Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 13

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

“Sở Luật, anh buông em ra, được không?” Thà anh tàn nhẫn với cô, chứ cô không cần anh thương hại, cho cô hy vọng, rồi lại tự tay hủy diệt nó.
Nếu muốn hận thì hận hết đi, đừng bố thí chút dịu dàng làm gì, cô nhận không nổi.
“Chúng ta đều cô đơn mà,” Sở Luật siết chặt tay, giữa cơn hoảng hốt, cô có cảm giác như hai trái tim xích lại gần kề.
Cô đơn, từ trước cô đã thế, mà anh, cũng vậy sao?
Nhìn qua cao cao tại thượng, nhưng thật ra, lại cực kỳ cô đơn.
Môi cô mấp máy, cuối cùng cũng không nói gì.
Bọn họ lúc này như hai cây xương rồng, muốn tới gần, rồi lại sợ tới gần. Tới gần một chút, sẽ bị gai nhọn của đối phương đâm vào, thương tích đầy mình.
Sở Luật híp mắt, anh cúi đầu, xoay vai Hạ Nhược Tâm lại, cô quá gầy, như vô hình trách cứ anh tàn nhẫn, nhưng mà, bọn họ rốt cuộc là ai đang tàn nhẫn với ai?
“Trước giờ tôi đã vô tình như thế rồi.", anh chạm tay lên mặt cô, nhẹ nhàng lướt qua, "nếu tôi không tàn nhẫn, như vậy, người ૮ɦếƭ sẽ là tôi. Tôi có tất cả, nhưng kỳ thật lại chẳng có cái gì, cô không biết đâu, tôi đã đợi cô ấy bao nhiêu năm, cô ấy là người duy nhất khiến tôi còn thấy mình đang sống.”
“Tôi quen cô ấy từ nhỏ, lúc đó cô ấy rất đáng yêu, cho nên, khi vừa gặp mặt, tôi đã quyết phải lấy cô ấy về.”
“Tôi vẫn luôn chờ, chờ cô ấy lớn lên, nhưng chờ không được, Hạ Nhược Tâm, tôi tàn nhẫn với cô, nhưng cô còn tàn nhẫn với tôi hơn gấp bội. Cô có biết sau khi tôi mất đi cô ấy, tôi sống thế nào không, cho nên, hận cô, đã trở thành cuộc sống của tôi, nếu không hận cô, như vậy sao tôi có thể thừa nhận sự thống khổ khi mất đi cô ấy?”
Tay anh đặt lên môi cô, “Hạ Nhược Tâm, đừng trách tôi, cô không phải vô tội, bởi vì, cô *** tôi yêu nhất, cho nên, tôi muốn cô phải đau khổ.”
Anh cúi đầu, dán môi lên môi cô, “sao cô không phản kháng, cô như vậy làm tôi thấy không đành lòng.”
Hạ Nhược Tâm chỉ nghe được một câu không đành lòng, trái tim tưởng như đã ૮ɦếƭ của cô nảy lên, sống lại, không đành lòng sao?
Sở Luật nếm được vị nước mắt, hàm hàm, đau khổ, nước mắt chân thật nhất.
“Hạ Nhược Tâm, cô là người thế nào, vì sao tôi không thấy chút chột dạ nào trên mặt cô, cô sợ hãi, cô hối hận, thậm chí, còn muốn ngủ trên giường của tôi và cô ấy, cô đang nghĩ cái gì?”
Anh ngẩng đầu, nhìn đôi mắt trong trẻo của cô, đôi mắt cỡ nào trong suốt, cỡ nào đẹp, chỉ là, tại sao chủ nhân của nó lại ác độc đến thế.
“Cô yêu tôi vậy à, yêu, đến mức em gái mình cũng không tha?” Anh lẩm bẩm, nhưng vẫn lọt vào tai Hạ Nhược Tâm, như dao nhọn cứa vào trái tim cô..
Cô nói, cô không ***, vì sao không ai tin.
Hạ Nhược Tâm, nếu tôi làm đẩy cô địa ngục, không biết cô sẽ hận tôi hay yêu tôi? Môi anh mân nhẹ lên môi cô, lời này cũng không thốt ra miệng.
Mà anh không biết cái ngày cô rơi xuống địa ngục ấy, hoá ra, anh cũng đang ở giữa địa ngục rồi.
Tay anh đột nhiên dùng sức ấn lấy đầu cô, khiến cô dựa sát vào anh hơn một chút, tựa hồ chỉ có mượn hành động ấy mới có thể khiến hai linh hồn lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn.
Mới có thể làm hai trái tim đã chia năm xẻ bảy lần thứ hai đập trở lại.
Hạ Nhược Tâm hơi mở mắt, giữa cánh môi nếm được vị nước mắt, hoá ra cũng đau khổ như vậy.
Trong phòng, dưới ánh đèn tối tăm, hai người họ ôm nhau vẫn không ngừng, anh đã ςướק lấy hô hấp của cô, linh hồn của cô, hết thảy.
Tay cô níu chặt gấu áo anh, ngón tay dùng sức, cũng đã làm ra một phần, trước nay cô chưa từng nếm thử ****. Trước giờ anh chưa từng dịu dàng với cô, ngoại trừ đau đớn, chính là tàn nhẫn.
Nhưng mà, hôm nay, vì sao, vì cái gì, anh lại cho cô nhiều như vậy. Nụ hôn tr***, đầu lưỡi hai người giao triền bên nhau, cô muốn trốn, nhưng anh lạo bức ép không để cho cô bất cứ đường lui nào cả.
Bàn tay anh nhẹ nhàng ***, quần áo trên người cô từ từ rơi xuống, cho đến khi cơ thể hai người không còn gì cách trở.
Hạ Nhược Tâm gắt gao khép lại hai chân.
Cái cảm giác đau đớn thế này, làm cô theo bản năng kháng cự. dù đã đau rất nhiều lần, thành quen, nhưng cô vẫn sợ đau.
Đôi mắt Sở Luật thâm sâu hơn rất nhiều, tay anh đặt trên mặt cô, không còn như ngày trược, ngược lại dịu dàng đến mức khiến cô muốn khóc,
“Sẽ không đau, tin anh,” anh ghé lại bên tai cô, không ngừng trấn an, đôi mắt thâm sâu, càng thêm tà tứ vài phần.
Không giống bình thường, nhưng mà, vẫn sâu đến mức làm người ta nhìn không thấu.
Hạ Nhược Tâm chớp mắt, giống như thủy tinh trong suốt, tựa hồ là ẩn nhẫn, anh độc ác, làm cô không thể tới gần, mà anh dịu dàng như thế, càng khiến cô thấy sợ hãi.
Cô không rõ tại sao anh lại làm thế, cô vẫn do dự, cô kháng cự, cô cho rằng anh sẽ giống như trước kia, không có kiên nhẫn qua loa cho xong việc, chỉ thỏa mãn mình, và chọn làm tổn thương cô.
Vậy mà lúc này anh lại kiên nhẫn chờ cô thích ứng như vậy.
“A……” giữa cơn mơ màng, cô chỉ cảm thấy rất nóng, nóng như muốn tan chảy, cô thở dốc, giãy giụa, cho đến khi hắc ám bao phủ, rơi xuống vực sâu. Nhưng vì có anh mà bóng đêm không còn khiến người ta cảm thấy sợ hãi, không còn khiến người ta lùi bước.
Cô đột nhiên có một loại cảm giác, có lẽ cô sẽ ૮ɦếƭ, không phải ૮ɦếƭ dứoi sự tàn nhẫn của anh, mà là ૮ɦếƭ dưới sự dịu dàng của anh.
Lúc này đây, thật sự không đau, thậm chí, có cảm giác mà cô chưa từng trải qua, chỉ là, trái tim cô loạn nhịp.
Bóng đen rợp trời, không biết từ khi nào, đã bắt đầu rục rịch, gió lạnh thổi qua tấm mành.
Đêm, thật sự an tĩnh, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng thở của hai người.
Sở Luật vuốt lên mái tóc mềm mượt của người đang nằm trong ***, cảm giác hoàn toàn khác hắn với cô ấy, tóc cô ấy hơi cứng, sờ vào gai tay, nhưng, của cô lại vô cùng mềm, mềm đến mức khiến người ta muốn huỷ diệt nó.
“Dĩ Hiên……” môi anh mấp máy, lại bật thốt lên cái tên của Hạ Dĩ Hiên, anh cúi đầu, nhìn người phụ nữ mệt mỏi ngủ vùi trong ***, trên mặt hiện lên suy tư khiến người khác khó đoán. Sáng, ánh nắng chói chàng làm Hạ Nhược Tâm tỉnh táo lại, mặc kệ cô mệt thế nào, mỗi ngày đều sẽ đúng giờ tỉnh lại, cô cẩn thận ngồi dậy, ngơ ngác nhìn người bên cạnh, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh rõ ràng như vậy.
Lúc anh ngủ, bớt đi một phần tuyệt tình, nhiều thêm một phần an tĩnh, tóc dán bên tai, mang theo sự kiên nghị, *** phập phồng, *** anh rộng lớn, vô cùng an toàn, nếu anh yêi ai, anh sẽ dành cho người đó những điều tốt đẹp nhất.
Nếu anh hận ai, như vậy, anh sẽ huỷ hoại người đó cả đời.
Cô vươn tay, dừng lại giữa không trung, không rõ ngày hôm qua bọn họ, sẽ có gì thay đổi? Môi cô mấp máy, rụt tay về, dém chăn lại cho anh.
Gió lạnh, sẽ cảm mất.
Anh có người quan tâm, còn cô thì sao?
Cười khổ một tiếng, cô buộc sơ lại mái tóc, ban ngày, thân phận của cô là hầu gái, là bảo mẫu, bởi vì, cô không biết, ngoài những thứ này, cô còn có thể làm gì?
Mở cửa, bên ngoài chẳng có ai, hình như người kia không tới, là sợ hay là vì cái gì, để làm việc cho Sở Hạ, quả nhiên, yêu cầu phải có đủ dũng cảm, người đàn ông này lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi, hỉ nộ vô thường chẳng ai hiểu nổi.
Cô đi vào phòng bếp, dù biết Sở Luật cũng không có thói quen ăn bữa sáng nhưng cô vẫn chuẩn bị một phần ăn thanh đạm cho anh, cô không phải Hạ Dĩ Hiên, lúc còn đi học cô đã tự biết nấu ăn.
Kỳ thật cũng chẳng sao cả, đã không có thứ mình muốn, cô cũng chỉ có thể đê tiện ở bên cạnh giúp cho Hạ Dĩ Hiên cao quý mà thôi.
Trên bàn để đồ ăn sáng, hai chén cháo, xắn tay áo, cô nhớ ra còn đống quần áo chưa giặt.
Lúc Sở Luật dậy đã là một tiếng sau, anh sờ tay sang bên cạnh theo bản năng, lại chạm phải ga giường lạnh ngắt. Một bên chăn gấp lại chỉnh tề, không còn bóng dáng người kia nữa.
Cô đi đâu rồi, anh ngồi dậy, chăn trượt xuống bên hông, lộ ra ***g *** rắn chắc giựi cảm, anh xoa ấn đường, đôi mắt đen khôi phục lại sự sắc bén.
Đứng dậy, xuống giường, mặc quần áo, động tác liền mạch lưu loát, chút nào cũng không thoát bùn mang thủy.
Đi vào phòng khách, anh ngửi thấy mùi thơm, còn cả mùi dầu mỡ, chợt thấy đói, lúc này anh mới nhớ ra, đêm qua anh chỉ uống vài chén R*ợ*u, vẫn chưa ăn gì. Cả đêm, đến sáng sớm, đúng là anh cảm thấy hơi đói bụng.
Anh rất ít khi ăn bữa sáng, có lúc anh vội vàng đến công ti làm việc, rồi gộp bữa trưa và bữa sáng vào làm một luôn.
Ngồi trên ghế, anh cũng chẳng phải người không biết chăm sóc mình, đói bụng thì ăn, mặc kệ là ai chuẩn bị cũng giống nhau cả thôi. Ăn xong, buông bát xuống, anh sờ lên cái bụng no căng, tuy rằng đồ ăn không phải sơn hào hải vị gì, thanh đạm như vậy, dù không phải khẩu vị của anh, nhưng dạ dày thoải mái, tâm tình cũng không tồi.
Anh đứng lên, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng người kia.Hạ Nhược Tâm.
Ngoài ban công truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, anh đi qua, đứng từ xa, lẳng lặng nhìn.
Ánh nắng không quá chói chang, làm người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, Hạ Nhược Tâm phơi xong chiếc áo cuối cùng, giơ tay lau mồ hôi giữa trán, lấp la lấp lánh.
Trên mặt cô có đôi chút sắc dương quang, ấm áp, nhàn nhạt, lông mi dài rung động, giống như hai cây quạt trúc, mơ hồ...
Thân thể của cô vốn thập phần tinh tế, hiện giờ lại gầy đi không ít, dường như chỉ cần nhẹ nhàng nắm chặt, sẽ P0'p nát xương cốt của cô, gầy yếu như thế, chỉ cần cố ý, thật sự có thể huỷ hoại cô, hơn nữa còn là hủy hoại không còn một mảnh.
Sở Luật híp mắt, anh dựa vào sofa, cũng không nói gì nhiều, cứ chăm chú nhìn như thế, đáy mắt sâu như biển. Lặng yên hiện lên rất nhiều điều.
Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên quay đầu, mắt chạm mắt, cô hơi giật mình.
Anh đứng ở nơi đó bao lâu, nhìn cô bấy lâu.
Lúc này, Sở Luật mới đứng thẳng dậy, đi về phía cô, anh càng tới gần, cô lại càng lùi ra sau.
Cho đến khi không còn đường lui, cho đến khi anh dừng lại trước mặt, đôi mắt đen thâm trầm, bọn họ đều thấy trong mắt đối phương bóng dáng của nhau.
Trong mắt anh có cô, nhưng mà, nhiều hơn lại là lạnh lẽo.
Trong mắt cô tất cả đều là Sở Luật, mà nhiều lại là cảm giác sợ hãi.
Anh khiến cô sợ hãi, sợ bị thương, cũng sợ bị thương tổn.
“Cô làm bữa sáng à?” Sở Luật cong môi, nhìn ra cô lo sợ cái gì, sau đó cùng nhau trầm định.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu, trong đôi mắt trong trẻo đều là hình bóng của anh.
“Ngon lắm,” anh mở miệng, rõ ràng là khen ngợi, nhưng giọng điệu lại vô cùng xa cách, cô nghĩ, người đàn ông luôn cho rằng mình là số 1 này rất ít khi khen ngợi người khác.
Giống như chỉ cần là một lời khen từ miệng anh phát ra, đều sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ quái, người này vốn dĩ luôn làm theo ý mình, chẳng bao giờ để ai vào trong mắt.
Cô cúi đầu, không biết vì sao lại thấy buồn cười. Người đàn ông này, thật sự không thích hợp như vậy.
“Đang cười nhạo tôi đấy à?” Anh hơi chau mày, hàng mi của cô hơi run run, cơ hồ đã có thể khẳng định chắc chắn cô đang cười nhạo anh.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo phảng phất bi thương, nhiều hơn là ý cười nhạt, quả nhiên là cười, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng, thật sự cười.
“Có phải tôi nên cảm thấy vinh hạnh khi đã làm cô cừoi vui thế không?” Sở Luật lạnh giọng nói, mà Hạ Nhược Tâm lại phát hiện, vậy mà cô vẫn có thể cảm nhận ra, tuy giờ anh vẫn xụ mặt, nhưng lại không tức giận, chỉ là trời sinh lạnh nhạt mà thôi.
Mà vừa nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngọt ngào, đây là ngày mà anh và cô ở cạnh nhau hoà thuận nhất, không có tàn nhẫn, không có lạnh lùng, tuy anh vẫn chẳng thèm để ý đến cô, nhưng họ đứng ở chỗ này, chỉ là an tĩnh tương đối, không còn là hai con nhím, m công kích đối phương.
“Nếu cô không ăn, vậy tôi ăn,” Sở Luật khoanh tay lại, tuy rằng cũng chẳng phải cái gì sơn trân hải vị, nhưng anh lại thấy thích. Trên bàn còn có một bát cơm, không phải của anh, vậy đương nhiên sẽ là của cô.
Hạ Nhược Tâm hơi mấp máy môi, dáng vẻ ngu ngốc như vậy lại làm đôi mắt Sở Luật nhạt đi một ít, hoá ra, cô cũng sẽ có lúc ngơ ngác, anh còn tưởng rằng, ngoại trừ việc nghe theo lời anh, ngoại trừ việc chỉ biết chọc cho anh tức giận, thì không còn bản lĩnh gì khác.
Anh đột nhiên cúi đầu, cắn môi cô, hương vị như trong trí nhớ, so với bất cứ người phụ nữ nào cũng đều đẹp hơn, anh từng có nhiều phụ nữ như vậy, nhưng chỉ có đôi môi cô mới làm cho anh thấy thích, muốn ngừng mà không được.
Mềm không thể tả, ngọt đến mức khiến anh lưu luyến không quên.
Rốt cục anh cũng thả cô ra, tay để trên *** anh, khuôn mặt trắng nõn nay đỏ ửng, ngoại trừ hàm răng kiên cường cắn chặt, kỳ thật cô là một kẻ rất dễ mềm lòng.
Chỉ cần anh có một hành động nho nhỏ cũng có thể khiến trái tim đã ૮ɦếƭ của cô sống lại, sức ảnh hưởng của anh đến cô còn đáng sợ hơn so với sự tưởng tượng của cô nhiều.
Nếu……
Lắc đầu, cô không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ thêm nữa, có lẽ kết quả, cô không tiếp nhận nổi.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên mắt cô, chặn đi ánh sáng.
Chúng ta tạm thời ngừng chiến, hôm nay, tôi mệt rồi. Sở Luật che mắt cô, Hạ Nhược Tâm không cách nào nhìn thấy sự thay đổi trong đôi mắt anh.
Đi thôi, bỏ tay ra, lần đầu tiên, Sở Luật kéo tay cô, ngón tay nắm chặt, anh có cảm giác như bàn tay cô phủ một tầng mồ hôi.
Anh hơi mở miệng, lại không hỏi gì nhiều.
Cháo trong cái bát đặt trên bàn ăn bị xẻ làm hai nữa, anh nửa phân, cô nửa phân, đây là một buổi sáng cực kỳ yên tĩnh, cũng là một buổi sáng khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng mà, nhẹ nhõm rồi, có lẽ chính là sự nghiêm trọng.
Hạ Nhược Tâm thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, nhìn Sở Luật, khó hiểu đánh giá, hôm nay, anh, thật sự rất kỳ quái.
"Buổi tối có yến hội phải tham gia, đi cùng tôi đi", Sở Luật cầm lấy khăn ăn lau ngón tay, "quần áo tôi sẽ bảo người đưa tới, cô chỉ cần mặc vào là được, trang điểm xinh đẹp thêm nữa".
Anh đứng lên, cầm lấy túi văn kiện, lại là phân phó một tiếng, "tới 8 giờ thời điểm, tôi sẽ đến đón cô."
Anh nói xong liền bỏ ra ngoài, thậm chí chẳng cho Hạ Nhược Tâm lấy một cơ hội từ chối, đúng vậy, cô sẽ đến, anh bảo cô đi, cô nhất định phải đi.
Cửa đóng lại, mà toàn bộ biệt thự lại chỉ có Hạ Nhược Tâm, cô than một tiếng, sau đó thu dọn lại chén đũa, cũng chẳng biết lúc này mình muốn làm gì.
Cô đi vào trong phòng, lại nhìn thấy chiếc váy cưới kia, dường như lúc nào nó cũng nhắc nhở cô, cuộc hôn nhân đã bắt đầu rồi.
Bắt đầu bằng tình yêu của cô, bằng thù hận của anh.
Cô mở ngăn kéo,, từ bên trong lấy ra một bức tranh, còn có một cây Pu't, ngồi trước cửa sổ, sợi tóc mềm nhẹ rũ trước mắt, chỉ có nhu hòa gần sát, toàn thân trên dưới bắt đầu lộ ra sự an tĩnh tự nhiên đến vậy
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc