Tầm Tần ký - Hồi 283

Tác giả: Vô Danh


Sáng sớm hôm sau, Hạng Thiếu Long giả thành Ô Quả cùng Kinh Tuấn dắt theo năm mươi chiến sĩ của Ô gia, ngược dòng lên Ung Đô. Đằng Dực thì phụ trách chỉ huy đô ky quân và càn quét ba tốp thích khách còn lại, đồng thời giữ vững Hàm Dương.
Ngày hôm nay mây đen mù mịt, trời như sắp đổ mưa. Hai người Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn ngồi ở đầu thuyền bàn bạc chi tiết của cuộc hành động.
Hạng Thiếu Long nói: “Chúng ta chỉ có một ngày một đêm, nếu không thể *** Quản Trung Tà trong thời gian này, thì sẽ không có cơ hội thứ hai”.
Kinh Tuấn nói đầy tự tin: “Sau khi vào Ung Đô, chúng ta sẽ lập tức theo dõi nơi Quản Trung Tà giấu mình, đợi đến đêm mới ra tay *** y”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói: “Nhưng ta vẫn còn chưa quyết định, rốt cuộc có nên mượn sức An Cốc Hề hay không? Như thế có lẽ sẽ kinh động đến Lao Ái”.
Kinh Tuấn nói: “Hay là chúng ta tìm tứ ca vậy”.
Hạng Thiếu Long lắc đầu: “Ta không muốn xong chuyện này thì để Doanh Chính biết được, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của tứ đệ”.
Kinh Tuấn hớn hở nói: “Vậy chúng ta cứ tiến hành một mình, chỉ cần đột kích theo như kế hoạch, thành công thì lập tức rút lui, lúc đó Quản Trung Tà đã ૮ɦếƭ, Lao Ái vẫn chưa biết chuyện gì”.
Hạng Thiếu Long lắc đầu nói: “Nhưng Hàn Kiệt sẽ nhanh chóng biết được, mà vì đây là nơi của Hàn Kiệt, nếu muốn cùng lúc giết y, rủi ro sẽ càng lớn hơn, cho nên ta vẫn do dự khó quyết định”.
Kinh Tuấn nói: “Thì cứ để cho y biết vậy. Chả lẽ y dám báo với Lao Ái sao?
Vả lại cho dù y lập tức sai người báo cho Lã Bất Vi cũng là chuyện của hai ngày sau, huống chi y cũng chưa chắc qua được cửa ải của nhị ca”.
Theo như kế hoạch, sau khi Tiểu Bàn dắt văn võ bá quan đến Ung Đô, đô kỵ quân của Đằng Dực sẽ kiểm tra hai con đường thủy và bộ giữa Hàm Dương với Ung Đô, đặt ra các trạm gác, kiểm tra chặt chẽ.
Hạng Thiếu Long đồng ý nói: “Chỉ đành làm thế!”
Hoàng hôn ngày hôm ấy, Hạng Thiếu Long chỉ còn cách Ung Đô hai dặm nữa, thì bỏ thuyền lên bờ, đi theo đường bộ đến Ung Đô. Nhờ vào các văn kiện, bọn họ giả thành người ở bên ngoài đến, lần lượt tiến vào thành.
Sau khi đã liên lạc với các chiến sĩ của Ô gia mà Đào Phương đã phái đến trong vòng hai năm nay, bọn họ giấu mình trong một căn nhà dân thường ở phía Nam của thành Ung Đô, chuẩn bị cho mọi thứ.
Ung Đô là một đô thành lớn ở Quan Trung của người Tần, nằm ở nơi giao nhau của Vị Hà và Chi Hà, là điểm liên tiếp văn hóa Quan Trung, văn hóa Ba Thục và văn hóa Thụy Hương. Từ các đường giao thông thủy và bộ, có thể đi đến Long Nam, Hán Trung, Ba Thục. Một trăm năm mươi năm trước Tần Đức Công chọn Ung Đô làm kinh đô, là muốn lấy đây làm cứ điểm trấn thủ Quan Trung.
Ở Ung Đô có nhiều cung điện hùng vĩ, trong đó lớn nhất là cung Đại Trịnh và cung Kỳ Niên. Cung Đại Trịnh là nơi ở của Chu Cơ, cung Kỳ Niên là hành cung mà Tiểu Bàn sẽ ở tạm trong lần đến đây.
Đến Ung Đô, Hạng Thiếu Long mới thực sự cảm nhận uy phong của Lao Ái.
Quân phục của lính đóng ở đây đều được viền bằng màu vàng, lộ ra vẻ hào hoa, khác hẳn với bề ngoài đơn giản của quân Tần, mà ai nấy thì cũng tỏ vẻ ngang ngược.
Rất rõ ràng, quân của An Cốc Hề vẫn chưa giành được quyền khống chế trong toàn thành, chỉ nắm được cửa thành phía Nam gần sông Vị Thủy, và con đường giao thông đến cung Kỳ Niên.
Vì có Chu Cơ sau lưng, trước khi chính thức đối chọi với nhau, cả Tiểu Bàn cũng chẳng làm gì được Lao Ái. Đương nhiên, chỉ cần đội quân vô địch của Vương Tiễn vào trong thành, tình thế sẽ lập tức thay đổi, ba vạn tử sĩ của Lao Ái dù có uy phong thế nào, đến lúc ấy cũng đành chịu ૮ɦếƭ mà thôi.
Điều đáng sợ duy nhất là nhóm ám sát do Quản Trung Tà bí mật cầm đầu.
Còn Hạng Thiếu Long lần này đến đây chính là muốn giải tán nhóm ám sát đó. Lại còn phải tiến hành mà không để cho Lao Ái biết được, nếu không sẽ không ai còn mạng rời khỏi đây.
Đến giờ Dậu thì có tin báo về, Quản Trung Tà giả thành người dân bình thường vừa ra khỏi nơi ẩn nấp, lúc này trời đang mưa lất phất. Quản Trung Tà cũng giống như Hạng Thiếu Long, dầu y giả trang thành thế nào cũng sẽ có người nhận ra.
Hạng Thiếu Long lập tức hạ lệnh hành động.
Hai người Hạng Kinh và năm mươi chiến sĩ đến một ngõ nhỏ gần với mục tiêu rồi mới *** bào bên ngoài ra, để lộ bộ dạ hành.
Năm mươi người lập tức chia thành năm nhóm, mỗi nhóm mười người, leo vào phía trong.
Vì hành động của họ nhanh chóng mà bí mật, người trong nhà không hề phát giác, trong chốc lát thấy có người vào sảnh, đó là những đại hán lạ mặt.
Đợi cho tất cả mọi người đã vào vị trí, Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn cùng với hai nhóm chiến sĩ lẻn vào trong bụi hoa bên cạnh của tòa nhà chính.
Phía trong có hắt ra ánh sáng và vọng ra tiếng người.
Một chiến sĩ lẻn tới bên cửa sổ nghe lén xong quay về báo cáo: “Trong sảnh có năm người, chỉ có hai người mang binh khí, tập trung ở cửa sổ phía Đông”.
Hạng Thiếu Long trầm giọng nói: “Có nữ nhân không?”
Một chiến sĩ vừa mới quay về trả lời rằng: “Phía trong nội đường có hai ả nô tỳ”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy khó xử, gã vốn là quyết định sẽ *** toàn bộ những người trong nhà, trong tình huống người không ૮ɦếƭ thì ta vong này, không có ý nghĩ nhân từ.
Nhưng gã làm sao hạ lệnh *** những nữ nhân không thể chống trả được.
Thở dài nói: “Nam thì *** không tha, nữ thì bắt sống xử lý sau, bảo bọn họ chờ ám hiệu của ta”.
Bốn chiến sĩ nhận lệnh quay ra.
Đợi một lát, Hạng Thiếu Long hạ lệnh tấn công, Kinh Tuấn liên tục phát ra ba tiếng chim kêu như đã hẹn.
Hạng Kinh và các chiến sĩ từ trong bụi hoa và những nơi khác mau chóng phóng ra, chặn lại ở các cửa ra vào.
Tiếng chim lại vang lên.
Có tiếng phá cửa.
Ở nơi đại đường, Kinh Tuấn phá cửa sổ phóng vào trước, trước khi hạ xuống đất thì đã bắn ra mũi tên thứ nhất, mở màn cuộc chém giết.
Một hán tử dựa vào cửa sổ trúng tên ngay cổ họng, ngã nhào xuống đất.
Những người khác thì hoảng hốt phóng người lên, mỗi người trúng ít nhất ba mũi tên, ૮ɦếƭ ngay tại chỗ, nhưng không biết có Biên Đông Sơn trong số ấy không.
Phía hậu viện cũng có tiếng kêu thảm vang lên không ngớt, nhưng trong chốc lát trở nên tĩnh mịch.
Một lát sau, mười chiến sĩ áp giải một nữ tử đang ôm đứa trẻ và bốn ả nô tỳ mặt mũi tái mét đến trước Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn.
Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn nhìn nhau, đó chính là Tam tiểu thư Lã Nương Dung của nhà họ Lã.
Lã Nương Dung mặt không còn chút máu, nhưng ánh mắt vẫn kiên định, lóe lên tia thù hận sâu sắc, đứa trẻ trong lòng thì vẫn đang đùa nghịch gấu áo nàng, không hề biết rằng đại họa đang giáng xuống đầu.
Nàng nghiến răng nói: “Hãy giết chúng ta đi, phụ thân nhất định sẽ báo thù cho chúng ta”.
Hạng Thiếu Long hoàn toàn không nghĩ ra được rằng Lã Nương Dung sẽ xuất hiện ở đây, nhất thời không biết làm thế nào. Nói cho cùng, gã đối với Lã Nương Dung cũng có ý hối hận. Gã càng không muốn đổ mọi thù hận của Lã Bất Vi lên một nữ nhi như thế này.
Kinh Tuấn cười lạnh lùng: “Báo thù! Hừ, cha của nàng giờ đây thân mình khó giữ, làm sao báo thù cho nàng, muốn trách thì hãy trách nàng là con gái của y”.
Lã Nương Dung tức giận kêu lên: “Im miệng! Ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta”.
Hạng Thiếu Long đưa tay cản lại, dịu giọng nói: “Tam tiểu thư vì sao lại ở đây?”
Lã Nương Dung cười lạnh lùng: “Bổn tiểu thư thích làm gì thì cứ làm, nào đến lượt các ngươi quản”.
Các chiến sĩ Ô gia chỉ chờ Hạng Thiếu Long hạ lệnh thì sẽ lập tức dùng loạn đao chém ૮ɦếƭ nàng. Bốn ả nữ tỳ hoảng sợ đến nỗi té nhào xuống đất, một ả thì sợ đến nỗi ngất xỉu, đứa trẻ bắt đầu khóc.
Hạng Thiếu Long ngăn mọi người xong thì thở dài nói: “Những chuyện khác không cần phải nói nữa, nhưng tiểu thư chẳng lẽ không nghĩ cho con trẻ hay sao?”
Lã Nương Dung cúi đầu dỗ đứa con yêu, nước mắt tuôn ra rầu rĩ nói: “Nếu Trung Tà đã ૮ɦếƭ, mẹ con chúng ta sống còn ý nghĩa gì nữa?”
Lúc này có người vào báo: “Mục tiêu đã quay về”.
Lã Nương Dung ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạng Thiếu Long, lần đầu tiên trong mắt nàng lộ ra vẻ cầu khẩn.
Hạng Thiếu Long cũng đau khổ không kém nàng. Gã đã từng hứa với Tiểu Bàn, trước ngày đội mũ sẽ dâng lên đầu của Quản Trung Tà, nhưng giờ đây đối mặt với mẹ con Lã Nương Dung, gã làm sao có thể nhẫn tâm.
Lúc này không còn đủ thời gian suy nghĩ nữa, hạ giọng nói: “Mời Lã tiểu thư ngồi yêu một chỗ!” rồi nói tiếp: “Tam tiểu thư đừng kêu la, nếu không Quản huynh chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ, nàng hãy tin tưởng Hạng Thiếu Long này”.
Lã Nương Dung nghe thế thì ngạc nhiên, Kinh Tuấn cũng lộ vẻ không đồng ý, nhưng rốt cuộc không nói ra lời.
Trong màn mưa lất phất, Quản Trung Tà cứ thản nhiên bước vào trong nhà, đến khi phát giác không ổn. Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn đã xông ra từ hai bên trái phải, chế phục được y.
Mọi người biết y lợi hại, sau khi tước binh khí thì cột hai tay y lại, nhưng Hạng Thiếu Long ngăn lại, nói: “Quản huynh cớ gì quay về mà không thông báo với tiểu đệ một tiếng?”
Quản Trung Tà nghe tiếng thì nhận ra Hạng Thiếu Long, trầm giọng nói: “Nương Dung ở đâu?”
Hạng Thiếu Long thở dài nói: “Đại tẩu và lệnh lang vẫn còn an toàn, vào rồi hãy nói”.
Lã Nương Dung thấy Quản Trung Tà bị bắt, lập tức ngã quỵ, khóc không thành tiếng.
Quản Trung Tà chua chát nhìn hai mẹ con nàng, rồi ngồi xuống ở chỗ mà Hạng Thiếu Long vừa chỉ, tiu nghỉu nói: “Quản Trung Tà này tuy không phục, nhưng cũng đành phải thừa nhận đấu không lại Hạng Thiếu Long ngươi”. Rồi lại cúi đầu nói: “Có thể tha cho mẹ con nàng không? Ta chỉ yêu cầu như thế”.
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm động, lần đầu tiên cảm thấy y chân thành với mẹ con Lã Nương Dung, cho nên mới cúi mình mà cầu xin như thế.
Hạng Thiếu Long trầm ngâm một lúc, Kinh Tuấn nói: “Tam ca, đệ muốn nói mấy câu với tam ca”.
Hạng Thiếu Long lắc đầu nói: “Chốc nữa hãy nói, ta hiểu ý đệ”. Rồi quay sang nhìn Quản Trung Tà nói: “Quản huynh chắc đã biết ngày tàn của quý nhạc phụ đã tới, Lao Ái cũng chẳng làm nên trò trống gì, Quản huynh có tính toán thế nào?”
Quản Trung Tà giật mình, ngẩng đầu nhìn Hạng Thiếu Long, trong mắt lộ vẻ không thể nào tin được.
Kinh Tuấn vội vàng nói: “Nhưng chúng ta làm thế nào trả lời với Bị quân?”
Hạng Thiếu Long bình tĩnh trở lại, nói: “Ta đã có cách, ý Quản huynh thế nào?”
Quản Trung Tà hít một hơi, nói: “Hạng huynh không sợ ta thông báo với trọng phụ hoặc Lao Ái sao?”
Hạng Thiếu Long nói: “Cho nên ta mới cần lời hứa của Quản huynh, sau này sẽ đưa đại tẩu và Quản huynh rời khỏi Ung Đô, chuẩn bị thuyền để các ngươi đến nước Sở. Lúc đó dù cho Quản huynh có muốn thông báo cho người khác, thời gian cũng không kịp. Không có sự phối hợp của kẻ khác, Quản huynh một tay vỗ lên cũng khó kêu”.
Quản Trung Tà nhìn Lã Nương Dung và con trai của mình, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng, lát sau mới nhìn về phía Hạng Thiếu Long, đưa tay ra.
Hạng Thiếu Long nắm tay y thật chắc, chân thành nói: “Chúc Quản huynh thuận buồm xuôi gió”.
Quản Trung Tà hai mắt đỏ ửng, nói: “Dù cho trước nay chúng ta luôn đối chọi với nhau, nhưng Hạng huynh là người cả đời Quản Trung Tà này khâm phục nhất, xin đa tạ!”
Đêm ấy ngôi nhà của Quản Trung Tà đang ở bốc cháy lớn, sau khi dập tắt lửa thì phát hiện ba mươi xác ૮ɦếƭ nam giới, người của Lao Ái thì chẳng hiểu tại sao.
Chỉ có Hàn Kiệt thì biết rõ chuyện gì, hoảng sợ đến nỗi bỏ trốn ngay trong đêm, từ đó không biết tông tích ở đâu.
Sáng hôm sau, Kinh Tuấn và Hạng Thiếu Long mới gặp An Cốc Hề.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc