Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 122

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Anh đứng ở đây cả một đêm.
Cho đến khi trời tảng sáng, anh mới lái xe rời đi, một mạnh thẳng đến công ty. Khi anh mặc bộ quần áo nhăn nhúm vào công ty làm Đỗ Tĩnh Đường khiếp sợ.
"Anh, anh làm gì vậy, sao lại biến mình thành như vậy?" Anh kéo áo Sở Luật lên, ặc, nồng nặc mùi TL, thật khó ngửi.
Sở Luật kéo tay áo lại, tầm mắt ngừng ở trên người Đỗ Tĩnh Đường.
"Em rất rảnh?"
"Tàm tạm thôi." Đỗ Tĩnh Đường đương nhiên sẽ không nói chính mình rất rảnh, nhưng thật sự anh rất nhàn rỗi, sở dĩ tất cả đều là một mình Sở Luật làm, chức vị phó tổng này kì thật nói trắng ra chính là bù nhìn, làm bộ dáng thôi, cho nên anh thực sự rất rảnh.
"Thay anh về lấy một bộ quần áo đi." Anh từ trong túi lấy ra một chùm chìa quá ném qua.
Đỗ Tĩnh Đường vội vàng bắt lấy, ôm chìa khóa trong ***g ***.
"Còn chìa khóa xe?" Anh duỗi tay về phía Sở Luật muốn chìa khóa xe.
Sở Luật cũng không keo kiệt, lại ném chìa khóa xe cho anh rồi đi vào bên trong văn phòng.
Đỗ Tĩnh Đường lắc lắc hai cái chìa khóa trong tay, tốt, anh muốn đi ra ngoài hóng gió.
Sở Luật vừa vào trong văn phòng ngồi xuống liền cảm giác trán hơi đau nhức, anh nhẹ nhàng xoa P0'p ấn đường, đôi mắt cũng khe khẽ lan tràn đau xót, anh xốc lại tinh thần, một tay mở máy tính, một tay lật một phần tài liệu trên bàn.
Lúc này, di động cá nhân của anh vang lên, anh buông tài liệu xuống, lấy di động, vừa thấy Tống Uyển gọi tới càng cảm giác không còn sức lực.
"Alo, mẹ, tìm con có việc?" Anh day day huyệt thái dương, đôi mắt nhắm lại, lại cảm thấy bắt đầu buồn ngủ rồi.
"A Luật, con trai, mẹ có việc cần con giúp đỡ."
"Ừm..." Sở Luật lại xoa nhẹ ấn đường, cũng đem lời Tống Uyển ghi nhớ trong lòng.
Khi Đỗ Tĩnh Đường đi vào đã thấy Sở Luật nghiêng người dựa trên ghế ngủ rồi, ngay cả phía dưới đôi mắt cũng thầm quâng như than chì.
Anh cẩn thận đặt quần áo ở trên sô pha, sau đó đặt lại hai chiếc chìa khóa rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài, mà lúc cánh cửa đóng lại, Sở Luật vẫn chưa tỉnh.
Buổi tối đi ςướק sao, mệt thành như vậy.
Bên ngoài Đỗ Tĩnh Đường nói thầm, tiếp tục trở lại văn phòng làm bù nhìn đi.
Sở Luật lái xe tới cửa nhà trẻ, xe dừng lại, anh đi nhanh vào, trực tiếp vào bên trong văn phòng hiệu trưởng.
"Sở tiên sinh, chuyện này e là không được?" Hiệu trưởng có chút khó xử, đây đều là những đứa trẻ đã ở bên bọn họ trong một thời gian dài, cũng được truyền sự ngây thơ từ bọn trẻ, sao có thể làm ra chuyện tổn thương này với những đứa trẻ.
Đây là đều là tính toán giữa người lớn, giao dịch dơ bẩn xấu xa, sao có thể dùng trên người bọn nhỏ.
"Năm mươi vạn." Môi mỏng Sở Luật nhẹ mở, nói ra chữ. Nhẹ nhưng lại có thể làm chấn động lòng người.
Hiệu trưởng hơi do dự, năm mươi vạn à, có thể mua cho trường rất nhiều đồ, cũng có thể đủ xây thêm một tầng cho nhà trẻ bọn họ, nhưng mà thật sự phải dùng năm mươi vạn này bán đi lương tâm bản thân, tổn thương một tâm của một đứa trẻ vô tội sao?
Ng'n t Sở Luật gõ đầu gối, thật sự đã không còn kiên nhẫn, thời gian anh không muốn lãng phí ở đây.
"Một triệu." Anh ngẩng mặt lên, đôi môi mỏng không vui nói.
Hiệu trưởng cũng cảm giác áp lực truyền tới từ trên người Sở Luật, căn bản là không được thương lượng, mà là ép buộc, là đang bắt buộc, Sở gia vốn dĩ cũng đã tài trợ cho nhà trẻ không ít tiền, Sở Luật lại một câu cho một triệu, hơn nữa tính tình người này không sợ rằng không lương thiện.
Quên đi, từ đáy lòng hiệu trưởng nhẹ than một tiếng, cũng chỉ có thể rất xin lỗi đứa bé kia, nhưng ông sẽ nghĩ cách bồi thường lại đứa bé kia.
Sở Luật đứng lên, chỉnh lại quần áo trên người: "Một triệu, tôi sẽ để thư kí chuyển khoản cho ông."
Anh nói xong, vốn dĩ phải đi, kết quả lại quay trở lại, một tay đặt bên trong túi quần.
"Sở tiên sinh còn có chuyện gì?" Hiệu trưởng cũng vội vàng đứng lên theo, nói thật, khi cùng người này nói chuyện, phải nhiều hơn một con mắt, phải nhiều hơn một lá gan.
"Tôi muốn nhìn bức vẽ của đứa bé kia."
Sở Luật cũng không biết tại sao bản thân lại muốn yêu cầu như vậy, cũng coi như là có chút tâm huyết dâng trào vậy, anh muốn biết, bức tranh giải nhất của đứa trẻ này vẽ cái gì.
"Được, Sở tiên sinh xin chờ một lát."
Hiệu trưởng vội vàng từ trong ngăn tủ lấy ra mấy tác phẩm của bọn nhỏ, đây cũng là kết quả bình xét của bọn họ, mà trong đó bức tranh ở mặt trên chính là của đứa bé đạt giải nhất kia, đã vẽ ra một bức tranh.
"Sở tiên sinh, là bức này."
Hiệu trưởng đặt bức tranh trước mặt Sở Luật, Sở Luật nhận lấy, thành thật mà nói anh cũng không biết đứa bé vẽ cái gì, cũng không biết bức vẽ có ý tứ gì. Toàn bộ là một màu xanh biếc, không phải màu xanh làm người ta chói mắt, mà làm người ta cảm thấy rất thoải mái, màu xanh biếc vốn dĩ đẹp mắt, hình như là quá trình một hạt giống đang nảy mầm, cũng như là lúc đóa hoa đang nở, nét vẽ trẻ con tuy vô cùng non nớt, nhưng chỉ cần nhìn một cái làm người ta thực sự cảm giác hai mắt sáng ngời.
Tầm mắt anh chuyển xuống dưới, thấy được một cái tên trong góc.
Cao Vũ Điểm.
Cao Vũ Điểm, cái tên này...
"Cao Vũ Điểm có phải bố là Cao Dật?" Anh buông bức vẽ trong tay xuống, hỏi hiệu trưởng, kì thật trong lòng đã khẳng định, nhưng muốn xác nhận lại một chút.
"Sở tiên sinh, xin đợi một chút, tôi cần tra tư liệu." Hiệu trưởng vội vàng lấy một chồng tư liệu, sau đó lật lật, không lâu sau tìm được phần tư liệu kia.
"Vâng, đúng vậy, Sở tiên sinh, bố của Cao Vũ Điểm đúng là Cao Dật, mẹ họ Hạ, năm nay ba tuổi, là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, các cô giáo đều rất thích bé."
Là đứa bé kia, Sở Luật cũng bất ngờ, sao lại trùng hợp như vậy, sẽ là đứa bé đó.
Chuyện này, anh bắt đầu do dự, làm hay không làm?
Dưới bàn tay anh vang lên, giống như quỷ khóc sói gào, anh lấy di động ra đặt bên tai.
"Mẹ, vâng, con đang ở đây."
Anh đi tới đứng bên bức tường.
"Mẹ, chuyện này, thôi bỏ đi, nếu nó có bản lĩnh thì sẽ tự chính mình đạt được giải nhất." Đoạt thành tích người khác sẽ không phải chuyện mà nhà họ Sở làm, anh khi còn nhỏ cũng là con nhà giàu nhưng bố mẹ trước nay chưa từng dùng tiền, dùng quyền ép buộc người khác vì anh mà làm cái gì, hoặc là đi cửa sau. Tất cả những thứ anh sở hữu ngày hôm nay đều do chính anh có được, nỗ lực của anh mà ra, ngay cả công ty cũng là anh thông qua rất nhiều đánh giá khắt khe, không có người giúp đỡ anh, cũng không có ai buông tha một chút đường đi cho anh.
Nhưng mà hiện giờ, anh lại dùng tiền chính mình, làm những chuyện trước nay anh luôn khinh thường, người nhà họ Sở mới không cần thủ đoạn như vậy.
"Mẹ mặc kệ." Tống Uyển ở bên kia điện thoại vừa nghe con trai nói, lập tức mất bình tĩnh. "Mẹ chỉ muốn cháu gái mẹ vui vẻ, chỉ cần cháu gái mẹ vui vẻ, mẹ cũng sẽ vui vẻ, Sở Luật, đây cũng là con gái con, từ lúc nó tới nhà chúng ta cho tới nay đều là mẹ chăm sóc, con là bố, chẳng lẽ như vậy cũng không thể làm cho con gái một chút việc. Sở Luật." Giọng nói Tống Uyển đã lạnh đi: "Nếu con không làm được cho mẹ, về sau cũng không cần về nhà nữa, mẹ cũng sẽ không để Hương Hương gọi con một tiếng bố."
Nói xong, bà rập điện thoại, *** đều tức.
Sở Luật đặt điện thoại ở bên trong túi, lần này biết mẹ nói nơi đó thật sự quyết tâm, anh nhẹ nhàng *** môi, sao không thấy khi còn nhỏ mẹ đối với anh giữ gìn như vậy, chẳng lẽ con trai chính là đánh không nên thân, mà cháu gái chính là báu vật, chỉ một chút uỷ khuất liền không chịu được.
"Sở tiên sinh, việc này..." Hiệu trưởng cẩn thận hỏi lại Sở Luật: "Còn muốn sửa kết quả sao?" Ông kì thật có chút hy vọng không cần sửa.
"À, sửa lại đi." Sở Luật đặt đôi tay bên trong túi quần, lúc này bóng dáng anh có chút tuyệt tình, mặc dù anh nói, vẫn có vài phần do dự, nhưng cuối cùng anh lựa chọn, vẫn cứ là chính mình, như đối với những người khác, cứ như vậy đi.
Anh nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra, lại phát hiện trên khuôn mặt có chút ánh sáng hơi chói mắt, nếu hỏi anh có ích kỉ hay không, tàn ác với Cao Dật, anh có thể nói, cũng không sao.
Mặc kệ đứa bé đạt giải nhất là ai, lấy tính tình của Tống Uyển, tất cả đều muốn dành cho Sở Tương, bà đối với Sở Tương là yêu, đã đến nông nỗi "lệnh người giận sôi", mặc dù hình dung mẹ mình như vậy có chút không hợp, nhưng xác thực chính là như thế, trong nhà thêm một Sở Tương, anh cảm giác tam quan* bắt đầu bất chính, nhiều năm anh học tập kiên trì như vậy, như thế nào lại thành vô nghĩa lí.
*tam quan ở đây là thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan
Cô giáo mẫu giáo bé đang phát kết quả, nhưng trong lòng cô lại thấy rất kì la nha, rõ ràng bức tranh của Tiểu Vũ Điểm mới là giải nhất, lúc ấy hiệu trưởng cũng đã thông qua, chính là đến giây phút cuối cùng, sao lại biến thành Sở Tương, Sở Tương vẽ thực sự không bình thường được không? Đừng nói đến giải nhất, chỉ cần tính dưới hạng mười cũng không nổi, huống chi lớp bọn họ chỉ có mười lăm học sinh.
Cô còn đi phản ánh chuyện này với hiệu trưởng, còn tưởng rằng hiệu trưởng bọn họ nhầm lẫn, kết quả chỉ lớn tiếng nói với cô một câu, không nhầm, tuyên bố cái này đi.
Sau đó bây giờ cô giáo cuối cùng cũng hiểu ra.
Thì ra ở bên trong nhà trẻ bọn họ cũng có quy tắc ngầm, hiệu trưởng được người ta đút lót.
Chỉ là khi cô đối mặt với những đôi mắt hồn nhiên ngây thơ, cô thật sự cảm thấy bản thân như một tội nhân, cô đang nói dối, cô đang lừa gạt nhiều trái tim thuần khiết như vậy, cũng là lừa gạt lương tâm mình.
Nhẹ nhàng, cô ho khan một tiếng, muốn lấy điều này che dấu sự xấu hổ.
"Các bạn nhỏ, ngày mới khỏe mạnh." Giống như từ trước đến nay, cô chào hỏi bọn nhỏ.
"Cô giáo khỏe mạnh." Phía dưới những âm thanh trong trẻo, khuôn mặt nhỏ hoàn toàn tin tưởng và sùng bái, thật sự làm người ta rất khó phải phạm một sai lầm, cô chỉ không biết, những đứa nhỏ thiện lương ngây thơ như vậy khiến người ta yêu mến, sao có người lại nguyện ý lừa gạt bọn chúng như vậy.
Cô giáo tìm rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là lấy ra một tờ kết quả, đặt lên bàn, lại cười đến híp mắt.
"Các bạn nhỏ, thành tích vẽ tranh của chúng ta đều có rồi, lúc này đây trong lớp chúng ta có một bạn đạt giải nhất nha."
Bé mập mạp ngồi thẳng lưng.
"Tiểu Vũ Điểm nhất định đạt giải nhất."
Các bạn khác cũng đều đồng ý, vì bọn chúng đều biết Tiểu Vũ Điểm vẽ tốt nhất trong lớp, không đúng, là tốt nhất toàn bộ nhà trẻ, ngay cả cô giáo cũng khen ngợi bé rất nhiều lần.
"Tớ cảm thấy Hương Hương sẽ đạt giải nhất." Bé gái ngồi bên cạnh Sở tương nghịch bím tóc, chu cái miệng nhỏ nói, Sở Tương còn nhỏ như vậy đã có người hâm mộ, vì muốn ngày ngày được ăn kẹo và chocolate ngon.
"Hương Hương sẽ được nhất." Lại một bạn hâm mộ Sở Tương nói.
Cô giáo xác thật rất muốn khóc, cô thật sự không muốn nói đâu.
Cô lại ho khan một tiếng, nhẹ nhàng đậm bàn: "Ừm, bạn nói rất đúng nha, là bạn Sở Tương được giải nhất, chúng ta còn có một món quà nhỏ tặng cho Sở Tương."
Cô giáo nói xong liền cầm lấy một bó hoa tươi tặng cho Sở Tương.
Sở Tương ôm hoa, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
"Nhưng mà Tiểu Vũ Điểm của chúng ta cũng rất tuyệt." Cô giáo cầm tay nhỏ Tiểu Vũ Điểm, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này quá gầy làm người ta thực đau lòng, hiện tại tuy rằng đang cười nhưng bên trong đôi mắt to tròn thất vọng, làm cô không đành lòng.
Cô xoa đầu nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, tóc đứa nhỏ này đặc biệt mềm, sờ lên thật thoải mái.
"Lúc này chúng ta không được thưởng, nhưng không sao, tiếp theo nhất định có thể, có phải hay không?" Cô cổ vũ Tiểu Vũ Điểm.
"Vâng, con sẽ cố gắng." Tiểu Vũ Điểm nắm chặt tay, tự cổ vũ chính mình, nhưng mà đôi mắt bé lại tối sầm xuống, nếu bé được nhất thì tốt rồi, có có hoa đưa cho mẹ. Bé còn nói với mẹ, chính mình sẽ lấy được giải nhất, nếu mẹ biết cô không được liệu có khổ sở hay không? Càng nghĩ, hốc mắt bé càng đỏ.
Thời điểm buổi chiều, Hạ Nhược Tâm đến đây đón con, cô đến hơi trễ một chút, một là vì công việc, hai là bởi vì tránh không ***ng phải người nhà kia, vốn dĩ cô và Cao Dật đều muốn chuyển trường học cho Tiểu Vũ Điểm, nhưng vì lại nghĩ gần đây sẽ rời đi, nên không cần hao tâm tổn sức đổi tới đổi lui, kì thật cuối cùng chỉ có khổ cho con.
"Mẹ..." Tiểu Vũ Điểm vùi khuôn mặt nhỏ vào chân mẹ, không phải rất vui vẻ, hốc mắt cũng hồng hồng.
"Làm sao vậy?" Hạ Nhược Tâm bị khiếp sợ: "Con yêu có phải chỗ nào không thoải mái không, nói cho mẹ." Cô luôn sợ cơ thể con có vấn đề, thần kinh luôn căng thẳng, có khi cô cảm giác mình sắp điên rồi.
Sờ sờ đầu nhỏ của con gái, lại cầm tay bé, thật tốt, đều bình thường, chí có thể nói nhóc con có tâm sự, hoặc bị người ta bắt nạt nên tủi thân.
"Mẹ, hôm nay Tiểu Vũ Điểm không được giải nhất." Tiểu Vũ Điểm khịt khịt cái mũi, càng nghĩ càng khổ sở, một hồi tủi thân liền rớt nước mắt.
Cô giáo thật sự nhìn không được, thấy bốn bề vắng lặng, mới oán giận nói với Hạ Nhược Tâm.
"Đầu năm nay, ỷ thế hiếp người thật đúng là nhiều, có đứa bé cũng không buông tha, Sở gia, đúng rồi chính là người của nhà họ Sở, bọn họ đút cho hiệu trưởng, vốn dĩ bức tranh giải nhất là của Tiểu Vũ Điểm, chính là bị Sở Tương kia đoạt đi, tôi chính là không thích Sở Tương kia, mỗi ngày đều trừng mắt lạnh đối với tôi, nói lại không nói được, một lắm miệng sẽ mách lẻo, sao, trong nhà có tiền thì ghê gớm lắm à, hiện tại đều là phúc nhờ tính tình, về sau trưởng thành ai biết sẽ biến thành bộ dáng gì?"
Hạ Nhược Tâm vuốt tóc con, cười cười với cô giáo, thì ra bởi vì việc này à.
Kể cả cô giáo nói Sở Tương kia sẽ trở thành bộ dáng gì, với cô cũng không liên quan, Sở gia nhận nuôi con gái, bọn họ muốn nuôi như thế nào là việc của bọn họ.
"Con yêu, chúng ta về nhà." Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, ôm bé ra ngoài trường học, bên ngoài gió lạnh, nhưng có những lúc, lạnh đã không quan trọng.
"Tiểu Vũ Điểm muốn giải nhất sao?"
Hạ Nhược Tâm hỏi con gái.
"Vâng, muốn ạ!" Tiểu Vũ Điểm gật đầu: "Giải nhất sẽ có hoa, Tiểu Vũ Điểm nghĩ muốn tặng hoa cho mẹ."
"Như vậy à..." Bước chân Hạ Nhược Tâm dừng lại, một bàn tay chỉnh lại áo cho con, lại dùng quần áo trên người mình bọc lấy con.
"Mẹ không cần hoa, Tiểu Vũ Điểm vẽ tranh cho mẹ thì tốt rồi, mẹ biết Tiểu Vũ Điểm nhà ta được giải nhất, cho nên mẹ muốn vẽ tranh, mà không phải hoa."
"Chính là vẫn không có hoa." Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng cắn môi nhỏ, kì thật bé đã sớm trưởng thành biết được, chú kia là người xấu, còn có bà kia làm.
Bé rúc vào trong lòng mẹ, nghĩ không muốn đi học.
Lúc trở về Cao Dật cũng phát hiện Tiểu Vũ Điểm đang không vui, lập tức ôm Tiểu Vũ Điểm lên, hỏi bé, Tiểu Vũ Điểm lại nói nửa ngày cũng không rõ ràng, Cao Dật nghe cũng không hiểu ra sao.
"Để em tới nói đi." Hạ Nhược Tâm ôm con gái lên, nhẹ nhàng vỗ về bả vai bé, cúi đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt ngây thơ non dại của con, có khi cô thật sự không nghĩ làm những chuyện khiến đôi mắt sáng ngời như vậy nhiễm những thứ không nên có.
Cao Dật nghe, cũng đặt Ng'n t lên trên bàn, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ.
"Kì thật cũng không có chuyện gì." Hạ Nhược Tâm cười một cái, Tiểu Vũ Điểm cũng mở miệng nhìn cô, sau đó nhắm mắt lại ngủ.
Cô nói chuyện xảy ra trong trường học cho Cao Dật.
Cao Dật nghe xong, đột nhiên cười nhạo một tiếng.
"Nếu anh ta biết anh ta ςướק đoạt đi giải nhất của Tiểu Vũ Điểm, không biết anh ta có hối hận suy nghĩ lại hay không?"
"Em không biết anh ta có nghĩ vậy hay không?" Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ của con gái: "Em hiện tại thực may mắn, anh ta không nuôi Tiểu Vũ Điểm, con em từ trước đến nay không đòi hỏi cái gì, ít nhất em sẽ để con đường đường chính chính làm người, mà không phải một người trộm cắp, trở thành một cái cây lệch tán không thẳng."
Cao Dật duỗi tay xoa xoa tay Tiểu Vũ Điểm: "Con rất ngoan, sẽ ngoan ngoãn, khỏe mạnh lớn lên."
"Cảm ơn." Hạ Nhược Tâm ôm chặt con gái trong lòng, khóe mắt cô ẩm ướt, một câu nói êm tai đều khiến trái tim cô ấm áp, cô không cầu gì khác, chỉ muốn con gái trưởng thành khỏe mạnh, từ nay không gặp tai nạn.
Cao Dật ngồi gần lại, vươn tay ôm hai mẹ con, cũng cho hai người một bầu trời an bình, nơi này không gió không mưa, không tai họa không khó khăn.
Lúc này ở Sở gia, Sở Tương đem một bó hoa đặt trước mặt Sở Luật.
"Cho bố?" Sở luật hỏi Sở Tương, đối với hoa không có nhiều hứng thú, từ trước đến nay đều là anh tặng hoa cho cô gái khác, hôm nay là lần đầu tiên có một cô gái tặng hoa cho anh.
Mặc dù, cô gái này rất nhỏ.
Sở Tương ngượng ngùng cười, đặt hoa trong tay Sở Luật.
"Hoa là tặng cho bố."
"Cảm ơn." Sở Luật nhận hoa, mà trên mặt đất đứa nhỏ đang nỗ lực ngửa đầu, vẻ mặt hâm mộ, yêu mến, không thể không nói làm Sở Luật một người đàn ông vững tâm như vậy đều bắt đầu mềm lòng.
Bỏ đi, cứ như vậy đi, có những thứ, đã sớm tìm không được rồi.
Anh vươn tay ôm Sở Tương ngồi trên đù* mình, đây là lần đầu tiên Sở Tương tiếp cận bố như vậy, bé vui vẻ nở nụ cười, sau đó vùi khuôn mặt ở trong ***g *** Sở Luật.
"Bố ơi, Hương Hương sẽ rất ngoan."
"Ừ, bố biết rồi."
Sở Luật nói một câu này, trái tim thiếu hụt một mảnh, dù thế nào cũng không thể bù đắp.
Sở Tương cuối cùng cũng mỉm cười, nụ cười này không giống như lúc trước, bé biết bố bắt đầu thích bé, mà bé còn muốn cố gắng hơn nữa, về sau bố sẽ càng thích bé.
Tống Uyển một bên chọc bả vai Sở Giang.
"Ông nhìn đi, Hương Hương và con trai chúng ta thật tốt, đứa nhỏ này và nhà chúng ta rất có duyên."
"Tôi không biết có duyên phận hay không?" Sở Giang than một tiếng: "Tôi chỉ biết, tiểu quỷ này đã đem cuộc sống hàng ngày của tôi hủy không còn một mảnh, về nhà phải trông nó, không thể câu cá, không thể đọc báo, ngay cả TV cũng đều bị tiểu quỷ chiếm."
Hiện tại vợ và con trai đều thừa nhận thân phận đứa nhỏ này. Nhưng ông đâu có, trong lòng vẫn giống như lúc trước, thân thiết không được.
Tống Uyển trừng mắt lườm Sở Giang một cái: "Ông có thể làm mặt này cho tôi xem, dù sao tôi cũng đã nhìn vài chục năm, cũng thành quen, nhưng không thể làm với cháu gái tôi, bằng không về sau ngủ ở sô pha đi, tôi sẽ ngủ cùng cháu gái."
"Bà vẫn luôn ngủ cùng cháu gái."
Sở Giang không phục cùng Tống Uyển tăng âm lượng, tăng tới tăng lui, cuối cùng không ai nói với ai câu nào.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng đập cửa, Tống Uyển đi đến mở cửa, kết quả cửa vừa mở ra, bà vừa nhìn thấy người bên ngoài lập tức đóng sầm cửa.
Sở Luật đặt Sở Tương xuống dưới, anh đi tới đặt tay lên nắm cửa, xoay, mà Tống Uyển muốn ngăn cản nhưng không kịp. Bà còn muốn nói, kết quả Sở Luật đóng cửa lại, quay lưng chặn cửa.
"Cô tới làm gì?"
Anh lạnh nhạt hỏi, không mừng không giận, con ngươi màu lam lúc này không rõ tâm anh là bình tĩnh hay phức tạp.
"Luật, em đến đây gặp anh." Lý Mạn Ni quá không tốt, một tháng vừa qua cả người cô gầy đi rất nhiều, dường như già đi mười tuổi, nhìn không ra đang mang thai.
"Cô không cần đến nữa." Sở Luật mở cửa đi vào, nhưng tay áo lại bị Lý Mạn Ni kéo lại.
"Cô còn có việc?" Sở Luật xoay người, tầm mắt ngừng ở trên tay Lý Mạn Ni, ánh mắt dày đặc kia làm Lý Mạn Ni không khỏi tự giác thu lại cánh tay, dường như cô chỉ cần kéo thêm một tí, Sở Luật sẽ trực tiếp chặt đứt tay cô.
Kì thật trong lòng cô đã rất rõ ràng, trước nay Sở Luật người này đều không phải người tốt gì, trước kia anh Tra t** Hạ Nhược Tâm sống không bằng ૮ɦếƭ là có thể biết, cho dù là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần là kẻ thù của anh, cuối cùng kết cục nhất định là ૮ɦếƭ không tử tế.
Mà cô hiện tại có thể bình yên đứng ở đây, không thể không nói, Sở Luật đã đối với cô quá nhân từ, nếu cô thông minh, như vậy sẽ không nên đến đây gặp lại người đàn ông này. Nhưng mà cô không cam lòng, cô không muốn kết thúc như vậy, cho nên cô tới muốn tìm một tia hy vọng.
Nói không chừng, nói không chừng......
Nhưng hiện tại xem ra, đã khẳng định rồi.
"Bố ơi..." Ngay lúc Lý Mạn Ni không biết nói gì nhưng lại không bằng lòng đi, đang chờ mong thì bên trong truyền đến một thanh âm gọi bố nhẹ nhàng vang lên, cửa mở ra, bên tròn một bé gái mặc áo khoác đỏ bước ra.
Bé gái gần như chiếm hữu kéo chặt bàn tay Sở Luật, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, không quá thích dì trước mặt này.
"Sao con lại ra đây?" Sở Luật xoa đầu Sở Tương, bên ngoài lạnh, nếu đứa nhỏ này bị cảm, mẹ anh sẽ hoảng hốt lắm.
"Con ra đây tìm bố." Sở Tương càng nắm chặt bàn tay Sở Luật, ai bảo bé vóc dáng nhỏ, nhưng đôi tay bé lại gắt gao ôm tay Sở Luật, giống như sợ bị người khác ςướק mất bố đi.
"Nó gọi anh, bố?" Lý Mạn Ni mở to hai mắt nhìn, giọng nói cũng cao lên. Đứa nhỏ này là Hạ Nhược Tâm sinh sao? Không, không phải, một chút cũng không giống.
Cô có thể khẳng định đây không phải là con của Hạ Nhược Tâm, đứa nhỏ này từ đâu tới.
"Nó gọi tôi là bố không, dường như không liên quan đến cô." Sở Luật bế đứa nhỏ lên, một tay đã mở của đi vào, cũng "rầm" một tiếng, cửa đóng lại, đem Lý Mạn Ni nhốt bên ngoài.
"Mở cửa, mở cửa cho em!" Lý Mạn Ni ra sức đập cửa, cho dù cô có đập đến gãy tay bên trong cũng không có người đến mở cửa cho cô. Cô dùng sức đá cửa một cái, kết quả cửa cũng không bị đá văng ra mà lại còn làm đá đau chân cô.
Cô cắn răng, đôi tay đặt trên bụng, cô thật sự muốn đem dã chủng này xoá sạch, nhưng bác sĩ đã nói, nếu ***, khả năng cô cả đời này cũng không thể có con được nữa.
Cho nên đứa nhỏ này còn ở trong bụng cô, dù cô không yêu cũng phải bị khuất phục.
Trở về, bố mẹ vẫn như cũ không ngừng oán trách mắng chửi, cuộc sống càng ngày càng đen tối, cô đã rất lâu rồi không soi gương, bên trong gương phản chiếu một người con gái khô gầy, mặt cô hóp lại, trước nay đôi mắt sáng long lanh lúc này lại ảm đạm không ánh sáng, phía dưới khoé mắt cũng hiện không ít nếp nhăn, môi khô nứt, một thân quần áo cũ kĩ, danh phu nhân từ này thành một kẻ bần cùng.
"Không, đây không phải là tôi, đây không phải tôi,..." Cô ôm mặt, không muốn tin bản thân sẽ biến thành bộ dạng xấu xí, ghê tởm như vậy, sao sẽ là cô, sao có thể sẽ là cô được.
Cô không muốn soi gương lần nữa, càng không dám nhìn mặt mình trong gương.
Quả thực, nếu cô không có Sở Luật thì cô còn có gì, không có Sở Luật, ngay cả sinh hoạt cơ bản của cô cũng xuống dốc, cô không phải Hạ Nhược Tâm, cô không có mệnh rẻ mạt như vậy, nhưng ngay cả cuộc sống hàng ngày của cô cũng không bằng Hạ Nhược Tâm.
Người phụ nữ nào ở bên Sở Luật không có điều gì tốt, ha ha, cô nở nụ cười, chỉ là cười, khoé miệng lại khó chịu.
"Alo, Phân Phân(thơm ngát) à, mình là Mạn Ni, mình muốn hỏi bạn một chuyện..." Mà lời cô nói còn chưa xong, bên kia đã cắt đứt điện thoại, bên trong truyền đến tiếng tít tít chặn ngang giọng nói, giống như đang nhắc nhở cô, rốt cuộc cô có bao nhiêu thất bại, những người bạn tốt trước đây thì ra về sau cũng không có ích lợi gì, chỉ một câu cũng không muốn nói với cô.
Cô chưa từ bỏ ý định lại ấn một dãy số.
"Điềm Ngọc sao, ừ, tớ đây, tớ là tớ, tớ là Mạn Ni đây, cậu gần đây khoẻ không?" Hai người nói chuyện nửa ngày đều là lời vô nghĩa, cô nói nửa ngày nhưng người bên kia giống như con cáo, giảo hoạt, một câu hữu dụng cũng không nói cho cô.
Hai người lại nói càng cảm giác xấu hổ, cùn không thể nói gì hơn, Lý Mạn Ni đành phải cúp máy, lại gọi cho một người khác, bên kia liền không nhận mà trực tiếp cúp máy, cô thở ra một hơi, nói với bản thân phải nhẫn, cô nhất định phải nhẫn. Chỉ là gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, chỉ được một ít, cô muốn tin tức.
Ví dụ như, đứa bé kia từ đâu tới?
A, nhớ tới cái này, cô thật muốn cười, bởi vì thực sự buồn cười, con của chính mình thì không cần, thế mà lại đi nhận nuôi một đứa, cô hiện tại thật sự muốn biết, người nhà họ Sở về sau sẽ hối hận như thế nào.
Chỉ là, nghĩ đến hai chữ hối hận, người hối hận nhất dường như không phải là người khác mà là cô mới đúng.
Cô đặt tay lên trên bụng, đột nhiên rất muốn đập nát đứa con khốn nạn này, kết quả tay vừa mới đi lên, một tay người đàn ông không biết từ nơi nào liền vụt ra kéo lấy tay cô.
Cô vừa thấy mặt người nọ, huyết sắc trên mặt cô nhanh chóng rút sạch.
Người đàn ông lộ ra một nụ cười ma quỷ, thật sâu trong trái tim vốn yếu đuối của Lý Mạn Ni, thình thịch, thình thịch, thình thịch, tim cô đập cuồng loạn, tay chân cũng ૮ɦếƭ lặng.
Mà nhất thời cô lại cảm thấy một nỗi sợ hãi kề sát cái ૮ɦếƭ.
***
"Mẹ ơi, tóc của Tiểu Vũ Điểm sẽ dài ra sao?" Tiểu Vũ Điểm chỉ vào gương mặt mình, tóc bé vẫn ngắn ngủn, còn xù xù.
"Sẽ dài." Hạ Nhược Tâm cẩn thận vỗ về mái tóc mềm mại của con gái, một lớn một nhỏ cụng đầu vào nhau: "Con nhìn xem, tóc mẹ cũng ngắn ngủn, sẽ mau dài ra thôi."
Tiểu Vũ Điểm vươn bàn tay nhỏ nắm chặt, ra dáng phấn đấu.
"Mẹ, cố lên, tóc dài, trở nên thướt tha."
"Đúng, trở nên xinh đẹp."
Hạ Nhược Tâm đặt con xuống ghế, đội mũ lên đầu con.
"Mẹ, không đi học sao?" Tiểu Vũ Điểm đã lâu không đến trường học, bé đung đưa chân nhỏ, ngẩng mặt lên hỏi mẹ, mặc dù không đi học mỗi ngày có thể chơi Pu'p bê, nhưng không đi học sẽ không thể có kiến thức, không thể mua Pu'p bê tặng mẹ được.
"Gần đây không cần đi." Hạ Nhược Tâm bế con lên, chuẩn bị đưa bé đến chỗ Cao Dật, ở trường học đó kì thật đi hay không đi, nhà họ Sở nhận nuôi một đứa trẻ cô không yên tâm, cô sợ người nhà họ Sở sẽ làm khó Tiểu Vũ Điểm, cô trước nay cũng không biết thì ra ở trong lòng trẻ con cũng có sự tồn tại của kẻ thù.
Cô mang con theo đến phòng vẽ làm việc. Đã lâu Tiểu Vũ Điểm không đến, vừa đến người thì thì thơm một cái, người lại béo một chút, đều không tập trung học, cho đến khi cô giáo vài lần đi tới, một đám mới nghiêm túc học.
Tiểu Vũ Điểm cũng cầm Pu't vẽ, lướt trên giấy.
Bé vẽ vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt biểu tình nghiêm trang, môi nhỏ cũng mím thẳng, một bộ dáng nho nhỏ toàn tâm toàn ý, thật sự làm người ta dở khóc dở cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc