Tầm Tần ký - Hồi 237

Tác giả: Vô Danh


Khi đoàn thuyền cập bến ở Cốc thành, trời vẫn chưa tối.
Khi Phòng Sinh hớn hở kéo Hạng Thiếu Long xuống thuyền, Trương Tuyền gọi gã lại bảo: “Phụng tiểu thư muốn dùng xe, ngươi hãy đi chuẩn bị”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Xe ở đâu?”
Trương Tuyền nói với vẻ không vui: “Đôi mắt của ngươi để ở đâu rồi? Trên bến chẳng phải có hai cỗ xe ngựa đó sao?”
Hạng Thiếu Long vừa mới nói dứt lời thì liền bị mắng.
Xe ngựa tuy ở trên chiếc thuyền kia, có lẽ đã được khiêng xuống, chẳng qua trong lòng gã đang nghĩ tới việc bỏ chạy, nên mới nói bừa mà thôi.
Phòng Sinh ngầm ra hiệu cho gã, Hạng Thiếu Long cùng Phòng Sinh bước lên tấm ván bắc ngang xuống thuyền.
Đang lúc chưa vững chân thì đột nhiên có kẻ đẩy mạnh từ sau lưng gã, gã mất thăng bằng, đổ ập ra phía trước, va vào lưng Phòng Sinh.
Hai người loạng choạng nhảy ra khỏi tấm ván, đặt chân lên trên bờ, nếu không phải tấm ván này có tay vịn, nói không chừng đã rơi xuống sông.
Hạng Thiếu Long đứng dậy, Phòng Sinh ôm chân trái, đau đến nỗi toát mồ hôi, mặt mũi nhăn nhó.
Trên thuyền cười ầm.
Chỉ thấy bọn Cốc Minh đứng quanh một tên người thấp, to bè, chỉ trỏ bọn họ mà cười.
Có người kêu: “Nhìn Thẩm Lương nhà người cao lớn rắn chắc như thế, té ra là hạng yếu ớt, chỉ nhìn chứ không dùng được. Vu Tuấn đại ca chúng ta chỉ vô ý chạm phải, thế mà đã ngã chổng bốn vó lên trời, lại còn bảo tinh thông võ nghệ”.
Hạng Thiếu Long nhận ra kẻ lên tiếng là Phú Nghiêm, một người trong phe của Cốc Minh, Trương Tuyền xuất hiện ở lan can tàu, giận dữ quát bọn Cốc Minh: “Chuyện gì?”
Cốc Minh tỉnh bơ nói: “Hai tên này cả đi cũng không biết, còn trách ai được”.
Nói xong nhảy len bờ bỏ đi mất.
Trương Tuyền tức giận nhìn Hạng Thiếu Long, mắng mấy tiếng: “Đồ vô dụng. Rồi quay đi”.
Hạng Thiếu Long đã nổi giận thật sự, lặng lẽ đỡ Phòng Sinh dậy, Phòng Sinh kêu đau liên hồi, nói: “Chân của ta đã gãy!”
Hạng Thiếu Long hận không lập tức đuổi theo bọn Cốc Minh, Gi*t sạch bọn chúng, nói với vẻ áy náy: “Là ta đã liên lụy huynh”.
Phòng Sinh cười khổ nói: “Bọn chúng vốn là muốn gây thương tích cho huynh, khiến cho huynh không thể đánh xe được, chao ôi! Đêm nay ta và huynh không cần phải lên bờ nữa rồi”.
Lúc này có mấy kẻ đánh xe chạy tới, giúp Hạng Thiếu Long đưa Phòng Sinh lên thuyền.
Sắp lên tới khoang, có một giọng nữ tử quát lên: “Các ngươi đang làm trò gì, dám cản đường của Phụng tiểu thư”.
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu không hay, cúi đầu khom người, đỡ Phòng Sinh nhích qua một bên.
Gã đưa mắt nhìn lén, Phụng Phi mặt che vải lụa đang đứng trước mặt, bên cạnh là ả nha đầu Tiểu Bình Nhi vẫn mặc nam trang và bốn ả nô tỳ, được khoảng hơn mười tên gia tướng bảo vệ, mỹ nữ này đang nhìn mình dò xét.
Tiểu Bình Nhi đó rõ ràng không nhận ra Hạng Thiếu Long, vẻ mặt tức giận nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Trương Tuyền và một người nữa không biết ở đâu chui ra, đang định lên tiếng, thì một người trung niên dáng vẻ anh tuấn, lên tiếng trước: “Chỉ vô tình va chạm mà thôi”.
Rồi quay sang Hạng Thiếu Long quát: “Ngươi có phải là kẻ mới đến không? Thật vô dụng! Sao không cúi xuống cho mau, chả lẽ để Đại tiểu thư chờ ngươi hay sao?”
Trương Tuyền nghe y chửi dâu mắng quế, mặt biến sắc.
Lúc này giọng nói ngọt ngào thanh tao của Phụng Phi vang lên: “Sa phó quản sự! Người ta nghe trong đó có khẩu khí trách mắng”.
Sa Lập thấy mục đích đã đạt nên không nói gì nữa.
Phụng Phi nhìn Hạng Thiếu Long, bình thản nói: “Lần sau hãy cẩn thận hơn, đỡ Phòng Sinh về phòng xong, hãy lên bờ thắng xe cho ta!”
Hạng Thiếu Long quệt mồ hôi, biết bọn họ quả nhiên không nhận ra mình.
Nhìn nàng tiền hô hậu ủng, bước lên tấm ván, trong lòng chỉ cười khổ.
Có như thế, gã đừng hòng chuồn khỏi lơ mơ còn sót lại đây.
Huống chi gã cảm thấy một ngày Phòng Sinh chưa lành vết thương, gã cũng phải ở lại chăm sóc cho y.
Đó chính là nguyên tắc làm người của Hạng Thiếu Long gã.
Không biết từ lúc nào, tuyết lại bắt đầu rơi.
Trong ánh sáng lờ mờ còn sót lại của buổi hoàng hôn, tuyết nhẹ bay la đà, rơi xuống đất kết thúc một quãng đời ngắn ngủi mà đẹp đẽ.
Hạng Thiếu Long đánh xe ngựa, trên xe là mỹ nhân.
Phía trước có bốn tên gia tướng mở đường, phía sau có tám tên gia tướng đi theo.
Thiên tướng của nước Ngụy là Ngạo Hướng cũng mang theo mười tên tùy tùng, đi theo hai bên, điều này cho thấy Phụng Phi rất được giới quyền quý các nước tôn trọng.
Nàng cũng giống như những nghệ sĩ tài nghệ vẹn toàn của thế kỷ hai mươi mốt, những bài ca do nàng phổ ra đều thịnh hành, không phải là hạng ca kỹ bán phấn buôn hương.
Trong tình thế tiền hô hậu ủng như thế này, dù cho không có gánh nặng Phòng Sinh, Hạng Thiếu Long cũng khó mà trốn chạy.
Không phải là không thể chạy, mà là sẽ khiến cho Ngạo Hướng nghi ngờ.
Điều hay nhất là Ngạo Hướng tưởng rằng Hạng Thiếu Long là người đã làm việc lâu năm cho Phụng Phi, nên không hề nghi ngờ đối với gã.
Gã hoàn toàn không biết nơi đến là chỗ nào, chỉ biết đánh xe đi theo sau những tên gia tướng ở phía trước.
Trong tiếng vó ngựa lộc cộc, đoàn xe tiến vào tòa cổ thành. Lúc này đa số hàng quán đã đóng cửa, nhưng có thể nhìn thấy được dân ở đây chủ yếu là thợ mộc, thợ thêu, thợ may nhờ nhìn các bảng hiệu.
Hạng Thiếu Long tuy không phải là người hiểu biết nhiều về văn hóa, nhưng vì quan sát nhạy bén, cảm nhận được rằng thành này so với bất cứ những thành thị nào của thời đại này mà mình đã từng đặt chân tới, có vẻ cổ kính hơn.
Lúc này Ngạo Hướng thúc ngựa đến bên xe ngựa, cúi đầu nói với Phụng Phi rằng: “Năm xưa Hàn Tuyên Tử, người nước Tấn đến nước Lỗ, thấy Lỗ thái sứ cất giữ sách vở, than rằng châu lễ toàn ở nước Lỗ cả, Phụng tiểu thư về lại chỗ cũ chắc cũng có cảm giác này”.
Hạng Thiếu Long giật mình, mới biết rằng thành này vốn là của nước Lỗ, sau khi nước Lỗ mất đi không biết thế nào mà lại rơi vào tay người Ngụy.
Cả Khổng Phu Tử cũng sinh ra ở đây, chả trách nào có những nét văn hóa mà những nước khác không có.
Phụng Phi buồn bã chép miệng: “Cũng chính vì chuyện này, nếu người Lỗ chúng tôi không ngoan cố thủ cựu, cứ giữ rịt lấy sách vở lễ nhạc, thì không đến nỗi lúc đầu thì bị nước Tề kìm kẹp, tiếp đến là nước Ngô, Việt, tuy được cái tiếng là nước quân tử, nhưng rốt cuộc vẫn lâm vào cảnh mất nước nhà tan. Ngạo đại nhân đã quá khen”.
Hạng Thiếu Long nghe lời nói của nàng buồn bã, trong lòng sinh ra cảm khái.
Té ra nàng không phải là Công chúa của nước Tống mà là Công chúa của nước Lỗ.
Song Lỗ Tống gần nhau, nói không chừng cả hai nước đều có mối quan hệ gì đó với nàng.
Ngạo Hướng biết đã nịnh sai chỗ, ngượng ngùng nói vớ vẩn vài câu, thấy Phụng Phi không có hứng thú nói chuyện, nên lui về chỗ cũ.
Đoàn người rẽ sang bên phải, dần dần rời đường lớn, hướng về nơi vắng vẻ ở phía Tây thành.
Hạng Thiếu Long cảm nhận được nỗi sầu của nàng mỹ nữ phía sau lưng mình khi quay về nước cũ. Tưởng tượng khi Tiểu Bàn thống nhất thiên hạ, bọn Ngạo Hướng cũng sẽ trở thành những kẻ mất nước như nàng, không khỏi cảm khái trong lòng.
Bóng chiều tuy đẹp thật, nhưng đó là lúc sắp hết một ngày! Có lẽ đó cũng là tình trạng của các nước phía Đông hiện giờ.
Sau khi đoàn người xuyên qua một mảng rừng thưa, thì dừng lại trước một khu lăng tẩm.
Hạng Thiếu Long vỡ lẽ ra, thì ra Phụng Phi đến đây là để cúng tế tổ tiên.
Bọn Phụng Phi xuống xe, Ngạo Hướng đi cùng nàng đến khu lăng mộ rồi khuất dạng sau lùm cây.
Hạng Thiếu Long và đám gia tướng cùng Ngụy binh ở lại chỗ cũ, một lát sau có tiếng khóc vọng về.
Lúc bọn họ quay về, trừ Phụng Phi không thấy mặt vì đã che vải thưa, bọn Tiểu Bình Nhi đều đã khóc sưng cả mắt.
Khi về đến thuyền thì trời đã khuya.
Bọn Cốc Minh đều đã lên bờ tìm vui, chỉ còn lại Phòng Sinh. Hạng Thiếu Long thấy chân trái của y đã băng bó sơ sài, hỏi: “Thế nào rồi?”
Phòng Sinh hai mắt đỏ ửng nói: “Nếu chân ta không khỏi, thì sẽ tìm bọn chúng liều mạng”.
Hạng Thiếu Long đã từng được học qua phương pháp nối xương trong quân đội, tháo vải băng chân của Phòng Sinh ra, nắn Ϧóþ một hồi, rồi thở phào nói: “Chỉ là trật xương thôi! Nào, nén đau nhé!”
Phòng Sinh kêu thảm một tiếng, nước mắt giàn giụa, Hạng Thiếu Long đã sửa xong xương chân.
Phòng Sinh đứng dậy đi thử vài bước, ngạc nhiên kêu lên: “Thẩm huynh thật là tài giỏi”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Ngồi xuống đây, ta có lời muốn nói với Phòng huynh”.
Phòng Sinh lúc này trong lòng rất vui mừng, hớn hở ngồi xuống nói: “Mời Thẩm huynh cứ nói!”
Hạng Thiếu Long lấy ra hai đỉnh hoàng kim, đưa tới trước mặt y.
Phòng Sinh lập tức trố mắt ra, thở dốc nói: “Trời ơi! Đây là vàng”.
Chỉ hai đỉnh hoàng kim này thôi cũng đủ cho một người bình thường sống hết cả đời.
Hạng Thiếu Long dúi vàng vào trong tay y, hạ giọng nói: “Đây là của huynh”.
Phòng Sinh do dự một lúc rồi lắc đầu nói: “Ta làm sao có thể nhận vàng của Thẩm huynh”.
Hạng Thiếu Long gạt y, nói: “Ta có cả thảy mười đỉnh hoàng kim như thế này, đều là do Vô Kỵ công tử lúc biết không thể thoát thân được thì phân phát cho ta, Phòng huynh hãy cứ nhận, sau đó giả vờ bị gãy chân, rời khỏi đoàn ca vũ này, đi tìm lấy cuộc sống lý tưởng của mình”.
Phòng Sinh nắm chặt lấy hai đỉnh hoàng kim, ngạc nhiên nói: “Thẩm huynh giàu có thế này, cần gì phải đến chỗ chúng tôi nữa?”
Hạng Thiếu Long đáp bừa rằng: “Thật không dám giấu, lần này ta chỉ mượn cớ để rời khỏi Đại Lương, từ ngày Vô Kỵ công tử ૮ɦếƭ đi, không ai dám dùng bọn người cũ chúng tôi, ta lại không muốn sống cuộc sống bình thường, nên thừa cơ đến nước Tề để tìm chút may mắn”.
Phòng Sinh cảm kích nói: “Đại ơn này không có lời gì có thể đáp tạ nổi, có hai đỉnh hoàng kim này, lại thêm ngân lượng ta tích lũy hai năm nay, ngày mai ta xin tiểu thư nghỉ việc”.
Ngập ngừng rồi nói: “Hay là chúng ta hãy cùng đi! Sa Lập là kẻ bụng dạ hẹp hòi, nhất định sẽ không tha cho huynh, Trương Tuyền chỉ là lợi dụng huynh, dù cho Thẩm huynh có ૮ɦếƭ đi, bọn chúng cũng không nhỏ nửa giọt nước mắt”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Phòng huynh hãy cứ đi trước, ta chẳng có gì để lo cả, cú vấp té của chúng ta sẽ không uổng phí đâu”.
Phòng Sinh sững sờ nhìn gã, lúc này, y cảm thấy Hạng Thiếu Long như trở thành một người khác.
Đêm ấy Phòng Sinh vội vàng xin Trương Tuyền rời đoàn vì chân bị gãy.
Trương Tuyền không hề có ý giữ y. Lại mượn cớ y tự ý rời đoàn, nên chỉ trả mười đồng tiền, để ngày mai y rời thuyền.
Phòng Sinh bực dọc nói với Hạng Thiếu Long, lẽ ra y phải có một món tiền lớn, nhưng đã lọt vào túi riêng của Trương Tuyền.
Đương nhiên y không để chuyện này trong bụng, bởi vì hai đỉnh hoàng kim đó cũng đủ khiến cho y thỏa mãn.
Hôm sau Hạng Thiếu Long tiễn Phòng Sinh lên bờ, đang do dự có nên bỏ đi cùng y hay không, bọn Cốc Minh quay về, cười nhạo hai người một phen rồi mới lên thuyền.
Hạng Thiếu Long thấy trên bờ đầy lính Ngụy, Trương Tuyền lúc này đang đứng trên thuyền, cũng đang dòm ngó, nên đành chia tay Phòng Sinh, bỏ ý định, quay về thuyền.
Đoàn thuyền tiếp tục dong buồm.
Hạng Thiếu Long thấy bọn người làm né tránh không dám nói chuyện với gã, còn bọn Trương Tuyền thì coi gã như phế vật, trong lòng buồn cười, nhận lấy thức ăn sáng, lẩn vào một góc nhồm nhoàm ăn.
Trong lòng thì lại tính toán làm thế nào để dạy cho y một bài học, buộc Phụng Phi phải đuổi mình đi, lúc đó thì có thể ngang nhiên ra đi, không ai nghi ngờ được mình.
Nhưng phải nắm chắc thời cơ, tốt nhất hãy gây chuyện vào lúc thuyền dừng lại để lấy thêm nước và thực phẩm, như thế sẽ dễ dàng bị đuổi lên bờ.
Lúc đầu gã còn cảm thấy áy náy vì giành chén cơm của người khác, nhưng giờ đây thì mới biết là mình đã giúp người đó gánh vác rủi ro.
Bọn người Cốc Minh rõ ràng là phụng lệnh của phó quản sự Sa Lập, ép gã bỏ đi.
Sa Lập có bề ngoài không tầm thường, vì thế có thể dụ dỗ một ả nô tỳ có quyền lực nào đó, sau khi thực lực tăng lên thì mưu đồ thế chỗ của Trương Tuyền.
Khi đang nghĩ ngợi, phía trước xuất hiện một đôi hài.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nhìn lên, thì ra đó là nô tỳ của Nhị tiểu thư Đổng Thục Trinh, Tiểu Linh.
Nàng hờ hững nhìn gã, lạnh nhạt nói: “Ngươi có phải tên là Thẩm Lương thích gây sự hay không?”
Hạng Thiếu Long đã quyết định sẽ rời thuyền ở trạm kế tiếp, không thèm lấy lòng nàng nữa, quay về với khí khái kiêu ngạo ngày trước, mỉm cười nói: “Tiểu Linh tỷ đã quá khen, không ai bao che cho, làm sao dám gây sự?”
Tiểu Linh không ngờ Hạng Thiếu Long lại dám trả treo, ngạc nhiên biến sắc nói: “To gan lắm! Ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?”
Hạng Thiếu Long khoanh hai tay trước иgự¢, hờ hững nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, mọi chuyện đều không thoát khỏi chữ lý, giờ đây tại hạ trơ trọi một mình, còn người ta thì có bè có đảng, Tiểu Linh tỷ hãy nói thử xem, ta có tư cách gây chuyện?”
Tiểu Linh lập tức cứng họng, nói đến chuyện hùng biện, nàng làm sao qua mặt được Hạng Thiếu Long, kẻ đã từng trải qua nhiều trận lớn nhỏ, thế là tức đỏ mặt, trừng mắt nhìn gã, rồi chống hai tay lên eo, quát: “Ngươi có muốn làm nữa không?”
Hạng Thiếu Long nghiêm mặt nói: “E rằng điều này phải do Trương quản sự hoặc Phụng tiểu thư quyết định đấy!”
Tiểu Linh trước nay chỉ có mắng người ta, thế mà giờ đây bị một kẻ hạ nhân có thân phận như Hạng Thiếu Long đốp chát lại, nên giận lắm, giậm chân bỏ đi.
Hạng Thiếu Long thấy nàng bước đến chỗ Cốc Minh, gọi Cốc Minh vào trong khoang, thì biết ngay tuồng hay đang ở phía sau, thầm cảm thấy buồn cười, quay đầu ngắm cảnh hai bên bờ.
Gã hầu như có thể khẳng định Sa Lập đã quyến rũ được ả nô tỳ này, sau lưng có lẽ đã được nhân vật thứ hai trong đoàn ca vũ này là Đổng Thục Trinh ủng hộ, cho nên mới dám ᴆụng chạm tới quyền lực của Trương Tuyền.
Khi gã đang suy nghĩ con đường quay về nước Tần, thì có kẻ vỗ vai.
Hạng Thiếu Long quay đầu nhìn lại, thì ra đó là một tên gia tướng, cũng là một trong những người đêm qua đã hộ tống Phụng Phi vào thành cúng tế.
Gia tướng ấy nói: “Trương gia muốn gặp ngươi!”
Hạng Thiếu Long thấy y nói chuyện mà hai mắt không dám nhìn thẳng mình, cũng không biết chuyện gì, mỉm cười nói: “Làm sao xưng hô với vị đại ca?”
Người ấy trả lời: “Ta tên là Hứa Nhiên, hãy theo ta!”

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc