Tầm Tần ký - Hồi 278

Tác giả: Vô Danh


Cầm Thanh ở mục trường được ba ngày mới về Hàm Dương. Giờ đây Hạng Thiếu Long đã hiểu rõ bụng dạ của Tiểu Bàn, vì giữ ngôi vua của mình, y sẽ hoàn toàn không hề chùn tay trước việc ***.
Tuy nhiên vẫn khó nói y có dám đối phó với mình hay không, nhưng đã có bài học ở Lâm Tri, Hạng Thiếu Long không dám lơi lỏng nữa.
Gã vẫn giữ thói quen dậy sớm luyện đao trước khi trời sáng, mấy ngày nay gã còn luyện tập thêm thuật xạ kỵ nữa.
Từ trong các binh sĩ của Ô gia và Kinh tộc, bọn họ đã chọn ra ba trăm người, ngày đêm luyện tập.
Bọn Ô Ứng Nguyên đã bắt đầu rút lui từng tốp, hôm nay đến lượt Ô Đình Phương, Triệu Chi, Châu Vi, Thiện Lan, chị em họ Điền, Lộc Đan Nhi, bọn trẻ Hạng Bảo Nhi. Hạng Thiếu Long, Đằng Dực, Kinh Tuấn và Kỷ Yên Nhiên đưa cả đoàn được ba ngày thì mới quay về mục trường, chỉ thấy mục trường trống không, cảm giác không tự nhiên.
Trong bữa cơm tối, Đằng Dực trầm giọng nói: “Ô Ứng Ân có thể là tên phản đồ”.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Ô Ứng Ân là tam đệ của Ô Ứng Nguyên, trước nay không đồng ý bỏ hết những vinh hoa phú quý ở Hàm Dương, nhưng không ai ngờ rằng y là nội gian của Tiểu Bàn.
Kỷ Yên Nhiên nói: “Muội cũng để ý đến kẻ này, nhưng nhị ca sao lại khẳng định được như thế?”
Đằng Dực nói: “Bởi vì y đòi ở lại quản lý mục trường, đến lúc cuối cùng mới rút lui. Điều đó ngược lại với tính cách tham sống sợ ૮ɦếƭ của kẻ này, cho nên ta đã phái người bí mật theo dõi y và thủ hạ của y, thấy y đã từng nhiều lần sai người đến Hàm Dương. Vì thế ta thông báo cho Đào công, báo ông ta sai người theo dõi thủ hạ của y ở Hàm Dương, quả nhiên là lén vào hoàng cung để mật báo”.
Kinh Tuấn tức giận nói: “Lâu nay đệ cũng không thích y”.
Hạng Thiếu Long nói: “May mà chúng ta đã sớm phòng bị, song có y ở đây, thì làm việc sẽ thấy cản tay cản chân. Có cách nào buộc y và người nhà của y phải đi hay không?”
Kỷ Yên Nhiên nói: “Y chỉ là bị kẻ khác lợi dụng dụ dỗ, lại ham yên bình, cho nên mới làm việc ngu ngốc như thế! Chỉ cần chúng ta dựa vào tính cách tham sống sợ ૮ɦếƭ này, rồi dọa dẫm, để ý hiểu được rằng Bị quân sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào biết y sẽ ám toán chàng, bảo đảm y sẽ tỉnh ngộ ra”.
Đằng Dực nhíu mày nói: “Đừng làm vỡ lở mọi chuyện, giả như y báo cáo cho Bị quân biết chuyện này, Bị quân sẽ biết chúng ta đã đề phòng”.
Kỷ Yên Nhiên mỉm cười nói: “Chỉ cần chúng ta đưa toàn bộ người nhà của y ra biên ải, y còn dám làm điều gì nữa? Việc này cứ giao cho Yên Nhiên xử lý là xong”.
Hạng Thiếu Long thấy Kỷ Yên Nhiên ra tay thì yên tâm, nói rằng: “Ngày mai chúng ta sẽ về Hàm Dương, ai ở lại mục trường trông coi đây?”
Kỷ Yên Nhiên cười: “Để Yên Nhiên ở lại!”
Hạng Thiếu Long tuy không đành, nhưng chẳng còn cách nào nữa, thời gian càng lúc càng gấp, chỉ còn ba tháng nữa là Tiểu Bàn đăng cơ, tất cả phải được giải quyết hết trong ba tháng này.
Hạng Thiếu Long về đến Hàm Dương, chuyện đầu tiên là vào cung gặp Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn chờ gã ở trong thư phòng, còn có Lý Tư đứng một bên.
Thi lễ quân thần xong, Tiểu Bàn nói: “Lý khanh trước tiên hãy báo cáo tình thế trước mắt”.
Lý Tư hình như e ngại tiếp xúc với ánh mắt của Hạng Thiếu Long, cúi đầu lật đống văn kiện trên bàn, trầm giọng nói: “Phần lớn thời gian Lã Bất Vi không ở Hàm Dương, lấy cớ là giám sát giai đoạn cuối cùng của cuộc đào kênh Trịnh Quốc, thật sự là liên hệ với các thế lực địa phương, đến khi triều đình có thay đổi thì tranh thủ sự ủng hộ ở những nơi này”.
Hạng Thiếu Long cố ý thăm dò: “Còn Quản Trung Tà?”
Lý Tư vẫn không nhìn về phía gã, cúi đầu nói: “Quản Trung Tà vừa bị Bị quân điều đến biên giới nước Hàn để trấn áp người Hàn, trừ phi y cãi lời quay về, nếu không ngày Bị quân đội mũ, y vẫn còn ở nơi xa ấy”.
Tiểu Bàn bình thản nói: “Thuật bắn tên của người này rất lợi hại, có y ở đây, quả nhân sẽ ăn ngủ không yên. Trong số những người bên cạnh y, có tai mắt do quả nhân bố trí, chỉ cần y hơi có động tĩnh khác lạ, sẽ có người cầm thánh chỉ của quả nhân, lập tức xử tử y”.
Lý Tư mau chóng tránh ánh mắt của Hạng Thiếu Long, lại cúi đầu xuống, nói: “Giờ đây Ung Đô thật sự đã lọt vào tay Lao Ái, bộ hạ của y tăng lên đến ba vạn, chiếm hết tất cả những chức quan ở Ung Đô”.
Tiểu Bàn mỉm cười: “Quả nhân cố ý để cho y lớn mạnh lên, khiến cho y không có lòng đề phòng, sau đó quét sạch gian đảng của y. Hừ! Cứ để cho y phong lưu khoái hoạt thêm một chốc nữa”.
Lý Tư lần đầu tiên nhìn thẳng vào ánh mắt Hạng Thiếu Long, nói: “Theo như Bị quân tính toán, Lã Bất Vi sẽ nhân lúc Bị quân đến Ung Đô để làm lễ, khởi binh cùng lúc với Lao Ái, khống chế Hàm Dương. Vì lúc đó đô vệ quân vẫn còn nằm trong tay Hứa Thương, mà cấm vệ quân của Xương Văn quân thì đã bảo vệ cho Bị quân đến Ung Đô, trong lúc đột biến, Lã Bất Vi quả thật đủ sức làm chuyện này”.
Tiểu Bàn tiếp lời: “Lao tặc và Lã tặc đã có ngọc ấn của Thái hậu, những người khác trong lúc không hiểu rõ tình huống, rất dễ bị bọn chúng lôi kéo, trở thành kẻ đồng phạm mà không hay”.
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Vậy Hàm Dương cứ do hạ thần phụ trách, đảm bảo Lã Bất Vi không thể làm gì được”.
Tiểu Bàn và Lý Tư ngạc nhiên nhìn nhau.
Một lát sau Tiểu Bàn mới trầm giọng nói: “Không có thượng tướng quân bên cạnh quả nhân, quả nhân làm sao yên tâm? Hàm Dương cứ giao cho hai vị tướng quân Kinh, Đằng xử lý, thượng tướng quân nhất định phải đi cùng quả nhân đến Ung Đô”.
Hạng Thiếu Long đã sớm biết sẽ có phản ứng như thế, trong lòng thầm than, bề ngoài giả vờ tỉnh như không, nói: “Bị quân đã có lệnh, vi thần nào dám không nghe theo”.
Tiểu Bàn nhíu mày nhìn gã một chốc rồi quay sang Lý Tư nói: “Quả nhân có mấy câu muốn nói riêng với thượng tướng quân”.
Lý Tư cũng không dám nhìn Hạng Thiếu Long, lui ra ngoài phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, không khí trở nên lặng lẽ.
Tiểu Bàn thở dài nói: “Thượng tướng quân phải chăng là đang bất mãn quả nhân? Có rất nhiều chuyện quả nhân cũng không còn cách lựa chọn nào nữa, cho nên buộc phải sử dụng thủ đoạn mà thôi”.
Hạng Thiếu Long nhìn chằm chằm vào y, cảm thấy y như hoàn toàn trở thành một người xa lạ, miệng thì nói: “Bị quân định xử lý Thái hậu thế nào?”
Tiểu Bàn nhìn thẳng vào gã mà không hề e sợ, khi nghe nói thế thì hai mắt lạnh lẽo, hừ một tiếng, nói: “Đến giờ này ngày này, thượng tướng quân vẫn còn nói tốt cho nữ nhân đã dâm loàn cung cấm, hủy hoại thanh danh của hoàng tộc Đại Tần ta”.
Mắt Hạng Thiếu Long cũng lạnh lẽo, nhìn thẳng vào y nói: “Đó là yêu cầu duy nhất của hạ thần đối với Bị quân, ngài giết ai thần không màng tới, nhưng chỉ mong ngài nhớ đến ân tình xưa, tha cho Thái hậu”.
Tia sát cơ trong mắt Tiểu Bàn chợt lóe lên rồi tắt hẳn, không biết là nhằm vào Chu Cơ hay là Hạng Thiếu Long. Trở lại bình tĩnh, trầm ngâm nói: “Chỉ cần từ rày về sau bà ta không để ý đến triều chính, ở lại trong cung, quả nhân sẽ không đối xử tệ với bà ta, như thế thượng tướng quân đã hài lòng chưa?”
Nếu như Cầm Thanh không tiết lộ tin tức, nói không chừng Hạng Thiếu Long sẽ thật sự tin vào lời y, nhưng giờ đây chỉ cảm thấy lạnh lẽo nơi sống lưng.
Hạng Thiếu Long cũng rất muốn nói thẳng ra, không hề e sợ, nhưng nghĩ lại bên cạnh gã vẫn còn có Đằng Dực, Kinh Tuấn, Kỷ Yên Nhiên và mấy trăm nhân mạng nữa, thậm chí sinh mạng của Ô tộc và Kinh tộc cũng đang ở trong tay mình, cho nên chỉ đành nuốt giận.
Làm bạn với vua như làm bạn với hổ, nếu không cẩn thận, thì sẽ gây nên họa sát thân.
Vị Tần Thủy Hoàng tương lai này không dễ đối phó chút nào.
Giọng nói của Tiểu Bàn trở nên dịu dàng, hỏi: “Sư phụ không tin ta hay sao?”
Hạng Thiếu Long trong lòng đầy cảm xúc, thở dài, trầm giọng nói: “Bị quân đối phó với đảng Lã, Lao đã rất chắc ăn, đâu cần hạ thần ra tay nữa? Hay là đêm nay hạ thần ra đi!”
Tiểu Bàn giật mình kêu: “Không!”
Hạng Thiếu Long trong lòng cũng giật thót.
Mấy câu này của gã chỉ là thăm dò phản ứng của Tiểu Bàn, giờ đây đã suy luận ra mọi chuyện.
Tiểu Bàn hít sâu một hơi, nói: “Sư phụ đã từng hứa chính mắt nhìn thấy quả nhân đăng cơ mới bỏ đi. Sư phụ thế nào cũng phải giữ lời hứa”. Rồi lại thở dài nói: “Sư phụ không muốn *** Lã tặc sao?”
Hạng Thiếu Long biết nếu cứ kèo nài mãi, có lẽ sẽ không ra khỏi cung. Giả vờ mệt mỏi, nói: “Nếu thần giữ lời hứa, Bị quân có chịu giữ lời hứa không?”
Tiểu Bàn nói với vẻ không vui: “Quả nhân đã từng thất hứa chưa?”
Hạng Thiếu Long nhủ thầm, trong hai năm có nhiều chuyện thay đổi, khiến cho mình và Tiểu Bàn không hề tin tưởng nhau như trước nữa, miệng nói những lời không đúng với lòng.
Gã đương nhiên không ngu ngốc đến nỗi vạch trần âm mưu của Tiểu Bàn đối với Chu Cơ, mỉm cười rằng: “Nếu Bị quân không có chuyện gì nữa, vi thần muốn về nhà nghỉ ngơi”.
Rời khỏi thư phòng, Lý Tư đang đứng yên ở ngoài cửa, thấy Hạng Thiếu Long, hạ giọng nói: “Để tại hạ tiễn thượng tướng quân một đoạn!”
Hạng Thiếu Long biết y có lời muốn nói, cho nên sánh vai cất bước cùng y ra ngoài.
Nào ngờ suốt cả đoạn đường ra tới quảng trường, y vẫn không hề nói lời gì.
Bọn Kinh Thiện thấy Hạng Thiếu Long thì dắt ngựa đến.
Lý Tư đột nhiên hạ giọng nói. “Đi thôi! Thiếu Long”.
Rồi chợt buồn bã quay đầu trở lại.
Hạng Thiếu Long trong lòng dâng lên cơn sóng dữ.
Lý Tư là người gần gũi Tiểu Bàn nhất giờ này, với tài trí của y, đã hiểu được bụng dạ Tiểu Bàn. Cũng đã đoán được thân phận của Tiểu Bàn và mối quan hệ thật sự giữa hai người, cho nên nghĩ rằng Tiểu Bàn sẽ không tha cho Hạng Thiếu Long.
Không có Chu Cơ, không có Hạng Thiếu Long, Tiểu Bàn mới có thể mãi mãi giữ được thân phận Doanh Chính của y.
Những điều khác có lẽ sẽ không có ảnh hưởng gì.
Đó cũng là một vấn đề tâm lý, mỗi khi vị Tần Thủy Hoàng trong tương lai này nhìn thấy gã hoặc Chu Cơ, lòng sẽ nhớ đến rằng mình chỉ là một thứ đồ giả.
Lý Tư là người có tài trí, cố ý vạch rõ giới tuyến của mình trước mặt Tiểu Bàn, đã mạo hiểm liều ૮ɦếƭ nói hai chữ “đi thôi”, để nhắc nhở mình.
Trong lòng cũng cảm thấy ấm áp vì không uổng kết bạn với Lý Tư.
Ra đến cửa cung, có người gọi ở phía sau.
Hạng Thiếu Long quay đầu lại, chỉ thấy Xương Văn quân một mình cưỡi ngựa từ cửa cung phóng tới, nói: “Chúng ta vừa đi vừa nói!”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Có chuyện gì? Không phải huynh đang ở trong cung sao?”
Xương Văn quân thần sắc ngưng trọng nói: “Thiếu Long phải chăng là thật sự muốn đến biên ải?”
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Ta là người không thích hợp ở đây, bởi vì ta không muốn thấy chiến tranh, huynh quen biết ta đã lâu, chắc hiểu rõ ta là người thế nào”.
Xương Văn quân im lặng một lúc, lại nói: “Bị quân hình như không vui vì chuyện này, bảo như thế sẽ làm dao động lòng quân”.
Hạng Thiếu Long chợt nhói trong lòng, hạ giọng nói: “Đừng khuyên ta, điều ta hối hận duy nhất là hai năm trước không bỏ đi”.
Nói xong thì kẹp bụng ngựa, phóng nhanh về phía trước. Xương Văn quân vội vàng đuổi theo ở phía sau.
Bọn thiết vệ Ô Thư vội vàng vung roi đuổi tới.
Một hàng hơn mười thớt ngựa, phóng nhanh trên con đường lớn ở Hàm Dương dưới bóng chiều tà.
Hạng Thiếu Long đến lúc này mới thực sự không còn lòng dạ nào với Tiểu Bàn nữa.
Giờ đây chuyện gã cần làm nhất chính là làm thế nào để giúp Chu Cơ thoát khỏi cái họa sát thân này.
Từ ngày đến với thế giới Chiến Quốc này, mỗi ngày gã đều phải đối mặt với những cuộc đấu tranh, đã rèn luyện được ý chí kiên cường hơn bất cứ ai, dù cho đối thủ của gã là Tần Thủy Hoàng, gã vẫn không hề e sợ.
Nhưng gã không hề đánh giá thấp Tiểu Bàn, bởi vì đến lúc này gã biết được y là người đáng sợ nhất trong thời đại này.
Trong lịch sử, Tần Thủy Hoàng là một kẻ thống trị ghê gớm nhất, rồi rất cả mọi người sẽ phải cúi đầu trước y.
Điều mỉa mai là con người này lại do một tay gã bồi dưỡng nên.
Hạng Thiếu Long rất muốn ngửa mặt kêu trời, để giải tỏa nỗi oán hận trong lòng.
Nhưng gã đương nhiên phải giữ bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào.
Chỉ có như thế, gã mới có hy vọng sống mà thực hiện mục đích của mình.
Giả sử Chu Cơ chịu đi theo gã, gã nhất định sẽ đưa nàng rời khỏi đây, để bù đắp lỗi lầm của mình.
Hạng Thiếu Long bước chân vào Ô phủ đã bị Đào Phương kéo vào trong sảnh, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
Đào Phương mỉm cười bí hiểm nói: “Có bạn cũ đến!”
Lúc đó người bước vào trong sảnh, Đằng Dực đang cùng hai người khách nói chuyện, té ra đó là Đồ Tiên và Tiêu Nguyệt Đàm.
Hạng Thiếu Long cả mừng lao tới, nắm tay hai người, mừng đến nỗi không nói được lời gì.
Đồ Tiên xúc động đến nỗi hai mắt đỏ ửng, nói: “Ta không hề biết Nguyệt Đàm đột nhiên đến Hàm Dương, cho nên không thông báo trước cho các vị”.
Tiêu Nguyệt Đàm ánh mắt cũng đỏ ửng, mỉm cười: “Ở Lâm Tri, lão ca đã từng lấy mạng Thiếu Long ra cá cược, Thiếu Long chắc là không trách lão ca!”
Đằng Dực mỉm cười: “Nhưng giờ thì đã thắng!”
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Lòng tin của lão ca đối với đệ, còn hơn cả đệ đối với chính mình, may mà đệ có thể chạy nhanh, cho nên hôm nay có thể nắm tay với hai vị. Đây gọi là trong ba mươi sáu kế, chạy là hay nhất”.
Mọi người đều cười ầm lên.
Đồ Tiên chép miệng: “Nói rất hay, chạy là hay nhất, chúng tôi vừa rồi đang nghiên cứu làm cách nào để rời khỏi mảnh đất thị phi này”.
Đào Phương cười: “Ngồi xuống rồi hãy nói!”
Đến khi mọi người ngồi xuống, Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Lần này ta đến Hàm Dương là muốn chứng kiến ngày tàn của Lã tặc. Song vừa rồi nói chuyện với Đằng huynh, mới biết được Thiếu Long đã lâm vào cảnh không hay”.
Hạng Thiếu Long thấy Tiêu Nguyệt Đàm, nỗi ưu sầu trong lòng cũng đã tan biến, cười ha ha nói: “Có thể đứng vững trong nghịch cảnh mới là hảo hán thật sự. Giờ đây đã có Tiêu huynh đến giúp đỡ, còn lo gì chuyện lớn không thành?”
Đồ Tiên vui mừng nói: “Thấy Thiếu Long lòng tin đầy đủ, chúng tôi đương nhiên cũng rất vui mừng, dù cho tình thế hiểm ác thế nào chúng ta cũng vững lòng. Giờ đây thế bại của Lã Bất Vi đã xuất hiện, vấn đề là làm thế nào có thể an toàn đến được biên ải, sống những tháng ngày yên vui của chúng ta”.
Đào Phương tiếp lợi: “Vừa rồi Đồ quản gia đã phân tích kỹ càng hoàn cảnh của Lã tặc, giờ đây trong tay của y chỉ có quân đô vệ, quân đội của Quản Trung Tà, một vạn năm ngàn tên gia tướng, và bè đảng của Lao Ái, còn những quan viên trong ngoài cấu kết với y, khi xảy ra chuyện chắc chắn sẽ không làm nên trò trống gì, cho nên chỉ cần chúng ta giữ vững, nhất định sẽ buộc y vào đường cùng, báo thù cho chúng ta”.
Tiêu Nguyệt Đàm nghiêm nét mặt nói: “Nhưng vấn đề là sau khi hạ được Lã Bất Vi, rồi an toàn rời khỏi đây”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Vốn là đệ không nắm chắc lắm, nhưng giờ đây lão ca đã đến, thì mọi việc đã khác!”
Tiêu Nguyệt Đàm cười khổ nói: “Đừng dựa vào ta như thế, nói không chừng ta sẽ khiến cho các người thất vọng”.
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói: “Lão ca có thể biến ra một Hạng Thiếu Long khác không?”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Hạng Thiếu Long vui vẻ nói: “Ô Quả là kẻ giả thần thì giống thần, giả quỷ thì giống quỷ, thân hình cũng rất giống đệ, chỉ cần lão ca có cách biến khuôn mặt của y giống như của đệ, thì đệ sẽ lừa gạt được tất cả mọi người, đối phó với kẻ địch”.
Tiêu Nguyệt Đàm ngồi trầm ngâm giây lát rồi cuối cùng nói với vẻ dứt khoát: “Đây có lẽ là thử thách lớn nhất đối với Tiêu Nguyệt Đàm này, tuy rất khó, nhưng ta có thể bảo đảm rằng không để cho Thiếu Long thất vọng”.
Hạng Thiếu Long vỗ đùi, cười ha ha nói: “Có câu này của lão ca, tình thế đã thay đổi. Người đầu tiên chúng ta phải giết là Quản Trung Tà, chỉ cần trừ đi kẻ này, Lã Bất Vi sẽ giống như cọp không nanh, không thể làm điều ác được nữa”.
Đằng Dực gật đầu đồng ý: “Đúng! Nếu để cho y cầm cung tên lên, không biết sẽ có bao nhiêu người ૮ɦếƭ”.
Đào Phương nói: “Nhưng điều mà chúng ta lo lắng lúc này không phải là Lã Bất Vi mà là Doanh Chính”.
Tiêu Nguyệt Đàm nhếch mép cười, nhìn Đồ Tiên chép miệng: “Thiếu Long thật ghê gớm, lừa gạt chúng tôi đến khổ”.
Lúc này, Hạng Thiếu Long đã hiểu được Tiêu Nguyệt Đàm và Đồ Tiên đã đoán rằng Tiểu Bàn không phải là Doanh Chính thật sự.
Mà đó cũng chính là nguyên nhân mà Tiểu Bàn phải giết mình.
Sự rạn nứt này là sự sắp xếp của vận mệnh, không ai có thể thay đổi được.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc