Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 132

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

"Không," Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, hai tay chỉ kéo ngón tay Sở giang, vẫn cảm thấy cầm không được, cơ thể bé quá nhỏ đang ở trong quốc gia người khổng lồ, nhưng có rất nhiều người khổng lồ đối với bé rất tốt.
"Bà nội là bà nội của chị gái, ông nội là ông nội của Tiểu Vũ Điểm, mẹ nói làm người không thể có lòng tham, Tiểu Vũ Điểm có ông nội rồi, có thể không cần bà nội nữa."
Sở Giang nghe xong những lời này cũng không biết bản thân phải nói gì, nếu vợ biết cháu gái bé bỏng nói những lời này không biết bà ấy có khóc lóc hay không, mà những điều này có thể đổ lỗi cho ai.
Cửa vừa mở ra, Tống vừa từ bên trong đi ra ngay lập tức phải nắm tay Tiểu Vũ Điểm, Sở Giang ho khan một tiếng: "Ừm, Hương Hương, còn không đi vào cùng bà nội."
Sở Tương chạy tới, kéo tay Tống Uyển lại, Tống Uyển nhìn Sở Tương đang quấn lấy mình, còn có cháu gái được Sở Giang ôm trong ***, cuối cùng chỉ có thể than một tiếng, đưa Sở Tương vào trước.
Một lúc không lâu sau, lại có người về.
Cửa vừa được mở ra, mặt Đỗ Tĩnh Đường cười đặc biệt khoa trương bước vào.
"Bé đáng yêu, xem ai đến đây, chú đẹp trai và xinh đẹp của cháu đến nè."
Nói rồi anh chạy tới, dang hai tay ra ôm Tiểu Vũ Điểm lên, ai da, bé đáng yêu của anh thật xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ này sao lại xinh đẹp như vậy, hiếm lạ bức ૮ɦếƭ anh mất thôi.
"Chào chú ạ." Tiểu Vũ Điểm dùng tay nắm một chút tóc của Đỗ Tĩnh Đường, quả thực bé rất thân thiết với Đỗ Tĩnh Đường.
"Chào bé đáng yêu nhà ta." Đỗ Tĩnh Đường ôm Tiểu Vũ Điểm không muốn buông tay, khó trách anh thích bé đáng yêu như vậy, thì ra nguyên nhân vì bé đáng yêu là cháu của bọn họ, đây thật sự quá cảm động, cảm động nước mắt anh cũng phải ào ào.
"Đúng rồi, đây là quà chú cho cháu." Anh nói xong lấy từ phía sau ra một con Pu'p bê tinh xảo, thoạt nhìn Pu'p bê rất có giá trị, đương nhiên là có giá trị rồi, anh dùng mấy tháng tiền lương của mình đó.
"Cảm ơn chú ạ." Tiểu Vũ Điểm vui mừng ôm Pu'p bê trong ***g ***, thật sự rất thích, nhưng bé vẫn yêu nhất là con Pu'p bê mẹ mua, mà con Pu'p bê kia đối với bé mà nói không có gì có thể thay thế, giống như mẹ, không phải giống bố có thể thay thế.
Đỗ Tĩnh Đường vừa dỗ ngoan ngoãn được đứa bé trong lòng cũng rất vui vẻ, kết quả anh cúi xuống nhìn thấy ánh mắt trông mong của đứa trẻ khác, anh lập tức sững sờ ở đó, không biết phải làm sao bây giờ.
Xong rồi, sao anh lại quên mất, trong nhà còn một đứa nữa, mặc dù là nuôi, mặc dù anh không quá thích, nhưng cũng không thể như thế này đi.
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt Pu'p bê, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt Sở Tương trừng trừng to nhìn, bé căn môi nhỏ, sau đó đặt lại Pu'p bê trong tay Đỗ Tĩnh Đường.
"Chú, Tiểu Vũ Điểm có Pu'p bê rồi, mẹ mua, cái này cho chị gái đi."
Đỗ Tĩnh Đường xoa đầu tóc mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, sau đó toét miệng cười: "Đúng vậy, cho chị gái." Anh giao Pu'p bê cho Sở Tương, Sở Tương ôm lấy, đi tới một bên trên sô pha ngồi xuống.
Đỗ Tĩnh Đường lại nhéo má Tiểu Vũ Điểm: "Bé đáng yêu, vẫn là cháu hiểu lễ phép, chú yêu cháu nhất."
"Đúng rồi, anh, sao anh còn chưa vào nữa?"
Đỗ Tĩnh Đường quay sang bên ngoài gọi một tiếng.
Lúc này, cuối cùng ở cửa cũng xuất hiện một khuôn mặt xanh xao, Sở Luật chỉ đứng ở cửa, anh không dám đi vào, nói cũng thật buồn cười, thì ra có một ngày anh lại sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
Anh sợ không phải là người khác mà là con gái anh.
Nắm chặt bàn tay để bên người, mà trong lòng bàn tay anh đã xuất hiện lớp mồ hôi mỏng.
Anh đi vào, muốn nở nụ cười, nhưng vừa nhớ tới người khác đã nói với anh, anh cười so với khóc còn đáng sợ hơn, anh cười có thể hù ૮ɦếƭ con, cho nên anh mạnh mẽ cắt đứt biểu tình kia.
Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, chơi ngón tayĐỗ Tĩnh Đường, sườn mặt dường như rất giống Sở Luật, đặc biệt là vẻ mặt bình tĩnh kia, quả thực giống Sở Luật như đúc.
"Được rồi, trước tiên ngồi xuống ăn cơm đi.
Sở Giang đứng lên, vươn tay muốn ôm đứa bé trong lòng Đỗ Tĩnh Đường.
Đỗ Tĩnh Đường bĩu môi mếu máo, có thể cho anh ôm không, đã lâu anh chưa được gặp bé đáng yêu rồi đó, được không?
Nhưng Sở Giang vẫn dang tay ra trước mặt anh, anh không bỏ qua được, chỉ có thể giao đứa nhỏ anh ôm chưa ấm tay cho bác trai.
"Đừng nản chí, Tiểu Vũ Điểm cháu nhà họ Sở, tính tình đó đều rất giống con, chỉ cần con đối với con bé tốt, con bé sẽ cảm nhận được, bố cũng phải dùng mấy tháng trời mới làm cháu bắt đầu thân thiết với bố, ngay cả mẹ hiện tại cũng..."
"Bố, con biết rồi." Sở Luật cười hơi ảm đạm, người đàn ông có khí chất, không ai bì nổi, bị Tra t** đến tận bây giờ thì thời gian còn lại có là gì, đã không thể nào xác minh.
Sở Giang ôm cháu gái ngồi xuống, Đỗ Tĩnh Đường thỉnh thoảng lại gắp cho Tiểu Vũ Điểm ăn, chỉ cần có người gắp, Tiểu Vũ Điểm đều sẽ rất nể tình, ăn rất vui vẻ, nói tóm lại bé không kén ăn, nhưng lại giống mẹ, không thích ăn cà rốt. Mà những chuyện này Sở Giang biết vì vậy trong bữa ăn hôm nay không có cà rốt.
Sở Luật cầm đũa, gắp một chút đồ ăn muốn cho con gái, kết quả Tiểu Vũ Điểm lại quay mặt đi, không để ý tới anh, cũng không cảm kích.
"Bố ơi, con muốn ăn." Sở Tương kéo tay áo Sở Luật, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Sở Luật, con người Sở Luật hơi u tối, làm Sở Tương cuối cùng cũng phải buông lỏng tay ra, cũng không dám quấn lấy người khác.
Ngay cả món ăn kia, Sở Luật cũng không đưa cho Sở Tương.
"A Luật..." Tống Uyển nhíu mày: "Con làm gì vậy, cho Sở Tương ăn thì làm sao?"
"Con ăn no rồi, mọi người ăn đi." Sở Luật buông chiếc đũa xuống, xoay người lên tầng, ăn hay không ăn cũng không sao, ăn no hay không no cũng không việc gì, anh không có khẩu vị.
Buổi tối, Tống Uyển và bảo mẫu giúp hai đứa nhỏ tắm rửa, Sở Tương ở nhà này lâu dài cái gì cũng muốn chiếm, mọi thứ của mình đều giữ rất chặt. Tiểu Vũ Điểm cũng cảm thấy không hợp nhau nên bé không thích nói chuyện.
"Đây đều là của tao." Sở Tương chỉ vào Pu'p bê trong phòng, hất cằm lên, tuyên bố chủ quyền của mình: "Đây là nhà tao, ông nội của tao, bà nội của tao."
Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, nhìn đôi giày nhỏ, bé mới không cần những con Pu'p bê đó, Pu'p bê không đẹp chút nào.
Bé cũng chỉ có ông nội, ông nội là ông nội của bé, và bé cũng có mẹ, có bố, không cần một người bố mẹ khác, kể cả bà nội bé có thể không cần.
Sở Tương không thích bé, tất nhiên là bé cũng không thích Sở Tương.
Buổi tối, Sở Tương ngủ cùng Tống Uyển, còn Tiểu Vuc Điểm ngủ cùng Sở Giang.
"Giường lớn như vậy mà, thêm một đứa nữa ngủ cũng đâu có gì cơ chứ? Cứ phải tách ra?" Trong miệng Tống Uyển thỉnh thoáng oán giận, bên cạnh đã sắp xếp sẵn thêm một cái chăn mềm mại, mac trong lòng không thoải mái.
"Hương Hương không thích Tiểu Vũ Điểm." Sở Giang nhất quyết phải chọc vào điểm yếu trong lòng Tống Uyển.
"Tiểu Vũ Điểm cũng không thích Sở Tương," Ông nói đi nói lại nhiều lần, lại còn chém thêm một dao.
Tống Uyển than một tiếng: "Tôi cũng biết, chỉ là đứa nhỏ này nhân nuôi rồi, thủ tục cũng đã làm, nếu trả lại, nói chung là không tốt, hơn nữa là nuôi nấng lâu như vậy, sớm đã có cảm tình..."
"Vậy đừng nói nữa." Sở Giang trước nay nói chuyện đều nói lời trúng tâm sự, nhà này chỉ cần một ngày Sở Tương còn ở đây thì Tiểu Vũ Điểm và Tống Uyển sẽ không bao giờ nảy sinh cảm tình bao nhiêu cảm tình, đừng trách ông bất công, ông cả đời chỉ có duy nhất một đứa cháu gái này thôi.
Lúc tối, Sở Giang cùng cháu gái chơi rất nhiều trò chơi trí tuệ, như ghép hình, ông kinh ngạc khi phát hiện ra IQ của Tiểu Vũ Điểm tuyết đối không thấp, không hổ danh con cháu nhà họ Sở.
Nhưng sức khoẻ con bé không được tốt lắm, chơi được một lúc đã buồn ngủ rồi, trên bàn trò chơi ghép hình của bé gần như không sai chút nào.
"Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa bên ngoài nhẹ nhàng. Sở Giang mở cửa ra, vừa thấy con trai, tay cũng buông lỏng, nhường đường cho con đi vào.
"Ngủ rồi." Sở Giang nhỏ giọng nói.
"Con lại đây xem con bé." Sở Luật bước nhẹ tới, ngồi xuống, cũng chỉ có lúc này mới có thể nhìn được con gái nhiều hơn một chút. Anh run rẩy vươn tay kéo chăn lên cho con, nhét tay con vào bên trong chăn, chỉ là khi tay anh nắm được bàn tay bé nhỏ, nháy mắt máu nóng toàn thân anh như đang sôi trào.
Hốc mắt anh nóng lên, cổ hỏng thắt nghẹn, thanh âm anh khàn khàn.
Đây là huyết thống ư, đây là tình cha con ư.
Là anh không tốt, là anh không cứu con gái anh để con phải chịu nhiều đau đớn, khổ sở như vậy. Nếu có thể cho anh một cơ hội, cho dù muốn lấy mạng anh, anh cũng sẽ không để con phải chịu nhiều cực khổ như thế. Đây vốn dĩ là công chúa bé nhỏ của anh, anh dùng tất cả tình yêu dành cho đứa trẻ, nhưng anh đã làm cái gì.
Lúc này, một bàn tay đặt trên vai, nhẹ nhàng vỗ về.
"Thời gian còn rất dài, con bé còn nhỏ, tin bố đi, một ngày nào đó, con sẽ được tha thứ."
"Cho dù là đứa bé, hay là... cô ấy."
"Bố, cảm ơn bố." Sở Luật cẩn thận áp lòng bàn ở trên mặt con gái: "Đứa nhỏ này lớn lên thật tốt."
"Đúng vậy." Vẻ mặt Sở Giang cũng tự hào: "Sao cháu gái Sở Giang ta có thể lớn lên không tốt được, hơn nữa tính cách bé cực giống con." Sở Giang đi đến, giữa hai người lớn là một đứa bé nho nhỏ, bọn họ khó có khi cảm nhận được kết nối từ máu mủ thiêng liêng.
Ngày hôm sau, Hạ Nhược Tâm đến đây đón con gái. Tiểu Vũ Điểm được ăn mặc sạch sẽ, bụng ăn cũng no căng, khuôn mặt nhỏ hồng hào, được chăm nom rất nhiều.
"Ông nội, hẹn gặp lại..."
Bé giơ tay vẫy vẫy với Sở Giang, Sở Giang cũng ngẩng mặt lên, nhưng trong đôi mắt bình tĩnh kia lại nóng hổi, thật là không có tiền đồ, khóc cái gì cơ chứ, có lần đầu còn không phải sẽ có lần thứ hai sao.
Về sau đưa cháu gái đến đây nhiều hơn là được.
Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, Tiểu Vũ Điểm không ngừng kể chuyện trong nhà ông nội với mẹ. Hạ Nhược Tâm lắng nghe, thi thoảng sẽ đáp lại bé vài câu.
"Chị gái nhà bà nội không thích Tiểu Vũ Điểm, nhưng Tiểu Vũ Điểm cũng không thích chị ấy, Tiểu Vũ Điểm chỉ cần ông nội, không giành bà nội với chị ấy.
"Mẹ, chú xấu xa cũng tới, chú xấu xa không đẹp bằng bố, Tiểu Vũ Điểm cũng không thích."
"Chú rất tốt, còn mua Pu'p bê cho Tiểu Vũ Điểm, nhưng Pu'p bê bị chị gái cầm đi rồi."
"Vậy của Tiểu Vũ Điểm đâu?" Hạ Nhược Tâm ngừng lại, cúi hỏi có vẻ như không con gái quá tức giận: "Bị ςướק, buồn sao?"
"Không." Tiểu Vũ Điểm dùng sức lắc đầu: "Tiểu Vũ Điểm có Pu'p bê, không cần thêm Pu'p bê nữa, nếu không Pu'p bên sẽ cô đơn.
Hạ Nhược Tâm mỉm cười, tiếp tục ôm con gái đi về.
Chuyện nhà họ Sở cô sẽ không tham gia, đối với cô mac nói, Sở Giang chỉ là ông nội của Tiểu Vũ Điềm mà thôi, đồ nhà Sở gia cô cũng không có hứng thú, bốn năm trước cô không lấy bất kì cái gì, bốn năm sau cũng sẽ không.
Dù sao bọn họ cũng sắp rời đi rồi, Cao Dật nói hộ chiều đã làm đầy đủ, quả nhiên một số thủ tục phải chờ lâu như vậy đều do Sở Luật.
Lại nhắc tới cái tên này, trong lòng cô lại không dậy sóng.
Là do không yêu ư, cô nhẹ nhàng cắn môi.
Hoá ra trên đời này thật sự không có tình yêu vĩnh hằng, cô cho rằng sẽ yêu anh đến ૮ɦếƭ, mà hiện tại cô không ૮ɦếƭ, nhưng dường như không yêu.
Nhưng khoảng thời gian gần đây để Tiểu Vũ Điểm gặp ông nội nhiều hơn. Sở Giang rất yêu thương Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm cũng rất yêu Sở Giang, nhiều người yêu, Tiểu Vũ Điểm thật ra rất hạnh phúc.
Cuối tuần lại tới.
Đỗ Tĩnh Đường dùng tay chắn trước mắt, che đi ánh sáng chói chang bên ngoài.
Hôm nay mặt trời rất đẹp nha.
"Đi thôi, bé đáng yêu, chú đưa cháu đi ăn gì đó nhé." Anh ôn Tiểu Vũ Điểm lên, đặt ở trong xe, chỉ là anh nhìn thấy một đứa khác lại có chút nhức đầu.
Anh chỉ mang một đứa thôi được không. Hai đứa, anh thật sự có có tâm mà không có lực, đứa trẻ này rất khó chiều, thật sự.
"Chú, cháu cũng phải đi." Sở Tương buông tay bảo mẫu ra, chạy tới, ôm chặt chân Đỗ Tĩnh Đường không buông. Đỗ Tĩnh Đường không còn cách nào, cũng chỉ có thể mang nó vào trong xe.
Thật sự anh chỉ thích bé đáng yêu thôi nhé, không có cách nào, anh chính là bất công đấy.
Anh dừng xe lại, một tay ôm một đứa bé vào bên trong trung tâm thương mại, ở đây có bánh ngọt mà trẻ con thích, danh tiếng không tồi, con nít rất thích, ngay cả anh nháy mắt liền trở thành ông bố bỉm sữa, mỗi tay trông một đứa.
Chờ đến khi hai đứa nhỏ ăn xong, anh hậu hạ đứa này lại trông nom đứa kí, bản thân ăn không được bao nhiêu, lúc đi ra vẫn rất đói bụng."
"Hai cháu chờ chú ở đây, không được chạy loạn, chú mua cho cháu kem ly.
"Chú, cháu cũng đi." Sở Tương kéo tay Đỗ Tính Đường, sống ૮ɦếƭ cũng không muốn ngây ngốc tại chỗ này.
"Cháu ngoan ngoãn ở đây, chỗ đó nhiều nhiều, cẩn thận cháu bị bẹp ૮ɦếƭ."
Ấn đường Đỗ Tĩnh Đường đau nhức, lại xách Sở Tương lên đặt ở trên ghết, nơi này có thể yên tâm hơn, trước bàn dân thiên hạ trẻ con cũng không có khả năng bị bắt cóc, vì chỗ kia đông người nên anh không yên tâm.
Tiểu Vũ Điểm nhảy xuống ghế, tới một bên ngắm hoa, cơ thể bé nhỏ ngồi xổm xuống, một lúc ngửi bên này, một lúc lại ngửi bên kia, hương thơm, chính là hương thơm.
Mà lúc này, một người đàn ông lén lút đi đến ngồi ở trước mặt Sở Tương, ánh mắt anh ta dừng trên người Sở Tương hồi lâu, rồi mới lấy từ trên người ra một bức ảnh chụp trộm.
Sở Tương đã phát hiện ra, tay của bé vẫn nắm chặt bàn, muốn từ trên ghế nhảy xuống, nếu người đàn ông kì lạ này mà bắt bé thì bé phải chạy. Mà nhìn người đàn ông này cũng không phải loại gì tốt, Sở Tương đá chân vào bàn, cố gắng nhổm người lên.
Tầm mắt người nọ dừng trên người Sở Tương. Sở Tương vội vàng dùng sức đứng dậy.
Không lâu sau, bé lại trộm ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt người đàn ông dời đi, sau đó vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiểu Vũ Điểm ở một bên.
"Tốt lắm." Anh ta cười lạnh lùng, nhẹ bước qua, lại phát hiện đứa nhỏ này giống trong bức ảnh. Anh thấy bốn bề vắng lặng, một tay bịt miệng Tiểu Vũ Điểm, một tay bế thốc bé lên đi mất.
Mà trên mặt đất còn xót lại một ly kem ăn được một nửa, nhưng cô bé nh nhỏ kia lại không có.
Sở Tương bị khiếp sợ, bé che miệng, không nghĩ người nọ thật sự ôm em gái đi. Phía xa, Đỗ Tĩnh Đường đã mua xong đồ đi đến, bé nhảy xuống ghê, vội vàng chạy đến kéo tay Đỗ Tĩnh Đường.
"Chú, con muốn mua đồ chơi." Bé một bên khăng khăng nói muốn mua đồ chơi, Đỗ Tĩnh Đường bị bé nhõng nhẽo không còn cách nào đành phải mang bé đi mua một bộ đồ chơi. Mà lúc anh quay lại, hai mắt choáng váng, trong tay mua cho đứa bé một đống đồ chơi lớn rơi cả xuống đất.
Không thấy bé đáng yêu của anh.
Ly kem trên mặt đất đã tan chảy, có hương vị ngọt ngào củ vị bơ, cho đến khi nó hoá thành một dòng nước lạnh màu hồng nhạt, lại bị một cây lau nhà quét qua, rồi sau đó, không có tung tích.
Sở Luật vừa chuẩn bị cầm Pu't kí tên lên văn kiện lại nghe được tiếng chuông điện thoại phền ૮ɦếƭ người. Điện thoại di động cá nhân ngoài người nhà anh, cơ bản không ai biết. Buông Pu't trong tay, anh lấy di động thấy Đỗ Tĩnh Đường, anh cũng biết tiểu tử này không đi làm mà đi chơi cùng với con gái anh.
Đôi mắt anh đột nhiên thu hẹp, không phải là Tiểu Vũ Điểm xảy ra chuyện gì chứ.
"Alo, xảy ra chuyện gì?" Giọng nói anh vẫn trầm tĩnh những cặp mắt đen kia không hoàn toàn tĩnh lặng, hiển nhiên bên kia Đỗ Tĩnh Đường cũng không tốt.
Anh ném di động xuống, vội vàng đứng lên, con gái anh mất tích, vậy mà lại mất tích.
Ngay cả áo khoác anh cũng không cầm, bước nhanh ra ngoài. Con gái của anh ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện, nếu không anh không biết phải làm sao bây giờ, hơn nữa sắc mặt anh đã trở nên cực lạnh, nếu anh biết ai bắt cóc con gái của anh đi, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, tốt nhất là con gái anh không được thiếu một sợi tóc, nếu không anh sẽ chôn cả nhà hắn theo cùng.
Bên trong biệt thự nhà họ Sở, nháo loạn cả một ngày.
"Sở Tương, ai mang Tiểu Vũ Điểm đi?" Sở Luật kéo Sở Tương qua, một đôi mắt đen nhìn thẳng tắp vào đôi mắt của Sở Tương. Sở Tương bị doạ sợ hãi lùi lại một bước, chỉ trực khóc.
"A Luật, con đừng doạ con bé, Hương Hương mới có năm tuổi."
Tống Uyển vội vàng kéo Sở Tương lại phía sau mình.
Sau đó bà xoay người, ngồi xổm trước mặt Sở Tương, nhẫn nhịu sự nôn nóng sắp bức ૮ɦếƭ người.
"Hương Hương, nói cho bà nội biết em gái đâu, là ai mang em gái đi?"
Sở Tương rụt cổ, sau đó bé lắc đầu: "Bà nội, Hương Hương không biết, em gái đi ngắm hoa, sau đó em gái biến mất."
Tống Uyển hỏi đông hỏi tây cả ngày, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được một câu kia của Sở Tương, em gái đi ngắm hoa, cháu không biết.
Cả gia đình không còn cách nào, một chút tin tức nào của đứa bé cũng không có, một đứa bé ba tuổi, rốt cuộc là ai mang Tiểu Vũ Điểm đi. Nếu Tiểu Vũ Điểm có một chút chuyện gì, bọn họ phải làm sao bâu giờ, cả một gia đình đều sắp phát điên rồi.
Sở Tương ôm một con Pu'p bê, ngồi thu lu trong góc, bé không nói lời nào, cũng không di chuyển, chỉ là một đôi mắt kia vốn trong veo lúc này lại che giấu cái gì.
Đỗ Tĩnh Đường gục đầu xuống, một bộ dáng ủ rũ, đầu của anh vẫn luôn thấp, thậm chí không dám đối mặt gương mặt tăm tối của anh họ anh. Tung tích của Tiểu Vũ Điểm không có, bọn họ cũng đã trình báo, nhưng cũng chỉ là đứa bé ba tuổi mà thôi, đại nghiệp nhà họ Sở lớn, không có người dám trắng trợn bạo gan nắt cóc cháu nhà họ Sở không có nghĩ là sẽ không có chuyện đó xảy ra.
Xem đi, chính là hiện tại, Tiểu Vũ Điểm của bọn họ thật sự mất tích.
"Không sao, không phải sợ, chúng ta chờ một chút, nếu đòi tiền, rất nhanh có có người gọi điện đến đây." Cao Dật ôm chặt Hạ Nhược Tâm đang suy sụp, không ai lo lắng sốt ruột hơn cô, mới vừa nghe được Tiểu Vũ Điểm mất tích, cô suýt nữa đã ngất xỉu. Một khắc cũng muốn tới Sở gia biết tin tức xác thực. Nhưng ở Sở gia cũng không có một chút tin tức nào, thoạt nhìn có thể người này đã theo dõi bọn họ rất nhiều ngày mới có thể căn thời gian chuẩn xác như vậy, vừa vặn lúc Đỗ Tĩnh Đường rời đi vài phút đã mang Tiểu Vũ Điểm đi.
Đôi mắt Hạ Nhược Tâm nhìn chằm chằm điện thoại, chỉ cần hơi gió thổi cỏ lay, cơ thể cô cũng không chịu được mà run rẩy, Tiểu Vũ Điểm chỉ có ba tuổi, bé đã mất tích 3 tiếng, không biể con có mệt hay không, đói và lạnh hay không, nếu con sợ gào khóc thì cô làm sao bây giờ.
Sở Luật xụ mặt, đôi mắt khép hờ rơi xuống hạnh động thân mật của Cao Dật đối với Hạ Nhược Tâm, chỉ là anh không có tư cách đi ngăn cane và ghen ghét, mà lúc này anh cũng không có suy nghĩ này, quan trọng nhất là phải tìm được con gái anh.
Nhưng cho dù bọn họ có chờ như thế nào, cảnh sát đi điều tra đều không có một chút manh mối, điều bọn họ có thể làm duy nhất là ngồi ở đây chờ, sự chờ đợi đáng ૮ɦếƭ, nôn nóng này.
Bỗng một tiếng di động vàng lên, tất cả mọi người theo bản năng sờ di động của mình, nhưng cuối cùng phát hiện đều không phải của mình.
Chỉ có Sở Luật từ trong túi lấy di động ra, khi anh nhìn thấy dãy số lạ bên trong,trong mắt có một tia cảnh giác, số điện thoại cá nhân không có khả năng người ngoài biết, sao lại xuất hiện một dãy số kì lạ này.
Anh bắt máy, bên trong truyền đến những âm thanh kì lạ lộn xộn.
Thậm chí còn truyền đến giọng nói trong trẻo của trẻ con.
"Người xấu, buông tôi ra!" Tuy rằng loáng thoáng, nhưng đồng tử Sở Luật đột nhiên co rút, có thể nghe ra đó là giọng nói của Tiểu Vũ Điểm.
"Anh là ai, anh muốn làm gì con tôi?" Toàn thân Sở Luật đều căng chặt, thanh âm lãnh khốc, Hạ Nhược Tâm vội vàng đứng lên, mở to mắt nhìn Sở Luật, có phải không, anh có tin tức của Tiểu Vũ Điểm, có phải người bắt cóc Tiểu Vũ Điểm gọi thoại tới.
Ha ha... Tao muốn thế nào á?" Lại là thanh âm quái đản này, nghe loại người quái dị này nói thôi mà lông tơ cũng dựng đứng cả lên.
"Anh muốn bao nhiêu tiền đều có thể, nhưng tôi cảnh cáo anh, không được động vào dù chỉ là một sợi tóc của con gái tôi." Cơ thể Sở Luật vô cùng căng thẳng, toàn bộ cơ bắp đều C*ng c*ng theo.
"Tao muốn cái gì à, bây giờ tao không nói cho mày, tao chỉ cần một mình mày đến đây đổi lấy mạng con gái mày. Con gái mày lớn lên thật là xinh đẹp nha, mày dám báo cảnh sát tao sẽ lập tức chặt một bàn tay của nó, nhất định nó sẽ rất đau."
Trong lòng Sở Luật bỗng nhiễn khẩn trương, bởi vì anh đã nghe được trong điện thoại Tiểu Vũ Điểm đang không ngừng gào khóc, còn đang đòi mẹ.
"Cái gì tôi cũng đáp ứng anh, nhưng anh không được làm tổn thương con gái tôi, anh nói tôi địa chỉ, tôi lập tức đi." Sở Luật vội vàng mở miệng, anh không thể ngồi yên được, con gái anh đang khóc, con bé đang khóc.
"Ôi, thoạt nhìn Sở tổng lạnh lùng vô tình, thế nhưng lại là một người bố thương xót con gái, thật đúng là ngàn năm có một nha." Giọng nói người đàn ông càng thêm quái dị: "Một mình mày đến kho hàng bên cạnh nhà ga, nhớ chỉ một mình mày, nếu mày mang nhiều hơn một người, tao sẽ lập tức không khách khí, đứa bé này nhỏ quá, tao P0'p một chút là xương cốt đã có thê nát."
Người đàn ông cười bừa bãi, sau đó "bộp" một tiếng, anh ta cúp máy. Hồi lâu sau Sở Luật mới thu hồi di động, anh thả lại điện thoại vào túi quần, sau đó nhìn thật sâu bố mẹ mình, rồi đến Hạ Nhược Tâm. Người kia rõ ràng không phải nhằm vào Tiểu Vũ Điểm mà là anh. Anh cũng biết rõ bản thân sẽ gặp chuyện cực nguy hiểm, nhưng trong lòng anh chỉ có Tiểu Vũ Điểm để an ủi, chỉ cần anh đến chậm một phút thì Tiểu Vũ Điểm sẽ nguy hiểm nhiều một phần.
"Em yên tâm, anh sẽ đưa Tiểu Vũ Điểm về cho em." Anh đi đến bên cạnh Hạ Nhược Tâm, tay đặt ở bên người dùng sức nắm chặt, thật ra anh rất muốn chạm vào mặt cô, chỉ là, anh không thể.
Môi Hạ Nhược Tâm hơi run run, dường như cảm giác được tuyệt vọng trong mắt Sở Luật.
"Em đang lo lắng cho anh sao?" Đột nhiên trên mặt Sở Luật nở nụ cười khiến ngũ quan quá lạnh lùng của anh cuối cùng cũng dịu dàng hơn. Người đàn ông này thật ra cũng không lãnh khốc như trong tưởng tượng của người khác. Trái tim anh cũng sẽ mềm mại khi ở trước mặt người con gái mình yêu, anh quan tâm người trước mặt không hề giống người đàn ông trên thường trường hô mưa gọi gió mà là người đàn ông bình thường, có máu có thịt, và có trái tim.
Hạ Nhược Tâm nâng mí mắt, khẽ mấp máy môi cũng không nói gì, nhưng đôi mắt của cô không ngừng long lanh đã nói cho anh tất cả.
"Nhược Tâm, như vậy là đủ rồi, là anh thuếu em, anh vĩnh viễn đều không thể trả hết. Cho nên, em yên tâm, anh sẽ không giành Tiểu Vũ Điểm của em, tất nhiên cũng sẽ không để bất cứ kẻ nào, bất luận nguy hiển gì ςướק Tiểu Vũ Điểm của em đi.
Anh nói xong, mở cửa đi nhanh ra ngoài.
"Anh họ, anh muốn đi làm gì?" Đỗ Tĩnh Đường vội vàng đuổi theo, sao anh ấy lại cái gì cũng không nói, cứ như vậy rời đi, anh ấy muốn làm gì chứ?
"Anh muốn đi cứu con gái của anh." Bước chân Sở Luật cũng không ngừng lại, cho dù có bao nhiêu nguy hiểm, Tiểu Vũ Điểm, anh nhất định sẽ cứu.
"Vấn đề là một mình anh đi, anh họ, như vậy quá nguy hiểm." Đỗ Tĩnh Đường vội chắn trước mặt anh, bây giờ anh ấy có phải là Sở Luật hay không, sao lại có thể ngu ngốc như vậy, một người, nhiều nguy hiểm như vậy, rõ ràng người này là nhắm vào anh ấy, nếu đi thật xảy ra nguy hiểm làm sao bây giờ?
"Hắn muốn anh một người đi, nếu không sẽ lập tức đả thương Tiểu Vũ Điểm, mà anh cũng không thể để con gái anh chịu một chút tổn thương nào." Bây giờ anh không phải là Sở Luật, không phải là ông chủ của tất cả tổng giám đốc tập đoàn Sở thị, mà anh chỉ là một người bố, một người bố đang lo lắng cho con gái của mình, anh không có cách nào làm cho bản thân bình tĩnh.
"Anh họ, anh không thể đi một mình, như vậy quá nguy hiểm," Đỗ Tĩnh Đường một tay lại kéo Sở Luật lại, anh không thể để anh ấy làm xằng bậy, sự tình là cho anh gây ra, Tiểu Vũ Điểm là do anh đánh mất, muốn đi cũng phải là anh đi mới đúng, anh không phải người trốn tránh trách nhiệm, anh sẽ tìm được Tiểu Vũ Điểm.
"Bọn họ chỉ muốn anh, Tĩnh Đường, hơn nữa em quên mất sao, trước kia anh đã làm gì?" Kéo tay Đỗ Tĩnh Đường ra, cánh tay trượt xuống khoảng không, trong ánh mắt càng sâu.
Nói xong, anh mở cửa xe ra, trước mắt Đỗ Tĩnh Đường càng xa, tay anh dùng sức nắm chặt tay lái.
Tiểu Vũ Điểm, không phải sợ, ba ba sẽ đến cứu con, con không phải một mình, con có mẹ, cũng có ba ba, ba ba trước nay đều chưa từng yêu con, chưa từng thương con, cũng chưa từng ôm con, cho nên cho dù là không muốn ba ba sống cũng sẽ cứu con ra.
Sở Luật dừng xe lại, anh không thể mạo hiểm, cũng mạo không nổi, cho nên anh thật sự đi một mình, càng không báo cảnh sát vì muốn con gái anh tuyệt đối an toàn. Mà hiển nhiên người bắt cóc Tiểu Vũ Điểm đã bị điên rồi, không ai đi giảng đạo lý vớ một kẻ điên, bởi vì hắn không có đạo lý có thể nói.
Kho hàng bên cạnh nhà ga, anh ngẩng đầu, nguy hiểm nheo hai mắt, sau đó đi vào, mặc kệ bên trong có bao nhiêu nguy hiểm, con gái anh, anh nhất định cứu rồi.
Bên trong kho hàng không bật đèn, nương theo con đường không có ánh sáng, Sở Luật chỉ bước về phía trước theo trực giác, bởi vì không khí bốn phía không lưu thông nên không khí bên trong vô cùng khó chịu, mùi bụi ẩm mốc, thậm chí ở một nơi tối tăm như này sẽ làm cho người ta áp lực khổ sở.
Sở Luật đột nhiên dừng bước, bởi vì, cách đó không xa có thanh âm truyền tới rõ ràng.
"Bộp, bộp, bộp..." Tiếng vỗ tay không ngừng truyền đến, kho hàng tối tăm trong tức khắc ánh sáng chưng, bị ánh sáng mãnh liệt chiếu thẳng vào mắt làm Sở Luật trong thời gian ngắn không thích ứng được với ánh sáng hiện tại.
"Sở tiên sinh thật sự đến, không hổ danh là Sở Luật." Tiếng vỗ tay ngừng lại, giọng nói trong điện thoại không giống nhau, hiển nhiên người này đã chuẩn bị tất cả, ngay cả giọng nói cũng trải qua xử lí.
"Con gái của tôi đâu?" Sở Luật đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào hai mắt âm trầm của người đàn ông thấp bé trước mặt, trong trí nhớ của anh dường như không đắc tội với một nhân vật như vậy, tất nhiên trong trí nhớ cũng chưa từng xuất hiện khuôn mặt như vậy.
"Con gái mày?" Người đàn ông lùn đột nhiên cười quái dị: "Con gái mày ở đâu đương nhiên phải hỏi vợ của mày, không đúng, là vợ trước mới đúng, cái chủ ý này là do cô ta nghĩ ra, cho nên đừng xem thường đàn bà, một khi đàn bà tàn nhẫn còn hơn đàn ông nhiều."
Vợ trước? Sắc mặt Sở Luật lại là trở nên lạnh, môi mỏng mím chặt kín không kẽ hở. Lý Mạn Ni từ trong bóng tối đi ra, trong tay cô còn đang nắm chặt cánh tay Tiểu Vũ Điểm, tóc Tiểu Vũ Điểm đã rối loạn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn in dấu ngón tay rõ ràng, đôi mắt bé đỏ hồng, lúc này lại dũng cảm cắn môi không khóc.
Bé hít mũi, mẹ đã nói, Tiểu Vũ Điểm là đứa bé rất dũng cảm, vì vậy bé không khóc, tuyệt đối không khóc, chỉ là sau khi bé nhìn thấy Sở Luật, nước mắt lại rơi xuống dưới đất cực nhanh, bé không khóc, nhưng mà bé rất muốn khóc, bé nhớ mẹ, nhớ bố, bé cũng đau.
Miệng đứa bé mấp máy một chút, không biết con đang nói gì. Sở Luật vừa thấy bộ dáng con gái chật vật đau lòng muốn ૮ɦếƭ, anh ngẩng đầu, anh mắt tối tăm đâm thẳng về phía Lý Mạn Ni.
"Lý Mạn Ni, cô có chuyện gì có thể hướng về phía tôi, ra tay đối với một đứa bé ba tuổi, cô còn có lương tri không?"
Lý Mạn Ni cười cảm giác *** mình cũng đau nhức: "Lương tri? Sở Luật, bất luận kẻ nào cũng có thể nói hai chữ như vậy, nhưng chỉ có anh là không thể, tôi nói rồi tôi có được tất cả đều là học anh. Tôi làm những việc này không kịp bằng một phần mười anh."
"Dựa vào cái gì mà đứa nhỏ này là con gái anh, dựa vào cái gì mà con đàn bà kia sinh con mang họ Sở mà con của tôi chỉ có thể là con hoang?" Ngón tay Lý Mạn Ni dùng lực, thậm chí như muốn P0'p nát cánh tay Tiểu Vũ Điểm.
"Bởi vì Tiểu Vũ Điểm sở dĩ mang họ Sở, mà con của cô, họ gì, chính cô còn không biết sao?" Sở Luật nhẫn nại sự xúc động muốn ra tay, hiện tại Tiểu Vũ Điểm đang ở trong tay bọn họ, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ, không thể. Anh đang tính toán làm thế nào mới cứu được con ra, chỉ là trong lúc tính toán tất cả những gì có thể làm cho đứa nhỏ hoàn toàn bị phủ định.
Anh có thể đảm bảo nháy mắt liền có thể chế ngụ được hai người kia nhưng không cách nào đảm bảo hai người kia sẽ làm chuyện gì đối với Tiểu Vũ Điểm?
Cho nên, anh sợ ném chuột vỡ đồ.
Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, gắt gao cắn môi, bé không thể khóc, không thể khóc, không thể ở trước mặt người phụ nữ xấu xa khóc, chỉ là bé thật sự đau quá.
Vì đau nên nước mắt bé không ngừng rơi tí tách trên mặt đất, thanh âm nho nhỏ cứng nhắc, Sở Luật nghe vào chỉ hận không thể đem Lý Mạn Ni băm vằm thành trăm mảnh.
Nhưng lúc này anh thậm chí không cảm cử động, anh sợ cái tay kia của Lý Mạn Ni sẽ dùng sức siết chặt làm con gái anh đau. Tiểu Vũ Điểm chỉ là một đứa trẻ, bé cái gì cũng không hiểu, tại sao lại để đứa bé ba tuổi chứng kiến những tranh đấu âm mưu giữa người lớn.
Người đàn ông kia chỉ khoanh tay trước *** cười lạnh: "Con của cô ta đương nhiên họ Mễ, cùng họ tao, mà thuốc bốn năm qua mày uống cũng là tao đưa cho cô ta." Anh đột nhiên mở miệng, cuối cùng cũng làm Lý Mạn Ni hơi thả lỏng cánh tay Tiểu Vũ Điểm, nhưng một tay khác lại ghì trên cổ Tiểu Vũ Điểm, xúc động muốn P0'p ૮ɦếƭ đứa nhỏ này.
"Chúng ta đã gặp nhau?" Sở Luật thấy con gái không sao mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại quay sang hỏi người đàn ông căn bản không có chút ấn tượng nào, rõ ràng không có ấn tượng, nhưng anh cảm giác được người đàn ông này đối với anh ý hận sâu đậm. Anh cũng rất căm thù cho nên anh cũng không xa lạ.
"Sở tổng thật đúng là người hay quên nha, sao mày lại không nhớ có một thương nghiệp Phong Hùng bốn năm trước bị mày sáp nhập, không phải sao? Tao đã từng đi cầu xin mày cho chúng tao một con đường sống, nhưng mày coi tao như chó, căn bản không cho tao một con đường sống."
Người đàn ông nói, tựa hồ đang nhớ tới điều gì, vẻ mặt của anh ta bắt đầu cuồng loạn vô cùng, loại cùng cực hận ý khiến anh ta muốn đốt cháy tất cả.
"Mày thu mua công ty của tao, hại tao không một xu dính túi, bà xã của tao lúc ấy đang mang thai ba tháng, nhưng bởi vì tao cái gì cũng không có vì vậy cô ấy đi bệnh viện phá bỏ đứa bé hoàn toàn làm hại tao mất con trai. Vì vậy, Sở Luật, tất cả là do mày làm hại, tao muốn mày bị đoạn tử tuyệt tôn, tao tới tìm Lý Mạn Ni, bốn năm giăng lưới, quả nhiên mày cuối cùng lại thua trong tay một con đàn bà."
"Mà tao còn ở trên người bà xã của mày khiến cô ta mang nòi giống của tao, cho dù mày và cô ta có lên giường bao nhiêu lần cũng không thể làm cô ta có con. Bởi vì, mày đã bị vô sinh, Sở Luật, tao tặng cho mày món quà không tồi chứ, mày thích không?"
"Là anh?" Sở Luật nheo hai mắt, trong trí nhớ của anh có một nhà họ Mễ như vậy.
"Là tao, như thế nào, nhớ ra rồi? Tao là Mễ Đông Phong." Mễ Đông Phong cười cực lạnh: "Hôm nay tao muốn đòi lại mọi thứ tao đã mất, tao mất đi bao nhiêu thì Sở Luật mày phải mất đi bấy nhiêu, tao mất vợ con của tao, cho nên tao cũng phải kéo mày theo cùng. Còn có, Sở tổng..." Mễ Đông Phong vô tình cười lạnh, toàn thân có *** trả thù: "Tao biết những chuyện trước kia mày làm, cho nên khỏi cần đem tâm tư của mày đặt ở trên người tao, không tuyệt đối nắm chắc tao cũng không dám mời Sở tổng đến đây, cho nên mày biết điều một chút, nếu không muốn con gái mày bị thiểu cánh tay gãy cái chân, xương cốt của nó cũng không rắn bằng mày."
Mắt Sở Luật lạnh lùng nhìn Mễ Đông Phong điên cuồng: "Nếu tôi nhớ không nhầm, cho dù lúc ấy tôi không thu mua thương nghiệp Phong Hùng của các người thì Phong Hùng của anh cũng sẽ phá sản, mà tôi chỉ đi trước một bước mà thôi, lúc ấy thật ra bên trong Phong Hùng đã bị đào trống rỗng. Dù cho không có bất luận kẻ nào thu mua, hiện tại cũng không có khả năng có bốn chữ Thương nghiệp Phong Hùng này."
"Không có khả năng!" Giọng nói Mễ Đông Phong đột nhiên cuồng loạn: "Tao đã nghĩ ra biện pháp, chỉ cần cho tao mấy ngày ta có thể vay phía ngân hàng, thương nghiệp Phong Hùng của tao sẽ không bị phá sản, bà xã của tao cũng sẽ không rời xa tao, con tao cũng sẽ không ૮ɦếƭ, không bởi vì mày, Sở Luật, nếu không có mày, bây giờ tao rất tốt đẹp."
"Anh hẳn là biết, đó là không có khả năng." Sở Luật chặn đứt suy nghĩ lừa mình dối người của anh ta: "Không một ngân hàng nào sẽ cho anh vay, nếu có thể, vậy sẽ không đến lượt tôi thu mua, tôi là một thương nhân, chỉ cần có lợi ích, tôi sẽ không bỏ qua. Anh cũng là thương nhân, anh thành công hay thất bại là nằm trong tay anh, là do anh sai, chính anh kinh doanh sai lầm thì có liên quan gì đến người khác?"
"Nếu bà xã anh thật tâm yêu anh thì sẽ không ở lúc anh hai bàn tay trắng mà rời anh đi, nếu cô ấy thật sự yêu đứa bé kia thì cô ấy sẽ không dễ dàng xóa bỏ nó, cho nên tất cả đều do anh lấy cớ cho sự thất bại của bản thân."
Khi đó Hạ Nhược Tâm rất đáng thương như vậy, bị anh bức đến cùng đường, nhưng cho dù cô ấy lúc ấy có hận anh hay không thì cô vẫn sinh hạ Tiểu Vũ Điểm, mang tất cả những gì cô có để nuôi dưỡng Tiểu Vũ Điểm, dù có phải bán máu của mình cũng không bao giờ từ bỏ đứa bé.
Maru: Thật ra Phong Hùng còn có tên khác khi dịch ra là Toyo, nhưng để Toyo ta cảm giác thật tội lỗi cứ như đang trù ẻo công ty nhà người ta phá sản vậy.. hức mặc dầu tên hay nhưng ngậm ngùi để Phong Hùng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc