàn ông này thật đáng giận, không phải là người tốt, nhưng sinh mạng cũng như người thường, chỉ có một cái.
"Cảm ơn." Sở Luật đóng cánh cửa lại, thân thể cao lớn có chút cứng đờ. Hạ Nhược Tâm cho rằng anh cũng không quen, nhưng cô không biết trên khóe môi anh đang lộ ra một ý cười.
Sở Luật vốn là một người tính kế rất tinh tế. Hạ Nhược Tâm cho rằng mình thực thông minh nhưng thật sự cô vẫn giống như trước, rất ngây thơ.
Trong nhà còn có một phòng cho khách, ngày thường không có ai ở, nhà cô cũng chỉ có hai mẹ con không dùng để làm gì. Cô thu dọn qua phòng cho khách, lúc đi ra Sở Luật vẫn ngồi trên sô pha.
"Đã dọn dẹp qua, anh cứ thoải mái dùng." Hạ Nhược Tâm xoa xoa cánh tay trái không thoải mái của mình, mỗi khi trở trời đều rất nhức mỏi đau đớn.
"Em sao vậy?" Sở Luật đứng lên đi đến bên cạnh cô, hơi hơi cúi xuống xem xét. Nhược Tâm thật sự cũng không lùn, cô cao 1m63, với phụ nữ tuy rằng chưa được xem như hạc giữa bầy gà nhưng cũng gọi là cao hơn người bình thường, nhưng Sở Luật là quá cao, cho nên bọn ở ở một chỗ lại rất khó xử, đều phải khom lưng cùng cô nói chuyện.
Hạ Nhược Tâm không nói gì, cô nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay trái, loại đau ê ẩm kèm chua xót này, không biết là từ xương cốt đi ra hay từ cơ bắp bên trong nữa. Bác sĩ nói cánh tay cô cả đời này có khả năng đều sẽ như này.
"Cánh tay em lại bị đau à?" Sở Luật nhíu mày tính đi tới cầm lấy tay cô.
Hạ NHược Tâm né anh rồi đi tới ngồi trên sô pha, mắt cô nhìn ra phía ban công, không biết khi nào mưa gió mới ngừng.
Anh vẫn chưa từ bỏ ý định, cũng đi theo ngồi xổm trước mặt cô.
"Anh nghe nói, xương bị thương sẽ không thoải mái mỗi khi trái gió trở trời. Em thử tìm một thầy Đông y học cách mát xa, không chắc có thể dùng lại được nhưng cũng có thể thử một chút."
Anh nó rồi kéo tay Hạ Nhược Tâm đặt lên đùi mình, ngón tay nhẹ nhàng xa P0'p cẳng tay cho cô. Có chút kỳ quái, có thể bởi vì anh ấn phải huyệt vị phía trên, nhưng Hạ Nhược Tâm cảm thấy cứ tê tê, lại không có quá nhiều không thoải mái. Không phải vì thế thì cô sẽ không cùng người đàn ông này có bất cứ tiếp xúc nào.
Ngón tay anh mang theo độ ấm từ trên người, mà dường như sự ấm áp này thông qua tay anh thấm vào da cô dường như có chút tác dụng, Hạ Nhược Tâm cảm giác được bớt đau đi một chút.
Advertisement / Quảng cáo
"Đây là anh chuộc tội sao?" Đột nhiên một âm thanh sâu kín từ miệng cô truyền tới.
"Vẫn là muốn tát anh một cái à?"
Sở Luật nhấp khẩn môi, không thể không nói, mỗi khi Hạ Nhược Tâm nói dường như đều khiến anh thương tích đầy mình.
Hiện giờ anh mới biết hóa ra lúc trước những lời như này anh nói với cô gây ra được bao nhiêu thương tổn, chỉ là sự tình như thế rồi, anh sửa còn được không?
"Nhược Tâm, anh muốn sửa..." Anh gian nan nói, dường như trong anh đầy khổ sở.
Anh sửa, thật sự anh sẽ sửa, anh thề về sau đối với cô tốt gấp bội, đem những gì vốn thuộc về cô để cho cô. Được không.
"Sửa?" Hạ Nhược Tâm rút cánh tay từ trong tay anh ra, cô cút đầu xắn tay áo lên. Mắt thường cũng có thể thấy được cánh tay này không bình thường. Bác sĩ nói nếu không nắn được xương cốt về được như cũ thì cả đời đều sẽ như này, từng đoạn xương bị gãy biết bao đau đớn. Cô không phải không thể nhẫn, mà không muốn nhẫn, hơn nữa nếu là có tốt có lẽ hình dạng cũng chỉ như bình thường chứ cánh tay vẫn là phế, bằng không lúc trước Cao Dật vì sao mà chưa bao giờ đề cập đến việc phẫu thuật, bởi vì có làm cũng không tốt hơn.
Nếu không cần phải vậy thì đâu cần lại rạch thêm một đao, lại khiến vết thương càng thêm trầm trọng, khiến cô cả đời đều phải nhớ kỹ cánh tay cô như bị cụt.
"Sở Luật, chúng ta không tốt lại được." Cô cười, nhưng nụ cười có chút thê lương. "Thật sự không cần phải phí thời gian ở bên tôi, không phải đôi vợ chồng nào ly hôn cũng có thể gương vỡ lại lành, cũng không phải cánh tay nào bị vỡ vụn cũng có thể hoàn hảo như trước." Cô buông xuống tay áo của mình đem sự đau xót một lần nữa che đậy lại, giống như chặn lại quá khứ của cô.
Có một số việc cô đã quên nhưng không cách nào tha thứ được.
Bọn họ có thể trở thành bạn bè,nhưng tuyệt đối không có khả năng lại thành vợ chồng.
Cô về phòng đóng cửa lại, không biết trên mặt người đàn ông kia lộ ra vẻ suy sụp.
Bên ngoài trời vẫn mưa to, chắc đêm nay không phải là một đêm an tĩnh. Có lẽ sẽ rất nhiều người không ngủ được, trằn trọc đến hừng đông.
Advertisement / Quảng cáo
***
Lúc Hạ Nhược Tâm tỉnh lại trời đã sáng, cô cũng không biết đêm qua mấy giờ mình mới ngủ được, chắc là rạng sáng đi, cho nên giờ dù tỉnh vẫn không mở được hai mắt.
Cô theo thói quen vươn tay sờ bên cạnh nhưng lại không thấy ai. Cô đột nhiên bửng tỉnh, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Tiểu Vũ Điểm của cô đã bị ai trộm đi? Hiện tại như phản xạ có điều kiện, mỗi buổi sáng ánh mắt đầu tiên của cô là nhìn thấy con gái, giờ không thấy đâu liền nghĩ con gái cô bị bắt đi mất.
Cô vội vàng nhảy xuống giường, lúc mở ra liền thấy Sở Luật và Tiểu Vũ Điểm ngồi cùng nhau. Trong tay Tiểu Vũ Điểm đang cầm một bình sữa, một chân nhỏ đặt trên đùi Sở Luật. Còn Sở Luật đang nắm lấy cái chân nhỏ bé của bé giống như đang cầm một bảo vật, lúc này đang dùng tay xoa xoa chân trần của con gái.
Cô đứng ở cửa, đột nhiên trong lòng sinh ra một sự phức tạp.
Tiểu Vũ Điểm cùng Cao Dật rất thân, bé rất yêu Cao Dật, cũng coi Cao Dật như ba của mình, nhưng cũng không giống như hiện tại để cho sờ vào chân của bé.
Chẳng lẽ đây thật sự là huyết thống.
Cô đi ra, Tiểu Vũ Điểm đang nhăn nhó uống sữa giống như đang uống thuốc.
Lúc bé định buông bình sữa là lúc phát hiện mẹ đang nheo hai mắt lại, bé vội vàng dùng hai tay ôm chặt bình sữa rồi chìa ௱ôЛƓ về phía mẹ. Hạ Nhược Tâm thật muốn kéo bé đánh vài phát vào ௱ôЛƓ.
Có điều người cha bênh vực đã ôm con gái lên rồi đem chính mình chắn về phía Hạ Nhược Tâm, động tác ý tứ rất rõ ràng.
Muốn đánh thì đánh anh đi.
Hạ Nhược Tâm vào phòng bếp bắt đầu leng keng tiếng xong nồi, cô cần nấu cơm, lát nữa còn phải đi làm, không có thời gian cùng quậy với bọn họ.
Advertisement / Quảng cáo
Đồ ăn bình thường cô nấu không thể coi là mỹ vị nhưng vẫn muốn xem người ăn có thấy ngon không. Tiểu Vũ Điểm luôn cho mẹ một ít mặt mũi, bé luôn ăn hết phần cơm của mình, bụng đã no căng. Còn Sở Luật ăn rất chậm, giống như là chán ngán lại cũng giống như luyến tiếc, Hạ Nhược Tâm không biết được anh thấy thế nào nhưng kệ, không cần để ý, cô cứ ăn phần của mình.
Chờ đến khi ăn sáng xong cô mới phát hiện đã đến giờ đưa con gái đi học mà cô còn chưa chuẩn bị xong.
"Anh đưa đi cho." Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm đã ăn mặc chỉnh tề. "Có xe, sẽ nhanh."
"Cảm ơn." Hạ Nhược Tâm cũng không từ chối, dù sao anh ta cũng sẽ không đem con gái cô đi bán.
"Không cần khách khí." Sở Luật cũng chỉ có thể nói một câu, sau đó ôm con gái ngây thơ vô cùng ra cửa.
Anh nợ bọn họ, cho dù thế nào cũng không trả đủ. Anh đã có bốn năm sai lầm không thể sửa chữa, anh sẽ dùng vô số bốn năm để đền bù sai lầm trước kia.
Anh tin nhất định có thể.
"Công chúa, nói hẹn gặp lại với chú nào." Anh ngồi xổm thân mình,bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của con gái. Con gái anh bộ dáng thật sự xinh đẹp.
"Hẹn gặp lại chú." Tiểu Vũ Điểm vươn tay vẫy vẫy, sau đó bé nhớ ra điều gì bèn hôn một cái lên mặt Sở Luật. Sở Luật xoa má mình một chút, thật tốt, đây là lần đầu con gái thân mật với anh.
Anh hy vọng con gái cả đời này cũng không cần lại chịu bất cứ khổ sở nào, mọi thứ cứ người cha là anh đây gánh vác.
Anh lái xe trở về chung cư đợi Hạ Nhược Tâm, nhưng anh đợi hồi lâu cũng không thấy cô xuống.
Đến khi sắp tới giờ làm thì anh biết hẳn là cô đã đi trước rồi.
"A..." Anh cười một tiếng dường như đã đoán được trước, cô gái này vẫn cố chấp như trước kia.
Chẳng mấy khi anh đi làm muộn, còn may anh là ông chủ, đến muộn một lần cũng không sao, nếu tính thưởng làm ngoài giờ thì sợ toàn bộ công ty trên dưới cũng không ai nhận thưởng được nhiều hơn anh.
Anh đi tới văn phòng xem xét một chút sổ sách được ghi chép lại.
"Giám đốc Hạ, mời đến văn phòng tôi một chút."
Một câu "giám đốc Hạ" khiến Hạ Nhược Tâm suýt ngất.
Đúng vậy, cô là giám đốc, nhân viên của cô cũng chính là cô, nào có giám đốc nào đáng thương như cô, một cấp dưới cũng không có. Có điều thật sự cũng có thể nói cô là một giám đốc, dù là hư danh thôi.
Advertisement / Quảng cáo
Cô đem báo cáo gần nhất mang lên.
Bọn họ công là công, tư là tư, tuyệt đối sẽ không đem việc tư ra nói khi làm việc.
Hạ Nhược Tâm đem tài liệu trong tay khép lại, đem những chuyện gần đây nói rõ ràng cho Sở Luật nghe.
Sở Luật gật đầu: "Ừ, em làm tốt lắm."
"Cảm ơn tống giám đốc." Hạ Nhược Tâm cong khóe môi, được Sở Luật khen ngời cũng không ngoài ý muốn của cô. Để làm tài liệu này cô đã nghiên cứu không dưới hai mươi thứ, hơn nữa cô có không ít kinh nghiệm làm hoạt động xã hội cho nên những việc này tìm tới cô quả không tìm nhầm người.
Nếu muốn chuyện này trôi chảy có thể bắt đầu từ cô nhi viện, mà vừa lúc có một cô nhi viện do Sở gia đỡ đầu, chờ đến khi bọn nhỏ học đến trình độ nhất định có thể làm một triển lãm tranh, rồi hô hào những người có hảo tâm đóng góp một ít, đương nhiên nhiều người giống như Sở gia, ngoài việc kiếm tiền ở bên ngoài ra bọn họ cũng rất để ý tới thể diện của mình.
Sau đó có thể quyên được không ít tiền, đến lúc đó lại dùng tiền này đi ủng hộ những đứa trẻ khó khăn, giống như cô nhi viện nuôi nấng bọn trẻ, cho nên chuyện này bất luận là bao lâu cô đều sẽ làm được tốt nhất.
Tất nhiên cô cũng đã bỏ không ít công phu, ngay cả người đối với công việc luôn nghiêm khắc như Sở Luật cũng không khỏi cảm thán đối với cô. Cô gái đáng thương ngày xưa đã trưởng thành, tuy rằng đường trưởng thành này có mưa có gió, có máu có nước mắt, nhưng cũng may cô còn ở chỗ này không biết mất.
"Cạch" một tiếng, cửa bị đẩy ra, Đỗ Tĩnh Đường ăn mặc rực rỡ nghênh ngang đi đến, cởi kính đen rên mặt bày ra một chút rất là tự đắc.
"Anh họ, em đã về. Đứa em th*** của anh đã từ châu Phi trở về. Anh yên tâm, mọi thứ đều thuận lợi, hợp đồng đã bàn xong tốt, lúc này lợi nhuận có thể đủ cho toàn bộ công ty chúng ta ăn ba năm, về sau em không còn lo không nhận được lương nữa. Ha ha."
Anh tự tiêu khiển với niềm vui kèm tự hào của mình, vẫn còn nói cái gì đó ba ba trát trát linh tinh.
"Xoạch" một tiếng, Hạ Nhược Tâm làm rơi tài liệu trong *** xuống đất, trợn mắt há mồm nhìn người da đen phía trước.
Mà người da đen này không phải ai khác, chính là Đỗ Tĩnh Đường cô biết trước kia.
Người da đen cuối cùng cũng phản ứng lại, tay còn đang đưa lên không trung, anh vừa thấy Hạ Nhược Tâm ngồi trên sô pha bèn hét "a" một tiếng, sau đó co giò chạy ra ngoài.
Hạ Nhược Tâm chỉ vào mặt mình.
"Tôi giống quỷ à?"
"Không, nó là quỷ." Sở Luật nhàn nhạt nói, chỉ là đôi mắt đen đột nhiên mờ mịt lạnh băng như muốn đóng băng người khác tới ૮ɦếƭ.
"Chúng ta sẽ có một buổi ra mắt đặc biệt với báo chí, e cùng tham gia với anh."
Advertisement / Quảng cáo
Sở Luât đứng lên nói với Hạ Nược Tâm.
Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói: "Xin lỗi tổng giám đốc, tôi không muốn tham gia. Tôi muốn sống đơn giản, những gì đã xảy ra trước kia tôi không muốn bị nhắc lại."
Cô từ chối buổi ra mắt với báo giới.
Khuôn mặt cô cũng không khác nhiều, chuyện cô và Sở Luật ra tòa tranh đoạt quyền nuôi con, lúc đó ở đây không có nhiều người nhưng bọn họ đều đem chuyện này thành chuyện lớn. Rốt cuộc Tiểu Vũ Điểm chỉ là một đứa trẻ, những chuyện đồn đại vớ vẩn với bé mà nói chính là một loại tổn thương.
Còn cả chuyện bốn năm trước cô bị Sở Luật bắt gian trên giường thì mọi người đều biết.
Mọi người rất dễ quên, nhưng cũng rất dễ đào mồ nhớ lại.
Cô cúi xuống nhặt tài liệu rơi trên mặt đất của mình, cúi người chào Sở Luật rồi đi ra ngoài.
Trong ánh mắt Sở Luật nhìn theo bóng dáng cô lộ ra một vẻ thất bại, anh có chút buồn bực trong lòng.
Anh sao lại quên mất chuyện quan trọng này.
Chuyện bốn năm trước anh cần giải thích, còn muốn trả lại cho cô sự trong sạch, nhưng sợ là lại một lần đem cô đẩy tới đầu sóng ngọn gió. Chuyện này anh sẽ đi làm, vì anh phải chịu trách nhiệm cho những gì mình gây ra, nhưng tuyệt đối không phải là lúc này.
Hạ Nhược Tâm về phòng làm việc của mình, vừa đặt tài liệu lên bàn, ௱ôЛƓ cô còn chưa kịp đặt vào ghế đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Chị Nhược Tâm, là em, có thể vào không?"
"Mời vào đi." Hạ Nhược Tâm cười cười, là Đỗ Tĩnh Đường tới a.
Advertisement / Quảng cáo
Mà đối với người em họ này của Sở Luật cô chưa bao giờ thấy chán ghét. Người này ngày thường rất mồm mép nhưng không thể không nói, nếu so với Sở Luật thì chú ấy là người rất tốt.
Ít nhất lúc trước chú ấy đã cứu cô một mạng.
Đỗ Tĩnh Đường đi tới, cả người đều rất thoải mái, tuy rằng mặt vẫn có chút đen nhưng không ảnh hưởng đến phong nhã, lại còn khuôn mặt cũng rất soái khí, đặc biệt khi cười tươi sẽ lộ ra hàm răng trắng bóng.
"Chị Nhược Tâm, sao chị lại ở đây?" Đỗ Tĩnh Đường thật sự quá H**g phấn, chị dâu ở đây thì không biết tiểu công chúa cũng có không, đôi mắt anh nhìn quanh quẩn tìm không biết giấu ở đâu.
"Chú không cần tìm, cháu không ở đây."
Hạ Nhược Tâm biết anh đang suy nghĩ gì, có điều làm anh thất vọng rồi. Trừ phi cần thiết, không thì cô không muốn mang con gái tới đây.
Không có a, Đỗ Tĩnh Đường rất mất mát. Anh còn mất công thay một bộ quần áo, lại còn phải tắm thật sạch mới lại đây, kết quả lại không thấy tiểu công chúa.
"Cháu ở nhà trẻ, khi nào đến nhà chị ăn cơm chú sẽ gặp được."
Anh coi như là bạn của cô, cô rất thích có bạn, đương nhiên cũng vì anh thật sự yêu thương Tiểu Vũ Điểm.
Con gái cô được rất nhiều người thương yêu, so với cô năm đó thì hạnh phúc hơn rất nhiều.
Đương nhiên cô sẽ không ngăn cản những người thật sự yêu quý con gái mình.
"Thật ạ?" Đỗ Tĩnh Đường cào cào tóc của mình.
"Lúc nào cậu đến cũng được." Hạ Nhược Tâm rất hoan nghênh anh.
"Vậy thì tốt quá." Trong lòng Đỗ Tĩnh Đường rất mong ngóng, lát nữa anh sẽ tới, một lát là có thể thấy tiểu công chúa rồi.
"Đúng rồi," Lúc này anh mới nhớ tới chuyện không hợp lý. "Chị Nhược Tâm, sao chị lại ở đây?"
Đỗ Tĩnh Đường ngồi vào mép bàn, chẳng lẽ anh đi mấy hôm trong công ty đã xảy ra chuyện lớn gì sao? Hay hai vợ chồng này đã hòa hợp? Nếu hòa hợp thì tốt, gánh thì nặng mà đường lại xa.
Có điều nếu nói là có tiến triển thì có thể nói Sở Luật chính là được trời phụ hộ, nhưng với Hạ Nhược Tâm mà nói lại không thể có phần tâm tình cùng anh họ tới văn phòng tình yêu cuồng nhiệt.
Cô rất bình tĩnh, tuy rằng không đến mức tâm như nước lặng, nhưng cũng không thấy trên mặt biểu cảm ra chút gì khác lạ.
Hỏi cô sao lại ở đây thì cô có thể nói cái gì.
Phải biết rằng anh hùng cũng phải vì năm đấu gạo mà khom lưng, huống chi cô còn không phải là một anh hùng.
Advertisement / Quảng cáo
Đỗ Tĩnh Đường vẫn chớp chớp đôi mắt chờ cô trả lời.
"Chị lại đây kiếm tiền." Hạ Nhược Tâm cười, đem tay đặt lên đầu gối mình nắm chặt. "Nơi này tiền lương rất cao, khá tốt, chị không muốn làm lao công nên phải ở chỗ này."
"Nơi này, ra vậy?" Đỗ Tĩnh Đường lập tức phản ứng lại, chẳng lẽ tất cả đều do anh họ làm. Bảo sao tự nhiên muốn xây dựng một lớp dạy hội họa, hóa ra là có ý do.
"Ra vậy cái gì?" Hạ Nhược Tâm cảm giác được hình như Đỗ Tĩnh Đường có gì giấu cô.
"A, không có gì, không có gì." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng cười xòa. Anh không ngốc, chuyện này anh nói ra ngoài chẳng phải là muốn mình bị lọc xương lột da sao.
Chuyện này không được nói, dẫu bị đánh ૮ɦếƭ cũng không thể nói.
Mà anh cũng không dám ở chỗ này thêm, lấy lí do rồi vác gương mặt đen chuồn ra ngoài. Nhưng anh vẫn còn nhớ tan tầm anh có thể đi gặp tiểu công chúa của anh. Tốt nhất có thể đem tiểu công chúa về nhà, mẹ anh nhất định yêu muốn ૮ɦếƭ, sẽ không tìm anh đòi hỏi cháu nữa.
***
Hạ Nhược Tâm đi đón con gái, phía sau còn có một người bạn như người nước ngoài đi theo. Tới trường học, những cái đầu nho nhỏ đều trộm nói về diện mạo của Đỗ Tĩnh Đường.
"Chú kia thật đen a."
"Đúng vậy, đen quá, nhất định chú ấy bị mẹ vẽ lên mặt."
"Không đúng, chú ấy bị lửa thiêu đen."
"Mẹ của chú ấy nhất định cũng đen."
Mỗi đứa một câu quả thật khiến Đỗ Tĩnh Đường ôm lấy đầu, muốn tìm cây trốn đi.
Hạ Nhược Tâm nhận lấy Tiểu Vũ Điểm từ tay cô giáo Tiểu Manh, Tiểu Vũ Điểm nắm lấy tay mẹ, cũng nghiêng đầu tò tò nhìn chú ngoại quốc da đen kia.
"Tiểu công chúa, cháu quên chú rồi sao?" Đỗ Tĩnh Đường thấy đau trong lòng, cảm giác lòng mình tan nát. Làm sao bây giờ, tiểu công chúa không nhận ra anh nữa, mới chưa đến một năm không gặp mà.
Tiểu Vũ Điểm hơi rúc thân mình vào lòng mẹ, đôi mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Đỗ Tĩnh Đường.
"Chú?" Bé nhỏ giọng không nhận ra được ai.
"Đúng rồi, chính là..." Đỗ Tĩnh Đường làm điệu bộ hài hước, sau đó chỉ vào mặt mình, "người chú yêu nhất, đẹp trai nhất của cháu đây."
"Lại đây, cho chú ôm một cái." Anh ngồi xổm thân mình vươn tay về phía Tiểu Vũ Điểm.
Advertisement / Quảng cáo
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt lấy mẹ, hiển nhiên là bị Đỗ Tĩnh Đường dọa sợ.
"Đi đi, đó là chú con mà." Hạ Nhược Tâm cười giải thích với con gái: "Chú phơi nắng nhiều khiến da bị đen đi, tuy rằng da đen nhưng lòng chú rất sáng."
Đỗ Tĩnh Đường quả thật khóc không ra nước mắt, chị Nhược Tâm, chị không cần làm tổn thương em thêm chứ?
Tiểu Vũ Điểm rất dũng cảm, bé bước từng bước tới trước mặt Đỗ Tĩnh Đường, sau đó chăm chú ngắm khuôn mặt đen của Đỗ Tĩnh Đường.
Đúng rồi, vẫn là chú.
"Chú, ôm." Bé vươn tay để Đỗ Tĩnh Đường ôm lấy, bé vẫn nhớ Đỗ Tĩnh Đường.
"Thật ngoan." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng bế tiểu công chúa lên, vui vẻ xoay xoay không biết đông tây nam bắc.
Có Đỗ Tĩnh Đường làm bảo mẫu cho Tiểu Vũ Điểm, Hạ Nhược Tâm có thời gian vội đi làm chuyện khác, cô đi mua chút đồ ăn để làm cơm mời Đỗ Tĩnh Đường.
Cô làm vài món ăn không tồi, lúc mang ra Đỗ Tĩnh Đường cùng Tiểu Vũ Điểm đang chơi rất vui vẻ. Anh giống một đứa trẻ lớn xác, cho nên cùng Tiểu Vũ Điểm chơi thật sự hợp.
Một người đàn ông lớn tuổi nhưng có thể tô điểm chính mình thành bộ dáng kì quặc, cùng Tiểu Vũ Điểm chơi Pu'p bê, cũng khó trách Tiểu Vũ lại thích Đỗ Tĩnh Đường như vậy.
Nhưng vừa lúc bọn họ chuẩn bị ăn cơm, cửa lại truyền đến tiếng gõ.
"Chú ra mở cửa." Đỗ Tĩnh Đường nhéo nhéo má Tiểu Vũ Điểm, đứng lên ra mở cửa. Kết quả cửa vừa mở một cổ tử khí lạnh thẳng truyền đến khiến thân mình anh không khỏi rụt một chút, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ tại đó.
"Anh, sao anh lại tới đây?"
"Cậu có thể tới, vì sao anh lại không thể?" Sở Luật nheo mắt nhìn nguy hiểm, ánh mắt muốn *** làm Đỗ Tĩnh Đường xụ mặt. Đừng nhìn anh như vậy, cái gì anh cũng không làm a.
Advertisement / Quảng cáo
Sở Luật đi vào, tay còn cầm một cái túi. Tiểu Vũ Điểm tuy rằng chỉ thích một con Pu'p bê, nhưng có lẽ cũng sẽ thích thú bông linh tinh.
"Tiểu Vũ Điểm, lại đây."
Sở Luật đưa tay vẫy con gái, Tiểu Vũ Điểm vội vàng chạy tới, tay bối rối đặt ở phía sau, đôi mắt to thỉnh thoảng nhìn Sở Luật, sau đó vươn tay ra, biết Sở Luật tới đây tặng đồ cho bé. Trẻ con sẽ không từ chối quà, đặc biệt là thú bông lông xù, có thể có rất nhiều, cùng bé chơi với Pu'p bê.
Sở Luật ngồi xổm thân mình, lấy từ túi một con chó bông nhỏ đặt trong tay con gái, Tiểu Vũ Điểm ôm lấy.
"Cảm ơn chú." Bé ngọt ngào nói, sau đó ôm chó bông chạy đi tìm mẹ.
"Mẹ, chú đưa cún con." Tiểu Vũ Điểm giơ chó bông lên tới đỉnh đầu, khuôn mặt nhỏ hồng hào rất khỏe mạnh, làm Hạ Nhược Tâm đến nay mới hết lo lắng, đứa nhỏ xinh đẹp này kém một ít đã không còn nữa.
"Đẹp quá." Cô tự nhiên sẽ không tước đi niềm vui của con gái, mặc kệ món đồ chơi này là ai đưa, bé thích là được.
Vốn là ba người, kết quả giờ lại có thêm một người. Sở Luật đến vẫn bình thường nhưng Đỗ Tĩnh Đường lại cảm giác mình đang đứng trên đống lửa, ௱ôЛƓ phía dưới như ngồi trên cây xương rồi bà, đều sắp đâm ૮ɦếƭ anh.
"Tĩnh Đường, tôi muốn hỏi, phòng hội họa sao lại thành lập?" Hạ Nhược Tâm lại hỏi Đỗ Tĩnh Đường.
"Cái này..." Đỗ Tĩnh Đường không biết trả lời sao cho tốt, cho nên anh liền giả vờ không biết. "Em quên mất rồi."
"Phải không?" Hạ Nhược Tâm hoài nghi.
"Không phải do cậu nghĩ ra sao?" Âm thanh Sở Luật nhàn nhạt bay tới khiến Đỗ Tĩnh Đường lập tức phản ứng lại, đây là anh họ đẩy lửa vào tay anh.
A, anh tạo điệu bộ như sực nhớ ra, như kiểu không hiểu sao ta lại quên mất.
"Đúng vậy, chính là em nghĩ ra. Mỗi năm công ty đều phải làm từ thiện, em nhớ tới mấy đứa trẻ trong cô nhi viện, bọn nó đều nói muốn học vẽ tranh, nói muốn vẽ bức tranh đẹp nhất thế giới. Em thấy đó là giấc mơ của bọn trẻ, chúng ta có thể giúp chúng nó thực hiện một ít, cho nên liền nghĩ tới lấy việc này làm việc công ích cho công ty."
Advertisement / Quảng cáo
"Chị Nhược Tâm, chị thấy thế nào? Có phải em rất thông minh, ý tưởng này rất tốt đúng không?"
Xem đi, đầu óc anh phản ứng rất nhanh, đem việc này nói ra có trật tự, lại trước mặt anh họ gọi một câu "chị" chứng minh anh cùng Hạ Nhược Tâm thật sự không có quan hệ gì.
Anh cong mà.
"Là như vậy sao?" Hạ Nhược Tâm vẫn có chút không tin, nhưng cũng không khác biệt với những gì cô biết bởi cô đang làm việc này.
Bữa cơm này người khác ăn thế nào thì không biết, nhưng Đỗ Tĩnh Đường lại khó mà nuốt được. Khuôn mặt anh họ lúc nào cũng đen, rõ ràng đây là muốn ***.
Quả nhiên, ngày hôm sau, Đỗ Tĩnh Đường biết mình xong rồi. Người vốn da đã đen lại phải ra bên ngoài đi trông coi phơi nắng. Công việc Hạ Nhược Tâm đã chuẩn bị tốt, việc công ích này lúc nào cũng có thể bắt đầu.
***
Lần này có không ít người tới, đều đến xem hoạt động công ích của tập đoàn Sở thị. Việc công ích lần này chính là đối với một số bé có khả năng hội họa sẽ được học để vẽ ra thế giới của chính các bé.
Đồng thời mặt khác Sở Luật tạo một quỹ Thiên sứ nhi đồng, kêu gọi các nhà hảo tâm quyên góp để ủng hộ cho các bé bị bạch cầu.
Hạ Nhược Tâm nghe đến chuyện này kỳ thật lòng tràn đầy phức tạp.
Cô biết bệnh này phải tốn rất nhiều tiền, dường như đều phải khiến cả nhà đều phải tán gia bại sản, đặc biệt là với những người không có công việc như cô trước kia.
Sở Luật sở dĩ muốn lập một quỹ như vậy chính là bởi vì Tiểu Vũ Điểm. Mà bệnh của Tiểu Vũ Điểm vô tình ảnh hưởng tới Sở Luật, khiến anh có một chút nguyện ý muốn giúp đỡ những đứa trẻ giống Tiểu Vũ ĐIểm.
Kỳ thật anh không quá tốt bụng, chỉ là thân có thể hội.
Hạ Nhược Tâm đứng ở cửa, nhìn bên trong, Sở Luật đứng trên bục giảng, anh bình tĩnh quyết đoán, ánh mắt độc đáo. Lúc này ai cũng ngước nhìn anh.
Advertisement / Quảng cáo
Anh là ác ma,nhưng lúc này anh cũng thành một thiên thần.
"Xin hỏi Sở tiên sinh, vì nguyên nhân gì ngài thành lập quỹ Thiên sứ nhi đồng?" Một phóng viên giơ tay đặt câu hỏi cho Sở Luật.
"Bởi vì con gái tôi." Sở Luật đứng thẳng người, nghĩ đến đứa bé cùng mang dòng máu của anh, khóe mỗi vốn thẳng lại cong lên.
"Con gái tôi cũng từng gặp bệnh này, tuy rằng đã được chữa khỏi nhưng trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi, cho nên tôi hi vọng về sau nhiều bé bị như vậy sẽ được trợ giúp, có thể giữ được cuộc sống. Sinh mệnh các bé chính là rất yếu ớt, có lẽ là giây lát lướt qua, nhưng chỉ cần chúng ta vươn đôi tay thì có khả năng giữ lại sinh mạng đáng quý đó, giữ được một gia đình hạnh phúc."
"Sở tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút. Con gái ngài là?" Một phóng viên khác giành quyền hỏi. Tất cả mọi người đều biết Sở Luật ly hôn hai lần, nhưng trước nay đều không nghe nói tới việc anh ta có con gái. Chuyện anh có một đứa con nuôi bọn họ đều biết, nhưng đứa bé kia vẫn luôn được truyền thông để ý, dường như là một đứa trẻ khỏe mạnh, chưa bao giờ nghe nói bé có bệnh gì.
Vậy mà đột nhiên Sở Luật nói mình có một đứa con gái bị bệnh, như vậy đứa nhỏ này hẳn là con ruột, chẳng lẽ Sở Luật cùng người vợ thứ hai ly hôn nguyên nhân là bởi vì đứa bé này xuất hiện?
Hai cuộc hôn nhân của Sở Luật những người phía dưới đều rõ. Cuộc hôn nhân đầu kết cục như vậy đã xong, nhưng cuộc hôn nhân thứ hai cùng Lý Mạn Ni vốn dĩ đều là vợ chồng mẫu mực, không biết đã có bao nhiêu người hâm mộ, nhưng ai cũng biết cuộc hôn nhân này chỉ được bốn năm, cuối cùng vẫn mỗi người mỗi ngả. Đến nỗi nguyên nhân ly hôn mọi người vẫn không biết được rõ ràng, mà hiện tại Sở Luật đột nhiên nói có một cô con gái khiến cho mọi người đều có một cảm giác tò mò muốn tìm hiểu trong lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc