Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 130

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

"Anh có thể giúp em, nhưng em phải hứa với anh một việc." Con ngươi màu xanh da trời vô cùng trong suốt, mà những gì cậu nói ra thật sự cũng chỉ là lời nói của trẻ thơ, nhưng Tiểu Vũ Điểm cũng chỉ là một đứa trẻ đương nhiên là tin.
"Anh trai, anh thật sự có thể giúp được Tiểu Vũ Điểm sao?" Bé chớp đôi mắt hồng hồng, trên mặt cũng vương những giọt nước mắt vô cùng trong suốt.
"Đúng vậy." Cậu bé gật đầu một cái, sau đó đứng lên: "Em ở đây chờ anh một chút." Nói xong một câu này, thân thể nhỏ bé cũng biến mất trước mặt Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm lại ôm Pu'p bê, an tĩnh ngồi trên ghế, bé rụt cơ thể, cảm giác lạnh, còn có bé rất đói bụng.
Bé muốn ăn gì đó, phía sau vài bước là đến nhà trẻ, ở đó sẽ có rất nhiều món ăn ngon đang đợi bé, chỉ là bé lại nhìn nơi anh trai biến mất, đặt tay nhỏ lên chiếc bụng trống rỗng, cuối cùng ôm Pu'p bê chặt hơn.
Bé đã hứa anh trai là phải đợi anh, cho nên bé nhất định phải chờ, mà bé cũng không biết lúc này toàn bộ nhà trẻ đang rối loạn, bởi vì thiếu một đứa bé, trong trường học cô giáo đang đi tìm, mọi người đều bị xoay vòng vòng.
Mà đứa bé bọn họ đang tìm kia bây giờ đang một mình ngồi trên ghế.
Bé không khóc nữa, nhưng đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm phía trước.
Một trận tiếng bước chân cực nhẹ truyền đến, bé trai lúc nãy đã đi đến. Cậu đứng ở trước mặt Tiểu Vũ Điểm, từ phía sau lấy ra một tờ giấy, mặt trên tờ giấy viết khiến Tiểu Vũ Điểm nhìn một chút cũng không hiểu là kí tự gì. Tiểu Vũ Điểm quá nhỏ, nhận thức cũng hữu hạn, đừng nói là mấy chữ quái dị này, ngay cả chữ Hán bé cũng không hiểu mấy. Bé nhìn hồi lâu mới phát hiện chữ trên mặt giấy, thật là không có một kí tự nào bé nhận thức được.
"Để mẹ em ở đây kí tên lên trên là được, lúc ấy, em muốn mẹ hay là muốn ba ba cũng không ai miễn cưỡng em, nhớ ngày mai đem cái này giao cho anh, anh sẽ ở chỗ này chờ em."
Cậu bé đặt tay lên trên đầu Tiểu Vũ Điểm, ngón tay xoa mái tóc cực mềm mại của Tiểu Vũ Điểm. Mà Tiểu Vũ Điểm thấy được hai người là mình trong hai mắt cậu bé.
"Đôi mắt của anh so với Pu'p bê còn đẹp hơn." Tiểu Vũ Điểm cảm thán nói một câu, trên mặt rốt cuộc cũng tươi cười nhàn nhạt. Nhưng bé nhớ kĩ phải để mẹ kí tên mình lên trên này, rất đơn giản, bé rất dễ dàng sẽ có thể làm được.
"Tiểu Vũ Điểm... Tiểu Vũ Điểm..." Mà lúc này, thỉnh thoảng có người gọi tên bé, bé nhìn về phía sau, giơ tay kéo áo cậu bé: "Anh trai, mọi người đang tìm em, em phải đi đây. Anh trai, vậy ngày mai anh nhất định phải ở chỗ này chờ Tiểu Vũ Điểm nhé."
Bé trai gật đầu một cái: "Anh sẽ."
Anh đương nhiên là sẽ chờ, chỉ cần cô bé không được không tới là được.
Tiểu Vũ Điểm nhảy xuống ghế, ôm chặt Pu'p bê, vẫy tay về phía bé trai: "Anh trai hẹn gặp lại." Bé dùng sức phe phẩy tay. Bé trai cũng hơi mất tự nhiên giơ tay lên, vẫy nhẹ một chút, trên mặt dường như hơi kì lạ, động tác này có chút khó xử.
Khi cậu không nhìn thấy thân hình bé nhỏ của Tiểu Vũ Điểm nữa mới xoay người. Phía sau cậu không biết từ khi nào xuất hiện bốn người đàn ông cao lớn, cẩn thận đi theo cậu.
Lúc sau về nhà, Tiểu Vũ Điểm lấy trong cặp sách ra một tờ giấy, giao cho Hạ Nhược Tâm: "Mẹ, cái này cần mẹ kí tên ạ."
"Được." Hạ Nhược Tâm đồng ý, vừa mở tờ giấy kia ra thấy mặt trên viết những chữ kì quái, đừng nói là Tiểu Vũ Điểm, đến cô xem cũng không rõ. Nhưng vừa thấy bộ dáng mong chờ của con gái, cuối cùng đành phải lấy Pu't lên kí xuống tên mình: "Được, cho con, không cần nhìn mẹ như vậy, nếu không bố con còn tưởng rằng mẹ đang bắt nạt con." Cô xoa nhẹ tóc con gái, đặt tờ giấy lên trên tay con.
"Cảm ơn mẹ." Hai mắt Tiểu Vũ Điểm cười mê hoặc, sau đó bảo bối dường như đem tờ giấy cất cẩn thận vào bên trong cặp sách, một người trốn ở trong phòng cũng không biết đang làm cái gì.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, nhìn đôi tay mình, đây mới đi vào bên trong bếp, ngày mai, chính là ngày mai. Cô thật sự có thể giữ lại Tiểu Vũ Điểm không?
Không phải cô muốn mình khẩn trương như vậy, mà cô thật sự không có cách nào thuyết phục bản thân, cô rất sợ hãi, hơn nữa thật sự sợ hãi, cô rất muốn làm thời gian ngừng lại ngay tại đây, chỉ là làm sao có thể. Cô càng sợ cái gì, thì thời gian sẽ nhanh đến.
Một tay Cao Dật nắm tay Tiểu Vũ Điểm, một tay kéo Hạ Nhược Tâm. Đứng cách bọn họ không xa là gia đình Sở gia, Sở Giang, Tống Uyển còn có Sở Luật, tự nhiên còn có Đỗ Tĩnh Đường.
"Chúng ta đi vào thôi." Sở Luật tận lực làm giọng nói mình bình tĩnh, chỉ là *** anh phập phồng, lại làm cho người ta cảm giác được bây giờ anh cũng không phải đang bình tĩnh và nhẹ nhàng như vậy.
"Chúng ta cũng đi thôi, Nhược Tâm, không cần lo lắng." Cao Dật nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, lại phát hiện tay cô bắt đầu từ buổi sáng vẫn luôn ở trạng thái cực lạnh. Cô thật sự quá lo lắng, cũng quá sợ hãi.
Mà điều anh có thể giúp cũng chỉ có thể an ủi cô như thế. Bởi vì cho dù không muốn nhưng trên người Tiểu Vũ Điểm xác thật chảy dòng máu nhà họ Sở, là con gái Sở Luật.
Bởi vì Sở Luật là nhân vật công chúng, hơn nữa đối phương còn là vợ trước, cho nên từ lúc bắt đầu vụ kiện tụng này, Sở Luật cũng không muốn công khai, trận chiến tranh giành con gái này, nếu thật sự công khai, không biết sẽ bị giới truyền thông bên ngoài biến thành bộ dáng gì, nhưng lần này hẳn mọi người đều đã biết.
Nhưng có thể đi vào phòng xét xử ngoài người nhà họ Sở cũng chỉ có người nhà họ Hạ. Bọn họ cũng không muốn để chuyện này ầm ĩ quá lớn, đối với một đứa bé thật sự là một loại tổn thương. Chỉ là bọn họ lại không biết, nhưng hành vi này đã vô thức sớm gây tổn thương sâu sắc cho Tiểu Vũ Điểm.
"Nhược Tâm..." Thẩm Ý Quân kích động nhìn con gái mình, bà nhốt mình ở Hạ gia, nếu không phải biết vụ kiện tụng này, bà căn bản không biết đã xảy ra nhiều sự tình như vậy. Thân phận Tiểu Vũ Điểm đã bị Sở gia biết, mà hiện tại Sở gia muốn tranh giành quyền nuôi nấng Tiểu Vũ Điểm, làm sao có thể, sao Sở gia lại có thể làm như vậy, bọn họ có tư cách gì.
Đó là cháu gái bà, là đứa bé do con gái bà sinh ra.
Lúc Hạ Nhược Tâm nghe được giọng nói của bà chỉ nhàn nhạt nhìn bà một cái, sau đó đi qua bà, không gọi bà là mẹ, cũng không nhận bà.
"Nhược Tâm, đến bây giờ có phải con không nhận mẹ, con thật sự không tính toán cần mẹ sao?" Thẩm Ý Quân giữ chặt tay Hạ Nhược Tâm, không muốn cô đi, cô biết bà có bao nhiêu tự trách, thống khổ cỡ nào không? Nếu có thể được lựa chọn lại tất cả, như vậy bà tình nguyện lựa chọn cuộc sống cùng con gái sinh hoạt bên nhau. Mà không phải tự tay hủy hoại cả đời con gái.
Rõ ràng hạnh phúc chính là thuộc về con gái bà, nhưng do bà ích kỉ cho nên mới làm con gái phải chịu đựng nhiều chuyện như vậy, thậm chí hiện tại còn sắp mất con gái duy nhất.
"Hạ phu nhân, bà nhận sai người rồi?" Hạ Nhược Tâm kéo tay Thẩm Ý Quân ra, sau đó chỉ vào Hạ Dĩ Hiên đứng bên cạnh bà: "Vị tiểu thư này hẳn mới là con gái bà, tôi sao lại không biết, tôi còn có người mẹ?"
Lời cô nói làm sắc mặt Thẩm Ý Quân trắng bệch, cô quả nhiên vẫn trách bà, quả nhiên vẫn hận bà.
"Hạ NHược Tâm, sao cô lại có thể nói với mẹ mấy lời như vậy?" Hạ Dĩ Hiên không phục, vì sao ai há mồm ngậm miệng đều là Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm đem đại tiểu thư chân chính của Hạ gia chạy đi đâu.
Còn có anh Luật trước kia thương cô như vậy, hiện tại thấy cô giống như người xa lạ, làm cô người vốn dĩ được trăng sao vây quanh (cái rốn của vũ trụ) thật sự không cách nào thừa nhận sự thay đổi như vậy.
"Bà ấy là mẹ cô, không phải mẹ tôi, xin hỏi đối với một người xa lạ muốn tôi đối với bà ấy khách khí như thế nào?" Hạ Nhược Tâm đi qua hai người, không ai biết trong ánh mắt cô tràn ngập đau xót.
Cô không có mẹ, để cho cô lúc mang thai Tiểu Vũ Điểm bị cô lập, để cho cô quỳ gối cầu xin bà ấy trên mặt đất, để cho cô một mình bị nhốt lại bên ngoài nhà, để cho khi Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, bà ta nói Tiểu Vũ Điểm của cô là con hoang đáng ૮ɦếƭ, lúc đó cô đã không có mẹ rồi.
Có lẽ, ở thời điểm khi cô bốn tuổi đã sớm không có mẹ, cô không biết cái gì là tình thương của mẹ, chính là như thế.
Thẩm Ý Quân không phải mẹ cô mà là mẹ Hạ Dĩ Diên, hiện tại tốt rồi, con gái bà ta sống mới nhớ tới cô, cô Hạ Nhược Tâm thật sự rẻ mạt như thế sao?
"Nhược Tâm, chúng ta đi thôi," Trong tay Cao Dật nắm tay nhỏ Tiểu Vũ Điểm, lại nhẹ nhàng cầm tay Hạ Nhược Tâm: "Người mẹ ích kỉ như vậy em không muốn nhận cũng không ai sẽ trách cứ em."
Nếu bà ấy ra tay giúp đỡ Hạ Nhược Tâm, như vậy Hạ Nhược Tâm sẽ bán chính mình để trả tiền chữa bệnh cho Tiểu Vũ Điểm sao?
Thẩm Ý Quân bỗng nhiên hoa mắt, nếu không có có Hạ Minh Chính đỡ bà dậy, khả năng bà đã sớm ngã ngồi trên mặt đất.
Tiểu Vũ Điểm quay đầu nhìn Thẩm Ý Quân còn có ông Hạ Minh Chính, đã nhận ra bọn họ, bé mẫn cảm đã cảm giác được mẹ không thích bọn họ, vậy mẹ không thích thì bé cũng sẽ không thích.
Đứa nhỏ...
Thẩm Ý Quân nhìn đứa nhỏ đang quay đầu nhìn mình, trong lòng càng thêm khổ sở. Bà biết nếu thân phận của Tiểu Vũ Điểm bị người ta biết, nư vậy người nhà họ Sở nhất định sẽ ςướק bé đi.
Lớn lên xinh đẹp như vậy, cũng không trách được Sở gia muốn đứa nhỏ này.
Tiểu Vũ Điểm vẫn không nói chuyện, chỉ an tĩnh mặc cho Cao Dật dắt tay bé, trên khuôn mặt nhỏ cũng không nhiều cảm xúc. Mà hiện tại vẻ mặt này của bé cùng người vẫn luôn bình tĩnh Sở Luật kia không khác nhau ở chỗ nào.
Nếu bọn họ không phải bố con, hiển nhiên không ai tin tưởng.
Sau khi tất cả mọi người ngồi xong, Cao Dật lại an ủi nắm tay Hạ Nhược Tâm: "Đi lên đi, Nhược Tâm, không phải sợ, còn có anh."
Tiểu Vũ Điểm cũng kéo áo Hạ Nhược Tâm: "Mẹ, không phải sợ, Tiểu Vũ Điểm cũng ở chỗ này."
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ mặt: "Ừm, mẹ không sợ." Cô đứng lên, vì con gái cô nhất định phải kiên trì đến cùng, khổ sở như vậy đã phải chịu thì còn có cái gì không thể chịu.
"Mọi người yên lặng, phiên tòa bắt đầu." Nghe một giọng nói cực kì nghiêm túc, bên trong người cũng không nhiều lắm, tất cả càng thêm yên tĩnh. Đây là một vụ giành quyền nuôi nấng đứa bé, lúc này đứng ở phía trên là một đôi vợ chồng, một đôi đã từng là vợ chồng.
"Thẩm phán, tôi thay mặt Sở tiên sinh Sở Luật, không biết trước khi ly hôn vợ trước Hạ Nhược Tâm là mang thai rồi rời đi. Mà hiện tại, hai người đã có một đứa con gái ba tuổi, cô Hạ Nhược Tâm bây giờ rõ ràng không có năng lực nuôi nấng đứa nhỏ, cho nên thân chủ của tôi yêu cầu quyền nuôi nấng đứa nhỏ, cho đứa nhỏ một hoàn cảnh sinh hoạt tốt hơn.
Luật sư Sở Luật đứng lên, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía đứa bé ngồi trên đùi Cao Dật, đứa bé mở to đôi mắt như quả nho đen.
Cao Dật đặt tay lên trên đầu Tiểu Vũ Điểm, cẩn thận ôm con.
Thẩm phán gật đầu một cái, ý bảo bản thân đã hiểu.
"Thẩm phán, chúng tôi điều tra ra được Hạ Nhược Tâm tiểu thư đã từng làm việc trong quán R*ợ*u, cho nên thân phận của cô ấy đối với sự trưởng thành của đứa bé sẽ gây bất lợi, cũng sẽ làm quá trình trưởng thành của đứa bé chịu ảnh hưởng không tốt. Cho nên để thể xác và tinh thần khỏe mạnh. đứa nhỏ cần thiết phải về với Sở tiên sinh."
Người phía dưới vừa nghe tới "từng làm ở quán R*ợ*u" sắc mặt đều thay đổi. Hạ Dĩ Hiên bĩu môi. thì ra Hạ Nhược Tâm mang mình đi bán à, bây giờ còn diễn cái gì, đứa bé phải về với anh Luật là đúng, nếu cô có một người mẹ làm quá R*ợ*u như vậy, cô sẽ cảm giác mất mặt.
Thân thể Thẩm Ý Quân không ngừng run rẩy, bà lắc đầu, không thể tin được, con gái chính mình lại đi tới nông nỗi này...
Thẩm phán bây giờ mới nhìn đến Hạ Nhược Tâm, một gương mặt cứng nhắc, bình tĩnh vô cùng nghiêm khắc.
"Cô Hạ, cô còn gì muốn nói."
Lúc này Hạ Nhược Tâm gắt gao nhìn chằm chằm Sở Luật, trong con ngươi hận ý khiến Sở Luật chỉ bình tĩnh bên ngoài nhưng bên trong đã xuất hiện vết rách, đừng hận anh, cũng không nên trách anh, anh không có lựa chọn.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, nhìn quanh mọi người bốn phía, người hiểu người không hiểu, phần lớn là cười châm chọc cô, bọn họ đang cười nhạo cô, bọn họ cũng mỉa mai, nhưng bọn họ có tư cách sao?
Cô lại là nhìn về phía Cao Dật còn có Tiểu Vũ Điểm, Cao Dật cười cổ vũ với cô. Cô thấy được ánh mắt thân thiết, bao dung quá khứ uất ức cùng tủi thân của cô.
"Mẹ, cố lên," Môi hồng Tiểu Vũ Điểm hơi động, tay nhỏ nắm thành quyền.
"Bốn năm trước, tôi nghĩ không ai quên, tôi bởi vì lí do gì ly hôn với Sở tiên sinh chứ?" Lời cô vừa nói ra, sắc mặt Sở Luật thay đổi, vợ chồng Sở gia sắc mặt cũng thay đổi. Sự tình bốn năm trước, bôi nhọ danh dự Hạ Nhược Tâm mọi người đều biết, một khoảng thời gian luôn lên trang nhất, trong một đoạn thời gian sau khi cô biến mất, gần như đều thành gièm pha cho mọi nhà.
"Bốn năm trước bởi vì tôi bị bắt gian trên giường, như vậy Sở tiên sinh có thể khẳng định con gái tôi sẽ là của Sở gia mà không phải của người đàn ông kia, hoặc không phải một người đàn ông khác.
Tay Sở Luật đặt trên đùi nắm chặt. Đôi mắt luật sư cũng lóe lên, lúc này từ trên bàn lấy tài liệu ra: "Thẩm phán, đây là kết quả kiểm tra DNA của Sở tiên sinh và con gái, có thể hoàn toàn chứng minh, đứa bé đó đúng là con gái ruột của Sở tiên sinh."
Hạ Nhược Tâm nghiên nhìn nhìn thứ trong tay luật sư, cười nhạt một tiếng. Trong mắt cô giễu cợt càng đậm, Sở Luật à Sở Luật, anh ta đúng là đã chuẩn bị tất cả, ngay cả cái này cũng chuẩn bị tốt.
"Tôi muốn hỏi Sở tiên sinh, anh có làm hết tất cả trách nhiệm của một người bố, anh có nuôi con bé, anh có cho con bé ăn, anh có chăm lo cho con bé không? Anh dựa vào cái gì mà bây giờ muốn giành con gái với tôi?"
Sở Luật một câu cũng không nói, chỉ có luật sư ra mặt: "Bởi vì thân chủ của tôi căn bản không biết có một đứa con gái tồn tại..."
"Đủ rồi, ông câm miệng cho tôi, ông cái gì cũng không rõ, cái gì cũng không hiểu, ông cũng không có tư cách!" Hạ Nhược Tâm cười lạnh, cô cũng không khách khí tự châm chọc. Những câu chỉ trích trực tiếp làm luật sư nghẹn họng, đen mặt.
"Ngài Thẩm phán..." Luật sư còn muốn nói nhưng giọng nói Hạ Nhược Tâm lại một lần nữa nói trước ông.
"Sở Luật, tôi hỏi anh, nếu lúc trước anh biết Tiểu Vũ Điểm tồn tại, anh sẽ làm gì?"
Đôi môi mỏng của Sở Luật mím chặt, đôi mắt đen không có bất cứ ánh sáng nào, nếu lúc ấy anh biết, nếu anh biết rồi... Anh sẽ thế nào, anh sẽ...
"Anh sẽ xóa sạch đứa bé đúng không? Bởi vì anh sẽ không để bất cứ một ai ngăn cản hôn lễ của anh và Lý Mạn Ni, chẳng quan tâm đó có phải con anh hay không, bởi vì bé là con của tôi."
"Anh hận tôi cho nên anh cũng sẽ hận đứa con của tôi, đây chính là từ miệng anh nói, tổng giám đốc Sở, lời đã nói, đừng không thừa nhận."
"Ông nói anh ta sẽ chăm sóc con gái tôi, xin hỏi vì muốn cùng người phụ nữ khác kết hôn mà để một người đàn ông khác đến diễn tiết mục bắt gian trên giường, để một người đàn ông khác đi hãm hiếp người vợ đang mang thai của mình. Người đàn ông không có tình cảm, xấu xa như vậy thì rốt cuộc có tư cách gì mà chăm sóc con gái tôi sao?"
Phía dưới xì xào bàn tán, bọn họ bây giờ không biết nên tin tưởng ai. Nếu chuyện bốn năm trước, chân tướng sự thật là như thế, vậy sự tình Sở Luật làm không thể tha thứ, một người đàn ông sao có thể đối với phụ nữ tàn nhẫn như vậy, hơn nữa còn là vợ của anh ta đấy, anh ta không những hủy hoại hôn nhân của anh ta mà còn hủy hoại cả đời một người phụ nữ, trái tim anh ta thật sự lạnh giá đến loại tình trạng này sao?
Sở Giang và Tống Uyển cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều từ mắt đối phương thấy được một sự thật sâu chật vật và nghiêm nghị, chuyện bốn năm trước bọn họ đều có thể đoán, lời Hạ Nhược Tâm nói chính là sự thật.
"Sở tiên sinh, anh phủ nhận sao? Anh phủ nhận những việc này anh chưa từng làm, anh phủ nhận sao?"
Hạ Nhược Tâm hỏi Sở Luật, nếu ở ngay lúc này, anh ta còn muốn không thừa nhận anh ta đã làm tất cả, vậy cô khinh thường anh ta.
"Đúng vậy, tôi đã làm." Giọng nói Sở Luật nhàn nhạt truyền ra, anh thừa nhận, tất cả anh thừa nhận. Lời anh nói làm bốn phía lần thứ hai sửng sốt, hiện tại bọn họ đối với Hạ Nhược Tâm từ chỉ trích biến thành cảm thông, một cô gái bốn năm trước bị huỷ hoại thanh danh, hôm nay cuối cùng chân tướng cũng được phơi bày, chỉ là bốn năm đã bị đánh mất kia, ai có thể bồi thường bốn năm cho cô.
"Sở Luật, anh biết sinh nhật Tiểu Vũ Điểm vào ngày nào không?" Hạ Nhược Tâm cũng không vui bẻ, bởi vì vốn dĩ những việc này không phải do cô làm, cô chẳng thiếu anh ta cái gì, như vậy anh ta còn có lí do gì hận cô.
Nếu nói hận thì người hận phải là cô mới đúng.
Sở Luật mím chặt môi mỏng, con gái sinh nhật ngày nào? Anh không biết, tin rằng trên đời này ngoài Hạ Nhược Tâm không ai biết, vì bọn họ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh các cô.
Tống Uyển dùng ánh mắt dò hỏi Sở Giang, Sở Giang chỉ lắc đầu, bọn họ còn chưa đi hỏi Tiểu Vũ Điểm.
"Sinh nhật Tiểu Vũ Điểm là ngày 25 tháng 3, đối với Sở tiên sinh tin chắc rằng sẽ không quên chứ?"
Sắc mặt Sở Luật biến đổi, ngày 25 tháng 3 là ngày anh và Lý Mạn Ni kết hôn, sao anh có thể quên, mỗi một năm đến ngày kỉ niệm kết hôn này Lý Mạn Ni vô cùng coi trọng, tất yếu là phải đi đến tiệm bánh mua một chiếc bánh kem, huống chi là mỗi một năm anh đều lãng phí tâm tư để tìm quà tặng.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cười, cô không khổ, nhưng nghe vào tai người khác nói cô không khổ thì đúng là giễu cợt người khác.
"Một ngày đó, tôi nhớ rất rõ ràng, một ngày mưa rất lớn, anh và vợ mới cưới động phòng hoa chúc, một mình tôi sinh hạ con gái, chính tay tôi cắt cuống rốn của con, bởi vì tôi chỉ có một mình. Anh cắt đứt hết tất cả thu nhập kinh tế của tôi, chỉ có mỗi ngày tôi đi thu thập quần áo của người khác để giặt, là những người xa lạ đó thấy tôi đáng thương nên cho tôi công việc này. Anh không cho tôi sống, nhưng người khác lại cho tôi và con gái sống, cho dù là ngày tuyết lạnh, tôi vẫn giặt sạch những bộ quần áo đó trong suốt 6 tháng."
"Tiểu Vũ Điểm được sinh ra, con bé thường bị bệnh, tôi mang theo con đi làm công nhân khuân vác, tôi đoạt bát cơm với đàn ông, cho dù tôi có mệt đến đâu, chỉ cần cúi xuống là có thể nhìn được Tiểu Vũ Điểm được buộc trên người tôi, con bé lúc đó chỉ có mấy tháng, vì để có thể chữa bệnh cho con, ban ngày làm khuân vác, ban đêm tiếp tục giặt quần áo."
"Khi anh cho vợ trăm vạn ngàn vạn mua trang sức thì tôi lo lắng ôm con đang bệnh nặng đến bệnh viện, tôi không đủ tiền để trả tiền viện phí, cho nên tôi chỉ có thể bán máu mới đủ tiền viện phí cho con gái. Khi các người ăn một bữa cơm nhiều tiền như vậy thì chúng tôi sinh sống hèn mọn kiên cường, tôi vì tiết kiệm tiền mà có khi một ngày chỉ ăn một cái bánh bao, hai mẹ con chúng tôi nước nóng cũng không dám đun, chỉ sợ không trả nổi tiền điện."
"Ai có thể tưởng tượng cơ chứ, đường đường là con gái của tổng giám đốc tập đoàn Sở thị không phải uống sữa mà lớn lên mà con bé uống nước hồ* và nước mì lớn lên, vì tôi căn bản không có tiền mua sữa bột cho con."
"Khi con hai tuổi cũng đã giúp tôi đi thu quần áo từ các gia đình, đã học được cách giúp tôi giặt quần áo, cùng nhau kiếm tiền, khi các người mặc trên người bộ quần áo ngàn tệ thậm chí vạn tệ thì tôi lại một nữa bán máu mới có thể mua cho con được một con Pu'p bê đầu tiên."
Đột nhiên Hạ Nhược Tâm cảm giác mu bàn tay mình thật lạnh, từng giọt nước mắt không có lí do cứ như vậy rơi xuống làm trước mắt cô nhoè đi.
"Các người không phải đều nói tôi làm ở quán R*ợ*u, nói tôi hạ tiện, nói không biết xấu hổ sao? Tôi không có tư cách đứng ở đây cùng hô hấp một bầu không khí với các người phải không? Như vậy các người biết tôi đi vì cái gì sao?"
"Bởi vì con gái tôi bị bệnh, không có ai nguyện giúp tôi. Tôi đi tìm anh ta, tôi đã đi tìm anh ta rất nhiều lần, cầu cứu anh ta, tôi quỳ xuống cầu xin anh ta, nhưng anh ta giúp tôi không? Anh ta đã cứu chúng tôi sao?"
"Con bé bị bệnh rất nghiêm trọng, tôi cần rất nhiều tiền, cho dù có bán hết máu trên người tôi, cũng cách số tiền đó quá xa, tôi chỉ có thể bán chính mình, tôi đã dùng tất cả biện pháp cứu con để con nhỏ có thể sống sót."
*ăn/uống hồ: lần trước quên giải thích. Các nàng luôn nghĩ hồ dán không thể ăn đúng không? Nhưng cô giáo dạy văn của tỷ hơn 60t mà trẻ như 40 đã ăn hồ dán đó (chả biết có đẹp da được không nhưng da cô ấy đẹp thật). Cái này cũng chỉ giải thích từ hiểu biết của tỷ thôi nên các nàng cũng đừng ăn hồ dán làm gì =]]
Nhưng người bố này bây giờ lại muốn giành con gái với tôi, anh ta đã làm gì? Anh ta rõ ràng có thể cứu con gái tôi, nhưng anh ta đã không đồng ý, anh ta bỏ mặc con gái bệnh nặng để cùng vợ anh ta ra nước ngoài giải sầu, đi du lịch, tiêu pha nhiều tiền thể hiện tình yêu của bọn họ. Nếu không phải tôi gặp được một người đàn ông khác có thể cứu con gái tôi thì hiện tại anh ta có cơ hội đứng ở đây giành con gái với tôi sao?"
"Sở Luật, anh nói đi, anh xứng sao?"
Đây là lời nói của một người mẹ, một người phụ nữ bình thường chua xót tới cực điểm, đây không phải lên án mà đang nói chuyện xưa của chính mình, có lẽ cũng không nhiều nhưng trong từng câu từng chữ đã cho thấy cô gái này bốn năm qua cuộc sống quá khổ sở, vất vả khó thể chịu được như vậy, mà người làm cô vất vả như thế chính là người đàn ông trước mặt có thể hô mưa gọi gió này, xác thật anh ta thật sự không có tư cách giành đứa bé kia.
Sở Luật buông tay ra, trong lòng bàn tay in sâu dấu vết đau đớn, anh thật sự bây giờ không thể tin được đây tất cả đều là anh đã làm sao? Đều do anh tạo thành sao? Không, không phải, thật sự không phải, lúc trước anh thật sự chỉ muốn cô trở về cầu xin anh mà thôi.
Anh chưa từng nghĩ sẽ cắt hết con đường sống của cô, chỉ là anh biết là Hạ Nhược Tâm cũng không biết. Xét đến cùng tất cả chuyện này đều là anh sai.
"Sở tiên sinh..." Luật sư cúi đầu nhìn thoáng qua Sở Luật, anh ta còn muốn tiếp tục sao? Tin tưởng bây giờ bất kì một người nào có lương tri đều sẽ không đi làm ra cái gì với một cô gái như vậy nữa, bọn họ thật sự muốn tiếp tục sao?
Như vậy không có đạo đức, còn gì để tiếp tục sao?
"Tiếp tục đi." Sở Luật nhẹ nhàng gật đầu một cái, anh đặt tay lên trên mặt, gần như có thể phát hiện giữa kẽ ngón tay anh chảy ra một giọt nước, người đàn ông này khóc sao? Không, không có khả năng, Sở Luật người này trước nay đều chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Trái tim anh ta lạnh giá cũng sắt đá.
Thẩm Ý Quân che miệng mình lại, thì ra bà trước nay cũng không biết con gái bà lại khổ sở như vậy, ngay cả con cũng tự mình sinh, so với bà, người mẹ này thật sự không có chỗ dung thân.
Bà cũng nhớ tới đã nhiều năm rồi, bà có bao nhiêu ích kỉ, bà vì lấy lòng con gái người khác mà làm tổn thương con gái ruột của mình, thậm chí khi con gái của con cần hỗ trợ, bà còn cự tuyệt cô ngoài cửa, người khác một dao cắt mọi thứ trên người con gái, mà bà làm một người mẹ ở trong lòng lại dùng sức ruồng bỏ con gái.
Ông trời ơi, đến tột cùng bà đã làm cái gì, một người mẹ như bà còn ở đó nói con gái đi ૮ɦếƭ đi, còn muốn đứa bé kia ૮ɦếƭ, con bé là con gái bà sinh, đứa trẻ là cháu ngoại của bà. Quả thực bà không phải là người cũng không xứng làm người.
Cùng là một người mẹ, nhưng người mẹ như bà thật sự xứng sao?
Bà xứng với một chữ "mẹ" này sao.
Tâm Tâm, thực xin lỗi, là mẹ có lỗi với con, thật xin lỗi con...
Thật sự xin lỗi, chỉ là, bà thật xin lỗi còn có thể đổi lấy cái gì.
Bốn phía trầm mặc yên tĩnh, luật sư của Sở Luật lần thứ hai đứng lên, nhìn Hạ Nhược Tâm thật sâu, trong mắt có sự cảm thông, nhưng cảm thông không có nghĩa là lập trường sẽ thay đổi, khả năng ông phải đối với cô như vậy, có lẽ cô rất đáng thương và xứng đáng nhận được sự cảm thông, nhưng đây là nghề nghiệp của ông, mà ông nhất định phải thắng vụ kiện tụng này cho thân chủ của mình.
Hơn nữa là phải thắng.
"Ngài thẩm phán, ở đây tôi có một phần tài liệu, mời ngài xem qua." Ông đưa tài liệu lên trước: "Đây liên quan đến sự riêng tư của thân chủ cho nên tôi không tiện nói rõ ràng, đây là nguyên nhân thân chủ tôi - Sở tiên sinh phải có đứa bé kia."
"Có lẽ lúc trước thân chủ tôi xác thật đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng tôi chắc chắn về sau anh ấy nhất định sẽ vô cùng yêu thương đứa bé kia, cho đứa bé kia giáo dục tốt nhất, sẽ để cô bé trở thành người kế thừa duy nhất tập đoàn Sở thị."
"Hạ tiểu thư, cô cũng muốn cho con được cuộc sống tốt nhất không phải sao, nếu đứa bé kia ở cùng cô chịu nhiều khổ sở như vậy, tại sao bây giờ cô còn nhẫn tâm muốn để bé cùng cô chịu khổ sao?"
Luật sư cúi gập người với Hạ Nhược Tâm, ông đã nói xong tất cả, mà phần tài liệu kia tin rằng ngài thẩm phán sẽ có một phán quyết chính xác nhất.
Trong pháp luật quy định, đối với con cái 2 tuổi trở lên chưa vị thành niên, bố mẹ trong một số trường hợp dưới đây được ưu tiên suy xét quyền nuôi nấng con cái, trong đó có một điều luật rõ ràng, đã bị phẫu thuật tuyệt dục (bị thiến:">) hoặc do một vài nguyên nhân khác mà bị vô sinh. Điều này khó có thể mở miệng nhưng đây là mấu chốt tất thắng của anh ta.
Thẩm phán lật giở tài liệu trong tay, sau khi xem xong, ông nhắm hai mắt, hồi lâu sau mới đứng lên, chẳng qua ông đầu tiên là nhìn Hạ Nhược Tâm một cái, trong mắt có sự xin lỗi. Ánh mặt của ông lập tức làm Hạ Nhược Tâm lạnh tới cực điểm.
Ông ta có ý gì, cô không muốn mất con gái. Muốn lấy đi con gái cô thương yêu nhất có phải hay không?
Không được, cô không ngừng lắc đầu, cô không muốn mất đi Tiểu Vũ Điểm, nếu không cô sống để làm gì, sinh mệnh của cô vốn dĩ cũng không có gì nhiều, cô chỉ có mỗi Tiểu Vũ Điểm.
Tầm mắt thẩm phán lại chuyển xuống phía dưới đứa bé gái được Cao Dật ôm, giọng nói trầm ổn truyền đến: "Quyết định của chúng tôi là. Quyền nuôi nấng con cái thuộc về Sở tiên sinh. Mẹ của đứa bé có quyền được đến thăm con, vì vậy hai bên có phản đối gì không?" Thẩm phán nói xong, Sở Luật chỉ nhắm hai mắt, trong mắt không có bất kì cảm xúc thắng lợi nào.
Cao Dật ôm chặt Tiểu Vũ Điểm trong lòng, anh rất đau lòng sắc mặt trắng bệnh của Hạ Nhược Tâm trên bục.
Anh áp đầu Tiểu Vũ Điểm vào ***g ***: "Tiểu Vũ Điểm, nhớ, bố và mẹ đều rất yêu con." Hai tay Tiểu Vũ Điểm chỉ gắt gao nắm chặt áo Cao Dật, đôi lông mi dài không ngừng chớp hiện lên những giọt nước mắt trong suốt.
Tuổi còn nhỏ, dường như đã biết điều gì, bé phải rời khỏi mẹ bé có phải không, nhưng mà bé không cần người bố kia, chỉ cần mẹ thôi.
Tống Uyển gắt gao nắm tay Sở Giang, bà thật ra rất kích động, bởi vì cháu bọn họ, rõ ràng chính là cháu sẽ về với bọn họ nhưng bọn họ lại không ai vui vẻ, không ai sung sướng cả, kết quả như vậy có lẽ bọn họ đã dự kiến trong lòng, nhưng trầm trọng vẫn khó có thể làm người khác chấp nhận.
"Được, phiên tòa kết thúc." Thẩm phán thu dọn đồ, trên mặt bàn phần tài liệu kia, còn lại là tài liệu Sở Luật vô sinh. Đối với người đàn ông mà nói đứa nhỏ này sẽ là đứa con duy nhất, mà cũng sẽ là huyết mạch duy nhất của Sở gia, hơn nữa với tài sản và năng lực của Sở gia hiện tại xác thật có thể nuôi dạy cuộc sống của con tốt nhất. Đến nỗi mẹ đứa bé, bọn họ cũng không tước đoạt quyền lợi nhận mẹ con, cô ấy lúc nào cũng có thể gặp con.
Thẩm phán rời khỏi vị trí, lúc vừa bước đi, bên tai ông lại truyền đến một giọng nói non nớt.
*Đoán xem ai nào? Ai mà lại có thể lật ngược tình thế còn nhanh hơn cả lật bánh=))
"Xin đợi một chút."
Thẩm phán quay đầu lại, nhìn đến không phải người khác, mà là một đứa trẻ hơn sáu bảy tuổi, ông nhíu mi, là ai cho đứa nhỏ này vào đây, không phải nói là vụ kiện này bảo mật, không cho phép người khác tuỳ ý đi vào sao?
Mà ông lại một lần giương mắt, phát hiện đi vào không phải chỉ có một bé trai mà phía sau còn có bốn gã vạm vỡ, trên người mặc quần áo tương tự kiểu Ả Rập, một thân màu trắng.
"Là cháu đang nói chuyện sao, cháu bé." Thẩm phán hỏi cậu bé trên người mặc quần áo nước ngoài, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng liếc mắt một cái liền cảm thấy đứa nhỏ này không phải người bình thường, phía sau cậu có vài người đàn ông là có thể nhìn ra.
"Đúng vậy." Bé trai tuy rằng nhỏ nhưng lại mười phần khí thế, phía sau cậu còn có vài người đàn ông ít nói cười.
Tiểu Vũ Điểm từ trong lòng Cao Dật ngẩng đầu lên, kì lạ chớp đôi mắt, sao lại là anh ấy?
"Làm sao vậy, Tiểu Vũ Điểm, con quen cậu ta?" Đứa bé trai này đột nhiên xuất hiện làm không khí gần như càng thêm kì lạ.
"Vâng." Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, giọng nói khụt khịt: "Anh trai nhỏ nói sẽ giúp Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm không phải rời khỏi mẹ."
Bé trai vừa nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm khóc đỏ cả mắt, sắc mặt gần như tối sầm hơn, con thỏ con này, sao vẫn thích khóc như vậy.
"Cháu bé, nơi này không phải chỗ cháu nên tới, bố mẹ không nói cho cháu sao?" Thẩm phán bước lên trước, nói với bé trai, giọng nói tuy lịch sự, nhưng ngữ nghĩa lại nghiêm khắc.
Bé trai lại vô cùng lễ phép cúi người với thẩm phán: "Chào ngài, tôi biết nơi này tôi không nên tới, nhưng tôi chỉ muốn nói một tiếng, cô ấy." Cậu chỉ Hạ Nhược Tâm: "Còn có cô ấy." Ngón tay cậu lại hướng về Tiểu Vũ Điểm.
"Hai người cô ấy, không chịu bất cứ sự trừng phạt nào của quốc gia các người."
Thẩm phán sửng sốt, không rõ ý tứ của đứa nhỏ này, cậu ta không phải ở đây nói bậy chứ, chỉ là khuôn mặt nghiêm túc này, còn có đôi mắt mang theo đồng tử xanh da trời cao quý kia, dường như không giống với một đứa bé sẽ nói dối.
Như vậy...
Cậu ta nói có ý gì?
Bé trai lấy trong ***g *** ra một tờ giấy: "Họ là công dân nước Cộng hoà Uzbekistan, vì vậy chịu rằng buộc tất cả luật pháp thuộc quốc gia chúng tôi. Mà ở quốc gia chúng tôi quyền nuôi nấng con cái, người mẹ cao hơn hết thảy."
"Đúng vậy, vị thẩm phán này, cậu ấy là hoàng tử quốc gia của tôi, quý cô kia và đứa bé đó ngày hôm trước đã nhập quốc tịch quốc gia của tôi, cho nên pháp luật Trung Quốc không có hiệu quả đối với hai người họ."
Một người đàn ông đi lên trước, tay đặt ở trên *** trái, không lâu trước đây anh không rõ hoàng tử của bọn họ tại sao suốt đêm chuyển quốc tịch hai người này nhập quốc gia bọn họ, hôm nay, anh mới minh bạch.
Mà hoàng tử của bọn họ, dường như trưởng thành sớm quá mức.
Ngài ấy thật sự chỉ có bảy tuổi sao? Quốc vương anh minh của bọn họ dạy con cái thực sự rất đáng ngạc nhiên.
Thẩm phán lại sửng sốt, không nghĩ tới sự tình sẽ chuyển biến thành như vậy, vụ này lại chuyển thành vụ kiện quốc tế, quốc gia này ông đã nghe nói qua, tuy rằng là một quốc gia nhỏ nhưng trên quốc tế cũng có mức độ nổi tiếng nhất định, hơn nữa pháp luật quốc gia bọn họ thật sự cũng là như thế.
Ông nhìn tờ chứng minh quốc tịch trong tay, tuyệt đối là chân thật mà không phải giả mạo, hơn nữa cũng không có ai làm giả loại bằng chứng này, vì vậy tuyên án vừa rồi của ông không có hiệu quả.
"Tôi xin lỗi, Sở tiên sinh, chuyện này, ngài có thể cùng Hạ tiểu thư thương lượng lại." Ông xoay người gật đầu nói với Sở Luật, mà ông không có quyền lực.
Vụ kiện quốc tế này, ông đánh không được, cũng không làm chủ quốc gia của người khác được.
Tiểu Vũ Điểm trườn từ trên đùi Cao Dật xuống, chạy tới bên người Hạ Nhược Tâm: "Mẹ." Bé ôm chặt chân Hạ Nhược Tâm, ngẩng đầu nhìn cô, Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, dùng trán áp nhẹ vào đầu con gái.
Cô đã cho rằng mình mất đi con, chỉ là, cô không có, cô thật sự không có sao?
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không rời xa mẹ, Tiểu Vũ Điểm chán ghét chú ấy." Bé nói, lúc ánh mắt nhìn đến Sở Luật cũng không che giấu sự chán ghét. Sở Luật đột ngột cảm thấy trái tim như bị kéo rách.
Hoá ra, kết quả, anh vẫn không cách nào chạm đến, thậm chỉ con gái càng thêm chán ghét anh.
"Ừm, mẹ cũng sẽ không rời Tiểu Vũ Điểm." Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, mà không ít người ngồi nghe đã rơi nước mắt.
"Chúng ta chấp nhận đi." Tống Uyển nắm chặt tay Sở Giang: "Có lẽ chúng ta thật sự không thể ích kỉ như vậy, ông nhìn được không, Tiểu Vũ Điểm cần mẹ, nhưng lại không cần ba ba, cũng không cần chúng ta, chúng ta chỉ có thể mỗi ngày gặp được cháu là tốt rồi. Nếu không chúng ta khả năng sẽ mất đi cháu gái."
Sở Giang còn có thể nói gì, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận một con đường đi này thôi. Chỉ là ông đau lòng con trai, mặc dù đây là những điều con trai ông xứng đáng, nhưng ông vẫn cứ vì con trai mà khó chịu, con ông bản tính không xấu, chỉ là quá mức cực đoan.
Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm đi đến chỗ bé trai, cô buông Tiểu Vũ Điểm xuống, ngồi xổm trước mặt cậu bé: "Cảm ơn cháu." Mặc dù không biết tại sao cậu lại giúp cô, nhưng cô thật sự muốn cảm ơn cậu bé.
"Anh trai nhỏ, anh thật sự tới giúp mẹ?" Tay Tiểu Vũ Điểm giữ chặt quần áo bé trai. Người bên cạnh bé trai khẩn trương tiến lên một bước, tất cả mọi người đều biết hoàng tử của bọn họ tính tình kì quá muốn mạng, không thích người khác chạm vào ngài, thậm chí cực chán ghét.
Chỉ là lúc này đây bọn họ nghĩ sai rồi. Bé trai liếc mắt cảnh cáo bọn họ, tuy rằng tuổi nhỏ nhưng trên người đã có khí chất lãnh đạo.
"Anh giúp em, thế nên, em nhớ đã đáp ứng chuyện của anh." Bé trai vươn tay nhẹ nhàng đặt trên mặt Tiểu Vũ Điểm, cảm giác rất kì lạ, không giống với cậu, cậu không thích người khác chạm vào cậu, nhưng bé gái này, cậu nguyện ý.
"Nhớ, tên anh là Quân Dịch, không được quên chuyện em đã đã đáp ứng với anh." Bé trai thu hồi tay, sau đó đi ra khỏi toà án, phía sau cậu vẫn luôn có bốn gã vệ sĩ cao lớn.
Hạ Nhược Tâm kì quái nhìn con gái, lắc khuôn mặt nhỏ của con, nhóc con này lại đem mẹ của bé đi bán, hai người không cẩn thận mà đã trở thành người nước ngoài.
"Tiểu Vũ Điểm, con hứa hẹn với cậu ta cái gì?" Cô đặt tay lên trên khuôn mặt hồng hào của con, Tiểu Vũ Điểm chỉ chớp mắt: "Con quên mất rồi." Bé nghiêng đầu, bé không nhớ đã đáp ứng anh trai nhỏ chuyện gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc