Tầm Tần ký - Hồi 274

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long nhảy xuống ngựa, tiến bước về phía khu rừng tuyết.
Nghĩ đến Tào Thu Đạo, tuy tuổi đã qua bốn mươi, nhưng bước chân vẫn còn mạnh mẽ, muốn đánh không lại thì bỏ chạy không phải là chuyện dễ. Vả lại ở trên đài cao, nhảy xuống cũng không thuận tiện, chỉ cần Tào Thu Đạo chặn ngay đường xuống đài, gã sẽ trở thành con thú bị vây.
Nghĩ tới đây, chợt chột dạ, nhủ thầm lúc này cách thời gian hẹn ước còn nửa canh giờ, Tào Thu Đạo là tiền bối, tự trọng thân phận, sẽ không như Trọng Tôn Huyền Hoa đã nói, đến sớm để chờ gã, vậy thì gã vẫn còn thời gian để sắp xếp.
Vội vàng bước nhanh lên, xuyên qua khu rừng, một tòa đài cao hiện ra ở trước mặt.
Hạng Thiếu Long đã có mưu đồ, nào dám chậm trễ, chạy một mạch từ bậc tam cấp phía Bắc lên tới đỉnh đài, chỉ thấy ba mặt trên đài đều có bao lơn bằng đá, cứ cách khoảng một trượng thì có một trụ bằng sắt, phía trên có cắm cờ, lại còn treo đèn ***g, chiếu sáng cả một khu.
Gã không nhìn thấy Tào Thu Đạo, thở phào một hơi, chạy đến một góc bao lơn bằng đá, tháo dây móc trên người xuống, thả xuống phía dưới, tuy cách khoảng vài trượng nữa mới chạm đất, nhưng với thân thủ của gã, lại có dây móc ở eo, muốn trượt xuống cũng dễ như trở bàn tay. Còn một đầu nữa thì cột chắc vào trong trụ đá, sau khi sắp xếp ổn thỏa, thì quỳ xuống, đi vào cảnh giới tĩnh lặng.
Tiếng bước chân đầy tiết tấu kỳ dị khiến gã tỉnh dậy, điều đầu tiên đập vào mắt là bầu trời đầy sao sáng vằng vặc.
Hạng Thiếu Long trong lòng kinh ngạc, ban nãy khi mình mới đến, không hề cảm thấy được cảnh tượng này, nhưng giờ đây đầu óc sáng suốt, cảnh đẹp trong đêm đã tác động đến gã.
Nghĩ đến chuyện người tuy đổi thay, nhưng vũ trụ vẫn mãi còn đó, nếu ai cũng hiểu ra điểm này, thì người đời đâu cần phải đấu tranh nữa.
Lúc này bóng dáng cao lớn của Tào Thu Đạo đã xuất hiện ở bậc tam cấp.
Hạng Thiếu Long đứng dậy, cung tay thi lễ.
Tào Thu Đạo vẫn khoác chiếc trường bào, trên người còn mặc thêm bộ võ phục màu xám, khiến cho thân hình cao lớn của y càng trông uy mãnh hơn.
Tào Thu Đạo trả lễ, nói rằng: “Lần trước đã bái lĩnh tuyệt nghệ của thượng tướng quân, Tào mỗ vẫn chưa quên, đêm nay mong được thượng tướng quân không tiếc chỉ giáo”.
Hạng Thiếu Long cười ha ha nói: “Bổn nhân là kẻ bại dưới kiếm của Tào công, đâu dám nói lời gì, chỉ mong Tào công nương tay”.
Tào Thu Đạo mặt mũi lạnh như băng, không hề để lộ ra tình cảm gì, bình tĩnh nói: “Kẻ bại là Tào mỗ mới đúng, đêm ấy thượng tướng quân không dùng VK thuận với tay mình, Tào mỗ làm khó được thượng tướng quân, thật là may mắn”.
Hạng Thiếu Long hơi ngạc nhiên, nghe khẩu khí của y hình như đã tự nhận rằng trong vòng mười chiêu sẽ không thu thập được mình. Vậy thì phải chăng y chỉ đùa vui với mình mà thôi?
Tào Thu Đạo ung dung nói: “Sau khi Tào mỗ rút kiếm ra khỏi vỏ, không bao giờ nương tay, chỉ có sống ૮ɦếƭ mà thôi, như thế mới có thể thể hiện được lòng thành kính của kiếm thủ đối với kiếm. Không biết thanh đao của thượng tướng quân gọi là gì?”
Hạng Thiếu Long hít sâu một hơi, gợi dậy hùng tâm, tháo thanh Bách Chiến bảo đao xuống, tay trái cầm vỏ, tay phải cầm đao, mỉm cười: “Đao này tên gọi Bách Chiến, mong được Tào công chỉ giáo”.
Tào Thu Đạo nhìn chằm chằm vào thanh bảo đao trong tay của gã, gật đầu lia lịa, đáp rằng: “Đã mười năm, ngoài một người ra, chưa có ai có thể đứng vững trước mặt Tào mỗ như thế này. Đối thủ khó kiếm, Tào mỗ thật là vui mừng”.
Keng.
Thanh trường kiếm đã nằm trên tay.
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng: “Người ấy chắc là đại kiếm khách họ Tề gì đó, sư phụ của Quản Trung Tà, nhất thời gã quên cả tên người này, chỉ không biết họ có phải là cũng chong đèn đánh nhau trong đêm tối thế này không?”
Nghĩ đến chong đèn đánh nhau, lòng giật mình, nhìn xuống vỏ đao.
Tào Thu Đạo đưa tay vuốt nhẹ mép kiếm, hạ giọng nói: “Thanh kiếm này chính là do một tay Tào mỗ rèn nên, tên kiếm là Trảm Tướng, thượng tướng quân hãy cẩn thận”.
Hạng Thiếu Long trong lòng đã có kế, đứng yên không động đậy, bình thản nói: “Mời Tào công ra tay trước”.
Tào Thu Đạo ngửa mặt lên trời cười lớn: “Rốt cuộc thì cũng phải có người ra tay trước, xem kiếm!”
Tiếng “xem kiếm” vừa mới cất lên, lập tức sát khí tỏa ra, không khí trở nên căng thẳng.
Vì Tào Thu Đạo đã cất bước tiến về hướng gã, lại thêm có tiếng loạt soạt, nên khí thế khiến cho người ta phải run sợ.
Hạng Thiếu Long thâu nhiếp tinh thần, tập trung chú ý vào đối thủ.
Gã biết Tào Thu Đạo sẽ quyết định đánh thắng chỉ trong vài thế, chứ không đợi đến mười chiêu.
Lần này gã đã chiếm được lợi thế về VK, nhưng đối phương là một đại hành gia trong võ học, lần trước tiếp xúc, thì đã biết được đao lộ của gã, cho nên khó mà hạ được y.
Gã để Tào Thu Đạo chủ động tấn công, không phải vì e sợ, mà là có diệu kế khác.
Đối với một người ở thế kỷ hai mươi mốt như gã, chiến lược quả thật quan trọng vô cùng, nếu như thông minh, thì sẽ không chỉ nhờ vào sức mạnh.
Bộ pháp của Tào Thu Đạo chứa đầy ảo diệu, khiến cho gã khó mà nắm bắt tốc độ và thời gian tiến tới của y.
Tinh thần Hạng Thiếu Long đi vào cảnh giới thanh tịnh, không lo không buồn, tứ đại giai không.
Bỗng nhiên Tào Thu Đạo gia tăng tốc độ, thanh kiếm Trảm Tướng đã khóa chặt đường tiến tới của thanh đao và vỏ đao, khiến gã chỉ có thể giơ đao lên đỡ.
Gã đã lãnh giáo được thần lực ghê người của Tào Thu Đạo, biết rằng cứ liều đỡ nhát kiếm này của đối phương, chắc chắn hổ khẩu sẽ rách toạc rồi sẽ không thể sử dụng được nữa.
Song gã không hề lo sợ, chỉ hơi thay đổi góc độ của vỏ đao, vỏ đao phản chiếu ánh sáng đèn, ánh sáng ấy lập tức chiếu vào hai mắt của Tào Thu Đạo.
Lúc nãy Tào Thu Đạo rút ra thanh kiếm là để làm nhiễu loạn ánh mắt của gã, Hạng Thiếu Long mượn vỏ đao để phản chiếu ánh sáng đèn cũng với tác dụng như thế.
Hạng Thiếu Long chỉ hơi hất tay, thì đã đạt đến mục đích.
Dù cho kiếm pháp của Tào Thu Đạo xuất thần nhập hóa đến mức nào, cũng chỉ là con người có máu có thịt, chỉ vì bẩm sinh cao lớn hơn người khác, cho nên mới phát huy được tiềm lực như thế.
Khi ánh sáng chiếu vào hai mắt y, đôi mắt đã quen với bóng tối nhập nhoạng trên đài không ngừng nheo lại, khiến cho y trong một khoảng sát na không thể thấy được vật gì.
Khoảnh khắc ấy không đủ cho Hạng Thiếu Long hạ địch để giành lấy chiến thắng, nhưng có thể khiến gã né tránh được nhát kiếm như sấm sét, không thể nào kháng cự được của Tào Thu Đạo, đồng thời mau chóng phản kích, giành lấy chủ động, phá vỡ sự trầm ổn của đối phương, đánh vào lòng tự tin tràn trề của y.
Hạng Thiếu Long né tới góc ૮ɦếƭ mà thanh trảm kiếm không thể chém tới, trước tiên dùng vỏ đao đánh bạt kiếm của địch ra, tay phải cầm thanh Bách Chiến bảo đao chém ra thật nhanh không cho đối phương kịp thở.
Keng một tiếng vang lên.
Tào Thu Đạo xoáy thanh kiếm đến nỗi suýt làm Hạng Thiếu Long rơi vỏ đao ra, lại còn kịp thời gian rút kiếm về, đánh bạt thanh Bách Chiến bảo đao ra.
Tào Thu Đạo tuy có thể đánh bạt nhát đao nặng nề như thái sơn của Hạng Thiếu Long, nhưng trong lòng cũng biết không hay, muốn lách người ra, giành lấy khoảng thời gian ngắn ngủi, nắm lấy quyền chủ động, nhưng thanh Bách Chiến bảo đao của Hạng Thiếu Long đã phát động ra thế công như dời núi lấp biển.
Mỗi đao Hạng Thiếu Long chém ra, đều phối hợp kín kẽ như áo trời với bộ pháp. Góc độ và lực đạo của mỗi đao đều không giống nhau, lúc nhẹ lúc nặng, tuy lấy chém làm chủ, nhưng trong đó lại có bao hàm thủ pháp ảo diệu, phát huy được tính đặc biệt của thanh đao.
Điều ghê gớm hơn là mỗi đao đều tấn công như lấy mạng đối thủ, chiêu nào cũng tiến tới, hoàn toàn không để ý đến sự sống ૮ɦếƭ.
Đây chính là sách lược Hạng Thiếu Long đã sớm định sẵn, dựa vào sức trẻ của mình, vừa vào cuộc đã buộc Tào Thu Đạo phải hao phí sức, hy vọng trong mười chiêu làm cho đối phương không cách nào khống chế được toàn cuộc như lần trước.
Lần trước vì Hạng Thiếu Long run sợ trước khí thế của Tào Thu Đạo, cho nên lọt xuống thế hạ phong, lần này thì lại dùng kế để làm giảm đi khí thế của y, chuyển khách thành chủ.
Với khả năng như Tào Thu Đạo, nhưng vừa mới bị thất thế, vẫn bị Hạng Thiếu Long chém liên tiếp ba đao, đến đao thứ tư mới tìm được cơ hội có thể chém ૮ɦếƭ Hạng Thiếu Long, thì bị gã dùng vỏ đao để giải vây, còn đao thì chém xuống phần hạ bàn, buộc cho y rút kiếm về chống đỡ, thành ra thế quân bình.
Hai mắt Tào Thu Đạo ánh lên tia lạnh lẽo, lần đầu tiên nổi giận, quát lớn một tiếng, đánh bạt ra vỏ đao, chém một kiếm xuống chỗ trống.
Khi Hạng Thiếu Long đang ngạc nhiên, thanh Trảm Tướng của Tào Thu Đạo nửa đường biến chiêu, từ chém chuyển thành đâm về phía trước, thanh kiếm Trảm Tướng của Tào Thu Đạo như có linh hồn, đâm thẳng vào cổ họng Hạng Thiếu Long, sự khéo léo của kiếm chiêu quả thật khiến cho người ta phải chép miệng khen hay.
Hạng Thiếu Long vung vỏ đao ra, ánh sáng của những viên bảo thạch được khảm trên vỏ đao một lần nữa lại chiếu thẳng vào mắt Tào Thu Đạo.
Khi y phát giác ra rằng mình đã đâm hụt, Hạng Thiếu Long đã rê tới bên trái của Tào Thu Đạo, lật tay chém liên tiếp ba đao.
Tào Thu Đạo lách người né ra, vẽ ra một vòng tròn kiếm ảnh, vùng kiếm này ôm trọn lấy đao thứ nhất của Hạng Thiếu Long.
Nơi hổ khẩu của Hạng Thiếu Long chấn động, biết đối phương đã rút kinh nghiệm, ứng phó cao minh hơn lần trước.
Keng keng hai tiếng, hai đao của Hạng Thiếu Long đều chém trên kiếm của đối phương, gã mong rằng sẽ lặp lại như lần trước, hy vọng có thể chém ba nhát đao vào cùng một chỗ trên bảo kiếm của đối phương, nhưng việc đã không như ý muốn.
Nhưng tám chiêu đã trôi qua.
Chỉ còn lại hai chiêu.
Mặc dù đã có vẻ rơi xuống thế hạ phong, nhưng khí thế của Tào Thu Đạo vẫn rất kiên cường, khiến cho Hạng Thiếu Long không tìm ra kẽ hở để mà tấn công.
Tào Thu Đạo đột nhiên xoay người, toàn thân như có vô số những mũi kiếm phóng tới Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long biết không thể thối lui, nếu không sẽ không thể chịu đựng nổi hai chiêu còn lại.
Lúc này gã hoàn toàn quên hết những đao pháp chiến lược mà gã nghĩ ra, do đối phương xoay người nhanh chóng, kế sách mượn ánh sáng để làm nhiễu loạn ánh mắt của đối phương không thể dùng được nữa, chỉ có thể nhờ vào phản ứng trực giác của bản năng mà ứng phó với kiếm thuật xuất thần nhập hóa của đối phương.
Trong khoảnh khắc ấy, hai người lướt qua nhau, hai chiêu nữa lại trôi qua.
Ở tay trái của Hạng Thiếu Long đã chảy máu, bị thanh Trảm Tướng rạch một đường dài khoảng hai tấc, song đó chỉ là vết thương ngoài da.
Thanh Bách Chiến bảo đao của gã cũng cắt được một nhúm tóc của Tào Thu Đạo khi xoay người, nhúm tóc chầm chậm rơi xuống.
Tào Thu Đạo ngạc nhiên lắm, ngừng lại, cười ha ha nói: “Đao tốt! Tào mỗ chưa bao giờ có được niềm vui như thế này”.
Hạng Thiếu Long tưởng rằng y đã thôi, thở phào nói: “Hạng mỗ quả thật không phải là đối thủ của tiền bối, giờ đây mười chiêu đã đủ, chúng ta hãy ngừng đi thôi”.
Tào Thu Đạo trừng mắt, lạnh lùng quát: “Buồn cười, cái gì mà mười chiêu? Thượng tướng quân là kẻ địch lớn nhất của các nước phía Đông chúng tôi, ngài tưởng rằng Tào Thu Đạo này sẽ để cho ngài sống mà quay về hay sao?”
Hạng Thiếu Long sững lại, sự tôn kính vốn có của gã đối với y biến mất, nghĩ bụng té ra ngươi cũng là hạng tiểu nhân đê tiện, dựa vào cái gì mà dám kêu là Kiếm Thánh.
Song lúc này không đủ thời gian để nghĩ nhiều, bóng người thoáng qua, thế công của Tào Thu Đạo đã phóng tới như sóng dữ.
Hạng Thiếu Long đỡ trên gạt dưới nhanh như điện chớp, đỡ được ba kiếm của Tào Thu Đạo, đến kiếm thứ tư, thì cánh tay đã tê rần, định dùng vỏ đao trên tay trái để chống trả, nào ngờ Tào Thu Đạo lập tức xoáy kiếm đâm ra, lại mượn uy lực xoay người, cánh tay trái vốn đã bị thương của Hạng Thiếu Long không cầm được vỏ đao nữa, vỏ đao văng ra, rơi xuống phía sau, trong lúc nguy cấp cũng không biết rơi ở chỗ nào. Trong khoảnh khắc sinh tử, Hạng Thiếu Long phát sinh ra tiềm năng, hạ chuôi đao xuống, giáng xuống thân kiếm của Tào Thu Đạo đang đâm tới tay trái gã.
Keng một tiếng, Tào Thu Đạo không ngờ Hạng Thiếu Long lại có một quái chiêu như thế, chỉ đành thối lui.
Tào Thu Đạo cười ha ha nói: “Đã mất vỏ đao, xem ngươi có thể giở được trò gì nữa?”
Hạng Thiếu Long biết đây là lúc sinh tử, nếu để Tào Thu Đạo tiếp tục tấn công tới, giành quyền chủ động, thì không đầy mười kiếm mình đã ૮ɦếƭ tươi tại trận.
Nào dám do dự, lướt tới ngay Tào Thu Đạo, đồng thời dùng cả hai tay cầm đao, giơ lên quá đầu, mượn thế lướt tới của bộ pháp, chém thẳng xuống đầu Tào Thu Đạo.
Tào Thu Đạo vội lui ra sau, lạnh lùng quát một tiếng: “Muốn ૮ɦếƭ!”
Rồi giơ kiếm đỡ lên phía trước. Hạng Thiếu Long bất ngờ phóng người lên, dùng toàn lực chém xuống.
Mượn thế phóng người lên, lại dùng hai tay cầm đao, khí thế rất thịnh, lực đạo rất mạnh, không hề giống với bất cứ nhát đao nào.
Thanh Bách Chiến bảo đao xé gió chém xuống, phát ra tiếng rít rợn người.
Dĩ nhiên Tào Thu Đạo có thể thối lui để né tránh, nhưng như thế không những sẽ mất mặt, mà còn khiến cho khí thế của Hạng Thiếu Long tăng lên, rồi lại đè bẹp y nữa.
Tào Thu Đạo nghiến răng, giơ kiếm lên đỡ lấy đao.
Một tiếng keng vang lên thật lớn, vọng ra cả một góc của Tặc Hạ học cung.
Bọn người Lã Bất Vi đứng ở trên tường thành ngó tới cũng có thể nghe được rõ ràng. Thật ra khi hai người giao đấu, tiếng đao kiếm giao nhau cũng vọng lại, nhưng không rõ ràng như bây giờ.
Hai người đổi vị trí cho nhau.
Tiếng thở dốc của Tào Thu Đạo truyền vào trong tai Hạng Thiếu Long.
Lối đánh làm phí sức đối thủ của Hạng Thiếu Long cuối cùng cũng có hiệu quả, gã xoay người, hai tay cầm chắc chuôi thanh Bách Chiến bảo đao, gã mượn lực ly tâm khi xoay người và kình lực phát ra ở eo, từ vai trái chém xuống chính diện của Tào Thu Đạo.
Tào Thu Đạo vẫn ung dung tự nhiên, ít nhất là vẻ bên ngoài, giơ ngang kiếm đỡ một đao, rồi mới lách người thoát ra, trùng chỉnh lại bộ pháp.
Không ngờ Hạng Thiếu Long bám theo y chém thêm một đao nữa.
Tào Thu Đạo nào ngờ Hạng Thiếu Long có thể biến chiêu nhanh như thế, lần đầu tiên lộ vẻ kinh hoảng, cố gắng rút kiếm về đánh bạt thanh bảo đao ra.
Hạng Thiếu Long được thế nào chịu tha, quát lớn điên cuồng, hai tay không ngừng vung đao lên, mỗi đao đều giơ cao quá đỉnh đầu, lúc thì chém thẳng, lúc thì chém xéo, không cần làm bị thương đối thủ, chỉ mong có thể buộc cho đối thủ giơ kiếm lên đỡ.
Tiếng keng keng vang lên không ngớt.
Khí lực của Tào Thu Đạo tuy hơn hẳn Hạng Thiếu Long, nhưng cũng không quá nhiều. Giờ đây thấy Hạng Thiếu Long hai tay cầm đao, thì ngoài lực cánh tay và lực cổ tay, gã còn vận dụng lực eo, lại từ trên chém xuống, thế như thái sơn áp đỉnh, Tào Thu Đạo nhất thời bị gã chém đến nỗi phải liên tục thối lui.
Điều tuyệt diệu là Hạng Thiếu Long giữ khoảng cách nhất định với y, cứ mười nhát đao chém xuống, thì có sáu, bảy nhát chém ở nơi mũi kiếm của y không thể vận lực tới.
Đó chính là chỗ thông minh của Hạng Thiếu Long.
Nếu luận về chiêu thức, gã quả thật không phải là đối thủ của Tào Thu Đạo.
Lối đánh này có thể phát huy được ưu điểm của đao, nhưng cũng xuất hiện được nhược điểm của kiếm.
Dần dần, Tào Thu Đạo chỉ có thể rút về thế thủ.
Song ưu thế này không thể giữ được lâu dài.
Lúc mới đầu, nhát đao thứ nhất có thể buộc Tào Thu Đạo lùi một bước, nhưng dần dần Tào Thu Đạo nhờ các thủ pháp, cuối cùng lấy được ưu thế, Hạng Thiếu Long phải mất nhiều sức mới buộc y lùi thêm bước nữa.
Hạng Thiếu Long lúc này trong lòng đã có tính toán, đến khi Tào Thu Đạo không lùi nữa, mà chuẩn bị tiến tới, gã không cần giữ sức nữa, toàn lực chém vội ra ba nhát đao.
Coong một tiếng.
Thanh kiếm Trảm Tướng không chịu đựng được nữa, rốt cuộc đã gãy một đoạn khoảng hai tấc.
Tào Thu Đạo bị gã chém đến chấn động, quát lớn một tiếng, vận kiếm đâm ra, nhưng lại quên rằng kiếm đã bị chém gãy mất hai tấc, chỉ khi đến *** áo của Hạng Thiếu Long thì thế đã hết, khiến cho Hạng Thiếu Long có thể thoát ૮ɦếƭ trong gang tấc.
Hạng Thiếu Long lực đã hết, vội vàng lui ra phía sau. Khoảng cách của hai người kéo dài ra đến khoảng ba trượng, cũng cách sợi dây lúc nãy gã cột vào trụ đá khoảng năm trượng.
Tào Thu Đạo cúi đầu nhìn kỹ thanh kiếm trong tay, lắc đầu than rằng: “Dù cho kiếm đã gãy, cũng có thể lấy mạng của ngươi”.
Hạng Thiếu Long trong lòng hiểu rằng, vừa rồi mình tấn công dữ dội, giờ đã hết sức, không thể mạnh như trước nữa.
Song không biểu hiện ra mặt, hít sâu một hơi nói: “Mong Tào công nghĩ lại, vừa rồi nếu Hạng mỗ muốn lưỡng bại câu thương, thì không phải là chuyện không thể”.
Tào Thu Đạo ngạc nhiên nói: “Lấy mạng của Tào mỗ để đổi mạng của thượng tướng quân, cũng là chuyện công bằng lắm”.
Hạng Thiếu Long nói một lời đầy ẩn ý: “Nhưng đó là do tại hạ quyết định chứ không phải là do Tào công quyết định”.
Tào Thu Đạo tức giận hừ một tiếng, lạnh lùng cười: “Ngươi tưởng rằng có thể trêu tức Tào mỗ ư? Hãy xem người có bản lĩnh gì đã”.
Rồi nâng thanh kiếm gãy trên tay lên, đồng thời cất bước lao về phía Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long giơ đao chĩa về phía trước, đồng thời điều chỉnh hơi thở, lùi ra phía sau.
Hai người một tiến một lùi, trong chớp mắt Hạng Thiếu Long đã đến mép của bao lơn bằng đá.
Hạng Thiếu Long quát lớn: “Hãy khoan”.
Tào Thu Đạo ngạc nhiên nói: “Ngươi muốn nói lời gì nữa?”
Hạng Thiếu Long xoay đao rồi thi lễ nói: “Đa tạ Tào công đã chỉ giáo, tiểu đệ phải đi đây”.
Tào Thu Đạo tỉnh ngộ, vận kiếm phóng tới.
Hạng Thiếu Long lăn mình, biến mất ở ngoài bao lơn bằng đá.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc