Tầm Tần ký - Hồi 231

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long tay cầm thanh Huyết Lãng, đuổi theo một trong những tên địch, từ phía sau đưa một tay ra bịt mồm y, thanh Huyết Lãng đâm vào cổ, người ấy giãy giụa mấy cái rồi lập tức đứt hơi mà ૮ɦếƭ. Hạng Thiếu Long tiện tay lấy luôn cung tên của y. Những tên ở phía trước thì tập trung chú ý vào tên dẫn đầu, lại thêm trời tối nên không phát giác tử thần đang đuổi theo phía sau.
Khi gã dùng cách đó để giải quyết thêm một tên nữa thì những kẻ khác dừng lại, tản ra bao vây một lùm cây um tùm, phía trước là đống loạn thạch cao hơn một trượng, cản đường tiến tới.
Chú thỏ rõ ràng đang núp trong lùm cây, khiến cho chó sủa nhặng lên. Có người kêu: “Đốt đuốc lên!”
Lúc này Hạng Thiếu Long núp sau cây, lén tới sau lưng một người, rồi đưa y về tây thiên, lại được thêm một bộ cung nỏ.
Năm ngọn đuốc bốc cháy phừng phừng, chiếu sáng cả một mảng rừng.
Bốn bề đều là cây cối, vì cây cao che bóng mát, nên dưới đất chỉ có những loại cây thân mềm, ở nơi đống loạn thạch là một đám bụi cây lùm, mục tiêu rất rõ ràng.
Kẻ dẫn đầu quát lớn: “Hạng Thiếu Long, lần này nhà ngươi đừng mong chạy thoát, ngoan ngoãn bước ra đây, nếu không bọn ta sẽ thiêu sống ngươi”.
Con chó bị chủ nhân quát một tiếng thì không sủa nữa, nghe lời nằm phục xuống.
Hạng Thiếu Long đánh giá tình thế, thấy những tên địch đứng rất gần, lại có ánh sáng chiếu, biết được khó mà dùng cách ám sát từ phía sau để giết từng tên một như lần trước nữa, rút ra dây móc câu, bắn ra sợi dây móc, móc vào một cành cây.
Chú thỏ ở trong bụi cây vẫn không có phản ứng gì, nhưng đám người rõ ràng không dám phóng hỏa, đứng quát mắng một hồi, một người trong số ấy nhìn quanh, bỗng kêu ối lên một tiếng, nói: “Mạc Thành đi đâu mất rồi?”
Hạng Thiếu Long từ sau thân cây bước ra, trả lời: “Ta ở đây!”
Khi chưa kịp ngạc nhiên quay lại nhìn, thì hai chiếc nỏ trong tay Hạng Thiếu Long phóng ra mũi tên cắm thẳng vào người của hai tên cầm đuốc, hai kẻ này ngã lăn ra, ngọn đuốc rơi xuống đất.
Khi kẻ địch vội bắn tên ngược trở lại, gã đã lui ra sau thân cây, đu dây leo lên, ẩn mình trong một đám lá um tùm.
Bọn địch tưởng rằng gã vẫn còn nấp sau thân cây, vội vàng tản ra, cũng nấp sau những gốc cây đối diện.
Ngọn đuốc bị rơi xuống đất trở thành hai mồi lữa dần ăn lan ra, khói bốc lên mù mịt.
Hạng Thiếu Long thu lại dây móc, bắn dây qua một cành cây cách đó khoảng hai trượng, sau khi cố định chắc chắn thì đợi phản ứng của kẻ địch.
Có tiếng ho lớn, con chó vẫn sủa nhặng xị. Bốn tên địch vừa bị lửa ăn bén tới, nên bước ra, khi định lao về phía chỗ gã vừa ẩn mình, mũi tên trong tay Hạng Thiếu Long bắn ra, hai tên này lập tức trúng tên ngã xuống đất.
Lúc này lửa đã cháy mạnh, khỏi tỏa mù mịt. Hạng Thiếu Long khi bắn ngã thêm một tên nữa thì vội vàng đu dây qua phía cành cây bên kia.
Kẻ địch cũng nhân lúc khói tỏa mù mịt mà đến ngay gốc cây gã vừa mới ẩn mình, ngạc nhiên phát giác không có người, thì bị bắn thêm ba tên nữa.
Hơn bảy mươi tên địch, bị gã dùng chiến thuật bất ngờ, bắn ngã mười tên, những kẻ khác thì hoảng hồn, chạy tứ tán tìm nơi ẩn nấp, không còn nhuệ khí như trước.
Hạng Thiếu Long biết đã đạt được mục đích, dùng dây đu qua ngọn cây xa hơn, phóng xuống đất, chạy về nơi kẻ địch đã dừng ngựa.
Trong thời gian chỉ hai khắc, gã đã ra đến ngoài rừng, khoảng hơn năm mươi thớt chiến mã đang ở ngoài rừng.
Lúc này đã đến nửa đêm, vầng trăng sáng đang treo trên cao, khắp nơi đều mang một dáng vẻ huyền bí.
Hạng Thiếu Long chọn một thớt ngựa khỏe, cắt dây những thớt ngựa khác, rồi cột chúng lại với nhau, sau đó dùng thanh Huyết Lãng chọc vào ௱o^ЛƓ ngựa, ngựa hí vang, rùng rùng chạy mất.
Hạng Thiếu Long nhảy lên thớt chiến mã vừa mới chọn, một lát sau mới khống chế được nó, rồi vỗ ngựa chạy.
Ba ngày sau, gã an toàn vượt qua miền thảo nguyên, bỏ ngựa tiến vào vùng biên giới của hai nước Hàn, Ngụy.
Tâm tình lúc này cũng đã khác nhiều, như là một cuộc du sơn ngoạn thủy vậy.
Lúc này thành Trung Mâu chỉ cách đó khoảng trăm dặm về hướng Bắc, Hạng Thiếu Long cố kiềm chế ước muốn quay về Trung Mâu của mình.
Bởi vì đó là một hành động lỗ mãng, thiếu sáng suốt. Thời tiết dần chuyển sang lạnh, may mà Kinh Niên đã chuẩn bị áo đông cho gã.
Đi được năm ngày thì mới đến vùng miền núi.
Khi mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng trải trên vùng thảo nguyên, mọi vật đều rất có sức sống. Cách đó không xa có một mặt hồ lớn, khi gió thổi qua, nước hồ lăn tăn gợn sóng, trên mặt hồ phản chiếu bóng cây. Hạng Thiếu Long nhìn mà lòng thư thái, tạm thời quên đi nỗi khốn khổ của cuộc trốn chạy. Đây là khu rừng nguyên thủy với những lùm cây um tùm, những thảm thực vật xanh tố quây quanh mặt hồ nhỏ, thật là một cảnh đẹp ở nhân gian.
Bên bờ hồ có hơn mười chiếc lều, lại thêm một bầy ngựa đang thơ thẩn gặm cỏ, quả thật là một khung cảnh thanh bình.
Hạng Thiếu Long nhìn một hồi rồi cất bước đi về hướng Đại Lương.
Gã đương nhiên không thể tự chui vào rọ ở Đại Lương, mà định đến vùng ngoại ô của Đại Lương, sau đó theo đường cũ mà về biên giới nước Triệu.
Tuy phải đi một vòng lớn, nhưng đó là con đường an toàn nhất mà Hạng Thiếu Long có thể nghĩ ra.
Sau một canh giờ, gã đã đi sâu vào vùng thảo nguyên của nước Ngụy.
Nhớ lại đêm ấy, con Tật Phong đã mang gã chạy ít nhất cũng phải gần ba trăm dặm, từ vị trí này, vòng qua vùng rừng núi của Kinh gia thôn, rồi mới kiệt lực mà ૮ɦếƭ.
Giờ đây có thể nói gã về lại đất cũ.
Đi về phía Đông bắc gần ba canh giờ nữa, có tiếng vó ngựa ở phía trước vang lên, Hạng Thiếu Long vội vàng nấp lại, trong chốc lát có một toán khoảng hai mươi kỵ binh của nước Ngụy chạy về phía ngọn đồi thì hạ trại.
Hạng Thiếu Long trong lòng lo lắng.
Người Ngụy rõ ràng đã nghe được phong thanh, biết gã có lẽ đã chạy đến nơi này.
Phải biết rằng từ đây đến Trung Mâu hay Đại Lương cũng phải băng qua một vùng bình nguyên, cho nên người Ngụy đã hạ trại ở nơi này để chờ gã. Nếu gã sơ suất mà lộ mặt thì khó có thể thoát khỏi chốn này.
Rõ ràng vẫn mới ở giai đoạn sắp xếp, một khi đã đặt xong các chòi canh, sẽ dùng khoái mã và chòi canh để truy tìm, lúc đó mình đừng mong có cơ hội trốn thoát.
Điều đáng ngại là trước khi đến Đại Lương phải băng qua một con sông lớn, người Ngụy chỉ cần chuẩn bị chó săn, đặt chòi canh ở ven sông, dù là ban đêm, mình e rằng cũng đừng mong âm thầm vượt sông, nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng trừ khi quay về vùng rừng núi, nếu không đành chỉ tiếp tục tiến thẳng.
Giờ đây cho dù quay về biên giới nước Hàn, hay là xuống phía Nam để về nước Sở, thì đâu đâu cũng là chốn nguy hiểm. Vấn đề là làm sao đi thẳng về hướng Bắc đến Trung Mâu, như thế chỉ hơn hai ngày là có thể gặp lại hai người Đằng Dực và Kinh Tuấn.
Nhưng đây là con đường nguy hiểm nhất.
Cho đến khi mặt trời ngả về Tây, Hạng Thiếu Long vẫn đang suy nghĩ nên phải đi về hướng nào.
Cuối cùng gã quyết định, trước tiên nên thử đi về hướng Trung Mâu, giả sử nếu không có cách nào vượt qua được những trạm gác của kẻ địch thì mới quay về hướng Đông đến Đại Lương, theo như kế hoạch đã định, vào nước Triệu rồi về Tần.
Đã có quyết định, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, phải mất thêm nửa canh giờ nữa để đi vòng qua chòi canh của kẻ địch, tiến thẳng về hướng Bắc.
Trước khi đến Trung Mâu, phải đi ngang qua một thành lớn của nước Ngụy tên là Tiêu Thành.
Gã đương nhiên không đi vào thành này, gã hết sức để ý để tránh bị người Ngụy phát giác.
Trước khi trời sáng, gã chạy khoảng ba mươi dặm đường, chạy đến nỗi hai chân mỏi rã rời, cuối cùng thì vào rừng nghỉ ngơi.
Gã vẫn chưa yên tâm, lại trèo lên trên cây để chợp mắt với tư thế nửa nằm nửa ngồi.
Gốc cây này nằm trong một khoảng rừng tương đối cao, có thể nhìn thấy con đường dẫn tới Tiêu Thành.
Trong chốc lát, Hạng Thiếu Long ngủ thiếp đi.
Không biết bao lâu, có tiếng vó ngựa và tiếng người đánh thức gã dậy.
Hạng Thiếu Long mở mắt, giật mình nhìn thấy trong và ngoài rừng có lính Ngụy, có khoảng hơn một ngàn tên, rõ ràng đang tiến hành tìm kiếm.
Lập tức mồ hôi ướt đẫm trên lưng, gã biết mình quá mệt, cho đến khi kẻ địch đến gần mới tỉnh dậy, nếu không phải là đã nằm trên chỗ lõm của nhánh cây, không chừng gã đã rơi xuống.
Gã nằm yên thin thít, cho đến khi lính Ngụy bước ra khỏi rừng mới dám ló đầu lên quan sát tình thế.
Trên con đường quan đạo trước sau đều có hai toán kỵ binh, ở xa xa lại có một toán nhân mã, hình như đó là bộ chỉ huy của cuộc tìm kiếm.
Chỉ thấy quy mô của kẻ địch như vậy thì biết ngay Ngụy vương Tăng, kẻ đã từng chịu ơn của mình không tiếc mọi giá để bắt lấy gã.
Toán quân này ít nhất cũng hai ngàn người, có lẽ là một bộ phận của quân đóng trong Tiêu Thành.
Lần này gã khó có thể tiếp tục đi được, không khỏi cảm thấy hối hận trong lòng.
Nếu gã bỏ ý định quay về Trung Mâu mà đi vòng đến Đại Lương thì đã không rơi vào cảnh nguy hiểm như thế này.
Cách làm sáng suốt nhất lúc này, chính là quay về vùng rừng núi ở nước Hàn, nấp ở đó mươi ngày nửa tháng đợi qua cơn sóng gió, lúc ấy thì đi về hướng nào cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tiếng chó sủa vang trong rừng, Hạng Thiếu Long càng lo lắng hơn, chỉ đành nghe theo số trời.
Lúc này vì nhiều người, gã không lo sẽ bị chó săn đánh hơi được, nhưng nếu một mình chạy trong đêm thì càng khó bảo đảm có thể vượt qua được lũ chó săn này.
Nhìn thấy trận thế của kẻ địch lúc này, gã nào dám đi về phía Tiêu Thành nữa, đợi bọn lính đi hết, thi quay về hướng Đông, đi về Đại Lương.
Sau khi tránh được kẻ địch, gã đã tới được bờ Tây của con sông Dã Lỗ, một con sông nổi tiếng.
Đưa mắt nhìn ra, cả hai bên bờ đều yên tĩnh, không thấy bóng người, nhưng Hạng Thiếu Long có thể khẳng định chắc chắn có chòi canh bí mật của kẻ địch, đang đặt trong rừng rậm quan sát động tĩnh trên sông.
Gã quan sát kỹ càng, rồi leo lên cây ẩn nấp, lặng lẽ chờ đợi màn đêm buông xuống, gã mệt mỏi ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy thì khắp nơi đã trở thành một thế giới màu trắng, trên mặt tuy có hoa tuyết bám đầy, nhưng không hề cảm thấy lạnh lẽo.
Tuyết đầu mùa rốt cuộc đã rơi.
Hạng Thiếu Long phủi bông tuyết trên người, lặng nhìn tuyết rơi.
Gió tuyết tuy có thể yểm trợ cho mình, nhưng không dễ dàng chạy thoát, nếu lúc này qua sông, đến khi lên bờ, nói không chừng đã bị đông cứng mà ૮ɦếƭ.
Lưu lại những dấu chân trên tuyết sẽ càng khó qua mặt được kẻ địch hơn.
Giờ đây gã chỉ có ba sự chọn lựa.
Thứ nhất là chặt cây làm bè vượt sông.
Nhưng cách này rất tốn thời gian mà lại vô cùng nguy hiểm. Trừ khi gã có thể khẳng định được rằng chòi canh của kẻ địch không có ở gần đây, nếu không sẽ làm kinh động đến kẻ địch, đến khi gã ra đến giữa sông thì đừng hòng tránh được bọn chúng.
Thứ đến là chạy lên thượng du.
Theo bản đồ của Kinh Niên, nơi bắt nguồn của con sông này là từ vùng núi phía Tây nam của Trung Mâu, nhưng nếu làm như thế, khi đi vòng qua đầu nguồn thì đã tiến đến rất gần vùng phía Nam của Trung Mâu, nơi đó vô cùng nguy hiểm.
Vả lại nếu đi đến Đại Lương, thì lộ trình đã xa hơn con đường đã định năm dặm, quả thật không có lợi.
Phương pháp còn lại là đi xuống hạ du, như thế tuy ngày càng xa Đại Lương, nhưng dễ dàng rời xa nơi nguy hiểm.
Nếu đến được An Lăng, nơi hội nhập của nhiều con sông lớn hạ du, thì có thể tìm được cơ hội dùng thuyền vượt sông. Thậm chí có thể đi xuống phía Nam về nơi nước Sở, lúc đó dù cho bị người Sở bắt được, nói không chừng Lý Yên và Lý Viên Viên sẽ nhớ đến tình cũ mà thả cho hắn đi.
Sau khi quyết định, thì vội vàng tiến thẳng tới phía Nam.
Đến khi sáng thì tuyết ngừng rơi.
Hạng Thiếu Long quay đầu lại nhìn, chỉ thấy những dấu chân trên tuyết, bất đồ kêu khổ.
Đi được một đoạn nữa, biết rằng cứ đi như thế sớm muộn cũng sẽ bị truy binh phát hiện, lòng chợt nảy ra một ý, ngừng lại, trước tiên quan sát tình thế, vội vàng chạy vào một khoảng rừng.
Vào trong rừng thì rút thanh Huyết Lãng ra, chặt một cành cây, sau đó dùng trủy thủ gọt thành hai tấm ván trượt tuyết dài khoảng 5 tấc, ở phần đầu vênh lên khoảng một tấc, từ ở giữa đến phía sau cũng cao lên, vừa đúng đặt chân vào, lại chọc bốn cái lỗ, lấy dây móc chặt thành hai đoạn, xuyên qua lỗ, buộc chặt giày và tấm gỗ lại với nhau.
Ở dưới tấm gỗ lại có thêm một cái bánh lái, cho đến chiều hôm ấy thì ván trượt tuyết đầu tiên của Trung Quốc ra đời.
Khi còn là bộ đội ở thế kỷ hai mươi mốt, Hạng Thiếu Long đã được huấn luyện chiến đấu trong tuyết, cho nên lúc này mọi việc rất thuần thục.
Làm xong tấm ván trượt tuyết thì lại bắt tay vào chế tạo gậy trượt tuyết.
Chiếc gậy này có một đầu to và một đầu nhỏ, cách đầu nhỏ khoảng ba tấc thì đóng một thanh ngang để làm bánh xe.
Khi mọi thứ ổn thỏa thì trời đã khuya.
Vì làm việc mệt mỏi, tốn nhiều hơi sức, nên gã phải nghỉ ngơi một lát rồi mới bắt đầu hành động.
Gã mang ván trượt tuyết và gậy trượt tuyết lên lưng rồi chạy ra bờ sông.
Tuy cất bước khó khăn, nhung lòng đã khác trước.
Đến khi trời sáng, gã đi được ba dặm đường, cho đến bờ sông thì mới dừng lại.
Gã cố ý bước ngay ven sông, để dấu chân lại rất rõ ràng, rồi mới đi ngược lại dấu chân ấy về lại bờ sông.
Khi mang ván trượt vào buộc cho chắc thì mới bắt đầu trượt.
Gã lợi dụng những sườn đồi do địa hình tạo ra, không ngừng gia tăng tốc độ, từ chậm đến nhanh, vòng một vòng lớn, đến khu rừng rậm ban nãy, sau đó nấp trên một ngọn cây cổ thụ.
Khi đó cảm thấy mình bớt lo hơn, một lúc sau thì ngủ thiếp đi.
Cho đến giờ Ngọ thì cuối cùng kẻ địch kéo đến.
Hạng Thiếu Long mở mắt ra nhìn thì giật mình. Chỉ thấy khắp nơi đều là kỵ binh nước Ngụy, ít nhất cũng có hơn một ngàn tên.
Bọn chúng theo dấu gã để lại, kéo vào trong rừng.
Hạng Thiếu Long thấy bọn chúng xoay quanh khu rừng, đuổi theo đến bờ sông, đến nơi không thấy dấu chân nữa thì mới ngừng lại bàn bạc.
Một lúc sau, bọn chúng xuống ngựa chặt cây làm bè, trông rất tất bật.
Lúc này tuyết lại rơi nữa, còn nặng hơn cả lần trước.
Từng lớp tuyết đổ xuống, chỉ trong chốc lát đã che đậy được những dấu chân ngựa. Hạng Thiếu Long thầm kêu trời đã giúp ta.
Cứ như thế này, khi kẻ địch qua bờ bên kia phát hiện không còn dấu chân của gã nữa, chỉ đành tản ra truy tìm, càng lúc sẽ càng xa gã hơn. Trận chiến này tuy bất lợi với gã, nhưng giờ đây trở thành lá bùa hộ mạng đối với gã.
Trong lòng đang vui mừng thì có tiếng chó sủa ở xa.
Khoảng hơn một trăm lính Ngụy, dắt theo mười con chó săn. Hạng Thiếu Long trong lòng lo lắng, biết rằng toán quân này và toán kỵ binh đang làm bè vốn là một cánh, nhưng bọn kỵ binh nhanh hơn, lại phát hiện dấu chân gã trên tuyết nên vội vàng chạy đến, cho nên giờ đây đội chó săn mới kéo theo sau.
Trong lòng không khỏi kêu nguy hiểm, lúc nãy đội chó săn đến trước thì diệu kế của mình không còn linh nữa.
Giờ đây chỉ đành mong rằng tuyết có thể che đậy được mùi của mình.
Đến hoàng hôn, lính Ngụy đã vượt sông hết.
Hạng Thiếu Long lại kiên nhẫn chờ thêm hai canh giờ nữa mới trèo xuống, nhân lúc trời tối, mang ván trượt tuyết vào, lướt về phía sông Dã Lỗ.
Đã có công cụ trượt tuyết này, gã quyết định mạo hiểm đi về phía Trung Mâu.
Từ lúc trốn chạy cho đến nay, gã lần đầu tiên mới có hy vọng.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc