Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 140

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Cao Dật đem Tiểu Vũ Điểm giao cho Hạ Nhược Tâm. Tiểu Vũ Điểm vẫn luôn có chút sợ hãi, tâm trẻ con vốn rất mẫn cảm, ai thích bé, ai không thể thích bé, bé theo bản năng đều có thể cảm nhận được. Mà chuyện vừa rồi khả năng đã khiến bé sợ.
Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm trong lòng, Tiểu Vũ Điểm nắm chặt áo của mẹ: “Mẹ.” Tiểu Vũ Điểm sợ hãi giấu mặt vào trong *** mẹ, trước nay bé đều chưa nghe âm thanh giận dữ như vậy, lớn đến mức giống như tiếng pháo ngày tết, mà bé sợ nhất chính là tiếng pháo.
“Không phải sợ, không sao đâu. Con xem, còn có mẹ ở đây.” Hạ Nhược Tâm cẩn thận vỗ về con gái, cô thật sự rất khổ sở. Tiểu Vũ Điểm đi đến đâu đều được mọi người thích, đây là lần đầu tiên có người không thích bé, thậm chí chán ghét bé. Mà trong lòng cô là mẹ hiện tại cũng rất chua xót, cô chịu tủi thân không quan trọng, nhưng có thể không làm tổn thương con gái cô không?
“Xin lỗi, Nhược Tâm. Lẽ ra anh nên nói sớm với em.” Cao Dật đặt tay lên bả vai Hạ Nhược Tâm, trên mặt anh lộ vẻ mặt rất xin lỗi. Đây mới là ngày đầu tiên anh đã để cô chịu sự đãi ngộ bất bình như vậy, anh thật sự xin lỗi cô.
“Không sao.” Hạ Nhược Tâm lắc đầu: “Em biết anh so với em càng không dễ chịu, hơn nữa chắc anh cũng không nghĩ chuyện sẽ xảy ra như vậy.” Cô kỳ thật cũng có chút đoán được cuộc sống của anh. Một người cha nghiêm khắc, mội người mẹ mềm yếu, lại có một đứa em nhỏ tuổi, nhất định anh đã chịu không ít khổ cho nên mới ở bên ngoài ba năm không muốn trở về. Áp lực của anh so với cô có khi còn lớn hơn.
Mà cô lại càng biết, anh không nghĩ sẽ khiến cô cùng Tiểu Vũ Điểm chịu thiệt thòi, anh không cố ý.
Cao Dật vén một bên chăn trên người Tiểu Vũ Điểm rồi đặt Pu'p bê vào lòng của bé. Có Pu'p bê khiến Tiểu Vũ Điểm có cảm giác an toàn hơn rất nhiều, bé chớp chớp hàng lông mi dài, chậm rãi nhắm lại hai mắt. Chỉ cần có mẹ, có Pu'p bê thì tốt rồi.
“Nhược Tâm. Nghe anh nói.” Cao Dật nói, trên mặt anh tràn ngập căng thẳng, lời nói có chút trầm trọng: “Cái nhà này, nếu không có mẹ, không có Cao Hân thì anh chắc chắn sẽ không về.”
“Nơi này chỉ có mẹ và em trai là người thân của anh, người đàn ông kia không phải là cha đẻ của anh, ông ta họ Bạch, Bạch Lạc Âm cũng là họ Bạch, em có hiểu được không?”
Anh nhìn về phía trước, sắc mặt càng căng thẳng, thân thể cũng có chút căng ra: “Anh với Cao Hân kỳ thật cũng không khác em nhiều lắm.” Anh nói tới đây âm thanh tràn đầy châm chọc: “Năm đó người đàn ông kia theo đuổi mẹ anh, rốt cuộc mẹ anh cũng cảm động, sau đó mẹ cùng hai anh em anh gả tới Bạch gia. Bà thật sự yêu ông ấy, vì ông ấy mà hi sinh mọi thứ, tình yêu của bà, thanh xuân của bà, hơn một nửa đời người của bà. Lúc đầu ông ta thật sự đối với ba người nhà anh không tồi, thậm chí còn coi anh cùng Cao Hân như con đẻ, cho đến một hôm ông ấy ôm về một đứa bé.”
Cao Dật hít sâu một hơi, âm thanh cũng ngừng lúc này, cũng không phát hiện bên ngoài có góc áo ai đó hiện ra.
“Đứa bé kia là Bạch Lạc Âm?” Hạ Nhược Tâm đã đoán ra.
“Đúng vậy.” Cao Dật châm chọc cười. “Là Bạch lạc Âm, cũng là con đẻ của Bạch Thần Phong, nghe nói là tình đầu của ông ấy đã sinh ra một đứa trẻ, không biết vì sao họ lại chia tay. Nguyên nhân không ai biết, nhưng người phụ nữ kia sinh bệnh qua đời để lại đứa nhỏ này. So với mẹ anh ông ấy càng yêu người phụ nữ kia, nghe nói mẹ anh cũng có vài phần giống người phụ nữ kia, nếu không ông ấy cũng không có khả năng cưới một người đã ly hôn, lại còn mang theo hai đứa nhỏ. Mà ông ấy yêu người phụ nữ kia, đương nhiên lại càng yêu đứa con của người phụ nữ kia sinh ra, huống chi lại là con đẻ của ông ấy.”
“Mẹ anh chấp nhận cô ấy rồi?” Hạ Nhược Tâm cũng là phụ nữ, suy bụng ta ra bụng người. Cô dường như có thể cảm nhận được nỗi lòng của Vệ Lan, khổ sở, khó nhịn, khó chịu, thậm chí suy sụp. Không có người phụ nữ nào có thể thừa nhận điều đó.
“Ừ, mẹ chấp nhận rồi.” Cao Dật nhắm mắt lại, “Bà không thể không chấp nhận, bởi khi đó Cao Hân còn nhỏ, mà bà cũng thật sự không rời được người ông ấy. Bà coi Bạch Lạc Âm như con của mình, tất nhiên cũng không bạc đãi Cao Hân.”
“Anh vì cái gì phải rời khỏi nhà, bởi vì Bạch Thần Phong muốn anh cưới Bạch Lạc Âm. Có lẽ có thể nói rằng ông ấy vẫn luôn có ý muốn như vậy, cho nên ông ấy rất chăm lo cho anh, không phải vì yêu anh, coi anh là con ông ta, mà là cho con gái ông ấy, muốn anh thành một người chồng tốt.”
“Nhưng anh không đồng ý. Hồi sinh viên anh học thương nghiệp và y học, cũng từ lúc ấy anh bắt đầu bỏ thương từ y, anh từ chối mọi thứ của Bạch gia, cũng từ chối cưới Bạch Lạc Âm.”
“Anh không hận ai, chỉ không muốn cuộc đời mình bị nắm trong tay người khác. Đúng là anh nợ Bạch gia, nhưng cũng không muốn dùng cả đời mình để trả nợ.”
Anh nói xong, Hạ Nhược Tâm đem tay đặt lên trên tay anh, điều này cô cũng đã trải qua, giống như tâm hồn họ được kéo lại gần nhau một ít. Có lẽ vì nguyên nhân như vậy đi, Hạ Nhược Tâm tới hôm nay mới hiểu những gì phía sau người đàn ông này đã trải qua những gì. Phía sau nụ cười luôn tươi của anh cũng che giấu chua xót.
Ngoài cửa truyền đến một tiếng khóc, Cao Dật bống nhiên đứng lên hướng đi ra phía ngoài. Hạ Nhược Tâm cẩn thận ôm con gái đặt xuống sô pha, cũng đi theo ra.
Ngoài cửa, Vệ Lan dựa vào góc tường, tay che bụm miệng che tiếng khóc áp lực của mình. Mắt Cao Hân cũng hơi đỏ đang an ủi bà, hóc mắt anh hơi cay cay có một chút thương cảm.
“Mẹ!” Cao Dật đi ra không nghĩ Vệ Lan sẽ tới, vừa rồi những gì anh nói với Hạ Nhược Tâm bọn họ đều đã nghe được sao?
Vệ Lan vội vàng lau mặt mình, xem đi, tuổi tác đã lớn như vậy còn khóc trước mặt con trai, thật bà cảm thấy có chút mất mặt.
Bà nhìn người phụ nữ theo Cao Dật đi ra, đây là người vợ con trai chọn, thật tốt, thật xinh đẹp, thật hiền dịu. So với Bạch lạc Âm thật sự tốt hơn nhiều, mà lúc này bà cũng có quyết định của mình, nếu bà đã không hạnh phúc thì bà sẽ làm con trai của mình hạnh phúc.
“Con là Nhược Tâm?” Bà đến gần, nắm chạy tay Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm lại có chút thụ sủng nhược kinh*. (*thụ sủng nhược kinh: được ưu ái bất ngờ mà sợ hãi, từ này chắc mọi người quen rồi.)
“Dạ, đúng vậy, bác gái, con là Nhược Tâm, bác khỏe ạ.” Trước mắt là Vệ Lan thật sự rất hiền dịu, có lẽ không hạnh phúc nhưng chắc chắn là một người mẹ tốt, cô đều đã làm mẹ nên cô biết.
“Về sau không cần gọi là bác, muốn con như Tiểu Dật gọi một tiếng là mẹ.” Vệ Lan hiền dịu nói, đứa nhỏ này có đôi mắt thật đẹp, mà tâm cô gái này hẳn cũng đẹp.
Hạ Nhược Tâm nhìn thoáng qua Cao Dật, Vệ Lan cứ thế nhẹ nhàng tiếp nhận cô sao? Liệu có quá nhanh không.
Cao Dật chỉ cười cười gật đầu một cái với cô. Bởi vì Vệ Lan yêu bọn họ cho nên tất nhiên sẽ tôn trọng điều bọn họ thích, thích người bọn họ yêu.
“Cảm ơn bác gái.” Cô vẫn có chút ngượng ngùng gọi từ mẹ kia, dẫu sao cô với Cao Dật cũng chưa kết hôn, mà từ mẹ kia cũng thật lâu cô đã không có gọi, cho nên có chút không biết nói ra như thế nào.
“Không sao, về sau rồi gọi cũng được.” Vệ Lan cũng không ép cô, đúng rồi, bà nhìn xung quanh, “Mẹ có thể thấy cháu được không?” Đứa bé kia bà vẫn chưa ngắm kỹ đâu.
“Dạ, cháu đang ngủ.” Hạ Nhược Tâm mở rộng cánh cửa, thân hình nho nhỏ của Tiểu Vũ Điểm nằm trên sô pha, tay còn ôm một con Pu'p bê, khuôn mặt thật hài hòa, đứa bé thật xinh đẹp đáng yêu.
“Đúng thật là đứa trẻ đáng yêu.” Vệ Lan đứng ở cửa, cũng không muốn đi quấy rầy giấc ngủ của trẻ. Quả nhiên, bà đã thấy, hai mẹ con đều rất xinh đẹp, đặc biệt là đứa bé kia làm người không thể không thích.
“Nhược Tâm, em chăm sóc Tiểu Vũ Điểm một chút, anh đi nói chuyện với mẹ một lát.” Cao Dật đi tới đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm an ủi nói: “Lát nữa anh sẽ về, đừng lo lắng.” Anh vén tóc qua tai cho cô, hành động thân mật tự khiên khiến Cao Hân hơi nhíu mày, hóa ra ông anh của anh cũng không phải đầu gỗ.
Hóa ra anh cũng có lúc lãng mạn, mà anh lãng mạn cũng là tùy người. Ví như cô gái Bạch Lạc Âm kia trước nay anh đều giữ nề nếp, nhưng đối với Hạ Nhược Tâm thì khác, kỳ thật đây mới là tính cách chân chính của ông anh mình đi. Đây cũng mới là ông anh chân chính của anh, chỉ là, hình như anh trai cũng chưa nói cho chị Nhược Tâm, năm đó anh ấy cũng thật có một đoạn cảm tình với Bạch Lạc Âm?
Có điều, nói hay không nói đều không quan trọng, cũng đã là chuyện đã qua đi rất lâu rồi.
“Vâng,” Hạ Nhược Tâm đáp ứng, “Em biết rồi.” Mà cô cũng hiểu, Cao Dật đã ba năm không gặp mẹ cùng em trai, nhất định sẽ có rất nhiều điều muốn nói với họ. Cô không có liên quan, cô có thể tự chăm sóc mình và con gái.
Cao Dật lúc này mới yên tâm xuống dưới. Hiện tại còn chưa có người dám tìm cô gây chuyện, cho nên có một số chuyện anh muốn thương lượng cùng mẹ một chút mới được. Lúc Cao Dật đi rồi Hạ Nhược Tâm mới đóng cửa lại, đi về bên cạnh Tiểu Vũ Điểm. Cô ngồi trên sô pha, lông mi Tiểu Vũ Điểm nhúc nhích một chút, sau đó dụi nhẹ hai mắt mình.
“Mẹ…” Bé vươn tay nhỏ của mình làm Hạ Nhược Tâm ôm con. “Mẹ, Tiểu Vũ Điểm sợ, ông kia hung dữ quá.” Bé cẩn thận nói, ôm chặt Pu'p bê của mình một chút.
“Không sao, con xem, có mẹ cùng Pu'p bê ở đây Tiểu Vũ Điểm không cần sợ.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vô về đầu tóc con gái, mà lúc này có thể nhìn thấy trên trán Tiểu Vũ Điểm có một vết thương nho nhỏ, đây là do tai nạn xe lần trước lưu lại. Mà hiện giờ Tiểu Vũ Điểm lá gan rất nhỏ, cũng rất dễ sợ bị dọa nạt. Có lẽ cùng là di chứng do tai nạn xe lần trước.
Cửa truyền đến tiếng dập, cô đứng lên kỳ lạ nhìn về phía cửa, không phải anh mới đi sao? Sao đã trở lại, hay về lấy đồ vật gì đó.
Cô vội vàng đi ra mở cửa.
Cửa mở ra lại khiến cô sửng sốt, không phải Cao Dật, cũng không phải một người mà là hai người.
Bạch Thần Phong, cha nuôi Cao Dật. Bạch Lạc Âm, người vợ sắp cưới Cao Dật chưa từng thừa nhận, đồng thời cũng là con gái ruột của Bạch Thần Phong. Bọn họ đều họ Bạch, mà Cao Dật từ trước đến giờ đều họ Cao.
“Cô tên Hạ Nhược Tâm?” Bạch Thần Phong lạnh giọng hỏi, quả nhiên là chúa tể nhà này, ngữ khí đều quen ra lệnh. Bạch Lạc Âm đang bám vào cánh tay Bạch Thần Phong, khinh thường nhìn Hạ Nhược Tâm từ trên xuống dưới, cũng không biết người phụ nữ này từ nơi nào xuất hiện, mà cô càng không tin đứa bé kia là con của Cao Dật.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Đúng vậy, là cháu, bác trai. Cháu tên Hạ Nhược Tâm.” Cô cố gắng cười, dù sao cũng là cha nuôi của Cao Dật, cũng là trưởng bối, cô không muốn vì mình mà lại mang phiền toái đến cho Cao Dật.
“Ai cho cô gọi tôi là bác.” Bạch Thần Phong khinh thường chặn câu nói của Hạ Nhược Tâm, thấy cô càng xem càng không vừa mắt, giống như lúc người đàn ông kia ςướק người phụ nữ ông yêu nhất, mà hiện tại Hạ Nhược Tâm lại ςướק đi chồng của Bạch Lạc Âm, là con nuôi ông cũng là con rể ông.
Bạch Lạc Âm có chút đắc ý trên mặt, trong nhà này mọi thứ đều là của Bạch Thần Phong, đương nhiên cũng là của Bạch Lạc Âm cô, cho nên nơi này mọi thứ đều là của cô, đương nhiên bao gồm cả Cao Dật trong đó.
Hạ Nhược Tâm hơi sửng sốt một chút nhưng vẫn cứ mỉm cười: “Bạch Thần Phong, ông khỏe.” Nếu không gọi ông ta là bác thì cô sẽ không gọi, mà lời nói lạnh nhạt vừa rồi so với mấy năm trước cô ở Hạ gia cùng Sở gia xem ra còn tốt hơn nhiều.
Tâm cô cũng đã bị buộc phải mạnh mẽ.
Một đôi tay nho nhỏ ôm lấy chân cô, cô cúi đầu liền thấy Tiểu Vũ Điểm đã đứng ở phía sau cô, tay bé đang ôm chặt chân cô, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm hai người trước mặt.
Bé phải bảo vệ mẹ, không cho bọn họ bắt nạt mẹ của bé.
“Đứa bé này là của Cao Dật sao?” Bạch Thần Phong cúi đầu nhìn Tiểu Vũ Điểm, lông mày càng nhăn lại. Dẫu sao cũng không thể tiến vào nhà bọn họ, ông không để con gái mình chịu thiệt thòi, đương nhiên cũng không muốn một đứa cháu gái khác họ.
Hạ Nhược Tâm cẩn thận che chở Tiểu Vũ Điểm, sợ bọn họ sẽ họa khiến con gái càng thêm nhát gan, cô lắc đầu, không định giấu giếm điều gì.
“Không phải, đây là con của cháu, năm nay ba tuổi rưỡi, cũng không phải con đẻ của Cao Dật.”
Bạch Thần Phong vừa nghe mặt hơi trùng xuống, hóa ra Cao Dật vậy mà lại đi yêu một phụ nữ đã kết hôn, thậm chí còn có mang theo một chút dã loại.
“Cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi Cao Dật. Cô nói một số, chỉ cần cô không quá tham lam tôi sẽ đồng ý với cô.” Bạch Thần Phong ngồi xuống, ngữ khí khinh thường, mặc kệ loại phụ nữ này tìm tới Cao Dật như thế nào thì cũng đơn giản chỉ vì tiền. Chỉ cần cô ta có thể nói ra ông đều có thể đáp ứng. Bạch gia bọn họ cái gì cũng không có ngoại trừ tiền.
Trên mặt Hạ Nhược Tâm xuất hiện một chút tổn thương. Cô bế Tiểu Vũ Điểm lên, đem đầu con gái nép vào *** mình: “Thật xin lỗi, Bạch tiên sinh. Tôi với Cao Dật ở bên nhau không phải vì những cái đó.” Nếu cô cần tiền thì lúc trước đã không từ chối Sở Luật cho cô một nửa tài sản.
Phải biết rằng một nửa tài sản của Sở Luật sẽ khiến cô trở thành phú bà đỉnh cấp thế giới, đến nỗi Bạch gia cũng chỉ là hạng trung. Mà khi cô cùng Cao Dật ở bên nhau thì Cao Dật cũng chỉ là một bác sĩ bình thường mà thôi, trước nay cô đều không biết anh có thân phận như vậy, cho nên mọi thứ đều không liên quan đến tiền.
Bạch Thần Phong nói, hiển nhiên muốn làm nhục cô.
“Có phải cô chê ít?” Bạch Thần Phong ban đầu là sửng sốt, sau đó lại cười lạnh lên tiếng. Gương mặt già với những cơ bắp cứng đờ, khóe mắt cũng không có nhiều nếp nhăn, hiển nhiên là một người ít cười.
“Không phải.” Hạ Nhược Tâm hơi rũ long mi, không tự ti không kiêu ngạo trả lời: “Cao Dật lát nữa sẽ trở lại, nếu muốn tôi rời đi rất dễ dàng, chỉ cần anh ấy nói một câu tôi tự nhiên sẽ rời đi, hơn nữa rời đi vô điều kiện, sẽ không ngây ngốc ở chỗ này một giây.” Không phải cô muốn tạo phiền cho Cao Dật, nhưng bởi vì cô thấy hiện tại Tiểu Vũ Điểm đã sợ hãi, cô không nghĩ lại làm con gái thấy sợ hãi.
“Để tôi xem cô có thể diễn được mấy ngày?” Bạch Thần Phong quăng tay một chút, vừa nghe tới cái tên Cao Dật khuôn mặt liền có chuyển một ít màu xanh lá. Tính tình Cao Dật ông đều biết, ông hít mạnh một hơi, nhịn xuống việc đuổi cô gái này ra khỏi cửa. Bởi vì ông còn sợ Cao Dật lại một lần nữa mấy năm không về, lúc ấy Lạc Âm phải làm sao bây giờ? Lại phải đợi nó một thời gian dài, mà Lạc Âm đứa nhỏ này cũng là một cái tử tâm nhãn*, ông có thể không để bụng Cao Dật, nhưng lại không thể không để bụng con gái mình, hơn nữa ông đã vất vả bồi dưỡng Cao Dật như vậy không phải để cho cưới người khác.
*tử tâm nhãn: đầu óc ngơ ngơ, trong tâm đã ૮ɦếƭ.
“Lạc Âm, chúng ta đi.” Bạch Thần Phong chỉ nói một câu, mà lúc Bạch Lạc Âm rời đi trên cô lộ ra nụ cười âm lãnh, Tiểu Vũ Điểm ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm, bản năng sợ hãi.
“Mẹ, dì kia cười thật xấu, giống như xà tinh trong hồ lô.” Tiểu Vũ Điểm nhíu một chút lông mày nhỏ của mình, mà âm thanh nho nhỏ lại bị Bạch Lạc Âm nghe thấy.
Cô dùng sức nắm chặt tay, tiểu dã loại đáng ૮ɦếƭ này, sao dám nói cô giống xà tinh, nhất định cái này là Hạ Nhược Tâm dạy, mà cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua, tuyệt đối sẽ không.
“Tiểu Vũ Điểm, nói như vậy không tốt, biết không?” Hạ Nhược Tâm không chú ý tới hận ý trong mắt Bạch Lạc Âm, chỉ vỗ về khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm, không tán đồng dạy con gái.
“Nhưng thật sự rất giống.” Tiểu Vũ Điểm buồn rầu cắn tay nhỏ của mình, bé không có nói sai. "Rõ ràng là thế mà sao mẹ lại nói là không tốt?"
Hạ Nhược Tâm chỉ biết xoa nhẹ trán của mình, con gái của cô, có khi khôn khéo đến mấy cô cũng không cách nào đủ năng lực trả lời cái này trả lời cái kia, mà vấn đề của trẻ con thật là ùn ùn không dứt, cho nên cô cuối cùng đánh thôi đi, mà có lẽ cô phải đi mua cuốn mười vạn câu hỏi vì sao cho con, nếu không thì ngày nào cô cũng sẽ bị con gái hỏi liên tục.
“Ngoan, đi chơi với Pu'p bê đi.” Cô buông con gái xuống, Tiểu Vũ Điểm chạy tới bên cạnh sô pha cầm lấy Pu'p bê ôm vào lòng ***. Bé chơi chưa được lâu thì cửa lại bị đẩy ra, Pu'p bê trong *** Tiểu Vũ Điểm rơi xuống đất, sau đó lập tức chạy vào lòng Hạ Nhược Tâm.
“Ngoan, đừng sợ, mẹ ở đây.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa xoa lưng con gái, bé lại bị dọa sợ rồi.
“Tôi còn tưởng rằng đó là con của Dật, hóa ra chỉ của cô. Dật thật tốt số, mua một tặng một thật tốt nha.” Cửa truyền đến âm thanh châm chọc, kỳ thật không cần nhìn cũng biết là ai lại đây.
Ngoài trừ Bạch Lạc Âm thì sẽ không có người thứ hai chán ghét mẹ con Hạ Nhược Tâm như vậy. Hạ Nhược Tâm không ngừng vỗ về con gái, những câu Bạch lạc Âm nói chỉ khiến cô hơi nhíu mi.
Bạch Lạc Âm không cần mời mà tự vào, cô nhìn xung quanh, đây là phòng của Cao Dật, cô đều không đến được nhiều thế mà anh ấy để người phụ nữ ở nơi này, làm sao cô có thể dễ chịu trong lòng, có thể cam tâm.
“Cao Dật là của tôi, Hạ Nhược Tâm, cô không có khả năng ςướק đi anh ấy.” Bạch Lạc Âm đi tới bên cạnh Hạ Nhược Tâm, cô cười nhưng là ý cười lạnh băng, những gì cô muốn trước nay đều không thể không có.
Từ nhỏ đến lớn đều là như thế.
Hai chân Hạ Nhược Tâm lùi lại một chút, không phải bởi vì sợ hãi mà bởi nước hoa trên người cô ta quá nặng.
“Hắt xì.”
“Hắt xì…”
Hai tiếng hắt xì đồng thời vang lên, Tiểu Vũ Điểm xoa xoa khuôn mặt mình, “Mẹ, kinh quá.” Bé hơi hơi chun cái mũi nhỏ. Quả nhiên là mẹ con, đồng dạng đều chán ghét mùi nước hoa nồng đậm.
Cái loại tiểu dã loại đáng ૮ɦếƭ, sắc mặt Bạch Lạc Âm càng thêm khó coi, tiểu dã loại này nhất định cố ý, vừa rồi còn nói cô giống xà tinh, hiện tại còn nói cô kinh, Hạ Nhược Tâm, quả nhiên cô ta dạy ra con gái tốt.
Đừng tưởng rằng cô không đối phó được với bọn họ, cũng đừng tưởng rằng họ có Cao Dật chống lưng là không cần sợ hãi. Đây chỉ là tạm thời, bởi bì Bạch Lạc Âm cô không có khả năng thua.
Cô quét mắt nhìn Pu'p bê Tiểu Vũ Điểm đặt trên sô pha, sau đó đi tới cầm lấy Pu'p bê.
“Kia là Pu'p bê của Tiểu Vũ Điểm, đưa Tiểu Vũ Điểm đây.” Tiểu Vũ Điểm duỗi tay của mình, thật không thích người khác chạm vào Pu'p bê của bé, kia là do mẹ mua cho bé, tuy rằng chú cũng đưa một cái nhưng bé vẫn yêu nhất mẹ mua.
“Bạch tiểu thư, mong cô trả Pu'p bê cho tôi, đó là con gái của tôi.” Hạ Nhược Tâm đưa bàn tay ra muốn đem Pu'p bê trở lại, mà cô cũng có chút hơi tức giận. Cô ta có thể làm gì cô cũng được, mắng cũng vậy, không cam lòng cũng thế, nhưng sao lại có thể bắt nạt con gái cô.
“Pu'p bê của cháu.” Tiểu Vũ Điểm bẹp cái miệng nhỏ, nhìn Pu'p bê bị người khác cầm trong tay cực kỳ tủi thân, Pu'p bê của bé trước nay đều không rời xa bé, bé rất thích Pu'p bê kia, bé lại càng không thích người khác cầm Pu'p bê của mình.
Đáng ghét, đáng ghét, thật đáng ghét. Mắt bé đỏ lên, nước mắt rơi xuống từng giọt.
“Bạch tiểu thư, mong cô đem Pu'p bê của con gái tôi trả lại cho tôi.” Hạ Nhược Tâm nói một lần nữa, nếu không phải cô vẫn còn ôm con gái đang khóc ở trong lòng thì cô đã đi tới đoạt lấy Pu'p bê của Tiểu Vũ Điểm.
“À. Cô muốn Pu'p bê, thật đúng là rách rưới, không biết trên mặt có vi khuẩn hay không?” Bạch Lạc Âm có chút ghét bỏ Pu'p bê đang cầm trong tay, thật ghê tởm, đều đã bị hư hao tới dạng này còn coi như bảo bối. Khi cô còn nhỏ thì đều không đem loại Pu'p bê này đặt vào trong mắt.
Cô có cả một phòng Pu'p bê, cái này thì tính làm gì.
“Pu'p bê.” Tiểu Vũ Điểm vươn tay của mình, có chút hoảng. “Đưa Pu'p bê cho cháu, đưa Pu'p bê mẹ mua cho cháu, đó là Tiểu Vũ Điểm.”
“Được, trả cho mày…” Bạch Lạc Âm ác ý cười, nhẹ buông tay khiến Pu'p bê rơi xuống đất, sau đó chân cô dùng sức dẫm mạnh lên người Pu'p bê.
“Pu'p bê…!” Tiểu Vũ Điểm lập tức khóc rống lên, mà Tiểu Vũ Điểm cũng chưa từng khóc thương tâm như vậy, cũng chưa từng lớn tiếng khóc như thế. Hạ Nhược Tâm ngây ngốc nhìn chằm chằm Pu'p bê bị dẫm trên mặt đất kia không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí đều không biết Bạch Lạc Âm nhìn cô đắc ý, sau đó vênh mặt nghênh ngang đi ra ngoài.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm, mặt đỏ ửng vì khóc.
“Không sao, không sao.” Hạ Nhược Tâm vội vàng buông Tiểu Vũ Điểm đang không ngừng khóc xuống, cô nhặt Pu'p bê từ trên mặt đất, dùng tay áo mình lau Pu'p bê, chỉ có điều từng giọt nước mắt lại không ngừng rơi trên mặt Pu'p bê.
Cô thỉnh thoảng xoa mặt Pu'p bê như xoa hai mắt của mình, cuối cùng lau khô Pu'p bê cô mới đưa cho Tiểu Vũ Điểm: “Ngoan, không khóc nữa, Pu'p bê đây rồi.” Cô cẩn thận ôm con gái vào lòng, chỉ có điều âm thanh cô có chút nghẹn ngào trong cổ họng, áp lực muốn bệnh.
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt Pu'p bê, áp khuôn mặt nhỏ của bé vào mặt của Pu'p bê, Hạ Nhược Tâm bế con gái đặt lên đù* mình.
“Tiểu Vũ Điểm ngoan, không cần nói chuyện này cho ba biết được không? Ba đã rất mệt, chúng ta không nên lại khiến ba mệt hơn, hiểu không?” Cô biết mình đã khiến con gái tủi thân, nhưng cô thật sự không muốn mang thêm phiền toái tới cho Cao Dật, cha con Bạch gia đều không quá ép cô phải đi.
Quan hệ giữa Cao Dật và cha con Bạch gia đã căng thẳng như vậy, nếu thêm chuyện cô nữa không biết liệu có gây ra đại chiện, rồi sau đó lưỡng bại câu thương.
Cô thật sự hi vọng có thể nghĩ cho mình nhiều một chút, nhưng là không thể. Cô không thể quá ích kỷ, Cao Dật đã cho các cô quá nhiều, trước nay cô đều chưa báo đáp được cho anh, lúc này chỉ có thể nuốt thiệt thòi xuống mà thôi.
Có lẽ những chuyện như này về sau sẽ lại xảy ra, nhưng cô sẽ tận lực bảo vệ con gái, sẽ không để con gái mình biến thành Hạ Nhược Tâm thứ hai.
“Được không? Tiểu Vũ Điểm.” Cô cúi đầu trấn an con gái mình, Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu nhẹ nhàng gật.
“Xin lỗi con, Tiểu Vũ Điểm, là mẹ làm con khóc.” Cô khó chịu nghẹn ngào nói, cô thật sự không muốn con chịu bất cứ chút tổn thương nào.
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt Pu'p bê của mình, mặt vẫn còn đỏ ửng.
“Mẹ, chúng ta có thể về nhà không? Nhà của chúng ta cùng với ba.” Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói, nơi này Tiểu Vũ Điểm không thích.
“Ừ, chúng ta sẽ rất mau có thể về nhà.” Hạ Nhược Tâm nói theo lời của con, chỉ là, trở về, cô cũng không biết khi nào mình mới có thể trở về. Nhà Cao Dật thật sự so với những gì cô nghĩ còn phức tạp hơn nhiều.
Cô cẩn thận vỗ về con gái, mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa, bọn họ chắc sẽ không lại đến chứ.
Trong một phòng khác, bên trong có ba mẹ con đang ngồi, bọn họ không chút nào biết có người đã tới dằn mặt Hạ Nhược Tâm trước.
“Tiểu Dật, đó là con của con à?” Tuy rằng biết là không phải nhưng Vệ Lan vẫn hỏi một câu, để xác định một chút.
Cao Dật lắc đầu: “Mẹ, không phải, bé là con của Nhược Tâm. Nhưng hiện tại bé gọi con là ba, cũng là con gái của con.”
Tuy rằng đã sớm nghĩ tới nhưng trong lòng Vệ Lan vẫn có chút thất vọng, đáng tiếc, một đứa bé rất đáng yêu như vậy.
Cao Hân đặt ௱ô** ngồi bên cạnh Cao Dật, tay đặt trên vai Cao Dật: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, cháu đáng yêu là được. Tự nhiên con được làm chú, mẹ được làm bà nội, không phải là chuyện vui sao?”
“Chỉ cần anh thích là được, mẹ đã bao giờ thấy anh để ý tới một người như vậy chưa, mẹ có cảm thấy giờ anh ấy mới giống người mà không phải máy móc không?” Lời nói này có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không sai lệch lắm. Anh trai giờ cười nhiều hơn so với ngày trước, tuy rằng cùng Bạch Thần Phong sảo khởi giá tới* vẫn là bộ dáng trước của anh ấy, chỉ đối với Hạ Nhược Tâm cùng con gái lại dịu dàng ngoài tưởng tượng khiến anh phải kinh ngây người.
*sảo khởi giá tới: không search được nghĩa là gì luôn, bạn nào biết thì comment giúp với.
Vệ Lan nghĩ nghĩ, xác thật đúng như vậy. Đứa bé kia đáng yêu như thế, tuy rằng là con người khác, nhưng thật sự chỉ cần con trai vui vẻ là được, con trai lớn của bà thật vất vả mới tìm được người mình muốn.
Để cho nó hạnh phúc đi.
“Mẹ, mẹ tiếp nhận Hạ Nhược Tâm cùng Tiểu Vũ Điểm?” Cao Dật vừa thấy biểu cảm thả lỏng của mẹ mình liền hỏi, thật ra lúc nãy anh thấy mẹ nắm tay Hạ Nhược Tâm là cũng đoán được bà đã tiếp nhận Nhược Tâm rồi.
“Đúng vậy, Nhược Tâm là một phụ nữ tốt.” Vệ Lan gật đầu một cái, bà không có quan niệm gì về môn đệ, cũng không quá xem nặng thân phận người, chỉ cần con trai thích là được. Mà chính bà cũng không phải trải qua hai lần hôn nhân sao, còn mang theo cả con nữa.
“Chỉ là…” Vệ Lan lại thở dài một hơi, bà đứng lên, trên mặt có chút phiền nào. “Mẹ đồng ý, nhưng mẹ biết chú Bách của mấy đứa sẽ không đồng ý, chú vẫn muốn con cưới Bạch Lạc Âm, tính cách của chú các con còn không biết sao?”
Bà đồng ý rồi, nhưng còn Bạch Thần Phong lại không có khả năng đồng ý. Tuy rằng không phải cha đẻ, nhưng về mặt danh nghĩa bọn họ vẫn là cha con.
Môi Cao Hân không khỏi nhếch một chút: “Ông ấy không đồng ý thì kệ không đồng ý, ông ấy cho rằng bọn con vẫn là trẻ con sao, ông ấy đã thao túng bọn con nửa đời trước, chẳng lẽ cuộc sống sau này của bọn con cũng muốn quản sao?”
Đôi tay Cao Dật ôm lấy *** mình, cũng đứng lên: “Mẹ, con mang Nhược Tâm trở về không phải để cho ông ấy gặp, cũng không phải muốn ông ấy đồng ý, con chỉ muốn mẹ gặp cô ấy, muốn cho mẹ biết con đã tìm được người phụ nữ của mình, còn có cuộc sống của con bây giờ rất tốt.”
Anh trước nay đều không để ý quá về việc Bạch Thần Phong có đồng ý hay không, nếu ông ta là người tốt như vậy thì lúc trước anh đã không rời khỏi nhà ba năm tới hiện tại mới trở về. Cái nhà này nếu không có mẹ, không có em trai thì tuyệt đối anh sẽ không bước vào nửa bước.
“Nhưng vẫn là ông ấy nuôi con lớn.” Vệ Lan vẫn thấy khó xử, bà rõ ràng, cái gì bà cũng rõ ràng, chỉ là bà thật sự không muốn thấy hai đứa con mình cùng Bạch Thần Phong nháo đến túi bụi, như vậy thì bọn họ thật sự không giống một nhà.
“Mẹ…” Cao Hân đột nhiên đứng lên, duỗi tay đặt lên vai Vệ Lan. Từ khi anh trai rời nhà đi thì anh cũng chỉ có mẹ là người thân, Bạch Thần Phong đâu phải người thân của bọn họ.
“Mẹ, nếu sống không thoải mái, vì sao lại không rời đi?”
Nhớ tới Bạch Thần Phong đối với bọn họ như nào trong lòng anh liền rất khó chịu, trước kia đều nói sẽ quan tâm hai đứa con trai bọn họ, cuối cùng lại ruồng bỏ lời hứa của mình. Nhưng anh sẽ không trách bất cứ người nào, dù sao cũng không phải cha đẻ.
Chỉ là, Bạch Thần Phong không thể cả đời đều muốn làm chúa tể của cuộc sống ba người bọn họ. Bọn họ là người, người sống, là có thể tự sống được.
Thân thể Vệ Lan hơi run lên, cuối cùng cười khổ một tiếng. Bà đã già rồi, vui sướng hay không thoải mái, hơn phân nửa đều đã qua đi.
“Tiểu Dật, con yên tâm. Mẹ sẽ khuyên chú Bạch con.” Vệ Lan cầm tay con trai, lần này bà đã quyết định sẽ giúp con trai, dù dùng bất cứ biện pháp gì đều sẽ giúp con trai mình hạnh phúc.”
“Cảm ơn mẹ.” Cao Dật nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ cần mẹ của anh đồng ý là được, những người khác đều không quan trọng.
“Chúc mừng anh, anh trai.” Cao Dật vươn tay mình, Cao Dật nắm chặt tay của em trai. Vệ Lan nhìn thấy hai đứa con trai, rốt cuộc cũng cười. Cả đời bà kỳ thật cũng không mệt, có hai đứa con như vậy bên cạnh bà cũng mãn nguyện rồi.
Lúc Cao Dật đẩy cửa ra Hạ Nhược Tâm vẫn ôm Tiểu Vũ Điểm trong lòng ***, hiển nhiên Tiểu Vũ Điểm đã ngủ rồi. Anh bước nhạ nhàng đến ngồi bên cạnh cô.
“Con ngủ rồi à?” Âm thanh của anh nhỏ nhẹ một ít, sợ đánh thức Tiểu Vũ Điểm.
“Ừ, con vừa mới ngủ.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu, cúi đầu nhìn con gái trong lòng. Tiểu Vũ Điểm vẫn ôm chặt Pu'p bê, sợ lại bị người khác ςướק đi mất.
Cao Dật cẩn thận ôm Tiểu Vũ Điểm, lông mày hơi nhăn lại: “Sao con lại khóc?” Khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm vẫn còn hồng, lông mi cũng còn ướt, hiển nhiên bé đã khóc.
“Con nhớ nhà, nơi này còn chưa quen, dù sao con mới chỉ ba tuổi.” Hạ Nhược Tâm cũng không nói quá nhiều, không muốn anh phải lo lắng. Bạch Thần Phòng cùng Bạch Lạc Âm làm những chuyện như vậy với các cô, cô chi tự chưa đề*, mà cô cũng thấy được trên mặt Cao Dật một vẻ mệt mỏi. Kỳ thật nơi này không chỉ mỗi cô không được nhẹ nhàng như vậy. Cao Dật như vậy, Vệ Lan kỳ thật cũng như cô phải không.
“Nhược Tâm, để em chịu thiệt thòi mấy ngày, chuyện này sẽ rất nhanh đi qua, đến lúc đó chúng ta sẽ rời khỏi đây dọn ra ngoài, mọi thứ đều sẽ tốt.” Anh đặt tay lên eo Hạ Nhược Tâm, sao đó ôm chặt cô lại. Hạ Nhược Tâm hơi sửng sốt một chút, vẫn chưa cảm thấy có thể quá thân mật với anh.
Ai có thể nghĩ được rằng không lâu sau bọn họ sẽ là vợ chồng.
Thế mà tới hiện tại bọn họ cũng chưa từng có quan hệ thân mật, nghĩ tới điều này Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, để mình dựa vào vai anh. Lúc này có lẽ là lúc bọn họ nhẹ nhàng nhất, cũng là gần nhau nhất.
Một nơi khác, Vệ Lan vừa đi vào liền nhìn thấy Bạch Thần Phong đang ôm một bức ảnh của một người phụ nữ. Trong lòng bà lúc đầu cũng thống khổ nhưng giờ cực kì bình tĩnh, sớm đã không còn thống khổ, ghen ghét tức giận trước kia. Dẫu sao người ta cũng đã gặp nạn, rồi thời gian cũng quá dài cho nên tâm bà đã như nước lặng, việc kia từng nói qua cũng không để bụng chút nào, cho dù cũng là muốn cưới người đàn ông của bà nhưng trước sau đều chưa từng có được. Mặc kệ bà có phải người thay thế hay không, bọn họ cũng không có ai là trung thành chi nhất, rốt cuộc bà cũng là mang theo hai đứa nhỏ gả tới, nói nữa, nửa người bà cũng là vùi vào trong bùn đất, nói về tình cảm cũng không phải có chút làm kiêu.
“Nó có đồng ý rời người phụ nữ kia?” Bạch Thần Phong cẩn thận thu hồi bức ảnh trong tay giống như bảo bối của mình, không để bụng người trước mặt mình là ai, cho dù là Vệ Lan cũng vậy. Trước nay ông đều không để ý Vệ Lan có thể khổ sở, ngần đó năm đã qua ông đã sớm có thói quen ở cùng Vệ Lan như vậy, mà Vệ Lan cũng là thói quen đi.
Vệ Lan ngồi ở bên cạnh Bạch Thần Phòng, lần đầu tiên nghiêm túc nhận ra mình đã gả cho chồng nhiều năm như vậy, trên đầu ông đã có tóc bạc, mà trên mặt ông cũng lưu lại dấu vết của thời gian. Bọn họ thật sự già rồi.
“Bà đang nhìn gì, không nghe rõ tôi nói sao? Tôi đang hỏi bà, Cao Dật có đồng ý không?” Bạch Thần Phong bị ánh mắt của bà làm cho có chút khó chịu, bởi vì bà bà chưa từng không nói một lời như hôm nay, còn có ánh mắt xa lạ kia, một loại ánh mắt ông chưa từng thấy làm trong lòng ông cực kỳ không thoải mái.
“Nó yêu người phụ nữ kia, thật sự yêu.”
Vệ Lan thu lại ánh mắt, chỉ nói một câu như vậy.
“Tôi mặc kệ nó yêu hay không yêu, nó cần phải cưới Lạc Âm. Lạc Âm đã đợi nó nhiều năm như vậy, tôi sẽ không để con chờ nữa. Cô gái kia có cái gì tốt, cũng chỉ là một người phụ nữ đã có con, xứng đáng vào Bạch gia chúng ta sao? Loại phụ nữ này có gì mà yêu.”
Bạch Thần Phong vừa nghe Vệ Lan nói, âm thanh nghiêm khắc cũng lộ ra ý rõ châm chọc, mà tính tình của ông cũng chỉ đối với Bạch Lạc Âm mới có thể biến táo bạo như vậy.
“Mẹ của Bạch Lạc Âm không phải cũng có gia đình, không phải cũng có con gái, ông đều yêu cả đời, vì sao con trai tôi lại không thể yêu?” Vệ Lan vô cùng bình tĩnh nói, mà bà mới phát hiện, hóa ra cũng có ngày bà cũng có thể dùng ngữ khí này để nói chuyện với ông. Sống với nhau cả đời có lẽ bà thật sự mệt mỏi, nhìn ông yêu một phụ nữ khác như vậy bà cũng xem ra đã mệt mỏi. Bà lại cười, nụ cười này đã đi qua bao nhiêu năm tháng.
“Con trai tôi rốt cuộc cũng không phải họ Bạch, nó muốn cưới ai là tự do của nó. Ông cũng không cần nói cho tôi rằng Bạch lạc Âm chờ con trai thôi gì đó. Lúc trước là ai đã một chân đá văng con trai tôt, là ai đã đem chân tâm của con trai tôi dẫm đạp dưới chân. Lại là ai giẫm đạp tôn ngôn của nó. Con trai tôi không phải bóng cao su, không phải ông kêu nó lăn thì nó sẽ lăn, ông muốn nó lăn trở về thì nó phải ngoan ngoãn lăn trở về.” Đến nỗi việc giữa Bạch Lạc Âm cùng Cao Dật trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng. Đơn giản là lúc còn trẻ, tình cảm tuổi trẻ còn sơ khai không có bao nhiêu tình yêu, nhưng Bạch Lạc Âm lại coi Cao Dật làm ngốc tử, gải vờ thích, kết quả sau đó là làm nhục, nói bao câu khó nghe, chỉ là con khỉ để chơi, chơi chán thì bỏ. Hiện tại muốn tìm trở về sẽ dễ dàng vậy sao?
Bạch Thần không nhìn người phụ nữa trước mặt không dám tin tưởng. Trước kia ông nói gì bà đều sẽ nghe. Dẫu ông yêu mẹ của Bạch Lạc Âm tới điên cuồng, đem Bạch Lạc Âm nhận về Bạch gia, đối với Bạch Lạc Âm đầy ưu ái thì trước nay bà cũng không có nói gì. Hôm nay có phải bà đã ăn nhầm cái gì không, hay ông đã nghe lầm.
Vệ Lan đột nhiên trong lòng mình có chút thoải mái, giống như buồn bực từng ấy năm đã tan ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc