Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 110

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Căn phòng quạnh quẽ.
Anh nhẹ nhàng thở ra, một loại cô tịch không nói rõ được, anh mất sức lực ngã ngồi trên mặt đất, đã bao nhiêu lâu rồi. Đột nhiên anh dùng tay che mặt, không tiếng động, không hơi thở, từ khe hở ngón tay, một giọt trong suốt rơi xuống, một giọt, hai giọt, ba giọt, bốn giọt, sau đó, cái gì cũng không có.
Ngày hôm nay, Tống Uyển mời Thẩm Ý Quân uống trà, hai người ngồi trong một gian phòng trà, cảm giác bừng tỉnh đã cách một thế hệ.
"Đã lâu không đến đây rồi." Tống Uyển rỏ một ly trà cho Thẩm Ý Quân, thời điểm năm đó hai người là thông gia, thường xuyên lui tới, đặc biệt năm mà Sở Luật nhận sai Hạ Dĩ Hiên, ba ngày thì cũng có hai ngày đến đây nói chuyện phiếm, chỉ là ai có thể nghĩ đến, sau này trời xui đất khiến, một bước sai rồi kéo theo từng bước sai thành ra cục diện hiện giờ.
Lần này trở lại đây, các bà cũng đã già rồi, tóc điểm trắng, trên mặt cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn, ngăn không được tuổi tác năm tháng, ngẫm lại các bà nhanh như vậy cũng đã năm mươi tuổi. Tới tuổi này rồi đều có con cháu đầy nhà, hiện tại chỉ có bạn già, có con gái, cũng không có cháu.
Thẩm Ý Quân như đã già quá nhanh, trước đây vẫn là bộ dáng bốn mươi tuổi, nhưng hiện tại như đã năm mươi, trên đỉnh đầu có mấy sợi chưa nhiễm bạc, lâu rồi bà cũng chưa chăm sóc, làn da cũng đã đen đi không ít.
Thẩm Ý Quân tiếp nhận chén trà đặt trước mặt, hương trà sâu kín, lọt vào trong tầm mắt màu trà đỏ phía trên cánh trà nở rộ, giống như đoá hoa sen, giữa gió hoa trên cõi đời, thời gian dừng lại trong kí ức.
Bà bưng chén đặt trước mặt, nhấp hương vị trà, như gột rửa trên người bà những tội nghiệt do bà gây ra, chỉ là có những thứ sao có thể tẩy sạch sẽ.
"Nghe nói Dĩ Hiên đã trở lại?" Tống Uyển cẩn thận hỏi, sợ chạm vào những nơi không tốt trong lòng Thẩm Ý Quân.
"Ừm." Thẩm Ý Quân không thích đề cập cái tên Hạ Dĩ Hiên: "Thanh danh hiện tại của con bé rất loạn, đã đưa nó đi nước ngoài rồi."
"Aizz, đứa nhỏ này..." Tống Uyển cũng không biết nói gì: "Vậy cũng tốt cho con cái, đây đều là toàn tâm toán ý, không phải tốt sao?"
Đều do bị ba chiều chuộng sinh hư, Thẩm Ý Quân còn có thể nói cái gì, từ nhỏ đã được cưng chiều trăm ngàn lần, trước nay chưa từng vì cuộc sống mà buồn rầu, cho nên đã nuôi dưỡng thành tính tình này, không biết trời cao đất rộng, coi trời bằng vung.
Tống Uyển cũng không biết nói gì cho phải: "Nếu lúc trước không tính sai thì tốt rồi, tôi thực sự rất thích đứa con Hạ Nhược Tâm kia, con bé rất hiểu chuyện." Tống Uyển nâng ly trà lên, xuống cổ họng vì trà lại dâng lên quá khứ chua xót.
Thẩm Ý Quân xoay mặt, lặng lẽ rơi nước mắt, đúng vậy, Hạ Nhược Tâm rất hiểu chuyện, nếu như không phải bà năm đó ích kỉ, có lẽ con gái bà sẽ không bị rơi xuống bước này.
Nhưng bây giờ nói có ích lợi gì, ai đúng ai sai thì còn nghĩa gì.
"Tôi còn chưa chúc mừng ba đâu." Thẩm Ý Quân không thể hiện bên ngoài vẻ mặt quá nhiều.
"Chúc mừng cái gì?" Tống Uyển nghĩ tới gần đây trong nhà cũng không có chuyện vui gì.
"Chúc mừng bà sắp lên chức bà nội." Thẩm Ý Quân cười, nhưng ý cười lại cân nhắc trong lòng, bà chú ý Tống Uyển, may là Tống Uyển không phát hiện, trong lòng bà cũng đầy vui sướng.
"Cũng không phải sao, thật vất vả mới mang thai, tôi đã đợi bốn năm rồi, nếu sớm một chút hiện tại đã được nghe một tiếng bà rồi."
Kì thật đã có thể được nghe tiếng bà rồi, Thẩm Ý Quân tự lẩm bẩm nói, âm thanh có chít mơ hồ nên Tống Uyển cũng không chú ý tới.
"Đúng rồi." Tống Uyển như vừa nhớ đến một chuyện: "Hôm trước tôi gặp Hạ Nhược Tâm, con bé khá tốt." Tống Uyển nắm tay Thẩm Ý Quân, an ủi nói: "Yên tâm đi, một ngày nào đó con bé nghĩ thông suốt hai người sẽ trở lại làm mẹ con thôi, tôi đã nhìn thấy người đàn ông kia rồi, là một người khá tốt, người đàn ông ấy còn có một đứa con hai ba tuổi, Hạ Nhược Tâm rất yêu mến."
"Phải vậy không?" Thẩm Ý Quân cười, ý cười chưa kịp trong mắt đã rời rạc.
"Tôi..." Đột nhiên bà định nói ra chân tướng, khônng biết có thể vãn hồi cái gì hay không, nếu không xảy ra những chuyện đó, không có những chuyện trời xui đất khiến, nhất định Nhược Tâm cùng Sở Luật sẽ là một đôi người người hâm mộ.
"Sao vậy, sao tôi lại cảm giác bà có tâm sự?" Tống Uyển lại rót cho Thẩm Ý Quân một chén trà: "Chúng ta cũng đã sống bao nhiêu năm rồi, nếu như bà có việc gì, bà cũng không cần giấu diếm, hãy nói trực tiếp cho tôi, nếu như có thể tôi sẽ giúp, nhất định sẽ không từ chối."
"Ừm, không có việc gì. Lời nói đến môi lại giữ lại, Thẩm Ý Quân không nói ra chuyện Tiểu Vũ Điểm, nói ra ai cũng có gia đình rồi, bà vẫn không quên đã đồng ý với con gái không nói, bà không thể lúc này nói chuyện này ra được, cho dù đó là Tống Uyển bà nửa lời cũng không nói.
Hai người lại hàn huyên một hồi, chỉ là cuối cùng cũn không nói ra, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, hoá ra vẫn không thể trở về như ban đầu.
"Chốc nữa Tiểu Luật sẽ đến đón tôi, cũng thuận tiện tiễn bà một đoạn luôn." Tổng Uyển nói với Thẩm Ý Quân vừa vặn hai bà đều tiện đường.
"Không cần đâu, tí nữa tài xế nhà tôi sẽ đến đây." Thẩm Ý Quân khéo từ chối, kì thật là bà vẫn không thể nào muốn cùng nhà họ Sở quan hệ thân thiết hơn.
Tống Uyển có một cảm giác không nói nên lời, có chút thất vọng đi.
Sau đó không lâu, Sở Luật đã lái xe đến.
"Vậy tôi đi trước." Tống Uyển gật đầu một cái với Thẩm Ý Quân, sau đó ngồi lên xe Sở Luật. Sở Luật đối với Thẩm Ý Quân không nóng không lạnh, không nhiều độ ấm.
"Tiểu Luật, con không thích dì Thẩm à?" Khi không có người, Tống Uyển mới hỏi ra những lời này, bà có thể giải thích thay con nếu như không phải không thích, khuôn mặt anh sẽ không có biểu tình như vậy.
"Vâng, không thích." Sở Luật cũng không nói dối: "Như vậy mẹ cũng không cần thế."
Tống Uyển cũng không nói nữa, bà biết, đứa con trai của bà là vì Hạ Nhược Tâm, bà vẫn luôn nhớ năm đó lúc trước đi Hạ Nhược Tâm có nói, nếu bà là mẹ của cô thì tốt biết bao, chỉ đáng tiếc, bà không phải mẹ cô mà là mẹ của Sở Luật.
"Haizz..." Bà không khỏi than một tiếng, đặt tay lên khoé mắt hiện lên một tầng hoa văn tinh tế. Không trải qua tuổi trẻ, trước kia sẽ không đề cập đến.
________________________
"Tiểu Luật, khi nào thì Mạn Ni về? Cũng ở nhà mẹ đẻ khá lâu rồi."
"Khi phải về, tự nhiên sẽ trở về." Sở Luật đáp một tiếng, đưng xe lại, sau đó đi xuống mở cửa xe Tống Uyển ra ngoài, bà đang nói thế nào lại ngừng lại, hoá ra đã về đến nhà.
Hôm nay uống trà nhưng một chút cũng không thoải mái. Về sau vẫn là thôi đi, hai người thật sự không có gì để nói.
Sở Luật đưa Tống Uyển về nhà rồi mới quay xe về nhà mình, căn nhà trống vắng lạnh lẽo ấy, anh sớm đã thành thói quen, anh mở cửa, không nghĩ rằng trong nhà lại có tiếng TV.
"Đã về rồi?" Anh khẽ hừ một tiếng, rốt cuộc vãn ngồi không yên đi.
"Luật, em đã về rồi!" Lý Mạn Ni nghe tiếng cửa mở, biết là Sở Luật đã về, hôm nay cô trang điểm thật thời thượng, bụng chưa hiện rõ ra ngoài, dáng người cũng thon thả, không giống với những bà mẹ mang thai mập mạp. Cô như một con bướm bay múa, nhẹ nhàng mà đến.
Sở Luật không để ý tránh xa, coi Lý Mạn Ni như không tồn tại.
"Luật..." Lý Mạn Ni không thể tin nổi mở to hai mắt, anh thế mà lại né tránh cô, không sợ cô bị té ngã sao.
"Anh vì cái gì?" Sắc mặt cô trắng bệch: "Em biết, em biết hết, cô ấy vẫn luôn là người anh muốn tìm, vẫn luôn tồn tại trong trái tim anh, kết quả chính anh tự mình đánh mất, nhưng mà Luật, em cũng là vợ của anh, em cũng có tình yêu sâu nặng với anh, hơn nữa chúng ta cũng đã có con rồi, anh nhẫn tâm nhìn con không có một gia đình hoà thuận hay sao?"
Sở Luật ngồi xuống một bên sô pha, thuận tay cầm điều khiển nhấn một cái, tắt TV lại, lúc này bên trong phòng khách rộng lớn chỉ có tiếng thở hai người, thỉnh thoảng còn có tiềng nức nở của Lý Mạn Ni.
"Mạn Ni, em không có gì muốn nói với tôi sao?"
Sở Luật vắt hai chân lên nhau, giọng nói anh rất nhẹ, nhưng lại nện một đòn rất mạnh trên Lý Mạn Ni, anh lại cho cô cơ hội, xem cô có thể nắm chắc hay không.
Muốn nói, Lý Mạn Ni không khỏi rùng mình một chút, muốn nói gì, có thể nói cái gì.
"Không, không có!" Cô cúi đầu, đặt tay lên bụng nhỏ còn chưa nhô cao, nắm chặt, sau đó đi thẳng đến ngồi bên cạnh Sở Luật.
"Luật, anh làm sao vậy, sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?"
"Không có gì." Sở Luật đứng lên, xoay người lên lầu đi đến thư phòng, anh đã cho cơ hội, nếu không cần, đừng trách anh không khách khí.
Lý Mạn Ni ôm ***, nơi này luôn khẩn trương, giống như bị một bàn tay gắt gao nắm được, thậm chí còn khó hô hấp, mà đây là người đàn ông chăn gối cùng cô bốn năm, càng ngày càng âm dương quái khí, cũng càng khó lí giải. Anh như gần như xa, căn bản không thể nào chấp nhận.
Mà ba cô còn muốn Sở Luật đến nhà một lần, nhưng cứ một lần lại tan rã trong không vui.
"Luật, ba mẹ bảo chúng ta cuối tuần đến nhà ăn cơm." Cô nhẹ nhàng chú ý sắc mặt Sở Luật, lại phát hiện từ trên mặt anh không biểu hiện một chuý tâm tư nào, bọn họ bốn năm vợ chồng, hiện tại hoá ra chỉ như hai người xa lạ, như vậy bốn năm nay rốt cuộc có tình yêu hay không, cô đã không biết nữa.
"Có thời gian rồi nói." Sở Luật hời hợt trả lời cái nào cũng được với Lý Mạn Ni, anh đứng lên, lấy tập công văn, không nói một lời, là anh muốn đến công ty.
Lý Mạn Ni cảm giác toàn thân uỷ khuất, anh đây là rốt cuộc muốn cô thế nào, cô không nói lời châm chọc nhưng lại như cảnh cáo. Hiện tại tạo thành như này là do cô sai sao?
Đúng vậy, đây không phải tất cả là cô sai, Sở Luật chiếm toàn bộ trách nhiệm, nếu ngày không lấy Sở Luật, sợ là toàn gia đình cô đã bị anh lột da huỷ cốt rồi, nào còn có tư vị còn sống.
***
"Anh, anh mặc kệ sao?" Đỗ Tĩnh Đường chống tay lên bàn, một lúc sau lại thấy không thoải mái, đặt luôn cằm nằm trên bàn.
"Quản cái gì?" Sở Luật ném tư liệu lên bàn, ngồi trở lại sô pha: "Không cần để anh xem khuôn mặt này."
"Mặt em làm sao?" Đỗ Tĩnh Đường vỗ vỗ khuôn mặt so với mặt con gái còn bóng loáng non mịn hơn, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc gương, chỉ kém không tô son dặm phấn thôi.
"Sao em lớn lên lại có thể đẹp trai như thế này! So với những tiểu thịt tươi trên TV chỉ có đẹp trai hơn, nhìn dáng người này, diện mạo này, toàn thân cơ bắp, thật là hoàn mĩ."
"Cút." Sở Luật một cước đá chân, có chút nhịn không nổi sự quấy rầy của Đỗ Tĩnh Đường.
Đổ Tĩnh Đường để lại gương vào túi quần, vẫn còn chưa sợ ૮ɦếƭ, nhỏ giọng nói: "Anh họ, công ty cha vợ anh đang bị chặn đường làm ăn, anh mặc kệ?"
"Vì cái gì muốn xen vào?" Dở Luật cười, nụ cười kia thật đúng là nụ cười ác ma, giống như một ngọt lửa dường như sẽ đốt cháy tất cả.
"Vì cái gì mà mặc kệ?" Đỗ Tĩnh Đường cảm giác chính mình cũng thấy choáng váng, vẫn thấy ngốc, đó là cha vợ anh đấy, nào có con rể nào nhìn công ty cha vợ sụp đổ mà mặc kệ, lại nói Sở Luật không phải là không có năng lực, trái lại anh chỉ cần động một tay chỉ điểm một chút, liền có thể kéo cha vợ lên khỏi nguy cơ phá sản. Nhưng hiện tại anh ấy lại chẳng quan tâm, thậm chỉ còn thêm dầu vào lửa, quá là không bình thường, tuyệt đối không bình thường.
Anh hồ nghi nheo hai mắt, trực giá nhạy bén nói cho anh, điều này nhất định có ẩn tình, đúng vậy nhất định có cái gì mà anh không biết.
"Bọn họ ăn cái gì thì sẽ khiến cho bọn họ nhổ ra." Giọng nói không cao không thấp làm Đỗ Tĩnh Đường không khỏi giật mình, ông trời ạ, anh thật sự không có nghe lầm chứ, chính xác là Sở Luật cố ý, cố gắng muốn chỉnh việc buôn bán của cha vợ, cái này không có lí do, cũng không khoa học nha, nơi nào đó của anh bắt đầu hiểu ra, chính là liên quan đến Hạ Nhược Tâm, theo tính khí của anh họ, sẽ chỉnh cha vợ sau đó sẽ li hôn đi.
Không đúng, cái này không đúng nha.
Đỗ Tĩnh Đường nghĩ đến đau đầu, cũng không nghĩ ra.
Anh họ anh tuy rằng không phải người tốt, nhưng bản chất lại koong quá kém, anh ấy có nguyên tắc của mình, con người tuy rằng hơi kém một ít nhưng cũng không đến mức chặn đường làm ăn của cha vợ, hơn nữa hiện tại Lí Mạn Ni còn đang mang thai, hoạ không kịp con cái, lại thù hận như vậy cũng không thể do một tay thai phụ, càng không thể suy đoán được, quá không khoa học.
Anh ôm đầu, cái này thậg sự đau đầu, rốt cuộc chỗ nào không đúng?
Nhưng anh lại không biết Sở Luật đối với gia đình họ Lý không chỉ làm mỗi thế. Nếu sự tình ẩn đằng sau anh đã biết, anh nhất định sẽ hỏi một câu, rốt có bao nhiêu thù hận, thế nhưng làm được đến đây sự tình đã không có nhân tính.
Xác thật điều Đỗ Tĩnh Đường lo lắng đã đến, công ty nhà họ Lý sụp đổ rất nhanh, còn chưa đến mấy ngày, đầu tiên tổng công ty xuất hiện vấn đề, tài liệu kinh tế liền bị bại lộ ra ngoài, một số nhân viên kĩ thuật liền rời đi sang công ty khác, dường như là công ty nhà họ Lý đều không còn giá trị.
Khoé miệng ba Lý giật giật, vấn đề lớn như vậy ông cũng không thể ngăn cản nổi, không cách nào giải quyết, mắt thấy công ty sắp phá sản ông cũng bó tay không còn cách nào, vốn đang có một tình cảm mãnh liệt với thành tích của Lý Mạn Hiên, gần đây không hiểu làm sao mỗi ngày đều ngâm mình trong quán bar, ba Lý chỉ hận không thẻ chắt đứt bàn tay của đứa con trai này, thật không có một cái đỉnh để trụ vững chắc.
Ông gần đây đã bận đến sứt đầu mẻ trán, mắt thấy công ty từng ngày đi xuống, càng ngày càng ít người, nếu cứ tiếp tục đi xuống như vậy, không bao lâu sau mấy đời làm ăn của nhà họ Lý sẽ đến nguy cơ phá sản mất.
Đúng rồi, Sở Luật, Sở Luật là con rể, chỉ cần anh ra tay, còn có gì là không giải quyết được, tuy rằng ông không thể trông cậy vào con trai mình nhưng không phải ông còn con rể sao? Ông đập đầu nhẹ một chút, ông thật ngốc, sao có thể quên mất Sở Luật chứ.
Nhưng ông gọi mấy lần, không phải là tắt máy mà là cự tuyệt.
Mấy ngày nay Lí Mạn Ni cũng không gặp được Sở Luật chứ nói gì đến ông, cuối cùng là Lý Mạn Ni chỉ có đến nơi Tống Uyển mời biết hoá ra Sở Luật đã đi công tác. Đến nối đi đâu Tống Uyển cũng không biết, chỉ biết là vội vã đi công tác, vé máy bay đã định giờ này hiện tại khả năng đã mở cuộc họp.
Lý Mạn Ni nghe những lời này xong cũng không biết chỗ nào không thích hợp, nhưng trong lòng cô cực kì không thoải mái, đi công tác nhưng không nói với cô một tiếng. Cha mẹ cô cũng đều đã biết là bọn họ cố tình không chung chăn gối, không đúng, là đã lâu không chung chăn gối rồi.
Tống Uyển cũng phát hiện ra sắc mặt Lý Mạn Ni không tốt lắm, vội vàng an ủi cô: "Mạn Ni à, Tiểu Luật cũng quá nóng nảy, chỉ mới nói với chúng ta một câu, lúc ấy nó nói con đàn nghỉ ngơi nên cũng không dám quấy rầy, sợ làm phiền con không được thoải mái, con đi theo cũng không được thoải mái, con không cần phải suy nghĩ nhiều không tốt cho bé con trong bụng.
"Mẹ, con biết rồi ạ." Lý Mạn Ni cười, khuôn mặt vì giả cười mà cứng đờ.
Đây là lấy cớ, cô có thể tin sao?
Cô có nghỉ ngơi hay không Sở Luật chẳng lẽ không biết.
Sờ bụng, cô hít sâu không khí, đè ép xuống, nhà họ Lý bên đó chuyện công ty cô không hiểu chút nào, bên này nhà họ Sở cô lại không thể cầu xin Sở Giang, hơn nữa Sở Giang đã sớm không còn hỏi đến sự tình bên trong công ty, Sở Luật lại không thấy bóng người, cô lần đầu tiên biết cái gì gọi là mỗi ngày cầu không ứng, cầu mà không linh ý tứ.
"Thế nào rồi?" Ba Lý thấy con gái trở về, vội vàng hỏi, trên trán ông thỉnh thoảng có mồ hôi lạnh, vốn dĩ thân hình mập mạp nhưng gần đây trong lòng nôn nóng mà gầy đi không ít
"Sở Luật đâu, con không tìm được nó?" Ba Lý giờ chỉ có thể trông cậy vào Sở Luật cứu giúp ông chuyện làm ăn, nếu con rể không tới, chuyện làm ăn nhà họ Lý làm sao bây giờ.
"Như thế nào? Sở Luật không về sao?"
Ông chợt lạnh mặt, trách cứ Lý Mạn Ni: "Con nói như thế nào với nó, sao không thấy người tới, con muốn nhìn thấy công ty phá sản sao, công ty chúng ta mà sụp đổ, đối với con có chỗ gì tốt?"
Lý Mạn Ni đặt tay lên bụng, đối với sự trách cứ của ba Lý cũng bắt đầu thấy không vui.
"Ba, anh ấy đi công tác, con tìm người ở đâu?"
Cô tức giận nói: "Công ty trong nhà biến thành như vậy là vấn đề tại con sao? Các người không có việc gì chỉ biết đi tìm anh ấy, vì lí do gì không tưn đi kinh doanh công ty, thời điểm trước kia không có Sở Luật, chẳng lẽ công ty trong nhà không hoạt động được?"
Cô không thích điểm này của người trong nhà mình, cái gì cũng dựa vào Sở Luật, lấy thanh danh Sở Luật, nếu không có Sở Luật, chuyện làm ăn cũng không làm có phải hay không, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, sao lại thành lỗi tại cô.
Anh trai đâu, anh trai không phải người nhà họ Lý sao, sao lại mặc kệ, cô bây giờ là gái đã gả chồng, muốn cô xem vào chuyện này, bọn họ nghĩ cô là cái gì, lời cô nói Sở Luật sẽ nghe sao?
Tình cảnh cô hiện tại, bọn họ không quá quan tâm, không có lo lắng sao?
Lý Mạn Ni không tức không giận, thái độ bài xích, một chút này liền chọc vào sợi lông của ba Lý.
Chát một tiếng, ba Lý trực tiếp quăng một cái tát, mắng: "Lý Mạn Ni, lông cánh đủ rồi phải không, như thế nào gả đến nhà họ Sở liền không cần nhà mẹ đẻ phải không, sao mày không nghĩ ai nuôi lớn mày đi, lương tâm mày cho chó gặp rồi à?"
"Họ Lý, ông dám đánh con gái tôi?" Mẹ Lý trực tiếp lao ra đẩy ba Lý, trong miệng kêu: "Tôi liều mạng với ông, ông dám đánh con gái của tôi."
Mẹ Lý bị nghẹn họng nóng nảy, sự tình bị chụp ảnh vẫn luôn đè nặng trên người bà, nếu không có chỗ nào phát tiết, bà thật sự muốn điên rồi, cũng vì ba Lý xui xẻo, như thế nào lại đâm đầu vào họng S***g của mẹ Lý.
Lý Mạn Ni đứng ở một bên, đột nhiên cảm giác váng đầu, đây là chuyện gì, rốt cuộc sao nhà họ Lý lại biến thành như vậy, toàn bộ đều mờ mịt, khó hô hấp
Cô xoay người, đi ra ngoài mở cửa, bên trong đánh nhau như nào, cô cũng không muốn tham gia, không phải còn có anh trai sao, anh cũng mặc kệ, với thân phận con gái cô có thể quản cái gì.
Mẹ Lý vung cánh tay đánh ba Lý, hai người dường như muốn mang phòng khách thành chiến trường, Lý Mạn Ni quản không được. Lý Mạn Hiên ngây ngốc trong phòng của mình, cả khuôn mặt đều đã méo mó. Đến nỗi bên ngoài cha mẹ thành bộ dáng gì như cùng anh không liên quan.
Mà lúc sau ba Lý đánh Lý Mạn Ni trong lòng cũng hối hận, ông có chút khó thở không thông, ông nhất thời không suy nghĩ mới đánh con gái, hơn nữa hiện tại công ty thành như vậy, nếu không có con gái, không có con rể, nhà họ Lý coi như là đã xong rồi.
Ngày hôm sau ông liền tự mình mang theo quà tìm Lý Mạn Ni, kì thật nói đi tìm Lý Mạn Ni không bằng nói đi tìm Sở Luật, nghĩ là đến lúc này Sở Luật cũng nên ra tay.
Mà ông cũn không viết hiện tại nhà họ Lý nguy cơ như vậy vốn là do Sở Luật thêm dầu vào lửa.
Ba Lý vẫn cho rằng anh sẽ đến, kết quả đây mới biết Sở Luật lúc này đã đi công tác, không ai biết anh đi đâu, khó trách gần đây tìm cũng không thấy người, ba Lý lau mồ hôi trên đầu, ông thấy mất mát nhưng đồng thời cũng thấy may mắn, hoá ra là không có ở đây, nếu ở đây tuyệt đối anh sẽ không để mặc cho người khác làm khó cha vợ đi.
"Ba, hay là ba về trước đi." Lý Mạn Ni khuyên ba Lý, tuy rằng ba đánh cô nhưng cô vẫn để sự thất vọng này ở ngoài, ba Lý nói như vậy chỉ muốn cho cô biết, nếu như nhà mẹ đẻ sụp đổ, về sau cô ở nhà họ Sở cũng không thể nào yên ổn, dù mấy việc này Tốg Uyển va Sở Giang cũng không để ý, nhưng với nhận thức của người khác, cô đã đắc ý lâu như vậy, luôn là cô dẫm lên người khác. Nếu như có một ngày ai cũng có thể cưỡi lên cổ cô, cô xác thật không thể chịu đựn được, cho nên chuyện nhà mẹ đẻ dù có như thế nào cô cũng sẽ không mặc kệ được, cũng sẽ không để mặc cho nhà mẹ đẻ mình phải phá sản.
Nhưng ba Lý vẫn có chút lo lắng, lại không có cách nào, cũng chỉ có thể nghe theo lời con gái nói, trước tiên trở về nhà, ông cho rằng sự tình sẽ tốt hơn một ít, nương nhờ quyền chức nhà họ Sở ít nhất công ty có thể từng ngày từng bước đi lên được. Nhưng ông đã nghĩ sự tình hết sức đơn giản rồi. Toàn bộ công ty đã gần như giải thể, đặc biệt là nhân viên kĩ thuật bên trong công ty, mỗi ngày lại có người bỏ công việc, hơn nữa càng đi càng nhiều. Hiện tại công ty so với suy nghĩ của không còn rất gian nan, không chỉ bởi vid vấn đề tài chính, mà nguyên nhân lớn nhất chính xác là ở chỗ bại lộ lớn nhất bên trong công ty mà ra.
Ba ngày sau, Sở Luật trở về.
Anh một thân mệt mỏi, mới vừa về đến nhà, Lý Mạn Ni vội vàng đi tới: "Luật, ba của em... chỗ đó..." Bước chân vôj vàng mang theo vài phần hỗn độn, cô một tay vỗ bụng mình, khó nén nôn nóng.
"Tôi còn có việc đến công ty trước." Sở Luật tuỳ tiện thay một bộ quần áo, xoay người đi qua Lý Mạn Ni, không nói thêm một dư thừa.
"Luật..." Lý Mạn Ni đột nhiên tiến lên, chắn trước mặt Sở Luật.
"Luật, đây là anh trả thù em sao?"
Sở Luật nắm chặt tay, trả thù, anh chưa từng có cảm giác mình đang trả thù, một cái câu trả thù này không thích hợp dùng với Lý Mạn Ni cùng người của nhà họ Lý, hại người đoạn tử tuyệt tôn sao có thể dùng một câu trả thù nho nhỏ là có thể đủ để giải thích, có thể giải quyết được. Đây không phải là trả thù, mà là báo thù, ngươi ૮ɦếƭ ta sống đáng giá.
Lý Mạn Ni lại tiến thêm một bước nắm chặt tay áo Sở Luật, cô muốn cười, nhưng nụ cười cực kì khó coi, hơn nữa gần đây ngủ không ngon, lại đang mang thai nên trên mặt lấm tấm tàn nhang mà lại không trang điểm, gần như già đi không ít. Những thứ đồ trang điểm, mỹ phẩm dựa vào tiền tài dường như không còn sót lại chút gì.
"Luật." Cô cố gắn cười: "Em biết em sai rồi, em biết có nhiều chuyện em làm không đúng, em xin lỗi anh, nhưng mặc kệ như thế nào, những cái sai cũng đã phạm phải rồi, chúng ta đều không thể vì quá khứ mà biện giải được, anh quên rồi sao, em đang mang thai, là con của chúng ta, là con của anh."
Lý Mạn Ni kéo tay Sở Luật đặt trên bụng nhỏ của mình để anh cảm nhận được đứa bé trong bụng, nếu cô có làm gì sai Sở Luật sẽ không cam lòng mà trách cô đúng không, đứa bé này là vô tội mà phải không.
Sở Luật đẩy tay cô ra, tiếp tục điều chỉnh lại tay áo.
"Luật...." Lý Mạn Ni mở to hai mắt, không thể tin được Sở Luật lại máu lạnh như vậy: "Sao anh có thể như vậy?" Nước mắt lã chã rơi, nhưng trong mắt Sở Luật lại là cá sấu nước mắt khiến anh ghê tởm.
Nhiều khi anh thật muốn xé khuôn mặt của Lý Mạn Ni ra, muốn biết bên dưới làn da kia đến tột cùng là con quái vật nào đang núp ở phía dưới. Trên đời này sao lại có người phụ nữ ác độc như vậy, người bên gối mình cũng hạ độc được, luôn mồm nói nghiệt chủng trong bụng là con anh.
Lúc này Lý Mạn Ni buông tay, sầu cười thảm: "Em biết rồi, rm đã biết rồi, anh muốn quay về với Hạ Nhược Tâm, cho nên muốn biến em thành Hạ Nhượn Tâm thứ hai đúng không, đồ máu lạnh, căn bản không có trái tim, chính là nói anh!" Cô ha ha nở cụ cười vô cùng chua xót.
"Cô ta cả đời này cũng sẽ không có khả năng sẽ tha thứ cho anh, vĩnh viễn không tha thứ!" Đối với một ngời đàn ông ngay cả con gái ruột của mình cũng không cứu sao Hạ Nhược Tâm có thể tha thứ, mà Sở Luật cả đời này cũng sẽ không thể nào biết được chính anh đã hại ૮ɦếƭ con gái của mình.
Con ngươi tối tăm của Sở Luật càng u ám, bên trong chậm rãi bốc cháy lửa từ địa ngục, sau đó lại nhanh chóng dập tắt. Cô nghĩ như thế nào cũng được, dù sao cũng sắp kết thúc rồi.
Anh mở cửa đi nhanh ra ngoài, khôn để ý tới tiếng gào khóc của người phụ nữ đằng sau.
Tiếng khóc của phụ nữ anh đã thấy nhiều rồi, đến nay mới biết hoá ra trên đời này chỉ có duy nhất nước mắt của một người phụ nữ là tâm bệnh của anh, khiến anh đau lòng.
Anh đi nhanh tới văn phòng, ngồi xuống, thuận tay mở máy tính, mới đi ra ngoài có mấy ngày, tư liệu công ty đã sớm xếp thành núi.
Đỗ Tĩnh Đường hấp tấp chạy vào, đặt ௱o^ЛƓ ngồi phịch xuống ghế sô pha, vươn chân tay dài: "Vẫn là nơi này thoải mái nhất, rộng rãi, thoải mái."
"Đổi không?"
Sở Luật nhàn nhạt hỏi anh, vị trí tổng tài này anh rất vui lòng nhường lại.
Đỗ Tĩnh Đường giơ tay làm động tác cắt cổ, thôi đi, vị trí tổng tài khá tốt đấy nhưng anh biết năng lực mình ở đâu, nếu thật cho anh nuốt ngụm lớn như vậy thì anh thà nhảy vào trong nồi đem mình luộc chín cũng không nghĩ sẽ làm trâu làm ngựa, không có quyền cá nhân. Cứ nhìn anh họ anh thì biết, đem cả phong cảnh nhân sinh lên toàn bộ công ty, con có tên gia hoả Đông Phương Kính kia nữa, thời gian gần đây luôn bận đi công tác.
"Đúng rồi." Đỗ Tĩnh Đường lại hứng chí chạy tới trước bàn, chống tay lên bàn Sở Luật: "Sở tổng, công ty chả vợ anh sắp phải phá sản, anh không hỗ trợ sao?"
"Ồ, sắp phá sản." Sở Luật dường như không quá bất ngờ.
Đỗ Tĩnh Đường cảm giác trên mặt mình đều là mồ hôi lạnh, nào có loại con rể nào như thế này, anh ấy đây là đang không quan tâm chả vợ à?
"Tĩnh Đường, giúp anh một chuyện."
Sở Luật đột nhiên buông tài liệu trong tay xuống, thanh âm này vào trong tai Đỗ Tĩnh Đường nghe như thế nào lại có cảm giác kì quái, trầm trọng như vậy, trong lòng cũng khẩn trương theo.
Đỗ Tĩnh Đường không khỏi đứng nghiêm chỉnh, cũng không dám cười nhăn nhở nữa.
***
Tiếng mở cửa nhẹ nhàng trong đêm, ánh đèn đường bên ngoài len lỏi xuyên vào mang vài phần cô đơn, thời gian đã tới gần đêm khuya, một năm trôi qua thật nhanh, còn chưa kịp nhìn kĩ cảnh đẹp bốn mùa, xuân bách hoa, hạ nóng bức, lúc này trời đã vào thu, lá cây rơi rớt tan tác không ít, sợ là không lâu sau mùa thu qua đi, gió đông lại đến lần nữa.
Mùa đông năm nay làm lòng người cảm giác lạnh lẽo.
Cửa một lần nữa được đóng lại cũng đóng bên ngoài gió thu cuốn hết những lá vàng thê lương.
Sở Luật đi vào, đặt cặp tài liệu xuống, thay dép đi trong nhà, cố đi tắm rửa thay quần áo. Lý Mạn Ni vẫn ngồi trên ghế sô pha đợi anh.
Một lúc lâu sau, Sở Luật mang theo một thân hơi nước đi đến phòng khách, tùy tiện dùng tay hất tóc, đáy mắt có chút tơ máu nhưng tinh thần lại cực tỉnh táo.
Anh một bên lấy hộp thuốc, rút ra một điếu đặt trên miệng, nhớ tới Lý Mạn Ni còn đang mang thai, dù đứa nhỏ này là của ai nhưng vẫn chỉ là một đứa bé.
Ném *** vào bên trong gạt tàn, một đôi chân dài gác lên nhau, hơi nheo mắt lại, có chút hơi nước còn dư lại, nhưng lại không thấy ௱o^ЛƓ lung.
"Chúng ta ly hôn đi."
Đột nhiên Lý Mạn Ni cảm thấy trái tim căng thẳng, bụng cũng ẩn đau.
"Bụng, bụng em..." Cô ôm bụng, từng khớp ngón tay nổi rõ.
"Luật, con, con của chúng ta." Cô vươn tay muốn Sở Luật cứu đứa bé, bụng cô đau, thật sự rất đau.
Nhưng Sở Luật ngồi bên kia giống như cách xa tới cuối sông nhìn không tới, đôi mắt lạnh lùng cứ như vậy nhìn cô đau, cho đến khi anh đứng lên đi tới bên người Lý Mạn Ni. sau đó cúi người ôm cô lên. Lý Mạn Ni dường như mất đi tri giác, tròng mắt ௱o^ЛƓ lung nhìn một bên sườn mặt của Sở Luật trên khuôn mặt cũng không có biểu tình gì.
Đúng lúc này Sở Luật nhìn cô, cô trợn to đôi mắt. Cả đời này Lý Mạn Ni sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của Sở Luật lúc ấy, con ngươi thâm ám con, mang theo khí lạnh khiến cô áp lực, hít thở không thông.
Bên trong bệnh viện, Sở Luật ngồi bên ngoài ghế nghỉ chân, trên mặt không có một chút biểu cảm, anh mặc rất đơn giản, một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, một chiếc quần dài, bên trong bệnh viện cũng không quá lạnh lẽo, nhưng gió thu từ bên ngoài thổi vào, cánh tay áo được xắn lên làm anh nổi một tầng nhỏ da gà.
Không lâu sau cửa phòng cấp cứu được mở ra, mà Sở Luật vẫn duy trì một loại tư thế.
"Sở tiên sinh......"
Bác sĩ tự nhiên cũng nhận ra Sở Luật, thân thể của anh bác sĩ cũng quá rõ ràng, bản kết quả kiểm tra kia chính anh là người cho Sở Luật xem, mà Sở phu nhân bên trong, anh kì thật không biết phải nói như thế nào là tốt, người đàn ông thành công như này như thế nào lại bị cắm sừng.
"Cô ấy thế nào?" Sở Luật đứng lên, giọng nói không nóng không lạnh, thực bình tĩnh cũng thực bình đạm.
"Yên tâm đi, Sở tiên sinh, Sở phu nhân không có việc gì." Bác sĩ nói thật sự tình trạng của người phụ nữ bên trong, như thế nào lại cảm giác có chút kì quái, yên tâm đi, yên cái gì tâm.
Biểu cảm của Sở Luật trước sau không đổi còn thêm một ít cuối mùa thu lạnh lẽo giống như gió thu bên ngoài thỉnh thảo thối tới, như mang theo dao nhỏ cắt ***
"Thế này là thế nào?" Sau đó không lâu, Tống Uyển cùng mẹ Lý cũng đến.
"Tiểu Luật, Mạn Ni làm sao vậy, đang tốt mà, như thế nào lại vào bệnh viện." Tống Uyển thật gấp, hơn nửa đêm bà vừa nghe điện thoại, lập tức từ trong chăn bật dậy, ngay cả Sở Giang cũng bị bà kéo đi, chính vì sợ đứa bé trong bụng xảy ra chuyện, đến lúc đó người nối nghiệp nhà họ Sở làm sao bây giờ.
"Sở Luật, chuyện con gái của mẹ là như thế nào?" Mẹ Lý sắp bị Tra t** phát điên rồi, bà dường như quản không được tính tình, cắn răng chỉ vào Sở Luật hỏi.
"Không có gì." Sở Luật cũng không gọi mẹ Lý một tiếng mẹ.
"Tôi chỉ là muốn ly hôn."
"Chát" một tiếng, mặt Sở Luật nghiêng sang một bên, mẹ Lý đã tát lên mặt anh.
"Sở Luật, cậu dám!" Mẹ Lý hận không thể đánh Sở Luật thêm một cái tát: "Có phải bởi vì công ty chúng tôi sắp phá sản, cho nên cậu mới có suy nghĩ này, vẫn là cậu không quên được con tiện nhân Hạ Nhược Tâm kia, Mạn Ni nhà chúng tôi có điểm nào có lỗi với cậu, cậu nói đi, cậu nói nó có lỗi với cậu chỗ nào. Gả cho cậu bốn năm, hiện tại lại mang thai đứa con trong bụng cậu, kể cả có như vậy thì cũng vì người phụ nữ kia đã trở lại nên cậu vứt bỏ con gái tôi, ngay cả con mình cũng từ bỏ sao?"
"Tiểu Luật..." Tống Uyển bị khiếp sợ, đặc biệt là một cái tát kia trên mặt con trai, là một người mẹ sao có thể chịu được con trai mình bị người ta đánh, hơn nữa lại còn ngay trước mặt bà, tuy rằng một câu li hôn kia vủa Sở Luật cũng đã doạ bà rồi, nhưng mà bà cũng không phải ngay cả lí trí cũng không có, tính tình Sở Luật rất hiểu biết, nếu không có nguyên nhân anh sẽ không nói ra những lời này.
"Hỗn xược!" Sở Giang giơ tay lên, muốn lại đánh một bên mặt Sở Luật.
"Tiểu Luật." Tống Uyển vội vàng chắn trước mặt con, sợ Sở Gian nhất thời nổi giận sẽ thật sự tát lên mặt con trai, đây là đứa con bà sinh, mặt anh bà đã rất lâu rồi chưa đánh, hiện tại đều bị người ta đánh, bà có thể không khổ sở, có thể không đau lòng sao?
"Tiểu Luật, đây là con bị làm sao vậy?" Tống Uyển kéo tay con trai, ngón tay chạm vào có hơi lạnh lẽo.
"Làm sao lại muốn li hôn, mẹ biết chuyện này cùng công ty nhà họ Lý không liên quan, nhà chúng ta lại không kém những cái tài sản đó nhà họ Lý." Lý Mạn Ni nghèo hay giàu đều không liên quan, bọn họ không quan tâm coi trọng quan niệm môn đăng hộ đối. Lúc trước Sở Luật muốn cưới Hạ Dĩ Hiên, bọn họ đồng ý, muốn cưới Hạ Nhược Tâm, bọn họ cũng đồng ý, mà Hạ Nhược Tâm nói trắng ra chỉ là con nuôi nhà họ Hạ, thời điểm sau khi kết hôn, bọn họ trước nay cũng không vì gia thế mà làm khó cô ấy, cho nên bà một chút cũng không tin lời mẹ Lý nói bởi vì công ty nhà họ Lý phải phá sản thì phải li hôn với Lý Mạn Ni, hơn nữa con đứa bé trong bụng là của nhà họ Sở, bọn họ sẽ không để con cháu lự lạc bên ngoài.
Sở Luật nhấp môi, nửa bên mặt ૮ɦếƭ lặng vì đau, anh khẽ động khóe môi, vừa động nửa bên mặt đã đau đến thấu tim.
"Mẹ, chuyện này mẹ đừng can thiệp vào. nguyên nhân hiện tại con không thể nói cho mẹ được, con muốn ly hôn với Lý Mạn Ni."
"Tôi không đồng ý!" Tống Uyển còn chưa trả lời liền nghe được tiếng quát như điên của Sở Giang, dường như muốn sụp cả nóc nhà.
"Ly hôn, được lắm, ly hôn!" Sở Giang đi tới đi luôn như muốn dẫm nát mặt đất.
"Nếu con ly hôn, cháu nội của ta làm sao bây giờ, con nói đi cháu ngoại ta phải làm sao? Con tìm ai sinh lại cho ta cháu nội đây, ta cảnh cáo con." Sở Giang đi tới, ngón tay dường như muốn chọc vào trán Sở Luật, trên đời này người có thể vươn ngón tay chỉ vào Sở Luật cũng chỉ có cha của anh.
"Ba, con muốn ly hôn." Sở Luật vẫn cứ là nhàn nhạt nói một tiếng.
Anh muốn ly hôn.
Anh không phải đang thương lượng, mà là đang nói rõ ràng.
Anh muốn ly hôn, sự tình chính là như thế.
"Tôi không đồng ý." Sở Giang suýt đánh lên mặt con cho hai bên cân xứng: "Sở Luật, con có thể ly hôn nhưng cả đời này cũng đừng nghĩ đến gọi ta một tiếng ba, ta cũng không có người con trai như con, chính con nói rõ ràng, như thế nào là có một lần, còn muốn chơi nghiện rồi sao?"
Ông nói xong, hung hăng liếc nhìn con trai, nổi giận đùng đùng kéo tay Tống Uyển đi.
"Tiểu Luật..." Tống Uyển một tay muốn nắm con trai, nhưng một bên là chồng, một bên là con, bây giờ chồng bà đang nổi nóng, nếu không hòa hoãn xuống, bằng không tính hai cha con này đều bướng bỉnh, sợ đến lúc đó ông trời cũng muốn sụp đổ.
Bên trong bệnh viện, mẹ Lý thỉnh thoảng lau nước mắt, giận của Sở Luật, cũng đau lòng thay con gái.
"Mạn Ni, Mạn Ni..." Bà chốc chốc lại gọi tên con gái.
"Mẹ..." Lý Mạn Ni tỉnh lại, cô mở hai mắt liền nhìn thấy mẹ có chút tiều tụy ngồi bên cạnh.
"Mạn Ni, con tỉnh rồi?" Mẹ Lý tâm cũng được thả lỏng, vuốt trán con gái, cảm giác thời gian trôi thật mau, thở dài nhẹ nhõm một hơi, bác sĩ nói chỉ cần tỉnh lại, về sau chăm sóc tốt, chú ý một chút thì sẽ không có chuyện gì.
Lý Mạn Ni vuốt bụng, sắc mặt trắng bệch.
"Mẹ, con của con..."
"Yên tâm, không sao." Mẹ Lý an ủi con gái: "Bác sĩ nói đứa bé không có việc gì, nhưng con phải chú ý một chút, về sau đừng làm xằng làm bậy."
Hiện tại trong lòng Lý Mạn Ni vẫn còn sợ hãi.
Thật may đứa bé không có việc gì, một bụng ủy khuất không tìm được ai để nói ra.
"Mẹ, mẹ..." Lý Mạn Ni lớn tiếng ôm mẹ Lý khóc lóc: "Mẹ, mẹ nói đi, vì cái gì anh ấy lại đối xử với con như vậy, chẳng lẽ bởi vì Hạ Nhược Tâm nên anh ấy không cần hai mẹ con con sao, mẹ, mẹ nói có thể đối phó với người phụ nữ kia mà, mẹ giúp con, giúp con được không?"
"Mạn Ni, con đừng vội..." Mẹ Lý luống cuống chân tay an ủi con gái: "Mẹ giúp con, mẹ nhất định sẽ giúp con, cô ta không quyền không thế mẹ nhất định sẽ để cô ta đi thật xa để cô ta không xuất hiện trước mặt con cùng Sở Luật."
"Mẹ, cảm ơn mẹ." Lý Mạt Ni khịt mũi, giờ này khắc này cô chỉ có thể tin tưởng mẹ mình.
"Con là con của mẹ, mẹ mặc kệ thế nào, mẹ sẽ giúp con."
Mẹ Lý lại quên mất chuyện cũ, hiện tại bà chỉ một lòng nghĩ làm thế nào để *** Hạ Nhược Tâm, người phụ nữ đó đúng là âm hồn bất tán, sao lại sống dai như vậy, nếu ૮ɦếƭ rồi sẽ không khá hỏng cuộc sống hôn nhân yên ổn của con gái bà.
"Mẹ, con hơi đói bụng rồi." Lý Mạn Ni khóc đủ rồi cảm giác bụng trống rỗng, cô vuốt bụng cũng cảm thấy rất đói.
"Mẹ đi mua cho con ít đồ ăn." Mẹ Lý vừa nghe con gái nói đói bụng, đến thật là yên tâm, biết đói bụng là tốt.
"Đừng để cháu ngoại mẹ bị đói." Mẹ Lý rất quý đứa bé trong bụng Lý Mạn Ni, đứa nhỏ này là nam hay nữ nhưng đều là báu vật, về sau muốn cái gì sẽ có cái đó.
Ông chồng trong nhà kia thật thiển cận, công ty phá sản thì cái gì sẽ không có sao, về sau nhà họ Sở đều không phải là nhà họ Lý sao, cháu ngoại ở đó sợ cái gì.
Lau mặt mình, bà đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài,mới vừa mở cửa ra liền thấy một mặt người đàn ông lạnh băng, đôi mắt anh vững vàng, không biết là đứng bao lâu, nghe được bao nhiêu, không gian bệnh viện cách âm cũng không tốt, mà vừa rồi và nói chuyện cũng không hạ thấp âm thanh, nếu đứng đây lâu rồi vậy là nghe thấy hết rồi.
Nhưng biểu cảm của Sở Luật vẫn khó nắm bắt. Vốn dĩ mẹ Lý vẫn còn đang tức giận, nhưng không biết có phải chột dạ hay không, chỉ từ trong mũi hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang đi ra ngoài. Bà không tin, Sở Luật có thể thật sự ly hôn, không cần phải nói cũng biết nhà họ Sở bên kia đã mong có cháu nhiều năm rồi, thật vất vả bảo bối sắp được bế trên tay, làm sao bọn họ có thể dễ dàng bỏ được đứa cháu này.
Cho nên bà căn bản không đem Sở Luật đặt trong lòng, tốt nhất là đi mua đồ ăn vặt cho con gái thì hơn, bồi bổ tốt cơ thể.
Lý Mạn Ni vừa thấy Sở Luật là nhớ lại những lời nói tuyệt tình của anh, cô xoay mặt, tâm trạng cũng không tốt.
Sở Luật đi đến, cứ như vậy ngồi bên cạnh Lý Mạn Ni, không nói lời nào, cũng không động đậy.
Lý Mạn Ni nhẹ nhàng nhếch miệng, đây là nhận thua sao, vẫn là luyến tiếc đứa bé này? Sở Luật à, anh cũng chỉ đến thế thôi.
"Lý Mạn Ni..." Đột nhiên trên mặt cô thổi tớt một cơn gió cực lạnh, cái tên được gọi ra cũng thật lạnh.
"Ly hôn." Môi mỏng của Sở Luật mở nhẹ, nói ra hai chữ, nghe lại thấy chói tai.
"Ly hôn?" Lý Mạn Ni bật dậy, lại cảm giác bụng truyền đến một trận đau đớn, cô nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh, không được tức giận, bằng không sẽ nguy hiểm đến đứa bé, đứa bé này là lợi thế duy nhất của cô.
"Được lắm, ly hôn." Cô cũng không sợ cùng Sở Luật xé rách mặt: "Ly hôn, con là của em." Cô nắm chặt tay, gắt gao nắm chăn trên người: "Con sẽ mang họ em, anh không có quyền hỏi thăm, tuy rằng nhà họ Lý đã bại sản nhưng vẫn nuôi được đứa bé này, vẫn có thể chăm tóc nó tốt."
Sở Luật nửa ngày cũng không nói gì, đôi mắt đen mờ mịt, u ám.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc