Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 146

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

“Lần trước anh ấy cũng gầy sao?” Cô thử hỏi, trước kia Cao Dật cũng không phải gầy, mà là rắn chắc, nhưng hiện tại thì anh xác thực là rất gầy, Hạ Nhược Tâm nhìn cũng thấy có chút ghê người, cô tự hỏi đã mấy ngày mấy đêm anh không ăn không ngủ mới để thân thể thành ra như thế.
“A, đúng vậy”, Mỹ Phù phu nhân không ngừng gật đầu: “Chính là rất gầy, cao, đi ra từ một chiếc xe màu trắng, mặc một cái áo lông màu đen.”
Trí nhớ của Mỹ Phù phu nhân quả thật rất không tồi, từ áo quần mặc hàng ngàycho đến chiếc xe, cô có thể khẳng định, người đàn ông trong lời nói của Mỹ Phù phu nhân chính là Cao Dật.
“Hắn làm sao vậy?” Hạ Nhược Tâm gắp thêm một ít sủi cảo, cô làm như cảm xúc không thay đổi quá nhiều.
“Ai nha…” Mỹ Phù phu nhân khó khăn lắm mới gắp được nhưng là vẫn không ăn được đến miệng. Sau lại lấy chiếc đũa cắm vào miếng sủi cảo, liền đem sủi cảo chọc thủng, nhưng được cái làm như thế thì có thể ăn được rồi.
Mỹ Phù phu nhân ăn, một cái lại một cái, cô chính là rất thích sủi cảo mà Hạ Nhược Tâm làm, cô còn muốn cùng Hạ Nhược Tâm học làm sủi cảo, đúng rồi, cô vừa mới nói đến đâu rồi?
“Đúng rồi, chúng ta tiếp tục.” Mỹ Phù Phu nhân lại cắm một chiếc sủi cảo lên ăn.
“Bạn của cô đó, cô tốt nhất không nên qua lại với anh ta.”
“Vì sao?” Hạ Nhược Tâm không rõ, ngẩng mặt lên. Mỹ Phù phu nhân không quen biết Cao Dật, cũng không biết quan hệ giữa cô và Cao Dật thì tại sao lại yêu cầu cô như thế, trong khi Cao Dật cũng không phải rắn rết, cũng không phải loại mãnh thú gì.
“Kỳ thật cũng không có gì, chỗ cũ chúng ta ở vẫn thường thấy những người như thế, vì anh ta đang *** phiện mà.”
Phịch một tiếng, chiếc đũa trong tay Hạ Nhược Tâm rơi xuống đất, còn đem mọi người làm cho giật mình.
“Xin lỗi.” Hạ Nhược Tâm cong chiếc eo, từ trên mặt đất nhặt lên chiếc đũa, đi vào phòng bếp, đến lúc cô ra khỏi từ trong phòng bếp thì mọi chuyện lại trở về bình thường, bất quá chỉ mình cô biết, việc này làm lòng cô có chút không yên tâm.
Sao có thể chứ, Cao Dật *** phiện?
Cái này thật không thể tin được, Cao Dật là bác sĩ, thân là một người bác sĩ, sao anh lại không biết rõ thuốc phiện là dạng đồ vật gì, anh lại không ngốc mà đi hút đi.
Hay là anh bị dụ dỗ, bị ép buộc, bị cưỡng bách, hay là anh vẫn không biết đến chuyện này. Vô số ý nghĩ xuất hiện làm đầu cô muốn nổ tung.
“Mỹ Phù, cô không có nhìn lầm không?”
Hạ Nhược Tâm lại hỏi thêm một lần nữa.
“Sẽ không đâu.” Mỹ Phù phu nhân lại gắp thêm cho mình một cái bánh sủi cảo, “Trước kia chỗ chúng tôi ở có rất nhiều người như vậy, người đàn ông này *** phiện đã qua một tháng, nghiện MT đã rất nặng rồi”.
Hạ Nhược Tâm vô lực đem tay của mình đặt ở trên đầu gối, cô đứng lên, đi vào phòng của chính mình, cô muốn xác định có phải hay không sự thật đúng là như thế. Trên đời này có rất nhiều thứ nếu đã dính vào thì rất khó có thể dứt ra được.
Mà thuốc phiện chính là thứ đồ cấm kị đó.
Cô run rẫy cầm di động của chính mình ra, ấn số điện thoại đã lâu chưa từng gọi qua nhưng cô lại rất nhớ kĩ.
Cô đưa điện thoại di dộng đặt lên tai, trái tim vẫn cứ thế nhảy lên từng hồi bất an.
Nhận, mau nhận điện thoại.
Cô nôn nóng đi đi lại lại, khóe mày chau chặt, tại sao anh lại không bắt máy.
Cuối cùng bên kia cũng chịu bắt máy.
“Uy, ai vậy?” Một giọng nữ vang lên.
Là Bạch lạc Âm.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt di động trong tay, lòng bàn tay đều đã dính đầy mồ hôi.
“Tôi tìm Cao Dật”.
Bên kia im lặng một lúc lâu, sau liền nghe thấy tiếng cười nhạo vang lên.
“Hạ Nhược Tâm, cô là Hạ Nhược Tâm sao?”
Nhược Tâm lại nắm chặt điện thoại thêm một lần nữa, không nói gì, cũng không thừa nhận.
“Cô không cần trả lời, tôi biết cô là Hạ Nhược Tâm.” Bạch Lạc Âm đem thân thể mình nghiêng trên ghế sô pha: “Làm sao vậy, da mặt cô cũng quá dày đi? Đem cô đuổi đi, nhưng cô vẫn không thể buông tha cho chồng tôi sao?” Cô bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, thanh âm cũng từ đó cao lên.
“Cao Dật đã kết hôn cùng tôi, tôi có nghe nói cô ở trong nước đã từng đi làm hầu gái cho người ta, cô thiếu thốn đàn ông như vậy sao, tôi có thể giúp cô, giúp cô tìm về mười tám người, nhất định sẽ làm cho bọn họ thỏa mãn cô.”
“Tôi tìm Cao Dật.” Hạ Nhược Tâm vẫn kiên trì nói tiếp, đôi môi đỏ của cô run lên, bị khơi lại vết thương lòng, cô thực sự rất khổ tâm.
“Cô nằm mơ đi”, Bạch Lạc Âm cười lạnh, “Về sau tôi không muốn cô sẽ gọi vào số này nữa, cô không cần khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, nếu cô còn dám xuất hiện một lần nữa thì đừng trách tôi quá ác độc với cô.”
Nói xong, bang một tiếng, Bạch Lạc Âm đem điện thoại ném ở trên bàn, đúng là người phụ nữ ti tiện âm hồn không tan.
Bạch Lạc Âm lại cầm lấy di động trên bàn, bấm lên một dãy số cho vào sổ đen, chỉ là phòng được lần này nhưng không thể phòng được lần khác, cô ta có thể sử dụng chiếc điện thoại khác.
Cô lại mở điện thoại ra có chút ***, sau đó đem linh kiện bên trong rút ra hết, còn sót lại chỉ là một chiếc điện thoại hỏng.
Đột nhiên không thấy di động của mình đâu, Cao Dật liền quay sang hỏi Bạch Lạc Âm.
“Không thấy.” Bạch Lạc Âm đem di động đặt ở phía sau, lại đá một chút mấy linh kiện bị rơi trên sàn xuống dưới gầm giường. “Làm sao vậy?” Cô giả bộ không biết gì hỏi: “Chắc là anh để ở đâu đó rồi quên mất rồi.”
Cao Dật xoa xoa cái trán của chính mình, anh có cảm giác trí nhớ của anh dạo gần đây có phần bị kém đi, có lẽ ngày mai anh phải đi bệnh viện một chuyến rồi.
Khả năng là anh để quên điện thoại ở đâu đó hay là đã bị mất khi đi ra ngoài rồi, anh cảm thấy đầu mình có chút hỗn loạn một chút.
Di động mất thì không sao nhưng ở bên trong có rất nhiều thứ quan trọng, anh dùng nó đã rất nhiều năm, có rất nhiều số điện thoại anh đều lưu vào trong đó, chỉ sợ cũng phải mất hết.
Trong nhà có rất nhiều điện thoại, thôi thì tùy tiện lấy một cái dùng trước vậy.
Bạch Lạc Âm từ phía sau đi tới ôm lấy eo Cao Dật: “Anh mệt không, vẫn nên đi ngủ một chút đi.”
Cao Dật nhẹ nhàng gật đầu một cái, không cự tuyệt, xác thực bây giờ anh cũng thấy rất mệt.
Chờ đến khi Cao Dật ngủ rồi Bạch Lạc Âm mới lấy ra cái hộp nhỏ, lấy ống tiêm chích một ít thuốc, đặt duỗi cánh tay Cao Dật ra và tiêm vào đó.
“Dật. Anh là của em, anh chỉ có thể là của em.” Cô đưa tay đặt lên mặt Cao Dật, trong mắt cô có chút điên cuồng. Cô điên rồi, kỳ thật cô đã sớm điên rồi.
Hạ Nhược Tâm chưa từ bỏ ý định lại cầm điện thoại lên, nhưng hồi lâu đều không có người nhận, thậm chí điện thoại đã tắt máy.
Cô buông điện thoại xuống. Không được, cô còn muốn thử cách khác.
Cô gọi cho Vệ Lan, nhưng đầu bên kia cũng không có người nhận cuộc gọi, giống như Vệ Lan cùng Bạch Thần Phong đã đi nước ngoài, hiện tại còn không biết ở nơi nào mà không có tín hiệu. Cô vốn định liên hệ cho Cao Hân nhưng ngẫm lại, nước xa không cứu được lửa gần, Cao Hân nói là sẽ đi xa, chờ đến khi anh trở về cũng đã không biết chuyện sẽ như thế nào.
Cả đêm cô đều ngủ không ngon giấc, không hiểu vì sao trong lòng luôn có chút bất an.
Cô ngồi dậy, ôm con gái vào lòng.
Đột nhiên hình như cô nghe được có tiếng động tĩnh ở cửa. Lòng cô trầm xuống, trên trán có chút mồ hôi lạnh. An ninh nơi này rất tốt, sao cửa lại có người vào lúc này.
Co nín thở, nhưng bên ngoài đã yên tĩnh không còn tiếng động.
Có lẽ là cô quá nôn nóng nên nghe nhầm chăng?
Chỉ là khi cô còn chưa kịp thở một hơi ra thì bên ngoài lại xuất hiện âm thanh, không phải là tiếng lạ, mà đây rõ ràng là người, người đang cạy khóa. Cô nhìn mắt đánh giá bốn phía xung quanh, toàn bộ căn nhà vừa nhìn là thấy cái gì cũng không có.
Cô cầm lấy điện thoại của mình, cẩn thận nhắn tin báo nguy hiểm, tay cô lóng ngóng run rẩy suýt đánh rơi điện thoại xuống mặt đất.
Cô ôm con gái lên định đi thì nghe được tiếng cửa mở. Tuy rằng âm thanh rất nhỏ nhưng cô biết, kia nhất định là tiếng cửa. Tim cô đập thình thịch căng thẳng. Cô vội vàng đem giày của mình, giày của Tiểu Vũ đá vào gầm giường, sau đó lại ôm con gái cùng chui vào. Nơi này chỉ có chỗ này là có thể trốn tránh.
Cô đưa tay bịt miệng Tiểu Vũ Điểm sợ bé đột nhiên tỉnh lại.
Cô cũng lấy tay che lại miệng mũi mình, ngay cả tiếng thở cũng không dám thở mạnh. Phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức dường như nghe được tiếng tim cô đập thình thịch.
Nhà cô cũng không có đồ vật đáng gì gì, mà cô cũng chỉ hi vọng người này chỉ cần đồ vật rồi sẽ rời đi, không làm thương tổn tới mẹ con cô. Lần đầu tiên cô cảm giác gần cái ૮ɦếƭ đến thế, thời điểm nguy hiểm trong quá khứ cô cũng không nôn nóng cùng sợ hãi như này, có lẽ là cô biết mình sẽ không ૮ɦếƭ, mà lúc này cô thật sự cảm giác được Tử Thần cách mình chỉ một bước không xa, giống như lưỡi hái tử thần đã đặt tới cổ của cô.
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, cổ họng Hạ Nhược Tâm dường như tắc lại. Cô không thấy rõ rốt cuộc người tiến vào là ai, chỉ biết thật sự có người đã vào khiến cô sợ hãi mặt trắng bệch, lại sợ Tiểu Vũ Điểm tỉnh, càng sợ người đàn ông này tìm thấy cô cùng con gái.
Người đàn ông kia đi tới sờ soạn khắp phòng hồi lâu, trong miệng cũng nói gì đó, bởi vì hắn nói rất nhanh, hơn nữa cũng nói nhỏ, cho nên Hạ Nhược Tâm không nghe rõ lắm rốt cuộc hắn ta nói gì. Nhưng có thể thấy bước chân của hắn mạnh hơn, có lẽ là đang thức giận, bởi vì âm thanh chân hắn đạp trên mặt đất nặng hơn rất nhiều, có vẻ cũng nóng nảy hơn nhiều.
Trong bóng đêm cô một cử động cũng không dám, chỉ có tiếng hít thở của Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng vang bên tai cô, đến khi người đàn ông kia ra khỏi phòng này cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Một lúc sau cô nghe thấy tiếng động ở phòng khách, rồi tiếng đi lên cầu thang. Người đàn ông kia có lẽ đã đi lên lầu.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, những lời này quả nhiên không sai.
Cô nhẹ nhàng thở một hơi nhẹ nhõm nhưng vẫn chưa dám đi ra ngoài, vẫn không dám lớn tiếng hô. Bên tai lại truyền đến tiếng bước chân, trong lòng cô lại run lên. Nhưng đợi hồi lâu người này như đang đi đi lại lại ngoài phòng khách, không về tìm lại trong phòng cô.
Cửa bên ngoài lại có tiếng mở ra.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt quần áo mình, trên trán mồ hôi từng giọt rơi xuống.
***
Khi cửa mở ra, bên ngoài truyền đến âm thanh hỗn loạn, còn có tiếng quát lớn của đàn ông.
Cạch một tiếng, cửa mở.
“Xin hỏi có ai không? Tôi là cảnh sát.”
“Cô Hạ, cô ở đâu?” Âm thanh của phu nhân Mỹ Phù mang theo sự nôn nóng sắp khóc.
“Cảnh sát, anh phải tìm được họ. Làm ơn, cô ấy còn có một đứa bé bốn tuổi.”
Hạ NHược Tâm lúc này mới thật sự thở dài nhẹ nhõm, cả người giống như đã kiệt sức, quần áo trên người cũng ướt đẫm.
Lúc này trước mắt cô đột nhiên sáng lên, một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục thò mặt xuống, sau đó hỏi:
“Hạ tiểu thư?”
“Vâng…” Hạ Nhược Tâm muốn nói chuyện, nhưng đôi môi vẫn còn run rẩy, cái gì cũng không nói lên lời.
Một lúc sau tay cô cầm một cốc nước ấm, sắc mặt đã khôi phục cũng không ít, nhưng đôi tay vẫn còn có chút run rẩy.
“Cô không sao chứ?” Viên cảnh sát hỏi Hạ Nhược Tâm.
“Tôi không sao. Cảm ơn!” Hạ Nhược Tâm khẽ cười, đem ly nước đặt ở trên bàn, ngồi ngay ngắn lại. Không thể nói không sao, nhưng so với vừa rồi cô ít nhất đã khôi phục bảy tám phần, cũng đã nhận biết được mọi chuyện.
“Cô có thể cẩn thận kể lại tình huống không? Chúng tôi cần làm biên bản.”
Viên cảnh sát ngồi xuống, trong tay cầm một cái Pu't, đương nhiên là có công nghệ ghi âm. Bởi vì Hạ Nhược Tâm là người nước ngoài cho nên viên cảnh sát rất coi trọng việc bị trộm ςướק vào nhà.
‘Vào nhà trộm ςướק’, Hạ Nhược Tâm đối với cách gọi này thì thật sự cô cảm giác không phải như thế. Đây không phải trộm ςướק, đây căn bản là muốn ***. Nhà cô cái gì cũng không có, người ta vào trộm ςướק cái gì được.
Cô cầm ly uống một ngụm nước ấm rồi mới đem chuyện vừa rồi kể hết cho cảnh sát nghe.
Nếu không phải hôm nay cô mất ngủ, nếu không phải lúc đó có điện thoại trong tay, nếu cô không ôm con gái trốn xuống gầm giường, nếu người này không phải có vận khí quá tốt nên không tìm được các cô, thì hiện tại cô là một phụ nữ, còn có một đứa con bốn tuổi, các cô không biết hiện tại có còn tồn tại trên đời, còn sống được không.
Nơi này vào nhà trộm ςướק là tội rất nghiêm trọng, tội này sẽ bị xử nhiều năm tù.
Gã kia khai, ở trong ghi chép giấy trắng mực đen ghi rất rõ là, hắn chỉ tùy tiện xem một ngôi nhà không tồi để lấy đi chút tiền, hắn là kẻ lang thang vốn dĩ cũng chỉ muốn tiền, chẳng qua nhà này hình như hơi nghèo khiến hắn không trộm được gì.
Cho nên hắn chưa lấy được đồ cũng không tính là trộm.
Có điều hắn đã đột nhập vào nhà khác, lại còn chống cự, chắc chắn phải ngồi từ mấy năm rồi.
Nhưng Hạ Nhược Tâm căn bản không tin lời nói của gã này. Gã đang nói dối, cô có thể khẳng định, gã đàn ông này đang nói dối, hắn nhất định đang nói dối. Gã này tiến vào, mặc dù nhất cử nhất động cô không nhìn thấy nhưng chính cô lại có cảm giác hắn không phải vào tìm tiền, mà là tìm người.
Nếu là trộm thì sao gã không tìm kiếm ở trong tủ, vì sao không kéo ngăn kéo. Hắn đi lên lầu một lúc, xem xét các phòng chứng tỏ không phải đi trộm bình thường mà là đi tìm người.
Hắn tìm người để làm gì thì cũng chỉ có hắn biết, nhưng tuyệt đối hắn không phải là tên trộm đơn giản như vậy. Nếu nói là trộm ςướק thật sự có chút gượng ép, bởi vì có thứ gì mà hắn không dám trộm.
Hạ Nhược Tâm lần đầu gặp gã đàn ông này, là một người đàn ông da trắng có râu quai nón, mà người đàn ông kia vừa thấy cô ánh mắt rõ ràng biến đổi, là anh mắt tối tăm chăm chú nhìn khiến Hạ Nhược Tâm không thoải mái. Người đàn ông này nhận ra cô, không như lời hắn nói là không biết ai chỉ lấy trộm đồ vật. Cho nên hắn đang nói dối, nhưng Hạ Nhược Tâm lại cũng chỉ có thể khẳng định mình không quen biết người này, chính mình cũng không nhận ra người này, trước kia xác thật chưa gặp qua. Người đàn ông da trắng này rất đặc biệt, người hắn rất trắng, loại trắng không có màu hồng của máu, rồi lại có râu quai nón rất dài, nếu đi trong đám người thì chắc chắn không dễ bị lu mù, nếu cô gặp qua thì nhất định cô sẽ nhớ gương mặt này, nhớ người đàn ông này. Nhưng thật sự cô không có chút ấn tượng nào.
Cục cảnh sát cuối cùng vẫn không tra được gì thêm, người đàn ông này vẫn chỉ bị coi là vào nhà ăn trộm, bị phán hai năm tù giam.
Hạ Nhược Tâm trước nay đều không giao thiệp gì tới cảnh sát, cô là một công dân tốt luôn tuân theo pháp luật, mặc kệ là ở trong nước hay ở nước ngoài. Nhưng lúc này đây trực giác của cô mách bảo rằng việc này không đơn giản.
Người đàn ông da trắng kia chính vì cô mà đến.
Cô cho đổi khóa trên cửa, cuối cùng không yên tâm là thêm một lớp khóa nữa, hơn nữa khóa này là khóa báo nguy để phòng trộm, nếu dùng sức phá thì lúc nửa đêm chuông báo nguy sẽ vang lên tới xung quanh ai cũng bị đánh thức.
Nhưng cô vẫn không yên tâm, vào buổi tối cô dùng tủ chặn cánh cửa, cửa sổ hay gì xung quanh đều bịt kín mít, trong lòng vẫn luôn sợ hãi.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm buồn ngủ.” Tiểu Vũ Điểm dụi hai mắt, bé vươn tay nhỏ muốn mẹ ôm, cũng muốn mẹ dỗ bé ngủ. Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, chỉ một lúc sau tiểu gia hỏa cũng ngủ rồi. Vẫn là đứa trẻ ngoan, có thể nói là vô tâm không phổi. Tiểu Vũ Điểm căn bản không biết đêm qua hai mẹ con cô kém một ít thì có thể đã không còn tính mạng.
Cô lấy khăn lông tới lau một lần khuôn mặt cùng tay chân của bé, sau đó chui vào chăn âm, nhưng chính cô cũng không cách nào ngủ được.
Sợ hãi từ đêm qua cô vẫn còn.
Đều nói uống sữa bò có thể giúp ngủ ngon, nhưng cô mở tủ lạnh thì sữa bò không còn, chỉ còn sữa bột của Tiểu Vũ Điểm. Cô đành lấy đồ uống của con pha vào một ly, một mùi hương ngai ngái tỏa ra, cũng không biết có uống được không.
Cô cầm ly đi tới đặt trên bàn, sau đó lại lấy điện thoại gọi cho Cao Dật, nhưng điện thoại Cao Dật vẫn không có chuông.
Cô cầm ly lên uống một nửa ly, hương vị này quái quái, nhưng cũng không quá khó uống.
Mở máy tính ra, Nếu trời có nắng còn ở đó, cô cùng anh trò chuyện tám gẫu câu được câu không, dường như giống như có người bên cạnh giúp cô có thêm can đảm bớt đi sợ hãi. Bằng không cô một mình ở chỗ này không biết cùng ai mắt to trừng mắt nhỏ.
Nếu trời có nắng: “Sao lại chưa ngủ?”
Hạ chưa: “Ngủ không được.”
Nếu trời có nắng: “Có tâm sự à?”
Hạ Nhược Tâm lại uống một ngụm sữa, cô dựa lưng vào ghế. Cô ngồi trước máy tính, một ngụm lại một ngụm, nhưng vẫn không thấy chút buồn ngủ nào. Đến lúc tới hai giờ đêm rồi mà Nếu trời có nắng vẫn còn ở đó.
Hạ chưa: “Hôm nay anh thức khuya.”
Nếu trời có nắng: “Không phải cô cũng vậy à.” (Sant: Quái, không nói tới sự lệch múi giờ à.)
Hạ Nhược Tâm: “Cảm ơn anh, người bạn tốt chưa gặp mặt bao giờ.”
Cô chào và hẹn gặp lại Nếu Trời Có Nắng, cuối cùng cũng có một chút buồn ngủ, dường như không còn sợ hãi. Cô nằm xuống nhưng trong lòng vẫn đầy tâm sự.
Chuyện Cao Dật cô nhất định phải điều tra rõ.
Cô xoay người, nhẹ nhàng than một tiếng, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Buổi tối thời gian này trời yên gió lặng, cho nên cô ngủ rất say.
Mà ở bên trong một quốc gia khác, lúc này lại là mùa tuyết nặng hạt. Sở Luật lắc lắc cái ly trong tay, đem mình dựa vào ban công, có chút cô tịch từng giọt từng giọt ngấm vào *** anh. Gió này, tuyết này lạnh dị thường.
Anh cúi đầu, lại cười, sợ hôm nay lại là một cái vô miên chi dạ.
“Vậy làm phiền cô.” Hạ Nhược Tâm buông tay con gái, xoa xoa đầu nhỏ của bé: “Tiểu Vũ Điểm, mẹ có việc phải đi ra ngoài, cho nên hôm nay con ngủ cùng Tiểu Ái Mễ được không?”
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gật đầu, tóc đã dài tới vai, nhu nhu thuận thuận như gấm vóc màu đen.
“Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cháu.” Phu nhân Mỹ phù một tay ôm con gái mình, một tay bế lên Tiểu Vũ Điểm, hai đứa nhỏ ở trong lòng *** cô cứ như không có chút nặng nề nào, còn có *** Mỹ Phù phu nhân gồ lên một khối, cho dù sinh mấy đứa cũng không che dấu được, *** cô thật sự có chút hơi phẳng.
“Cảm ơn.” Cô hướng Mỹ Phù phu nhận cảm tạ, lại nhìn thoáng qua đồng hồ, cô đang vội, cần đi ra ngoài.
“Mẹ, hẹn gặp lại.” Tiểu Vũ vươn tay vẫy vẫy với mẹ.
“Hẹn gặp lại.” Hạ Nhược Tâm cũng vẫy tay với con gái, rồi xoay người rời đi.
Hạ Nhược Tâm cẩn thận đi tới một chỗ bên ngoài bờ tường Bạch gia trang, cô ngồi xổm xuống tìm kiếm một chút, quả nhiên tim thấy một cái lỗ nhỏ người có thể chui qua. Cái lỗ nhỏ này là ngày trước cô cùng Tiểu Vũ Điểm chơi đùa vô tình phát hiện ra, cô sợ cái lỗ này đã bị người khác biết, hiện tại xem ra số cô cũng không tệ lắm.
Cô bò qua lỗ nhỏ vào, tim nhảy thình thịch tựa như muốn nhảy ra khỏi *** cô.
Đời này cô còn chưa làm những chuyện như vậy, cô vẫn luôn quang minh chính đại, vậy mà hiện tại như phường trộm ςướק.
Đây là Bạch gia, nơi cô sống mấy tháng, không thể nói từng cái cây ngọn cỏ đều biết, nhưng có một số chuyện cô vẫn biết, ví như hôm nay người của Bạch gia đều đến giáo đường gần đây nghe giảng đạo, lúc họ trở về thì trời cũng đã xuống bóng. Cô cẩn thận nhìn bốn phía, sau đó chạy vội về phía trước. Trang viên của Bạch gia cũng không quá lớn, người cũng không nhiều, đương nhiên phòng ở cũng ít. Cái chính là không nuôi chó bởi vì Bạch Lạc Âm dị ứng với lông động vật.
Cho nên Bạch gia không nuôi chó cũng không nuôi mèo.
Cửa mở ra, Hạ Nhược Tâm đi vào, đây là phòng Cao Dật. Theo tính tình Bạch Lạc Âm thì sau khi bọn họ kết hôn nhất định ở chỗ này, quả nhiên cô đoán đúng rồi. Bạch Lạc Âm có tính chiếm hữu Cao Dật hơi biến thái, chiếm được người, ngay cả phòng ở cô cũng đều không buông tha.
Trên tường treo một bức tranh lớn của cô dâu chú rể, đúng là Bạch Lạc Âm cùng Cao Dật. Chàng trai tuấn mỹ thành thục, cô gái xinh đẹp đáng yêu. Chỉ nhìn đơn thuần bề ngoài xác thật là trời đất tạo thành một đôi, thậm chí còn là thanh mai trúc mã.
*** Hạ Nhược Tâm không khỏi chua xót một chút. Người đàn ông này từng nói sẽ cưới cô, cùng sô sinh sống cả đời. Chỉ là sau lai thất ước, anh đứng bên cạnh một người phụ nữ khác, nhưng cô lại không có tư cách trách cứ anh.
Cô bắt đầu cẩn thận tìm kiếm nơi này. Nếu Cao Dật thật sự là nghiện thì nơi này hẳn có thuốc phiện, đặt ở nơi nào đều không an toàn bằng phòng ngủ của mình.
Chỉ là cô tìm hồi lâu cũng không thấy gì, tới khi tay cô sờ đến một ngăn kéo thì ngăn kéo này bị khóa.
Cô chưa từ bỏ ý định, thử rất nhiều lần, nhưng trừ phi cô phá ngăn tủ này nếu không cũng chỉ có khả năng nhìn. Trực giác cô cho cô biết, thứ cô muốn tìm nhất định trong này.
Bên ngoài truyền đến một tiếng còi xe. Hạ Nhược Tâm đứng lên, cẩn thận kéo bức rèm liếc ra phía ngoài một cái, có người đã trở lại.
Cô quýnh lên, trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh. Làm sao bây giờ, hiện tại cô muốn ra ngoài cũng không kịp rồi.
Nhìn lại xung quanh, cô đánh giá gian phòng này, cuối cùng tầm mắt ngùng ở góc tường có lò sưởi chìm vào bên trong.
Cô nghĩ nghĩ, thừa dịp chưa có người tới liền chạy tới bên cạnh lò sưởi, mở lò sưởi ra, bên trong đã được quét tước rất sạch sẽ, vừa vặn có thể chứa được cô. Cái lò sưởi này cô vẫn hay cùng Tiểu Vũ Điểm chơi trốn tìm phát hiện ra, bởi vì mùa đông đã qua cho nên lò sưởi đều để đó không dùng, bên trong cũng đã quét dọn sạch sẽ, đương nhiên người bình thường cũng sẽ không chú ý tới nơi này.
Cô cẩn thật rụt thân mình vào rồi đem cửa lò sưởi đóng lại. Còn tốt, còn có thể ngồi xuống được, cũng không xem như quá khó chịu. Hơn nữa ống khói cũng thông, cô cũng có thể thở, thậm chí có thể nhìn qua một khe hở nhỏ nhìn được ra bên ngoài.
Ban đầu cô rất căng thẳng chờ có người tiến vào, kết quả đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai. Bên ngoài trời đang dần tối đi, đầu óc Hạ Nhược Tâm bắt đầu thả lỏng, đến khi cô mở mắt lại hơi giật mình, thế mà cô đã ngủ rồi.
Bên ngoài cửa mở ‘cạch’ một tiếng, sau đó là âm thanh của giày cao gót nện xuống nền.
Hạ Nhược Tâm vội vàng che miệng mình, xem như đã trấn định. Cũng không biết liệu có phải đã tới đêm rồi không, cô bị dọa quá mức thế nhưng hiện tại lại không có bao tâm lý sợ hãi.
Xuyên qua khe hở của lò sưởi, cô mơ hồ nhìn thấy một phụ nữ đi đi lại lại, đến khi cô ta ngồi xuống thì âm thanh cũng truyền tới tai Hạ Nhược Tâm.
“Các ngươi thật vô dụng, đến một mụ đàn bà cũng không đối phó được.”
“Đừng nói gì với tôi, khiến người kia im miệng cho tôi.”
“Sớm thôi? Ngươi đừng có nói là sớm thôi.” Bạch Lạc Âm đột nhiên đứng lên: “Chẳng lẽ các ngươi không biết khu vực kia đều đã tăng cường đề phòng. Các ngươi bị bắt còn không phải muốn khai ra ta?”
Đồ vô dụng, Bạch Lạc Âm ném điện thoại trong tay đi, vừa lúc lại ném vào góc tường lò sưởi. Hạ Nhược Tâm căng thẳng, mồ hôi lạnh trên người cũng vã ra.
Sau đó là một đôi chân đi dép lê lại gần, tiếp theo một bàn tay từ từ nhặt điện thoại lên.
“Hạ Nhược Tâm!”
Đột nhiên câu này làm lông trên người Hạ Nhược Tâm đều dựng đứng lên, thân mình cô cứng đờ không dám lộn xộn, cũng không biết phải làm sao bây giờ. Cô ta phát hiện ra cô mất.
Làm sao bây giờ, cô có bị ngồi tù không?
Mấy ngày hôm trước, người kia xông vào nhà cô, bị bắt tại trận đã bị phán hai năm. Nếu là cô cũng thế, bị bắt ở đây thì những gì chờ đón cô trước mắt cũng là cái nhà tù đó. Nếu một mình cô thì không sao cả, nhưng Tiểu Vũ Điểm thì phải làm sao bây giờ. Bé sẽ bị đưa tới cô nhi viện sao. Không, cô lắc đầu.
Cô bịt chặt lại miệng mình. Gần, lại gần…
Cô nhắm mắt lại, quay mặt đi. Nhưng nửa ngày sau ánh sáng trước mắt cô chỉ thay đổi một chút. Cửa lò không mở ra, cô liền mở ra hai mắt. Quần áo trên người cô đã ướt, mà cô thở mạnh từng hơi phì phò.
Trước mắt đã không thấy đôi chân kia, mà cách đó không xa trên sô pha, Bạch Lạc Âm đang cầm trong tay điện thoại đã bị ném hỏng, cười lạnh một tiếng.
“Hạ Nhược Tâm, chúng ta chờ xem. Lúc này mày có thể gặp may mắn, lần sau mày sẽ không còn được như vậy, tao muốn đem mày cùng con gái vứt xuống biển cho cá ăn.”
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay của mình, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nắm chặt hai mắt lại. Vừa ồi trái tim cô kém một chút muốn đau vỡ tim. Không hiểu Bạch Lạc Âm vì sao gọi tên cô như vậy, vẫn là đối với cô phẫn hận như vậy.
Chắc không sai đi, sắc mặt cô trầm xuống một chút, cũng đem trán mình nhẹ nhàng để trên đầu gối. Gã đàn ông kia hẳn là Bạch Lạc Âm tìm tới, cô đã biết sẽ không có sự trùng hợp như vậy, nửa đêm vào nhà cô không tìm thấy tiền nhưng vẫn không bỏ đi. Hóa ra mục đích của hắn thật sự không phải vì tiền.
Mục đích của Bạch Lạc Âm là tính mạng của cô.
Đèn đột nhiên tắt, toàn bộ căn nhà tối om đầy hắc ám. Đối với người khác như nào thì cô không biết, nhưng đối với cô lúc này thì đó chính là an toàn, ẩn trong bóng đêm an toàn.
Cô không biết mình ngồi chỗ này đã bao lâu, cô cũng không biết mình đã duy trì tư thế này bao nhiêu thời gian. Dù cô mỏi tới sắp hỏng mất nhưng cũng không dám cử động thân mình một chút, cũng không dám lớn tiếng thở dốc, chỉ đem bàn tay nhẹ ôm lấy mặt mình.
Người phụ nữ bên ngoài, sau một hồi tắm rửa, một hồi làm đẹp, trên bàn đều bày biện các đồ đã dùng, còn có hương hoa hồng nhàn nhạt. Bạch Lạc Âm vẫn luôn rất thích tắm trong cánh hoa hồng, cô thích hưởng thụ, từ đồ dùng đến đồ ăn đều là loại tốt nhất.
Hạ Nhược Tâm kỳ thật không nghĩ cần gì tới tắm trong hoa, cô chỉ cần tắm trong nước ấm, có một bát canh nóng, có một bát mì nóng có thể ăn, còn cần một ly nước có thể uống.
“Anh đã về.” Đột nhiên âm thanh Bạch Lạc Âm thốt ra vui vẻ, tiến lại gần đón.
Hạ Nhược Tâm mở hai mắt mệt mỏi, từ khe hở cô chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân trắng nỡn, mà phía trước còn có một người đàn ông.
Trong không khí đầy vị ái muội, như vị hương của tình yêu ngột ngào, cô dường như nghe được tiếng môi hôn nhau. Mà cô thật đoán đúng rồi, người đàn ông ôm người phụ nữ lên, đã sớm không còn đứng trên mặt đất, rồi sau đó trong chiếc gương đối diện ngăn tủ kia đã là một đôi nam nữ quện lấy nhau.
Hạ Nhược Tâm quay mặt, mũi cay cay, khóe mắt cũng căng ra.
Cô biết bọn họ kết hôn, cũng biết một đôi vợ chồng không có khả năng chỉ đắp chăn bông nói chuyện phiếm.
Sau đó không lâu toàn bộ trong tròng đều truyền đến âm thanh phóng túng.
Người đàn ông thở dốc, người phụ nữ yêu kiều ***, còn thêm giường lớn thỉnh thoảng đong đưa gây tiếng động, có thể thấy được tình hình chiến đấu ở bên ngoài có bao nhiêu kịch liệt.
Thật lâu về sau âm thanh kia mới dừng lại, rồi sau đó từ phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.
“Dật…” Bạch Lạc Âm gọi một tiếng, mà người đàn ông đã mệt mỏi không mở mắt được.
“Dật…” Lại một tiếng, người đàn ông vẫn không phản ứng. Anh ngủ rồi, ngủ say rồi.
‘Cạch’ một tiếng, hình như ngăn kéo bị mở ra. Hạ Nhược Tâm cẩn thận ghé mắt vào khe lò sưởi nhìn, từ bên trong cô thấy được mọi chuyện phát sinh ở bên ngoài, tuy ánh sáng thật mờ nhưng nhất cử nhất động của người phụ nữ kia đều không lọt khỏi ánh mắt cô.
Ngăn kéo bị mở ra, Bạch Lạc Âm lấy từ bên trong một cái hộp nhỏ.
Bỗng một tiếng vang gì đó, ngón tay Bạch Lạc Âm dừng lại, ánh mắt nhìn về phía lò sưởi. Hạ Nhược Tâm sợ hãi vội vàng bịt kín miệng mình, tới thở cũng không dám.
Bạch Lạc Âm nhìn một lúc, sau đó thu hồi tầm mắt. Có lẽ cô đã nghĩ nhiều, nếu không chính là có chuột, ngày mai kêu người mua một ít thuốc diệt chuột tới giết chuột, thật là đồ ghê tởm đáng ૮ɦếƭ.
Cô lấy ra ống tiêm, thuần thục lấy ít gì đó rồi tiêm vào cánh tay Cao Dật.
Sau đó mới từ tốn thu hồi đồ vật trên bàn, lại thả vào bên trong ngăn kéo. Làm xong mọi thứ cô mới ngáp một cái rồi nằm xuống bên cạnh Cao Dật, cũng thuận tay tắt đèn ở đầu giường, sau đó không lâu hô hấp hai người đều là đều đều.
Hạ Nhược Tâm hiện tại cũng không tin được những gì chính mình vừa nhìn thấy. Nếu như không phải cô tận mắt nhìn thấy thì cô thật sự không tin được, Bạch Lạc Âm lại chích MT cho Cao Dật.
Đó là MT, là MT đấy.
Không phải Bạch Lạc Âm rất yêu Cao Dật sao, không phải yêu tới mức chính bản thân mình còn có thể không cần sao? Nhưng sao cô ta có thể làm Cao Dật nghiện MT, đây là hủy hoại anh, đây là muốn sinh mạng của anh, làm cả đời anh bị tra tấn.
Phu nhân Mỹ Phù nói, Cao Dật đã nghiện được một tháng, như vậy chính là nói từ ngày họ kết hôn kia Bạch Lạc Âm đã bắt đầu chích MT cho Cao Dật.
Lúc này tâm tình cô phức tạp, lý trí đã loạn, cô thật sự muốn đi tới cạnh người phụ nữ kia, muốn hỏi một câu vì sao phải chích MT cho Cao Dật.
Cuối cùng cô vãn nhịn xuống. Cô cắn mu bàn tay mình, nhịn xuống âm thanh.
Đến ngày hôm sau người nhà Bạch gia lại đi nghe giảng đạo, toàn bộ trong khuôn viên không còn ai thì cửa lò sưởi mới mở ra. Hạ Nhược Tâm từ bên trong bò ra, đôi mắt cô sưng đỏ, sắc mặt cũng trắng xanh, toàn thân trên dưới đều giống như bị rút cạn sức lực, ngay cả một động tác giơ tay nho nhỏ đều khiến cô khó có thể làm lúc này.
Đừng hỏi cô vì sao không chờ tới khi họ ngủ để rời đi. Cô không dám, cô không mạo được cái hiểm này. Cô đủ biết Bạch Lạc Âm rất ác ý, nếu cô bị bắt thì hậu quả không chắc cô có thể nhận được.
Cô cố sức đứng lên, chạy tới cái ngăn tủ kia, muốn kéo ra nhưng ngăn kéo này đã lại bị khóa. Mà chìa khóa ở trên người Bạch Lạc Âm.
Cô buông lỏng tay, cẩn thận đi tới mép tường, xác định bên ngoài không có ai mới từ trong lỗ nhỏ bò ra. Lúc này mặt cô đã xám như tro, ngay cả tóc cũng dính bết lại với nhau. Cô một hơi chạy thẳng về nhà, mở cửa ra cũng đóng lại ngay, người dựa vào cửa thả lỏng từ từ ngồi xuống mặt đất.
Cô nấc lên, tiếng khóc lớn bật ra.
Không ai biết cô rốt cuộc đã qua một đêm thế nào, cũng không có ai biết một đêm này có vị gì với cô, càng không biết một đêm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô đứng lên đi tới toilet, trong gương sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt sưng vù, tóc cũng rối rắm thành đoàn.
Mở vòi nước ra, cô lấy tay vốc nước táp vào mặt, hy vọng nước này có thể khiến mình bình tĩnh lại. Đúng vậy, cô cần bình tĩnh, cô nhất định phải bình tĩnh. Cô vươn tay mở vòi hoa sen, người cũng đứng dưới dòng nước từ vòi sen chảy ra, mở to hai mắt, toàn bộ thế giới giống như đang có một trận mưa to bắng giá, mà cô ở trong mưa không đi ra.
Đi vào trong phòng ngủ, cô vô thức cuộn mình lại, một đêm này dường như đều vào trong mộng. Một Bạch Lạc Âm với khuôn mặt dữ tợn, cô ta thành một ác ma, rồi Cao Dật ngày càng gầy yếu cuối cùng thành đám xương trắng, một hồi lại Bạch Lạc Âm cầm một cây đao chém tới cô…
Đột nhiên Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, cô thở hổn hển, *** cũng phập phồng, quần áo trên người cô ướt đẫm.
Cô mở tủ quần áo thay một bộ đồ khác, sau đó mở cửa định đón Tiểu Vũ Điểm trở về, nhưng cuối cùng suy nghĩ vẫn để Tiểu Vũ Điểm ở lại nhà phu nhân Mỹ Phù thì tốt hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc