Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 112

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

"Tiểu Quyên." Bà gọi tên bảo mẫu.
Cô bảo mẫu nhỏ vội vàng lau tay trên người chạy tới, thật tốt bà chủ đã tới.
"Cô giúp bọn họ thu dọn đồ để bọn họ dọn ra ngoài."
Tiểu Quyên vừa nghe xong lập tức vui vẻ muốn nhảy dựng lên, thật tốt quá, gia đình này cuối cùng cũng đi rồi, nếu không đi cô thật muốn từ chức, cả nhà này thật sự rất khó hầu hạ.
Cô tung ta tung tăng giúp đỡ thu dọn vật dụng.
"Tống Uyển, bà đây là có ý gì?" Mẹ Lý bỗng nhiên nhảy dựng lên chỉ vào mặt Tống Uyển: "Lương tâm nhà họ Sở các người đều cho chó ăn rồi sao, Mạn Ni nhà tôi kết hôn cùng Sở Luật bốn năm, dù đã làm chuyện có lỗi với nhà họ Sở, hiện tại bà lại muốn đuổi chúng tôi ra ngoài, đây không phải là muốn đuổi cháu ra ngoài sao?"
Mẹ Lý: "Được, chúng tôi đồng ý ly hôn, lập tức ly hôn."
"Được, lập tức ly hôn." Sắc mặt Tống Uyển âm lạnh.
Mẹ Lý vốn đang rất đắc ý, bà nói hai chữ ly hôn một chút cũng không sợ, bà chính là đảm bảo Tống Uyển không có khả năng không cần cháu nội cho nên hai chữ ly hôn này gần đây bà vẫn luôn treo bên miệng, những lúc như thế Tống Uyển luôn lấy lòng cười, im bặt không đề cập tới hai chữ ly hôn, nhưng hiện tại thế nhưng bà ấy lại nói.
Mẹ Lý lập tức bị khi*p sợ, ba Lý trừng mắt liếc bà một cái, nói bậy được lắm, một hai phải nói ly hôn, bây giờ thì tốt rồi, bà muốn giải quyết việc này thế nào đi.
"Tôi..." Mẹ Lý há miệng thở dốc, thật sự không biết nên nói cái gì, vốn đang một bụng đắc ý hiện tại lại như bị bức đi không khí không thở nổi.
"Mời các người nhanh dọn ra ngoài!" Tống Uyển không muốn dong dài: "Buổi tối tôi trở về hy vọng các người đã đi rồi, bằng không tôi không ngại dùng thủ đoạn mạnh mang các người ra ngoài. Còn có chuyện ly hôn tôi cũng hy vọng các người nhanh chóng một ít."
"Không phải đâu, bà thông gia, đây là hiểu lầm." Ba Lý vội vàng nói lời hay, mặt cũng nóng bừng, cảm giác mất mặt, ông ăn nói khép nép như vậy vẫn là lần đầu tiên, đặc biệt là lúc sau còn có con rể là Sở Luật, ai cũng nể mặt ông ba phần mặt mũi. Thế nhưng hiện tại ông ăn nói khép nép cầu xin người khác giống như một con chó.
"Tôi không hiểu lầm." Tống Uyển đánh gãy lời ba Lý, nói: "Các người vẫn luôn nói không phải muốn ly hôn sao, được, vậy ly đi, còn đứa bé..." Tầm mắt Tống Uyển dừng trên bụng Lý Mạn Ni: "Con nhà người ta Sở gia chúng tôi không nghĩ muốn, liền tính Sở gia có nhiều, cho dù là cúng, vứt, vứt, đốt hết, cũng không có khả năng nuôi con người khác."
Sắc mặt Lý Mạn Ni biến đổi, lạnh lẽo từ bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, cô đặt tay trên bụng, đốt ngón tay dùng sức nắm chặt, thậm chí khớp xương cũng đau.
Đứa nhỏ này cô trước nay đều không hoài nghi có phải của Sở Luật hay không, nếu như của Sở Luật chỉ cần cô nói là phải thì nhất định là phải, cho nên cô không cho phép có bất luận cái gì ngoài ý muốn, cho nên cũng không lo lắng sự tình phát sinh có ảnh hưởng đến thân phận của cô, cũng vì có đứa nhỏ này nếu không theo tính của Sở Luật, sợ là cô đã sớm ra khỏi nhà họ Sở rồi.
Thế nhưng hiện giờ Tống Uyển lại chỉ vào bụng cô, nói không muốn nuôi con người khác, hơn nữa còn chắc chắn như vậy, không chút lưu tình như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã xác định đứa bé trong bụng cô không phải con của Sở Luật, không có điều tra, cũng không hỏi, thậm chí cũng không nghe cô nói một câu giải thích, bọn họ sao có thể xác định như vậy.
"Nhanh chóng dọn đi ra ngoài." Tống Uyển xoay người, liếc mắt một cái cũng không muốn gặp lại người nhà họ Lý, bỏ lại những lời này bà liền đi ra ngoài, bà đang cười nhưng khóe mắt lại đau như dao cắt.
Dọn đi ra ngoài thì có thể thế nào, bà về sau cũng sẽ không có cháu nội.
Người nhà họ Lý đương nhiên sẽ không dọn đi ra ngoài, ngay cả Tiêu Quyển đã thu dọn hành lí ổn thỏa lại bị mẹ Lý mang lại vào phòng như phát điên, bọn họ sẽ không đi, ૮ɦếƭ cũng sẽ không đi, nếu rời đi bọn họ phải ăn ngủ ngoài đường xó chợ,
"Mạn Ni, con nói thật cho mẹ biết đi." Mẹ Lý kéo tay Lý Mạn Ni, lần đầu tiên nói chuyện hệ trọng với con gái.
"Trong bụng con rốt cuộc có phải con của Sở Luật hay không, Tống Uyển nói có phải sự thật hay không?" Mẹ Lý biết người nhà họ Sở nếu không phải có chứng cứ bọn họ sẽ không nói bậy, nếu bọn họ không nói bậy thì đúng là đứa cháu ngoại này có vấn đề.
Lý Mạn Ni há to miệng, lắc đầu, cô không biết, cô thật sự không biết, đứa nhỏ này có khả năng là của Sở Luật cũng có khả năng của Mễ Đông Phong.
Mẹ Lý ngã ngồi trên mặt đất, biểu tình trên mặt con gái đã biết kết quả.
Đột nhiên, bà đứng lên, "chát" một tiếng, đánh lên mặt Lý Mạn Ni: "Mạn Ni, sao con không biết nhìn lại mình, người đàn ông như Sở Luật con đi đâu mà tìm, đầu óc con rổ cuộc là nghĩ gì, sao có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy!"
Không biết xấu hổ? Lý Mạn Ni kéo khóe miệng cười, đúng vậy cô không biết xấu hổ, cô không biết xấu hổ không biết là do ai tạo thành, như thế nào một đám bọn họ lại nói cô, trách cô, lại trước nay đều không trách Sở Luật.
Không được, mẹ Lý cắn chặt răng, mặc kệ tuyệt đối như thế nào bọn họ tuyệt đối không thể đi, đi rồi sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ, đi rồi nơi ở cũng không có, bọn họ đã không phải Lý gia trước kia, đã không có Sở Luật làm chỗ dựa, bọn họ lấy cái gì sinh hoạt.
Mẹ Lý không ngốc, Tống Uyển bảo bọn họ đi bọn họ sẽ không thật sự đi, dù sao hiện tại bụng Lý Mạn Ni còn nhỏ, đứa trẻ còn chưa sinh ra có ai biết có phải của Sở Luật hay không, chỉ cần bọn họ khẳng định đây là con Sở Luật, Sở gia bên kia còn có thể đuổi bọn họ đi sao.
Bà nghĩ đến khá tốt, cũng mang Sở gia thành quả hồng mềm mà cắn, nhưng bọn họ dường như quên mắt, Sở gia trước nay đều là quả hồng mềm, cũng không phải quả hồng cứng, ít nhất còn có thể ăn được một miếng, nhưng Sở gia căn bản là miếng lớn, cắn gãy răng cửa cũng đừng nghĩ có thể cắn xuống dưới được một chút.
Mẹ Lý mặt dày mày dạn chuẩn bị ở tại chỗ này sẽ không đi, không có khả năng sẽ đi, ly hôn càng không thể, nhà vẫn treo hai từ ly hôn bên miệng nhưng không phải thật muốn cho ly, đây đều là vì muốn bức Tống Uyển,kết quả bây giờ lại từ miệng Tống Uyển nói ra bà đầu tiên chịu không nổi.
"Bọn họ không dọn?" Sở Giang nói khẳng định mà không hoài nghi.
Tính tình người nhà họ Lý ông còn có thể không hiểu biết, không thể cắn được miếng thịt sao có thể dễ dàng rời đi, nếu vậy đã không phải người nhà họ Lý.
"Không rời đi?" Tống Uyển hừ một tiếng: "Không phải do bọn họ, tôi thật muốn Gi*t bọn họ." Nghĩ tới Lý Mạn Ni cho con mình uống thuốc bốn năm, trong lòng bà như bị người ta Ϧóþ nghẹn, cảm giác đau đớn, bị tra tấn đến phát điên rồi, đó là con trai của bà... hiên tại chưa điên đã cực nhẫn lại lắm rồi.
Nếu đổi thành người bình thường khả năng đã sớm phát điên.
Nhưng con trai vẫn cứ như vậy, càng không sao cả, càng nhìn không ra vui buồn, bà càng đau lòng, bà biết con trai bà đã giấu cảm xúc đi rồi, có đau đớn anh cũng chịu, có đau đớn anh cũng nhận, dù trước kia đã làm sai cái gì nhưng mà như vậy có phải trừng phạt quá nặng hay không.
Đương nhiên người nhà họ Lý vẫn không rời đi, mặc kệ Tống Uyển nói tàn nhẫn như thế nào bọn họ cũng sẽ không đi, quyết định ở lại nơi này đánh không đi, mắng không đi.
Sở Luật mở cửa đi nhanh vào, bên trong TV vẫn đang mở, trên bàn còn có đồ ăn chưa ăn xong, mẹ Lý vừa nghe tiếng cửa mở, khẩn trương ném điều khiển trong tay xuống mặt đất.
"Sở.... Sở Luật..."
Mẹ Lý bỗng nhiên đứng lên, thấy Sở Luật sợ như gặp quỷ.
"Sở Luật, sao con lại tới đây?"
Sở Luật đi đến dừng trước mặt mẹ Lý, giọng nói điềm đạm, cơ hồ nghe không một chút độ ấm: "Đây là nhà tôi, vì cái gì tôi không thể tới. Bà..." Anh nhếch môi mỏng: "Mẹ tôi không phải bảo các người rời đi, còn không đi?"
Mẹ Lý da mặt dày cũng không dám đối mặt với Sở Luật, đặc biệt biết cháu ngoại trong bụng không phải của Sở Luật, anh bị cắm sừng là sự thật.
Trong đầu bà ngưng trệ, hơnnữa người đàn ông như Sở Luật này làm người ta áp lực quá đáng sợ, trong lúc nhất thời làm người ta cảm giác áp lực, tức иgự¢.
"Sở Luật, con xem..." Bà nói lắp bắp, rốt cuộc lúc này cũng không ra dáng mặt mẹ vợ.
"Tôi không muốn nhìn các người." Sở Luật nhặt điều khiển từ xa trên mặt đất nhấn một cái trực tiếp tắt TV.
"Lý phu nhân mang theo hành lý của bà, lập tức rời nhà tôi."
Sở Luật cảm giác đồ vật trong nhà đều thay đổi, thật sự rất bẩn, đặc biệt bị người nhà họ Lý dùng qua, xác thực quá bẩn.
"Sở Luật, cậu không cần quá phận!" Lúc này ba Lý từ bên ngoài trực tiếp đi đến chỉ ngón tay vào Sở Luật, lớn tiếng mắng: "Như thế nào chúng tôi cũng là trưởng bối của cậu, nào có hậu bối nóinhư vậy với trưởng bối, bố mẹ cậu giáo dục câu như vậy sao?"
"Bố mẹ tôi dạy tôi như thế nào không tới phiên Lý tiên sinh ở chỗ này thuyết giáo." Sở Luật híp đôi mắt đen, đi qua mẹ Lý lấy ra một thứ đặt trước mặt mẹ Lý.
"Lý phu nhân, đồ bà làm mất."
Mẹ Lý run rẩy vươn tay, nắm chặt đồ vật trong tay.
"Đây là mấy hôm trước người khác tặng tôi, tôi nghĩ tôi hẳn dùng không được, bất quá Lý phu nhân hẳn sẽ thích." Sở Luật lại thêm vài câu.
Mẹ Lý ngón tay run rẩy cầm lấy phong thư, bên trong một ít đồ cũng không biết là cái gì, một loại dự cảm nguy hiểm làm mẹ Lý vội vàng giấu phía sau.
Sở Luật vào thư phòng, không mất quá lâu lại đi ra, lái xe đi, cũng không ở lại thêm nửa giờ, cũng không cùng nhà họ Lý nói quá nửa câu. Từ khi anh bước vào nơi này bà Lý đã biết Sở Luật không phải con rể trước kia của ông, chẳng lẽ đứa bé trong bụng thật sự không phải của Sở Luật, ông vốn dĩ trong lòng đang suy nghĩ, hoài nghi cái gì, nhưng rốt cuộc đứa bé còn nhỏ, chờ đến khi sinh ra, đến lúc đó nghĩ cách làm xét nghiệm DNA là sẽ giải quyết xong, nếu thật sự không phải cũng vẫn có biện pháp, còn nhiều thời gian ở thanh sơn*, không sợ không có củi đốt, chỉ cần trước tiên bọn họ không phải rời khỏi nơi này, cho dù cứng rắn cũng phải ăn vạ mới được.
*thanh sơn: núi xanh
Ông mạnh thở dài một hơi, trực tiếp mở cửa ra vào trong phòng, muốn nghỉ ngơi một chút kết quả lại phát hiện mẹ Lý đang lén lút xem thứ gì đó.
"Bà đang làm cái gì?" Ông đột nhiên nói một câu làm mẹ Lý khi*p sợ, toàn bộ đồ trong tay mẹ Lý lập tức rơi xuống đất.
Một tập ảnh khó coi, mẹ Lý không một mảnh vải che thân, hoàn toàn ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ. Còn có mấy tập ảnh mấy người đàn ông đang làm chuyện kia, ở trong có con trai ông, Lý Mạn Hiên sao, mặt những người khác đều được làm mờ, mỗi một biểu tình, mỗi một động tác đều xuất hiện rõ ràng, ảnh chụp tả tính thực rất cao, đây quả thực chính là sống sa đoạ.
"Bà làm chuyện tốt thật!" Ba Lý đập bộp trên mặt mẹ Lý, mặt bà Lý sưng lên, ảnh chụp bay tứ tung bốn phía, không những có khuôn mặt của bà, còn có những ảnh chụp cực khó coi của con ông, quả thực mật mắt, ông gánh vác không nổi.
Mẹ Lý bị đánh lập tức ngã ngồi trên mặt đất ôm mặt gào khóc rống lên, bà lắp ba lắp bắp giải thích với ba Lý, nhưng giải thích thì có ích gì, những ảnh chụp khoả thân này người ta nắm chắc trong tay, tuy rằng trước kia Lý gia lụi bại những vẫn còn là nhân vật danh dự uy tín trong giới thương nhân, không ít người biết bọn họ, ông có thể tưởng tượng ra nếu ảnh chụp này bị truyền ra ngoài nói thật ông sẽ bị dìm ૮ɦếƭ tròn mồm lưỡi thiên hạ, về sau cũng đừng nghĩ ra cửa, đừng nghĩ sẽ lại làm ăn buôn bán, còn có Đông Sơn tái khởi, không bị sơn đâm ૮ɦếƭ đã tốt rồi.
"Còn đứng ở chỗ này làm cái gì?" Ông tức hộc máu đá ௱ôЛƓ mẹ Lý: "Còn không đứng dậy, nhặt ảnh chụp lên thiêu đi!"
Mẹ Lý đến đây mới ba chân bốn cẳng nhặt, ngón tay mỗi một lần động tới ảnh chụp đều cảm thấy hãi hùng khi*p vía, thật sự khó thể chấp nhận, nhặt toàn bộ ảnh chụp mang vào phòng bếp thiêu hết.
"Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?" Bà liếm môi hỏi ba Lý, bà cùng Mạn Hiên đã không thể sống nổi nữa, mẹ bán thịt, con bán cúc hoa*, quả thực đây là gièm pha nhất thế kỉ.
*cúc hoa: hậu môn *khụ*
"Còn có thể làm sao bây giờ, dọn đi!"
Ba Lý vươn tay muốn ném mẹ Lý một cái tát, mặt mũi ông vì mẹ con này mà mất hết. Ông không ngốc, bây giờ bọn họ căn bản đã rớt vào hố mà Sở Luật đã chuẩn bị xong xuôi, khó trách Sở Luật một chút cũng không vội, đây hẳn là chờ bọn họ tự rời đi.
Tàn nhẫn, thật đúng là tàn nhẫn.
Toàn thân ông rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, đây mới thực sự tin thương trường truyền miệng Sở Luật người này tuyệt đối không thể đắc tội, nếu không hậu quả không phải người bình thường có thể thừa nhận. Nếu đắc tội với những người khác còn có thể nói được, nhưng đắc tội với Sở Luật, anh liền xương cốt đều muốn đập vụn, không từ thủ đoạn cũng như bất kể hậu quả gì.
"Chúng ta phải đi thật sao?" Mẹ Lý kéo hành lí, thật sự là không muốn rời đi, nếu rời đi bọn họ ở nơi nào, nơi này có bảo mẫu chăm sóc, đồ ăn mỗi ngày ăn không hết có thể đổ đi, nhà bọn họ hiện tại phòng ở cũng không còn.
"Không đi, bà muốn ảnh chụp bà bay đầy trời sao?" Ba Lý khinh bỉ mẹ Lý: "Một thân da thịt còn muốn mang ra cho người khác thưởng thức, tuổi đã lớn như vậy cũng có thể để cho người lớn như vậy xem."
Mẹ Lý vừa nghe chuyện ảnh chụp, miệng không nói nữa, không dám nhiều lời nói nửa câu.
Trong đêm toàn bộ nhà họ Lý dọn ra khỏi căn biệt thự nhỏ của Sở Luật. Đầu tiên bọn họ thuê một căn phòng ở để ứng phó qua ngày. Trong tay bọn họ tiền cũng không thật sự nhiều, số tiền còn là trước đây rút ra không ai biết đến, nói cách khác cả gia đình hít khí trời để sống, trước kia có Sở Luật bọn họ ăn ở không cần bỏ tiền. Bây giờ cái gì cũng đến tay, riêng thuê phòng ở đã hao một số tiền huống chi cả gia đình còn phải ăn phải uống.
Lý Mạn Ni cho tới nay cuộc sống tiểu thư nhà giàu, lúc kết hôn với Sở Luật sống không có một ngày nào khổ sở, từ trước đến nay muốn cái gì sẽ có cái đó.
Đi vào trong nhà mới thuê, cả nhà đều không hài lòng, phòng tắm nhỏ, phòng ngủ cũng nhỏ, tường bong tróc, còn có mùi lạ, vì bọn họ hiện tại tiền không nhiều cũng chỉ có thể thuê phòng ở như vậy, đêm nay cả gia đình không ngủ, ông mắng bà, bà trách con, oán giận lẫn nhau, mà người cuối cùng trách hận đều trên người Lý Mạn Ni.
Lý Mạn Ni chịu đựng trách cứ của bố mẹ, ngây ngốc nhìn ra cửa sổ, trước sau vẫn không tin mình đã rơi xuống vũng bùn này.
Không, sẽ không đâu, cô không tin, đứa nhỏ này có một nửa cơ hội là của Sở Luật, chỉ vì Sở Luật muốn cùng cô ly hôn cho nên mới bày ra cục diện như vậy, giống như trước kia đối với Hạ Nhược Tâm, anh ta muốn hủy diệt cô giống Hạ Nhược Tâm, muốn cho cô thân bại danh liệt, muốn cô phải tha hương, anh chính là vì muốn cùng tiện nhân kia nối lại tình xưa.
Đúng vậy, chỉ có thể là như vậy.
Cô đứng lên lấy ra trong ngăn tủ một đống đồ, đồ trang điểm, lọ dưỡng, cô bắt đầu bôi lên mặt với chiếc gương không quá sáng.
Cho đến khi đã có sắc thái che giấu khuôn mặt tiều tụy của cô, nhưng không ngăn được hai mắt tích tụ giảo hoạt.
"Cốc cốc" Cô gõ cửa, cô biết hôm nay Sở Luật sẽ ở đây, hôm nay là thứ Bảy, không có gì thay đổi hai ngày cuối tuần Sở Luật tất sẽ về nhà bố mẹ.
"Ai vậy?" Tống Uyển từ trong bếp đi ra, cửa vừa mở thấy người bên ngoài bà liền thuận tay muốn đóng cửa lại.
"Mẹ!" Lý Mạn Ni gọi một tiếng, yết hầu nghẹn lại.
"Tôi không phải mẹ cô!" Tống Uyển lạnh lùng nói một câu muốn đóng cửa, nhưng Lý Mạn Ni đã chen vào, Tống Uyển hận không thể kẹp ૮ɦếƭ người này, vì đây vẫn là một thai phụ.
Lý Mạn Ni không mời mà đến làm không khí bên trong trầm xuống cực điểm.
"Khụ, chị dâu, lại đây ngồi đi."
Đỗ Tĩnh Đường vội dịch ௱ôЛƓ sang một bên, sao anh lại cảm giác kì lạ giống như cô không quá thích chị dâu, mà rất nhiều chuyện hiển nhiên anh vẫn không biết.
"Cảm ơn." Lý Mạn Ni ngồi xuống, ௱ôЛƓ đặt lên sô pha thật thoải mái, giống như ngồi không được, đứng không được, chờ không được.
Lúc này bên trong phòng khách không ai nói chuyện.
"Để em gọi anh xuống dưới." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng lên lầu gọi Sở Luật, anh sờ cánh tay, không khí thật quái dị, cảm giác lạ thường, còn có người cũng kì lạ.
"Anh ơi!" Anh gõ cửa: "Vợ của anh đến đó."
Một tiếng mở cửa, Sở Luật đi ra, bỗng nhiên Đỗ Tĩnh Đường rùng mình. Sẽ không có việc gì xảy ra chứ, chẳng lẽ so với anh tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.
"Anh, chờ em với!" Anh vội vàng đi theo, anh không phải muốn xem náo nhiệt, chỉ là cảm thấy Sở Luật không được tốt, anh sợ anh họ trong lòng luẩn quẩn sẽ làm ra chuyện gì anh còn có thể khuyên can được.
Chị dâu hiện tại bụng bầu, không ai ngăn được anh họ, anh dù gì cũng là chính nhân quân tử, có thể ra tay cứu giúp.
"Cô đến đây làm gì?" Sở Luật xuống lầu, tay đặt trong túi áo nắm chặt tiền, không ai biết ngón tay anh nắm chặt rốt cuộc đau bao nhiêu, bằng không anh thật sự không dám đảm bảo anh sẽ không đánh người.
Lý Mạn Ni nhìn lên, muốn kéo ra một nụ cười, kết quả so với khóc còn khó coi hơn.
"Em muốn nói chuyện với anh một chút."
"Không có gì phải nói." Sở Luật trực tiếp cự tuyệt, một chút cơ hội cũng sẽ không cho cô.
"Sở Luật!" Lý Mạn Ni bỗng nhiên gọi tên Sở Luật, lần này cô cười thật sự, vì bốn năm thời gian của chính mình, vì cô đã đặt tất cả trên người anh.
"Có phải anh cảm thấy một Hạ Nhược Tâm còn chưa đủ, cho nên còn muốn làm ra một Hạ Nhược Tâm nữa?"
Gáy Đỗ Tĩnh Đường toát ra mồ hôi lạnh, trời ơi, thật là cái hay thì không nói còn nói ra cái dở nữa, tên của cô gái kia không thể nói ra như thế, không thể nói ra trước mặt Sở Luật, đây không phải là muốn tìm cái ૮ɦếƭ sao?
Sở Luật lấy túi tiền trong tay, đi thẳng đến chỗ Lý Mạn Ni, từ trên cao nhìn xuống hỏi cô: "Cô nói, sao cô có thể so sánh với cô ấy, mặc kệ cô ấy như thế nào, ít nhất cũng không cho tôi con của người khác, cắm sừng lên đầu tôi!"
Đột nhiên anh đi đến, theo bản năng Lý Mạn Ni cảm giác chưa từng có một loại nguy hiểm như thế này, cô rụt thân thể, sau đó nhìn ánh sáng ngăn trở trước mặt cô của Sở Luật, phát hiện trong mắt Sở Luật hận ý cực hạn, иgự¢ bị chặn lại, mạch trên иgự¢ cứ như vậy bị chặt đứt.
Sở Luật cúi người, một tay nắm chặt cằm Lý Mạn Ni, một khuôn mặt dịu dàng cỡ nào, tính cách thiện lương như vậy, đây từng là cô trong mắt anh, vì để cô được gả cho anh mà anh đả kích trí mạng một người con gái, người anh đã chọn làm vợ.
Người vợ làm anh đau khổ suốt bốn năm, thì ra cô lại đối với anh như vậy.
"Lý Mạn Ni, nói cho tôi trong bụng cô là con tôi sao?" Sở Luật đặt tay trên bụng nhỏ Lý Mạn Ni, ngón tay anh lạnh băng không một chút độ ấm làm tim Lý Mạn Ni run một cái, đau một chút, thiếu chút nữa thì cho rằng người đàn ông này muốn chọc cánh tay cứng rắn vào trong bụng cô.
Sắc mặt cô nháy mắt bắt đầu trắng bệch, cô lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt, tay chân ૮ɦếƭ lặng, anh không phải đã biết cái gì rồi?
Không, sẽ không, tuyệt đối sẽ không. Anh sẽ không có khả năng biết chuyện kia.
Sở Luật tay nắm cằm Lý Mạn Ni càng thêm dùng sức, nắm chặt khiến sắc mặt Lý Mạn Ni càng thêm trắng bệch, cũng như trong lòng cô hiện tại cũng bất ổn, một loại bất an dừng lại toàn thân cô. Thậm chí cảm giác tay anh lúc này đang rút đi độ ấm trên người cô.
"Tiểu Luật..." Tống Uyển định đi đến, nhưng Sở Giang lại giữ bà lại, lắc đầu, đây là chuyện riêng của con, tốt nhất bọn họ không cần lo, cũng đừng hỏi, anh có cách giải quyết của mình.
Trên mặt Sở Luật vẫn như cũ không một chút biểu cảm, chỉ là ánh mắt lạnh nhìn chằm chằm Lý Mạn Ni, không có cảm tình, không có yêu, thậm chí cũng không có thương hại, mà cô né tránh, cô sợ hãi, anh đã nhìn thấy hết toàn bộ, rốt cuộc, anh là Sở Luật, đến một chút nhãn lực cũng không có thì anh không xứng mang họ Sở, cũng không xứng đi quản lý một tập đoàn công ty to lớn như vậy, anh biết kết quả này, nhưng chính mắt từ trên người Lý Mạn Ni chứng thực ra, anh vẫn không thể chấp nhận.
"Lý Mạn Ni, nói cho tôi, phải không?" Thanh âm Sở Luật càng ngày càng nhẹ, một trận gió thổi qua, mang cái rét lạnh từ băng thiên tuyết địa, đau tận xương tuỷ.
Lý Mạn Ni nửa ngày mới tìm lại được thanh âm: "Luật, anh không phải muốn đối phó với em giống với Hạ Nhược Tâm bốn năm trước ư, anh có thể vu tội nhân cách của em, hoài nghi em trung thành, nhưng mà anh không thể hoài nghi bảo bảo chúng ta như vậy."
Lý Mạn Ni nói, hai hàng nước mắt rơi xuống, sau đó chảy xuống trên khuôn mặt tái nhợt của cô, cuối cùng toàn bộ nhỏ giọt trên mu bàn tay của Sở Luật.
Mà Sở Luật chỉ cong môi cười lạnh, thật là nước mắt hoa lệ, thế mà anh trước kia lại bị người con gái này đùa giỡn trong tay, Sở Luật anh tự nói mình thật thông minh, kì thật anh mới chính là người ngu xuẩn nhất, bị một người phụ nữ như vậy đùa bỡn.
Đời này anh sống thật đúng là thất bại.
"Đây chỉ là anh nói." Lý Mạn Ni đánh ૮ɦếƭ cũng không thừa nhận: "Trong bụng em, con có phải của anh hay không, y học tự khắc sẽ định luận." Lý Mạn Ni chính là muốn cho mình 50% cơ hội.
Cô có nói, có thể là Mễ Đông Phong, nhưng cũng có khả năng là Sở Luật, nếu cô không nắm chắc cơ hội lần này, như vậy cô liền thật sự ngã xuống nơi này, ngã xuống trước mặt người đàn ông này, một tia xoay người tìm đường sống cũng không có.
"Cô muốn biết?" Sở Luật đột nhiên cười lạnh khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, băng giá làm cho người ta sợ hãi, anh đi tới trước một bên ngăn tủ, mở ra, từ bên trong lấy ra một chồng văn kiện, đi tới, trực tiếp ném văn kiện trong tay trước mặt Lý Mạn Ni.
"Cô muốn xem một chút không, cô đã làm cái gì đối với tôi?"
"Cô muốn xem một chút không, vì cái gì tôi khẳng định thứ trong bụng không phải của tôi?"
"Cô có muốn hay không cũng xem một chút, vì cái gì tôi sẽ không lưu lại cho cô một con đường sống? Lý Mạn Ni, trên đời này không có tường nào có thể chắn được gió, chỉ cần là đã làm, một ngày nào đó sẽ bị người ta biết đến."
Ngón tay Lý Mạn Ni run rẩy, mở ra một tờ, mà càng xem, sắc mặt càng biến đổi, "ầm" một tiếng, chưa xem xong, cô đã dùng tay vò tóc, chuyện này không có khả năng, sao có thể, không phải nói kia chỉ là thuốc ức chế tinh thần sao, không phải nói, thuốc này không phải độc sao, nếu tính thật là độc, y học phát triển hiện đại như vậy, sao có thể làm cho một người đàn ông mất đi khả năng sinh dục.
Nhưng mà cái này xác thật là chính là như thế, Mễ Đông Phong cũng không biết thuốc được làm ra từ đâu, hắn thật đúng là thành công, lợi dụng một người phụ nữ không cam lòng lo lắng, dùng một người đàn ông tín nhiệm, một chút thuốc này chính là thời gian bốn năm, đến nỗi vì cái gì thời điểm kiểm tra sức khoẻ tra không ra, xác thật là không dễ dàng điều tra ra, chỉ cần không phải tra cơ quan sinh dục nam, xác thật là sẽ không nghĩ đến.
Mặt trên báo cáo kiểm tra viết rất rõ ràng, loại thuốc này chỉ ăn một năm đối với năng lực sinh sản nam giới sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng, hai năm không có khả năng sinh đẻ, mà Sở Luật đã uống bốn năm không có khả năng có thể sinh ra một đứa con.
Tống Uyển vừa thấy những tư liệt đó không khỏi đau lòng một lần nữa, sau đó thân thể lung lay liền ngã xuống.
Đỗ Tĩnh Đường đứng lên vội vàng đỡ Tống Uyển lên sô pha, ném toàn bộ đồ trên sô pha xuống đất để nơi tốt nhất đặt Tống Uyển xuống, mà anh chỉ thiếu chút nữa đã đá chân lên người Lý Mạn Ni đang chiếm hơn phân nửa cái sô pha.
"Cô ơi, cô, cô làm sao vậy?" Anh không ngừng vỗ lên mặt Tống Uyển, Tống Uyển chỉ mở to hai mắt một cái, sờ đến những tư liệu kia khóc không ra nước mắt, chính là loại cảm giác này, bà đặt toàn bộ tư liệu trong tay Đỗ Tĩnh Đường.
Rồi sau đó ôm mặt, bưng kín đôi mắt, đó là cảm giác đau lòng cực hạn tuyệt vọng.
Đỗ Tĩnh Đường sửng sốt, anh đứng lên, sau đó mở ra một tờ lại một tờ, sắc mặt cũng là bắt đầu trở nên khó coi, trong tức khắc, anh xúc động muốn đem loại tư liệu này hủy diệt.
Thẳng đến khi xem xong tờ cuối cùng.
Anh rõ ràng rồi, cuối cùng anh đã hiểu rõ, vì cái gì mà trong một đêm anh họ thay đổi như vậy, cũng đối với công ty nhà họ Lý chẳng quan tâm, vậy mà anh ấy vẫn có thể nhẫn nhịn được, nếu đổi là anh, anh chẳng sợ bị buộc tội Gi*t người, anh nhất định phải cắt người phụ nữ ác độc Lý Mạn Ni ra.
Chờ đã, anh nghĩ đến...
"Anh họ, anh không phát hiện trong cà phê có vấn đề sao?" Đột nhiên một câu của anh làm thân thể Lý Mạn Ni không tự chủ cứng đờ, trong mắt cũng hiện lên hoảng loạn, cô hết thảy đều không tránh được Đỗ Tĩnh Đường, đương nhiên còn có Sở Luật.
"Cà phê cô ta pha uống đắng hơn rất nhiều." Một chữ một chữ trả lời của Sở Luật, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt Lý Mạn Ni. Cho tới bây giờ anh vẫn không tin người làm anh thành như vậy chính là người bên gối mình, anh thật không biết ai có thể dễ dàng bất tri bất giác làm anh uống thuốc gần bốn năm được.
"Vậy đúng rồi!" Đỗ Tĩnh Đường tiến lên một bước: "Chính mắt em nhìn thấy cô ta thả đồ gì đó xuống cà phê, hơn nữa còn không phải một lần, cô ta nói đó là bột chocolate, lúc ấy em liền buồn bực, sao vị giác anh lại kỳ quái như vậy, thích uống những thứ như vậy, thì ra kia không phải là bột chocolate, mà là thuốc độc."
"Em không có, em không có..." Lý Mạn Ni lắc đầu, vẫn ૮ɦếƭ không thừa nhận: "Cái đó thật sự chỉ là cà phê, nhưng đó là em mua một loại đặc biệt, không phải thuốc độc gì, Luật, anh có thể không yêu em, nhưng anh không thể để em mang tội danh như vậy!"
Sở Luật dựa vào một bên, nửa mắt đen trước sau đều là chưa từng mở to nheo lại, đến một lúc lâu sau, anh mới là chậm rãi mở cặp mắt không có cảm xúc kia ra, khóe môi nhếch lên, lại rơi xuống một ít, có chút lạnh, có chút khát máu.
"Tôi hỏi lại một câu, con là của ai?" Sở Luật bình tĩnh ngoài ý muốn, cũng vì quá mức bình tĩnh cho nên mới làm Lý Mạn Ni càng thêm cảm giác sợ hãi.
"Con là của anh, là của anh!" Lý Mạn Ni ôm chặt bụng, cô không thể thừa nhận, thật sự không thể thừa nhận, nếu không, tất cả những thứ cô sở hữu sẽ mất hết, một nửa cơ hội cũng không có, xem nào, có khả năng chính là Sở Luật lừa cô, anh ấy sẽ không dùng loại chuyện không có thủ đoạn này, đúng vậy, nhất định đúng vậy, cô phải ổn định lại, cô nhất định phải ổn định.
"Chúng ta đến bệnh viện, tôi tin bác sĩ có thể chứng minh, đứa bé trong bụng cô đến tột cùng là của ai, cô đừng nghĩ rằng chỉ khi đứa bé được sinh ra mới có thể kiểm nghiệm DNA, tuy rằng nó chỉ là một giọt máu nhưng vẫn có thể tra ra, phương pháp bác sĩ đương nhiên biết!" Sở Luật lười nói, đến lúc này rồi còn muốn mang đứa nhỏ ra ăn vạ trên người anh sao, anh muốn sinh còn không được thì lấy đâu ra?
"Không, em không cần đi bệnh viện, em không cần đi!" Lý Mạn Ni cơ hồ đem thân thể rúc vào bên trong góc tường, cô không cần đi bệnh viện gặp bác sĩ, cô cũng không cần nghiệm cái DNA chó má gì đó, ૮ɦếƭ cũng không cần đi.
Tống Uyển ngồi dậy, bà nhẹ nhàng bình phục hô hấp, sau đó đem tầm mắt dừng trên người Lý Mạn Ni: "Tiểu Luật, mẹ không muốn nhìn cô ta, mẹ mệt rồi, mang cô ta đi đi."
Lý Mạn Ni lừa bà, lừa con bà, thậm chí, lừa bọn họ khiến nhà họ Sở phải đoạn tử tuyệt tôn.
"Mẹ, cầu xin mẹ tin tưởng con." Lý Mạn Ni biết Tống Uyển dễ mềm lòng, cô dường như muốn vọt tới trước mặt Tống Uyển, muốn Tống Uyển tin tưởng cô, giúp cô một lần.
Nhưng Đỗ Tĩnh Đường lại chắn trước mặt Tống Uyển, Lý Mạn Ni muốn mạng cô của anh hay muốn mạng đứa bé trong bụng đây.
Tống Uyển vươn tay bảo Đỗ Tĩnh Đường rời đi, bà ngồi trên ghế sô pha tầm mắt nhìn qua Lý Mạn Ni, cuối cùng cũng không biết dừng ở nơi nào.
"Mạn Ni, tôi tự nhận là tôi đối với cô rất tốt, so với Hạ Nhược Tâm còn tốt hơn, tôi trước nay đều không vì cô ấy mà nghĩ đến, nhưng đối với cô tôi xem cô như chính con ruột mình, chưa từng bạc đãi cô, nhưng chính cô, cô nói cho tôi cô đã làm cái gì. Tôi cũng hy vọng là tôi nhìn lầm rồi, tôi cũng hy vọng, chỉ là thật sự có phải vậy không? Mạn Ni, cô có thể thề đứa con là của Tiểu Luật không? Cô có thể thề cô đã không làm chuyện có lỗi với Tiểu Luật không?"
"Cô dám không? Nói cho tôi, cô dám không?"
"Tôi...." Lý Mạn Ni mấp máy môi, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
"Tôi nói..." Lời nói tới bên miệng cô lại thấy Tống Uyển đã ngồi dậy.
"Lý Mạn Ni, lời thề là không được nói dối, bằng không thật sự sẽ bị thiên lôi đánh."
Thân thể Lý Mạn Ni run rẩy, duỗi tay đặt trên bụng nhỏ.
"Tôi không biết, tôi thật sự không biết, tôi không biết!" Tay nàng dùng sức nắm chặt, đứa bé có khả năng là của anh ta, nhưng mà cũng có khả năng sẽ là của Sở Luật nữa.
Tống Uyển chỉ không còn sức lực nhắm mắt lại, đây tất cả bà đều đã rõ ràng, không phải là một đáp án tốt nhất nhưng đây cũng là một đáp án làm bà hiểu rõ rồi.
Đỗ Tĩnh Đường đau lòng cho Tống Uyển, từ nhỏ cô đã đặc biệt thương anh, anh họ có một phần, anh cũng sẽ có một phần, hiện tại nhìn cô biến thành như vậy, anh không đau lòng mới là lạ, mà mẹ anh biết chuyện này nhất định sẽ khóc càng thêm lợi hại.
Anh bước lên thu những bản báo cáo kiểm tra, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tống Uyển, đặt tay lên vai Tống Uyển, lặng lẽ an ủi bà.
Còn có, Lý Mạn Ni này thật là đáng sợ, trách không được mọi người đều nói, độc nhất là tâm phụ nữ, hôm nay anh cuối cùng cũng hiểu được kiến thức rồi.
Thế nhưng cho chồng mình uống thuốc, hơn nữa còn là bốn năm, cô ta đến tột cùng có biết chính mình làm cái gì hay không, mặc kệ là bị người ta lợi dụng, vẫn là cô ta ra tay làm, cô ta không nên làm như vậy.
Cô ta không biết hành động của cô ta đã sớm hủy hoại nhà họ Sở, hủy hoại anh họ anh, một người đàn ông cao cao tại thượng như vậy, sao có thể thừa nhận đả kích này, mà hiển nhiên trong bụng cô ta còn chưa biết con là của ai?
Sở Luật nhàn nhạt nâng mi: "Mạn Ni, tính tôi cô hẳn hiểu rõ, cô sẽ không cho rằng bản báo cáo kiểm tra này là giả chứ, tôi nói cho cô đây là sự thật, tôi so với cô càng nguyện ý tin tưởng đây là giả, nhưng là, là, thật!" Anh một câu một chữ đều chọc vào trái tim Lý Mạn Ni, Lý Mạn Ni lui về phía sau một bước, đôi môi trở nên trắng bệch run rẩy, lan tràn tuyệt vọng.
Thật sự, thật sự......
Đây là sự thật?
"Các người đang nói cái gì?" Bên ngoài cửa đột nhiên, "rầm" một tiếng bị đẩy ra.
Mẹ Lý ngây ngốc mở to đôi mắt, vừa rồi đều không thể tin được chính mình nghe được cái gì, cái gì hạ độc, hạ độc, hạ cái gì độc, cái gì thuốc, thuốc diệt chuột, hay là thuốc diệt gián, đây là thời cổ đại sao, còn dùng hạ độc. ( Maru: đang hăng hăng đến cười suýt sặc nước miếng)
Đỗ Tĩnh Đường cầm quả táo trên bàn cắn một miếng: "Dì Lý à, dì vừa rồi có phải nghe được con gái dì cho anh họ tôi uống thuốc độc bốn năm, dì nói có phải dì dạy hay không?"
Mẹ Lý vội vàng đi tới, kéo tay áo Lý Mạn Ni lại, thậm chí còn không cẩn thận làm rách da trên người Lý Mạn Ni, Lý Mạn Ni đau ứa ra mồ hôi lạnh nhưng không dám kêu đau.
"Mạn Ni, con nói đi, con nói cho mẹ, con có thật sự cho Sở Luật uống thuốc độc, thuốc kia..."
"Mẹ, con...."
Lý Mạn Ni cũng không biết phải nói như thế nào.
"Con nói mau cho mẹ, thuốc kia, đó là thuốc gì hả?" Mẹ Lý tuy rằng đứng ở bên ngoài thời gian dài nhưng cũng nghe không được quá rõ ràng, chỉ nghe được cho thuốc độc gì, cho Sở Luật uống.
"Mẹ, con thật sự không biết, con không biết thuốc kia sẽ làm người không thể sinh sản được."
Không bao giờ muốn ép buộc cô: "Lúc trước khi người nọ cho con, hắn không nói sẽ làm người không thể sinh sản được."
Lý Mạn Ni lắc đầu: "Mẹ, con thật sự không biết, con thật sự không biết sẽ biến thành như vậy, con chỉ nghĩ muốn anh ấy yêu con, bởi vì con phát hiện, trong lòng anh ấy rõ ràng hận Hạ Nhược Tâm kia, nhưng mà anh ấy không một ngày nào có thể quên cô ta, anh ấy giữ lại những đồ vật thuộc về cô ấy giống như bảo bối, vụng trộm cất giấu, con sợ hãi, con sợ sẽ có một ngày mất đi anh ấy!"
"Hơn nữa có một khoảng thời gian tinh thần anh ấy không tốt, giấc ngủ cũng không ổn định, tính tình vui buồn khó dò, sau con lại gặp một người đàn ông, hắn nói có một loại thuốc có thể ức chế tinh thần con người, lúc ấy con nghĩ chỉ cần tinh thần bình thản, có phải sẽ không nghĩ đến một số việc kia nữa hay không nên con thử mua một ít."
"Chỉ là khi con cho Luật uống loại thuốc này, tâm tình của anh ấy thật sự rất tốt, cũng không có lại nghĩ đến cô ta, cho nên con cho rằng thật sự có ích."
"Cho nên con mới cho anh ấy uống."
"Cho đến khi bốn năm sau người đàn ông kia đến tìm con, anh ta nói đó là độc, ép buộc con..."
Nói tới đây Lý Mạn Ni không thể tiếp tục nói tiếp, hiển nhiên mọi người đều biết cô đang ám chỉ điều gì.
Sau đó, người kia liền ép cô lên giường sao? Cho nên cô có người đàn ông khác, cũng mang thai đứa bé, đứa bé kia cũng không phải là của Sở Luật, vậy mà cô còn muốn ném lên người Sở Luật, muốn nhà họ Sở nuôi dưỡng con người khác sao.
"Nhưng mà, con không nghĩ tới loại thuốc này sẽ làm anh ấy, sẽ làm người như vậy..."
Lý Mạn Ni nói năng lộn xộn, giống như một quả bom trên người cô đột nhiên phát nổ, hơn nữa không hề báo động trước, đứa nhỏ trong bụng cô vốn có thể cho cô tất cả nhưng cũng có thể làm cô mất đi tất cả, một người chồng vô sinh sao có thể làm vợ anh ta mang thai, cho nên đứa bé trong bụng cô không phải của nhà họ Sở.
Mẹ Lý bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, trời, bà nghe được cái gì, con gái cô lại cho Sở Luật uống thuốc độc bốn năm, Sở Luật vô sinh. Khó trách Sở Luật từ trước đến nay sẽ không hoài nghi đứa bé trong bụng Lý Mạn Ni có phải con của anh hay không, bởi vì anh không có khả năng sẽ có con, liền tính đứa bé trong bụng Lý Mạn Ni không thể là của Sở Luật. Tay chân bà cũng không biết để đi đâu, nói như vậy, bọn họ và nhà họ Sở không phải kết đại thù, bà còn muốn đến đây nhận sai với người Sở gia, xem có thể hòa hoãn mối quan hệ này hay không, kết quả hiện tại bà đã biết còn hòa hoãn cái quái gì, đây là đại thù đoạn tử tuyệt tôn.
Mất sức lực ngồi trên mặt đất, mẹ Lý tâm như tro tàn, bà không tin chuyện này là thật, bà không muốn tin, trong bụng con gái bà không phải là của nhà họ Sở, nếu không phải của nhà họ Sở, như vậy, Lý gia bọn họ còn có cái gì.
"Lý Mạn Ni, cô tốt nhất mang theo đứa bé rời khỏi nơi này, nếu không tôi nhất định sẽ cho cô ngồi tù." Thanh âm Sở Luật đều chú trọng, sâu kín, lại hoàn toàn làm cho người ta sợ hãi.
"Lập tức đi!" Sở Luật chỉ ra cửa, thanh âm cực thấp, nếu không phải anh cho đến nay cực kì tự chủ bình tĩnh, anh nhất định sẽ Gi*t cô.
Mẹ Lý đây mới tỉnh táo lại, vội vàng nâng Lý Mạn Ni ngồi dưới đất rời đi, nơi này bọn họ không có ngu ngốc dám đến nữa, nếu còn ngu ngốc đến khả năng đến mạng cũng không còn.
"Tĩnh Đường, mang mấy thứ này vứt đi, ném khỏi Sở gia chúng ta!" Tổng Uyển không còn sức lực chỉ tay, không muốn đặt những thứ đó lên sô pha, mới chuẩn bị tốt những quần áo cho trẻ em, giày nhỏ, những cái đó đều đặt ở nơi này, mỗi ngày nhìn thấy, mỗi ngày chờ cháu, hiện tại đối với bà đều là châm chọc lớn nhất, bốn năm bà mong cháu, thế nhưng lại là của người khác, hơn nữa bà cả đời này cũng không có khả năng sẽ có cháu nội chân chính.
Không bao giờ có khả năng.
Đỗ Tĩnh Đường gật đầu một cái, cũng mặc kệ những thứ này trước đây anh cật lực xách vào, lúc này anh cũng không muốn nhìn lại, tay phải một túi, tay trái một túi, anh đi theo phía sau mẹ con nhà họ Lý, gắt gao nhấp môi, nếu không nhìn thấy cảnh tượng hai người này không trải qua bị đánh, anh kì thật thật sự muốn dùng cái này đập bọn họ.
Lý Mạn Ni quay đầu, nghĩ muốn nhìn những người mà cô đã ở bốn năm, thấy hoa mắt, hai cái túi lập tức bị ném đến, bên trong là quần áo trẻ em, giày nhỏ, thậm chí còn có bình sữa cũng bị ném khắp nơi, sau đó lại một túi, cho đến khi "rầm" một tiếng, cánh cổng trước mặt cô hung hăng đóng chặt, mà cô biết cô đã không có khả năng bước chân vào nơi này nữa rồi.
Cô đột nhiên bật cười, đây không phải là báo ứng của cô, Sở Luật thực sẽ dùng thủ đoạn, anh mất đi Hạ Nhược Tâm, cô cũng học được dùng thủ đoạn, mà cô còn lại mất đi Sở Luật, cô cúi đầu, vuốt bụng nhỏ, đều do hắn, nếu không phải hắn cô sẽ không có khả năng biến thành như vậy, là hắn, là hắn hại cô thành như vậy.
Cô giống như phát điên mạnh mẽ đấm vào bụng, đều tại mày, đều tại mày. Mẹ Lý bị dọa vội vàng giữ tay cô lại: "Mạn Ni, con đang làm cái gì, con muốn Gi*t ૮ɦếƭ chính mình sao?"
Lý Mạn Ni chỉ cười to: "Con không có, con chỉ muốn Gi*t ૮ɦếƭ nghiệt chủng này, mẹ, mẹ nói đi nó tồn tại trên đời này còn có lợi ích gì, con hận nó, con hận nó!"
Lý Mạn Ni nắm chặt quần áo trước иgự¢, иgự¢ quặn đau, quả nhiên là đứa con hoang, đến có lợi ích gì.
Cô nhắm hai mắt lại, khóe mắt chậm rãi rơi xuống hàng nước mắt lạnh lẽo, không biết bởi vì hối hay bởi vì hận.
Mà lúc này tại Sở gia còn lại là áp lực khó chịu, Đỗ Tĩnh Đường thỉnh thoảng mở miệng dùng sức hít thở, cảm giác trong lòng dường như đều không thở nổi.
Môi mỏng của anh giật giật, chỉ là hiện tại không biết nên nói cái gì cho tốt.
Dường như nói cái gì đều cũng không tốt.
Sở Luật đi đến, anh ngồi xổm trước mặt Tống Uyển, nắm chặt ngón tay lạnh lẽo của bà: "Thật xin lỗi, mẹ, đều là con sai."
Tống Uyển mở hai mắt, đặt tay lên vỗ về mặt con, một lần giả dối rồi càng đau đớn, bọn họ đều đã già rồi, nhưng mà Tiểu Luật ở tuổi như vậy, nếu đã không có con, anh về sau phải làm sao bây giờ đây.
"Tiểu Luật, đứa con đáng thương." Tống Uyển gắt gao ôm cơ thể cao lớn của con trai trong Ⱡồ₦g иgự¢, mà bà cảm giác được thân thể Sở Luật trong lòng bà đang run rẩy, mặc kệ anh bình tĩnh cỡ nào, giữ cho lòng yên cỡ nào, chỉ biết hiện tại ngay lúc này anh thật sự sắp không chịu nổi nữa.
Đây là báo ứng của anh, thật là báo ứng, anh xem như là hiểu rõ lúc trước thời điểm Hạ Nhược Tâm biết chính mình không có khả làm mẹ tuyệt vọng cỡ nào.
Đỗ Tĩnh Đường quay mặt, anh cũng cảm giác hai mắt của mình đau nhức khó chịu.
Đây phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây?
Mà hai mẹ con nhà họ Lý bị đuổi ra vẫn chật vật đứng trước cửa Sở gia, tuy rằng nơi này không nhiều người ở, nhưng đều là nhân vật có uy tín danh dự, bọn họ tuy rằng không biết Sở gia xảy ra chuyện gì, nhìn bộ dáng mặt xám mày tro của hai mẹ con Lý gia xác nhận là làm người khác hoài nghi, không ít người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.
Mẹ Lý trước kia chính là khách quen nơi này, mỗi lần tới đều ngồi xe đắt tiền, thân hàng hiệu, trên người không lần nào thiếu đá quý, đâu giống như hiện tại ngay đến cái nhẫn cũng không có, càng miễn bàn so sánh với người đẳng cấp thấp nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc