Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 115

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Anh ngồi trong văn phòng một ngày cùng quần áo có mùi lạ trên người, chờ tới khi tan ca ngay cả quần áo cũng không thay, vội lái xe chạy đến bệnh viện. Kết quả khi anh vừa muốn gõ cửa phòng bệnh viện phát hiện bệnh trong có thêm một người.
Đứa bé cùng một người đàn ông nói gì đó, tuy rằng không nghe rõ hai người họ nói gì nhưng nhìn thấy đứa bé nâng khuôn mặt nhỏ cười tươi. Có thể nhìn ra đứa bé rốt cuộc có bao nhiêu vui vẻ.
Mà người đàn ông đặt tay lên trán đứa bé, sau đó bế đứa bé lên đặt trong ***g ***, lại vươn tay đặt trên trán của bé.
"Còn khó chịu không?" Người nọ ấn ấn khuôn mặt mềm mịn của bé.
Đứa bé lắc đầu: "Bố, không khó chịu."
"Xem con không ngoan, bị ai tiêm đây." Người đàn ông giáo huấn đứa nhỏ, mà miệng đứa nhỏ lại nở nụ cười.
Sở Luật đứng ở cửa rất lâu, đột nhiên chính mình chạy vào bên trong bệnh viện, thật sự là hết sức chê cười, đó lại không phải là con anh mà anh quan tâm như vậy, nôn nóng như vậy làm cái gì, anh là ngớ ngẩn hay là ngu ngốc đây.
Đau lòng cũng có người khác rồi.
Nôn nóng cũng có người khác rồi.
Anh tự cười giễu cợt, lúc này đây đầu cũng không quay lại liền rời bệnh viện, mà anh cũng không biết trong khoảnh khắc anh xoay người đứa nhỏ đột nhiên chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm nơi cánh cửa.
"Làm sao vậy?" Người đàn ông xoay khuôn mặt của bé lại: "Nhìn thấy con thỏ?"
"Không có." Tiểu Vũ Điểm ngồi ở trên giường bệnh, bệnh đỡ một ít bé lại tung tăng nhảy nhót, ngày thường tính tình thẹn thùng lúc này lại rất hướng ngoại.
"Đây, Pu'p bê của con!" Cao Dật đặt Pu'p bê trong lòng bé: "Ngoan ngoãn ngủ, bố sẽ mua bánh kem cho con, chờ con ngủ dậy sẽ có bánh kem ăn."
Đứa trẻ nhỏ như vậy đương nhiên là không cự tuyệt được, hương vị bánh kem ngòn ngọt.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn nằm xuống, Cao Dật đắp chăn cho bé xuống phía dưới cằm, kể chuyện cổ tích cho bé ngủ. Không lâu sau bé cũng ngủ, Cao Dật điều chỉnh tốc độ từng chút một, lại gọi một hộ sĩ để cô ấy hỗ trợ chăm sóc bé, anh là bác sĩ bên trong bệnh viện, tự nhiên hộ sĩ cũng sẽ chăm sóc Tiểu Vũ Điểm. Lúc không có việc gì anh sẽ lại qua xem con một cái, có vật nhỏ gì cũng sẽ mang cho bé chơi, bằng không anh thật sự không yên tâm để con đến ở chỗ này.
Chờ khi Tiểu Vũ Điểm ngủ rồi anh mới đi ra ngoài mua bánh kem.
Khi trở về Hạ Nhược Tâm đã đến, cô đang ngồi trên giường bệnh mang công việc đến bệnh viện.
"Sao lại đến sớm như vậy?" Cao Dật đi vào đặt bánh kem lên trên bàn: "Không phải nói không cần gấp như vậy, Tiểu Vũ Điểm ở đây đã có anh rồi."
"Không có việc gì." Hạ Nhược Tâm buông tập tranh xuống: "Hôm nay việc trong phòng hội họa cũng không nhiều, Giáo sư Tô bảo em trở về, khi tiểu gia hỏa này sinh bệnh không phải quá ngoan, em sợ bé sẽ làm phiền đến công việc của anh."
"Nói bậy bạ gì đó?" Cao Dật nghiêm mặt: "Tiểu Vũ Điểm cũng là con của anh, bé không phiền anh vậy phiền ai?"
Mà một câu "con của anh" này, Ng'n t Hạ Nhược tâm đang vẽ tranh không khỏi ngừng nửa nhịp, mà dường như không có việc gì lại tiếp tục vẽ.
Cao Dật ngồi xuống, anh từ trong lấy tay của Tiểu Vũ Điểm qua, trên mu bàn tay nhỏ như vậy lại không ít lỗ kim, đứa nhỏ này sao lại nhiều bệnh như vậy, từ nhỏ dường như đều không quá một ngày lành.
"Về sau vẫn là phải cẩn thận một chút, trước tiên đừng đưa đi học, đứa nhỏ miễn dịch rất kém." Cao Dật nắm lấy bàn tay nhỏ nói với Hạ Nhược tâm, đi học là chuyện tốt nhưng cũng phải nhìn tình huống.
"Em biết rồi." Hạ Nhược Tâm vừa nhìn thấy thân thể suy yếu của con lại tự trách: "Bác sĩ nói, Tiểu Vũ Điểm lần này sinh bệnh là do virus, nói cách khác là bị lây bệnh từ đứa trẻ ở nhà trẻ."
Nếu không phải trước một ngày cô còn để Tiểu Vũ Điểm đi học, khả năng Tiểu Vũ Điểm sẽ vẫn tốt, không phải nằm viện, không phải tiêm.
Đứa nhỏ này cũng ngoan, khi tiêm những đứa trẻ khác chưa bắt đầu đã quỷ khóc sói gào, nhưng Tiểu Vũ Điểm lại giơ tay nhỏ ra, vẻ mặt tín nhiệm làm bác sĩ không nỡ xuống tay tìm mạch máu.
Có thể bởi vì tiêm quá nhiều nên bé đã thành thói quen đau.
Tiểu Vũ Điểm không phải đứa trẻ bạo dạn, bé rất thẹn thùng, nhưng dũng cảm như vậy cũng chỉ bởi vì bé đã trải qua mấy tháng sống không bằng ૮ɦếƭ trong bệnh viện.
"Anh thế nào?" Hạ Nhược Tâm thở một hơi mới hỏi Cao Dật, nói đi là đi, nói trở về là trở về, cũng không lên tiếng gọi, sự tình có xong xuôi hay không, có thuận lợi không, cô muốn hỏi những ngẫm lại cuối cùng nuốt xuống những lời muốn nói.
"Vẫn tốt, chuyện trong nhà đều xử lý rồi, em không biết khi anh trở về thấy trong nhà không có ai, lại biết Tiểu Vũ Điểm nằm viện, anh có bao nhiêu sợ hãi?" Cao Dật ngồi lại gần đặt cằm tới gần vai Hạ Nhược Tâm. Cơ thể Hạ Nhược Tâm hơi cứng đờ, nhưng cũng thật nhanh liền thả lỏng.
Trên đời này sợ cũng chỉ có một người là Cao Dật mới có thể cho Hạ Nhược Tâm buông bỏ cảnh giác, cũng chỉ có anh làm cô bối rối như vậy, cũng do dự không ngừng.
Nhưng xác thật lúc này đây Cao Dật thật sự đã bị dọa, cũng dọa sợ Hạ Nhược Tâm.
Lúc trước Tiểu Vũ điểm không phải là phát sốt mà là phát hiện loại bệnh này, thật tốt, làm bọn họ sợ bóng sợ gió một hồi, chỉ là bị cảm, nhưng về sau Hạ Nhược Tâm quyết định sẽ không để con ra ngoài cửa.
"Bố..." Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, mở mắt ra liền phải tìm Cao Dật.
Bé thiếu tình thương của bố suốt ba năm cho nên hiện tại rất thân Cao Dật, thích người bố này.
"Ừm, bố ở đâu?" Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, duỗi tay đặt trên trán con, độ ấm cơ thể bình thường, không nóng, có khả năng tiêm mấy ngày nữa là có thể xuất viện.
"Bố ơi, bánh kem của Tiểu Vũ Điểm đâu?" Tiểu Vũ Điểm vừa dụi mắt vừa hỏi bánh kem, trí nhớ bé rất tốt, còn nhớ Cao Dật nói sẽ mua bánh kem cho bé.
"Ở chỗ này." Cao Dật lấy bánh kem trên bàn đặt trước mặt con.
"Cảm ơn bố!" Tiểu Vũ Điểm vui vẻ ôm bánh kem, dùng sức hôn một cái vào mặt Cao Dật, sau đó an vị ở trong lòng Cao Dật, ngoan ngoãn ăn xong bánh kem. Bé thỏa mãn ăn một miếng lại một miếng, đôi mắt to tròn như đang cười, lúc này biểu tình hạnh phúc kia xác thật cực kì giống người nào đó. Thần sắc Cao Dật hơi tối sầm lại, anh vuốt lại mái tóc mới mọc dài ra của Tiểu Vũ Điểm, tầm mắt không khỏi có chút tan rã.
"Làm sao vậy?" Hạ Nhược Tâm cảm thấy Cao Dật có tâm sự, cô thu dọn tranh lại đặt ở một bên, sau đó mới hỏi Cao Dật, từ trước đến nay Cao Dật sẽ không dấu diếm cô chuyện gì: "Là chuyện trong nhà sao?"
"Không có gì." Cao Dật cười khẽ một tiếng, sau đó nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm: "Mấy ngày nay em vất vả rồi, thực xin lỗi, anh không có ở nhà làm một mình em đối mặt với nhiều chuyện như vậy."
Chóp mũi Hạ Nhược Tâm đau xót, hơi nước lan tràn qua đáy mắt, chiếu vào người đàn ông trước mắt, trên đời này người tốt đối với cô vốn dĩ không có nhiều, cả đời này gặp được Cao Dật đối với cô tốt nhất, cô bời vì không giúp gì được anh nên có cảm giác áy náy.
"Nghĩ linh tinh gì vậy?" Cao Dật vươn tay xoa đầu Hạ Nhược Tâm: "Chuyện trong nhà anh có chút phức tạp, anh đã xử lý ổn thỏa, không phải là không nói cho em mac bởi vì không có gì quan trọng, những chuyện đó để cho anh lo được."
"Em biết rồi." Hạ Nhược Tâm tuy rằng hơi khó chịu nhưng Cao Dật đã nói như vậy cô cũng sẽ không suy nghĩ gì nữa, ở trong lòng cô đã nghĩ nếu về sau Cao Dật yêu cầu cô bất luận làm chuyện vì cô đều sẽ giúp.
Cô thiếu người đàn ông này, sợ là cả đời này cũng không hết, nếu như thật sự nói yêu cầu còn cả đời.
***
"Há mồm ra nào." Cao Dật cầm đèn pin ngồi xổm trước mặt Tiểu Vũ Điểm.
Anh bảo Tiểu Vũ Điểm há to miệng, chuẩn bị kiểm tra yết hầu của bé.
"A." Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn há to miệng.
"Được, tốt!" Cao Dạt cuối cùng cũng yêm tâm, yết hầu không bị nhiễm trùng, thoạt nhìn đã tốt hơn, chốc nữa còn xét nghiệm máu, nếu như kết quả không có vấn đề gì, như vậy buổi chiều bọn họ có thể xuất viện.
"Đi thôi, bố lên trên với con."
Cao Dật đặt đồ trong tay lên trên mặt bàn, sau đó bế Tiểu Vũ Điểm lên đi lấy máu.
"Bác sĩ Cao mang con gái đến đây kiểm tra đấy à?" Bác sĩ bên trong bệnh cười nói cùng chào hỏi Cao Dật. Đây chính là bác sĩ y thuật tốt nhất bệnh viện bọn họ, tốt nghiệp đại học y nước ngoài, các bệnh viện lớn tranh nhau muốn ςướק nhân tài này, hơn nữa trưởng thành không tồi nhưng mà đáng tiếc đã có con gái lớn như vậy, những người phụ nữ trẻ tuổi còn chưa kết hôn chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
"Đúng vậy, cục cưng bị cảm!" Cao Dật xoa xoa đầu nhỏ của Tiểu Vũ Điểm: "Bệnh hơi nặng phải tiêm vài ngày."
"Đáng thương quá!" Một y tá đau lòng xoa khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm: "Tiểu mĩ nhân con lại bị bệnh à, cần phải chú ý nhé!"
Tiểu Vũ Điểm xấu hổ chôn khuôn mặt trong ***g *** bố, còn có được ba ôm rất ấm áp, hơn nữa sức lực bố thật lớn, bé cũng không sợ ba sẽ đau tay.
"Bé con then thùng à?" Hộ sĩ hơi lạ còn muốn nói thêm nữa, đứa bé trắng trẻo, lớn lên thật xinh, lại rất ngoan, nếu nhà ai sinh được đứa bé như vậy thật là hạnh phúc.
Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm chặt hơn: "Đừng cười bé, bé nhát gan." Nói xong anh cười gật đầu với hộ sĩ trước mắt sau đó ôm Tiểu Vũ Điểm đến phòng kiểm tra.
"Có sợ không?" Cao Dật cầm tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm: "Chúng ta cần lấy một chút máu, bố đảm bảo không đau."
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu: "Bố, Tiểu Vũ Điểm không sợ." Bé dũng cảm đặt tay nhỏ lên bàn.
Cô y tá trẻ xinh đẹp kéo tay Tiểu Vũ Điểm, bàn tay nhỏ này, trắng trẻo, không muốn chích chút nào, chích bé khóc làm sao bây giờ?
"Lấy đi." Cao Dật nói với y tá: "Nếu không chích bé sẽ khóc thật đó."
Kết quả Tiểu Vũ Điểm chỉ mở to đôi mắt to trắng đen rõ ràng, thật sự không khóc, hộ sĩ cầm ống tiêm nửa ngày mới đâm vào bên trong mạch máu của bé.
Trong nháy mắt cái đau kia khiến Tiểu Vũ Điểm cắn chặt miệng, nhưng bé thật sự không khóc.
Cao Dật nắm chặt tay bé, ôm bé ngồi một bên chờ kiểm tra kết quả.
Lúc này một người đàn ông đi tới, ở cách chỗ anh không xa.
"Tiểu Luật..." Một giọng nói của người phụ nữ truyền đến, Cao Dật theo bản năng có cảm giác không tốt, anh cúi đầu nhìn đôi mắt to tròn của Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm chỉ cắn tay, cái miện nhỏ cười với anh.
"Mẹ, mẹ có khoẻ không?" Sở Luật đỡ người phụ nữ ngồi xuống.
"Chỉ là lấy máu mà thôi, không có việc gì, nhưng mà bố con lấy máu thôi mà mặt như muốn vặn sang một bên, tuổi tác cũng lớn vậy rồi mà lá gan so với hạt mè còn không bằng."
Mà Sở Giang đứng một bên thòn dong xắn tay áo lên để y tá lấy máu, đôi mắt cùn không chớp lấy một cái. Ông lá gan bé chỗ nào? Còn có, đây chưa đến thời gian bọn họ mỗi năm đi làm kiểm tra sức khoẻ, vốn dĩ an bài làm ở bệnh viện tư nhân, nhưng Tống Uyển khăng khăng tới bệnh viện công lập, nhiều người, ở tư nhân tuy rằng phục vụ tốt nhưng sao lại luôn có cảm giác lạnh như băng, còn không bằng ở chỗ này nhìn thấy nhiều người này.
Sở Giang lấy máu xong đi tới.
"Bác sĩ Cao, kết quả của con gái anh có rồi!" Vừa lúc y tá gọi tên Cao Dật.
Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm đứng lên đi đến chỗ cửa sổ lấy kết quả, mà anh cũng biết kì thật từ lúc vào người đàn ông kia tầm mắt vẫn luôn dừng trên người anh.
Cao Dật lấy kết quả kiểm tra báo cáo, anh đại khái nhìn một chút, tốt, kết quả khá tốt, rất bình thường, không có chuyện gì, có thể về nhà lúc nào cũng được.
"Đi thôi, chúng ta về nhà!" Anh ôm Tiểu Vũ Điểm xoay người rời khỏi nơi này, mà phía sau tầm mắt như cái bóng vẫn luôn đi theo anh, chưa dừng, chưa dứt, cũng chưa động.
Cao Dật biết, hiển nhiên người đàn ông kia cũng là biết.
"Tiểu Luật, con đang nhìn cái gì?" Tống Uyển nhìn theo tầm mắt con trai, sao lại cảm thấy đôi mắt con giống như gặp phải kẻ thù.
"Không có việc gì, chỉ là gặp được người quen." Sở Luật theo thói quen muốn xắn cô tay áo, bình thản cười nói, nhưng trên gương mặt một chút cũng không giống nhìn thấy người quen.
Ồ, là người quen, thì ra không phải kẻ thì. Lúc này Tống Uyển mới yên tâm, bà nghĩ sao lại thế nào tới cái bệnh viện cũng có thể nhìn thấy kẻ thù.
Tống Uyển đỏ mắt nhìn nhà người khác mang con tới, nhưng mà đáng tiếc bà cả đời này đừng nghĩ đến việc được ôm cháu, tuy rằng nói đã chấp nhận số phận nhưng trong lòng vẫn có chút không cam lòng.
Sau đó không lâu kết quả của bọn họ cũng có, cơ bản không có vấn đề lớn, lớn tuổi, thiếu dầu thiếu muối thiếu gạo, ăn thanh đạm một ít, vận động nhiều, tâm tình tốt một chút so với ăn loại thuốc bổ gì cũng đều khoẻ.
Nhưng nói tới vợ chồng Sở thị cho hai người bọn họ mônt đứa cháu kì thật là thuốc bổ quý báu lớn nhất đời.
Hạ Nhược Tâm giúp Tiểu Vũ Điểm thu dọn đồ đạc, thật ra cũng không có gì, đồ đạc của bé cũng rất ít, vài bộ quần áo, một cái khăn mặt, còn có một cái khăn lông nhét vào trong một cái túi nhỏ.
"Mẹ." Tiểu Vũ Điểm vừa thấy Hạ Nhược Tâm vội vàng giãy giụa từ trong lòng Cao Dật xuống đất.
Cao Dật thả bé xuống, trong lòng còn đang suy nghĩ thật đúng là đứa bé không lương tâm, quả thực Tiểu Vũ Điểm yêu nhất vẫn là mẹ mà không phải bố, nháy mắt trong lòng anh cảm giác chua xót, coi như đây là ăn dưa chua vậy.
Hạ Nhược Tâm bế con lên đội mũ cho con sau đó mới quay sang hỏi Cao Dật: "Chúng ta có thể trở về không, em đã dọn xong rồi."
Cô đối với bệnh viện có loại bài xích không nói lên lời, cho nên thật sự muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Cao Dật đặt tay lên môi không khỏi ho khan một tiếng, đối với sự gấp gáp của Hạ Nhược Tâm thật đúng là buồn cười, gấp như vậy, chăn cũng gấp cho người ta gọn gàng.
Khụ, đây là có ý gì? Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay Tiểu Vũ Điểm, sắc mặt bắt đầu thay đổi, chẳng lẽ, bệnh lại nặng, còn tiếp tục nặng hơn, kết quả lúc trước đều sai rồi, không phải là cảm mạo gì mà là bệnh Tiểu Vũ Điểm lại tái phát.
"Đừng suy nghĩ lung tung." Cao Dật chặt ngay những suy nghĩ quá mức phong phú của Hạ Nhược Tâm: "Kết quả kiểm tra của Tiểu Vũ Điểm phải một lúc mới có toàn bộ, chờ anh xem xong mới nói đến chuyện xuất viện, em yên tâm đi!"
Anh đi tới vươn tay ôm lấy bả vai Hạ Nhược Tâm cũng an ủi bảo đảm với cô con gái không có việc gì: "Con tuy rằng so với đứa trẻ khác yếu hơn một ít nhưng tin tưởng anh, con rất khoẻ mạnh, thân thể được điều trị tốt."
Hạ Nhược Tâm rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm, chỉ là cái mũi hơi chua xót, loại chua xót này làm giọng nói cô hơi nghẹn, ra là cô nghĩ quá rồi.
"Cao Dật, cảm ơn anh."
"Em biết anh không cần những lời này của em." Cao Dật cười cười, vuốt tóc hơi rối của cô: "Giống con quá, nhưng con còn chỉnh tề hơn em nhiều."
Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, không hiểu chớp mắt một cái sau đó lại chơi với Pu'p bê tiếp.
Hạ Nhược Tâm bị anh trêu không khỏi cười phụt một tiếng, mà cô cũng không biết, lúc này, ngoài cửa, một người đàn ông đang đặt tay trên then cửa, bên trong đôi mắt đen ánh vào đôi nam nữ đang tình cảm bên trong, còn có cách đó không xa, đứa bé đang chơi với con Pu'p bê.
Người đàn ông vốn có đôi môi mỏng lúc này toát ra lạnh lẽo, thì ra bọn họ đêu hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của anh đâu, chẳng lẽ anh phải thừa nhận mình bất hạnh sao.
Anh đã hỏi rất nhiều lần vấn đề như vậy, hỏi chính mình, ban ngày hỏi chính mình, ban đêm hỏi chính mình, nhưng kết quả cũng chỉ có hai chữ.
Anh chính là báo ứng, báo ứng của anh, chỉ là làm sai sẽ thật sự không có cơ hội, nếu như thật sự có cơ hội, như vậy, có phải đối với anh bớt tàn nhẫn một ít hay không.
Anh buông lỏng then cửa ca, góc áo màu đen lặng yên ở trên cửa cọ vào tạo thành độ cung, rồi sau đó khoảng cách xa dần...
Ban đêm, đêm khuya tĩnh lặng, khi đèn lên rực rỡ.
Sở Luật dựa trên ban công, không biết từ khi nào anh bắt đầu thích nhìn những vạn gia đình ngoài kia đang lên đèn, trong phòng chỉ có một mình anh, quạnh quẽ cũng cô đơn. Nhưng anh đã bắt đầu học được thói quen.
"Cốc Cốc"
Bên ngoài truyền đến một trận tiếng gõ cửa, anh không muốn động, cũng không muốn mở cửa, chỉ là tiếng đập cửa kia giống như không dứt, thỉnh thoảng gõ, thịn thoảng vang.
"Cạch"
Sở Luật mở cửa ra, bên ngoài người phụ nữ đứng run bần bật một bên, giống như một con mèo con, một con cún nhỏ bị người ta vứt bỏ, đáng thương như thế, làm người ta thương tiếc như thế, nhưng những người này không bao gồm Sở Luật.
"Luật..." Người nọ khàn khàn gọi một tiếng, cô ôm chặt cánh tay mình, quần áo mỏng manh không ngăn được mỏi mệt trên người cô, sắc mặt cô cực kì kém, giống như bị người ta ngược đãi, tái nhợt, khó coi, cũng thực dễ dàng lấy được sự đồng cảm của mọi người.
"Cô tới đây làm gì?" Sở Luật dùng cơ thể chặn cửa, không muốn cho người ngoài đi vào, người bên ngoài cùng anh không liên quan.
"Luật, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện không?" Người phụ nữ ôm cánh tay mình: "Em hơi lạnh, có thể cho em vào không."
Sở Luật nhếch khoé môi: "Lý Mạn Ni, có việc gì cô nói ở chỗ này đi, tôi thật sự không nhàn nhã ở đây tiếp đón cô, cô lạnh vì sao không mặc thêm áo, khổ nhục kế yêu cầu cao hơn đi."
Bị vạch trần, Lý Mạn Ni nắm chặt nắm đấm, thỉnh thoảng đôi môi lạnh trên dưới chạm nhau phát ra tiếng chạm khẽ. Đúng vậy, sao cô lại quên mất, Sở Luật không giống với những người đàn ông dễ dàng thương hoa tiếc ngọc, đối với chính mình không để trong lòng, anh từ trước đến nay P0'p ૮ɦếƭ sẽ không chớp mắt. Như Hạ Nhược Tâm trước kia, cũng như cô hiện tại. Mà cô cùng Hạ Nhược Tâm không biết ai thảm hại hơn.
Không đúng, nhất định vẫn là Hạ Nhược Tâm.
Ha ha, cô đột nhiên nở nụ cười, gương mặt gầy ốm cười một cách quái dị, thật khiến người ta khiếp sợ.
"Luật, em có một chuyện muốn nói cho anh." Đột nhiên cô muốn đem mọi chuyện đã áp lực thật lâu, nói cho Sở Luật, anh có một người con gái đấy, chính là người con gái duy nhất, đáng tiếc, đứa bé đã ૮ɦếƭ. Mà nhớ tới đứa trẻ đã ૮ɦếƭ kia, chính bởi vì bố của nó không muốn cứu nó, trong lòng cô liền có *** trả thù không nói nên lời.
"Xin lỗi, tôi không muốn nghe." Sở Luật ngắt lời Lý Mạn Ni, bất cứ chuyện gì cũng không muốn nghe.
"Anh sẽ hối hận!" Lý Mạn Ni kéo gương mặt khô gầy cười lạnh, rồi sau đó cô vươn tay muốn giữ người đàn ông trước mắt, giống như trước kia có thể nắm chặt lấy anh, cô cũng không cần anh yêu, chỉ cần anh có thể thích cô, làm cô tổn thương, cho cô tất cả thì tốt. Chỉ là đáng tiếc, cơ thể người đàn ông kia lùi ra sau một bước không để cánh tay kia chạm vào, mà cuối cùng cái cô bắt được cũng chỉ là một đợt gió lạnh và sự tuyệt tình của người đàn ông.
"Rầm"
Sở Luật đóng cửa lại, cũng nhốt Lý Mạn Ni ngoài cửa.
"Sở Luật..." Lý Mạn Ni nhẹ nhàng bật ra cái tên Sở Luật.
"Em đã nói rồi, anh sẽ hối hận, anh nhất định sẽ hối hận, vốn dĩ em nghĩ sẽ nói cho anh, nhưng hiện tại em sẽ không nói, anh đã *** một đứa con gái, ha ha...." Cô cười kì dị, gió lạnh thỉnh thoảng thổi thân thể của cô, cô xoay người, tóc bị gió thổi loạn giống như yêu ma quỷ quái, khuôn mặt kia trong gió dữ tợn vặn vẹo.
Sở Luật đứng ở trên ban công, đôi mắt đen láy không một tia ánh sáng, tầm mắt anh nhìn ra bên ngoài Lý Mạn Ni chậm rãi dời đi, lại một lần, không biết dừng ở nơi nào, không biết Lý Mạn Ni đã biến mất khi nào.
Anh lấy ra một ***, dường như đang sống trong hồi ức, đột nhiên đôi môi mỏng lạnh nhẹ nhàng dương lên, ẩn một nụ cười nhẹ.
***
Hạ Nhược Tâm mở cửa ra, thay giày xong, đặt hai tay lên mặt, xoa hai mắt, khuôn mắt lạnh giá dần dần ấm lên.
Một cánh cửa mở ra, từ bên trong Tiểu Vũ Điểm thò cái đầu nhỏ ra, vừa thấy mẹ vui vẻ chạy tới.
"Dừng lại." Hạ Nhược Tâm vươn tay xuống phía dưới đè.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ngừng lại, cắn Ng'n t, một đôi mắt tò mò chớp một cái: "Mẹ muốn cùng Tiểu Vũ Điểm chơi sao?"
"Đúng vậy," Hạ Nhược Tâm xoa tay, tay cô rất lạnh không muốn lạnh sang con.
"Đã về rồi?" Cao Dật đang cầm cái nồi từ trong bếp đi ra.
Tức khắc Hạ Nhược Tâm cảm thấy hơi choáng váng: "Cao Dật, anh sẽ nấu cơm?"
"Ừm, nấu một ít." Cao Dật cầm nồi quay lại: "Anh chỉ biết nấu mì, Tiểu Vũ Điểm cũng sẽ hỗ trợ."
Tiểu Vũ Điểm ưỡn ***: "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm thực có khả năng có thể giúp bố làm không ít việc đâu!" Bé chạy tới kéo tay Hạ Nhược Tâm, khi chạm đến Ng'n t mẹ, hình như nghĩ tới cái gì.
"Tay mẹ không lạnh, Tiểu Vũ Điểm sẽ cho mẹ ấm áp." Vừa nói vừa lấy bàn tay nhỏ xoa xoa tay Hạ Nhược Tâm, muốn truyền độ ấm cho mẹ, nhưng tay bé quá nhỏ, hai tay nhỏ nhiều nhất chỉ bắt được Ng'n t Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm cũng để cho bé kéo tay, cô mở cửa phòng bếp ra, vẫn tốt, bên trong không giống cô tưởng tượng bộ dạng gà bay chó sủa,vẫn rất sạch sẽ, trong nồi đã cho nước, trên mặt thớt có một ít mì chắc là đi siêu thị mua.
"Để cho em đi." Cô xắn tay áo lên, tiếp nhận nồi trong tay Cao Dật, Cao Dật kéo tay Tiểu Vũ Điểm, hai đôi mắt đều nhìn chằm chằm nồi nấu mì kia, tiếp theo là tiếng òng ọc truyền tới.
Cao Dật rất xấu hổ, Tiểu Vũ Điểm lại không biết cái gì gọi là xấu hổ, xoa xoa bụng chính mình.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm với bố bụng đang ca hát rồi."
"Hả, bụng ca hát cái gì cơ?" Hạ Nhược Tâm cầm mì sợi lên thả vào trong nồi, còn có thời gian cùng con gái nói chuyện ngày hôm nay, đương nhiên người đàn ông kia không nói gì, anh hiện tại đang xấu hổ cho nên không nói lời nào.
Tiểu Vũ Điểm lại sờ xuống bụng.
"Mẹ, bụng đang kêu, Tiểu Vũ Điểm cùng bố đói bụng muốn ăn mì rồi."
"Ừm, vậy để nó kêu đi." Hạ Nhược Tâm một tay mở tủ lạnh, từ bên trong tủ lạnh lấy ra hai quả trứng gà. Cao Dật tránh cho Tiểu Vũ Điểm lại nói cái gì, vội vàng bế bé lên ôm bé vào trong phòng khách.
Tiểu Vũ Điểm rất buồn bực, bé lại tiếp tục quan tâm bụng mình.
"Bố, bụng của Tiểu Vũ Điểm không kêu."
"Ừm, không kêu." Nhưng bụng Cao Dật lại kêu lên một tiếng.
"Ố, bụng bố lại kêu rồi." Tiểu Vũ Điểm bò tới bụng Cao Dật, nghe âm thanh bên trong bụng Cao Dật, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười.
Mà Cao Dật quả thực dở khóc dở cười.
Tư tưởng đứa nhỏ này, xác thật là rất kì quái.
Hạ Nhược Tâm bê hai bát mì sợi ra đặt lên trên bàn, Tiểu Vũ Điểm kéo tay Cao Dật, không quên phần của bố.
"Bố, ăn mì thôi."
Mà đứa nhỏ này tri kỉ lại một lần làm Cao Cật bất giác lại thích bé thêm vài phần, đứa trẻ ngoan, chỉ là lại nghĩ đến đứa nhỏ một mình nằm viện lúc bị ốm đau Tra t**, trong lòng anh vẫn còn sợ hãi, bé khoẻ mạnh như hiện tại thật đúng là không dễ dàng.
Hạ Nhược Tâm đem một bát mì cho Cao Dật, cô cùng Tiểu Vũ Điểm ăn một bát, cô lấy cái bát nhỏ gắp một ít mì sợi, múc một ít nước mì để Tiểu Vũ Điểm ăn.
Tiểu Vũ Điềm cầm thìa múc nước trong bát, thoả mãn nâng cằm, mẹ nấu ăn là ngon nhất, bé lại cúi xuống ăn, tuy rằng động tác rất vụng về, nhưng đều có thể nhét vào trong miệng mà không rớt xuống bàn, Cao Dật có khi cũng sẽ bón cho bé một ít, cho nên bụng bé đã no như vậy rồi.
"Mẹ, tuyết rơi!" Tiểu Vũ Điểm chỉ tay ra bên ngoài, khuôn mặt đã dán lên mặt kính.
Hạ Nhược Tâm đi đến, quả nhiên, những bông tuyết đã rơi xuống, một hồi toàn bộ thế giới cũng sẽ chìm trong bông tuyết trắng. Trận tuyết rơi này rất lớn, thật đẹp, mà Hạ Nhược Tâm lần đầu tiên cảm thấy tuyết rất đẹp, cô kì thật cũng không thích tuyết rơi, đặc biệt từ bắt đầu bốn năm trước, mỗi một năm tuyết rơi cô đều sợ hãi, sợ trời quá lạnh, sợ tuyết rơi, sợ bông tuyết. Bởi vì lúc đó chỉ ý nghĩ, lạnh.
Cô sợ lạnh, cùng sợ con gái lạnh.
Hiện tại toàn bộ trong phòng đều có máy sưởi, Tiểu Vũ Điểm có thể chân nhỏ chyaj khắp nơi, quả nhiên có rất nhiều thứ đã thay đổi, ngay cả trái tim cô cũng thya đổi.
"Mẹ, có một chú!" Tiểu Vũ Điểm chỉ ra bên ngoài, Hạ Nhược Tâm mắt nhìn theo, cô cũng không nhìn được người đàn ông kia, bất quá chỉ có một đoạn góc áo hợp cùng với tuyết vào trong mắt cô.
Cô kéo cửa sổ lên giải quyết lòng hiếu kì của con gái.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm có thể ra ngoài chơi không?" Tiểu Vũ Điểm ngước mặt lên hỏi Hạ Nhược Tâm, tay nhỏ của con chỉ ra phía sau, nghiêm túc hỏi.
"Không thể!" Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, nâng khuôn mặt con lên: "Tiểu Vũ Điểm không thể chơi tuyết, bên ngoài quá lạnh, Tiểu Vũ Điểm sẽ sinh bệnh, sẽ bị tiêm."
Vừa nói cô vừa dùng Ng'n t chọc khuôn mặt mềm mại của con, chọc đến là đau mặt trắng hồng của Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm chu môi, nhưng lại ngoan ngoãn biết chính mình không thể đi ra ngoài, bé lại chạy tới bêm cửa sổ dán khuôn mặt lên cửa kính, nhìn tuyết bên ngoài.
"Mẹ, có một chú." Bé lại vươn tay chỉ ra bên ngoài.
Hạ Nhược Tâm đặt tập tranh xuống, sao lại là một chú, đi bên ngoài rất nhiều chú, cục cưng chẳng lẽ người xa lạ cũng đều kêu là chú.
Mà lúc này, bông tuyết to bay tán loạn, cũng đã thành một tầng tuyết trắng, dẫm lên mặt đất thỉnh thoảng sẽ phát ra âm thanh xồm xộp, một người đàn ông mặc áo gió màu đen đứng dưới cây cổ thụ, anh vươn tay, trong lòng bàn tay đã rơi xuống không ít bông tuyết trắng muốt, nhiệt độ cơ thể anh nháy mắt làm bông tuyết liền tan thành bọt nước.
bốn năm trước cô đã chịu đựng bằng cách nào.
"Mẹ, ăn ngon lắm!" Tiểu Vũ Điểm thoả mãn nheo mắt, trên khuôn mặt nhỏ dính không ít bơ.
Hạ Nhược Tâm lau khuôn mặt dính bơ của con, Tiểu Vũ Điểm vui vẻ lại cho một miếng bánh kem vào miệng.
Bên ngoài tuyết rơi càng dày, mỏng mỏng giống như lông vũ, thỉnh thoảng rơi xuống mặt đất, tuyết trong suốt đóng bằn lại như sương.
Khi Cao Dật trời về trời cũng tối dần, trên vai anh tràn đầy một tầng vông tuyết, anh nắm bả vai đi vào bên trong phòng, nhiệt độ ấm bên trong hoà tan bông tuyết trên người anh.
"Anh đã về rồi." Hạ Nhược Tâm từ trong phòng đi ra, vừa thấy bộ dáng Cao Dật vội vàng cầm khăn lông sạch sẽ đi đến.
Cao Dật không động, cũng không cầm khăn lông.
Hạ Nhược Tâm đành phải kiễng mũi chân lên, phủi tuyết trên người anh, không đúng, tuyết tan thành nước, làm tóc của anh ướt hết, Hạ Nhược Tâm lại duỗi tay ra xa hơn lau những giọt nước tuyết đọng lại trên người anh, khăn lông sạch sẽ mang theo ấm áp đặc biệt trong phòng, còn mùi hương xà phòng sạch sẽ, chẳng những chứa đựng những bông tuyết này còn bao gồm hơi lạnh trong mắt Cao Dật.
Cao Dật cười, anh dịu dàng nhưng đồng thời cũng xa lạ. Hạ Nhược Tâm cũng không biết mình rổ cuộc cả đời này tạo nghiệt gì, phạm sai vào cái gì mà gặp Sở Luật, đồng thời cũng không biết có phải đời trước làm chuyện tốt, tích nhiều đức hay không nên mới gặp được Cao Dật.
Người đàn ông này cứu mạng con cô cũng cứu mạng cô, cô cùng Tiểu Vũ Điểm hiện giờ có thể sống không lạnh, không khó khăn trên thế giới này cũng đều bởi vì được người đàn ông này che chở.
"Suy nghĩ gì vậy?" Cao Dật xoa xoa tóc, làm tóc hơi rối khiến anh thiếu đi sự tao nhã thường ngày, lại có một chút mãnh liệt, ánh mắt anh lúc này nồng đậm, nhưng Hạ Nhược Tâm lại không phát hiện ra.
"Không có, chỉ là nghĩ tới những việc đã qua." Hạ Nhược Tâm tiếp tục lau nước tuyết trên người anh, cô ngẩng đầu cười với Cao Dật, thuần khiết như hoa lê, mê hoặc như hoa anh đào, nhan sắc thanh thuần nhàn nhạt, giống như đứa đứa trê chưa bao giờ chịu bất cứ tổn thương nào.
Từ nhỏ đến lớn cô đã chịu quá nhiều những đối xử không công bằng, cũng chấp nhận rất nhiều tội nghiệt áp đặt lên người cô, dù là mẹ ruột, dù là chồng, cho cô chỉ có đau khổ.
Hiện giờ, cô còn có thể cười như vậy, thật sự không dễ dàng.
Đột nhiên Cao Dật duỗi tay ra đặt ở trên mặt cô, trên người anh băng tuyết rất lạnh nhưng Ng'n t anh lại thật ấm.
"Nhược Tâm..." Sao thanh âm lại mang theo mê hoặc, đôi môi đỏ hồng của Hạ Nhược Tâm khẽ nhúc nhích, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt anh ngày càng gần, ngày càng rõ ràng, cô có thể nhìn rõ từng sợi lông mi trên mí mắt anh.
Môi anh chạm xuống, khẽ hôn lên. Hơi thở Hạ Nhược Tâm hoà lẫn mùi hương đặc biệt trên người anh, cùng với mùi nước sát trùng nhàn nhạt chỉ thuộc về một người bác sĩ. Trái tim cô hơi động, nếu cái này gọi là thích, cô có lẽ thật sự thích.
Tin tưởng sẽ không có người phụ nữ nào cự tuyệt người đàn ông như vậy, anh đối với cô thật tốt, tốt sẽ làm cô cảm động, cảm kích, mà cảm kích cùng cảm động sau cùng sẽ là thích,kì thật thích một người đàn ông như vậy thật dễ dàng, đặc biệt là Hạ Nhược Tâm, người phụ nữ đã nhận hết những khổ sở, chỉ một chút ấm áp có thể khiến cô cảm động, ấm áp nhiều như vậy cũng đủ trong sinh mệnh của cô rồi.
"Mẹ, bố, hai người đang làm gì vậy?"
Hai người vội vàng tách ra, xen lẫn cảm xúc rung động, vẫn còn hơi thở quen thuộc trên đôi môi làm hai người không khỏi xấu hổ.
Tiểu Vũ Điểm chạy tới, ôm lấy hai chân Cao Dật, ngẩng đầu lên: "Bố cùng mẹ đang chơi thân sao, Tiểu Vũ Điểm có thể chơi không?" Âm thanh bé trong trẻo, lời nói mang theo không hiểu chuyện gì, làm Cao Dật không khỏi đưa tay lên trán xoa nhẹ, có con gái nghịch ngợm như vậy, anh sao lại cảm thấy về sau cuộc sống sẽ rất phiền toái.
Anh cúi xuống bế cô nhóc này lên, sau đó dùng sức hôn lên mặt bé một cái, cục cưng lớn lên thật xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ gầy hiện tại đã có một ít thịt, phúng phính, con gái mũm mĩm, đôi mắt to, còn có cái cằm nhòn nhọt, khuôn mặt đứa nhỏ như trứng vậy, sao cũng chỉ thấy một đôi mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc