Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 153

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Anh ngồi trở lại ghế của mình chờ Hạ tiểu thư, chỉ là Hạ tiểu thư này lại không phải Hạ tiểu thư anh muốn gặp, Hạ tiểu thư kia hẳn đang sống thực tốt đi.
Như vậy là được rồi, chỉ cần cô có thể hạnh phúc là tốt rồi. Còn anh, không sao cả.
Một thân ảnh như con bướm rất nhanh phi vào trong văn phòng của anh, ở trong không gian chỉ có hai màu đen trắng này thì thật không ăn nhập gì. Sở Luật dựa lưng vào ghế làm việc, ngón tay cầm 乃út nhẹ gõ xuống bàn.
“Anh Luật…” Âm thanh rất ngọt ngào, nhưng Sở Luật vẫn có dáng lạnh nhạt vẻ kia, thậm chí tới mí mắt đều chưa từng chớp một cái.
“Anh Luật, thư kí của anh ghét em, không cho em vào, hại em đứng bên ngoài rất lâu, hiện chân em đã mỏi rồi.” Hạ Dĩ Hiên nói không ngừng, vẫn dùng cách nói chuyện của cô trước kia với Sở Luật.
Advertisement / Quảng cáo
Sở Luật nhàn nhạt nhìn thẳng cô, ở trong đôi mắt đen cũng chỉ có một loại lạnh nhạt truyền tới.
“Cô có thể không tới, tôi cũng không thấy việc thư kí làm có vấn đề gì. Nếu cô ấy mà để cô vào thì cũng cứ việc về nhà luôn.” Sở Luật buông 乃út trong tay rồi đặt đôi tay lên đùi.
“Anh Luật.” Sắc mặt Hạ Dĩ Hiên có chút khó nhịn, có điều vẫn cố gắng cười, cực kỳ giống Hạ Dĩ Hiên thiên chân nhập tà trước kia. Cô vội vàng đến gần, đứng trước mặt Sở Luật. Cô ngắm người đàn ông ngày càng xuất sắc này, cảm thấy tim mình đập thật nhanh, người đàn ông này dười như càng theo thời gian càng có thêm mị lực của người trưởng thành.
Làm lòng cô phải động, đặc biệt mỗi một lần thấy lại nhiều thêm một lần, thậm chí gần đây cô mất đi hứng thú với mọi đàn ông, chỉ còn cảm thấy hứng thú với Sở Luật.
“Anh Luật, chuyện em nói anh suy xét thế nào?” Cô tràn ngập chờ mong hỏi. Từ khi Hạ Nhược Tâm đi, không biết bao nhiêu lần cô leo mười tám tầng tháng máy, mỗi ngày đưa tin, có thể làm anh cảm động đi.
“Anh Luật. Hiện chị đã kết hôn, anh cũng đã cùng Lý Mạn Ni kia ly hôn, cũng không nên cô độc cả đời. Em có thể, không phải trước kia anh cũng rất thương em sao? Chỉ cần anh nguyện ý em sẽ không phản đối, hơn nữa em cũng là họ Hạ, anh không quên kỳ thật bốn năm trước chúng ta đã muốn kết hôn chứ.” Mà nói tới đây Hạ Dĩ Hiên quả thật muốn tự cho mình một cái tát, sớm biết là cô vẫn sẽ thích Sở Luật thì lúc ấy cô sẽ không rời đi, hiện giờ cô mới phát hiện hóa ra nhiều đàn ông cũng không thể bằng được Sở Luật.
Chỉ cần cô lại tìm về với Sở Luật là tốt rồi, cô sẽ không cần chịu người khác xem thường, cô vẫn có thể hạnh phúc giống trước kia, chỉ cần Sở Luật đồng ý cưới cô là được.
Sở Luật nhàn nhạt nhìn phía trước, đôi mắt đều chưa từng lóe lên chút nào. Mắt anh cực kỳ u ám, dường như không còn ánh sáng bên trong, cũng là một mảnh thâm trầm đáng sợ. Rốt cuộc không cách nào thăm dò được nửa phần cảm tình trong đó.
“Anh Luật…” Hạ Dĩ Hiên đợi hồi lâu vẫn không thấy Sở Luật nói gì. Đôi mắt anh vẫn mở to vô tình, từ đầu tới cuối đều không nói qua một tiếng, không đổi qua một động tác. Mà anh như vậy càng khiến tâm cô cực kỳ bất an, anh sẽ đồng ý không?
Hiện tại cô cần anh, thật sự cần anh. Mẹ của cô, không đúng, phải là mẹ của Hạ Nhược Tâm đã dọn ra khỏi Hạ gia, mà ba của cô cũng đi theo cùng bà ở một nơi khác. Một ngôi nhà lớn như vậy hiện tại chỉ một mình cô ở, dường như mỗi ngày cô đều không thể ngủ. Cô cảm thấy không có ai quan tâm mình, không ai yêu thương mình, hiện tại cô quả thực giống như chỉ có một mình một thế giới.
Cũng không biết phải sống sót như nào.
Cho nên Sở Luật là hy vọng duy nhất của cô.
Advertisement / Quảng cáo
Khóe môi Sở Luật nhàn nhạt nhếch lên một chút lộ ra vẻ châm chọc. Không cần nói với anh về bốn năm trước, bởi vì bốn năm trước mọi thứ đều sai, đều là do sai làm của anh cho nên mới làm anh mất đi những điều quan trọng nhất.
Anh lạnh lùng nhìn vào mắt Hạ Dĩ Hiên, môi mổng nhẹ nói: “Xin lỗi, Hạ tiểu thư. Với một phụ nữ chơi đùa người khác tôi sẽ không chạm vào, bởi vì rất dơ bẩn.” Anh không khách khí nói, cũng không lưu lại cho Hạ Dĩ Hiên nửa phần tình cảm.
Mà anh nói cũng chỉ là sự thật.
Người phụ nữ này thật sự làm anh cảm thấy ghê tởm.
Nói cái gì mà muốn anh một lần nữa bắt đầu, không biết cô ta quá ngu hay quá ngây thơ. Sở Luật anh có thể cùng bắt đầu với bất cứ người phụ nữ nào cũng không có khả năng sẽ cùng loại phụ nữ như Hạ Dĩ Hiên một lần nữa bắt đầu, anh còn sợ người lạ bệnh. Huống chi hiện tại căn bản anh không có nghĩ tới bắt đầu điều gì, ở đáy lòng anh sớm đã có thê tử, còn có một cô con gái đáng yêu. Hạ Dĩ Hiên trước nay anh đều không nghĩ tới.
“Anh Luật, không phải, em không có…” Hạ Dĩ Hiên sốt ruột vội vàng lắc đầu muốn giải thích, chỉ là Sở Luật lạnh lùng cười: “Cô không có gì? Cô không có bạn trai, cô không có mấy người bạn trai, cô cùng bọn họ chỉ đắp chăn bông nói chuyện phiếm?” Mỗi câu mỗi chữ của anh đầu đầy lãnh đạm.
Điều anh nói khiến Hạ Dĩ Hiên không có được nửa phần phản bác.
“Anh Luật, chúng ta thật sự có thể, chỉ cần anh đồng ý chúng ta có thể. Em sẽ không cần người khác, về sau chỉ biết yêu một mình anh, chúng ta sẽ như trước kia không tốt sao? Trước kia anh thương em như vậy, mặc kệ em có làm điều gì không đúng anh cũng sẽ tha thứ cho em.”
Hạ Dĩ Hiên đem tay đặt lên bàn làm việc của Sở Luật, đôi mắt chớp chớp một chút, một giọt nước mắt từ từ rơi xuống.
Sở Luật chỉ cúi đầu, tháo bùa hộ mệnh trên cổ mình xuống đặt ở trên bàn.
“Nếu không có cái này thì tôi cũng không liếc tới cô một cái.” Anh khoanh tay trước mặt, lạnh nhạt cùng trào phúng. Nếu không phải vì cô ta ςướק lấy bùa hộ mệnh của Nhược Tâm thì anh cùng cô ta cũng không có bất cứ giao thoa nào.
Hạ Dĩ Hiên nhìn tấm bùa hộ mệnh đặt trên bàn làm việc, sắc mặt trong nháy mắt cục kì khó coi. Cô đều đã quên mất cô là thế thân của người phụ nữ kia, cô trước nay đều không bằng chị của cô, Hạ Nhược Tâm.
Advertisement / Quảng cáo
“Anh Luật, chị ấy có cái gì tốt, chị chưa từng giống như em. Em mới là con gái chân chính của Hạ gia, mà chị ấy chỉ là con gái của một người bình thường, chị ấy sao có thể so được với em. Chúng ta trước kia không phải rất tốt sao? Vì sao không thể một lần nữa bắt đầu?”
Cô không rõ, thật sự không rõ?
Vì sao hiện tại mọi người đều thích Hạ Nhược tâm. Sở Luật, mẹ, ông bà Sở gia, còn có Cao Dật kia.
“Cái gì cô cô cũng hơn cô ấy, bao gồm cả sự ích kỷ.” Âm thanh Sở Luật thật sự nhạt, nhạt tới mức bạc tình. Dù sao anh vốn đã bạc tình, hiện tại càng như vậy. Hiện tại anh hiểu rõ cả đời anh, trừ bỏ cái thân phận này, thân thể này thì anh còn có được cái gì.
Hạ Dĩ Hiên lại bị nghẹn một câu cũng không nói được.
“Luật, có phải là vì đứa bé kia. Nếu chúng ta ở bên nhau chúng ta có thể đem đứa bé kia về, em có thể làm một người mẹ tốt.” Hạ Dĩ Hiên cố gắng bỏ qua sự lạnh nhạt của Sở Luật để tìm cách khác, không phải anh rất muốn đứa bé kia sao? Như vậy thì tốt rồi, mọi chuyện sẽ hoàn mỹ.
“Cô đi ra ngoài đi, tôi cần làm việc.” Sở Luật cầm lấy 乃út trong tay, không muốn nói nhiều điều vô nghĩa với cô. Người phụ nữ này căn bản cái gì cũng không hiểu, dẫu nếu làm chuyện đó có thể đem Tiểu Vũ Điểm về thì anh cũng không làm.
Anh yêu Tiểu Vũ Điểm, nhưng Hạ Nhược Tâm cũng yêu Tiểu Vũ Điểm.
“Anh Luật…” Hạ Dĩ Hiên vội vàng gọi Sở Luật, nhưng phát hiện Sở Luật hiện tại đã vùi đầu trong một đống văn kiện, lời nói của cô không hề để vào tai. Hiện tại cô tồn tại giống như không khí, anh hoàn toàn bỏ qua.
Hạ Dĩ Hiên dậm chân một chút rồi thở phì phì đi ra ngoài. Lúc cô đi tới của lại nghe được tiếng Sở Luật gọi nhỏ.
Advertisement / Quảng cáo
Cô vội vàng quay đầu lại, trên mặt rạng rỡ cười, có phải anh đã nghĩ thông suốt, anh đồng ý?
“Nhớ đóng hộ tôi cửa lại.” Sở Luật cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đang nhìn văn kiện. Hạ Dĩ Hiên đột nhiên cảm thấy lòng mình khó chịu như bị mèo cào, anh gọi cô lại chỉ bảo cô nhớ đóng cửa?
“Còn có…” Sở Luật nói cũng chưa xong, lúc này Hạ Dĩ Hiên căng thẳng, nín thở nghe anh nói.
“Tôi không hy vọng lúc tôi đang làm việc thì bị quấy rầy, nếu không có chuyện gì lớn thì mong cô không lại đến. Thư ký của tôi cũng cần làm việc, cô có thể đi rồi.” Anh trực tiếp nói thẳng.
Anh không nể nang người khác, trước đến nay anh đều như vậy.
Hạ Dĩ Hiên nhịn xuống tính tình đại tiểu thư của mình. Từ nhỏ đến lớn cô đều chưa từng chịu sự ghét bỏ như vậy, cô là công chúa của Hạ gia, tất cả mọi người đều vây quanh cô, bao gồm cả Thẩm Ý Quân và Hạ Nhược tâm. Có khi nào cô phải nhìn mặt người khác mà sống đâu.
Cô thật sự rất tức giận nhưng lại không dám, Sở Luật không phải là đối tượng có thể trút giận.
Cô dùng sức hít một hơi, dẫm mạnh đôi giày cao gót như mượn động tác này tỏ vẻ cô đang cực kỳ bất mãn, rời đi.
Thư ký thấy Hạ Dĩ Hiên đi khỏi mới thở dài nhẹ nhõm. Phụ nữ thật khó hầu hạ, đặc biệt là người quen của tổng giám đốc. Thật may cũng chỉ có một người như vậy, nếu không tầng mười tám này không biết có thể đổ hay không, có khi lại trở thành mười tám tầng địa ngục.
Lúc này điện thoại trên bàn cô vang lên. Cô vội vàng nhận điện thoại đặt ở bên tai.
Sau đó không ngừng gật đầu, điện thoại cúp rồi mới vỗ vỗ иgự¢ của mình. Tổng giám đốc bọn họ nói, về sau không được để cô gái kia tiến vào, nếu lại để cô ta quậy phá đến công việc của anh thì cô liền có thể về nhà sống bằng tiền dành dụm.
Cho nên vì không thể về nhà sống bằng tiền dành dụm, về sau cô nhất định phải đem công việc của mình làm cẩn thận. Phải biết rằng công việc này cũng không phải người bình thường có thể bò tới, phúc lợi nơi này chính tốt tới mức không tưởng, có bao nhiêu người đang chờ phía sau cô.
Vì bát cơm của cô, đôi mắt cô nhất định phải mở to hơn mới được.
Sở Luật lại một lần buông 乃út trong tay, nhìn bên ngoài cửa sổ, cũng không biết đã bao nhiêu lâu mắt anh hơi lóe lên, ánh sáng bên ngoài rất rực rỡ.
***
Advertisement / Quảng cáo
Bên ngoài trời đã tối, chuyến bay đêm, hàng dài người đang đợi lên máy bay với người đến từ đủ các quốc gia khác nhau. Với Hạ Nhược Tâm mà nói thì thật sự cô ngủ không được, chỉ Tiểu Vũ Điểm đã ngủ rồi. Cô nhẹ nhàng vỗ về con gái, lại một lần về quê hương của mình, kỳ thật cô cũng có chút nhớ nhung.
Cô nhớ mùi không khí ở nhà, nhớ mùi người ở nhà, cũng có thể thấy được da vàng tóc đen.
Mọi thứ đều tạo cho cô cảm giác thân thuộc, chỉ là lúc này đây chỉ có hai mẹ con cô.
Hạ Nhược tâm ôm Tiểu Vũ Điểm lên, cô ngẩng đầu, đã có người đang checkin, cô cũng phải rời khỏi nơi này. Cô quay đầu lại, dường như đang tìm kiếm điều gì, chỉ là trừ bỏ mọi người đang đi tới đi lui thì cái gì cũng không có.
Lúc tới bọn họ là ba người, khi trở về lại chỉ có cô cùng Tiểu Vũ Điểm.
Cao Dật, hẹn gặp lại. Em vẫn còn nợ anh, nếu có cơ hội em sẽ trả lại anh, nếu đời này trả không được em sẽ nhớ kiếp sau. Cô bế con gái lên, xoay người hướng máy bay đi tới.
Duyên phận giữa cô và Cao Dật dường như thật sự cứ như vậy cắt đứt.
Cô thậm chí còn không có cơ hội nói với anh một câu từ biệt, một câu cảm ơn, còn có một câu xin lỗi. Bởi vì cô trước sau đều thiếu anh một phần tình, chỉ là kiếp này có lẽ sẽ không trả được.
Cô không biết khi cô vừa xoay người đi, một người đàn ông vừa đi tới, anh có một khuôn mặt gầy gò quá mức, ống tay áo trống trơn, còn có cổ tay anh đều thấy được da bọc xương. Anh dường như giống một que diêm, mọi người đi qua đều không khỏi liếc một cái, có lẽ cảm giác người đàn ông này có chút đáng sợ, cũng có chút âm trầm, hoặc do anh quá gầy, gầy đến đáng sợ.
Anh cứ đứng như vậy, mọi người lấy anh trở thành phong cảnh, trở thành con khỉ, lúc này anh đặt tay lên trước иgự¢, cổ tay áo trống rỗng, từng đợt ngó quạnh quẽ thổi vào.
Anh là Cao Dật. Đúng vậy, anh là Cao Dật, anh vẫn là Cao Dật, lại không hề là Cao Dật ngày xưa.
Dẫu không nói sẽ tới nhưng cuối cùng anh vẫn tới đây, anh mang các cô tới nơi này thì cũng sẽ chính mắt mình nhìn thấy các cô rời đi.
“Cô gái tốt, em sẽ hạnh phúc.” Đột nhiên anh cười, nụ cười ẩn ý kèm chua xót đang ngày càng đậm lên.
Chỉ cần cô quay đầu lại sẽ có thể nhìn thấy, trên mặt chàng trai đang giằng xé nỗi đau kịch liệt nhìn theo từng bước chân cô rời đi, càng ngày càng nặng, càng ngày càng trầm. Cuối cùng loại thống khổ kia dường như bao phủ khắp người anh.
Anh nhìn cô đi xa, nhìn cô biến mất ở sân bay, mà khả năng cô sẽ cho rằng ở đây sẽ không có người đưa cô cho nên từ đầu tới cuối cô đều không quay đầu lại. Giữa bọn họ quan trọng nhất là thời gian, là anh đã tới muộn.
Advertisement / Quảng cáo
Anh cũng xoay người rời đi, bên tai nghe rõ ràng được tiếng máy bay cất cánh. Tiếng gầm rú to lớn như chặt đứt mọi sợi dây liên kết giữa bọn họ, từ nay về sau bọn họ sẽ ở hai quốc gia, hai thế giới.
Hạ Nhược Tâm đem áo của mình cẩn thận choàng lên người con gái, bàn tay cô nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ của bé. Cứ ngủ đi, tỉnh dậy là các cô có thể về nhà. Khi tới cô luôn ngủ, mà khi về cô không thể, bởi vì cô cần chăm sóc con gái, dẫu vất vả cũng là đáng giá.
Bầu trời bên ngoài đã đen lại, kỳ thật cô đã không biết hiện tại thời gian là gì.
“Cao Dật…” Môi cô nhẹ nhàng động, tiếng lẩm bẩm nhàn nhạt biến mất trong tiếng thở dài. Cô cúi đầu đem 乃úp bê cẩn thận đặt trong lòng con gái. Tiểu Vũ Điểm theo bản năng ôm lấy, bé vẫn cứ là không thể rời khỏi con 乃úp bê này.
Lúc này trên mặt Hạ Nhược Tâm có ý cười, chỉ là trong mắt lại lộ ra một vẻ đau xót. Có người lúc đang cười kỳ thật cũng là thương tâm, cô là một người như vậy.
Sở Luật nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã sáu giờ, hẳn là tới giờ tam tầm rồi. Anh thu dọn mọi thứ trên bàn, sau đó cầm lấy áo khoác của mình đi ra ngoài. Thư ký đã về từ trước, anh là tổng giám đốc trước nay đều đi làm sớm hơn so với người khác cũng về muộn hơn so với người khác. Anh đã sớm có thói quen như vậy, mỗi lần đều là một mình đi, một mình một thang máy, cũng chỉ có một mình ở đó.
Thang máy xuống, anh hướng tới xe của mình, nơi anh đi tới không phải là căn biệt thự ngày trước. Nơi đó từ khi Lý Mạn Ni rời đi anh cũng không tới ở, trừ người làm sẽ quét dọn theo lịch từ trước thì bên đó cũng thật lâu không có người ở lại.
Anh dừng xe, ngẩng đầu, trước mặt là ngôi nhà có phòng rất nhỏ, hơn nữa các dãy nhà trệt đều lộn xộn. Chiếc xe xa hoa ngừng ở nơi này hiện phá lệ chói mắt, dường như anh không nên xuất hiện ở đây, cũng không có khả năng xuất hiện ở đây. Người sống ở nơi này đều là người thường không cùng đẳng cấp với anh.
Anh lấy từ trong túi một chùm chìa khóa, mở cửa ra, bên trong tuy rằng nhỏ, bố cục cũng rất đơn giản nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Ai có thể tưởng tượng ra được tất cả đều do anh làm.
Advertisement / Quảng cáo
Một người đàn ông quen nhất là việc kí 乃út, một người quen ngồi ở bàn đàm phán khí định thần nhàn, một người đàn ông trong nháy mắt sẽ có được hơn tỉ trong tay, một người trước nay đều chỉ cần duỗi tay là được mặc quần áo, thế nhưng cũng sẽ có một ngày làm việc nhà. Còn may không có ai nhìn thấy, nếu không tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị này khả năng sẽ làm người lại một lần kinh rớt cằm.
Anh ϲởí áօ khoác của mình, buông túi tài liệu xuống, sau đó đặt tay lên bụng mình. Bụng anh phối hợp kêu một tiếng, anh đã đói bụng. Ngoại trừ bữa trưa ăn một ít đồ ở bên ngoài thì anh cũng chưa ăn bất cứ cái gì.
Anh đi vào trong phòng bếp, sau đó xắn tay áo lên, thuần thục nấu nước, xắt rau. Tới khi anh đi ra đã bê một bát mì, anh ngồi xuống, nếm một chút hương vị, hơi mặt một chút nhưng đối với anh mà nói đã là ngon rồi. Lần đầu tiên anh làm mới thật sự gọi là khó có thể nuốt được, đã làm nhiều như vậy anh hiện tại cũng học được rất nhiều, nếu là anh trước kia chắc chắn sẽ không xem thử, cũng sẽ không làm.
Anh học được dọn dẹp phòng, học được tự mình giặt quần áo, cũng học xong tự nấu ăn cho mình. Tuy rằng hiện tại mà nói cũng sẽ chỉ nấu được những món đơn giản, sống như vậy dường như có chút kham khố nhưng anh lại cảm thấy cực kỳ sung túc, đương nhiên cũng thỏa mãn.
Anh ăn mì xong, nước mì cũng uống hết, sau đó anh sờ sờ bụng của mình, a, hiện tại no rồi. Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh nơi này, dường như cũng có thể tưởng tượng được tình huống các cô đã sống.
Các cô cùng nhau thu quần áo, cùng nhau giặt quần áo, tay nhỏ của con gái vụng về vô cùng lôi kéo quần áo, còn cô sẽ đau lòng vỗ về đầu con gái nhỏ. Con gái chỉ nhìn cô ngọt ngào cười, sau đó lại nghiêm túc giặt quần áo, một lớn một nhỏ sinh hoạt quả thực khó khăn.
Có điều không có ai biết kỳ thật các cô rất thỏa mãn.
Đúng vậy, nơi này là nơi Hạ Nhược tâm cùng Tiểu Vũ Điểm ở hai năm. Sau khi các cô rời đi Sở Luật liền mua lại gian phòng nhỏ này, vứt bỏ hết biệt thự xa hoa của mình, một mình anh sống tại căn phòng đơn sơ vô cùng này, ăn mặc hay dọn dẹp đều tự anh làm. Anh làm như vậy chỉ để có cảm giác gần các cô một ít.
Anh thật sự cảm giác được, vì nơi này đều có bóng dáng của các cô.
Advertisement / Quảng cáo
Của cô, còn có con gái nữa.
Anh cầm lấy tập tài liệu, có vài việc anh còn chưa làm xong. Anh không sợ tăng ca, bởi vì nơi này anh cũng không có chỗ nào để đi, cho nên làm việc trở thành việc Gi*t thời gian tốt nhất.
Dưới ánh đèn vàng, một người đàn ông ngồi trước bàn nghiêm túc xem tài liệu trong tay, sau đó cầm lấy 乃út thỉnh thoảng viết, hơn nữa thỉnh thoảng cũng xem một cái laptop bên cạnh, đem tư liệu quan trọng ghi chú lại…
Không biết đã bao lâu, anh xoa nhẹ ấn đường của mình, nhìn đồng hồ trên tay, đã tới 12 giờ. Anh nằm xuống một cái giường nhỏ, khóe môi hơi cong lên.
Ngủ ngon Nhược tâm, cả con gái của ba, Tiểu Vũ Điểm.
Kéo chăn lên người, đây là một cái giường nhỏ anh ngủ cực kì không thoải mái. Anh vẫn nằm ngủ ở đây cho dù ván giường cứng làm anh bị đau mà không chịu ngủ trên chiếc giường lớn thoải mái trong nhà kia.
Anh muốn biết các cô ngày trước sống như nào, cũng muốn chính mình có thể cảm nhận được một chút.
Như vậy mới có thể càng ở gần các cô được.
Sáng sớm, ánh sáng xuyên qua cửa sổ cũ chiếu vào, anh nằm trên giường lúc này mới mở hai mắt. Thói quen khi tỉnh dậy anh duỗi thẳng thân mình khiến chân cẳng anh đã thò ra khỏi cả giường. Giường này đối với anh thật sự nhỏ, mỗi ngày đều phải co chân lên mới có thể nằm được, cũng phải cẩn thận một ít không thì sẽ ngã xuống đất. Có điều anh vẫn cứ luyến tiếc không đổi nó. Mọi đồ vật ở nơi này anh đều không bỏ đi, một cái bàn, một sợi dây cho dù đã cũ anh cũng giữ lại. Bởi vì mỗi thứ đều sẽ có bóng dáng các cô.
Advertisement / Quảng cáo
Anh đã mất các cô, cho nên những thứ này anh càng thêm qúy trọng. Trước kia không có, về sau nhất định sẽ.
Từ trên giường đứng lên, anh đi vào một phòng tắm nho nhỏ bên trong. Chờ đến khi anh ra trong tay đã bê một chậu nước, sau đó anh cầm lấy ghẻ lau đem lau mọi thứ trong phòng cực kỳ sạch sẽ, cũng đều rất khéo léo.
Tới khi lau dọn xong rồi anh mới đứng thẳng lên, chống tay vào eo, khóe môi hơi cong lên. Rất mệt, nhưng cảm giác rất thỏa mãn. Anh cầm lấy tài liệu đi ra ngoài nhưng cũng vẫn nhớ hôm nay anh phải đi mua đồ ăn. Trong nhà đã hết đồ ăn, nếu không mua thì tối nay anh sẽ phải đói bụng. Nếu đói bụng anh sẽ không thể ngủ ngon được.
Ngồi trên xe của mình, lúc anh rời đi ánh mặt trời đã rọi xuống khắp nơi. Rất ấm áp.
Hạ Dĩ Hiên ngồi mặt lạnh, trước mặt cô trống không không có cai. Cô ngồi ở chỗ này đã nửa giờ, còn cha cô không có ở đây, ông đã đi cùng mẹ Hạ Nhược Tâm ra sân bay. Mỗi ngày đều đi bà ấy không mệt sao?
Cô oán hận trừng mắt với mọi thứ xung quanh, nơi này có còn là Hạ gia không, ba của cô thật sự trúng bả của mẹ Hạ Nhược Tâm, mà anh Luật cũng trúng bả của Hạ Nhược Tâm. Cô thật sự càng nghĩ càng không cam lòng, quả thật tức đến khó thở.
Trong sân bay, Thẩm Ý Quân ngồi ở ghế đợi. Từ khi Hạ Nhược Tâm cùng Tiểu Vũ Điểm rời đi bà luôn như vậy, gần như mỗi ngày đều ở chỗ này chờ, bà chờ con gái cùng cháu ngoại trở về. Chỉ là chúng nó thật sự sẽ trở về, thật sự nguyện ý trở về sao?
Chính bởi vì không có ai sẽ biết, cũng không có ai có thể nói cho bà, cho nên bà cũng chỉ có thể ở chỗ này chờ. Mỗi ngày lại chờ một ngày, sự chờ đợi dài như cả tháng, như cả năm khiến tóc bà đã bạc rất nhiều.
Advertisement / Quảng cáo
Lúc này bà mới thật sự biết, bà già rồi, thật sự già rồi. Hơn nửa cuộc đời bà kỳ thật vẫn vì mình mà sống, trước nay đều không có từng yêu con gái bà, thậm chí còn đem hận ý của mình đổ lên đầu đứa con gái duy nhất. Cho nên hiện tại bà nguyện ý từ bỏ mọi thứ của mình, chỉ hy vọng có thể được con gái tha thứ.
“Ý Quân, chúng ta về đi.” Hạ Minh Chính tới chăm bà, bà ở bao lâu ông sẽ ở bấy lâu. Ông đặt tay lên bả vai của vợ, chỉ có thể thở dài, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ như vậy. Nếu ngăn cản bà có khả năng bà sẽ hậm hực, cho nên ông chỉ có thể chăm bà như này.
Thẩm Ý Quân lắc đầu, đôi mắt chỉ chằm chằm nhìn ra cửa ra của sân bay, sợ mình bỏ lỡ điều gì.
Bà đột nhiên như thấy được điều gì, kích động vội vàng đứng lên.
“Minh Chính! Minh Chính! Ông xem, ông xem kìa, là Nhược Tâm, là Tiểu Vũ Điểm. Chúng nó đã trở về.” Âm thanh của bà đều mang mội loại thê lương, Hạ Minh Chính thở dài lớn hơn nữa, cũng thêm quá nhiều bất đắc dĩ: “Ý Quân, không phải. Bà nhất định lại nhìn nhầm rồi. Chúng ta về đi.” Cũng không biết là lần thứ mấy, mỗi một lần bà thấy cô gái nào mang theo trẻ con đều cho rằng đó là Hạ Nhược Tâm.
“Không phải, không phải. Thật đúng là chúng nó mà, thật mà.” Thẩm Ý Quân vô cùng khẩn trương nắm tay Hạ Minh Chính kéo đi.
“Không phải.” Hạ Minh Chính lắc đầu, ông nhìn về hướng bà chỉ, sau đó hai mắt ông cũng tròn lên, sau đó ông không tin dụi dụi mắt mình. Người kia…
Hạ Nhược Tâm cầm tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng dụi hai mắt của mình, vé mới ngủ dậy, hiện giờ vẫn còn ngái ngủ, trong lòng bé vẫn đang ôm 乃úp bê, lon ton đi theo mẹ.
“Mẹ, chúng ta về nhà nào?” Bé ngẩng đầu hỏi Hạ NHược Tâm như là bé có rất nhiều nhà, kỳ thật trong trí nhớ của bé thì bé có rất nhiều nhà, nhà của bé và mẹ, nhà của ba Cao Dật, tự nhiên còn có thêm nhà Sở gia.
“Đương nhiên là về nhà của mẹ cùng Tiểu Vũ Điểm rồi.” Hạ Nhược Tâm xoa nhẹ đầu con gái, dắt con gái đi về phía trước.
“Nhược Tâm, là con sao? Nhược Tâm?” Một âm thanh đứt quãng làm Hạ Nhược Tâm dừng bước chân. Môi cô hơi run run nhìn Thẩm Ý Quân đứng trước mặt mình, cô về không nói cho bất cứ ai, sao bà lại biết được.
Advertisement / Quảng cáo
“Nhược Tâm, thật đúng là con, mẹ rốt cuộc chờ được rồi, con gái của mẹ.” Thẩm Ý Quân vươn tay của mình nhưng Hạ Nhược Tâm lại kéo tay Tiểu Vũ Điểm lui một bước, tránh tay của bà.
“Nhược Tâm…” Thẩm Ý Quân nhìn tay mình, trong mắt bà lộ ra vẻ mất mát, nước mắt lại lăn xuống. Bà rốt cục cũng cảm nhận được cảm giác bị người khác cự tuyệt, mà trước nay bà đều đối xử với con gái như vậy, thậm chí so với hiện tại còn tuyệt tình hơn.
“Nhược Tâm. Mẹ con từ khi con đi đều tới đây chờ con mỗi ngày, dù bà đã sai nhưng con cũng nên tha thứ cho bà ấy.” Hạ Minh Chính đi tới đỡ Thẩm Ý Quân, bà hơi chao đảo như sắp ngã tới nơi.
“Nhược Tâm, Nhược Tâm…” Thẩm Ý Quân gọi tên Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm chỉ đứng trước mặt họ, một câu cũng chưa từng nói.
Môi cô hơi run run, tiếng ‘me’ vẫn không cách nào nói ra được. Là ai từng nói cô không phải là con của bà, là ai từng nói không có người con như cô. Không phải cô không muốn tha thứ, chỉ là không biết cô tha thứ để làm gì?
“Bà ngoại…” Âm thanh nho nhỏ vang lên, chẳng những Thẩm Ý Quân sửng sốt mà ngay cả Hạ Nhược Tâm cũng giật mình nhìn con của mình. Bé vừa rồi gọi gì, vì sao mà bé biết được.
“Tiểu Vũ Điểm, đúng vậy. Bà là bà ngoại của con. Đúng vậy…” Tiếng ‘bà ngoại" nho nhỏ kia làm Thẩm Ý Quân thật sự cảm động, nước mắt tuôn trào. Đây là con gái Hạ Nhược Tâm, là cháu ngoại của bà. Bé thật sự rất giống Hạ Nhược Tâm khi còn nhỏ a.
“Chúng tôi đi trước.” Hồi lâu Hạ Nhược Tâm mới nói ra câu này. Cô nắm chặt tay Tiểu Vũ Điểm rời đi, bởi vì cô sợ, thật sự sợ chính mình cũng sẽ khóc.
Mẹ, vì điều gì mà chúng ta phải đi tới bước này mẹ biết không? Hiện tại con cũng không biết tình thương của mẹ là gì, trong trí nhớ của con chỉ có mẹ năm con bốn tuổi, khi đó mẹ tình nguyện đói bụng cũng mua đồ cho con ăn. Mẹ lại không phải Thẩm Ý Quân, Thẩm Ý Quân là mẹ Hạ Dĩ Hiên, không phải mẹ Hạ Nhược Tâm.
Cô kéo tay Tiểu Vũ Điểm đi rất nhanh khiến cho Tiểu Vũ Điểm phải chạy theo. Bé cảm giác được mẹ đang không vui, cho nên Tiểu Vũ Điểm chỉ không ngừng đi theo mẹ, hai châm nhỏ không ngừng chạy.
Hạ Nhược Tâm ngừng lại, sau đó buông tay con gái, dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vệ khuôn mặt bầu bĩnh của con gái: “Con mệt không?” Trong âm thanh của cô có chút đau lòng, đều là cô không tốt đã khiến Tiểu Vũ Điểm chạy như vậy.
Advertisement / Quảng cáo
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu: “Tiểu Vũ Điểm không mệt.” Nói xong, bé cười ngọt ngào với Hạ Nhược Tâm, chỉ là hai chân nhỏ không ngừng run, kỳ thật chân bé rất mỏi nhưng bé cũng không nói gì.
Hạ Nhược Tâm khom lưng bế con gái lên: “Đi thôi, mẹ ôm con đi.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ôm cổ cô, nhưng khi bé nhìn qua vai cô thì thấy Thẩm Ý Quân đã ở xa xa.
“Mẹ, kia là bà ngoại của Tiểu Vũ Điểm sao?” Bé hỏi Hạ Nhược Tâm, trong ánh mắt ngập tràn tò mò.
“Tiểu Vũ Điểm biết bà ngoại là như thế nào?” Chưa ai nói chuyện này với bé, sao bé lại biết được?
“TV nói ạ, mẹ của của mẹ chính là bà ngoại. Kia không phải là bà ngoại của Tiểu Vũ Điểm sao?” Tiểu Vũ Điểm nghển cổ, bé nhớ rất rõ ràng mà.
Hạ Nhược Tâm xoa nhẹ đầu con gái: “Đúng vậy, kia là bà ngoại Tiểu Vũ Điểm.” Chuyện giữa cô và Thẩm Ý Quân không có quan hệ gì với Tiểu Vũ Điểm. Bé gọi là bà ngoại thì cứ để bé nhận bà ngoại đi. Dẫu rằng bà từng không cứu bé nhưng quan hệ huyết thống là không thể phủ nhận.
“Đi thôi, mẹ với con về nhà.” Cô buông Tiểu Vũ Điểm xuống vì tay cô còn phải xách theo hành lý.
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm nghe lời gật đầu một cái, chủ động nắm lấy tay Hạ Nhược Tâm. Hai người đi về phòng ban đầu cô cùng con gái ở.
Cô cho rằng phòng đó đã có người thuê, tuy rằng cô đã trả tiền nhà nhưng thời gian dài cũng không ở đó, cũng không có nói là còn ở lại. Cô chỉ tới kiếm chìa khóa, cũng không để ý trong mắt chủ nhà có chút quái dị.
Advertisement / Quảng cáo
Cô mở cửa, sững sờ nhìn mọi thứ bên trong.
Chủ nhà nói không có ai thuê nhưng nơi này rõ ràng là có người ở. Nếu không có người ở sẽ không thể sạch sẽ như vậy, bởi vì cô đã đi vài tháng nhưng nơi này đừng nói bừa bộn, thậm chí tới một hạt bụi cũng không có. Rõ ràng có người thường xuyên tới quét dọn.
“Mẹ, nhà rất sạch.” Tiểu Vũ Điểm đứng cạnh Hạ Nhược Tâm. Dẫu còn nhỏ bé cũng nhận thấy được sàn nhà rất sạch sẽ, thậm chí một vết chân cũng không có, đồ đạc trong nhà cũng được lau sạch, tuy rằng cũ nhưng vẫn ngửi được mùi của gỗ.
Buông đồ vật xuống, cô đóng cửa lại, đặt Tiểu Vũ Điểm lên bên cạnh cái chăn được xếp gọn gàng trên chiếc giường nhỏ. Sau đó cô vào bếp, cô mở tủ lạnh ra, bên trong đồ vật không quá nhiều nhưng đều rất mới, thoạt nhìn sẽ nhận ra được mới bỏ vào chưa lâu.
Cô dựa một bên tường, thật sự không nghĩ được nơi này sẽ có ai ở. Chẳng lẽ chủ nhà nhớ nhầm, ông đã đem phòng cho người khác thuê. Cô nhìn chìa khóa trong tay, nếu thật sự như vậy thì các cô không phải đang đột nhập vào nhà người khác sao. Làm vậy sẽ bị nói là ăn trộm.
Cô vội vàng đi ra chuẩn bị rời đi.
Chỉ là cô vừa mới đi ra thì cửa đã truyền tới âm thanh có người mở. Cô sững sờ tại chỗ, Tiểu Vũ Điểm đã sớm dựa vào chăn ngủ rồi, lông mi dài thỉnh thoảng giật giật, 乃úp bê trong иgự¢ bé đã để sang một bên. Hiển nhiên bé rất mệt.
Cửa mở ra, một thân người cao lớn chặn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Hạ Nhược Tâm nhìn hướng ra cửa, ánh sáng hơi nhạt, chỉ có thể thấy người đàn ông kia có khuôn mặt quen thuộc vô cùng, trong tay anh còn cầm theo một cái túi, bên trong còn có rau dưa, tay anh còn dặt trên then cửa nhưng bàn tay đã hơi run lên.
Anh nhìn Hạ Nhược Tâm, bờ môi mở ra một chút.
Hạ Nhược chớp mắt nhìn lại, cảm giác không cách nào nói ra thành lời.
Advertisement / Quảng cáo
Bởi vì xuất hiện ở cửa không phải ai khác, mà là… Sở Luật.
“Nhược Tâm…” Túi trong tay Sở Luật suýt chút nữa bị rơi xuống, anh không tin vào hai mắt của mình, càng không tin được lúc này người này đứng trước mặt anh. Kỳ thật anh từng nghĩ tới, có một ngày lúc anh trở về thì cô cũng đã ở đó, nhưng tất cả chỉ là anh mộng tưởng mà thôi, cho nên mỗi một ngày trở lại đây anh sẽ nói một tiếng ‘anh đã về’, mà lúc đi cũng sẽ nói một tiếng ‘anh ra ngoài’, nhưng là không có ai có thể đáp lại anh. Anh đã sớm quen sống như vậy.
Anh thật sự không nghĩ tới cô sẽ xuất hiện trước mắt mình, chân thật sự vậy, không phải áo giác, cũng không phải anh đang nằm mơ. Anh nắm chặt cái túi một chút, không dám lại gần, cũng không dám chớp đôi mắt, sợ rằng động tác rất nhỏ của mình sẽ làm người trước mặt biến mất. Môi anh run rẩy, đôi mắt cũng hơi ướt một ít, chỉ có âm thanh của anh bị lưu lại trong cổ họng không cách nào nói ra được.
Hạ Nhược Tâm nhìn bộ dáng của Sở Luật, còn thấy đồ trong tay của anh. Thế mới biết rốt cuộc là ai vẫn luôn ở nơi này, khó trách chủ nhà cũng không thu tiền phòng của cô, nói đã có người thay cô trả tiền rồi. Cô cho rằng là Cao Dật làm, không nghĩ tới sẽ là anh, là Sở Luật.
Hơn nữa cô càng không nghĩ được anh sẽ ra khỏi biệt thự xa hoa của mình mà lại ở nơi nhỏ bé này. Nhưng mọi thứ trong phòng này dường như đều có hơi thở của anh, hương vị của anh, cũng có bóng dáng của anh. Rốt cuộc không phải của cô và Tiểu Vũ Điểm.
Hạ Nhược Tâm đi vội tới giường bế con gái đang ngủ lên, một tay kia còn kéo túi hành lý. Bởi vì không phải nhà mình cho nên cô phải rời đi, cô không thích ở lại nhà của người khác.
“Xin lỗi, chúng tôi sẽ đi ngay.” Cô đặt chìa khóa vẫn cầm trong tay lên bàn, sau đó cúi đầu rời đi hướng ra cửa.
Sở Luật vồi vàng buông túi trong tay, sau đó giữa lại cánh tay của cô. Anh không dám dùng sức sợ sẽ làm cô bị thương, cũng sợ làm tay cô bị đau, bởi vì tay cô bị từng bị thương, không được tốt, cũng sợ cô ghét bỏ.
“Nhược Tâm, em muốn đi đâu?” Cuối cùng anh cũng tìm được âm thanh của mình, có hơi khàn khàn kích động, mà cả người đến mang theo cảm giác nôn nóng. Dường như chỉ cần gặp cô anh sẽ không còn là anh nữa, sẽ không còn là Sở Luật trong thương trường.
Hiện tại anh chỉ là một người mất đi tình yêu, một người đàn ông bình thường mà thôi.
Advertisement / Quảng cáo
Hạ Nhược Tâm bị bắt dừng bước chân, túi xách trong tay dường như càng thêm nặng, cô không nhấc nổi nữa.
“Đây là nơi ở của anh, thật xin lỗi, tôi không biết nên đã vào nhầm. Anh yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng rời đi.” Hạ Nhược Tâm thử rút cánh tay bị anh nắm chặt, nhưng đôi tay kia rất lớn, dường như có thể làm bỏng rát làn da cô.
Cô muốn giằng ra, nhưng lúc này một tay ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay cầm thêm túi xách nên chỉ có thể cùng Sở Luật duy trì tư thế cùng khoảng cách như vậy.
Một người muốn đi, một người lại không cho đi.
“Nhược Tâm, hiện tại em ra ngoài thì em xác định có thể tìm được phòng ở sao?” Sở Luật buông cánh tay cô ra nhưng anh đã thành công ngăn cản cô đi ra ngoài. Cô vẫn đứng nơi đó không biết đi đường nào, trời bên ngoài đã hơi tối, cô thật sự có thể tìm được phòng sao? Hơn nữa xung quanh nơi này mấy kilomet liền một cái khách sạn cũng không có. Chỗ này lúc trước mới thuận lợi cho cô né tránh Sở Luật, nhưng thuận lợi như vậy cũng đồng thời là hẻo lánh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc