Tầm Tần ký - Hồi 271

Tác giả: Vô Danh


Đảng Sở vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có ý xuống sân, Hạng Thiếu Long thì cũng ngồi yên ở đấy, người xem ai nấy đều kêu gào muốn rách họng, thấy tình huống kỳ lạ, thì cuối cùng không la hét nữa cho đến khi hoàn toàn im lặng.
Hạng Thiếu Long và Thiện Nhu nhìn nhau mỉm cười.
Khi lên tiếng, gã đã đoán được Đảng Sở sẽ không ứng chiến. Đảng Sở không cần mạo hiểm, Hạng Thiếu Long lúc chưa có thanh Bách Chiến bảo đao cũng đã lợi hại. Hạng Thiếu Long của hiện tại càng khiến cho Đảng Sở không nắm chắc hơn. Dẫu sao ngày mai cũng có Tào Thu Đạo đối phó với Hạng Thiếu Long, y đâu cần phải mạo hiểm nữa.
Quả nhiên Đảng Sở thi lễ mà nói rằng: “Đại vương đã có chỉ, trừ Tào Công, không cho bất cứ ai tỷ võ đối với thượng tướng quân, mạt tướng làm sao dám cãi lời?”
Người xem lập tức lên tiếng kêu tỏ ý thất vọng.
Trọng Tôn Long đứng dậy quát lớn: “Đại vương đã có chỉ, ai dám không nghe?”
Đám đông lập tức im lặng. “Vậy Đảng tướng quân hãy xuống đây để thi triển thân thủ”. Thiện Nhu đắc ý nói.
Đảng Sở nhìn sang Điền Kiện với ánh mắt van nài.
Điền Kiện biết y tiến thoái lưỡng nan, cười rằng: “Nhu phu nhân kiếm pháp lợi hại, ở Lâm Tri ai mà không biết, Đảng tướng quân vừa rồi chỉ là nóng lòng nhất thời. Giờ đây đã có thượng tướng quân hòa giải, cần gì phải xuống sân nữa, cuộc chiến này hãy dừng lại tại đây vậy”.
Lời này cũng đắc thể lắm, ám thị rằng Điền Bang không phải là đối thủ của Thiện Nhu, cũng đã nể mặt Thiện Nhu lắm.
Thiện Nhu thấy vị Tề vương trong tương lai này đã mở miệng, thì cũng không đánh nữa. Trừng mắt nhìn Hạng Thiếu Long rồi thất vọng quay về chỗ ngồi.
Hạng Thiếu Long biết Thiện Nhu sẽ không tha cho mình, nhưng không hề lo lắng, bị Thiện Nhu chửi mắng, chính là một lạc thú trong đời.
Giải Tử Nguyên nhìn gã bằng ánh mắt cảm kích.
Kiếm hội tiếp tục tiến hành, tuy là tỷ võ nhưng ai cũng cảm thấy chán ngán, trước giờ Ngọ, mọi việc đã xong xuôi, chuyện khiêu chiến với Hứa Thương cũng kết thúc.
Hạng Thiếu Long cùng với bọn Điền Kiện, Điền Đan, Lã Bất Vi dùng cơm trưa ở Tắc Hạ học cung, Hạng Thiếu Long nén không được thừa cơ hỏi Trọng Tôn Huyền Hoa: “Sao không thấy sứ tiết các nước khác, Huyền Hoa huynh không mời họ sao?”
Trọng Tôn Huyền Hoa tỏ vẻ thân thiết, trả lời bằng giọng điệu bí hiểm: “Mấy ngày trước Đại vương và sứ thần các nước gặp nhau, bàn bạc với nhau, mỗi bên đều giữ ý kiến của mình, khiến cho mọi người không vui. Giờ đây họ đều muốn tránh không ra mặt, nếu không sẽ càng náo nhiệt hơn”.
Nói thế, Hạng Thiếu Long đã hiểu rằng điều mà họ bàn bạc chính là chuyện hợp tung để chống Tần, mà nước Tề thì vẫn giữa chính sách trước nay, cho nên không thể bàn bạc với các nước phía Đông.
Nghĩ lại mình là người đã hai lần đánh tan quân hợp tung, lần thứ nhất là ngầm thi triển thủ đoạn, thả Ngụy Tăng về nước, khiến cho Ngụy vương nghi ngờ Tín Lăng quân, buộc y từ chiến trường quay về, làm cho quân hợp tung như rồng không đầu.
Lần thứ hai là dẫn quân đại phá quân hợp tung trên đường đánh đến Hàm Dương. Trong mắt người của các nước phía Đông, mình có thể nói là tội ác ngập đầu. Chả trách nào những bạn bè cũ như bọn Lý Viên phải đối phó với gã.
Trong bữa tiệc, Hạng Thiếu Long thừa cơ nói với Điền Kiện về chuyện Phụng Phi sẽ quy ẩn sau khi đã biểu diễn vào tối nay, hy vọng y tuyên bố chuyện này trước mặt mọi người.
Điền Kiện nói: “Phụ vương rất thích xem Đại tiểu thư biểu diễn, chi bằng cứ để cho ngài tuyên bố thì hay hơn”.
Hạng Thiếu Long nói: “Như vậy thì càng tốt! Đêm nay sau khi mạt tướng đến chúc mừng sẽ quay về nghỉ ngơi để ứng phó với cuộc chiến đêm mai, mong Nhị hoàng tử hãy thay mạt tướng cảm tạ Đại vương”.
Hạng Thiếu Long thừa cơ cáo lui.
Về đến Thính Tùng biệt viện, cả đoàn ca vũ đã vào trong hoàng cung, chỉ còn lại những nô bộc coi nhà, xung quanh lặng yên như tờ.
Hạng Thiếu Long định bước vào đại sảnh, Diêu Thắng từ phía sau đuổi theo nói: “Thượng tướng quân, tiểu nhân có chuyện cần báo cáo”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới nhớ đến mình đã từng dặn y theo dõi bọn Quách Khai, Hàn Sấm, sau đó vì phát giác cha con Trọng Tôn Long ngầm cấu kết với những người này, mà Diêu Thắng là người do nhà Trọng Tôn phái tới, cho nên không nhớ đến chuyện này nữa.
Hai người ngồi xuống ở một góc, Diêu Thắng thần sắc ngưng trọng nói: “Mấy ngày hôm nay sứ tiết của năm nước Ngụy, Triệu, Hàn, Sở, Yên đều không ngừng gặp nhau, trong đó gặp nhau nhiều nhất là hai nước Triệu, Yên, tiểu nhân đã sai người điều tra, hai nước này có kiếm thủ lẫn trong dòng người đến xem lễ chúc thọ, thâm nhập vào thành Lâm Tri”.
Hạng Thiếu Long nói: “Ngươi có cho Trọng Tôn gia và Huyền Hoa huynh biết chuyện này chưa?”
Diêu Thắng lắc đầu: “Thiếu gia đã sớm căn dặn, mấy ngày nay cứ theo thượng tướng quân, không cần cho thiếu gia biết, cho nên chuyện này họ vẫn hoàn toàn chưa biết”.
Hạng Thiếu Long khen: “Chỉ có những kẻ quen thuộc tình huống ở thành Lâm Tri như các ngươi mới có thể phát hiện được thân phận thật sự của các kiếm thủ hai nước Triệu, Yên”
Diêu Thắng hạ giọng nói: “Tướng nước Yên là Từ Di Tắc và Quách Khai của nước Triệu đêm qua đã cùng đến Tắc Hạ học cung, theo quan sát, bọn họ hình như đang kiểm tra địa hình”.
Lẽ nào bọn Quách Khai lại cao minh đến nỗi đoán mình sẽ bỏ trốn vào tối đêm mai, cho nên mới chuẩn bị phục kích mình.
Vì lợi ích quốc gia, ai nấy cũng trở nên bất chấp thủ đoạn. Từ Di Tắc cũng thế, giả sử có thể tiêu diệt được Hạng Thiếu Long trong biên giới nước Tề, hai nước Tần Tề sẽ trở nên thù địch nhau.
Diêu Thắng nói: “Thượng tướng quân có biết chăng, Tào công đã nhờ Đại vương hạ lệnh, trong khi ngài và thượng tướng quân quyết chiến, không để cho bất cứ ai đến xem. Cho nên trước khi tỷ võ có kết quả, tất cả mọi người đều phải ở trong thành, ngay cả chúng tôi cũng không được bước vào phạm vi của học cung”.
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng, việc đó tuy có lợi cho việc trốn chạy, nhưng cũng là một điều kiện tốt cho những kẻ muốn ám sát mình. Nhíu mày nói: “Có thấy bọn họ dừng lại ở đâu không?”
Diêu Thắng lấy ra bản địa đồ của Tắc Hạ học cung, chỉ lại những nơi mà Từ Di Tắc và Quách Khai đi ngang qua, ngay cả thời gian dừng lại bao lâu cũng chỉ rõ ra.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Người theo dõi bọn chúng quả thật rất tỉ mỉ!”
Diêu Thắng nói: “Tiểu nhân biết sự việc trọng đại, cho nên đã tự mình quan sát hành động của họ”.
Hạng Thiếu Long khen ngợi y mấy câu, rồi dặn dò không được tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai biết.
Diêu Thắng tức giận nói: “Tiểu nhân đã sớm biết người Yên chẳng phải tốt lành gì, lần này giở trò, muốn phá hoại mối bang giao giữa chúng tôi và quý quốc, thượng tướng quân chi bằng hãy trực tiếp nói ra chuyện này với Đại vương, rồi ngài sẽ sắp xếp người bảo vệ thượng tướng quân, hoặc là có thể phê chuẩn để chúng tôi đợi ở dưới Quang Tinh đài để đưa thượng tướng quân về lại thành”.
Hạng Thiếu Long có tính toán khác, đương nhiên không nghe theo đề nghị của y, cười mà vỗ vai rằng: “Bọn chúng sẽ không dám ra tay ở gần Tắc Hạ học cung, theo ta thấy bọn chúng sẽ mai phục trên đường ta về thành, ở đó cây rừng um tùm, rất dễ đánh lén, ngươi có thể chuẩn bị cho ta một ít pháo hoa và hỏa tiễn, khi ta trở về thành sẽ phóng pháo hoa gọi các ngươi đến tiếp ứng!”
Diêu Thắng đồng ý phương pháp này, vẫn nén không được nói: “Thượng tướng quân chẳng lẽ không tức giận vì chuyện này hay sao?”
Hạng Thiếu Long than: “Từ Di Tắc và Quách Khai đều là những bạn bè có giao tình với ta, lần này bất phân sống ૮ɦếƭ trên chiến trường là chuyện bất đắc dĩ, nhưng nếu có thể tránh được xung đột thì nên tránh”.
Diêu Thắng lộ vẻ kính phục, lui ra.
Hạng Thiếu Long ngồi lại một mình trong sảnh, suy nghĩ ௱ô** lung, một lát sau thì mới quay về hậu viện.
Lúc này Giải Tử Nguyên đến tìm gã, mặt thì rầu rĩ.
Hạng Thiếu Long ngồi xuống bên cạnh y, ngạc nhiên nói: “Phải chăng trong lòng Giải huynh có tâm sự gì?”
Giải Tử Nguyên thở dài nói: “Nói ra có lẽ huynh không tin, ta muốn từ quan không làm nữa! Chỉ e Nhị hoàng tử không chấp nhận”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Đường quan vận của Giải huynh rất đắc ý, cớ gì đột nhiên lại muốn quy ẩn?”
Giải Tử Nguyên cười khổ: “Kẻ làm quan chẳng có bao nhiêu người có kết quả tốt. Chức quan càng lớn, kẻ địch càng nhiều. Khi quyền cao chức trọng không ai làm gì được. Nhưng một khi thế đã yếu đi, những người khác sẽ đến tranh địa vị. Không những phải ứng phó với kẻ phía dưới, mà phải suốt ngày lo lắng không biết người trên nghĩ gì, sống những ngày như thế còn có ý nghĩa gì nữa. Nội nhân vẫn thường bảo tại hạ không phải người làm quan, bởi vì không đủ ác độc. Giống như cha con Trọng Tôn Long đã làm ta thất vọng, bí mật gặp gỡ Lã Bất Vi, nhưng không hề nói cho ta hay”.
Hạng Thiếu Long thở dài theo y, nói: “Muốn từ quan không phải không có cách, cứ giả bệnh là xong”.
Một lời ấy đã đánh thức người trong mộng, Giải Tử Nguyên hai mắt sáng lên, vỗ án nói: “Hạng huynh quả thật trí kế hơn người, cứ làm như thế. Nói không chừng sau này ta sẽ đến Hàm Dương thăm Hạng huynh, lại còn có Kỷ tài nữ nữa. Có Hạng huynh dẫn kiến, nói không chừng có thể gặp được cả Cầm Thanh”.
Hạng Thiếu Long biết y không rõ mối quan hệ giữa mình với Cầm Thanh, vỗ *** bảo đảm: “Chuyện này cứ giao cho tiểu đệ”.
Rồi nhớ lại nguy cơ thân phận của Tiểu Bàn, trong lòng bất đồ giật thót.
Giải Tử Nguyên nhìn lên bầu trời ngoài sảnh nói: “Ta phải vào cung sớm một chút, đợi lúc nữa sẽ sai người đến đón Hạng huynh!”
Hạng Thiếu Long khéo léo từ chối, đưa y ra cửa, quay về phòng nghiên cứu bản đồ mà Diêu Thắng đưa.
Nếu mình là Từ Di Tắc và Quách Khai, thì sẽ đặt mai phục ở khoảng giữa con quan đạo dài khoảng một dặm nối giữa thành Lâm Tri với Tắc Hạ học cung, nếu từ hai bên bắn tên ra, trong tình huống không đề phòng, mình chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ.
Giả sử mình giả vờ quay về Lâm Tri, tiếp theo đột nhiên bỏ chạy ra cánh đồng tuyết, những kẻ phụ trách theo dõi mình sẽ làm thế nào?
Có tiếng gõ cửa. Té ra là Tiêu Nguyệt Đàm.
Hạng Thiếu Long ngồi dậy, đưa tấm địa đồ cho y, rồi kể lại lời nói của Diêu Thắng.
Tiêu Nguyệt Đàm chỉ vào góc Tây nam của Tắc Hạ học cung, nói: “Ngày mai ta sẽ đặt hành trang và ván trượt tuyết ở ngọn đồi nhỏ này, như thế sẽ giúp đệ dễ trượt xuống”.
Hạng Thiếu Long vui mừng nói: “Đã đóng xong chưa?”
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Phải một đêm nữa mới xong, đêm nay ta sẽ không đi dự thọ yến, tránh Lã Bất Vi nhận ra”.
Hạng Thiếu Long ái ngại hỏi: “Chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Có gì đáng xem? Chỉ cần đệ an toàn quay về Hàm Dương, thì có thể đối phó Lã Bất Vi. Ngày mai đệ có lẽ sẽ không gặp lại ta, lão ca đến đây là để nói lời tạm biệt”.
Hạng Thiếu Long đưa tay nắm chặt tay y, cảm kích nói: “Ơn lớn không dùng lời để tạ, đệ không biết phải nói lời gì để cảm kích huynh”.
Tiêu Nguyệt Đàm mỉm cười nói: “Sau này đệ sẽ không nghĩ như vậy. Tóm lại ta chỉ vì lợi ích của đệ. Hãy chuyển lời cho bọn Yên Nhiên biết, bảo rằng lão ca trong lòng vẫn thường nhớ đến họ”.
Hạng Thiếu Long nói với vẻ thắc mắc: “Lão huynh vì sao lại nói những lời kỳ lạ như thế, dù thế nào đi nữa, Hạng Thiếu Long này cũng không trách huynh”.
Tiêu Nguyệt Đàm nhìn gã, nói: “Lòng người khó đoán, đừng nghĩ rằng đánh được mười chiêu thì thôi, phải đề phòng y thẹn quá hóa giận, đột nhiên hóa giận”.
Hạng Thiếu Long gật đầu nói: “Đã từng trải qua bài học của Lý Viên, Hàn Sấm, đệ đâu có dễ dàng tin tưởng người khác”.
Tiêu Nguyệt Đàm nhẹ nhõm, dặn dò: “Chỉ cần đệ có thể vượt qua cửa ải này, an toàn quay về Hàm Dương, thì đệ đã toàn thắng, nếu không tất cả mọi chuyện đã sắp xếp trước đây sẽ bỏ phí”.
Hạng Thiếu Long trong lòng thì nghĩ đến mối lo về thân phận Tiểu Bàn, nhưng ngại không nói ra, nghiêm mặt nói: “Đệ sẽ không thua”.
Tiêu Nguyệt Đàm vui vẻ nói: “Thiếu Long rốt cuộc đã khôi phục lòng tin! Không cần tiễn ta, hãy bảo trọng. Nói không chừng có một ngày chúng ta sẽ gặp nhau tại quan ải”.
Mắt trông theo bóng dáng Tiêu Nguyệt Đàm khuất dần ở hành lang, Hạng Thiếu Long nhớ lại những ngày đầu mới gặp Tiêu Nguyệt Đàm ở Hàm Đan, con người đa tài đa nghệ này vừa mới bàn xong chuyện chính thì đã yêu cầu Ô gia tặng ca cơ cho y, để lại cho gã ấn tượng không tốt. Không ngờ lại là một nhân vật hào tình hiệp nghĩa, rồi hai bên kết tình bằng hữu.
Đường đời quả thật gập ghềnh.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc