Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 113

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Mẹ con hai người xám xịt rời đi, mà càng chạy, mẹ Lý mẫu càng cảm giác không đúng,
"Mạn Ni, đứa nhỏ này, tuyệt đối không thể tồn tại."
Lý Mạn Ni ngừng lại, đặt tay lên bụng, đúng vậy, một đứa con hoang tồn tại làm cái gì.
***
Trong bệnh viện, mẹ Lý khẩn trương chờ bác sĩ nói, mà bác sĩ vẫn cứ lắc đầu: "Thực xin lỗi, Sở phu nhân, đứa nhỏ này không thể phá."
"Tại saokhông thể phá, cần thiết phải phá!" Giọng nói mẹ Lý tức khắc tăng cao, một đứa con hoang không thể phá, sinh ra làm cái gì đểmất mặt sao,mà bà hiển nhiên đã quên mất đứa con hoang trong miệng bà nói ra kì thật cũng là cháu ngoại bà.
"Lần mang thai thứ nhất rất quan trọng, hơn nữa thể trạng của Sở phu nhân cũng không thích hợp phá đứa nhỏ này, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sinh sản sau này. Các người suy xét kĩ một chút, khả năng tôi làm phẫu thuật cho cô nhưng về sau sẽ không có biện pháp lại mang thai, như vậy hối hận cũng không kịp."
"Lần mang thai thứ nhất không phải lần mang thai thứ hai sao?" Mẹ Lý hỏikì quái, như vậy phía trướcMạn Ni tồn tại cái kia là cái gì?
"Lý phu nhân, nếu bà không tin chúng tôi, có thể tùy tiện đi tìm một bác sĩ khác." Bác sĩ chỉ ra cửa, nơi này bác sĩ phụ khoa còn rất nhiều, bà có thể đi hỏi, nếu hai người tìm được người không nói như thế này, như vậy bệnh viện bọn họ có thể đóng cửa.
Mẹ Lý bị nói đến nghẹn họng, bà vội vàng kéo Lý Mạn Ni đi ra ngoài, cả người giống như kẻ trộm, cẩn thận không muốn cho kẻnào biết. Thật sự cảm giác cái mặt già ở chỗ này xem như ném đi hết.
Hai mẹ con từ bệnh viện đi ra, bọn họ vốn dĩ nghĩ sẽ im hơi lặng tiếng đem khối thịt này xóa sạch, kết quả thời điểm đi ra, thịt còn đó, mà hai mẹ con áp lực càng nặng nề.
"Thế nào?" Ba Lý vừa thấy hai người trở về, vội vàng đi đến hỏi. Ông hiện tại đều đang suy nghĩ biện pháp, nếu lại hiện tạikhông lay động thoát khỏi cảnh khốn cùng này ông sẽ biến thành kẻ ăn xin. Cho nên ông đặt hết hy vọng trên người con gái, mà ông sợ một người Lý Mạn Ni đi không đủ, cũng không dám nói chuyện cho nên ông mới bảo mẹ Lý đi cùng, ông phải chờ, trái chờ, cuối cùng cũng chờ được đến người trở lại, cũng không biết hai người đến tột cùng có mang cho ông tin tức tốt không.
Mẹ Lý muốn nói lại thôi không biết nên nói cái gì, mà Lý Mạn Ni cắn môi, cắn đau chính mặt mình còn có trái tim, vào căn phòng nhỏ hẹp, cô đóng cửa lại liền không nghĩ trở ra.
"Bà nói cái gì?" Ba Lý gào thét, đứng lên: "Mạn Ni cho Sở Luật hạ dược, hắn không sinh được con nữa?"
Mẹ Lý vội vàng giữ chặt ba Lý, đè thấp thanh âm nói: "Ông nói nhỏ giọng một chút, muốn người khác đều nghe được sao, còn không biết Sở gia bên kia sẽ đối với chúng ta như thế nào?"
Mà ba Lý cũng bị dọa toàn thân mồ hôi lạnh: "Bà nói, đây chính là sự thật?"
"Không phải sự thật còn có thể là giả sao?" Mẹ Lý nhớ tới cái này *** đều quặn đau: "Bản báo cáo kiểm tra kia, tôi đã nhìn thấy, bên trong còn có chứng minh là của bệnh viện lớn."
"Có thể là giả hay không? Vì hắn muốn ly hôn?" Ba Lý vẫn hoài nghi, đây không phải một vở hài kịch, đây là cuộc sống của bọn họ, không phải đang xem tiểu thuyết, sao có thể.
"Sao có thể là giả được?" Mẹ Lý đối với điểm này tin tưởng: "Ông chưa nhìn thấy bộ dạng của Tống Uyển thành cái gì đâu, hơn nữa người nhà họ Sở không có khả năng lấy chính cháu nội mình ra nói giỡn, chủ yếu chính là Mạn Ni cũng thừa nhận con bé cho Sở Luật uống hạ dược, đứa bé kia hơn nữa cũng không phải của Sở Luật."
"Đồ không biết xấu hổ!" Ba Lý tức giận lên lầu, muốn đánh ૮ɦếƭ Lý Mạn Ni, sao ông lại sinh ra một đứa cho cha vào hố như vậy, nhà giàu chuyện tốt không làm lại làm những chuyện bên ngoài không biết xấu hổ, hiện tại làm hại nhà mẹ đẻ đều hai bàn tay trắng.
Ba Lý dùng sức đá cửa, trong miệng cũng mắng to, mẹ Lý ở một bên cũng ầm ĩ lớn tiếng khóc, cũng chỉ có Lý Mạn Hiên ngồi bên trong phòng khách không nhúc nhích đột nhiênnhếch khóe môi.
Sở Luật, bị cắm sừng không quá vui, đương nhiên vì hắn ta còn thảm hại hơn, còn đoạn tử tuyệt tôn nữa.
"Ha ha..."
Đột nhiên, anh cười quái dị.
Tiếng cười chói tai kia vang đến, còn đem ba Lý mặt đang nổi nóng hạ một cú sốc, đang há mồm mắng chửi người, nói cũng không dám nói nữa.
"Mạn Hiên, Mạn Hiên con đây là làm sao vậy..." Mẹ Lý dường như là vừa ngã lộn nhàovừa chạy tới, ôm chặt Lý Mạn Hiên đang điên điên khóc rống lên: "Con ơi đừng dọa mẹ, Mạn Hiên nói cho mẹ biết con chỗ nào không thoải mái?"
Mà Lý Mạn Hiên còn đang cười, cuối cùng cười chảy nước mắt, cả cơ thể như trở lại phong trào gầy còn da bọc xương giống như quỷ, hai má hóp lại, sức lực trong đôi mắt cũng không có, hơn nữa còn vẻ mặt cười lại dữ tợn.
Ba Lý vừa thấy con trai điên điên, còn có đứa con gái vô dụng kia, một ngụm khí nuốt vào.
Sao ông lại có một đứa con gái không có tiền đồ như vậy, nếu về sau không có chỗ dựa thì bọn họ hít khí trời mà sống sao?
Đến nỗi Lý Mạn Ni ở bên trong phòng cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, một hồi tiếng mắng, một hồi tiếng khóc, một hồi lại tiếng ồn ào, khoé môi cô hạ xuống, tay đặt trên bụng nhỏ dùng sức nắm chặt, sau đó nhìn cái phòng làm cô cảm giác xa lạ này, cô lại hung hăng đánh trên bụng nhỏ của mình một cái, đột nhiên cảm thấy đau co rút làm cô không khỏi cắn môi.
Đứa nhỏ này cô nhất định phải phá đi, cô không được sinh hạ nó, tuyết đối không được, chỉ cần nghĩ đến người đàn ông kia cô liền cảm giác ghê tởm, cô sẽ nhớ tới anh ta sờ tay qua cơ thể của cô, một chút một chút, nhục nhã còn có huỷ diệt.
Hiện tại đã chứng mình đứa bé không phải của Sở Luật, lấy gì mà cô lại giữ nó lại.
Chỉ là cô thật phải phá đi vậy còn lần sau không?
Ghé lên giường nằm, trước nay cô chưa từng giống như ngày hôm này, tuyệt vọng, sỡ hãi, cũng là hận.
Cô hận người đàn ông kia đã huỷ hoại cô, hận Hạ Nhược Tâm đã đi rồi lại trở về, hận Sở Luật rõ ràng không yêu cô tại sao lại muốn cưới cô.
Cô hận mọi người, bao gồm đứa nhỏ này trong bụng cô.
***
Trong tập đoàn Sở thị.
Cửa văn phòng tổng giám đốc bị mở ra, trên mặt thư kí vẫn cứ không thói quen đã thay đổi một người: "Phó tổng, ở đây có một bản hợp đồng yêu cầu tổng giám đốc kí tên, nhỡ kĩ là tổng giám đốc, không phải ngài!"
Một tay Đỗ Tĩnh Đường xoa ấn đường, dơ tay ra: "Tôi biết rồi, tôi sẽ cầm đi cho anh ấy kí."
Mà bên cạnh anh còn một đống văn kiện bị trả trở về, mặt trên anh kí tên nhưng không được tính, nhất thiết phải anh họ anh, chính Sở Luật kí tên hợp đồng mới có thể có hiệu lực.
Cho nên chức vị tổng giám đốc này thật không phải dễ làm, anh cuối cùng cũng đã biết vị trí này rất tốt, rất cao, rất lợi hại, nhưng mà càng làm người ta cảm giác chịu Tra t** quá.
Anh ôm hết toàn bộ hợp đồng lên, kì thật hiện tại anh không muốn đến gần Sở gia, thật sự có thể dùng tình cảnh bi thảm để hình dung, đôi mắt cô của anh khóc đến sắp mù rồi, chú anh vẫn luôn dỗ dành cô, nhưng khi không có ai sẽ luôn thở dài, hai người lập tức liền giống như già đi mười tuổi.
Thật sự giống hai ông bà già rồi.
Sau khi tan ca, anh mang một chồng tư liệu đã chuẩn bị xong, sau đó lái xe đến Sở gia, lúc chờ ở cửa Sở gia anh lại thật sự muốn đi rồi, nhưng lại cúi đầu nhìn đống hợp đồng trong ***g ***, nhưng đây đều là tài chính của Sở thị không thể cứ như vậy liền ném đi được.
Anh đành phải nâng tay lên gõ cửa, rất nhanh cửa được mở ra, nhìn người đứng ở cửa, anh không tin dụi hai mắt, sao lại là anh ấy, anh còn tưởng sẽ là quản gia chứ, hơn nữa anh ấy cũng không nên bình tĩnh như thế mới đúng, dường như căn bản không phát sinh một chút việc gì mà chỉ là nghỉ ngơi mấy ngày mà thôi.
"Vào đi!" Sở Luật nói với Đỗ Tĩnh Đường đang đứng ở cửa, kì thật anh cũng không có bình tĩnh như Đỗ Tĩnh Đường đã thấy, anh vẫn luôn nhốt chính mình tại phòng này, đóng đã vài ngày, anh muốn mình bĩnh tĩnh một chút.
"Anh họ, cái này yêu cầu chữ kí của anh." Nửa ngày sau Đỗ Tĩnh Đường mới tìm lại được giọng nói. Anh đi vào, bên trong rất tối, tất cả cửa sổ đều bị đóng lại, rèm cũng bị kéo vào, giống như cảm giác quen thuộc lạnh băng tăm tối từ địa ngục.
"Đặt ở đó là được." Sở Luật chỉ tay về phía bàn, môi mỏng nhấp yêu cầu, anh đi đến một bên quầy R*ợ*u, rót cho mình một ly, cũng không xem như uống quá nhanh, nhưng mà một ngụm lại một ngụm dường như hiện tại là uống R*ợ*u thay nước.
"Anh à, anh..." Đỗ Tĩnh Đường lo lắng, thật không biết nên nói gì cho phải.
"Anh sẽ nhanh trở lại công ty, mấy ngày nay làm phiền em rồi." Sở Luật đong đưa chén R*ợ*u trong tay nói, một ly R*ợ*u vang đỏ cũng sẽ không say lòng người, anh uống nhiều như vậy cũng không say được, không biết R*ợ*u này có phải giả hay không.
"Em không cần lo lắng trong lòng anh sẽ nghĩ luẩn quẩn, cũng không cần lo lắng anh sẽ tự sát." Anh dựa lưng phía sau tủ R*ợ*u, sau đó mới đưa cái ly R*ợ*u đang trên không trung toàn bộ uống cạn.
Xác thật đây là đả kích rất lớn đối với anh, nhưng còn chưa đến mức làm anh sống mơ mơ màng màng, anh từ trước đến nay sống thực tế, tất cả cũng xảy ra rồi anh không có khả năng coi như chua có chuyện gì xảy ra, chẳng qua không có khả năng không có con mà thôi, anh có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ trở thành người nối nghiệp Sở thị.
Nếu thật sự không có, anh còn chưa quên vẫn còn có một Đỗ Tĩnh Đường.
"Tĩnh Đường, khả năng em phải sinh một đứa trẻ rồi. Bởi vì anh yêu cầu!" Đôi mắt Sở Luật trầm u nhìn Đỗ Tĩnh Đương đang không ngừng lui về sau một bước, mà anh nói càng làm Đỗ Tĩnh Đường lập tức biến kinh ngạc.
"Vâng, em biết rồi!" Tay Đỗ Tĩnh Đường dùng sức nắm chặt, anh hiểu rõ chứ sao có thể không rõ, không phải khả năng mà là cần thiết, bởi vì trên người anh cùng Sở Luật cũng chảy một nửa dòng máu của nhau.
"Tĩnh Đường, khả năng phải làm khó em rồi." Sở Luật xoay người, lại rót một ly R*ợ*u, ngón tay anh nhẹ nhàng đung đưa, đối với ngườ chỉ yêu đàn ông mà nói muốn em ấy sinh một đứa bé xác thật là làm khó em ấy. Nhưng mà bọn họ không có lựa chọn, nếu như đây là sự lựa chọn cuối cùng của bọn họ, như vậy Đỗ Tĩnh Đường không có cách nào cự tuyệt, giống như anh lúc ấy không cự tuyệt đứa bé kia và Lý Mạn Ni.
"Em không sao." Đỗ Tĩnh Đường lắc đầu, anh còn xem như khó xử cái gì được, nếu thật là khó xử cùng lắm thì làm *** tromg ống nghiệm đi, muốn nói khó xử chỉ có anh họ, hơn nữa chuyện này để anh tỉnh táo lại thôi, mẹ anh bên kia khả năng cũng đã suy nghĩ như vậy.
"Em về trước, anh họ, những cái đó ngày mai em tới lấy." Đỗ Tĩnh Đường nói không còn sức lực, dường như hiện tại chỉ cần ở nơi nay anh đều cảm giác thực không thoải mái.
Sở Luật vẫn như cũ đưa lưng về phía anh, môi mỏng lộ ra một chút nhàn nhạt trào phúng.
Đây về sau sẽ là cuộc sống của Sở Luật, ai cũng đều phải thích ứng.
Đỗ Tĩnh Đường đi ra ngoài, có thể bởi vì nguyên nhân trong phòng quá tối nên anh cảm thấy hai mắt của mình bị ánh sáng bên ngoài làm chói, đau đớn.
Anh đi đến bên xe, lấy di động ra, cuối cùng rồi lại thả vào túi quần.
Bình tĩnh mấy ngày rồi nói sau, mà anh vừa đi không lâu một người phụ nữ gần đó đi ra, cô nhìn thoáng qua xe Đỗ Tĩnh Đường đã rời đi, mới đi đến phía cổng, cô đi cực chậm, sắc mặt cũng rất kém.
Cô gõ cửa, đứng yên bên ngoài thật lâu, Sở Luật buông ly R*ợ*u trong tay xuống, thong thả đứng lên, anh còn tưởng rằng Đõ Tĩnh Đường quên lấy đồ.
Cửa mở, người đứng ngoài cũng không phải Đỗ Tĩnh Đường mà là một người khác, người phụ nữ anh cho rằng sẽ không xuất hiện nữa.
"Đồ của cô tôi đã cho người mang về Lý gia, nơi này dường như đã không có đồ của cô." Sở Luật dùng cơ thể chắn cửa, căm bản không có ý muốn cô đi vào.
Anh không muốn cô lại làm bẩn nhà mình.
"Em còn chưa kí tên, cho nên chúng ta vẫn là vợ chồng, em muốn về nhà mình chẳng lẽ có gì sai sao?" Lý Mạn Ni ngẩng đầu hỏi Sở Luật, trên mặt cũng không có tình cảnh bi thảm gì, cô còn có thể cười được,
Sở Luật nhàn nhạt quét mắt liếc Lý Mạn Ni một cái, sau đó mới đi thẳng vào bên trong, Lý mạn Ni bị ánh mắt lạnh băng của anh nhìn như vậy cực kì khó chịu, cô vẫn không thể nào thừa nhận bọn họ phải ly hôn là sự thật, rốt cuộc tình cảm vợ chồng từng nay cũng chỉ như thế.
Cô không thể nhận thua, cô cố gắng đứng thẳng lưng, cô không phải không có cơ hội, cô còn có cơ hội.
Cô đi vào, bên trong tối tăm làm cho người cảm giác áp lực, có rất nhiều đồ bị thiếu, cô thích nhất cá, thích nhất hoa, cô thường ngồi ghế tựa, ngay cả rèm cửa màu xanh nhạt cô thích nhất cũng đổi thành màu đen,
Chỉ mới có thời gian đó thôi mà nơi này đã không còn liên quan đến một chút bóng dáng của cô, Sở Luật thật đúng muốn tách cô hoàn toàn ra khỏi thế giới của anh.
"Vì sao không kí tên?" Sở Luật ngồi một bên trên sô pha, trong tay còn cầm một nửa ly R*ợ*u vừa rồi uống lên, ánh mắt sâu làm người ta đoán không ra, trong phòng càng thêm trầm thấp.
"Em không muốn kí, cũng sẽ không kí." Lý Mạn Ni cố ý nâng cằm trả lời lại Sở Luật, từ trước đến nay không có người dám, cũng không có người táo bạo đáp trả anh như thế.
Mà Lý Mạn Ni lại làm, anh nói ly hôn mà cô nhất định sẽ theo ý anh sao, bọn họ đã hận lẫn nhau, chán ghét lẫn nhau.
Cô cũng không có khả năng ly hôn với anh.
Em sẽ không ly hôn, vĩnh viễn không!" Lý Mạn Ni nắm chặt tay, ngữ khí vô cùng cứng rắn, một chút cũng không giống có ý nói giỡn.
Sở Luật uống ly R*ợ*u, môi mỏng lạnh lùng cong lên, nói: "Cô cho rằng cô có thể làm được, vẫn cho rằng thủ đoạn sẽ mạnh hơn so với Sở Luật?" Sở Luật cười trào phúng: "Cô hẳn phải thấy may mắn tôi không phải là Sở Luật vô tình tàn nhẫn bốn năm trước kia, nếu không cô hiện tại không phải đứng ở chỗ này mà là phần mộ cỏ mọc xanh tốt, hoặc là ngồi tù."
Lý Mạn Ni đến gần anh, sau đó ngồi xổm xuống, đặt tay lên eo anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Luật, anh sẽ không, bởi vị nếu em thật sự ở phần mộ cỏ mọc xanh tốt đó, tất cả mọi người sẽ biết sự thật là anh không có khả năng sinh sản nữa, nếu em ngồi tù, như vậy, chuyện này mọi người cũng vẫn sẽ biết."
"Anh không muốn để cho người khác cười anh chứ, anh không muốn để bố mẹ anh còn có Sở gia trở thành trò cười cho thiên hạ chứ?" Giọng nói cô thật nhẹ nhàng, nhưng cũng thật uy hiếp.
Ánh mắt anh hơi nheo lại, khoé môi nhàn nhạt cười, anh buông ly trong tay xuống, vươn tay nắm cằm Lý Mạn Ni: "Kì thật cô cũng không hiểu tôi."
Sở Luật không phải người chịu bị người khác uy hiếp: "Cô cho rằng tôi không dám, nhưng cô sai rồi, bởi vì tôi sẽ không chịu bất luận sự uy hiếp của kẻ nào, cũng không chịu bất cứ chuyện uy hiếp gì, bất quá tôi cũng bị nhạo báng thôi, nhưng mà cô yêu chính mình như vậy, hạ độc chồng mình, cắm sừng chồng, cái chính là cô sẽ thân bại danh liệt."
"Cô nói xem ai thảm hơn, mà tôi không ngại để cô xuống địa ngục, tôi không đối phó cô không phải là tôi sẽ không hận cô, trái lại tôi hận không thể *** cô, tôi cũng không muốn ô uế tay mình."
Sở Luật vung tay, xác thật cảm giác ngón tay mình chạm vào Lý Mạn Ni cực bẩn.
Sở Luật cả đời anh gặp được quá nhiều phụ nữ nhưng chỉ có hai người anh nhìn nhầm, một là Hạ Nhược Tâm, một chính là Lý Mạn Ni. Hai người phụ nữ, một người anh vẫn luôn tìm không biết mà vứt bỏ, làm tổn thương cô ấy mà ngu xuẩn yêu một người phụ nữ khác, anh càng thêm không biết mà cưới cô ta làm anh hối hận cả đời, mà cô ta hiện tại ở đây uy hiếp anh.
Cô biết người cô uy hiếp là ai không?
Sở Luật bị coi là người vô tâm vô tình, anh có thể chỉ dùng một bàn tay dễ dàng làm người phụ nữ sống không bằng ૮ɦếƭ, giống như đối với Hạ Nhược Tâm.
Thân thể Lý Mạn Ni giống như lá rụng nhẹ nhàng run rẩy, dường như vẫn nghĩ Sở Luật quá mức đơn giản, người đàn ông này sẽ không dễ dàng bị người khác sai khiến, bị người khác uy hiếp.
"Cô tốt nhất mau chóng kí lên đơn thoả thuận ly hôn, nếu cô không muốn làm cha mẹ cô lưu lạc đầu đường, nếu cô không muốn nửa đời sau chỉ có khốn cùng để hình dung, như vậy, tốt nhất là nghe tôi nói."
"Hiện tại tôi đối với cô đã nhân từ lắm rồi, không cần khiêu chiến nguyên tắc của tôi, cũng không càn thử thách sự nhẫn nại của tôi, như vậy, là cô không còn cách nào thừa nhận, tin tôi đi, cô hẳn là biết, tôi chưa bao giờ sẽ nói khoa trương hậu quả của người khác."
Sở Luật quay lưng, cầm ly R*ợ*u trên bàn, lại một lần nữa đi tới trước quầy R*ợ*u, không nhìn Lý Mạn Ni lúc này đã sớm ngã ngồi trên mặt đất, cuối cùng đối với cô một chút thương tiếc cùng trách nhiệm tại thời điểm này cô biết anh cũng đã toàn bộ biến mất.
Anh sẽ đối xử với cô như thế nào, nếu cô vẫn tiếp tuc xuất hiện trước mặt anh, như vậy anh thật sự không dám đảm bác chính mình sẽ làm ra cái gì?
Lý Mạn Ni đứng lên, trước mắt là Sở Luật đưa lưng về phía cô, thực vắng vẻ, cũng thực tuyệt vọng, cô chậm rãi xoay người, từng bước từng bước một rời khỏi nơi này, cô thua rồi, có lẽ cô trước nay đều không thể thắng được Sở Luật, bởi vì anh thật sự có thể làm được, anh sẽ biến cô thành một Hạ Nhược Tâm thứ hai, chỉ cần anh nghĩ đến anh tuyệt đối có thể cho dù thanh danh của mình.
Anh cũng sẽ không chịu bất luận sự uy hiếp gì.
Xong rồi, thật sự xong thật rồi, cô lắc đầu, thật sự không muốn tin, cô thật sự mất đi tất cả, rõ rang mấy ngày trước, cô vẫn là một người mẹ hạnh phúc, sao hiện tại bất hạnh lại dừng hết trên người cô.
Cô phải làm sao bây giờ, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Cô ngồi xổm xuống, mà hướng cô đi một đôi vợ chồng cũng dừng lại.
"Mẹ..." Cô nói có chút do dự, mà Tống Uyển vẫn chỉ khuôn mặt thâm trầm lãnh đạm: "Cô không cần gọi tôi là mẹ, tioi không quen biết người đọc ác như cô, cô cũng dám hạ độc con tôi, làm nó biến thành như vậy, Lý Mạn Ni cô thật sự không có tâm sao, nó đối với cô không tốt sao? Cô muốn cái gì nó cũng sẽ cho cô, cô còn không thỏa mãn sao?"
Sở Giang gắt gao ôm lấy vợ đã sắp suy sụp rồi, ông hít sâu một hơi: "Chúng ta đi thôi, không cần ở đây nói lí lẽ với cô ta."
Tống Uyển nhẹ nhàng gật đầu một cái, lúc này bà bị Sở Giang ôm lấy, cũng nhờ sức lực của ông, nếu không có chồng ở đây bà đã không thể duy trì được, bà chỉ có một đứa con, đó là đứa con duy nhất của bà và Sở Giang. Bọn họ về sau không có cháu, không bao giờ sẽ có.
Lý Mạn Ni cúi đầu, có thể nhìn thấy từng giọt nước mắt của mình rơi trên mắt đất, anh đối với cô tốt lắm, cái gì cũng cho cô, hỉ là anh không có chô tình yêu thôi. Nếu anh không nghĩ đến cô ta thì sao cô lại làm như vậy.
Cô ngẩng đầu, đở đẫn đi về phía trước. Đây là cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cô cuối cùng cũng biết rồi, cũng cảm nhận được. Hạ Nhược Tâm, cô hiện tại cứ vui vẻ đi, bởi vì tôi và cô giống nhau. Cô phá lên cười, hơi điên cuồng.
Mà lúc này Hạ Nhược Tâm đang mua sắm vừa bỏ vào xe một bó rau xanh, cô thỉnh thoảng nhìn đồ phía trên, nghĩ xem còn cái gì cô cần mua.
"Các cô biết không? Sở Luật lại ly hôn!" Thanh âm có người hô to gọi nhỏ truyền vào lỗ tai cô, cô tính không muốn nghe nhưng cũng đã nghe được, đặc biệt là hai chữ Sở Luật, trát đau thần kinh thính giác của cô.
"Anh ta sao lại ly hôn rồi, không phải rất yêu vợ sao? Cô xem trên báo lúc nào cũng có ảnh chụp bọn họ có bao nhiêu tình cảm đâu!"
"Vậy cô cũng không biết à, kì thật lại nói tiếp Sở Luật cái này cũng thật đáng thương. Vợ trước của anh ta là bị bắt gian trên giường cho nên mới ly hôn, mà vợ hiện tại còn mang thai con người khác, lại cắm sừng anh ta, tôi cũng không rõ một người đàn ông tuổi trẻ, đẹp trai lại nhiều tiền như vậy, sao lại có người phụ nữ nào lại nghĩ đến người đàn ông khác, nếu là tôi, tôi chỉ cần có anh ta thì tốt rồi."
"Cô? Cô hiện tại đã 40 rồi đó thím à." Có người không khách khí châm chọc.
"40 thì làm sao, cô không có nghe nói, phụ nữ 40 là một đoá hoa sao? Có lẽ Sở Luật bị phụ nữ trẻ làm tổn thương, ngược lại sẽ thích người phụ nữ lớn như mẹ cũng không phải không có khả năng. Có lẽ anh ta thiếu cảm cảm giác an toàn đấy."
Hạ Nhược Tâm đẩy xe qua bọn họ, mà bọn họ vẫn tiếp tục nói, bước chân cô hơi chậm chập, rõ ràng đã không thèm để ý, chỉ là sau khi nghe được tin tước của anh làm lòng cô rối loạn.
Cô đi khắp siêu thị trên xe đẩy cũng chỉ có một bó rau, cô nhìn nửa ngày, cuối cùng chỉ thở dài, bọn họ nếu chỉ ăn một bó rau tuyệt đối sẽ đói ૮ɦếƭ.
Cô xoay người đi ra ngoài, lại không biết rằng ngoài cửa một chiếc xe màu đen đang dừng lại, bên trong có một người đàn ông, lúc này đang nhìn chằm chằm cô không nháy mắt, trên mặt anh không có nửa phần biểu cảm, chỉ nhìn như vậy, cho đến khi cô đi vào bên trong ngõ anh mới lấy ra một ***...
"Anh, em nghe nói anh chuẩn bị cho Lý Mạn Ni một căn nhà ở?" Đỗ Tĩnh Đường thật không hiểu rõ tâm tư của Sở Luật lắm, lấy tính tình của anh họ mà nói bị thạm hại như vậy, không huỷ hoại, lột da đối phương còn chưa tính, hiện tại tốt thật, lại còn cho đối phương một căn nhà, không để đối phương phải chịu khổ.
"Em có ý kiến?" Sở Luật nhàn nhạt hỏi Đỗ Tĩnh Đường.
Đỗ Tĩnh Đường lè lưỡi, giả bộ làm mặt quỷ thắt cổ.
"Em đương nhiên không có ý kiến rồi, nhà là của anh không phải của em, anh muốn cho ai đều có thể."
Soả Luật mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một bao TL ném lên trên bàn, Đỗ Tĩnh Đường chân chó chạy qua, châm ***, hầu hạ Sở Luật như tổ tông.
Sở Luật phun ra một ngụm khói, tuần hoàn với phổi một mùi TL làm trong lòng anh bớt mệt mỏi tỉnh táo không ít.
Chỉ là hình như bình tĩnh chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng tâm anh vẫn đóng băng, cái loại lạnh băng không có một ngọn cỏ.
"Tĩnh Đường, em níi xem, nếu em chỉ có một căn nhà ở, nhưng lại có một đứa con trai và một đứa con gái, em sẽ để lại nhà ở cho ai?"
Đương nhiên là đưa cho con trai rồi, Đỗ Tĩnh Đường đang suy nghĩ nên chưa trả lời, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy mà, nhân gian giống nhau, nếu chỉ có một căn nhà ở tự nhiên nghĩ cũng sẽ để lại cho con trai, tóm lại con gái về sau phải gả đi, sao có thể để lại nhà ở cho con gái.
Đột nhiên, anh lamg như nghĩ tới cái gì, quay mặt như là gặp quỷ trừng mắt nhìn Sở Luật đang nhả khói.
Đậu má, đây còn là người không, đây là từ sáng sớm đã sắp xếp tốt, chờ nhà người ta nhảy vào sao. Anh còn tưởng rằng anh họ đang cho nhà họ Lý một đường lui, kết quả, làm gì có đường lui nào, căn bản là làm nha họ Lý ngày đem cũng không được yên.
Cao, thật cao siêu, anh không khỏi giơ ngón cái lên với Sở Luật, nhưng lại nhớ tới cơ thể Sở Luật, lập tức lòng tốt cũng biến mất, về sau nhà cô cần phải làm sao bây giờ, anh họ lại phải làm sao bây giờ?
Anhnhẹ nhàng mở cửa, đi ra ngoài.
"Phó......"
Bên ngoài lúc thư kí vừa mới chuẩn bị gọi Đỗ Tĩnh Đường lại, Đỗ Tĩnh Đường vội vàng đặt ngón tay trên môi, sau đó lại chỉ chỉ bên trong, làm một động tác cắt cổ.
Yên tĩnh, nếu làm phiền tới người bên trong cánh cửa kia, chỉ có ૮ɦếƭ.
Thư kí vội vàng bịt kín miệng, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, sợ thật sự sẽ chọc giận bạo long, sau đó cô liền đã rõ ràng.
Bên trong xác thật Sở Luật giống như lời Đỗ Tĩnh Đường nói, lúc này anh đang đuéng trước cửa sổ, hút một ***, sắp biến mình trở thành người nghiện thuốc, bên trong văn phòng, khói thuốc mù mịt, cảnh ௱o^ЛƓ lung, bên trong cũng mơ hồ, bao gồm cảm xúc, bao gồm tất cả.
Buổi đem, gió mát như nước, cuối cùng thời gian cũng hoàn toàn đi vào cuối mùa thu, năm nay mùa thu tới rất sớm, năm trước lúc này vẫn còn mặc áo lông, nhưng năm nay trước tiên phải chuẩn bị áo bông.
Sở Luật mở cửa xe ra, gió thu hỗn đổn thổi lên trán anh, dệt thành mặt lưới khít nhau, vây khốn cảm cảm cùng tầm mắt anh, anh cũng chỉ có thể từ kẽ hở ở giữa ngẫu nhiên thấy được ánh sáng xa kia. Anh đóng cửa xe, trong lúc nhất thời lại không biết chính mình muốn đi đâu.
Nơi bố mẹ ở vẫn là không cần đi đến, tránh cho bọn họ thấy anh lại gợi lên những chuyện thương tâm đó, lại là chuyện bất lực, anh dựa lưng lên ghế, ánh sáng đèn đường yếu ớt mang theo hơi ấm chiếu lên mặt anh, người đàn ông ngũ quan rõ ràng, không giống người Phương Đông, ngược lại có cảm giác lai trộn, đôi mặt cực kì thâm thuý, lông mày lớn lên cũng rất đẹp, chỉ là khí chất có chút lạnh lùng, người như có chút mỏng lạnh, đặc biệt là hiện tại, giúo thu hiu quạnh, từng sợi tóc dệt lên anh cô đơn.
Không biết anh ngồi chỗ này bao lâu, cũng là đợi bao lâu, tay anh đặt trên *** đã hút cạn, nháy mắt ấm áp, làm anh không khỏi miết miệng.
Sở Luật, có lẽ đây mỗi ngày như vậy.
Có khi một vài chiếc xe đi qua, ánh sáng xe ngẫu nhiên chiếu trên người anh, anh hơi rũ lông mi, cũng rũ xuống những suy nghĩ hiu quạnh, cô đơn, vô lực.
Gió thổi một hồi lâu, anh mới về tới căn biệt thự kia, mở cửa ra, quả thực một căn phòng quạnh quẽ, đã không có người của Lý gia, cũng không có Lý Mạn Ni.
Nơi này anh đã cho người sửa sang lại, hoàn toàn không tìm thấy một chút bóng dáng trước kia, ngay cả phòng ngủ, trên mặt tường cũng trống trơn trơ trọi, đã không còn ảnh chụp anh cùng Hạ Dĩ Hiên, cũng không có anh cùng Lý Mạn Ni, mặt tường màu trắng, thiếu màu sắc, đã nhiều năm tháng, chỗ treo ảnh chụp trên tường còn có thể nhìn rõ ràng dấu vết của khung ảnh. Thời gian bốn năm, rốt cuộc trong phòng cũng không để lại cái gì, đương nhiên cũng để lại vết thương trên người anh vĩnh viễn cũng không thể xoá vỏ, có chút thương tiếc, là cả đời cũng không thể nào xoá nhoà.
Anh sờ bụng, bây giờ mới nhớ tới hình như mình quên ăn cơm, rốt cuộc đã bao lâu rồi, chính anh cũng không nhớ rõ, nhưng lúc này anh đặc biệt nhớ tới thời điểm trước kia có Hạ Nhược Tâm, lúc ấy tuy rằng chỉ có một bát cháo, bát mì, nhưng đối với anh mấy năm nay lại là đồ ăn ngon nhất.
Mở tủ lạnh ra, bên trong tủ lạnh cũng có chút đồ, đều là người nhà họ Lý để lại, mà bảo mẫu hiểu nhiên quên mất thu dọn, bên trong có mì sợi, có trứng gà, còn có một ít thịt.
Nhưng anh xác thực không phải người có tài nghệ, chỉ có thể nói là đem đồ ăn nấu chín, nhưng mà hương vị tệ đáng sợ, đây cũng chính là nguyên nhân anh không vào bếp, anh kì thật cảm giác mình với phòng bếp trời sinh có thù oán.
Từ bên trong tủ lạnh lấy ra mì sợi, còn có một quả trứng gà, chờ đến khi anh đi ra cả cơ thể nhiễm đầy mùi dầu ăn, thậm chí là mặt xám mày tro, trong tay anh bê một cái bát, trong bát là một vật đen xì không biết tên món gì.
Anh đặt bát lên trên bàn, ăn một miếng mì do chính mình nấu.
Mặt quá. Chẳng lẽ cho muối quá nhiều?
Anh phải làm sao bây giờ? Anh cẩn thận nghĩ, như này làm thế nào mói có thể không bị mặn, à, thêm chút nước đi, anh lại thêm một ít nước, kết quả trong lúc nhất thời thất thần anh lấy nhầm nước máy.
Anh than một tiếng, thôi vậy, nước máy thì nước máy đi.
Tạm chấp nhận ăn một bát mì xong, hương vị cũng thật là rất khó ăn, nhưng tóm lại chính mình làm được, không ăn thì đói, ăn thì lại khó ăn, thẳng đến sợi mì cuối cùng đi vào trong bụng, vấn đề này anh không nghĩ kĩ mà đã ăn xong rồi.
Đi vào bên trong thư phòng, anh mở máy tính, lúc nhìn thấy trên chim cánh cụt có cái hình đầu sáng lên khuôn mặt đang cứng nhắc cũng buông lỏng, anh mở giao diện gõ chữ lên.
Nếu có trời nắng, "Có ở đó?"
Hạ Nhượ Tâm nghe được âm thanh "tích tích tích" phát ra từ máy tính liền biết có người tìm cô, cô không hay dùng chim cánh cụt, cũng không quá thích nói chuyện phiếm, bất quá tìm cô nói chuyện phiếm cũng chỉ như vậy.
"Mẹ, có chú tìm mẹ!" Tiểu Vũ Điểm chỉ vào máy tính, âm thanh còn gấp gáp nói.
"Con ăn nhanh đi." Hạ Nhược Tâm xoa khuôn mặt nhỏ của bé, còn có: "Sao con lại biết là chú mà không phải là dì?"
"Tiểu Vũ Điểm đương nhiên biết rồi." Tiểu Vũ Điểm lắc lắc đầu nhỏ, né tránh ngón tay mẹ, lại tiếp tục dùng thìa xúc cơm vào miệng ăn: "Cơm mẹ làm ngon nhất."
"Tốt lắm, là chú." Hạ Nhược Tâm sẽ không cùng con gái để vấn đề này rối rắm, cô nói là nam thì chính là nam, là nữ chính là nữ, mà người kia là nam hay là nhữ cũng không liên quan đến cô.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của con, cô lại qua xem máy tính một chút. Tiểu Vũ Điểm rất sớm đã biết tự mình ăn cơm, không hay làm người khác lo lắng, tuy rằng vẫn bị rơi vãi cơm nhưng vẫn tự mình ăn, Hạ Nhược Tâm cũng tiếp tục duy trì.
Cô mở máy tính ra, quả nhiên, Nếu Có Trời Nắng nhắn tin đến.
Hạ Mộc: "Vâng, vẫn chưa ngủ, con tôi đói bụng muốn ăn cơm nên nấu một ít."
Nếu nếu trời nắng: "Cô đối con thật tốt."
Hạ Mộc: "Đó là con của tôi mà, không đối bé tối thì đối với ai tốt?"
Ngón tay Sở Luật hơi ngừng lại, đúng vậy, không đối với bé tốt thì đối với ai tốt, đáng tiếc, cô sẽ không có con của chính mình, mà anh cũng không có khả năng sẽ có.
Bên kia đợi nửa ngày cũng chưa nhắn tin lại, Hạ Nhược Tâm cũng mặc kệ, cô đi tới trước bàn đã thấy Tiểu Vũ Điểm đặt bát ăn xong lên bàn rồi.
"Ăn canh không?" Hạ Nhược Tâm hỏi con gái, bưng bát lên.
Tiểu Vũ Điểm mở to đôi mắt, sau đó gật đầu một cái.
"Mẹ, ăn canh."
Hạ Nhược Tâm cẩn thận đút canh cho con uống, Tiểu Vũ Điểm ăn no lại vuốt cái bụng tròn xoe: "Mẹ, bụng béo." Bé chỉ vào bụng của mình.
Hạ Nhược Tâm sờ lên bụng nhỏ của con: "Ưm, ăn nhiều."
Tiểu Vũ Điểm đứng lên ôn lấy chân mẹ: "Mẹ, đi chơi."
"Được." Hạ Nhược Tâm kéo tay con lại, bên tròn phòng khách đi tới đi lui để bé tiêu thức ăn, về sau cô không thể nhân nhượng tiểu nha đầu này được, lúc này mà còn muốn ăn cơm, nhưng con xác thật là không thể đói, Tiểu Vũ Điểm từ nhỏ đã như vậy, nhưng có cũng là vì bé từ nhỏ đã không có đồ ăn ngon mà ăn, cho nên Tiểu Vũ Điểm một chút cũng là đói không được, đói bé sẽ khóc cho nên làm mẹ có đôi khi thật đúng là rất nâu thuẫn.
"Mẹ bế." Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, vươn tay nhỏ để mẹ ôm.
Hạ Nhược Tâm một tay bế con lên, ôm con mới phát hiện, nhóc con lại nặng thêm.
"Mẹ, Pu'p bê." Tiểu Vũ Điểm cắn tay, muốn Pu'p bê, đây là buồn ngủ.
Từ trên sô pha Hạ Nhược Tâm tìm được Pu'p bê để trong lòng con, sau đó đặt bé lên trên giường. Cô cũng không phải quá bận, cho nên cầm lấy tập tranh bắt đầu công việc.
Tháng này, cô kiếm được không ít, được năm ngàn, trước kia cô một tháng cũng không đến một ngàn, phải ăn cơm, phải nuôi Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm vân hay sinh bênh, cho nên một tháng đều tiêu cho bé, hiện tại cô cũng không khẩn trương, tiền nhiều như vậy, còn có chức vụ trợ lí phòng hội hoạ, cô có thể hoàn toàn cho con một cuộc sống tốt.
Không biết vẽ được bao lâu, cô ngẩng đầu lên liếc nhìn đồng hồ treo tường, 12 giờ rồi nhanh quá, lúc cô chuẩn bị đi ngủ, lại nhớ tới chưa tắt máy tính.
Cô di chuột, màn hình máy tính cũn sáng lên, ánh sáng dừng trên mặt cô làm chói mắt.
Lúc cô vừa mới muốn tắt máy tính lại phát hiện người kia vẫn online, vốn dĩ cô có cần phải kêu anh một tiếng hay không, cảm giác thôi vậy, cô đóng máy tính lại, dọn dẹp trong nhà một chút rồi chuẩn bị đi ngủ.
Mà cô cũng không biết một người khác trước máy tính, một người đàn ông đang thất thần nhìn màn hình máy tính, thẳng đến khi cái đầu tối sầm xuống, tròng mắt anh cũng tối theo.
Anh nhẹ nhàng than một tiếng, đưa lưng dựa ra đằng sau, nhắm lại hai tròng mắt đen đã quá nhiều mệt mỏi, anh không cam lòng, anh thật sự không cam lòng, anh là Sở Luật, anh còn có thể cam tâm sao.
Anh đứng lên đi tới ban công, không biết là ngày mấy rồi, anh thổi gió cuối mùa thu, cũng không biết là khi nào, thói quen này bắt đầu khi gió tới giúp tinh thần anh tỉnh táo, cũng chỉ có vào lúc này, anh mới có đủ bình tĩnh.
Thực xin lỗi...
Anh không biết những lời này nói với ai, và nói lần thứ mấy.
Chính là ai có thể có cho anh một câu không liên quan.
Gần như một đêm gió lạnh, cho đến khi rạng sáng, anh khó được nhìn thấy mặt trời mọc, tia sáng nhàn nhạt, cuối cùng xuyên qua đường chân trời, tách bóng đêm cùng ban ngày.
Có lẽ là mệt mỏi, có lẽ là mỏi mệt, chính anh cũng không còn cách nào ban đêm yên bình để đi vào giấc ngủ, là đêm cô tịch lạnh lẽo, rốt cuộc nhiễm hết sữ tan thương.
8 giờ sáng, anh mặc xong quần áo, đã ra tới cửa, chỉ là lúc đến công ty rồi mới nhớ, thì ra hôm nay là cuối tuần, mà cuối tuần công ty không đi làm.
Mà hiện tại anh ngoài trừ ra ngoài đi làm, thật sự không biết mình còn có thể làm gì.
Anh gục đầu trên tay lái, trong nháy mắt anh nghĩ kì thật anh tồn tại vì cái gì, hoá ra Sở Luật cũng có một ngày cảm giác sống không còn cái vui trên đời, chỉ nghĩ muốn ૮ɦếƭ.
Ha ha, anh nở nụ cười, khoé mắt lại lộ ra một tia ấm áp, chỉ là khi anh mở lại hai mắt, tất cả yếu đuối vừa rồi cũng bị xhe dấu hoàn mĩ.
"Mẹ, con về rồi." Anh mở cửa ra, bên trong như dự định hai ông bà nhà họ Sở đều ở đây, bọn họ biể hôm nay con trai sẽ về cho nên sáng sớm Tống Uyển đã mua rất nhiều đồ ăn, làm cho con một bàn ăn ngon.
Đổi giày xong, Sở Luật đến giúp đỡ Tống Uyển, từ trong bếp bưng đồ ăn ra, người một nhà ngồi cùng nhau, thế nhưng đều không nói gì mấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc