Tầm Tần ký - Hồi 250

Tác giả: Vô Danh


Biệt quán nơi bọn Hạng Thiếu Long ở có tên gọi Thính Tùng, có bố cục theo kiểu đình viện trước là sảnh đường, phía sau là phòng ngủ đối xứng hai bên với nhau, từ cổng lớn bước vào là một quảng trường nhỏ đến môn sảnh, chính sảnh, hậu sảnh. Hai bên là những hoa sảnh nơi để nghỉ ngơi.
Tiếp theo là một hoa viên lớn, sau đó mới bước vào tòa nhà chính, đó là một quần thể gồm tám tứ hợp viện. Căn lầu Phụng Phi đang ở nằm ở giữa tứ hợp viện, bốn bên đều có giả sơn, hồ nước, hoa cỏ, khung cảnh rất ưu mỹ.
Khi Hạng Thiếu Long rời khỏi tòa lầu ấy, tuyết đã ngừng rơi, ánh trăng ló ra từ sau đám mây, rải ánh sáng bàng bạc xuống khu vườn đầy màu trắng của tuyết, nhất thời khiến cho Hạng Thiếu Long trở nên nhẹ nhõm.
Nếu có thể cùng với Phụng Phi trải qua giấc xuân tiêu trong tòa lầu há chẳng phải là chuyện vui trên đời hay sao?
Nghĩ đến đây, Hạng Thiếu Long giật mình ngừng lại ở trong vườn, thầm nghĩ cứ mãi thế này rốt cuộc rồi sẽ có lúc không kìm được lòng.
Nhìn cảnh vật hiền hòa ở đây, càng cảm nhận sự hiểm ác chốn quan trường.
Khi lòng đang sinh cảm khái, giọng nói ngọt ngào của Chúc Tú Chân vang lên ở sau: “Thẩm quản sự cớ gì cứ ở đây mà không muốn rời?”
Hạng Thiếu Long quay người lại, mỹ nữ này cứ như một nàng tiên dưới ánh trăng, yểu điệu bước tới, đến khi hai người sắp chạm nhau mới dừng bước, rồi ngửa mặt lên nhìn gã ánh mắt đang chờ đợi.
Gã đương nhiên không thể cho nàng biết điều mình đang nghĩ trong lòng đáp bừa rằng: “Tại hạ đang thưởng thức cảnh đẹp trong vườn, người thiết kế nhất định là một cao thủ mới có thể hòa quyện nét đẹp nhân tạo với tự nhiên lại thành một thể, trong không gian nhỏ bé thế này mà có thể tạo ra ý cảnh vô hạn”.
Lúc này gã cảm thấy ánh đèn trên cửa sổ phòng Phụng Phi chớp lên một cái, mới hiểu ra rằng người trong phòng đến trước cửa sổ rồi lại né sang một bên che ánh sáng, mới tạo ra tình huống này. Chắc là nàng đang nghe lén hai người nói chuyện.
Chúc Tú Chân nghe thế thì lộ vẻ ngây ngất, khen rằng: “Thẩm quản sự nói rất hay, ta chưa bao giờ tìm hiểu kỹ như Thẩm quản sự”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười: “Tú Chân tiểu thư cớ gì giờ này vẫn chưa ngủ?”
Chúc Tú Chân kéo vạt áo gã đến bên hồ hạ giọng nói: “Hôm nay Sa Lập đến tìm ta”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói: “Cớ gì tại hạ vẫn không biết?”
Chúc Tú Chân giải thích: “Y cùng Cốc Minh bí mật đến tìm ta. Dù sao Tú Chân trước đây cũng từng có một đoạn tình với y, nên cũng phải gặp y một lần”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại ánh mắt oán hận của Sa Lập khi bị đuổi đi trầm giọng nói: “Y có nói gì không?”
Chúc Tú Chân chép miệng: “Ta vốn không nên nói ra. Nhưng y không phải là nói đùa cho nên đành phải cho ngươi biết. Y bảo rằng sẽ khiến cho ngươi và Trương Tuyền ૮ɦếƭ không toàn thây. Nghe khẩu khí của y, hình như có người chống lưng cho y”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại bọn Cốc Minh, Nghiêm Phú, nhủ thầm nếu không ra tay trước trừ khử đám nội gian này, nói không chừng sẽ có lúc sơ suất mà mọi việc đổ bể.
Lạnh Lùng nói: “Tiểu thư có hỏi y kẻ đứng sau lưng là ai không?”
Chúc Tú Chân bàng hoàng nói: “Y không chịu nói. Ngươi có thể tha cho y không? Y đã mất tất cả”.
Hạng Thiếu Long nói: “Nàng thật ngu xuẩn, y chỉ muốn giành lấy nàng và tiền tài của nàng, chỉ thấy sau lưng có người chống đõ thì biết y chỉ là đang lợi dụng nàng mà thôi”.
Chúc Tú Chân hổ thẹn đến nỗi cúi đầu xuống.
Hạng Thiếu Long vỗ lên vai nàng nói: “Hãy về đi! Tại hạ sẽ xử lý chuyện này, sau này đừng đi một mình gặp y nữa! Có chuyện gì hãy đến tìm tại hạ”.
Chúc Tú Chân níu tay áo gã e thẹn nói: “Vậy được!”
Khi bước vào đến cửa, bị Trường Tuyền chặn lại kéo vào trong phòng nói: “Huynh nói thế nào mà Trọng Tôn Long lại chịu thả người? Phải chăng đã chấp nhận điều kiện của y?”
Không thể thẳng thắn với y như là Phụng Phi, Hạng Thiếu Long giả vờ lo lắng, hạ giọng nói: “May mà có tướng quốc nước Sở là Lý Viên ở đấy, ngài biết tiểu đệ là người của Đại tiểu thư cho nên nói giúp cho, Trọng Tôn Long sợ đắc tội với y nên mới chịu thả người”.
Trương Tuyền nhíu mày nói: “Lý Viên không có dã tâm với Đại tiểu thư sao? Lần này suýt tý nữa gây họa, cũng vì huynh không chịu hỏi ta cách quản giáo bọn hạ nhân, lần sau đừng như thế nữa?”
Hạng Thiếu Long thì đồng ý ở điểm này, nhưng nếu không như thế, cũng không thể biết Lý Viên là người có tình nghĩa. Lòng nghĩ ra một ý nói: “Trương huynh có biết kẻ chống lưng cho Sa Lập là ai không?”
Trương Tuyền rõ ràng không biết Sa Lập đã từng bí mật đến tìm Chúc Tú Chân, nghe thế thì giật mình hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Đại tiểu thư bảo có người thấy Sa Lập xuất hiện ở gần đây”, Hạng Thiếu Long lấp *** rằng.
Trường Tuyền suy nghĩ một chốc lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ lắm, Sa Lập là người Triệu, nói không chừng là đang làm việc cho người nước Triệu”.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm, thông tin này cũng có ích lắm, vội vàng cáo thối về phòng.
Khi bước vào trong phòng, một mùi hương thoảng xông vào mũi.
Hạng Thiếu Long tưởng thuốc mê lập tức nín thở định đốt đèn lên, giọng nói dịu dàng của Đổng Thục Trinh vang lên ở góc phòng: “Đừng đốt đèn!”
Hạng Thiếu Long lo lắng lắm, đêm nay gã lần lượt gặp Phụng Phi và Chúc Tú Chân, giờ lại phải gặp Đổng Thục Trinh nữa.
Giọng nàng lại vang lên: “Sao không đến đây!”
Hạng Thiếu Long cười khổ bước qua, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, lại thêm gã quen ở trong phòng tối, nên có thể thấy thấp thoáng.
Vạch trướng ra, chỉ thấy Đổng Thục Trinh ngồi trên giường, mỉm cười: “Đừng hiểu lầm, ta có chuyện bí mật muốn nói với ngươi”.
Hạng Thiếu Long cởi giày và áo khoác ngoài xuống, chui vào trong trướng ngồi xuống trước mặt nàng nói: “Có chuyện gì mà phải nói ở trên giường thế này?”
Đổng Thục Trinh nhìn gã buồn bã, nói: “Ngươi không thích Đổng Thục Trinh sao?”
Dù cho có thật sự không thích nàng, nhưng Hạng Thiếu Long làm sao nói ra cửa miệng. Huống chi đó là lời nói không phải với lòng, cười gượng rằng: “Nam nhân không thích nàng là không bình thường. Nhưng giờ đây tình thế hiểm ác vô cùng, phía trước có hổ phía sau có sói, ta làm sao nghĩ được đến chuyện này”.
Đổng Thục Trinh ngồi thẳng dậy, áy náy nói: “T*** không nghĩ đến điểm này, chỉ hy vọng hiến thân cho chàng, để được chàng yêu thương và quan tâm hơn. Chàng thật lợi hại, cả Trọng Tôn Long mà cũng phải mua chuộc chàng”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Tại sao nàng không nghĩ rằng ta cấu kết với Trọng Tôn Long như người khác?”
Đổng Thục Trinh cười ngọt ngào: “Bởi vì t*** biết chàng không phải hạng người như thế”.
Hạng Thiếu Long có cảm giác nàng đã hiểu được mình, nhưng vẫn còn sợ nàng chỉ là muốn lấy lòng mình mà thôi, hạ giọng nói: “Nếu ta có thể giúp Đại tiểu thư thoái ẩn an toàn, còn nàng thì tiếp tục sự nghiệp của Đại tiểu thư, nàng cảm thấy thế nào?”
Đổng Thục Trinh hơi giật mình, nhưng lại buồn bã lắc đầu: “Điều đó không thể. T*** vừa nghe được tin Đại tiểu thư đã đem bọn t*** làm lễ vật để tặng người khác, mà người này là kẻ có thế lực nhất trong sáu nước phía Đông, giờ đây t*** chỉ hy vọng có người có thể sắp xếp cho t*** bỏ đi, đến nơi nào cũng được”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Chắc nàng sớm biết được chuyện này chứ không phải là vừa dò la được”.
Đổng Thục Trinh gật đầu: “Chàng đoán không sai. Nhưng cho đến hôm nay t*** mới biết được kẻ ấy là Hầu gia Hàn Sấm, người đang nắm giữ quyền ở nước Hàn, có quan hệ thân thiết với Nhị hoàng tử Điền Kiện, chúng tôi làm sao đấu được với y, cho nên không mong thoát khỏi bàn tay của y”.
Hạng Thiếu Long giật mình: “Sao nàng biết kẻ đó là y?”
Đổng Thục Trinh cười nhạt nói: “Trưa hôm nay Hàn Sấm đã bí mật đến đây, chỉ có chàng không biết mà thôi! Nếu Phụng Phi không phải đang cấu kết với y, sao lại bí mật gặp tên háo sắc này”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới biết Hàn Sấm cũng đã từng ăn nằm với Đổng Thục Trinh, chả trách nào y không quên nàng. Dịu dàng nói: “Hãy yên tâm! Ta sẽ có cách sắp xếp cho ổn thỏa việc này”.
Đổng Thục Trinh nhìn gã một lúc rồi mới chép miệng: “Những chuyện thế này, chỉ một câu nói suông của chàng làm sao t*** tin được, nếu chàng không nói cụ thể t*** chỉ đành tự nghĩ cách mà thôi”.
Hạng Thiếu Long ghé tai nàng: “Ta muốn nàng phải nói rõ mối quan hệ giữa nàng với Trường Tuyền hoặc với những người khác, thì ta mới có thể giúp đỡ được”.
Đổng Thục Trinh nhíu mày: “Nhưng chàng đang làm việc cho Đại tiểu thư kia mà, luận về tiền tài t*** không bằng Đại tiểu thư, sắc đẹp cũng kém hơn, chàng không hề có hứng thú với t***, làm sao t*** có thể tin chàng được?”
Hạng Thiếu Long nói: “Lúc nãy nàng chẳng bảo rằng biết ta là người thế nào hay sao?”
Đổng Thục Trinh cười khổ nói: “Nhưng ấn tượng của chàng đối với t*** trước nay vẫn không tốt”.
Hạng Thiếu Long chân thành nói: “Giờ thì đã thay đổi, ta không hề giấu diếm nàng bởi vì ta đã sớm biết mối quan hệ giữa nàng với Trường Tuyền, chỉ là muốn tự nàng nói ra để tỏ thành ý mà thôi”.
Đổng Thục Trinh nói: “Thôi được! Trường Tuyền là kẻ thông minh, Đại tiểu thư rất e ngại y, y muốn t*** sao chép một bản ca phổ của Đại tiểu thư đưa cho y, vậy thì y sẽ sắp xếp cho t*** an toàn rời khỏi nước Tề, không cần đến nước Hàn”.
Hạng Thiếu Long kêu lên: “Cái gì?”
Rồi gã nhanh chóng hiểu ra rằng nhất định bản ca phổ đó sẽ được trao cho Điền Đan, bởi vì Lan Cung Viên là người của Điền Đan.
Chỉ cần Lan Cung Viên biểu diễn trước Phụng Phi thì có thể đè bẹp được nàng, mưu kế này thật là đê tiện.
Đổng Thục Trinh đắc ý nói: “Chắc chàng không ngờ chứ gì? Chỉ cần là chuyện làm tổn hại đến Phụng Phi, t*** sẽ chấp nhận, t*** sẽ bỏ đi trước khi biểu diễn để cho ả biết rằng quang vinh không phải một mình ả giành được”.
Hạng Thiếu Long lo lắng nói: “Vậy nàng đã trao cho Trường Tuyền chưa?”
Đổng Thục Trinh nói: “Nếu đã trao cho y thì nào đã dám nói ra, t*** đã cho chàng biết tất cả, Thẩm Lương! Chàng sẽ cho t*** thứ gì đây?”
Đến lúc này Hạng Thiếu Long mới lãnh giáo được thủ đoạn của những danh cơ này.
Chỗ lợi hại nhất là bọn họ hiểu tâm lý của nam nhân, giả vờ bộ dạng đáng thương cần được bảo vệ, lại không tiếc thân xác của mình. Thật ra dù Đổng Thục Trinh hay Chúc Tú Chân, mỗi người đều có mưu đồ của mình. Cũng giống hiện giờ Đổng Thục Trinh đang uy *** gã.
Nàng cho rằng Hạng Thiếu Long là người của Phụng Phi, cho nên thông qua gã để truyền tin cho Phụng Phi, nếu không chịu thả người, Phụng Phi sẽ bại trong tay hai đại danh cơ kia.
Đương nhiên nàng sẽ có thủ đoạn đặc biệt.
Còn nàng tại sao lại đột nhiên biết Hàn Sấm có liên quan đến chuyện này, cũng là bởi Chúc Tú Chân cho hay. Còn Chúc Tú Chân có lẽ là đã nghe được từ chỗ Sa Lập, nhưng Chúc Tú Chân lại giấu diếm thông tin quan trọng này với Hạng Thiếu Long.
Bởi vì Hạng Thiếu Long biết mối quan hệ mật thiết giữa hai vũ cơ này nên mới đoán ra.
Họ vẫn đang hợp tác khăng khít, chỉ là mỗi bên chia nhau ra tiến hành mà thôi!
Đối với Đổng Thục Trinh và Chúc Tú Chân mà nói có lẽ họ đã cho rằng Hạng Thiếu Long đã bị Trọng Tôn Long ngầm mua chuộc cho nên mới thả người.
Họ đương nhiên không hề để ý đến vận mệnh của Phụng Phi, Chúc Tú Chân thì không thèm hỏi, còn Đổng Thục Trinh thì khen ngợi gã, khiến gã chơi vơi trên cõi tiên.
Cả Phụng Phi, người tỏ ra hoàn toàn tin tưởng gã cũng giấu chuyện đã ngầm gặp Hàn Sấm, có thể thấy mỗi người đều có lòng riêng.
Hạng Thiếu Long suy nghĩ mà đầu nhức như Pu'a bổ trầm ngâm nói: “Lời nói vừa rồi của nàng thật là đáng sợ. Hừ! Nhị tiểu thư, nàng có biết lời nói vừa rồi khiến cho ta có ý nghĩ dẹp bỏ tất cả mà ra đi không?”
Đổng Thục Trinh biết chàng không phải là người có đầu mà không có đuôi.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm nàng nghĩ thật đúng. Đột nhiên gã ôm siết lấy nàng ghé vào tai nàng, lạnh lùng gằn từng tiếng: “Đổng Thục Trinh, nếu nàng nghĩ rằng ta giúp Đại tiểu thư mà thi triển thủ đoạn với ta, rốt cuộc sẽ có một ngày các nàng sẽ hối hận suốt đời!”
Đổng Thục Trinh giật mình, giận dỗi nói: “T*** chỉ thi triển thủ đoạn với Đại tiểu thư, chỉ cầu xin chàng tội nghiệp t*** mà thôi!”
Hạng Thiếu Long cảm thấy nàng như một con rắn, đẩy nàng ra một chút rồi nói: “Nếu ta là Phụng Phi, một khi phát giác ra các người giấu một bản khúc từ như thế, thì chỉ cần bắt nàng và Chúc Tú Chân lại, sẽ tìm ra được bản khúc từ ấy, nàng có muốn đánh cược với ta không?”
Đổng Thục Trinh run lên như một con chim nhỏ, khiến Hạng Thiếu Long biết được rằng lời ấy đã hù dọa được nàng.
Để đối phó với Hạng Thiếu Long, Chúc Tú Chân thì dùng biện pháp mềm dẻo, còn Đổng Thục Trinh thì cả mềm lẫn cứng.
Nếu định lực của Hạng Thiếu Long chỉ hơi kém thì đã nằm trong bàn tay bọn họ.
May mà gã đã kiên quyết không để mình rơi vào cái bẫy ấy, cho nên mới giữ được tỉnh táo.
Nói không chừng hai người này đã cấu kết với Sa Lập để đối phó gã và Phụng Phi.
Đối với Đổng Thục Trinh và Chúc Tú Chân, ai có thể cho họ lợi ích lớn nhất thì sẽ theo người ấy.
Nếu Hạng Thiếu Long tưởng rằng bọn họ yêu thích gã thì quả đúng là một kẻ ngốc.
Hai người nhìn nhau trong bóng tối.
Một lát sau Đổng Thục Trinh nói: “Tại sao chàng nghĩ thế?”
Hạng Thiếu Long chép miệng: “Nàng hãy về suy nghĩ! Chuyện khúc từ ta sẽ không cho Đại tiểu thư biết giùm nàng, muốn nói hãy tự mình đi nói. Nếu một ngày nàng hoàn toàn tin tưởng ta, không cấu kết với hạng người đê tiện như Trương Tuyền, Sa Lập nữa hãy đến nói với ta một tiếng, lúc đó ta sẽ thật lòng giúp đỡ người, nàng không cần đòi hỏi thứ gì”.
Đổng Thục Trinh đang định biện bạch, Hạng Thiếu Long quát: “Cút đi cho ta!”
Từ khóe mắt của nàng hai dòng nước mắt tuôn ra, Đổng Thục Trinh buồn bã rời khỏi giường.
Hạng Thiếu Long thấy nàng lủi thủi bước xuống giường, nén không được định gọi nàng, nhưng rốt cuộc phải dằn lòng đưa mắt nhìn nàng bước ra ngoài.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc