Tầm Tần ký - Hồi 263

Tác giả: Vô Danh


Tiêu Nguyệt Đàm lặng lẽ khôi phục lại dung mạo cho Hạng Thiếu Long, Hạng Thiếu Long trong lòng cũng có tâm sự trùng trùng khiến cho trong phòng không khí càng nặng nề hơn.
Hạng Thiếu Long nhận ra sự khác lạ của Tiêu Nguyệt Đàm, ngạc nhiên nói: “Lão huynh có tâm sự gì?”
Tiêu Nguyệt Đàm thở dài nói: “Ta rất hiểu con người của Lã Bất Vi, y làm sao để cho lão đệ còn sống mà quay về Hàm Dương, lời nói càng ngọt ngào thủ đoạn càng lợi hại”.
Điều Hạng Thiếu Long lo lắng là thân phận của Tiểu Bàn, thầm trách mình quả thật không biết cảnh giác, một khi Lã Bất Vi và Lao Ái liên thủ với nhau thì sẽ nghĩ đến sơ hở này mà mình lại không thể nhờ ai giúp đỡ được chuyện này.
Tiêu Nguyệt Đàm tiếp tục nói: “Trong tình huống giờ này, ta cũng khó mà giúp được, giả sử một bên là Lý Viên, Hàn Sấm, Quách Khai muốn đối phó với đệ, còn bên kia là Lã Bất Vi và Điền Đan thì lại muốn lấy mạng đệ. Tình thế của đệ hung hiểm hơn trước gấp trăm lần”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại Long Dương quân, nghĩ thầm có lẽ y là vị cứu tinh duy nhất của mình, nhưng không biết cớ gì đến giờ này y vẫn chưa mang tin về, theo lý sau khi y thăm dò Hàn Sấm sẽ lập tức cho gã biết, chả lẽ đã có thay đổi?
Miệng thì an ủi Tiêu Nguyệt Đàm rằng: “Chí ít đệ cũng an toàn ở Lâm Tri này, bởi vì không ai dám công nhiên mạo phạm đệ”.
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Điều đó cũng rất khó nói, giả sử Điền Đan sai người dùng cách khiêu chiến *** đệ, Bị quân Chính cũng khó mà báo thù. Thương thế của đệ thế nào rồi?”
Hạng Thiếu Long nhìn bộ mặt thân thiết mà lạ lẫm của mình trong kiếng đồng, xoay cánh tay nói: “Hai ba ngày nữa đệ mới hoàn toàn hồi phục”.
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Ta không tiện thường đến tìm đệ, nếu không sẽ khiến cho Hàn Sấm nghi ngờ, sự việc phát triển đến nước này thật khiến ta lo lắng”.
Lúc này có thủ hạ vào báo Long Dương quân đến.
Hạng Thiếu Long tiếp kiến Long Dương quân ở sảnh phía Đông, Long Dương quân biết gã định bộc lộ thân phận của mình thì thoáng qua vẻ hoảng sợ, khổ não nói: “Vậy thì sự việc sẽ phức tạp lắm đấy”.
Hạng Thiếu Long không muốn phí thời gian nữa, hỏi chuyện phản ứng của Hàn Sấm. Long Dương quân cúi đầu trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn gã nói: “Phải chăng lúc huynh đánh cắp bảo đao Tào Thu Đạo đã ngẫu nhiên có mặt ở đấy?”
Hạng Thiếu Long lắc đầu nói: “Không thể, y chính miệng cho ta hay rằng đã nhận được tin có kẻ đến đánh cắp bảo đao. Rốt cuộc Hàn Sấm nói thế nào?”
Long Dương quân lộ ra vẻ bất an, hạ giọng nói: “Nô gia đã đề nghị với y chuyện đối phó với huynh, bị y mắng cho một trận. Xem ra không phải y bán đứng Thiếu Long, phải chăng Thiếu Long đã quên rằng từng nói với ai chuyện này nữa?”
Hạng Thiếu Long nhớ lại Tiêu Nguyệt Đàm, đương nhiên lập tức bỏ ngay ý đó, nói: “Hàn Sấm phải chăng đã cao minh đến nỗi biết được Quân thượng đang dò la y?”
Long Dương quân nói: “Xem ra y không phải giả vờ, đã là bạn bè bao năm nay, y rất khó giấu được nô gia, chuyện này quả thật khiến cho người ta không hiểu”.
Hạng Thiếu Long lại nảy sinh hy vọng, giả sử có Lý Viên, Hàn Sấm, Long Dương quân đứng về phía mình, gã muốn an toàn rời khỏi Lâm Tri dễ như trở bàn tay.
Long Dương quân nói: “Thiếu Long đừng lo lắng, dù thế nào đi nữa nô gia cũng đứng về phía huynh, hay là tối nay chúng ta hãy bỏ đi, chỉ cần về đến biên giới nước Ngụy, nô gia sẽ có cách đưa huynh về Tần”.
Hạng Thiếu Long cảm động nói: “Nhưng Phụng Phi thì làm thế nào đây?”
Long Dương quân nói: “Chỉ cần huynh đệ để lại một bức thư cho Hàn Sấm hoặc Lý Viên nhờ y chiếu cố cho bọn họ, lúc đó dù trong lòng họ có nghĩ gì cũng sẽ làm theo lời căn dặn của huynh”.
Hạng Thiếu Long càng cảm động hơn, lại nghĩ đến vấn đề đường đi, Long Dương quân nói: “Mấy ngày nay trời đã ấm hơn, tuyết không còn rơi nữa, nước sông cũng đã tan, nô gia chỉ cần mượn cớ rồi dùng thuyền đưa huynh đi, đảm bảo dù cho có kẻ nào đuổi theo cũng không kịp”.
Một là vị Hạng Thiếu Long nóng lòng quay về hai là vì Lâm Tri không phải là nơi có thể ở lâu. Gã rốt cuộc đồng ý đề nghị của Long Dương quân cùng nhau bàn bạc chi tiết. Lúc ấy Hàn Kiệt và Đảng Sở đến bảo đã đến thời gian vào cung gặp Tề vương.
Khi đến hoàng cung Lã Bất Vi và Điền Đan đứng chờ ở đấy.
Sau mấy câu khách sáo, Điền Đan không hổ là một nhân vật anh hùng, cười ha ha rằng: “Dù bằng hữu hay kẻ địch của thượng tướng quân cũng khâm phục thượng tướng quân sát đất”.
Hạng Thiếu Long khôi phục lại vẻ tự nhiên, mỉm cười nói: “Cuộc đời như một trò chơi có được tấm lòng rộng rãi như Điền tướng quốc đây kẻ khâm phục phải là Hạng Thiếu Long mới phải”.
Lã Bất Vi giả vờ tỏ vẻ thân thiết, nói: “Mọi người đều là bạn cũ cả, Đại vương đang nóng lòng gặp Thiếu Long, có lời gì, đợi đến lúc Điền tướng quốc thết đãi Thiếu Long mới nói”.
Nơi Tề Tương vương tiếp kiến Thiếu Long là Hoàng Công đài, cũng là nơi Phụng Phi biểu diễn ba ngày sau. Cùng với Tề vương còn có Đại hoàng tử Điền Sinh và Nhị hoàng tử Điền Kiện.
Tề vương tuổi khoảng bảy mươi, vừa lùn vừa béo trông chẳng có chút sinh khí, khiến cho người ta lo lắng y lúc nào cũng có thể bỏ về Tây Thiên.
Điền Sinh và Điền Kiện dáng người trung bình, tướng mạo hơi giống nhau, tuy ngũ quan đoan chính nhưng đều rất bình thường, không giống như một vị vua.
So ra Điền Sinh có vẻ tửu sắc quá độ, còn Điền Kiện thì lại có tinh thần nhiều hơn.
Không khí lại rất thân thiết nhẹ nhàng.
Sau khi thi lễ, Hạng Thiếu Long và Lã Bất Vi ngồi ở phía dưới của Tề vương, còn bên kia là Điền Sinh, Điền Kiện, Điền Đan. Tề vương nhìn Hạng Thiếu Long bằng con mắt già nua, cười khà khà nói: “Năm xưa Trương Nghi làm khách nước Sở, trong buổi tiệc vua Sở đem ‘Ngọc Thọ Hòa’ cho mọi người cùng xem, truyền qua truyền lại, đột nhiên không cánh mà bay, có người nghi ngờ rằng Trương Nghi đã đánh cắp nên đánh cho y một trận. Khi quay về nhà, Trương Nghi hỏi thê từ rằng lưỡi có còn không, bảo rằng chỉ cần lưỡi còn thì chẳng có điều gì phải sợ. Hà hà...”
Mọi người vội vàng cười phụ họa, nhưng không hiểu y cớ gì lại kể ra câu chuyện ấy.
Tề vương vui vẻ nói: “Trương Nghi dựa vào ba tấc lưỡi mềm dẻo của mình được phong hầu bái tước? Hạng thượng tướng quân thì dựa vào thanh kiếm trong tay trở thành thượng tướng quân, một lưỡi một kiếm có thể nói trước sau chiếu rọi cho nhau”.
Hạng Thiếu Long lần đầu tiên lãnh giáo sức tưởng tượng của người Tề, trả lời: “Tỷ dụ của Đại vương thật tuyệt diệu”.
Điền Sinh cười nói: “Song Hạng thượng tướng quân đã sử dụng thanh trủy thủ mà bỏ kiếm đi”.
Tề vương trừng mắt với Điền Sinh, nói với vẻ không vui: “Lẽ nào quả nhân không biết? Quả nhân đã sai người đi tìm thanh bảo kiếm của thượng tướng quân”.
Lúc này đến lượt Hạng Thiếu Long ngượng ngùng, có miệng mà khó nói, chả lẽ bảo rằng mình đã đánh cắp Bách Chiến bảo đao rồi bị Tào Thu Đạo đâm một nhát? Đồng thời cũng hiểu Tề vương và Đại hoàng tử Điền Sinh có mối quan hệ không tốt, chả trách sao Điền Đan lúc này lại thay đổi thái độ, quay sang Điền Kiện. Song nhìn bộ dạng già nua của Điền Đan cũng chẳng thể sống hơn được Tề Tương vương bao lâu.
Tề Tương vương cao hứng nói: “Từ lúc Tiên vương đề ra chính sách ‘Tôn vương nhường Di’, Đại Tề ta luôn có trí bao trùm thiên hạ, hòa hợp chư hầu. Cho đến khi quý quốc có Thương quân biến pháp, Tề Tần hai nước chúng ta đều trở thành nước lớn, hợp lại thì có lợi, tình thế này quả thật dễ thấy. Lần này trọng phụ đến đây, lại có thượng tướng quân làm khách chúng ta lại tăng thêm ba phần thân thiết, quả thật là điều đáng mừng”.
Trong điện mỗi người đều có thần thái khác nhau. Điền Sinh vừa mới bị phụ vương trách cứ cúi đầu im lặng. Điền Kiện thì nhìn về phía Hạng Thiếu Long bằng ánh mắt thân thiết. Lã Bất Vi tuy cười phụ họa nhưng vẻ mặt không thật tự nhiên.
Điền Đan vẫn với dáng vẻ cao thâm khó lường.
Lúc này có một cận thần bước lên vương đài quỳ xuống trình cho Tề vương một ống thư, lại còn nói mấy câu.
Tề vương nghe xong lộ vẻ ngạc nhiên, quay sang hướng Hạng Thiếu Long nói: “Tào công trả lời rằng đã trả lại binh khí cho thượng tướng quân, lại còn có một phong thư nhờ quả nhân trao cho thượng tướng quân”.
Điền Đan ngạc nhiên nói: “Đó là thế nào? Thượng tướng quân đã gặp qua Tào công?”
Hạng Thiếu Long cảm thấy không ổn, gật đầu bừa.
Tề vương sai nội thị trao ống thư cho Hạng Thiếu Long, Hạng Thiếu Long mở ra xem xong mỉm cười nói: “Được Tào công coi trọng, hẹn mạt tướng sau lễ chúc thọ đến Quan Tinh đài ở Tắc Hạ học cung để tỷ thí, mạt tướng vô cùng vinh hạnh”.
Điền Đan và Lã Bất Vi đều thoáng qua vẻ mừng rỡ. Tề vương thì giật mình mặt hơi tái.
Hạng Thiếu Long trong lòng buồn cười, ba ngày sau gã đã đến nước Ngụy, dù cho bọn họ có cười rằng mình sợ Tào Thu Đạo gã cũng chẳng thèm để ý.
Lúc này hai người gã không muốn gặp nhất là Lý Mục và Tào Thu Đạo.
Hạng Thiếu Long vừa rời khỏi Hoàn Công đài bị Giải Tử Nguyên chặn lại, kéo qua một bên nói: “Thượng tướng quân gạt tiểu đệ đến khổ, té ra ngài là...”
Hạng Thiếu Long nháy mắt cho Giải Tử Nguyên rồi quay sang Điền Đang, Lã Bất Vi thi lễ rằng: “Không dám làm phiền nhị vị nữa, mạt tướng sẽ tự mình quay về”.
Điền Đan nói: “Thượng tướng quân cứ tự nhiên”.
Nói xong cũng Lã Bất Vi bỏ đi.
Giải Tử Nguyên ngắm kỹ Hạng Thiếu Long, chép miệng: “Hạng huynh quả thật là một bậc kỳ tài, khí thế bất phàm”.
Hai người sánh vai bước ra khỏi cung, Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Tin tức của Giải huynh quả thật nhanh chóng”.
Giải Tử Nguyên kiêu hãnh nói: “Trong cung nếu có bất cứ động tĩnh gì đừng hòng giấu được tại hạ”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Vậy Giải huynh có biết Tào Thu Đạo vừa gởi thư khiêu chiến cho tiểu đệ, hẹn bốn ngày sau sẽ tỷ võ tại Quan Tinh đài ở Tắc Hạ học cung, nhưng lại không cho bất cứ ai xem”.
Giải Tử Nguyên biến sắc nói: “Sao lại thế? Huynh lại còn có thể cười được?”
Hạng Thiếu Long nhủ thầm nếu chẳng phải đêm nay gã sẽ bỏ chạy thì không còn cười nổi nữa.
Giờ đây đương nhiên đó là chuyện khác, an ủi y rằng: “Quá lắm chỉ là nhận thua! Chả lẽ y lại giết tại hạ?”
Giải Tử Nguyên ngạc nhiên nói: “Nếu Hạng huynh làm thế, không sợ Doanh Chính trách tội sao?”
Hạng Thiếu Long lúc này mới nhớ lại mình là đại diện cho vinh quang của người Tần, bỏ đao nhận thua đương nhiên không thể, nhưng bỏ chạy thì có thể làm được, dù sao vẫn bị Tào Thu Đạo đâm ૮ɦếƭ. Hạ giọng cười: “Tiểu đệ đã có cách ứng phó, Giải huynh đừng lo lắng”.
Giải Tử Nguyên cười khổ nói: “Không lo lắng là giả, kiếm đạo của Tào công đã bước đến cảnh giới quỷ thần khó đoán, không biết bao nhiêu kiếm thủ lừng danh một phương đối diện với y đều khuất phục, cả lực chống đỡ cũng không có”.
Hạng Thiếu Long hiểu rõ điều này lắm, lúc này đã đến chỗ dừng xe, bọn tùy tùng mở cửa ra, hai người bước lên xe.
Xe bắt đầu lăn bánh. Hạng Thiếu Long hỏi: “Đi đâu đây?”
Giải Tử Nguyên nói: “Đi gặp Trọng Tôn Long, y muốn tự mình tạ tội với Hạng huynh”.
Hạng Thiếu Long trong lòng sinh ra cảm xúc. Quả là thế thái thay đổi, tình người ấm lạnh.
Khi khôi phục lại thân phận Hạng Thiếu Long cả thế giới như đã thay đổi.
Giống như bọn người trên dưới trong đoàn ca vũ lập tức coi mình như là thần minh.
Ngược lại khi giả làm Thẩm Lương, cảm giác cũng tự nhiên hơn nhiều.
Giải Tử Nguyên lại nói: “Cha con Trọng Tôn Long biết được huynh là Hạng Thiếu Long rất vui mừng, cầu xin ta mời Hạng huynh cùng đối phó với Lã Bất Vi, chỉ cần huynh nói vài câu, Nhị hoàng tử nói không chừng sẽ thay đổi chủ ý”.
Hạng Thiếu Long nói: “Giải huynh có thể sắp xếp cho tại hạ gặp Nhị hoàng tử vào hôm nay, nhưng không phải vì cha con bọn họ mà vì Giải huynh”.
Giải Tử Nguyên cảm động nói: “Hạng huynh quả thật là bằng hữu, nhất định đêm nay sẽ gặp”.
Hạng Thiếu Long nhìn ra ngoài cửa sổ, nhà nào cũng đang quét tuyết, mùa đông lạnh lẽo đã đi qua.
Cha con Trọng Tôn Long ra đến tận cửa để đón chào Hạng Thiếu Long. Hạng Thiếu Long giờ đây đã trở thành vị cứu tinh duy nhất của bọn họ.
Đối với người Tề, không có gì quan trọng hơn là giữ quan hệ tốt với nước Tần.
Như thế nước Tề mới yên tâm thu phục nước Yên, mở rộng lãnh thổ, để từ đó tiến tới thống nhất thiên hạ.
Điền Đan sở dĩ giành lấy Điền Kiện từ trong tay Trọng Tôn Long bởi vì y có lá bài Lã Bất Vi.
Giả sử như Hạng Thiếu Long, người có ảnh hưởng đối với Doanh Chính nhiều hơn Lã Bất Vi đứng về phía Trọng Tôn Long, Điền Kiện không cần phải quay sang Điền Đan nữa.
Trong tình huống đó Trọng Tôn Long tự nhiên nhiệt tình với Hạng Thiếu Long.
Khi ngồi xuống trong đại sảnh, Trọng Tôn Long định nói mấy lời xin lỗi với Hạng Thiếu Long thì gã đã lên tiếng trước: “Về công về tư, Hạng Thiếu Long này cũng sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ cho Giải huynh và Long gia, cho nên không cần nói những lời khách sáo nữa”.
Cha con Trọng Tôn Long cả mừng nhìn nhau.
Giải Tử Nguyên nói: “Hôm nay tiểu đệ lập tức vào cung gặp Nhị hoàng tử, sắp xếp buổi tiệc tối nay!”
Trọng Tôn Long nói: “Chúng ta hãy đến Ngọc Lan lâu, ở đó sẽ tự nhiên hơn”.
Giải Tử Nguyên mừng rỡ nói: “Đó quả thực là một nơi tốt”.
Trọng Tôn Huyền Hoa quay sang Hạng Thiếu Long nói: “Huyền Hoa sẽ chọn một nhóm kiếm thủ để cho Hạng thượng tướng quân sử dụng, bọn họ rất trung thành. Trong thời gian thượng tướng quân ở Lâm Tri, bọn chúng sẽ nghe lời thượng tướng quân”.
Hạng Thiếu Long nói: “Trọng tôn huynh nghĩ thật chu đáo, song phải chăng chuyện này ngày mai mới nên bắt đầu”.
Trong lòng nghĩ ngày mai thì ta đã biến khỏi nơi đây.
Trọng Tôn Huyền Hoa cung kính nói: “Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của thượng tướng quân”.
Rồi nhíu mày nói: “Nghe nói sư tôn đã hạ chiến thư với thượng tướng quân, đây quả thật là điều khiến cho người ta lo lắng. Lát nữa Huyền Hoa sẽ đi gặp sư tôn, xem có thể cầu xin người rút lại không?”
Hạng Thiếu Long lắc đầu: “Không cần làm thế, chuyện lệnh sư đã quyết định, cả Đại vương của các người cũng đành chịu, tiểu đệ cũng muốn xem thử kiếm pháp tuyệt thế của Tào công”.
Trọng Tôn Long lo lắng nói: “Tào công lúc bình thường y rất dễ gần, nhưng đến khi kiếm rút ra khỏi vỏ thì không lưu tình, giả sử thượng tướng quân có bị tổn hại, thì thật là...”
Giả sử như gã chưa từng nếm qua sự lợi hại của Tào Thu Đạo, có người cho rằng gã sẽ thua, mà nói ra những lời như Trọng Tôn Long, thì gã sẽ rất tức giận.
Giờ đây đương nhiên không phải vậy, cười rằng: “Tại hạ đã có cách tự bảo vệ. Long gia không cần phải lo lắng”.
Trọng Tôn Huyền Hoa nói: “Hay là để Huyền Hoa và sư muội cùng đi gặp sư tôn, sư tôn yêu thương nhất là sư muội, nói không chừng sẽ phá lệ”.
Hạng Thiếu Long trong lòng đã có tính toán khác, mỉm cười rằng: “Quả thật không cần các người phải lo lắng. Trọng tôn huynh bản thân là kiếm thủ, chắc cũng hiểu tâm ý của kiếm thủ!”
Trọng Tôn Huyền Hoa tiu nghỉu gật đầu, nói: “Thượng tướng quân thật ghê gớm, đối với chuyện tỷ võ, sư tôn chẳng màng tới, chỉ có thượng tướng quân mới khiến ngài động tâm, xem ra tất cả là vì thanh bảo đao của thượng tướng quân”.
Trọng Tôn Long nói: “Hạng huynh đã quá nổi tiếng, ta thấy Huyền Hoa con nên cảnh cáo bọn Ma Thừa Giáp và Mân Đình Chương”.
Trọng Tôn Huyền Hoa hai mắt sắc lạnh, lạnh lùng hừ nói: “Nếu bọn chúng dám khiêu chiến với thượng tướng quân, trước tiên phải qua cửa ải của Trọng Tôn Huyền Hoa này”.
Hạng Thiếu Long trong lòng nghĩ bụng đêm nay sẽ bỏ đi, thuận miệng nói: “Để tại hạ thử đao cũng tốt, Trọng Tôn huynh đã có lòng”.
Trọng Tôn Huyền Hoa lộ vẻ ngưỡng mộ, kính cẩn mà nói rằng: “Chả trách nào thượng tướng quân có thể oai trấn Hàm Dương, chỉ nhìn thấy khí phách của thượng tướng quân, thì đã biết đao pháp của ngài đã đạt đến cảnh giới cao thâm, Huyền Hoa cam chịu hạ phong. Có cơ hội mong thượng tướng quân chỉ điểm cho Huyền Hoa vài chiêu”.
Hạng Thiếu Long cười gượng nói: “Phải chăng Trọng Tôn huynh định cầu xin sư tôn tha cho ta”.
Trọng Tôn Huyền Hoa bị y nhìn thấy tâm sự, đỏ mặt lúng túng nói: “Thượng tướng quân đã nói đùa, Huyền Hoa quả thật chỉ muốn thành tâm cầu cứu”.
“Trọng Tôn Long nhân cơ hội này, tỏ rõ lòng dạ với thượng tướng quân, bổn nhân không dám có mưu đồ không tốt với Phụng Phi tiểu thư nữa. Nếu lời này sai, Trọng Tôn Long sẽ thây phơi ngoài nội, mong thượng tướng quân giúp bổn nhân truyền đạt lại lời này, đồng thời xin tạ lỗi cùng Đại tiểu thư”.
Hạng Thiếu Long nảy ra một ý, nói: “Tiểu đệ có lẽ sẽ rời khỏi Lâm Tri trước tiểu thư một bước, làm phiền Long gia chiếu cố Đại tiểu thư cho tiểu đệ”.
Trọng Tôn Long vỗ *** nói: “Chuyện này hãy cứ giao cho Trọng Tôn Long, mong thượng tướng yên lòng”.
Kẻ hái hoa thành người bảo vệ cho hoa, có thể thấy chuyện đời thường bất ngờ.
Giải Từ Nguyên nói: “Hay là Hạng huynh hãy tìm cớ về nước Tần trước khi tỷ võ với Tào công, vậy chẳng phải chuyện gì cũng có thể giải quyết được hay sao?”
Trọng Tôn Huyền Hoa cũng tán thành, đề nghị rằng: “Hay là cứ bảo quý nhạc phụ lâm trọng bệnh, vậy thì ai có thể trách được tướng quân thất hẹn nữa”.
Hạng Thiếu Long trong lòng cũng đồng ý, vui mừng nói: “Qua đêm nay, xem đàm đạo với Nhị hoàng tử thế nào rồi hãy nói”.
Mọi người thấy gã không từ chối, nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm.
Hạng Thiếu Long đứng dậy cáo từ, Trọng Tôn Long đưa gã đến tận cửa, sau đó Trọng Tôn Huyền Hoa và Giải Từ Nguyên cùng gã quay về Thính Tùng viện.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc