Tầm Tần ký - Hồi 245

Tác giả: Vô Danh


Đi chưa được mấy bước, thì của phòng trước mặt mở ra, Chúc Tú Chân yểu điệu bước ra, nhìn gã bằng ánh mắt ai oán rồi lại nói bằng giọng đang thương: “Thẩm quản có rảnh không?”
Hạng Thiếu Long đương nhiên không thể tin được bất cứ biểu hiện nào của những ca cơ này, bởi vì bọn họ đều là những chuyên gia biểu diễn thuộc hàng đệ nhất.
Song dù cho Đổng Thục Trinh và Chúc Tú Chân đã từng bày trò để hại gã, nhưng sau khi đã hiểu được mọi chuyện, gã không những không hề oán hận họ, mà còn thương cảm nữa. Nói cho cùng, bọn họ đều là những nữ tử muốn đi tìm lấy lý tưởng của mình mà phải cầu tồn trong cái xã hội mà nam nhân nắm quyền này, tuy thủ đoạn hơi quá đáng nhưng cũng là vì bất đắc dĩ.
Chỉ hận mình lúc này là tên tội phạm bị truy nã số một của các nước phía Đông, mạng mình khó giữ, dù cho có muốn giúp bọn họ nhưng chỉ là có lòng mà không có sức.
Lúc này điều gã nghĩ đến là làm thế nào để thoát thân, không muốn rơi vào trong vòng xoáy này nữa.
Gã chưa kịp trả lời thì Chúc Tú Chân đã nắm tay kéo tay áo, níu gã vào phòng.
Bỗng nhiên, Hạng Thiếu Long hiểu rằng mình đã trở thành mấu chốt của cuộc đấu tranh giữa Phụng Phi và bè phái của Đổng Thục Trinh.
Dù cho Phụng Phi muốn thoát thân thoái ẩn, hoặc Đổng Thục Trinh muốn kế thừa ngôi vị của Phụng Phi, cũng đều phải nhờ sự sắp xếp của gã.
Mà gã là chiếc cầu đối ngoại.
Vai trò của gã giờ này cũng giống như người quản lý của các ngôi sao lớn ở thế kỷ hai mươi mốt, mà gã lại là giám đốc của đoàn kịch. Nếu không có sự hợp tác của gã, Phụng Phi và Đổng Thục Trinh đều chẳng làm gì được.
Trước kia Trương Tuyền và Sa Lập được Đổng Thục Trinh và Chúc Tú Chân ve vãn, nguyên nhân cũng chính là đây.
Nào ngờ Phụng Phi lại lợi dụng cuộc đấu đá của Trương Tuyền và Sa Lập, phá vỡ ưu thế của Đổng Thục Trinh và Chúc Tú Chân, trao chức vị quan trọng cho Hạng Thiếu Long gã.
Lúc này gã đã hiểu chút ít vì sao Phụng Phi chấp nhận để Trương Tuyền ở lại, kỳ thực đây là một nước cờ rất lợi hại.
Bởi vì Trương Tuyền và Đổng Thục Trinh có mối quan hệ mờ ám với nhau, điều đó khiến cho Đổng Thục Trinh rất khó quyến rũ Hạng Thiếu Long trước mặt Trương Tuyền. Cách duy nhất là liên kết với Trương Tuyền để bức hại Hạng Thiếu Long, như vậy lại khiến cho y ngả về phía Phụng Phi.
Giả sử Đổng Thục Trinh quả thật vứt bỏ Trương Tuyền, Trương Tuyền đi vào đường cùng nói không chừng sẽ quay lại đầu hàng Phụng Phi, tiết lộ bí mật và kế hoạch của Đổng Thục Trinh.
Còn Chúc Tú Chân thì vốn dựa vào Sa Lập, Sa Lập vừa bị đuổi đi, lập tức trở nên cô độc, chỉ đành đầu hàng Đổng Thục Trinh, mặc cho nàng sắp xếp. Nhưng chỉ cần nàng lại có chỗ dựa, thì có thể tiếp tục cuộc đấu tranh giành địa vị với Đổng Thục Trinh.
Nhưng có lẽ cả Phụng Phi, Đổng Thục Trinh và Chúc Tú Chân đều không biết rằng Trương Tuyền đã sớm bị kẻ khác mua chuộc.
Tình thế trước mắt là Phụng Phi không lung lạc được gã, mưu đồ hãm hại của Đổng Thục Trinh đã thất bại. Trương Tuyền đương nhiên càng không thể lay động được gã, nhất thời chưa bên nào chiếm được ưu thế.
Điều buồn cười nhất là gã chỉ một lòng muốn thoát thân.
Khi những điều này lướt qua đầu gã như điện chớp, Chúc Tú Chân đóng cửa phòng lại, ôm gã thật chắc, vùi đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ gã, nũng nịu nói: “Sao chàng đối với Tú Trân vô tình đến thế?”
Hạng Thiếu Long cảm nhận rõ sự hấp dẫn của nàng, trong lòng dâng lên niềm thương tiếc. Trong lòng tuy biết rõ nàng chỉ giả vờ, nhưng cũng sinh lòng thông cảm.
Gã tuy không ôm lại nàng, cũng không đẩy ra, cứ hiên ngang đứng đấy, bình thản nói: “Tú Trân tiểu thư không nên như thế, có gì căn dặn, xin hãy cứ nói ra”.
Chúc Tú Chân ngửa mặt lên, trên má nàng đây nước mắt, buồn bã nói: “Thi*p sợ!”
Hạng Thiếu Long không ngờ nàng lại có chiêu này, lòng mềm đi: “Tú Trân tiểu thư!”
Chúc Tú Chân lại dụi mặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ gã, khóc òa lên, khiến áo của gã ướt đẫm nước mắt.
Hạng Thiếu Long lung túng khuyên lơn, dìu nàng ngồi xuống chiếu, mặc cho nàng ôm cổ ngồi vào trong lòng, lại lau nước mắt cho nàng. Chúc Tú Chân lập tức nín khóc, chỉ còn đôi vai là vẫn run lên.
Gã hầu như có thể khẳng định được rằng nàng giả vờ đóng kịch nhưng tình là thật.
Tình này đương nhiên không phải là tình yêu đối với gã, mà là sự lo lắng với vận mệnh của mình.
Chúc Tú Chân rầu rĩ nói: “Chắc chàng đã biết Đại tiểu thư định giải tán đoàn ca vũ, lại chuẩn bị tặng chúng tôi cho kẻ khác, để mình có thể thoát thân an toàn”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Sao lại có chuyện thế này?”
Chúc Tú Chân nói: “Chuyện này không phải là giả, trước đây trong đoàn có mấy vị tỷ muội, sau khi rời đoàn gả vào nhà giàu có, số phận thật là thê thảm, có người thì bị vợ lớn đánh ૮ɦếƭ, có người thì vì chủ nhà suy sụp trở thành hoang kỷ. Giả sử chỉ bị lạnh nhạt thì cũng đã may mắn lắm. Tú Trân thà ૮ɦếƭ thì hơn. Sống như thế thật không chịu đựng nổi”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói: “Các ngươi đều do Đại tiểu thư mua về hay sao?”
Chúc Tú Chân buồn bã gật đầu: “Đừng thấy bề ngoài Đại tiểu thư đối xử tốt với chúng tôi, chỉ vì chúng tôi vẫn còn giá trị lợi dụng, có thể giúp cho tiểu thư cái danh đệ nhất thiên hạ danh kỹ. Sự thật Đại tiểu thư chỉ tính cho mình, còn chúng tôi là công cụ của ả”.
Hạng Thiếu Long biết rằng nàng không còn đường để đi, nên mới tìm mình để kể khổ. Trong lòng thầm than cho vận mệnh bi thảm của nữ nhân trong thời đại này, nhưng cũng cảm thấy trong lòng có lòng mà không có lực, nói: “Nàng thẳng thắn như thế này, không sợ ta bán đứng nàng cho Đại tiểu thư hay sao?”
Chúc Tú Chân cười khổ, nói: “Nam nhân nào mà thi*p chẳng gặp qua, chàng là người chính nghĩa, lúc đầu người ta đã nhìn sai chàng, nhưng giờ đây sẽ không phạm sai lầm như thế nữa, cho nên mới mặt dày đến đây cầu xin chàng”.
Rồi lại chép miệng: “Bọn tiểu nữ tử chúng tôi chẳng biết gì về chuyện ở ngoài đoàn, sau khi rời đoàn nửa bước cũng khó đi, chỉ đành để cho người ta sắp xếp!”
Hạng Thiếu Long nói: “Nhưng rốt cuộc nàng cũng phải gả cho người ta thôi!”
Chúc Tú chân ngửa mặt lên, thỏ thẻ nói: “Tốt nhất là đừng gả cho kẻ nào cả, bọn chúng tôi ai ai cũng có tích lũy, đủ có thể sống sung sướng một đời, nhưng lại cần có người sắp xếp ổn thỏa cho chúng tôi, giờ đây Sa Lập đã bị Đại tiểu thư đuổi đi, chỉ đành cầu xin chàng”.
Rồi lại cúi đầu e thẹn nói: “Dù cho có gả cho người khác, cũng không mong bị đối phương biết trước kia đã làm vũ cơ, Chúc Tú Chân thà làm chính thất nhà nghèo khổ còn hơn trở thành vợ lẽ nhà hào môn”.
Hạng Thiếu Long mới vỡ lẽ, điểm mấu chốt chính là đây.
Những kẻ có dã tâm trong đoàn như Đổng Thục Trinh, mục đích là thay thế địa vị của Phụng Phi, còn những người không có dã tâm như Chúc Tú Chân, chỉ hy vọng dựa vào món tiền tích lũy được, sống cuộc sống tự do mình lựa chọn.
Dù mục đích thế nào, cũng đều là mong muốn độc lập tự chủ, nắm chắc vận mệnh của mình trong tay.
Gã lần đầu tiên suy xét lại rằng, dù cho có dễ dàng thoát thân, nhưng không biết có đành lòng bỏ đi, mặc kệ bọn họ mà không cần dòm ngó đến.
Chọn lựa tốt nhất là sắp xếp cho bọn họ an toàn đến nước Tần, một là vì nơi ấy không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, điều quan trọng là gã chỉ cần nói một câu là không ai dám bức Hi*p bọn họ.
Nếu họ chấp thuận, thì gã có thể sắp xếp cho bọn họ.
Vấn đề là giờ đây thân gã khó giữ, trong đoàn lại đấu đá lẫn nhau, giờ lại thêm tên nội gián Trương Tuyền, trong tình huống nguy khốn trùng trùng thế này, gã làm sao đủ sức mà tương trợ?
Gã quyết định thăm dò thành ý của Chúc Tú Chân, dịu dàng nói: “Sa Lập bị đuổi vì tại hạ, tiểu thư có từng nghĩ sẽ báo thù cho y hay không?”
Chúc Tú Chân giật mình nói: “Té ra đã bị chàng nhìn thấy, chả trách nào không chịu đến! Tú Trân chịu bù tội, xin hãy cứ xử phạt”.
Hạng Thiếu Long đương nhiên không xử phạt mình, lại còn hạ quyết tâm sẽ không có mối quan hệ xác thịt nào với nữ nhân trong đoàn để tránh gây nên tình nghiệt.
Từ khắc này, gã hạ quyết tâm sẽ tận lực giúp đỡ cho các nữ tử đáng thương trong đoàn đều đạt được nguyện vọng của mình, cứ coi như là bù đắp chút ít tội lỗi của nam nhân trong thời đại này cũng tốt.
Gã lại dùng lời khéo léo để từ chối Chúc Tú Chân, khi quay về phòng thì kể mọi chuyện cho Tiêu Nguyệt Đàm nghe.
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Tuy có chút mạo hiểm, nhưng đại trượng phu lập thân xử thế, phải có đảm sắc không sợ gian nan. Sự thật ta cũng rất thông cảm với bọn họ, nhưng tự thấy không biết có bao nhiêu lực mới có thể giúp đỡ được bọn họ. Giả sử nếu có thể sắp xếp cho bọn họ an toàn đến Hàm Dương, không những huynh có thể đoàn tụ với người nhà của mình, bọn họ cũng có được nơi an toàn để nương thân, quả thật đó là một chuyện đẹp cả đôi đường.
Hạng Thiếu Long nhíu mày, nói: “Nhưng Phụng Phi rõ ràng đã có tính toán của mình, nàng nhất định sẽ không cho chúng ta biết”.
Tiêu Nguyệt Đàm cười, nói: “Nàng dựa dẫm vào huynh như thế, tất nhiên trong kế hoạch của nàng, huynh là một mấu chốt quan trọng, chỉ cần xem thử nàng căn dặn huynh làm điều gì, thì có thể tìm ra manh mối. Giờ đây chuyện đầu tiên, là phải làm thân với tất cả mọi người trong đoàn, lúc làm việc sẽ dễ dàng hơn”.
Hạng Thiếu Long chép miệng: “Giờ đây người của Sa Lập đều quay sang Trương Tuyền, đa số họ đều coi ta như thù địch, bề ngoài ra vẻ tôn kính, còn trong lòng thì lại căm ghét ta. Đó chính là nỗi phiền não lớn nhất hiện giờ, phải cần có một khoảng thời gian mới có thể giành được niềm tin của họ”.
Tiêu Nguyệt Đàm cười, nói: “Trương Tuyền chỉ là tên nhãi nhép, lấy cái gì để đấu tranh với chúng ta. Chỉ cần ta nói một câu, thì có thể khiến cho y biến mất mãi mãi. Nhưng tốt nhất, phải điều tra thử xem y làm việc cho ai, biết người biết ta thì mới có thể trăm trận trăm thắng”.
Hạng Thiếu Long cười, nói: “Trừ phi dùng hình, nếu không làm sao y chịu khai ra”.
Tiểu Nguyệt Đàm cười: “Nói đến âm mưu thủ đoạn, lão ca ta còn hơn cả ngươi. Dùng hình chỉ là hạ sách, huống chi y chỉ đem bừa một người ra, chúng ta cũng khó mà phân biệt được thật giả. Ta đã có một cách tuyệt vời hơn, đảm bảo có thể trừ được Trương Tuyền, lại còn có thể lấy được lòng người”.
Tiếp theo rỉ tai Hạng Thiếu Long mấy lời.
Hạng Thiếu Long nghe xong thì chép miệng: “May mà lúc đầu huynh là bạn của ta, nếu không có lẽ ta đã thua Lã Bất Vi”.
Sau giờ Ngọ thì tuyết lại rơi nữa.
Lúc này đoàn thuyền đã cách Lâm Tri mười canh giờ, sớm ngày mai là đã tới kinh thành của nước Tề.
Hạng Thiếu Long thay đổi chủ ý, tìm cách nắm lấy công việc của đoàn ca vũ, cả sổ nợ trước kia cũng không bỏ qua, mới biết rằng té ra đoàn ca vũ không những có lễ vật phong phú, mà lễ vật do các quyền quý các nước tặng cũng được hơn bốn mươi hòm lớn.
Kẻ nào lấy được Phụng Phi, cũng có nghĩa đã nhận thêm một khối tài sản lớn.
Trương Tuyền tuy bảo Phụng Phi có tình lang, nhưng gã không tin lắm. Có lẽ Trương Tuyền chỉ suy đoán thế thôi.
Sau buổi cơm tối, nhân lúc Phụng Phi đang luyện tập, Hạng Thiếu Long chủ động tìm Trương Tuyền nói chuyện.
Trương Tuyền thấy gã đến vui mừng ra mặt, nói: “Ta đang muốn tìm huynh đây!”
Ngồi xuống, Hạng Thiếu Long nhận lấy chung trà, hạ giọng nói: “Sáng nay Đại tiểu thư mời tại hạ đến, hứa rằng sẽ trả thù lao trăm đỉnh hoàng kim, lại bảo sẽ giới thiệu cho tại hạ làm việc ở nước Tề. Nói thật lòng, người không cầu ngoài danh lợi, lại thêm Đại tiểu thư có ơn với đệ, nếu là Trương huynh, Trương huynh có từ chối không?”
Trương Tuyền mặt hơi biến sắc, một lát sau mới nói: “Người đứng sau lưng tại hạ cũng là kẻ có tiền tài, còn hơn cả Phụng Phi nữa, song tại hạ phải xin thỉnh thị của người này thì mới biết con số thù lao là bao nhiêu, nhưng bảo đảm không ít hơn một trăm năm mươi đỉnh hoàng kim”.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm nói như thế, kẻ này không phải là người Tề, thì cũng là sứ thần nào đó đến Lâm Tri để chúc thọ, nếu không Trương Tuyền làm sao có thể đến báo cáo với y chuyện này.
Gã đương nhiên vẫn chưa thỏa mãn thông tin này, lắc đầu, nói: “Trương huynh không cần nhọc lòng như thế! Tiền tài tuy quan trọng nhưng công danh mới là thứ tại hạ mong muốn. Đại tiểu thư giao lưu rộng rãi, ai cũng nể mặt...”
Trương Tuyền ngắt lời, nói: “Thẩm huynh là người thông minh, chắc biết giờ này nếu nói về lớn mạnh, thì chính là nước Tần, chủ của tại hạ là một nhân vật có vai vế ở nước Tần, nếu Thẩm huynh muốn một chức quan, chỉ có con đường đi theo ta, nếu không, chỗ ngồi chưa vững thì đã trở thành nô lệ mất nước”.
Hạng Thiếu Long giật mình, hầu như khẳng định kẻ ấy chính là Lã Bất Vi.
Với một kẻ tham lam như Lã Bất Vi, Phụng Phi cũng đã từng đến Hàm Dương, kẻ này thấy mà không mê mới là lạ.
Với tài lực của y, muốn mua chuộc hạng tiểu nhân như Trương Tuyền không phải là khó.
Mà Lã Bất Vi lại sẽ đến Lâm Tri, tổng hợp các tình huống lại cho nên có thể suy đoán được kẻ đó chính là Lã Bất Vi.
Tranh quyền đoạt lợi, bất chấp thủ đoạn chính là bản sắc của y.
Song y đã có Điền Đan bảo vệ, muốn ứng phó quả thật không dễ dàng.
Vì thế giả vờ ngạc nhiên lắm, nói: “Người ấy rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Trương Tuyền thở dài, nói: “Nếu có thể tiết lộ, tại hạ đã sớm nói ra. Nhưng nếu Trương Tuyền này có nửa chữ nói dối, thì sẽ ૮ɦếƭ cũng không yên. Thẩm huynh đã yên tâm chưa?”
Hạng Thiếu Long nói: “Thỏ đã hết, chó săn cũng đã vào nồi. Nếu sau khi y giành được Đại tiểu thư mà nuốt lời, ta và Trương huynh há không phải chẳng được gì mà còn mất mạng hay sao?”
Trương Tuyền chép miệng: “Thẩm huynh nói thật sinh động, song hãy cứ yên tâm, kẻ này nhà đầy thực khách, còn rộng rãi hơn cả chủ cũ của huynh là Vô Kỵ công tử, làm sao hẹp dạ như thế, Thẩm huynh cứ yên tâm”.
Hạng Thiếu Long chép miệng: “Chuyện này Trương huynh chỉ có thể dùng lời nói để bảo chứng, thế này nhé! Trước tiên hãy bảo y đặt cọc một nửa, sau khi nhận được, ta mới có thể yên tâm hợp tác”.
Trương Tuyền nói như cất được gánh nặng: “Điều này thì không thành vấn đề. Nhưng đừng bảo rằng ta không cảnh cáo Thẩm huynh trước, nếu như Thẩm huynh nhận tiền đặt cọc mà vẫn không làm việc cho người ấy, đảm bảo sẽ không còn mạng mà rời khỏi Lâm Tri”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Lời hứa của đại trượng phu như ngàn vàng, may mà ta vẫn chưa hứa với Đại tiểu thư, chỉ là lấp liếm cho qua chuyện”.
Trương Tuyền hớn hở, nói: “Như vậy là rất tốt. Bây giờ Trương huynh hãy cứ giả vờ với Đại tiểu thư, xem thử kẻ nào có thể giúp ả, hoặc kẻ nào là tình lang của ả, khi ta gặp được người ấy mới có thể trả lời, dễ dàng đòi thù lao ở người ấy”.
Hạng Thiếu Long cười, nói: “Lấy được tiền, tại hạ tự nhiên sẽ đem tin tức đến. Trương huynh là người sáng suốt, chắc biết quy củ là một tay nhận tiền một tay giao hang”.
Trương Tuyền không còn cách nào nữa, chỉ đành cúi đầu chấp nhận.
Hạng Thiếu Long trong lòng cười thầm, không ngờ sau khi đến nước Tề, lại phải âm thầm đấu tranh với Lã Bất Vi.
Chuyện này bảo đảm sẽ khiến cho Tiêu Nguyệt Đàm rất vui mừng.
Bọn họ đều biết rõ tính cách và thủ đoạn của Lã Bất Vi, tức là đã có điều kiện như trong Tôn Tử đã nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Ngược lại, Lã Bất Vi không hề biết về đối thủ của mình, cho nên dù cho có Điền Đan giúp đỡ, vẫn chưa chắc chiếm được thượng phong.
Điều hay hơn là Điền Đan vốn dính líu vào một cuộc đấu tranh ở nước Tề, lại thêm Phụng Phi là mục tiêu mà mọi người đều muốn giành lấy, nếu gã và Tiêu Nguyệt Đàm có thể lợi dụng tốt tình thế này, nói không chừng có thể thắng được y.
Nghĩ đến đây, nào có hứng mà ngồi với Trương Tuyền nữa, cáo từ mà rời khỏi.
Bước ra khỏi phòng, đi chưa được mấy bước, có người ở sau lưng gọi lại, té ra đó là nàng Tiểu Bình Nhi mặt mũi lạnh lùng.
Hạng Thiếu Long dừng lại, Tiểu Bình Nhi đến trước gã, lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc là muốn làm trò gì, phải chăng là muốn bán đứng Đại tiểu thư?”
Hạng Thiếu Long thấy vẻ mặt của nàng như thế, biết rõ Phụng Phi sáng nay đã cho nàng biết thái độ của mình, khiến cho nàng đau lòng, song đau dài chi bằng đau ngắn, chỉ đành mặc kệ nàng vậy, hạ giọng xuống, nói: “Ta làm sao là hạng người như thế, ở đây không tiện nói, Tiểu Bình tỷ phải chăng có chuyện tìm ta?”
Tiểu Bình Nhi hai mắt đỏ ửng, giậm chân nói: “Ai mà tìm hạng lang sói như ngươi? Là tiểu thư tìm ngươi”.
Hạng Thiếu Long mềm lòng, dịu giọng xuống: “Nghe ta giải thích được không? Ta...”
Tiểu Bình nhi bịt tai nói: “Ta không muốn nghe”.
Nói chưa dứt, nước mắt tuôn trào, òa khóc.
Hạng Thiếu Long chỉ đành lắc đầu cười khổ.
Dù có độc ác cũng đành phải làm một lần.
Gã quả thật không muốn dây vào chuyện tình cảm nữa.
Phụng Phi chẳng phải đang luyện tập hay sao? Tại sao lại muốn tìm gã?

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc