Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 104

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

"Hôm nay đồ ăn bà làm rất ngon". Sở Giang từ trước đến nay không keo kiệt lời khen ngợi với bà, bọn họ là vợ chồng mấy năm nay, từ trước đến nay Sở Giang hiểu được ý nghĩa của ca ngợi, cũng biết được sắc mặt bà không tốt.
"Thật sao?" Tống Uyển không tin hỏi lại: "Ông không cảm giác rất khó ăn, rất khó nuốt, rất muốn nôn ra sao?"
"Bà nói bậy gì đó?". Sở giang nghiêm mặt: "Ai dám nói là khó ăn, tôi lột da người đó." Ông nhìn đồ ăn nói. Vợ ông đã đạt đến trình độ này, người hiền lành cũng phải giận sôi.
Tính từ trước đến nay, bà cũng đã mấy chục năm ở trong bếp nghiên cứu dinh dưỡng, ngần ấy năm thời gian cũng đủ làm một mâm đồ ăn mĩ vị, cũng có thể gọi là làm được đồ ăn, chứ không đến nông nỗi khó ăn khó nuốt, vậy kẻ nào dám không có mắt.
Tống Uyển hừ hừ, xoay qua mặt không nói gì.
"Chị Khương". Sở Giang buông đũa xuống, bảo mẫu vội vàng chạy ra, cẩn thận nói với Sở Giang, càng khiến sắc mặt ông không tốt.
Lý gia ăn rồi xem xét quá khó coi.
"Bỏ đi". Tống Uyển quay sang an ủi: "Ông cũng không cần phải tức giận". Bà đi tới nắm tay ông: "Ăn cơm đi, bọn họ không ăn cũng tốt, xem đi một bàn lớn như vậy là của ông hết."
Sắc mặt Sở giang vẫn không tốt, ông đời này ghét nhất, khinh thường nhất là loại nương tựa vào người khác, ông vốn dĩ không vừa lòng, lúc trước dùng thân phận thông gia đi vào Sở gia, tuy rằng nói đã kết thông gia, nhưng ở sau lưng, ai biết người khác nói như thế nào. Hiện tại toàn Lý gia đều nương tựa vào Sở gia, còn con của ông cũng ít nhiều nể mặt bọn họ, mở một mắt nhắm một mắt, kết quả hiện tại thật là tốt, còn ghét bỏ vợ ông, về sau ông đây cũng ghét bỏ.
"Uyển Uyển à..." Sở Giang nắm chặt tay Tống Uyển: "Tôi nhất định sẽ cho kẻ không biết điều ૮ɦếƭ"
"Được" Tống Uyển cũng theo ông nói.
"Bà không thể dựa vào ai, tôi sẽ bảo vệ bà, sợ bà bị người khác khi dễ, chỉ cần tôi một ngày còn sống, cũng đừng ai nghĩ khi dễ bà." Sở Giang vô tình nói, Tống Uyển nghe vậy hốc mắt đều đỏ.
"Ông nói bậy cái gì đó?" Tống Uyển trừng mắt nhìn ông, nước mắt cảm động: "Ai còn có thể khi dễ tôi? Con của chúng ta còn chưa ૮ɦếƭ, tôi lại không dựa ai?"
"Nói như vậy..." Sở Giang than nhẹ một tiếng: "Lý gia đặt cũng Hạ gia không thể so sánh."
Tổng Uyển lúc này đồng ý, Hạ gia như thế nào, cũng là đại gia tộc truyền thống trăm năm, chính là điểm bất đồng trong văn hóa với Lý gia, tiền tài Lý gia cũng không phải lớn, nhưng dạy con cái cũng không tồi, tuy rằng không phóng khoáng thì hiện tại bọn họ đã là người Sở gia, Sở gia sẽ che chở.
Sở gia từ trước đến nay đều bênh vực người trong nhà.
Nhưng lúc này đây bà Lý lại đắc tội lớn với vợ chồng Sở gia. Thế nên Lý Mạn Li phát hiện tuy rằng Sở Giang đối với cô không nóng không lạnh, Tống Uyển vẫn đối xử tốt nhưng lại thiếu vật chất. Cô ở trong lòng thầm oán trách mẹ.
***
Cô rút điện thoại, một hồi chuông, kết quả là đợi nửa ngày bên kia không ai nghe, cô không tin lại gọi lại một lần nữa.
"Sao không nghe máy?" Đỗ Tĩnh Đường chỉ chỉ điện thoại trên bàn như là quỷ khóc, sói gào, chỉ hận không thể Gi*t người.
"Không có thời gian". Sở Luật một tay gõ bàn phím, trên lỗ tai còn đeo một cái tai nghe Bluetooth, đang nói chuyện cùng mấy người quản lí làm tài vụ phân tích, xác thực là không còn tay, còn một bên lỗ tai vẫn có thể nghe điện thoại.
Đỗ Tĩnh Đường xem thường, đi qua cầm điện thoại lên.
"Chào."
"Luật..." Lý Mạn Ni hỏi một câu không xác định, đây là điện thoại cá nhân của Sở Luật, nhưng người nghe điện thoại giọng nói không đúng, cũng không phải Sở Luật.
"À, là chị dâu! Em là Tĩnh Đường." Đỗ Tĩnh Đường nhoẻn miệng cười, kì thực anh lúc này có chút bực tức, nơi này không ai xem, anh cười cái rắm à, mặt nắn xuống, biểu tình cứng rắn.
"Chị tìm Sở Luật." Lý Mạn Ni có chút không vui vì điện thoại bị người khác tiếp.
"Anh họ đang bận." Đỗ Tĩnh Đường day ấn đường: "Hôm nay công ty báo cáo tài vụ, anh ấy phải xem rất nhiều văn kiện, một lúc nữa xong anh ấy sẽ gọi lại cho chị."
Nói xong anh liền tắt điện thoại, tránh người phụ nữ bên kia xù lông, có khi phụ nữ đều vô cớ gây rối, đủ người phải chịu. Còn anh, anh không thích phụ nữ. Đương nhiên từ trước đến nay cái gây rối kia đều là anh, đến nỗi người đàn ông kia tưởng rằng không chấp nhận được nhưng lại đối xử với anh thật đúng là quá tốt. (vậy nên mới là thụ đó ông nội)
Đỗ Tĩnh Đường đặt lại điện thoại, sau đó dùng khẩu hình nói với Sở Luật ba chữ, là Lý Mạn Ni, rồi tự ngồi xuống chiếc bàn khác, tiếp tục làm việc.
Bị tắt điện thoại, Lý Mạn Ni có chút không thoải mái, hậm hực, âm khí từ иgự¢ sôi lên.
Cô nhớ mấy người bạn đã từng nói qua, nếu người đàn ông đối với người phụ nữ không quan tâm, sẽ lấy cái cớ bận công việc, mỗi ngày bận, chẳng lẽ bận đến nỗi không thể về nhà.
Cô với lấy túi xách, ngồi trước gương trang điểm nửa ngày, đi đến cửa theo thói quen lấy giày cao gót, lại nhớ tới bây giờ trong bụng đang mang thai, chỉ có thể tìm đôi dép lê thay.
Lúc này mới ra cửa, bảo tài xế đưa cô đến công ty Sở Luật.
Bận hả, được bận, không là cùng vợ trước hẹn hò cho nên là bận đi. Trong lòng cười lạnh, ngón tay nắm chặt như muốn bẻ gãy, lại nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nhếch khóe môi lạnh băng. Bốn năm trước, cô có thể một chân đá văng người phụ nữ kia, bốn năm sau cô cũng sẽ không thua. Trong bụng này còn có một đứa con, cô chẳng khác nào đang được lợi thế. Tốt nhất là sinh đứa con trai, như vậy cũng sẽ không có ai động vào địa vị của cô.
Lúc này di động trong túi vang lên, trong lòng cảm giác bất an không khỏi dâng lên. Lấy di động ra, kết quả vừa nhìn thấy dãy số trên điện thoại, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt hạ xuống.
Xe đột nhiên chuyển hướng, không lâu sau của xe mở ra, Lí Mạn Ni bước ra, tay nắm chặt thành nắm đấm. khớp xương ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
Cô cẩn thận nhìn bốn phía, chỉ cần có người chú ý tới cô, cô liền sẽ kinh hoàng, cô lại không phải kẻ trộm, là vì cái gì cô lại chột dạ đi đến. Lúc này, cô đã đi mười phút, tài xa sớm đã bị bỏ xa phía sau, người ở đây thưa thớt, căn bản ngày thường cũng không ai lui tới, trên mặt đất rơi vãi tàn thuốc linh tinh, cho nên ngay cả người vệ sinh cũng không thường đến nơi này.
"Cô đến rồi."
Một giọng khàn khàn vang lên làm Lý Mạn Ni thiếu chút nữa thét chói tai, cô vội vàng áp cảm xúc xuống, quay đầu lại, cắn răng nói người đàn ông đáng khinh vừa đi ra: "Anh kêu tôi đến đây làm gì?"
Cô chỉ cần tưởng tượng người đàn ông này với cô đã làm cái gì thì lập tức có cảm giác ghê tởm.
"Ôi, hung hăng như vậy?". Người đàn ông nhổ nước bọt, đôi mắt sắc, giống như muốn ૮ởเ φµầɳ áo Lý Mạn Ni: "Tôi gọi cô, sao không được? Còn bày đặt dối trá, cũng không phải chưa làm qua một lần."
"Anh..." Lý Mạn Ni đem tay đặt lên bụng, lui về sau một bước tránh cho người đàn ông này làm gì với cô. Cô xoay mặt đã trầm tới cực điểm: "Tôi mang thai, nếu anh dám làm gì tôi". Cô cười lạnh: "Tôi nhất định lấy mạng anh."
Đôi mặt nhỏ người đàn ông lóe lên một tia hưng phấn, xoa tay mình: "Con của tôi"
Lý Mạn Ni đột nhiên cảm giác dạ dày có chút khó chịu, liền xoay người qua một bên nôn thốc nôn tháo, mà cô cũng không phát hiện người đàn ông kia vui sướng kích động hưng phấn tràn ngập trả thù.
***
Vẫn là mười tám tầng, Lý Mạn Ni ngẩng đầu ưỡn иgự¢ thẳng đi vào.
"Phu nhân, không thể vào." Thư kí vội vàng đứng lên ngăn cản, đương nhiên ngữ khí cũng có phần thay đổi. Lý Mạn Ni nâng đôi mắt lên đánh giá thư kí vừa đi lên, eo thon chân dài, tay áo ngắn, muốn câu dẫn ai.
Mà thư kí bị Lý Mạn Ni đánh giá không chút kiêng dè, đây là ý tứ gì, xem cô là cái gì, đang định giá đồ vật sao? Cho là lấy cô trở thành tình địch giả tưởng, thì xin lỗi, cô đối với đàn ông không có hứng thú, cũng không phải là người phụ nữ thích làm kẻ thứ ba giống như Sở phu nhân trước mặt đây.
Lúc trước như thế nào, cô sao lại không biết?
"Đừng nghĩ những thứ không nên nghĩ". Lý Mạn Ni thấp giọng cảnh cáo, ánh mắt khinh bỉ, rất đả thương người.
Thư kí muốn nói nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, sắc mặt bình tĩnh, giọng nói mang theo nề nếp chức vụ thư kí: "Sở phu nhân, tổng tài đang mở buổi họp, cô xác thật là không thể đi vào, cô có thể ngồi ở bên ngoài chờ tổng tài."
Lý Mạn Ni vuốt sợi tóc, dễ dàng ngửi thấy trên người phảng phất nước hoa, cô đánh môi đỏ một chút. Đó là người khác, không phải là cô. Nếu chính cô đến văn phòng của chồng còn không thể vào, như vậy cô sao là phu nhân tổng tài tập đoàn Sở Thị, xem cô là như nào, xem cô là Hạ Nhược Tâm ngu ngốc kia sao?
Mà thư kí cứ như vậy mở to mắt nhìn Lý Mạn Ni từng bước đi tới, cũng không dám đi lên ngăn cản, trong thâm tâm cô không dám, thư kí lại ngồi xuống, cầm 乃út trong tay chọc tới chọc lui, dù sao cô cũng đã sớm cảnh cáo, chuyện này không liên quan đến cô.
"Luật..." Lý Mạn Ni đẩy cửa ra, giương lên một khuôn mặt tươi cười, kết quả vừa nhìn thấy bên trong, nháy mắt cô cảm giác mặt mình như bị bỏng lửa, loại bỏng lửa này xông thẳng lên đầu, ong một tiếng, giống như toàn bộ máu trên đầu rút hết.
"Xin lỗi" Cô vội vàng đóng cửa lại, mặt một lúc trắng bệch, một lúc lại hồng, sắc mặt biến hóa kì quái, thật đúng là không có mấy ai có thể làm được.
Mà bên trong mấy người bị quấy rầy đều đồng thời nhìn chằm chằm cửa chính rồi lại dời tầm mắt đặt trên người Sở Luật.
"Chúng ta tiếp tục họp." Sở Luật giống như không bị ảnh hưởng, sắc mặt bình tĩnh, thanh âm cũng trầm thấp, đem tầm mắt dọc từng hàng ghế, ý nghĩ không bị đánh gãy quá nửa phân.
Nửa giờ sau, cửa phòng họp rốt cục cũng mở ra, đầu tiên là các lãnh đạo công ty lớn đi ra, tiếp theo là Đỗ Tĩnh Đường, Đỗ Tĩnh Đường vừa vặn nghĩ tới, đổi hướng, xoay người dựa vào bàn thư kí.
"Phó tổng..." Thư kí cẩn thận hỏi Đỗ Tĩnh Đường, khóc không ra nước mắt, cô nhớ tới mình cũng làm sai: " Anh nói tôi có bị đuổi việc không? Anh cũng biết, tôi muốn trả tiền hồi môn cho cha mẹ." Nếu cô thất nghiệp, cô đến nơi nào tìm một công việc như vậy chỉ là ngồi nói chuyện phiếm, không phơi nắng, tiền lương lại cao, phúc lợi lại tốt đi.
"Yên tâm đi". Đỗ Tĩnh Đường an ủi thư kí: " Nhà của cô tôi hiểu rõ, sẽ không trách cô, cho nên bát cơm sẽ ổn. Tính tình anh họ có kì quái, yên tâm còn có tôi đây". Anh đưa tay đấm иgự¢ đảm bảo.
Thư kí nghe được Đỗ Tĩnh Đường nói, chính xác có thể nói là thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng nói, lời nói phó tổng không đại biểu cho tổng tài tóm lại chỉ cần anh nói giúp cô nói mấy câu lời hay ý đẹp. Nếu tổng tài thật sự như tiếng sấm, cô còn có thể bị không đến mức không còn tro cốt.
Cửa văn phòng lại một lần nữa mở ra, Sở Luật một tay cầm áo khoác tây trang, mắt nhìn thẳng đi về phía trước. Thư kí không khỏi rùng mình, quá lạnh, thế lực quá cứng rắn, người đàn ông này, cô chịu không nổi cho nên cô từ trước đến nay đều không có ý nghĩ riêng với người này. Bất quá lại nói tiếp, giống như phó tổng một chút, đây chính là bạch mã vương tử trong lòng nữ nhân.
"Tiếng của Phó tổng thật tốt". Bí thư không khỏi tán thưởng Đỗ Tĩnh Đường.
"Giá trị trường tốt" Đỗ Tĩnh Đường nhoẻn miệng, cười lộ hàm răng.
Có giá thị trường có mao dùng, đồ vật dài quá của anh, chính là cái cong.
Lý Mạn Ni đứng lên, cô vừa thấy Sở Luật bước tới, chỉnh lại quần áo một chút, như không có việc gì giống như vừa rồi xấu hổ chưa bao giờ xuất hiện. Cô vừa đến, không có mất mặt, cô cái gì cũng không có làm.
"Luật, anh xong rồi." Cô vẫn níu lấy cánh tay Sở Luật đầu dựa vào vai anh: "Em chỉ là đến đây xem anh, phải đi kiểm tra rồi, anh cùng em đi được không?"
"Được" Sở Luật cũng không đề cập đến chuyện vừa rồi, anh đem tay đặt trên tóc Lý Mạn Ni, trên người tỏa cô tỏa ra nước hoa thanh đạm, không biết vì sao ánh sáng trong mắt dần tối sầm lên.
***
Hạ Nhược Tâm mang theo con gái đến phòng hội họa.
Cô giáo cực kì thích Tiểu Vũ Điểm, còn chủ động dạy cho bé vẽ tranh. Tiểu Vũ Điểm tuy rằng vẽ còn non nớt nhưng xác thực có thiên phú hội họa, càng làm cho cô giáo càng thêm thích.
Mỹ nhân nhỏ này là học sinh xưng hô với Tiểu Vũ Điểm, bọn họ thực thích Tiểu Vũ Điểm, ngày thường hoa quả kẹo linh tinh mỗi người đều sẽ mang đến một ít, chờ đến lúc Hạ Nhược Tâm trở về, bên trong bao quanh sẽ đường trang hoàng một đống thứ tốt.
"Ba ba". Tiểu Vũ Điểm thấy cách đó không xa Cao Dật đang lại gần, phe phẩy cánh tay nhỏ cao hứng chạy qua.
Cao Dật vươn tay ôm Tiểu Vũ Điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn rất ngoan.
"Ngoan". Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu nhẹ, mà Hạ Nhược Tâm nhìn một màn này trong lòng không khỏi xúc động, khó thể miêu tả.
Kì thật Tiểu Vũ Điểm được nhiều người yêu mến, tuy rằng cô là mẹ nhưng trong lòng có chút đau xót, trước kia Tiểu Vũ Điểm là của mình cô, bây giờ con bé được rất nhiều người quan tâm chăm sóc, nhưng cuối cùng vẫn là cười vì ngày càng dần dần con gái cô mở lòng hơn cả.
Mà cô thích cuộc sống như vậy, không cãi vã, hết thảy bình bình đạm đạm vô cùng đơn giản. Chỉ là trên đời này vẫn cứ như vậy hoặc người như vậy, sẽ tìm cô gây phiền toái, cây muốn yên mà gió chẳng ngừng.
Ví như hiện tại, cô muốn một ly nước sôi, ngón tay khẽ chạm xuống ly phát hiện phịch một tiếng.
"Cô có việc gì?" Cô ảm đạm hỏi, không có vẻ vui mừng, cũng không có phẫn nộ, cái gì cũng không có, xem hết thảy đều bình thường, cùng cô không có liên quan.
Lý Mạn Ni có chút ganh ghét với khuôn mặt trắng nõn phấn nộn của Hạ Nhược Tâm, rõ ràng là đã là mẹ một con, như thế nào lại có làn da đẹp quá mức như vậy, mà sắc mặt cô hiện tại thế nhưng lại nổi tàn nhang, bác sĩ nói vì có liên quan đến việc mang thai nên tâm tình cũng tốt một chút.
Chê cười, phóng tốt, cô như thế nào có thể phóng tốt. trước có lang sau có hổ.
Đều là nghĩ đến vị trí hiện tại, cô sao có thể đem tâm đặt ở trong bụng, nếu cứ thỉnh thoảng nhìn chằm chằm, lúc nào cũng nhìn, có quỷ mới biết người nào sẽ rắp tâm hại cô, nhất là những người phụ nữ không an phận.
Cô mở túi ra, lấy từ bên trong một thẻ ngân hàng ném lên bàn: "Bên trong có hai trăm vạn, cô cầm đi."
Hạ Nhược Tâm liếc cũng không thèm liếc một cái, dường như cái trên bàn kia so với ly nước của cô không hữu dụng bằng, đặt ly bên môi, nước uống vào trong miệng theo yết hầu đi xuống, yết hầu dễ chịu, phổi cũng dễ chịu cùng với khắp thân thể cô.
Quơ quơ cái ly trong tay, cô cười nhạo làm Lý Mạn Ni càng thêm phát hỏa, ngăn không cho suy nghĩ muốn lật đổ cái bàn. Cô hít sâu nói với chính mình phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh không được để cảm xúc rối loạn, nếu không đến lúc đó chỉ có người khác được lợi.
"Hạ Nhược Tâm, tôi không biết cô trở về nơi này làm gì, không phải là muốn làm phu nhân Sở gia chiếm lấy tài sản đi. Cô không cần phải si tâm vọng tưởng". Cô cười lạnh vuốt bụng: "Tôi đã mang thai, cô cũng là mẹ, hẳn cũng phải biết người làm mẹ sẽ nói những lời mạnh mẽ này, đừng nói là đứa con kia cô sinh không còn nữa liền tính đòi lấy một phần tiền của Sở gia."
Ngón tay Hạ Nhược Tâm khẽ nhúc nhích, Lý Mạn Ni nói chuyện không đâu lại càng không đầu không đuôi, nghe tới đây cô mới nhận ra mình đang bị uy Hi*p.
Ý tứ quá rõ ràng, nếu Hạ Nhược Tâm chống lại Lý Mạn Ni, cuối cùng Lý Mạn Ni làm ra sự tình gì cũng khó nói trước. Ý tứ này thực minh bạch, nếu Hạ Nhược Tâm chắn Lý Mạn Ni lộ, như vậy, Lý Mạn Ni cuối cùng có thể làm ra sự tình gì tới, liền khó nói.
"Hiện tai tôi giờ mới biết được, Sở Luật vì cái gì mà sẽ chọn cô." Hạ Nhược Tâm đột nhiên cười, rõ ràng đó là thứ làm đau mắt Lý Mạn Ni.
"Cô có ý gì?" Lý Mạn Ni có cảm giác không thoải mái, Hạ Nhược Tâm không phải đang khen mà ý tứ châm chọc rõ mười phần.
"Tôi không có ý gì." Hạ Nhược Tâm cầm thẻ ngân hàng hai trăm vạn, hai trăm vạn cô muốn làm gì, lúc ấy Sở Luật có tiền như vậy, nhưng cô cuối cùng phải tự mình gánh vác, nghèo đến không nuôi nổi một đứa bé, nhớ tới những chuyện trước kia, cô thấy mình thật đáng thương lúc trước cô như thế nào lại yêu một lãnh tâm máu lạnh, vô tâm vô phổi cũng không có nhân tính đàn ông.
Ngón tay buông lỏng, cô ném lại ở trên bàn, mặc kệ là hai trăm vạn hay hai ngàn vạn cô đều sẽ không động tâm, không phải là cô thanh cao chỉ là nếu cô nhận lấy cô có cảm giác chính mình đang bán đứng phụ nữ trên toàn thế giới vậy.
Cô bây giờ cũng không thiếu tiền, muốn cái gì cô sẽ tự mình kiếm về sẽ không cần người Sở gia bố thí.
"Kì thật cô vẫn là cùng anh ta không giống nhau" Cô cười lạnh, không oán cũng không hận, nhìn Lý Mạn Ni đang kinh ngạc hét lên. Cô cẩn thận cân nhắc, cô muốn sống bình yên hơn nhiều.
"Các người xác thực là một đôi, tôi thật tâm chúc phúc cô tiếp tục làm chim liền cánh*, một người không có nhân tính, một người toan tính, một người tinh(tinh khôn) với toan tính, một người tính kế hết thảy"
*Nguyên mẫu: "bỉ dực song hắc" nhưng mình không hiểu mình chỉ biết "Bỉ dực song phi: làm chim liền cánh" nên dịch như vậy uhuhu ai biết nghĩa cmt để mình sửa nhé!
"Cô yên tâm đi" Cô đứng lên: "Tôi đối với đàn ông không có hứng thú, tôi tưởng cô đủ thông minh cũng sẽ không làm khó tôi, người đàn ông như Sở Luật, tôi đảm bảo nhưng người khác thì chưa chắc, ít nhất là tôi sẽ không."
"Đúng rồi" Cô từ trên người lấy tiền: "Tôi sẽ tự trả tiền, cô, chính cô đến đây đi"
Cô đi tới đặt cốc nước sôi lên quầy bar, nơi này phàm là những người xa hoa tới, một chén nước cũng tính mười đồng tiền.
Mười đồng tiền a, cô cầm hóa đơn nhẹ nhàng đi ra ngoài. Mà so với Lý Mạn Ni một thân tính kế, cô thật sự sống quá nhẹ nhàng xem thời gian một chút đến giờ đi học rồi, bất quá hình như đến muộn, cô giáo cũng không có hỏi gì nhiều cũng không thể đem cô ra khai xoát. Bên ngoài ánh nắng dừng ở trên người, cô chìm vào tầng sắc màu ấm nhàn nhạt.
Mà Lý Mạn Ni để tiền lại trên bàn, tức đến gần như long phổi.
Cô xoay người, ở trong người nhìn khuôn mặt mình, vốn dĩ là một gương mặt có nhan sắc thế nhưng lúc này lại dữ tợn, trên mặt phấn má cũng nhòe đi, lộ rõ ràng vài chỗ trang điểm. Cô luống cuống tay chân đổ một đống đồ trang điểm đem mình tân trang lại, thật vất vả mới che đậy trên mắt, cô mới có cảm giác chính mình như vậy không hề khó coi.
"Em hôm nay lại trang điểm?" Sở Luật lái xe, ánh nắng chiếu lên làn da tinh tế trên mặt Lý Mạn Ni, rất có quang cảm (quang: ánh sáng, cảm: xúc động) lại có chút giả, liếc qua mắt một cái cũng có thể biết cô trang điểm, phấn cũng dặm rất dày.
"Trang điểm không tốt cho con." Anh nhàn nhạt nói, mà đối với thói quen này của Lý Mạn Ni không quá vừa lòng, anh đã sớm đã nhận vận mệnh cũng là tiếp nhận đứa nhỏ này, cho nên mặc kệ anh có như thế nào, đứa bé này là của anh không thể chịu bị ủy khuất.
"Em biết rồi" Lý Mạn Ni che mặt, trong lòng dâng nỗi chua xót, vì cái gì có người không nổi tàn nhang lại cứ phải là cô, nếu không phải vì che đi tàn nhang này cô còn cần dùng mấy thứ này trên mặt sao, sao bọn họ một người cũng không hiểu cô.
____
Sở Luật không nói thêm gì nữa, trong xe rơi vào khoảng im lặng có thể nói bọn họ kính nhau như khách, trước kia cũng không nói quá nhiều nhưng ít nhất anh đối với cô thật sự quan tâm, hiện tại thực sự đau, anh cũng không thiếu cô cái gì rốt cuộc là không để tâm.
Trái tim anh ở nơi nào?
Đúng vậy, trái tim anh đang ở nơi nào?
Có lẽ từ trước đến nay tâm đều không đặt trên người cô, bốn năm trước trái tim đã sớm đi theo người phụ nữ kia, cùng nhau rời đi, cùng nhau hủy diệt.
Anh hụy hoại người phụ nữ kia cũng chính là đồng thời anh cũng hủy hoại chính mình.
Sở Luật đã chủ động đem tài sản chia cho Hạ Nhược Tâm, anh thiếu cô, thiếu quá nhiều, thiếu cả đời cũng còn không rõ, hơn nữa cô cũng sẽ không còn cho anh một cơ hội.
Việc này anh đã đi gặp qua cha mẹ, bọn họ cũng đồng ý, chính anh làm nghiệt chính anh chấm dứt, mặc kệ cô có đồng ý hay không, có đáp ứng hay không.
Lý Mạn Ni pha một tách cà phê đi đến: "Luật, cà phê của anh."
Cô đem cà phê đặt lên bàn đôi mắt lại ngẫu nhiên thấy được một chồng văn kiện phía trên, mà văn kiện mặt trên là mấy chữ tài sản chuyển nhượng, cô tâm cả kinh, cũng trào dâng một cỗi phẫn hận, cô lại bưng cà phê lên đặt ở trước mặt Sở Luật.
"Luật, vẫn còn nóng, uống khi còn nóng, bằng không sẽ khó uống"
Sở Luật nâng mặt, thẳng nhìn chằm chằm vào hai mắt cô, đôi mắt đen không gợn sóng, giống như biển ૮ɦếƭ làm tay Lý Mạn Ni không khỏi run lên.
"Em yên tâm, chốc nữa anh uống" anh cự tuyệt cà phê trong tay cô bởi vì anh không khát hiện tại cũng không cần uống.
Lý Mạn Ni cắn môi, cắn đau chính mình, loại đau đớn càng thêm kịch liệt, cũng là thứ đau trái tim cô, thân để đổ về phía trước tay run kịch liệt, ly cà phê trên tay đột nhiên lung lay thuận tiện "phịch" một tiếng, cứ như vậy bắn tung tóe lên trang tài sản chuyển nhượng kia.
Sở Luật cứ nhàn nhạt ngồi như vậy, trong mắt vẫn như cũ không gợn sóng.
"Luật, thực xin lỗi, thực xin lỗi, em không phải cố ý". Lý Mạn Ni vội vàng xin lỗi, chỉ là cô phản ứng chậm mấy giây, nếu là người thường liếc mắt một cái cũng biết cô đây là cố ý huống chi là Sở Luật.
Tâm tư tất cả hiện trên mặt, cô không cam lòng, tất cả tại suy nghĩ trong lòng, Sở Luật biết nhưng không vạch trần.
Lý Mạn Ni luống cuống tay chân lau khô văn kiện trên bàn, kết quả là động tác quá mạnh, văn kiện vốn dĩ chỉ ướt nửa trang giờ hoàn toàn dính đầy cà phê.
"Luật, thực xin lỗi, ta không phải cố ý." Khuôn mặt đỏ hồng, nước mắt xác thực là có thể chảy bất cứ lúc nào.
"Không việc gì" Sở Luật mấp đôi môi mỏng nhẹ, anh đứng lên kéo tay Lý Mạn Ni lại: "Đi thôi, anh đưa em trở về, em mệt rồi."
"Nhưng..." Lý Mạn Ni quay đầu nhìn thoáng qua trên bàn một đống hỗn độn: "Vậy văn kiện trên bàn làm sao bây giờ?"
"Viết lại." Sở Luật nhàn nhạt trả lời mà Lý Mạn Ni cắn chặt môi cảm giác chính mình thế nhưng lại vô dụng. Cô cố sức diễn xuất xuất sắc như vậy kết quả cuối cùng có người nói cho cô, cô diễn căn bản không có người xem, cứ như vậy đánh vào trò đùa phía trên, không đau không ngứa, cũng không làm kẻ thù bị tổn thất, đến lúc này chính cô lại sinh một bụng tức.
Sở Luật đỡ cô nằm xuống, lại là kéo cái chăn lên người cô.
"Luật, đừng đi..." Lý Mạn Ni đột nhiên ngồi dậy, cánh tay gắt gao ôm Sở Luật, đôi môi mỏng cũng tiến lên, hôn môi anh, bọn họ cũng đã quá lâu không làm, cô muốn, cô muốn anh dung nhập vào thân thể của mình, có vẻ như chỉ có vậy cô mới xác định anh là của cô.
Nhưng Sở Luật lại tránh sự thân mật của cô, đem mắt quay sang một bên. Lý Mạn Ni hận, môi đỏ cũng gần chỉ chạm qua mặt anh, sự lạnh băng trầm ngạnh* tránh né làm Lý Mạn Ni giống như bị dội gáo nước lạnh, toàn thân trên dưới đều ngấm lạnh.
*trầm ngạch: trầm - trầm lặng, không sôi nổi, ngạnh - ương ngạnh
"Anh còn có việc, đi trước" Sở Luật đứng lên lại đỡ cô nằm xuống, đặt chắn trên người cô, anh xoay người bước chân trầm ngạnh, cứng nhắc cũng không biết đây là ai tra tấn ai, hai người bọn họ thật sự không thể quay trở về như ban đầu.
Anh đối với cô vô tâm.
Mà cô đối với anh...
Lý Mạn Ni gắt gao ôm chặt mình, một loại nguy cơ vẫn luôn tra tấn áp lực cô, gần như thở dốc.
Mà Sở Luật trở lại thư phòng, trong cổ dâng lên cỗi hương vị chua xót, không phải là nhìn những thứ trên bàn mà là chính anh. Anh đi quá cầm văn kiện văn xoa nhẹ một hàng, ném vào thùng rác, lại ngồi xuống cầm 乃út lên viết.
Trong thư phòng hoàn toàn an tĩnh chỉ có âm thanh tiếng 乃út trên mặt giấy.
"Sàn sạt..."
Mà bên ngoài lại càng an tĩnh thậm chí âm thanh người đi đường cũng không có.
An tĩnh gần như tra tấn người.
Bảo mẫu không khỏi rùng mình ôm tay, nơi này, như thế nào càng ngày càng lạnh, thật là kì quái, hai vợ chồng này cũng không phải cãi nhau đi, TV cũng không bật, ngươi một phòng, ta một phòng, thói quen của kẻ có tiền cũng thật kì lạ.
Mà chuyện ở Sở gia xác thực cũng chỉ là chuyện của bọn họ, ai phiền, ai ghét, ai tức, ai mệt mỏi đều cùng Hạ Nhược Tâm không quan hệ. Hai thế giới, hai cánh cửa, bọn họ vốn không là người cùng một thế giới, tự nhiên cũng không có khả năng liên quan.
Mỗi ngày Hạ Nhược Tâm vẫn như thế,mỗi ngày tam điểm một đường, thực quy luật, cô cũng đã có kiến thức hơn nữa cô giáo còn giúp cô liên hệ tới một trang web, trang web này làm tranh minh họa, chú trọng mấy bức đệ nguyệt hạo, tuy rằng kiếm tiền không nhiều lắm nhưng công việc không tệ, có thể tích lũy một ít kinh nghiệm đương nhiên cũng có thể kiếm chút tiền mua đồ ăn.
Cô sống đã hai mươi lăm năm cũng chỉ có hiện tại cô mới có cảm giác giá trị của cuộc sống, có thể làm việc mình thích, làm việc mình mình. Thế giới của cô đều vẽ trong tranh, mỗi một cái điểm mặt, mỗi một đường cong đều là mộng tưởng của cô, cô thích mỗi ngày như vậy, từng ngày cô cười nhiều lên cũng tự tin lên, cả ngày trên mặt lộ vẻ tươi cười ấm áp.
"Nhược Tâm, đi theo cô một chút."
Cô giáo đi đên bên người Hạ Nhược Tâm nói với cô một câu cũng không nói gì khác sau đó xoay người rời đi, Hạ Nhược Tâm đặt 乃út vẽ lên bàn, vội vàng đi theo.
Đi tới văn phòng trên tường treo đều là tranh của cô giáo, cách vẽ không tả thực, mỗi cảnh mỗi nét đều tràn đầy hương vị độc đáo riêng biệt thuộc về bà, ngọt ngào ẩn chứa đau xót, trong đau xót lại ẩn chứa chút trăn trở, mang theo một ít khổ sở thế nhưng còn có loại hạnh phúc nhàn nhạt ở giữa, như thể cuộc sống của con người, toan điềm khổ lạt* đều ở trong đó.
*Toan điềm khổ lạt: chua ngọt đắng cay, ý chỉ cảm giác hỗn độn phức tạp
"Con thích những bức vẽ của ta?" Bà thấy trong mắt Hạ Nhược Tâm chớp động ánh sáng nhu hòa hai hàng lông mày từng đợt lại từng đợt không ngừng động liền biết là cô thích, con người đối với đồ vật yêu thích đều có chút tỏ ra rõ ràng.
"Dạ, thích" Hạ Nhược Tâm gật đầu, cô sẽ không vuốt ௱ôЛƓ ngựa* chỉ đang nói lên ý nghĩ chân thật mà thôi.
*Vuốt ௱ôЛƓ ngựa: không nịnh hót (chắc ý chị là vậy)
"Giáo sư họa có cảm tình của mình, trải qua cực khổ mới có thể lấy mây tan thấy trăng sáng"
Khóe môi bà theo độ cong mà dương lên vài phần: "Con coi như cũng là đã hiểu"
Hạ Nhược Tâm kì thực cũng không hiểu, cô chỉ có cảm giác khả năng giáo sư biểu đạt như vậy là có ý tứ, cô cũng không muốn người khác biết mình chịu quá khổ, muốn người khác thấy được thành công của cô, còn có sở thích vẽ của cô tuy rằng mới đầu hơi áp lực nhưng lâu dần lại khiến người ta thoải mái.
"Ngồi đi" Giáo sư chỉ vị trí trước mặt.
Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, theo quy củ đặt tay ở trên đầu gối, có cảm xúc không rõ cũng không biết giáo sư tìm cô tới làm gì, lúc này cô cũng không hiểu sao, suy nghĩ cũng không phải cần cô, cô vẽ không tốt.
"Là chuyện tốt" Giáo sư thực thích ánh mắt Hạ Nhược tâm, rất thuần túy, cũng chỉ có thuần túy không thay đổi tấm lòng ban đầu, là nhân tài có thể chấn động tới nhân tâm linh họa*
* Nhân tâm linh họa: lòng người đặt được vào hồn của bức tranh
"Chuyện tốt ạ?" Hạ Nhược Tâm vẫn luôn căng thẳng xem như được hạ xuống, còn có chuyện tốt gì có thể tìm tới cô chứ, có vẻ như là từ khi sinh ra cô đều gặp phải khó khăn, có được hay không tuổi già cho cô nhàn hạ một ít.
"Tốt" Giáo sư cường điệu, sau đó lấy ra một phần tư liệu đặt trên bàn: "Đây đều là những tác phẩm của con ngày đó bên nhân viên quản lí trang web rất vừa lòng, hơn nữa ta nhận được một trang web liên hệ khác muốn con làm tranh minh họa cho bọn họ, đãi ngộ bên nhân viên quản lí sẽ liên hệ với con, đây là phương thức liên hệ." Nói, lấy ra một trang giấy đưa cho Hạ Nhược Tâm, mà giáo sư vẫn có một ít lòng tốt, ví như nói trên trang giấy này vẽ một con tiểu chim cánh cụt mặt sau còn có một chuỗi con số.
Ở thời đại phát triển Internet nếu mà không biết chim cánh cụt* là thứ gì cô cảm giác mình có thể phải trở về vài thập niên trước
* Thuật toán Google Penguin - chim cánh cụt: Dùng để xử phạt các website có lượng backlink bị coi là spam. Spam backlink là các backlink đặt ở các page có nội dung không tốt, hoặc quá nhiều backlink trong 1 page, không đa dạng hóa anchor text.
Mặt trên không có địa chỉ, cũng không có điện thoại, cũng chỉ có một con chim cánh cụt.
Giáo sư nói đây là một công ty nổi danh về truyện tranh, trong ngành rất có ảnh hưởng, bao nhiêu tác phẩm thì bấy nhiêu đều bị nhiều tạp chí lấy trở thành tranh minh họa, hơn nữa những tạp chí nổi danh cũng đều là công ty làm bìa, Hạ Nhược Tâm mới vào ngành không lâu được tuyển thẳng vào cũng xác thật là vui mừng ngã ngửa, nhưng cũng khẩn trương không biết có thể làm tốt hay không, đến lúc đó nếu như làm không tốt chẳng phải sẽ làm mất mặt giáo sư hay sao?
Giáo sư nói cô có thể từ chối nhưng mà cơ hội lần này bao nhiêu người muốn còn không được nếu cô không đi tranh thủ một chút cơ hội tốt này quả thực là đáng tiếc.
Cuối cùng Hạ Nhược Tâm quyết định cô muốn thử một chút.
Mặc kệ như thế nào, nếu như cô không có chút dũng khí thì không phải là Hạ Nhược Tâm.
Thời gian buổi tối, cô để bé con ngủ trước rồi cô ngủ sau, nhưng mình lại ngồi trước máy vi tính từ bên trong túi lấy ra tờ giấy bị cô nhét nhăn nheo bèo nhèo, mặt trên là một con chim cánh cụt.
Cô mở ra vẫn là chim cánh cụt, hai hàng lông mày xoắn xít, cái gì cũng không hiểu, vì công việc cô liền hỏi Cao Dật, anh còn cười cô, sao cái này anh cũng biết, Hạ Nhược Tâm kì thật rất xấu hổ cô xác thực là không biết. Cô vì chăm con, cực nhọc làm việc sống qua ngày, ngày đó công nghệ cao cũng quá xa so với cô.
Cô bỏ thêm dãy số của người này vào vốn cho rằng sẽ xuất hiện linh tinh cái gì người phụ trách kết quả cái tên chim cánh cụt kêu lên - Nếu Trời Có Nắng. Chắc đây là một cô gái đi bằng không không có người đàn ông nào lại có thể nghĩ ra cái tên xưng danh duy mĩ* như vậy.
* Duy mĩ: nghệ thuật cho rằng cái đẹp là mục đích tối cao của loài người.
Hạ Nhược Tâm thêm bạn tốt, sau đó không lâu bên kia hình cái đầu đó chớp động, cô xem chút là tin tức báo Nếu Có Trời Nắng đã thêm bạn.
Mà bên kia cũng chủ động nhắn tới.
Nếu Có Trời Nắng: "Hạ Nhược Tâm tiểu thư sao?"
Hạ Nhược Tâm ngẩn người, sau đó vụng về đánh chữ lên.
"Vâng, chào bạn, đúng vậy, xin hỏi bạn là bên phòng vẽ tranh sao?"
Nếu Có Trời Nắng: "Vâng, đúng vậy."
Hạ Nhược Tâm đưa tay lên má kế tiếp cũng không biết nên nói gì kết quả bên kia nhắn tới.
"Tôi tưởng giáo sư đã nói với cô, chúng tôi cố ý muốn mời cô vẽ tranh minh họa sao?"
Hạ Nhược Tâm do dự một chút sau đó đánh lên một cái mặt nghiêm túc.
Nếu Có Trời Nắng: "Việc này chúng tôi đã nói rồi, may mắn tiếp nhận sẽ thu về hai trăm vạn"
Hai trăm vạn? Trời ơi, Hạ Nhược Tâm kinh ngạc nhảy dựng lên, đây là đều là phúc đến cửa sao, như thế nào lại cao vậy trời, nếu nói cô một tháng vẽ có mười lần may mắn liền có hai ngàn vạn, hai ngàn vạn này cũng đủ cô cùng Tiểu Vũ Điểm sống, nếu là nhiều lần vẽ gấp đôi không phải là bốn ngàn sao, bọn họ có thể kiếm được một tháng bốn ngàn vạn, vốn là không nhiều lắm nhưng cô có thể kiếm được từng đó sao, chính cô cũng không tin được, người bên kia thái độ cũng thật tốt, cô hỏi cái gì bên kia biết gì nói hết, ngôn đều bị tâm trả lời, lại còn rộng rãi cho cô thẻ ngân hàng, còn có số di động.
Không lâu sau, di động động của cô báo đến, vừa mở ra thấy hiện báo có người chuyển khoản cho cô, một vạn tiền.
Cô thật không thể tin được, đôi mắt ngơ ngác nhìn trần nhà, lần này sẽ không phải là bầu trời rơi xuống bánh có nhân đi, có chuyện tốt như vậy thế nhưng người khác chuyển tiền sai rồi.
Lúc này máy tính cô vang một tiếng, bên kia chim cánh cụt có tin tức.
Nếu Có Trời Nắng: "Có nhận được không?"
"Nhận, nhận được gì cơ?" trong khoảng thời gian ngắn Hạ Nhược Tâm vẫn chưa thể phản ứng lại, đến khi cô đột nhiên chấn động cầm chiếc di động trên bàn, cẩn thận xem lại tin nhắn vừa rồi.
"Một vạn tiền kia là cô gửi sao?"
Nếu Có Trời Nắng: "Ừ, là tôi, không cần hiểu lầm đây là phúc lợi của công ty chúng tôi, chỉ cần cô bắt đầu vào công ty làm việc, đây đều là tiền thưởng 乃út cho cô."
Ồ, thực sự có công ty tốt như vậy sao? Hạ Nhược Tâm hiện tại có chút không thể tin được, lập tức liền trả một vạn hơn nữa cô còn chưa chính thức bắt đầu công tác, cái công ty này không đứng đắn như vậy có ngốc hay không.
Cô cảm thấy vẫn là nên đem tiền trả lại đi, vô công bất thụ lộc* không duyên không cớ nhận một vạn tiền cô cảm thấy cầm trong tay mình cũng nóng lên.
* Vô công bất thụ lộc: chưa làm việc gì mà tiền đã vô túi
Đời này cô không chiếm tiện nghi của người khác, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn đem tiền trả lại, tiền này cô không muốn nhận, nếu muốn muốn cũng là đức tính không thể nào an tâm
Trên bàn phím thong thả đánh lên.
Hạ Chưa: "Tôi trả lại tiền cho cô, chúng ta đây là lần đầu tiên hợp tác, nếu về sau tôi biểu hiện tốt cô hãy cho tôi, nếu không tốt tiền này cầm trong tay tôi thật cũng không có đạo đức đi."
Bà chủ cô ngớ ngẩn rồi sao, chỉ là cảm giác có chút tiền có thể lấy nhưng mà lại có chút lại không thể lấy, người tốt đều cho cô cơ hội này, cô lại đi chiếm tiện nghi tình yêu thương con người! Không được!
Bên kia nửa ngày chưa trả lời, cho đến khi Hạ Nhược Tâm cho rằng sẽ không trả lời nữa muốn tắt máy tính lúc này mới hình cái đầu mới sáng lên.
Nếu Có Trời Nắng: "Tóm lại là phải cho cô, cô có thể coi là tiền thưởng cuối năm."
Hạ Mộc: "Vậy đến cuối năm rồi lại phát tiền thưởng." nói xong, cô còn thêm một khuôn mặt tươi cười.
Bên kia cũng đáp lại một cái.
Hạ Mộc: "Tôi muốn off, sau này có tôi sẽ giao tác phẩm lần đầu tiên."
Nếu Có Trời Nắng: "Được, hẹn gặp lại"
Hạ Mộc: "Hẹn gặp lại"
Đánh xong ba chữ, Hạ Nhược Tâm đóng máy tính lại, xoa nhẹ cổ mình một chút, thật không biết những người đó mỗi ngày ngồi trước máy tính như thế nào, cô thì chịu rồi mới ngồi an tĩnh một hồi có cảm giác cổ mình đều muốn nhức mỏi.
Vặn vẹo cổ cho thoải mái cô mới đứng lên đi thẳng đến phòng bếp nấu ít đồ ăn chờ Cao Dật trở về, làm bác sĩ thật vất vả, hôm nay Cao Dật có một ca giải phẫu, buổi tối sợ là anh cũng không về được.
Cô đem đồ ăn chuẩn bị tốt để trong nồi nhiệt, thời điểm trờ về là có thể ăn, mà cô cũng không buồn ngủ liền lấy giá vẽ bắt đầu vẽ lên.
Lúc này đây cô muốn vẽ kì thật chính là nội dung một vẻ đẹp bầu trời rõ ràng
Chủ yếu muốn lấy chính là một câu chuyện một đôi nam nữ gặp lại sau khi xa cách, chuyện xưa có chút đồng thoại, đơn giản chính là một đôi nam nữ có mâu thuẫn rồi chia tay, đi khắp chân trời, gặp lại nhau đã là mấy năm sau thực sự mới hiểu được, không ai có thể thay thế được người trong lòng, tình cảm dứt bỏ cũng không được.
Cho nên Hạ Nhược Tâm mới muốn nói đây là đồng thoại*, nào có đôi người yêu nào ở chia cách lâu như vậy còn có thể nhớ đối phương, mọi người đều thấy thất vọng, bản thân cho rằng mình không thể quên được những chuyện đã qua nhưng cuối cùng mới biết bất tri bất giác mình đã quên quá nhiều, bao gồm cả những chuyện ban đầu.
Cô vẽ một 乃út họa, trước kia chỉ là tùy hứng, hiện tại đã chuyên nghiệp rất nhiều, đến tận khi bức họa sắp hoàn thành xong, cô ngẩng đầu liếc mắt cái treo trên tường đã điểm 12 giờ mà Cao Dật vẫn chưa trở về.
Lấy tay xoa nhẹ mắt một chút, đem kẹp vẽ cất, cô đứng lên xem Tiểu Vũ Điểm có không ngoan mà đá chăn đi không, kết quả bé con này thực ngoan ôm 乃úp bê ngủ say sưa.
Lại xoa nhẹ mắt một chút, kì thật cô cũng rất mệt, cô vẫn luôn làm việc và nghỉ ngơi đều đặn, dậy sớm ngủ sớm, thời gian đều là cùng Tiểu Vũ Điểm, bất tri bất giác tới bây giờ đã không thể nào buồn ngủ nữa.
Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên.
Anh đã về, cô vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên, một thân hình mệt mỏi Cao Dật đã về.
"Sao còn chưa đi ngủ?" Cao Dật đổi giày. Đem đồ đặt trên sô pha, quần áo trên dưới có chút nhắn, đôi mắt phía dưới hiện lên một tầng xanh nhạt, tóc hỗn độn ở thái dương.
Hạ Nhược Tâm cầm quần áo dơ anh đặt trên sô pha chuẩn bị mang giặt sạch.
"Em để lại cơm cho anh, ở trong phòng bếp."
"Thật tốt." Cao Dật cười cười, anh đúng lúc đói cực kì, hôm nay nguyên một ăn còn chưa ăn cơm, tiếp nhận những ca phẫu thuật lớn nhỏ, mệt đến nỗi không nâng nổi ngón tay, được rồi, anh từ trên sô pha đứng lên xoa nhẹ ấn đường, trước tắm rửa một cái rồi quay lại ăn cơm, bằng không anh sợ mình như vậy tắm cũng tẩy không được.
Chờ đến lúc anh ra, Hạ Nhược Tâm đã đem đồ ăn bày lên bàn, thực có thẩm mĩ, thanh đạm ăn nhiều cũng sẽ không đau dạ dày.
"Anh rất đói bụng." Nói xong liền ăn luôn, một chén cơm xuống bụng cảm giác cả người đều thoải mái.
"Làm sao vậy, em hôm nay tâm tình rất tốt?" Cao Dật cũng phát hiện hôm nay Hạ Nhược Tâm hơi lạ thường, hơi hơi giương khóe môi lên, ngoài có ý cười hình cung ở ngoài còn có niềm vui sướng từ tâm, thế cho nên cả người cô đều rạng rỡ lạ thường.
"Em tìm được một công việc tốt." Cô chờ không được muốn tìm người chia sẻ, cô nói, Cao Dật nghe, đương nhiên cũng cảm thấy đưa cô đi học vẽ tranh là đúng rồi.
Cô yêu cầu công việc, yêu cầu không gian, cũng là yêu cầu từ trước đến nay đều không có người nào đã cho cô tự tin, mà Hạ Nhược Tâm hiển nhiên thực thích công việc của mình, cô nói lên chỉ đến thế là cùng, cái công ty kia cho cô một vạn tiền,nói là lúc mỗi nhân viên đi vào công ty đều sẽ cấp phúc lợi, trong lòng Cao Dật có loại cảm giác kì quái, loại công ty nào lại cấp trước cho công nhân phúc lợi, cái gọi là công ty đều kiếm tiền vì mục đích lợi nhuận, sẽ cho nhân viên phúc lợi như vậy, lại nói tiếp có chút không có khả năng, trừ phi chủ của Hạ Nhược Tâm đầu óc bị choáng đi.
Bất quá những việc này anh nghe xong lúc sau vẫn chưa nghĩ nhiều, cũng có khả năng bởi vì quá mệt mỏi cho nên anh mất đi một ít tính phán đoán, thế cho nên buổi sáng hôm sau tỉnh lại, anh có cảm giác mình đã quên một chuyện nào đó, nghĩ mà không ra, lại không có nghĩ sẽ truy cứu, cùng Tiểu Vũ Điểm chơi, ngồi cùng đôi mẹ con này nói chuyện, lại chạy vội đến bệnh viện, đem chuyện này quên sạch bóng.
Vài ngày sau, Hạ Nhược Tâm đã hoàn thành trang nhất bản vẽ, cô sửa lại vài chỗ cuối cùng vẫn là quyết định dùng tranh minh họa này, nữ nhân nửa bên rơi lệ, nửa bên mỉm cười, thời điểm rơi lệ cũng là ánh mắt hạnh phúc, là cảm động, là vui sướng, chính là khi cười rồi lại là một loại cảm giác khác, thương cảm, bi thương, còn có nỗi đau do thương tích.
Cô tưởng tượng người đó như thế.
Ai hay biết, thời điểm khóc, có phải hay không đều là thống khổ, mà thời điểm cười lại không phải là chảy nước mắt?
*đồng thoại: Truyện trẻ em, trong đó các vật được nhân cách hoá.
____
Đã đem bức vẽ gửi đi rồi, cô ngồi trước điện thoại có chút nôn nóng, trông chờ không biết tác phẩm đầu tiên này như thế nào, có khả năng lọt vào mắt người kia không, sau đó không lâu trên máy tính mặt chim cánh cụt sáng lên, cũng nhắn tin đến.
Nếu Có Trời Nắng: "Bức vẽ thật tốt, chúng tôi rất vừa lòng, tiền sẽ chuyển qua account trên, hãy chú ý chút."
Hạ Mộc: "Cảm ơn, bà chủ"
Mà bên kia nửa ngày chưa nhắn lại, Hạ Nhược Tâm cũng không nghĩ nhiều đóng máy tính lại, lại tiếp tục chuẩn bị đi đến phòng học vẽ tranh, lúc này di động lại "ting" một tiếng. Từ túi lấy điện thoại di động từ bên trong ra, tin nhắn trên chính là tiền vẽ bức tranh kia hai trăm tiền, nói cho cùng thì giao một bức trả một bức, bên kia cũng thực đáng tin, chưa tới vài phút liền nhận được tiền 乃út.
Mà hai trăm đồng tiền này tuy rằng không thể sánh với một vạn tiền kia, nhưng mà đây dù sao cũng là cô nên được, trong lòng cũng có thể an tâm. Đây là lần đầu kiếm tiền, muốn tổ chức tiệc chúc mừng trong nhà, với lấy ví tiền, cô ra cửa dự định đến siêu thị mua chút đồ ăn. Mà cô cũng không biết ngay khi cô đóng máy tính đồng thời một người đàn ông dựa lưng mình vào ghế, anh xoa nhẹ ấn đường, người đầy ủ rũ.
Cầm lấy di động, ấn vài cái, cũng không biết phát hiện cái gì, khóe môi vẫn luôn ảm đạm, cuối cùng giương lên độ cung rất nhỏ.
Thời điểm Đỗ Tĩnh Đường đi vào nhìn thấy bộ dáng bức cười của Sở Luật, anh không khỏi cảm thấy da đầu tê rần rần, lại sờ soạng cánh tay một chút, trên cánh tay thế mà lại nổi một tầng da gà, kia không phải sẽ bị thần kinh thác loạn đi còn cười, lúc này còn có thể cười nhất định là nghĩ tới phương pháp tra tấn người rồi, đây chính là nước mắt cá sấu, người xấu mỉm cười, đây không phải sự thật, nếu đây là sự thật thì anh định sẵn là ૮ɦếƭ rồi.
Anh cẩn thận đi vào, giống như trên mặt đất đặt trái bom hẹn giờ vậy.
"À thì cái kia, anh họ..." Anh cẩn thận chào hỏi.
Sở Luật mở hai mắt, một đôi mắt đen vô tình lại mở to ra, khéo khóe môi, nháy mắt độ cung rơi xuống. Lúc này trên trán Đỗ Tĩnh Đường rịn một tầng mồ hôi, đấy xem đi, đây mới là bình thường.
"Có việc gì?" Sở Luật ngồi ngay ngắn, thanh đạm hỏi.
Đây cũng mới là bình thường.
Đến đây Đỗ Tĩnh Đường mới buông lá gan, đặt tay chống lên bàn: "Thì là, anh họ, em đến xin anh nghỉ mấy ngày."
"Đi hẹn hò?" Sở Luật khoanh tay trước иgự¢, bộ dáng lãnh đạm này làm người ta áp bức vài phần, còn anh ư, Đỗ Tĩnh Đường chính là Đỗ Tĩnh Đường, bọn họ cùng nhau lớn lên, với sự chống cự nhỏ bé này, anh vẫn có thể miễn dịch được.
Đỗ Tĩnh Đường cười xấu hổ: "Anh họ, em đi trước nha, có việc cũng đừng gọi cho em, anh cũng biết đó, mẹ em vội muốn ôm cháu lắm rồi em phải nỗ lực, sớm chút em cho mẹ sinh cháu, tránh cho em gia đình cản phía sau". Anh vội vã phải đi, cũng không hiểu sao lại nói ra mấy lời này.
"Ôm cháu?" Sở Luật cười lạnh: "Đỗ Tĩnh Đường đầu óc em không bị kẹp cửa đi, em có thể sinh hay là Đông Phương Kính có thể?"
Đỗ Tĩnh Đường xấu hổ bụm mặt, có thể đừng nói trắng ra vậy được không?
Sở Luật kéo ra một bên ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một cây, đến bên ban công, Đỗ Tĩnh Đường đáng thương che mặt mình, không dám gặp ai.
Mà anh cũng không phát hiện Sở Luật quá trầm tư, cuộc sống anh hiện tại so với con rối cũng không khác biệt lắm, không có hỉ nộ, cũng không có cảm tình, như là vừa rồi anh cười, cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, kì thật không có tí gợn sóng.
Anh một ngụm rồi một ngụm phun khói, cũng không biết vì cái gì, không gian cùng khuôn mặt ௱ôЛƓ lung, nhìn không rõ.
Lý Mạn Ni lại một lần nữa đứng trước khoa hàng cũ, cắn môi, trong lòng sợ hãi, cô không ngừng tự hỏi chính mình sao lại có thể bức chính mình đến nông nỗi như vậy, lại để cho một người đàn ông xấu xí uy Hi*p, hơn nữa thậm chí còn không dám phản kháng.
"Không có tiền mang đến?" Mễ Đông Phong nheo hai mắt lại, đôi mắt háo sắc nhìn từ trên xuống dưới trên người Mạn Ni, hận không thể đem Lý Mạn Ni lột sạch mới thôi, người phụ nữ của Sở Luật thật là tốt, chỉ cần tượng tưởng đến Sở Luật bị hắn cho mang mũ xanh, hắn thật kích động không thể kiềm chế được hận không thể cho toàn thế giới biết, người phụ nữ của Sở Luật đã bị hắn chơi qua.
"Ha ha.." Đột nhiên hắn như phát điên cười châm biếng, vừa lúc nổi một trận gió lớn, trong nháy mắt giống như quỷ khóc sói gào, làm người khác nhịn không được cảm giác rùng rợn đến lông tóc dựng đứng, xương nhũn cũng ra.
Lý Mạn Ni gần như bị cơn gió lúc này thổi ngã trái ngã phải, tóc tai lất phất, cũng phải lui về sau vài bước sợ làm người đàn ông này nổi điên sẽ muốn mạng cô.
"Cô lui cái gì?" Mễ Đông Phong quay sang bên nhổ cục đàm, Lý Mạn Ni xoay người ghé vào một bên nôn khan.
"Ngại tôi ghê tởm." Mễ Đông Phong cười lạnh: "Tôi mà ghê tởm, cô cũng không phải là chưa ngủ cùng tôi bây giờ còn thể hiện thanh thuần cái gì?"
Lý Mạn Ni khó chịu khóe mắt tràn nước mắt, eo thon ௱ôЛƓ cong làm Mễ Đông Phong trong lòng lại dâng lên ý xúc động muốn trả thù, nhớ đến mục đích của mình liền nhịn xuống, phải để lại đứa con trong bụng cô ta, không thể phát tiết ở chỗ này.
"Tiền đâu, không mang đến?" Mễ Đông Phong vươn tay hướng Lý Mạn Ni, tiền người phụ nữ của Sở Luật xác thực làm cho hắn có dâng trào một loại cảm thỏa mãn không thể miêu tả, hắn thừa nhận chính mình biến thái nhưng đây chính là bị Sở Luật bức.
Hai mắt tanh hồng, như ác quỷ thủ đoạn ngoan độc làm Lý Mạn Ni cả kinh, mồ hôi lạnh trên trán lấm tấm, cô run rẩy mở túi lấy ra một chồng tiền. Tiền còn chưa lấy ra một bàn tay dơ ra bắt được chồng tiền giá trị lớn.
"Sao lại ít như vậy?" Mễ Đông Phong xoa chỗ tiền không quá nhiều trên tay, mới có mấy ngàn tiền, có cái rắm dùng, có thể mua nhà ở, vẫn có thể mua xe, vẫn đủ hắn tìm đàn bà chơi ư?
"Tôi chỉ có nhiêu đây, trên người tôi có thẻ tín dụng không thể dùng". Lý Mạn Ni cắn răng nói.
"Chỉ có ít như vậy, khinh tôi ngu sao, đồ đê tiện." Mễ Đồng Phong tức giận, Lý Mạn Ni không dám mở mắt, hắn cũng chỉ dơ tay sờ qua toàn thân cô, chỉ cần nhớ tới lần đó cô lại một trận buồn nôn.
Mễ Đông Phong tùy tiện ngồi trên mặt đất, một tay đếm tiền, vẻ mặt tham lam, hắn nheo hai mắt lại, cười giống như một sói lang.
"Lần sau cho tôi nhiều một chút, bằng không tôi cũng không biết được cái miệng này khi nào sẽ đi nói ra."
Lý Mạn Ni nắm chặt tay bên người, cái gì cũng không muốn nói.
Bốn phía bốc mùi rác rưởi nhịn không được che miệng mình, ngại người ghê tởm cùng nơi này nữa.
Sau đó không lâu, cô nghiêng ngả, lảo đảo chạy ra, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, cái loại đau đớn này làm cho cô càng thêm oán càng thêm hận, nhưng hận ai, hận người đã chiếm đoạt mình Mễ Đông Phong, hay người đàn bà mãi không ૮ɦếƭ kia lại quay trở về, thật muốn phá hoại cuộc sống của Hạ Nhược Tâm.
Cô dựa vào một bên nôn ra, lúc này cảm thấy mình thật bất lực, chịu ủy khuất chỉ muốn khóc.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Có người tốt đi tới, lo lắng hỏi Lý Mạn Ni.
"Cách xa tôi một chút!" Lý Mạn Ni quay đầu, quát người kia một tiếng, lòng người thật khi*p sợ, người nọ phiết miệng, thật là có lòng tốt còn không được báo đáp, chó cắn chó cắn Lữ Đồng Tân, không biết tấm lòng người tốt.
Lý Mạn Ni nhắm mắt lại, dùng sức thở hắt ra, lấy hộp phấn bên trong ra dặm lên mặt, cảm thấy sắc mặt không quá khó coi mới cầm lấy túi, cao ngạo ngửa đầu bước đi.
Về tới nhà, cô như bị rút cạn sức lực, ngồi ở trên sô pha cũng không nhúc nhích.
Đột nhiên di động vang lên làm cô khi*p sợ, từ trong túi lấy ra theo bản năng muốn quăng điện thoại ra ngoài, cô sợ là người đàn ông kia, cô sợ là Mễ Đông Phong.
Mà âm thanh di động như quỷ khóc sói gào, một tay khác cào sô pha, tựa như một con mèo điên, cô cào sô pha cũng như cào trái tim mình.
Cô gắt gao nắm di động trong tay gần như muốn Ϧóþ nát cục kim loại này.
Đến khi di động vang lên lần thứ ba, cô mới buông lỏng tay ra, đôi mắt gắt gao nóng lên, đừng là hắn, đừng là hắn, ngàn vạn lần đừng là hắn, người đàn ông kia là ác ma, cô đời này đáng sợ nhất là gặp phải ác ma.
Mặt trên di động thỉnh thoảng lóe lên, nhìn cái tên trên màn hình cũng là lúc cô thở phào nhẹ nhõm, không phải, không phải hắn, thật sự không phải hắn.
Cô đưa di động lên tai, cảm giác âm thanh đều bay nhảy.
"Mẹ, làm sao vậy?"
Bên kia bà Lý nói có chút không kiên nhẫn: "Mạn Ni, vừa rồi con làm gì vậy, sao lâu như vậy không nghe điện thoại?"
"Vừa nãy con bận." Lý Mạn Ni sờ иgự¢, trái tim vẫn bất an nhảy lên, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, những áp lực nặng nề trong lòng cũng tiêu tán được một chút.
Di động bên kia, bà Lý âm thanh như sét đánh trực tiếp nói: "Mạn Ni, cuối tuần con cùng Sở Luật đến đây, chị dâu tương lai muốn tới nhà dùng cơm."
"Con biết rồi ạ." Lý Mạn Ni ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng lại không muốn đi, cô biết rõ mẹ có ý gì, mỗi một lần anh trai mang bạn gái về nhà đều gọi vợ chồng cô qua chính là muốn khoe khoang nhà gái bọn họ vượt trội như thế nào, con rể Sở Luật có lợi thế như vậy, tuy rằng nói ở trên thương trường Lý gia cũng coi như công ty nổi danh nhưng sánh với tập đoàn Sở Thị lại khác biệt hoàn toàn, con gái được gả cho gia cảnh tốt như vậy, thân là con thứ hai Lý Mạn Ni sao có thể tìm điều kiện kém người phụ nữ khác.
Anh trai cô Lý Mạn Hiên không biết đã thay bao nhiêu bạn gái, mỗi một lần mẹ đối với nhà gái đều moi ra từng loại khuyết điểm, đây là mẹ cô cô lại không thể nói gì, chính vì vậy mà nhà bọn họ càng ngày càng đi xuống, sợ là đều muốn đắc tội hết với đối tác làm ăn.
Hiện tại bởi vì có Sở Luật cho nên những người khác đối với nhà bọn họ đều châm trước không động thủ, chỉ sợ vạn nhất có một ngày Sở Luật không che chở cho cô nữa phải làm sao bây giờ, nghĩ tới đây cô đã bị dọa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thời gian buổi tối, Lý Mạn Ni theo thói quen mang một ly cà phê đến thư phòng Sở Luật, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Luật, em vào được không?"
"Vào đi" Bên trong Sở Luật đáp một câu, âm thanh lạnh băng khiến cho Lý Mạn Ni không khỏi rùng mình.
Cô đẩy cửa ra đi vào, ngón tay Sở Luật vẫn gõ trên bàn phím, hình như gần đây anh đánh máy tính thời gian cũng dài hơn, đến đây Lý Mạn Ni không khỏi có chút hồ nghi, lại cũng không nghĩ nhiều đem cà phê đặt trên bàn sau đó đứng qua một bên.
"Sao vậy, còn có việc?" Sở Luật vẫn không ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi một câu, cũng biết Lý Mạn Ni chưa rời đi.
Trái tim Lý Mạn Ni co rút đau đớn, từ khi nào mà anh đối với cô lại lãnh đạm như vậy, bởi vì anh biết những việc lúc trước cô đối với Hạ Nhược Tâm nên đối với cô thất vọng rồi, vẫn là thương tiếc cho Hạ Nhược Tâm nên bây giờ anh cũng tuyệt vọng sao?
Mặc kệ vì nguyên nhân gì, anh đối với cô đã không còn như ban đầu.
Cô cười thảm, oán ai, có thể oán được ai.
"Luật, mẹ em nói chúng ta cuối tuần tới nhà ăn cơm." cô nhẹ nhàng động môi đỏ, lời nói mang theo thỉnh cầu.
"Anh biết rồi." Giọng nói Sở Luật vẫn nhàn nhạt, mà anh vẫn luôn đem sự chú ý đặt trên máy tính, Lý Mạn Ni sắc mặt trắng nhợt, cô cắn môi mình nhịn xuống cảm xúc muốn đập nát cái máy tính kia.
Tay cô đặt bên cạnh người nắm rồi buông, buông rồi lại nắm, cuối cùng cũng xoay người đi khỏi nơi này, mà cô cũng biết lúc này Sở Luật trên màn hình máy tính hơi rời tầm mắt, vẫn luôn con ngươi trầm thâm, híp lại một chút.
"Ầm" một tiếng, cửa đóng, anh lại một lần nữa chuyển tầm mắt qua máy tính.
Dùng tốc độ cực nhanh đánh lên, bên trong thư phòng tràn ngập âm thanh đánh chữ, tiết tấu của bàn phím hoàn toàn thanh thúy.
Nếu Có Trời Nắng: "Cô cho rằng một người đàn ông làm chuyện sai lầm, hiện giờ đã biết hối lỗi rồi, vậy có thể được người khác tha thứ không?"
Hạ Nhược Tâm từ tập tranh nâng lên mắt, lấy con chuột click mở tin nhắn.
Hạ Mộc: "Đây là chủ đề lần sau của chúng ta sao?"
Bên kia nửa ngày mới phản hồi tin lại.
Nếu Có Trời Nắng: "Cứ xem như là thế đi, cô cho rằng như thế nào?"
Hạ Mộc: "Muốn xem như làm cái gì, có người có thể, có người không thể tha thứ."
Nếu Có Trời Nắng: "Vậy còn cô?"
Hạ Mộc: "Tôi sẽ không."
Cô nghĩ cũng chưa hẳn muốn đánh ra những chữ này, nhưng cô sẽ không tha thứ bởi vì có một người đàn ông từng đối với cô như vậy, bất luận là ai đi chăng nữa cũng không thể tha thứ được, dùng loại thủ đoạn như vậy, đem một người phụ nữ bức đến nỗi tuyệt vọng, anh ta dựa vào cái gì để được cô tha thứ. Cái loại đàn ông này căn bản là không đáng tha thứ.
Nếu Có Trời Nắng: "Cô hận anh ta?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc