Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 135

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

"Không sao." Sở Luật kéo tay anh ra, bước nhanh theo, thân thể anh anh biết, mệt, khó chịu, anh đều có thể chịu đựng, anh không sao, hiện tại con gái anh còn đang khó chịu, con ngủ rồi nhưng chốc nữa tỉnh lại có phải sẽ lại khóc?
Anh đã làm con khóc quá nhiều, không thể khiến con khóc thêm nữa. Anh là một người bố ngay cả con gái mình còn không bảo vệ được vậy anh không xứng đáng làm bố, không xứng đáng có được có con.
Trước đây anh không biết, nên làm con còn nhỏ như vậy đã phải chịu khổ, nhưng hiện tại anh đã biết, không có bất kì lí do gì hay quyền gì có thể khiến con anh phải chịu khổ.
Một lần nữa xuống xe, Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm xuống, hai tay anh có chút hết sức lực, nhưng anh vẫn ôm chặt con như cũ, ngẩng đầu tầm mắt ngừng ở cửa kính sáng bóng trước mặt anh.
"Nhược Tâm, em còn nhớ nơi này không?" Thanh âm anh hơi ngẩn ngơ, khiến anh gặp được một Hạ Nhược Tâm khác, cũng chính ở chỗ này có lẽ trái tim anh đã rung động, cũng ngay ở chỗ này anh đã ngấm ngầm bắt đầu đẩy cô vào, mà ngay lúc đó anh là thật lòng và cũng thực sự quên mất đây là âm mưu của mình.
"Quên rồi." Hạ Nhược Tâm xoay mặt đi, cô không phải quên chỉ là không muốn nhớ lại thôi, nơi này bắt đầu cho những điều dối trá cũng kết thúc bằng những điều dối trá.
Vậy còn cần cô nhớ làm gì. Có thể nhớ cái gì đây?
"Nhược Tâm, thật ra ngày hôm đó anh là thật lòng, nhưng anh lại không thừa nhận chính mình, cũng không thừa nhận em." Nghe thấy cô nói một câu quên rồi, trái tim Sở Luật tức khắc đau đớn, nhưng anh cũng hiểu đây đều là những điều anh phải chịu.
Em quên rồi, không sao, chỉ cần anh nhớ rõ là được.
"Em yên tâm, anh sẽ không ép buộc em nữa, cũng không mang Tiểu Vũ Điểm đi." Anh cúi đầu nhìn con gái, ngón tay nhẹ nhàng мơи тяớи gương mặt con: "Anh sẽ không ép em làm những chuyện em không muốn, Chỉ cần em để cho anh được gặp con và em nhiều hơn một chút là được."
"Anh thật sự có rất nhiều câu xin lỗi muốn nói nhưng anh biết câu xin lỗi của anh thật sự là rẻ mạt nhất." Mà lúc này Tiểu Vũ Điểm trong lòng anh hơi chớp mi lột chút, mở đôi mắt vì khóc mà đỏ hồng, lại muốn khóc rồi.
"Được rồi, con yêu, ba ba đưa con vào." Anh đặt tay trên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, nhẹ nhàng vỗ về. Trên mặt anh cười quá đỗi dịu dàng, chỉ có đối với người anh yêu mới có thể làm người đàn ông từ trước đến nay luôn lạnh lùng vô tình xuất hiện một biểu tình dịu dàng như vậy.
Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu lần thứ hai, nhấc chân đi vào nơi phong cách cực kì đặc biệt này, nơi này anh cho cô một giấc mộng, cô cho rằng cô bé lọ lem rốt cục cũng có thể trở thành công chúa, chỉ là cuối cùng mới hiểu được cô không phải cô bé lọ lem, cô bé lọ lem có hoàng tử yêu thương, nhưng cái cô có chỉ là hận thù.
"Nơi này à?" Đỗ Tĩnh Đường nhíu mày: "Sao anh họ lại đến đây, người này từ trước đến này chính là thương nhân bí hiểm ăn thịt người không nhả xương, muốn anh ta tự mình ra tay một lần, tiền không phải là việc nhỏ mà còn không biết còn bị anh ta sai bảo cái gì?"
Đỗ Tĩnh Đường lắc đầu đi vào chỉ để lại Hạ Nhược Tâm đang đứng bên ngoài, trong nội tâm cô thật ra đã sớm đầy rẫy phức tạp, hai tay cô nắm chặt, có phải ăn thịt người không nhả xương hay không gần như không có liên quan đến cô.
Tần Lạc lười nhác ngồi trên ghế, lúc đôi mắt anh thấy được Sở Luật đang đi vào, mí mắt chưa từng nâng quá một chút, nhưng khi tầm mắt anh cuối cùng cố định trên người cô gái đang đi vào lại lập tức ngồi dậy, đặt ly rượu trong tay qua một bên.
Anh lập tức đứng lên chỉ đi đến phía Hạ Nhược Tâm: "Chào, chúng ta lại gặp nhau, nhớ tôi không?" Anh cúi đầu, cẩn thận miêu tả gương mặt Hạ Nhược Tâm dường như bốn năm qua không hề có một chút thay đổi.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu, nhìn người đàn ông vốn cực đặc biệt này so với phụ nữ còn xinh đẹp hơn, làm người ta quên dường như rất khó.
"Nhưng, rất tốt, đáng tiếc, lúc trước nếu cô trải qua tay tôi đóng gói vậy cô nhất định sẽ trở thành minh tinh chói mắt nhất, chẳng qua là đáng tiếc, người đàn ông kia..." Anh nghiêng đầu một cái, mà tất cả mọi người đều hiểu anh chỉ người kia là ai.
"Anh ta thật sự bá đạo kinh khủng, một chút cơ hội cũng không cho tôi, nhưng bây giờ có phải cô muốn thay đổi chủ ý không, cũng tốt nha, hai người đã không còn là vợ chồng, cô vẫn là một khối ngọc thô mặc dù hơi già một chút."
"Đủ rồi Tần Lạc!" Đôi mắt Sở Luật hơi lạnh, nhưng tại vì đang cẩn thận che chở tiểu gia hỏa ở trong lòng không ngừng khóc thút thít, anh hôm nay không phải đến đây để anh ta nhìn ngọc gì mà tới vì con gái anh.
Hơn nữa bốn năm trước anh đã cảnh cáo anh ta không được đánh chủ ý đến cô, tên nhốn nháo này có phải mắc bệnh hay quên nặng quá rồi không.
"Ok, tôi biết rồi, cậu không cần phải trừng mắt nhìn tôi như vậy, trí nhớ tôi rất tốt, cậu đã nói: "Cô ấy là vợ tôi chứ không phải người phụ nữ khác", nhưng mà hiện tại cái gì cũng không phải." Tần Lạc còn giơ tay lên, miệng nói không ngừng, mà đối với mặt lạnh của Sở Luật dù sao anh cũng đã nhìn nhiều.
Thật đúng là đáng tiếc bài kiểm tra của anh, cả ngày thiếu biểu tình, thật đúng là quá mức lãng phí.
Hạ Nhược Tâm lui về sau một bước, không để trái tim của bản thân lần thứ hai phức tạp, vợ, cô tính là người vợ gì đây?
Môi cô hơi dương lên trên một chút, lại là một loại tự giễu. Sở Luật chỉ mím chặt môi mỏng, đối với Tần Lạc nói nhiều trong lòng cực kì không vui, anh ta có thể không cần nhắc lại chuyện bốn năm trước hay không.
"Được rồi, tôi không nói." Dường như cảm giác được sự kì quái giữa hai người bọn họ, Tần Lạc vội vàng khép miệng, sắc mặt cũng trở nên đứng đắn rất nhiều: "Nói đi, hôm nay đến tìm tôi vì cái gì, tôi không biết cậu còn muốn thay đổi tạo hình, bởi vì cậu không có nhàm chán như vậy."
"Như vậy là cô ấy?" Anh chỉ Hạ Nhược Tâm, còn lại Sở Luật không nói.
"Ồ, không phải." Quả nhiên trên mặt Hạ Nhược Tâm cũng không có quá nhiều biểu cảm, Tần Lạc có thể xác định không phải cô.
"Vậy, là anh ta." Anh lại chỉ xuống Đỗ Tĩnh Đường, Đỗ Tĩnh Đường nhanh nhẹn lắc đầu: "Không phải tôi, tôi tự nhận tôi trưởng thành không tệ, không cần đến tay anh đóng gói."
Đồ tự luyến, Tần Lạc nhàm chán cong môi, xấu như vậy cho anh đóng gói anh cũng không thèm.
"Không phải anh, không phải cậu, cũng không phải cô ấy, vậy thì sao cậu không nói với tôi muốn tôi giúp đỡ chỉ là đứa bé trong Ⱡồ₦g иgự¢ cậu?"
Thật ra anh đã sớm phát hiện đứa nhỏ trong vòng tay Sở Luật, nếu anh đoán không nhầm thì đây chính là con gái anh ta đi.
"Đúng vậy." Sở Luật quay sang nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái, một gương mặt khóc cực đáng thương ở trước mặt Trần Lạc. Trần Lạc dùng sức nhíu mi: "Sao lại khóc đáng thương như vậy?"
"Còn có tóc của cháu, thật sự là cắt thành công, một chút cảm giác nghệ thuật cũng không có, giỏi thật, mang một đứa bé xinh đẹp như này thành xấu xí."
"Được rồi, tôi đã hiểu, là con bé hả, là ai không có trình độ cắt tóc đứa bé thành như vậy?" Anh nói rồi đưa tay ra ôm đứa nhỏ trong lòng Sở Luật: "Này, bé dễ thương, chú sẽ biến cháu thành một cô 乃úp bê xinh đẹp."
Mà anh ta chỉ trích khiến mặt Đỗ Tĩnh Đường lập tức đỏ ửng, đây là đều là lỗi sai của anh, đem Tiểu Vũ Điểm thành một quả dưa nhỏ, anh lại chấp nhận lời chỉ trích của Sở Luật, cái này làm mặt anh càng thêm nóng.
"Ngoan, đừng khóc, lúc nữa chúng ta sẽ đi ra." Tần Lạc ôm Tiểu Vũ Điểm đi vào, nhưng lại quay đầu, khóe môi cười nhẹ trấn an tâm lí: "Cậu có thể yên âm, tôi sẽ khiến con gái cậu xinh xắn, sẽ không để bé sống với cái đầu dưa hấu khó coi này, quả thật không có trình độ, đây là ai cắt vậy, thật là xấu!"
Đầu Đỗ Tĩnh Đường sắp rớt xuống mặt đất rồi, tuy rằng người cắt không phải là anh nhưng nói vậy cùng anh thì có gì khác nhau, thợ cắt tóc là anh chọn, chỉ là không nghĩ tới anh muốn khiến Tiểu Vũ Điểm trở nên đáng yêu hơn chút nhưng trình độ người nọ làm trẻ con thành xấu, thậm chí còn gào khóc như thế.
"Nhược Tâm, không phải lo, em hiểu trình độ của Tần Lạc, anh ta nói nhất định có thể làm được." Tay Sở Luật đặt trên không trung, vốn dĩ muốn hạ xuống nhưng Hạ Nhược Tâm lại tránh tay anh, ngồi ở một bên sofa cự tuyệt mọi thứ từ anh.
Có lẽ cũng từ chối những thay đổi của anh hiện tại, cho dù là thật lòng hay giả ý.
Đôi khi những thứ chúng ta nhìn thấy không phải là toàn bộ mọi chuyện, mà có một số việc từ miệng người khác nói ra dường như càng thêm hiểu rõ, càng thêm khắc cốt ghi tâm.
Sở Luật nhìn tay mình, sau đó chậm rãi buông xuống nắm chặt, môi anh bị trầy da, thật ra bây giờ anh thật sự muốn ngủ một giấc vì đầu anh quả thực rất đau, nhưng không thể anh còn có con gái.
Vì vậy anh cố gắng mạnh mẽ tự chủ khiến bản thân chịu đựng mọi thứ không thoải mái. Cho dù chân anh bây giờ đang không ngừng đau.
Giữa trán anh mồ hôi lạnh chảy xuống nhưng đôi mắt đen của anh lại nhìn chằm chằm vào cửa. Tần Lạc là một người tính cách rất kì quái, khi anh làm việc không thích người khác ở bên cạnh, cho nên bọn họ chỉ được xem đến kết quả cuối cùng, các bước trải qua như thế nào không ai biết, đây cũng là nguyên nhân sở dĩ khiến Tần Lạc thần bí như thế, anh muốn tự mình tạo hình, ngoài người có tiền tài mạnh mẽ còn yêu cầu anh ta phải thuận mắt, nếu nhìn không thuận mắt, xin lỗi anh không muốn.
Nếu nhìn thuận mắt mà không trả nổi tiền, xin lỗi anh cũng sẽ không đồng ý, bởi vì đây là nguyên tắc của anh, công việc và sở thích.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, mở lòng bàn tay của cô ra, trong lòng bàn tay một lớp mồ hôi, cô đang căng thẳng hay là vì cái gì?
Ngẩng đầu, cô nhìn gương phòng tứ phía, tất cả đều mang theo cảm xúc khuynh hướng pha lê, ánh đèn phản chiếu gương mặt trong gương của cô thần sắc vô cùng mê mang.
Còn phản chiếu đôi mắt một người đàn ông không ngừng nhìn về phía cô.
Trong gương phản chiếu càng thêm rõ ràng sắc mặt anh tái nhợt, còn có cánh môi khô nứt, trên mặt anh sớm đã không thấy lạnh lùng vô tình, một đôi mắt anh chỉ có một thứ cảm tình sâu đậm không hòa tan được, áp lực mà lại dày đặc.
Chỗ này rất kì lạ, người ngồi ở đây không thể trốn được vẻ mặt của đối phương và chính mình.
Môi Sở Luật dương lên, cũng bắt đầu chú ý bốn phía, thật ra đây là một nơi rất tốt, chỉ vì anh bốn năm trước không phát hiện ra, không có suy nghĩ kĩ mới làm hai người bỏ lỡ bốn năm trân quý nhất.
Bọn họ chỉ ngồi yên tĩnh như vậy, Hạ Nhược Tâm đặt tay lên trên đùi không nhìn ai, mà trái tim cô thật ra không bình tĩnh như vậy, trong đồng tử của Sở Luật không không ngừng biến sắc thái, đang chờ đợi cũng tựa như đang chìm trong hồi ức.
Chỉ có Đỗ Tĩnh Đường không kiên nhẫn, trong gương phản chiếu gương mặt mất kiên nhẫn của anh, vô cùng rõ ràng, anh ngồi không được, thật sự ngồi không yên. Bé đáng yêu đi vào đã lâu như vậy, người đàn ông kia không phải là thấy bé đáng yêu xinh đẹp nên đánh chủ ý tới bé chứ, khó mà làm được, anh vội vàng đứng lên không nói hai lời đi vào bên trong.
Còn chưa đi tới cửa đã bị nhân viên chặn lại: "Tiên sinh, thật ngại quá, khi Tần tiên sinh đang làm việc không thích người khác quấy rầy." Giọng nói chuyên nghiệp, nói chuyện lễ phép khiến tính cách Đỗ Tĩnh Đường trong lúc nhất thời bộc phát.
"Anh họ." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng lùi lại, ngồi bên cạnh Sở Luật, nhỏ giọng nói: "Anh họ, anh nói cái người đàn ông quái vật kia có phải muốn bắt cóc bé đáng yêu hay không, đã đi vào một giờ rồi, anh ta nhìn thấy bé đáng yêu nhà chúng ta lớn lên xinh xắn nên muốn bán lấy tiền chứ?"
Hạ Nhược Tâm vừa nghe mắt trợn trắng xúc động, Tần Lạc này cũng không phải người thiếu tiền sao có thể bán trẻ con, hơn nữa nơi bé đi vào cũng không có cửa sau, mà người đàn ông này thật ra tính tình chính là như vậy, khi giúp cô cũng như này, còn làm hơn một giờ khiến cô sắp biến thành người gỗ.
Lần này cũng vậy, nghĩ đến đây, trong lòng cô mới xem như thả lỏng, Đỗ Tĩnh Đường này nghĩ quá nhiều, phỏng chừng xem TV quá nhiều cho nên với cái gì cũng đều nghĩ quá mức phức tạp.
Nhưng nói theo cách khác anh cũng cực thích Tiểu Vũ Điểm, nếu không cũng sẽ không lo lắng cho bé như thế, Tiểu Vũ Điểm thật sự hạnh phúc, có lẽ trước lúc ba tuổi bé khổ hơn nhưng hiện tại bé thật ra là một đứa trẻ hạnh phúc nhất, có ông nội thương bé, có một người chú như vậy, có Cao Dật, thậm chí còn có Sở Luật.
Tuy rằng anh không phải là một người bố đủ tư cách, nhưng không thể không thừa nhận những việc bây giờ anh làm rất tốt, thật sự rất tốt thậm chí không màng đến chân mình chỉ để cứu con gái ra.
Nhưng cho dù Sở Luật có là một người bố tốt cỡ nào, cô phải kiên trì không ngừng kiên trì, Tiểu Vũ Điểm là con gái cô, không liên quan đến nhà họ Sở.
Đỗ Tĩnh Đường lại đứng đó lải nhải ai oán.
Sở Luật hơi ngẩng đầu lên, nhẹ quét về phía Đỗ Tĩnh Đường, một bộ dáng của anh thật là ngu ngốc.
Anh ta sẽ không làm vậy và cũng không dám, không ai dám động đến con gái của Sở Luật anh, anh quen biết Tần Lạc mười mấy năm nếu không tuyệt đối tin tưởng anh sẽ không giao con gái anh cho anh ta.
Đỗ Tĩnh Đường cười ngượng một tiếng: "Được rồi, coi như em không có việc gì để nói, coi như em chưa nói."
Anh không ngu ngốc vậy, anh chỉ quá lo lắng cho bé đáng yêu, được rồi cái gì anh cũng không nói, anh cứ ngồi như vậy là được.
Chỉ là hiện tại ௱ôЛƓ anh như mọc gai, ngồi như thế nào cũng không được.
Không biết đợi được bao lâu, anh cảm giác anh chờ đến nỗi muốn cào tường. Chốc chốc anh lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, lại hơn mười phút trôi qua, một tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, ánh mắt ba người đồng loạt nhìn về một hướng.
Trong tay Tần Lạc dắt Tiểu Vũ Điểm đi ra. Mặc dù đôi mắt Tiểu Vũ Điểm vẫn hồng hồng nhưng bây giờ bé không khóc nữa, mà những sợi tóc như quả dưa hấu khó coi kia được Tần Lạc uốn xoăn lại rất đáng yêu, không dài không ngắn, khuôn mặt nhỏ vô cùng xinh xắn, không thể không ngắm, tuy rằng tóc vẫn ngắn nhưng lại càng ngây thơ đáng yêu hơn rất nhiều. Thật sự so với đầu dưa hấu đẹp hơn nhiều mà tiểu gia hỏa còn giống con lai, tóc của bé cũng được nhuộm thành màu sợi đay nhạt.
"Không phải lo, loại thuốc nhuộm này sẽ không làm tổn thương đến thân thể của bé." Tần Lạc giải thích, cũng là cái mà Sở Luật lo lắng, tất nhiên giọng nói của anh còn tiếp tục: "Màu này sẽ làm tóc thật dài mà càng thêm tự nhiên, cũng thêm đẹp hơn." Anh dắt tay Tiểu Vũ Điểm tới, sau đó buông lỏng tay bé ra.
"Được rồi, bảo bối, đi tìm mẹ cháu đi."
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gật đầu một cái, chạy chậm đến ôm chặt Hạ Nhược Tâm: "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm xinh không?" Bé nhìn trong gương thấy chính mình rất giống với 乃úp bê của bé, bé rất thích, lại còn có những lọn xoăn nhỏ.
"Rất xinh đẹp." Hạ Nhược Tâm khen con gái, cũng cảm ơn cười với Tần Lạc, mà Tần Lạc chỉ nhướng mày: "Cô không cần phải cảm ơn tôi vì có người sẽ trả một khoản chi phí cho tôi rất nhiều, tôi có thể mấy tháng không cần đi làm."
Anh tùy ý đứng ở một bên, vươn tay sờ cằm: "Cậu nói có phải không, tổng giám đốc Sở? Nhưng lần này còn đắt hơn so với bốn năm trước, nhớ, chuyển tiền vào tài khoản của tôi, thiếu một phần tôi sẽ trực tiếp đến công ty cậu đòi nợ, lúc ấy chớ có trách tôi ném người của cậu." Tần Lạc lười biếng nheo hai mắt, hừm, Sở Luật người này, chính là ngu ngốc hơn gấp đôi số tiền, anh có thể lừa người lấy của của anh ta một khoản, dù sao anh rút một sợi lông cũng đủ cho anh ăn đủ một năm...
"Anh yên tâm, sẽ không ít hơn." Sở Luật đứng lên, đút hai tay trong túi quần, tuy rằng tùy ý nhưng lại có khí chất quyền quý. Anh nhắm hai mắt một chút, đột nhiên cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, anh vội vàng lắc đầu muốn làm bản thân tỉnh táo.
Còn Đỗ Tĩnh Đường lại vô cùng vừa lòng phong cách mới của Tiểu Vũ Điểm, thật đúng là rất giống với con lai, đặc biệt những sợi tóc cuốn kia có thể tùy tiện đeo các loại nơ con bướm, đeo cả một đầu cũng được.
"Đỗ Tĩnh Đường, anh cảnh cáo ngươi, không được động đến tóc Tiểu Vũ Điểm nữa." Đỗ Tĩnh Đường còn đang suy nghĩ lại nghe được giọng nói lạnh lẽo của Sở Luật làm thân thể anh không khỏi cứng đờ, thật là người này tuyệt đối đi guốc trong bụng anh, sao anh nghĩ như thế nào anh ấy đều biết, cũng làm người ta chịu không nổi.
"Bé đáng yêu, tới đây chú ôm một cái." Đỗ Tĩnh Đường giang tay ra muốn ôm Tiểu Vũ Điểm nhưng Tiểu Vũ Điểm chỉ chớp mắt một cái sau đó lắc đầu đối với anh, yếu ớt nói: "Tiểu Vũ Điểm muốn mẹ ôm, không cần chú."
Bé vùi khuôn mặt vào иgự¢ Hạ Nhược Tâm, có mẹ ở đây bé ai cũng không cần.
Mặt Đỗ Tĩnh Đường lập tức suy sụp, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, anh thương bé là dư thừa rồi, nhưng không thương không được mà, ai bảo bé đáng yêu như vậy khiến anh luôn không thể cự tuyệt.
Quên đi, anh vốn dĩ kém hơn mẹ nhà người ta.
"Cảm ơn, chúng ta đi." Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, tầm mắt cô vẫn luôn liếc qua Sở Luật, sau đó xoay người rời đi, nhìn nhiều vẫn như thế, không bằng không nhìn, không bằng cứ như vậy đi.
"Lúc ấy, tôi đã cảm thấy cậu sẽ hối hận, quả nhiên là đúng." Tần lạc đứng thẳng người, đi đến chỗ Sở Luật, tay anh đặt ở trên vai Sở Luật sau đó dùng sức, cơ thể Sở Luật hơi lung lay một chút. Tần Lạc lại buông tay ra: "Cậu thật sự là bệnh cũng không rõ, quay lại bệnh viện đi, tôi không muốn một vài ngày nữa sẽ tham dự tang lễ của cậu đâu."
Anh độc miệng nói xong, nghênh ngang đi về phía trước: "Cậu thất bại bởi bản thân cố chấp, rõ ràng rất yêu rồi lại nói là hận, cậu thật sự là lừa dối bản thân, trên đời này ngu ngốc có thừa, thì ra cậu cũng là một trong số đó."
"Đúng vậy, tôi hối hận, chỉ là không có người cho tôi cơ hội." Khóe môi Sở Luật nâng lên vô cùng chua xót, cơ hội chỉ có một lần muốn nhiều hơn một lần quả thực quá khó, thậm chí căn bản là không có lần thứ hai.
"Nếu như, cho cậu bốn năm một lần nữa, cậu sẽ thế nào?" Tần lạc đột nhiên dừng bước chân, một cái bốn năm khác, phải biết rằng thời gian bốn năm sẽ rất dài, rất dài, mà anh ta sẽ làm thê nào, anh thật sự muốn biết.
"Dốc hết tất cả, cho dù là mạng của Sở Luật, đừng nói là bốn năm, cho dù là tám năm, mười năm, thậm chí là cả đời. Tôi chẳng những thiếu cô ấy, mà còn thiếu chính mình, tôi nợ bản thân cô ấy, nợ hạnh phúc chính mình." Đôi tay Sở Luật đặt bên người dùng sức nắm chặt, trong lòng bàn tay đau đớn làm anh có thể tỉnh táo, cho dù có lâu thế nào anh đều nguyện ý chờ, chẳng sợ là thời gian cả đời.
Mà anh chỉ sợ là anh không có cơ hội chờ. Anh đã nói anh sẽ không ép buộc cô, như vậy cũng sẽ không dùng các phương pháp trước kia nữa, anh sẽ không giành lấy, mà là muốn học được bao dung, sau đó sẽ làm quen được với thành toàn.
"Phải không, tôi trước nay không nghĩ đến cậu sẽ là một người đàn ông si tình như vậy, Sở Luật, cậu làm tôi được mở rộng con mắt, mở rộng tầm mắt nha, nhưng là một người bạn, tôi thật sự hy vọng cậu có thể trở về dáng vẻ như trước, ít nhất cậu còn mạnh mẽ."
Yết hầu Sở Luật đau đớn, anh mạnh mẽ sao? Không, anh thủ đoạn cao minh lại bản lĩnh lớn, anh sẽ từ bỏ phần lớn Sở thị, bởi vì anh chỉ là một con người, một người đàn ông bình thường, anh cũng sẽ mệt, anh cũng cảm thấy cô đơn, kết quả thật ra bên cạnh anh một người cũng không có.
So sánh với Cao Dật, hiển nhiên anh ta hạnh hơn hơn anh nhiều.
Ít nhất, anh ta có cô ấy.
Tần Lạc hơi giơ khóe môi lên, Sở Luật như vậy trước nay thật sự chưa từng gặp, quả nhiên là người đàn ông như vậy, một khi đã có tình cảm chân thành, vậy thì có thể thật sự không vui vẻ, càng là người lạnh lùng thì càng si tình mà.
"Đáng tiếc, cậu bỏ lỡ còn có con gái cậu." Tần Lạc khoanh hai tay trước иgự¢ đứng ở đó, mà bốn phía trên người đều phản chiếu hình ảnh anh và một người đàn ông khác, bây giờ đang đặc biệt bại hoại, không có tình cảm thật tốt, giống như anh, sống rất tự do, chỉ là đứng trước một Sở Luật như này anh mới phát hiện, nếu chưa từng yêu thì có thể sẽ không có nuối tiếc lớn như thế này hay không?
Nghe được âm thanh cửa phòng mở, quay đầu lại nhìn thấy Hạ Nhược Tâm đang đứng ở cửa, ồ, vừa rồi bọn họ nói chuyện, nói vậy cô ấy đều đã nghe được đi?
"Thực xin lỗi, tôi quên đồ." Hạ Nhược Tâm cúi đầu, đi tới chỗ ghế sofa mình vừa ngồi, trên sofa có một chùm chìa khóa, chỉ là tay cô vừa mới vươn ra có một cánh tay khác còn nhanh hơn tay cô.
"Của em." Sở Luật cười có chút mệt, hai mắt che kín tơ máu, phía dưới đôi mắt có thể thấy được một tầng xanh, gần đây anh quá mức mệt mỏi, trên người bị thương còn cảm mạo, hơn nữa một đống công việc, hiện tại còn có thể đứng chỗ này anh cũng thật sự là da dày thịt béo. (ý chỉ thật trâu bò:">>)
Ngón tay Hạ Nhược Tâm khẽ run, một lúc lâu mới nhận lấy chìa khóa trong tay anh, khi nắm trong tay mình còn có thể cảm nhận độ ấm trên người anh.
"Cảm ơn." Cô nhẹ nhàng nói cảm ơn, mà Sở Luật chỉ lắc đầu: "Em vĩnh viễn cũng không cần nói cảm ơn với anh, anh nên cảm ơn em mới đúng, cảm ơn em đã sinh hạ Tiểu Vũ Điểm, cũng cảm ơn em đã để con gặp anh."
"Bé là con gái tôi, tôi đương nhiên sẽ sinh hạ bé." Hạ Nhược Tâm xoay người, trong mắt hiện một nỗi đau xót, Tiểu Vũ Điểm thật sự làm cuộc sống của cô rất mệt, nhưng cũng vì có bé mới làm bốn năm qua của cô sống đặc biệt phong phú, mà cô muốn sinh Tiểu Vũ Điểm ra không liên quan đến người bố của đứa bé, không liên quan đến bất kì ai, chỉ bởi vì bé là con gái cô, là bảo bối của cô.
Để Tiểu Vũ Điểm gặp anh đó là bởi vì anh dù sao cũng là bố của Tiểu Vũ Điểm, hơn nữa anh còn cứu Tiểu Vũ Điểm.
"Anh đưa em về." Sở Luật cố sức cười, sắc mặt anh so với vừa rồi còn kém hơn một chút. Anh đi tới phía trước Hạ Nhược Tâm, thân thể đột nhiên lung lay một chút.
Anh kéo cửa ra, ngay lập tức những ánh sáng sàn dội từ ngoài vào, trong lúc nhất thời chiếu lên khiến mắt anh không thể mở ra.
"Hạ tiểu thư." Tần Lạc đột nhiên mở miệng, anh dựa vào một bên, đặt tay trước иgự¢ mình: "Hạ tiểu thư, cậu ấy bị bệnh, đừng để cho cậu ấy kiên trì nữa, cậu ấy bệnh rất nặng, thân thể cậu ấy bị bệnh, tâm cũng bị bệnh."
Bước chân Hạ Nhược Tâm hơi ngừng nhưng không trả lời, rồi sau đó tiếp tục đi theo bản năng về phía trước.
Tần Lạc buông tay ở trước иgự¢ xuống, đến một bên sofa ngồi, anh duỗi hai đôi chân thẳng tắp, giữa môi đột nhiên hơi thở dài.
"Thật ra hai người các cậu đều bị bệnh, muốn tốt được, thật sự không phải dễ dàng như vậy. Đều bị bệnh, đều bị bệnh rồi..."
"Tần tiên sinh, anh làm sao vậy?" Nhân viên của anh từ bên cạnh đi đến, bệnh gì?
"Tần tiên sinh, anh bị bệnh sao?" Anh kì quái hỏi Tần Lạc, mà Tần Lạc chỉ cười đối với anh, lộ ra hai hàm răng trắng, nụ cười hút hồn này ngay cả một người đàn ông đều không thể phản kháng, cái ly trong tay lung lay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
"Không, tôi không có bệnh, là cậu bị bệnh, xem đi, tay cậu đang run, thật sự rất run." Tần Lạc cười càng thêm yêu nghiệt, đôi mắt màu trà lại có một loại nhàn nhạt lạnh lẽo.
Bốn phía gương lộ ra đôi môi lạnh lẽo của một người đàn ông, ngay lúc này mím càng chặt hơn.
"Nhược Tâm, anh đưa hai người về." Sở Luật vươn tay đặt ở bả vai Hạ Nhược Tâm, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì vội vàng hạ xuống, anh biết cô không thích anh tiếp cận.
Mà anh thật sự không có nghĩ nhiều, cũng không có âm mưu gì, anh chỉ muốn đưa hai mẹ con về không để họ gặp nguy hiểm.
"Không cần, tôi và Tiểu Vũ Điểm có thể tự trở về." Cơ thể Hạ Nhược Tâm hơi sửng sốt bởi vì nhiệt độ thân thể của anh rất cao, cao gần như dọa người, mà sắc mặt anh trắng bệch không một chút huyết sắc, anh đang bị bệnh anh rốt cuộc có biết hay không.
"Nhược Tâm, anh chỉ muốn đưa hai người về cũng không thể sao?" Sở Luật cười khổ một tiếng, anh thật sự chỉ nghĩ muốn đưa hai người về, cũng muốn nhìn hai mẹ con nhiều hơn thật sự không cũng thể sao?
"Không cần, Cao Dật còn đang đợi tôi, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm." Hạ Nhược Tâm lại lần nữa nói lời lạnh lùng cũng khó lòng nhịn được ôm Tiểu Vũ Điểm đầu cũng không quảnh lại, trực tiếp bước đi. Mà Tiểu Vũ Điểm ghé vào trên vai mẹ, đôi mắt nho đen mở to nhìn chằm chằm Sở Luật ở phía sau, tay nhỏ gắt gao nắm áo Hạ Nhược Tâm, sau đó vùi đầu trên иgự¢ Hạ Nhược Tâm.
"Anh họ, anh thế nào rồi?" Đỗ Tĩnh Đường vội vàng đỡ Sở Luật sắc mặt đang vô cùng trắng bệch, lúc này Sở Luật dường như đang sốt có chút mơ hồ, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng Hạ Nhược Tâm, trong đầu hồi tưởng gần như đi theo câu nói kia của Hạ Nhược Tâm.
Tôi không muốn khiến Cao Dật hiểu lầm, không muốn anh ta hiểu lầm, như vậy là không lo lắng cho anh có khổ sở hay không sao?
Quả thực không để trong lòng còn cần khổ sở cái gì.
"Anh không sao." Sở Luật kéo tay Đỗ Tĩnh Đường ra, anh kéo đôi chân đau đớn từng bước một đến phía chiếc xe, Đỗ Tĩnh Đường đứng tại chỗ rất lâu cuối cùng mới theo Sở Luật lên xe, anh ấy như thế này có thể lái xe sao? Nổ máy còn không nổi.
Anh cũng rất muốn đưa bé đáng yêu về nhưng hiện tại người đàn ông này dường như cần người khác đưa anh ấy đi.
"Lên xe." Tay Sở Luật đặt phía trên иgự¢, trên иgự¢ thỉnh thoảng phập phồng, môi mỏng của anh đều đã nứt nẻ da.
Giữa môi anh thỉnh thoảng còn tràn ra lời thì thầm không rõ ràng lắm, hình như là anh xin lỗi, rất nhiều rất nhiều anh xin lỗi. Còn Đỗ Tĩnh Đường ngồi bên cạnh chỉ thở dài thật sâu, anh xin lỗi, hiện tại nói xin lỗi có ích gì.
Người kia đã không cần lời xin lỗi nhiều như vậy nữa.
Khởi động xe, anh cần phải nhanh chóng đưa người đàn ông này đến bệnh viện mới được, nếu không tổng giám đốc Sở sắp bị thiêu đốt thành tên ngốc ngồi.
Sau khi xe bọn họ rời đi, Hạ Nhược Tâm mới đi ra, trên tay còn nắm tay con gái.
"Mẹ, ba ba kia làm sao vậy?" Bé ngẩng đầu hỏi Hạ Nhược Tâm, thanh âm trong trẻo do khóc một thời gian dài nên hơi khàn khàn.
"Ba ba kia bị bệnh, ba ba phải về tiêm và uống thuốc." Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, duỗi tay đặt trên tóc con, mấy lọn xoăn thật đáng yêu, đây là người đàn ông kia cho bé.
"Tiểu Vũ Điểm thích không? Cái này." Tay cô vẫn đặt trên đầu Tiểu Vũ Điểm, kéo mấy lọn xoăn của bé.
"Thích, Tiểu Vũ Điểm rất thích." Tiểu Vũ Điểm cũng sờ lên tóc, sau đó dùng sức gật đầu, lắc tay Hạ Nhược Tâm: "Mẹ, chúng ta về nhà đi." Bé dụi hai mắt, thoạt nhìn có chút mệt mỏi.
"Được, mẹ đưa con về nhà." Hạ Nhược Tâm đứng lên, bế Tiểu Vũ Điểm trên mặt đất lên, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ dựa đầu trên vai Hạ Nhược Tâm, cắn ngón tay.
"Mẹ, ba ba kia bị bệnh một mình sẽ sợ hãi sao? Tiểu Vũ Điểm sẽ sợ hãi."
"Ba ba cũng có bố mẹ, sẽ không sợ hãi." Hạ Nhược Tâm đặt tay trên người con gái, trả lời theo cách hiểu của con, nhưng đôi khi lại nói chân thật nhất.
Ai ở bệnh viện sẽ không sợ hãi chứ, chỉ là người đàn ông kia đáp án của cô là khẳng định, bởi vì cô không biết trên người người đàn ông này đến tột cùng có tồn tại từ sợ hãi này hay không.
Đôi mắt cô nhìn về phía trước, không biết tại sao khi nhìn thấy Sở Luật kéo đôi chân lên chiếc xe kia cô lại cảm thấy buồn đau không nói thành lời, không biết bởi vì anh hay bởi vì chính cô.
Cô ôm con gái về nơi ở, cô vừa muốn mở cửa, bên trong lại có người mở ra. Cao Dật đứng trước mặt cô đồng thời che ánh sáng phía trước.
"Ngủ rồi?" Cao Dật từ tiếp nhận Tiểu Vũ Điểm sau đó ôm bé đi vào trong phòng, mà tóc xoăn của Tiểu Vũ Điểm, anh một chút bất ngờ cũng không có.
"Cao Dật, xin lỗi, anh đói rồi phải không, em đi nấu cơm." Hạ Nhược Tâm nhìn thời gian mới phát hiện mình đã về quá muộn khiến anh đợi lâu.
"Không vội, anh không đói bụng." Cao Dật lắc đầu, đặt Tiểu Vũ Điểm lên trên giường trước, thay bé đắp chăn.
"Nhược Tâm..." Anh quay đầu lại gọi tên Hạ Nhược Tâm, lại phát hiện Hạ Nhược Tâm đã chạy vào phòng bếp. Ngón tay anh chạm nhẹ vào mái tóc xoăn của Tiểu Vũ Điểm, hơi thở dài.
Nhược Tâm, cái anh muốn là một người phụ nữ yêu anh mà không phải một người nấu cơm cho anh ăn, em hiểu không?
Anh đứng lên, đi ra bên ngoài. Mà Tiểu Vũ Điểm xoay người một cái, tay theo thói quen sờ soạng khắc nơi, cuối cùng tìm được thứ mềm mại mới ôm vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, nặng nề ngủ, trong Ⱡồ₦g иgự¢ bé đang ôm một con 乃úp bê.
Cao Dật đi đến cửa phòng bếp, chỉ nghiêng người đứng cạnh cửa chăm chú nhìn Hạ Nhược Tâm đang bận rộn: "Anh nhìn thấy hai người." Thanh âm anh rất bình tĩnh lại làm tay Hạ Nhược Tâm run rẩy, lập tức tay cầm dao cắt vào ngón tay.
Cao Dật vội vàng đến cần cầm tay cô đặt giữa môi.
"Cao Dật, em xin lỗi, không phải như anh nghĩ." Hạ Nhược Tâm vội vàng lắc đầu, ngón tay có thể cảm giác độ ấm trên môi anh, chỉ là trái tim cô trong lúc nhất thời lại lạnh lên, rõ ràng động tác rất ấm lòng, rõ ràng rất ấm áp nhưng ngay lập tức cô chỉ cảm thấy khó lòng chịu được.
"Anh không nghĩ nhiều mà." Buông ngón tay Hạ Nhược Tâm ra, Cao Dật mới kéo cô ra khỏi phòng bếp, sau đó từ trong ngăn tủ lấy ra một hòm thuốc.
Cẩn thận xử lí vết thương trên tay Hạ Nhược Tâm.
"Em đang căng thẳng cái gì? Nhược Tâm." Cao Dật nhẹ nhàng vỗ về mặt Hạ Nhược Tâm, cảm nhận được độ ấm làm anh thực sự không thể buông, có lẽ so với suy nghĩ của anh thì anh còn để ý người phụ nữ này hơn nhiều.
Chỉ là cô, thật sự yêu anh sao?
Anh không muốn buông tay, cũng luyến tiếc buông tay, mà hôm này khi anh nhìn thấy cô cùng người đàn ông kia ở cùng một chỗ anh mới biết, có một loại cảm xúc gọi là ghen ghét, mà anh cũng lần đầu tiên hiểu, thì ra loại cảm xúc này thật sự là người ta vô cùng chán ghét.
Hạ Nhược Tâm đặt tay lên trên tay anh, trong mắt là gương mặt dịu dàng của anh, bỗng nhiên trầm xuống cảm thấy một nỗi áy náy sâu đậm, cô gần đây vì một người đàn ông mà phiền não, mà anh cũng vì cô mà phiền não.
"Cao Dật, chúng em thật sự không có gì, chỉ là Đỗ Tĩnh Đường hôm nay động đến tóc của Tiểu Vũ Điểm khiến con khóc không ngừng, sau đó cậu ấy gọi điện thoại cho em, em đi tới mới biết cậu ta cũng gọi cho Sở Luật."
"Sau đó Sở Luật tìm một người, những lọn xoăn trên đầu Tiểu Vũ Điểm là người kia làm cho, tin em, Cao Dật, em và anh ta sẽ không nảy sinh chuyện gì, cho dù không hận, không oán, chúng em cũng sẽ không thể ở bên nhau."
Bốn năm trước bọn họ không ở bên nhau, bốn năm sau cũng sẽ không, rất nhiều thứ qua rồi chính là đi qua.
Môi Cao Dật hơi cong một chút, vươn tay ôm Hạ Nhược Tâm vào lòng, đem cằm đặt phía trên đầu cô: "Nhược Tâm, chúng ta kết hôn đi, chúng ta cho Tiểu Vũ Điểm một gia đình được không? Con cần một gia đình."
Anh nhẹ nhàng thở dài, tuy rằng giọng nói bình tĩnh nhưng không khó nghe ra bên trong còn có chờ mong, anh muốn vì bản thân tranh thủ một lần, không muốn thua, không phải vì cái gì mà bởi vì anh thật sự yêu người phụ nữ này, yêu sự mềm yếu nhưng lại là người phụ nữ kiên cường.
Từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ anh thật sự không muốn sẽ buông tay.
Hạ Nhược Tâm dựa vào иgự¢ anh, trước mắt cô ௱ôЛƓ lung.
"Được." Cô nghe thấy giọng nói mình theo theo một ít vô lực, nhưng cô đã đồng ý rồi, Tiểu Vũ Điểm cần một người bố, mà cô cũng cần một gia đình, Cao Dật, người này chính là anh đi.
Có lẽ bọn họ đã sớm ở bên nhau, không phải cô đã đồng ý anh rồi sao?
Chỉ là tại sao, khi nói ra từ được kia là lúc cô thật sự muốn khóc, vậy là vui vẻ hay là thương tâm, cô đã sẵn sàng một lần nữa? Cứ như vậy đi, cô muốn một gia đình, một cuộc sống yên ổn, mà cuộc sống như vậy cô biết người đàn ông này tuyệt đối có thể cho cô.
Kết hôn với anh sẽ là một người phụ nữ hạnh phúc bởi vì anh đối với cô rất tốt, thực sự rất tốt, được rồi cô không muốn từ chối.
"Chúng ta đến Anh quốc, ở đó có người nhà của anh, anh tin em sẽ thích bọn họ, chúng ta rời nơi này đi." Cao Dật ôm cô chặt hơn, chỉ là không biết tại sao rõ ràng là cô đồng ý rồi nhưng anh lại cảm thấy đau khổ sâu sắc.
"Được." Hạ Nhược Tâm lại gật đầu một lần nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc