Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 106

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Tổng Uyển thở dài một hơi, ngồi xuống sô pha, đặt tay lên đù*, Sở Giang bên cạnh ngồi xuống cầm tay bà lên: "Yêm tâm đi, nó là con chúng ta, nó sẽ tự biết nên làm thế nào mới thích hợp nhất. Chuyện bốn năm qua nó đã làm thành thục rất nhiều."
Chỉ là anh phải trả một cái giá rất đắt. Tổng Uyển dựa đầu vào vai Sở Giang, thật là cái giá quá đắt, bà đau lòng cho con trai, cái gì cũng tốt nhưng tình cảm lại biến đổi quá bất ngờ.
Sở Luật dừng xe, đi nhanh đến hướng bệnh viện, xem đồng hồ, hôm nay hẹn gặp bác sĩ thời điểm lần trước hiến tuỷ. Bác sĩ nói thân thể anh dường như có chút dị thường, dặn dò anh tốt nhất nên làm lại kiểm tra toàn diện một lần, bởi vì xảy ra quá nhiều chuyện, thế nên anh lại quên mất chuyện này.
Anh ngồi trong phòng kiểm tra, hôm nay kết quả đã có, anh cũng không có cảm giác chính mình có gì không thích hợp, thân thể anh rất tốt cũng cực ít khi mắc bệnh.
"Sở tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một vấn đề hay không?" Bác sĩ lật xem ca bệnh, ngẩng đầu hỏi Sở Luật ngồi phía đối diện, mà ấn đường anh nhẹ nhành nhướng lên, dường như là có chuyện gì đã bối rối anh một thời gian rất lâu.
"Anh hỏi đi." Sở Luật nhàn nhạt lên tiếng, chân trái vắt tuỳ ý lên chân phải, môi dùng sức nhấc lên, mà biểu cảm trên mặt lúc này của anh lộ ra mọit tầng sống nguội chi vị ra tới.
"Sở tiên sinh, mấy năm gần đây vẫn luôn dùng loại dược vật đặc biệt gì?" Nói như là hoãn tâm tình linh tinh.
Sở Luật lắc đầu: "Không có, tôi rất ít mắc bệnh, không có việc gì ai lại đi uống thuốc." Thân thể anh từ bé đã rất tốt, đến bệnh viện cũng cực ít, ăn thảo dược cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Không đúng, Sở tiên sinh, anh nhất định có dùng, chúng tôi điều tra ra anh vẫn luôn dùng một loại dược vật có thể làm giảm sức ép." Bác sĩ cảm thấy phán đoán mình không sai.
"Nếu, chúng ta tra không có sai nói, ngươi phục loại này dược thời gian, đã là không sai biệt lắm bốn năm thời gian, loại này dược là có giảm bớt áp lực tác dụng, đó là, lại cũng là có nhất định tác dụng phụ."
Bác sĩ nói một chút cũng không giống như đang đùa giỡn, mà anh vốn dĩ không phải đùa vui, loại chuyện này ai dám lấy ra nói giỡn.
"Đó là loại tác dụng phụ gì?" Sở Luật khí khẩn tay mình, tự nhiên bên người anh sinh cảm giác đáng sợ, thế nhưng anh bất tri bất giác trên người lại có hạ dược, cho anh hạ dược, hơn nữa lạn còn bốn năm, tuy rằng giải áp, nhưng như này là bị tính kế anh thực sự chán ghét.
Bác sĩ đứng lên, thật sự là không biết chuyện này, không biết làm thế nào nói cho anh.
"Nói đi" Sở Luật buông chân, Sở Luật không hổ là Sở Luật, nếu đổi thành người khác chỉ sợ là đã nhảy dựng lên, mag anh hiện tại vẫn có thể ngồi ở chỗ nàu nhàn nhạt nói một câu, nói đi.
"Sở tiên sinh, xin anh hiện tại nhất định phải bình tĩnh." Mà vị bác sĩ vừa thấy bộ dáng của Sở Luật, sửng sốt một chút, cảm giác chính mình nói một câu vô nghĩa, vị Sở tiên sinh này hiện tại thoạt nhìn như là bộ dáng không đủ bình tĩnh sao?
Khuôn mặt vốn dĩ đã lãnh đạm muốn mạng người khác, hiện tại trên mặt càng không có biểu tình làm cho người khác có cảm giác đáng sợ.
Sở Luật cười lạnh một tiếng, anh có thể yên tâm, Sở Luật anh tiếp thu năng lực sẽ không kém như vậy, nếu không anh đã không phải là Sở Luật.
"Là như thế này Sở tiên sinh, loại dược này có một loại thành phần, nếu là phụ nữ uống, thời gian dài, sẽ có thời kì hành kinh hỗn loạn, rồi sau đó không dựng"
"Vậy nếu đàn ông uống?" Đôi mắt đen của Sở Luật lúc này không có một chút ánh sáng, mơ hồ gian, anh có một loại cảm giác tin tức này anh không thích, thậm chí là sẽ hủy hoại anh.
"Nếu là đàn ông..." Giọng nói bác sĩ hơi khốn đốn một hồi, ở đôi mắt anh thẳng tắp nhìn đôi mắt của Sở Luật không khỏi có chút co rúm lại, lúc này mới tiếp tục mở miệng nói: "Loại dược này thời gian ăn đã quá lâu rồi, sẽ làm người đàn ông cái kia tồn tại suất rơi chậm lại, Sở tiên sinh, anh nói rõ ràng cho tôi thế nào? Anh ăn thời gian quá dài cho nên hiện tại anh..."
"Anh nói là tôi mất đi khả năng H*m mu*n?". Sở Luật bỗng nhiên đứng lên, rốt cuộc cũng không có phương pháp duy trì sự bình tĩnh vừa rồi, tính là người lãnh khốc như Sở Luật mà gặp loại chuyện như vậy cũng không có khả năng bình tĩnh.
Tin tưởng không ai có thể làm được.
Mất đi khả năng H*m mu*n, đây khong phải việc nhỏ mà đây là đoạn tuyệt tử tôn.
***
Bà Lý thắt eo đi đến nhà trẻ, xuyên qua hoa hòe lộng lẫy, đem mình giống như cô gái mười tám tuổi, mấy năm nay, đem mình giống như cô gái nhỏ mười tám tuổi, bà cũng đầu tư không ít tiền trên mặt, bảo dưỡng khuôn mặt thực tốt, xác thật là so với tuổi thật thoạt nhìn trông trẻ hơn nhiều, bất quá bà nheo mắt nếp nhăn trên khóe mắt vẫn cứ rõ một đường, kể cả khi trang điểm cũng không có khả năng mười tám nhưng chính là tự mình an ủi thôi.
Bà không thích tới nơi này, bất quá vì là để cho người khác xem, bà muốn người khác biết bà là người có một tình yêu nhân sĩ*, cho nên định kì sẽ đến đây nhìn xem những bạn nhỏ đáng yêu.
*nhân sĩ: người trí thức có danh vọng, có tư tưởng tiến bộ.
Mà hôm nay bà đã hẹn con gái, còn có bà thông gia đi mua đồ cho cháu ngoại còn chưa sinh, chỉ cần tưởng tượng đến đây bà liền một chút tâm tình cũng không có, hơn nữa Sở Luật vẫn cứ kiên trì chuyển nhượng nửa tài sản cho người phụ nữ kia, bà hiện giờ vẫn ôm một bụng tức chưa có chỗ phát tiết đây.
Bà dừng lại, nhìn đứa trẻ đang ngồi trên ghế xếp gấp giấy, là đứa bé kia, sắc mặt bà trầm một chút, lại là đứa trẻ đáng ghét kia, thật sự không biết ai sinh ra một tí đáng yêu cũng không có.
"Tiểu Vũ Điểm thật ngoan, làm máy bay nhỏ thật đẹp mắt." Cô giáo cầm lấy chiếc máy bay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, nhìn lại những đứa trẻ khác cũng không thấy gấp được chiếc nào, chỉ có trước mặt đứa trẻ này có một chiếc.
Cô bé dường như thực thông minh.
Tiểu Vũ Điểm cười ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đáng yêu, trong sáng, ngay cả mái tóc ngắn ngủn giờ tóc hiện càng đen, thật là một tiểu gia hỏa xinh đẹp, cô giáo xoa nhẹ đầu tóc Tiểu Vũ Điểm, thật là càng nhìn càng thích.Đứa nhỏ này thật đúng là thực ngoan, không làm cho bọn họ quá hao tổn tâm sức.
"Cái gì ngoan, rõ ràng chính là ngu ngốc." Một âm thanh trào phúng vang lên, tay cô giáo đặt trên đầu Tiểu Vũ Điểm thu về, quay đầu, thấy được một thân Lý phu nhân cao quý, cô vội vàng đứng lên: "Thực xin lỗi, Lý phu nhân, tôi không nhìn đến ngài."
Bà Lý nâng cằm, khẽ hừ một tiếng, sau đó đi vào cầm chiếc máy bay nhỏ được gập tốt lên, chỉ là bà vừa mới cầm lại bị một đôi tay nhỏ giữ chặt.
Tiểu Vũ Điểm mở đôi mắt to, tay nhỏ gắt gao nắm chặt máy bay, đó vì bé không thích cho người khác động vào
Tiểu Vũ Điểm mở to một đôi mắt, tay nhỏ gắt gao bắt lấy giấy phi cơ, đó là nàng, không cho người khác động.
Khoé môi bà Lý giương lên, ngón tay dùng sức, máy bay giấy nhỏ từ giữa tách ra, hoàn toàn thay đổi, Tiểu Vũ Điểm nhìn nữa chiếc máy bay trong tay, đột nhiên đôi mắt đỏ lên, nước mắt không ngừng trong mắt đảo quanh.
Cô giáo vừa định muốn ngăn cản mà bà Lý đã đem nửa chiếc máy bay chộp trong tay sau đó P0'p nhẹ: " Cô có thể để cho nó gấp ra một cái mới, dù sao giấy nhiều như vậy, nó không phải là thực thông minh sao?"
Bà cười lạnh một tiếng, có thông minh bao nhiêu cũng không có khả năng thông minh bằng cháu ngoại tương lai của bà, cháu ngoại bà về sau có thể là người thừa kế Sở gia, cùng với đứa trẻ đê tiện này không thể so sánh bằng.
Bà đột nhiên cúi xuống, không khỏi nhấc Tiểu Vũ Điểm từ mặt mặt lên, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ không ngừng giãy giụa, không muốn bà ôm. Chân nhỏ nhỏ của bé không ngừng đá loạn.
"Đứa nhỏ này tôi ôm đi ra ngoài nhìn xem." Bà căn bản không để ý tới sắc mặc cô giáo, trực tiếp ôm đứa nhỏ không ngừng vặn vèo trong lòng đi ra ngoài.
Khi ra đến ngoài chỗ không người bà mới buông đứa trẻ trong lòng *** xuống, tay giữ chặt bả vai bé, bà không biết mình vì cái gì, liền thấy đứa trẻ này là không vừa mắt, dù sao chính là trời sinh không thích.
Đứa nhỏ này lớn lên khuôn mặt thực đáng yêu, nhưng bà vẫn là cực kì chán ghét, chán ghét muốn mệnh.
"Con tên gì?" Bà cong cao eo, cố ý hỏi, ngón tay đặt trên khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm đừng quá mặt, khuôn mặt cực kì đẹp, nhưng cái miệng nhỏ gắt gao quật cường mím chặt, một câu cũng không muốn nói với bà Lý.
"Con năm nay bao nhiêu tuổi?" Mặt bà Lý ý cười lạnh băng, bà đường đường là mẹ vợ Sở Luật tổng tài tập đoàn Sở thị còn không đối phó với một bé gái, như vậy truyền ra ngoài còn không phải làm người chế giễu sao.
Đứa nhỏ này, quả nhiên, chán ghét.
"Tôi biết con không thích tôi, tôi cũng không thích con." Tay bà đặt trên khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm, làn da tốt như vậy, quả nhiên là đứa trẻ nhỏ, dường như có thể véo ra nước.
Bà dùng sức bấm ngón tay một chút, khuôn mặt nhỏ đau xót, đôi mắt Tiểu Vũ Điểm càng đỏ, lập tức khóc lớn tiếng, mặt bé đau quá đau quá.
"Thật là ầm ĩ!" Bà buông lỏng tay trên bả vai, sau đó dùng sức đẩy, đứa trẻ nhỏ sao có thể chịu được bà dùng sức lớn như vậy, lập tức bị bà đẩy ngã trên mặt đất. Khuôn mặt nhỏ dường như bị bà véo sưng lên.
"Mẹ, ba ba..." Tiểu Vũ Điểm không ngừng xoa hai mắt, ngồi dưới đất khóc lóc, bé phải về nhà, bé đau quá.
"Bà thông gia, bà đang làm cái gì?" Một âm thanh đột nhiên vang lên, làm cho bà Lý đang đắc ý sửng sốt, bà ấy như thế nào lại đến đây.
Bà bây giờ mới nhìn đến người phụ nữ đi tới, Tống Uyển hiển nhiên cũng là thông gia của bà.
"A là bà à, sao bà cũng đến nơi này?"
Tống Uyển nhấp nhanh môi: "Bà quên mất sao, là bà để cho tôi tới nơi này." Giọng nói bà hơi lộ ra một ít chỉ trích, bà biết Bà Lý không có mặt ngoài hoà khí như vậy, chỉ là bà cần thiết khi đi bắt nạt một đứa trẻ sao? Vậy đứa trẻ nhỏ này đắc tội với bà ấy chỗ nào, sao lại có thể đắc tội với bà.
Đứa trẻ đáng thương khóc nhiều, làm người ta nghe cũng thấy đau lòng.
"Ngoan, không khóc." Bà vội vàng nâng đứa trẻ nhỏ trên mặt đất lên, thật là đứa trẻ ngoan, bà đem Tiểu Vũ Điểm ôm trong ***, làm bà Lý thẳng tròng mắt, cái đứa trẻ không nghe lời này thế nhưng Tống Uyển lại ôm, bà chính là ૮ɦếƭ cũng không muốn bà động một chút, bà Lý hiện tại lại ôm một bụng tức, bất quá hiện tại có Tống Uyển ở đây, bà hiển nhiên là không có khả năng động thủ làm chút gì.
Bà là mẹ vợ của Sở Luật, thông gia Tống Uyển chính là mẹ Sở Luật, ai lớn hơn ai kẻ ngốc cũng biết.
Tống Uyển có tâm vỗ vỗ đứa bé trong lòng, đôi mắt thuỷ linh vô cùng hồng cứ như vậy vẫn không nhúc nhích mở to.
"Tốt, trắng trẻo." Tống Uyển cười nói, bất quá bà lại vừa thấy khuôn mặt đứa nhỏ trong trẻo này sửng sốt một chút, tuy rằng đứa trẻ trong lòng khóc giống như con thỏ con, nhưng khuôn mặt nhỏ này bà liếc cái liền nhận ra.
"Tiểu Vũ Điểm, con là Tiểu Vũ Điểm?". Tống Uyển đặt ngón tay hơn một nửa khuôn mặt nhỏ hồng của Tiếu Vũ Điểm, trên mặt còn nhìn rõ ràng dấu tay, rõ ràng bị người ta véo mạnh.
Tiểu Vũ Điểm cũng nhận ra bà xinh đẹp, bà cùng chú kia ở cạnh nhau, chú ấy tốt, cho mên bà cũng thật tốt.
"Nói cho bà, có đau hay không?" Tống Uyển có lòng vỗ về khuôn mặt nhỏ mềm mại của bé, vừa thấy ánh mắt uỷ khuất nà liền cực đau lòng.
"Bà, Tiểu Vũ Điểm không đau." Âm thanh mềm mại đâng yêu làm Tống Uyển ôm càng chặt đứa nhỏ hiểu chuyện này, bà liếc mắt trách cứ Lý phu nhân: "Bà thông gia, trẻ con còn nhỏ, nếu có gì sai cũng không thể đối với nó như vậy, nó cũng chỉ là đứa trẻ thì có thể biết cái gì".
Âm thanh Tống Uyển nghiêm khắc, Lý phu nhân nghe mà mặt lúc đỏ lúc xanh, hai bà tuổi đều là tương đươngb, lần đầu tiên bà bị Tống Uyển chỉ trích, hiển nhiên cảm giác mình không còn mặt mũi.
"Không phải," Lý mẫu vội vàng lắc đầu, chính mình giải thích: "Bà thông gia là bà nhìn nhầm rồi, tôi chỉ là muốn đi đỡ đứa bé kia, bất quá không tới kịp". Trán bà có chút mồ hôi lạnh, đương nhiên sắc mặt càng thêm trắng, đều do đứa trử đáng ૮ɦếƭ kia làm hại bà mất mặt như vậy
Tống Uyển không nói chỉ nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm. Vừa rồi bà Lý làm những gì bà đều nhìn thấy tất cả, như thế nào hiện tại còn không dám thừa nhận sao?
Hơn nửa ngày sau bà Lý mới gian nan mở miệng: "Bà thông gia, Mạn Ni có lẽ đã chờ chúng ta ở ngoài, chúng ta hẳn phải đi xem cháu mình mới đúng, đứa nhỏ này dù sao cũng là con người khác. Chúng ta ở chỗ này ngây người mất rất nhiều thời gian."
Bà nhưng không ngốc tại nơi này, như vậy càng làm bà cảm giác mình càng thêm mất mặt, cũng cảm giác không khí cực kì áp lực.
Thêm nữa con nhà người ta sao có thể so với con nhà mình đâu.
Đến đây Tống Uyển mới thả đứa bé trong lòng xuống, xoa nhẹ đầu Tiểu Vũ Điểm: "Tiểu Vũ Điểm, bà phải đi, nếu có cơ hội bà sẽ đến xem Tiểu Vũ Điểm."
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu một cái, hít hít mủi nho nhỏ, đôi mắt to càng thêm đỏ.
Tống Uyển thật sự cảm thấy đôi mắt hồng của đứa nhỏ này làm bà quá đau lòng, bà vôi vàng đứng lên đi theo Lý phu nhân ra ngoài.
"Bà hẹn gặp lại ạ." Tiểu Vũ Điểm dơ tay nhỏ lên mà bước chân Tống Uyển hơi ngừng một thời điểm, bà quay đầu lại nhìn đôi mắt hồng của tiểu gia hoả, còn thỉnh thoảng truyền đến một trận âm thanh khụt khịt nho nhỏ, đều là đang nói cho bà đứa trẻ kia đang khóc.
Kì thật đứa trẻ kia cũng chỉ là một bé con ba tuổi mà thôi.
"Chúng ta đi thôi." Bước chân Tống Uyển càng thêm nhanh mà Tiểu Vũ Điểm buông tay nhỏ xuống, xoay người đi vào, thân hình nho nhỏ cô đơn.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đau đau..." Tay nhỏ đặt trên mặt, miệng gọi vài tiếng, vẫn là đau, bé muốn gọi mẹ, nhưng hiện tại mẹ không có ở đây bé cũng chỉ có thể ủy khuất bẹp miệng nhỏ lên.
"Bà thông gia, kia cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, nếu bà thật sự có chuyện gì làm bà không nổi hứng, cũng hy vọng bà không cần cùng đứa nhỏ so đo." Đúng vậy, bé là con người khác, được người ta nâng niu trong lòng bàn tay. Tống Uyển ngồi trong xe, sắc mặt trầm tĩnh khác thường, bà không phải không đi so đo mà là không muốn đi so đo, bà thực dễ nói chuyện nhưng cái kia bà muốn tính xem như là người nhà đi.
"Đứa trẻ nào cũng có cha mẹ, nếu bà bắt nạt một đứa bé gái, bà có đau lòng không?" Tống Uyển hỏi lại bà Lý, bọn họ đều đã làm mẹ, cũng sắp làm bà, nếu cháu bọn họ lớn một ít thì cũng lớn như đứa bé kia, nếu cháu mình khóc thành như vậy, bọn họ còn đau lòng muốn ૮ɦếƭ.
Suy bụng ta ra bụng người, cha mẹ của đứa nhỏ kia cũng vậy thôi.
"Tôi biết rồi, về sau sẽ không." Bà Lý cẩn thận bồi khuôn mặt tươi cười, nhưng đôi tay trên đù* dùng sức nắm chặt, đây là lần đầu tiên Tống Uyển nói như thế với bà, không lưu lại cho bà một chút mặt mũi.
Vì một đứa trẻ xa lạ, có cần thiết không. Phải biết rằng hiện tại cháu bà đang ở trọng bụng con gái bà, đó mới là bảo bối của bọn họ.
Bà không để bụng nhìn ra phía ngoài, cháu ngoại bà mới là quan trọng, cái khác đều không phải, hơn nữa đứa bé kia Tống Uyển càng thích thì bà liền càng ghét.
Hừ, nếu thích như vậy, về sau bà không cần ôm cháu ngoại, chăm sóc cháu nhà mình đi.
Lý phu nhân cực kì không phục nghĩ.
Tống Uyển đối với Lý phu nhân mặt không để bụng, chỉ có thể lắc đầu thở dài, may mắn bà không phải người mẹ như vậy của Mạn Ni, nếu không bà thật sự cảm giác Sở gia bọn họ người khác chọc cũng không thể chọc vào.
Xe dừng lại, bọn họ tới một cửa hàng dục anh rất xa hoa, đứa bé của Sở gi chưa sinh ra nhưng cũng đã quyết định thân phận cháu đích tôn, nó định sẵn sẽ được cả hai nhà nâng niu bảo bối trong lòng bàn tay, cũng định sẵn làm đứa trẻ người khác hâm mộ.
Chỉ cần nó họ Sở, mặc kệ là con trai hay con gái, đều là người thừa kế duy nhất Sở gia, sở hữu toàn bộ tài sản Sở gia về sau.
Lý Mạn Ni đến đây, cười, hôm nay bọn họ tập trung tại đây, bởi vì bảo bảo mới được một tháng, chi nên không biết là trai hay gái, dù sao cái gì đều sẽ mua hai loại.
Tống Uyển đi phía sau mẹ con Lý Mạn Ni, bà nói không biết, cũng không bình luận, bà Lý chỉ cái gì thì lấy cái đấy, ngay cả bình sữa cũng mua một đống, một đứa bé có thể dùng hết những cái đó sao?
Con trai nhà bà thực sẽ kiếm tiền nhưng bà cũng không làm khoa trương như vậy, cung cấp là chuyện đương nhiên, nhưng nào có ai cung cấp cho mẹ vợ tiền, thêm nữa Lý gia không phải không có con trai, chỉ có một Lý Mạn Ni là con gái.
Bất quá, bà không có cách nào nhận làm mẹ Lý Mạn Ni.
Mà lúc này ở trong bệnh viện, Sở Luật đã ngồi đây hai giờ đồng hồ, anh không tin lại làm một lần kiểm tra toàn diện, hiện tại kết quả bác sĩ vẫn nói một câu như vậy.
"Anh xác định, tôi không có cách nào sinh đẻ được?" Anh lại hỏi lại một lần, thân thể cao lớn thể hiện cực kì áp bách, làm bác sĩ cảm giác hô hấp chính mình dường như dừng một chút, sau đó anh gật đầu một cái.
"Đây là báo cáo kiểm tra, chúng tôi xác thật là ở trong cơ thể Sở tiên sinh phát hiện khoảng số lượng loại dược vật này, nếu nói Sở tiên sinh không tin, như vậy bất luận một bệnh viện nào cũng đều ra kết quả phán đón tương đồng như vậy."
Bác sĩ vừa nói vừa đem báo cáo kiểm tra đặt trong tay Sở Luật, kì thật bọn họ mới đầu cũng không mấy tin được, bởi vì bên ngoài truyền ra Sở phu nhân đã mang thai,
cái này thương nhị đại cũng không phải là bình thường thương nhị đại, cho nên tin này mới truyền đi nhanh như vậy, chỉ là chuyện này thật không có khả năng, lấy cơ thể của Sở Luật không có khả năng làm phụ nữ thụ thai.
"Anh nói là tình huống của tôi bắt đầu từ đâu?" Sở Luật nắm chặt bản kiểm tra báo cáo, nhinn xuống xúc động muốn xé nát, anh tin tưởng, anh như nào có thể không tin, không có ai sẽ nói đùa vui như vậy, đặc biệt anh là Sở Luật, hơn nữa giấy trắng mực đen viết rõ ràng.
"Dùng năm thứ nhất đã đúng rồi." Bác sĩ thành thật trả lời, nói cách khác, kì thật ba năm trước đây, Sở Luật đã không có năng lực làm đối phương thụ thai.
"Được, tôi đã biết." Sở Luậy nhắm hai mắt, che dấu mạch máu trong mắt, quả nhiên là báo ứng, bốn năm trước làm Hạ Nhược Tâm mất khả năng mang thai, làm cả đời cô mất đi khả năng làm mẹ, bốn năm sau, lại có người hạ dược với anh, lúc này đây đổi thành anh cũng mất đi năng lực ***, quả nhiên là báo ứng, chân chính báo ứng.
"Tôi muốn biết có cơ hội chữa khỏi hay không?" Giọng nói cực lạnh, đôi tay nắm chặt khẩn trương.
Nửa ngày sau bác sĩ mới lắc đầu: "Thực xin lỗi, Sở tiên sinh, nếu uống thuốc trong vòng một năm, có lẽ là có thể, nhưng mà Sở tiên sinh dùng loại này trong thời gian quá dài, muốn chữa khỏi khả năng cơ bản là rất ít. Sở tiên sinh không cần lo lắng, đó loại dược này đối với hệ thống S*** d*** tổn thương rất lớn nhưng đối với thân thể anh không có ảnh hưởng lớn, sinh lí của anh rất bình thường, chỉ là không thể làm cho phụ nữ thụ thai."
Sở Luật rơi khoé môi xuống, lấy trong *** danh thiếp, để lại số điện thoại, sau đó đặt danh thiếp trước mặt bác sĩ: "Ngày mai gọi số điện thoại này, cho anh, tôi không phải ít hơn anh một phân, nhưng tôi không hu vọng chuyện này bị người thứ ba biết, anh rõ không?"
Bác sĩ vội vàng gật đầu đáp ứng, anh đương nhiên là không dám nói, Sở Luật người này chính là trở mặt vô tình, chỉ cần đắc tội với anh, anh sẽ đem người đó ăn một mảnh xương cốt cũng sẽ không dư lại một mảnh.
Cho nên anh không có lá gan như vậy, mang cái này thọc mạch ra ngoài.
Tay Sở Luật ấn danh thiếp phía trên, sau đó bước đi ra ngoài, người đàn ông thân thể cao lớn, thán thể thỉnh thoảng truyền đến một trận run rẩy, bên ngoài có lạnh hay không anh thật sự không biết bởi vì tâm anh đã lạnh.
Anh ngồi trên xe, tay để trên mặt, dùng sức hít không khí lại hơi thở.
Nếu không anh thật sự không biết chính mình có phải hít thở không thông mà ૮ɦếƭ đi.
Sắc mặt anh rách nát u ám, thậm chí trong mắt chỉ xuất hiện cảm xúc tàn nhẫn bốn năm, xe mở ra, sau đó như phi hướng ra ngoài.
***
Bên trong phòng khách Sở gia.
Đỗ Tĩnh Đường ném toàn bộ đồ cầm bên trong tay lên ghế sô pha, sau đó ngồi một bên dùng sức hít thở không khí, thật là mệt ૮ɦếƭ anh, anh lại trở thành khuân vác công miễn phí, anh không có khả năng vận chuyển đồ cho các lão nhân gia.
Cũng không có khả năng làm một thai phụ đi thôi, cho nên anh đến, anh còn ở đây vì cô kêu anh có chuyện gì đâu, sau cùng chỉ là anh dọn đồ vật, mà anh cũng thật nghe lời đem mấy thứ này xách vào, hiện tại vai của anh còn đau đây.
Không có đem anh mệt ૮ɦếƭ là mạng cao lắm rồi.
Tống Uyển lấy bên trong một bộ đồ trẻ con, bởi vì lần trước đi mua vài thứ, đứa trẻ không có cho nên bà sợ mình nhìn đến khổ sở, cho nên đã sớm ném, mấy thứ này hiện tại đều là mua một lần nữa.
"Tĩnh Đường, cháu thấy cái này đẹp không?" Bà hỏi Đỗ Tĩnh Đường đang bất lực ngồi trên sô pha, Đỗ Tĩnh Đường vội vàng gật đầu một cái:
"Đẹp." Cái gì nhìn cũng đẹp, giờ anh mệt gần ૮ɦếƭ, nếu nói khó coi thì chính là mệt đã ૮ɦếƭ.
"Vậy cháu tới đây thử cho cô xem nào."
Tống Uyển cúi đầu nhìn quần áo trẻ con trong tay căn bản cũng không biết chính mình nói gì mà khoé miệng Đỗ Tĩnh Đường không khỏi xuống dưới run rẩy vài cái.
Quần áo kia anh có thể thử sao? Anh có thể xuyên qua mới là lạ. Cô của anh hiện tại đã H**g phấn đến không biết đông tây nam bắc.
Lý Mạn Ni cũng thỉnh thoảng lấy ra một cái lại một cái quần áo trẻ em, quanh trên mặt cũng thật có tính làm mẹ. Cô thỉnh thoảng vỗ về bụng nhỏ mình, đây mới thật sự là cảm giác mang thai, thật là làm người khác cảm giác thực hạnh phúc, đặc biệt là đứa nhỏ này cô mong lâu như vậy.
Bọn họ còn đang ở bên trong nói nói cười cười, mà ngay lúc này cửa bị người dùng lực đẩy ra, hai mắt lan rộng tanh mùi máu đi đến, khi anh nhìn đến quần áo trẻ em rơi rụng đấy đất, khoé môi lại dương lên trào phúng vô cùng.
Tốt, thật tốt, tiền của Sở gia anh đi cấp cho một đứa con hoang mua đồ vật, bọn họ thật sự có thể làm được, anh còn thật sự đánh giá cao Lý Mạn Ni. Không thể tưởng tượng được, thật sự không thể tưởng tượng được, nguồn gốc cuối cùng phản bội anh lớn sâu nhất người thế mà lại là cô.
Anh sớm đã không có khả năng làm cô mang thai, anh như vậy thật sự muốn biết trong bụng cô hiện tại từ nơi nào tới, mà từ trước kia một cái kia nơi nào tới.
"Luật, anh nhìn xem cái này đẹp không?" Hiển nhiên Lý Mạn Ni không biết Sở Luật đã xảy ra chuyện gì còn mình đang đắm chìm bên trong hạnh phúc: "Em nghĩ bảo bảo chúng ta sinh ra, mặc vào nhất định rất đáng yêu."
Sở Luật nhẹ kéo một chút cánh môi, đôi mắt đen cùng cực xé rách như hận, nhưng cuối cùng ann vẫn không nói gì, anh xoay người, anh không muốn khẳng định mình là đúng, anh thực sự không cam đoan chính mình có thể bố ૮ɦếƭ người phụ nữ này hay không,
"Anh, anh làm sao vậy?" Đỗ Tĩnh Đường đột nhiên thò khuôn mặt ra, sắc mặt khó coi như vậy, giống như tờ giấy, vừa nói anh còn động tay động chân sờ xuống trước mặt Sở Luật xác định xem có phải hay không, kết quả tay vừa mới dơ lên, giống như có một đường sấm sét bổ vào thân anh, anh vội vàng thu móng vuốt, a, xin lỗi, anh quên mất, có người năng động lại có người không thể động đến.
Anh kéo cổ, chuẩn bị nghênh đón một đống chửi ầm lên của Sở Luật kia, kết quả không có, cái gì cũng không có. Mặt Sở Luâkt vẫn trắng bệch, không đúng, là một khuôn mặt lạnh, ngồi ở kia như người gỗ.
Sẽ không thật là bị bệnh chứ, Đỗ Tĩnh Đường cũng nóng nảy, anh có khi nào gặp qua Sở Luật như vậy, mặc kệ đã cảy ra chuyện gì, anh cùng anh họ anh giống như siêu nhân tồn tại, cho dù gặp lại khó khăn to lớn đến đâu anh đều sẽ cắn răng cố nhịn cho qua, thời điểm vào đại học, vừa học vừa làm, bọn họ ở nước ngoài tẩy quá mâm, đương cái đưa cơm hộp,cũng không có thấy anh biểu lộ ra như vậy, như vậy là biểu tình tuyệt vọng.
Đột nhiên đầu óc anh căng thẳng, sẽ không thật là được cái bệnh nan y gì đi, nếu thật như vậy phải làm sao bây giờ, cô anh chỉ có anh họ là con trai, nhà bọn họ vốn dĩ được chống đỡ phía sau, anh còn trông cậy vào anh họ về sau sinh nhiều đứa bé, trong nhà có anh nối dõi, nếu anh họ cứ như vậy ૮ɦếƭ trẻ, vậy anh phải làm sao bây giờ, Sở gia phải làm sao bây giờ, cô và chú phải làm sao bây giờ, còn có anh phải làm sao bây giờ.
Không cần, anh ở trong lòng kêu rên một tiếng, mặt lập tức như bảng pha màu.
Lúc này một bàn tay đặt trên vai anh, Đỗ Tĩnh Đường bỗng nhiên rùng mình, khi lấy lại tinh thần thấy Sở Luật nhàn nhạt nhìn chằm chằm anh, đôi mắt đen bên trong kia, ẩn quá nhiệ cảm xúc, có chút không hợp ý nhau, muốn nào như thế nào, muốn nói như thế nào đây.
Làm chua xót lòng người.
"Anh..." Anh gọi một tiếng.
Sở Luật kéo khoé môi, chụp bờ vai của anh: "Đừng suy nghĩ miên man, anh không có việc gì."
Nhưng là Đỗ Tĩnh Đường vẫn tin tưởng trực giác chính mình, trực giác nói cho anh nhất định có việc, vẫn là đã xảy ra đại sự.
Sở Luật mở lịch trình trong tay, hôm nay công việc vẫn như cũ, giống nhau, không xuất hiện vấn đề gì, nhưng người nhạy cảm đều phát hiện, anh dường như thay đổi, có chút âm trầm, có chút trầm tĩnh, ngay cả thời điểm mở cuộc họp cũng ít nói.
Xem xét cũng không có gì, một người phụ nữ một tháng luôn có mấy ngày không thoải mái như vậy, một người đàn ông chỉ sợ cũng có giống nhau đi. Không có khả năng 365 ngày mỗi nhày đều có tâm tình tốt.
"Em hoảng làm anh hoa mắt." Đông Phương Kính ném báo thị trong tay xuống, duỗi chân dài ra, tay cũng đặt sau đầu gối lên: "Như thế nào, có việc?"
Đỗ Tĩnh Đường đặt ௱o^ЛƓ ngồi bên người anh, nhìn thẳng chằm chằm mặt Đông Phương Kính, sau đó mặt lôi kéo, miệng một bẹp.
"Em có cảm giác anh họ gần đây rất lạ."
"Sở Luật?" Đông Phương Kính đề cập đến tên này, rời sự chú ý, ném báo trong tay, đặt tay trên vai Đỗ Tĩnh Đường: "Yêm tâm đi nếu người đó dễ dàng bị ảnh hưởng xung quanh thì không phải là Sở Luật". Hắn tính tình quá cường ngạnh, rốt cuộc buồn đến đâu nhận định khó thay đổi, ở buôn bán làm ăn có lẽ mọi việc đều thuận lợi, bất quá dưới đạo lí đối nhân xử thế, thường quá mức tinh khôn với tính kế, tính kế nhiều sợ là đem chính mình tính kế vào đi
Đỗ Tĩnh Đường đối với phân tích của Đông Phương Kính không ngừng gật đầu: "Chính là như vậy, kì thật là em vẫn đơn giả một ít." Anh chỉ mặt chính mình, không e lệ mà khen mình.
"Ha" Đông Phương Kính cười, hôn một cái yêu lên mặt: "Là đơn giản."
"Bằng không anh cũng không có cửa đâu!" Đỗ Tĩnh Đường trợn mắt trắng.
Đông Phương Kính không ý kiến, anh nhướng mày, lại cầm báo chí một bên lên, coi như Đỗ Tĩnh Đường làm phiền mình đi, không có việc gì tìm việc người thì tự mình giải quyết.
Đương nhiên cũng giống Sở Luật, mặc kệ anh có xảy ra chuyện hay không, sợ là người ta cũng không thể giúp đỡ, nếu không sẽ không làm Đỗ Tĩnh Đường hoài nghi, mà là mọi chuyện thực chất không phải như vậy, chỉ là, Đông Phương Kính vươn tay trái, căng căng cằm mình.
Anh xác thật là có chút suy tư, rốt cuộc người đàn ông kia làm sao vậy, chẳng lẽ thật sự gặp khó khăn có thể giải quyết sự việc.
Bất quá dương như Đỗ Tĩnh Đường nghĩ quá nhiều, mấy ngày nay không có thời gian, Sở Luật dường như khôi phục lại, vài nét Pu't làm ăn lần lượt nối thành, một cái cũng đủ bọn họ ăn mấy năm, kết quả lúc này đây cũng mấy cái, Đỗ Tĩnh Đường bẻ ngón tay, năm nay anh cũng có thể kiếm chút tiền,ha, giống như số lượng không còn ít đâu.
"Phó tổng, đây là tài liệu gần đây nhất, mời anh xem qua." Thư kí đi vào đem tài liệu đặt trên bàn.
"Cảm ơn, tôi đi tới là được rồi." Đỗ Tĩnh Đường cười ôn hoà, nụ cười tươi đẹp nam tính như thế, khiến người cảm thấy ấm áp như được thấy mùa xuân ấm áp ghé lại nơi đây, vạn vật sinh sôi. Thư kí đỏ mặt đi ra ngoài, Đỗ Tĩnh Đường sờ soạng khuôn mặt, hầy, khuôn mặt của anh, đều do mẹ anh sinh anh tốt quá mà, thật sự là tạo nghiệt nha, chỉ là nụ cười đẹp gây hoạ này anh còn không "thẳng".
Anh xốc tinh thần, chỉ là vừa động, anh che lại bụng, tiểu cúc hoa aaaa.
Hắn đánh lên tinh thần, chỉ là này vừa động, hắn che lại chính mình thí thí, hắn tiểu cúc hoa a.
Lấy tài liệu trên bàn, anh bắt đầu xem kĩ càng, tuy rằng công ty có điện thoại nhưng mà Sở Luật rất kì quái, không thể khác được, anh thích dùng văn bản, văn bản ngắn gọn, sẽ không bại lộ bất luận cái gì, cho nên đại bộ phận đưa đến cho anh văn kiện, tất cả đều là văn kiện bằng văn bản.
Đỗ Tĩnh Đường một bên lật xem kĩ càng, một bên chuyển động Pu't trong tay, kết quả khi lật qua một tờ, sắc mặt theo đó thay đổi.
Lại là bị Lý gia lấy đi mất, Đỗ Tĩnh Đường miết miệng một chút, trong lòng cực không thoải mái, giai đoạn trước bọn anh làm trâu làm ngựa, lo lắng cố sức cật lực xếp đặt yên ổn cho bao nhiêu nhân lực, lại làm công nhân bỏ thêm ít nhiều ban, ăn ít nhiều bát cơm, mới lần đó hạng mục cầm đưa xuống dưới kết quả lại bị người của Lý gia đến lấy, bị bọn họ ở giữa dùng thủ đoạn, anh có chút đau lòng những cái đó vì hàng mục lần đó làm nhân viên bận rộn trong khoảng thời gian dài, tuy rằng nói vậy mỗi một lần anh họ đứng ra bồi thường, nhưng cứ như vậy giảm xuống, cũng không có biện pháp gì, người Lý gia khẩu vị càng lúc càng lớn rồi.
Nghĩ đến chị dâu cũng không có gì, ngoại trừ một chút đa nghi, các phương diện cũng qua loa có thể lấy ra tay, nhưng chính là nhà mẹ đẻ chị ấy, lại cứ như nào mà càng ngày càng tham lam, trợn mắt há mồm, anh mới nhớ tới đau dạ dày.
Ấn dạ dày đang co rút, anh cầm phần văn kiện được sửa sang lại hoàn hảo đến phòng Sở Luật.
Sau đó đem văn kiện trong tay đặt trên bàn. Anh cũng không nói gì thêm nhưng mặt đã bị kéo dài.
"Ai đắc tội với em?" Sở Luật ném Pu't trong tay xuống: "Cúc hoa tàn."
"Có cần nói trắng ra như vậy không?" Đỗ Tĩnh Đường vỗ tay xem thường, miệng đè xuống, ngồi xuống sô pha dưỡng cúc hoa* chính mình đi, anh chỉ chỉ chỉ văn kiện: "Cha vợ anh lại chặn cổ họng của chúng ta, bây giờ có chút hơi quá phận rồi, đây là công trình đã chuẩn bị nửa năm đó."
*Cúc hoa: thuật ngữ: theo hủ là ass, theo sinh học là ***.... ( khụ khụ.. thực ra ở trên cũng có rồi nhưng ta dịch hoa mĩ ở dưới lại lặp nên ta giữ nguyên:>)
Sở Luật lấy một chồng văn kiện, lật giở đại khái.
Đỗ Tĩnh Đường biết tới nơi này Sở Luật, anh cũng sẽ cho qua đi, mà cái hạng mục này cũng chỉ được Lý gia có lợi, sợ là giá trị trên trăm triệu cứ như vậy như múc nước đổ đi.
"Khẩu vị đúng là lớn thật." Sở Luật nhàn nhạt nói, ngữ ý bên trong nghe không ra một chuý cảm xúc.
Đỗ Tĩnh Đường nhún nhún vai: "Đây cũng không phải lần một lần hai, đã là thói quen, cũng không biết tiếp theo bọn họ lại nghĩ muốn hạng mục gì?"
Sở Luật buông văn kiện xuống, dựa lưng vào ghế, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, hồi lâu sau anh mới mở hai mắt, lúc này vệt ánh sáng bên ngoài chiếu vào dừng ở giữa mắt đen của anh, hiện lên một ít âm trầm nhàn nhạt, anh rũ mắt, đảo xung quanh, giống như chưa từng xuất hiện.
"Em đem hợp đồng chuẩn bị cho tốt."
Anh nhả nhẹ khoé môi, lời nói ra làm Đỗ Tĩnh Đường không kịp suy nghĩ, hợp đồng gì, chuẩn bị gì. Mà anh còn chưa nghĩ cẩn thận, một vật thể đã bay lại đây, tay theo bản năng tiếp được, sợ lần này anh mà không tiếp được, vật thể đó sẽ mạnh mẽ đập trên mặt anh, nếu bị huỷ dung phá tướng, anh đã khóc không thể ૮ɦếƭ.
Kết quả là một chồng văn kiện trong ***g *** anh lamg đôi mắt bông nhiên trợn trắng.
Đây không phải....
Anh là là người chuẩn bị hợp đồng, hợp đồng? Đây có phải là phân công anh giao dịch làm ăn, Sở Luật không nghĩ buông tay?
"Đi thôi, anh nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút." Sở Luật vẫn như cũ nhắn hai mắt, âm thanh trầm thấp sâu thẳm, chi sắc làm như bỏ thêm một ít mệt mỏi rõ ràng.
"Được, tốt." Đỗ Tĩnh Đường mặt mày hớn hở, lấy một bản hôn một cái, chỉ cần công ty bọn họ xuất chiêu, Lý gia đừng tính nhăm nhe, rõ ràng cho người khác làm chuyện áo cưới cũng không thể nhiều lần có thể chịu đựng, xem đi hiện tại anh họ thật tốt, thật sáng suốt.
Anh ôm hợp đồng đi nhanh ra ngoài, việc này một lúc là làm tốt, chỉ cần anh ra tay, việc này là chuyện đường hầm nước chảy thành sông, mà anh vẫn chư phát hiện ở trong văn phòng Sở Luật, khuôn mặt từ trước đến nay trầm tĩnh giờ lại ra một loại rối rắm thống khổ.
Trên đời này chuyện có thể làm Sở Luật thống khổ, quá nhiều nhưn anh có thể chịu đựng, thế nên không ai phát hiện, rốt cuộc anh có đau hay không, trên người, trong lòng, tinh thần, thậm chí là linh hồn, như hiện tại ai có thể biết người đàn ông này rốt cuộc đang chịu đựng cái gì.
Anh mở hai mắt, đặt ngón tay trước mắt, khớp xương ngón tay rõ ràng, móng tay sạch sẽ gọn gàng, đôi tay này đã từng làm cái gì,ha ha, anh thế nhưng lại có thể cười được, chỉ là cười bên trong nhưng lại không ai biết, ở những nơi không ai biết kì thật trong lòng người đàn ông này đang khóc, khoé mắt anh ẩm ướt ấm áp, nhưng cuối cùng vẫn đem khoé mắt ôn hoà *** trở về.
Anh đứng lên, mở một bên tủ sắt, lấy từ bên trong ra một chồng văn kiện, anh có thể làm khoá ở chỗ này tất nhiên là văn kiện bí mật bên trong công ty, hoặc cũng có thể nói là đồ vật cá nhân của anh.
Cái này chỉ sợ không nhìn thấy, anh nói một câu sâu kín, sau đó lấy tay che mặt, mơ hồ gian khổ, khoé mắt anh hiện lên trong suốt. Cửa sổ không biết ai mở ra lúc nào, từ bên ngoài thổi vào không khí mát mẻ, đột nhiên thổi tới một cơn gió, thổi lật bết văn kiện trên bàn lên, rầm một tiếng, một tờ kiểm tra báo cáo được bệnh viện đánh dấu bị thổi bay.
Mặt trên vẫn còn chữ viết long phi long vũ.
Không thể sinh sản.
Cái này với một người đàn ông mà nói là án tử hình, huống chi với Sở Luật là người đàn ông như vậy.
Anh buông bản báo cáo kiểm tra trong tay, khoé mắt khoé mắt khô khốc, chỉ là ngẫu nhiên mà gian khổ, anh như nếm tới một loại gọi là chua xót, càng ngày càng dày đặc.
Anh ăn quả đắng, chính mình gây ra quả đắng.
Không ít nói anh, mắng anh. Bọn họ nói, Sở Luật, anh nhất định sẽ gặp báo ứng.
Đúng vậy, giờ anh đã biết, báo ứng đã tới, mà báo ứng này do chính một tay anh tạo thành.
"Bộp" một tiếng, anh dùng sức đánh tay lên bàn, cái loại đau đớn như gãy xương cốt này không thể làm tâm tình anh buổi sáng bình tĩnh được, yên tĩnh được một phần.
Đỗ Tĩnh Đường cảm giác chân như có gió, anh lấy văn kiện về, bắt đầu xuống tay làm việc, trước kia kì thật cũng không có cảm
giác, bất quá, nếu là từ trong tay người khác đoạt lấy, thật là có một loại cảm giác H**g phấn.
Lập tức anh giống như được tiêm máu gà, kì thật anh là người rất lười, thật đúng là hiếm thấy thời điểm anh liều mạng như vậy, chính mình gọi điệm thoại, chính mình hẹn khách, chính mình giao dịch.
Ngày hôm sau, khoé miệng anh phá lệ giương lên, cười rộ, miệng lộ ra ngoác tận mang tai, ai cũng biết hôm nay tâm tình anh thực tốt, có thể ở ngoài miệng anh rút sợi lông, anh sẽ cười tủm tỉm thò mặt lại gần. Nhưng tại nơi khác người đó làm cả phòng áp suất thấp, đặc biệt vừa mới đến tầng mười tám, cảm giác toàn bộ tầng đều áp khí thấp, tựa hồ làm người khác áp lực thở dốc.
Một như lửa, một như băng, một cái thiêu ૮ɦếƭ người, một cái đông ૮ɦếƭ người.
Đi làm ở Sở thị chính là như thế, thương xuyên phải chịu đựng loại lửa băng đọc hại như này.
"Anh, em làm tốt!" Đỗ Tĩnh Đường đi đến, dâng văn kiện quý như vật quý đặt trước mặt: "Em xuất chiêu, tự nhiên nước cũng có thể chạy thành sông, anh không biết những người đó vừa nghe tên công ty chúng ta, chỉ kém mắt lưng tròng chờ kí tên, tuy nói rằng so với lúc ban đầu chi ra nhiều hơn một ít, nhưng sau chúng ta kiếm lại nhiều hơn."
"Cảm ơn." Sở Luật cầm văn kiện nhàn nhạt nói một câu.
"Bốp" một tiềng.
Đỗ Tĩnh Đường ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Anh không có nghe lầm đi, anh giao cho anh họ, vừa rồi thế nhưng chỉ nói, nói, cảm ơn, cảm ơn, trời ạ, cảm ơn, khuôn mặt xinh đẹp kéo dài ra, vẫn là đổi tính, Đỗ Tĩnh Đường ngồi một bên, mở to đôi mắt ngưu đại chó, chỉ kém không bị cằm mình chọc ૮ɦếƭ.
"Em không có việc gì làm?" Sở Luật nâng mặt lên, thàn sắc tối tăm làm Đỗ Tĩnh Đường không khỏi rùng mình, anh vội vàng đứng lên, chạy ra ngoài giống như gặp quỷ.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, trên mặt Sở Luật bình tĩnh, nhíu lại rồi lại giãn ra. Anh ném văn kiện Đỗ Tĩnh Đường ở một bên trên bàn, trong nháy mắt trên người tràn đủ loại cảm xúc.
Tàn nhẫn, thâm trầm, thậm chí còn có trả thủ, cùng với nhàn nhạt một ít không còn thú vui trên đời.
Khẽ cử động khoé miệng, anh mở máy tính, thuần thục mở một trang web, trang web thích hợp dùng cho giới trẻ mơ mộng, yêu đến kinh thiên động địa, yêu đến sông cạn đá mòn.
Chỉ là trên đời này, nước đều sẽ cạn, đá đều sẽ vỡ, nào có cái gì đến đến không chỉ tình yêu.
Đột nhiên, trái tim anh tê dần, loại đau đớn thống khổ như bị thứ gì cào khoét, phát triển ngày một nhiều làm anh một thân mồ hôi lạnh, tay ấn lên ***, sắc mặt trắng bệch, làm đau khoé mắt anh, cuối cùng bị cắt vỡ.
Trên màn hình máy tính, có một tấm hình cứ như vậy cắt ngang thân thể anh, đau lòng anh, một người con gái mộc mạc trong tay ôm một bó hoa hồng, thực ra là hoa dại không quý báu, một đôi mắt cười, dường như cái này làm cho anh nhớ đến một người con gái trên mặt cũng xuất hiện nụ cười như vậy, rồi sau đó ảo ảnh tiêu tan, tan biến cuối cùng biến mất.
"Vù vù" bên ngoài thỉnh thoảng gió thổi văn kiện trên bàn, trang giấy thổi lung tung rung động, cùng với một người đàn ông tâm tư rối loạn, cũng thổi bay từng mảnh, từng mảnh suy nghĩ trong lòng, những cái đó ẩn sâu với nơi sâu nhất trong tuyệt vọng, cuối cùng không khí trên mặt cũng bị bại lộ sạch sẽ.
Cái này là đau lòng, rất đau lòng, còn khó thể miểu tả được, hối hận.
Rốt cuộc anh cũng biết thế nào là sai, thế nào là hối hận, cũng biết thé nào là đau.
Lúc này tại Lý gia, Lý Mạn Hiên đấu đá lung tung đi đến, khuôn mặt giống như bị người ta kéo dài ra, thật đáng sợ.
"Làm sao vậy?" Ông Lý kì quái hỏi, thời điểm ra ngoài không phải vẫn tràn đầy tự tin sao, tuyên bố phải làm sao để có thành tích tốt, để cho người khác xem, đứa con này từ nhỏ được ông cưng chiều từ bé đến lớn, học trường học tiên tốt nhất, mặc quần áo tốt nhất, ăn thức ăn tốt nhất, nhưng cũng bởi vậy mà tính tình anh tự cao, thiếu Sở Luật trầm ổn, cũng thiếu Sở Luật ưu tú. Kì thật Sở Luật là người như vậy, cũng không biết có thể có bao nhiêu người được một nửa như thế, nếu như so sánh sự khác nhau với Sở Luật, tuy rằng Lý Mạn Hiên không xem như quá tốt, nhưng cũng không phải quá kém, cũng có tài cán còn có năng lực không tồi là cậu ấm trong gia đình giàu có, chỉ là so với người khác xác thật là muốn người ૮ɦếƭ.
Ai bảo Lý gia có một con rể Sở Luật như vậy, thế cho nên đem Lý Mạn Hiên ra so đến nắp giếng phía dưới, Sở Luật càng ưu tú thì Lý Mạn Hiên hiện không có năng lực, năng lực Sở Luật càng tốt, Lý Mạn Hiên hoàn toàn không có chỗ đứng.
Lúc này đây còn bị Sở Luật cho cắm sừng, chỉ cần là đàn ông tuyệt đối nuốt không trôi dưới khẩu khí này, anh thề nhất định hôm nay phải đem toàn bộ sỉ nhục lên Sở Luật, đương nhiên anh không thể đem cắm sừng lại, anh là anh rể, là người phía trên, anh tuyệt đối sẽ để Sở Luật chờ, trên đời này không chỉ có Sở Luật là thương nghiệp kì tài, anh Lý Mạn Hiên cũng vậy.
Vốn dĩ con trai thay đổi đương nhiên ông Lý cũng thấy vui mừng, thâm chí gần đây nhất tâm tình không tồi, con trai ông tiến tới, gần đây công ty cũng kiếm lời không ít tiền, anh trên bụng mặt lại thêm một vòng thịt, có thể thấy được là dinh dưỡng cực tốt, thịt này cũng một vòng dày, giống như tiền Lý gia gửi ngân hàng, từ từ tăng cao, so với mấy năm trước nhiều gấp mười lần, này cũng có thể sống được mấy đời cũng khôg hết.
Ông Lý gần đây đang đắc ý, mới vừa được một bản giao dịch, anh đã cùng đối phương nói không khác nhau lắm, cuối cùng bản hợp đồng qua đi, bọn họ sẽ kiếm được không ít tiền, công tu chẳng những có thể lớn mạnh, nói không chừng nhanh còn có thể mở công ty con, chỉ là biểu tình trên mặt đứa con này là chuyện như thế nào, mặt xanh mét, là ở cùng ai đấu vật sao.
"Cha, Sở Luật đã lấy hạng mục công trình xây dựng phát triển khoa học kĩ thuật quy mô lớn rồi."
"Cái gì?" Ông Lý trong khoảng thời gian ngắn chưa nghe rõ: "Cái gì lấy, lấy cái gì?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc