Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 157

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Trên bàn có một bát cá kho, lúc ở nước Anh anh đã từng ăn, là món người đàn ông kia thích còn anh lại thích cá hấp. Anh thật sự cảm thấy mình còn một đoạn đường rất lớn phải đi.
Hạ Nhược Tâm lọc xương cá ra rồi đặt cá vào bát của con gái, Tiểu Vũ Điểm cũng không cần ai cho ăn mà tự mình ăn. Bé để ý thấy chú kia thỉnh thoảng nhìn vào bát cơm nhỏ của mình, có phải là cơm của bé ngon hơn không.
“Chú, Tiểu Vũ Điểm cho chú ăn cơm.” Tiểu Vũ Điểm hào phóng đẩy chén mình về phía trước.
Sở Luật buông đũa, anh cầm lấy bát nhỏ lại đặt trước mặt con gái.
“Bảo bối, chú cũng có bát rồi,” anh nói liền bê bát của mình lên, “cháu xem có đúng không này?”
Tiểu Vũ Điểm nhìn một lúc vẫn chưa hiểu, bé tiếp tục xúc cơm của mình ăn: “Cháu tưởng chú thích ăn cơm của Tiểu Vũ Điểm.”
Sở Luật gắp cho mình một ít đồ ăn, kỳ thật đâu phải anh thích cơm của Tiểu Vũ Điểm, anh thật sự hận không thể mỗi ngày đều được ăn như thế này, không phải sơn hào hải vị, chỉ cần những bữa ăn bình thường.
Advertisement / Quảng cáo
Mà con gái anh rất nghe lời, rất ngoan, cũng rất lễ phép.
Sở Tương ở nhà mẹ anh vẫn phải cho ăn, so với nó thì Tiểu Vũ Điểm thật sự ngoan hơn rất nhiều.
Ăn xong cơm Hạ Nhược Tâm dọn dẹp bàn ăn, đến khi cô đi ra tới phòng khách thì Sở Luật vẫn ở đó. Anh đang ngồi ở bên cạnh Tiểu Vũ Điểm, xem Tiểu Vũ Điểm làm bài.
“Bé biết được nhiều chữ rồi?”
Sở Luật đều có chút kinh ngạc trình độ của Tiểu Vũ Điểm, khả năng có chữ bé còn chưa biết nghĩa nhưng bé đã biết đọc biết viết.
“Coi như vậy đi.” Hạ Nhược Tâm không muốn nói chuyện với anh nhiều về Tiểu Vũ Điểm, cô vẫn luôn có cảm giác anh muốn ςướק con gái của cô đi.
Cô kéo cửa sổ, trời bên ngoài đã tối đen.
“Sở tiên sinh, trời tối rồi.”
“À, anh biết.” Sở Luật giả ngu.
“Sở tiên sinh, trời tối, đường xa.”
“Anh có xe.”
“Sở tiên sinh, nhà tôi muốn đóng cửa.”
“Một lát anh sẽ đi.”
“Sở Luật!” Hạ Nhược Tâm trực tiếp gọi tên Sở Luật, mặt cô xám lại, anh ta rốt cuộc muốn thế nào, đã can thiệp được vào cuộc sống của cô, giờ còn tính kế gì.
“Ừ, em cứ nói.” Sở Luật tính mình cứ giả ngốc ở đây, cuối cùng anh cũng biết cái gì gọi là một vừa hai phải. Anh đứng lên, biết mình không thể có lỗi nữa, bằng không khả năng sẽ ngày càng xa hơn.
Cô gái này với anh vẫn đề phòng.
Anh mở cửa đi ra ngoài. Lúc này trong phòng không còn hơi thở của người đàn ông kia Hạ Nhược Tâm mới phát hiện hô hấp của mình đã không còn bình thường.
“Mẹ, con viết xong rồi.” Tiểu Vũ Điểm dùng hai tay đưa sách bài tập cho mẹ như hiến vật quý. Chuyện của người lớn không quan hệ với bé, dù sao bé cũng vẫn còn là trẻ con.
Advertisement / Quảng cáo
“Để mẹ xem.” Hạ Nhược Tâm đi tới lấy sách bài tập của con kiểm tra.
Tiểu Vũ Điểm vẽ không tồi nên đương nhiên viết không tồi, tú tú khí khí. Tuy rằng đôi khi còn tiếu tay gãy chân, nhưng với các trẻ cùng lứa đã là thật không tồi.
Tiểu Vũ Điểm đưa tay ra phía sau, ngẩng mặt lên chờ đợi mẹ sẽ khen mình.
“Bảo bối thật ngoan.” Hạ Nhược Tâm cúi xuống bế con gái lên: “Đi thôi, tắm xong rồi đi ngủ.”
Mà nhớ tới ngày mai Hạ Nhược Tâm liền cảm thấy có áp lực.
Ngày mai phải đến tập đoàn Sở Thị làm việc. Bốn năm trước cô không hề nghĩ được sẽ có một ngày mình sẽ vào công ty của Sở Luật, bây giờ lại vào đó làm cô đều cảm giác được thật sự quá mức châm chọc.
Tiểu Vũ Điểm rất nhanh ngủ, nằm một lát bé đã ngủ rồi. Có thể trong lòng Hạ Nhược Tâm có tâm sự, cô thỉnh thoảng lăn qua lăn lại cũng không biết khi nào mới ngủ. Đến khi cô mở hai mắt thì trời bên ngoài đã sáng.
Cô nhìn đồng hồ, 6 giờ sáng rồi, cũng đến lúc phải dậy.
Cô thu dọn phòng ngủ, làm bữa sáng cho con gái, đưa bé đi học, rồi cô nhẹ nhàng thở dài như đang tiến đến pháp trường. Nói thật, nếu có một lựa chọn khác cô nhất định sẽ không tới đây, sẽ không lại có bất cứ liên quan gì tới Sở Luật.
Chỉ là sau khi con gái bị bệnh cô bắt đầu nhận thấy cốt khí không thể giải quyết bất cứ chuyện gì được.
Cô đi làm ở chỗ này, kiếm tiền lương của mình, nuôi con gái thật tốt. Hơn nữa đúng là Sở Luật cho đãi ngộ không tồi, trước kia cô từng nghe nói qua ở tập đoàn Sở Thị đều là người tài, hơn nữa phúc lợi cũng tốt, cuối cùng cô cũng thấy được rồi.
Ở bên ngoài, cô liên tiếp hít vào thở ra thật mạnh rồi mới đi vào. Lễ tân bên trong vừa thấy cô liền lễ phép cười.
“Chào cô, xin hỏi cô tìm ai? Có hẹn trước không?”
Có thể bởi vì cô là người lạ cho nên không thể không hỏi rõ ràng.
Hạ Nhược Tâm xoa lại mặt mình, nơi này thật đúng không có ai nhận ra cô. Hóa ra con người rất dễ quên, cô còn tưởng gương mặt này của mình mọi người đều biết, nhưng có lẽ đều đã bị thời gian làm mọi người quên hết rồi.
Hạ Nhược Tâm lấy từ trong túi xách của mình một thứ, Sở Luật nói đây là giấy nhận việc của cô, vào cửa cứ đưa cho lễ tân tự nhiên bọn họ sẽ chỉ cho cô nơi làm việc, còn cho cô biết yêu cầu về công việc.
Lễ tân vừa cầm giấy nhận việc này trên mặt liền càng thêm thân thiết.
“Hóa ra là Hạ tiểu thư, xin lỗi, tổng giám đốc đã chỉ đạo qua, xin mời ngài theo tôi, tôi đưa ngài đến văn phòng của mình.”
Advertisement / Quảng cáo
Này một câu ‘ngài’ Hạ Nhược Tâm nghe được thấy rất ngượng ngùng. Cô cũng không phải là nhà quê, cô lớn lên ở Hạ gia, tuy rằng thân phận không lớn, tuy rằng là con nuôi của Hạ gia nhưng cô học được cũng không ít.
Lúc các cô đi rồi các nhân viên lễ tân khác mới nhỏ to thảo luận.
“Đây là ai nhỉ, sao lại quan trọng như vậy, để đích thân chị Sa Lâm của chúng ta phải dẫn đi?”
Một người khác mới nhỏ giọng cảnh báo: “Nói ít một chút, họa từ miệng mà ra đấy. Đây là tổng giám đốc tự mình chỉ đạo xuống dưới. Hạ tiểu thư này không phải người thường, nghe nói văn phòng của cô ấy ở tầng mười bảy, mười bảy đó nhé, có thể thấy được là không đơn giản.”
Mà đúng thật như thế, tập đoàn Sở Thị giống một cái kim tự tháp, đứng trên đỉnh chính là Sở Luật, những người khác cũng chỉ có thể lên dần lên dần, có đi lên tất nhiên cũng có ngã xuống.
Lên được trên cao tự nhiên có thể thấy được mình thật sự có giá trị. Đương nhiên đây là có chút nghệ thuật, kỳ thật cũng có ý tứ người ở trên cao tiền lương và phúc lợi khác cũng lớn hơn.
Chính là muốn lên được một tầng thật sự không dễ dàng, hơn nữa khó khăn như vậy nhưng rơi xuống lại rất dễ, mà một khi rơi xuống thì chỉ có thịt nát xương tan, chỉ có thể cút khỏi nơi này.
Nơi này không thiếu người tài, ngay cả dì lao công cũng luôn cần phải cảnh giác không thì có thể bị kéo xuống bất cứ lúc nào mà mất đi bát cơm.
Bên trong tập đoàn Sở Thị tranh đấu rất lợi hại, cho nên dù trong tòa nhà này lúc nào cũng ngập tràn pháo hoa cùng tranh đấu nhưng không thể không nói Sở Luật khiến cho công ty này rất mạnh, phương diện quản lý nhân tài cũng thế.
Anh đã biến công ty mình thành một cái chiến trường, có thể sống sót sót thì một tầng một tầng bay lên, không thể sống sót thì lập tức rơi xuống bị ở dưới áp cho tới ૮ɦếƭ, cho nên mỗi người làm đều không dám bỏ bê hay làm sai, bằng không nỗ lực cả đời họ chỉ như nước chảy.
Đúng vậy, nơi này phúc lợi tốt, tiền lương cũng cao, nhưng đồng thời cạnh tranh cũng thật đáng sợ.
Vừa lên tầng mười bảy, Hạ nHược Tâm căn bản không biết mình ở tầng này đối với những người làm khác mà nói chính là giống như thần.
Advertisement / Quảng cáo
“Hạ Tiểu Thư, đây là văn phòng của ngài, nếu còn có yêu cầu gì hãy gọi điện cho tôi. Đúng rồi,” cô chỉ bảng tên trước *** mình, “tôi ở tầng một, mã nhân viên là mười lăm, cho nên nếu Hạ tiểu thư cần tìm tôi trực tiếp bấm gọi 0115 là được.”
Sau khi cô giải thích xong kỳ thật Hạ Nhược Tâm vẫn có cái biết cái không…
“Xin hỏi còn chuyện gì không ạ?” Dùng từ lễ phép, khéo léo tươi cười, còn có nói năng chuyên nghiệp. Người làm ở tập đoàn Sở Thị quả thật là không tồi.
“Không còn gì, cảm ơn cô.” Hạ Nhược Tâm lắc đầu, kỳ thật không muốn làm phiền người khác. Hiện tại chỉ là giai đoạn làm thử, còn chưa chính thức làm việc nên cô còn nhiều thời gian để tìm hiểu, có những cái gấp cũng không được.
“Vậy tôi đi xuống trước.” Nhân viên lễ tân lễ phép chào rồi đi ra. Lúc này Hạ Nhược Tâm mới ngồi ở bàn làm việc của mình, nói thật, cô lập tức cảm thấy thân phận của mình thay đổi, không phải chỉ do không gian thay đổi, hoàn cảnh, quần áo, còn có những người xung quanh mình tiếp xúc khác đi thì tự nhiên tư tưởng cũng sẽ thấy khác đi.
Lúc này điện thoại trên bàn làm việc vang lên, cô cầm điện thoại, âm thanh có chút run rẩy. Đây là cuộc gọi đầu tiên, nói không hồi hộp thì thật là giả.
“Nhược Tâm…”
Bên kia truyền đến giọng của Sở Luật.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhõm thở ra một hơi, cho dù là kẻ thù cũng tốt, so với người xa lạ vẫn tốt hơn nhiều.
“Vâng, là tôi.” Cô cầm điện thoại đứng lên, lầu mười bảy rất cao, tuy rằng không xem như tối cao nhưng có thể quan sát được nhiều thứ.
“Ngày đầu đi làm có ổn không?” Ngữ khí người bên kia đều chỉ là công việc nhưng Hạ Nhược Tâm vẫn có thể thấy được trong âm thanh lộ ra sự quan tâm.
“Cảm ơn, cũng ổn.” Hạ Nhược Tâm cầm lấy Pu't nhẹ nhàng quay.
Advertisement / Quảng cáo
“Sở Luật! Tôi muốn hỏi một việc?” CÔ đã suy nghĩ nửa ngày vẫn quyết định hỏi vấn đề này.
“Hỏi đi.” Sở Luật ngồi dựa về phía sau giống như tâm tình không tồi, tối tăm trên người cũng nhẹ đi không ít.
“Tôi muốn biết,” âm thanh Hạ Nhược tâm dừng một chút, cũng thật sự nghiêm túc, “có phải anh cố ý để tôi đến công ty, cũng cố ý an bài cho tôi một công việc? Tôi biết năng lực của mình, tôi không có nhiều bằng cấp, cũng không có kinh nghiệm. Nếu là kinh nghiệm khuôn vác thì tôi có ba năm, nhưng ở đây không phải là dọn dẹp, cũng không phải công việc gì tốn sức, anh tạo một công việc cho tôi thôi phải không?”
Cô không phải kẻ ngốc, công việc nhẹ nhàng như vậy sẽ không đến lượt cô, cho nên chỉ có thể là Sở Luật cố ý.
“Đúng vậy.” Sở Luật thừa nhận, anh đúng lên đi tới một bên cửa sổ đứng.
“Là anh cố ý. Anh biết nếu anh trực tiếp đưa em tiền em sẽ không nhận, với tính tình của em thì em sẽ không muốn. Nhưng Nhược Tâm, em có nghĩ tới không, Tiểu Vũ Điểm là con gái duy nhất của anh, tuy anh không có quyền nuôi nấng con nhưng anh có phải anh được quyền góp tiền nuôi con không.”
“Hiện tại con đã bốn tuổi, còn anh cái gì cũng chưa từng làm vì con. Em cứ coi như anh chuộc tội, được không? Hơn nữa công việc này trước đây anh cũng từng nghĩ tới sẽ làm, nếu không phải em thì cũng là người khác. Nhưng anh tin em sẽ làm được tốt.”
“Đi khiêng đồ em có thể làm được thì việc này anh tin em cũng vậy. Còn chưa bắt đầu đã nghĩ tới lùi dường như không phải tính tình của em. Anh nhớ khi đó em biết rõ gả cho anh sẽ không có kết quả tốt nhưng chính em không phải đã làm sao. Việc này so với gả cho Sở Luật anh thì hẳn còn dễ dàng hơn rất nhiều.”
‘Cạch’ Hạ Nhược Tâm cúp điện thoại. Hôn nhân với Sở Luật là sai lầm cũng như thất bại của cuộc đời cô, nhưng cũng không phải cô không có thu hoạch. Cuộc hôn nhân bất kham kia cô có được một cô con gái đáng yêu.
Cầm lấy tài liệu trên bàn cô cũng lộ ra một vẻ không khuất phục. Mặc kệ như thế nào cô cũng muốn thử một chút.
Mở tập tài liệu ra thì sự phân vân cũng chỉ còn là quá khứ. Cô với công việc này thật sự có vài phần hiểu biết, xác thật đây chỉ là loại việc công ích làm từ thiện. Công tác xã hội cô cũng từng được học trong trường Đại học, cho nên cô cũng không xem như xa lạ.
Hiện tại chỉ là giai đoạn trù bị, sẽ có chuyên gia phụ trách, kỳ thật công việc của cô nói trắng ra chỉ là chỉ tay năm ngón giám sát công việc rồi báo cáo tiến độ cho cấp trên.
Advertisement / Quảng cáo
Mà cấp trên của cô không phải ai khác, chính là Sở Luật.
Chỉ là hiện tại cái gì cũng chưa bắt đầu, nơi này vẫn chưa có gì, còn cô chính là một người rảnh rỗi.
Từ lúc cô đi làm bên trong tập đoàn Sở Thị dường như mọi người đều cảm nhận được không khí xung quanh nhẹ nhàng đi rất nhiều, bởi sếp tổng của bọn họ tâm tình hôm nay rất tốt, hình như còn có chút tươi cười. Người đàn ông kia cái gì cũng biết, chỉ có cười là không biết, muốn anh cười một tiếng không bằng cứ để anh làm vẻ mặt bình thường, bởi vì anh cười thật sự chỉ thấy là cười lạnh.
Nhưng lúc này lại khác, bởi vì giống như anh thật sự cười, nụ cười cùng ánh mắt hiền hòa rất nhiều.
Hạ Nhược Tâm ngồi ngốc trong cái gọi là văn phòng đã ba ngày, cô phát hiện công việc cô làm hiện tại thật sự có thể nói là một công việc thật ngu ngốc. Hiện tại chính là tự mình xem tạp chí, lên mạng lướt web, nếu không làm vậy thì cơ bản chẳng biết phải làm gì nữa. Nói gì là chân chạy, gì đó sao chụp tài liệu, gì đó chuẩn bị văn bản đều không thấy đâu.
Mà Sở Luật đã nói nếu cô không làm thế này thì chỉ có thể làm lao công. Chưa nói tới làm lao công thì có đủ tiền để thanh toán nợ với ngân hàng hay không, nhưng chỉ cần nhìn vào thời gian làm việc của lao công cô cũng không cần suy nghĩ lại.
Lao công ở đây buổi sáng 5 giờ đã tới, buổi tối 10 giờ mới về, hơn nữa cả ngày đều phải làm ở chỗ này. Đừng nói tới đón con gái, sợ là Tiểu Vũ Điểm ngủ rồi cô còn chưa về.
Cho nên công việc này dù hiện giờ chưa có gì làm cô cũng vẫn phải nhận.
Có thể Sở Luật cũng phát hiện cảm xúc của cô sẽ có mâu thuẫn cho nên đã cho người đưa cho cô bản kế hoạch, đây cũng là lần đầu cô tìm hiểu được rõ công việc của mình. Nhưng kể cả đã hiểu rồi cô chỉ có thể tìm một chút việc để mình làm, suy nghĩ những ý tưởng của chính mình. Đầu tiên là cứ viết ra, sau đó lại bổ sung các ý khác, ít nhất không còn như trước mỗi ngày chỉ lên công ty chờ thời gian trôi qua rồi lại trở về. Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại thế này thật không phải đi làm việc mà như đi dưỡng lão.
Advertisement / Quảng cáo
Trong phòng của Sở Luật, mặt cô không chút cảm xúc giống như khúc gỗ đến báo cáo tiến độ công việc cho Sở Luật.
“Trường học đã tìm được, hiện tại đang tiến hành trang trí bên trong. Tài chính cũng đã ổn, khoảng ba tháng nữa sẽ hoàn thành. Sở tiên sinh,” cô nâng đôi mắt lên, “anh thật sự muốn nuôi báo cô tôi ba tháng sao?”
Cô nghiêm trang hỏi.
Ba tháng, hai vạn bốn, thêm phụ cấp linh tinh cũng phải ba vạn, nếu là Sở Luật trước kia thì anh ta có ném cho chó cũng không cho cô nửa xu.
Sở Luật xoa nhẹ ấn đường của mình.
“Nhược Tâm, em nhất quyết phải bổ đao lên người anh sao?”
Hạ Nhược Tâm đứng lên cầm lấy tài liệu của mình rồi hướng Sở Luật cúi chào.
“Sở tiên sinh, tôi đã nói xong, nếu không còn việc gì thì tôi đi trước.” Nói xong cô nhanh xoay người rời đi. Gần đây có chút thô lỗ, cô không phải bạch lĩnh, ở trong công ty cũng không phải nhân vật quan trọng gì nhưng lại dám gọi thẳng tên Sở Luật, lại không cho Sở Luật chút mặt mũi nào, lại đám vỗ thẳng vào mặt Sở Luật. Nhưng Sở Luật lại như bất lực, có khi còn cười nịnh nọt cũng chỉ có một Hạ Nhược tâm. Cho nên nói làm người không thể phạm sai lầm, sai lầm nhỏ không sao chứ sai lầm lớn phạm vào thì kết cục chính như Sở Luật lúc này. Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị hùng mạnh, dậm chân một cái mười tám tầng đại lâu này đều muốn chấn động vậy mà chính anh lại không có bất cứ biện pháp nào với một cô gái.
Không đúng, là hai cô gái.
Thư ký bên ngoài thấy Hạ Nhược Tâm đi ra vội vàng đứng lên, gần đây mặt tổng giám đốc đều đen lại, sao cô ấy lại có thể hoàn hảo không tổn thương gì. Cái này không có chút hợp lý nào.
“Chị Nhược Tâm.” Tiểu Trần nhỏ giọng gọi Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm đã đi tới: “Có gì thế?”
Đồ cô mặc rất hài hòa, tôn được thân thể có chút mảnh khảnh. *** không lớn, ௱ôЛƓ cũng không lớn nhưng eo đủ gọn, hơn nữa khuôn mặt rất xinh đẹp, người như thế đều làm người ta thích nhìn.
Thư ký cẩn thận chỉ vào bên trong, vẻ mặt lộ ra vẻ khổ sở: “Chị Nhược tâm, tổng giám đốc của chúng ta không phát hỏa sao? Gần đây có một chuyện phía dưới làm không tốt khiến mặt anh ấy rất đáng sợ. “Nói xong thư ký làm điệu bộ trên mặt mình, lại vừa nhớ tới gương mặt khiến người khác sợ hãi của Sở Luật tự nhiên liền thấy có chút tê dại.
Advertisement / Quảng cáo
“Phát hỏa?” Hạ Nhược Tâm nhún vai, “Muốn phát thì cứ phát đi, cùng làm thì anh ta sa thải chị.”
“A!” Thư ký há miệng, “Chị Nhược Tâm, chỉ chị mới dám nói, tập đoàn Sở Thị không phải ai muốn cũng được vào, trừ phi đi cửa sau.”
“Chị không muốn vào cũng phải vào, đương nhiên chị chính là đi cửa sau.” Hạ Nhược Tâm giơ tập tài liệu trong tay, cũng không sợ người khác biết chuyện cô đi cửa sau. Dù sao tất cả mọi người đều biết, cô cũng không cần giấu giếm điều gì.
“Thôi, chị phải đi. Gã kia gần đây có lẽ đến thời kì mãn kinh rồi, đừng chọc vào thì tốt hơn.”
Sở Luật vừa lúc muốn đi ra ngoài liền nghe được giọng Hạ Nhược Tâm hai tiếng ‘mãn kinh’. Lúc này anh thật sự muốn P0'p ૮ɦếƭ cô gái kia, thời mãn kinh, thời mãn kinh, sao lại tới thời mãn kinh được. Anh cũng mới hơn ba mươi tuổi, đàn ông ba mươi vẫn là một đóa hoa, mà tuổi tác anh lúc này so với một đóa còn muốn trắng nõn.
Nhưng lại vẫn với cô gái kia anh không mắng được, không đánh được, quát tháo cũng không được.
Chẳng lẽ chính vì sai lầm trước kia cho nên từ nay về sau cô gái này đều bò lên đầu của anh.
Mà nghĩ đến chuyện với cô gái này đầu anh đều muốn nổ tung.
Hạ Nhược Tâm đem tài liệu trong tay để lên bàn. Cô đã có nửa tháng mỗi ngày đều làm những việc này, chính cô cũng thấy chán. Kỳ quá độ, còn có ba tháng quá độ.
Ba tháng quá độ nữa, sau đó mỗi ngày đều cùng gã kia mắt to trừng mắt nhỏ, lại là tới nhà cô ăn uống, lại là đem con gái cô đều biết thành bạch nhãn lang.
Điện thoại trên bàn vang lên, cô ngay ngắn ngồi dậy cầm điện thoại lên.
“Nhược Tâm, anh muốn thương lượng một chuyện với em.”
Hạ Nhược Tâm nắm chặt điện thoại trong tay, từ ‘thương lượng’ này cô không thích. Có lẽ theo như lời của anh thì chuyện ‘thương lượng’ này sẽ làm cô khó xử, làm cô không muốn, cũng làm cô sẽ từ chối.
“Ba anh muốn gặp Tiểu Vũ Điểm, muốn cháu sang ở một đêm. Tuổi ông cũng đã lớn, gần đây thân thể cũng không tốt.”
Advertisement / Quảng cáo
Sở Luật hạ thấp âm thanh xuống, giọng anh đã trầm nay lại thêm khàn khàn.
Hạ Nhược Tâm buông điện thoại trong tay xuống mà bên kia anh vẫn đang chờ cô trả lời.
Hạ Nhược Tâm từ chối ý nhận con của Sở Luật nhưng lại không từ chối được một thỉnh cầu của người già. Thật sự cô không chỉ một lần thấy được Sở Giang trộm đến bên ngoài nhà trẻ nhìn lén Tiểu Vũ Điểm, có điều ông vẫn không gặp mặt Tiểu Vũ Điểm, có lẽ là sợ cô không đồng ý.
Ông không phải người lạ mà là ông nội của Tiểu Vũ Điểm.
Một lúc sau cô mới lại nhấc điện thoại lên: “Sáng mai con vẫn phải đi học, đừng để con đến muộn.” Cô nói xong lập tức cúp điện thoại giống như sợ mình sẽ hối hận.
Cô biết mình cứ nhún nhường thế này chẳng khác gì đem Tiểu Vũ Điểm đưa vào miệng cọp, nhưng lòng cô vẫn mềm, nếu Sở Luật vẫn giống trước đe dọa hay tranh đoạt Tiểu Vũ Điểm với cô thì cô sẽ không có chút do dự nào từ chối, nhưng anh dùng thái độ này, lại còn lấy Sở Giang để nói, nói thật cô với Sở Giang có quá nhiều không đành lòng.
Nhìn Sở Giang ngóng trông đầy chua xót khiến cô có chút khó chịu, cô có suy nghĩ nếu khi còn nhỏ cô cũng có một người ông như vậy thì mặc kệ Hạ gia có tốt thế nào, có là thiên đường cô cũng sẽ không tới. Chỉ là đáng tiếc cô không có.
Cho nên cô không đành lòng ςướק đi ông của Tiểu Vũ Điểm, dẫu sao ông cũng rất thương bé.
Thôi, cô thở dài một tiếng rồi cầm tài liệu lên, dẫu thế nào cô cũng không ςướק đi ông nội của Tiểu Vũ Điểm, làm vậy sẽ không công bằng với bé. Người sinh ra Tiểu Vũ Điểm là cô nhưng cũng không phải tự cô quyết định được.
***
Hạ Nhược Tâm cầm lấy Pu'p bê đưa con gái ôm:
“Nhớ nghe lời ông, chăm sóc cho Pu'p bê tốt nhé.”
Advertisement / Quảng cáo
Cô nhẹ nhàng chỉnh bím tóc của con gái:
“Vâng, Tiểu Vũ Điểm biết ạ.” Tiểu Vũ Điểm ôm Pu'p bê lên mặt cọ cọ, bé yêu nhất chính là Pu'p bê, không có Pu'p bê bé không ngủ được ngon.
“Đi thôi, đi chơi với ông đi.”
Hạ Nhược Tâm đứng lên cầm tay con gái đưa đến trước mặt Sở Luật.
“Cảm ơn em, Nhược Tâm.” Sở Luật bế con gái lên, mỗi lần ôm đứa bé nho nhỏ này trong lòng anh liền có một loại áy náy cùng chua xót. Vì đứa bé nho nhỏ trong lòng *** này bảo anh bỏ hết mọi thứ đều được.
Hạ Nhược Tâm hướng con gái vẫy tay, cô nhẹ nhàng thở một hơi rồi đóng cửa lại tránh cho mình lại hối hận không màng gì đoạt lại Tiểu Vũ Điểm.
“Chú, chúng ta đi đâu?” Tiểu Vũ Điểm túm lấy áo của Sở Luật, đôi chân nho nhỏ cũng đá làm bẩn quần của anh nhưng Sở Luật cũng không thèm để ý. Bộ âu phục này dẫu có trăm vạn thì để làm tã cho con gái anh cũng làm.
“Về nhà của ông nội.” Sở Luật dừng lại ghì chặt con gái vào lòng mình, trong lòng anh lại có chút chua xót khó chịu. Về nhà của ông nội, gọi là ông nội nhưng anh lại là chú.
“Tiểu Vũ Điểm có nhớ ông nội không?” Sở Luật hỏi con gái đang ở trong lòng mình. Anh nhớ trước kia đứa nhỏ này đối với người nhà anh thì chỉ thân cận với ông nội một ít.
“Nhớ.” Tiểu Vũ Điểm lại đá đá chân mình, một vết giày in lên quần của Sở Luật. “Ông nội đối với Tiểu Vũ Điểm rất tốt, Tiểu Vũ Điểm thích ông nội.” Ai tốt vói bé bé đều nhớ, ai không tốt bé cũng đều nhớ.
“Vậy bà thì sao?” Sở Luật cẩn thận hỏi. Trong khoảng thời gian tiếp xúc này anh phát hiện đứa bé này khác với các bé khác, bé rất hiểu chuyện, cũng đã trưởng thành một ít, cho nên cùng bé nói chuyện như người lớn thì bé cũng hiểu được ý tứ người khác.
Tiểu Vũ Điểm không nói lời nào. Nhưng Sở Luật lại nghe được âm thanh lầm bầm lầu bầu.
“Đó là bà của người khác.”
Ý của bé là… Sở Tương sao?
Mở cửa ra anh đặt con gái lên ghế trước. Đây là anh mới thay đổi, anh mời kĩ sư tốt làm thành một ghế an toàn cho trẻ con ngồi nhưng đây cũng là Tiểu Vũ Điểm lần đầu dùng. Nếu không phải sợ Hạ Nhược Tâm bài xích anh đã chuyển tới ngay sát nhà cô để thành hàng xóm, nhưng ý tưởng này cũng chỉ chợt lóe qua mà thôi.
Ahh biết hiện tại mình còn chưa lớn mật như thế được.
***
Advertisement / Quảng cáo
Lúc này Sở Giang đã ở bên ngoài đợi rất lâu.
“Ông ở đây làm gì?” Tống Uyển cầm tay Sở Giang đang chống vào eo nhưng Sở Giang vẫn đang chăm chú đôi mắt ***c nhìn về phía trước.
“Không có gì, tôi đang đợi người. Hay bà cùng tôi chờ?” Sở Giang nói với vợ.
“Ông tự chờ đi.” Tống Uyển có chút xem thường. “Tôi còn phải đưa Sở Tương vào nhà, đúng không nào?” Bà hôn một cái lên mặt Sở Tương. Sở Tương cười ngọt ngào với Tống Uyển, cái miệng nhỏ cũng chu ra như được uống mật.
“Hương Hương thích bà nội nhất.”
“Bà nội cũng thích Hương Hương nhất.” Tống Uyển lại hôn một cái vào mặt của Sở Tương rồi cầm tay Sở Tương đi vào nhà.
Sở Giang không đem việc Tống Uyển quá yêu quý Sở Tương vào trong mắt, ông biết cũng không thể trách bà, dẫu sao cháu gái cũng không ở bên cạnh, nếu không có Sở Tương thì chắc bà lại suy nghĩ tới bần thần.
Lúc này một chiếc xe màu đen đang từ từ dừng lại, đúng là Sở Luật.
Sở Giang vội vàng đi tới mở cửa xe, Sở Luật ôm một đứa bé nho nhỏ từ trên xe bước xuống.
Sở Giang vừa thấy cháu gái của mình hốc mắt lại đỏ lên. Ông bước tới vươn tay hướng Tiểu Vũ Điểm.
“Cháu ngoan, còn nhớ ông không?”
“Cháu chào ông.” Tiểu Vũ Điểm vươn tay để Sở Giang ôm. Sở Giang nghẹn ngào ôm lấy thân mình nho nhỏ của Tiểu Vũ Điểm. Nhà họ đuối lý cho nên ông tuy là ông nội cũng đuối lý, vì vậy chỉ có thể cẩn thận ở bên ngoài nhà trẻ ngắm trộm cháu gái mà không dám tiến đến, sợ mẹ của bé suy nghĩ nhiều lại mang theo tiểu gia hỏa này bay đến một nơi xa.
Lâu như vậy thật không dễ dàng gì, cuối cùng cũng được ôm tiểu gia hỏa thơm tho mềm mại này rồi.
Sở Giang ôm cháu gái mình không muốn bỏ, cho dù con trai đứng đó trừng mắt ông cũng không bỏ. Dọc được vào nhà Tiểu Vũ Điểm cùng Sở Giang ríu rít nói chuyện, nãi thanh nãi khí đồng ngôn đồng ngữ làm Sở Giang cười không kịp khép miệng.
Cửa cổng mở từ bên ngoài, rồi cửa nhà mở ra, Sở Tương vừa thấy Sở Giang vội vàng định gọi ông nhưng vừa thấy Tiểu Vũ Điểm đang ở trong lòng Sở Giang lập tức liền sững sờ, sắc mặt cũng bắt đầu tái đi.
Nó cúi đầu đứng ngồi không yên, sự không yên trong lòng cũng bừng tỉnh, một tay nhỏ dùng sức nắm lấy váy của mình. Sao em gái lại trở về, không phải nói không trở về sao.
Trong nhà này chỉ có nó là trẻ con, thêm việc ông nội không thích nó, ba cũng không thích nó, chỉ còn có bà nội, cho nên nó có nhiều khổ sở, cũng càng không thoải mái. Ghen ghét cùng sợ hãi làm cho một đứa trẻ vốn ngây thơ đáng yêu đã xuất hiện một ít cỏ dại ở trong lòng dường như khó có thể tiêu trừ.
Advertisement / Quảng cáo
Tống Uyển vừa bước ra suýt chút nữa đem mâm bát trong tay ném xuống đất.
“Tiểu Vũ Điểm của bà.” Bà vội vàng nhào tới vươn tay muốn chạm vào đứa bé này xem có đúng là thật không. AI nói bà không yêu cháu gái, bà sao có thể không yêu, bà với Sở Tương là gửi gắm còn với Tiểu Vũ Điểm mới chính là tình yêu thật sự.
Có điều bà không biết giữa hai đứa trẻ còn nhỏ này đã bắt đầu xuất hiện tâm tư riêng của mình.
Một núi vĩnh viễn không chấp nhận được hai hổ.
“Chào bà nội.” Tiểu Vũ Điểm lễ phép hướng Tổng uyển chào hỏi nhưng lại không thân cận với bà.
Tống Uyển vội vàng lau một chút nước mắt của mình. “Ăn cơm trước đã, lát nói sau.” Bà còn đang nghĩ có lẽ phải nấu thêm vài món ăn, cháu gái bà đã về, bà vội vàng vào bếp lôi kéo bảo mẫu nói chuyện, hiện tại bà bức thiết muốn tìm người chia sẻ sự vui sướng của mình.
Bảo mẫu tươi cười, nhưng tầm mắt bà hướng sang Sở Tương rồi dời đi, trong lòng than nhẹ một tiếng, cứ thế này sẽ xảy ra chuyện.
Sở Tương đứa nhỏ này, địa vị ở Sở gia càng là xấu hổ, cũng không biết nó vào hào môn là đúng hay sai.
Tống Uyển vội vàng làm thêm vài món ăn, bên ngoài Tiểu Vũ Điểm cùng chơi với Sở Giang, Sở Tương bên cạnh bắt đầu ghen ghét, ông nội có thể cười với em nhỏ, ba cũng thế.
“Xong cơm rồi, lại ăn thôi.” Tống Uyển từ bếp đi ra, bà lau tay rồi vội vàng tới muốn ôm cháu gái.
Nhưng khi tay bà vừa đưa lên thì Tiểu Vũ Điểm lại co rụt lại nép vào lòng Sở Giang, khuôn mặt nhỏ quay đi, rõ ràng chính là không muốn. Bé cự tuyệt khiến Tổng Uyển rất khổ sở, bà không biết mình so với Sở Giang thì kém ở điểm nào, sao đứa nhỏ này thân với Sở Giang như vậy mà lại không thích bà.
Advertisement / Quảng cáo
“Ăn cơm đi, Tiểu Vũ Điểm nhà ta đói bụng rồi.” Sở Giang lên tiếng giảng hòa ôm Tiểu Vũ Điểm tới bàn ăn.
“Đúng vậy, ăn cơm trước đi.” Tuy trong lòng Tống Uyển rất khổ sở, nhưng bà vẫn biết ăn cơm là quan trọng, dẫu người lớn không ăn thì trẻ con cũng cần ăn, hơn nữa trẻ con giờ này không thể không đói.
Trên bàn ăn, Sở Tương thi thoảng yêu cầu người lớn cho ăn. Nó đã sáu tuổi nhưng hiện giờ đúng là lười duỗi tay, cơm tới mới há mồm. Sở Luật lấy một cái bát nhỏ, lấy một ít cơm đặt trước mặt Tiểu Vũ Điểm, lấy thêm cho bé một cái thìa nhỏ.
“Tự mình ăn đi, muốn ăn món nào nói chú lấy cho.”
“Cảm ơn chú.” Tiểu Vũ Điểm hướng Sở Luật cảm ơn, tự mình cầm lấy thìa xúc ăn. Bé không kén ăn, cho cái gì ăn cái đó, cho cơm trắng cũng sẽ ăn cơm trắng, không cho bé cũng không đòi hỏi.
Bên kia Tống Uyển thấy liền xấu hổ, bà vội vàng đặt bát cơm xuống: “Hương Hương tự ăn được không, cháu xem em đều tự mình ăn cơm.”
Sở Tương cũng không chịu thua, cầm lấy thìa tự mình xúc ăn, nhưng hồi lâu cũng không ăn được nhiều, chân tay vụng về thật sự có chút khó coi.
Tiểu Vũ Điểm không giống vậy. Bé tới giờ vẫn tự mình ăn cơm, tuy rằng ăn chậm nhưng lại không làm rơi bất cứ hạt cơm nào. Mẹ nói cần yêu quý đồ ăn, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì cho nên càng phải yêu quý.
Sở Giang vui mừng xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, đứa nhỏ này thật đúng là con cháu Sở gia. Giống hệt A Luật khi còn nhỏ, đặc biệt biểu cảm khi ăn cơm quả thật chính là giống A Luật.
Nếu nhìn bằng mắt thì sẽ thấy đứa nhỏ này giống hệt với mẹ, nhưng nếu hiểu rõ sẽ lại thấy kỳ thật tính tình đứa nhỏ này hoàn toàn giống ba nó.
Ai dám nói đây không phải cháu gái ông ông sẽ P0'p ૮ɦếƭ.
***
Sở Giang cầm tay của Tiểu Vũ Điểm đưa bé vào phòng đồ chơi. Phòng rất lớn này chứa đầy đồ chơi, dường như có thể xếp thành một quả núi.
“Tiểu Vũ Điểm tự mình chơi một lúc nhé, lát nữa ông sẽ tới.” Ông hạ người ôm cháu gái đặt lên một chiếc ghế nhỏ. Ông đi ra ngoài một chút nên để cháu gái chơi một mình, cũng không cần lo lắng gì, trong nhà còn có bảo mẫu.
Advertisement / Quảng cáo
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ngồi, đến khi Sở Giang rời đi rồi bé mới nhìn các món đồ chơi trước mặt nhưng vẫn không động. Bé không đi lấy bất cứ cái gì, chỉ đặt tay lên đầu rồi đoan đoan chính chính ngồi.
Sở Tương ôm Pu'p bê đi tới đứng trước mặt Tiểu Vũ Điểm.
“Chào chị.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn chào, gương mặt ngượng ngùng tươi cười cùng đầu tóc rất xinh đẹp, thêm khuôn mặt bầu bĩnh lại càng đáng yêu.
Sở Tương P0'p chặt Pu'p bê trong lòng mình, nó phát hiện mình ngày càng ghét đứa em này.
Sở Giang vừa trở về đã nghe tiếng trẻ con khóc. Lòng ông cả kinh vội vàng bước nhanh tới. ‘Cạch’ một tiếng ông mở cửa liền thấy Sở Tương ngồi dưới đất khóc lóc, Tiểu Vũ Điểm ôm một con Pu'p bê trong lòng mình, miệng nhỏ còn hơi méo xệch.
Tống Uyển cũng sốt ruột chạy tới, vừa thấy Sở Tương ngồi dưới đất bà vội vàng tới ôm lấy Sở Tương, đưa mắt có chút trách cứ nhìn Tiểu Vũ Điểm, kỳ thật là bà vô tình theo thói quen.
Nhưng bà thấy một đôi mắt màu xanh của Tiểu Vũ Điểm giống hệt mắt con trai mình, còn có ánh mắt tủi thân kèm thất vọng của bé khiến bà không khỏi sửng sốt, không biết vì sao trong lòng lại có một cảm giác xấu hổ.
“Tiểu Vũ Điểm, nơi này có rất nhiều Pu'p bê, không cần tranh với chị, cháu xem chị khóc rồi.”
Bà dỗ Sở Tương, kỳ thật cũng không biết miệng mình rốt cuộc đã nói ra như nào, đến khi bà ý thức lại được thì những lời này đã như bát nước hất đi không cách nào thu lại được.
Tiểu Vũ Điểm mấp máy miệng nhỏ của mình, vẻ mặt này giống hệt mẹ. Phịch một tiếng, Pu'p bê trong lòng bé rơi xuống đất. Sở Tương vẫn khóc lóc, đôi tay nhỏ bé kéo chặt áo Tống Uyển, thỉnh thoảng nấc lên.
“Bà nội, Hương Hương có phải làm gì sai không, sao em gái lại không thích Hương Hương?”
“Hương Hương nhà ta không sai.” Tống Uyển an ủi Sở Tương, ôm bé vào lòng dỗ dành: “Em gái còn nhỏ, còn không hiểu chuyện. Hương Hương đem Pu'p bê nhường cho em, bà nội sẽ mua Pu'p bê khác cho Hương Hương được không?”
“Vâng.” Sở Tương không ngừng gật đầu, nhưng đôi mắt nhìn về Tiểu Vũ Điểm mang theo mười phần chán ghét.
Nó chán ghét tới ૮ɦếƭ đứa em này, tốt nhất đừng đến nhà nó, ςướקbà của nó, còn cả ông nó nữa.
Advertisement / Quảng cáo
Tiểu Vũ Điểm mím chặt môi, ngón tay nhỏ cũng tóm lấy váy của mình, bé sụt sịt cái mũi nhưng nhịn xuống không khóc. Lúc này một đôi tay vươn tới ôm lấy bé.
Sở Giang đưa tay xoa xoa mặt của Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm dựa đầu lên vai Sở Giang, bé nhớ mẹ.
***
Cho tới khi Sở Luật về thì thấy ba mẹ mình hình như đang căng thẳng.
“Ông đối với tôi như vậy sao?” Tống Uyên vươn chân đá Sở Giang. “Tiểu Vu Điểm cũng là cháu gái tôi, cháu gái ruột, sao tôi lại không thương cháu? Nhưng cháu tranh Pu'p bê của Hương Hương, còn làm Hương Hương ngã, đây là không tốt, tuy rằng cháu còn nhỏ nhưng không dạy dỗ một chút sao được. Tôi còn chưa có nói gì ông đã làm mặt dài với tôi.”
Sở Giang sầm mặt lại, không muốn cãi nhau với Tống Uyển về vấn đề này. Cãi qua cãi lại kết quả cuối cùng mâu thuẫn lại càng lớn, về sau ông đừng mong đưa cháu gái về chơi.
“Ba, mẹ, sao vậy?” Sở Luật đi tới, giữa bọn họ bao nhiêu năm không cãi nhau, sao giờ lại thành nước với lửa, một bên muốn đối phương ૮ɦếƭ đuối, một bên muốn thiêu ૮ɦếƭ đối phương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc